Chương 178: Thêm một tầng phòng hộ
Mặc Linh
27/08/2021
Vu Hoan cảnh giác nhìn xung quanh, lối đi này bị phong bế chỉ có thể thông qua từ hai đầu.
Mặc kệ thứ kia là gì, chắc chắn từ hai bên tiến đến.
"Chi chi chi!!!" Thú nhỏ đột nhiên toát ra một cái đầu, sau một trận 'chi chi', Vu Hoan liền không nghe thấy tiếng hít thở kia nữa.
Vu Hoan quái dị liếc nhìn thú nhỏ một cái, tựa hồ như thú nhỏ rất đắc ý, chân ngắn nhỏ lay lay vạt áo Dung Chiêu, chân sau lấy thế, trực tiếp nhảy đến ngực Vu hoan, lấy lòng cọ cọ nàng.
"Chi chi chi chi, chi chi chi chi!!" Ta rất lợi hại, mau khen ta đi!!
Nghe không hiểu thú nhỏ 'chi chi' cái quỷ gì Vu Hoan: "..."
Dung Chiêu: "..." Thật muốn bóp chết nó.
Tiếng hít thở biến mất, Vu Hoan tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà không đi được bao lâu, tiếng hít thở kia lại vang lên, nhưng mà thú nhỏ 'chi chi' một trận, âm thanh kia liền biến mất.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, thẳng đến có một âm thanh cực lớn truyền đến, vách tường xung quanh ầm ầm sập xuống.
Ánh sáng từ bên ngoài trút xuống tiến vào, Vu Hoan nhìn cảnh tượng bên ngoài đá xanh.
Đó là một đầu...
Hờ, nói thế nào nhỉ?
Có chín thân thể dài dài, lại bị cố định ở một chỗ..
Xa xa nhìn, giống như một bẹ tảo biển phấp phới trong gió.
Đương nhiên, nếu nó không phải khổng lồ.
Vu Hoan ngây người, đây là tình huống quái quỷ gì thế!
Quái vật bên kia nhìn như nhận ra có người, mấy cái thân thể động tác nhất trí chuyển qua đối diện bọn họ, có chút giống thân rắn.
"Tê tê tê tê..."
"Tê tê..."
Chín thân rắn tinh đột nhiên phát ra âm thanh 'tê tê', có hai con còn trực tiếp lao vào nhau, nhìn như vậy...
Là đánh nhau rồi?
Vu Hoan lại lần nữa ngây người, mẹ nó tình huống gì thế này!
Ai có thể đến nói với ông, vì sao cái bức tường của lối đi này tự nhiên sập xuống thế?
Khi vài đường linh lực quái dị từ bên kia đánh tới, bức tường còn chưa hoàn toàn sập xuống toàn bộ đều bị đánh thành bột phấn, cuối cùng Vu Hoan cũng hiểu.
Mẹ nó là muốn đánh nhau à!
Nhưng mà, nàng chỉ là một người qua đường vô tội vây xem!
Vu Hoan nhìn xung quanh, đây là một cái sơn cốc, non xanh nước biếc, nếu trừ bỏ mấy con kia ở giữa còn đang đánh nhau, 'Cỏ rắn?'.
Chẳng lẽ đây là Tù Linh Cốc?
Đột nhiên Vu Hoan có loại dự cảm không tốt, thứ đồ chơi kia, sẽ không phải là ác linh trong truyền thuyết chứ?
Nàng không phải may mắn đến vậy, tự đưa mình vào trong miệng ác linh?
"Chi chi chi!" Thú nhỏ đột nhiên từ trên ngực Vu Hoan nhảy xuống, đi thẳng đến cây 'cỏ rắn' kia.
"Này!" Vu Hoan nhanh chóng đuổi theo, chân trước Vu Hoan vừa bước ra khỏi thông đạo, thông đạo sau lưng liền quỷ dị tự động xây lại.
Vu Hoan nuốt nước bọt, khó trách những thứ đồ chơi đó đánh nhau không hề kiêng kị, thì ra là thông đạo kia có thể tự khôi phục?
"Chi chi chi chi!" Thú nhỏ chạy đến phía dưới 'cỏ rắn', ngẩng đầu nhìn về phía chúng nó điên cuồng kêu.
Nhóm 'cỏ rắn' đang đánh nhau vui vẻ cung với nhóm 'cỏ rắn' đang xem náo nhiệt nhất trí ngừng lại, đầu rũ xuống, chín đôi mắt nhìn chằm chằm thú nhỏ.
"Tê tê tê tê..." Đây là cái gì? Nhỏ quá ha!
"Tê tê tê tê..." Chưa từng nhìn thấy, thử xem xem có thể ăn không!
"Tê tê tê tê tê..." Chúng ta có chín con, làm sao chia đủ?
Chín rắn tinh giống như bị ấn nút tạm dừng, vài giây sau, đột nhiên bạo phát đánh nhau còn kịch liệt hơn vừa rồi, ngay cả nhóm xem diễn cũng nhiệt liệt tham gia vào.
"Chi chi chi chi chi chi chi!!" Có nghe nó nói chuyện hay không!!
Vu Hoan cúi xuống, ôm thú nhỏ về, tức giận chọc chọc đầu nó: "Ngươi điên rồi hả? Vậy mà cũng dám chạy lên?"
Thú nhỏ 'chi chi' hai tiếng, thấy không tránh được Vu Hoan, đành phải thôi, nằm vào trên bàn tay Vu Hoan, ánh mắt trông mong nhìn cây 'cỏ rắn' đang đánh nhau hăng say bên kia, bộ dáng đó, tựa hộ như muốn đi lên nhận người thân với bọn nó vậy...
Vu Hoan cứng đờ, người mắt không mù còn có thể phân biệt hai con hàng này không phải cùng chung một chủng loại, giữa chúng nó có cái gì thân thích?
Vu Hoan nhanh chóng nhét thú nhỏ vào trong y phục, con hàng này là của Linh La.
Vu Hoan thừa dịp chúng nó đánh nhau, kiểm tra xung quanh sơn cốc một vòng.
Nàng không có cách nào đi đến bên cạnh sơn cốc, không biết kết giới hay trận pháp bao quanh sơn cốc.
Trong sơn cốc sinh sống một ít thảo dược, đều là những thảo dược hiếm gặp trên đại lục.
Dung Chiêu dùng mũi chân hái chúng nó lên, trực tiếp thấp thu năng lượng của thảo dược.
Cho nên, chờ đánh giá xong sơn cốc, một sơn cốc non xanh nước biếc biến thành đồi bại trồi trọc, bên đó đen một nhúm, bên kia trống rỗng một khoảng.
"Tê tê tê tê tê..." Đã xảy ra cái gì?
"Tê tê..." Không biết!
Chín thân rắn tinh giao lưu với nhau, Vu Hoan nhìn thấy cạn lời, như vậy nhìn qua, sao cảm thấy như nhìn những đứa trẻ đang cãi nhau vậy.
Nhưng mà, nếu những thứ đồ chơi này muốn giao phối, nên dùng cái tư thế gì để giao phối?
"Suy nghĩ gì thế?" Dung Chiêu trở về liền nhìn thấy vẻ mặt Vu Hoan rối rắm.
"Suy nghĩ chúng nó nối dỗi tông đường thế nào!"
"Phụt!" Dung Chiêu rất muốn bảo trì hình tượng cao lãnh, nhưng mà hắn thật sự không thể nào nhịn được!
Bây giờ là thời điểm nghiêm túc, vậy mà nàng còn ở đây suy xét người ta nối dõi tông đường thế nào!
"Cười cái gì, chẳng lẽ ngươi không truyền lại hậu duệ đời sau sao?" Vu Hoan nói xong liền im lặng, một lát sau vẻ mặt tiếc hận cộng thêm đồng tình nhìn Dung Chiêu: "Ngươi thật đúng là không cần nối dõi tông đường. Yêu tâm, ta sẽ không khinh thường ngươi, cũng sẽ không ghét bỏ ngươi!"
Dung Chiêu: "..."
Muốn Kiếm Linh nối dõi tông đường làm sao?
Sinh ra sẽ là thành cái quỷ gì?
Này đúng thật là một vấn đề!
Suy nghĩ của Vu Hoan không biết đã lạc trôi đến nơi nào.
"Tê tê!!" Một tiếng rống giận vang lên, làm Vu Hoan khó khăn lắm mới hoàn hồn lại được, bất mãn trừng trừng 'cỏ rắn' phát ra âm thanh.
Vu Hoan cùng Dung Chiêu đứng ở khá xa, cho nên chúng nó muốn tất công chỉ có thể tấn công từ xa.
Những linh lực đó đánh đến, Vu Hoan lại lần nữa cảm giác được một hơi thở quái dị.
Phía sau lưng Vu Hoan đột nhiên phát lạnh, trong đầu lớn mật phỏng đoán đang thành hình.
"Dung Chiêu... đây chắc là ác linh bị phong ấn trong Tù Linh Cốc trong truyền thuyết."
"Ừ." Dung Chiêu nhàn nhạt đáp lời, rất kỳ quái sao?
Vu Hoan gian nan nuốt nước miếng: "Hơi thở của ác linh rất dơ bẩn, chính là hơi thở vừa rồi chúng nó tấn công chúng ta..."
Sắc mặt Dung Chiêu khẽ biến, nhấp môi trầm mặc một lát mới nói: "Ngươi cảm thấy chúng nó dung hợp lực lượng phong ấn với nhau?"
Cả người Vu Hoan đều phát lạnh, da đầu tê dại: "Rất có khả năng, Sáng Thế Thần ngã xuống, vốn dĩ lực lượng phong ấn thuộc về Sáng Thế Thần sẽ theo sự biến mất của Sáng Thế Thần mà chậm rãi yếu bớt. Nếu có cái gì đó trái lại lợi dụng lực lượng phong ấn... cũng không phải không có khả năng. Nếu chúng nó thật sự dung hợp lực lượng phong ấn vào trong sức mạnh của nó, ta nghĩ... chúng ta sẽ gặp xui xẻo."
Sắc mặt Dung Chiêu ngưng trọng, sơn cốc này hoàn toàn bị ngăn cách, chắc là Sáng Thế Thần sợ mấy thứ này chạy ra nên làm thêm một tầng phòng hộ.
Nhưng mà hiện tại, cũng thành vấn đề gian nan của bọn họ.
Sáng Thế Thần thiết lập kết giới, đương nhiên Thiên Khuyết Kiếm chém không được.
Mặc kệ thứ kia là gì, chắc chắn từ hai bên tiến đến.
"Chi chi chi!!!" Thú nhỏ đột nhiên toát ra một cái đầu, sau một trận 'chi chi', Vu Hoan liền không nghe thấy tiếng hít thở kia nữa.
Vu Hoan quái dị liếc nhìn thú nhỏ một cái, tựa hồ như thú nhỏ rất đắc ý, chân ngắn nhỏ lay lay vạt áo Dung Chiêu, chân sau lấy thế, trực tiếp nhảy đến ngực Vu hoan, lấy lòng cọ cọ nàng.
"Chi chi chi chi, chi chi chi chi!!" Ta rất lợi hại, mau khen ta đi!!
Nghe không hiểu thú nhỏ 'chi chi' cái quỷ gì Vu Hoan: "..."
Dung Chiêu: "..." Thật muốn bóp chết nó.
Tiếng hít thở biến mất, Vu Hoan tiếp tục đi về phía trước. Nhưng mà không đi được bao lâu, tiếng hít thở kia lại vang lên, nhưng mà thú nhỏ 'chi chi' một trận, âm thanh kia liền biến mất.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, thẳng đến có một âm thanh cực lớn truyền đến, vách tường xung quanh ầm ầm sập xuống.
Ánh sáng từ bên ngoài trút xuống tiến vào, Vu Hoan nhìn cảnh tượng bên ngoài đá xanh.
Đó là một đầu...
Hờ, nói thế nào nhỉ?
Có chín thân thể dài dài, lại bị cố định ở một chỗ..
Xa xa nhìn, giống như một bẹ tảo biển phấp phới trong gió.
Đương nhiên, nếu nó không phải khổng lồ.
Vu Hoan ngây người, đây là tình huống quái quỷ gì thế!
Quái vật bên kia nhìn như nhận ra có người, mấy cái thân thể động tác nhất trí chuyển qua đối diện bọn họ, có chút giống thân rắn.
"Tê tê tê tê..."
"Tê tê..."
Chín thân rắn tinh đột nhiên phát ra âm thanh 'tê tê', có hai con còn trực tiếp lao vào nhau, nhìn như vậy...
Là đánh nhau rồi?
Vu Hoan lại lần nữa ngây người, mẹ nó tình huống gì thế này!
Ai có thể đến nói với ông, vì sao cái bức tường của lối đi này tự nhiên sập xuống thế?
Khi vài đường linh lực quái dị từ bên kia đánh tới, bức tường còn chưa hoàn toàn sập xuống toàn bộ đều bị đánh thành bột phấn, cuối cùng Vu Hoan cũng hiểu.
Mẹ nó là muốn đánh nhau à!
Nhưng mà, nàng chỉ là một người qua đường vô tội vây xem!
Vu Hoan nhìn xung quanh, đây là một cái sơn cốc, non xanh nước biếc, nếu trừ bỏ mấy con kia ở giữa còn đang đánh nhau, 'Cỏ rắn?'.
Chẳng lẽ đây là Tù Linh Cốc?
Đột nhiên Vu Hoan có loại dự cảm không tốt, thứ đồ chơi kia, sẽ không phải là ác linh trong truyền thuyết chứ?
Nàng không phải may mắn đến vậy, tự đưa mình vào trong miệng ác linh?
"Chi chi chi!" Thú nhỏ đột nhiên từ trên ngực Vu Hoan nhảy xuống, đi thẳng đến cây 'cỏ rắn' kia.
"Này!" Vu Hoan nhanh chóng đuổi theo, chân trước Vu Hoan vừa bước ra khỏi thông đạo, thông đạo sau lưng liền quỷ dị tự động xây lại.
Vu Hoan nuốt nước bọt, khó trách những thứ đồ chơi đó đánh nhau không hề kiêng kị, thì ra là thông đạo kia có thể tự khôi phục?
"Chi chi chi chi!" Thú nhỏ chạy đến phía dưới 'cỏ rắn', ngẩng đầu nhìn về phía chúng nó điên cuồng kêu.
Nhóm 'cỏ rắn' đang đánh nhau vui vẻ cung với nhóm 'cỏ rắn' đang xem náo nhiệt nhất trí ngừng lại, đầu rũ xuống, chín đôi mắt nhìn chằm chằm thú nhỏ.
"Tê tê tê tê..." Đây là cái gì? Nhỏ quá ha!
"Tê tê tê tê..." Chưa từng nhìn thấy, thử xem xem có thể ăn không!
"Tê tê tê tê tê..." Chúng ta có chín con, làm sao chia đủ?
Chín rắn tinh giống như bị ấn nút tạm dừng, vài giây sau, đột nhiên bạo phát đánh nhau còn kịch liệt hơn vừa rồi, ngay cả nhóm xem diễn cũng nhiệt liệt tham gia vào.
"Chi chi chi chi chi chi chi!!" Có nghe nó nói chuyện hay không!!
Vu Hoan cúi xuống, ôm thú nhỏ về, tức giận chọc chọc đầu nó: "Ngươi điên rồi hả? Vậy mà cũng dám chạy lên?"
Thú nhỏ 'chi chi' hai tiếng, thấy không tránh được Vu Hoan, đành phải thôi, nằm vào trên bàn tay Vu Hoan, ánh mắt trông mong nhìn cây 'cỏ rắn' đang đánh nhau hăng say bên kia, bộ dáng đó, tựa hộ như muốn đi lên nhận người thân với bọn nó vậy...
Vu Hoan cứng đờ, người mắt không mù còn có thể phân biệt hai con hàng này không phải cùng chung một chủng loại, giữa chúng nó có cái gì thân thích?
Vu Hoan nhanh chóng nhét thú nhỏ vào trong y phục, con hàng này là của Linh La.
Vu Hoan thừa dịp chúng nó đánh nhau, kiểm tra xung quanh sơn cốc một vòng.
Nàng không có cách nào đi đến bên cạnh sơn cốc, không biết kết giới hay trận pháp bao quanh sơn cốc.
Trong sơn cốc sinh sống một ít thảo dược, đều là những thảo dược hiếm gặp trên đại lục.
Dung Chiêu dùng mũi chân hái chúng nó lên, trực tiếp thấp thu năng lượng của thảo dược.
Cho nên, chờ đánh giá xong sơn cốc, một sơn cốc non xanh nước biếc biến thành đồi bại trồi trọc, bên đó đen một nhúm, bên kia trống rỗng một khoảng.
"Tê tê tê tê tê..." Đã xảy ra cái gì?
"Tê tê..." Không biết!
Chín thân rắn tinh giao lưu với nhau, Vu Hoan nhìn thấy cạn lời, như vậy nhìn qua, sao cảm thấy như nhìn những đứa trẻ đang cãi nhau vậy.
Nhưng mà, nếu những thứ đồ chơi này muốn giao phối, nên dùng cái tư thế gì để giao phối?
"Suy nghĩ gì thế?" Dung Chiêu trở về liền nhìn thấy vẻ mặt Vu Hoan rối rắm.
"Suy nghĩ chúng nó nối dỗi tông đường thế nào!"
"Phụt!" Dung Chiêu rất muốn bảo trì hình tượng cao lãnh, nhưng mà hắn thật sự không thể nào nhịn được!
Bây giờ là thời điểm nghiêm túc, vậy mà nàng còn ở đây suy xét người ta nối dõi tông đường thế nào!
"Cười cái gì, chẳng lẽ ngươi không truyền lại hậu duệ đời sau sao?" Vu Hoan nói xong liền im lặng, một lát sau vẻ mặt tiếc hận cộng thêm đồng tình nhìn Dung Chiêu: "Ngươi thật đúng là không cần nối dõi tông đường. Yêu tâm, ta sẽ không khinh thường ngươi, cũng sẽ không ghét bỏ ngươi!"
Dung Chiêu: "..."
Muốn Kiếm Linh nối dõi tông đường làm sao?
Sinh ra sẽ là thành cái quỷ gì?
Này đúng thật là một vấn đề!
Suy nghĩ của Vu Hoan không biết đã lạc trôi đến nơi nào.
"Tê tê!!" Một tiếng rống giận vang lên, làm Vu Hoan khó khăn lắm mới hoàn hồn lại được, bất mãn trừng trừng 'cỏ rắn' phát ra âm thanh.
Vu Hoan cùng Dung Chiêu đứng ở khá xa, cho nên chúng nó muốn tất công chỉ có thể tấn công từ xa.
Những linh lực đó đánh đến, Vu Hoan lại lần nữa cảm giác được một hơi thở quái dị.
Phía sau lưng Vu Hoan đột nhiên phát lạnh, trong đầu lớn mật phỏng đoán đang thành hình.
"Dung Chiêu... đây chắc là ác linh bị phong ấn trong Tù Linh Cốc trong truyền thuyết."
"Ừ." Dung Chiêu nhàn nhạt đáp lời, rất kỳ quái sao?
Vu Hoan gian nan nuốt nước miếng: "Hơi thở của ác linh rất dơ bẩn, chính là hơi thở vừa rồi chúng nó tấn công chúng ta..."
Sắc mặt Dung Chiêu khẽ biến, nhấp môi trầm mặc một lát mới nói: "Ngươi cảm thấy chúng nó dung hợp lực lượng phong ấn với nhau?"
Cả người Vu Hoan đều phát lạnh, da đầu tê dại: "Rất có khả năng, Sáng Thế Thần ngã xuống, vốn dĩ lực lượng phong ấn thuộc về Sáng Thế Thần sẽ theo sự biến mất của Sáng Thế Thần mà chậm rãi yếu bớt. Nếu có cái gì đó trái lại lợi dụng lực lượng phong ấn... cũng không phải không có khả năng. Nếu chúng nó thật sự dung hợp lực lượng phong ấn vào trong sức mạnh của nó, ta nghĩ... chúng ta sẽ gặp xui xẻo."
Sắc mặt Dung Chiêu ngưng trọng, sơn cốc này hoàn toàn bị ngăn cách, chắc là Sáng Thế Thần sợ mấy thứ này chạy ra nên làm thêm một tầng phòng hộ.
Nhưng mà hiện tại, cũng thành vấn đề gian nan của bọn họ.
Sáng Thế Thần thiết lập kết giới, đương nhiên Thiên Khuyết Kiếm chém không được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.