Chương 4: Bà Mẹ Kế Giả Tạo
Tô Tử Hoan
15/07/2021
"Nói xong chưa?" Tô Loan Loan lạnh lùng đợi cô ta nói xong hết, sau đó không đợi cô ta nói thêm mà trực tiếp giơ tay lên.
"Chát" một tiếng, lại một bạt tai giáng thẳng vào mặt cô ta.
Trên mặt Tô Nghiên Nghiên vô cùng đau đớn, liên tiếp bị giáng hai bạt tai, cuối cùng cô ta cũng nhịn không được mà giương nanh múa vuốt rồi bổ nhào về phía Tô Loan Loan.
Tô Loan Loan bất ngờ nghiêng người, sau một tiếng "phịch", Tô Nghiên Nghiên liền ngã nhào xuống đất.
Đôi mắt của Tô Loan Loan chỉ liếc qua một chút, vài giây sau.
"Anh Vân, anh Vân…"
Tiếng khóc than thảm thiết của Tô Nghiên Nghiên vang lên đầy chói tai trong biệt thự.
Cứ như là chuẩn bị diễn trước rồi, cánh cửa phòng bên cạnh cũng đã mở ra sẵn.
Bà Tô, cũng chính là mẹ của Tô Nghiên Nghiên - Tưởng Di xông ra, phía sau còn có cả bố cô - Tô Vân Đường.
Lúc nhìn thấy con gái ngồi dưới đất với khuôn mặt đẫm nước mắt, trên má trái còn có một dấu tay lớn sưng đỏ lên…
Tưởng Di kinh ngạc kêu lên rồi vội vàng đi qua đỡ cô ta: "Nghiên Nghiên, đây rốt cuộc là thế nào?"
"Mẹ!" Tô Nghiên Nghiên bắt đầu uất ức mà tố cáo: "Chị biết con và anh Vân ở bên nhau, con muốn giải thích nhưng chị ấy lại không nghe, còn ra tay đánh con."
Tưởng Di lập tức nhìn về phía Tô Loan Loan, vẻ mặt bối rối và do dự: "Loan Loan, con… sao con…"
"Đúng, là tôi đánh nó, thế nào?" Hai tay Tô Loan Loan khoanh lại, cao ngạo nâng cái cằm nhỏ lên, từng câu từng chữ đều vô cùng sắc sảo: "Nó còn nhỏ đã quyến rũ chồng sắp cưới của chị mình, còn nhỏ đã không biết nhục nhã, đúng thật là không biết xấu hổ. Nếu người làm mẹ như dì còn không dạy dỗ, thì người làm chị này chỉ có thể giúp đỡ mà dạy dỗ, để nó biết cái gì là… lễ, nghĩa, liêm, sỉ."
Từng câu từng chữ như đang chỉ gà mắng chó, khiến mặt của Tưởng Di đột nhiên đỏ bừng, rất nhanh quầng mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt sắp rơi xuống nhưng lại ngấm ngầm chịu đựng mà cúi đầu xuống.
Dáng vẻ đáng thương này đương nhiên là có hiệu quả nhanh chóng.
"Đồ khốn!"
Tô Vân Đường hét lên một tiếng rồi bước tới, đưa tay lên tát thẳng vào mặt Tô Loan Loan.
Tô Loan Loan bị ông ta đánh đến mức nghiêng mặt qua một bên.
Bên cạnh truyền đến tiếng hét kinh hoàng của Tưởng Di: "Vân Đường, Vân Đường ông đây là làm gì vậy? Sao lại có thể ra tay đánh con bé?"
"Con bé? Nó sắp đầy hai mươi tuổi rồi, từ sáng đến tối còn nói năng vô tội vạ, cứ nói những lời vô liêm sỉ! Bà đối xử với nó tốt như vậy, toàn nói giúp nó, nhưng bà xem thái độ của nó ra sao? Nó trước giờ chưa từng xem bà là người lớn trong nhà!"
"Vân Đường, ông đừng nói như vậy…"
"Đúng vậy." Tô Loan Loan quay mặt lại rồi khẽ cười: "Nhà dột từ nóc dột xuống, người lớn mà xúi giục con gái đi làm kẻ thứ ba như bà ta, tôi nhìn thấy đã ghê tởm! Buồn nôn!"
Nói rồi, cô cứ như vậy mà nhìn Tô Vân Đường, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn đăm đăm, không chút che đậy sự chế giễu và khiêu khích trong ánh mắt, nốt ruồi hoa đào dưới mí mắt phải càng thêm chói mắt và rõ ràng hơn bởi dấu tay đỏ tươi.
Tô Vân Đường vừa nhìn thấy nốt ruồi đào hoa đó liền không thoải mái, cứ như nhìn thấy người phụ nữ lẳng lơ đó, lập tức làm sự căm hận và ghê tởm từ dưới đáy lòng của ông ta bùng phát.
Đó là vết nhơ lớn nhất trong cả cuộc đời này của Tô Vân Đường.
Hai mẹ con cô lại có nốt ruồi hoa đào y chang nhau, còn là cùng một vị trí.
Ông ta cắn chặt răng, hai vai nhấp nhô dữ dội, cuối cùng nhịn không được mà lần nữa giơ tay phải lên.
"Vân Đường ông đừng như vậy, có gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng có đánh con mà." Tưởng Di với dáng vẻ giả dối, lần nữa kéo chồng lại.
Tưởng Di năm nay bốn mươi tuổi, bởi vì sống trong nhung lụa nên tư thái yểu điệu, dáng vẻ người phụ nữ diễm lệ rơi nước mắt càng khiến người khác thương xót.
Cái gọi là "mẹ nào con nấy" thì đôi mẹ con Tưởng Di và Tô Nghiên Nghiên này đều là nhân tài xuất chúng diễn vai người tốt giả tạo.
Chỉ cần ở trước mặt người ngoài thì bà ta mãi mãi là bà Tô với hình tượng dịu dàng, hiền thục, biết nghĩ cho người khác, ngay cả đứa con gái riêng khác mẹ như Tô Loan Loan đều có thể bao dung, nhẫn nại, không hề xét nét.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Tô Loan Loan cũng không dám tin người phụ nữ tử tế như vậy lại cố ý để cô làm vỡ chén đĩa rồi sau đó lấy máu còn sót lại trên miếng sứ vỡ, lén lút đem đến bệnh viện xét nghiệm ADN quan hệ bố con.
"Loan Loan, dì biết trong lòng con chịu uất ức, dì cũng biết con rất thích Ngộ Vân, nhưng… tính cách của Nghiên Nghiên con cũng biết mà, con bé chỉ là quá thích Ngộ Vân, nó không phải cố ý muốn tranh giành với con đâu." Tưởng Di giải thích nói.
"Vậy sao?" Ánh mắt Tô Loan Loan lạnh lùng.
Đột nhiên, cô cúi đầu lấy từ trong túi ra một phong bì.
Tiếp đó, những bức ảnh mà Tô Nghiên Nghiên và Hình Ngộ Vân ở bên nhau, từng tầm từng tấm cứ như vậy mà bị cô vứt xuống đất.
Tấm nào cũng vô cùng thân mật.
Tầm nào cũng nhìn thấy mà phát hoảng.
Nói trắng ra chính là khó coi!
"Chát" một tiếng, lại một bạt tai giáng thẳng vào mặt cô ta.
Trên mặt Tô Nghiên Nghiên vô cùng đau đớn, liên tiếp bị giáng hai bạt tai, cuối cùng cô ta cũng nhịn không được mà giương nanh múa vuốt rồi bổ nhào về phía Tô Loan Loan.
Tô Loan Loan bất ngờ nghiêng người, sau một tiếng "phịch", Tô Nghiên Nghiên liền ngã nhào xuống đất.
Đôi mắt của Tô Loan Loan chỉ liếc qua một chút, vài giây sau.
"Anh Vân, anh Vân…"
Tiếng khóc than thảm thiết của Tô Nghiên Nghiên vang lên đầy chói tai trong biệt thự.
Cứ như là chuẩn bị diễn trước rồi, cánh cửa phòng bên cạnh cũng đã mở ra sẵn.
Bà Tô, cũng chính là mẹ của Tô Nghiên Nghiên - Tưởng Di xông ra, phía sau còn có cả bố cô - Tô Vân Đường.
Lúc nhìn thấy con gái ngồi dưới đất với khuôn mặt đẫm nước mắt, trên má trái còn có một dấu tay lớn sưng đỏ lên…
Tưởng Di kinh ngạc kêu lên rồi vội vàng đi qua đỡ cô ta: "Nghiên Nghiên, đây rốt cuộc là thế nào?"
"Mẹ!" Tô Nghiên Nghiên bắt đầu uất ức mà tố cáo: "Chị biết con và anh Vân ở bên nhau, con muốn giải thích nhưng chị ấy lại không nghe, còn ra tay đánh con."
Tưởng Di lập tức nhìn về phía Tô Loan Loan, vẻ mặt bối rối và do dự: "Loan Loan, con… sao con…"
"Đúng, là tôi đánh nó, thế nào?" Hai tay Tô Loan Loan khoanh lại, cao ngạo nâng cái cằm nhỏ lên, từng câu từng chữ đều vô cùng sắc sảo: "Nó còn nhỏ đã quyến rũ chồng sắp cưới của chị mình, còn nhỏ đã không biết nhục nhã, đúng thật là không biết xấu hổ. Nếu người làm mẹ như dì còn không dạy dỗ, thì người làm chị này chỉ có thể giúp đỡ mà dạy dỗ, để nó biết cái gì là… lễ, nghĩa, liêm, sỉ."
Từng câu từng chữ như đang chỉ gà mắng chó, khiến mặt của Tưởng Di đột nhiên đỏ bừng, rất nhanh quầng mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt sắp rơi xuống nhưng lại ngấm ngầm chịu đựng mà cúi đầu xuống.
Dáng vẻ đáng thương này đương nhiên là có hiệu quả nhanh chóng.
"Đồ khốn!"
Tô Vân Đường hét lên một tiếng rồi bước tới, đưa tay lên tát thẳng vào mặt Tô Loan Loan.
Tô Loan Loan bị ông ta đánh đến mức nghiêng mặt qua một bên.
Bên cạnh truyền đến tiếng hét kinh hoàng của Tưởng Di: "Vân Đường, Vân Đường ông đây là làm gì vậy? Sao lại có thể ra tay đánh con bé?"
"Con bé? Nó sắp đầy hai mươi tuổi rồi, từ sáng đến tối còn nói năng vô tội vạ, cứ nói những lời vô liêm sỉ! Bà đối xử với nó tốt như vậy, toàn nói giúp nó, nhưng bà xem thái độ của nó ra sao? Nó trước giờ chưa từng xem bà là người lớn trong nhà!"
"Vân Đường, ông đừng nói như vậy…"
"Đúng vậy." Tô Loan Loan quay mặt lại rồi khẽ cười: "Nhà dột từ nóc dột xuống, người lớn mà xúi giục con gái đi làm kẻ thứ ba như bà ta, tôi nhìn thấy đã ghê tởm! Buồn nôn!"
Nói rồi, cô cứ như vậy mà nhìn Tô Vân Đường, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn đăm đăm, không chút che đậy sự chế giễu và khiêu khích trong ánh mắt, nốt ruồi hoa đào dưới mí mắt phải càng thêm chói mắt và rõ ràng hơn bởi dấu tay đỏ tươi.
Tô Vân Đường vừa nhìn thấy nốt ruồi đào hoa đó liền không thoải mái, cứ như nhìn thấy người phụ nữ lẳng lơ đó, lập tức làm sự căm hận và ghê tởm từ dưới đáy lòng của ông ta bùng phát.
Đó là vết nhơ lớn nhất trong cả cuộc đời này của Tô Vân Đường.
Hai mẹ con cô lại có nốt ruồi hoa đào y chang nhau, còn là cùng một vị trí.
Ông ta cắn chặt răng, hai vai nhấp nhô dữ dội, cuối cùng nhịn không được mà lần nữa giơ tay phải lên.
"Vân Đường ông đừng như vậy, có gì chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng có đánh con mà." Tưởng Di với dáng vẻ giả dối, lần nữa kéo chồng lại.
Tưởng Di năm nay bốn mươi tuổi, bởi vì sống trong nhung lụa nên tư thái yểu điệu, dáng vẻ người phụ nữ diễm lệ rơi nước mắt càng khiến người khác thương xót.
Cái gọi là "mẹ nào con nấy" thì đôi mẹ con Tưởng Di và Tô Nghiên Nghiên này đều là nhân tài xuất chúng diễn vai người tốt giả tạo.
Chỉ cần ở trước mặt người ngoài thì bà ta mãi mãi là bà Tô với hình tượng dịu dàng, hiền thục, biết nghĩ cho người khác, ngay cả đứa con gái riêng khác mẹ như Tô Loan Loan đều có thể bao dung, nhẫn nại, không hề xét nét.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Tô Loan Loan cũng không dám tin người phụ nữ tử tế như vậy lại cố ý để cô làm vỡ chén đĩa rồi sau đó lấy máu còn sót lại trên miếng sứ vỡ, lén lút đem đến bệnh viện xét nghiệm ADN quan hệ bố con.
"Loan Loan, dì biết trong lòng con chịu uất ức, dì cũng biết con rất thích Ngộ Vân, nhưng… tính cách của Nghiên Nghiên con cũng biết mà, con bé chỉ là quá thích Ngộ Vân, nó không phải cố ý muốn tranh giành với con đâu." Tưởng Di giải thích nói.
"Vậy sao?" Ánh mắt Tô Loan Loan lạnh lùng.
Đột nhiên, cô cúi đầu lấy từ trong túi ra một phong bì.
Tiếp đó, những bức ảnh mà Tô Nghiên Nghiên và Hình Ngộ Vân ở bên nhau, từng tầm từng tấm cứ như vậy mà bị cô vứt xuống đất.
Tấm nào cũng vô cùng thân mật.
Tầm nào cũng nhìn thấy mà phát hoảng.
Nói trắng ra chính là khó coi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.