Chương 19: Con Nhóc Chết Tiệt
Tô Tử Hoan
24/07/2021
Chờ người phục vụ rời khỏi, Hoắc Thiệt Tích nhấp một ngụm rượu, trong mắt tràn đầy sự đắc ý.
Con nhóc thối!
Lần trước cô đánh anh ta sứt đầu mẻ trán, hại anh ta quay về bị ông cụ giam lỏng mắng chửi suốt hai ngày!
Trùng hợp thay, tối nay anh ta lại tình cờ gặp được đầu sỏ gây tội, không dạy dỗ một chút thì anh ta còn chơi đùa ở trong cái giới này làm gì nữa?
**
Bên trong phòng bao, đôi mắt xinh đẹp của Tô Loan Loan trợn trừng lên, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc: "Không hổ là công chúa điện hạ, đúng là biết hưởng thụ mà."
Chẳng trách lại nói là tới đây xem phim.
Cái phòng bao này có một nửa là khu vực ghế sa lon, một nửa còn lại đều bị màn hình máy chiếu phim bao phủ kín cả mặt tường, thiết bị âm thanh đắt tiền được trang bị đầy đủ, quả thật không khác gì mô hình nguyên bản của một rạp chiếu phim! Trên bàn còn bày đủ các loại đồ ăn thức uống...
Bộ phim điện ảnh có tên là《Tiền nhiệm 3》, là một bộ phim tình cảm hài hước.
Tô Loan Loan không có hứng thú đối với loại phim này, vừa ngồi xuống là lập tức cầm rượu trên bàn lên...
"Cậu không được uống rượu!" Mặc Duy Nhất giữ chặt tay cô lại.
"Vì sao chứ?" Trên bàn này đủ loại rượu trắng đỏ như này không phải là mời cô uống hay sao?
"Đợi lát nữa cậu uống rượu say rồi thì phải làm sao bây giờ? Tớ cũng không thể kéo nổi cậu!" Mặc Duy Nhất nói lời đầy ẩn ý.
"Tớ sao có thể uống say được chứ?" Tô Loan Loan vô cùng tự tin vào bản thân mình.
"Không được!" Mặc Duy Nhất kiên trì: "Có biết lần trước tớ tìm được cậu ở đâu không hả?"
"Không phải là ở trong đồn cảnh sát hay sao?"
Mặc Duy Nhất trợn mắt nói: "Là! Ở! Trong! Nhà! Vệ! Sinh! Nam! Đó!"
Nhà vệ sinh nam?
Tô Loan Loan sợ hết hồn: "Thật hay đùa vậy?"
"Không tin thì cậu hỏi Tiểu Bạch xem, lúc đó cậu ngủ thiếp đi ở trên mặt đất trong nhà vệ sinh nam, may mà ban đêm ở đồn công an không có mấy người, ngộ nhỡ là ở chỗ khác thì sẽ nguy hiểm đến mức nào chứ? Dạo này có nhiều kẻ biến thái như vậy, ở bên ngoài Tiểu Bạch cũng chưa bao giờ để tớ uống rượu một mình cả, con gái ở bên ngoài phải biết bảo vệ bản thân cho thật tốt."
Nói chuyện giật gân mà vẫn có thể rắc thức ăn cho chó được nữa hả?
Tô Loan Loan "xì" một tiếng: "Chuyện ngày hôm đó là do ngoài ý muốn, lúc ấy tớ tức quá cho nên mới không chú ý uống nhiều quá."
"Vậy cũng không được." Mặc Duy Nhất nhấn chuông gọi phục vụ: "Lúc trước bởi vì uống rượu nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn chưa đủ hay sao? Lần đó không phải là đánh người tới mức phải vào đồn cảnh sát đấy à? Dù sao thì tối nay cậu cũng chỉ được uống nước trái cây mà thôi, tớ sẽ bảo bọn họ dọn hết đống rượu này đi rồi mang thêm đồ ăn lên."
Đừng thấy Mặc Duy Nhất có dáng vẻ yểu điệu, một khi đã dữ lên thì cũng rất gì và này nọ.
Chẳng mấy chốc người phục vụ đi vào, dọn hết tất cả các loại rượu trắng, rượu đỏ và bia trên bàn ra ngoài.
Tô Loan Loan vừa nhìn vừa thấy vô cùng đau lòng.
Rượu và thuốc lá là hai từ khiến cô cảm thấy vô cùng đối lập với nhau.
Cô ghét mùi thuốc lá, nhưng lại rất thích uống rượu, nhất là mỗi lần uống một chút rượu, cái cảm giác đầu óc không tỉnh táo, nhẹ nhàng bay bổng kia đúng là rất tuyệt, giống như có thể quên hết tất cả mọi phiền não, sau khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy bản thân giống như được tái sinh vậy. . .
"Thỏ trắng nhỏ bé, trắng trắng xinh xinh, hai cái tai dài dựng thẳng lên..."
Nghe thấy tiếng nhạc chuông tầm thường buồn nôn này, Tô Loan Loan cảm thấy ớn lạnh cả người.
Mặc Duy Nhất vừa lấy điện thoại di động ra nhìn thì vẻ mặt lập tức thay đổi.
"Toi rồi toi rồi, là Tiểu Bạch gọi." Cô ấy đứng dậy: "Loan Loan, tớ phải đi xuống dưới tầng ra bên ngoài nghe điện thoại, nếu không thì Tiểu Bạch nhất định sẽ phát hiện ra tớ không có ở nhà."
Không biết là xảy ra chuyện gì, chỉ cần mỗi lần cô ấy muốn làm "chuyện xấu" gì đó là Tiêu Dạ Bạch sẽ lập tức biết được, cô ấy cũng nghi ngờ có phải là anh ta đã gắn máy theo dõi trên người cô ấy rồi hay không?
Mặc Duy Nhất vội vã rời đi, Tô Loan Loan vô cùng buồn chán tiếp tục xem phim.
"Cốc cốc", cửa phòng bao đột nhiên bị gõ hai cái, có một người phục vụ đi vào.
"Xin chào, đây là đồ uống mà câu lạc bộ tặng." Nói xong, anh ta bèn đặt ly rượu xuống rồi rời đi.
Tô Loan Loan chớp mắt mấy cái.
Còn tặng cả đồ uống nữa cơ à? Tốt như vậy sao?
Hình như là rượu cocktail, phía trên chất lỏng màu xanh da trời là một tầng lửa cháy đỏ rực, vừa xinh đẹp lại mê hoặc lòng người.
Tô Loan Loan rất muốn uống.
Dù sao thì cũng chỉ là một ly rượu cocktail mà thôi, tửu lượng của cô tốt như vậy, Duy Nhất lại không ở đây...
Vì vậy cô không chút ngần ngại cầm ly rượu lên, một ngụm rồi lại một ngụm, chẳng mấy chốc cô đã uống hết ly rượu.
Mặc Duy Nhất vẫn chưa về.
Bộ phim điện ảnh đã dần chiếu đến cuối, bài hát cuối phim bắt đầu vang lên.
Tô Loan Loan không có điện thoại di động, cho nên chỉ có thể ngồi chờ.
Đột nhiên cửa phòng bao lại bị đẩy ra, một người phụ nữ đi vào: "Ngại quá, tôi vào nhầm phòng."
Cửa lại bị đóng lại.
Tô Loan Loan ngồi ở trên ghế sa lon, cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Vào nhầm phòng?
Cô đứng dậy bước tới mở cửa ra, sau đó dọc theo hành lang đi về phía trước.
Câu lạc bộ này rất lớn, mỗi tầng đều có rất nhiều phòng bao, trên mặt đất được trải thảm tối màu thật dày, trên đỉnh đầu còn có những bóng đèn màu vàng.
Tô Loan Loan càng đi càng lệch hướng, hoàn toàn không phát hiện ra sau lưng có người đi theo cô.
Chờ đến lúc rốt cuộc cô cũng đẩy một cánh cửa ra đi vào, Hoắc Thiệt Tích đắc ý nhếch miệng cười, sải bước đi đến, lúc vừa mới chạm vào tay nắm cửa...
"Thiệt Tích."
Hoắc Thiệt Tích: "..."
Qua mấy giây sau anh ta mới quay đầu lại, giả vờ bình tĩnh nói: "...Anh cả?"
Không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy Hoắc Cạnh Thâm, Hoắc Thiệt Tích luôn có cảm giác có tật giật mình.
Anh ta cũng biết là mình sợ hãi, nhưng cũng không còn cách nào khác, người anh cả này có luyện võ công, lần trước ở đồn cảnh sát suýt chút nữa đã làm anh ta gãy tay...
Hơn nữa Hoắc Cạnh Thâm còn lớn hơn anh ta bảy tuổi, tương đương với việc lúc anh ta vừa mới hiểu chuyện thì Hoắc Cạnh Thâm đã xuất ngoại, sau đó trở về nước thì lập tức liền vào Hoắc Nguyên làm việc, nghe nói là thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, khiến cho mấy chú bác đều phải thầm chịu không ít thiệt thòi.
Ông nội rất coi trọng người cháu đích tôn này, bà nội cũng vô cùng thương yêu anh, nhưng người này luôn nói năng cẩn thận, cho dù là đối mặt với người lớn cũng luôn giữ thái độ ôn hoà, đối với những người khác thì lại càng thêm khách sáo và xa cách, khiến cho ai cũng không thể nắm bắt được.
Hoắc Thiệt Tích cảm thấy anh là một người bụng dạ khó lường!
Tuy oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn tỏ ra vô cùng cung kính, giả dối cười nói: "Trùng hợp vậy anh cả, anh cũng có hẹn ở đây sao?"
Hoắc Cạnh Thâm nhìn anh ta, đôi môi mỏng hơi hé ra: "Đây là phòng bao do Quý Kiệt đặt trước."
Quý Kiệt là trợ lý mà ông cụ Hoắc phái đến cho Hoắc Cạnh Thâm, có toàn quyền phụ trách tất cả công việc của anh ở Hoắc Nguyên.
Nụ cười trên mặt Hoắc Thiệt Tích cứng đờ.
Mẹ kiếp, xấu hổ quá đi!
Trùng hợp thế nào mà con nhóc chết tiệt kia lại chọn đúng phòng bao của Hoắc Cạnh Thâm chứ, aaaaaaaa, thật đúng là biết chọn phòng mà!
Trong lòng Hoắc Thiệt Tích hận không thể băm xác của Tô Loan Loan ra thành trăm mảnh!
"Cậu đến tìm anh có chuyện gì?" Hoắc Cạnh Thâm lại hỏi.
"Không có, không có chuyện gì hết." Đương nhiên là Hoắc Thiệt Tích lên tiếng phủ nhận.
Nếu như bị anh phát hiện ra là mình bỏ thuốc mê phụ nữ, không chừng lúc về sẽ lại tố cáo với ông cụ.
Bỏ bàn tay đang đặt ở trên tay nắm cửa ra, Hoắc Thiệt Tích dùng kỹ năng diễn xuất vụng về của mình nhìn trước nhìn sau một chút, sau đó vỗ mạnh một cái vào gáy của mình: "Ôi trời, giờ em mới phát hiện ra là mình đi nhầm tầng rồi, ha ha, anh cả cứ bận việc của mình đi, em đi trước đây."
Nói xong thì lập tức xoay người ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Con nhóc thối!
Lần trước cô đánh anh ta sứt đầu mẻ trán, hại anh ta quay về bị ông cụ giam lỏng mắng chửi suốt hai ngày!
Trùng hợp thay, tối nay anh ta lại tình cờ gặp được đầu sỏ gây tội, không dạy dỗ một chút thì anh ta còn chơi đùa ở trong cái giới này làm gì nữa?
**
Bên trong phòng bao, đôi mắt xinh đẹp của Tô Loan Loan trợn trừng lên, trong miệng phát ra tiếng chậc chậc: "Không hổ là công chúa điện hạ, đúng là biết hưởng thụ mà."
Chẳng trách lại nói là tới đây xem phim.
Cái phòng bao này có một nửa là khu vực ghế sa lon, một nửa còn lại đều bị màn hình máy chiếu phim bao phủ kín cả mặt tường, thiết bị âm thanh đắt tiền được trang bị đầy đủ, quả thật không khác gì mô hình nguyên bản của một rạp chiếu phim! Trên bàn còn bày đủ các loại đồ ăn thức uống...
Bộ phim điện ảnh có tên là《Tiền nhiệm 3》, là một bộ phim tình cảm hài hước.
Tô Loan Loan không có hứng thú đối với loại phim này, vừa ngồi xuống là lập tức cầm rượu trên bàn lên...
"Cậu không được uống rượu!" Mặc Duy Nhất giữ chặt tay cô lại.
"Vì sao chứ?" Trên bàn này đủ loại rượu trắng đỏ như này không phải là mời cô uống hay sao?
"Đợi lát nữa cậu uống rượu say rồi thì phải làm sao bây giờ? Tớ cũng không thể kéo nổi cậu!" Mặc Duy Nhất nói lời đầy ẩn ý.
"Tớ sao có thể uống say được chứ?" Tô Loan Loan vô cùng tự tin vào bản thân mình.
"Không được!" Mặc Duy Nhất kiên trì: "Có biết lần trước tớ tìm được cậu ở đâu không hả?"
"Không phải là ở trong đồn cảnh sát hay sao?"
Mặc Duy Nhất trợn mắt nói: "Là! Ở! Trong! Nhà! Vệ! Sinh! Nam! Đó!"
Nhà vệ sinh nam?
Tô Loan Loan sợ hết hồn: "Thật hay đùa vậy?"
"Không tin thì cậu hỏi Tiểu Bạch xem, lúc đó cậu ngủ thiếp đi ở trên mặt đất trong nhà vệ sinh nam, may mà ban đêm ở đồn công an không có mấy người, ngộ nhỡ là ở chỗ khác thì sẽ nguy hiểm đến mức nào chứ? Dạo này có nhiều kẻ biến thái như vậy, ở bên ngoài Tiểu Bạch cũng chưa bao giờ để tớ uống rượu một mình cả, con gái ở bên ngoài phải biết bảo vệ bản thân cho thật tốt."
Nói chuyện giật gân mà vẫn có thể rắc thức ăn cho chó được nữa hả?
Tô Loan Loan "xì" một tiếng: "Chuyện ngày hôm đó là do ngoài ý muốn, lúc ấy tớ tức quá cho nên mới không chú ý uống nhiều quá."
"Vậy cũng không được." Mặc Duy Nhất nhấn chuông gọi phục vụ: "Lúc trước bởi vì uống rượu nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn còn chưa đủ hay sao? Lần đó không phải là đánh người tới mức phải vào đồn cảnh sát đấy à? Dù sao thì tối nay cậu cũng chỉ được uống nước trái cây mà thôi, tớ sẽ bảo bọn họ dọn hết đống rượu này đi rồi mang thêm đồ ăn lên."
Đừng thấy Mặc Duy Nhất có dáng vẻ yểu điệu, một khi đã dữ lên thì cũng rất gì và này nọ.
Chẳng mấy chốc người phục vụ đi vào, dọn hết tất cả các loại rượu trắng, rượu đỏ và bia trên bàn ra ngoài.
Tô Loan Loan vừa nhìn vừa thấy vô cùng đau lòng.
Rượu và thuốc lá là hai từ khiến cô cảm thấy vô cùng đối lập với nhau.
Cô ghét mùi thuốc lá, nhưng lại rất thích uống rượu, nhất là mỗi lần uống một chút rượu, cái cảm giác đầu óc không tỉnh táo, nhẹ nhàng bay bổng kia đúng là rất tuyệt, giống như có thể quên hết tất cả mọi phiền não, sau khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy bản thân giống như được tái sinh vậy. . .
"Thỏ trắng nhỏ bé, trắng trắng xinh xinh, hai cái tai dài dựng thẳng lên..."
Nghe thấy tiếng nhạc chuông tầm thường buồn nôn này, Tô Loan Loan cảm thấy ớn lạnh cả người.
Mặc Duy Nhất vừa lấy điện thoại di động ra nhìn thì vẻ mặt lập tức thay đổi.
"Toi rồi toi rồi, là Tiểu Bạch gọi." Cô ấy đứng dậy: "Loan Loan, tớ phải đi xuống dưới tầng ra bên ngoài nghe điện thoại, nếu không thì Tiểu Bạch nhất định sẽ phát hiện ra tớ không có ở nhà."
Không biết là xảy ra chuyện gì, chỉ cần mỗi lần cô ấy muốn làm "chuyện xấu" gì đó là Tiêu Dạ Bạch sẽ lập tức biết được, cô ấy cũng nghi ngờ có phải là anh ta đã gắn máy theo dõi trên người cô ấy rồi hay không?
Mặc Duy Nhất vội vã rời đi, Tô Loan Loan vô cùng buồn chán tiếp tục xem phim.
"Cốc cốc", cửa phòng bao đột nhiên bị gõ hai cái, có một người phục vụ đi vào.
"Xin chào, đây là đồ uống mà câu lạc bộ tặng." Nói xong, anh ta bèn đặt ly rượu xuống rồi rời đi.
Tô Loan Loan chớp mắt mấy cái.
Còn tặng cả đồ uống nữa cơ à? Tốt như vậy sao?
Hình như là rượu cocktail, phía trên chất lỏng màu xanh da trời là một tầng lửa cháy đỏ rực, vừa xinh đẹp lại mê hoặc lòng người.
Tô Loan Loan rất muốn uống.
Dù sao thì cũng chỉ là một ly rượu cocktail mà thôi, tửu lượng của cô tốt như vậy, Duy Nhất lại không ở đây...
Vì vậy cô không chút ngần ngại cầm ly rượu lên, một ngụm rồi lại một ngụm, chẳng mấy chốc cô đã uống hết ly rượu.
Mặc Duy Nhất vẫn chưa về.
Bộ phim điện ảnh đã dần chiếu đến cuối, bài hát cuối phim bắt đầu vang lên.
Tô Loan Loan không có điện thoại di động, cho nên chỉ có thể ngồi chờ.
Đột nhiên cửa phòng bao lại bị đẩy ra, một người phụ nữ đi vào: "Ngại quá, tôi vào nhầm phòng."
Cửa lại bị đóng lại.
Tô Loan Loan ngồi ở trên ghế sa lon, cảnh vật trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Vào nhầm phòng?
Cô đứng dậy bước tới mở cửa ra, sau đó dọc theo hành lang đi về phía trước.
Câu lạc bộ này rất lớn, mỗi tầng đều có rất nhiều phòng bao, trên mặt đất được trải thảm tối màu thật dày, trên đỉnh đầu còn có những bóng đèn màu vàng.
Tô Loan Loan càng đi càng lệch hướng, hoàn toàn không phát hiện ra sau lưng có người đi theo cô.
Chờ đến lúc rốt cuộc cô cũng đẩy một cánh cửa ra đi vào, Hoắc Thiệt Tích đắc ý nhếch miệng cười, sải bước đi đến, lúc vừa mới chạm vào tay nắm cửa...
"Thiệt Tích."
Hoắc Thiệt Tích: "..."
Qua mấy giây sau anh ta mới quay đầu lại, giả vờ bình tĩnh nói: "...Anh cả?"
Không biết tại sao mỗi lần nhìn thấy Hoắc Cạnh Thâm, Hoắc Thiệt Tích luôn có cảm giác có tật giật mình.
Anh ta cũng biết là mình sợ hãi, nhưng cũng không còn cách nào khác, người anh cả này có luyện võ công, lần trước ở đồn cảnh sát suýt chút nữa đã làm anh ta gãy tay...
Hơn nữa Hoắc Cạnh Thâm còn lớn hơn anh ta bảy tuổi, tương đương với việc lúc anh ta vừa mới hiểu chuyện thì Hoắc Cạnh Thâm đã xuất ngoại, sau đó trở về nước thì lập tức liền vào Hoắc Nguyên làm việc, nghe nói là thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, khiến cho mấy chú bác đều phải thầm chịu không ít thiệt thòi.
Ông nội rất coi trọng người cháu đích tôn này, bà nội cũng vô cùng thương yêu anh, nhưng người này luôn nói năng cẩn thận, cho dù là đối mặt với người lớn cũng luôn giữ thái độ ôn hoà, đối với những người khác thì lại càng thêm khách sáo và xa cách, khiến cho ai cũng không thể nắm bắt được.
Hoắc Thiệt Tích cảm thấy anh là một người bụng dạ khó lường!
Tuy oán thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn tỏ ra vô cùng cung kính, giả dối cười nói: "Trùng hợp vậy anh cả, anh cũng có hẹn ở đây sao?"
Hoắc Cạnh Thâm nhìn anh ta, đôi môi mỏng hơi hé ra: "Đây là phòng bao do Quý Kiệt đặt trước."
Quý Kiệt là trợ lý mà ông cụ Hoắc phái đến cho Hoắc Cạnh Thâm, có toàn quyền phụ trách tất cả công việc của anh ở Hoắc Nguyên.
Nụ cười trên mặt Hoắc Thiệt Tích cứng đờ.
Mẹ kiếp, xấu hổ quá đi!
Trùng hợp thế nào mà con nhóc chết tiệt kia lại chọn đúng phòng bao của Hoắc Cạnh Thâm chứ, aaaaaaaa, thật đúng là biết chọn phòng mà!
Trong lòng Hoắc Thiệt Tích hận không thể băm xác của Tô Loan Loan ra thành trăm mảnh!
"Cậu đến tìm anh có chuyện gì?" Hoắc Cạnh Thâm lại hỏi.
"Không có, không có chuyện gì hết." Đương nhiên là Hoắc Thiệt Tích lên tiếng phủ nhận.
Nếu như bị anh phát hiện ra là mình bỏ thuốc mê phụ nữ, không chừng lúc về sẽ lại tố cáo với ông cụ.
Bỏ bàn tay đang đặt ở trên tay nắm cửa ra, Hoắc Thiệt Tích dùng kỹ năng diễn xuất vụng về của mình nhìn trước nhìn sau một chút, sau đó vỗ mạnh một cái vào gáy của mình: "Ôi trời, giờ em mới phát hiện ra là mình đi nhầm tầng rồi, ha ha, anh cả cứ bận việc của mình đi, em đi trước đây."
Nói xong thì lập tức xoay người ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.