Chương 43: Đạo Đức Giả
Tô Tử Hoan
13/08/2021
Trên chiếc bàn dài trải khăn trắng tinh được bày biện đủ loại thức ăn.
Hoắc Cạnh Thâm không phải kiểu người nói nhiều, Tô Loan Loan lại không biết nên nói chuyện gì, ngay cả Phó Tử Dương cũng không ríu ra ríu rít như những đứa trẻ khác.
Đứa nhỏ này rất yên tĩnh, động tác ăn cơm cũng rất tao nhã, rõ ràng đây chỉ là bữa cơm bình thường nhưng cảm giác như Hoắc Cạnh Thâm đang thưởng thức bữa tiệc ngự yến hoàng cung vậy.
Sau khi ăn xong, cậu bé đặt bát đũa xuống, chiếc bát nhỏ sạch bong, ngay cả một hạt cơm cũng không sót lại, đúng là được giáo dục quá tốt.
“Chú Hoắc, cháu ăn no rồi, cháu lên làm bài tập trước.’’
“Ừ.’’
Mãi đến lúc Phó Tử Dương lấy sách vở trong cái cặp sách to bự kia ra, nghiêm túc ngồi trước bàn uống nước làm bài tập, Tô Loan Loan không nhịn được lại hỏi: “Thật sự nó không phải con trai anh à?’’
Quả thực rất giống Hoắc Cạnh Thâm!
Tuy cậu bé có khuôn mặt mũm mĩm, ngũ quan trên mặt chưa phát triển rõ ràng nhưng cô vẫn cảm giác hai người này trông rất giống nhau.
Quan trọng là cậu nhóc này vẫn còn nhỏ nhưng dáng vẻ lại bình tĩnh như ông cụ non, năng lực tự lo liệu quá cao siêu, ngay cả kiệm lời như vàng cũng giống y hệt Hoắc Cạnh Thâm.
Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô đầy thản nhiên: “Tôi không già như bố nó.’’
“…’’
Đúng là mặt dày!
Đàn ông ba mươi rồi còn nói người khác già hơn mình?
Miệng Tô Loan Loan méo xệch, nhưng không dám nói ra mà chỉ thầm ai oán trong lòng.
Ăn cơm xong, Hoắc Cạnh Thâm cầm chìa khóa xe và nói: “Tôi đi mua vài đồ dùng hàng ngày cho Tử Dương.’’
“Ừm.’’
Tô Loan Loan không nghĩ vớ vẩn gì cả, đi tới vùi đầu vào ghế sô pha, cầm điện thoại bắt đầu mở trò chơi ra chơi.
Sau khi Hoắc Cạnh Thâm đi chưa được bao lâu, thím Lưu thu dọn bát đũa xong cũng đi về, bỗng nhiên phòng khách lớn như thế lại trở nên yên ắng khác thường.
Bỗng nhiên.
“Thím nhỏ.’’
Tô Loan Loan ngẩng đầu nhìn Phó Tử Dương: “Hửm… cháu đang gọi thím đó à??’’
Đứa nhóc gật đầu, sau đó hỏi cô: “Thím nhỏ, thím có là fan của ai không?’’
Tô Loan Loan: “…”
Thằng nhóc con này mới năm tuổi mà đã biết fan là gì sao?
“Không thích ai.’’
Có lẽ Phó Tử Dương thấy thất vọng với câu trả lời này, nhưng ngay sau đó lại hỏi tiếp: “Thế thím có biết ngôi sao nữ đẹp nhất là ai không?’’
Tô Loan Loan cau mày khó hiểu.
Ngôi sao nữ đẹp nhất Trung Quốc à?
Phạm Băng Băng?
Địch Lệ Nhiệt Ba?
Cổ Lực Na Trát?
Dương Siêu Việt?
…
“Cháu hỏi chuyện đó làm gì?’’
Cô cảm thấy đứa nhóc này hơi lạ lạ, chẳng lẽ mới năm tuổi, trưởng thành quá sớm mà có tình cảm với người khác giới đó sao?
Phó Tử Dương nói: “Bố nói mẹ là ngôi sao, cháu đẹp trai thế này thì chắc chắn mẹ là ngôi sao nữ xinh đẹp nhất, vì vậy cháu mới đến Nam Thành tìm mẹ.’’
Trên đỉnh đầu Tô Loan Loan chảy xuống ba vạch đen.
Nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của thằng nhóc kia lại không đành lòng đả kích sự quyết tâm tìm mẹ của cậu bé, nên cô bèn hỏi: “Chắc bố cháu rất đẹp trai nhỉ?’’
“Tạm chấp nhận được.’’ Nói xong, có vẻ như Phó Tử Dương bị tụt hứng, cúi đầu làm bài tập tiếp.
Chẳng bao lâu sau Hoắc Cạnh Thâm đã về, anh đặt túi đồ vừa mua xuống bàn, theo thói quen cầm bật lửa với điếu thuốc định hút nhưng nhận thấy trong nhà có trẻ con nên đi vào phòng làm việc.
Lúc này Phó Tử Dương đã làm xong bài tập, tự giác thu dọn sách vở vào cặp: “Thím nhỏ, cháu hơi buồn ngủ, muốn lên tầng tắm rửa rồi ngủ.’’
Tô Loan Loan “Ừm.’’
Cô mở túi đồ trên bàn ra, lấy dép đi trong nhà, khăn tắm nhỏ, sữa tắm cho trẻ em…
“Những thứ này là cho cháu sao?’’
Phó Tử Dương nhìn cô với hai mắt ngây thơ vô số tội, bàn tay cầm lấy một cái hộp màu đỏ…
Fuck you!
Tô Loan Loan cảm thấy đầu nổ “bùm’’ một tiếng, vội giật lấy thứ đó nhét vào túi: “Cái này không phải cho cháu!’’
“Vâng.’’ Cái miệng nhỏ Phó Tử Dương mấp máy, nghĩ thầm là chắc chú Hoắc mua cho thím nhỏ dùng làm gì đó.
Cậu bé ôm túi đồ cá nhân lớn lên trên tầng.
Tô Loan Loan ngồi trên ghế, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Đồ biến thái chết tiệt!
Không biết xấu hổ!
Vừa về nhà đã mua cái thứ này, đúng là vô sỉ đến cực điểm!
“Két!’’ Tiếng cửa phòng làm việc mở ra, Hoắc Cạnh Thâm “vô sỉ đến cực điểm” đi ra.
Một tay anh đút trong túi quần tây, vẻ mặt lạnh nhạt, suốt cả một ngày mà áo sơ mi trắng mặc trên người mà không bị bẩn chút nào, toàn thân toát lên dáng vẻ trưởng thành, có học thức, văn hóa.
Nhưng ai mà ngờ được trong lòng anh lại luôn nghĩ đến chuyện đó chứ?
Tô Loan Loan trừng mắt nhìn anh, cảm thấy mình quá ngây thơ trong sáng.
Con người này, ngoài mặt thì ra vẻ lạnh lẽo, nghiêm túc đứng đắn nhưng thực chất lại chính là một tên mặt người dạ thú!
Đúng là loại đạo đức giả!
“Xì!’’ Đột nhiên cô đứng dậy đi lên tầng.
“…’’Hoắc Cạnh Thâm đứng đó nhăn mày khó hiểu, không biết cô lại trúng gió hay gì.
Không phải vừa nãy đã giải thích rõ ràng rồi đó sao?
Cưới vợ trẻ đúng là khó dỗ, tính tình sáng nắng chiều mưa.
Nhìn đồng hồ, ừm, đã gần mười giờ rồi, cũng nên làm chuyện “chính sự’’ thôi!
Anh đi tới mở túi đồ ra, bỗng nhiên phát hiện….
Sao lại thiếu một hộp?
Hoắc Cạnh Thâm không phải kiểu người nói nhiều, Tô Loan Loan lại không biết nên nói chuyện gì, ngay cả Phó Tử Dương cũng không ríu ra ríu rít như những đứa trẻ khác.
Đứa nhỏ này rất yên tĩnh, động tác ăn cơm cũng rất tao nhã, rõ ràng đây chỉ là bữa cơm bình thường nhưng cảm giác như Hoắc Cạnh Thâm đang thưởng thức bữa tiệc ngự yến hoàng cung vậy.
Sau khi ăn xong, cậu bé đặt bát đũa xuống, chiếc bát nhỏ sạch bong, ngay cả một hạt cơm cũng không sót lại, đúng là được giáo dục quá tốt.
“Chú Hoắc, cháu ăn no rồi, cháu lên làm bài tập trước.’’
“Ừ.’’
Mãi đến lúc Phó Tử Dương lấy sách vở trong cái cặp sách to bự kia ra, nghiêm túc ngồi trước bàn uống nước làm bài tập, Tô Loan Loan không nhịn được lại hỏi: “Thật sự nó không phải con trai anh à?’’
Quả thực rất giống Hoắc Cạnh Thâm!
Tuy cậu bé có khuôn mặt mũm mĩm, ngũ quan trên mặt chưa phát triển rõ ràng nhưng cô vẫn cảm giác hai người này trông rất giống nhau.
Quan trọng là cậu nhóc này vẫn còn nhỏ nhưng dáng vẻ lại bình tĩnh như ông cụ non, năng lực tự lo liệu quá cao siêu, ngay cả kiệm lời như vàng cũng giống y hệt Hoắc Cạnh Thâm.
Hoắc Cạnh Thâm nhìn cô đầy thản nhiên: “Tôi không già như bố nó.’’
“…’’
Đúng là mặt dày!
Đàn ông ba mươi rồi còn nói người khác già hơn mình?
Miệng Tô Loan Loan méo xệch, nhưng không dám nói ra mà chỉ thầm ai oán trong lòng.
Ăn cơm xong, Hoắc Cạnh Thâm cầm chìa khóa xe và nói: “Tôi đi mua vài đồ dùng hàng ngày cho Tử Dương.’’
“Ừm.’’
Tô Loan Loan không nghĩ vớ vẩn gì cả, đi tới vùi đầu vào ghế sô pha, cầm điện thoại bắt đầu mở trò chơi ra chơi.
Sau khi Hoắc Cạnh Thâm đi chưa được bao lâu, thím Lưu thu dọn bát đũa xong cũng đi về, bỗng nhiên phòng khách lớn như thế lại trở nên yên ắng khác thường.
Bỗng nhiên.
“Thím nhỏ.’’
Tô Loan Loan ngẩng đầu nhìn Phó Tử Dương: “Hửm… cháu đang gọi thím đó à??’’
Đứa nhóc gật đầu, sau đó hỏi cô: “Thím nhỏ, thím có là fan của ai không?’’
Tô Loan Loan: “…”
Thằng nhóc con này mới năm tuổi mà đã biết fan là gì sao?
“Không thích ai.’’
Có lẽ Phó Tử Dương thấy thất vọng với câu trả lời này, nhưng ngay sau đó lại hỏi tiếp: “Thế thím có biết ngôi sao nữ đẹp nhất là ai không?’’
Tô Loan Loan cau mày khó hiểu.
Ngôi sao nữ đẹp nhất Trung Quốc à?
Phạm Băng Băng?
Địch Lệ Nhiệt Ba?
Cổ Lực Na Trát?
Dương Siêu Việt?
…
“Cháu hỏi chuyện đó làm gì?’’
Cô cảm thấy đứa nhóc này hơi lạ lạ, chẳng lẽ mới năm tuổi, trưởng thành quá sớm mà có tình cảm với người khác giới đó sao?
Phó Tử Dương nói: “Bố nói mẹ là ngôi sao, cháu đẹp trai thế này thì chắc chắn mẹ là ngôi sao nữ xinh đẹp nhất, vì vậy cháu mới đến Nam Thành tìm mẹ.’’
Trên đỉnh đầu Tô Loan Loan chảy xuống ba vạch đen.
Nhưng thấy dáng vẻ nghiêm túc của thằng nhóc kia lại không đành lòng đả kích sự quyết tâm tìm mẹ của cậu bé, nên cô bèn hỏi: “Chắc bố cháu rất đẹp trai nhỉ?’’
“Tạm chấp nhận được.’’ Nói xong, có vẻ như Phó Tử Dương bị tụt hứng, cúi đầu làm bài tập tiếp.
Chẳng bao lâu sau Hoắc Cạnh Thâm đã về, anh đặt túi đồ vừa mua xuống bàn, theo thói quen cầm bật lửa với điếu thuốc định hút nhưng nhận thấy trong nhà có trẻ con nên đi vào phòng làm việc.
Lúc này Phó Tử Dương đã làm xong bài tập, tự giác thu dọn sách vở vào cặp: “Thím nhỏ, cháu hơi buồn ngủ, muốn lên tầng tắm rửa rồi ngủ.’’
Tô Loan Loan “Ừm.’’
Cô mở túi đồ trên bàn ra, lấy dép đi trong nhà, khăn tắm nhỏ, sữa tắm cho trẻ em…
“Những thứ này là cho cháu sao?’’
Phó Tử Dương nhìn cô với hai mắt ngây thơ vô số tội, bàn tay cầm lấy một cái hộp màu đỏ…
Fuck you!
Tô Loan Loan cảm thấy đầu nổ “bùm’’ một tiếng, vội giật lấy thứ đó nhét vào túi: “Cái này không phải cho cháu!’’
“Vâng.’’ Cái miệng nhỏ Phó Tử Dương mấp máy, nghĩ thầm là chắc chú Hoắc mua cho thím nhỏ dùng làm gì đó.
Cậu bé ôm túi đồ cá nhân lớn lên trên tầng.
Tô Loan Loan ngồi trên ghế, trong lòng không ngừng mắng chửi.
Đồ biến thái chết tiệt!
Không biết xấu hổ!
Vừa về nhà đã mua cái thứ này, đúng là vô sỉ đến cực điểm!
“Két!’’ Tiếng cửa phòng làm việc mở ra, Hoắc Cạnh Thâm “vô sỉ đến cực điểm” đi ra.
Một tay anh đút trong túi quần tây, vẻ mặt lạnh nhạt, suốt cả một ngày mà áo sơ mi trắng mặc trên người mà không bị bẩn chút nào, toàn thân toát lên dáng vẻ trưởng thành, có học thức, văn hóa.
Nhưng ai mà ngờ được trong lòng anh lại luôn nghĩ đến chuyện đó chứ?
Tô Loan Loan trừng mắt nhìn anh, cảm thấy mình quá ngây thơ trong sáng.
Con người này, ngoài mặt thì ra vẻ lạnh lẽo, nghiêm túc đứng đắn nhưng thực chất lại chính là một tên mặt người dạ thú!
Đúng là loại đạo đức giả!
“Xì!’’ Đột nhiên cô đứng dậy đi lên tầng.
“…’’Hoắc Cạnh Thâm đứng đó nhăn mày khó hiểu, không biết cô lại trúng gió hay gì.
Không phải vừa nãy đã giải thích rõ ràng rồi đó sao?
Cưới vợ trẻ đúng là khó dỗ, tính tình sáng nắng chiều mưa.
Nhìn đồng hồ, ừm, đã gần mười giờ rồi, cũng nên làm chuyện “chính sự’’ thôi!
Anh đi tới mở túi đồ ra, bỗng nhiên phát hiện….
Sao lại thiếu một hộp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.