Chương 50: Dạy Dỗ Con Quỷ Cái
Tô Tử Hoan
16/08/2021
“Chân của Loan Loan làm sao thế kia?” Bà cụ Hoắc kinh ngạc nói.
Tô Loan Loan được Hoắc Cạnh Thâm bế kiểu công chúa đi vào nhà, vốn tưởng rằng hôm nay là ngày hành chính, lại đang là giờ ăn cơm, chắc hẳn chỉ có hai người già ở nhà, không ngờ…
Trước mắt bao nhiêu người, cô cảm thấy bản thân như đang cố tình giả vờ yếu đuối show ân ái vậy.
Quả thực vô cùng xấu hổ!
Cô thật sự rất muốn đào một cái lỗ và chui vào ngay aaaaaa!
So với vẻ mặt đỏ tai hồng của cô, Hoắc Cạnh Thâm lại vô cùng ung dung, anh đi tới đặt Tô Loan Loan ngồi lên ghế sô pha, lúc đứng dậy, ánh mắt của anh lạnh nhạt lướt qua Hình Tư Tình.
Lúc đó, Hình Tư Tình đang hung dữ trừng mắt với Tô Loan Loan.
Cô ta cho rằng Tô Loan Loan là một đứa con gái trà xanh hai mặt, thế nhưng đàn ông lại cứ luôn dính chiêu này.
Cứ nghĩ tới vừa rồi ở 998, cô ỷ có anh cả làm chỗ dựa liền vênh mặt hất hàm, kiêu ngạo hống hách… thật là buồn nôn!
Bây giờ còn giả vờ yếu đuối nhu nhược để được anh cả bế nữa, con khốn này đúng là đạo đức giả!
Vì thế nên lúc Hoắc Cạnh Thâm nhìn sang, Hình Tư Tình căn bản chưa kịp thu lại vẻ mặt… chờ khi ánh mắt đó rời đi, sau lưng cô ta đã đổ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Người anh cả này quả thật có phần hơi đáng sợ, nhìn như là người không ấm không nóng, thậm chí còn tao nhã ôn hòa, thế nhưng sau khi trải qua vụ ầm ĩ 998 kia, cô ta mới biết được tất cả đều chỉ là vẻ bề ngoài của anh.
“Vừa rồi ở trên đường gặp Tư Tình, bị con bé đụng phải một chút.”
Hoắc Cạnh Thâm vừa dứt lời, suy nghĩ trong lòng của Hình Tư Tình liền được chứng thực, vẻ mặt của cô ta trong thoáng chốc vừa trắng vừa đỏ, nói: “Anh cả, anh, lời này của anh là có ý gì đây? Em cũng đâu cố tình.”
“Làm sao vậy?” Hoắc Cầm Ngữ nhìn con gái.
“Mẹ à, không phải do con đâu, là cô ta tự đâm vào.”
“Loan Loan đâm trúng cháu?” Giọng điệu bà cụ Hoắc tràn đầy nghi ngờ: “Vậy tại sao cháu lại không sao cả?”
Ngược lại, chân của Tô Loan Loan lại quấn đầy băng gạc.
“Vốn dĩ con bé đang bị thương ở chân.”
“Có thương tích như thế sao còn đâm trúng cháu được?”
“Cháu… “ Hình Tư Tình cảm thấy bản thân như bị kéo vào một vòng luẩn quẩn, bèn vội vàng giải thích: “Cô ta đột nhiên xoay người, làm bức tượng ngọc mà cháu đã đặt làm cho ông ngoại…”
“Là thế này.” Vẻ mặt của Hoắc Cạnh Thâm thản nhiên: “Tư Tình không biết Loan Loan là chị dâu của con bé, vậy nên mới nói năng không lễ độ làm nảy sinh một chút tranh cãi.”
Trong lòng Hình Tư Tình liền “lộp bộp” một chút.
Hoắc Cạnh Thâm thản nhiên nói những lời này, giống như đang giải thích, nhưng rõ ràng lại đang gài bẫy cô ta.
Quả nhiên, ông cụ Hoắc nhíu mày lại: “Tư Tình, cháu đã nói những gì với chị dâu cháu?”
“Cháu không…”
“Tư Tình.” Hoắc Cầm Ngữ ngắt lời cô ta: “Mau xin lỗi Loan Loan.”
“… Mẹ?” Hình Tư Tình không dám tin nhìn mẹ mình.
“Không nghe thấy lời mẹ nói à? Xin lỗi chị dâu của con mau!” Hoắc Cầm Ngữ lại nhấn mạnh.
Hình Tư Tình không cam lòng, làm sao cô ta có thể xin lỗi được, thế nên nhất thời bầu không khí trong phòng khách có phần cứng ngắc.
Mãi cho đến khi ông cụ Hoắc nện mạnh cây gậy xuống.
“Tư Tình!” Vẻ mặt của Hoắc Cầm Ngữ hiện lên vẻ nghiêm khắc chưa bao giờ có.
Hình Tư Tình nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng không tình nguyện mà phun ra ba chữ: “Tôi xin lỗi.”
Tô Loan Loan chớp chớp mắt, không thể làm gì khác ngoài việc nói: “Không có gì.”
“Loan Loan là chị dâu của con, sau này con không được nói những lời vô lễ như thế nữa, con nghe chưa?” Hoắc Cầm Ngữ vẫn còn trách mắng.
Hình Tư Tình không nói gì.
“Con gái con đứa sao lại…”
“Mẹ à.” Hình Ngộ Vân cuối cùng cũng mở miệng: “Tư Tình cũng đã biết sai rồi mà mẹ, sau này chắc hẳn cũng sẽ không tái phạm nữa. Mong rằng anh cả bao dung rộng lượng, đừng so đo với con bé.”
Hoắc Cạnh Thâm nhướn mày, mắt không gợn sóng nhìn anh ta một cái: “Quả nhiên là Ngộ Vân hiểu chuyện hơn.”
Hình Ngộ Vân: “…”
Bị một người anh cả hơn mình năm tuổi nói mình hiểu chuyện, ngoài việc nghe thì anh ta còn có thể làm gì nữa đây?
“Loan Loan.” Bà cụ Hoắc ngồi xuống bên cạnh Tô Loan Loan: “Bác sĩ nói thế nào, có nghiêm trọng không cháu?”
“Không sao đâu bà…”
“Khả năng là hai, ba ngày nữa sẽ không đi được.” Hoắc Cạnh Thâm thản nhiên nói.
Đó đúng là những gì mà bác sĩ phụ khoa nói.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Bà cụ Hoắc bị hù dọa, lại quay sang cháu ngoại khiển trách một hồi: “Tư Tình, sau này cháu không được lỗ mãng như vậy nữa, cháu xem gót giày này của cháu đi, quá cao rồi, phía trước còn sắc nhọn như vậy, quả thực quá nguy hiểm, sau này cháu đừng mang kiểu giày khó coi này nữa, cháu nghe chưa?”
Hình Tư Tình tức đến mức suýt hộc máu.
Cái con khốn đáng chết này, chẳng qua chỉ bị đá một cái liền cố tình giả bộ đáng thương, còn không đi nổi tận mấy ngày nữa chứ… chắc chắn là cô ta cố ý!
**
Một bữa cơm trưa với những tâm trạng khác nhau.
Ông cụ Hoắc đã tức giận đủ, lúc ngồi vào bàn ăn thì vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “đã ăn thì không nói”, ngoài bà cụ Hoắc luôn gắp thức ăn cho Tô Loan Loan ra thì những người khác đều không dám nhiều lời.
Quay trở lại phòng khách, Hoắc Cầm Ngữ cười nói: “Bố ơi, hôm nay con còn có một chuyện nữa muốn nói với bố một chút.”
Ông cụ Hoắc nhấc chén trà lên, nhẹ nhàng thổi rồi nói: “Còn có chuyện gì nữa?”
“Tháng bảy Tư Tình sẽ nhận được bằng tốt nghiệp, dự định mấy ngày nay sẽ tới bất động sản Hoắc Nguyên làm việc.”
Ông cụ Hoắc gật đầu: “A Thâm, chuyện này cháu sắp xếp đi.”
“Được ạ.” Hoắc Cạnh Thâm sảng khoái đồng ý.
Ngay cả Hình Tư Tình cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ngay sau đó.
“Ngộ Vân, trở về cậu nhớ đưa Tư Tình đến phòng kinh doanh để đăng ký.”
“Tại sao lại là phòng kinh doanh?” Hình Tư Tình đột ngột tăng âm lượng.
“Hử?” Hoắc Cạnh Thâm khẽ nhếch môi: “Em muốn đến bộ phận nào?”
Hình Tư Tình siết chặt ngón tay, cố chịu đựng áp lực từ anh và nói: “Em là nhà thiết kế, đương nhiên là tới bộ phận thiết kế rồi.”
Hoắc Cạnh Thâm nhướn mày nói: “Em có biết bất động sản Hoắc Nguyên đang làm những dự án nào không?”
Hình Tư Tình sửng sốt.
Dự án gì cơ?
Cô ta…
Không trả lời được.
“Có biết hiện giờ công ty đang hợp tác với công ty nào không?” Hoắc Cạnh Thâm lại hỏi tiếp.
Hình Tư Tình: “…”
“Hai ngày trước, bất động sản Hoắc Nguyên tổ chức một cuộc đấu thầu một dự án quần áo lao động, công ty trúng thầu là công ty nào, có biết không?”
“…”
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết người.
Khuôn mặt của Hình Tư Tình đỏ phừng, nóng hầm hập.
Con gái bị hỏi ba câu chẳng trả lời được câu nào, người làm bố mẹ như Hình Quốc Chí và Hoắc Cầm Ngữ cũng cảm thấy như mặt bị tát bốp bốp bốp, quả thực vô cùng xấu hổ.
“Cái gì cũng không biết thì em ngồi vào vị trí nhà thiết kế này làm cái gì?” Hoắc Cạnh Thâm hơi nhướn mày, giọng điệu lạnh nhạt mà cũng rất cay nghiệt: “Làm bình hoa à?”
Tô Loan Loan được Hoắc Cạnh Thâm bế kiểu công chúa đi vào nhà, vốn tưởng rằng hôm nay là ngày hành chính, lại đang là giờ ăn cơm, chắc hẳn chỉ có hai người già ở nhà, không ngờ…
Trước mắt bao nhiêu người, cô cảm thấy bản thân như đang cố tình giả vờ yếu đuối show ân ái vậy.
Quả thực vô cùng xấu hổ!
Cô thật sự rất muốn đào một cái lỗ và chui vào ngay aaaaaa!
So với vẻ mặt đỏ tai hồng của cô, Hoắc Cạnh Thâm lại vô cùng ung dung, anh đi tới đặt Tô Loan Loan ngồi lên ghế sô pha, lúc đứng dậy, ánh mắt của anh lạnh nhạt lướt qua Hình Tư Tình.
Lúc đó, Hình Tư Tình đang hung dữ trừng mắt với Tô Loan Loan.
Cô ta cho rằng Tô Loan Loan là một đứa con gái trà xanh hai mặt, thế nhưng đàn ông lại cứ luôn dính chiêu này.
Cứ nghĩ tới vừa rồi ở 998, cô ỷ có anh cả làm chỗ dựa liền vênh mặt hất hàm, kiêu ngạo hống hách… thật là buồn nôn!
Bây giờ còn giả vờ yếu đuối nhu nhược để được anh cả bế nữa, con khốn này đúng là đạo đức giả!
Vì thế nên lúc Hoắc Cạnh Thâm nhìn sang, Hình Tư Tình căn bản chưa kịp thu lại vẻ mặt… chờ khi ánh mắt đó rời đi, sau lưng cô ta đã đổ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Người anh cả này quả thật có phần hơi đáng sợ, nhìn như là người không ấm không nóng, thậm chí còn tao nhã ôn hòa, thế nhưng sau khi trải qua vụ ầm ĩ 998 kia, cô ta mới biết được tất cả đều chỉ là vẻ bề ngoài của anh.
“Vừa rồi ở trên đường gặp Tư Tình, bị con bé đụng phải một chút.”
Hoắc Cạnh Thâm vừa dứt lời, suy nghĩ trong lòng của Hình Tư Tình liền được chứng thực, vẻ mặt của cô ta trong thoáng chốc vừa trắng vừa đỏ, nói: “Anh cả, anh, lời này của anh là có ý gì đây? Em cũng đâu cố tình.”
“Làm sao vậy?” Hoắc Cầm Ngữ nhìn con gái.
“Mẹ à, không phải do con đâu, là cô ta tự đâm vào.”
“Loan Loan đâm trúng cháu?” Giọng điệu bà cụ Hoắc tràn đầy nghi ngờ: “Vậy tại sao cháu lại không sao cả?”
Ngược lại, chân của Tô Loan Loan lại quấn đầy băng gạc.
“Vốn dĩ con bé đang bị thương ở chân.”
“Có thương tích như thế sao còn đâm trúng cháu được?”
“Cháu… “ Hình Tư Tình cảm thấy bản thân như bị kéo vào một vòng luẩn quẩn, bèn vội vàng giải thích: “Cô ta đột nhiên xoay người, làm bức tượng ngọc mà cháu đã đặt làm cho ông ngoại…”
“Là thế này.” Vẻ mặt của Hoắc Cạnh Thâm thản nhiên: “Tư Tình không biết Loan Loan là chị dâu của con bé, vậy nên mới nói năng không lễ độ làm nảy sinh một chút tranh cãi.”
Trong lòng Hình Tư Tình liền “lộp bộp” một chút.
Hoắc Cạnh Thâm thản nhiên nói những lời này, giống như đang giải thích, nhưng rõ ràng lại đang gài bẫy cô ta.
Quả nhiên, ông cụ Hoắc nhíu mày lại: “Tư Tình, cháu đã nói những gì với chị dâu cháu?”
“Cháu không…”
“Tư Tình.” Hoắc Cầm Ngữ ngắt lời cô ta: “Mau xin lỗi Loan Loan.”
“… Mẹ?” Hình Tư Tình không dám tin nhìn mẹ mình.
“Không nghe thấy lời mẹ nói à? Xin lỗi chị dâu của con mau!” Hoắc Cầm Ngữ lại nhấn mạnh.
Hình Tư Tình không cam lòng, làm sao cô ta có thể xin lỗi được, thế nên nhất thời bầu không khí trong phòng khách có phần cứng ngắc.
Mãi cho đến khi ông cụ Hoắc nện mạnh cây gậy xuống.
“Tư Tình!” Vẻ mặt của Hoắc Cầm Ngữ hiện lên vẻ nghiêm khắc chưa bao giờ có.
Hình Tư Tình nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng không tình nguyện mà phun ra ba chữ: “Tôi xin lỗi.”
Tô Loan Loan chớp chớp mắt, không thể làm gì khác ngoài việc nói: “Không có gì.”
“Loan Loan là chị dâu của con, sau này con không được nói những lời vô lễ như thế nữa, con nghe chưa?” Hoắc Cầm Ngữ vẫn còn trách mắng.
Hình Tư Tình không nói gì.
“Con gái con đứa sao lại…”
“Mẹ à.” Hình Ngộ Vân cuối cùng cũng mở miệng: “Tư Tình cũng đã biết sai rồi mà mẹ, sau này chắc hẳn cũng sẽ không tái phạm nữa. Mong rằng anh cả bao dung rộng lượng, đừng so đo với con bé.”
Hoắc Cạnh Thâm nhướn mày, mắt không gợn sóng nhìn anh ta một cái: “Quả nhiên là Ngộ Vân hiểu chuyện hơn.”
Hình Ngộ Vân: “…”
Bị một người anh cả hơn mình năm tuổi nói mình hiểu chuyện, ngoài việc nghe thì anh ta còn có thể làm gì nữa đây?
“Loan Loan.” Bà cụ Hoắc ngồi xuống bên cạnh Tô Loan Loan: “Bác sĩ nói thế nào, có nghiêm trọng không cháu?”
“Không sao đâu bà…”
“Khả năng là hai, ba ngày nữa sẽ không đi được.” Hoắc Cạnh Thâm thản nhiên nói.
Đó đúng là những gì mà bác sĩ phụ khoa nói.
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Bà cụ Hoắc bị hù dọa, lại quay sang cháu ngoại khiển trách một hồi: “Tư Tình, sau này cháu không được lỗ mãng như vậy nữa, cháu xem gót giày này của cháu đi, quá cao rồi, phía trước còn sắc nhọn như vậy, quả thực quá nguy hiểm, sau này cháu đừng mang kiểu giày khó coi này nữa, cháu nghe chưa?”
Hình Tư Tình tức đến mức suýt hộc máu.
Cái con khốn đáng chết này, chẳng qua chỉ bị đá một cái liền cố tình giả bộ đáng thương, còn không đi nổi tận mấy ngày nữa chứ… chắc chắn là cô ta cố ý!
**
Một bữa cơm trưa với những tâm trạng khác nhau.
Ông cụ Hoắc đã tức giận đủ, lúc ngồi vào bàn ăn thì vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc “đã ăn thì không nói”, ngoài bà cụ Hoắc luôn gắp thức ăn cho Tô Loan Loan ra thì những người khác đều không dám nhiều lời.
Quay trở lại phòng khách, Hoắc Cầm Ngữ cười nói: “Bố ơi, hôm nay con còn có một chuyện nữa muốn nói với bố một chút.”
Ông cụ Hoắc nhấc chén trà lên, nhẹ nhàng thổi rồi nói: “Còn có chuyện gì nữa?”
“Tháng bảy Tư Tình sẽ nhận được bằng tốt nghiệp, dự định mấy ngày nay sẽ tới bất động sản Hoắc Nguyên làm việc.”
Ông cụ Hoắc gật đầu: “A Thâm, chuyện này cháu sắp xếp đi.”
“Được ạ.” Hoắc Cạnh Thâm sảng khoái đồng ý.
Ngay cả Hình Tư Tình cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Ngay sau đó.
“Ngộ Vân, trở về cậu nhớ đưa Tư Tình đến phòng kinh doanh để đăng ký.”
“Tại sao lại là phòng kinh doanh?” Hình Tư Tình đột ngột tăng âm lượng.
“Hử?” Hoắc Cạnh Thâm khẽ nhếch môi: “Em muốn đến bộ phận nào?”
Hình Tư Tình siết chặt ngón tay, cố chịu đựng áp lực từ anh và nói: “Em là nhà thiết kế, đương nhiên là tới bộ phận thiết kế rồi.”
Hoắc Cạnh Thâm nhướn mày nói: “Em có biết bất động sản Hoắc Nguyên đang làm những dự án nào không?”
Hình Tư Tình sửng sốt.
Dự án gì cơ?
Cô ta…
Không trả lời được.
“Có biết hiện giờ công ty đang hợp tác với công ty nào không?” Hoắc Cạnh Thâm lại hỏi tiếp.
Hình Tư Tình: “…”
“Hai ngày trước, bất động sản Hoắc Nguyên tổ chức một cuộc đấu thầu một dự án quần áo lao động, công ty trúng thầu là công ty nào, có biết không?”
“…”
Cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết người.
Khuôn mặt của Hình Tư Tình đỏ phừng, nóng hầm hập.
Con gái bị hỏi ba câu chẳng trả lời được câu nào, người làm bố mẹ như Hình Quốc Chí và Hoắc Cầm Ngữ cũng cảm thấy như mặt bị tát bốp bốp bốp, quả thực vô cùng xấu hổ.
“Cái gì cũng không biết thì em ngồi vào vị trí nhà thiết kế này làm cái gì?” Hoắc Cạnh Thâm hơi nhướn mày, giọng điệu lạnh nhạt mà cũng rất cay nghiệt: “Làm bình hoa à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.