Chương 40: Đối Đầu Gay Gắt
Tô Tử Hoan
11/08/2021
"Vừa rồi ở dưới tầng giả vờ khôn ngoan như thế, bây giờ thì lộ bản chất thật rồi sao? Tô Loan Loan, tài năng lật mặt của cô đúng là lợi hại thật đấy!"
Thứ Tô Nghiên Nghiên căm ghét nhất chính là điểm này của Tô Loan Loan, nhưng Tô Học Cần lại thích cái bộ dạng ấy. Mỗi lần nhìn thấy cô làm nũng, giả vờ ngây thơ đủ kiểu trước mặt Tô Học Cần là cô ta lại gần như muốn nôn ra. Nhất là hôm nay, rõ ràng là ông cụ Hình đến đây làm chủ cho cô ta nhưng lại vì nể mặt Tô Học Cần nên không thể không cho Tô Loan Loan một tòa nhà bất động sản để bồi thường.
Tô Loan Loan chẳng thèm để ý cô ta, đứng dậy định rời đi.
"Cô biết vì sao lại đổi thành tổ chức đám cưới không?" Tô Nghiên Nghiên giơ tay giữ cô lại, nét mặt và giọng nói đều rất đắc ý: "Là vì tôi đã mang thai con của Hình Ngộ Vân rồi."
"Cô có con với ai thì có liên quan gì tới tôi chứ?"
Tô Nghiên Nghiên nhìn thấy thái độ hời hợt của Tô Loan Loan thì vô cùng gai mắt.
"Tô Loan Loan, tôi nói cho mà biết, cô đừng có đắc ý. Cô cũng chỉ là con đàn bà hư hỏng bị Hình Ngộ Vân vứt bỏ mà thôi. Đính hôn hai năm rồi, Hình Ngộ Vân không cần cô nữa, Hoắc Cạnh Thâm lại nhân cơ hội đưa cô đi, anh ta đúng là rộng lượng thật đấy, có thể kết hôn với người đàn bà mà em họ mình từng chơi qua. Người lớn nhà họ Hoắc có biết chuyện này không..."
"Bốp!" Tô Loan Loan thẳng tay cho cô ta ăn một bạt tai: "Cái miệng bẩn như thế này chắc là ăn cứt xong chưa đánh răng hả?"
Tô Nghiên Nghiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, muốn tát trả nhưng vừa giơ tay lên đã bị Tô Loan Loan nắm chặt cổ tay. Một thiên kim tiểu thư yểu điệu sao có thể đấu lại một cô gái đánh nhau như cơm bữa được. Tô Nghiên Nghiên đau đến nỗi bật khóc, chỉ có thể dùng lời nói để trút nỗi bực tức: "Tôi đã điều tra hết rồi. Hoắc Cạnh Thâm năm nay ba mươi tuổi, chỉ chơi bời với loại con gái như cô thôi. Đến người nhà họ Hoắc còn không đến đề nghị kết thông gia thì kết hôn cái gì chứ! Đàn ông có tiền thì chỉ nuôi một cô gái để làm thú cưng mà chơi bời thôi, cô tưởng vì anh ta thích cô thật nên mới lấy cô sao? Đừng có buồn cười thế chứ!"
"Cô không cần quan tâm việc Hoắc Cạnh Thâm có thích tôi hay không. Nhưng tôi có thể khẳng định là Hình Ngộ Vân không thích cô."
Trong lúc vẻ mặt của Tô Nghiên Nghiên chợt thay đổi, Tô Loan Loan nhếch miệng, tiếp tục nói: "Còn nữa, đừng tưởng rằng ông cụ Hình đang chống lưng cho cô, ông ấy đánh Hình Ngộ Vân cũng chỉ là vì anh ta không bỏ được cái vẻ mặt đó đi thôi. Cũng đừng tưởng rằng cô nhờ vào đứa con là có thể gả cho Hình Ngộ Vân mà bình chân như vại, không lo lắng gì ngồi hưởng vinh hoa phú quý. Loại đàn ông đểu không quản nổi thân mình như anh ta có thể làm chuyện đó với cô thì cũng có thể làm chuyện đó với người con gái khác. Đợi đến hôm mà người thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu ôm con đến tận cửa làm loạn thì lúc ấy ông cụ Hình lại đánh cho anh ta mấy gậy. Cô nói xem liệu anh ta cũng sẽ chịu nhận trách nhiệm như hôm nay chứ?"
**
Tô Loan Loan vừa xuống tầng một thì nghe thấy bên trên có tiếng đồ bị vỡ kêu "loảng xoảng".
"Chuyện gì vậy?" Tưởng Di ở trong phòng khách hoảng sợ đứng lên.
Trước mắt bao người, Tô Loan Loan cười nói: "Không có chuyện gì, trên tầng có một con gián nhìn mà thấy khiếp. Ông nội, cháu không ăn cơm nữa đâu, cháu về trước đây ạ."
...
Rời khỏi nhà họ Tô, Tô Loan Loan không gọi xe mà đi theo ven đường ra bên ngoài khu phố. Có lẽ là vì xung quanh quá yên tĩnh, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nghĩ lại những lời Tô Nghiên Nghiên vừa nói. Đàn ông lớn tuổi có tiền chỉ nuôi một cô gái để làm thú cưng chơi bời thôi sao? Điện thoại bỗng nhiên kêu lên. Tô Loan Loan cầm lên nhìn thì wow, là từ nước Y gọi đến. Có cần phải trùng hợp thế không? Đúng lúc cô đang nghĩ đến Hoắc Cạnh Thâm thì Hoắc Cạnh Thâm lại gọi điện đến. Tiếng chuông điện thoại liên tục kêu lên, Tô Loan Loan chỉ có thể bắt máy: "Alo?"
"Sao lâu thế em mới bắt máy?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong điện thoại vô cùng có sức hút. Nếu dùng câu nói của Mặc Duy Nhất thì chính là hay đến nỗi khiến người khác mang thai.
Tô Loan Loan hỏi: "Anh có chuyện gì không?"
"Gọi điện cho vợ mình mà cần có lý do à?"
"Ặc..." Đúng là không cần lý do thật.
"Bà nội gọi điện cho em chưa?"
"Bà gọi rồi."
"Ừ." Hoắc Cạnh Thâm nói: "Chủ nhật này tôi bay về Nam Thành."
"Tôi biết rồi."
"Em đến đón tôi đi."
Không biết tại sao mà Tô Loan Loan lại nói một câu: "Tôi không có hộ chiếu, không tiện lắm."
"..." Trong điện thoại chợt yên lặng, sau đó: "Thế tôi tắt máy đây."
Nói xong, điện thoại nhanh chóng bị cúp máy.
Ặc.
Tô Loan Loan đơ người ra, ông già này giận rồi à?
**
Mấy ngày sau đó thời tiết rất đẹp.
Tô Loan Loan đăng ký một lớp học lái xe. Ban ngày cô đến trường học lái xe, buổi tối thì nằm trong biệt thự xem phim, thỉnh thoảng thì đi đến khu biệt thự X làm bữa cơm hoặc là đi shopping cùng Mặc Duy Nhất. Nhà họ Tô gần đây bận bịu lo liệu việc hôn sự của Tô Nghiên Nghiên, cũng không có ai đến làm phiền cô nữa, cuộc sống hằng ngày vô cùng thoải mái. Buổi tối thứ bảy, cô nhận được tin nhắn wechat của một người bạn bên Los Angeles, nói là ngày hôm sau gửi hành lý về nước cần cô đích thân đến lấy.
Thứ Tô Nghiên Nghiên căm ghét nhất chính là điểm này của Tô Loan Loan, nhưng Tô Học Cần lại thích cái bộ dạng ấy. Mỗi lần nhìn thấy cô làm nũng, giả vờ ngây thơ đủ kiểu trước mặt Tô Học Cần là cô ta lại gần như muốn nôn ra. Nhất là hôm nay, rõ ràng là ông cụ Hình đến đây làm chủ cho cô ta nhưng lại vì nể mặt Tô Học Cần nên không thể không cho Tô Loan Loan một tòa nhà bất động sản để bồi thường.
Tô Loan Loan chẳng thèm để ý cô ta, đứng dậy định rời đi.
"Cô biết vì sao lại đổi thành tổ chức đám cưới không?" Tô Nghiên Nghiên giơ tay giữ cô lại, nét mặt và giọng nói đều rất đắc ý: "Là vì tôi đã mang thai con của Hình Ngộ Vân rồi."
"Cô có con với ai thì có liên quan gì tới tôi chứ?"
Tô Nghiên Nghiên nhìn thấy thái độ hời hợt của Tô Loan Loan thì vô cùng gai mắt.
"Tô Loan Loan, tôi nói cho mà biết, cô đừng có đắc ý. Cô cũng chỉ là con đàn bà hư hỏng bị Hình Ngộ Vân vứt bỏ mà thôi. Đính hôn hai năm rồi, Hình Ngộ Vân không cần cô nữa, Hoắc Cạnh Thâm lại nhân cơ hội đưa cô đi, anh ta đúng là rộng lượng thật đấy, có thể kết hôn với người đàn bà mà em họ mình từng chơi qua. Người lớn nhà họ Hoắc có biết chuyện này không..."
"Bốp!" Tô Loan Loan thẳng tay cho cô ta ăn một bạt tai: "Cái miệng bẩn như thế này chắc là ăn cứt xong chưa đánh răng hả?"
Tô Nghiên Nghiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, muốn tát trả nhưng vừa giơ tay lên đã bị Tô Loan Loan nắm chặt cổ tay. Một thiên kim tiểu thư yểu điệu sao có thể đấu lại một cô gái đánh nhau như cơm bữa được. Tô Nghiên Nghiên đau đến nỗi bật khóc, chỉ có thể dùng lời nói để trút nỗi bực tức: "Tôi đã điều tra hết rồi. Hoắc Cạnh Thâm năm nay ba mươi tuổi, chỉ chơi bời với loại con gái như cô thôi. Đến người nhà họ Hoắc còn không đến đề nghị kết thông gia thì kết hôn cái gì chứ! Đàn ông có tiền thì chỉ nuôi một cô gái để làm thú cưng mà chơi bời thôi, cô tưởng vì anh ta thích cô thật nên mới lấy cô sao? Đừng có buồn cười thế chứ!"
"Cô không cần quan tâm việc Hoắc Cạnh Thâm có thích tôi hay không. Nhưng tôi có thể khẳng định là Hình Ngộ Vân không thích cô."
Trong lúc vẻ mặt của Tô Nghiên Nghiên chợt thay đổi, Tô Loan Loan nhếch miệng, tiếp tục nói: "Còn nữa, đừng tưởng rằng ông cụ Hình đang chống lưng cho cô, ông ấy đánh Hình Ngộ Vân cũng chỉ là vì anh ta không bỏ được cái vẻ mặt đó đi thôi. Cũng đừng tưởng rằng cô nhờ vào đứa con là có thể gả cho Hình Ngộ Vân mà bình chân như vại, không lo lắng gì ngồi hưởng vinh hoa phú quý. Loại đàn ông đểu không quản nổi thân mình như anh ta có thể làm chuyện đó với cô thì cũng có thể làm chuyện đó với người con gái khác. Đợi đến hôm mà người thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu ôm con đến tận cửa làm loạn thì lúc ấy ông cụ Hình lại đánh cho anh ta mấy gậy. Cô nói xem liệu anh ta cũng sẽ chịu nhận trách nhiệm như hôm nay chứ?"
**
Tô Loan Loan vừa xuống tầng một thì nghe thấy bên trên có tiếng đồ bị vỡ kêu "loảng xoảng".
"Chuyện gì vậy?" Tưởng Di ở trong phòng khách hoảng sợ đứng lên.
Trước mắt bao người, Tô Loan Loan cười nói: "Không có chuyện gì, trên tầng có một con gián nhìn mà thấy khiếp. Ông nội, cháu không ăn cơm nữa đâu, cháu về trước đây ạ."
...
Rời khỏi nhà họ Tô, Tô Loan Loan không gọi xe mà đi theo ven đường ra bên ngoài khu phố. Có lẽ là vì xung quanh quá yên tĩnh, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô nghĩ lại những lời Tô Nghiên Nghiên vừa nói. Đàn ông lớn tuổi có tiền chỉ nuôi một cô gái để làm thú cưng chơi bời thôi sao? Điện thoại bỗng nhiên kêu lên. Tô Loan Loan cầm lên nhìn thì wow, là từ nước Y gọi đến. Có cần phải trùng hợp thế không? Đúng lúc cô đang nghĩ đến Hoắc Cạnh Thâm thì Hoắc Cạnh Thâm lại gọi điện đến. Tiếng chuông điện thoại liên tục kêu lên, Tô Loan Loan chỉ có thể bắt máy: "Alo?"
"Sao lâu thế em mới bắt máy?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông trong điện thoại vô cùng có sức hút. Nếu dùng câu nói của Mặc Duy Nhất thì chính là hay đến nỗi khiến người khác mang thai.
Tô Loan Loan hỏi: "Anh có chuyện gì không?"
"Gọi điện cho vợ mình mà cần có lý do à?"
"Ặc..." Đúng là không cần lý do thật.
"Bà nội gọi điện cho em chưa?"
"Bà gọi rồi."
"Ừ." Hoắc Cạnh Thâm nói: "Chủ nhật này tôi bay về Nam Thành."
"Tôi biết rồi."
"Em đến đón tôi đi."
Không biết tại sao mà Tô Loan Loan lại nói một câu: "Tôi không có hộ chiếu, không tiện lắm."
"..." Trong điện thoại chợt yên lặng, sau đó: "Thế tôi tắt máy đây."
Nói xong, điện thoại nhanh chóng bị cúp máy.
Ặc.
Tô Loan Loan đơ người ra, ông già này giận rồi à?
**
Mấy ngày sau đó thời tiết rất đẹp.
Tô Loan Loan đăng ký một lớp học lái xe. Ban ngày cô đến trường học lái xe, buổi tối thì nằm trong biệt thự xem phim, thỉnh thoảng thì đi đến khu biệt thự X làm bữa cơm hoặc là đi shopping cùng Mặc Duy Nhất. Nhà họ Tô gần đây bận bịu lo liệu việc hôn sự của Tô Nghiên Nghiên, cũng không có ai đến làm phiền cô nữa, cuộc sống hằng ngày vô cùng thoải mái. Buổi tối thứ bảy, cô nhận được tin nhắn wechat của một người bạn bên Los Angeles, nói là ngày hôm sau gửi hành lý về nước cần cô đích thân đến lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.