Chương 215: Thêm Một Chuyện Không Bằng Bớt Một Chuyện
Tô Tử Hoan
19/11/2021
Tại trường tiểu học Wellington.
Trước cửa phòng học khối một.
Nhìn thấy Thời Lạc Lạc bước vào trong và ngồi xuống chỗ của mình, Thời Hoan mới quay người rời đi.
Vừa mới bước đến cửa thang máy…
“Thời Hoan?”
Thời Hoan ngây ra.
Tiếng giày cao gót bước trên mặt đất kêu vang từng tiếng một như đang đập vào trái tim cô ta.
Nhìn về phía trước, Chử Tịnh Di khoanh tay lại, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa phong trần nhìn người phụ nữ trước mặt: “Đúng là cô thật.”
“Cô Chử.”
“Ha.” Chử Tịnh Di chậm rãi cười một tiếng, thái độ và giọng điệu đầy cao ngạo: “Mới nãy lúc tôi vào trường học đã thấy rất giống rồi, có điều trông cô dường như không muốn gặp tôi lắm, thế nên tôi mới không gọi cô.”
Thời Hoan không nói gì.
“Mấy ngày trước tôi vừa mới về nước, không ngờ mấy năm chưa về, mọi thứ vẫn vậy mà người đã đổi thay, Cạnh Thâm đã kết hôn rồi, ngay cả cô cũng đã có con gái.” Nói rồi đôi mắt đẹp của Chử Tịnh Di ngó lên nhìn xuống đánh giá cô ta một lượt: “Có điều… so với lúc trước, đúng là cô chẳng thay đổi gì cả.”
Vẫn cổ hủ, cứng nhắc và nhạt nhẽo như lúc trước.
Cô ta thật sự không hiểu nổi, sao A Hoàng lại phải giữ người phụ nữ nhạt như nước sôi để nguội này bên cạnh lâu thế?
Dây thần kinh nào của nó bị lệch à?
Người đàn ông có yêu cầu cao lại còn hay bắt bẻ bạn gái, mà lại khoan dung với thư ký cạnh mình?
Không sợ lúc đưa cô ta đi bàn chuyện làm ăn sẽ bị mất mặt sao?
“Cô Chử.” Thời Hoan nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc gấp phải quay lại công ty, đi trước đây.”
“Gấp gì chứ.” Giọng điệu của Chử Tịnh Di đầy lười biếng: “Chuyện con gái cô, A Hoàng có biết không?”
Thời Hoan ngẩng đầu lên.
Sau lớp kính dày là đôi mắt trong trẻo và sáng ngời: “Lời này của cô Chử là có ý gì? Con gái của chú tôi thì có liên quan gì đến cậu Chử? Anh ấy cần phải biết sao?”
Chử Tịnh Di nhíu mày lại: “Con gái của chú cô?”
“Gần đây chú thím tôi đã ra nước ngoài, hôm nay tôi đến dự buổi họp phụ huynh của Lạc Lạc thay họ.” Lúc nói ra câu này, vẻ mặt Thời Hoan không hề thay đổi.
Có điều, cô ta đeo một cặp kính lớn như thế, dù có thay đổi thì cũng không nhìn ra được.
Chử Tịnh Di híp mắt lại, đang định nói gì đó thì “đinh” một tiếng, cửa thang máy đã mở ra.
Phó Tử Dương đứng bên trong, đôi mắt to đen láy nhìn hai người phụ nữ đứng bên ngoài.
Sau đó, thằng bé bình tĩnh bước ra ngoài, bước vào lớp học.
Tầm nhìn của Chử Tịnh Di rơi vào thân hình bé nhỏ đó.
Nếu không phải ban nãy chính miệng Hoắc Cạnh Thâm phủ nhận, cô ta còn tưởng đứa bé đó là con của anh, vẻ mặt và biểu cảm đó quả thực là rất giống…
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, nếu chậm trễ thì cậu Chử sẽ trừ tiền lương của tôi, tạm biệt.” Thời Hoan nói xong, nhanh chân bước vào thang máy.
Mãi đến khi cửa thang máy khép lại, Chử Tịnh Di mới dần lấy lại tinh thần.
Cô ta nhíu mày, sau đó quả thật không nhịn được nữa, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “A Hoàng, em ở đâu, chị muốn gặp em.”
…
Phó Tử Dương quay lại lớp học, vừa ngồi xuống…
“Phó Tử Dương!”
Dương Tiểu Viên chống nạnh, tức giận chỉ ngón tay và nói: “Cậu mau xin lỗi tớ đi, nếu không tớ sẽ bảo giáo viên đổi chỗ ngồi, sau này không ngồi cùng cậu nữa.”
Phó Tử Dương mấp máy môi, sau đó nói: “Thế cậu bảo giáo viên đổi chỗ ngồi đi.”
Dương Tiểu Viên: “…”
Ngay sau đó.
“Hu hu hu hu hu thầy ơi, Phó Tử Dương bắt nạt em hu hu hu hu hu!”
Giáo viên vừa vào lớp đã nghe thấy tiếng khóc thì nhíu mày lại, sau đó chỉ tay: “Thời Lạc Lạc, em đổi chỗ với Dương Tiểu Viên đi.”
Chỗ ngồi của Thời Lạc Lạc là ngay trước mặt Dương Tiểu Viên, nhưng nghe thấy lời giáo viên nói, tiếng khóc của Dương Tiểu Viên lập tức càng thêm to.
Sao giáo viên nói đổi là đổi ngay vậy?
Cô bé chỉ là nhất thời tức giận thuận miệng nói thôi mà!
Trước cửa phòng học khối một.
Nhìn thấy Thời Lạc Lạc bước vào trong và ngồi xuống chỗ của mình, Thời Hoan mới quay người rời đi.
Vừa mới bước đến cửa thang máy…
“Thời Hoan?”
Thời Hoan ngây ra.
Tiếng giày cao gót bước trên mặt đất kêu vang từng tiếng một như đang đập vào trái tim cô ta.
Nhìn về phía trước, Chử Tịnh Di khoanh tay lại, hơi nghiêng đầu, dáng vẻ vừa xinh đẹp vừa phong trần nhìn người phụ nữ trước mặt: “Đúng là cô thật.”
“Cô Chử.”
“Ha.” Chử Tịnh Di chậm rãi cười một tiếng, thái độ và giọng điệu đầy cao ngạo: “Mới nãy lúc tôi vào trường học đã thấy rất giống rồi, có điều trông cô dường như không muốn gặp tôi lắm, thế nên tôi mới không gọi cô.”
Thời Hoan không nói gì.
“Mấy ngày trước tôi vừa mới về nước, không ngờ mấy năm chưa về, mọi thứ vẫn vậy mà người đã đổi thay, Cạnh Thâm đã kết hôn rồi, ngay cả cô cũng đã có con gái.” Nói rồi đôi mắt đẹp của Chử Tịnh Di ngó lên nhìn xuống đánh giá cô ta một lượt: “Có điều… so với lúc trước, đúng là cô chẳng thay đổi gì cả.”
Vẫn cổ hủ, cứng nhắc và nhạt nhẽo như lúc trước.
Cô ta thật sự không hiểu nổi, sao A Hoàng lại phải giữ người phụ nữ nhạt như nước sôi để nguội này bên cạnh lâu thế?
Dây thần kinh nào của nó bị lệch à?
Người đàn ông có yêu cầu cao lại còn hay bắt bẻ bạn gái, mà lại khoan dung với thư ký cạnh mình?
Không sợ lúc đưa cô ta đi bàn chuyện làm ăn sẽ bị mất mặt sao?
“Cô Chử.” Thời Hoan nhìn đồng hồ: “Tôi còn có việc gấp phải quay lại công ty, đi trước đây.”
“Gấp gì chứ.” Giọng điệu của Chử Tịnh Di đầy lười biếng: “Chuyện con gái cô, A Hoàng có biết không?”
Thời Hoan ngẩng đầu lên.
Sau lớp kính dày là đôi mắt trong trẻo và sáng ngời: “Lời này của cô Chử là có ý gì? Con gái của chú tôi thì có liên quan gì đến cậu Chử? Anh ấy cần phải biết sao?”
Chử Tịnh Di nhíu mày lại: “Con gái của chú cô?”
“Gần đây chú thím tôi đã ra nước ngoài, hôm nay tôi đến dự buổi họp phụ huynh của Lạc Lạc thay họ.” Lúc nói ra câu này, vẻ mặt Thời Hoan không hề thay đổi.
Có điều, cô ta đeo một cặp kính lớn như thế, dù có thay đổi thì cũng không nhìn ra được.
Chử Tịnh Di híp mắt lại, đang định nói gì đó thì “đinh” một tiếng, cửa thang máy đã mở ra.
Phó Tử Dương đứng bên trong, đôi mắt to đen láy nhìn hai người phụ nữ đứng bên ngoài.
Sau đó, thằng bé bình tĩnh bước ra ngoài, bước vào lớp học.
Tầm nhìn của Chử Tịnh Di rơi vào thân hình bé nhỏ đó.
Nếu không phải ban nãy chính miệng Hoắc Cạnh Thâm phủ nhận, cô ta còn tưởng đứa bé đó là con của anh, vẻ mặt và biểu cảm đó quả thực là rất giống…
“Nếu không còn chuyện gì khác thì tôi đi trước đây, nếu chậm trễ thì cậu Chử sẽ trừ tiền lương của tôi, tạm biệt.” Thời Hoan nói xong, nhanh chân bước vào thang máy.
Mãi đến khi cửa thang máy khép lại, Chử Tịnh Di mới dần lấy lại tinh thần.
Cô ta nhíu mày, sau đó quả thật không nhịn được nữa, lấy điện thoại ra gọi một cuộc: “A Hoàng, em ở đâu, chị muốn gặp em.”
…
Phó Tử Dương quay lại lớp học, vừa ngồi xuống…
“Phó Tử Dương!”
Dương Tiểu Viên chống nạnh, tức giận chỉ ngón tay và nói: “Cậu mau xin lỗi tớ đi, nếu không tớ sẽ bảo giáo viên đổi chỗ ngồi, sau này không ngồi cùng cậu nữa.”
Phó Tử Dương mấp máy môi, sau đó nói: “Thế cậu bảo giáo viên đổi chỗ ngồi đi.”
Dương Tiểu Viên: “…”
Ngay sau đó.
“Hu hu hu hu hu thầy ơi, Phó Tử Dương bắt nạt em hu hu hu hu hu!”
Giáo viên vừa vào lớp đã nghe thấy tiếng khóc thì nhíu mày lại, sau đó chỉ tay: “Thời Lạc Lạc, em đổi chỗ với Dương Tiểu Viên đi.”
Chỗ ngồi của Thời Lạc Lạc là ngay trước mặt Dương Tiểu Viên, nhưng nghe thấy lời giáo viên nói, tiếng khóc của Dương Tiểu Viên lập tức càng thêm to.
Sao giáo viên nói đổi là đổi ngay vậy?
Cô bé chỉ là nhất thời tức giận thuận miệng nói thôi mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.