Chương 316: Tiểu Bạch Nhà Tớ Đẹp Trai Nhất!
Tô Tử Hoan
01/03/2022
Sau bữa cơm trưa, hai người tới phòng đọc sách của trường.
Chỉ có điều, Tô Loan Loan thật sự đang chăm chỉ học hành, làm đề thi, học từ vựng, tra tài liệu… Bận chết đi được.
Mặc Duy Nhất thì lại ôm mấy quyển tạp chí tin đồn giải trí, trong tai còn nhét tai nghe, vừa hát vừa giở từng trang tạp chí.
Hai người ngồi cùng một chỗ, nhưng lại hài hòa một cách kỳ lạ.
Cho đến khi mặt bàn đột nhiên bị ai đó gõ nhẹ hai cái.
Tô Loan Loan ngẩng đầu.
Giang Thư Hào mặc áo khoác bóng rổ, quần jean, nụ cười rạng rỡ lại vui tươi: “Tô Loan Loan, đây là kho từ vựng củng cố trí nhớ cấp bốn do tôi tìm được. Cậu chỉ cần nhớ những từ vựng này, tôi đảm bảo chắc chắn có thể vượt qua cấp bốn.”
Đang nói, cậu ta đưa một quyển từ điển cấp bốn còn mới một nửa đến.
Tô Loan Loan mở ra nhìn, bên trong đều dùng bút dấu ba màu đỏ, xanh, đen để đánh dấu, ghi chú điểm quan trọng, chắc chắn thi, sẽ thi…
Tất cả đều rõ mồn một trước mắt, đúng là rất có lòng.
Cô có hơi do dự: “Đây là cậu tự làm?”
“Ừ.” Giang Thư Hào cũng không giấu diếm: “Dù sao tôi cũng không cần lắm, năm nay tôi phải thi cấp sáu, cậu lấy dùng đi.”
Tô Loan Loan khó xử: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Cảm giác có hơi nhiệt tình quá mức rồi.
Tuy nói lớp Trưởng kiêm Ủy viên học tập giúp đỡ thành phần sinh viên rớt lại phía sau cũng rất bình thường.
Nhưng chủ yếu là vì cậu ta trộn lẫn với một con đũy như Lâm Kiều. Nên một khi nhận sự giúp đỡ này của cậu ta, khó tránh khỏi con đũy kia lại làm ầm ĩ đến gà chó không yên.
Gần đây cô chỉ muốn chăm chỉ học tập, vượt qua kỳ thi, không muốn lãng phí thời gian vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này.
Giang Thư Hào cười nói: “Cậu vừa chuyển trường tới đây, tuy nói cậu đã ở nước ngoài hai năm, năng lực nghe tiếng Anh không có vấn đề gì, nhưng thi trong nước vẫn rất cần học thuộc. Cậu như vậy là sát ngày nước đến chân mới nhảy, có khác gì là mò kim đáy biển. Có thứ này rồi sẽ rút ngắn thời gian hơn. Tôi với tư cách là lớp Trưởng giúp đỡ cậu cũng là việc nên làm, cậu cũng đừng nghĩ nhiều.”
Nói xong, cô chưa kịp phản ứng, cậu ta đã xoay người đi luôn.
“Wow!” Lúc này, Mặc Duy Nhất lên tiếng: “Không phải Giang Thư Hào này muốn theo đuổi cậu đấy chứ?”
“Đừng nói nhảm!” Tô Loan Loan lườm cô ấy: “Cậu ta biết tớ kết hôn rồi.”
Mặc Duy Nhất chỉ đeo một chiếc tai nghe, trên mặt cười chậc chậc: “Thật ra, nếu không so với Tổng giám đốc Hoắc, Giang Thư Hào này trông cũng được đấy. Dù sao cũng là hotboy trường học, vóc dáng cao, làn da trắng, ngũ quan cũng đứng đắn, mắt còn rất to. Hình như còn là cán sự của Hội Sinh viên đấy, cũng coi như là một thanh niên có triển vọng.”
“Ha ha, vậy so với Tiểu Bạch nhà cậu thì thế nào vậy?” Tô Loan Loan cố ý hỏi.
Quả nhiên.
“Vậy đương nhiên vẫn là Tiểu Bạch nhà tớ đẹp trai nhất. Có Tiểu Bạch rồi, mọi người đàn ông khác đều chỉ là tạm bợ. Còn tớ, tớ không muốn tạm bợ.”
Tô Loan Loan: “…’
Cô đi nôn một lúc được không?
Học hành chẳng ra sao, những câu nổi da gà trên mạng thì lại dễ dàng nhớ như vậy.
Lúc này điện thoại sáng lên, Tô Loan Loan mặc kệ cô ấy, cầm điện thoại lên.
Là tin nhắn WeChat của Kiều Tử Hân gửi đến.
“Loan Loan, ông ngoại có đồ bảo tôi chuyển cho cô.”
“Đồ gì?”
“Là một phần bất động sản, cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Ông ngoại nói gần đây ông cụ Hình vừa làm xong thủ tục.”
Tô Loan Loan đã nhớ ra.
Mấy tháng trước, bởi vì Hình Ngộ Vân ngoại tình hủy hôn, lúc đó ông cụ Hình đánh anh ta trước mặt mọi người, còn đồng ý bồi thường cho cô một căn bất động sản.
Tưởng rằng chỉ nói mà thôi, không ngờ làm thủ tục thật.
Kiều Tử Hân nhanh chóng lại gửi tin nhắn tới: “Thế này đi, sau khi tôi tan làm sẽ đi thẳng tới Hoàng Đình đưa cho cô.”
Tô Loan Loan từ chối theo bản năng: “Cô đưa tới trường tôi đi, hoặc tôi tới lấy.”
“Không phải gần đây cô bận học sao? Hay tôi đích thân đưa tới đó nhé. Công ty tôi ở gần Hoàng Đình, rất tiện, tối gặp.”
Tô Loan Loan nhíu mày.
Cho nên nói, tối nay lại phải về nhà sao?
**
Đúng là ý kiến thông minh!
Sau khi Kiều Tử Hân gửi tin nhắn xong, cả người đều rất phấn khích.
Cô ta nhìn giấy chứng nhận bất động sản trong tay.
Căn nhà ở vườn Trại Lạc, hai phòng ngủ, hai vệ sinh, một phòng khách. Tuy không phải khu nhà cao cấp nhất, nhưng giá hiện giờ cũng đã hàng triệu.
Ông cụ Hình cũng thật chịu chi đấy!
Vốn phần chứng nhận bất động sản này là tối qua Tô Vân Dung mang về, nói là ngày mai tới trường học tiện thể giao cho Tô Loan Loan, cũng may bị cô ta nhìn thấy, lập tức nghĩ lý do để tới Hoàng Đình.
Cho đến bây giờ cô ta chưa từng vào biệt thự Hoàng Đình, điều quan trọng nhất là tối nay còn có thể nhân tiện gặp được Hoắc Cạnh Thâm.
Nếu đến đúng giờ cơm, có lẽ có thể còn được giữ lại ăn cơm.
Vừa nghĩ tới việc ăn tối mặt đối mắt với Hoắc Cạnh Thâm…
Cơn sóng trong lòng Kiều Tử Hân dâng trào, còn kìm nén không được, lập tức đứng dậy: “Băng Băng.”
“Sao vậy?”
“Trong nhà đột nhiên có chút chuyện, tớ xin nghỉ nửa ngày được không?”
Thẩm Băng Băng nhướng mày: “Được.”
Kiều Tử Hân lập tức rời khỏi công ty, sau đó đi tới câu lạc bộ làm đẹp.
Sau khi làm đi làm lại vài tiếng đồng hồ, cả người đã mặt mày rạng rỡ, tinh tế xinh đẹp.
Năm giờ tối, cô ta bắt taxi đến biệt thự Hoàng Đình.
Sau khi bảo tài xế lái xe vào trong, cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Tô Loan Loan: “Loan Loan, tôi đến rồi, biệt thự số mấy vậy?”
Tô Loan Loan nói: “Số 69, chắc có người trong nhà, cô đi thẳng vào đưa cho thím ấy là được rồi.”
“Còn cô thì sao?” Kiều Tử Hân vội hỏi.
“Tôi còn đang trên đường, cô đưa đồ cho thím Hàn là được.”
“Biết rồi.”
Tuy nói như vậy, nhưng sao Kiều Tử Hân có thể bỏ qua một cơ hội ngàn năm khó gặp này được?
Khi xe chạy đến trước cửa biệt thự số 69, sau khi cô ta xuống xe đã cố ý chậm rãi đi qua đi lại gần cửa biệt thự khiến bản thân lạnh phát run.
Cho đến khi nhìn thấy một chiếc Bentley Mulsanne lái tới, cô ta nhanh chóng tới trước cửa, ấn chuông.
Chỉ có điều, Tô Loan Loan thật sự đang chăm chỉ học hành, làm đề thi, học từ vựng, tra tài liệu… Bận chết đi được.
Mặc Duy Nhất thì lại ôm mấy quyển tạp chí tin đồn giải trí, trong tai còn nhét tai nghe, vừa hát vừa giở từng trang tạp chí.
Hai người ngồi cùng một chỗ, nhưng lại hài hòa một cách kỳ lạ.
Cho đến khi mặt bàn đột nhiên bị ai đó gõ nhẹ hai cái.
Tô Loan Loan ngẩng đầu.
Giang Thư Hào mặc áo khoác bóng rổ, quần jean, nụ cười rạng rỡ lại vui tươi: “Tô Loan Loan, đây là kho từ vựng củng cố trí nhớ cấp bốn do tôi tìm được. Cậu chỉ cần nhớ những từ vựng này, tôi đảm bảo chắc chắn có thể vượt qua cấp bốn.”
Đang nói, cậu ta đưa một quyển từ điển cấp bốn còn mới một nửa đến.
Tô Loan Loan mở ra nhìn, bên trong đều dùng bút dấu ba màu đỏ, xanh, đen để đánh dấu, ghi chú điểm quan trọng, chắc chắn thi, sẽ thi…
Tất cả đều rõ mồn một trước mắt, đúng là rất có lòng.
Cô có hơi do dự: “Đây là cậu tự làm?”
“Ừ.” Giang Thư Hào cũng không giấu diếm: “Dù sao tôi cũng không cần lắm, năm nay tôi phải thi cấp sáu, cậu lấy dùng đi.”
Tô Loan Loan khó xử: “Như vậy không tốt lắm đâu.”
Cảm giác có hơi nhiệt tình quá mức rồi.
Tuy nói lớp Trưởng kiêm Ủy viên học tập giúp đỡ thành phần sinh viên rớt lại phía sau cũng rất bình thường.
Nhưng chủ yếu là vì cậu ta trộn lẫn với một con đũy như Lâm Kiều. Nên một khi nhận sự giúp đỡ này của cậu ta, khó tránh khỏi con đũy kia lại làm ầm ĩ đến gà chó không yên.
Gần đây cô chỉ muốn chăm chỉ học tập, vượt qua kỳ thi, không muốn lãng phí thời gian vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể này.
Giang Thư Hào cười nói: “Cậu vừa chuyển trường tới đây, tuy nói cậu đã ở nước ngoài hai năm, năng lực nghe tiếng Anh không có vấn đề gì, nhưng thi trong nước vẫn rất cần học thuộc. Cậu như vậy là sát ngày nước đến chân mới nhảy, có khác gì là mò kim đáy biển. Có thứ này rồi sẽ rút ngắn thời gian hơn. Tôi với tư cách là lớp Trưởng giúp đỡ cậu cũng là việc nên làm, cậu cũng đừng nghĩ nhiều.”
Nói xong, cô chưa kịp phản ứng, cậu ta đã xoay người đi luôn.
“Wow!” Lúc này, Mặc Duy Nhất lên tiếng: “Không phải Giang Thư Hào này muốn theo đuổi cậu đấy chứ?”
“Đừng nói nhảm!” Tô Loan Loan lườm cô ấy: “Cậu ta biết tớ kết hôn rồi.”
Mặc Duy Nhất chỉ đeo một chiếc tai nghe, trên mặt cười chậc chậc: “Thật ra, nếu không so với Tổng giám đốc Hoắc, Giang Thư Hào này trông cũng được đấy. Dù sao cũng là hotboy trường học, vóc dáng cao, làn da trắng, ngũ quan cũng đứng đắn, mắt còn rất to. Hình như còn là cán sự của Hội Sinh viên đấy, cũng coi như là một thanh niên có triển vọng.”
“Ha ha, vậy so với Tiểu Bạch nhà cậu thì thế nào vậy?” Tô Loan Loan cố ý hỏi.
Quả nhiên.
“Vậy đương nhiên vẫn là Tiểu Bạch nhà tớ đẹp trai nhất. Có Tiểu Bạch rồi, mọi người đàn ông khác đều chỉ là tạm bợ. Còn tớ, tớ không muốn tạm bợ.”
Tô Loan Loan: “…’
Cô đi nôn một lúc được không?
Học hành chẳng ra sao, những câu nổi da gà trên mạng thì lại dễ dàng nhớ như vậy.
Lúc này điện thoại sáng lên, Tô Loan Loan mặc kệ cô ấy, cầm điện thoại lên.
Là tin nhắn WeChat của Kiều Tử Hân gửi đến.
“Loan Loan, ông ngoại có đồ bảo tôi chuyển cho cô.”
“Đồ gì?”
“Là một phần bất động sản, cụ thể tôi cũng không rõ lắm. Ông ngoại nói gần đây ông cụ Hình vừa làm xong thủ tục.”
Tô Loan Loan đã nhớ ra.
Mấy tháng trước, bởi vì Hình Ngộ Vân ngoại tình hủy hôn, lúc đó ông cụ Hình đánh anh ta trước mặt mọi người, còn đồng ý bồi thường cho cô một căn bất động sản.
Tưởng rằng chỉ nói mà thôi, không ngờ làm thủ tục thật.
Kiều Tử Hân nhanh chóng lại gửi tin nhắn tới: “Thế này đi, sau khi tôi tan làm sẽ đi thẳng tới Hoàng Đình đưa cho cô.”
Tô Loan Loan từ chối theo bản năng: “Cô đưa tới trường tôi đi, hoặc tôi tới lấy.”
“Không phải gần đây cô bận học sao? Hay tôi đích thân đưa tới đó nhé. Công ty tôi ở gần Hoàng Đình, rất tiện, tối gặp.”
Tô Loan Loan nhíu mày.
Cho nên nói, tối nay lại phải về nhà sao?
**
Đúng là ý kiến thông minh!
Sau khi Kiều Tử Hân gửi tin nhắn xong, cả người đều rất phấn khích.
Cô ta nhìn giấy chứng nhận bất động sản trong tay.
Căn nhà ở vườn Trại Lạc, hai phòng ngủ, hai vệ sinh, một phòng khách. Tuy không phải khu nhà cao cấp nhất, nhưng giá hiện giờ cũng đã hàng triệu.
Ông cụ Hình cũng thật chịu chi đấy!
Vốn phần chứng nhận bất động sản này là tối qua Tô Vân Dung mang về, nói là ngày mai tới trường học tiện thể giao cho Tô Loan Loan, cũng may bị cô ta nhìn thấy, lập tức nghĩ lý do để tới Hoàng Đình.
Cho đến bây giờ cô ta chưa từng vào biệt thự Hoàng Đình, điều quan trọng nhất là tối nay còn có thể nhân tiện gặp được Hoắc Cạnh Thâm.
Nếu đến đúng giờ cơm, có lẽ có thể còn được giữ lại ăn cơm.
Vừa nghĩ tới việc ăn tối mặt đối mắt với Hoắc Cạnh Thâm…
Cơn sóng trong lòng Kiều Tử Hân dâng trào, còn kìm nén không được, lập tức đứng dậy: “Băng Băng.”
“Sao vậy?”
“Trong nhà đột nhiên có chút chuyện, tớ xin nghỉ nửa ngày được không?”
Thẩm Băng Băng nhướng mày: “Được.”
Kiều Tử Hân lập tức rời khỏi công ty, sau đó đi tới câu lạc bộ làm đẹp.
Sau khi làm đi làm lại vài tiếng đồng hồ, cả người đã mặt mày rạng rỡ, tinh tế xinh đẹp.
Năm giờ tối, cô ta bắt taxi đến biệt thự Hoàng Đình.
Sau khi bảo tài xế lái xe vào trong, cô ta lấy điện thoại ra gọi cho Tô Loan Loan: “Loan Loan, tôi đến rồi, biệt thự số mấy vậy?”
Tô Loan Loan nói: “Số 69, chắc có người trong nhà, cô đi thẳng vào đưa cho thím ấy là được rồi.”
“Còn cô thì sao?” Kiều Tử Hân vội hỏi.
“Tôi còn đang trên đường, cô đưa đồ cho thím Hàn là được.”
“Biết rồi.”
Tuy nói như vậy, nhưng sao Kiều Tử Hân có thể bỏ qua một cơ hội ngàn năm khó gặp này được?
Khi xe chạy đến trước cửa biệt thự số 69, sau khi cô ta xuống xe đã cố ý chậm rãi đi qua đi lại gần cửa biệt thự khiến bản thân lạnh phát run.
Cho đến khi nhìn thấy một chiếc Bentley Mulsanne lái tới, cô ta nhanh chóng tới trước cửa, ấn chuông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.