Quyển 4 - Chương 23: Thật không thể tin nổi
Tiếu sư đạn kiếm
07/09/2016
Ánh mắt Even Joseph rõ ràng
hướng về một tiệm hải sản ở dãy nhà xa xa trên bờ, Sick không thấy ở đâu có lịch. Hắn căng mắt ra nhìn mới thấy một cái biển bé tí trước tiệm,
có lẽ đó là lịch bảng.
Even Joseph hét lớn: "Hôm nay là ngày 14 tháng 9, ngày cuối tạm giạm!"Hắn thấy dấu hiệu ngọn hải đăng gần đó: "Nơi này là phụ cận vương đô đấy..." Even Joseph nói ra vị trí bến cảng.
Nhân viên ở cảng vừa lên thuyền đã bị Even Joseph bắt lấy cổ áo ép hỏi: "Hiện tại mấy giờ rồi?"
"Vừa qua bảy giờ!" Nhân viên cảng thấy đồng phục cùng huy chương kỵ sĩ của Even Joseph lại càng hoảng.
Thuyền trưởng đến boong chủ nói chuyện với nhân viên.
Even Joseph bước tới cạnh mạn thuyện, trong miệng lẩm nhẩm quy trình làm nhiệm vụ: "Từ nơi này đáp xe ngựa mất hai giờ, phải đưa đồ đến trước tám giờ, chẳng lẽ phải liên lạc trước yêu cầu hoãn buổi xét xử à..."Mặc dù hắn không có chằm chằm vào ai nhưng ánh mắt lại rừng rực phảng phất có thể phun ra lửa. Nét mặt của hắn không hề có mảy may lỗ mảng, thân thể căng cứng mà không nóng nảy, như tên đã lên dây, chỉ chờ thời cơ tới là xuyên thủng kẻ thù. Đây là kỵ sĩ, người chống lại cái ác Even Joseph.
"Ta có thể triệu hoán ma thú biết bay, nhanh hơn xe ngựa rất nhiều. Mặc dù không thể bay rất xa nhưng gọi vài lần có thể bù lại." Sick theo phía sau Even Joseph, nói xong đã bắt đầu lấy tài liệu làm phép. Thân từng là đào phạm, hắn rõ nhất di chuyển như thế nào mới có hiệu quả. Đường từ đây đến vương đô bởi vì đang trùng tu quy mô lớn, con đường quanh co khúc khuỷu còn có khả năng kẹt xe, bay thằng chắc chắn nhanh hơn.
"Muốn bay... để ta hỗ trợ." Giọng Mark vang lên sau lưng Sick.
Sick quay đầu lại, nhìn thấy không phải là lão Mark.
Một sinh vật xinh đẹp đã đứng đó, dưới ánh sáng đèn cảng, toàn thân nó giống như đang phát sáng. Cổ nó dương cao chừng ba mét, từ ngực đến đuôi dài bảy mét, đồng tử hình bầu dục lấp lánh ánh tím; đầu như chó săn, môi dài mà mỏng, xoang mũi hơi rộng. Cổ dài mà mềm mại, hình thái như ngỗng. Hai bên đầu còn có một đôi tai dài rũ xuống; một thân lông dài màu trắng bạc mềm rủ xuống như chạm đến mặt đất; thân nó như báo, nhưng móng vuốt lại như sói, mà tỉ lệ bàn chân rất lớn; cơ ngực như loài chim; cái đuôi thật dài cỡ một con thú ăn kiến to, hình dạng hơi bẹp, như một cây quạt; một cặp cánh lớn màu trắng bạc mọc trên lưng phía sau hai chi trước.
"Espers?" Sick hỏi. Hắn đã hoài nghi từ sớm.
"Đúng vậy. Ta là hóa nhân sư (*)." Con rồng nguyên sinh xinh đẹp này chính là Mark. Ông không sử dụng truyền âm mà là nói trực tiếp giọng còn rất chuẩn. Ông nói: "Lên đây đi, để rồng giúp bọn ngươi."
Sick ngoan ngoãn bò lên lưng rồng, ngồi trước ôm cổ Mark.
"Xin nhờ ngài." Even Joseph ngồi phía sau Sick, chân kẹp vào thân.
Lông của Mark thật mềm, nhiệt độ cơ thể cao hơn con người một ít. Sick vùi mặt xuống lớp lông, ngửi thấy vị ngọt ngọt của hoa quả. Thời điểm cất cánh Sick còn tưởng sẽ rất xóc nảy, bởi vì loài chim cỡ lớn cất cánh cũng không dễ dàng, kết quả lại không có. Mark dùng thêm pháp thuật tạo gió, không có lấy đà, hai cánh vẫy đập vài cái đã bay lên. Sick cũng không có cảm giác áp lực tăng lên, nhất định là Mark đã dùng pháp thuật khác làm Sick không cảm thấy chênh lệch áp lực độ cao.
Chỉ một thoáng, tàu Mojie đã trở nên rất rất nhỏ, nhỏ như một điểm trên bản đồ trong phòng họp. Thành trấn bị bọn họ để lại sau lưng, bọn họ đang cưỡi rồng lên cung trăng.
Mark dương hai cánh, thuận theo dòng khí mà lướt đi. Sick nhịn không được hét lên. Không phải vì sợ hãi, mà là vì cảm động.
Mây nhấp nhô dưới chân như bọt biển mà không phải bọt biển. Hắn chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy. Ở một chỗ cách mặt đất rất cao vẫn còn có một vùng biển khác.
Mark bay đến chỗ quang may, hạ thấp độ cao xẹt qua những ngôi nhà cao tầng. Đèn đường tạo thành một tấm thảm ánh sáng, nhân loại tạo thành dải ngân hà trên mặt đất.
Chỉ đổi góc nhìn, Sick được khám phá một thế giới hoàn toàn mới.
"Thật đẹp." Sick tán thưởng.
"Thích không?" Mark hỏi.
"Thích, siêu siêu thích." Sick vui vẻ đến mức lặp từ rồi.
"Muốn ngắm thường xuyên sao?" Mark hỏi tiếp.
"Có thể sao?"
"Có thể ah. Cậu muốn làm học trò của ta không?"
"Tôi sao?" Sick quá kinh ngạc, nhất thời nói không ra lời.
"Ta đã từng nói với cậu rồi, bởi vì học trò đi hết nên ta mới ra biển. Cậu giống như cũng chưa có dự định gì sau chuyến đi này, cho nên ta cảm thấy không chừng cậu sẽ nguyện ý làm học trò của ta, nói không chừng cậu sẽ đồng ý xem tổ của ta như nhà của cậu."
"Thế nhưng mà." Sick không có nói gì thêm nữa. Hắn nhớ lại cuộc trò chuyện khi đó. Học trò của Mark bởi vì nghiên cứu Tử Linh thuật mà rời bỏ ông, Sick lại là Tử Linh sư trời sinh!
Mark nói: "Ta biết cậu là Tử Linh sư, nhưng ta cũng biết cậu sẽ không lạm dụng năng lực của mình. Ta cảm thấy cậu rất đáng yêu. Cậu có thể phát hiện điểm mù của mình, có năng lực phát hiện chỗ khác nhau giữa người khác và mình. Cách cậu học rất thực tế, cậu thực sự muốn học, không phải chỉ cần bằng cấp. Cậu còn có bản năng chăm sóc người khác. Chỗ tốt của mờ nhạt chính là ở đây. Không ai chú ý ta đang ở trong 『 phòng ngủ 』của người khác." Mark trích dẫn lời thuyền trưởng Nalinge đã dùng qua trong phòng suy nghĩ của Đại vương Agnes Morrow, ám chỉ lúc ấy ông cũng có mặt. Ông phát ra một hồi gu gu tỏ vẻ đắt ý, tiếp đến lại biến thảnh giọng điệu bi thương: "Hay là ngươi không muốn bái rồng làm thầy?"
"Mới sẽ không! Trời ạ, tôi thật cao hứng." Miệng Sick mở rộng, nhất thời nói không ra lời. Cuối cùng vẫn là Even Joseph nói với hắn: "Cố gắng lên."
Lúc này Sick mới nói được mấy chữ. Khi nghe thấy giọng của mình, hắn cảm giác hốc mắt nóng lên. Hắn cố gắng kiềm nén nước mắt: "Sư phụ!"
Sư phục Mark phát mấy tiếng gu gu liên tiếp đầy thỏa mãn.
Sư phục Mark bay từ bến cảng đến vương đô chỉ tốn 20 phút, lại thêm bảy phút tìm vị trí tòa án. Ông nhẹ nhàng đáp xuống cổng trước, là bảy giờ bốn mươi phút.
Even Joseph sau khi nhảy xuống còn không quên cảm ơn, ôm chặc ba lô tiến vào tòa án. Sick cùng sư phục Mark đã hóa thành hình người theo sau.
Bọn họ đi vào cửa, phát hiện Even Joseph đang bị một đám kỵ sị chế ngự trên mặt đất.
Sáu nam nhân mặc đồng phục kỵ sĩ vừa la ó vừa đánh về phía Even Joseph, ghì chặt hắn trên đất. Mặt khác có hai người không có tham gia áp chế Even Joseph.
Một kỵ sĩ tóc ngắn màu vỏ quýt trong đó đoạt ba lô có chứng cứ, nói: "Ta sẽ đưa nó cho quan toà!" Sau đó cùng một người khác đi vào trong.
Sick nhìn kỹ, phát hiện những người áp chế Even Joseph đều bị thương. Có người băng tay, có người bó chân, có người còn lộ ra thịt non trên bắp tay và mặt.
Những ngăn chặn Even Joseph bảy mồm tám lưỡi bức cung hắn. Even Joseph vất vả lắm mới đẩy được bọn họ ra, ngồi phệt lên thảm. Hắn xoa nhẹ cái mũi đã hóa hồng, nói: "Mọi người —— tất cả đều còn sống!"
Một kỵ sĩ tóc buộc đuôi ngựa, mặt khá lạnh nắm cái mũi Even Joseph nói: "Người xấu còn chưa ra ánh sáng, người tốt sao có thể chết trước ah."
"Đau quá đau—— đau"
Sick quyết định không nên quấy rầy Even Joseph và đồng đội. Hắn quay người đi về phía cửa ra vào, sư phục Mark đi tới ôm vai hắn.
Lúc đầu Sick còn không quen loại động tác thân mật này, nhưng sau khi hắn nhìn nhìn, lại xác nhận đúng là sư phục Mark , hắn đã trầm tĩnh lại, cười tươi rồi, còn xông vào người sư phục Mark.Cách đây không lâu hắn còn vùi vào cổ con rồng này.
Cách sư phục Mark đối đãi Sick thật giống như hắn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Bởi vì tuổi thọ của rồng rất dài, nếu mà so sánh với Sick, chính là một người trưởng thành và một đứa trẻ.
Mười tuổi.
Mười tuổi, Sick mới vừa tiến vào học viện Hác Ám, cho tới bây giờ hắn vẫn không có cơ hội làm một đứa trẻ mười tuổi.
Hai thầy trò sóng vai đi về cổng tòa án. Sick nương đầu lên vai sư phục Mark. Tóc sư phục Mark thật dài gãi lên mặt Sick còn có vị ngọ của hoa quả.
Bọn họ lại tiến lên vài bước, thảo luận trước tiên trở về thuyền thông báo, sau đó sư phục Mark sẽ dẫn Sick đi mua chăn màn gối đệm ở đâu.
Lúc này, có nhân viên công tác không kịp thở cầm ma thoại chạy đến, lúc thấy Sick con mắt hơi lóe sáng, rõ ràng cho thấy Sick ngoài đời thật không giống những gì miêu tả. Anh bật cười: "Là Sick tiên sinh sao? Ngài có ma thoại."
Sick gật đầu, hơi lưỡng lự tiếp ma thoại: "Này?"
Bên kia truyền tới giọng của cục trưởng cục quản lý nghề nghiệp pháp sư, có vẻ ông còn đang bớt chút thời gian ăn bánh pudding: "Cuối cùng cậu cũng trở lại Aidonatello rồi hả? Mấy tháng này mất tích ở đâu thế? Có công tác giới thiệu mà không thấy câu nha?"
Trừ đó ra, trong ma thoại còn truyền đến tiếng khóc của cô nàng trực tổng đại: "Vậy tôi ở đây làm gì nữa? Ngài có thể tự mình liên lạc hắn! Tôi là đồ trang sức, là bình hoa, tôi không đáng thông cảm!"
"Này? Nói một chút đi? Cậu đến cùng đã ở đâu làm gì." Cục trưởng đại nhân nói.
Sick liếc sư phục Mark, ông quay đầu nhìn Sick. Hắn đã tới biển Lạc Đường, nơi đó xa đến mức không thể xa hơn, nhưng đó chưa phải là giới hạn của Sick.
Sick cũng nghiêng đầu, mở miệng nói: "Ông sẽ không tin đâu. Tôi tìm thấy thánh kỵ sĩ trong thùng xăng, rồi lại tìm được sư phụ ở tận cùng thế giới."
Even Joseph hét lớn: "Hôm nay là ngày 14 tháng 9, ngày cuối tạm giạm!"Hắn thấy dấu hiệu ngọn hải đăng gần đó: "Nơi này là phụ cận vương đô đấy..." Even Joseph nói ra vị trí bến cảng.
Nhân viên ở cảng vừa lên thuyền đã bị Even Joseph bắt lấy cổ áo ép hỏi: "Hiện tại mấy giờ rồi?"
"Vừa qua bảy giờ!" Nhân viên cảng thấy đồng phục cùng huy chương kỵ sĩ của Even Joseph lại càng hoảng.
Thuyền trưởng đến boong chủ nói chuyện với nhân viên.
Even Joseph bước tới cạnh mạn thuyện, trong miệng lẩm nhẩm quy trình làm nhiệm vụ: "Từ nơi này đáp xe ngựa mất hai giờ, phải đưa đồ đến trước tám giờ, chẳng lẽ phải liên lạc trước yêu cầu hoãn buổi xét xử à..."Mặc dù hắn không có chằm chằm vào ai nhưng ánh mắt lại rừng rực phảng phất có thể phun ra lửa. Nét mặt của hắn không hề có mảy may lỗ mảng, thân thể căng cứng mà không nóng nảy, như tên đã lên dây, chỉ chờ thời cơ tới là xuyên thủng kẻ thù. Đây là kỵ sĩ, người chống lại cái ác Even Joseph.
"Ta có thể triệu hoán ma thú biết bay, nhanh hơn xe ngựa rất nhiều. Mặc dù không thể bay rất xa nhưng gọi vài lần có thể bù lại." Sick theo phía sau Even Joseph, nói xong đã bắt đầu lấy tài liệu làm phép. Thân từng là đào phạm, hắn rõ nhất di chuyển như thế nào mới có hiệu quả. Đường từ đây đến vương đô bởi vì đang trùng tu quy mô lớn, con đường quanh co khúc khuỷu còn có khả năng kẹt xe, bay thằng chắc chắn nhanh hơn.
"Muốn bay... để ta hỗ trợ." Giọng Mark vang lên sau lưng Sick.
Sick quay đầu lại, nhìn thấy không phải là lão Mark.
Một sinh vật xinh đẹp đã đứng đó, dưới ánh sáng đèn cảng, toàn thân nó giống như đang phát sáng. Cổ nó dương cao chừng ba mét, từ ngực đến đuôi dài bảy mét, đồng tử hình bầu dục lấp lánh ánh tím; đầu như chó săn, môi dài mà mỏng, xoang mũi hơi rộng. Cổ dài mà mềm mại, hình thái như ngỗng. Hai bên đầu còn có một đôi tai dài rũ xuống; một thân lông dài màu trắng bạc mềm rủ xuống như chạm đến mặt đất; thân nó như báo, nhưng móng vuốt lại như sói, mà tỉ lệ bàn chân rất lớn; cơ ngực như loài chim; cái đuôi thật dài cỡ một con thú ăn kiến to, hình dạng hơi bẹp, như một cây quạt; một cặp cánh lớn màu trắng bạc mọc trên lưng phía sau hai chi trước.
"Espers?" Sick hỏi. Hắn đã hoài nghi từ sớm.
"Đúng vậy. Ta là hóa nhân sư (*)." Con rồng nguyên sinh xinh đẹp này chính là Mark. Ông không sử dụng truyền âm mà là nói trực tiếp giọng còn rất chuẩn. Ông nói: "Lên đây đi, để rồng giúp bọn ngươi."
Sick ngoan ngoãn bò lên lưng rồng, ngồi trước ôm cổ Mark.
"Xin nhờ ngài." Even Joseph ngồi phía sau Sick, chân kẹp vào thân.
Lông của Mark thật mềm, nhiệt độ cơ thể cao hơn con người một ít. Sick vùi mặt xuống lớp lông, ngửi thấy vị ngọt ngọt của hoa quả. Thời điểm cất cánh Sick còn tưởng sẽ rất xóc nảy, bởi vì loài chim cỡ lớn cất cánh cũng không dễ dàng, kết quả lại không có. Mark dùng thêm pháp thuật tạo gió, không có lấy đà, hai cánh vẫy đập vài cái đã bay lên. Sick cũng không có cảm giác áp lực tăng lên, nhất định là Mark đã dùng pháp thuật khác làm Sick không cảm thấy chênh lệch áp lực độ cao.
Chỉ một thoáng, tàu Mojie đã trở nên rất rất nhỏ, nhỏ như một điểm trên bản đồ trong phòng họp. Thành trấn bị bọn họ để lại sau lưng, bọn họ đang cưỡi rồng lên cung trăng.
Mark dương hai cánh, thuận theo dòng khí mà lướt đi. Sick nhịn không được hét lên. Không phải vì sợ hãi, mà là vì cảm động.
Mây nhấp nhô dưới chân như bọt biển mà không phải bọt biển. Hắn chưa bao giờ thấy cảnh tượng như vậy. Ở một chỗ cách mặt đất rất cao vẫn còn có một vùng biển khác.
Mark bay đến chỗ quang may, hạ thấp độ cao xẹt qua những ngôi nhà cao tầng. Đèn đường tạo thành một tấm thảm ánh sáng, nhân loại tạo thành dải ngân hà trên mặt đất.
Chỉ đổi góc nhìn, Sick được khám phá một thế giới hoàn toàn mới.
"Thật đẹp." Sick tán thưởng.
"Thích không?" Mark hỏi.
"Thích, siêu siêu thích." Sick vui vẻ đến mức lặp từ rồi.
"Muốn ngắm thường xuyên sao?" Mark hỏi tiếp.
"Có thể sao?"
"Có thể ah. Cậu muốn làm học trò của ta không?"
"Tôi sao?" Sick quá kinh ngạc, nhất thời nói không ra lời.
"Ta đã từng nói với cậu rồi, bởi vì học trò đi hết nên ta mới ra biển. Cậu giống như cũng chưa có dự định gì sau chuyến đi này, cho nên ta cảm thấy không chừng cậu sẽ nguyện ý làm học trò của ta, nói không chừng cậu sẽ đồng ý xem tổ của ta như nhà của cậu."
"Thế nhưng mà." Sick không có nói gì thêm nữa. Hắn nhớ lại cuộc trò chuyện khi đó. Học trò của Mark bởi vì nghiên cứu Tử Linh thuật mà rời bỏ ông, Sick lại là Tử Linh sư trời sinh!
Mark nói: "Ta biết cậu là Tử Linh sư, nhưng ta cũng biết cậu sẽ không lạm dụng năng lực của mình. Ta cảm thấy cậu rất đáng yêu. Cậu có thể phát hiện điểm mù của mình, có năng lực phát hiện chỗ khác nhau giữa người khác và mình. Cách cậu học rất thực tế, cậu thực sự muốn học, không phải chỉ cần bằng cấp. Cậu còn có bản năng chăm sóc người khác. Chỗ tốt của mờ nhạt chính là ở đây. Không ai chú ý ta đang ở trong 『 phòng ngủ 』của người khác." Mark trích dẫn lời thuyền trưởng Nalinge đã dùng qua trong phòng suy nghĩ của Đại vương Agnes Morrow, ám chỉ lúc ấy ông cũng có mặt. Ông phát ra một hồi gu gu tỏ vẻ đắt ý, tiếp đến lại biến thảnh giọng điệu bi thương: "Hay là ngươi không muốn bái rồng làm thầy?"
"Mới sẽ không! Trời ạ, tôi thật cao hứng." Miệng Sick mở rộng, nhất thời nói không ra lời. Cuối cùng vẫn là Even Joseph nói với hắn: "Cố gắng lên."
Lúc này Sick mới nói được mấy chữ. Khi nghe thấy giọng của mình, hắn cảm giác hốc mắt nóng lên. Hắn cố gắng kiềm nén nước mắt: "Sư phụ!"
Sư phục Mark phát mấy tiếng gu gu liên tiếp đầy thỏa mãn.
Sư phục Mark bay từ bến cảng đến vương đô chỉ tốn 20 phút, lại thêm bảy phút tìm vị trí tòa án. Ông nhẹ nhàng đáp xuống cổng trước, là bảy giờ bốn mươi phút.
Even Joseph sau khi nhảy xuống còn không quên cảm ơn, ôm chặc ba lô tiến vào tòa án. Sick cùng sư phục Mark đã hóa thành hình người theo sau.
Bọn họ đi vào cửa, phát hiện Even Joseph đang bị một đám kỵ sị chế ngự trên mặt đất.
Sáu nam nhân mặc đồng phục kỵ sĩ vừa la ó vừa đánh về phía Even Joseph, ghì chặt hắn trên đất. Mặt khác có hai người không có tham gia áp chế Even Joseph.
Một kỵ sĩ tóc ngắn màu vỏ quýt trong đó đoạt ba lô có chứng cứ, nói: "Ta sẽ đưa nó cho quan toà!" Sau đó cùng một người khác đi vào trong.
Sick nhìn kỹ, phát hiện những người áp chế Even Joseph đều bị thương. Có người băng tay, có người bó chân, có người còn lộ ra thịt non trên bắp tay và mặt.
Những ngăn chặn Even Joseph bảy mồm tám lưỡi bức cung hắn. Even Joseph vất vả lắm mới đẩy được bọn họ ra, ngồi phệt lên thảm. Hắn xoa nhẹ cái mũi đã hóa hồng, nói: "Mọi người —— tất cả đều còn sống!"
Một kỵ sĩ tóc buộc đuôi ngựa, mặt khá lạnh nắm cái mũi Even Joseph nói: "Người xấu còn chưa ra ánh sáng, người tốt sao có thể chết trước ah."
"Đau quá đau—— đau"
Sick quyết định không nên quấy rầy Even Joseph và đồng đội. Hắn quay người đi về phía cửa ra vào, sư phục Mark đi tới ôm vai hắn.
Lúc đầu Sick còn không quen loại động tác thân mật này, nhưng sau khi hắn nhìn nhìn, lại xác nhận đúng là sư phục Mark , hắn đã trầm tĩnh lại, cười tươi rồi, còn xông vào người sư phục Mark.Cách đây không lâu hắn còn vùi vào cổ con rồng này.
Cách sư phục Mark đối đãi Sick thật giống như hắn chỉ là một đứa trẻ mười tuổi. Bởi vì tuổi thọ của rồng rất dài, nếu mà so sánh với Sick, chính là một người trưởng thành và một đứa trẻ.
Mười tuổi.
Mười tuổi, Sick mới vừa tiến vào học viện Hác Ám, cho tới bây giờ hắn vẫn không có cơ hội làm một đứa trẻ mười tuổi.
Hai thầy trò sóng vai đi về cổng tòa án. Sick nương đầu lên vai sư phục Mark. Tóc sư phục Mark thật dài gãi lên mặt Sick còn có vị ngọ của hoa quả.
Bọn họ lại tiến lên vài bước, thảo luận trước tiên trở về thuyền thông báo, sau đó sư phục Mark sẽ dẫn Sick đi mua chăn màn gối đệm ở đâu.
Lúc này, có nhân viên công tác không kịp thở cầm ma thoại chạy đến, lúc thấy Sick con mắt hơi lóe sáng, rõ ràng cho thấy Sick ngoài đời thật không giống những gì miêu tả. Anh bật cười: "Là Sick tiên sinh sao? Ngài có ma thoại."
Sick gật đầu, hơi lưỡng lự tiếp ma thoại: "Này?"
Bên kia truyền tới giọng của cục trưởng cục quản lý nghề nghiệp pháp sư, có vẻ ông còn đang bớt chút thời gian ăn bánh pudding: "Cuối cùng cậu cũng trở lại Aidonatello rồi hả? Mấy tháng này mất tích ở đâu thế? Có công tác giới thiệu mà không thấy câu nha?"
Trừ đó ra, trong ma thoại còn truyền đến tiếng khóc của cô nàng trực tổng đại: "Vậy tôi ở đây làm gì nữa? Ngài có thể tự mình liên lạc hắn! Tôi là đồ trang sức, là bình hoa, tôi không đáng thông cảm!"
"Này? Nói một chút đi? Cậu đến cùng đã ở đâu làm gì." Cục trưởng đại nhân nói.
Sick liếc sư phục Mark, ông quay đầu nhìn Sick. Hắn đã tới biển Lạc Đường, nơi đó xa đến mức không thể xa hơn, nhưng đó chưa phải là giới hạn của Sick.
Sick cũng nghiêng đầu, mở miệng nói: "Ông sẽ không tin đâu. Tôi tìm thấy thánh kỵ sĩ trong thùng xăng, rồi lại tìm được sư phụ ở tận cùng thế giới."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.