Quyển 1 - Chương 16
Vĩ Ngư
07/04/2020
Tông Hàng mơ thấy một giấc mơ tuyệt không thể tả.
Hắn mơ thấy mình về nước. Trong phòng bao của quán karaoke, màn hình LCD đang bật bài “Bad romance” của Lady Gaga, hắn ôm mic dốc hết sức lực và tinh thần ra mà rống, bên cạnh, đám bạn xúm xít lại xem ảnh chụp trên điện thoại của hắn…
“Đây chính là Angkor Wat ư, oa, tao cũng muốn đi…”
“Sao dân ngoại quốc thích ăn côn trùng chiên thế nhỉ, khẩu vị nặng quá.”
“Ô, em gái này là ai thế?”
Đó là ảnh chụp Dịch Táp.
Tông Hàng bảo: “Quen lúc đi bar uống rượu.”
Đám bạn nhao nhao nổ tung: “Sau đó thì sao? Thế nào hả?”
Tông Hàng hờ hững: “Quá chủ động, không hợp gu tao…”
Nói xong, nở nụ cười rất có cảm giác ưu việt.
Đang cười, khóe miệng chợt nhói đau, giống như bị khô nẻ, đau muốn rách miệng.
Có tiếng nói của một người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu Tông Hàng, nước miếng văng cả vào mặt hắn: “Ê, xem này, thằng ranh này ngủ cũng cười dâm được kìa…”
Lời còn chưa dứt, mặt Tông Hàng đã ăn liền mấy cú, đánh đến nỗi hàm hắn lệch sang một bên.
Giấc mơ cũng bị đánh bay, hiện thực từng chút từng chút len lỏi vào ý thức.
Chóp mũi ngập tràn thứ mùi kỳ quái: mùi cá tanh, mùi nước ẩm, mùi hơi nóng, mùi dầu máy, mùi sữa dừa, mùi canh tôm chua cay, và cả mùi hôi nách.
Cơ thể lắc lư, không phải kiểu lắc lư khi đi xe mà dập dềnh trái phải, tựa hồ đang trên thuyền…
Trên thuyền?
Tông Hàng đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Hắn mở mắt ra một cách khó nhọc.
Hai mắt bị đánh sưng lên, thế giới nhỏ hẹp và mơ hồ, trong mơ hồ đung đưa một khuôn mặt cười gằn nanh nọc.
Tông Hàng cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hình như có kẻ bắt cóc hắn, chiếc xe phóng vọt tới, cửa xe mở ra, tóm hắn vào trong, rồi lại vội vã lao đi, hắn giãy giụa hét to hơn “Không thêm đá”, ăn ngay một cú đấm giữa mặt, đến đấy thì bất tỉnh nhân sự.
Sau đó… thì đến đây à?
Không đúng, giữa đường dường như đã tỉnh lại một lần ngắn ngủi, khi ấy cơn say còn chưa tan hết, ý thức vẫn chưa rõ ràng, nghe thấy có người hỏi hắn: “Bố mày đâu?”
Hắn lơ mơ đáp: “Ở nhà ấy.”
…
Việc có liên quan tới Tông Tất Thắng à? Lúc ba hắn đầu tư vào Campuchia đã gây thù với ai sao?
Trong lòng hắn có tính toán đại để, trong phim cũng thường có tình tiết thế này mà, đây gọi là nợ cha con trả.
Hắn định ngồi dậy thì hốt nhiên một đường sắc lẹm lạnh lẽo dí lên mặt.
Là gã đàn ông mặt to cười nanh nọc ban nãy, cầm một con dao gọt hoa quả vung vẩy trước mặt hắn.
Tông Hàng liều mạng lui mặt ra sau: “Ấy, đừng, đừng…”
Vì gia cảnh giàu có nên Đồng Hồng rất hay gửi hắn đến tham gia các buổi tọa đàm “Gặp phải tình huống bị bắt cóc thì nên thông minh ứng phó ra sao”, giảng viên đã tổng kết lại ba điều “hết sức”: Hết sức phối hợp, hết sức tỏ ra yếu đuối, hết sức tìm cơ hội bỏ trốn.
Kẻ ngang ngược thường đều chết trước, thỏ bị tha vào ổ sói, đừng tưởng cứ nhe răng cửa ra nhảy loi choi là có thể xoay chuyển càn khôn.
Mỗi câu đều khắc ghi trong lòng Tông Hàng, đương nhiên là phải hết sức phối hợp rồi, bằng không bị đánh thì làm sao, hắn sợ ăn đòn nhất đấy.
Giống như bây giờ, nếu tên bắt cóc không vui một cái, vẽ hoa lên mặt hắn thì có phải đời này, tấm da mặt sẽ bị hủy hoại luôn không, phẫu thuật thẩm mỹ cũng chẳng chỉnh sửa lại được.
Tên đó ha hả cười to, lấy thân dao vỗ vỗ lên khuôn mặt sợ hãi đến độ cơ hồ co rúm lại của hắn: “Đồ chết nhát, sợ thế cơ à.”
Nói đoạn đứng dậy, cắm con dao trong tay vào quả dưa hấu trên bàn.
Quả dưa đã chín mòm, “xoạt” một tiếng, từ miệng vết cắm nứt toác đến hết. Tên kia cũng chẳng dùng dao nữa, miệng cắn lấy sống dao rồi dùng tay bửa dưa hấu thành bốn năm miếng, đưa cho những người xung quanh.
Tông Hàng nơm nớp lo sợ ngước mắt nhìn.
Đây là một con thuyền đánh cá, bốn phía để ngỏ, trên nóc dùng vải bạt chăng thành lều che nắng, sau thuyền chắc là lắp đặt động cơ chạy bằng xăng, cho nên tốc độ con thuyền mới được thế này, “xạch xạch xạch” tiến thẳng về phía trước.
Trong khoang thuyền bừa bãi kinh khủng, gì cũng có, vỏ hộp mì tôm và lon bia rỗng lăn lông lốc đầy sàn. Trên thuyền, ngoài hắn ra tổng cộng có ba người. Tên bửa dưa hấu là người Hoa, hai kẻ còn lại hình như là người Thái Lan.
Bởi lẽ tiếng Thái là kiểu ngữ điệu khiến người nghe mà mềm nhũn gân cốt, thực sự rất dễ nhận biết.
Bên ngoài là hồ lớn, mặt trời đang độ nắng gắt, bốn bề đều là nước, trên mặt nước toàn ánh trắng lóa mắt, nhìn lâu sẽ khiến con người ta choáng váng, cũng làm con người ta có những liên tưởng sợ hãi, sợ bị trói vào tảng đá ném ùm một phát vào giữa hồ, không thể nổi lên nữa.
Ba tên nhồm nhoàm ăn dưa, chẳng lịch sự gì cho cam, nước dưa dọc theo khóe miệng chảy thẳng xuống cổ. Không biết là tên nào đầu têu, phun hạt dưa về phía Tông Hàng, hai tên còn lại cũng bắt chước theo, coi hắn là cái thùng rác.
Rất nhanh sau đó, trên người trên mặt Tông Hàng đẫm nước dưa.
Hắn thầm dặn bản thân phải nhẫn nhịn, sau đó ấp úng hỏi: “Các anh cần tiền đúng không?”
Giảng viên nói, phải thử “xây dựng quan hệ” với đối phương, tình bằng hữu đều xuất phát từ không đến có.
Tên bửa dưa ném vỏ dưa đi, liếm nước quả dính trên tay, mỉm cười hỏi lại hắn: “Ai mà chẳng cần tiền hả mạy?”
Nói xong, giương mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tông Hàng cũng vô thức nhìn theo.
Xa xa bắt đầu xuất hiện những chấm đen chằng chịt, như ai đó rắc vừng lên mặt hồ.
Thuyền càng chạy càng tới gần, Tông Hàng rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đây là một xóm nổi khác, nhưng quy mô lớn hơn, những nhà thuyền cũ nát và những căn nhà sàn kề nhau san sát hệt như một thành trại đột ngột nhô lên mặt nước.
Tên bửa dưa tiện tay nhặt cái lưới đánh cá rách rưới bên chân phủ lên người Tông Hàng: “Mày gào thét kêu cứu cũng vô ích, không tin cứ thử xem.”
Mỗi ô mắt lưới đều to bằng nắm đấm, dùng thứ này đậy lên người Tông Hàng rõ ràng là chẳng có chút kiêng dè gì hết, căn bản không sợ hắn bị người ta nhìn thấy.
Thuyền đánh cá chạy vào trong xóm, đi ngang qua những căn nhà nổi, thi thoảng khúc sông quá hẹp, gần sát đến nỗi nhảy một cái là có thể nhảy vào nhà người ta luôn.
Tông Hàng trông thấy một đứa trẻ cởi truồng đang cuộn tròn ngủ khì trong cái chậu tắm bập bềnh cạnh nhà thuyền.
Còn thấy cả lá rau, túi ni lông, chai lọ đang tụm thành từng đám rác dập dềnh trên mặt nước, nhiều đống trong đó còn lẫn cả máu, ấy là nội tạng của cá sống bị moi ra sau khi giết mổ.
Còn có thể bắt gặp những gương mặt trên thuyền, phần lớn là người Đông Nam Á, dữ tợn cộc cằn, hoặc đờ đẫn dại ra, nhắm mắt làm ngơ với chiếc thuyền đánh cá này, chẳng hề tò mò.
Thuyền mau chóng tấp vào một bên.
Đây là một khu dân cư, do chục căn nhà thuyền và nhà sàn hợp thành, tách biệt hẳn với những chỗ ở ban nãy vừa đi qua, có thể thấy rõ những nhà thuyền này đều gắn kết với nhau – giữa các gian nhà có ván hoặc cầu thang nối thông, gần kề nhất có một khoảng sân lộ ra khỏi mặt nước, vừa trồng rau vừa làm bến đỗ.
Mấy người phụ nữ chân trần đang ngồi trên sân giặt quần áo, hai gã người Thái nhảy lên sân trước, lấy cây móc kéo thuyền cá lại gần.
Thuyền đậu ổn định rồi, tên bửa dưa tóm lấy cổ áo Tông Hàng, xách hắn lên: “Đi! Cho cha con chúng mày đoàn tụ!”
Cha con đoàn tụ á?
Tông Tất Thắng…cũng bị bắt tới đây rồi?
Bị tên đó xô đẩy, Tông Hàng loạng choạng bước đi, trong đầu rối thành một nùi.
Tông Tất Thắng cũng đã bị bắt đến đây rồi, vậy Đồng Hồng thì sao? Không bị hù chết cũng khóc chết mất thôi, rốt cuộc thù hận sâu sắc tới mức nào mà phải bắt cả hai cha con vậy. Hơn nữa, đám bắt cóc này còn biết đánh đấm đấy, Tông Tất Thắng có bị đánh không? Tuổi tác ông đã cao vậy rồi, trước nay đã quen ăn sung mặc sượng, một đấm mà giáng xuống…
Tuy ngày thường giữa cha con hay lục đục với nhau nhưng suy cho cùng đó chỉ là mâu thuẫn nội bộ, Tông Hàng bỗng dâng trào máu nóng, vành mắt đỏ hoe, khoảnh khắc khóa cửa mở ra, hai chân hắn gần như co giật lao vào trong.
Trong góc tối, một người loạt xoạt đứng lên.
Bốn mắt chạm nhau, một câu nói vụt qua trong đầu Tông Hàng.
Mặc dù từ nhỏ Đồng Hồng đã dạy hắn không được nói tục chửi bậy, phải dùng từ ngữ lịch sự, nhưng hắn vẫn muốn nói…
Đệch mợ mười tám đời tổ tông nhà ông!
Người nọ là lão già họ Mã, Mã Dược Phi.
***
Dịch Táp đứng trên sân phơi căn nhà thuyền của Trần Hói ăn bún.
Sáng sớm, cô đã đi sâu vào hồ lớn thả Ô Quỷ – ô quỷ phải thường xuyên thả ra rèn luyện, môi trường dòng nước càng phức tạp nhiều biến hóa càng tốt.
Thả Ô Quỷ xong, cô qua tìm Trần Hói trước. Ô Quỷ lặn ngụp nhiều lần, lông cánh ướt cả. Nó đứng ở đuôi thuyền giang rộng cánh hong khô, đôi cánh dài một mét, chẳng khác gì một cánh buồm đen no gió, rất có khí thế.
Trần Hói ra ngoài thu tiền còn chưa về, người giúp việc gã mướn, Lê Chân Hương, biết Dịch Táp vẫn chưa ăn cơm nên nấu cho cô một bát bún sườn Việt Nam, trong bát canh bỏ thêm hai lá bạc hà xanh mướt, mùi vị rất đặc biệt.
Dịch Táp vừa ăn vừa nhìn Lê Chân Hương bận rộn vào ra.
Chị là người Việt Nam, tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo bình thường, mặt dẹt, thích đi chân đất, bàn chân ngăm đen, thô kệch.
Lê Chân Hương bưng một cái chậu từ phòng bếp đi ra, trong chậu đầy phổi heo, xem ra là định đi cho A Long, A Hổ ăn đây.
Dịch Táp muốn đi theo xem cho vui.
Chính vào lúc này, đằng sau vang lên tiếng động cơ – ở xóm này, rất ít thuyền có sức máy lớn như thế.
Ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên là thuyền của Trần Hói.
Hầu hết các nhà trong xóm nổi đều có thuyền, Dịch Táp cũng có, là loại nhỏ nhất thô sơ nhất, nổi trên mặt nước như chiếc lá mỏng manh. Có dạo Trần Hói xỏ đểu cô, bảo cái thuyền này lắp thêm mô tơ chẳng khác gì con chó chốc đầu đội mũ miện, thật đúng là sỉ nhục mô tơ.
Thực ra mô tơ này cũng chỉ là một cái máy tăng thế được độ lại, hàng second-hand, tính bằng nhân dân tệ thì chưa đến năm trăm – thứ hàng ấy mà còn có thể so sánh được với mũ miện, đủ để thấy thuyền tồi tàn đến mức nào.
So ra, thuyền của Trần Hói hoành tráng hơn hẳn, chất liệu thép pha lê, động cơ cũng khỏe, bởi phải dựa vào nó để chở hàng, mỗi lần mở hết mã lực, đuôi thuyền sẽ phun ra một đám bọt nước lớn, trông như nhúm đuôi tròn của thỏ trắng.
Khi đến gần trước mặt, Trần Hói thả chậm tốc độ của thuyền: “Isa, ban nãy gặp Ma Cửu trên đường, hắn chưa biết cô đã về, bảo là bên ngoài có một anh chàng từ trong nước tới đây, họ Đinh, chỉ đích danh muốn tìm cô. Tôi cũng chẳng nắm rõ tình hình nên bảo hắn đón người đến chỗ tôi trước đã.”
Dịch Táp gật đầu: “Đúng là có.”
Giọng cô bình thản, vẻ mặt biếng nhác như thể đang nói chuyện thường ngày với Trần Hói, kiểu “Hôm nay nóng thật”, “Trời sắp mưa rồi” ấy.
Lòng hiếu kỳ của Trần Hói dâng lên, gã không kìm được đưa mắt liếc sang cô. Trong xóm nổi này, có người đến tìm là chuyện rất hiếm thấy, mà đến tìm Dịch Tạp thì lại càng thêm hi hữu.
Trong ấn tượng, cô vẫn luôn độc lai độc vãng.
Dịch Táp biết cái liếc mắt của gã, song, cô chỉ coi như không thấy: “Có việc tìm anh giúp đây, xe máy của tôi ở trên bờ, mang về hộ tôi cái. Hai hôm nay mưa to, đừng để nước mưa xối hỏng.”
Trần Hói lại cười nhạo chiếc thuyền nhỏ của cô một phen: “Chó chốc đầu của cô không thồ được à? Tôi đã sớm bảo cô đổi con khác đi rồi.”
Dịch Táp nhảy lên khoang thuyền của gã: “Không đổi, cả năm cũng chẳng ở đây được mấy ngày.”
Trần Hói quay mũi thuyền, đang định cho thuyền chạy thì tắt máy, gã dùng khuỷu huých huých cô, ra hiệu ra đằng trước: “Kìa.”
Cuối đường sông, cái thuyền ba lá của Ma Cửu đang từ từ chèo tới, nơi đó là ngã ba sông, mấy con thuyền đều đang đợi vượt qua, nhất thời tạo thành một vụ ách tắc giao thông.
Trên thuyền ba lá có một người đang đứng.
Trần Hói cầm cái ống nhòm treo trên bánh lái lên nhìn về hướng đó, miệng lẩm bẩm: “Cô dụ được thằng trai hoang này từ đâu ra thế, đuổi đến tận đây cơ đấy.”
Dịch Táp cười khanh khách, hỏi gã: “Trông thế nào?”
Trần Hói đáp: “Vai u thịt bắp, không tệ, dễ sinh đẻ, ba năm hai đứa không thành vấn đề.”
Trần Hói từng làm bác sĩ thú y nên xem người không tránh khỏi tư duy kiểu xem gia súc.
Dịch Táp nhủ thầm trong bụng: Thế thì anh lầm rồi, tên này tuyệt hậu đấy.
Họ Đinh là một trong ba họ ma nước, nhưng Đinh Thích được nhặt nuôi nên không thể là họ Đinh, không thể học các kỹ năng của nhà họ Đinh, cũng không thể tiếp cận với các bí mật của nhà họ Đinh.
Trừ phi hắn tự nguyện tuyệt hậu, đời này cô độc, có thể tìm phụ nữ nhưng không thể kết hôn, không được phép sinh con.
Đây là quy tắc thế hệ trước đã định, có lẽ là do cảm thấy “Trong ba điều bất hiếu, không con nối dõi là tội to nhất”, một người muốn vào cửa nhà anh, mang họ của anh thì phải cam tâm tình nguyện quay lưng lại với tổ tiên, không con nối dõi, như vậy anh mới phá lệ mà thu nhận hắn được.
Tuy nhiên, Dịch Táp cảm thấy, kẻ như vậy hơi đáng sợ. Có thể vì ý nguyện của bản thân mà từ bỏ cuộc sống trần tục, tình yêu nhân gian chỉ có hai loại, hoặc là cực kỳ trí tuệ, hoặc là cực kỳ tàn nhẫn.
Ánh mắt cô dần sâu hơn, trong sự sâu thẳm ấy cất giấu vẻ phòng bị, cũng xen lẫn vẻ tìm tòi nghiên cứu, cứ thế nhìn chiếc thuyền ba lá từ từ chèo tới gần.
Hắn mơ thấy mình về nước. Trong phòng bao của quán karaoke, màn hình LCD đang bật bài “Bad romance” của Lady Gaga, hắn ôm mic dốc hết sức lực và tinh thần ra mà rống, bên cạnh, đám bạn xúm xít lại xem ảnh chụp trên điện thoại của hắn…
“Đây chính là Angkor Wat ư, oa, tao cũng muốn đi…”
“Sao dân ngoại quốc thích ăn côn trùng chiên thế nhỉ, khẩu vị nặng quá.”
“Ô, em gái này là ai thế?”
Đó là ảnh chụp Dịch Táp.
Tông Hàng bảo: “Quen lúc đi bar uống rượu.”
Đám bạn nhao nhao nổ tung: “Sau đó thì sao? Thế nào hả?”
Tông Hàng hờ hững: “Quá chủ động, không hợp gu tao…”
Nói xong, nở nụ cười rất có cảm giác ưu việt.
Đang cười, khóe miệng chợt nhói đau, giống như bị khô nẻ, đau muốn rách miệng.
Có tiếng nói của một người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu Tông Hàng, nước miếng văng cả vào mặt hắn: “Ê, xem này, thằng ranh này ngủ cũng cười dâm được kìa…”
Lời còn chưa dứt, mặt Tông Hàng đã ăn liền mấy cú, đánh đến nỗi hàm hắn lệch sang một bên.
Giấc mơ cũng bị đánh bay, hiện thực từng chút từng chút len lỏi vào ý thức.
Chóp mũi ngập tràn thứ mùi kỳ quái: mùi cá tanh, mùi nước ẩm, mùi hơi nóng, mùi dầu máy, mùi sữa dừa, mùi canh tôm chua cay, và cả mùi hôi nách.
Cơ thể lắc lư, không phải kiểu lắc lư khi đi xe mà dập dềnh trái phải, tựa hồ đang trên thuyền…
Trên thuyền?
Tông Hàng đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Hắn mở mắt ra một cách khó nhọc.
Hai mắt bị đánh sưng lên, thế giới nhỏ hẹp và mơ hồ, trong mơ hồ đung đưa một khuôn mặt cười gằn nanh nọc.
Tông Hàng cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hình như có kẻ bắt cóc hắn, chiếc xe phóng vọt tới, cửa xe mở ra, tóm hắn vào trong, rồi lại vội vã lao đi, hắn giãy giụa hét to hơn “Không thêm đá”, ăn ngay một cú đấm giữa mặt, đến đấy thì bất tỉnh nhân sự.
Sau đó… thì đến đây à?
Không đúng, giữa đường dường như đã tỉnh lại một lần ngắn ngủi, khi ấy cơn say còn chưa tan hết, ý thức vẫn chưa rõ ràng, nghe thấy có người hỏi hắn: “Bố mày đâu?”
Hắn lơ mơ đáp: “Ở nhà ấy.”
…
Việc có liên quan tới Tông Tất Thắng à? Lúc ba hắn đầu tư vào Campuchia đã gây thù với ai sao?
Trong lòng hắn có tính toán đại để, trong phim cũng thường có tình tiết thế này mà, đây gọi là nợ cha con trả.
Hắn định ngồi dậy thì hốt nhiên một đường sắc lẹm lạnh lẽo dí lên mặt.
Là gã đàn ông mặt to cười nanh nọc ban nãy, cầm một con dao gọt hoa quả vung vẩy trước mặt hắn.
Tông Hàng liều mạng lui mặt ra sau: “Ấy, đừng, đừng…”
Vì gia cảnh giàu có nên Đồng Hồng rất hay gửi hắn đến tham gia các buổi tọa đàm “Gặp phải tình huống bị bắt cóc thì nên thông minh ứng phó ra sao”, giảng viên đã tổng kết lại ba điều “hết sức”: Hết sức phối hợp, hết sức tỏ ra yếu đuối, hết sức tìm cơ hội bỏ trốn.
Kẻ ngang ngược thường đều chết trước, thỏ bị tha vào ổ sói, đừng tưởng cứ nhe răng cửa ra nhảy loi choi là có thể xoay chuyển càn khôn.
Mỗi câu đều khắc ghi trong lòng Tông Hàng, đương nhiên là phải hết sức phối hợp rồi, bằng không bị đánh thì làm sao, hắn sợ ăn đòn nhất đấy.
Giống như bây giờ, nếu tên bắt cóc không vui một cái, vẽ hoa lên mặt hắn thì có phải đời này, tấm da mặt sẽ bị hủy hoại luôn không, phẫu thuật thẩm mỹ cũng chẳng chỉnh sửa lại được.
Tên đó ha hả cười to, lấy thân dao vỗ vỗ lên khuôn mặt sợ hãi đến độ cơ hồ co rúm lại của hắn: “Đồ chết nhát, sợ thế cơ à.”
Nói đoạn đứng dậy, cắm con dao trong tay vào quả dưa hấu trên bàn.
Quả dưa đã chín mòm, “xoạt” một tiếng, từ miệng vết cắm nứt toác đến hết. Tên kia cũng chẳng dùng dao nữa, miệng cắn lấy sống dao rồi dùng tay bửa dưa hấu thành bốn năm miếng, đưa cho những người xung quanh.
Tông Hàng nơm nớp lo sợ ngước mắt nhìn.
Đây là một con thuyền đánh cá, bốn phía để ngỏ, trên nóc dùng vải bạt chăng thành lều che nắng, sau thuyền chắc là lắp đặt động cơ chạy bằng xăng, cho nên tốc độ con thuyền mới được thế này, “xạch xạch xạch” tiến thẳng về phía trước.
Trong khoang thuyền bừa bãi kinh khủng, gì cũng có, vỏ hộp mì tôm và lon bia rỗng lăn lông lốc đầy sàn. Trên thuyền, ngoài hắn ra tổng cộng có ba người. Tên bửa dưa hấu là người Hoa, hai kẻ còn lại hình như là người Thái Lan.
Bởi lẽ tiếng Thái là kiểu ngữ điệu khiến người nghe mà mềm nhũn gân cốt, thực sự rất dễ nhận biết.
Bên ngoài là hồ lớn, mặt trời đang độ nắng gắt, bốn bề đều là nước, trên mặt nước toàn ánh trắng lóa mắt, nhìn lâu sẽ khiến con người ta choáng váng, cũng làm con người ta có những liên tưởng sợ hãi, sợ bị trói vào tảng đá ném ùm một phát vào giữa hồ, không thể nổi lên nữa.
Ba tên nhồm nhoàm ăn dưa, chẳng lịch sự gì cho cam, nước dưa dọc theo khóe miệng chảy thẳng xuống cổ. Không biết là tên nào đầu têu, phun hạt dưa về phía Tông Hàng, hai tên còn lại cũng bắt chước theo, coi hắn là cái thùng rác.
Rất nhanh sau đó, trên người trên mặt Tông Hàng đẫm nước dưa.
Hắn thầm dặn bản thân phải nhẫn nhịn, sau đó ấp úng hỏi: “Các anh cần tiền đúng không?”
Giảng viên nói, phải thử “xây dựng quan hệ” với đối phương, tình bằng hữu đều xuất phát từ không đến có.
Tên bửa dưa ném vỏ dưa đi, liếm nước quả dính trên tay, mỉm cười hỏi lại hắn: “Ai mà chẳng cần tiền hả mạy?”
Nói xong, giương mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tông Hàng cũng vô thức nhìn theo.
Xa xa bắt đầu xuất hiện những chấm đen chằng chịt, như ai đó rắc vừng lên mặt hồ.
Thuyền càng chạy càng tới gần, Tông Hàng rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ ràng.
Đây là một xóm nổi khác, nhưng quy mô lớn hơn, những nhà thuyền cũ nát và những căn nhà sàn kề nhau san sát hệt như một thành trại đột ngột nhô lên mặt nước.
Tên bửa dưa tiện tay nhặt cái lưới đánh cá rách rưới bên chân phủ lên người Tông Hàng: “Mày gào thét kêu cứu cũng vô ích, không tin cứ thử xem.”
Mỗi ô mắt lưới đều to bằng nắm đấm, dùng thứ này đậy lên người Tông Hàng rõ ràng là chẳng có chút kiêng dè gì hết, căn bản không sợ hắn bị người ta nhìn thấy.
Thuyền đánh cá chạy vào trong xóm, đi ngang qua những căn nhà nổi, thi thoảng khúc sông quá hẹp, gần sát đến nỗi nhảy một cái là có thể nhảy vào nhà người ta luôn.
Tông Hàng trông thấy một đứa trẻ cởi truồng đang cuộn tròn ngủ khì trong cái chậu tắm bập bềnh cạnh nhà thuyền.
Còn thấy cả lá rau, túi ni lông, chai lọ đang tụm thành từng đám rác dập dềnh trên mặt nước, nhiều đống trong đó còn lẫn cả máu, ấy là nội tạng của cá sống bị moi ra sau khi giết mổ.
Còn có thể bắt gặp những gương mặt trên thuyền, phần lớn là người Đông Nam Á, dữ tợn cộc cằn, hoặc đờ đẫn dại ra, nhắm mắt làm ngơ với chiếc thuyền đánh cá này, chẳng hề tò mò.
Thuyền mau chóng tấp vào một bên.
Đây là một khu dân cư, do chục căn nhà thuyền và nhà sàn hợp thành, tách biệt hẳn với những chỗ ở ban nãy vừa đi qua, có thể thấy rõ những nhà thuyền này đều gắn kết với nhau – giữa các gian nhà có ván hoặc cầu thang nối thông, gần kề nhất có một khoảng sân lộ ra khỏi mặt nước, vừa trồng rau vừa làm bến đỗ.
Mấy người phụ nữ chân trần đang ngồi trên sân giặt quần áo, hai gã người Thái nhảy lên sân trước, lấy cây móc kéo thuyền cá lại gần.
Thuyền đậu ổn định rồi, tên bửa dưa tóm lấy cổ áo Tông Hàng, xách hắn lên: “Đi! Cho cha con chúng mày đoàn tụ!”
Cha con đoàn tụ á?
Tông Tất Thắng…cũng bị bắt tới đây rồi?
Bị tên đó xô đẩy, Tông Hàng loạng choạng bước đi, trong đầu rối thành một nùi.
Tông Tất Thắng cũng đã bị bắt đến đây rồi, vậy Đồng Hồng thì sao? Không bị hù chết cũng khóc chết mất thôi, rốt cuộc thù hận sâu sắc tới mức nào mà phải bắt cả hai cha con vậy. Hơn nữa, đám bắt cóc này còn biết đánh đấm đấy, Tông Tất Thắng có bị đánh không? Tuổi tác ông đã cao vậy rồi, trước nay đã quen ăn sung mặc sượng, một đấm mà giáng xuống…
Tuy ngày thường giữa cha con hay lục đục với nhau nhưng suy cho cùng đó chỉ là mâu thuẫn nội bộ, Tông Hàng bỗng dâng trào máu nóng, vành mắt đỏ hoe, khoảnh khắc khóa cửa mở ra, hai chân hắn gần như co giật lao vào trong.
Trong góc tối, một người loạt xoạt đứng lên.
Bốn mắt chạm nhau, một câu nói vụt qua trong đầu Tông Hàng.
Mặc dù từ nhỏ Đồng Hồng đã dạy hắn không được nói tục chửi bậy, phải dùng từ ngữ lịch sự, nhưng hắn vẫn muốn nói…
Đệch mợ mười tám đời tổ tông nhà ông!
Người nọ là lão già họ Mã, Mã Dược Phi.
***
Dịch Táp đứng trên sân phơi căn nhà thuyền của Trần Hói ăn bún.
Sáng sớm, cô đã đi sâu vào hồ lớn thả Ô Quỷ – ô quỷ phải thường xuyên thả ra rèn luyện, môi trường dòng nước càng phức tạp nhiều biến hóa càng tốt.
Thả Ô Quỷ xong, cô qua tìm Trần Hói trước. Ô Quỷ lặn ngụp nhiều lần, lông cánh ướt cả. Nó đứng ở đuôi thuyền giang rộng cánh hong khô, đôi cánh dài một mét, chẳng khác gì một cánh buồm đen no gió, rất có khí thế.
Trần Hói ra ngoài thu tiền còn chưa về, người giúp việc gã mướn, Lê Chân Hương, biết Dịch Táp vẫn chưa ăn cơm nên nấu cho cô một bát bún sườn Việt Nam, trong bát canh bỏ thêm hai lá bạc hà xanh mướt, mùi vị rất đặc biệt.
Dịch Táp vừa ăn vừa nhìn Lê Chân Hương bận rộn vào ra.
Chị là người Việt Nam, tuổi chừng bốn mươi, tướng mạo bình thường, mặt dẹt, thích đi chân đất, bàn chân ngăm đen, thô kệch.
Lê Chân Hương bưng một cái chậu từ phòng bếp đi ra, trong chậu đầy phổi heo, xem ra là định đi cho A Long, A Hổ ăn đây.
Dịch Táp muốn đi theo xem cho vui.
Chính vào lúc này, đằng sau vang lên tiếng động cơ – ở xóm này, rất ít thuyền có sức máy lớn như thế.
Ngoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên là thuyền của Trần Hói.
Hầu hết các nhà trong xóm nổi đều có thuyền, Dịch Táp cũng có, là loại nhỏ nhất thô sơ nhất, nổi trên mặt nước như chiếc lá mỏng manh. Có dạo Trần Hói xỏ đểu cô, bảo cái thuyền này lắp thêm mô tơ chẳng khác gì con chó chốc đầu đội mũ miện, thật đúng là sỉ nhục mô tơ.
Thực ra mô tơ này cũng chỉ là một cái máy tăng thế được độ lại, hàng second-hand, tính bằng nhân dân tệ thì chưa đến năm trăm – thứ hàng ấy mà còn có thể so sánh được với mũ miện, đủ để thấy thuyền tồi tàn đến mức nào.
So ra, thuyền của Trần Hói hoành tráng hơn hẳn, chất liệu thép pha lê, động cơ cũng khỏe, bởi phải dựa vào nó để chở hàng, mỗi lần mở hết mã lực, đuôi thuyền sẽ phun ra một đám bọt nước lớn, trông như nhúm đuôi tròn của thỏ trắng.
Khi đến gần trước mặt, Trần Hói thả chậm tốc độ của thuyền: “Isa, ban nãy gặp Ma Cửu trên đường, hắn chưa biết cô đã về, bảo là bên ngoài có một anh chàng từ trong nước tới đây, họ Đinh, chỉ đích danh muốn tìm cô. Tôi cũng chẳng nắm rõ tình hình nên bảo hắn đón người đến chỗ tôi trước đã.”
Dịch Táp gật đầu: “Đúng là có.”
Giọng cô bình thản, vẻ mặt biếng nhác như thể đang nói chuyện thường ngày với Trần Hói, kiểu “Hôm nay nóng thật”, “Trời sắp mưa rồi” ấy.
Lòng hiếu kỳ của Trần Hói dâng lên, gã không kìm được đưa mắt liếc sang cô. Trong xóm nổi này, có người đến tìm là chuyện rất hiếm thấy, mà đến tìm Dịch Tạp thì lại càng thêm hi hữu.
Trong ấn tượng, cô vẫn luôn độc lai độc vãng.
Dịch Táp biết cái liếc mắt của gã, song, cô chỉ coi như không thấy: “Có việc tìm anh giúp đây, xe máy của tôi ở trên bờ, mang về hộ tôi cái. Hai hôm nay mưa to, đừng để nước mưa xối hỏng.”
Trần Hói lại cười nhạo chiếc thuyền nhỏ của cô một phen: “Chó chốc đầu của cô không thồ được à? Tôi đã sớm bảo cô đổi con khác đi rồi.”
Dịch Táp nhảy lên khoang thuyền của gã: “Không đổi, cả năm cũng chẳng ở đây được mấy ngày.”
Trần Hói quay mũi thuyền, đang định cho thuyền chạy thì tắt máy, gã dùng khuỷu huých huých cô, ra hiệu ra đằng trước: “Kìa.”
Cuối đường sông, cái thuyền ba lá của Ma Cửu đang từ từ chèo tới, nơi đó là ngã ba sông, mấy con thuyền đều đang đợi vượt qua, nhất thời tạo thành một vụ ách tắc giao thông.
Trên thuyền ba lá có một người đang đứng.
Trần Hói cầm cái ống nhòm treo trên bánh lái lên nhìn về hướng đó, miệng lẩm bẩm: “Cô dụ được thằng trai hoang này từ đâu ra thế, đuổi đến tận đây cơ đấy.”
Dịch Táp cười khanh khách, hỏi gã: “Trông thế nào?”
Trần Hói đáp: “Vai u thịt bắp, không tệ, dễ sinh đẻ, ba năm hai đứa không thành vấn đề.”
Trần Hói từng làm bác sĩ thú y nên xem người không tránh khỏi tư duy kiểu xem gia súc.
Dịch Táp nhủ thầm trong bụng: Thế thì anh lầm rồi, tên này tuyệt hậu đấy.
Họ Đinh là một trong ba họ ma nước, nhưng Đinh Thích được nhặt nuôi nên không thể là họ Đinh, không thể học các kỹ năng của nhà họ Đinh, cũng không thể tiếp cận với các bí mật của nhà họ Đinh.
Trừ phi hắn tự nguyện tuyệt hậu, đời này cô độc, có thể tìm phụ nữ nhưng không thể kết hôn, không được phép sinh con.
Đây là quy tắc thế hệ trước đã định, có lẽ là do cảm thấy “Trong ba điều bất hiếu, không con nối dõi là tội to nhất”, một người muốn vào cửa nhà anh, mang họ của anh thì phải cam tâm tình nguyện quay lưng lại với tổ tiên, không con nối dõi, như vậy anh mới phá lệ mà thu nhận hắn được.
Tuy nhiên, Dịch Táp cảm thấy, kẻ như vậy hơi đáng sợ. Có thể vì ý nguyện của bản thân mà từ bỏ cuộc sống trần tục, tình yêu nhân gian chỉ có hai loại, hoặc là cực kỳ trí tuệ, hoặc là cực kỳ tàn nhẫn.
Ánh mắt cô dần sâu hơn, trong sự sâu thẳm ấy cất giấu vẻ phòng bị, cũng xen lẫn vẻ tìm tòi nghiên cứu, cứ thế nhìn chiếc thuyền ba lá từ từ chèo tới gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.