Chương 6: Hạt Cơm Dính Trên Mặt
Mưa Mùa Hạ
13/10/2023
Sấy tóc xong, Cố Hiên cũng không dám chậm trễ, cô đi ra ngoài, vào phòng bếp nấu cơm. Lúc đi ngang qua phòng khách, cô không nhịn được liếc nhìn Trịnh Trí một cái, hắn đang ngồi trên sô pha phòng khách xem ti vi, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Cố Hiên cũng không dám nấn ná lâu, cô vào phòng bếp nấu cơm, chỉ hy vọng buổi tối sẽ trôi qua nhanh chóng, sau đó, nhân lúc người đàn ông kia ngủ, cô sẽ rời khỏi căn nhà này.
Nấu xong đồ ăn, Cố Hiên bưng lên bàn cơm, cô ngập ngừng, không biết nên mở miệng gọi người đàn ông kia ra ăn như thế nào. Trong lòng cô không muốn gọi, nhưng lại sợ hắn đói nổi điên lên sẽ làm gì cô.
Đang lúc cô còn bối rối, Trịnh Trí như cảm thấy gì, quay đầu nhìn qua, thấy cô đã dọn xong bát đũa, hắn liền tắt ti vi đi, đi đến chỗ bàn cơm, tự nhiên ngồi xuống.
Cố Hiên thấy thế, không nói gì, mà chỉ nhanh chóng xới cơm cho hắn. Cô mong hắn ăn no, sau đó buồn ngủ, đi ngủ sớm, như vậy cô mới có cơ hội trốn thoát đi.
Trịnh Trí tiếp nhận bát cơm từ tay cô, thản nhiên gắp đồ ăn lên ăn, không nói gì. Về cơ bản những bữa cơm trước đó hai người cũng không nói gì với nhau.
Trịnh Trí ăn no xong, đặt bát xuống, nhìn về phía mặt Cố Hiên.
Cố Hiên rất xinh đẹp, mái tóc dài buộc gọn sau đầu, làn da trắng mịn màng, đôi môi đỏ mọng như trái sơ ri, đặc biệt là đôi mắt to tròn cực quyến rũ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã bị đôi mắt này hút hồn.
Cố Hiên như cảm thấy được gì đó, cô giật mình ngước mắt lên một cái, bắt gặp tầm mắt hắn, cô hoảng sợ, lại vội vàng cúi mặt xuống, tiếp tục ăn cơm trong bát, chỉ mong hắn đừng chú ý đến cô nữa.
Đột nhiên, một bàn tay giơ đến trước mặt cô, Cố Hiên theo bản năng né sang một bên.
“Ngoan, ngồi yên.” Âm thanh Trịnh Trí vang lên, mang theo chút ra lệnh.
Cố Hiên theo bản năng cứng đờ cả người, không dám di chuyển.
Bàn tay Trịnh Trí cọ lên mặt cô một chút, lấy ra một hạt cơm dính trên má cô.
“Con xem, sao ăn uống không để ý như vậy, để cơm dính lên mặt.” Hắn nói, lại thực tự nhiên cho hạt cơm vào trong miệng chính mình ăn. Cố Hiên ngạc nhiên nhìn hắn ăn hạt cơm vừa mới lấy từ trên mặt cô xuống. Dường như thấy được tầm mắt của cô, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười hoàn mĩ, làm cả khuôn mặt tuấn tú sáng bừng lên, “Sao thế, sao lại nhìn ba như vậy?”
Cố Hiên hoảng hốt dời tầm mắt đi, cô bị điên rồi mới cảm thấy tên ác ma này đẹp trai. Dù có thực sự đẹp trai cũng không thể đủ để che lấp những việc đồi bại mà hắn đã làm với cô. Cô chỉ cần chờ được cơ hội, sẽ ra khỏi căn nhà này, đến đồn công an, tố giác hắn.
Cố Hiên vội vàng ăn nốt số cơm còn lại trong bát, sau đó nhanh chóng thu dọn bát đĩa bẩn, đem vào phòng bếp rửa sạch.
Rửa xong, cô đi ra ngoài, thấy Trịnh Trí không còn ở trong phòng khách nữa, hẳn là hắn đã về phòng ngủ. Cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó trong đầu chợt lóe, cô đi thật nhanh tới cửa chính, bước chân tuy đi vội nhưng vẫn rất nhẹ.
Chạm tay lên tay nắm cửa, Cố Hiên cảm giác như cả người đều sống lại, cô vặn xuống, có âm thanh nút vặn cửa vang lên, nhưng cánh cửa không hề mở ra. Cố Hiên cả kinh, lúc này cô mới nhận ra cửa đã bị khóa lớp hai bằng chìa, cô vội đưa mắt nhìn về khu vực để chìa khóa, nhưng không có gì ở đó. Trái tim Cố Hiên đập dồn dập, cảm thấy không ổn.
“Con muốn đi đâu?” Âm thanh ma quỷ vang lên sau lưng cô.
Cố Hiên giật nảy người, vội vàng quay đầu lại, Trịnh Trí đang khoanh tay, tựa ở khung cửa phòng ngủ của hắn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, hàng lông mày đẹp hơi nhíu, cả khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ không vui.
“Con…con…” Cố Hiên giống như mất hết ngôn ngữ, thật lâu cũng không nói được ra lời.
“Đi về phòng ngủ của con!” Trịnh Trí đứng thẳng thân hình lên, đi về phía cô, ra lệnh, trong giọng nói mang theo ý tứ không dung cự tuyệt.
Trái tim Cố Hiên đập dồn dập, cô ẩn ẩn cảm thấy hắn giận dữ, nếu hắn trong lúc tức giận làm gì cô…..
Cố Hiên thật sự không dám nghĩ tiếp, cũng không dám cãi lời hắn, cô đi nép vào bên tường, tiến về phía phòng ngủ của chính mình, cố gắng mỗi một bước đi đều cách xa hắn nhất có thể.
Khi đến gần cửa phòng ngủ, cô bước chân nhanh hơn, giơ tay mở cánh cửa ra đi vào, nhanh chóng xoay người định khóa cửa lại.
“Không khóa cửa!” Âm thanh ra lệnh của Trịnh Trí lại vang lên.
Bàn tay Cố Hiên run lên một chút, cánh cửa duy trì ở trạng thái khép hờ, cô phân vân không biết có nên đóng vào hay không. Nhưng dù có đóng vào, hắn vẫn có chìa khóa phòng cô. Mà vừa rồi việc cô định mở cửa chính chạy trốn đã bị hắn phát hiện, khiến hắn tức giận, nếu cô còn làm trái ý hắn, cô không biết sẽ có chuyện gì có thể xảy ra với chính mình.
Dù không muốn, nhưng Cố Hiên vẫn chậm rãi buông tay xuống, để mặc cánh cửa hơi khép hờ như thế, run rẩy đi vào trong phòng, đến gần chỗ bàn học.
Trịnh Trí thấy cánh cửa không bị đóng lại, hơi nhướn mày, cũng rất ngoan!
Nghĩ đến những việc đêm này sẽ làm, hắn tạm thời tha thứ cho hành động định chạy trốn vừa rồi của cô.
Cố Hiên cũng không dám nấn ná lâu, cô vào phòng bếp nấu cơm, chỉ hy vọng buổi tối sẽ trôi qua nhanh chóng, sau đó, nhân lúc người đàn ông kia ngủ, cô sẽ rời khỏi căn nhà này.
Nấu xong đồ ăn, Cố Hiên bưng lên bàn cơm, cô ngập ngừng, không biết nên mở miệng gọi người đàn ông kia ra ăn như thế nào. Trong lòng cô không muốn gọi, nhưng lại sợ hắn đói nổi điên lên sẽ làm gì cô.
Đang lúc cô còn bối rối, Trịnh Trí như cảm thấy gì, quay đầu nhìn qua, thấy cô đã dọn xong bát đũa, hắn liền tắt ti vi đi, đi đến chỗ bàn cơm, tự nhiên ngồi xuống.
Cố Hiên thấy thế, không nói gì, mà chỉ nhanh chóng xới cơm cho hắn. Cô mong hắn ăn no, sau đó buồn ngủ, đi ngủ sớm, như vậy cô mới có cơ hội trốn thoát đi.
Trịnh Trí tiếp nhận bát cơm từ tay cô, thản nhiên gắp đồ ăn lên ăn, không nói gì. Về cơ bản những bữa cơm trước đó hai người cũng không nói gì với nhau.
Trịnh Trí ăn no xong, đặt bát xuống, nhìn về phía mặt Cố Hiên.
Cố Hiên rất xinh đẹp, mái tóc dài buộc gọn sau đầu, làn da trắng mịn màng, đôi môi đỏ mọng như trái sơ ri, đặc biệt là đôi mắt to tròn cực quyến rũ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã bị đôi mắt này hút hồn.
Cố Hiên như cảm thấy được gì đó, cô giật mình ngước mắt lên một cái, bắt gặp tầm mắt hắn, cô hoảng sợ, lại vội vàng cúi mặt xuống, tiếp tục ăn cơm trong bát, chỉ mong hắn đừng chú ý đến cô nữa.
Đột nhiên, một bàn tay giơ đến trước mặt cô, Cố Hiên theo bản năng né sang một bên.
“Ngoan, ngồi yên.” Âm thanh Trịnh Trí vang lên, mang theo chút ra lệnh.
Cố Hiên theo bản năng cứng đờ cả người, không dám di chuyển.
Bàn tay Trịnh Trí cọ lên mặt cô một chút, lấy ra một hạt cơm dính trên má cô.
“Con xem, sao ăn uống không để ý như vậy, để cơm dính lên mặt.” Hắn nói, lại thực tự nhiên cho hạt cơm vào trong miệng chính mình ăn. Cố Hiên ngạc nhiên nhìn hắn ăn hạt cơm vừa mới lấy từ trên mặt cô xuống. Dường như thấy được tầm mắt của cô, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tạo thành một nụ cười hoàn mĩ, làm cả khuôn mặt tuấn tú sáng bừng lên, “Sao thế, sao lại nhìn ba như vậy?”
Cố Hiên hoảng hốt dời tầm mắt đi, cô bị điên rồi mới cảm thấy tên ác ma này đẹp trai. Dù có thực sự đẹp trai cũng không thể đủ để che lấp những việc đồi bại mà hắn đã làm với cô. Cô chỉ cần chờ được cơ hội, sẽ ra khỏi căn nhà này, đến đồn công an, tố giác hắn.
Cố Hiên vội vàng ăn nốt số cơm còn lại trong bát, sau đó nhanh chóng thu dọn bát đĩa bẩn, đem vào phòng bếp rửa sạch.
Rửa xong, cô đi ra ngoài, thấy Trịnh Trí không còn ở trong phòng khách nữa, hẳn là hắn đã về phòng ngủ. Cô nhẹ nhàng thở ra, sau đó trong đầu chợt lóe, cô đi thật nhanh tới cửa chính, bước chân tuy đi vội nhưng vẫn rất nhẹ.
Chạm tay lên tay nắm cửa, Cố Hiên cảm giác như cả người đều sống lại, cô vặn xuống, có âm thanh nút vặn cửa vang lên, nhưng cánh cửa không hề mở ra. Cố Hiên cả kinh, lúc này cô mới nhận ra cửa đã bị khóa lớp hai bằng chìa, cô vội đưa mắt nhìn về khu vực để chìa khóa, nhưng không có gì ở đó. Trái tim Cố Hiên đập dồn dập, cảm thấy không ổn.
“Con muốn đi đâu?” Âm thanh ma quỷ vang lên sau lưng cô.
Cố Hiên giật nảy người, vội vàng quay đầu lại, Trịnh Trí đang khoanh tay, tựa ở khung cửa phòng ngủ của hắn, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô, hàng lông mày đẹp hơi nhíu, cả khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ không vui.
“Con…con…” Cố Hiên giống như mất hết ngôn ngữ, thật lâu cũng không nói được ra lời.
“Đi về phòng ngủ của con!” Trịnh Trí đứng thẳng thân hình lên, đi về phía cô, ra lệnh, trong giọng nói mang theo ý tứ không dung cự tuyệt.
Trái tim Cố Hiên đập dồn dập, cô ẩn ẩn cảm thấy hắn giận dữ, nếu hắn trong lúc tức giận làm gì cô…..
Cố Hiên thật sự không dám nghĩ tiếp, cũng không dám cãi lời hắn, cô đi nép vào bên tường, tiến về phía phòng ngủ của chính mình, cố gắng mỗi một bước đi đều cách xa hắn nhất có thể.
Khi đến gần cửa phòng ngủ, cô bước chân nhanh hơn, giơ tay mở cánh cửa ra đi vào, nhanh chóng xoay người định khóa cửa lại.
“Không khóa cửa!” Âm thanh ra lệnh của Trịnh Trí lại vang lên.
Bàn tay Cố Hiên run lên một chút, cánh cửa duy trì ở trạng thái khép hờ, cô phân vân không biết có nên đóng vào hay không. Nhưng dù có đóng vào, hắn vẫn có chìa khóa phòng cô. Mà vừa rồi việc cô định mở cửa chính chạy trốn đã bị hắn phát hiện, khiến hắn tức giận, nếu cô còn làm trái ý hắn, cô không biết sẽ có chuyện gì có thể xảy ra với chính mình.
Dù không muốn, nhưng Cố Hiên vẫn chậm rãi buông tay xuống, để mặc cánh cửa hơi khép hờ như thế, run rẩy đi vào trong phòng, đến gần chỗ bàn học.
Trịnh Trí thấy cánh cửa không bị đóng lại, hơi nhướn mày, cũng rất ngoan!
Nghĩ đến những việc đêm này sẽ làm, hắn tạm thời tha thứ cho hành động định chạy trốn vừa rồi của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.