Chương 16: Không hiểu về tình cảm đôi lứa
Hề Nhiễm
09/07/2021
Bởi vì Thẩm Tử Ngôn chạy tới đây, nên trong hai ngày nghỉ luân phiên, Lương Trản phải xem đi xem lại mười mấy lần đoạn cuối trong video phát sóng trực tiếp của mình.
Nếu như chỉ xem thôi thì không sao, vì dù sao thì Kỷ Đồng Quang cũng rất bắt mắt, nhưng sau mỗi lần xem, Thẩm Tử Ngôn lại phải đọc một loạt các bình luận phía dưới.
“Trời ơi, tôi cũng muốn được anh đẹp trai gọi tên một cách dịu dàng như vậy!
“Tôi thực sự ngưỡng mộ chị bác sĩ Nha khoa đó, huhuhu…!”
“Có thực sự đẹp như mấy người nói không? Tối thấy cũng khá bình thường mà, tôi chỉ mới xem đi xem lại có tám trăm lần thôi chứ mấy.”
Và cứ như vậy, liên tiếp không ngừng.
Lương Trản thực sự không hiểu, Thẩm Tử Ngôn tìm được thú vui gì trong việc đó: “Cậu có thể ngừng đọc được không?”
Thẩm Tử Ngôn nằm trên ghế sofa tỏ vẻ từ chối: “Mọi người đều đang ngưỡng mộ cậu mà cậu vẫn không vừa ý sao?”
“Đó là bởi vì bọn họ hiểu lầm.” Lương Trản trợn tròn mắt.
“Tớ thấy cũng không hẳn.” Cô nàng họa sĩ bật dậy khỏi ghế sofa, vẻ mặt hóng chuyện, ngữ điệu khoa trương: “Hôm đó anh ấy bế cậu về, cảnh tượng ấy dịu dàng cỡ nào thì thôi khỏi phải bàn, hơn nữa, anh ấy vừa về nước đã tới tìm cậu, tớ cảm thấy người ta thực sự muốn theo đuổi cậu đó.”
Tất nhiên là Lương Trả bảo rằng cô ấy đang nói nhăng nói cuội.
“Thôi đi, anh ấy không ghét tớ là tốt lắm rồi, còn theo đuổi tớ? Tớ thấy gần đây cậu nhận vẽ truyện tranh tình cảm nhiều quá rồi đó, nhìn đâu cũng ra màu hồng.”
Thẩm Tử Ngôn: “Tóm lại tớ chưa từng thấy anh ấy đối xử với ai như vậy.”
“Năm đó, hoa khôi của khối chúng ta chăm chỉ bám lấy ba năm trời, mà anh ấy cũng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa, đến cả một cọng tóc của người ta cũng chưa từng chạm vào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?”
Lương Trản nói hai việc này hoàn toàn khác nhau.
“Cậu cũng đã nói, Cốc Tâm bám lấy anh ấy, nếu anh ấy muốn đồng ý người ta, thì chẳng phải Cốc Tâm càng không thể bỏ cuộc hay sao.”
“Nhưng tớ và anh ấy là hai người bạn lớn lên cùng nhau mà.”
“Còn là bạn đã từng lên giường với nhau nữa.” Thẩm Tử Ngôn cười gian, nhấn mạnh bổ sung thêm một câu.
“……Đã nói tất cả là do sai lầm nhất thời rồi.” Lương Trản gãi gãi đầu, thật sự không muốn để ý tới cô ấy nữa.
Hết ngày nghỉ luân phiên, quay trở lại với công việc, vừa mới điểm danh vào văn phòng thì chuông điện thoại nội bộ vang lên. Cô nhìn lướt qua một cái, phát hiện đó là số điện thoại của bên bộ phận Marketing, suýt chút nữa không muốn bắt máy.
Đương nhiên, bởi vì đã vào giờ làm, đối mặt với những cuộc gọi như thế này, rốt cuộc vẫn phải nhận, nên Lương Trản chỉ có thể nghĩ vậy trong bụng mà thôi.
Cuối cùng, cô nhấc máy và lại buộc phải nghe mấy lời kiến nghị chẳng ra đâu vào đâu của bộ phận Marketing. Đúng vậy, bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm cơ hội để Kỷ Đồng Quang có thể xuất hiện trong ống kính máy quay.
Mới đầu, khi nghe Lương Trản kiên quyết từ chối, bọn họ cũng không có ý định gì nữa, kết quả là sau hai ngày, độ hot của video phát sóng trực tiếp đó càng ngày càng tăng. Với độ phủ sóng như vậy, không rèn sắt nhân lúc còn nóng thì thực sự đáng tiếc.
Vì vậy, sau hai ngày nghỉ luân phiên của Lương Trản kết thúc, họ lại bắt đầu công tác tận tình khuyên bảo.
Lương Trản vô cùng bất lực: “Về phương diện marketing tôi không mấy am hiểu, nhưng chỉnh nha là chuyên môn của tôi.”
“Mọi người nghĩ tại sao anh ấy lại được cư dân mạng khen ngợi nhiều như vậy, còn không phải là vì đường nét khuôn mặt anh ấy tinh tế, đoan chính hay sao, nếu không có một hàm răng đều đặn đúng tiêu chuẩn thì khuôn miệng của anh ấy cũng chẳng thể được như hiện tại.”
Khi đề cập đến vấn đề chuyên môn, bên marketing lập tức thừa nhận: “Đúng, đúng, chúng tôi hiểu điều đó.”
Lương Trản: “Đã hiểu mà mấy người còn muốn anh ấy xuất hiện làm bệnh nhân? Rốt cuộc mọi người đang nghĩ gì vậy?”
Bộ phận Marketing nói, những người làm việc trong các chuỗi cơ sở Nha khoa như bọn họ, có thể không nhất thiết phải hiểu những điều này, thì tất nhiên là cư dân mạng lại càng chẳng quan tâm.
Nhưng đối với việc Marketing mà nói thì cuối cùng vẫn cần phải thu hút sự chú ý của cư dân mạng. Vì vậy, kỳ thực Kỷ Đồng Quang có thực sự phải chỉnh nha hay không không quan trọng, điều quan trọng chính là anh ấy có thể làm tăng độ phủ sóng.
Lương Trản suýt chút nữa tức giận mà chết: “Thật sự xin lỗi, tôi không thể đồng ý việc này.”
May mắn thay là sau khi nói xong câu này, bệnh nhân đã có lịch hẹn của cô cũng đến, khiến cô có lý do quang minh chính đại để kết thúc cuộc điện thoại.
Sau khi bận rộn cả buổi sáng, Lương Trản dành ra chút thời gian xem qua danh sách lịch hẹn buổi chiều, thấy chỉ có một bệnh nhân nên mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Để tránh người bên bộ phận tiếp thị đến ám cô trong giờ nghỉ trưa, nên sau khi xác nhận giờ hẹn của bệnh nhân buổi chiều, Lương Trả liền lập tức chuồn ra ngoài ăn cơm.
Kết quả là, cô vừa ra ngoài lại bắt gặp Kỷ Đồng Quang đang ở quán cafe bên cạnh. Mà người đang ngồi đối diện với Kỷ Đồng Quang chính là Giám đốc bộ phận Marketing, người đã bị cô cúp máy tới hai lần.
Lương Trản: “???”
Cái khỉ gì thế này? Không khuyên được cô nên đi tìm chính chủ luôn rồi sao?
Cô cầm trên tay ly cafe, há hốc miệng đứng tại chỗ nhìn Giám đốc Marketing đang vui vẻ bắt tay Kỷ Đồng Quang, như thể họ sắp sửa thực sự bàn bạc thành công phi vụ hợp tác làm ăn nào đó vậy.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, nhân cơ hội Giám đốc Marketing chưa đứng dậy, cô liền bước tới phía trước, muốn hỏi xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Giám đốc Marketing quả thực không hổ là người xuất thân từ bộ phận quảng cáo, vừa thấy người đồng nghiệp đang vô cùng khó chịu là Lương Trản cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng, còn mỉm cười chào hỏi.
“Bác sĩ Lương.” Anh ta nói: “Cô xuống mua cafe đó à?”
Lương Trản: “…”
Lương Trản hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Giám đốc Marketing nói hiện tại thì quen nhau rồi.
“Kỷ tiên sinh rất dễ nói chuyện, đã đồng ý hợp tác trong buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo của chúng ta rồi.”
Lương Trản thực sự không nói nên lời.
Cô nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Kỷ Đồng Quang, nhướng mày khó hiểu nói: “Có phải anh không hiểu thế nào là chỉnh nha phải không?”
Anh mỉm cười: “Anh biết, trước đây em đã giải thích qua với anh rồi.”
“Biết mà anh vẫn đồng ý?” Cô trợn tròn mắt: “Hay là anh không biết hàm răng của mình đã rất đẹp rồi?”
“Cái này em cũng đã nói.” Anh chưa thu lại ý cười trên khuôn mặt: “Nhưng chỉnh sửa lại một chút cũng không thành vấn đề, hơn nữa còn có thể giúp em.”
Khi hai người nói tới đây, Giám đốc Marketing đã tranh thủ chuồn mất với lý do bận nghe điện thoại, nên lúc này trên bàn chỉ còn lại anh và cô.
Lương Trản vẫn không thể hiểu nổi: “Rốt cuộc ông ta làm cách nào để tìm được anh thế?”
Kỷ Đồng Quang ho khan một tiếng, nói hôm qua sau buổi phỏng vấn, anh có đi ngang qua đơn vị của cô, nên ghé vào hẹn hôm sau tới lấy cao răng.
Vì đã đặt lịch hẹn, nên đương nhiên phải để lại thông tin liên lạc.
Lương Trản: “…”
Thói quen lấy cao răng thường xuyên của anh cũng là do được cô phổ biến kiến thức, vì vậy lúc này, cô cảm thấy thủ phạm đem lại rắc rối lần này là chính mình.
Lương Trản muốn khóc mà không khóc nổi, hỏi anh: “Anh có biết lần trước em đã cảm thấy rất có lỗi với anh không…”
“Anh biết, chẳng phải em đã mời anh ăn cơm rồi đó sao?” Anh lại cười: “Nhưng anh thực sự không để ý, nên em yên tâm.”
“Vấn đề không phải ở việc anh có để ý hay không.” Lương Trản giải thích: “Mà việc này có thể đem lại cho anh rất nhiều rắc rối.”
“Ví dụ?”
“Ví nhụ như đang đi trên đường đột nhiên bị ai đó nhận ra, sau đó bị bám đuôi, theo dõi, bàn tán, tất cả những điều đó đều vô cùng phiền phức.” Cô nghiêm túc nói: “Sợ sẽ đem đến nhiều phiền toái cho cuộc sống của anh.”
“Thật ra là không đâu.” Anh nói, âm thanh rất nhẹ nhàng: “Dù sao thì trước đây anh cũng trải qua không ít việc tương tự.”
Lương Trản nghe vậy, nhất thời không thể nói nên lời.
Được rồi, là người đã từng được chứng kiến nữ sinh bám riết lấy anh không rời, cô thực sự không thể phản bác lại lời nói của anh.
Cô dở khóc dở cười xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Cũng đúng, hai ngày trước A Ngôn còn nói với em việc Cốc Tâm đã kiên trì đưa nước cho anh những ba năm trời.”
Khi Kỷ Đồng Quang nghe thấy cái tên Cốc Tâm, phải một lúc sau anh mới phản ứng lại được.
Anh mím môi, nói: “Không phải ba năm.”
“Há?!”
“Anh đến trường em chơi bóng, tổng cộng thời gian chỉ có hai năm rưỡi.” Anh lại bổ sung thêm: “Nửa năm cuối lớp mười hai anh không tới nữa rồi.”
“Vậy sao?” Lương Trản như chợt ngộ ra: “Em thực sự không biết.”
Kỷ Đồng Quang nghĩ thầm, đương nhiên là cô không biết, bởi vì khi đó cô đang hẹn hò với Lộ Thanh Dương.
Thành thật mà nói, dù đã lâu như vậy, nhưng Kỷ Đồng Quang vẫn cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến việc cô hẹn hò với Lộ Thanh Dương khiến cả trường cấp ba số hai chấn động.
Lộ Thanh Dương là người nổi tiếng nhất trong số nam sinh của trường cấp ba số hai, ngoại hình cậu ta không tồi, thành tích cũng ổn, nhưng so về ngoại hình và thành tích thì những cái khác ở cậu ta còn nổi tiếng hơn.
Nếu không bỏ tiết, thì là đánh nhau, hoặc trong giờ học khiến giáo viên tức giận tới mức quăng cả compa, thước kẻ. Tất cả những việc đó xếp vào một trường đặc biệt chăm chỉ như trường cấp ba số hai, dường như vô cùng lạc lõng.
Tuy nhiên, đối với độ tuổi của học sinh khi đó, thì kiểu không tương đồng này lại càng đem đến sự tươi mới, hấp dẫn.
Đó là chưa kể đến việc với hàng loạt sự tích “vinh quang” đó, nhưng cậu ta vẫn duy trì được thành tích học tập của mình, nên trở thành hình mẫu “tuy rất thông minh nhưng đầu óc không để tâm vào việc học” mà các thầy cô giáo hay nhắc tới.
Vào kỳ hai của năm lớp mười một, không hiểu tại sao đột nhiên cậu ta lại theo đuổi Lương Trản một cách cuồng nhiệt. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng một cô gái thường ngày đến cửa lớp học còn không muốn ra như Lương Trản, thì chắc chắn sẽ không thèm để ý tới cậu ta.
Kết quả sau nửa tháng, Lương Trản lại nhận lời cậu ta, còn phá lệ đừng bên sân bóng rổ cầm áo cho cậu ta.
Đương nhiên, Lương Trản là một người đã theo dõi những giải đấu NBA từ nhỏ cùng ba, nên cho dù có đứng cạnh sân cũng sẽ không bao giờ hò hét cổ vũ cho những bàn thắng của các bạn mình như những người khác.
Có một lần, Lộ Thanh Dương ném bóng vào rổ ở một góc độ được coi là khá khó, cậu ta đã hớn hở chạy lại như chú cún lông vàng, cầu xin một câu khen
ngợi từ cô, kết quả là cô trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Trọng tâm của cú crossover vừa rồi của cậu có thể thấp hơn một chút nữa.”
Khi đó Kỷ Đồng Quang đang đứng cách đó không xa, nên nghe rất rõ lời cô nói. Một mặt anh rất muốn cười, nhưng mặt khác lại cảm thấy thực sự ngạc nhiên. Người con gái mà anh thích quả là người chẳng hiểu gì về tình cảm đôi lứa. Những gì mà Lộ Thanh Dương nhìn thấy lúc này chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Nếu như chỉ xem thôi thì không sao, vì dù sao thì Kỷ Đồng Quang cũng rất bắt mắt, nhưng sau mỗi lần xem, Thẩm Tử Ngôn lại phải đọc một loạt các bình luận phía dưới.
“Trời ơi, tôi cũng muốn được anh đẹp trai gọi tên một cách dịu dàng như vậy!
“Tôi thực sự ngưỡng mộ chị bác sĩ Nha khoa đó, huhuhu…!”
“Có thực sự đẹp như mấy người nói không? Tối thấy cũng khá bình thường mà, tôi chỉ mới xem đi xem lại có tám trăm lần thôi chứ mấy.”
Và cứ như vậy, liên tiếp không ngừng.
Lương Trản thực sự không hiểu, Thẩm Tử Ngôn tìm được thú vui gì trong việc đó: “Cậu có thể ngừng đọc được không?”
Thẩm Tử Ngôn nằm trên ghế sofa tỏ vẻ từ chối: “Mọi người đều đang ngưỡng mộ cậu mà cậu vẫn không vừa ý sao?”
“Đó là bởi vì bọn họ hiểu lầm.” Lương Trản trợn tròn mắt.
“Tớ thấy cũng không hẳn.” Cô nàng họa sĩ bật dậy khỏi ghế sofa, vẻ mặt hóng chuyện, ngữ điệu khoa trương: “Hôm đó anh ấy bế cậu về, cảnh tượng ấy dịu dàng cỡ nào thì thôi khỏi phải bàn, hơn nữa, anh ấy vừa về nước đã tới tìm cậu, tớ cảm thấy người ta thực sự muốn theo đuổi cậu đó.”
Tất nhiên là Lương Trả bảo rằng cô ấy đang nói nhăng nói cuội.
“Thôi đi, anh ấy không ghét tớ là tốt lắm rồi, còn theo đuổi tớ? Tớ thấy gần đây cậu nhận vẽ truyện tranh tình cảm nhiều quá rồi đó, nhìn đâu cũng ra màu hồng.”
Thẩm Tử Ngôn: “Tóm lại tớ chưa từng thấy anh ấy đối xử với ai như vậy.”
“Năm đó, hoa khôi của khối chúng ta chăm chỉ bám lấy ba năm trời, mà anh ấy cũng chỉ gật đầu chào hỏi qua loa, đến cả một cọng tóc của người ta cũng chưa từng chạm vào, chẳng lẽ cậu quên rồi sao?”
Lương Trản nói hai việc này hoàn toàn khác nhau.
“Cậu cũng đã nói, Cốc Tâm bám lấy anh ấy, nếu anh ấy muốn đồng ý người ta, thì chẳng phải Cốc Tâm càng không thể bỏ cuộc hay sao.”
“Nhưng tớ và anh ấy là hai người bạn lớn lên cùng nhau mà.”
“Còn là bạn đã từng lên giường với nhau nữa.” Thẩm Tử Ngôn cười gian, nhấn mạnh bổ sung thêm một câu.
“……Đã nói tất cả là do sai lầm nhất thời rồi.” Lương Trản gãi gãi đầu, thật sự không muốn để ý tới cô ấy nữa.
Hết ngày nghỉ luân phiên, quay trở lại với công việc, vừa mới điểm danh vào văn phòng thì chuông điện thoại nội bộ vang lên. Cô nhìn lướt qua một cái, phát hiện đó là số điện thoại của bên bộ phận Marketing, suýt chút nữa không muốn bắt máy.
Đương nhiên, bởi vì đã vào giờ làm, đối mặt với những cuộc gọi như thế này, rốt cuộc vẫn phải nhận, nên Lương Trản chỉ có thể nghĩ vậy trong bụng mà thôi.
Cuối cùng, cô nhấc máy và lại buộc phải nghe mấy lời kiến nghị chẳng ra đâu vào đâu của bộ phận Marketing. Đúng vậy, bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định tìm kiếm cơ hội để Kỷ Đồng Quang có thể xuất hiện trong ống kính máy quay.
Mới đầu, khi nghe Lương Trản kiên quyết từ chối, bọn họ cũng không có ý định gì nữa, kết quả là sau hai ngày, độ hot của video phát sóng trực tiếp đó càng ngày càng tăng. Với độ phủ sóng như vậy, không rèn sắt nhân lúc còn nóng thì thực sự đáng tiếc.
Vì vậy, sau hai ngày nghỉ luân phiên của Lương Trản kết thúc, họ lại bắt đầu công tác tận tình khuyên bảo.
Lương Trản vô cùng bất lực: “Về phương diện marketing tôi không mấy am hiểu, nhưng chỉnh nha là chuyên môn của tôi.”
“Mọi người nghĩ tại sao anh ấy lại được cư dân mạng khen ngợi nhiều như vậy, còn không phải là vì đường nét khuôn mặt anh ấy tinh tế, đoan chính hay sao, nếu không có một hàm răng đều đặn đúng tiêu chuẩn thì khuôn miệng của anh ấy cũng chẳng thể được như hiện tại.”
Khi đề cập đến vấn đề chuyên môn, bên marketing lập tức thừa nhận: “Đúng, đúng, chúng tôi hiểu điều đó.”
Lương Trản: “Đã hiểu mà mấy người còn muốn anh ấy xuất hiện làm bệnh nhân? Rốt cuộc mọi người đang nghĩ gì vậy?”
Bộ phận Marketing nói, những người làm việc trong các chuỗi cơ sở Nha khoa như bọn họ, có thể không nhất thiết phải hiểu những điều này, thì tất nhiên là cư dân mạng lại càng chẳng quan tâm.
Nhưng đối với việc Marketing mà nói thì cuối cùng vẫn cần phải thu hút sự chú ý của cư dân mạng. Vì vậy, kỳ thực Kỷ Đồng Quang có thực sự phải chỉnh nha hay không không quan trọng, điều quan trọng chính là anh ấy có thể làm tăng độ phủ sóng.
Lương Trản suýt chút nữa tức giận mà chết: “Thật sự xin lỗi, tôi không thể đồng ý việc này.”
May mắn thay là sau khi nói xong câu này, bệnh nhân đã có lịch hẹn của cô cũng đến, khiến cô có lý do quang minh chính đại để kết thúc cuộc điện thoại.
Sau khi bận rộn cả buổi sáng, Lương Trản dành ra chút thời gian xem qua danh sách lịch hẹn buổi chiều, thấy chỉ có một bệnh nhân nên mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
Để tránh người bên bộ phận tiếp thị đến ám cô trong giờ nghỉ trưa, nên sau khi xác nhận giờ hẹn của bệnh nhân buổi chiều, Lương Trả liền lập tức chuồn ra ngoài ăn cơm.
Kết quả là, cô vừa ra ngoài lại bắt gặp Kỷ Đồng Quang đang ở quán cafe bên cạnh. Mà người đang ngồi đối diện với Kỷ Đồng Quang chính là Giám đốc bộ phận Marketing, người đã bị cô cúp máy tới hai lần.
Lương Trản: “???”
Cái khỉ gì thế này? Không khuyên được cô nên đi tìm chính chủ luôn rồi sao?
Cô cầm trên tay ly cafe, há hốc miệng đứng tại chỗ nhìn Giám đốc Marketing đang vui vẻ bắt tay Kỷ Đồng Quang, như thể họ sắp sửa thực sự bàn bạc thành công phi vụ hợp tác làm ăn nào đó vậy.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, nhân cơ hội Giám đốc Marketing chưa đứng dậy, cô liền bước tới phía trước, muốn hỏi xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Giám đốc Marketing quả thực không hổ là người xuất thân từ bộ phận quảng cáo, vừa thấy người đồng nghiệp đang vô cùng khó chịu là Lương Trản cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng, còn mỉm cười chào hỏi.
“Bác sĩ Lương.” Anh ta nói: “Cô xuống mua cafe đó à?”
Lương Trản: “…”
Lương Trản hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Giám đốc Marketing nói hiện tại thì quen nhau rồi.
“Kỷ tiên sinh rất dễ nói chuyện, đã đồng ý hợp tác trong buổi phát sóng trực tiếp tiếp theo của chúng ta rồi.”
Lương Trản thực sự không nói nên lời.
Cô nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Kỷ Đồng Quang, nhướng mày khó hiểu nói: “Có phải anh không hiểu thế nào là chỉnh nha phải không?”
Anh mỉm cười: “Anh biết, trước đây em đã giải thích qua với anh rồi.”
“Biết mà anh vẫn đồng ý?” Cô trợn tròn mắt: “Hay là anh không biết hàm răng của mình đã rất đẹp rồi?”
“Cái này em cũng đã nói.” Anh chưa thu lại ý cười trên khuôn mặt: “Nhưng chỉnh sửa lại một chút cũng không thành vấn đề, hơn nữa còn có thể giúp em.”
Khi hai người nói tới đây, Giám đốc Marketing đã tranh thủ chuồn mất với lý do bận nghe điện thoại, nên lúc này trên bàn chỉ còn lại anh và cô.
Lương Trản vẫn không thể hiểu nổi: “Rốt cuộc ông ta làm cách nào để tìm được anh thế?”
Kỷ Đồng Quang ho khan một tiếng, nói hôm qua sau buổi phỏng vấn, anh có đi ngang qua đơn vị của cô, nên ghé vào hẹn hôm sau tới lấy cao răng.
Vì đã đặt lịch hẹn, nên đương nhiên phải để lại thông tin liên lạc.
Lương Trản: “…”
Thói quen lấy cao răng thường xuyên của anh cũng là do được cô phổ biến kiến thức, vì vậy lúc này, cô cảm thấy thủ phạm đem lại rắc rối lần này là chính mình.
Lương Trản muốn khóc mà không khóc nổi, hỏi anh: “Anh có biết lần trước em đã cảm thấy rất có lỗi với anh không…”
“Anh biết, chẳng phải em đã mời anh ăn cơm rồi đó sao?” Anh lại cười: “Nhưng anh thực sự không để ý, nên em yên tâm.”
“Vấn đề không phải ở việc anh có để ý hay không.” Lương Trản giải thích: “Mà việc này có thể đem lại cho anh rất nhiều rắc rối.”
“Ví dụ?”
“Ví nhụ như đang đi trên đường đột nhiên bị ai đó nhận ra, sau đó bị bám đuôi, theo dõi, bàn tán, tất cả những điều đó đều vô cùng phiền phức.” Cô nghiêm túc nói: “Sợ sẽ đem đến nhiều phiền toái cho cuộc sống của anh.”
“Thật ra là không đâu.” Anh nói, âm thanh rất nhẹ nhàng: “Dù sao thì trước đây anh cũng trải qua không ít việc tương tự.”
Lương Trản nghe vậy, nhất thời không thể nói nên lời.
Được rồi, là người đã từng được chứng kiến nữ sinh bám riết lấy anh không rời, cô thực sự không thể phản bác lại lời nói của anh.
Cô dở khóc dở cười xoa xoa huyệt thái dương, nói: “Cũng đúng, hai ngày trước A Ngôn còn nói với em việc Cốc Tâm đã kiên trì đưa nước cho anh những ba năm trời.”
Khi Kỷ Đồng Quang nghe thấy cái tên Cốc Tâm, phải một lúc sau anh mới phản ứng lại được.
Anh mím môi, nói: “Không phải ba năm.”
“Há?!”
“Anh đến trường em chơi bóng, tổng cộng thời gian chỉ có hai năm rưỡi.” Anh lại bổ sung thêm: “Nửa năm cuối lớp mười hai anh không tới nữa rồi.”
“Vậy sao?” Lương Trản như chợt ngộ ra: “Em thực sự không biết.”
Kỷ Đồng Quang nghĩ thầm, đương nhiên là cô không biết, bởi vì khi đó cô đang hẹn hò với Lộ Thanh Dương.
Thành thật mà nói, dù đã lâu như vậy, nhưng Kỷ Đồng Quang vẫn cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến việc cô hẹn hò với Lộ Thanh Dương khiến cả trường cấp ba số hai chấn động.
Lộ Thanh Dương là người nổi tiếng nhất trong số nam sinh của trường cấp ba số hai, ngoại hình cậu ta không tồi, thành tích cũng ổn, nhưng so về ngoại hình và thành tích thì những cái khác ở cậu ta còn nổi tiếng hơn.
Nếu không bỏ tiết, thì là đánh nhau, hoặc trong giờ học khiến giáo viên tức giận tới mức quăng cả compa, thước kẻ. Tất cả những việc đó xếp vào một trường đặc biệt chăm chỉ như trường cấp ba số hai, dường như vô cùng lạc lõng.
Tuy nhiên, đối với độ tuổi của học sinh khi đó, thì kiểu không tương đồng này lại càng đem đến sự tươi mới, hấp dẫn.
Đó là chưa kể đến việc với hàng loạt sự tích “vinh quang” đó, nhưng cậu ta vẫn duy trì được thành tích học tập của mình, nên trở thành hình mẫu “tuy rất thông minh nhưng đầu óc không để tâm vào việc học” mà các thầy cô giáo hay nhắc tới.
Vào kỳ hai của năm lớp mười một, không hiểu tại sao đột nhiên cậu ta lại theo đuổi Lương Trản một cách cuồng nhiệt. Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng một cô gái thường ngày đến cửa lớp học còn không muốn ra như Lương Trản, thì chắc chắn sẽ không thèm để ý tới cậu ta.
Kết quả sau nửa tháng, Lương Trản lại nhận lời cậu ta, còn phá lệ đừng bên sân bóng rổ cầm áo cho cậu ta.
Đương nhiên, Lương Trản là một người đã theo dõi những giải đấu NBA từ nhỏ cùng ba, nên cho dù có đứng cạnh sân cũng sẽ không bao giờ hò hét cổ vũ cho những bàn thắng của các bạn mình như những người khác.
Có một lần, Lộ Thanh Dương ném bóng vào rổ ở một góc độ được coi là khá khó, cậu ta đã hớn hở chạy lại như chú cún lông vàng, cầu xin một câu khen
ngợi từ cô, kết quả là cô trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Trọng tâm của cú crossover vừa rồi của cậu có thể thấp hơn một chút nữa.”
Khi đó Kỷ Đồng Quang đang đứng cách đó không xa, nên nghe rất rõ lời cô nói. Một mặt anh rất muốn cười, nhưng mặt khác lại cảm thấy thực sự ngạc nhiên. Người con gái mà anh thích quả là người chẳng hiểu gì về tình cảm đôi lứa. Những gì mà Lộ Thanh Dương nhìn thấy lúc này chẳng qua chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.