Chương 21: Nhắm trúng con rể
Hề Nhiễm
09/07/2021
Phải nói việc năm đó Lộ Thanh Dương dùng phương pháp đơn giản như vậy để theo đuổi Lương Trản, không phải Kỷ Đồng Quang không tin, dù sao thì anh cũng đã có trải nghiệm sâu sắc với việc ham mê sắc đẹp của Lương Trản.
Nhưng hiện tại không giống quá khứ, Lương Trản lúc này đang trong tình trạng kháng cự lại với tình yêu.
Theo những gì cô từng nói cách đây bốn năm thì yêu một người rất rắc rối, cũng chiếm quá nhiều thời gian của cô.
Về vấn đề này, Lộ Thanh Dương bày tỏ suy nghĩ: “Cậu cũng đã nói, hiện tại không giống với quá khứ, cô ấy lười không muốn yêu đương, rồi suốt ngày bị ba mình ép đi xem mắt, nếu không có cậu thì cô ấy cũng sẽ cố gắng thử yêu đương với một ai đó. So với những quả dưa vẹo, táo nứt đó chẳng lẽ cậu không tốt hơn nhiều sao?”
Kỷ Đồng Quang vô cùng kinh ngạc: “…Những điều này cậu đều biết à?”
“Là anh Cố nói.” Lộ Thanh Dương rất bình tĩnh trả lời: “Trước đây anh Cố thấy cô ấy bị ép buộc quá còn định hàn gắn hai bọn tôi lại với nhau nữa kìa.”
“……”
“Nhưng tôi không muốn gục ngã một lần nữa.”
Nói đến đây, Kỷ Đồng Quang cũng hiểu được lý do tại sao Lộ Thanh Dương lại muốn giúp anh. Và anh cũng rất biết ơn lời nhắc nhở của Lộ Thanh Dương.
Ngẫm nghĩ kỹ càng, trong mấy năm qua, quả thực anh đã quá để ý đến thái độ thẳng thắn của Lương Trản trong chuyện yêu đương, vì vậy chưa bao giờ dám bày tỏ tình cảm của mình. Nhưng nếu không bày tỏ lòng mình, thì cô ấy sẽ không bao giờ biết được và hai người cũng chẳng thể ở bên nhau.
Nếu anh không muốn cả đời này vẫn mãi là trúc mã, từ nhỏ đã ở bên cạnh cô, thì anh phải để cô hiểu lòng mình mới được.
Còn về việc cô không thích tình trạng quá phụ thuộc vào nhau trong khi hẹn hò, thì thật ra anh cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, sẽ không bao giờ bắt ép cô phải quá quan tâm để ý, bám dính lấy mình, khiến cô không thể chấp nhận được như Lộ Thanh Dương năm đó.
Sau khi uống nốt nửa cốc nước đá còn lại, có lẽ Kỷ Đồng Quang đã đưa ra được quyết định cho mình. Anh đứng dậy, thánh toán hóa đơn.
Lộ Thanh Dương cũng không khách sáo với anh, chỉ lắc lư ly rượu trên tay rồi chúc anh sớm thành công theo đuổi được người trong lòng mình, còn cả:
“Tăng ca vui vẻ.”
Kỷ Đồng Quang: “…”
Đã mười năm trôi qua, mà người đàn ông này vẫn vậy, chẳng hề thay đổi. Anh lắc đầu, bước ra ngoài bắt một chiếc taxi, trở lại công ty chỉnh sửa bản vẽ.
Ngày hôm sau, anh cùng lãnh đạo đến phòng Kế hoạch, ba bên bàn đi tính lại cả nửa ngày cuối cùng cũng chốt xong dự án.
Dự án này là một trung tâm y tế liên huyện được xây dựng ở ngoại ô thành phố S, chỉ riêng về mặt thiết kế thì không có gì là khó, hiện tại đã hoàn thành tất cả các thủ tục cần thiết trước khi khởi công, cũng coi như đã hoàn thành được một nửa.
Tuy nhiên, tiêu chuẩn an toàn của các cơ sở cộng đồng như trung tâm y tế luôn rất cao. Là một trong những kỹ sư thiết kế chính, Kỷ Đồng Quang có thể phải thường trực tại công trường mới được.
Cấp trên gọi anh là ngôi sao may mắn, mới gia nhập công ty chưa được bao lâu, đã giúp dự án bị trì hoãn gần hai năm đạt được tiến triển mới, thực sự đáng để ăn mừng.
Kỷ Đồng Quang: “…” Ăn mừng thì không cần thiết, chỉ cần bớt tăng ca một chút là được mà.
Tuy nhiên, ai ai cũng biết rằng trong ngành của bọn họ, không phải tăng ca là một điều gần như viển vông.
Sau khi dự án khó khăn lắm mới có tiến triển thì thời gian rảnh rỗi của Kỷ Đồng Quang cũng giảm xuống con số 0, thậm chí anh còn không tìm được cơ hội để gặp Lương Trản.
Người đồng nghiệp cùng anh phụ trách dự án trung tâm y tế đã đến ngoại ô và các quận huyện lân cận để xem xét công tác chuẩn bị sơ bộ. Khi anh đến đó, mảnh đất đều đã được đánh dấu xong xuôi.
Có mặt tại công trường vào một ngày nắng nóng thực sự không phải là một trải nghiệm thú vị, đồng nghiệp có lòng tốt đã chia sẻ kem chống nắng cho anh, và dặn dò anh chú ý đừng để bị thương trong lúc làm việc.
Anh sốt sắng nói cảm ơn, sau đó nhìn liếc qua tấm bưu thiếp màu trắng cùng chiếc bút chì màu trong tay người đồng nghiệp gần bốn mươi tuổi của mình, có chút tò mò hỏi: “Đây là bản phác thảo nhà thờ trong huyện sao?”
Người đồng nghiệp mỉm cười gật đầu: “Đúng, thiết kế của nhà thờ đó không tồi.”
“Hồi còn đi học, tôi có thói quen bất cứ đi tới đâu gặp căn nhà nào mình thích, tôi sẽ vẽ lại và gửi về cho người nhà, kết quả cũng đã vẽ được hai mươi năm rồi.”
Kỷ Đồng Quang ngẫm nghĩ rồi cũng mỉm cười nói: “Đây nên được coi là sự lãng mạn của ngành nghề.”
Vị đồng nghiệp liếc nhìn anh một cái, sau đó đột nhiên hỏi: “Hay là cậu cũng thử một chút?”
“Ngay cả cậu không gửi nó đi đâu, thì cũng có thể coi là một cách thư giãn, cả ngày thực hiện các thiết kế, rồi kế hoạch quy mô, rất khó để không cảm thấy mệt mỏi với công việc này.”
Câu nói này quả đúng là sự thật.
Ngành xây dựng quá vất vả và mệt mỏi, hầu hết những người làm đến khoảng ngoài ba mươi tuổi đều cân nhắc tới việc đổi nghề. Những người muốn có thu nhập cao hơn có thể đổi sang bất động sản và trở thành bên A, trong khi những người theo đuổi điều kiện làm việc tương đối dễ dàng thoải mái hơn thì sẽ chuyển vào làm các công việc trong nhà. Rất ít người có thể thực sự gắn bó lâu dài với nó.
Nhưng Kỷ Đồng Quang lại muốn kiên trì.
Khi mới tốt nghiệp, anh cũng cảm thấy chỉ cần lăn lộn vài năm, có được một số mối quan hệ, sau đó cũng đổi nghề nghiệp là xong. Nhưng sau khi anh nghe lời Kỹ sư Vương ra nước ngoài học tập ba năm, trong ba năm đó, anh đã theo vị giáo sư của mình đi khắp nơi, cũng tự thiết kế một số công trình, tuy không lớn, nhưng lại khiến anh thoát khỏi những ràng buộc để đến với nghề kiến trúc, cảm giác đó thực sự tuyệt vời, đủ khiến anh cảm thấy say mê và phấn đấu vì mục tiêu gắn bó suốt đời với nó.
Tuy nhiên những gì người đồng nghiệp này của anh vừa nói không phải là không có lý, cho dù ý định ban đầu có kiên định đến đâu thì đối mắt với những thử thách và các bản chỉnh sửa ngày này qua ngày khác, cũng sẽ khiến nó tiêu tan phần nào.
Vì vậy, ngày hôm đó, sau khi trở về từ công trường, Kỷ Đồng Quang cũng mua một tập bưu thiếp màu trắng.
Anh không phác thảo lại những ngôi nhà như đồng nghiệp mình thích, mà chỉ vẽ lại những công trình mà mình từng tham gia thiết kế. Bởi vì nó không ở trước mặt và thời gian cũng quá rời rạc, nên tiến độ vẽ vời đương nhiên không thể nhanh, phải mất khoảng bốn, năm ngày để hoàn thành một bức vẽ.
Có lần, một đồng nghiệp tình cờ thấy nó và hỏi đùa rằng, anh định gửi sự lãng mạn đặc trưng của ngành này cho ai, có phải là bạn gái của mình không?
Kỷ Đồng Quang lắc đầu: “Tạm thời không dự định tặng nó cho ai.”
Đợi sau này khi anh có thể thiết kế một ngôi nhà cho người con gái mà mình yêu rồi gửi tặng cũng chưa muộn.
……
Khoảng thời gian mà Kỷ Đồng Quang phơi nắng trên công trường dưới huyện cũng gần như là quãng thời gian bận rộn nhất trong năm của Lương Trản, bởi vì đó là kỳ nghỉ hè của học sinh, sinh viên, khi mà mọi người có thể thong thả đến điều trị.
Nghĩ tới việc bệnh nhân càng nhiều thì tiền hoa hồng cũng nhiều theo, nên Lương Trản vô cùng thích kiểu bận rộn này.
Đầu tháng tám, người ba đã chiến tranh lạnh với cô gần hai tháng cuối cùng cũng gọi điện tới, nói rằng công ty ông được nghỉ một tuần vì nhiệt độ tăng cao, nên ba mẹ dự định tới thăm cô.
Lương Trản: “…Được ạ, khi nào ba mẹ tới để con dọn dẹp phòng cho khách.”
“Không cần phải dọn phòng cho khách, ba mẹ đi cùng cả chú Kỷ và dì Tôn của con, nên bọn ta ở khách sạn.”
“Sao cơ ạ?” Lương Trản sửng sốt: “Chú Kỷ và dì Tôn cũng muốn tới ạ?”
“Làm sao? Tiểu Kỷ không nói với con à?”
Lương Trản: “Vâng, gần đây con bận quá nên không liên lạc với anh ấy.”
Bố cô cũng ngạc nhiên một lúc, mới nói: “Vậy cậu ấy thì sao? Cậu ấy không liên lạc với con à?”
“Chắc là do anh ấy cũng bận quá.” Lương Trản lại nhớ tới lần trước Thẩm Tử Ngôn đã chia sẻ bài đăng Weibo của Kỷ Đồng Quang: “Hình như anh ấy đang phải trông coi một công trình trong huyện.”
Ba Lương nghe thấy cô nói vậy, cũng không còn ngạc nhiên nữa, ông chỉ lẩm bẩm một câu: “Dù bận đến mấy cũng không được vậy chứ.”
Lương Trản nhất thời không thốt nên lời: “Ba còn có thời gian rảnh đi để ý đến con trai của người khác nữa à?”
“Cậu ấy là con trai nhà người khác, nhưng cũng là con rể mà ba ưng ý.” Ba cô cứ thế lập luận: “Ba quan tâm hỏi han cậu ấy vài câu chẳng lẽ lại không được sao?”
“Khoan đã, ba ưng ý anh ấy từ khi nào thế, đã nhận được sự đồng ý của người ta chưa mà ưng ý?” Âm thanh vọng qua điện thoại của Lương Trản đến tai ba mình còn cao hơn cả quãng tám.
Nhưng hiện tại không giống quá khứ, Lương Trản lúc này đang trong tình trạng kháng cự lại với tình yêu.
Theo những gì cô từng nói cách đây bốn năm thì yêu một người rất rắc rối, cũng chiếm quá nhiều thời gian của cô.
Về vấn đề này, Lộ Thanh Dương bày tỏ suy nghĩ: “Cậu cũng đã nói, hiện tại không giống với quá khứ, cô ấy lười không muốn yêu đương, rồi suốt ngày bị ba mình ép đi xem mắt, nếu không có cậu thì cô ấy cũng sẽ cố gắng thử yêu đương với một ai đó. So với những quả dưa vẹo, táo nứt đó chẳng lẽ cậu không tốt hơn nhiều sao?”
Kỷ Đồng Quang vô cùng kinh ngạc: “…Những điều này cậu đều biết à?”
“Là anh Cố nói.” Lộ Thanh Dương rất bình tĩnh trả lời: “Trước đây anh Cố thấy cô ấy bị ép buộc quá còn định hàn gắn hai bọn tôi lại với nhau nữa kìa.”
“……”
“Nhưng tôi không muốn gục ngã một lần nữa.”
Nói đến đây, Kỷ Đồng Quang cũng hiểu được lý do tại sao Lộ Thanh Dương lại muốn giúp anh. Và anh cũng rất biết ơn lời nhắc nhở của Lộ Thanh Dương.
Ngẫm nghĩ kỹ càng, trong mấy năm qua, quả thực anh đã quá để ý đến thái độ thẳng thắn của Lương Trản trong chuyện yêu đương, vì vậy chưa bao giờ dám bày tỏ tình cảm của mình. Nhưng nếu không bày tỏ lòng mình, thì cô ấy sẽ không bao giờ biết được và hai người cũng chẳng thể ở bên nhau.
Nếu anh không muốn cả đời này vẫn mãi là trúc mã, từ nhỏ đã ở bên cạnh cô, thì anh phải để cô hiểu lòng mình mới được.
Còn về việc cô không thích tình trạng quá phụ thuộc vào nhau trong khi hẹn hò, thì thật ra anh cũng đã chuẩn bị tâm lý từ lâu, sẽ không bao giờ bắt ép cô phải quá quan tâm để ý, bám dính lấy mình, khiến cô không thể chấp nhận được như Lộ Thanh Dương năm đó.
Sau khi uống nốt nửa cốc nước đá còn lại, có lẽ Kỷ Đồng Quang đã đưa ra được quyết định cho mình. Anh đứng dậy, thánh toán hóa đơn.
Lộ Thanh Dương cũng không khách sáo với anh, chỉ lắc lư ly rượu trên tay rồi chúc anh sớm thành công theo đuổi được người trong lòng mình, còn cả:
“Tăng ca vui vẻ.”
Kỷ Đồng Quang: “…”
Đã mười năm trôi qua, mà người đàn ông này vẫn vậy, chẳng hề thay đổi. Anh lắc đầu, bước ra ngoài bắt một chiếc taxi, trở lại công ty chỉnh sửa bản vẽ.
Ngày hôm sau, anh cùng lãnh đạo đến phòng Kế hoạch, ba bên bàn đi tính lại cả nửa ngày cuối cùng cũng chốt xong dự án.
Dự án này là một trung tâm y tế liên huyện được xây dựng ở ngoại ô thành phố S, chỉ riêng về mặt thiết kế thì không có gì là khó, hiện tại đã hoàn thành tất cả các thủ tục cần thiết trước khi khởi công, cũng coi như đã hoàn thành được một nửa.
Tuy nhiên, tiêu chuẩn an toàn của các cơ sở cộng đồng như trung tâm y tế luôn rất cao. Là một trong những kỹ sư thiết kế chính, Kỷ Đồng Quang có thể phải thường trực tại công trường mới được.
Cấp trên gọi anh là ngôi sao may mắn, mới gia nhập công ty chưa được bao lâu, đã giúp dự án bị trì hoãn gần hai năm đạt được tiến triển mới, thực sự đáng để ăn mừng.
Kỷ Đồng Quang: “…” Ăn mừng thì không cần thiết, chỉ cần bớt tăng ca một chút là được mà.
Tuy nhiên, ai ai cũng biết rằng trong ngành của bọn họ, không phải tăng ca là một điều gần như viển vông.
Sau khi dự án khó khăn lắm mới có tiến triển thì thời gian rảnh rỗi của Kỷ Đồng Quang cũng giảm xuống con số 0, thậm chí anh còn không tìm được cơ hội để gặp Lương Trản.
Người đồng nghiệp cùng anh phụ trách dự án trung tâm y tế đã đến ngoại ô và các quận huyện lân cận để xem xét công tác chuẩn bị sơ bộ. Khi anh đến đó, mảnh đất đều đã được đánh dấu xong xuôi.
Có mặt tại công trường vào một ngày nắng nóng thực sự không phải là một trải nghiệm thú vị, đồng nghiệp có lòng tốt đã chia sẻ kem chống nắng cho anh, và dặn dò anh chú ý đừng để bị thương trong lúc làm việc.
Anh sốt sắng nói cảm ơn, sau đó nhìn liếc qua tấm bưu thiếp màu trắng cùng chiếc bút chì màu trong tay người đồng nghiệp gần bốn mươi tuổi của mình, có chút tò mò hỏi: “Đây là bản phác thảo nhà thờ trong huyện sao?”
Người đồng nghiệp mỉm cười gật đầu: “Đúng, thiết kế của nhà thờ đó không tồi.”
“Hồi còn đi học, tôi có thói quen bất cứ đi tới đâu gặp căn nhà nào mình thích, tôi sẽ vẽ lại và gửi về cho người nhà, kết quả cũng đã vẽ được hai mươi năm rồi.”
Kỷ Đồng Quang ngẫm nghĩ rồi cũng mỉm cười nói: “Đây nên được coi là sự lãng mạn của ngành nghề.”
Vị đồng nghiệp liếc nhìn anh một cái, sau đó đột nhiên hỏi: “Hay là cậu cũng thử một chút?”
“Ngay cả cậu không gửi nó đi đâu, thì cũng có thể coi là một cách thư giãn, cả ngày thực hiện các thiết kế, rồi kế hoạch quy mô, rất khó để không cảm thấy mệt mỏi với công việc này.”
Câu nói này quả đúng là sự thật.
Ngành xây dựng quá vất vả và mệt mỏi, hầu hết những người làm đến khoảng ngoài ba mươi tuổi đều cân nhắc tới việc đổi nghề. Những người muốn có thu nhập cao hơn có thể đổi sang bất động sản và trở thành bên A, trong khi những người theo đuổi điều kiện làm việc tương đối dễ dàng thoải mái hơn thì sẽ chuyển vào làm các công việc trong nhà. Rất ít người có thể thực sự gắn bó lâu dài với nó.
Nhưng Kỷ Đồng Quang lại muốn kiên trì.
Khi mới tốt nghiệp, anh cũng cảm thấy chỉ cần lăn lộn vài năm, có được một số mối quan hệ, sau đó cũng đổi nghề nghiệp là xong. Nhưng sau khi anh nghe lời Kỹ sư Vương ra nước ngoài học tập ba năm, trong ba năm đó, anh đã theo vị giáo sư của mình đi khắp nơi, cũng tự thiết kế một số công trình, tuy không lớn, nhưng lại khiến anh thoát khỏi những ràng buộc để đến với nghề kiến trúc, cảm giác đó thực sự tuyệt vời, đủ khiến anh cảm thấy say mê và phấn đấu vì mục tiêu gắn bó suốt đời với nó.
Tuy nhiên những gì người đồng nghiệp này của anh vừa nói không phải là không có lý, cho dù ý định ban đầu có kiên định đến đâu thì đối mắt với những thử thách và các bản chỉnh sửa ngày này qua ngày khác, cũng sẽ khiến nó tiêu tan phần nào.
Vì vậy, ngày hôm đó, sau khi trở về từ công trường, Kỷ Đồng Quang cũng mua một tập bưu thiếp màu trắng.
Anh không phác thảo lại những ngôi nhà như đồng nghiệp mình thích, mà chỉ vẽ lại những công trình mà mình từng tham gia thiết kế. Bởi vì nó không ở trước mặt và thời gian cũng quá rời rạc, nên tiến độ vẽ vời đương nhiên không thể nhanh, phải mất khoảng bốn, năm ngày để hoàn thành một bức vẽ.
Có lần, một đồng nghiệp tình cờ thấy nó và hỏi đùa rằng, anh định gửi sự lãng mạn đặc trưng của ngành này cho ai, có phải là bạn gái của mình không?
Kỷ Đồng Quang lắc đầu: “Tạm thời không dự định tặng nó cho ai.”
Đợi sau này khi anh có thể thiết kế một ngôi nhà cho người con gái mà mình yêu rồi gửi tặng cũng chưa muộn.
……
Khoảng thời gian mà Kỷ Đồng Quang phơi nắng trên công trường dưới huyện cũng gần như là quãng thời gian bận rộn nhất trong năm của Lương Trản, bởi vì đó là kỳ nghỉ hè của học sinh, sinh viên, khi mà mọi người có thể thong thả đến điều trị.
Nghĩ tới việc bệnh nhân càng nhiều thì tiền hoa hồng cũng nhiều theo, nên Lương Trản vô cùng thích kiểu bận rộn này.
Đầu tháng tám, người ba đã chiến tranh lạnh với cô gần hai tháng cuối cùng cũng gọi điện tới, nói rằng công ty ông được nghỉ một tuần vì nhiệt độ tăng cao, nên ba mẹ dự định tới thăm cô.
Lương Trản: “…Được ạ, khi nào ba mẹ tới để con dọn dẹp phòng cho khách.”
“Không cần phải dọn phòng cho khách, ba mẹ đi cùng cả chú Kỷ và dì Tôn của con, nên bọn ta ở khách sạn.”
“Sao cơ ạ?” Lương Trản sửng sốt: “Chú Kỷ và dì Tôn cũng muốn tới ạ?”
“Làm sao? Tiểu Kỷ không nói với con à?”
Lương Trản: “Vâng, gần đây con bận quá nên không liên lạc với anh ấy.”
Bố cô cũng ngạc nhiên một lúc, mới nói: “Vậy cậu ấy thì sao? Cậu ấy không liên lạc với con à?”
“Chắc là do anh ấy cũng bận quá.” Lương Trản lại nhớ tới lần trước Thẩm Tử Ngôn đã chia sẻ bài đăng Weibo của Kỷ Đồng Quang: “Hình như anh ấy đang phải trông coi một công trình trong huyện.”
Ba Lương nghe thấy cô nói vậy, cũng không còn ngạc nhiên nữa, ông chỉ lẩm bẩm một câu: “Dù bận đến mấy cũng không được vậy chứ.”
Lương Trản nhất thời không thốt nên lời: “Ba còn có thời gian rảnh đi để ý đến con trai của người khác nữa à?”
“Cậu ấy là con trai nhà người khác, nhưng cũng là con rể mà ba ưng ý.” Ba cô cứ thế lập luận: “Ba quan tâm hỏi han cậu ấy vài câu chẳng lẽ lại không được sao?”
“Khoan đã, ba ưng ý anh ấy từ khi nào thế, đã nhận được sự đồng ý của người ta chưa mà ưng ý?” Âm thanh vọng qua điện thoại của Lương Trản đến tai ba mình còn cao hơn cả quãng tám.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.