Bà Hoàng Giới Giải Trí Vẫn Là Tôi
Chương 80
Bản Lật Tử
01/09/2024
Hai ngày nay Kim Mê tạm thời không có việc gì, bộ phim mới của Nhậm Đình còn đang ở trong giai đoạn chuẩn bị, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu khởi quay, Triệu Nghệ Nam thấy cô nhàn rỗi là chịu không được, thế nên đã tìm người viết cho cô một bài hát, bảo cô phát hành một đĩa đơn có cả phần hát lẫn phần nhảy.
Dù gì thì cô cũng xuất thân từ nhóm nhạc nữ, kĩ năng ca hát nhảy múa chắc chắn không tệ.
Kim Mê cảm thấy đây đúng là phong cách của Triệu Nghệ Nam, kiếp trước người luôn miệng nói nghệ sĩ phải phát triển ở nhiều lĩnh vực vì thế đã bắt đầu phát hành album và tổ chức concert cho cô cũng chính là cô ấy.
Bởi vì cô đã rời khỏi nhóm, cho nên không thể hát những ca khúc trước đây của nhóm được nữa, thế là đành phải tìm người viết lại bài hát khác. Người Triệu Nghệ Nam tìm nhất định là người rất có tài năng, chỉ có điều hiện tại bài hát đó vẫn chưa được viết xong và cô thì cũng chưa được gặp người đó lần nào.
Buổi chiều cô ngồi trên sô pha chơi với chó cưng và xem kịch bản, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà đã thấy Tạ Trì từ công ty trở về.
“Công ty anh không có việc gì à?” Kim Mê vừa ăn hoa quả đã được dì Chu gọt, vừa ngẩng đầu lên nhìn Tạ Trì vừa về tới nhà.
Tạ Trì nới lỏng cà vạt trên cổ áo, sau đó cởi nút áo ra: ”Anh là tổng giám đốc, nếu không biết cách lãnh đạo tập thể thì chỉ có thể tự làm việc đến chết.”
Kim Mê: “…”
Hiểu rồi, hàm ý của anh chính là ném công việc cho cấp dưới làm hết.
Chợt cảm thấy đau lòng thay cho trợ lý Trần một giây. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Anh lên lầu thay quần áo đây.” Nói xong Tạ Trì sải bước đi lên lầu. Thực ra là anh đang lo lắng Kim Mê sẽ gặp chuyện nguy hiểm, nếu như người trước đây hãm hại cô không phải là Đặng Chấn Văn, vậy thì rất có thể người kia vẫn còn ở trong nhà họ Vương. Tuy rằng hiện tại cô đang trong hình dáng của Mạnh Xán Nhiên, nhưng ngày nào còn chưa tóm được người kia, anh thật sự không thể an tâm nổi.
Sắp rồi, Đặng Chấn Văn sẽ sa lưới, sẽ không một ai trong nhà họ Vương có thể trốn thoát được.
Buổi tối sau khi hai người họ đã cơm nước xong, Tạ Trì gọi Kim Mê và nói rằng anh muốn vẽ một bức chân dung.
Tạ Trì đã từng học vẽ, hơn nữa trong phương diện này anh cũng rất có thiên phú, Kim Mê nhìn dáng vẻ anh cầm giấy và bút vẽ trong tay, thật đúng là có toát lên vài phần khí chất của một nghệ thuật gia: “Anh đừng nói anh lại định vẽ chân dung của em đấy nha?”
Ở nhà cũ có rất nhiều bức tranh của cô do chính tay Tạ Trì vẽ, nhưng cô nghe bà nội nói rằng, hình như đã rất lâu rồi anh không vẽ.
Tạ Trì đặt giấy vẽ lên giá vẽ, sau đó xoay cây bút trong tay hai cái và nói: “Không phải vẽ em, mà là vẽ người em đã nói ấy.”
Kim Mê có chút kinh ngạc, nhưng đã hiểu được dụng ý của anh: “Là anh đang muốn phác hoạ chân dung của nghi phạm giống như trong phim ấy hả?”
“Anh không giỏi đến mức như thế đâu, chỉ có thể thử một chút thôi.” Tạ Trì bảo Kim Mê ngồi xuống ghế giống anh, ngòi bút khẽ chạm nhẹ lên giấy vẽ: “Em có thể thử nhớ lại diện mạo của người kia, hãy cố gắng làm sao cho càng cụ thể càng tốt.”
“... Được rồi.” Kim Mê miễn cưỡng gật đầu, diện mạo của người kia quả thật không có gì đặc biệt, anh muốn cô miêu tả cụ thể chi tiết, thật đúng là có chút làm khó cô: “Vóc dáng của anh ta rất cao, khoảng một mét tám, dáng người trung bình, khuôn mặt hơi vuông, nhìn rất đôn hậu thành thật.”
Cô và Tạ Trì cứ như thế ở trong phòng làm việc cả đêm, cô miêu tả anh vẽ, sau khi đã sửa đi sửa lại vô số lần, cuối cùng thành phẩm cũng có chút giống với người tối hôm đó.
“Hơi giống, hơi giống rồi đó.” Kim Mê chỉ vào người trên giấy vẽ, kích động đến nỗi đầu ngón tay run lên: “Đôi mắt này rất giống với người đó, kỹ thuật vẽ của anh quả là tuyệt đỉnh.”
“Cảm ơn em, quá khen rồi.” Tạ Trì cầm tờ giấy vẽ trên tay, nhìn chằm chằm người trên đó: “Anh thấy người này rất quen, hình như là Vương Tùng thì phải.”
“Vương Tùng?” Kim Mê hồi tưởng lại một hồi nhưng trong đầu cô không có ấn tượng gì về cái tên này: “Anh ta cũng có họ Vương sao?”
“Ừm, anh ta là bà con họ hàng xa của hai anh em nhà họ Vương, đến thành phố A để nương tựa nhà họ Vương.” Mấy năm nay Tạ Trì vẫn luôn điều tra những chuyện liên quan đến nhà họ Vương, thế nên anh cũng biết được chút ít về những người xung quanh nhà bọn họ: “Sau khi anh ta tới thành phố A thì đã làm tài xế cho Vương Cảnh Bình, sau đó nhà họ Vương bị điều tra, anh ta cũng phải vào tù. Chỉ có điều người này rất kín miệng, cảnh sát không hỏi thêm được gì từ chỗ của anh ta, hai anh em nhà họ Vương cũng một mực bảo vệ anh ta, hai năm trước đã ra tù và tiếp tục ở lại làm tài xế cho Vương Cảnh Bình.”
Tạ Trì nói tới đây, ánh mắt chợt tối lại, việc người này đã vào đến trong tù mà vẫn còn có thể đi ra đã chứng tỏ những bằng chứng mà cảnh sát nắm trong tay cũng chỉ đủ để giam giữ anh ta có ngần ấy thời gian mà thôi. Có thể lúc ban đầu họ đã cố gắng moi thêm điều gì đó từ anh ta nhưng cuối cùng họ đã không thành công.
“Nhà họ Vương phái tên này ra tay cũng không phải là không có khả năng, chỉ là...” Tạ Trì ngước mắt lên nhìn Kim Mê đang ngồi ở phía đối diện: “Với dáng vẻ hiện tại này của em, căn bản không có cách nào vạch trần anh ta được.”
Cảnh sát chắc chắn sẽ không tin vào chuyện chuyển đổi linh hồn này, họ cần phải có trong tay bằng chứng thì mới có thể bắt người.
Đối với chuyện này, Kim Mê cảm thấy rất phiền não, đoán chắc người đã đột nhập vào nhà của cô chính là Vương Tùng, nhưng hiện tại mặc dù đã biết anh ta là ai những cũng chẳng thế làm được gì anh ta cả.
Tạ Trì lo lắng cô sẽ lén lút tự mình tiếp cận với Vương Tùng nên lên tiếng nhắc nhở: “Người này rất nguy hiểm, em phải tránh xa anh ta một chút. Mặc dù hiện tại chúng ta không có lý do gì để bắt anh ta, nhưng chỉ cần Đặng Chấn Văn sa lưới chúng ta lập tức có thể kéo theo cả anh ta ra ngoài.”
Nhà họ Vương sai người giết Đặng Chấn Văn nhiều lần như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không giữ kín như bưng ở trước mặt cảnh sát giống như Vương Tùng.
Bản thân yếu như nào, Kim Mê là người hiểu rõ nhất, kiếp trước chỉ với hai ba cú cô đã bị Vương Tùng khống chế, cô không có một chút cơ hội đánh trả hay phản kháng nào, thế thì làm sao cô còn có thể nghĩ đến việc tìm đến anh ta: “Anh cứ yên tâm đi, em đâu phải là anh, em sẽ không làm ẩu làm càng như thế đâu.”
Tạ Trì: “…”
“Anh mới là người đừng nên đi chọc giận anh ta, tên này rất lợi hại, vừa nhìn là biết anh ta đã từng được huấn luyện đó.”
Tạ Trì mở ngăn kéo ra và cất giấy vẽ, bút vẽ vào, đồng ý: “Em yên tâm, hiện tại anh đang rất sợ chết nhưng anh tin lần này mấy người Thẩm Xác nhất định có thể bắt được Đặng Chấn Văn.”
“Ừ.”
“Thôi bây giờ chúng ta đi ngủ đi, đã muộn lắm rồi.”
Kim Mê: “…”
Tại sao anh có thể quay ngoắt sang chuyện khác nhanh như thế được vậy?
“Sao thế, em vẫn chưa muốn ngủ à?” Tạ Trì đứng lên, thấy cô vẫn còn đứng tại chỗ thì dừng lại rồi nhìn cô: “Hay là em muốn ngủ ở đây?”
Kim Mê: “…”
Câu này có phải có ý nghĩa giống như cô đang nghĩ không? Là do cô đen tối hay là do Tạ Trì không biết xấu hổ?
Cô cười ha hả hai tiếng với Tạ Trì: “Em không có cái sở thích này đâu nha, với lại chỗ anh cũng không có giường.”
Tạ Trì nhìn cô với ánh mắt đầy hàm ý sâu xa: “Cũng không nhất thiết phải ở trên giường.”
Kim Mê: “…”
Cô biết mà, người không biết xấu hổ chính là Tạ Trì.
Nhìn thấy cô xoay người đi về phía cửa, Tạ Trì nhếch môi đuổi theo, đi đến bên cạnh cô, nói: “Em yên tâm đi, ý anh là ngủ theo kiểu đơn thuần, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Tạ Trì quả thật nói được làm được, rất yên phận ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh Kim Mê. Nhưng dù sao thì hai người người tối hôm qua mới làm ở trên chính chiếc giường này, cứ thế này thế kia mãi làm giờ Kim Mê thật sự rất khó có thể bình tâm thoải mái cho được.
“Em không buồn ngủ à?” Tạ Trì nhắm mắt lại và hỏi một câu: “Có phải ban ngày em ngủ nhiều quá không?”
“...” Kim Mê không lên tiếng trả lời, giả vờ như là mình đã ngủ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tạ Trì không thấy cô đáp lại, anh mở mắt sau đó liếc nhìn cô một cái.
Thấy cô đang nghiêm túc giả vờ ngủ say, trong mắt Tạ Trì chợt hiện lên ý cười, tiến tới gần rồi hôn cô một cái: “Ngủ ngon.”
Lông mi Kim Mê khẽ run, nhưng cô vẫn không mở mắt.
Tạ Trì nằm trở về vị trí của mình và dần dần chìm vào giấc ngủ, mãi cho đến khi nhịp thở của anh đã trở nên đều đặn, Kim Mê lúc này mới mở mắt ra.
Thành thật mà nói thì cho đến bây giờ cô vẫn có chút không tin mình và Tạ Trì đã ngủ với nhau, nhất là khi cô biết Tạ Trì chính là cậu bé mà cô đã gặp trên du thuyền.
Rõ ràng lần trước gặp mặt, anh vẫn còn nhỏ như vậy, bây giờ đột nhiên lại biến thành chồng cô, chuyện này còn còn khiến cô khó tin hơn cả việc lúc trước khi cô nhìn thấy đứa cháu đang học cấp ba của mình bất ngờ sinh được hai đứa con.
Trước đây cô luôn tự xưng là chị ở trước mặt Tạ Trì cũng là bởi vì trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy Tạ Trì chính là một cậu em trai.
…. Ấy không, Tạ Trì không hề nhỏ chút nào hết.
Dù gì thì cô cũng xuất thân từ nhóm nhạc nữ, kĩ năng ca hát nhảy múa chắc chắn không tệ.
Kim Mê cảm thấy đây đúng là phong cách của Triệu Nghệ Nam, kiếp trước người luôn miệng nói nghệ sĩ phải phát triển ở nhiều lĩnh vực vì thế đã bắt đầu phát hành album và tổ chức concert cho cô cũng chính là cô ấy.
Bởi vì cô đã rời khỏi nhóm, cho nên không thể hát những ca khúc trước đây của nhóm được nữa, thế là đành phải tìm người viết lại bài hát khác. Người Triệu Nghệ Nam tìm nhất định là người rất có tài năng, chỉ có điều hiện tại bài hát đó vẫn chưa được viết xong và cô thì cũng chưa được gặp người đó lần nào.
Buổi chiều cô ngồi trên sô pha chơi với chó cưng và xem kịch bản, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà đã thấy Tạ Trì từ công ty trở về.
“Công ty anh không có việc gì à?” Kim Mê vừa ăn hoa quả đã được dì Chu gọt, vừa ngẩng đầu lên nhìn Tạ Trì vừa về tới nhà.
Tạ Trì nới lỏng cà vạt trên cổ áo, sau đó cởi nút áo ra: ”Anh là tổng giám đốc, nếu không biết cách lãnh đạo tập thể thì chỉ có thể tự làm việc đến chết.”
Kim Mê: “…”
Hiểu rồi, hàm ý của anh chính là ném công việc cho cấp dưới làm hết.
Chợt cảm thấy đau lòng thay cho trợ lý Trần một giây. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Anh lên lầu thay quần áo đây.” Nói xong Tạ Trì sải bước đi lên lầu. Thực ra là anh đang lo lắng Kim Mê sẽ gặp chuyện nguy hiểm, nếu như người trước đây hãm hại cô không phải là Đặng Chấn Văn, vậy thì rất có thể người kia vẫn còn ở trong nhà họ Vương. Tuy rằng hiện tại cô đang trong hình dáng của Mạnh Xán Nhiên, nhưng ngày nào còn chưa tóm được người kia, anh thật sự không thể an tâm nổi.
Sắp rồi, Đặng Chấn Văn sẽ sa lưới, sẽ không một ai trong nhà họ Vương có thể trốn thoát được.
Buổi tối sau khi hai người họ đã cơm nước xong, Tạ Trì gọi Kim Mê và nói rằng anh muốn vẽ một bức chân dung.
Tạ Trì đã từng học vẽ, hơn nữa trong phương diện này anh cũng rất có thiên phú, Kim Mê nhìn dáng vẻ anh cầm giấy và bút vẽ trong tay, thật đúng là có toát lên vài phần khí chất của một nghệ thuật gia: “Anh đừng nói anh lại định vẽ chân dung của em đấy nha?”
Ở nhà cũ có rất nhiều bức tranh của cô do chính tay Tạ Trì vẽ, nhưng cô nghe bà nội nói rằng, hình như đã rất lâu rồi anh không vẽ.
Tạ Trì đặt giấy vẽ lên giá vẽ, sau đó xoay cây bút trong tay hai cái và nói: “Không phải vẽ em, mà là vẽ người em đã nói ấy.”
Kim Mê có chút kinh ngạc, nhưng đã hiểu được dụng ý của anh: “Là anh đang muốn phác hoạ chân dung của nghi phạm giống như trong phim ấy hả?”
“Anh không giỏi đến mức như thế đâu, chỉ có thể thử một chút thôi.” Tạ Trì bảo Kim Mê ngồi xuống ghế giống anh, ngòi bút khẽ chạm nhẹ lên giấy vẽ: “Em có thể thử nhớ lại diện mạo của người kia, hãy cố gắng làm sao cho càng cụ thể càng tốt.”
“... Được rồi.” Kim Mê miễn cưỡng gật đầu, diện mạo của người kia quả thật không có gì đặc biệt, anh muốn cô miêu tả cụ thể chi tiết, thật đúng là có chút làm khó cô: “Vóc dáng của anh ta rất cao, khoảng một mét tám, dáng người trung bình, khuôn mặt hơi vuông, nhìn rất đôn hậu thành thật.”
Cô và Tạ Trì cứ như thế ở trong phòng làm việc cả đêm, cô miêu tả anh vẽ, sau khi đã sửa đi sửa lại vô số lần, cuối cùng thành phẩm cũng có chút giống với người tối hôm đó.
“Hơi giống, hơi giống rồi đó.” Kim Mê chỉ vào người trên giấy vẽ, kích động đến nỗi đầu ngón tay run lên: “Đôi mắt này rất giống với người đó, kỹ thuật vẽ của anh quả là tuyệt đỉnh.”
“Cảm ơn em, quá khen rồi.” Tạ Trì cầm tờ giấy vẽ trên tay, nhìn chằm chằm người trên đó: “Anh thấy người này rất quen, hình như là Vương Tùng thì phải.”
“Vương Tùng?” Kim Mê hồi tưởng lại một hồi nhưng trong đầu cô không có ấn tượng gì về cái tên này: “Anh ta cũng có họ Vương sao?”
“Ừm, anh ta là bà con họ hàng xa của hai anh em nhà họ Vương, đến thành phố A để nương tựa nhà họ Vương.” Mấy năm nay Tạ Trì vẫn luôn điều tra những chuyện liên quan đến nhà họ Vương, thế nên anh cũng biết được chút ít về những người xung quanh nhà bọn họ: “Sau khi anh ta tới thành phố A thì đã làm tài xế cho Vương Cảnh Bình, sau đó nhà họ Vương bị điều tra, anh ta cũng phải vào tù. Chỉ có điều người này rất kín miệng, cảnh sát không hỏi thêm được gì từ chỗ của anh ta, hai anh em nhà họ Vương cũng một mực bảo vệ anh ta, hai năm trước đã ra tù và tiếp tục ở lại làm tài xế cho Vương Cảnh Bình.”
Tạ Trì nói tới đây, ánh mắt chợt tối lại, việc người này đã vào đến trong tù mà vẫn còn có thể đi ra đã chứng tỏ những bằng chứng mà cảnh sát nắm trong tay cũng chỉ đủ để giam giữ anh ta có ngần ấy thời gian mà thôi. Có thể lúc ban đầu họ đã cố gắng moi thêm điều gì đó từ anh ta nhưng cuối cùng họ đã không thành công.
“Nhà họ Vương phái tên này ra tay cũng không phải là không có khả năng, chỉ là...” Tạ Trì ngước mắt lên nhìn Kim Mê đang ngồi ở phía đối diện: “Với dáng vẻ hiện tại này của em, căn bản không có cách nào vạch trần anh ta được.”
Cảnh sát chắc chắn sẽ không tin vào chuyện chuyển đổi linh hồn này, họ cần phải có trong tay bằng chứng thì mới có thể bắt người.
Đối với chuyện này, Kim Mê cảm thấy rất phiền não, đoán chắc người đã đột nhập vào nhà của cô chính là Vương Tùng, nhưng hiện tại mặc dù đã biết anh ta là ai những cũng chẳng thế làm được gì anh ta cả.
Tạ Trì lo lắng cô sẽ lén lút tự mình tiếp cận với Vương Tùng nên lên tiếng nhắc nhở: “Người này rất nguy hiểm, em phải tránh xa anh ta một chút. Mặc dù hiện tại chúng ta không có lý do gì để bắt anh ta, nhưng chỉ cần Đặng Chấn Văn sa lưới chúng ta lập tức có thể kéo theo cả anh ta ra ngoài.”
Nhà họ Vương sai người giết Đặng Chấn Văn nhiều lần như vậy, chắc chắn anh ta sẽ không giữ kín như bưng ở trước mặt cảnh sát giống như Vương Tùng.
Bản thân yếu như nào, Kim Mê là người hiểu rõ nhất, kiếp trước chỉ với hai ba cú cô đã bị Vương Tùng khống chế, cô không có một chút cơ hội đánh trả hay phản kháng nào, thế thì làm sao cô còn có thể nghĩ đến việc tìm đến anh ta: “Anh cứ yên tâm đi, em đâu phải là anh, em sẽ không làm ẩu làm càng như thế đâu.”
Tạ Trì: “…”
“Anh mới là người đừng nên đi chọc giận anh ta, tên này rất lợi hại, vừa nhìn là biết anh ta đã từng được huấn luyện đó.”
Tạ Trì mở ngăn kéo ra và cất giấy vẽ, bút vẽ vào, đồng ý: “Em yên tâm, hiện tại anh đang rất sợ chết nhưng anh tin lần này mấy người Thẩm Xác nhất định có thể bắt được Đặng Chấn Văn.”
“Ừ.”
“Thôi bây giờ chúng ta đi ngủ đi, đã muộn lắm rồi.”
Kim Mê: “…”
Tại sao anh có thể quay ngoắt sang chuyện khác nhanh như thế được vậy?
“Sao thế, em vẫn chưa muốn ngủ à?” Tạ Trì đứng lên, thấy cô vẫn còn đứng tại chỗ thì dừng lại rồi nhìn cô: “Hay là em muốn ngủ ở đây?”
Kim Mê: “…”
Câu này có phải có ý nghĩa giống như cô đang nghĩ không? Là do cô đen tối hay là do Tạ Trì không biết xấu hổ?
Cô cười ha hả hai tiếng với Tạ Trì: “Em không có cái sở thích này đâu nha, với lại chỗ anh cũng không có giường.”
Tạ Trì nhìn cô với ánh mắt đầy hàm ý sâu xa: “Cũng không nhất thiết phải ở trên giường.”
Kim Mê: “…”
Cô biết mà, người không biết xấu hổ chính là Tạ Trì.
Nhìn thấy cô xoay người đi về phía cửa, Tạ Trì nhếch môi đuổi theo, đi đến bên cạnh cô, nói: “Em yên tâm đi, ý anh là ngủ theo kiểu đơn thuần, anh sẽ không làm gì em đâu.”
Tạ Trì quả thật nói được làm được, rất yên phận ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh Kim Mê. Nhưng dù sao thì hai người người tối hôm qua mới làm ở trên chính chiếc giường này, cứ thế này thế kia mãi làm giờ Kim Mê thật sự rất khó có thể bình tâm thoải mái cho được.
“Em không buồn ngủ à?” Tạ Trì nhắm mắt lại và hỏi một câu: “Có phải ban ngày em ngủ nhiều quá không?”
“...” Kim Mê không lên tiếng trả lời, giả vờ như là mình đã ngủ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tạ Trì không thấy cô đáp lại, anh mở mắt sau đó liếc nhìn cô một cái.
Thấy cô đang nghiêm túc giả vờ ngủ say, trong mắt Tạ Trì chợt hiện lên ý cười, tiến tới gần rồi hôn cô một cái: “Ngủ ngon.”
Lông mi Kim Mê khẽ run, nhưng cô vẫn không mở mắt.
Tạ Trì nằm trở về vị trí của mình và dần dần chìm vào giấc ngủ, mãi cho đến khi nhịp thở của anh đã trở nên đều đặn, Kim Mê lúc này mới mở mắt ra.
Thành thật mà nói thì cho đến bây giờ cô vẫn có chút không tin mình và Tạ Trì đã ngủ với nhau, nhất là khi cô biết Tạ Trì chính là cậu bé mà cô đã gặp trên du thuyền.
Rõ ràng lần trước gặp mặt, anh vẫn còn nhỏ như vậy, bây giờ đột nhiên lại biến thành chồng cô, chuyện này còn còn khiến cô khó tin hơn cả việc lúc trước khi cô nhìn thấy đứa cháu đang học cấp ba của mình bất ngờ sinh được hai đứa con.
Trước đây cô luôn tự xưng là chị ở trước mặt Tạ Trì cũng là bởi vì trong tiềm thức, cô vẫn cảm thấy Tạ Trì chính là một cậu em trai.
…. Ấy không, Tạ Trì không hề nhỏ chút nào hết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.