Bá Khí

Chương 19: Mượn đao giết người (1,2)

Xấu Tới Linh Hồn

25/09/2013

Phong Vân Vô Ngân cũng theo phong trào, ngồi cùng Phong Vân Tuyết trên một tảng đá lộ ra bên đường.

- Phong Vân Vô Ngân!

Lúc này, thiếu niên thiên tìa 18 tuổi Hạ Hồ Tử đột nhiên nhe răng cười với Phong Vân Vô Ngân:

- Lần thi đấu lựa chọn trước, ngươi liên tục đánh bại hai vị thiên tài của Nạp Lan gia tộc, bộc lộ tài năng khiến ta rất bội phục, nếu có cơ hội, ta rất muốn lãnh giáo cao chiêu của tiểu tử Vô Ngân!

Đang lúc nói chuyện, trong mắt hắn không hề che giấu ý tứ khiêu khích.

- Nếu như Hà đại ca muốn đối chiến cùng Phong Vân Vô Ngân, chúng ta sẽ chọn Hà đại ca thắng. Tuyệt học toàn thân của Hà đại ca, hàng thật giá thật, không giống chút người, đánh bậy đánh bạ, toàn bộ bằng vận khí!

Nạp Lan Phu, 12 tuổi, cùng với Nạp Lan Hoa, 14 tuổi của Nạp Lan gia tộc đồng thời nói vậy. Nạp Lan gia tộc thiệt thòi rất nhiều trên tay Phong Vân Vô Ngân, toàn bộ thành viên Nạp Lan gia tộc, bất kể nam nữ già trẻ, tất cả đều hận Phong Vân Vô Ngân đến thấu xương. Lúc này thái độ của Nạp Lan Hoa, Nạp Lan Phu khi đối mặt với Phong Vân Vô Ngân, đã không còn đơn giản là nói móc châm chọc như vậy.

Phong Vân Vô Ngân đạm mạc liếc mắt nhìn Hạ Hồ Tử, sau đó ngoảnh mặt làm ngơ đối với sự khiêu khích của Hạ Hồ Tử. Nghiêm khắc mà nói, lúc trước sáu đại gia tộc Khâu Hác Thành đều tham gia đến chuyện bức tử phụ mẫu Phong Vân Vô Ngân, cho nên, những người trước mắt này... Ngoại trừ Phong Vân Tuyết, Phong Vân Vô Ngân đều cảm thấy chán ghét đối với hết thảy, bao gồm cả Phong Vân Trường Thiên của Phong Vân gia tộc!

Chỉ bất quá, nội dung tỷ thí lần này, giống như một thí luyện phải hợp tác tập thể, Phong Vân Vô Ngân không muốn trở mặt cùng đám người. Cho nên hắn liền lạnh lùng làm ngơ.

- Mẹ nó, tiểu tử này khinh thường ta?

Lông mi Hạ Hồ Tử dựng thẳng, nắm chặt song quyền, tiếng xương cốt răng rắc kéo dài không dứt.

- Họ Hạ, ngươi đừng rỗi hơi gây sự!

Đối mặt sự trêu chọc của các đệ tử gia tộc khác, Phong Vân Tuyết quyết đoán đứng cạnh Phong Vân Vô Ngân, quát một tiếng.

- Được rồi, Hạ huynh, tính tình nóng nảy của ngươi nên thu lại đi!

Một gã thiếu niên thiên tài 18 tuổi khác của Da Luật gia tộc, Da Luật Thiên Long cười nói:

- Hạ huynh, hiện tại mọi người ngồi chung một cái thuyền, lại muốn hoàn thành thí luyện do các vị trọng tài sắp xếp, cho nên tốt nhất không cần nội đấu lúc này. Nếu như ngươi không quen nhìn rác rưởi gì đó, chờ sau khi kết thúc thí luyện, đánh hắn tơi bời cũng được!

- Đúng! Lão tử cần phải cắt đứt mấy xương sườn của hắn mới được! Bằng vào vận khí thượng vị, lại đi vỗ mông các vị trọng tài, liếm mông người ta, người như thế, lão tử vừa nghĩ đã cảm thấy tức điên rồi!

Hạ Hồ Tử liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, phi một tiếng, nhổ ra một ngụm nước bọt.

Phong Vân Vô Ngân giương mắt quét ngang mặt đám người, trong lòng hiện lên sát khí, bất quá vẫn cố gắng nhịn xuống, không hé răng nói nửa lời.

- Ừm, thời gian không sai biệt lắm rồi, mọi người tiếp tục tìm kiếm vài tên tán tu bị thương kia đi!

Da Luật Trượng cầm lấy cương đao để một bên, đứng lên đi về phía trước.

Dường như trong tiềm thức mọi người đã cho rằng Da Luật Trượng là đội trưởng của tiểu đội này, đều không nói một lời đứng lên theo sau hắn.

Phong Vân Vô Ngân và Phong Vân Tuyết thì đi ở sau cùng.

- Trường Thiên ngây thơ... Thực là ăn cây táo rào cây sung... Dĩ nhiên không theo bên cạnh chúng ta!

Phong Vân Tuyết nhìn Phong Vân Trường Thiên cúi đầu khom lưng ghé vào trước mặt thiếu niên thiên tài 18 tuổi của Trần gia, Trần Phi, hơi giận dữ nói.

- A...

Phong Vân Vô Ngân ngược lại cười:

- Phong Vân Trường Thiên đã sớm nghĩ mượn hơi quan hệ của Trần Phi. Tuyết tỷ, nếu như lần này chúng ta thông qua thí luyện tiến nhập Ngạo Hàn Tông, mười đệ tử Khâu Hác Thành chúng ta, khó tránh khỏi cùng chung một đường, cho nên Phong Vân Trường Thiên sớm tìm quan hệ bám váy Trần Phi, cũng là bình thường. Đệ xem, tu vi huyền khí của Trần Phi kia, hẳn là đã khoảng chừng Hậu Thiên lục phẩm, đáng giá giao tình.

- Di?

Phong Vân Tuyết cả kinh nói:

- Vô Ngân, đạo lý đối nhân xử thế, không ngờ đệ cũng hiểu được không ít.

Phong Vân Vô Ngân thầm nghĩ, loại mánh khóe này, thế giới trước khi ta xuyên qua, chẳng qua là bình thường mà thôi.

Bất quá, hắn không nói thêm gì, chỉ nhìn Phong Vân Tuyết mỉm cười.

Mấy giờ sau, tiểu đội 10 người dần dần tiến vào chỗ sâu trong Bạch Mang Sơn. Lúc này đã gần đến hoàng hôn, sắc trời trong núi lờ mờ xuống. Bởi vì nguyên nhân lần thí luyện này, dược nông hoa tượng trong núi, đã sớm bị đuổi xuống núi, bởi vậy, toàn bộ đỉnh núi là một mảnh tĩnh mịch, gió lạnh thổi qua, biển rừng sàn sàn, cũng có vài phần không khí mới lạ.

- Da Luật Trượng đại ca... Trời sắp tối rồi... Chúng ta... Chúng ta tìm một chỗ qua đêm, hay... Tiếp tục sờ soạng tìm kiếm...

Thiên tài 12 tuổi Hồ Dã của Hồ gia có chút chột dạ nói.

Da Luật Trượng nhíu mày suy tư một lát, chợt nói:



- Mọi người nghe đây, các vị trọng tài đã chuẩn bị cho chúng ta lần thí luyện này, có hạn chế thời gian, qua đêm nay, chúng ta chỉ còn thời gian ba ngày. Một đường truy tung đến đây cũng không phát hiện bất luận dấu vết gì vài tên tán tu kia lưu lại, quả nhiên, người từng trải chính là người từng trải, nhất định bọn họ cực giỏi ẩn nấp, xem ra, muốn tìm bọn họ, chi bằng tốn thêm một chút tâm tư và thời gian.

- Như vậy... Phải tìm suốt đêm nay, đồng thời, chúng ta phân ra mấy đường, phát hiện tung tích tán tu này, lợi dụng khói lửa thông báo cho những người khác.

Nói xong, Da Luật Trượng lấy ra mấy điếu thuốc hoa đã chuẩn bị từ trước:

- Chúng ta có mười người, phân làm ba đội, chia ra động!

- A?

Hồ Dã 12 tuổi, Nạp Lan Phu 12 tuổi, Nạp Lan Hoa 14 tuổi, cùng với Phong Vân Trường Thiên 14 tuổi, đồng thời hít sâu một ngụm khí lạnh.

- Da Luật đại ca, chuyện này... Sợ rằng có chút không thích hợp đi? Chúng ta đối phó năm gã tán tu, nếu như phân tán hành động, chỉ sợ.... Thực sự có chút nguy hiểm...

- Hừ!

Da Luật Trượng bất mãn hừ một tiếng:

- Khiếp nhược! Năm gã tán tu bị thương mà thôi, lại khiến các ngươi sợ thành như vậy? Ngay cả chút gan dạ sáng suốt đó cũng không có, ngày sau tu luyện trên võ đạo, tất nhiên không thể đạt được thành tựu khả quan.

- Trọng tài đại nhân đã nói rõ, năm gã tán tu kia, tất cả đều bị chấn thương, chỉ có thể phát huy ra sáu bảy thành thực lực, mấy ngày hôm trước, chúng ta được trọng tài đại nhân ban tặng Thối Thể Đan, tố chất thân thể đã được đề cao trên diện rộng, trạng thái đang ở mức đỉnh phong, hà tất lại sợ một đám tán tu đang chật vật chạy trốn?

Bị Da Luật Trượng răn dạy như vậy, đám đệ tử nhỏ tuổi không dám tiếp tục hé răng.

Da Luật Trượng lại tà tà liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân:

- Phong Vân Vô Ngân, ngươi còn nhỏ tuổi, khẳng định trong lòng rất sợ hãi, bất quá ngươi yên tâm, ta cùng một tổ với ngươi, nếu gặp phải đám tán tu này, ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn!

Phong Vân Vô Ngân nhíu mày nói:

- Nếu như tìm kiếm suốt đêm, không cần phải phân tán hành động.

- Ha ha ha! Có người sợ, Ha ha ha! Thiên tài? Thiên tài là cái lông!

Hạ Hồ Tử cố ý cất cao âm điệu, trong giọng nói lộ vẻ trào phúng mỉa mai.

- Ta đồng ý kế hoạch của Da Luật đại ca!

Trần Phi ít lời mà nhiều ý nói.

- Binh phân ba đường, hiệu suất cao!

Da Luật Thiên Long cũng nói vậy.

- Ta cũng đồng ý diệu kế của Da Luật Huynh, có người sợ, như vậy cút đuôi khỏi Bạch Mang Sơn đi!

Hạ Hồ Tử dương nanh múa vuốt nói.

Trong mười người, chỉ có Da Luật Trượng, Da Luật Thiên Long, Hạ Hồ Tử, Trần Phi, Phong Vân Tuyết đạt được tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm. Hiên nay trong năm người đã có bốn người đồng ý phân tán tìm kiếm, như vậy cho dù Phong Vân Vô Ngân có cảm thấy kế sách này thật rác rưởi, cũng chỉ có thể làm theo cách Da Luật Trượng nói.

- Được rồi, nếu mọi người không có ý kiến, như vậy cứ thế mà làm!

Da Luật Trượng vô cùng đắc ý, phảng phất như có vui vẻ của cảm giác thượng vị giả ra lệnh, ta tại đám trẻ tuổi Khâu Hác Thành, tu vi cảnh giới tối cao, ngày sau tiến nhập Ngạo Hàn Tông... Đám người này cũng phải nghe lời của ta! Đương nhiên, Phong Vân Vô Ngân không cần nghe ta, bởi vì hắn rất nhanh sẽ chết!

- Phong Vân Vô Ngân, Phong Vân Trường Thiên, Nạp Lan Phu, Nạp Lan Hoa, Hồ Dã, năm người các ngươi một tổ, Thiên Long, ngươi và Phong Vân Tuyết một tổ, Hạ huynh đệ, ngươi và Trần Huynh một tổ.

Da Luật Trượng đơn giản phân phối một phen, sau đó cầm khói lửa trong tay, chia cho Hồ Tử, Da Luật Thiên Long mỗi người một cái, lưu lại cho mình một cái.

- Nhớ kỹ, khi tìm được đám tán tu này, đầu tiên phải thả ra khói lửa, nghìn vạn lần không nên nghạnh kháng cùng bon họ. Sau khi thấy khói lửa, mọi người lập tức xông lên cứu viện. Được rồi, phân công nhau xuất phát!

Ba tổ nhân mã, chia làm ba hướng khác nhau xuất phát.

Trước khi đi, Phong Vân Tuyết nói với Phong Vân Vô Ngân:

- Vô Ngân, cẩn thận!

- Tuyết tỷ, không sao, đây là thí luyện đoàn thể, tuy rằng đệ rất ghét đám người kia, bất quá, tốt nhất tuân theo thập thể!

Phong Vân Vô Ngân thấp giọng nói. Chủ yếu là hắn còn chưa đủ thực lực giết năm tán tu, bằng không, hắn tình nguyện một người đi hoàn thành thí luyện này.

Bất quá , đối với việc phân phối này, khách quan mà nói, Phong Vân Vô Ngân vẫn có chút tán thành cách làm của Da Luật Trượng.

Phong Vân Trường Thiên, 14 tuổi, Hậu Thiên tam phẩm, Nạp Lan Phu và Hồ Dã, 12 tuổi, Hậu Thiên nhị phẩm, Nạp Lan Hoa 14 tuổi, Hậu Thiên tam phẩm, hơn nữa Phong Vân Vô Ngân, kỳ thực mới chỉ 11 tuổi, nhưng thực lực Hậu Thiên tứ phẩm. Những người này hợp lại dưới trướng Da Luật Trượng Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, cũng rất thích hợp.



Bốn người còn lại, tất cả đều là Hậu Thiên lục phẩm sơ kỳ, hai người một tổ, một khi gặp phải đám tán tu bị thương, muốn tự bảo vệ mình tự nhiên không có vấn đề.

Một đường không nói chuyện, Phong Vân Vô Ngân chỉ đi theo phía sau đám người Da Luật Trượng, Phong Vân Trường Thiên, 104 hạt đan điền xoay quanh quẩn xung quanh cơ thể, một khi vừa gặp phải nguy hiểm, Phong Vân Vô Ngân trực tiếp thu nạp Thiên Địa Đan Điền vào trong cơ thể, thôi phát tu vi huyền khí tứ phẩm nghênh địch.

Trăng treo giữa trời!

Ánh trăng lành lạnh thê lương chiếu xuống Bạch Mang Sơn!

Tiểu đội của Phong Vân Vô Ngân và Da Luật Trượng đã tiến nhập một mảnh đất trống nho nhỏ trong rừng.

Lúc này!

- Ừm?

Trong gió đêm, Phong Vân Vô Ngân rõ ràng cảm nhận được một mùi máu tươi nhàn nhạt.

- Chờ một chút!

Bất ngờ, Da Luật Tề trược tiếp rút cương đao trên lưng, ý bảo mọi người dừng mắt, mũi hắn co rúm hít hít vài cái, cúi đầu vừa nhìn, chỉ thấy trên mặt đất dính vài giọt đỏ sẫm lấm tấm, không phải máu tươi, vậy là cái gì?

- Khụ khụ... Khụ khụ...

Đột ngột,một trận ho khan vang lên phía đối diện rừng cây đám người Phong Vân Vô Ngân.

- Ai?

Phong Vân Trường Thiên rút kiếm cầm trong tay, thân hình cũng lui về phía sau một bước.

Phong Vân Vô Ngân rút đoản kiếm bên hông, thấp giọng nói:

- Da Luật Trượng, phóng khỏi lửa đi!

Da Luật Trượng không chút động đậy nhìn về phía rừng cây đối diện, huyền khí toàn thân đã dâng trào, nhưng vẫn không lập tức phóng ra khói lửa.

- Ha ha, ta còn tưởng rằng vài tên cao thủ Ngạo Hàn Tông đuổi qua đây, hóa ra, là một đám tiểu hài tử miệng còn hôi sữa! Ha ha, có ý tứ, có ý tứ!

Một loạt tiếng cười quỷ dị vang lên từ trong rừng cây đối diện, dưới ánh trang, năm thân hình tráng kiện dần dần hiện ra.

Chỉ thấy, lúc này trong tai bọn họ cầm các loại binh khí, hoặc là đại chùy, hoặc là trường kiếm, hoặc là chiến phủ, nghênh ngang đi về phía đám người Phong Vân Vô Ngân.

Dưới ánh trăng, đi đầu chính là một người to lớn chột mắt, một tay vác búa tạ, liên tục ho khan, trong miệng cũng có máu tươi chảy xuống, nhưng hắn lại không thèm để ý, thậm chí cũng không thèm dùng tay lau đi vết máu bên môi. Hắn vừa ra đầu lưỡi thô to, liếm vết máu trên môi, nhe răng cười, mắt phóng ra tia âm hiểm.

Phía sau người to lớn chột mắt, còn 4 người, đều là người chân tay to lớn, mắt xiên mày xẹo, mặt có vết đao, ánh mắt tà ác.

Trên mặt năm người này đều lộ ra vẻ chật vật, thậm chí có người còn đang ôm ngực rên nhỏ, bất quá, bọn họ lại đang cười, cười rất tà ác, rất càn rỡ, trên người bọn họ, có một loại cảm giác khiến Phong Vân Vô Ngân thấy khó chịu.

- Sát khí! Trên người những người này, có một loại khí tức thị sát và liều mạng!

Trong lòng Phong Vân Vô Ngân khẽ động, chợt gầm nhẹ với Da Luật Trượng:

- Mau phóng khói lửa!

- Ừm, noi vậy, các ngươi chính là năm tán tu sao? Hôm nay, ta phụng mệnh các vị đại nhân Ngạo Hàn Tông, đặc biệt tới lấy đầu các ngươi, nếu các ngươi thức thời, vậy nâng đao tự sát, còn có thể lưu toàn thi.

Da Luật Trượng cười lạnh nói. Cùng lúc đó, trên lưỡi đao cương đao hắn, đột ngột toát ra một đám khói mở, giống như cương đao nháy mắt bị nhiệt độ cao thiêu đốt, đây chinh là dấu hiệu đặc thù trước khi thi triển Liệt Diễm Đao Pháp của Da Luật gia tộc.

Da Luật Trượng có tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ, che ở phía trước đám người Phong Vân Vô Ngân, khí thế như núi, khiến năm tên tán tu sửng sốt một chút.

- Ừm? Thiếu niên, tu vi huyền khí Hậu Thiên lục phẩm trung kỳ?

Tráng hán một mắt cười lạnh một tiếng:

- Ngược lại cũng là một thiên tài! Chỉ là, các ngươi nghĩ chúng ta thụ thương, muốn làm thịt chúng ta? Ha ha ha? Ấu trĩ! Các ngươi là những đóa hoa trong nhà, mặc dù tu vi cao tới đâu, lúc đối mặt chúng ta cũng không thể phát huy ra được tám phần mười thực lực bản thân, muốn giết chúng ta, quả thực nằm mơ!

Trong mắt tráng hán một mắt tuôn ra sát khí hừng hực, khuôn mặt co lại:

- Dĩ nhiên muốn giết chúng ta! Một đám tiểu tử miệng còn hôi sữa, dĩ nhiên muốn giết chúng ta?

Bất thình lình, năm gã tán tu đều bức ra một cổ sát khí thực chất, bay thẳng đến phía đám người Da Luật Trượng, Phong Vân Vô Ngân!

- Da Luật đại ca! Mau, Mau phóng khói lửa!

Trước mặt sát khí này, Hồ Dã dĩ nhiên trực tiếp sợ đến mức không khống chế nổi tiểu tiện, thất thanh khóc rống lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bá Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook