Chương 114: Phong Vân Vô Ngân vs Phong Lực Hành
Xấu Tới Linh Hồn
11/04/2017
Bốn phía quảng trường mọi người ào ào bàn tán. Tùy tùng Tiên Thiên trong trận doanh của Từ Đồ nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân vô cùng oán độc,
sát khí bừng bừng, hận không thể xông lên chém Phong Vân Vô Ngân thành
vạn mảnh.
Nếu như không phải Lý Vạn Tiên chịu tiêu hao hạo khí trân quý thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Quyết cứu chữa, hôm nay Từ Đồ đã trở thành một bãi thịt nát rồi.
Đế Huyền khẽ nghiên đầu liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, sau đó liền rời ánh mắt đi nơi khác, bộ dáng vân như mây bay gió thoảng.
Còn Phong Lực Hành kia ngay cả liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân cũng không thèm.
Cuộc đấu lại tiếp tục.
Phong Vân Vô Ngân đã thăng cấp, vốn có thể rời khỏi đấu trường quay trở về khách sạn để nghỉ ngơi, chẳng qua hắn vẫn lưu lại để tiếp tục quan sát những trận đấu sau.
Những trận kế tiếp cũng coi như có phần đặc sắc, các loại vũ kỹ kỳ lạ cổ quái thi nhau xuất hiện, thậm chí còn có cả vũ khí Tiên Thiên, bảo y Tiên Thiên khiến cho Phong Vân Vô Ngân được một phen mở rộng tầm mắt.
Vài tiếng đồng hồ sau, vòng thi đấu thứ nhất đã đi đến hồi kết, một cặp đấu thủ cuối cùng lên đài so chiêu, chính là Phong Lực Hành được xưng là kẻ có thiên phú tài tỉnh gần với Đế Huyền nhất trong nhóm thiểu niên tán tu. Đối thủ của hắn chính là thiếu đảo chủ Đông Phương Anh đến từ Tử Điện đảo.
Đông Phương Anh thân khoác một bộ trường bào đen kịt, trên trường bào có những sợi tơ kim sắc kết thành hỉnh tượng ác ma dữ tợn, uy thế vô cùng, tản ra sự bá đạo khó có thể miêu tả, khiến cho kẻ khác hít thở không thông. Hơn nữa trên trường bào rõ ràng còn lưu chuyển một cỗ khí tức Tiên Thiên, hóa ra đây chính là một bộ bảo y Tiên Thiên!
Bảo vật mà Tử Điện đảo đời đời truyền lại... Tử Điện Bảo Y!
Ha ha ha ha!
Lúc này Đông Phương Anh cười cuồng ngạo, trong con ngươi bùng phát một luồng điện mang tím sẫm, chỉ khoảnh khắc sau, một luồng tử điện thô to như cánh tay xuyên qua thiên địa quấn quanh thân thể hắn, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể chém giết hết thảy.
Phong Lực Hành! Bản thiểu gia bể quan khổ tu nhiều năm, để cho ngươi cùng với Để Huyền thoải mái phát triển. Cái gì mà hai thiên tài bất thế của giới tán tu trẻ tuổi để quốc Chiến Tần? Ha ha ha! Thực sự là huênh hoang khoác lác! Cũng tốt, hôm nay ta liền cho ngươi hiểu rõ, thế nào mới là thiên tài chân chính!
Khi đang nói chuyện, hai tay Đông Phương Anh giơ ngang trước người, lòng bàn tay mở ra hướng về phía trước, trên bầu trời chợt xuất hiện một đám mây điện màu tím, điện xà lượn lờ, phong vân thất sắc. Sau một khắc, từ trong đám mây điện bắt đầu quất ra những luồng điện xà tinh thuần, phá không mà xuống, tụ lại xung quanh lòng bàn tay của Đông Phương Anh hình thành nên hai thanh điện đao to lớn, lôi điện bỗng chốc rền vang liên hồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Hai thanh điện đao to lớn này mang theo một loại lực lượng đáng sợ có thể chén nát hư vô.
Là Tử Điện Âm Lôi Đao!
Giữa không trung, Lý Vạn Tiên gật đầu tán thưởng:
Tương truyền mấy trăm năm trước, Tử Điện đảo chính là môn phái tán tu số một số hai của đế quốc Chiến Tần, tuyệt kỹ trấn là một môn vũ kỹ Địa giai cấp thấp Tử Điện Âm Lôi Đao, vô cùng cương mãnh, chém giết thiên quân vạn mã như cỏ rác. Chẳng qua bởi vỉ tài nguyên tu luyện kiệt quệ, Tử Điện đảo mới từ từ xuống dốc. Nhưng Đông Phương Anh tu luyện môn tuyệt kỹ Tử Điện Âm Lôi Đao này lĩnh ngộ ra được 5 phần lôi điện ý, lại có Tiên Thiên Tử Điện Bảo Y phòng ngự, quả thực đã có tư cách khiêu chiến Phong Lực Hành.
Một cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh cũng lên tiếng:
Đúng vậy. Thành chủ đại nhân, thực lực của Đông Phương Anh đã vượt qua thiếu niên áo xanh Trần Thái Hư đối chiến cùng với Đế Huyền. So với Phong Lực Hành cũng là người tám lạng kẻ nửa cân, trận thi đấu này là trận đặc sắc nhất ngày hôm nay, thực lực đôi bên tương đương thi đấu với nhau, quả thực khiến cho mọi người vô cùng chờ mong.
Lý Vạn Tiên cũng không nói nữa, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên trên võ đài.
Phong Lực Hành mái tóc tung bay, độc nhãn lấp lánh, toàn thân tản ra khí tức mãnh thú, vô cùng cuồng dã. Đối mặt với Đông Phương Anh đang khiêu khích, khuôn mặt hắn vẫn như giếng cổ không chút rung động, chỉ nói đơn giản:
Ngươi rất mạnh, nếu như không gặp phải ta cùng với Đế Huyền, chắc chắn đủ sức tiến vào ba vị trí đầu đại hội tuyển rể lần này. Đáng tiếc...
Dứt lời, không gian trước mặt Phong Lực Hành rung động tựa như gợn sóng, một con mành thú cự tượng vô cùng to lớn đột ngột hiện ra từ trong hư vô! Khí tức bá đạo như đến từ hồng hoang viễn cổ trong nháy mất tỏa ra khắp nơi. Phong Lực Hành nhẹ nhàng nhảy lên lưng của mãnh thú cự tượng, khí thế toàn thân đột ngột tăng cao, trong con mất còn lại thấu phát ra quang mang tàn khốc khát máu, nhe ră ng cười lên một tiếng:
Chiến đi!
Bất thình lình, giữa quảng trường rộng lớn chợt sinh ra từng mảng từng mảng thực vật viên cổ, rêu tảo dương xỉ, bụi cây thấp bé, cổ thụ che trời, dây leo chằng chịt như muốn phủ kín mặt đất.
- Phỉ phì! Phì phì!
Trên cổ thụ che trời, có thể thấy được mãng xà khổng lồ ẩn hiện.
Khẹc khẹckhẹc!
Qua lại giữa những chạc cây là kim mao viên hầu dữ tợn. Đan xen vào đó còn có cả tiếng hổ rống sói tru, mèo rừng ếch độc, từng đàn liệp ưng bay lượn xẹt qua bầu trời.
Cơ hồ là ngay lập tức, Phong Lực Hành đã biến quảng trường thành một mảng rừng rậm nguyên thủy, hung thú tràn ngập.
Thật là lợi hại!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân vô cùng thán phục. hắn phát hiện ra từng cọng cây ngọn cỏ, từng loài chim thú trên quảng trường kia, bao gồm cả cự tượng khổng lồ dưới chân Phong Lực Hành đều chân thực! Không phải biến ảo từ huyền khí, toàn bộ đều là thực!
Chút tài mọn! Phá cho ta! Tử Điện Âm Lôi Đao!
Đông Phương Anh hét lên một tiếng, Tử Điện Âm Lôi Đao trên hai tay chém thẳng ra. Tiếng sấm ầm ầm, điện quang bay loạn, uy thế phô thiên cái địa, tàn phá bừa bãi bên trong khu rừng nguyên thủy.
Phong Lực Hành ngồi ở trên mãnh thú cự tượng không chút nhúc nhích, biểu tỉnh trên mặt vô cùng ung dung.
Ằm! Ầm! Ầm!
Dưới sự tấn công của Tử Điện Âm Lôi Đao, bên trong khu rừng nguyên thủy cây cối thiêu đốt, mặt đất nứt nẻ, chim thú đều hôi phi yên diệt!
Nhưng cây cối bị thiêu hủy trong nháy mắt liền hồi phục như ban đầu, vết nứt nẻ trên mặt đất lập tức khép lại, hàng trăm sợ dây leo tựa như một đàn độc xà cuốn về phía Đông Phương Anh, viên hầu trên cây, liệp ưng trên trời, mãnh hổ dã lang cũng đồng thời lao tới.
- Gào!
Một đầu mãnh hổ màu trắng khổng lồ dài hơn ba thước từ phía sau một cây cổ thụ che trời nhảy ra, gầm thét một tiếng rồi đánh thẳng về phía Đông Phương Anh!
Bất kể là viên hầu, liệp ứng hay là cự hổ, tất cả đều là mãnh thú thập phẩm!
Trong sát na, Đông Phương Anh đã bị vài chục đầu mãnh thú thập phẩm vây công. Mà các loại thực vật cũng biến thành hung khí đoạt mạng. Dây leo quấn xiết, quái thụ phun ra độc dịch xanh lè, hoa ăn thịt người đong đưa mở cái miệng tựa như ác quỷ, hung tàn cắn tới Đông Phương Anh!
- Chết! Chết! Chết!
Toàn thân Đông Phương Anh được bao bọc bởi điện mang màu tím tựa như một cái kén, từng đạo Tử Điện Âm Lôi Đao chém giết ra ngoài với khí thể bài sơn đảo hải, tàn phá mãnh thú cùng thực vật thành hư vô, bụi cát bốc lên mù mịt bay loạn cả một vùng trời!
Tốc độ Đông Phương Anh phóng ra Tử Điện Âm Lôi Đao mặc dù nhanh, nhưng mãnh thú thực vật trong rừng nguyên thủy kia tựa như bất tận, đợt ngày ngã xuống đợt khác xông lên. Dần dần, mãnh thú thực vật vô cùng vô tận tựa như một cơn hồng thủy ầm ầm bao phủ lẩy Đông Phương Anh!
Mãnh thú hung hãn không sợ chết, điên cuồng lao vòng vòng xoáy điện mang bao bọc quanh thân Đông Phương Anh, đám mây điện lơ lửng trên đỉnh đầu Đông Phương Anh càng ngày càng mờ nhạt suy yếu!
- Kết thúc thôi!
Thình lình, trong độc nhãn của Phong Lực Hành uy năng bộc phát, hét lên một tiếng, thúc dục mãnh thú cự tượng dưới chân tiến về phía Đông Phương Anh!
- Rầm! Rầm! Rầm!
Mặt đất nứt vỡ, run lên từng cơn như núi lở sóng gầm.
Những người đang xem cuộc chiến ở bốn phía quảng trường, toái tim cũng kinh hoảng đập theo từng bước tiến của mãnh thú cự tượng, máu huyết toàn thân đều trở nên hỗn loạn.
- Rắc! Rắc! Rắc!
Từng khe nứt khổng lồ lan tràn khắp nơi trên mặt đất rồi hội tụ lại dưới chân Đông Phương Anh.
- Ầm!
Chỗ đặt chân của Đông Phương Anh trong nháy mắt sụp xuống một mảng lớn!
Lập tức một làn mây điện xuất hiện dưới chân Đông Phương Anh, nhờ vào sự nâng đỡ của đám mây điện mới không khiến hắn bị rơi vào trong hố. Lúc này, điện mang quanh thân thể hắn lộ ra vẻ ảm đạm, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt tái nhợt của hắn trong đó.
Ha ha ha ha! Bại cho ta!
Phong Lực Hành uy thể ngập trời, song quyền xiết chặt, đột nhiên đấm loạn vào trong hư không. Mãnh thú cự tượng ở dưới chân hắn cũng điên cuồng dẫm đạp tại chỗ.
Ong! Ong! Ong!
Từng luồng âm ba vô hình xé rách không gian, trực tiếp bao phủ lấy đám mây điện dưới chân Đông Phương Anh.
A!
Khuôn mặt Đông Phương Anh trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, thân thể bắt đầu run rẩy.
Ha ha ha ha! Mãnh Tượng Chi Nộ! Bại! Bại cho ta!
Phong Lực Hành càng đánh càng dũng mãnh, lôi ra một cái trống trận từ trong nạp giới, hai nắm tay nặng nề đập lên trên mặt trống.
Ùng Ùng ùng~~~~—~
Không gian nơi Đông Phương Anh đang đứng bông truyền ra tiếng vỡ vụn tựa như thủy tinh, ngay sau đó Tử Điện Bảo Y hắn đang mặc trên người cũng rạn nứt từng tấc từng tấc, trở thành một miếng vải rách.
Ngay cả một kiện bảo y Tiên Thiên cũng bị tan vỡ!
Phụt!
Rốt cục Đông Phương Anh cũng phun ra một ngụm máu tươi, từ trên không trung té ngã xuống đất, sinh tử không rõ.
Sau một khấc, Phong Lực Hành thu hồi trống trận, mãnh thú cự tượng, rừng nguyên thủy bốn phía cũng biển mất trong nháy mắt.
Trên võ đài, Đông Phương Anh nằm thẳng cẳng như cá chết, không nhúc nhích tẹo nào.
Phong Lực Hành dường như chưa có việc gỉ xảy ra cúi đầu về phía Lý Vạn Tiên ở giữa không trung, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.
Cử trọng nhược khinh, đánh bại một thiểu niên thiên tài lĩnh ngộ ra 5 phần lôi điện ý mặc Tiên Thiên Tử Điện Bảo Y. Đây chính là thực lực của Phong Lực Hành.
- ừm, Phong Lực Hành, ngươi thắng!
Lý Vạn Tiên lớn tiếng tuyên bố:
- Ngươi có thể phát huy ra năm thành uy lực của kiện Tiên Thiên chí bảo
Thú Vương Chiến cổ, mạnh mẽ chấn vỡ Tiên Thiên bảo y của Đông Phương Anh, thắng lợi là điều tất nhiên.
Nói xong, Lý Vạn Tiên thúc dục Xuân Phong Hóa Vũ Quyết cứu sống lại Đông Phương Anh đang sinh tử chưa rõ.
Vòng thi đấu thứ nhất đã kết thúc, chọn ra được 54 thiên tài tiến vào vòng trong. Lý Vạn Tiên lập tức tiến hành nghi thức rút thăm để ngày mai 54 thiên tài này tiếp tục so đấu, chọn ra 27 người được thăng cấp tiếp theo.
Trong lần rút thăm này, Phong Vân Vô Ngân vô cùng xui xẻo, dĩ nhiên lại đụng độ Phong Lực Hành.
Thi đấu ngày mai, Phong Vân Vô Ngân sẽ đánh với Phong Lực Hành!
Còn kẻ có khả năng lớn nhất đoạt vị trí đầu là Để Huyền thì rút thăm phải thiểu môn chủ Cự Mộc môn Đàm Dũng. Đàm Dũng kia liền trực tiếp bỏ quyền thi đấu chịu thua, cho nên ngày mai Đế Huyền không cần phải đấu trận nào.
Sau khi rút thăm hoàn tất, Phượng Tử Y dẫn dắt nhân mã ba mươi sáu phái, bảy mươi hai đảo đi tới khách sạn đã được chuẩn bị ở trong thành để nghỉ ngơi.
Lúc này Phong Lực Hành chậm rãi đi tới trước mặt Phong Vân Vô Ngân, con mắt duy nhất ánh lên vẻ cao ngạo:
- Lực lượng cơ thể ngươi rất mạnh, nhưng vẫn không phải đối thủ của ta, ngươi có thể chịu thua, ngày mai không cần tới thi đấu nữa.
- Ngày mai gặp lại!
Phong Vân Vô Ngân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phong Lực Hành, sau đó xoay người đi theo Phượng Tử Y.
Phong Lực Hành nhìn chằm chằm bóng lưng Phong Vân Vô Ngân, sau đó lắc đầu cười cười.
Giữa không trung.
Mười con Tiên Thiên giao long kéo theo vương tọa lăng không bay về hướng đông. Một đám cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh, Tiên Thiên Cương Khí cảnh cũng phi hành theo sau.
- Thành chủ đại nhân, trận thi đấu ngày mai, đối thủ của Đế Huyền trực tiếp bỏ quyền, từ tình hình của các trận đấu hôm nay mà nói, thi đấu ngày mai sẽ không mấy gay cấn nữa.
Một cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh lên tiếng phân tích.
Lý Vạn Tiên nhíu mày suy nghĩ trong khoảnh khắc:
- Đối thủ của Phong Lực Hành, thiếu niên họ Quách kia cũng không bỏ quyền. Lực lượng cơ thể hắn cường hân, hơn nữa còn tu luyện thượng cổ Yêu Thai Bí Thuật, chắc là cũng có sức để liều mạng. Trận đấu giữa Phong Lực Hành với thiếu niên họ Quách có lẽ sẽ trở thành trận đấu hấp dẫn duy nhất trong ngày mai.
-A?
Vài tên cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đều giật mình nói:
- Thành chủ đại nhân, lẽ nào ngài xem trọng thiếu niên họ Quách kia? Phong Lực Hành có năng lực đối kháng với Đế Huyền, sợ ràng thiếu niên họ Quách kia chẳng mẩy mà bị miểu sát thôi!
- Miểu sát thì chưa chắc, nhưng mà Phong Lực Hành cũng chiếm tới tám phần là chiến thẳng.
Lý Vạn Tiên thản nhiên cười. Vương tọa dần dần bay xa, khuất dần sau rặng mây ở phía chân trời.
Nội thành Vạn Tiên thành, khách sạn được ban bài cho ba mươi sáu phái, bảy mươi hai đảo.
Khu khách sạn này thực ra là một dãy các tiểu viện san sát nhau tạo thành, mẩy trăm tòa tiểu viện rộng rãi tao nhã, là một nơi nghỉ ngơi khá tốt.
Phong Vân Vô Ngân ngồi ở trong sân dưới một gốc cây cao lớn, chân mày khẽ nhíu, thầm nghĩ:
- Ta cũng thực sự là xui xẻo! Vừa mới tiến vào vòng đẩu thứ hai đã đụng phải cái loại cường giả siêu cấp như Phong Lực Hành. Muốn vượt qua cửa ải của Phong Lực Hành quả thực có chút khó khăn.
Phong Vân Vô Ngân kiểm toa lại tình trạng thực lực bản thân mình, huyền khí bát phẩm, 5 phần kiếm ý, lực lượng cơ thể 15 vạn cân, gia trì thêm Thần Lực Chùy sẽ bạo phát ra hơn 20 vạn cân.
Đòn sát thủ chính là 2 chiếc giao long tí có nhiễm Tiên Thiên cương khí.
Cũng không phải là không có lực đánh một trận.
Bất chợt, Phong Vân Vô Ngân khoanh chân mà ngồi, phóng 1664 hạt thiên địa đan điền ra bên ngoài cơ thể, bắt đầu hấp thu luyện hóa linh khí trong trời đất.
Tu luyện! Bất cứ lúc nào cũng không được bỏ qua tu luyện!
Sau khi tu luyện vài tiếng đồng hồ, Phong Vân Vô Ngân cảm thấy một chút mệt mỏi, bèn vào phòng ngủ một giấc bổ sung thể lực, đạt tới trạng thái tốt nhất để nghênh tiếp trận đánh ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Phong Vân Vô Ngân đã đi tới khu vực võ đài. Lúc này khu vực xung quanh võ đài đã lấp đầy các lộ tán tu từ lâu.
Rất nhiều các thanh niên tán tu hôm qua bị loại bỏ đều không rời khỏi thành Vạn Tiên, mà dân theo tùy tùng tới quan chiến.
Ngay cả một đối thủ đã bỏ quyền hôm nay không cần phải thi đấu với Để Huyền cũng đã tới quảng trường.
Phong Vân Vô Ngân âm thầm kinh ngạc, tìm tới khu vực chỗ ngồi của mình, sau đó liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Phong Lực Hành.
Lúc này Phong Lực Hành khoanh chân ngồi dưới đất, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như một vị cao tăng khổ hạnh. Cả người lại bị bao bọc trong luồng khí tức viên cổ man hoang tựa như hung thần, vô cùng quái dị.
Đám người quan chiến xung quanh như vô tỉnh hữu ý liếc mắt nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cười cợt, coi thường, còn có chút hả hê...
Cho dù là Lý Tu cùng Hoàng tiền bối quan chiến ở khu vực lớn nhất cũng không tin tưởng nhìn Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt có phần lo lắng tiếc hận.
Phong Vân Vô Ngân không thèm ngó nhìn xung quanh, học theo Phong Lực Hành khoanh chân ngồi dưới đất, phóng ra 1664 hạt thiên địa đan điền bắt đầu tu luyện.
Hôm qua, sau khi hấp thu hết toàn bộ thiên địa linh khí nồng nặc ở quảng trường, hon chín thành đều bị yêu thai trong đan điền cướp đoạt, nhưng cũng có một lượng nhỏ bị 1664 hạt thiên địa đan điền hấp thu. Đây chính là thiên địa linh khí có phẩm chất rất gần với Tiên Thiên cương khí, tuy chỉ là một lượng nhỏ nhưng cũng đã có được lợi ích rất lớn. Khiến cho 1664 hạt thiên địa đan điền đã hơi có dấu hiệu phân liệt, trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân thường thường truyền đến từng trận rung động rất khẽ.
- Thiên Địa Bá Khí Quyết của ta cũng đã sắp tấn chức lên huyền khí cảnh giới cửu phẩm rồi!
Phong Vân Vô Ngân trong lòng xác định rõ ràng tình trạng của bản thân:
- Chỉ còn kém một chút nữa!
Không bao lâu sau, từ phía xa tuôn trào vạn đạo hào quang, khí lành tầng tầng, mười con Tiên Thiên giao long kéo theo vương tọa từ xa bay đến, khí thế như bài sơn đảo hải.
100 gã cường giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh, 20 gã cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đều bay theo phía sau vương tọa, lăng không mà đến.
- Tới rồi!
Phong Vân Vô Ngân cùng với Phong Lực Hành đang chìm trong tu luyện đồng thời cảm ứng được, ngước mắt nhìn lên.
- Để các vị đợi lâu!
Giữa không trung, thanh âm của Lý Vạn Tiên vang lên oang oang:
- Hôm nay, 54 vị tài tuấn sẽ giống với hôm qua, so đấu từng đôi một, lựa chọn ra 27 người nổi bật!
- Ta tuyên bố, trận đấu đầu tiên chính thức bắt đầu! Thiếu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy đảo Quách Khiếu Thiên, đánh với Thiếu môn chủ Vạn Thú môn Phong Lực Hành!
Nói tới đó, Phong Lực Hành đã đứng lên, dư quang ở khóe mắt quét về phía Phong Vân Vô Ngân, sau đó sải bước tiến lên võ đài. Mỗi một bước đi ra, không gian đều chấn động lên một chút, bụi bay cuồn cuộn, sóng khí ngập trời!
Phong Vân Vô Ngân cũng dửng lên, vẻ mặt thản nhiên đi tới võ đài.
Ánh mắt Phong Lực Hành nhìn chằm chàm vào Phong Vân Vô Ngân. Nếu như nói lúc bình thường khí tức của Phong Lực Hành tựa như một vị cao tăng khổ hạnh, vậy thì mỗi một bước hắn tiến lên võ đài, toàn thân Phong Lực Hành liền phát ra sự sắc bén, chiến ý cường đại cùng với sự áp bách vô cùng kinh khủng.
- Ngươi đã không biết tốt xấu, quyết ý cùng ta đánh một trận, vậy thì ta sẽ tự tay đánh bại ngươi! Hi vọng ngươi sẽ không để ta quá mức thất vọng... Chí ít so với cái tên Đông Phương Anh hôm qua phải mạnh hơn mới có chút ý tứ!
Phong Lực Hành nhếch miệng cười, hàm răng trắng ởn lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, nhìn mà thấy kinh người!
Toàn thân Phong Vân Vô Ngân không hề vương nửa điểm huyền khí, khuôn mặt lạnh lẽo, thần lực cơ thể bắt đầu dâng lên từ mỗi một tế bào, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể, mơ hồ nghe thấy tiên âm lượn lờ quanh hắn.
Bên trong đan điền, yêu thai khuấy đảo, lệ khí ngập trời!
Trong đôi mắt Phong Vân Vô Ngân lộ rõ vẻ bất khuất.
- Tiểu tử họ Quách kia không phải là đối thủ của Phong Lực Hành!
Dưới sân, cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đứng ở đàng sau Đế Huyền lạnh giọng nói.
Trong tay Đế Huyền cầm một chén trà, tinh tế thưởng thức, cất tiếng như gió thoảng mây bay:
- Bản thân ta hi vọng tiểu tử họ Quách có thể cho mang tới cho Phong Lực Hành chút phiền phức. Mấy năm gần đây, tu vi của Phong Lực Hành này tinh tiến không ít, trận chung kết của đại hội tuyển rể tất nhiên là cuộc so đấu giữa ta và hắn. Hôm qua đánh một trận cùng Đông Phương Anh, khẳng định Phong Lực Hành vẫn còn lưu lại thực lực, nếu như hôm nay tiểu tử họ Quách có thể bức bách Phong Lực Hành dùng tới sát chiêu ẩn giấu, vậy là tốt nhất.
Giữa không trung, Lý Vạn Tiên phất tay nói:
- Quách Khiếu Thiên, Phong Lực Hành, chiến đi!
Khai chiến!
Theo mệnh lệnh Lý Vạn Tiên đưa ra, khí thế toàn thân Phong Lực Hành đột nhiên tăng cao, trong nháy mắt đã đạt tới đỉnh phong, giận dữ gầm lên một tiếng, không gian trước người rung động như gọn sóng, một con mãnh thú cự tượng khổng lồ hiện ra! Khí tức viễn cổ thê lương đột ngột dâng trào, lan đên môi một tấc không gian của võ đài, mùi hôi thôi kinh khủng khiên mọi người muốn nôn ọe.
Con mãnh thú cự tượng này chính là một loài cổ thú quý hiếm có ẩn chứa một chút huyết mạch của thần thú viễn cổ, dã man hung tàn, sức chiến đấu hung hãn vô cùng, có cùng phẩm cấp với con mãnh thú thập phẩm cực mạnh Thư Hùng Song Mãng ở thí luyện trường dã ngoại của thành Nham Thạch Ngạo Hàn tông.
Mãnh thú cự tượng vừa ra, khí thể của Phong Lực Hành bắt đầu hoàn toàn áp chế Phong Vân Vô Ngân, hắn nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng của con mãnh thú
- Chết cho ta!
Phong Lực Hành thúc dục con mãnh thú cự tượng điên cuồng xông về phía Phong Vân Vô Ngân, thế tới như gió cuộn mây vần.
Thình lình, Phong Vân Vô Ngân lấy ra Thần Lực Chùy từ trong nạp giới, hai tay cầm chùy, hai mươi mẩy vạn cân thần lực ầm ầm bộc phát như núi lửa, 1664 hạt thiên địa đan điền thu nạp vào trong cơ thể, dao động của huyền khí bát phẩm cuộn trào mãnh liệt.
- Cái gì?
Giữa không trung, Lý Vạn Tiên kinh hãi vô cùng.
Huyền khí bát phẩm của Phong Vân Vô Ngân như đột nhiên hiện ra từ trong hư vô.
Phải biết rằng nhân vật như Lý Vạn Tiên chính là một cự đầu độc bá một phương, huyền khí bát phẩm trong mắt hắn quả thực giống như rác rưởi, chẳng có gì đáng để kinh ngạc.
Nhưng khiến cho hắn biến sắc là vì sao Phong Vân Vô Ngân lại có tu vi huyền khí?
Người không hiểu chuyện như hạng Lý Tu cùng Hoàng tiền bối, phát hiện Phong Vân Vô Ngân bông dưng phát ra huyền khí thì nhiều lắm cũng chỉ có chút kinh ngạc, nhưng không thể nói là kinh hoảng thất sắc được.
Lý Vạn Tiên thì lại khác. Kinh nghiệm cùng ánh mắt của hắn tuyệt đối không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Nếu như không phải Lý Vạn Tiên chịu tiêu hao hạo khí trân quý thi triển Xuân Phong Hóa Vũ Quyết cứu chữa, hôm nay Từ Đồ đã trở thành một bãi thịt nát rồi.
Đế Huyền khẽ nghiên đầu liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân, sau đó liền rời ánh mắt đi nơi khác, bộ dáng vân như mây bay gió thoảng.
Còn Phong Lực Hành kia ngay cả liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân cũng không thèm.
Cuộc đấu lại tiếp tục.
Phong Vân Vô Ngân đã thăng cấp, vốn có thể rời khỏi đấu trường quay trở về khách sạn để nghỉ ngơi, chẳng qua hắn vẫn lưu lại để tiếp tục quan sát những trận đấu sau.
Những trận kế tiếp cũng coi như có phần đặc sắc, các loại vũ kỹ kỳ lạ cổ quái thi nhau xuất hiện, thậm chí còn có cả vũ khí Tiên Thiên, bảo y Tiên Thiên khiến cho Phong Vân Vô Ngân được một phen mở rộng tầm mắt.
Vài tiếng đồng hồ sau, vòng thi đấu thứ nhất đã đi đến hồi kết, một cặp đấu thủ cuối cùng lên đài so chiêu, chính là Phong Lực Hành được xưng là kẻ có thiên phú tài tỉnh gần với Đế Huyền nhất trong nhóm thiểu niên tán tu. Đối thủ của hắn chính là thiếu đảo chủ Đông Phương Anh đến từ Tử Điện đảo.
Đông Phương Anh thân khoác một bộ trường bào đen kịt, trên trường bào có những sợi tơ kim sắc kết thành hỉnh tượng ác ma dữ tợn, uy thế vô cùng, tản ra sự bá đạo khó có thể miêu tả, khiến cho kẻ khác hít thở không thông. Hơn nữa trên trường bào rõ ràng còn lưu chuyển một cỗ khí tức Tiên Thiên, hóa ra đây chính là một bộ bảo y Tiên Thiên!
Bảo vật mà Tử Điện đảo đời đời truyền lại... Tử Điện Bảo Y!
Ha ha ha ha!
Lúc này Đông Phương Anh cười cuồng ngạo, trong con ngươi bùng phát một luồng điện mang tím sẫm, chỉ khoảnh khắc sau, một luồng tử điện thô to như cánh tay xuyên qua thiên địa quấn quanh thân thể hắn, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể chém giết hết thảy.
Phong Lực Hành! Bản thiểu gia bể quan khổ tu nhiều năm, để cho ngươi cùng với Để Huyền thoải mái phát triển. Cái gì mà hai thiên tài bất thế của giới tán tu trẻ tuổi để quốc Chiến Tần? Ha ha ha! Thực sự là huênh hoang khoác lác! Cũng tốt, hôm nay ta liền cho ngươi hiểu rõ, thế nào mới là thiên tài chân chính!
Khi đang nói chuyện, hai tay Đông Phương Anh giơ ngang trước người, lòng bàn tay mở ra hướng về phía trước, trên bầu trời chợt xuất hiện một đám mây điện màu tím, điện xà lượn lờ, phong vân thất sắc. Sau một khắc, từ trong đám mây điện bắt đầu quất ra những luồng điện xà tinh thuần, phá không mà xuống, tụ lại xung quanh lòng bàn tay của Đông Phương Anh hình thành nên hai thanh điện đao to lớn, lôi điện bỗng chốc rền vang liên hồi, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.
Hai thanh điện đao to lớn này mang theo một loại lực lượng đáng sợ có thể chén nát hư vô.
Là Tử Điện Âm Lôi Đao!
Giữa không trung, Lý Vạn Tiên gật đầu tán thưởng:
Tương truyền mấy trăm năm trước, Tử Điện đảo chính là môn phái tán tu số một số hai của đế quốc Chiến Tần, tuyệt kỹ trấn là một môn vũ kỹ Địa giai cấp thấp Tử Điện Âm Lôi Đao, vô cùng cương mãnh, chém giết thiên quân vạn mã như cỏ rác. Chẳng qua bởi vỉ tài nguyên tu luyện kiệt quệ, Tử Điện đảo mới từ từ xuống dốc. Nhưng Đông Phương Anh tu luyện môn tuyệt kỹ Tử Điện Âm Lôi Đao này lĩnh ngộ ra được 5 phần lôi điện ý, lại có Tiên Thiên Tử Điện Bảo Y phòng ngự, quả thực đã có tư cách khiêu chiến Phong Lực Hành.
Một cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh cũng lên tiếng:
Đúng vậy. Thành chủ đại nhân, thực lực của Đông Phương Anh đã vượt qua thiếu niên áo xanh Trần Thái Hư đối chiến cùng với Đế Huyền. So với Phong Lực Hành cũng là người tám lạng kẻ nửa cân, trận thi đấu này là trận đặc sắc nhất ngày hôm nay, thực lực đôi bên tương đương thi đấu với nhau, quả thực khiến cho mọi người vô cùng chờ mong.
Lý Vạn Tiên cũng không nói nữa, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên trên võ đài.
Phong Lực Hành mái tóc tung bay, độc nhãn lấp lánh, toàn thân tản ra khí tức mãnh thú, vô cùng cuồng dã. Đối mặt với Đông Phương Anh đang khiêu khích, khuôn mặt hắn vẫn như giếng cổ không chút rung động, chỉ nói đơn giản:
Ngươi rất mạnh, nếu như không gặp phải ta cùng với Đế Huyền, chắc chắn đủ sức tiến vào ba vị trí đầu đại hội tuyển rể lần này. Đáng tiếc...
Dứt lời, không gian trước mặt Phong Lực Hành rung động tựa như gợn sóng, một con mành thú cự tượng vô cùng to lớn đột ngột hiện ra từ trong hư vô! Khí tức bá đạo như đến từ hồng hoang viễn cổ trong nháy mất tỏa ra khắp nơi. Phong Lực Hành nhẹ nhàng nhảy lên lưng của mãnh thú cự tượng, khí thế toàn thân đột ngột tăng cao, trong con mất còn lại thấu phát ra quang mang tàn khốc khát máu, nhe ră ng cười lên một tiếng:
Chiến đi!
Bất thình lình, giữa quảng trường rộng lớn chợt sinh ra từng mảng từng mảng thực vật viên cổ, rêu tảo dương xỉ, bụi cây thấp bé, cổ thụ che trời, dây leo chằng chịt như muốn phủ kín mặt đất.
- Phỉ phì! Phì phì!
Trên cổ thụ che trời, có thể thấy được mãng xà khổng lồ ẩn hiện.
Khẹc khẹckhẹc!
Qua lại giữa những chạc cây là kim mao viên hầu dữ tợn. Đan xen vào đó còn có cả tiếng hổ rống sói tru, mèo rừng ếch độc, từng đàn liệp ưng bay lượn xẹt qua bầu trời.
Cơ hồ là ngay lập tức, Phong Lực Hành đã biến quảng trường thành một mảng rừng rậm nguyên thủy, hung thú tràn ngập.
Thật là lợi hại!
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân vô cùng thán phục. hắn phát hiện ra từng cọng cây ngọn cỏ, từng loài chim thú trên quảng trường kia, bao gồm cả cự tượng khổng lồ dưới chân Phong Lực Hành đều chân thực! Không phải biến ảo từ huyền khí, toàn bộ đều là thực!
Chút tài mọn! Phá cho ta! Tử Điện Âm Lôi Đao!
Đông Phương Anh hét lên một tiếng, Tử Điện Âm Lôi Đao trên hai tay chém thẳng ra. Tiếng sấm ầm ầm, điện quang bay loạn, uy thế phô thiên cái địa, tàn phá bừa bãi bên trong khu rừng nguyên thủy.
Phong Lực Hành ngồi ở trên mãnh thú cự tượng không chút nhúc nhích, biểu tỉnh trên mặt vô cùng ung dung.
Ằm! Ầm! Ầm!
Dưới sự tấn công của Tử Điện Âm Lôi Đao, bên trong khu rừng nguyên thủy cây cối thiêu đốt, mặt đất nứt nẻ, chim thú đều hôi phi yên diệt!
Nhưng cây cối bị thiêu hủy trong nháy mắt liền hồi phục như ban đầu, vết nứt nẻ trên mặt đất lập tức khép lại, hàng trăm sợ dây leo tựa như một đàn độc xà cuốn về phía Đông Phương Anh, viên hầu trên cây, liệp ưng trên trời, mãnh hổ dã lang cũng đồng thời lao tới.
- Gào!
Một đầu mãnh hổ màu trắng khổng lồ dài hơn ba thước từ phía sau một cây cổ thụ che trời nhảy ra, gầm thét một tiếng rồi đánh thẳng về phía Đông Phương Anh!
Bất kể là viên hầu, liệp ứng hay là cự hổ, tất cả đều là mãnh thú thập phẩm!
Trong sát na, Đông Phương Anh đã bị vài chục đầu mãnh thú thập phẩm vây công. Mà các loại thực vật cũng biến thành hung khí đoạt mạng. Dây leo quấn xiết, quái thụ phun ra độc dịch xanh lè, hoa ăn thịt người đong đưa mở cái miệng tựa như ác quỷ, hung tàn cắn tới Đông Phương Anh!
- Chết! Chết! Chết!
Toàn thân Đông Phương Anh được bao bọc bởi điện mang màu tím tựa như một cái kén, từng đạo Tử Điện Âm Lôi Đao chém giết ra ngoài với khí thể bài sơn đảo hải, tàn phá mãnh thú cùng thực vật thành hư vô, bụi cát bốc lên mù mịt bay loạn cả một vùng trời!
Tốc độ Đông Phương Anh phóng ra Tử Điện Âm Lôi Đao mặc dù nhanh, nhưng mãnh thú thực vật trong rừng nguyên thủy kia tựa như bất tận, đợt ngày ngã xuống đợt khác xông lên. Dần dần, mãnh thú thực vật vô cùng vô tận tựa như một cơn hồng thủy ầm ầm bao phủ lẩy Đông Phương Anh!
Mãnh thú hung hãn không sợ chết, điên cuồng lao vòng vòng xoáy điện mang bao bọc quanh thân Đông Phương Anh, đám mây điện lơ lửng trên đỉnh đầu Đông Phương Anh càng ngày càng mờ nhạt suy yếu!
- Kết thúc thôi!
Thình lình, trong độc nhãn của Phong Lực Hành uy năng bộc phát, hét lên một tiếng, thúc dục mãnh thú cự tượng dưới chân tiến về phía Đông Phương Anh!
- Rầm! Rầm! Rầm!
Mặt đất nứt vỡ, run lên từng cơn như núi lở sóng gầm.
Những người đang xem cuộc chiến ở bốn phía quảng trường, toái tim cũng kinh hoảng đập theo từng bước tiến của mãnh thú cự tượng, máu huyết toàn thân đều trở nên hỗn loạn.
- Rắc! Rắc! Rắc!
Từng khe nứt khổng lồ lan tràn khắp nơi trên mặt đất rồi hội tụ lại dưới chân Đông Phương Anh.
- Ầm!
Chỗ đặt chân của Đông Phương Anh trong nháy mắt sụp xuống một mảng lớn!
Lập tức một làn mây điện xuất hiện dưới chân Đông Phương Anh, nhờ vào sự nâng đỡ của đám mây điện mới không khiến hắn bị rơi vào trong hố. Lúc này, điện mang quanh thân thể hắn lộ ra vẻ ảm đạm, mơ hồ có thể thấy được khuôn mặt tái nhợt của hắn trong đó.
Ha ha ha ha! Bại cho ta!
Phong Lực Hành uy thể ngập trời, song quyền xiết chặt, đột nhiên đấm loạn vào trong hư không. Mãnh thú cự tượng ở dưới chân hắn cũng điên cuồng dẫm đạp tại chỗ.
Ong! Ong! Ong!
Từng luồng âm ba vô hình xé rách không gian, trực tiếp bao phủ lấy đám mây điện dưới chân Đông Phương Anh.
A!
Khuôn mặt Đông Phương Anh trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, thân thể bắt đầu run rẩy.
Ha ha ha ha! Mãnh Tượng Chi Nộ! Bại! Bại cho ta!
Phong Lực Hành càng đánh càng dũng mãnh, lôi ra một cái trống trận từ trong nạp giới, hai nắm tay nặng nề đập lên trên mặt trống.
Ùng Ùng ùng~~~~—~
Không gian nơi Đông Phương Anh đang đứng bông truyền ra tiếng vỡ vụn tựa như thủy tinh, ngay sau đó Tử Điện Bảo Y hắn đang mặc trên người cũng rạn nứt từng tấc từng tấc, trở thành một miếng vải rách.
Ngay cả một kiện bảo y Tiên Thiên cũng bị tan vỡ!
Phụt!
Rốt cục Đông Phương Anh cũng phun ra một ngụm máu tươi, từ trên không trung té ngã xuống đất, sinh tử không rõ.
Sau một khấc, Phong Lực Hành thu hồi trống trận, mãnh thú cự tượng, rừng nguyên thủy bốn phía cũng biển mất trong nháy mắt.
Trên võ đài, Đông Phương Anh nằm thẳng cẳng như cá chết, không nhúc nhích tẹo nào.
Phong Lực Hành dường như chưa có việc gỉ xảy ra cúi đầu về phía Lý Vạn Tiên ở giữa không trung, sau đó quay về chỗ ngồi của mình.
Cử trọng nhược khinh, đánh bại một thiểu niên thiên tài lĩnh ngộ ra 5 phần lôi điện ý mặc Tiên Thiên Tử Điện Bảo Y. Đây chính là thực lực của Phong Lực Hành.
- ừm, Phong Lực Hành, ngươi thắng!
Lý Vạn Tiên lớn tiếng tuyên bố:
- Ngươi có thể phát huy ra năm thành uy lực của kiện Tiên Thiên chí bảo
Thú Vương Chiến cổ, mạnh mẽ chấn vỡ Tiên Thiên bảo y của Đông Phương Anh, thắng lợi là điều tất nhiên.
Nói xong, Lý Vạn Tiên thúc dục Xuân Phong Hóa Vũ Quyết cứu sống lại Đông Phương Anh đang sinh tử chưa rõ.
Vòng thi đấu thứ nhất đã kết thúc, chọn ra được 54 thiên tài tiến vào vòng trong. Lý Vạn Tiên lập tức tiến hành nghi thức rút thăm để ngày mai 54 thiên tài này tiếp tục so đấu, chọn ra 27 người được thăng cấp tiếp theo.
Trong lần rút thăm này, Phong Vân Vô Ngân vô cùng xui xẻo, dĩ nhiên lại đụng độ Phong Lực Hành.
Thi đấu ngày mai, Phong Vân Vô Ngân sẽ đánh với Phong Lực Hành!
Còn kẻ có khả năng lớn nhất đoạt vị trí đầu là Để Huyền thì rút thăm phải thiểu môn chủ Cự Mộc môn Đàm Dũng. Đàm Dũng kia liền trực tiếp bỏ quyền thi đấu chịu thua, cho nên ngày mai Đế Huyền không cần phải đấu trận nào.
Sau khi rút thăm hoàn tất, Phượng Tử Y dẫn dắt nhân mã ba mươi sáu phái, bảy mươi hai đảo đi tới khách sạn đã được chuẩn bị ở trong thành để nghỉ ngơi.
Lúc này Phong Lực Hành chậm rãi đi tới trước mặt Phong Vân Vô Ngân, con mắt duy nhất ánh lên vẻ cao ngạo:
- Lực lượng cơ thể ngươi rất mạnh, nhưng vẫn không phải đối thủ của ta, ngươi có thể chịu thua, ngày mai không cần tới thi đấu nữa.
- Ngày mai gặp lại!
Phong Vân Vô Ngân nhàn nhạt liếc mắt nhìn Phong Lực Hành, sau đó xoay người đi theo Phượng Tử Y.
Phong Lực Hành nhìn chằm chằm bóng lưng Phong Vân Vô Ngân, sau đó lắc đầu cười cười.
Giữa không trung.
Mười con Tiên Thiên giao long kéo theo vương tọa lăng không bay về hướng đông. Một đám cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh, Tiên Thiên Cương Khí cảnh cũng phi hành theo sau.
- Thành chủ đại nhân, trận thi đấu ngày mai, đối thủ của Đế Huyền trực tiếp bỏ quyền, từ tình hình của các trận đấu hôm nay mà nói, thi đấu ngày mai sẽ không mấy gay cấn nữa.
Một cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh lên tiếng phân tích.
Lý Vạn Tiên nhíu mày suy nghĩ trong khoảnh khắc:
- Đối thủ của Phong Lực Hành, thiếu niên họ Quách kia cũng không bỏ quyền. Lực lượng cơ thể hắn cường hân, hơn nữa còn tu luyện thượng cổ Yêu Thai Bí Thuật, chắc là cũng có sức để liều mạng. Trận đấu giữa Phong Lực Hành với thiếu niên họ Quách có lẽ sẽ trở thành trận đấu hấp dẫn duy nhất trong ngày mai.
-A?
Vài tên cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đều giật mình nói:
- Thành chủ đại nhân, lẽ nào ngài xem trọng thiếu niên họ Quách kia? Phong Lực Hành có năng lực đối kháng với Đế Huyền, sợ ràng thiếu niên họ Quách kia chẳng mẩy mà bị miểu sát thôi!
- Miểu sát thì chưa chắc, nhưng mà Phong Lực Hành cũng chiếm tới tám phần là chiến thẳng.
Lý Vạn Tiên thản nhiên cười. Vương tọa dần dần bay xa, khuất dần sau rặng mây ở phía chân trời.
Nội thành Vạn Tiên thành, khách sạn được ban bài cho ba mươi sáu phái, bảy mươi hai đảo.
Khu khách sạn này thực ra là một dãy các tiểu viện san sát nhau tạo thành, mẩy trăm tòa tiểu viện rộng rãi tao nhã, là một nơi nghỉ ngơi khá tốt.
Phong Vân Vô Ngân ngồi ở trong sân dưới một gốc cây cao lớn, chân mày khẽ nhíu, thầm nghĩ:
- Ta cũng thực sự là xui xẻo! Vừa mới tiến vào vòng đẩu thứ hai đã đụng phải cái loại cường giả siêu cấp như Phong Lực Hành. Muốn vượt qua cửa ải của Phong Lực Hành quả thực có chút khó khăn.
Phong Vân Vô Ngân kiểm toa lại tình trạng thực lực bản thân mình, huyền khí bát phẩm, 5 phần kiếm ý, lực lượng cơ thể 15 vạn cân, gia trì thêm Thần Lực Chùy sẽ bạo phát ra hơn 20 vạn cân.
Đòn sát thủ chính là 2 chiếc giao long tí có nhiễm Tiên Thiên cương khí.
Cũng không phải là không có lực đánh một trận.
Bất chợt, Phong Vân Vô Ngân khoanh chân mà ngồi, phóng 1664 hạt thiên địa đan điền ra bên ngoài cơ thể, bắt đầu hấp thu luyện hóa linh khí trong trời đất.
Tu luyện! Bất cứ lúc nào cũng không được bỏ qua tu luyện!
Sau khi tu luyện vài tiếng đồng hồ, Phong Vân Vô Ngân cảm thấy một chút mệt mỏi, bèn vào phòng ngủ một giấc bổ sung thể lực, đạt tới trạng thái tốt nhất để nghênh tiếp trận đánh ngày mai.
Sáng sớm hôm sau, Phong Vân Vô Ngân đã đi tới khu vực võ đài. Lúc này khu vực xung quanh võ đài đã lấp đầy các lộ tán tu từ lâu.
Rất nhiều các thanh niên tán tu hôm qua bị loại bỏ đều không rời khỏi thành Vạn Tiên, mà dân theo tùy tùng tới quan chiến.
Ngay cả một đối thủ đã bỏ quyền hôm nay không cần phải thi đấu với Để Huyền cũng đã tới quảng trường.
Phong Vân Vô Ngân âm thầm kinh ngạc, tìm tới khu vực chỗ ngồi của mình, sau đó liếc mắt nhìn về phía chỗ ngồi của Phong Lực Hành.
Lúc này Phong Lực Hành khoanh chân ngồi dưới đất, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, giống như một vị cao tăng khổ hạnh. Cả người lại bị bao bọc trong luồng khí tức viên cổ man hoang tựa như hung thần, vô cùng quái dị.
Đám người quan chiến xung quanh như vô tỉnh hữu ý liếc mắt nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cười cợt, coi thường, còn có chút hả hê...
Cho dù là Lý Tu cùng Hoàng tiền bối quan chiến ở khu vực lớn nhất cũng không tin tưởng nhìn Phong Vân Vô Ngân, ánh mắt có phần lo lắng tiếc hận.
Phong Vân Vô Ngân không thèm ngó nhìn xung quanh, học theo Phong Lực Hành khoanh chân ngồi dưới đất, phóng ra 1664 hạt thiên địa đan điền bắt đầu tu luyện.
Hôm qua, sau khi hấp thu hết toàn bộ thiên địa linh khí nồng nặc ở quảng trường, hon chín thành đều bị yêu thai trong đan điền cướp đoạt, nhưng cũng có một lượng nhỏ bị 1664 hạt thiên địa đan điền hấp thu. Đây chính là thiên địa linh khí có phẩm chất rất gần với Tiên Thiên cương khí, tuy chỉ là một lượng nhỏ nhưng cũng đã có được lợi ích rất lớn. Khiến cho 1664 hạt thiên địa đan điền đã hơi có dấu hiệu phân liệt, trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân thường thường truyền đến từng trận rung động rất khẽ.
- Thiên Địa Bá Khí Quyết của ta cũng đã sắp tấn chức lên huyền khí cảnh giới cửu phẩm rồi!
Phong Vân Vô Ngân trong lòng xác định rõ ràng tình trạng của bản thân:
- Chỉ còn kém một chút nữa!
Không bao lâu sau, từ phía xa tuôn trào vạn đạo hào quang, khí lành tầng tầng, mười con Tiên Thiên giao long kéo theo vương tọa từ xa bay đến, khí thế như bài sơn đảo hải.
100 gã cường giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh, 20 gã cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đều bay theo phía sau vương tọa, lăng không mà đến.
- Tới rồi!
Phong Vân Vô Ngân cùng với Phong Lực Hành đang chìm trong tu luyện đồng thời cảm ứng được, ngước mắt nhìn lên.
- Để các vị đợi lâu!
Giữa không trung, thanh âm của Lý Vạn Tiên vang lên oang oang:
- Hôm nay, 54 vị tài tuấn sẽ giống với hôm qua, so đấu từng đôi một, lựa chọn ra 27 người nổi bật!
- Ta tuyên bố, trận đấu đầu tiên chính thức bắt đầu! Thiếu đảo chủ Đông Hải Nộ Chùy đảo Quách Khiếu Thiên, đánh với Thiếu môn chủ Vạn Thú môn Phong Lực Hành!
Nói tới đó, Phong Lực Hành đã đứng lên, dư quang ở khóe mắt quét về phía Phong Vân Vô Ngân, sau đó sải bước tiến lên võ đài. Mỗi một bước đi ra, không gian đều chấn động lên một chút, bụi bay cuồn cuộn, sóng khí ngập trời!
Phong Vân Vô Ngân cũng dửng lên, vẻ mặt thản nhiên đi tới võ đài.
Ánh mắt Phong Lực Hành nhìn chằm chàm vào Phong Vân Vô Ngân. Nếu như nói lúc bình thường khí tức của Phong Lực Hành tựa như một vị cao tăng khổ hạnh, vậy thì mỗi một bước hắn tiến lên võ đài, toàn thân Phong Lực Hành liền phát ra sự sắc bén, chiến ý cường đại cùng với sự áp bách vô cùng kinh khủng.
- Ngươi đã không biết tốt xấu, quyết ý cùng ta đánh một trận, vậy thì ta sẽ tự tay đánh bại ngươi! Hi vọng ngươi sẽ không để ta quá mức thất vọng... Chí ít so với cái tên Đông Phương Anh hôm qua phải mạnh hơn mới có chút ý tứ!
Phong Lực Hành nhếch miệng cười, hàm răng trắng ởn lộ ra dưới ánh nắng mặt trời, nhìn mà thấy kinh người!
Toàn thân Phong Vân Vô Ngân không hề vương nửa điểm huyền khí, khuôn mặt lạnh lẽo, thần lực cơ thể bắt đầu dâng lên từ mỗi một tế bào, mỗi một lỗ chân lông trên cơ thể, mơ hồ nghe thấy tiên âm lượn lờ quanh hắn.
Bên trong đan điền, yêu thai khuấy đảo, lệ khí ngập trời!
Trong đôi mắt Phong Vân Vô Ngân lộ rõ vẻ bất khuất.
- Tiểu tử họ Quách kia không phải là đối thủ của Phong Lực Hành!
Dưới sân, cường giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh đứng ở đàng sau Đế Huyền lạnh giọng nói.
Trong tay Đế Huyền cầm một chén trà, tinh tế thưởng thức, cất tiếng như gió thoảng mây bay:
- Bản thân ta hi vọng tiểu tử họ Quách có thể cho mang tới cho Phong Lực Hành chút phiền phức. Mấy năm gần đây, tu vi của Phong Lực Hành này tinh tiến không ít, trận chung kết của đại hội tuyển rể tất nhiên là cuộc so đấu giữa ta và hắn. Hôm qua đánh một trận cùng Đông Phương Anh, khẳng định Phong Lực Hành vẫn còn lưu lại thực lực, nếu như hôm nay tiểu tử họ Quách có thể bức bách Phong Lực Hành dùng tới sát chiêu ẩn giấu, vậy là tốt nhất.
Giữa không trung, Lý Vạn Tiên phất tay nói:
- Quách Khiếu Thiên, Phong Lực Hành, chiến đi!
Khai chiến!
Theo mệnh lệnh Lý Vạn Tiên đưa ra, khí thế toàn thân Phong Lực Hành đột nhiên tăng cao, trong nháy mắt đã đạt tới đỉnh phong, giận dữ gầm lên một tiếng, không gian trước người rung động như gọn sóng, một con mãnh thú cự tượng khổng lồ hiện ra! Khí tức viễn cổ thê lương đột ngột dâng trào, lan đên môi một tấc không gian của võ đài, mùi hôi thôi kinh khủng khiên mọi người muốn nôn ọe.
Con mãnh thú cự tượng này chính là một loài cổ thú quý hiếm có ẩn chứa một chút huyết mạch của thần thú viễn cổ, dã man hung tàn, sức chiến đấu hung hãn vô cùng, có cùng phẩm cấp với con mãnh thú thập phẩm cực mạnh Thư Hùng Song Mãng ở thí luyện trường dã ngoại của thành Nham Thạch Ngạo Hàn tông.
Mãnh thú cự tượng vừa ra, khí thể của Phong Lực Hành bắt đầu hoàn toàn áp chế Phong Vân Vô Ngân, hắn nhẹ nhàng nhảy lên trên lưng của con mãnh thú
- Chết cho ta!
Phong Lực Hành thúc dục con mãnh thú cự tượng điên cuồng xông về phía Phong Vân Vô Ngân, thế tới như gió cuộn mây vần.
Thình lình, Phong Vân Vô Ngân lấy ra Thần Lực Chùy từ trong nạp giới, hai tay cầm chùy, hai mươi mẩy vạn cân thần lực ầm ầm bộc phát như núi lửa, 1664 hạt thiên địa đan điền thu nạp vào trong cơ thể, dao động của huyền khí bát phẩm cuộn trào mãnh liệt.
- Cái gì?
Giữa không trung, Lý Vạn Tiên kinh hãi vô cùng.
Huyền khí bát phẩm của Phong Vân Vô Ngân như đột nhiên hiện ra từ trong hư vô.
Phải biết rằng nhân vật như Lý Vạn Tiên chính là một cự đầu độc bá một phương, huyền khí bát phẩm trong mắt hắn quả thực giống như rác rưởi, chẳng có gì đáng để kinh ngạc.
Nhưng khiến cho hắn biến sắc là vì sao Phong Vân Vô Ngân lại có tu vi huyền khí?
Người không hiểu chuyện như hạng Lý Tu cùng Hoàng tiền bối, phát hiện Phong Vân Vô Ngân bông dưng phát ra huyền khí thì nhiều lắm cũng chỉ có chút kinh ngạc, nhưng không thể nói là kinh hoảng thất sắc được.
Lý Vạn Tiên thì lại khác. Kinh nghiệm cùng ánh mắt của hắn tuyệt đối không phải người bình thường có thể sánh bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.