Bá Khí

Chương 34: Ta thấy ngươi rất thuận mắt (2)

Xấu Tới Linh Hồn

11/04/2017

Phong Vân Vô Ngân cắn răng kiên trì, lướt qua nhóm người Chu Hàm ngồi dưới đất đang thấp giọng chửi, lại chạy nhanh một trận vượt qua 3 thiếu niên hậu thiên thất phẩm...

Lúc này, hai mắt Phong Vân Vô Ngân đều hoa lên, thấy bóng lưng Chúc lão đầu đã mơ mơ hồ hồ, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, hắn lại không dám thu nạp 54 thiên địa đan điền vào trong cơ thể để bổ sung huyền khí, dù sao đây là bí mật của hắn, nếu bị Chúc lão đầu phía trước phát hiện, sợ rằng sẽ gây trở ngại, hậu hoạn vô cùng.

Hoàn toàn là dựa vào ý chí chống đờ!

Trong thoáng chốc, Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy bản thân bị Chúc lão đầu dẫn vào trong một sơn cốc, hai chân hắn như theo quán tính, tốc độ cùng không cách nào duy trì, bắt đầu chậm lại, thân thể lảo đảo giống như sắp té ngã.

Bỗng nhiên, Phong Vân Vô Ngân thấy trước mắt hoa lên, ngước mắt nhìn tới đã thấy Chúc lão đầu quay người lại, vọt đến trước mặt hắn. Dáng tươi cười bại hoại, dưới ánh trăng trông rất hèn mọn.

- A?

Phong Vân Vô Ngân kinh hài một chút. Hai chân dừng lại.

- Ha ha, tiểu tử, sức chịu đựng của ngươi tốt lắm, hơn nữa ngay từ đầu cũng không toàn lực chạy như điên, lãng phí thể lực, không tồi, tiểu tử nhà ngươi cũng có chút thành tựu.

Chúc lão đầu cười khan một tiếng.

- Ngươi tên gì?

- Khụ, khụ...

Phong Vân Vô Ngân đang chạy nhanh bỗng nhiên dừng lại đột ngột, hai chân bỗng chốc không thể cử động, cúi người xuống vừa thở dốc vừa ho khan một tiếng.

- Đệ tử, đệ tử Phong Vân Vô Ngân...

- Phong Vân Vô Ngân?

Chúc lão đầu lẩm nhẩm tên Phong Vân Vô Ngân, sau đó nói:

- Tốt lắm, ngươi ngồi xuống nghỉ trước, điều hòa hơi thở, đợi những con lợn ở phía sau kia.

- Chúc lão, đến rồi?

Phong Vân Vô Ngân dò hòi.

- ừm. đến rồi, đợi lát nữa đông đủ, ta sẽ tuyên bố mọi việc.

Chúc lão đầu híp mắt lại.

- Vâng.

Phong Vân Vô Ngân thần trí buôn lỏng, đặt mông ngồi trên mật đất, bắt đầu nghỉ ngơi. Hắn giương mắt nhìn Chúc lão đầu. Triển khai một đường chạy nhanh hơn tiếng đồng hồ, lão nhân này mặt không đỏ, tim không loạn, hơi thở bình thường, thật giống như đoạn đường chạy nhanh vừa rồi đối với lão ta chỉ là đi tản bộ mà thôi.

“Lão nhân này quả nhiên rất thâm sâu.”

Phong Vân Vô Ngân âm thầm ước định nói.

- ừm. tiểu tử Phong Vân Vô Ngân, nếu như ta không nhớ lầm, thời gian chọn công pháp lúc trước, ngươi chọn quyển công pháp luyện thể. Đúng không?

Chúc lão đầu đột nhiên dò hòi.

- Vâng, số thứ tự của ta gần sau cùng, người phía trước đã lấy hết những công pháp kia, ta chỉ có thể chọn luyện thể công pháp.

Phong Vân Vô Ngân thật thà nói.

- Ha, nhìn dáng vẻ của ngươi, có phải coi thương công pháp luyện thể?

Chúc lão đầu quát lên một tiếng, bất chợt, hắn nhìn về phía ánh trăng xa vời, giống như là lẩm bẩm.

- Lão tử năm đó tu luyện đầu tiên chẳng phải là chính là một loại công pháp luyện thể sao?

Vừa dứt lời, Chúc lão đầu ở trong túi áo lục lọi một lúc, lấy ra một viên dược hoàn màu đò thẫm. tiện tay ném cho Phong Vân Vô Ngân.

- Này, tiểu tử, biểu hiện lần này của ngươi cũng không tệ, cái này là phần thưởng riêng ta dành cho ngươi.

Phong Vân Vô Ngân tiếp nhận dược hoàn, mùi thơm ngào ngạt nhất thời ồ ạt chui vào trong mùi, khiến tinh thần hắn sảng khoái. Viên thuốc này Phong Vân Vô Ngân có thể nhận ra được, không phải Thối Thể đan thì là cái gì?

Phong Vân Vô Ngân liền vội để viên Thối Thể đan vào trong ngực, luôn miệng nói:

- Đa tạ Chúc lão.

Chúc lão đầu phất tay.

- Không có gì phải đa tạ, cùng chi là một viên Thối Thể đan mà thôi. Loại đan dược cấp thấp này đối với lão tử đã không hề có tác dụng, cũng chính là trong lúc vô tình nhặt được, nhìn ngươi thuận mắt mới tặng cho ngươi. Được rồi, ta muốn đi nghi ngơi chốc lát, ngươi ở đây từ từ đợi những con lợn kia đi.

Nói xong, Chúc lão đầu quả nhiên chạy đến một gốc cây trong sơn cốc nằm xuống, không bao lâu liền có tiếng ngáy như sấm phát ra.

Phong Vân Vô Ngân nhìn xung quanh, phát hiện trong sơn cốc này có 3 hang động nhân tạo, cửa động dùng một cánh cửa đò thẫm đóng chật lại, cũng không biết bên trong động là quang cảnh gì.

Phía sau cái cây mà Chúc lão đầu đang ngoẹo đầu nằm ngủ là một sơn đạo sâu hun hút.



Mười mấy phút đồng hồ sau, ba thiếu niên tu vi thất phẩm chạy vào sơn cốc, bọn họ nghe được tiếng ngáy của Chúc lão đầu thì nhíu mày, sau đó thấy Phong Vân Vô Ngân khoanh chân ngồi, trên mặt đều xẹt qua một vẻ kinh dị.

- Tu vi huyền khí Hậu Thiên tam phẩm?

Một thiếu niên lắc lắc đầu, tựa hồ không nghĩ ra được, liền nói:

- Tiểu tử, không ngờ ngươi có thể theo kịp, thực sự là kỳ lạ.

Phong Vân Vô Ngân thấy hắn ăn nói vô lễ, bộ dạng vênh váo lên mặt, cũng không thèm tiếp lời, đơn giản nhắm mắt lại.

-Hả?

Trong mắt thiếu niên kia lạnh lùng, huyền khí toàn thân rung động, liếc mắt nhìn Phong Vân Vô Ngân sau đó lại nhìn Chúc lão đầu đang ngáy, hắn khẽ cắn môi, nói thầm với Phong Vân Vô Ngân:

- Tiểu tử, ngươi nghe đây, ta là Đường Thanh, sau này tốt nhất cẩn thận một chút, đừng rơi vào tay của ta.

Nói xong, Đường Thanh cùng hai tên thiếu niên thất phẩm khác bỏ đi chỗ khác, cũng khoanh chân ngồi.

Ngay sau đó, 6 thiếu niên tu vi lục phẩm bao gồm cả Chu Hàm cũng chạy vào trong cốc. Chu Hàm liếc nhìn Phong Vân Vô Ngân, trong mắt lộ vẻ vô cùng kinh ngạc, tuy nhiên, hắn không chủ động tìm Phong Vân Vô Ngân nói chuyện, mà cũng bắt chước ngồi xuống.

Nửa giờ sau, Phong Vân Tuyết cùng sắc mặt trắng bệch tiến vào sơn cốc, ngồi ở bên cạnh Phong Vân Vô Ngân.

- Vô Ngân, tốc độ của đệ thật nhanh.

Phong Vân Vô Ngân cười nói.

- Tuyết tỷ, không phải tỷ đã chọn công pháp thân pháp Huyền giai cấp thấp sao? Dùng không bao lâu, tốc độ của tỷ sẽ nhanh hơn đệ.

Phong Vân Tuyết cười một cái.

Rõt cục, hơn một tiếng đồng hồ sau, 109 thiếu niên đã vào hết sơn cốc.

Tiếng ngáy của Chúc lão đầu liền dừng lại, lão nhảy dựng lên, giọng the thé nói.

- Được rồi, mọi người đến đông đủ rồi, tất cả nghe rõ cho ta.

109 thiếu niên đều đồng loạt đứng lên, chăm chú lắng nghe.

- Ngắn gọn thôi.

Chúc lão đầu nói rằng.

- Nơi này, có ba thí luyện trường sơ cấp, là dành riêng cho những người mới đến như các ngươi.Nói xong, Chúc lão đầu vươn tay, chi chi ba huyệt động trong sơn cốc.

- Nơi tập luyện thứ nhất, ở trong đây.

Chúc lão đầu chi tay trái vào huyệt động thứ nhất.

- Nơi tập luyện này, tương đối đơn giản, được gọi là Mê Vụ động. Ở trong thí luyện trường này đầy rẫy sương mù, có trồng một ít thảo dược, những đệ tử vào thí luyện trường cần phải thu hoạch dược thảo trong sương mù. Đương nhiên, bên trong Mê Vụ động có bố trí một vài cơ quan cạm bẫy, vào thí luyện trường Mê Vụ động khảo nghiệm chủ yếu là thân pháp, tốc độ, năng lực phản ứng, sức phán đoán. Dược thảo thu thập có thể cầm về thành Nham Thạch bán đấu giá, đổi lấy vàng bạc.

- Thí luyện trường thứ hai Mãnh Thú động cấp thấp, tên như ý nghĩa, bên trong thí luyện trường có một vài mãnh thú, vào trong thí luyện trường này nhiệm vụ chủ yếu là săn giết mãnh thú, da lông xương cốt của mành thú thu được có thể mang về trong thành bán. Thí luyện trường Mành Thú động, khảo nghiệm chính là năng lực chém giết. Ở thí luyện trường Mành Thú động, mãnh thú cấp bậc cao nhất cùng chi là hậu thiên lục phẩm sơ kỳ.

Ở đại lục Huyền Tôn, đẳng cấp của mãnh thú tương đương với võ giả, mãnh thú Hậu Thiên lục phẩm sơ kỳ, thực lực tương đương với võ giả huyền khí Hậu Thiên lục phẩm sơ kỳ.

- Thí luyện trường thứ ba, Khôi Lỗi trường.

Chúc lão đầu tiếp tục giải thích nói.

- Khôi Lỗi trường này, chính là một hành lang dài chừng 1000 thước, ở trong hành lang có một số khôi lỗi, những khôi lỗi này rất thần kỳ, chúng giống như võ giả, cũng có huyền khí và kỳ xảo công kích đơn giản. Sau khi đệ tử đi vào Khôi Lỗi trường, dao động huyền khí của bản thân sẽ kích hoạt khôi lỗi mạnh hơn bản thân một cảnh giới, đồng thời phải đón những đòn tấn công của khôi lỗi đó. Nói cách khác, nếu như đệ tử vào luyện tập có tu vi huyền khí tam phẩm sẽ kích hoạt khôi lỗi tu vi huyền khí tứ phẩm, đệ tử luyện tập có tu vi huyền khí lục phẩm, liền kích hoạt khôi lôi tu vi huyền khí thất phẩm.

- Khôi Lỗi trường cũng là một thí luyện trường có phần thưởng cao nhất, bởi vì liên quan đến khảo nghiệm khiêu chiến vượt cấp, cho nên những đệ tử xuyên qua thành công 200 thước, có thể thu được 200 lượng hoàng kim tiền thưởng; xuyên qua 300 thước, có thể thu được 300 lượng hoàng kim, cứ như vậy... Cũng có thể nói, nếu như có thể vượt qua toàn bộ Khôi Lôi trường, là có thể thu được 1000 lượng hoàng kim tiền thưởng!

-Oa!

Nghe xong giảng giải về Khôi Lỗi trường, các thiếu niên đều sợ hãi.

Tuy nhiên, có thiếu niên tương đối cẩn thận, thấp giọng nói.

- Ở trong Khôi Lỗi trường, kích hoạt một khôi lỗi có cảnh giới cao hơn mình một bậc, cùng với nó chiến đấu, ta thấy là bại nhiều thắng ít! Đừng nói đến qua 1000 thước, ngay cả 100 thước đều khó!

- Mỗi một đệ tử, mỗi ngày có thể chọn lấy một trong ba thí luyện trường này, thời gian luyện tập là một giờ!

Chúc lão đầu liên tục nói.

- Các ngươi hãy nhìn đi.

Nói xong, lão duỗi tay chi hướng con đường sâu hút ra khỏi cốc.

- Nếu như muốn tham gia dã ngoại thí luyện, vậy trực tiếp từ nơi này ra ngoài, bên ngoài là một sơn mạch, bên trong đầy rẫy các mãnh thú cấp bậc khác nhau, thậm chí, còn có mãnh thú cảnh giới Hậu Thiên thập phẩm, mộtsố đệ tử cũ đều lựa chọn đi vào thí luyện trường dã ngoại. Thí luyện trường dã ngoại, không có bất kỳ giới hạn gì, không hạn chế thời gian luyện tập, nhiều phương pháp kiếm được vàng bạc... Giết mãnh thú, hái thảo dược, thậm chí thí luyện trường dã ngoại còn có một vài mò vàng ẩn dấu! Tuy nhiên, ta phải nhắc nhở các ngươi, người mới nếu như tùy tiện vào thí luyện trường dã ngoại, đó là chuyện rất nguy hiểm. Bởi vậy, trước khi các ngươi vào thí luyện trường, phải xác định sẵn có thể tử vong. Bị mãnh thù ăn thịt, ngã xuống núi mà chết, hoặc là... bởi vỉ lợi ích, mà bị đồng loại giết chết!

Các thiếu niên yên lặng lắng nghe, nhưng trong lòng đã đang tính toán, 3 thí luyện trường trong huyệt động và một thí luyện trường dã ngoại, rõt cuộc nơi nào mới phù hợp cho mình tu luyện nhất.

- Cuối cùng, ta cảnh cáo các ngươi, ở trong thành Nham Thạch, trừ những cuộc khiêu chiến chính thức ra, tuyệt đối không cho phép bất kỳ hình thức thi đấu riêng nào, kẻ nào vi phạm, giểt không tha!



Chúc lão đầu lừ mắt sẳng giọng nói.

- Muốn đánh nhau, nhìn kẻ nào không vừa mắt muốn đánh, chi có thể ra khỏi thành.

- Được rồi, những thứ ta nên nói, ta đều nói hết cho các ngươi, công việc của ta xem như đã hoàn thành, tu luyện về sau phải dựa vào cố gắng của bản thân các ngươi.

Chúc lão đầu vỗ vỗ mông.

- Bây giờ, cùng ta quay về thành!

Lão lết cái chân què sải bước mà đi, quay về đường cũ.

- Hả? Lại phải chạy sao?

Các thiếu niên không ngừng kêu khổ, chạy theo phía sau.

Sau khi giới thiệu xong ba thí luyện trường sơ cấp và thí luyện trường dã ngoại, Chúc lão đầu lại dẫn đầu, mang theo 109 thiếu niên đã nghỉ ngơi khôi phục chút thể lực, quay về thành Nham Thạch.

Lúc này, Phong Vân Vô Ngân đà giảm tốc độ, sánh vai chạy cùng với Phong Vân Tuyết.

Chạy một lúc, Phong Vân Tuyết thản nhiên cười nói với Phong Vân Vô Ngân:

- Vô Ngân, vừa rồi trên đường chạy từ thành Nham Thạch đến đây, tỷ tỷ đà kết giao một vài bằng hữu, nói chuyện thân như tỷ muội vậy.

-Hả?

Phong Vân Vô Ngân sững lại, nghĩ thầm, Tuyết tỷ cùng không hiểu nhân tình thế sự, vừa mới đến đây, làm sao có thể tùy ý kết giao bằng hữu, lại còn thân như tỷ muội? Vì vậy nói:

- Tuyết tỷ, bằng hữu mới kết giao, nên chú ý chừng mực.

- ừm.

Phong Vân Tuyết gật đầu nói:

- Vô Ngân, hai tỷ đệ chúng ta từ thành Khâu Hác lẻ loi tiến vào thành Nham Thạch, quen thêm một vài bằng hữu cùng tốt mà.

Phong Vân Vô Ngân cười mà không nói.

Chạy hơn một tiếng đồng hồ, các thiếu niên quay lại thành Nham Thạch. Nhưng không ngờ, Chúc lão đầu đã chạy lướt qua rồi biến mất, không thấy tung tích.

Lúc rạng sáng, trăng sao thưa thớt, ánh sáng bắt đầu ảm đạm. Cũng may trong thành Nham Thạch, số lượng đá nguyệt quang điểm xuyết, làm cho cả thành trì không đến nỗi chìm trong bóng đêm.

Các thiếu niên theo sự chi dẫn của Chúc lão đầu lúc trước, tìm đến khu nhà gỗ nhỏ được xây dựng ở lưng chừng núi.

Mấy trăm căn nhà gỗ liền nhau ở lưng chừng núi, trên cửa mỗi gian nhà, đều treo đèn lồng tòa ra ánh sáng màu đò.

Một bà lão cao to đứng ra chặn trước mặt các thiếu niên, ngáp dài một cái, lẩm bẩm.

- Chúc lão đầu thật không biết chọn thời gian, nửa đêm canh ba còn đưa những thiếu niên này ra ngoài thành, làm cho lão nương ngủ không ngon giấc.

Dừng lại một lúc, giọng the thé của bà lão kêu lên.

- Các thiếu niên, Chúc lão đã nói qua quy tắc cho các ngươi, lão nương không nói nhiều lời, mỗi một phòng gỗ, 100 lượng một tháng, muốn ở thì hãy nộp trước cho ta tiền thuê, không ở thì sớm cút đi! Mỗi một gian chí ở được một người! Động tác nhanh lên một chút!

Các thiếu niên bị Chúc lão đầu giày võ cả ngày, sớm đã mệt, thầm nghĩ mau chóng tìm chỗ an thân, cuống quýt móc vàng bạc từ trong người ra đưa cho bà lão. Phong Vân Tuyết móc từ trong người ra mấy tấm ngân phiếu, nói với Phong Vân Vô Ngân.

- Vô Ngân, tỷ thay đệ...

vẫn chưa nói hết câu, Phong Vân Vô Ngân đà móc ra hơn mười phiến vàng lá, cười nói:

- Tuyết tỷ, đệ tự mình trả.

Trả 100 lượng vàng, Phong Vân Vô Ngân đi vào khu nhà gỗ, tùy ý chọn một gian, chào hỏi Phong Vân Tuyết rồi đóng cửa phòng lại.

Gian nhà gỗ nhỏ hẹp.

Phong Vân Vô Ngân tính toán một chút, khoảng chừng chỉ có khoảng 10 mét vuông, một bức tường trong phòng có khảm đá nguyệt quang, ánh sáng màu cam khuếch tán, bao phủ cả gian phòng.

Những đồ trong nhà cực kỳ cũ, chi có một cái bàn, một cái ghế, một cái giường, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Mùi nấm mốc thoang thoảng bay khắp nơi.

- Đây không khác gì ổ chó.

Phong Vân Vô Ngân bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới trước giường tre thấp bé, dọn dẹp sạch sẽ đống bụi chồng chất trên giường rồi mới khoanh chân ngồi lên. Từ trong lòng, đem quyển công pháp hôm nay chọn ở tàng kinh tháp ra.

Huyền giai cấp thấp luyện thể công pháp.

Thần Man Lực Vương quyết!

Mượn ánh sáng của đá nguyệt quang, Phong Vân Vô Ngân mơ công pháp ra, tỉ mi đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bá Khí

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook