Chương 40
Kim Nhật Si
18/11/2014
Một nam tử bước đến, thân mặc bạch bào, khuôn mặt lạnh băng.
Vừa nhìn thấy người này, ta liền kích động "meo" lên một tiếng, thân thể xoay tới xoay lui, nhanh chóng nhảy từ trên người của yêu quái xuống, xông tới trước mặt người đó, cố sức mở miệng thật to, kếu lên thảm thiết: Meo meo.
Đế quân ngừng bước, chau mày, tay áo phất nhẹ tạo thành một cơn gió thổi bay ta ra.
Ta cảm thấy cái bụng tròn vo của mình lăn năm, sáu vòng trên mặt đất, bụi đất bám đầy mặt. Nhưng ta lại nhanh chóng đứng dậy nhào qua, tiếp tục cản trước mặt Đế quân, lớn tiếng kêu lên. Ta phát hiện ra hễ mình vừa kích động, hai chân trước liền bất giác cào lung tung, trước mặt đất cát bụi bay mù, ta đã đào hai cái lỗ nhỏ trước mặt Đế quân.
Chắc là Đế quân cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, sao tự dưng lại có một tiểu miêu chạy đến trước mặt y, đã vậy còn bám chặt không buông, ánh mắt thê lương, luôn miệng kêu "meo meo", giống hệt như tìm thấy người thân sau nhiều năm thất tán. Có điều, tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ cao quý nào có quan hệ thân thích gì với một con mèo tầm thường, cho nên Đế quân tiện tay búng ra một điểm sáng bắn ta đi chỗ khác.
Ta ủ rũ ngồi chồm hổm một bên, đau thương buồn bã nhìn Đế quân.
Đế quân bước đến trước Tam Sinh thạch, trầm mặc trông chốc lát rồi từ từ nhắm mắt.
Ta bỗng phát hiện ra thần thức của mình còn lưu lại trong Tam Sinh thạch, vẫn chưa thu về.
Yêu quái đứng trong bóng râm đang nhàn nhã quan sát chúng ta, nhưng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Tình hình đã xấu đến không thể xấu hơn được nữa, thôi thì cứ thoải mái nghĩ thoáng một chút, làm một con quỷ thông suốt mọi chuyện. Bản tiên cô tự thương hại cho bản thân mình mà "meo" một tiếng, tiếp tục tập trung tinh thần, tiến vào Tam Sinh thạch.
Sắc trời trong xanh, từng đám mấy trắng lững thững trôi, tiên nữ ngồi trên mấy, vẻ mặt giận dữ.
Dưới cây tùng cạnh khe nước, một tiên nam đang bị trói gô lại bằng một sợi dây nhỏ màu vàng kim.
Một lúc lâu sau.
Tiên nam mới mở miệng: "Cô cô, tộc Hồ tuy không cao quý bằng những người vừa sinh ra đã là thần tiên, nhưng ta là vua của tộc Hồ, kể ra cũng không phải hạng quá bần hàn".
"Trong động phủ tại Thanh Khưu cũng có vàng bạc tơ lụa, tuy không giàu có đông đúc, lưu truyền mười đời tôn tử như ở Đông Hải long cung, nhưng để sống sung túc thì cũng không thành vấn đề. Nếu người ở động phủ Thanh Khưu không quen thì ta vẫn còn Thanh Liên phủ ở tầng thứ ba thiên giới, tu sửa lại một chút thì cũng thoải mái lắm".
"Ta chỉ có một muội muôi, tính tình hơi bưởng bỉnh, nếu như cô cô không thích thì đứng để ý đến nó là được. Ngoài ra, còn có các trưởng lão vào gia quyến trong tộc, mấy người này cũng dễ nói chuyện…"
Tiên nam nhỏ giọng kể ra xuất thân và gia tộc của mình, cuối cùng chậm rãi nói: "Cô cô thấy ta thế nào? ".
"Câm miệng! ", lúc lâu sau từ trên mây truyền đến một tiếng quát giận dữ.
Ngày thứ nhất đã trôi qua như vậy.
Ngày thứ hai, tiên nam vẫn bị trói dưới đất, tiên nữ vẫn nằm trên mây.
Sự việc đã rơi vào thế cục bế tắc, tiên tử không cam tâm dễ dàng tha cho tiên nam như vậy, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được biện pháp trừng trị.
Trên mặt tiên nữ lộ ra thần sắc mệt mỏi, không biết đã nằm ngủ trên mây được bao lâu.
Một trận gió thổi đến mang theo khí lạnh, tiên nam ở dưới đất hơi cử động, đọc thần chú hóa ra một chiếc áo bào mỏng, nhẹ nhàng phủ lên người tiên nữ.
Một cơn gió nữa thổi qua, trên không trung bắt đầu xuất hiện mưa bụi ẩm ướt.
Tiên nam dưới mặt đất lại cử động, một chiếc ô mây bát bảo xuất hiện che trên đầu tiên nữ.
Lúc sau, một chú chim rừng ngậm hai nhánh quả dại màu đỏ đặt trên đám mây.
Nhưng tiếng chú chim nhỏ vỗ cánh đã khiến cho tiên nữ thức giấc. Khắc sau đó, ô mây, áo bào, quả dại, tất cả đều bị ném trả vào mặt vào đầu tiên nam.
Ngày thứ ba.
Cuối cùng Hoành Thanh vừa tỉnh khỏi cơn say cũng mò đến.
Hắn thấy dáng vẻ Đế quân nhếch nhác trên mặt đất, lúc đầu kinh ngạc, sau đó thì cười ha ha sảng khoái.
"Đệ đang làm cái gì thế? Ha ha ha, đấy chẳng qua chỉ là một phép thuật nho nhỏ, sao có thể trói đệ ở đây được? Thì ra Nhị sư đệ thích bị như vậy".
Hằn nhìn tới nhìn lui: "Tam sư muội đâu? Tam sư muội đi đâu rồi? ".
Tiên nữ nấp trong mấy, khuôn mặt dần đỏ bừng lên.
Khi ánh mắt của tên quỷ đáng ghét dưới đất bắt đầu dò xét lên trên cao, nàng chẳng chút do dự, cưỡi mây bỏ đi.
Không thể ở lại, không thể để người khác phát hiện ra chuyện đáng xấu hổ của mình.
Khi đó gió đông ấm dần, cây liễu bên bờ đã bắt đầu nảy mầm. Cho tới khi mây trắng cuồn cuộn trôi trên bầu trời xanh, hoa thu tàn úa, thì bụng của tiên nữ cũng lớn dần lên.
Lúc này, nàng rất căm ghét thai nhi trong bụng. Nhưng một ngày nọ, nàng cảm thấy thứ nho nhỏ trong bụng mình lại nhè nhẹ cử động, giống như có một xúc tua mềm mại nhẹ nhàng vô về, một cảm xúc khác thường nảy nở trong lòng nàng.
Sắc mặt nàng càng lúc càng dịu dàng, cuối cùng trong ánh mắt đã mang theo sự thương yêu.
Tiên nữ đã đi qua rất nhiều nơi, tại núi Lao ở phương bắc, nàng đã thấy một việc chấn động lòng người.
Nàng nhìn thấy một hồ yêu đang hạ sinh, trên trời liên tiếp giáng xuống cửu đạo thiên lôi.
Cuối cùng nàng không cầm lòng được, ra tay cứu sống hồ yêu chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, thế nhưng hài tử trong bụng hồ yêu đã bị sấm sét đánh cho chỉ còn lại một đống tro tàn.
Hồ yêu suy yếu ôm lấy đống tro, gào khóc thảm thiết.
Hồ yêu nói với nàng, khi tộc Hồ sinh con, cũng đồng thời phải gánh chịu thiên kiếp. Nếu thoát khỏi cửu đạo thiên lôi, hài tử mới có thể sống sót. Cho nên mỗi lần trong tộc có người hoài thai, lúc sinh nở phải nhờ các trưởng lão trong tộc hoặc những người tiền bối có pháp lực cao cường bảo hộ. Còn như hồ yêu ngày hôm nay, nếu không có thượng tiên ra tay cứu giúp, kết cụ chắc chắn là mẫu tử cùng chết.
Tiên nữ đỡ cái bụng của mình, chân mày nhíu chặt.
Nàng đi đến núi Bồ Đề ở tận cùng phía nam, thỉnh giáo một vị địa tiên đã già đến không thể nhìn ra tuổi tác.
Bồ Đề địa tiên nói: "Tộc thú phải chịu nạn kiếp đã là lẽ trời, cho dù nhờ người tới bảo hộ cũng khó có thể an toàn tuyệt đối, cách tốt nhất chính là phong ấn pháp thân của mình lại, giả vờ mượn lấy một thân xác phàm trần để hạ sinh".
"Tuy nhiên, cách này đi ngược với lẽ trời, đối với bản thân người thực hiện cũng có những điểm bất lợi, trước khi nguyên thần xuất ra trở lại với pháp thân, người này không chỉ bị phong ấn hết pháp lực, tất cả những chuyện trước kia cũng quên sạch, thậm chí có khi còn xuất hiện những chuyện không thể lý giải được".
Nàng trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu.
Đúng lúc đó trong thôn nọ có một nữ nhân hoài thai vừa chết, phu quân nàng ta là một kẻ bạc tình, gã dùng một cái chiếu rách cuốn lấy thi thể của nữ nhân rồi tùy ý vứt đại trên một ngọn núi hoang.
Trên ngọn núi hoang đó, nàng dùng Cơ Canh kiếm tạo một sơn động, sau đó dùng pháp lực hơn vạn năm thiết lập một kết giới vững chắc xung quanh, tiên nguyên mang theo đứa bé vẫn chưa thành thình trong bụng cùng rời khỏi thân thể, nhập vào thân xác của nữ nhân hoài thai.
Sau đó…
Chuyện sau đó, ta đều biết cả rồi.
Bởi vì ta cũng chính vào lúc này bị đày xuống trần gian, nhập vào thân xác của nữ nhân hoài thai.
Sau khi xem xong tất cả những chuyện này, đầu óc ta vô cùng hỗn loạn.
Vị tiên tử đó rõ ràng là giống hệt ta.
Thế nhưng ta chính là tiên tử trên thiên giới bị đày xuống trần gian nhập vào xác nàng ấy mà. Nếu như vị tiên tử kia là ta, vậy những gì ta đã gặp phải ở tầng thứ nhất thiên giới là sao? Lẽ nào chỉ là một giấc mơ?
Ta nghiêng đầu quan sát một phe, sắc mặt Đế quân vừa trắng bệch vừa khó coi.
Với những chuyện nhìn thấy trong Tam Sinh thạch, quả thật rất đáng thương.
Tâm trạng bản tiên cô cũng cực kỳ hoang mang, bàng hoàng kêu một tiếng: "Meo"
Đế quân hơi nghiêng đầu: "Tam sư muội, sau khi muội xem hết những chuyện trước kia rồi, phải chăng sẽ không thể tha thử cho ta được nữa? ".
Ta kích động meo lên một tiếng, hy vọng Đế quân chú ý đến ta. Nhưng ánh mắt của y hiển nhiên là hướng về một chỗ khác. Trong lúc ta còn đang sững sờ, tên yêu quái chiếm lấy thân xác ta bước ra từ bụi hoa, thâm tình nói: "Sư huynh, tâm tư của muội đối với huynh vẫn y hệt như trước đây".
Sau đó, trước mặt ta, hai người ôm chặt lấy nhau, như thể tình cảm sâu đậm không thể kiềm chế, như thể hành động xuất phát từ tận đáy lòng.
Tên yêu quái hiền dịu tựa trên vai Đế quân, âm hiểm nháy mắt với ta.
Bản tiên cô nhất thời kích động, trên mặt đất lại bị ta cào thành hai hố.
Lúc này bỗng vàng lên tiếng thét dữ tợn: "Hai người đang làm gì đó? ".
Vừa nhìn thấy người này, ta liền kích động "meo" lên một tiếng, thân thể xoay tới xoay lui, nhanh chóng nhảy từ trên người của yêu quái xuống, xông tới trước mặt người đó, cố sức mở miệng thật to, kếu lên thảm thiết: Meo meo.
Đế quân ngừng bước, chau mày, tay áo phất nhẹ tạo thành một cơn gió thổi bay ta ra.
Ta cảm thấy cái bụng tròn vo của mình lăn năm, sáu vòng trên mặt đất, bụi đất bám đầy mặt. Nhưng ta lại nhanh chóng đứng dậy nhào qua, tiếp tục cản trước mặt Đế quân, lớn tiếng kêu lên. Ta phát hiện ra hễ mình vừa kích động, hai chân trước liền bất giác cào lung tung, trước mặt đất cát bụi bay mù, ta đã đào hai cái lỗ nhỏ trước mặt Đế quân.
Chắc là Đế quân cũng bắt đầu cảm thấy kỳ lạ, sao tự dưng lại có một tiểu miêu chạy đến trước mặt y, đã vậy còn bám chặt không buông, ánh mắt thê lương, luôn miệng kêu "meo meo", giống hệt như tìm thấy người thân sau nhiều năm thất tán. Có điều, tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ cao quý nào có quan hệ thân thích gì với một con mèo tầm thường, cho nên Đế quân tiện tay búng ra một điểm sáng bắn ta đi chỗ khác.
Ta ủ rũ ngồi chồm hổm một bên, đau thương buồn bã nhìn Đế quân.
Đế quân bước đến trước Tam Sinh thạch, trầm mặc trông chốc lát rồi từ từ nhắm mắt.
Ta bỗng phát hiện ra thần thức của mình còn lưu lại trong Tam Sinh thạch, vẫn chưa thu về.
Yêu quái đứng trong bóng râm đang nhàn nhã quan sát chúng ta, nhưng ta cũng chẳng còn cách nào khác. Tình hình đã xấu đến không thể xấu hơn được nữa, thôi thì cứ thoải mái nghĩ thoáng một chút, làm một con quỷ thông suốt mọi chuyện. Bản tiên cô tự thương hại cho bản thân mình mà "meo" một tiếng, tiếp tục tập trung tinh thần, tiến vào Tam Sinh thạch.
Sắc trời trong xanh, từng đám mấy trắng lững thững trôi, tiên nữ ngồi trên mấy, vẻ mặt giận dữ.
Dưới cây tùng cạnh khe nước, một tiên nam đang bị trói gô lại bằng một sợi dây nhỏ màu vàng kim.
Một lúc lâu sau.
Tiên nam mới mở miệng: "Cô cô, tộc Hồ tuy không cao quý bằng những người vừa sinh ra đã là thần tiên, nhưng ta là vua của tộc Hồ, kể ra cũng không phải hạng quá bần hàn".
"Trong động phủ tại Thanh Khưu cũng có vàng bạc tơ lụa, tuy không giàu có đông đúc, lưu truyền mười đời tôn tử như ở Đông Hải long cung, nhưng để sống sung túc thì cũng không thành vấn đề. Nếu người ở động phủ Thanh Khưu không quen thì ta vẫn còn Thanh Liên phủ ở tầng thứ ba thiên giới, tu sửa lại một chút thì cũng thoải mái lắm".
"Ta chỉ có một muội muôi, tính tình hơi bưởng bỉnh, nếu như cô cô không thích thì đứng để ý đến nó là được. Ngoài ra, còn có các trưởng lão vào gia quyến trong tộc, mấy người này cũng dễ nói chuyện…"
Tiên nam nhỏ giọng kể ra xuất thân và gia tộc của mình, cuối cùng chậm rãi nói: "Cô cô thấy ta thế nào? ".
"Câm miệng! ", lúc lâu sau từ trên mây truyền đến một tiếng quát giận dữ.
Ngày thứ nhất đã trôi qua như vậy.
Ngày thứ hai, tiên nam vẫn bị trói dưới đất, tiên nữ vẫn nằm trên mây.
Sự việc đã rơi vào thế cục bế tắc, tiên tử không cam tâm dễ dàng tha cho tiên nam như vậy, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra được biện pháp trừng trị.
Trên mặt tiên nữ lộ ra thần sắc mệt mỏi, không biết đã nằm ngủ trên mây được bao lâu.
Một trận gió thổi đến mang theo khí lạnh, tiên nam ở dưới đất hơi cử động, đọc thần chú hóa ra một chiếc áo bào mỏng, nhẹ nhàng phủ lên người tiên nữ.
Một cơn gió nữa thổi qua, trên không trung bắt đầu xuất hiện mưa bụi ẩm ướt.
Tiên nam dưới mặt đất lại cử động, một chiếc ô mây bát bảo xuất hiện che trên đầu tiên nữ.
Lúc sau, một chú chim rừng ngậm hai nhánh quả dại màu đỏ đặt trên đám mây.
Nhưng tiếng chú chim nhỏ vỗ cánh đã khiến cho tiên nữ thức giấc. Khắc sau đó, ô mây, áo bào, quả dại, tất cả đều bị ném trả vào mặt vào đầu tiên nam.
Ngày thứ ba.
Cuối cùng Hoành Thanh vừa tỉnh khỏi cơn say cũng mò đến.
Hắn thấy dáng vẻ Đế quân nhếch nhác trên mặt đất, lúc đầu kinh ngạc, sau đó thì cười ha ha sảng khoái.
"Đệ đang làm cái gì thế? Ha ha ha, đấy chẳng qua chỉ là một phép thuật nho nhỏ, sao có thể trói đệ ở đây được? Thì ra Nhị sư đệ thích bị như vậy".
Hằn nhìn tới nhìn lui: "Tam sư muội đâu? Tam sư muội đi đâu rồi? ".
Tiên nữ nấp trong mấy, khuôn mặt dần đỏ bừng lên.
Khi ánh mắt của tên quỷ đáng ghét dưới đất bắt đầu dò xét lên trên cao, nàng chẳng chút do dự, cưỡi mây bỏ đi.
Không thể ở lại, không thể để người khác phát hiện ra chuyện đáng xấu hổ của mình.
Khi đó gió đông ấm dần, cây liễu bên bờ đã bắt đầu nảy mầm. Cho tới khi mây trắng cuồn cuộn trôi trên bầu trời xanh, hoa thu tàn úa, thì bụng của tiên nữ cũng lớn dần lên.
Lúc này, nàng rất căm ghét thai nhi trong bụng. Nhưng một ngày nọ, nàng cảm thấy thứ nho nhỏ trong bụng mình lại nhè nhẹ cử động, giống như có một xúc tua mềm mại nhẹ nhàng vô về, một cảm xúc khác thường nảy nở trong lòng nàng.
Sắc mặt nàng càng lúc càng dịu dàng, cuối cùng trong ánh mắt đã mang theo sự thương yêu.
Tiên nữ đã đi qua rất nhiều nơi, tại núi Lao ở phương bắc, nàng đã thấy một việc chấn động lòng người.
Nàng nhìn thấy một hồ yêu đang hạ sinh, trên trời liên tiếp giáng xuống cửu đạo thiên lôi.
Cuối cùng nàng không cầm lòng được, ra tay cứu sống hồ yêu chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn, thế nhưng hài tử trong bụng hồ yêu đã bị sấm sét đánh cho chỉ còn lại một đống tro tàn.
Hồ yêu suy yếu ôm lấy đống tro, gào khóc thảm thiết.
Hồ yêu nói với nàng, khi tộc Hồ sinh con, cũng đồng thời phải gánh chịu thiên kiếp. Nếu thoát khỏi cửu đạo thiên lôi, hài tử mới có thể sống sót. Cho nên mỗi lần trong tộc có người hoài thai, lúc sinh nở phải nhờ các trưởng lão trong tộc hoặc những người tiền bối có pháp lực cao cường bảo hộ. Còn như hồ yêu ngày hôm nay, nếu không có thượng tiên ra tay cứu giúp, kết cụ chắc chắn là mẫu tử cùng chết.
Tiên nữ đỡ cái bụng của mình, chân mày nhíu chặt.
Nàng đi đến núi Bồ Đề ở tận cùng phía nam, thỉnh giáo một vị địa tiên đã già đến không thể nhìn ra tuổi tác.
Bồ Đề địa tiên nói: "Tộc thú phải chịu nạn kiếp đã là lẽ trời, cho dù nhờ người tới bảo hộ cũng khó có thể an toàn tuyệt đối, cách tốt nhất chính là phong ấn pháp thân của mình lại, giả vờ mượn lấy một thân xác phàm trần để hạ sinh".
"Tuy nhiên, cách này đi ngược với lẽ trời, đối với bản thân người thực hiện cũng có những điểm bất lợi, trước khi nguyên thần xuất ra trở lại với pháp thân, người này không chỉ bị phong ấn hết pháp lực, tất cả những chuyện trước kia cũng quên sạch, thậm chí có khi còn xuất hiện những chuyện không thể lý giải được".
Nàng trầm ngâm suy nghĩ rồi gật đầu.
Đúng lúc đó trong thôn nọ có một nữ nhân hoài thai vừa chết, phu quân nàng ta là một kẻ bạc tình, gã dùng một cái chiếu rách cuốn lấy thi thể của nữ nhân rồi tùy ý vứt đại trên một ngọn núi hoang.
Trên ngọn núi hoang đó, nàng dùng Cơ Canh kiếm tạo một sơn động, sau đó dùng pháp lực hơn vạn năm thiết lập một kết giới vững chắc xung quanh, tiên nguyên mang theo đứa bé vẫn chưa thành thình trong bụng cùng rời khỏi thân thể, nhập vào thân xác của nữ nhân hoài thai.
Sau đó…
Chuyện sau đó, ta đều biết cả rồi.
Bởi vì ta cũng chính vào lúc này bị đày xuống trần gian, nhập vào thân xác của nữ nhân hoài thai.
Sau khi xem xong tất cả những chuyện này, đầu óc ta vô cùng hỗn loạn.
Vị tiên tử đó rõ ràng là giống hệt ta.
Thế nhưng ta chính là tiên tử trên thiên giới bị đày xuống trần gian nhập vào xác nàng ấy mà. Nếu như vị tiên tử kia là ta, vậy những gì ta đã gặp phải ở tầng thứ nhất thiên giới là sao? Lẽ nào chỉ là một giấc mơ?
Ta nghiêng đầu quan sát một phe, sắc mặt Đế quân vừa trắng bệch vừa khó coi.
Với những chuyện nhìn thấy trong Tam Sinh thạch, quả thật rất đáng thương.
Tâm trạng bản tiên cô cũng cực kỳ hoang mang, bàng hoàng kêu một tiếng: "Meo"
Đế quân hơi nghiêng đầu: "Tam sư muội, sau khi muội xem hết những chuyện trước kia rồi, phải chăng sẽ không thể tha thử cho ta được nữa? ".
Ta kích động meo lên một tiếng, hy vọng Đế quân chú ý đến ta. Nhưng ánh mắt của y hiển nhiên là hướng về một chỗ khác. Trong lúc ta còn đang sững sờ, tên yêu quái chiếm lấy thân xác ta bước ra từ bụi hoa, thâm tình nói: "Sư huynh, tâm tư của muội đối với huynh vẫn y hệt như trước đây".
Sau đó, trước mặt ta, hai người ôm chặt lấy nhau, như thể tình cảm sâu đậm không thể kiềm chế, như thể hành động xuất phát từ tận đáy lòng.
Tên yêu quái hiền dịu tựa trên vai Đế quân, âm hiểm nháy mắt với ta.
Bản tiên cô nhất thời kích động, trên mặt đất lại bị ta cào thành hai hố.
Lúc này bỗng vàng lên tiếng thét dữ tợn: "Hai người đang làm gì đó? ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.