Chương 47
Kim Nhật Si
18/11/2014
Kết giới vô cùng vững
chắc, bản tiên cô và hai cậu nhóc như thể trở thành ba chú chim sẻ bị
nhốt trong lồng sắt. Nhóc trọc đầu nói: "Tỷ tỷ đừng lo lắng. Đại sư
huynh và Nhị sư huynh, nhất là Nhị sư huynh sẽ không có chuyện gì đâu".
Ta giận dữ cười lạnh nói: "Có chuyện cũng chả sao, họ muốn đi chịu chết, tỷ tỷ tất nhiên có thể chôn". Nhóc trọc đầu trợn tròn hai mắt, ớn lạnh nhìn ta.
Đương nhiên, hai vị đế quân mà hy sinh thì cũng chẳng tới phiên ta mai táng, bản tiên cô chẳng qua là tức giận nhất thời mới nói vậy thôi.
Cả hai người bọn họ đều tỏ ra vì ta mà liều mình xả thân, coi bản tiên cô chẳng ra cái gì, cũng không cho ta cơ hội để phân bua. Nếu có thể quay ngược thời gian, bản tiên cô nhất định sẽ dũng cảm nói ra điều trong tận đáy lòng: Đánh không lại thì chúng ta bỏ chạy cũng được mà, sao cứ phải liều chết đối đầu chứ, như vậy không phải ngu ngốc lắm sao?
Ta hối hận quá đi!
Phía hoàng cung mây đen che phủ bầu trời, sấm sét giật ầm ầm, loáng thoáng còn thấy hai luồng ánh sáng. Ta biết họ hẳn là đang giao chiến, trong lòng như có dầu sôi lử bỏng, chỉ hy vọng đám mây dưới chây bay về phía đó để ta có thể thăm dò được đôi chút. Nào ngờ, đám mây đáng ghét này lại làm phản, trong lúc bản tiên cô nóng nảy giậm chân thì nó lại bay về hướng ngược lại.
Đám mấy bay mãi bay mãi, cuối cùng bay tới bên ngoài hoàng thành. Phía dưới, luồng yêu khí đen ngòm đang nhe nanh múa vuốt, bách tích đều đóng cửa cài then, trên các con đường trong vòng mười dắm đều vắng vẻ, không ai dám bước ra ngoài, không biết trong nhà họ thì như thế nào.
Đám mây lại tiếp tục bay, bay đến phía trên một thôn trang nhỏ, làng mạc vô cùng hỗn loạn, quang cảnh tiêu điều hệt như vường bắp cải vừa bị heo giày xéo vậy. Một vị thôn trưởng có chòm râu dê dẫn một đám hán tử lực lưỡng cầm theo búa, xẻng sắt đi lên núi trừ yêu, người nào người nấy run lên cầm cập vì sợ hãi. Trên đường đi, một con gì đó đen sì bỗng nhiên nhảy ra, chư vị hán tử liền la lên oai oái, vứt búa xẻng tứ tung rồi vắt chân lên cổ mà chạy.
"Yêu quái đến rồi…"
"Yêu quái đến rồi…"
"Đúng là sinh linh đồ thán*!", nhóc trọc đầu ngồi cạnh ta than thở.
* Sinh linh đồ thán: Dân chúng lầm than.
Bản tiên cô ôm chặt nhi tử đã sớm tỉnh giấc vào lòng, nhất thời không nói được gì.
"Xem nhiều như vậy, tiên cô có cảm nhận được điều gì không? ". Một giọng nói bi thương vang lên bên tai ta, ta xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tang thương của Bán Nguyệt Lão Tổ, dáng vẻ giống như đang muốn điểm hóa* bản tiên cô vậy.
* Điểm hóa: Làm phép, niệm chú.
Không biết từ lúc nào đám mây đã bay đến phía trên một ngọn núi, bên dưới mây mù phủ kín, trong màn sương mù dày đặc đó dường như vang lên tiếng chém giết, sớm đã không còn phong thái tiên sơn của người tu hành nữa rồi. Chắc lũ yêu nghiệt được sinh sôi nhờ Lệ Ma đang tranh giành địa bàn với những người tu đạo của chính phái. Ôn Ngọc Tuyển từng lạc quan nói với ta, chỉ cần Lệ Ma bị tiêu diệt thì tất cả yêu ma quỷ quái đều biến mất theo, khắp nơi sẽ lại mưa thuận gió hòa, vén mây thấy mặt trời.
Rất nhiều suy nghĩ đang giằng co trong đầu ta, không để cho Bán Nguyệt Lão Tổ phải nói thêm gì nữa, ta gần như vô thức cúi đầu hỏi nhi tử: "Con có sợ bị Thiên Lôi đuổi đánh không? ". Câu này quả thực là hỏi thừa, tộc thú sợ thiên kiếp như thể quỷ hồn dưới âm phủ sợ ánh nắng mặt trời vậy, đứa con mới ba tuổi rưỡi của ta tất nhiên cũng không thể chống lại bản năng sợ hãi, thần sắc run sợ khẽ thoáng qua trên khuôn mặt nó. Ta lại hỏi tiếp: "Nếu như có thể dùng nó để đánh đổi sự bình an cho phụ thân con thì sao? Con chọn bên nào? ". Nhóc con gật đầu: "Đương nhiên là sự bình an của phụ thân".
Lòng ta nóng lên, ôm lấy nhi tử mà hôn tới tấp. Nhi tử ngoan của ta, tuy mẫu thân bất tài, nhưng nếu thật sự phải gánh chịu thiên kiếp, ta đương nhiên sẽ là người đầu tiên đứng ra phía trước bảo vệ con.
Không để cho bản thân hối hận, ta nói với Bán Nguyệt Lão Tổ: "Ta biết pháp thân của minh đang ở đâu, làm phiền Sư tổ đưa ta đi một chuyến". Lão nhân này chính là gian tế mà Thiên Đế phái xuống ở bên cạnh chúng ta, thế nên bản tiên cô cũng chẳng phải giả vờ hồ đồ với hắn làm gì. Nào ngờ Bán Nguyệt Lão Tổ lại cười nói: "Lưới pháp thuật này do Đế quân tạo ra, ta không thể mở ra được".
"Tiên nguyên và pháp thân của tiên cô vốn tâm linh tương thông, chỉ cần tiên cô thi triển thuật triệu gọi, cho dù nó đang cách ngàn dặm cũng có thể gọi đến ngay trong chớp mắt. Bây giờ lão hủ* sẽ giúp tiên cô một tay, đưa tiên cô đến chỗ của Lệ Ma".
* Lão hủ: Nghĩa là lão già này. Những người lớn tuổi tự khiêm xưng mình như vậy.
Ta vừ nghe liền cuống cuồng cả lên, ta có biết thuật triệu gọi gì đâu chứ? Nhưng chưa kịp mở miệng, đột nhiên mặt Bán Nguyệt Lão Tổ biến sắc, kinh hoảng hô to: "Không xong rồi! Yêu khi đột kích! ", thân hình Lão Tổ nhanh như chớp bay đến đám mây khác, phóng to thêm mấy lần, ông niệm chú: "Định! ".
Bản tiên cô đang ngẩn người nhìn, một cốt nước như tên bắn phủ thẳng đến đám mây mà Bán Nguyệt Lão Tổ đang đứng. Bán Nguyệt Lão Tổ tiếp tục hô to: "Bàn Thạch Quyết! Định! ". Nhưng dưới sức mạnh xói mòn của cột nước, ông chỉ có thể lảo đảo chống đỡ được một lúc, cuối cùng bị dòng nước lớn quật đến nỗi chẳng còn lý trí của nhất phái tông sư* nữa, rống lên một tiếng sợ hãi như giết heo, sau đó thân thể liên bị cột nước cực lớn cuốn mất.
* Nhất phái tông sư: Tông sư của một môn phái.
Trong lưới pháp thuật, bản tiên cô va hai nhóc con ngơ ngác nhìn nhau. Nhóc trọc đầu nói: "Tỷ tỷ, tỷ thử nói xem Sư Tổ sẽ bị cuốn đi đâu". Bản tiên cô thở dài: "Còn may là cột nước này to như thế, thứ bắn tới ít nhất là một dòng sống, không đến nỗi phải lưu lạc đến rãnh nước hôi thối".
Nhi tử kéo tay áo ta: "Yêu quái đến rồi! ".
Ta quay đầu lại, nhìn thấy một bóng đen cực lớn đang tấn công kết giới. Chỉ trong chớp mắt, kết giới dao động, ánh sáng màu xanh nhanh chóng nhạt dần đi vài phần. Ta còn chưa kịp kinh hoàng sợ hãi, chiếc đuôi rắng to lớn như có thể che khuất mặt trời lại tiếp tục quất tới, liên tục đập vào kết giới. Ta chỉ kịp đẩy nhi tử vào lòng nhóc trọc đầu, thân thể liền mất đi sự cân bằng, rơi xuống một tầng mây khác.
Dường như có gì đó quấn lấy người ta, từng vòng từng vòng quấn chặt. Trong lúc choáng váng, hai tai ù ù, ta chỉ nghe được tiếng hô kinh sợ của nhóc trọc đầu và nhi tử ta. Tới khi tất cả dừng lại, ta vẫn đang ở trên tầng mây đó, nhưng phía trước lại xuất hiện ra một khuôn mặt… dung mạo thanh tú, khóe miệng như cười như không ẩn chứa phong tình, đây không phải gương mặt của nữ thừa tướng thì còn là ai?
Ý nghĩ đầu tiên của ta chính là mình đã ra khỏi thân thể của nữ thừa tướng rồi, đến khi phát hiện ra là không phải, ta bắt đầu lắp bắt: "Yêu quái kia, ngươi biến thành diện mạo của ta để làm gì? ".
Trên khuôn mặt đối phương hiện lên nụ cười kỳ dị: "Thú vị lắm! ".
Sau đó, nó hừ lạnh, nói: "Công pháp của bổn tọa đã tăng tiến nhiều rồi, lần này sẽ không dễ dàng bị nhận ra đâu, hà hà".
Phía trên tầng mây vang lên hai tiếng thở mạnh, nhóc trọc đầu đã hóa trở về pháp htân là con chim mày trắng, đang chở thoe nhi tử ta mà gắng sức vỗ cánh. Một người một chim đang hoang mang nhìn về phía này, hiển nhiên là không biết phải làm sao.
Gân xanh trên trán ta giật giật, ta không nhịn nổi cao giọng hét lên với con chim phía trên: "Còn ngẩn ra làm gì? Mau mang Hàn Nhi đi càng xa cang tốt! ". Vừa dứt câu, bản tiên cô cứ tưởng mình nghe nhầm. Bởi vì tên kia cũng làm khẩu hình giống hệt ta, tiếng nói giống nhau, động tác cũng y hệt: "Còn ngẩn ra làm gì? Mau mang Hàn Nhi đi càng xa càng tốt! ". Theo ánh mắt kinh hãi của hai cậu nhóc phía trên thì chắc là ngay cả vẻ mặt hắn cũng mô phỏng giống hệt ta rồi đây.
Ta cố gắng kiềm chết lửa giận trong lòng, ai ngờ tên kia còn quay mặt lại, phẫn nộ nói với bản tiên cô: "Ngươi bắt chước lời ta nói làm gì? ". Dây thần kinh của bản tiên cô suýt chút nữa thì đứt phựt.
Nhóc trọc đầu vỗ cánh, nhìn kể phía đối diện rồi lại nhìn ta, ánh mắt không biết phải hướng về phía bên nào mới đúng. Lúc sau, nó cuống cuồng nói: "Tỷ tỷ! Ta đi tìm Nhị sư huynh! ". Ta tuyệt vọng nhìn chằm chằm nhi tử đang ngồi trên lưng chú chim như thể nhìn được thêm chút nào hay chút ấy. Ánh mắt nó cũng gắt gao nhìn về phía bên này, cái miếng nhỏ mím chặt, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cổ chú chim nhóc trọc đầu, trong tay túm chặt một chùm lông.
Sau đó, ta nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của nhóc trọc đầu: "Nhị sư huynh! Đại sư huynh! ".
Gần như cùng lúc, ta và yêu quái chầm chậm quay người lại, rồi chỉ lên người đối phương.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, mau diệt tên yêu quái này đi! ".
Ta giận dữ cười lạnh nói: "Có chuyện cũng chả sao, họ muốn đi chịu chết, tỷ tỷ tất nhiên có thể chôn". Nhóc trọc đầu trợn tròn hai mắt, ớn lạnh nhìn ta.
Đương nhiên, hai vị đế quân mà hy sinh thì cũng chẳng tới phiên ta mai táng, bản tiên cô chẳng qua là tức giận nhất thời mới nói vậy thôi.
Cả hai người bọn họ đều tỏ ra vì ta mà liều mình xả thân, coi bản tiên cô chẳng ra cái gì, cũng không cho ta cơ hội để phân bua. Nếu có thể quay ngược thời gian, bản tiên cô nhất định sẽ dũng cảm nói ra điều trong tận đáy lòng: Đánh không lại thì chúng ta bỏ chạy cũng được mà, sao cứ phải liều chết đối đầu chứ, như vậy không phải ngu ngốc lắm sao?
Ta hối hận quá đi!
Phía hoàng cung mây đen che phủ bầu trời, sấm sét giật ầm ầm, loáng thoáng còn thấy hai luồng ánh sáng. Ta biết họ hẳn là đang giao chiến, trong lòng như có dầu sôi lử bỏng, chỉ hy vọng đám mây dưới chây bay về phía đó để ta có thể thăm dò được đôi chút. Nào ngờ, đám mây đáng ghét này lại làm phản, trong lúc bản tiên cô nóng nảy giậm chân thì nó lại bay về hướng ngược lại.
Đám mấy bay mãi bay mãi, cuối cùng bay tới bên ngoài hoàng thành. Phía dưới, luồng yêu khí đen ngòm đang nhe nanh múa vuốt, bách tích đều đóng cửa cài then, trên các con đường trong vòng mười dắm đều vắng vẻ, không ai dám bước ra ngoài, không biết trong nhà họ thì như thế nào.
Đám mây lại tiếp tục bay, bay đến phía trên một thôn trang nhỏ, làng mạc vô cùng hỗn loạn, quang cảnh tiêu điều hệt như vường bắp cải vừa bị heo giày xéo vậy. Một vị thôn trưởng có chòm râu dê dẫn một đám hán tử lực lưỡng cầm theo búa, xẻng sắt đi lên núi trừ yêu, người nào người nấy run lên cầm cập vì sợ hãi. Trên đường đi, một con gì đó đen sì bỗng nhiên nhảy ra, chư vị hán tử liền la lên oai oái, vứt búa xẻng tứ tung rồi vắt chân lên cổ mà chạy.
"Yêu quái đến rồi…"
"Yêu quái đến rồi…"
"Đúng là sinh linh đồ thán*!", nhóc trọc đầu ngồi cạnh ta than thở.
* Sinh linh đồ thán: Dân chúng lầm than.
Bản tiên cô ôm chặt nhi tử đã sớm tỉnh giấc vào lòng, nhất thời không nói được gì.
"Xem nhiều như vậy, tiên cô có cảm nhận được điều gì không? ". Một giọng nói bi thương vang lên bên tai ta, ta xoay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tang thương của Bán Nguyệt Lão Tổ, dáng vẻ giống như đang muốn điểm hóa* bản tiên cô vậy.
* Điểm hóa: Làm phép, niệm chú.
Không biết từ lúc nào đám mây đã bay đến phía trên một ngọn núi, bên dưới mây mù phủ kín, trong màn sương mù dày đặc đó dường như vang lên tiếng chém giết, sớm đã không còn phong thái tiên sơn của người tu hành nữa rồi. Chắc lũ yêu nghiệt được sinh sôi nhờ Lệ Ma đang tranh giành địa bàn với những người tu đạo của chính phái. Ôn Ngọc Tuyển từng lạc quan nói với ta, chỉ cần Lệ Ma bị tiêu diệt thì tất cả yêu ma quỷ quái đều biến mất theo, khắp nơi sẽ lại mưa thuận gió hòa, vén mây thấy mặt trời.
Rất nhiều suy nghĩ đang giằng co trong đầu ta, không để cho Bán Nguyệt Lão Tổ phải nói thêm gì nữa, ta gần như vô thức cúi đầu hỏi nhi tử: "Con có sợ bị Thiên Lôi đuổi đánh không? ". Câu này quả thực là hỏi thừa, tộc thú sợ thiên kiếp như thể quỷ hồn dưới âm phủ sợ ánh nắng mặt trời vậy, đứa con mới ba tuổi rưỡi của ta tất nhiên cũng không thể chống lại bản năng sợ hãi, thần sắc run sợ khẽ thoáng qua trên khuôn mặt nó. Ta lại hỏi tiếp: "Nếu như có thể dùng nó để đánh đổi sự bình an cho phụ thân con thì sao? Con chọn bên nào? ". Nhóc con gật đầu: "Đương nhiên là sự bình an của phụ thân".
Lòng ta nóng lên, ôm lấy nhi tử mà hôn tới tấp. Nhi tử ngoan của ta, tuy mẫu thân bất tài, nhưng nếu thật sự phải gánh chịu thiên kiếp, ta đương nhiên sẽ là người đầu tiên đứng ra phía trước bảo vệ con.
Không để cho bản thân hối hận, ta nói với Bán Nguyệt Lão Tổ: "Ta biết pháp thân của minh đang ở đâu, làm phiền Sư tổ đưa ta đi một chuyến". Lão nhân này chính là gian tế mà Thiên Đế phái xuống ở bên cạnh chúng ta, thế nên bản tiên cô cũng chẳng phải giả vờ hồ đồ với hắn làm gì. Nào ngờ Bán Nguyệt Lão Tổ lại cười nói: "Lưới pháp thuật này do Đế quân tạo ra, ta không thể mở ra được".
"Tiên nguyên và pháp thân của tiên cô vốn tâm linh tương thông, chỉ cần tiên cô thi triển thuật triệu gọi, cho dù nó đang cách ngàn dặm cũng có thể gọi đến ngay trong chớp mắt. Bây giờ lão hủ* sẽ giúp tiên cô một tay, đưa tiên cô đến chỗ của Lệ Ma".
* Lão hủ: Nghĩa là lão già này. Những người lớn tuổi tự khiêm xưng mình như vậy.
Ta vừ nghe liền cuống cuồng cả lên, ta có biết thuật triệu gọi gì đâu chứ? Nhưng chưa kịp mở miệng, đột nhiên mặt Bán Nguyệt Lão Tổ biến sắc, kinh hoảng hô to: "Không xong rồi! Yêu khi đột kích! ", thân hình Lão Tổ nhanh như chớp bay đến đám mây khác, phóng to thêm mấy lần, ông niệm chú: "Định! ".
Bản tiên cô đang ngẩn người nhìn, một cốt nước như tên bắn phủ thẳng đến đám mây mà Bán Nguyệt Lão Tổ đang đứng. Bán Nguyệt Lão Tổ tiếp tục hô to: "Bàn Thạch Quyết! Định! ". Nhưng dưới sức mạnh xói mòn của cột nước, ông chỉ có thể lảo đảo chống đỡ được một lúc, cuối cùng bị dòng nước lớn quật đến nỗi chẳng còn lý trí của nhất phái tông sư* nữa, rống lên một tiếng sợ hãi như giết heo, sau đó thân thể liên bị cột nước cực lớn cuốn mất.
* Nhất phái tông sư: Tông sư của một môn phái.
Trong lưới pháp thuật, bản tiên cô va hai nhóc con ngơ ngác nhìn nhau. Nhóc trọc đầu nói: "Tỷ tỷ, tỷ thử nói xem Sư Tổ sẽ bị cuốn đi đâu". Bản tiên cô thở dài: "Còn may là cột nước này to như thế, thứ bắn tới ít nhất là một dòng sống, không đến nỗi phải lưu lạc đến rãnh nước hôi thối".
Nhi tử kéo tay áo ta: "Yêu quái đến rồi! ".
Ta quay đầu lại, nhìn thấy một bóng đen cực lớn đang tấn công kết giới. Chỉ trong chớp mắt, kết giới dao động, ánh sáng màu xanh nhanh chóng nhạt dần đi vài phần. Ta còn chưa kịp kinh hoàng sợ hãi, chiếc đuôi rắng to lớn như có thể che khuất mặt trời lại tiếp tục quất tới, liên tục đập vào kết giới. Ta chỉ kịp đẩy nhi tử vào lòng nhóc trọc đầu, thân thể liền mất đi sự cân bằng, rơi xuống một tầng mây khác.
Dường như có gì đó quấn lấy người ta, từng vòng từng vòng quấn chặt. Trong lúc choáng váng, hai tai ù ù, ta chỉ nghe được tiếng hô kinh sợ của nhóc trọc đầu và nhi tử ta. Tới khi tất cả dừng lại, ta vẫn đang ở trên tầng mây đó, nhưng phía trước lại xuất hiện ra một khuôn mặt… dung mạo thanh tú, khóe miệng như cười như không ẩn chứa phong tình, đây không phải gương mặt của nữ thừa tướng thì còn là ai?
Ý nghĩ đầu tiên của ta chính là mình đã ra khỏi thân thể của nữ thừa tướng rồi, đến khi phát hiện ra là không phải, ta bắt đầu lắp bắt: "Yêu quái kia, ngươi biến thành diện mạo của ta để làm gì? ".
Trên khuôn mặt đối phương hiện lên nụ cười kỳ dị: "Thú vị lắm! ".
Sau đó, nó hừ lạnh, nói: "Công pháp của bổn tọa đã tăng tiến nhiều rồi, lần này sẽ không dễ dàng bị nhận ra đâu, hà hà".
Phía trên tầng mây vang lên hai tiếng thở mạnh, nhóc trọc đầu đã hóa trở về pháp htân là con chim mày trắng, đang chở thoe nhi tử ta mà gắng sức vỗ cánh. Một người một chim đang hoang mang nhìn về phía này, hiển nhiên là không biết phải làm sao.
Gân xanh trên trán ta giật giật, ta không nhịn nổi cao giọng hét lên với con chim phía trên: "Còn ngẩn ra làm gì? Mau mang Hàn Nhi đi càng xa cang tốt! ". Vừa dứt câu, bản tiên cô cứ tưởng mình nghe nhầm. Bởi vì tên kia cũng làm khẩu hình giống hệt ta, tiếng nói giống nhau, động tác cũng y hệt: "Còn ngẩn ra làm gì? Mau mang Hàn Nhi đi càng xa càng tốt! ". Theo ánh mắt kinh hãi của hai cậu nhóc phía trên thì chắc là ngay cả vẻ mặt hắn cũng mô phỏng giống hệt ta rồi đây.
Ta cố gắng kiềm chết lửa giận trong lòng, ai ngờ tên kia còn quay mặt lại, phẫn nộ nói với bản tiên cô: "Ngươi bắt chước lời ta nói làm gì? ". Dây thần kinh của bản tiên cô suýt chút nữa thì đứt phựt.
Nhóc trọc đầu vỗ cánh, nhìn kể phía đối diện rồi lại nhìn ta, ánh mắt không biết phải hướng về phía bên nào mới đúng. Lúc sau, nó cuống cuồng nói: "Tỷ tỷ! Ta đi tìm Nhị sư huynh! ". Ta tuyệt vọng nhìn chằm chằm nhi tử đang ngồi trên lưng chú chim như thể nhìn được thêm chút nào hay chút ấy. Ánh mắt nó cũng gắt gao nhìn về phía bên này, cái miếng nhỏ mím chặt, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cổ chú chim nhóc trọc đầu, trong tay túm chặt một chùm lông.
Sau đó, ta nghe thấy tiếng kêu mừng rỡ của nhóc trọc đầu: "Nhị sư huynh! Đại sư huynh! ".
Gần như cùng lúc, ta và yêu quái chầm chậm quay người lại, rồi chỉ lên người đối phương.
"Đại sư huynh, Nhị sư huynh, mau diệt tên yêu quái này đi! ".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.