Chương 5
Kim Nhật Si
18/11/2014
Bản tiên cô ngày nào cũng tắm rửa cho nhi tử, không phải là chưa bao giờ thấy thân thể nam nhân.
Có điều, đều là nam nhân, nhưng thân thể của người trưởng thành và của trẻ nhỏ hình như không giống nhau cho lắm…
Chỉ mới cởi lớp áo choàng ngoài mà ta đã không dám tiếp tục nữa. Nam nhân này… Nhìn thân thể hắn trắng nõn nhã nhặn, vậy mà đụng đến chỗ nào cũng cứng tựa sắt. Nhận thức được điều đó, ta liền có chút do dự khi phải đối mặt với thân thể dưới lớp y phục… A Di Đà Phật! Ta tự nói với bản thân, cứu người cấp thiết hơn!
Ta đem ngoại bào [1] nhúng ướt rồi cố gắng khoác lên người nam nhân, không biết qua bao lâu, hắn lại mở mắt lần nữa.
[1] Ngoại bào: Áo khoác bên ngoài
" … Xung quanh đều là biển lửa, cô nương lấy nước ở đâu ra vậy? "
Trông bộ dạng môi khô nứt, mắt đỏ rực, thần trí mơ màng của hắn, đang yên đang lành lại bị giày vò đến nỗi biến thành khúc gỗ đốt lò, ta lại chỉ biết hỏi thăm xem hắn thế nào rồi. Hắn lẩm bẩm: " Bị cháy khô rồi. "
" Vậy thì cứ cháy tiếp đi. "
Ta cảm thấy hắn cứ bị cháy khô như thế cũng rất tốt.
Bản tiên cô thực sự sợ hắn nóng quá tới mức tỉnh lại, phát hiện toàn thân đều bị ta chạm vào hết cả rồi thì lại muốn chết.
Thực ra bản tiên cô đã cố gắng tránh đụng chạm lắm rồi. Nhưng dù có nói ra thì hắn cũng không tin, có khi lại nói bản tiên cô hèn hạ ấy chứ. Phải biết là ở thế gian phàm tục này chẳng có mấy ai lại tự nhiên phóng khoáng từ trong ra ngoài được như bản tiên cô đâu.
Nhân lúc tinh thần hắn tốt lên được chút ít, ta lại hỏi hắn cách tìm đường ra. Ôn Ngọc Tuyền đáp: " Yêu chướng trong cái vò này rất có thể là một trận pháp thượng cổ nào đó, chỉ có thiên nhãn[2] thần thông mới có thể nhìn thấu được. Dựa vào năng lực của ta, cho dù là lúc chưa bị thương thì cũng bó tay hết cách. "
[2] Thiên nhãn: Mắt của trời.
Từ lúc phi thăng, ta đã khổ cực tu luyện bao nhiên năm trên thiên giới mà cũng chẳng thể khai thông thiên nhãn. Bây giờ nghe thấy từ này cũng giống như nghe thấy cái thứ gì đó mông lung hư ảo vậy.
" Nếu nói như vậy thì chúng ta không thể ra ngoài được rồi? "
Ôn Ngọc Tuyển cười khổ đáp: " Cũng không hẳn, nếu như Đại sư huynh hay Nhị sư huynh đến được…"
Ta buồn bã nói: " Chẳng lẽ Đại sư với Nhị sư huynh của huynh có thể mở được thiên nhãn? "
Ôn Ngọc Tuyển gật đầu: " Đúng thế".
Ta ngẩn người một lúc lâu không biết nên nói gì nhưng điều làm ta bực mình nhất chính là nam nhân này lại tỏ ra như mình không hề nói dối.
Yên lặng hồi lâu, Ôn Ngọc Tuyển thỉnh thoảng lại xoay đầu về phía ta, vẻ mặt cổ quái.
Sau đó ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại đi xung quanh thêm một vòng nữa. Lần này ta chú ý quan sát kỹ hơn lần trước, song kết quả vẫn như cũ. Không trung phủ kín mây đen, còn vị trí cửa ra của cái vò này vẫn đóng kín như bưng, không thấy khe hở nào.
Ta đang ngồi bó gối dưới đất, thở ngắn than dài, đột nhiên như có cảm ửng, ngước đầu nhìn lên thì thấy trên bầu trời mây đen vần vũ có một người đang cầm ngọn đèn chầm chậm bước đi.
Người nọ thân hình cao gầy, diên mạo tuấn mỹ. Cách xa như vậy nhưng ta có thể nhìn thấy rõ ràng, bàn tay đang cầm đèn của y thon dài tao nhã. Y mặc bạch bào[3], một lọn tóc đen rủ xuống trước ngực, quả đúng là áo bào nhẹ nhàng như mây như sương, tóc đen mềm mại tựa lụa là gấm vóc.
[3] Bạch bào: Áo bào trắng.
Vừa nhìn thấy bóng dáng ấy, ta bỗng nhiên cảm thấy như dòng máu nóng đang ngược dòng trong thân thể lạnh băng của mình, cổ họng như bị thít chặt.
Người ta đều nói " mỹ nhân độc tựa rết ", thế nhưng " họa giáng từ nam sắc " cũng cùng một đạo lý ấy thôi.
Những tổn thương ta phải chịu vì y, đến giờ vẫn khiến lòng ta khó chịu âm ỉ.
Trước đó bản tiên cô quả thực chưa từng nhớ về vị thượng tiên này.
Nhưng sau khi thấy bóng dáng y, ta mới phát hiện, thật ra trong sâu thẳm cõi lòng ta vẫn luôn nhớ nhung y.
Ta vừa đứng bật dậy, bóng dáng ấy trong chớp mắt lại biến mất. Ta dụi dụi mắt, làm gì có thượng tiên nào đâu, chỉ là một đốm lửa sáng vằng vặc đang di chuyển trong những đám mây đen.
Đây chính là ngọn lửa thật sự mà chỉ những người tu hành thượng đẳng mới có được.
Tim ta đập thình thịch không ngừng, còn chưa kịp lên tiếng, trên không trung đã vang lên một giọng nói lạnh như băng: " Dìu người bên kia dậy rồi theo ta ra ngoài. "
Bản tiên cô rất hận. Cả đời này, tật xấu lớn nhất của ta là một người thông minh sáng suốt từ trong ra ngoài nhưng chỉ cần đứng trước mặt thượng thiên thì lại hệt như một kẻ lỗ mãng từ ngoài vào trong.
Ta nghe xong, hồi lâu vẫn không cử động, sau cùng mới lắp bắp hỏi: " Đế quân? Chi Liên đế quân? "
Người đó im lặng trong chốc lát rồi mới hoài nghi hỏi: " Ngươi là ai? "
Ngươi là ai? Ngươi là ai? Ngài bảo ta phải trả lời thế nào đây?
Một ngày trên trời bằng một năm ở hạ giới, ta chính là cái kẻ xui xẻo bị ngài đày xuống trần mấy ngày trước đấy.
Ngài quả đúng là nam nhân lòng dạ hẹp hòi, không có tình người dù chỉ một chút, ngài vẫn còn nợ ta rượu ngài đã uống trong nửa năm đấy nhá!
Ta dè dặt hỏi: " Thượng tiên… Ngài không nhớ ta sao? "
" Ngươi là ai? ", thanh âm càng thêm nghi hoặc.
Ta ngẩn người một lúc mới sực nhớ, diện mạo của ta bây giờ đã thay đổi. Đột nhiên không biết là nên thất vọng hay là đã rũ được gánh nặng.
Có điều… Chi Liên đế quân sao lại đến nhân gian làm gì?
Ta vẫn còn đang băn khoăn giữa nịnh nọt Đế quân hay là giải tỏa nỗi oán hận trong lòng thì phía trên lại vang lên tiếng nói lạnh như sương, uy nghiêm khôn cùng: " Ngươi có muốn đi ra không? "
Ta ngượng ngùng đáp: " Có ".
Ôn Ngọc Tuyển vốn hơi thở yếu ớt, lúc này đang gắng gượng người dậy, dáo dác nhìn quanh, nhìn thấy ta, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
" Cô nương hãy đi cùng ta nhé. Nhị sư huynh đã đến, chúng ta có thể ra ngoài rồi", hắn yếu ớt nói trước ta một bước.
Phút chốc trong đầu ta liền trở nên vô cùng hỗn loạn, kinh ngạc hỏi: " Nhị sư huynh? "
Hắn hơi gật đầu, trong lúc yếu ớt như vậy mà còn cố giữ vẻ nho nhã nói: " Cảm phiền cô nương dìu ta một chút. "
Ta chủ động lấy y phục đã bẩn khoác lên cho hắn rồi mới đưa tay dìu hắn. Ôn Ngọc Tuyển nói như tiếng muỗi kêu: " Đa tạ công nương! ". Còn ta đang khóc không nổi đây này, thầm hận lỡ để vị ở trên kia thấy được dáng vẻ mình cùng Ôn Ngọc Tuyển kề vai sát cánh như thế này, chẳng biết hắn sẽ còn xem thường bản tiên cô đến mức nào nữa.
Một thanh trường kiếm thình lình bay đến trước mặt chúng ta.
" Dìu cho chắc sư đệ rồi lên đây. "
" Dưới đáy chiếc vò này có yêu thuật ma quái, có thể khiến lòng người sinh ảo tưởng, trong lúc cưỡi kiếm, phải nhắm chặt hai mắt, cho dù có nghe thấy tiếng gì cũng nhất định không được trả lời. "
Ôn Ngọc Tuyển nắm lấy tay ta: " Cô nương đừng sợ, tu vi của ta cao hơn cô một chút, ta nhất định sẽ che chở cô. "
Ta gật đầu nhưng trong lòng thì nghĩ, tên nhóc khiến người lo lắng này, đã mất đi nửa mạng rồi còn tỏ vẻ anh hùng khí khái làm gì không biết.
Đứng cho vững, phía trên lại vang lên tiếng nói lạnh lùng.
Thanh kiếm chở chúng ta, thoắt cái đã bay lên mây mù dày đặc.
Ta ở phàm trần mấy năm nay, đi đứng ngồi nằm, làm việc gì cũng phải dựa vào đôi chân, từ lâu đã mong ước được sử dụng thuật bay lượn. Thế nên khi cơ thể vút lên không trung, ta đã phấn khích để độ không thể nhắm mắt lại được.
Ở bên cạnh rất nhanh đã có động tĩnh, ta cảm giác được thân thể Ôn Ngọc Tuyển đột nhiên căng cứng, tựa hồ hắn đã nghe thấy cái gì đó, chẳng mấy chốc hắn mở to mắt, trên khuôn mặt dần dần lộ ra thần sắc mê muội.
Ta lắng tai nghe thử nhưng chẳng thấy gì.
Trước khi môi hắn mấp máy, ta liền nhanh nhẹn đưa tay bịt kín miệng hắn.
Ôn Ngọc Tuyển ú ớ vài tiếng, sức lực không hề yếu chút nào. Ta không còn cách nào khác, đành phải hơi nghiêng người qua để chế ngự hắn, ánh mắt vô tình lướt qua phía sau, chỉ một cái nhìn thoáng qua đã khiến ta bất giác sững người.
Một vị tiên nhân mình vận bạch y đang đứng trên thanh trường kiếm một cách tự nhiên phóng khoáng.
Nam tiên nở nụ cười, trên khuôn mặt đong đầy ý cười mê hoặc, sóng mắt sáng rực, thật làm mê hoặc lòng người.
" A Bích, ta đang ở ngay phía sau nàng đây, nàng còn muốn đi đâu? Mau qua đây cùng ta uống rượu nào! "
Đúng là Chi Liên đế quân!
Ta cố gắng tự cảnh tỉnh mình rằng, đó chỉ là ảo giác mà thôi. Chi Liên đế quân lạnh lùng mà có thể cười như thế này thì chắc là trời sắp sập rồi. Nhưng không biết vì sao, trong lòng ta giống như có chiếc móng vuốt đang cào nhẹ, ta không nhịn nổi lại quay đầu nhìn.
Đêm hôm đó cũng giống như thế này, Chi Liên đế quân đứng trước mặt ta, vẻ mặt khác xa với ngày thường, tựa như trong lòng tràn đầy tâm sự muốn bộc bạch với ta.
Giấc mộng hão huyền ngắn ngủi, ta vẫn chưa kịp hoàn hồn thì nó đã vội tan biến. Tuy nhiên, đến ngày hôm nay ta mới nhận ra rằng, thì ra bản thân đã lưu luyến nó đến vậy.
" A Bích, còn do dự gì nữa, mau qua đây uống rượu với ta…"
" A Bích, mau đến đây…"
Kể ra, Chi Liên đế quân chính là người đầu tiên có thể uống được rượu do ta ủ.
Khoảng thời gian ngắn ngủi được ở gần y, đa phần y đều tỏ ra lạnh lùng, cao cao tại thượng.
Thế nên, khi bản tiên cô đứng trước mặt y, khi nào cũng tim đập chân run, những lúc gặp nhau đều sợ y như vậy, nhưng sau đó ngồi nhớ lại thì trong lòng luôn có cảm giác lâng lâng phơi phới.
Bây giờ vị Chi Liên đế quân lạnh lùng khó gần kia lại gọi tên ta thân mật đến vậy, tình ý tha thiết, cảm giác này thật khó nói nên lời.
Cho dù chỉ là ảo tưởng cũng khiến người ta ngây ngất.
Ta không kìm được nở nụ cười, quay đầu dịch dần ra phía sau, muốn nghe rõ hơn một chút.
Ai ngờ Chi Liên đế quân đứng trên kiếm nhếch môi cười, thân hình đang đứng đó lại từ từ bay ra phía sau, ta sững sờ, định mở miệng nói y đừng đi thì phía sau cổ áo lại bị túm chặt.
" Ngươi không muốn sống nữa sao? "
Ta bị ép phải quay đầu lại, thấy người đáng lẽ lúc nãy đã bay vào khoảng không giờ đây lại đang đứng sờ sờ ngay trước mặt. Y phục diện mạo đều y như vậy, chẳng qua mặt mày lạnh lùng, cứ như bản tiên cô đang thiếu nợ y mấy vạn lượng bạc không bằng.
Thật đúng như tạt thẳng một chậu nước lạnh vào mặt ta vậy.
Nhưng Chi Liên đế quân, ngài ngài ngài, tay ngài đặt ở chỗ nào thế?
" Buông tay! ", ta lắp bắp, trong lúc hoang mang bèn đưa tay đẩy y ra, ai ngờ chẳng những không đẩy được, mà thân thể còn bị ngã ngửa ra sau.
" A! ", Ôn Ngọc Tuyển hốt hoảng hét lên.
" A! ", ta thì lại hét thảm.
Cùng lúc này, phía trước đã hiện lên ánh sáng.
Gió lạnh rít qua, trường kiếm chở theo ba người bỗng chốc lao ra khỏi tầng mây.
Ngày đó, hai đệ tử canh giữ ở thiên môn đang ngẩng đầu mong ngóng, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã ra tay đánh bản tiên cô ngất xỉu khi bản tiên cô vừa từ trên trời giáng xuống.
Có điều, đều là nam nhân, nhưng thân thể của người trưởng thành và của trẻ nhỏ hình như không giống nhau cho lắm…
Chỉ mới cởi lớp áo choàng ngoài mà ta đã không dám tiếp tục nữa. Nam nhân này… Nhìn thân thể hắn trắng nõn nhã nhặn, vậy mà đụng đến chỗ nào cũng cứng tựa sắt. Nhận thức được điều đó, ta liền có chút do dự khi phải đối mặt với thân thể dưới lớp y phục… A Di Đà Phật! Ta tự nói với bản thân, cứu người cấp thiết hơn!
Ta đem ngoại bào [1] nhúng ướt rồi cố gắng khoác lên người nam nhân, không biết qua bao lâu, hắn lại mở mắt lần nữa.
[1] Ngoại bào: Áo khoác bên ngoài
" … Xung quanh đều là biển lửa, cô nương lấy nước ở đâu ra vậy? "
Trông bộ dạng môi khô nứt, mắt đỏ rực, thần trí mơ màng của hắn, đang yên đang lành lại bị giày vò đến nỗi biến thành khúc gỗ đốt lò, ta lại chỉ biết hỏi thăm xem hắn thế nào rồi. Hắn lẩm bẩm: " Bị cháy khô rồi. "
" Vậy thì cứ cháy tiếp đi. "
Ta cảm thấy hắn cứ bị cháy khô như thế cũng rất tốt.
Bản tiên cô thực sự sợ hắn nóng quá tới mức tỉnh lại, phát hiện toàn thân đều bị ta chạm vào hết cả rồi thì lại muốn chết.
Thực ra bản tiên cô đã cố gắng tránh đụng chạm lắm rồi. Nhưng dù có nói ra thì hắn cũng không tin, có khi lại nói bản tiên cô hèn hạ ấy chứ. Phải biết là ở thế gian phàm tục này chẳng có mấy ai lại tự nhiên phóng khoáng từ trong ra ngoài được như bản tiên cô đâu.
Nhân lúc tinh thần hắn tốt lên được chút ít, ta lại hỏi hắn cách tìm đường ra. Ôn Ngọc Tuyền đáp: " Yêu chướng trong cái vò này rất có thể là một trận pháp thượng cổ nào đó, chỉ có thiên nhãn[2] thần thông mới có thể nhìn thấu được. Dựa vào năng lực của ta, cho dù là lúc chưa bị thương thì cũng bó tay hết cách. "
[2] Thiên nhãn: Mắt của trời.
Từ lúc phi thăng, ta đã khổ cực tu luyện bao nhiên năm trên thiên giới mà cũng chẳng thể khai thông thiên nhãn. Bây giờ nghe thấy từ này cũng giống như nghe thấy cái thứ gì đó mông lung hư ảo vậy.
" Nếu nói như vậy thì chúng ta không thể ra ngoài được rồi? "
Ôn Ngọc Tuyển cười khổ đáp: " Cũng không hẳn, nếu như Đại sư huynh hay Nhị sư huynh đến được…"
Ta buồn bã nói: " Chẳng lẽ Đại sư với Nhị sư huynh của huynh có thể mở được thiên nhãn? "
Ôn Ngọc Tuyển gật đầu: " Đúng thế".
Ta ngẩn người một lúc lâu không biết nên nói gì nhưng điều làm ta bực mình nhất chính là nam nhân này lại tỏ ra như mình không hề nói dối.
Yên lặng hồi lâu, Ôn Ngọc Tuyển thỉnh thoảng lại xoay đầu về phía ta, vẻ mặt cổ quái.
Sau đó ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, lại đi xung quanh thêm một vòng nữa. Lần này ta chú ý quan sát kỹ hơn lần trước, song kết quả vẫn như cũ. Không trung phủ kín mây đen, còn vị trí cửa ra của cái vò này vẫn đóng kín như bưng, không thấy khe hở nào.
Ta đang ngồi bó gối dưới đất, thở ngắn than dài, đột nhiên như có cảm ửng, ngước đầu nhìn lên thì thấy trên bầu trời mây đen vần vũ có một người đang cầm ngọn đèn chầm chậm bước đi.
Người nọ thân hình cao gầy, diên mạo tuấn mỹ. Cách xa như vậy nhưng ta có thể nhìn thấy rõ ràng, bàn tay đang cầm đèn của y thon dài tao nhã. Y mặc bạch bào[3], một lọn tóc đen rủ xuống trước ngực, quả đúng là áo bào nhẹ nhàng như mây như sương, tóc đen mềm mại tựa lụa là gấm vóc.
[3] Bạch bào: Áo bào trắng.
Vừa nhìn thấy bóng dáng ấy, ta bỗng nhiên cảm thấy như dòng máu nóng đang ngược dòng trong thân thể lạnh băng của mình, cổ họng như bị thít chặt.
Người ta đều nói " mỹ nhân độc tựa rết ", thế nhưng " họa giáng từ nam sắc " cũng cùng một đạo lý ấy thôi.
Những tổn thương ta phải chịu vì y, đến giờ vẫn khiến lòng ta khó chịu âm ỉ.
Trước đó bản tiên cô quả thực chưa từng nhớ về vị thượng tiên này.
Nhưng sau khi thấy bóng dáng y, ta mới phát hiện, thật ra trong sâu thẳm cõi lòng ta vẫn luôn nhớ nhung y.
Ta vừa đứng bật dậy, bóng dáng ấy trong chớp mắt lại biến mất. Ta dụi dụi mắt, làm gì có thượng tiên nào đâu, chỉ là một đốm lửa sáng vằng vặc đang di chuyển trong những đám mây đen.
Đây chính là ngọn lửa thật sự mà chỉ những người tu hành thượng đẳng mới có được.
Tim ta đập thình thịch không ngừng, còn chưa kịp lên tiếng, trên không trung đã vang lên một giọng nói lạnh như băng: " Dìu người bên kia dậy rồi theo ta ra ngoài. "
Bản tiên cô rất hận. Cả đời này, tật xấu lớn nhất của ta là một người thông minh sáng suốt từ trong ra ngoài nhưng chỉ cần đứng trước mặt thượng thiên thì lại hệt như một kẻ lỗ mãng từ ngoài vào trong.
Ta nghe xong, hồi lâu vẫn không cử động, sau cùng mới lắp bắp hỏi: " Đế quân? Chi Liên đế quân? "
Người đó im lặng trong chốc lát rồi mới hoài nghi hỏi: " Ngươi là ai? "
Ngươi là ai? Ngươi là ai? Ngài bảo ta phải trả lời thế nào đây?
Một ngày trên trời bằng một năm ở hạ giới, ta chính là cái kẻ xui xẻo bị ngài đày xuống trần mấy ngày trước đấy.
Ngài quả đúng là nam nhân lòng dạ hẹp hòi, không có tình người dù chỉ một chút, ngài vẫn còn nợ ta rượu ngài đã uống trong nửa năm đấy nhá!
Ta dè dặt hỏi: " Thượng tiên… Ngài không nhớ ta sao? "
" Ngươi là ai? ", thanh âm càng thêm nghi hoặc.
Ta ngẩn người một lúc mới sực nhớ, diện mạo của ta bây giờ đã thay đổi. Đột nhiên không biết là nên thất vọng hay là đã rũ được gánh nặng.
Có điều… Chi Liên đế quân sao lại đến nhân gian làm gì?
Ta vẫn còn đang băn khoăn giữa nịnh nọt Đế quân hay là giải tỏa nỗi oán hận trong lòng thì phía trên lại vang lên tiếng nói lạnh như sương, uy nghiêm khôn cùng: " Ngươi có muốn đi ra không? "
Ta ngượng ngùng đáp: " Có ".
Ôn Ngọc Tuyển vốn hơi thở yếu ớt, lúc này đang gắng gượng người dậy, dáo dác nhìn quanh, nhìn thấy ta, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
" Cô nương hãy đi cùng ta nhé. Nhị sư huynh đã đến, chúng ta có thể ra ngoài rồi", hắn yếu ớt nói trước ta một bước.
Phút chốc trong đầu ta liền trở nên vô cùng hỗn loạn, kinh ngạc hỏi: " Nhị sư huynh? "
Hắn hơi gật đầu, trong lúc yếu ớt như vậy mà còn cố giữ vẻ nho nhã nói: " Cảm phiền cô nương dìu ta một chút. "
Ta chủ động lấy y phục đã bẩn khoác lên cho hắn rồi mới đưa tay dìu hắn. Ôn Ngọc Tuyển nói như tiếng muỗi kêu: " Đa tạ công nương! ". Còn ta đang khóc không nổi đây này, thầm hận lỡ để vị ở trên kia thấy được dáng vẻ mình cùng Ôn Ngọc Tuyển kề vai sát cánh như thế này, chẳng biết hắn sẽ còn xem thường bản tiên cô đến mức nào nữa.
Một thanh trường kiếm thình lình bay đến trước mặt chúng ta.
" Dìu cho chắc sư đệ rồi lên đây. "
" Dưới đáy chiếc vò này có yêu thuật ma quái, có thể khiến lòng người sinh ảo tưởng, trong lúc cưỡi kiếm, phải nhắm chặt hai mắt, cho dù có nghe thấy tiếng gì cũng nhất định không được trả lời. "
Ôn Ngọc Tuyển nắm lấy tay ta: " Cô nương đừng sợ, tu vi của ta cao hơn cô một chút, ta nhất định sẽ che chở cô. "
Ta gật đầu nhưng trong lòng thì nghĩ, tên nhóc khiến người lo lắng này, đã mất đi nửa mạng rồi còn tỏ vẻ anh hùng khí khái làm gì không biết.
Đứng cho vững, phía trên lại vang lên tiếng nói lạnh lùng.
Thanh kiếm chở chúng ta, thoắt cái đã bay lên mây mù dày đặc.
Ta ở phàm trần mấy năm nay, đi đứng ngồi nằm, làm việc gì cũng phải dựa vào đôi chân, từ lâu đã mong ước được sử dụng thuật bay lượn. Thế nên khi cơ thể vút lên không trung, ta đã phấn khích để độ không thể nhắm mắt lại được.
Ở bên cạnh rất nhanh đã có động tĩnh, ta cảm giác được thân thể Ôn Ngọc Tuyển đột nhiên căng cứng, tựa hồ hắn đã nghe thấy cái gì đó, chẳng mấy chốc hắn mở to mắt, trên khuôn mặt dần dần lộ ra thần sắc mê muội.
Ta lắng tai nghe thử nhưng chẳng thấy gì.
Trước khi môi hắn mấp máy, ta liền nhanh nhẹn đưa tay bịt kín miệng hắn.
Ôn Ngọc Tuyển ú ớ vài tiếng, sức lực không hề yếu chút nào. Ta không còn cách nào khác, đành phải hơi nghiêng người qua để chế ngự hắn, ánh mắt vô tình lướt qua phía sau, chỉ một cái nhìn thoáng qua đã khiến ta bất giác sững người.
Một vị tiên nhân mình vận bạch y đang đứng trên thanh trường kiếm một cách tự nhiên phóng khoáng.
Nam tiên nở nụ cười, trên khuôn mặt đong đầy ý cười mê hoặc, sóng mắt sáng rực, thật làm mê hoặc lòng người.
" A Bích, ta đang ở ngay phía sau nàng đây, nàng còn muốn đi đâu? Mau qua đây cùng ta uống rượu nào! "
Đúng là Chi Liên đế quân!
Ta cố gắng tự cảnh tỉnh mình rằng, đó chỉ là ảo giác mà thôi. Chi Liên đế quân lạnh lùng mà có thể cười như thế này thì chắc là trời sắp sập rồi. Nhưng không biết vì sao, trong lòng ta giống như có chiếc móng vuốt đang cào nhẹ, ta không nhịn nổi lại quay đầu nhìn.
Đêm hôm đó cũng giống như thế này, Chi Liên đế quân đứng trước mặt ta, vẻ mặt khác xa với ngày thường, tựa như trong lòng tràn đầy tâm sự muốn bộc bạch với ta.
Giấc mộng hão huyền ngắn ngủi, ta vẫn chưa kịp hoàn hồn thì nó đã vội tan biến. Tuy nhiên, đến ngày hôm nay ta mới nhận ra rằng, thì ra bản thân đã lưu luyến nó đến vậy.
" A Bích, còn do dự gì nữa, mau qua đây uống rượu với ta…"
" A Bích, mau đến đây…"
Kể ra, Chi Liên đế quân chính là người đầu tiên có thể uống được rượu do ta ủ.
Khoảng thời gian ngắn ngủi được ở gần y, đa phần y đều tỏ ra lạnh lùng, cao cao tại thượng.
Thế nên, khi bản tiên cô đứng trước mặt y, khi nào cũng tim đập chân run, những lúc gặp nhau đều sợ y như vậy, nhưng sau đó ngồi nhớ lại thì trong lòng luôn có cảm giác lâng lâng phơi phới.
Bây giờ vị Chi Liên đế quân lạnh lùng khó gần kia lại gọi tên ta thân mật đến vậy, tình ý tha thiết, cảm giác này thật khó nói nên lời.
Cho dù chỉ là ảo tưởng cũng khiến người ta ngây ngất.
Ta không kìm được nở nụ cười, quay đầu dịch dần ra phía sau, muốn nghe rõ hơn một chút.
Ai ngờ Chi Liên đế quân đứng trên kiếm nhếch môi cười, thân hình đang đứng đó lại từ từ bay ra phía sau, ta sững sờ, định mở miệng nói y đừng đi thì phía sau cổ áo lại bị túm chặt.
" Ngươi không muốn sống nữa sao? "
Ta bị ép phải quay đầu lại, thấy người đáng lẽ lúc nãy đã bay vào khoảng không giờ đây lại đang đứng sờ sờ ngay trước mặt. Y phục diện mạo đều y như vậy, chẳng qua mặt mày lạnh lùng, cứ như bản tiên cô đang thiếu nợ y mấy vạn lượng bạc không bằng.
Thật đúng như tạt thẳng một chậu nước lạnh vào mặt ta vậy.
Nhưng Chi Liên đế quân, ngài ngài ngài, tay ngài đặt ở chỗ nào thế?
" Buông tay! ", ta lắp bắp, trong lúc hoang mang bèn đưa tay đẩy y ra, ai ngờ chẳng những không đẩy được, mà thân thể còn bị ngã ngửa ra sau.
" A! ", Ôn Ngọc Tuyển hốt hoảng hét lên.
" A! ", ta thì lại hét thảm.
Cùng lúc này, phía trước đã hiện lên ánh sáng.
Gió lạnh rít qua, trường kiếm chở theo ba người bỗng chốc lao ra khỏi tầng mây.
Ngày đó, hai đệ tử canh giữ ở thiên môn đang ngẩng đầu mong ngóng, còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã ra tay đánh bản tiên cô ngất xỉu khi bản tiên cô vừa từ trên trời giáng xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.