Chương 2: Sự hồi sinh thần bí huyền ảo.
Kim Nhật Si
18/11/2014
Trần gian, bốn năm sau.
Tại Vân Hải Tiên Sơn.
Ngọn núi này cao quá!
Bản tiên cô ngẩng mỏi cả cổ mới gắng thấy được đỉnh núi chót vót bị mây mù che phủ, sương khói vờn quanh. Hơn nữa, ở đây tràn ngập linh khí hòa quyện vào nhau, quả đúng là chốn thánh địa tu tiên học đạo.
Trong truyền thuyết ngọn núi này được gọi là Tha Nga [1]. Ứng với câu " nơi sông núi hữu tình ắt có thần tiên lui tới ", ngàn vạn năm trước có một lão thần tiên đến du ngoạn, cảm thấy vừa mắt, bèn chọn một đỉnh núi đẹp nhất nơi này để cư ngụ, lập đàn, thu nhận đệ tử, sáng lập ra Thần Tiêu phái.
[1]: Tha Nga: Nghĩa là cao chót vót.
Đệ tử của lão thần tiên qua miệng của người đời đương nhiên cũng là thần tiên.
Cho nên ngày hôm nay sau ngàn vạn năm, trên đỉnh núi có rất nhiều thần tiên sinh sống. Các thần tiên đều có thể cưỡi trên kiếm mà bay lượn. Vào những ngày nắng đẹp nếu thấy có đàn chim lớn bay qua thì không biết chừng đó cũng có thể là các thần tiên đang đạp trên kiếm mà bay.
Các vị thần tiên có ý muốn tránh xa nhân thế, giấu kín tài nghệ. Ngày tháng trôi đi, ngay cả ngọn núi cũng bị ảnh hưởng, mang tính khí của thần tiên, thế nên những dãy núi nguy nga sừng sững này cũng thoắt ẩn thoắt hiện, người thường khó mà thấy được.
Nhưng suy cho cùng ta đâu phải người thường, ngọn núi này có ẩn sâu thế nào cũng không ngăn nổi tiên khí của ta. Có điều, tại sao ngọn núi này lại cao thế chứ! Cứ theo từng bậc thang đá thế này mà leo lên, không chừng còn có thể leo đến tận trời. Đến khi leo được tới lưng chừng núi, dù có là thần tiên thì cũng phải mồ hôi đầm đìa, đi ba bước thở dốc một lần ấy chứ.
Bởi vì lúc trước ta có dọa hài nhi của ta, nói rằng muốn đem nó vào thâm sơn để cho lão sói già làm con, ai ngờ đứa nhỏ nghe xong lại khinh thường ngoảnh mặt đi, khiến ta đau lòng. Đại khái là vài năm gần đây bản tiên cô làm người cũng không được thành công lắm, trước mặt nhi tử mà chẳng có chút uy tín nào cả.
Nhưng qua vài ngày, thấy ta thường làm những hành động tỏ ý muốn lên núi, thằng bé mới bắt đầu hoang mang, đôi lúc còn lộ vẻ mặt cảnh giác, chỉ cần nghĩ đến những chỗ đáng sợ là mấy ngón tay nhỏ bé của nó lại túm chặt lấy vạt áo ta không buông. Bỗng chốc thay đổi được vẻ lạnh lùng của nó thường ngày mới tạm thời khiến ta có cảm giác được hưởng thụ niềm hạnh phúc làm mẹ.
Có lẽ báo ứng, hiện giờ nhóc con này đang nằm sấp trên lưng ta, cánh tay ghì chặt như sắp làm gãy cổ ta rồi, khuyên thế nào nó cũng không chịu buông.
Đang lúc chán nản thì từ trên những thềm đá ngoằn ngoèo ở lưng chừng núi có một cậu bé trọc đầu khoảng mười mấy tuổi huỳnh huỵch chạy xuống, rồi chui ngay vào dưới một tán cây trơ trụi, hai tay chống cằm, ngồi im bất động.
Trên mặt của nhóc đầu trọc này có cái gì đó rất kỳ quái, khi ta lại gần mới nhìn thấy rõ, nó có một cặp lông mày trắng,! Lại nhìn theo ánh mắt của nó, tiểu tử này hay thật! Các người có biết vì sao nó lại nhập tâm như vậy không? Thì ra trên cây có một chùm quả màu đỏ tươi, làm cho nhóc trọc đầu nhìn tới mức nước miếng chảy đầy đất, ánh mắt thì như hóa sói hóa hổ.
Mất chừng nửa nén nhang, chỉ với nửa gói đậu rang muối tiêu, bản tiên cô đã kết giao được với nhóc trọc đầu một cách thành công.
Ta lần này lên núi đương nhiên là để bái sư học nghệ. Nhờ vào tình nghĩa nửa gói đậu rang muối, nhóc trọc đầu thành thật nói với ta: " Vị tiểu đệ đệ này nếu muốn học nghệ đương nhiên là được. Nhưng mà tỷ tỷ thì… e là có chút khó khăn. "
Nó nhét đậu đầy miệng, muối dính hết cả bên má, lúng búng nói: " Thần Tiêu phái của bọn đệ rất nghiêm ngặt trong chuyện thu nhận nữ đệ tử. Chưởng môn sư tôn bế quan [2] không quan tâm tới chuyện gì, hiện giờ lo liệu mọi việc trong phái chỉ có bốn vị sư huynh và một sư tỷ. Nếu tỷ muốn nhập môn thì phải có được sự đồng ý của năm người này. Nhưng mà…"
[2] Bế quan: Trong đạo Phật, " bế quan " là từ chỉ tăng nhân ở một mình, chuyên tâm rèn luyện Phật pháp.
Nhóc đầu trọc dùng khuôn mặt của một đứa trẻ mười ba tuổi thở dài như ông già tám mươi: " Chỉ riêng của ải của Ngũ sư tỷ đã khó qua rồi. Ngũ sư tỷ không thích nữ nhân, nhất là những nữ nhân xinh đẹp như tỷ tỷ đây. " Nhóc đầu trọc đỏ mặt, ngượng ngùng nói: " Tỷ tỷ quả thật là rất xinh đẹp. "
Diện mạo phàm trần của ta nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là thanh tú, so với dáng vẻ khi ta còn ở thiên giới thì quả thật là còn kém xa. Đối với khuôn mặt xanh xao này, bình thường ta còn chẳng muốn soi gương. Thật là làm khó tiểu tử này phải mở to mắt nói dối, mà trông bộ dạng lại còn rất thật nữa chứ.
" Hơn nữa, Đại sư huynh và Nhị sư huynh không hợp nhau. Đây là chuyện trong lòng mọi người đều thầm hiểu. Đại sư huynh lòng dạ hẹp hòi, bởi vì tiên thuật của Nhi sư huynh cao hơn cho nên Đại sư huynh lúc nào cũng đối đầu với huynh ấy.Chuyện mà Nhị sư huynh đồng ý, Đại sư huynh nhất định sẽ phản đối. "
" Thực sự đệ rất thích tỷ tỷ. Nhưng đáng tiếc là tỷ tỷ đến không đúng lúc. Nhị sư huynh ra ngoài chưa về, nếu không đệ đã có thể nói tốt cho tỷ tỷ vài câu trước mặt huynh ấy rồi. " Nhóc đầu trọc vỗ vỗ ngực: "Đệ chính là thị kiếm đồng tử của Nhị sư huynh. "
Hừ, cái gọi là thị kiếm đồng tử chính là người phụ trách mài kiếm cho " Nhị sư huynh " của nó chứ gì?
Trước khi đi, thấy nhóc trọc đầu vẫn còn chảy nước miệng nhìn chùm quả, ta tốt bụng nhắc nhở: " Những quả này hình thù kỳ lạ, chỉ sợ là tà vật, tốt nhất đệ nên kiềm chế, đừng có ăn. "
Nhóc trọc đầu kinh ngạc: " Nhị sư huynh cũng nói vậy đấy, tỷ làm sao có thể nhìn ra vậy? "
Được lắm! Đã biết là tà vật mà còn làm ra bộ dạng thèm khát như vậy. Ta đúng là đã làm chuyện thừa thãi rồi.
Lên được lưng chừng núi, những bậc thềm đá hướng lên phía trên có vẻ dần bằng phẳng hơn. Trên đường đi có qua Tịnh Liên trì, nơi hội tụ của ba dòng nước.Lên cao nữa là Tẩy Kiếm các, từ Tẩy Kiếm các phải băng qua một cây cầu dây rất dài. Bờ bên kia sương mù dày đặc, chính giữa là thiên môn sừng sững. Đây chính là nơi mà nhóc trọc đầu đã nói, đỉnh Tha Nga sơn, trọng địa của Thân Tiêu phái.
Hôm nay đúng lúc thời tiết trong lành, trên bầu trời quang đãng điểm xuyết vài đám mây trắng, càng làm tăng thêm vẻ tĩnh mịch cho khung cảnh xung quanh.Nghe nói ngọn núi này còn được hình thành trước cả trần gian nữa đấy, ngay cả dòng nước chảy cũng u u tịch tịch. Ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hài nhi chậm rãi tiến về phía trước, lòng vẫn có chút hoài nghi.
Chẳng lẽ tiểu tử trọc đầu gạt ta, xung quanh chẳng có một bóng người.
Đột nhiên ta cảm thấy A Hàn gắng sức đẩy mình. Bởi vì bản tiên cô tự nhận mình vẫn còn vô cùng non trẻ, nên sống chết không cho nó gọi bằng mẹ, nó đành phải hô lên: " Tỷ tỷ, tránh ra! "
Cùng lúc, trên không trung đột nhiên vang lên một giọng nói như tiếng sấm vang dội mang đầy phẫn nộ: " Đàm yêu! Mau trả Ngũ sư huynh lại cho ta! "
Một thanh kiếm sáng loáng bay đến cách lưng A Hàn chưa đầy nửa tấc, bản tiên cô không thèm để ý cái gọi là tao nhã, ôm lấy nhi tử lăn hai vòng tránh khỏi mũi kiếm, kinh sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Bảy, tám người từ giữa không trung nhảy xuống, tất cả đều mặc trường bào xanh, tay cầm trường kiếm có tua.
" Chạy đâu cho thoát! " Võng kiếm lại chụp xuống đầu.
Lúc này ta không còn pháp thuật, đành phải ôm kín nhi tử nằm úp xuống đất, làm ra tư thế đầu hàng. Bảy, tám thanh kiếm nhất tề đặt lên vai ta, kiếm khí lạnh thấu xương, chỉ cần lệch một phân, nói không chừng sẽ lấy mất miếng thịt của bản tiên cố ấy chứ! Ta cực kỳ căng thẳng nói: " Chư vị tráng sĩ, kiếm hạ lưu tình! Chúng ta không phải Đàm yêu gì đó đâu! "
" Ý, sư huynh, đây không phải là con yêu quái ôm cái vò khi nãy! ", một kẻ nói.
Mũi kiếm dần dần rời ra một chút, bảy, tám người khuôn mặt đều mang sự hoài nghi, xem ra đây không phải là những đệ tử có vị trí cao. Ta nhân cơ hội đứng dậy giải thích, vài ngày trước ta có gặp một vị đạo trưởng, nhờ có vị cao nhân này chỉ dẫn, tỷ đệ ta mới tìm được đến đây.
Ta đưa cho họ lá thư tiến cử của đạo trưởng. Đám người liên thanh hỏi ta tướng mạo vị đạo trưởng đó như thế nào, sắc măt họ cũng dần dần dịu xuống. Không lâu sau có một người hô lên: " Tứ sư huynh đến rồi! "
Một người mặc y phục trắng lóa mắt nhảy xuống từ tu di tọa phía sau thiên môn.
Không biết tại sao, y trông quen mặt đến mức mí mắt của bản tiên cô cứ giật liên tục.
Giật mắt trái là điềm gở!
Ta nhìn chằm chằm vạt áo hắn, quả quyết ấn đầu nhi tử xuống cùng với mình, dùng một tư thế không tự nhiên nhất từ thuở bình sinh mà phủ phục. Phía trên truyền tới tiếng cười khanh khách, nam nhân áo trắng cười nghe cực kỳ phong lưu.
" Ngươi, ngẩng đầu lên! "
Bản tiên cô ngập ngừng một lúc lâu, nghĩ thầm: " Lần này tiêu rồi! "
Tại Vân Hải Tiên Sơn.
Ngọn núi này cao quá!
Bản tiên cô ngẩng mỏi cả cổ mới gắng thấy được đỉnh núi chót vót bị mây mù che phủ, sương khói vờn quanh. Hơn nữa, ở đây tràn ngập linh khí hòa quyện vào nhau, quả đúng là chốn thánh địa tu tiên học đạo.
Trong truyền thuyết ngọn núi này được gọi là Tha Nga [1]. Ứng với câu " nơi sông núi hữu tình ắt có thần tiên lui tới ", ngàn vạn năm trước có một lão thần tiên đến du ngoạn, cảm thấy vừa mắt, bèn chọn một đỉnh núi đẹp nhất nơi này để cư ngụ, lập đàn, thu nhận đệ tử, sáng lập ra Thần Tiêu phái.
[1]: Tha Nga: Nghĩa là cao chót vót.
Đệ tử của lão thần tiên qua miệng của người đời đương nhiên cũng là thần tiên.
Cho nên ngày hôm nay sau ngàn vạn năm, trên đỉnh núi có rất nhiều thần tiên sinh sống. Các thần tiên đều có thể cưỡi trên kiếm mà bay lượn. Vào những ngày nắng đẹp nếu thấy có đàn chim lớn bay qua thì không biết chừng đó cũng có thể là các thần tiên đang đạp trên kiếm mà bay.
Các vị thần tiên có ý muốn tránh xa nhân thế, giấu kín tài nghệ. Ngày tháng trôi đi, ngay cả ngọn núi cũng bị ảnh hưởng, mang tính khí của thần tiên, thế nên những dãy núi nguy nga sừng sững này cũng thoắt ẩn thoắt hiện, người thường khó mà thấy được.
Nhưng suy cho cùng ta đâu phải người thường, ngọn núi này có ẩn sâu thế nào cũng không ngăn nổi tiên khí của ta. Có điều, tại sao ngọn núi này lại cao thế chứ! Cứ theo từng bậc thang đá thế này mà leo lên, không chừng còn có thể leo đến tận trời. Đến khi leo được tới lưng chừng núi, dù có là thần tiên thì cũng phải mồ hôi đầm đìa, đi ba bước thở dốc một lần ấy chứ.
Bởi vì lúc trước ta có dọa hài nhi của ta, nói rằng muốn đem nó vào thâm sơn để cho lão sói già làm con, ai ngờ đứa nhỏ nghe xong lại khinh thường ngoảnh mặt đi, khiến ta đau lòng. Đại khái là vài năm gần đây bản tiên cô làm người cũng không được thành công lắm, trước mặt nhi tử mà chẳng có chút uy tín nào cả.
Nhưng qua vài ngày, thấy ta thường làm những hành động tỏ ý muốn lên núi, thằng bé mới bắt đầu hoang mang, đôi lúc còn lộ vẻ mặt cảnh giác, chỉ cần nghĩ đến những chỗ đáng sợ là mấy ngón tay nhỏ bé của nó lại túm chặt lấy vạt áo ta không buông. Bỗng chốc thay đổi được vẻ lạnh lùng của nó thường ngày mới tạm thời khiến ta có cảm giác được hưởng thụ niềm hạnh phúc làm mẹ.
Có lẽ báo ứng, hiện giờ nhóc con này đang nằm sấp trên lưng ta, cánh tay ghì chặt như sắp làm gãy cổ ta rồi, khuyên thế nào nó cũng không chịu buông.
Đang lúc chán nản thì từ trên những thềm đá ngoằn ngoèo ở lưng chừng núi có một cậu bé trọc đầu khoảng mười mấy tuổi huỳnh huỵch chạy xuống, rồi chui ngay vào dưới một tán cây trơ trụi, hai tay chống cằm, ngồi im bất động.
Trên mặt của nhóc đầu trọc này có cái gì đó rất kỳ quái, khi ta lại gần mới nhìn thấy rõ, nó có một cặp lông mày trắng,! Lại nhìn theo ánh mắt của nó, tiểu tử này hay thật! Các người có biết vì sao nó lại nhập tâm như vậy không? Thì ra trên cây có một chùm quả màu đỏ tươi, làm cho nhóc trọc đầu nhìn tới mức nước miếng chảy đầy đất, ánh mắt thì như hóa sói hóa hổ.
Mất chừng nửa nén nhang, chỉ với nửa gói đậu rang muối tiêu, bản tiên cô đã kết giao được với nhóc trọc đầu một cách thành công.
Ta lần này lên núi đương nhiên là để bái sư học nghệ. Nhờ vào tình nghĩa nửa gói đậu rang muối, nhóc trọc đầu thành thật nói với ta: " Vị tiểu đệ đệ này nếu muốn học nghệ đương nhiên là được. Nhưng mà tỷ tỷ thì… e là có chút khó khăn. "
Nó nhét đậu đầy miệng, muối dính hết cả bên má, lúng búng nói: " Thần Tiêu phái của bọn đệ rất nghiêm ngặt trong chuyện thu nhận nữ đệ tử. Chưởng môn sư tôn bế quan [2] không quan tâm tới chuyện gì, hiện giờ lo liệu mọi việc trong phái chỉ có bốn vị sư huynh và một sư tỷ. Nếu tỷ muốn nhập môn thì phải có được sự đồng ý của năm người này. Nhưng mà…"
[2] Bế quan: Trong đạo Phật, " bế quan " là từ chỉ tăng nhân ở một mình, chuyên tâm rèn luyện Phật pháp.
Nhóc đầu trọc dùng khuôn mặt của một đứa trẻ mười ba tuổi thở dài như ông già tám mươi: " Chỉ riêng của ải của Ngũ sư tỷ đã khó qua rồi. Ngũ sư tỷ không thích nữ nhân, nhất là những nữ nhân xinh đẹp như tỷ tỷ đây. " Nhóc đầu trọc đỏ mặt, ngượng ngùng nói: " Tỷ tỷ quả thật là rất xinh đẹp. "
Diện mạo phàm trần của ta nhiều nhất cũng chỉ có thể xem là thanh tú, so với dáng vẻ khi ta còn ở thiên giới thì quả thật là còn kém xa. Đối với khuôn mặt xanh xao này, bình thường ta còn chẳng muốn soi gương. Thật là làm khó tiểu tử này phải mở to mắt nói dối, mà trông bộ dạng lại còn rất thật nữa chứ.
" Hơn nữa, Đại sư huynh và Nhị sư huynh không hợp nhau. Đây là chuyện trong lòng mọi người đều thầm hiểu. Đại sư huynh lòng dạ hẹp hòi, bởi vì tiên thuật của Nhi sư huynh cao hơn cho nên Đại sư huynh lúc nào cũng đối đầu với huynh ấy.Chuyện mà Nhị sư huynh đồng ý, Đại sư huynh nhất định sẽ phản đối. "
" Thực sự đệ rất thích tỷ tỷ. Nhưng đáng tiếc là tỷ tỷ đến không đúng lúc. Nhị sư huynh ra ngoài chưa về, nếu không đệ đã có thể nói tốt cho tỷ tỷ vài câu trước mặt huynh ấy rồi. " Nhóc đầu trọc vỗ vỗ ngực: "Đệ chính là thị kiếm đồng tử của Nhị sư huynh. "
Hừ, cái gọi là thị kiếm đồng tử chính là người phụ trách mài kiếm cho " Nhị sư huynh " của nó chứ gì?
Trước khi đi, thấy nhóc trọc đầu vẫn còn chảy nước miệng nhìn chùm quả, ta tốt bụng nhắc nhở: " Những quả này hình thù kỳ lạ, chỉ sợ là tà vật, tốt nhất đệ nên kiềm chế, đừng có ăn. "
Nhóc trọc đầu kinh ngạc: " Nhị sư huynh cũng nói vậy đấy, tỷ làm sao có thể nhìn ra vậy? "
Được lắm! Đã biết là tà vật mà còn làm ra bộ dạng thèm khát như vậy. Ta đúng là đã làm chuyện thừa thãi rồi.
Lên được lưng chừng núi, những bậc thềm đá hướng lên phía trên có vẻ dần bằng phẳng hơn. Trên đường đi có qua Tịnh Liên trì, nơi hội tụ của ba dòng nước.Lên cao nữa là Tẩy Kiếm các, từ Tẩy Kiếm các phải băng qua một cây cầu dây rất dài. Bờ bên kia sương mù dày đặc, chính giữa là thiên môn sừng sững. Đây chính là nơi mà nhóc trọc đầu đã nói, đỉnh Tha Nga sơn, trọng địa của Thân Tiêu phái.
Hôm nay đúng lúc thời tiết trong lành, trên bầu trời quang đãng điểm xuyết vài đám mây trắng, càng làm tăng thêm vẻ tĩnh mịch cho khung cảnh xung quanh.Nghe nói ngọn núi này còn được hình thành trước cả trần gian nữa đấy, ngay cả dòng nước chảy cũng u u tịch tịch. Ta nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hài nhi chậm rãi tiến về phía trước, lòng vẫn có chút hoài nghi.
Chẳng lẽ tiểu tử trọc đầu gạt ta, xung quanh chẳng có một bóng người.
Đột nhiên ta cảm thấy A Hàn gắng sức đẩy mình. Bởi vì bản tiên cô tự nhận mình vẫn còn vô cùng non trẻ, nên sống chết không cho nó gọi bằng mẹ, nó đành phải hô lên: " Tỷ tỷ, tránh ra! "
Cùng lúc, trên không trung đột nhiên vang lên một giọng nói như tiếng sấm vang dội mang đầy phẫn nộ: " Đàm yêu! Mau trả Ngũ sư huynh lại cho ta! "
Một thanh kiếm sáng loáng bay đến cách lưng A Hàn chưa đầy nửa tấc, bản tiên cô không thèm để ý cái gọi là tao nhã, ôm lấy nhi tử lăn hai vòng tránh khỏi mũi kiếm, kinh sợ đến đổ mồ hôi lạnh.
Bảy, tám người từ giữa không trung nhảy xuống, tất cả đều mặc trường bào xanh, tay cầm trường kiếm có tua.
" Chạy đâu cho thoát! " Võng kiếm lại chụp xuống đầu.
Lúc này ta không còn pháp thuật, đành phải ôm kín nhi tử nằm úp xuống đất, làm ra tư thế đầu hàng. Bảy, tám thanh kiếm nhất tề đặt lên vai ta, kiếm khí lạnh thấu xương, chỉ cần lệch một phân, nói không chừng sẽ lấy mất miếng thịt của bản tiên cố ấy chứ! Ta cực kỳ căng thẳng nói: " Chư vị tráng sĩ, kiếm hạ lưu tình! Chúng ta không phải Đàm yêu gì đó đâu! "
" Ý, sư huynh, đây không phải là con yêu quái ôm cái vò khi nãy! ", một kẻ nói.
Mũi kiếm dần dần rời ra một chút, bảy, tám người khuôn mặt đều mang sự hoài nghi, xem ra đây không phải là những đệ tử có vị trí cao. Ta nhân cơ hội đứng dậy giải thích, vài ngày trước ta có gặp một vị đạo trưởng, nhờ có vị cao nhân này chỉ dẫn, tỷ đệ ta mới tìm được đến đây.
Ta đưa cho họ lá thư tiến cử của đạo trưởng. Đám người liên thanh hỏi ta tướng mạo vị đạo trưởng đó như thế nào, sắc măt họ cũng dần dần dịu xuống. Không lâu sau có một người hô lên: " Tứ sư huynh đến rồi! "
Một người mặc y phục trắng lóa mắt nhảy xuống từ tu di tọa phía sau thiên môn.
Không biết tại sao, y trông quen mặt đến mức mí mắt của bản tiên cô cứ giật liên tục.
Giật mắt trái là điềm gở!
Ta nhìn chằm chằm vạt áo hắn, quả quyết ấn đầu nhi tử xuống cùng với mình, dùng một tư thế không tự nhiên nhất từ thuở bình sinh mà phủ phục. Phía trên truyền tới tiếng cười khanh khách, nam nhân áo trắng cười nghe cực kỳ phong lưu.
" Ngươi, ngẩng đầu lên! "
Bản tiên cô ngập ngừng một lúc lâu, nghĩ thầm: " Lần này tiêu rồi! "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.