Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu
Chương 18: Câu chuyện của chúng ta (1)
Thẩm Hạ
22/07/2024
Hôm ấy trời mưa to, bầu trời tối đen, đã sáu giờ đêm rồi, Tạ Minh đang ngồi trong phòng, đọc sách bên cạnh cửa sổ.
Hạ Quân mở cửa tiến vào, cậu tức thì ngước lên tay vội bỏ cuốn sách xuống bên cạnh rồi hỏi:”Có chuyện gì sao?”
Hạ Quân tiến đến hôn nhẹ lên má cậu bảo:”Bệnh viện thiếu nhân lực, mẹ gọi anh qua giúp một tay, tuy chưa tốt nghiệp nhưng cũng đã đến đó thực tập trước, cũng có thể coi là khá có tiếng rồi, mẹ bảo anh qua giúp một chút, anh đi một lát rồi sẽ về”
Tạ Minh mỉm cười khẽ gật đầu, cậu dặn:”Mưa to chạy chậm một chút nhé, về mua cho em một con thỏ nướng”
Hạ Quân cười khổ, anh búng nhẹ trán cậu bảo:”Em chỉ nghĩ đến đồ ăn thôi, được rồi lát về nếu về sớm trước 11h sẽ ghé qua muốn thỏ nướng cho em”
Cậu hôn anh một cái chào tạm biệt, anh chạy vội ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại.
Chiếc xe hơi trắng từ từ lăn bánh rời khỏi biệt thự, cậu nhìn xuống dưới nhìn chiếc xe của anh đang từ từ rời đi. Không biết là vì sao nhưng cậu lại có cảm giác không lành. Tạ Minh thều thào:”Cảm giác này....lạ thật, sẽ có chuyện gì đó không may sắp xảy đến sao?”
Ba giờ sau, cậu nhận được một cuộc điện thoại từ anh. Cậu vội bắt máy, Hạ Quân thều thào qua điện thoại:”Minh, trước đây....em từng bảo giữa chúng ta chưa từng có câu “anh yêu em” hay “em yêu anh” A Minh, anh....yêu em, anh không trụ được rồi, em ở lại nhớ sống tốt nhé....”
Qua điện thoại chỉ có tiếng la hét ầm ĩ, mà thứ họ gọi lại là:
“Mau gọi cảnh sát đi”
“Mau gọi xe cứu thương đi”
“Mau lên người trong xe sắp không qua khỏi rồi”
Cậu sửng sờ rồi hét lên:” Anhnói vậy là có ý gì hả? Hạ Quân anh nói gì đi chứ? Anh bị gì vậy hả mau trả lời em đi. Anh đang ở đâu, em đến đón anh, đừng doạ sợ em”
Cậu nhào vội xuống giường vận vội chiếc áo khoác rồi chạy xuống nhà, trèo vội vô xe hơi, cắm chìa khoá vào đóng cửa xe lại, bấm nút mở cửa rồi chạy xe ra.
Bầu trời tối đen và vẫn còn mưa, mưa rất to. Cậu dò theo định vị của điện thoại anh mà lao đến. Lúc đến nơi thì người ta đã xử lí xong rồi, xác đang được đặt trên cán. Cậu bung dù lao vội xuống xe chạy đến hỏi:”Có chuyện gì vậy? Người trên kia tên Hạ Quân đúng không cảnh sát?”
Đối phương khẽ gật đầu nét mặt chia buồn, đối phương nói với cậu:”Cậu ấy đậu xe trên lề, đúng vị trí, vừa mua thỏ nướng quay lại thì một chiếc xe từ phía sau lao đến đâm vào, cú tông khá mạnh làm chiếc xe bị văng đi, cậu ấy đã mất mạng”
Tạ Minh sợ hãi, cậu không tin vào mắt mình, đôi chân run rẩy tiến đến cạnh cán, cậu vương cánh tay đang run cầm cầm ra lật khăn trắng lên. Là anh. Tạ Minh mở to mắt nhìn giây sau liền bật khóc, đôi bàn tay ấy lay xác lạnh nói:”Anh, anh tỉnh dậy đi, Hạ Quân anh mau tỉnh dậy cho em”
Cảnh sát nhìn cậu, một người trong số đó tiến tới vỗ vai cậu nói:”Đừng buồn, nếu kiếp sau có thật....hai người nhất định sẽ gặp lại nhau thôi”
Nhận tin dữ, Hạ Viên bay về nước ngay khi trời chưa xác, anh đến làm thủ tục nhận xác. Chạm vào chiếc xác lạnh lẽo anh nghiến răng tức giận ngay tức thì hét lên bảo trợ lí:”Tra cho tôi, nhất định phải tra ra kẻ đứng sau, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó sống chết không yên ổn, nhất định là mấy lão già khốn nạn của Hạ gia”
Họ muốn khiêng cán đi thi anh giơ tay ra hiệu cho họ ngừng lại, Hạ Viên cúi người bế xác lạnh lẽo của em trai lên, bận trên người bộ quần áo đắt tiền nhưng tay lại ôm xác lạnh. Anh bảo:”Đi thôi tiểu Quân, anh đưa em về nhà, đưa em về nhà gặp tiểu Minh”
Xác lạnh lẽo ấy không thể đáp lại, vốn là người đã chết sao có thể nói gì cơ chứ. Anh mặc kệ lời bọn họ nói, anh vẫn bước từng bước vững vàng bế em trai của mình về nhà, tự tay anh đặt xác vào quan tài, Tạ Vũ dìu Tạ Minh đi xuống, từ qua đến nay cậu như người mất hồn, không nói gì cũng chẳng ăn gì.
Nhìn cậu như vậy hai ông bà Tạ không khỏi đau lòng, nhưng nhìn thấy đứa trẻ từng được mình chăm sóc ra đi càng đau lòng hơn. Bố mẹ Hạ trước khi chết đã giao hai đứa con trai cho cả hai chăm sóc, ấy thế mà....một trong hai đứa trẻ lại ra đi mãi mãi chỉ sau một đêm.
Bố Tạ và Hạ Viên tiến vào phòng riêng nói chuyện, anh bảo:”Con muốn lũ khốn ấy chết”
Bố Tạ vỗ vai đối phương bảo:”Hiện tại chưa thể, ta biết con tài giỏi nhưng hiện tại chưa được, con chỉ mới tiếp quản Hạ Tạ được ba ngày, đợi thế lực bên trong Hạ Tạ của con ổn định đi rồi hẵn ra tay, thế lực chưa ổn định con rất dễ sẽ bị hất văng ra ngoài. Con phải thận trọng, tầm một năm nữa đi, hãy cận thận, đến lúc đó ổn định rồi con ra tay khử những kẻ đó sẽ dễ như trở bàn tay vậy”
Hạ Quân mở cửa tiến vào, cậu tức thì ngước lên tay vội bỏ cuốn sách xuống bên cạnh rồi hỏi:”Có chuyện gì sao?”
Hạ Quân tiến đến hôn nhẹ lên má cậu bảo:”Bệnh viện thiếu nhân lực, mẹ gọi anh qua giúp một tay, tuy chưa tốt nghiệp nhưng cũng đã đến đó thực tập trước, cũng có thể coi là khá có tiếng rồi, mẹ bảo anh qua giúp một chút, anh đi một lát rồi sẽ về”
Tạ Minh mỉm cười khẽ gật đầu, cậu dặn:”Mưa to chạy chậm một chút nhé, về mua cho em một con thỏ nướng”
Hạ Quân cười khổ, anh búng nhẹ trán cậu bảo:”Em chỉ nghĩ đến đồ ăn thôi, được rồi lát về nếu về sớm trước 11h sẽ ghé qua muốn thỏ nướng cho em”
Cậu hôn anh một cái chào tạm biệt, anh chạy vội ra ngoài, không quên đóng cửa phòng lại.
Chiếc xe hơi trắng từ từ lăn bánh rời khỏi biệt thự, cậu nhìn xuống dưới nhìn chiếc xe của anh đang từ từ rời đi. Không biết là vì sao nhưng cậu lại có cảm giác không lành. Tạ Minh thều thào:”Cảm giác này....lạ thật, sẽ có chuyện gì đó không may sắp xảy đến sao?”
Ba giờ sau, cậu nhận được một cuộc điện thoại từ anh. Cậu vội bắt máy, Hạ Quân thều thào qua điện thoại:”Minh, trước đây....em từng bảo giữa chúng ta chưa từng có câu “anh yêu em” hay “em yêu anh” A Minh, anh....yêu em, anh không trụ được rồi, em ở lại nhớ sống tốt nhé....”
Qua điện thoại chỉ có tiếng la hét ầm ĩ, mà thứ họ gọi lại là:
“Mau gọi cảnh sát đi”
“Mau gọi xe cứu thương đi”
“Mau lên người trong xe sắp không qua khỏi rồi”
Cậu sửng sờ rồi hét lên:” Anhnói vậy là có ý gì hả? Hạ Quân anh nói gì đi chứ? Anh bị gì vậy hả mau trả lời em đi. Anh đang ở đâu, em đến đón anh, đừng doạ sợ em”
Cậu nhào vội xuống giường vận vội chiếc áo khoác rồi chạy xuống nhà, trèo vội vô xe hơi, cắm chìa khoá vào đóng cửa xe lại, bấm nút mở cửa rồi chạy xe ra.
Bầu trời tối đen và vẫn còn mưa, mưa rất to. Cậu dò theo định vị của điện thoại anh mà lao đến. Lúc đến nơi thì người ta đã xử lí xong rồi, xác đang được đặt trên cán. Cậu bung dù lao vội xuống xe chạy đến hỏi:”Có chuyện gì vậy? Người trên kia tên Hạ Quân đúng không cảnh sát?”
Đối phương khẽ gật đầu nét mặt chia buồn, đối phương nói với cậu:”Cậu ấy đậu xe trên lề, đúng vị trí, vừa mua thỏ nướng quay lại thì một chiếc xe từ phía sau lao đến đâm vào, cú tông khá mạnh làm chiếc xe bị văng đi, cậu ấy đã mất mạng”
Tạ Minh sợ hãi, cậu không tin vào mắt mình, đôi chân run rẩy tiến đến cạnh cán, cậu vương cánh tay đang run cầm cầm ra lật khăn trắng lên. Là anh. Tạ Minh mở to mắt nhìn giây sau liền bật khóc, đôi bàn tay ấy lay xác lạnh nói:”Anh, anh tỉnh dậy đi, Hạ Quân anh mau tỉnh dậy cho em”
Cảnh sát nhìn cậu, một người trong số đó tiến tới vỗ vai cậu nói:”Đừng buồn, nếu kiếp sau có thật....hai người nhất định sẽ gặp lại nhau thôi”
Nhận tin dữ, Hạ Viên bay về nước ngay khi trời chưa xác, anh đến làm thủ tục nhận xác. Chạm vào chiếc xác lạnh lẽo anh nghiến răng tức giận ngay tức thì hét lên bảo trợ lí:”Tra cho tôi, nhất định phải tra ra kẻ đứng sau, tôi nhất định sẽ khiến kẻ đó sống chết không yên ổn, nhất định là mấy lão già khốn nạn của Hạ gia”
Họ muốn khiêng cán đi thi anh giơ tay ra hiệu cho họ ngừng lại, Hạ Viên cúi người bế xác lạnh lẽo của em trai lên, bận trên người bộ quần áo đắt tiền nhưng tay lại ôm xác lạnh. Anh bảo:”Đi thôi tiểu Quân, anh đưa em về nhà, đưa em về nhà gặp tiểu Minh”
Xác lạnh lẽo ấy không thể đáp lại, vốn là người đã chết sao có thể nói gì cơ chứ. Anh mặc kệ lời bọn họ nói, anh vẫn bước từng bước vững vàng bế em trai của mình về nhà, tự tay anh đặt xác vào quan tài, Tạ Vũ dìu Tạ Minh đi xuống, từ qua đến nay cậu như người mất hồn, không nói gì cũng chẳng ăn gì.
Nhìn cậu như vậy hai ông bà Tạ không khỏi đau lòng, nhưng nhìn thấy đứa trẻ từng được mình chăm sóc ra đi càng đau lòng hơn. Bố mẹ Hạ trước khi chết đã giao hai đứa con trai cho cả hai chăm sóc, ấy thế mà....một trong hai đứa trẻ lại ra đi mãi mãi chỉ sau một đêm.
Bố Tạ và Hạ Viên tiến vào phòng riêng nói chuyện, anh bảo:”Con muốn lũ khốn ấy chết”
Bố Tạ vỗ vai đối phương bảo:”Hiện tại chưa thể, ta biết con tài giỏi nhưng hiện tại chưa được, con chỉ mới tiếp quản Hạ Tạ được ba ngày, đợi thế lực bên trong Hạ Tạ của con ổn định đi rồi hẵn ra tay, thế lực chưa ổn định con rất dễ sẽ bị hất văng ra ngoài. Con phải thận trọng, tầm một năm nữa đi, hãy cận thận, đến lúc đó ổn định rồi con ra tay khử những kẻ đó sẽ dễ như trở bàn tay vậy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.