Ba Kiếp Không May Đổi Lấy Một Kiếp Bạc Đầu
Chương 32: Trưởng thành từng ngày (1)
Thẩm Hạ
23/07/2024
Tuy bị thương nhưng y vẫn bế được hoàng đế về Quốc Sư Điện, y đặt tiểu hoàng đế ngồi xuống rồi cúi người cầm lấy mũi tên rút mạnh ra khỏi chân mình. Tiểu hoàng đế nhìn thấy liền bật khóc ôm lấy y. Quốc Sư xoa xoa đầu đối phương bảo:"Nam nhi đại trượng phu không được đổ lệ chỉ được đổ máu trên chiến trường"
Tiểu hoàng đế liên tục nói:"Xin lỗi sư phụ, là con không tốt không thể tự bảo vệ mình"
Quốc Sư thở dài bảo:"Đừng lo lắng ta vẫn ổn"
Nói xong liền gọi:"A Linh tới đây băng vết thương"
Y ngồi lên ghế, cung nữ thân cận nhanh chóng chạy đến, ngay lập tức lau sạch máu rồi rắc bột thuốc lên vết thương rồi băng nó lại, không hỏi lí do mà y cũng không nói. Tiểu hoàng để vẫn còn khóc, vừa khóc vừa nói:"Sư phụ, con sẽ mạnh mẽ hơn, con muốn bảo vệ người"
Quốc Sư nghe xong thì sững người, đây không phải lần đầu y bị thương nhưng là lần đầu tiên có người muốn mạnh mẽ hơn chỉ để bảo vệ y. Ngài cười trừ rồi bảo:"Vậy cố gắng lên"
Ba ngày sau lễ hội săn bắn kết thúc, sứ thần Long Quốc đưa theo tiểu công chúa rời đi. Ấy cũng là lúc tiểu hoàng đế giao lại triều chính cho Quốc Sư và Đại Trưởng Công Chúa lẽo đẽo theo sau Tống Tướng Quân, huynh trưởng của Thái hậu đến phía Bắc giữ biên cương.
Năm thứ nhất, tiểu hoàng đế ở biên cương suýt thì chết rét vì lạnh nhưng vẫn ngoan cố đòi ở lại, phải mất ba tháng sau đại bá mới dạy y bày binh đánh trận, còn mang thủ hạ ra cho y thực hành đánh với đối phương, độ khó tăng dần từng ngày. Từng ngày một sáng dậy sớm, tối thức khuya tiệc tùng có ngày còn phải thức đi canh gác,
"Hoàng đế thì hoàng đế đã ở quân doanh cũng là một người lính, không được ỷ vào địa vị ức hiếp tự lực cánh sinh" y nói với Tống tướng quân như thế cũng dặn cả tiểu hoàng đế không được ỷ địa vị và không được cầu bảo vệ của Tống tướng quân phải tự mình trưởng thành.
Năm thứ hai biên cương, tiểu hoàng đế cao lên không ít, nhìn không khác đứa trẻ mười hai tuổi dù chỉ mới bảy tuổi. Thấy y chịu được rồi, Tống tướng quân kéo mọi người đi nước lạnh. Ngâm mình ngụp lên ngụp xuống dưới cái ao lạnh kia là để luyện cơ thể. Tống tướng quân kéo cả tiểu hoàng đế xuống tắm chung khiến y bị ốm một trận, đối phương gửi thư đến chỗ Quốc Sư, thư hồi âm đến, Tống tướng quân đọc cho y nghe:"Không chịu được khắc nghiệt thì đừng mong có ngày mạnh mẽ trưởng thành, ngâm nước lạnh rất tốt cho sức khỏe, ngâm dần là quen"
Cứ như lời Quốc Sư nói, tiểu hoàng đế không luyện kiếm luyện đao bắn cung đánh thử với binh lính và tướng quân thì cũng là nhảy xuống ao lạnh tắm.
Năm thứ ba ở biên cương, tiểu hoàng đế đã tám tuổi. Hiện tại không có trận chiến nào, khí hậu lạnh lẽo thường xuyên nhưng với việc luyện tập ngâm nước lạnh thường xuyên y ngày càng khỏẻ và tốt lên. Đánh được với cả mười người một lượt. Tống tướng quân liền bảo:"Nếu ngài thấy thế là giỏi thì sai rồi, Quốc Sư đại nhân từng một mình quét sạch cả một doanh trại địch quốc, lúc chúng tập họp có hơn ngàn tên toàn bộ đều bị giết, Đại trưởng công chúa nhìn thì có vẻ hiền lành chỉ biết bói toán trị quốc thực tế từng một thân một mình xông vào hoàng cung của một quốc gia lớn mạnh tắm máu cả hoàng cung, hậu cung của lão già đó có ba trăm phi tần, bảy mươi hoàng tử công chúa và rất nhiều cấm vệ quân, cả quân đội bình thường còn kéo vào cung bảo vệ nhưng cũng bị ngài ấy giết sạch sẽ không xót một ai"
Nghe lời đại bá nói xong y điên cuồng học điên cuồng tắm nước lạnh, rất ít khi nghỉ ngơi. Tống tướng quân thấy y như vậy liền nói:"Để cải thiện bữa ăn lát chúng ta săn thú đi, ở đây lâu lâu có vài con sói với thỏ và mấy con khác ăn được"
Tống tướng quân kéo theo y và hai tướng lĩnh bắt đầu đi săn thú. Họ chia ra bốn hướng và bắt đầu đi, chập tối quay lại Tống tướng quân bắt được năm con thỏ và hai con hưu, Hạ phó tướng bắt được ba con dê núi và bốn con thỏ, Tạ phó tướng bắt được mười con thỏ và một con dê. Chỉ có hoàng đế chưa quay lại khiến họ lo lắng, nhưng chưa lo được bao lâu thì thấy y quay lại kéo theo hai con sói đã chết ném trước cổng quân doanh rồi gọi:"Đại bá đến phụ con chút nếu không sẽ không kịp mất"
Tổng tướng quân vội chạy tới mang theo hai phó tướng và vài binh lính khác, cả một đống xác xói đang được chất chồng lên nhau gần quân doanh, toàn bộ do y săn rồi lôi từng mỗi lần hai còn về ném ở đó.
Tổng tướng quân hét lên:"Đây đừng nói là cả đàn sói nhé"
Mộ Chu đáp:"Con tha cho sói con và sói mẹ rồi"
Họ vui vẻ vác từng con về quân doanh, không ngừng khen y có tiến bộ.
Bữa tối đó cả quân doanh đều có thịt ăn, tiểu hoàng đế trước khi nấu cũng đã đến trước bảo muốn lột da những con sói mình săn được để làm áo choàng tặng Quốc Sư, đầu bếp đồng ý. Hôm sau đã mang toàn bộ da đến lều y.
Nhưng y lại không biết làm, Tống tướng quân bảo:"Tháng sau không phải ngài phải về kinh một tháng thăm Thái hậu sao? Lúc đó mang chúng về giao cho thợ trong cung làm áo choàng là được"
Y khẽ gật đầu đồng tình.
Năm thứ tư, y cởi trần chạy nhảy giữa quân doanh vì thua cược, quân lính cười phá lên. Tống tướng quân cũng không nói gì, dù sao thua là thua hoàng đế có thua thì Quốc Sư biết lí do cũng không nói mất mặt được.
Tiểu hoàng đế liên tục nói:"Xin lỗi sư phụ, là con không tốt không thể tự bảo vệ mình"
Quốc Sư thở dài bảo:"Đừng lo lắng ta vẫn ổn"
Nói xong liền gọi:"A Linh tới đây băng vết thương"
Y ngồi lên ghế, cung nữ thân cận nhanh chóng chạy đến, ngay lập tức lau sạch máu rồi rắc bột thuốc lên vết thương rồi băng nó lại, không hỏi lí do mà y cũng không nói. Tiểu hoàng để vẫn còn khóc, vừa khóc vừa nói:"Sư phụ, con sẽ mạnh mẽ hơn, con muốn bảo vệ người"
Quốc Sư nghe xong thì sững người, đây không phải lần đầu y bị thương nhưng là lần đầu tiên có người muốn mạnh mẽ hơn chỉ để bảo vệ y. Ngài cười trừ rồi bảo:"Vậy cố gắng lên"
Ba ngày sau lễ hội săn bắn kết thúc, sứ thần Long Quốc đưa theo tiểu công chúa rời đi. Ấy cũng là lúc tiểu hoàng đế giao lại triều chính cho Quốc Sư và Đại Trưởng Công Chúa lẽo đẽo theo sau Tống Tướng Quân, huynh trưởng của Thái hậu đến phía Bắc giữ biên cương.
Năm thứ nhất, tiểu hoàng đế ở biên cương suýt thì chết rét vì lạnh nhưng vẫn ngoan cố đòi ở lại, phải mất ba tháng sau đại bá mới dạy y bày binh đánh trận, còn mang thủ hạ ra cho y thực hành đánh với đối phương, độ khó tăng dần từng ngày. Từng ngày một sáng dậy sớm, tối thức khuya tiệc tùng có ngày còn phải thức đi canh gác,
"Hoàng đế thì hoàng đế đã ở quân doanh cũng là một người lính, không được ỷ vào địa vị ức hiếp tự lực cánh sinh" y nói với Tống tướng quân như thế cũng dặn cả tiểu hoàng đế không được ỷ địa vị và không được cầu bảo vệ của Tống tướng quân phải tự mình trưởng thành.
Năm thứ hai biên cương, tiểu hoàng đế cao lên không ít, nhìn không khác đứa trẻ mười hai tuổi dù chỉ mới bảy tuổi. Thấy y chịu được rồi, Tống tướng quân kéo mọi người đi nước lạnh. Ngâm mình ngụp lên ngụp xuống dưới cái ao lạnh kia là để luyện cơ thể. Tống tướng quân kéo cả tiểu hoàng đế xuống tắm chung khiến y bị ốm một trận, đối phương gửi thư đến chỗ Quốc Sư, thư hồi âm đến, Tống tướng quân đọc cho y nghe:"Không chịu được khắc nghiệt thì đừng mong có ngày mạnh mẽ trưởng thành, ngâm nước lạnh rất tốt cho sức khỏe, ngâm dần là quen"
Cứ như lời Quốc Sư nói, tiểu hoàng đế không luyện kiếm luyện đao bắn cung đánh thử với binh lính và tướng quân thì cũng là nhảy xuống ao lạnh tắm.
Năm thứ ba ở biên cương, tiểu hoàng đế đã tám tuổi. Hiện tại không có trận chiến nào, khí hậu lạnh lẽo thường xuyên nhưng với việc luyện tập ngâm nước lạnh thường xuyên y ngày càng khỏẻ và tốt lên. Đánh được với cả mười người một lượt. Tống tướng quân liền bảo:"Nếu ngài thấy thế là giỏi thì sai rồi, Quốc Sư đại nhân từng một mình quét sạch cả một doanh trại địch quốc, lúc chúng tập họp có hơn ngàn tên toàn bộ đều bị giết, Đại trưởng công chúa nhìn thì có vẻ hiền lành chỉ biết bói toán trị quốc thực tế từng một thân một mình xông vào hoàng cung của một quốc gia lớn mạnh tắm máu cả hoàng cung, hậu cung của lão già đó có ba trăm phi tần, bảy mươi hoàng tử công chúa và rất nhiều cấm vệ quân, cả quân đội bình thường còn kéo vào cung bảo vệ nhưng cũng bị ngài ấy giết sạch sẽ không xót một ai"
Nghe lời đại bá nói xong y điên cuồng học điên cuồng tắm nước lạnh, rất ít khi nghỉ ngơi. Tống tướng quân thấy y như vậy liền nói:"Để cải thiện bữa ăn lát chúng ta săn thú đi, ở đây lâu lâu có vài con sói với thỏ và mấy con khác ăn được"
Tống tướng quân kéo theo y và hai tướng lĩnh bắt đầu đi săn thú. Họ chia ra bốn hướng và bắt đầu đi, chập tối quay lại Tống tướng quân bắt được năm con thỏ và hai con hưu, Hạ phó tướng bắt được ba con dê núi và bốn con thỏ, Tạ phó tướng bắt được mười con thỏ và một con dê. Chỉ có hoàng đế chưa quay lại khiến họ lo lắng, nhưng chưa lo được bao lâu thì thấy y quay lại kéo theo hai con sói đã chết ném trước cổng quân doanh rồi gọi:"Đại bá đến phụ con chút nếu không sẽ không kịp mất"
Tổng tướng quân vội chạy tới mang theo hai phó tướng và vài binh lính khác, cả một đống xác xói đang được chất chồng lên nhau gần quân doanh, toàn bộ do y săn rồi lôi từng mỗi lần hai còn về ném ở đó.
Tổng tướng quân hét lên:"Đây đừng nói là cả đàn sói nhé"
Mộ Chu đáp:"Con tha cho sói con và sói mẹ rồi"
Họ vui vẻ vác từng con về quân doanh, không ngừng khen y có tiến bộ.
Bữa tối đó cả quân doanh đều có thịt ăn, tiểu hoàng đế trước khi nấu cũng đã đến trước bảo muốn lột da những con sói mình săn được để làm áo choàng tặng Quốc Sư, đầu bếp đồng ý. Hôm sau đã mang toàn bộ da đến lều y.
Nhưng y lại không biết làm, Tống tướng quân bảo:"Tháng sau không phải ngài phải về kinh một tháng thăm Thái hậu sao? Lúc đó mang chúng về giao cho thợ trong cung làm áo choàng là được"
Y khẽ gật đầu đồng tình.
Năm thứ tư, y cởi trần chạy nhảy giữa quân doanh vì thua cược, quân lính cười phá lên. Tống tướng quân cũng không nói gì, dù sao thua là thua hoàng đế có thua thì Quốc Sư biết lí do cũng không nói mất mặt được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.