Chương 89
Bỉ Tạp Bỉ
19/02/2022
89. Ta đang - mời huynh.
Một canh giờ sau, Từ Quân Nguyện vào cung. Hắn được thái giám dẫn vào ngự hoa viên, thiên tử thì không thấy đâu, chỉ thấy một đôi bích nhân ở giữa đình.
Từ Quân Nguyện không ngạc nhiên chút nào, ngược lại còn trò chuyện vui vẻ với hai người: "Từ xưa mỹ nhân xứng anh hùng. Ta nhìn thấy hai vị từ xa, còn tưởng rằng mình vừa vào nhập một bức tranh mỹ nhân. Nếu Lâm thái y vận một thân trắng thuần, giao hòa tôn nhau với cảnh tuyết ngày đông, hẳn sẽ càng đẹp hơn." Nói rồi, gật đầu vấn an hai người, "Cố tướng quân, Lâm đại phu."
Lâm Thanh Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Ta mời quốc sư tiến cung, là muốn quốc sư tính cho tướng quân một quẻ."
Từ Quân Nguyện nhướng mày: "Là Lâm thái y mời ta? Nhưng nội quan đến chùa Trường Sinh, nói rõ là Hoàng thượng muốn gặp ta. Có phải có hiểu lầm gì trong này không."
Cố Phù Châu nói: "Có gì khác nhau đâu. Hoàng thượng trăm công ngàn việc, đương nhiên không thể tự mình làm hết mọi việc. Ta và nội nhân phụng mệnh làm việc, quốc sưkhông hài lòng hay sao?"
Giọng điệu của Từ Quân Nguyện nghiền ngẫm: "Không dám. Xin hỏi Lâm thái y, muốn ta tính gì cho tướng quân?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Năm đó, quốc sư từng tính cho tiên phu Lục tiểu Hầu gia cái gì, hôm nay cứ tính cho tướng quân cái đó."
Từ Quân Nguyện lộ vẻ khó xử: "Cái này... sợ là không ổn."
Ánh mắt của Lâm Thanh Vũ run lên: "Vì sao?"
"Quẻ ta tính, một chuyện một quẻ. Ta từng dùng tên họ bát tự sinh thần của Giang công tử tính ra được hai năm trước mệnh của hắn chưa nên tận, đây là một quẻ." Lúc Từ Quân Nguyện nói ba chữ 'Giang công tử', sắc mặt hắn vẫn như thường, như thể đây là sự nhất trí của ba người họ. "Bây giờ Cố tướng quân cũng tính vì chuyện này, vậy xin hỏi, Cố tướng quân dùng sinh thần bát tự của mình, hay là của Giang công tử? Nếu là cái trước, hai năm trước Cố tướng quân đã chết trận; Nếu là cái sau, cùng tên và bát tự, nếu cưỡng ép tính lại lần nữa, chẳng qua chỉ là mò trăng đáy nước, uổng phí mà thôi."
Lâm Thanh Vũ chế nhạo: "Quốc sư quả nhiên không gì không biết."
"Lâm thái y quá khen." Từ Quân Nguyện lại cười, "Tại hạ biết, chẳng qua chỉ là nhiều hơn người khác chút ít."
"Ngươi đã có bản lĩnh biết thông thiên, sao lại không làm một quẻ tính cả hai?"
Từ Quân Nguyện nói: "Thiên đạo không thể nhìn, tình cờ được thấy đã là phúc phận. Nếu thăm dò nhiều lần, sẽ bị phản phệ."
"Nực cười." Lâm Thanh Vũ lạnh giọng, "Hôm nay, ta muốn ngươi phải tính."
Từ Quân Nguyện bất đắc dĩ: "Ta đã nói, cho dù ta có cưỡng ép tính thêm lần nữa, thì thứ biết được cũng không phải là của thiên đạo."
"Thanh Vũ." Cố Phù Châu giữ chặt Lâm Thanh Vũ, "Em có nói hắn cũng vô ích thôi."
Năm ngoái, vào ngày giỗ của Lục Vãn Thừa, nửa đêm Lâm Thanh Vũ bừng tỉnh rồi mất kiểm soát, hắn mất rất nhiều công sức mới dỗ dành người được. Hắn còn vì thế viết giấy cam đoan. Lâm Thanh Vũ không biết, ngày hôm sau Cố Phù Châu đến chùa Trường sinh một mình, buộc Từ Quân Nguyện tính lại cho mình một quẻ, lần đó hắn gần như đã gác đao lên cổ của Từ Quân Nguyện, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được lý do thoái thác giống như ngày hôm nay.
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Vũ quét tới: "Huynh biết trước rồi?"
Cố Phù Châu không tỏ ý kiến: "Nếu quốc sư thật sự có thể biết được chuyện sống chết của con người, cứ đổi thẳng tên thành Từ sổ sinh tử cho xong. Nói chung, hắn cũng là một kẻ phàm nhân, những thứ có thể tính, từ đầu đến cuối cũng có hạn."
Từ Quân Nguyện cười nói: "Đại tướng quân không hổ là người đã trải qua sinh tử, quả thật nhìn mọi chuyện rất thông thấu. Sống chết có số, giàu sang do trời, mong Lâm thái y chớ có cưỡng cầu."
Sắc mặt Lâm Thanh Vũ sắc bén: "Không cho ta cưỡng cầu ta cũng đã cưỡng cầu rất nhiều thứ, dù có thêm một thứ thì có sao."
Từ Quân Nguyện nói: "Vậy thì xin Lâm thái y hãy tin tưởng Giang công tử, hắn đến từ phương xa, được thiên đạo chọn trúng, tất nhiên là có chỗ hơn người. Tuy ta không tính được số mệnh của Cố Phù Châu ra sao, nhưng ta nguyện ý tin Giang công tử được thiên đạo ưu ái, luôn có thể sống sót trở về."
"Quốc sư vẫn thế." Cố Phù Châu mỉm cười, "Nghe quân nói một lần, bằng mười năm không đọc sách."
Từ Quân Nguyện cười sang sảng: "Quá khen, quá khen."
Cố Phù Châu vẫn chưa bày tỏ thái độ với chuyện xuất chinh, nhưng đã có không ít sớ dâng thỉnh chiến đưa tới tay của Lâm Thanh Vũ. Những người này phần lớn là võ tướng tứ phẩm trở xuống, có ưu có khuyết, có thể làm tiên phong, khó làm tướng soái. Trong đó có một người làm cho Cố Phù Châu chú ý - Võ Du Viện, cháu trai của Võ Quốc công, thiếu niên tướng quân mười bảy tuổi, bây giờ đang rèn luyện trong ngự lâm quân.
"Võ Du Viễn?" Cố Phù Châu nói, "Cháu của Võ Quốc công?"
"Là người này." Lâm Thanh Vũ hỏi, "Huynh biết cậu ta à?"
"Đã gặp một hai lần, cậu nhỏ này lớn lên khá đẹp trai, cũng là một trong những người sùng bái Cố đại tướng quân. Trong phiên ngoại của [Không hiểu được người] có đề cập đến cậu chàng. Tuy chỉ sơ lượt, nhưng Võ Du Viễn kế thừa di nguyện của Cố Phù Châu, làm Tây Hạ vong quốc trong vòng mười năm. Ta cũng từng muốn tiến cử cậu chàng đi Tây Bắc, nhưng còn nhỏ tuổi quá, chưa phát dục hết. Trong sách gốc, thời niên thiếu cậu ấy bị bại mấy trận, đến năm hai lăm tuổi mới trầm ổn hơn, dần dần thể hiện tài làm tướng của mình."
Lâm Thanh Vũ nói: "Mười bảy tuổi, bằng lúc huynh vừa mới tới Đại Du."
Cố Phù Châu cười: "Đúng vậy. Lúc ta mười bảy tuổi còn đang ném thẻ dắt chim ở Hầu phủ, còn người ta đã nghĩ đến được ra sa trường lập công."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Huynh muốn để cậu ấy đi à?"
Cố Phù Châu: "Lấy trình độ bây giờ của cậu ấy, chắc chắn không thể nắm giữ ấn soái, nhưng đi tiên phong hẳn là không thành vấn đề."
Sau khi Lâm Thanh Vũ cân nhắc, "Nếu cậu ấy muốn đi, cứ dẫn cậu ấy đi cùng thôi. Nếu không được rèn giũa mà vẫn ở trong kinh, cậu chàng cũng không thể đạt được đến trình độ như trong sách gốc. Đến Tây Bắc, huynh coi chừng cậu chàng nhiều hơn là được, đừng để cậu chàng vẫn như ngày xưa, vì khí phách nhất thời mà hành sự tùy tiện."
Cố Phù Châu nắm lấy trọng điểm: "Nói vậy, em đồng ý cho ta xuất chinh?"
Lâm Thanh Vũ thờ ơ: "Ta có đồng ý hay không, chẳng phải huynh vẫn phải đi đấy sao."
Cố Phù Châu cười nhẹ: "Cuộc sống vốn đã khó khăn, có một số chuyện, thầy lang Lâm không nên vạch trần."
Ngày lâm triều tiếp theo, Cố Phù Châu quỳ một gối trên đại điện, nói một cách nghiêm nghị: "Đây là lúc Đại Du nguy nan, thần nguyện không để ý đến sinh tử cá nhân, vì an toàn của Tây Bắc. Thần, Cố Phù Châu, thỉnh chiến."
Giọng nói vừa dứt, văn võ bá quan đã vui mừng hớn hở. Ngô Chiến nắm chặt tay đầy kích động: "Ta biết mà! Ta biết mà! Ta nói chứ dù cho có chuyện gì tới, chắc chắn Cố đại tướng quân sẽ không chịu ngồi yên bỏ qua đâu."
"Tây Bắc có Cố đại tướng quân, đoạt lại Ung Lương gần như trong tầm tay!"
"Cố đại tướng quân nhất định phải cắt lưỡi bọn tặc Tây Hạ, báo thù cho Triệu tướng quân!"
Võ Quốc công nở nụ cười vui mừng, Hề Dung khẽ cong môi, mắt lóe lên vẻ tính toán bí ẩn; ngay cả Ôn thái hậu cũng lộ vẻ trút được gánh nặng.
Tất cả mọi người đều vui mừng vì Cố Phù Châu chủ động xin đi, chỉ có Lâm Thanh Vũ, đứng sau long ỷ, nhìn xuống quần thần, mặt mày đầy vẻ lạnh lẽo.
Long nhan của thiên tử cực kỳ mừng vui, chuẩn lời thỉnh chiến của Cố Phù Châu ngay lập tức, cũng bổ nhiệm cho Võ Du Viễn làm tiên phong Chinh Tây.
Không còn bao nhiêu ngày là đến lúc đồ thành Tây Hạ từng nói, thiên tử cho Cố Phù Châu ba ngày chuẩn bị. Sau ba ngày, Cố Phù Châu phải dẫn theo quân tiếp viện, chỉ huy Tây Bắc.
Trước khi xuất chinh, Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu đều có chuyện quan trọng phải làm. Đã nhiều ngày hạ nhân trực đêm không mang nước ấm đến cho chủ tử, điều này có thể cho thấy tâm tư của hai người đều đang đặt nơi đâu.
Khi đó, bầu không khí trong phủ tướng quân không nói là bi thảm, nhưng không khí cũng trở nên lành lạnh. Hoan Đồng và phần lớn gia đinh đều nghĩ rằng tướng quân xuất chinh là chuyện lý tưởng hào hùng, sau này nhất định có thể khải hoàn trở về; mà những nữ tử giống như Hoa Lộ thì lo lắng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, những vết thương trên người tướng quân cũng không phải khi không mà có. Nhưng các nàng không thể làm gì được nhiều, chỉ có thể khấu vá từng đường kim mũi chỉ cho chiến bào của tướng quân.
Lâm Thanh Vũ gặp liên tiếp hai người ở phủ tướng quân, một người trong đó là Hồ Cát. Hồ Cát từng là thái y chuyên dụng của phế Thái tử và Trần thị, sau khi hai người này và tiên đế vừa đi, các thái phi chuyển vào Tấn Dương viên, trong cung không có hậu phi, cũng không có hoàng tử công chúa, Hồ Cát cũng trở nên nhàn rỗi, bây giờ phần lớn thời gian đều xem bệnh cho thái giám cung nữ.
Lâm Thanh Vũ hỏi Hồ Cát có muốn đi theo quân đội chẩn trị hay không, Hồ Cát không nói hai lời đã đáp ứng. Tây Bắc vừa trải qua mấy trận đại bại, thương vong vô số, đây là lúc dùng người. Hồ Cát thân là thầy thuốc, nơi cần hắn, hắn sẽ thẳng tiến không lùi.
Y thuật của Hồ Cát thuộc hàng nổi bật trong những người cùng thế hệ, lại là bạn tốt nhiều năm của Lâm Thanh Vũ, Lâm Thanh Vũ có thể tin hắn. Sau đó, Lâm Thanh Vũ lại viết một phong thư, tìm Trương Thế Toàn, để ông mang thư đến Từ Châu tìm Chu Vĩnh Tân. Lúc Thẩm Hoài Thức cáo biệt với y có nói, nếu ngày sau có chuyện cần tìm, Chu Vĩnh Tân sẽ biết tung tích của hắn.
Thẩm Hoài Thức có võ nghệ siêu quần nhưng không giỏi binh pháp, tất cả sở học bình sinh đều là những công pháp ám sát hộ chủ mà một ám vệ hoàng gia cần. Nếu hắn sẵn sàng đi Tây Bắc giúp một chút sức lực cho Cố Phù Châu, Lâm Thanh Vũ sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Khi Lâm Thanh Vũ đang lo lắng hết lòng, chúng võ tướng lại đang mở tiệc tiễn biệt cho Cố Phù Châu. Trong quân doanh không được uống rượu, vì vậy bọn họ đã nướng một con dê mập gϊếŧ thịt, lấy trà thay rượu, chúc Đại tướng quân đại hoạch toàn thắng, vẻ vang quay về.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như họ thật sự cảm thấy chỉ cần Cố Phù Châu đi Tây Bắc, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Võ Quốc công vỗ vai Cố Phù Châu: "Phù Châu lão đệ, đứa cháu không nên thân kia của ta giao cho ngươi. Từ nhỏ thằng nhóc đó đã theo ta học binh pháp, xem như cũng có chút thực học. Đây là lần đầu nó xuất chinh, ta cũng không mong nó kiến công lập nghiệp, chỉ cần nó không cản trở ngươi là được.
Cố Phù Châu đáp lại bằng một nụ cười nhạt, trong lòng lại nghĩ Võ Du Viễn mau mau lớn lên để còn dẫn hắn nằm thắng.
"Đại tướng quân, ta có lỗi với ngươi, không nên nói ngươi là... là..." Ngô Chiến 'ài', hổ thẹn, "Mong tướng quân đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với người thô kệch như ta."
Cố Phù Châu nói: "Không chấp nhặt với ngươi, nhưng ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện ở kinh thành."
"Chỉ cần Đại tướng quân căn dặn, mạt tướng dù chết muôn lần cũng không chối từ!"
Cố Phù Châu đưa mắt ra hiệu, Ngô Chiến ngầm hiểu. Hai người rời khỏi đám đông, đi đến một nơi yên tĩnh. Cố Phù Châu nói: "Ta đi chuyến Tây Bắc này, không biết ngày về, ta thật sự không yên lòng khi chỉ có mỗi một mình tiện nội ở lại trong kinh."
"Tướng quân nói Lâm thái y?" Ngô Chiến không hiểu, "Lâm thái y là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng và Thái hậu, y thì có thể gặp chuyện gì."
Cố Phù Châu nói chậm rãi: "Ta cũng hy vọng là ta suy nghĩ nhiều. Để đề phòng lỡ như, ta muốn để lại một thanh 'đao' ở kinh thành cho y, bảo vệ y chu toàn."
"'Đao?'" Vẻ mặt Ngô Chiến đau khổ, "Đại tướng quân, có gì thì ngài cứ nói thẳng đi, đầu óc của ta thật sự không tải được."
Cố Phù Châu thấp giọng lên tiếng: "Ta muốn ngươi giấu một nhánh binh ở kinh thành giúp ta."
Một đám đàn ông nhiệt huyết uống trà từ nãy đến giờ cảm thấy không đã ghiền, có người đề nghị học theo phong cách văn nhân, bao một gian thuyền hoa trên sông Kim Thủy, gọi mấy bình rượu ngon, tìm mấy ca cơ xinh đẹp để đám người hưởng thụ. Cả đám nháo nhào đồng ý, lại đi hỏi ý kiến của Cố đại tướng quân, nhưng lại không thấy bóng dáng tướng quân trong quân doanh.
Cố Phù Châu bước vào sân, cởϊ áσ choàng ném cho hạ nhân: "Thanh Vũ, ta sắp no chết rồi, hôm nay một mình ta ăn hết nửa cái chân dê."
Lâm Thanh Vũ đứng trước bàn, mỉm cười: "Vừa hay, tối nay nhà bếp không chuẩn bị gì cả, chỉ có một bát mì trường thọ, hẳn là huynh vẫn ăn được."
"Mì trường thọ?" Cố Phù Châu đi lên trước, nhìn thấy trên bàn có hai tô mì đang bốc khói, bên trên có hành lá xắt nhỏ và nửa cái trứng lòng đào. "Ôi... sắp đến sinh nhật ta rồi."
Lâm Thanh Vũ nói: "Sinh nhật hai mươi tuổi, lúc đó huynh đang đi trên đường. Nếu đã thế, sớm hơn hai ngày cũng không sao."
Cố Phù Châu cúi đầu thơm lên trán Lâm Thanh Vũ: "Vui, cảm ơn cưng. Ta đi rửa tay trước."
Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu xoay người, ý cười bên khóe môi cũng nhạt hơn phân nửa. Chờ khi hắn quay về, y lại cong môi cười.
Hai người ngồi xuống bàn, Lâm Thanh Vũ dặn Cố Phù Châu: "Không được cắn ngang."
Cố Phù Châu bật cười: "Em bắt đầu tin những thứ này từ khi nào vậy."
Lâm Thanh Vũ mờ mịt. Phải rồi, trước kia y chưa bao giờ tin những điều này. "Có lẽ là, từ khi Lục Vãn Thừa chết."
Cố Phù Châu khựng lại, rồi cầm đũa, cười: "Ta sẽ ăn hết một hơi luôn."
Hai người ăn mì, Hoan Đồng đi vào bẩm báo, nói tiểu thiếu gia bên phủ Võ Quốc công cầu kiến. Lâm Thanh Vũ hỏi: "Là Võ Du Viễn?"
"Chắc thế." Cố Phù Châu lấy khăn lau miệng, "Mời cậu ấy đến sảnh trước đi, ta tới liền."
Lâm Thanh Vũ nói: "Ta đi cùng huynh."
Thiếu niên mười bảy tuổi khôi ngô, mặc áo giáp của ngự lâm quân, như thể có một nguồn năng lượng vô tận, tràn đầy khí phách. Cậu vừa thấy Cố Phù Châu, không rảnh lo chuyện hành lễ, đã vội vàng nói: "Đại tướng quân, ta đã nghĩ ra một cách, có lẽ có thể phá đội hình hỏa lực của quân sư Tây Hạ!"
Võ Du Viễn còn chưa nói xong, đã thấy một nam tử đi sau Đại tướng quân, cắn trúng lưỡi, ngây người ra một lúc.
Cố Phù Châu nhướng mày, hỏi: "Đẹp không?"
Lâm Thanh Vũ cho Cố Phù Châu một ánh mắt cảnh cáo.
Võ Du Viễn ngơ ngác gật đầu: "Đẹp."
"Đẹp là được rồi." Ai ai cũng thích ngắm đại mỹ nhân, Cố Phù Châu cũng không đến mức ghen tị vì chút chuyện nhỏ này. Nếu như người khác nhìn y nhiều hơn vài chút mà hắn đã ghen tị chua chua, vậy thì hắn và Lâm Thanh Vũ khỏi cần làm chuyện khác, chỉ mỗi ghen tuông thôi cũng nuốt hoài không hết. "Gọi tướng quân phu nhân."
Võ Du Viễn bình tĩnh lại, vội chắp tay: "Võ Du Viễn chào tướng quân phu nhân."
Cố Phù Châu hỏi: "Ngươi tới tìm ta, là vì nghiên cứu thảo luận binh pháp?"
Lúc này Võ Du Viễn mới nhớ ra mục đích mình đến đây, trong lòng lại hưng phấn: "Đúng! Đại tướng quân, trận lửa nhìn khó giải, nhưng lại có một khuyết điểm cực kỳ khó nhận ra..."
Lâm Thanh Vũ nói: "Sao tướng quân không mang Võ tiểu tướng quân đến thư phòng đi?"
"Được." Cố Phù Châu bất đắc dĩ, "Ngươi đi theo ta."
Lâm Thanh Vũ đưa hai người đến thư phòng, gọi Hoa Lộ dâng trà, rồi đến phòng thuốc.
Đây là đêm cuối cùng trước khi Cố Phù Châu xuất chinh, vốn dĩ hắn định một đêm say, làm vài chuyện hay ho với phu nhân xinh đẹp, ai ngờ cuối cùng lại phải nghe Võ Du Viễn nói binh pháp hết một canh giờ. Mắt thấy sắp đến giờ giới nghiêm, Võ Du Viễn mới thỏa mãn cáo từ.
Khi Cố Phù Châu trở về phòng, Lâm Thanh Vũ vừa tắm rửa xong, đang lấy khăn lau tóc ướt. Cố Phù Châu đi đến sau lưng y, tự nhiên cầm khăn trên tay y, nói cảm thán: "'Nhiệt huyết của thiếu niên và áng thơ thanh xuân vừa mới bắt đầu'."
Lâm Thanh Vũ để Cố Phù Châu lau tóc cho mình, hỏi: "Huynh đang nói ai."
"Đương nhiên là Võ Du Viễn."
"Vậy còn huynh." Lâm Thanh Vũ nói, "Huynh không phải là thiếu niên à?"
"Không phải đâu nhỉ." Cố Phù Châu hơi thương cảm. "Nhìn Võ Du Viễn mười bảy tuổi, ta mới phát hiện mình đã già."
Lâm Thanh Vũ nhắc nhớ hắn: "Xét theo tuổi thật, huynh mới hai mươi tuổi."
Cố Phù Châu thở dài: "Còn không phải vì cái xác này không có chút cảm giác thiếu niên nào hay sao, nội tâm của ta cũng già theo rồi."
"Không đâu."
"Hở?"
"Mặc dù thân xác này của huynh là nam nhân ba mươi ba tuổi, nhưng ta vẫn có thể cảm giác được cái gọi là 'cảm giác thiếu niên' trên người huynh."
Cố Phù Châu không trả lời, chỉ nhìn Lâm Thanh Vũ, nở nụ cười nhạt.
Lâm Thanh Vũ liếc hắn: "Huynh nhìn ta làm gì."
"Em nói lời âu yếm rất giỏi đấy," Cố Phù Châu nhìn Lâm Thanh Vũ trong gương, "Cùng là lần đầu tiên yêu đương, sao em lại nói lời yêu giỏi thế?"
"Ta chỉ nói thật, sao vào tai huynh lại thành lời âu yếm."
Cố Phù Châu cảm thán đầy kinh ngạc: "Quá hay quá hay rồi. Nói nhiều chút đi, ta thích nghe."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Khi tóc của Lâm Thanh Vũ gần khô, Cố Phù Châu nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, cây thương Thanh Vân Cửu Châu của ta đâu?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Hẳn là đang đóng bụi ở trong góc."
Thanh Vân Cửu Châu người bình thường không nhấc nổi, nhưng Cố Phù Châu chỉ dùng một tay đã có thể cầm lấy. "May ghê, vẫn còn khá nhẹ." Cố Phù Châu nói, "Không uổng công mỗi ngày ta nâng tạ một canh giờ."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Không phải huynh đã bảo chỉ ở trong trướng chỉ bày mưu tính kế thôi sao."
"Thỉnh thoảng vẫn phải cầm Thanh Vân Cửu Châu lượn trước mặt tướng sĩ bày vẻ đẹp trai chứ, nếu ta không rút kiếm nổi trước mặt bọn họ, mặt mũi của Đại tướng quân còn để đâu."
Cố Phù Châu lau thương dưới ánh đèn, Lâm Thanh Vũ ở bên cạnh hắn, chợt nói: "Ta đi Tây Bắc cùng huynh."
Lâm Thanh Vũ nói xong thì bắt đầu hối hận, nếu y và Cố Phù Châu cùng rời khỏi kinh thành, lấy thủ đoạn của Hề Dung, chỉ sợ khi bọn họ trở về, kinh thành đã không còn chỗ cho họ dung thân. Cố Phù Châu chinh chiến ở Tây Bắc, y tọa trấn ở kinh sư, như thế mới duy trì được sự cân bằng mong manh này.
Cũng Cố Phù Châu không xem lời y là thật: "Em sẽ không đi đâu."
"Huynh biết?"
Cố Phù Châu gật đầu: "Ta biết, bởi vì thầy lang Lâm của chúng ta sẽ không yêu đương mù quáng."
Giống như Tĩnh Thuần và Bắc Cảnh vương, họ mặc kệ không để ý đến thứ gì, chỉ mong được ở cạnh đối phương dài lâu, mãi mãi không chia lìa.
"Ta không muốn." Cố Phù Châu nhìn y cười, mang theo chút quyến luyến và thưởng thức, "'Cùng trường tồn với thiên địa, cùng sáng soi với nhật nguyệt', đây mới là thầy lang Lâm của ta."
Lâm Thanh Vũ khẽ cười: "[Cửu chương] có thể thuộc, vậy sao [Kinh thi] lại không thuộc."
Cố Phù Châu biết Lâm Thanh Vũ đang chỉ lần tỏ tình thất bại hồi tết Nguyên Tiêu kia, cười nói: "Không giống mà. Lúc ấy, em làm ta hồi hộp."
Nhớ lại đủ loại chuyện ngày hôm đó, như thể chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Những chiếc đèn lồng lộng lẫy khắp phố, dòng người tấp nập, tiếng cười rộn rã... và câu 'Ta cũng phải lòng huynh' của Lâm Thanh Vũ.
Cố Phù Châu nhìn mũi thương sắc bén, nói lẩm bẩm: "Thanh Vũ, ta thật sự... hơi sợ."
Lâm Thanh Vũ đứng dậy, ra lệnh cho hắn: "Buông Thanh Vân Cửu Châu xuống."
Cố Phù Châu làm theo lời y, Lâm Thanh Vũ chậm rãi đến gần, ánh nến lung linh phản chiếu mỹ nhân như đang trong sương mù. Y đưa tay cởi thắt lưng, áo bào tuột xuống đến mắt cá chân, thân thể gầy gò trắng ngần bày ra trước mặt Cố Phù Châu không chút che chắn.
Làn da mát như ngọc, chấm đỏ như nụ đào, mái tóc dài buông xuống tấm lưng xinh đẹp, dung mạo bất phàm, dung nhan vô song.
"Đưa tay cho ta." Lâm Thanh Vũ nói.
Ánh mắt của Cố Phù Châu tối trầm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nhưng miệng lại cười nói: "Em đang làm gì vậy bé cưng, dụ dỗ ta à?"
"Không phải." Lâm Thanh Vũ mở tay của Cố Phù Châu, đặt thuốc mỡ y tự tay chuẩn bị vào lòng bàn tay hắn, "Ta đang... mời huynh."
Đồng tử của Cố Phù Châu nở ra, cả người như bị đóng đinh trên ghế, không thể nhúc nhích. Hắn buộc mình phải cúi đầu xuống, nhưng lại được Lâm Thanh Vũ nắm cằm nâng lên, buộc phải nhìn y. Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngắm nhìn mỹ nhân không một mảnh vải che thân.
"Nếu huynh ngại mệt, ta có thể tự mình đến."
Cố Phù Châu nói một cách khó nhọc: "Không thì, em chờ ta về, rồi lại mời ta."
"Sao lại phải chờ huynh về?" Vành mắt của Lâm Thanh Vũ ửng đỏ không chút báo trước, "Là giống lý do trong giấc mộng năm đó... huynh không chịu nói tên của huynh cho ta biết hay sao?"
Cố Phù Châu cầm áo lông chồn treo một bên, choàng lên người Lâm Thanh Vũ: "Đương nhiên không phải. Em nghĩ xem, lần này ta đi ít thì nửa năm, nhiều thì ba năm năm năm. Em cho ta ăn mặn, quen ngon quen mùi, rồi ném ta đến Tây Bắc ăn chay, cái này ai mà chịu được? Thay vào đó, không bằng ta cứ nhịn trước. Giống như em nói, có rồi lại mất còn khó chịu hơn so với chưa từng có."
Nếu không có câu cuối cùng, lời này của Cố Phù Châu còn có chút dí dỏm. Lâm Thanh Vũ khẽ cong môi, nhưng nét mặt lại có mấy phần ý vị buồn bã. Cố Phù Châu nhìn ra được, Lâm Thanh Vũ không tin hắn, y chỉ là, giả vờ tin mà thôi.
Hai người không ai lên tiếng. Cố Phù Châu sợ Lâm Thanh Vũ cảm lạnh, ôm người lên giường, dùng chăn mền quấn chặt y lại. Lâm Thanh Vũ cũng không phản kháng, hạ mắt rũ mi, dáng vẻ phục tùng tùy người định đoạt. Chợt, như thể y nhớ đến điều gì, túm lấy vạt áo trước ngực của Cố Phù Châu, vội nói: "Huynh viết giấy cam đoan cho ta."
"Đúng nhỉ, ta viết giấy cho em." Cố Phù Châu chui vào trong ổ chăn, ôm đại mỹ nhân yếu ớt vào lòng mình, "Nếu ta lừa em, em có thể đến chỗ Diêm Vương gia kiện ta."
Lâm Thanh Vũ nói khẽ: "Ta phải giấu huynh đi, nhốt lại, để huynh không đi đâu được nữa, chỉ có thể ở cạnh ta, chỉ có thể nhìn ta."
Cố Phù Châu nâng mặt Lâm Thanh Vũ lên, nhìn kỹ vẻ mặt của y. Chỉ thấy đại mỹ nhân tàn nhẫn ác độc nay lại có gương mặt mờ mịt, đôi mắt ẩm ướt, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì. Cố Phù Châu càng ôm chặt y hơn, cười nói: "Cầu còn không được. Tốt nhất em nên tìm một sợi xích sắt để trói ta lại, để trừ ăn uống ngủ nghỉ ra, thì chỉ làm việc cùng em."
Lâm Thanh Vũ cười miễn cưỡng, càng vùi người mình vào lòng Cố Phù Châu hơn: "Ý hay." Sau một lúc lâu, cuối cùng y cũng hạ quyết tâm, "Huynh đi đi, nhưng huynh nhất định phải trở về - nhất định phải về."
Lúc này Cố Phù Châu không nhiều lời nữa, hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của Lâm Thanh Vũ, chỉ đáp: "Được."
Tiểu tuyết năm đầu Sơ Hi, Cố Phù Châu nắm giữ ấn soái xuất chinh. thiên tử mang theo văn võ bá quan, đưa tiễn tại cửa thành.
Cố Phù Châu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Lâm Thanh Vũ đứng sau lưng Tiêu Giới trên cửa thành, gần như là ngang hàng với nhau. Y mặc triều phục màu xanh lam, khoác một chiếc áo choàng tuyết, ở cổ có một lớp lông chồn trắng, chỉ nhìn khí chất cũng có thể nói là lạnh lùng như trăng, nhưng mặt trời vừa lên lại chiếu một tia sáng đỏ ấm lên người y, làm khuôn mặt y gần như được nhuộm đỏ, đôi mắt sáng ưa nhìn, ẩn giấu ánh sáng lung linh.
Khi hai người nhìn nhau, đôi môi hồng của Lâm Thanh Vũ khẽ mở, nói bốn chữ.
Bên tai Cố Phù Châu chỉ nghe thấy tiếng gió, nhưng hắn có thể nhìn ra, Lâm Thanh Vũ nói: Ta chờ chàng về.
Sau câu này, Lâm Thanh Vũ lại nói hai chữ, nhìn khẩu hình không giống 'tướng quân'. Cũng không giống 'Phu quân', càng không phải là 'Phù Châu'.
Cố Phù Châu suy nghĩ, khóe môi cong lên, sau đó kéo cương quay đầu ngựa, nói với Võ Du Viễn bên cạnh: "Đi thôi."
Khi Cố Phù Châu quay người, một đội ngự lâm quân tinh nhuệ đi theo phía sau hắn, mênh mông cuồn cuộn rời khỏi kinh thành.
Sau đó, hắn không quay đầu lại nữa. Dù cho có bất đắc dĩ bị buộc hay không, dù cho có bao nhiêu phần thắng, lúc cần phải rời đi, hắn vẫn luôn phóng khoáng như vậy, trông như hai người khác nhau với thiếu niên nói 'có hơi sợ' trước mặt Lâm Thanh Vũ đêm qua, giống như... giống như khi hắn từ biệt y trong giấc mộng năm đó.
Không chịu quay lại nhìn y dù chỉ một lần.
Trong tiếng kèn, điệu buồn ngân vang, kỵ binh tráng sĩ, cờ rũ nửa cuốn. Một mình liên tục chiến đấu ở ba ngàn dặm chiến trường, thắng được thanh danh muôn đời thiên cổ.
Lúc này đây, là cười vì thiếu niên anh hùng, chớ vì đắng cay chia cách bao năm. Ngày sau cách trở nơi quan ải, núi cao đường xa, chỉ nguyện lúc bách chiến nơi cát vàng, chờ quên nơi cũ chốn kinh kỳ, đêm dài đằng đẵng, có người mỏi mắt chờ mong, lặng lẽ đợi quân về.
Một canh giờ sau, Từ Quân Nguyện vào cung. Hắn được thái giám dẫn vào ngự hoa viên, thiên tử thì không thấy đâu, chỉ thấy một đôi bích nhân ở giữa đình.
Từ Quân Nguyện không ngạc nhiên chút nào, ngược lại còn trò chuyện vui vẻ với hai người: "Từ xưa mỹ nhân xứng anh hùng. Ta nhìn thấy hai vị từ xa, còn tưởng rằng mình vừa vào nhập một bức tranh mỹ nhân. Nếu Lâm thái y vận một thân trắng thuần, giao hòa tôn nhau với cảnh tuyết ngày đông, hẳn sẽ càng đẹp hơn." Nói rồi, gật đầu vấn an hai người, "Cố tướng quân, Lâm đại phu."
Lâm Thanh Vũ đi thẳng vào vấn đề: "Ta mời quốc sư tiến cung, là muốn quốc sư tính cho tướng quân một quẻ."
Từ Quân Nguyện nhướng mày: "Là Lâm thái y mời ta? Nhưng nội quan đến chùa Trường Sinh, nói rõ là Hoàng thượng muốn gặp ta. Có phải có hiểu lầm gì trong này không."
Cố Phù Châu nói: "Có gì khác nhau đâu. Hoàng thượng trăm công ngàn việc, đương nhiên không thể tự mình làm hết mọi việc. Ta và nội nhân phụng mệnh làm việc, quốc sưkhông hài lòng hay sao?"
Giọng điệu của Từ Quân Nguyện nghiền ngẫm: "Không dám. Xin hỏi Lâm thái y, muốn ta tính gì cho tướng quân?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Năm đó, quốc sư từng tính cho tiên phu Lục tiểu Hầu gia cái gì, hôm nay cứ tính cho tướng quân cái đó."
Từ Quân Nguyện lộ vẻ khó xử: "Cái này... sợ là không ổn."
Ánh mắt của Lâm Thanh Vũ run lên: "Vì sao?"
"Quẻ ta tính, một chuyện một quẻ. Ta từng dùng tên họ bát tự sinh thần của Giang công tử tính ra được hai năm trước mệnh của hắn chưa nên tận, đây là một quẻ." Lúc Từ Quân Nguyện nói ba chữ 'Giang công tử', sắc mặt hắn vẫn như thường, như thể đây là sự nhất trí của ba người họ. "Bây giờ Cố tướng quân cũng tính vì chuyện này, vậy xin hỏi, Cố tướng quân dùng sinh thần bát tự của mình, hay là của Giang công tử? Nếu là cái trước, hai năm trước Cố tướng quân đã chết trận; Nếu là cái sau, cùng tên và bát tự, nếu cưỡng ép tính lại lần nữa, chẳng qua chỉ là mò trăng đáy nước, uổng phí mà thôi."
Lâm Thanh Vũ chế nhạo: "Quốc sư quả nhiên không gì không biết."
"Lâm thái y quá khen." Từ Quân Nguyện lại cười, "Tại hạ biết, chẳng qua chỉ là nhiều hơn người khác chút ít."
"Ngươi đã có bản lĩnh biết thông thiên, sao lại không làm một quẻ tính cả hai?"
Từ Quân Nguyện nói: "Thiên đạo không thể nhìn, tình cờ được thấy đã là phúc phận. Nếu thăm dò nhiều lần, sẽ bị phản phệ."
"Nực cười." Lâm Thanh Vũ lạnh giọng, "Hôm nay, ta muốn ngươi phải tính."
Từ Quân Nguyện bất đắc dĩ: "Ta đã nói, cho dù ta có cưỡng ép tính thêm lần nữa, thì thứ biết được cũng không phải là của thiên đạo."
"Thanh Vũ." Cố Phù Châu giữ chặt Lâm Thanh Vũ, "Em có nói hắn cũng vô ích thôi."
Năm ngoái, vào ngày giỗ của Lục Vãn Thừa, nửa đêm Lâm Thanh Vũ bừng tỉnh rồi mất kiểm soát, hắn mất rất nhiều công sức mới dỗ dành người được. Hắn còn vì thế viết giấy cam đoan. Lâm Thanh Vũ không biết, ngày hôm sau Cố Phù Châu đến chùa Trường sinh một mình, buộc Từ Quân Nguyện tính lại cho mình một quẻ, lần đó hắn gần như đã gác đao lên cổ của Từ Quân Nguyện, nhưng cuối cùng cũng chỉ nhận được lý do thoái thác giống như ngày hôm nay.
Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thanh Vũ quét tới: "Huynh biết trước rồi?"
Cố Phù Châu không tỏ ý kiến: "Nếu quốc sư thật sự có thể biết được chuyện sống chết của con người, cứ đổi thẳng tên thành Từ sổ sinh tử cho xong. Nói chung, hắn cũng là một kẻ phàm nhân, những thứ có thể tính, từ đầu đến cuối cũng có hạn."
Từ Quân Nguyện cười nói: "Đại tướng quân không hổ là người đã trải qua sinh tử, quả thật nhìn mọi chuyện rất thông thấu. Sống chết có số, giàu sang do trời, mong Lâm thái y chớ có cưỡng cầu."
Sắc mặt Lâm Thanh Vũ sắc bén: "Không cho ta cưỡng cầu ta cũng đã cưỡng cầu rất nhiều thứ, dù có thêm một thứ thì có sao."
Từ Quân Nguyện nói: "Vậy thì xin Lâm thái y hãy tin tưởng Giang công tử, hắn đến từ phương xa, được thiên đạo chọn trúng, tất nhiên là có chỗ hơn người. Tuy ta không tính được số mệnh của Cố Phù Châu ra sao, nhưng ta nguyện ý tin Giang công tử được thiên đạo ưu ái, luôn có thể sống sót trở về."
"Quốc sư vẫn thế." Cố Phù Châu mỉm cười, "Nghe quân nói một lần, bằng mười năm không đọc sách."
Từ Quân Nguyện cười sang sảng: "Quá khen, quá khen."
Cố Phù Châu vẫn chưa bày tỏ thái độ với chuyện xuất chinh, nhưng đã có không ít sớ dâng thỉnh chiến đưa tới tay của Lâm Thanh Vũ. Những người này phần lớn là võ tướng tứ phẩm trở xuống, có ưu có khuyết, có thể làm tiên phong, khó làm tướng soái. Trong đó có một người làm cho Cố Phù Châu chú ý - Võ Du Viện, cháu trai của Võ Quốc công, thiếu niên tướng quân mười bảy tuổi, bây giờ đang rèn luyện trong ngự lâm quân.
"Võ Du Viễn?" Cố Phù Châu nói, "Cháu của Võ Quốc công?"
"Là người này." Lâm Thanh Vũ hỏi, "Huynh biết cậu ta à?"
"Đã gặp một hai lần, cậu nhỏ này lớn lên khá đẹp trai, cũng là một trong những người sùng bái Cố đại tướng quân. Trong phiên ngoại của [Không hiểu được người] có đề cập đến cậu chàng. Tuy chỉ sơ lượt, nhưng Võ Du Viễn kế thừa di nguyện của Cố Phù Châu, làm Tây Hạ vong quốc trong vòng mười năm. Ta cũng từng muốn tiến cử cậu chàng đi Tây Bắc, nhưng còn nhỏ tuổi quá, chưa phát dục hết. Trong sách gốc, thời niên thiếu cậu ấy bị bại mấy trận, đến năm hai lăm tuổi mới trầm ổn hơn, dần dần thể hiện tài làm tướng của mình."
Lâm Thanh Vũ nói: "Mười bảy tuổi, bằng lúc huynh vừa mới tới Đại Du."
Cố Phù Châu cười: "Đúng vậy. Lúc ta mười bảy tuổi còn đang ném thẻ dắt chim ở Hầu phủ, còn người ta đã nghĩ đến được ra sa trường lập công."
Lâm Thanh Vũ hỏi: "Huynh muốn để cậu ấy đi à?"
Cố Phù Châu: "Lấy trình độ bây giờ của cậu ấy, chắc chắn không thể nắm giữ ấn soái, nhưng đi tiên phong hẳn là không thành vấn đề."
Sau khi Lâm Thanh Vũ cân nhắc, "Nếu cậu ấy muốn đi, cứ dẫn cậu ấy đi cùng thôi. Nếu không được rèn giũa mà vẫn ở trong kinh, cậu chàng cũng không thể đạt được đến trình độ như trong sách gốc. Đến Tây Bắc, huynh coi chừng cậu chàng nhiều hơn là được, đừng để cậu chàng vẫn như ngày xưa, vì khí phách nhất thời mà hành sự tùy tiện."
Cố Phù Châu nắm lấy trọng điểm: "Nói vậy, em đồng ý cho ta xuất chinh?"
Lâm Thanh Vũ thờ ơ: "Ta có đồng ý hay không, chẳng phải huynh vẫn phải đi đấy sao."
Cố Phù Châu cười nhẹ: "Cuộc sống vốn đã khó khăn, có một số chuyện, thầy lang Lâm không nên vạch trần."
Ngày lâm triều tiếp theo, Cố Phù Châu quỳ một gối trên đại điện, nói một cách nghiêm nghị: "Đây là lúc Đại Du nguy nan, thần nguyện không để ý đến sinh tử cá nhân, vì an toàn của Tây Bắc. Thần, Cố Phù Châu, thỉnh chiến."
Giọng nói vừa dứt, văn võ bá quan đã vui mừng hớn hở. Ngô Chiến nắm chặt tay đầy kích động: "Ta biết mà! Ta biết mà! Ta nói chứ dù cho có chuyện gì tới, chắc chắn Cố đại tướng quân sẽ không chịu ngồi yên bỏ qua đâu."
"Tây Bắc có Cố đại tướng quân, đoạt lại Ung Lương gần như trong tầm tay!"
"Cố đại tướng quân nhất định phải cắt lưỡi bọn tặc Tây Hạ, báo thù cho Triệu tướng quân!"
Võ Quốc công nở nụ cười vui mừng, Hề Dung khẽ cong môi, mắt lóe lên vẻ tính toán bí ẩn; ngay cả Ôn thái hậu cũng lộ vẻ trút được gánh nặng.
Tất cả mọi người đều vui mừng vì Cố Phù Châu chủ động xin đi, chỉ có Lâm Thanh Vũ, đứng sau long ỷ, nhìn xuống quần thần, mặt mày đầy vẻ lạnh lẽo.
Long nhan của thiên tử cực kỳ mừng vui, chuẩn lời thỉnh chiến của Cố Phù Châu ngay lập tức, cũng bổ nhiệm cho Võ Du Viễn làm tiên phong Chinh Tây.
Không còn bao nhiêu ngày là đến lúc đồ thành Tây Hạ từng nói, thiên tử cho Cố Phù Châu ba ngày chuẩn bị. Sau ba ngày, Cố Phù Châu phải dẫn theo quân tiếp viện, chỉ huy Tây Bắc.
Trước khi xuất chinh, Lâm Thanh Vũ và Cố Phù Châu đều có chuyện quan trọng phải làm. Đã nhiều ngày hạ nhân trực đêm không mang nước ấm đến cho chủ tử, điều này có thể cho thấy tâm tư của hai người đều đang đặt nơi đâu.
Khi đó, bầu không khí trong phủ tướng quân không nói là bi thảm, nhưng không khí cũng trở nên lành lạnh. Hoan Đồng và phần lớn gia đinh đều nghĩ rằng tướng quân xuất chinh là chuyện lý tưởng hào hùng, sau này nhất định có thể khải hoàn trở về; mà những nữ tử giống như Hoa Lộ thì lo lắng trên chiến trường đao kiếm không có mắt, những vết thương trên người tướng quân cũng không phải khi không mà có. Nhưng các nàng không thể làm gì được nhiều, chỉ có thể khấu vá từng đường kim mũi chỉ cho chiến bào của tướng quân.
Lâm Thanh Vũ gặp liên tiếp hai người ở phủ tướng quân, một người trong đó là Hồ Cát. Hồ Cát từng là thái y chuyên dụng của phế Thái tử và Trần thị, sau khi hai người này và tiên đế vừa đi, các thái phi chuyển vào Tấn Dương viên, trong cung không có hậu phi, cũng không có hoàng tử công chúa, Hồ Cát cũng trở nên nhàn rỗi, bây giờ phần lớn thời gian đều xem bệnh cho thái giám cung nữ.
Lâm Thanh Vũ hỏi Hồ Cát có muốn đi theo quân đội chẩn trị hay không, Hồ Cát không nói hai lời đã đáp ứng. Tây Bắc vừa trải qua mấy trận đại bại, thương vong vô số, đây là lúc dùng người. Hồ Cát thân là thầy thuốc, nơi cần hắn, hắn sẽ thẳng tiến không lùi.
Y thuật của Hồ Cát thuộc hàng nổi bật trong những người cùng thế hệ, lại là bạn tốt nhiều năm của Lâm Thanh Vũ, Lâm Thanh Vũ có thể tin hắn. Sau đó, Lâm Thanh Vũ lại viết một phong thư, tìm Trương Thế Toàn, để ông mang thư đến Từ Châu tìm Chu Vĩnh Tân. Lúc Thẩm Hoài Thức cáo biệt với y có nói, nếu ngày sau có chuyện cần tìm, Chu Vĩnh Tân sẽ biết tung tích của hắn.
Thẩm Hoài Thức có võ nghệ siêu quần nhưng không giỏi binh pháp, tất cả sở học bình sinh đều là những công pháp ám sát hộ chủ mà một ám vệ hoàng gia cần. Nếu hắn sẵn sàng đi Tây Bắc giúp một chút sức lực cho Cố Phù Châu, Lâm Thanh Vũ sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
Khi Lâm Thanh Vũ đang lo lắng hết lòng, chúng võ tướng lại đang mở tiệc tiễn biệt cho Cố Phù Châu. Trong quân doanh không được uống rượu, vì vậy bọn họ đã nướng một con dê mập gϊếŧ thịt, lấy trà thay rượu, chúc Đại tướng quân đại hoạch toàn thắng, vẻ vang quay về.
Nhìn dáng vẻ của bọn họ, dường như họ thật sự cảm thấy chỉ cần Cố Phù Châu đi Tây Bắc, tất cả vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
Võ Quốc công vỗ vai Cố Phù Châu: "Phù Châu lão đệ, đứa cháu không nên thân kia của ta giao cho ngươi. Từ nhỏ thằng nhóc đó đã theo ta học binh pháp, xem như cũng có chút thực học. Đây là lần đầu nó xuất chinh, ta cũng không mong nó kiến công lập nghiệp, chỉ cần nó không cản trở ngươi là được.
Cố Phù Châu đáp lại bằng một nụ cười nhạt, trong lòng lại nghĩ Võ Du Viễn mau mau lớn lên để còn dẫn hắn nằm thắng.
"Đại tướng quân, ta có lỗi với ngươi, không nên nói ngươi là... là..." Ngô Chiến 'ài', hổ thẹn, "Mong tướng quân đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với người thô kệch như ta."
Cố Phù Châu nói: "Không chấp nhặt với ngươi, nhưng ta cần ngươi giúp ta làm một chuyện ở kinh thành."
"Chỉ cần Đại tướng quân căn dặn, mạt tướng dù chết muôn lần cũng không chối từ!"
Cố Phù Châu đưa mắt ra hiệu, Ngô Chiến ngầm hiểu. Hai người rời khỏi đám đông, đi đến một nơi yên tĩnh. Cố Phù Châu nói: "Ta đi chuyến Tây Bắc này, không biết ngày về, ta thật sự không yên lòng khi chỉ có mỗi một mình tiện nội ở lại trong kinh."
"Tướng quân nói Lâm thái y?" Ngô Chiến không hiểu, "Lâm thái y là hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng và Thái hậu, y thì có thể gặp chuyện gì."
Cố Phù Châu nói chậm rãi: "Ta cũng hy vọng là ta suy nghĩ nhiều. Để đề phòng lỡ như, ta muốn để lại một thanh 'đao' ở kinh thành cho y, bảo vệ y chu toàn."
"'Đao?'" Vẻ mặt Ngô Chiến đau khổ, "Đại tướng quân, có gì thì ngài cứ nói thẳng đi, đầu óc của ta thật sự không tải được."
Cố Phù Châu thấp giọng lên tiếng: "Ta muốn ngươi giấu một nhánh binh ở kinh thành giúp ta."
Một đám đàn ông nhiệt huyết uống trà từ nãy đến giờ cảm thấy không đã ghiền, có người đề nghị học theo phong cách văn nhân, bao một gian thuyền hoa trên sông Kim Thủy, gọi mấy bình rượu ngon, tìm mấy ca cơ xinh đẹp để đám người hưởng thụ. Cả đám nháo nhào đồng ý, lại đi hỏi ý kiến của Cố đại tướng quân, nhưng lại không thấy bóng dáng tướng quân trong quân doanh.
Cố Phù Châu bước vào sân, cởϊ áσ choàng ném cho hạ nhân: "Thanh Vũ, ta sắp no chết rồi, hôm nay một mình ta ăn hết nửa cái chân dê."
Lâm Thanh Vũ đứng trước bàn, mỉm cười: "Vừa hay, tối nay nhà bếp không chuẩn bị gì cả, chỉ có một bát mì trường thọ, hẳn là huynh vẫn ăn được."
"Mì trường thọ?" Cố Phù Châu đi lên trước, nhìn thấy trên bàn có hai tô mì đang bốc khói, bên trên có hành lá xắt nhỏ và nửa cái trứng lòng đào. "Ôi... sắp đến sinh nhật ta rồi."
Lâm Thanh Vũ nói: "Sinh nhật hai mươi tuổi, lúc đó huynh đang đi trên đường. Nếu đã thế, sớm hơn hai ngày cũng không sao."
Cố Phù Châu cúi đầu thơm lên trán Lâm Thanh Vũ: "Vui, cảm ơn cưng. Ta đi rửa tay trước."
Lâm Thanh Vũ nhìn Cố Phù Châu xoay người, ý cười bên khóe môi cũng nhạt hơn phân nửa. Chờ khi hắn quay về, y lại cong môi cười.
Hai người ngồi xuống bàn, Lâm Thanh Vũ dặn Cố Phù Châu: "Không được cắn ngang."
Cố Phù Châu bật cười: "Em bắt đầu tin những thứ này từ khi nào vậy."
Lâm Thanh Vũ mờ mịt. Phải rồi, trước kia y chưa bao giờ tin những điều này. "Có lẽ là, từ khi Lục Vãn Thừa chết."
Cố Phù Châu khựng lại, rồi cầm đũa, cười: "Ta sẽ ăn hết một hơi luôn."
Hai người ăn mì, Hoan Đồng đi vào bẩm báo, nói tiểu thiếu gia bên phủ Võ Quốc công cầu kiến. Lâm Thanh Vũ hỏi: "Là Võ Du Viễn?"
"Chắc thế." Cố Phù Châu lấy khăn lau miệng, "Mời cậu ấy đến sảnh trước đi, ta tới liền."
Lâm Thanh Vũ nói: "Ta đi cùng huynh."
Thiếu niên mười bảy tuổi khôi ngô, mặc áo giáp của ngự lâm quân, như thể có một nguồn năng lượng vô tận, tràn đầy khí phách. Cậu vừa thấy Cố Phù Châu, không rảnh lo chuyện hành lễ, đã vội vàng nói: "Đại tướng quân, ta đã nghĩ ra một cách, có lẽ có thể phá đội hình hỏa lực của quân sư Tây Hạ!"
Võ Du Viễn còn chưa nói xong, đã thấy một nam tử đi sau Đại tướng quân, cắn trúng lưỡi, ngây người ra một lúc.
Cố Phù Châu nhướng mày, hỏi: "Đẹp không?"
Lâm Thanh Vũ cho Cố Phù Châu một ánh mắt cảnh cáo.
Võ Du Viễn ngơ ngác gật đầu: "Đẹp."
"Đẹp là được rồi." Ai ai cũng thích ngắm đại mỹ nhân, Cố Phù Châu cũng không đến mức ghen tị vì chút chuyện nhỏ này. Nếu như người khác nhìn y nhiều hơn vài chút mà hắn đã ghen tị chua chua, vậy thì hắn và Lâm Thanh Vũ khỏi cần làm chuyện khác, chỉ mỗi ghen tuông thôi cũng nuốt hoài không hết. "Gọi tướng quân phu nhân."
Võ Du Viễn bình tĩnh lại, vội chắp tay: "Võ Du Viễn chào tướng quân phu nhân."
Cố Phù Châu hỏi: "Ngươi tới tìm ta, là vì nghiên cứu thảo luận binh pháp?"
Lúc này Võ Du Viễn mới nhớ ra mục đích mình đến đây, trong lòng lại hưng phấn: "Đúng! Đại tướng quân, trận lửa nhìn khó giải, nhưng lại có một khuyết điểm cực kỳ khó nhận ra..."
Lâm Thanh Vũ nói: "Sao tướng quân không mang Võ tiểu tướng quân đến thư phòng đi?"
"Được." Cố Phù Châu bất đắc dĩ, "Ngươi đi theo ta."
Lâm Thanh Vũ đưa hai người đến thư phòng, gọi Hoa Lộ dâng trà, rồi đến phòng thuốc.
Đây là đêm cuối cùng trước khi Cố Phù Châu xuất chinh, vốn dĩ hắn định một đêm say, làm vài chuyện hay ho với phu nhân xinh đẹp, ai ngờ cuối cùng lại phải nghe Võ Du Viễn nói binh pháp hết một canh giờ. Mắt thấy sắp đến giờ giới nghiêm, Võ Du Viễn mới thỏa mãn cáo từ.
Khi Cố Phù Châu trở về phòng, Lâm Thanh Vũ vừa tắm rửa xong, đang lấy khăn lau tóc ướt. Cố Phù Châu đi đến sau lưng y, tự nhiên cầm khăn trên tay y, nói cảm thán: "'Nhiệt huyết của thiếu niên và áng thơ thanh xuân vừa mới bắt đầu'."
Lâm Thanh Vũ để Cố Phù Châu lau tóc cho mình, hỏi: "Huynh đang nói ai."
"Đương nhiên là Võ Du Viễn."
"Vậy còn huynh." Lâm Thanh Vũ nói, "Huynh không phải là thiếu niên à?"
"Không phải đâu nhỉ." Cố Phù Châu hơi thương cảm. "Nhìn Võ Du Viễn mười bảy tuổi, ta mới phát hiện mình đã già."
Lâm Thanh Vũ nhắc nhớ hắn: "Xét theo tuổi thật, huynh mới hai mươi tuổi."
Cố Phù Châu thở dài: "Còn không phải vì cái xác này không có chút cảm giác thiếu niên nào hay sao, nội tâm của ta cũng già theo rồi."
"Không đâu."
"Hở?"
"Mặc dù thân xác này của huynh là nam nhân ba mươi ba tuổi, nhưng ta vẫn có thể cảm giác được cái gọi là 'cảm giác thiếu niên' trên người huynh."
Cố Phù Châu không trả lời, chỉ nhìn Lâm Thanh Vũ, nở nụ cười nhạt.
Lâm Thanh Vũ liếc hắn: "Huynh nhìn ta làm gì."
"Em nói lời âu yếm rất giỏi đấy," Cố Phù Châu nhìn Lâm Thanh Vũ trong gương, "Cùng là lần đầu tiên yêu đương, sao em lại nói lời yêu giỏi thế?"
"Ta chỉ nói thật, sao vào tai huynh lại thành lời âu yếm."
Cố Phù Châu cảm thán đầy kinh ngạc: "Quá hay quá hay rồi. Nói nhiều chút đi, ta thích nghe."
Lâm Thanh Vũ: "..."
Khi tóc của Lâm Thanh Vũ gần khô, Cố Phù Châu nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, cây thương Thanh Vân Cửu Châu của ta đâu?"
Lâm Thanh Vũ nói: "Hẳn là đang đóng bụi ở trong góc."
Thanh Vân Cửu Châu người bình thường không nhấc nổi, nhưng Cố Phù Châu chỉ dùng một tay đã có thể cầm lấy. "May ghê, vẫn còn khá nhẹ." Cố Phù Châu nói, "Không uổng công mỗi ngày ta nâng tạ một canh giờ."
Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Không phải huynh đã bảo chỉ ở trong trướng chỉ bày mưu tính kế thôi sao."
"Thỉnh thoảng vẫn phải cầm Thanh Vân Cửu Châu lượn trước mặt tướng sĩ bày vẻ đẹp trai chứ, nếu ta không rút kiếm nổi trước mặt bọn họ, mặt mũi của Đại tướng quân còn để đâu."
Cố Phù Châu lau thương dưới ánh đèn, Lâm Thanh Vũ ở bên cạnh hắn, chợt nói: "Ta đi Tây Bắc cùng huynh."
Lâm Thanh Vũ nói xong thì bắt đầu hối hận, nếu y và Cố Phù Châu cùng rời khỏi kinh thành, lấy thủ đoạn của Hề Dung, chỉ sợ khi bọn họ trở về, kinh thành đã không còn chỗ cho họ dung thân. Cố Phù Châu chinh chiến ở Tây Bắc, y tọa trấn ở kinh sư, như thế mới duy trì được sự cân bằng mong manh này.
Cũng Cố Phù Châu không xem lời y là thật: "Em sẽ không đi đâu."
"Huynh biết?"
Cố Phù Châu gật đầu: "Ta biết, bởi vì thầy lang Lâm của chúng ta sẽ không yêu đương mù quáng."
Giống như Tĩnh Thuần và Bắc Cảnh vương, họ mặc kệ không để ý đến thứ gì, chỉ mong được ở cạnh đối phương dài lâu, mãi mãi không chia lìa.
"Ta không muốn." Cố Phù Châu nhìn y cười, mang theo chút quyến luyến và thưởng thức, "'Cùng trường tồn với thiên địa, cùng sáng soi với nhật nguyệt', đây mới là thầy lang Lâm của ta."
Lâm Thanh Vũ khẽ cười: "[Cửu chương] có thể thuộc, vậy sao [Kinh thi] lại không thuộc."
Cố Phù Châu biết Lâm Thanh Vũ đang chỉ lần tỏ tình thất bại hồi tết Nguyên Tiêu kia, cười nói: "Không giống mà. Lúc ấy, em làm ta hồi hộp."
Nhớ lại đủ loại chuyện ngày hôm đó, như thể chỉ vừa xảy ra ngày hôm qua. Những chiếc đèn lồng lộng lẫy khắp phố, dòng người tấp nập, tiếng cười rộn rã... và câu 'Ta cũng phải lòng huynh' của Lâm Thanh Vũ.
Cố Phù Châu nhìn mũi thương sắc bén, nói lẩm bẩm: "Thanh Vũ, ta thật sự... hơi sợ."
Lâm Thanh Vũ đứng dậy, ra lệnh cho hắn: "Buông Thanh Vân Cửu Châu xuống."
Cố Phù Châu làm theo lời y, Lâm Thanh Vũ chậm rãi đến gần, ánh nến lung linh phản chiếu mỹ nhân như đang trong sương mù. Y đưa tay cởi thắt lưng, áo bào tuột xuống đến mắt cá chân, thân thể gầy gò trắng ngần bày ra trước mặt Cố Phù Châu không chút che chắn.
Làn da mát như ngọc, chấm đỏ như nụ đào, mái tóc dài buông xuống tấm lưng xinh đẹp, dung mạo bất phàm, dung nhan vô song.
"Đưa tay cho ta." Lâm Thanh Vũ nói.
Ánh mắt của Cố Phù Châu tối trầm, hô hấp cũng trở nên dồn dập, nhưng miệng lại cười nói: "Em đang làm gì vậy bé cưng, dụ dỗ ta à?"
"Không phải." Lâm Thanh Vũ mở tay của Cố Phù Châu, đặt thuốc mỡ y tự tay chuẩn bị vào lòng bàn tay hắn, "Ta đang... mời huynh."
Đồng tử của Cố Phù Châu nở ra, cả người như bị đóng đinh trên ghế, không thể nhúc nhích. Hắn buộc mình phải cúi đầu xuống, nhưng lại được Lâm Thanh Vũ nắm cằm nâng lên, buộc phải nhìn y. Hắn không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngắm nhìn mỹ nhân không một mảnh vải che thân.
"Nếu huynh ngại mệt, ta có thể tự mình đến."
Cố Phù Châu nói một cách khó nhọc: "Không thì, em chờ ta về, rồi lại mời ta."
"Sao lại phải chờ huynh về?" Vành mắt của Lâm Thanh Vũ ửng đỏ không chút báo trước, "Là giống lý do trong giấc mộng năm đó... huynh không chịu nói tên của huynh cho ta biết hay sao?"
Cố Phù Châu cầm áo lông chồn treo một bên, choàng lên người Lâm Thanh Vũ: "Đương nhiên không phải. Em nghĩ xem, lần này ta đi ít thì nửa năm, nhiều thì ba năm năm năm. Em cho ta ăn mặn, quen ngon quen mùi, rồi ném ta đến Tây Bắc ăn chay, cái này ai mà chịu được? Thay vào đó, không bằng ta cứ nhịn trước. Giống như em nói, có rồi lại mất còn khó chịu hơn so với chưa từng có."
Nếu không có câu cuối cùng, lời này của Cố Phù Châu còn có chút dí dỏm. Lâm Thanh Vũ khẽ cong môi, nhưng nét mặt lại có mấy phần ý vị buồn bã. Cố Phù Châu nhìn ra được, Lâm Thanh Vũ không tin hắn, y chỉ là, giả vờ tin mà thôi.
Hai người không ai lên tiếng. Cố Phù Châu sợ Lâm Thanh Vũ cảm lạnh, ôm người lên giường, dùng chăn mền quấn chặt y lại. Lâm Thanh Vũ cũng không phản kháng, hạ mắt rũ mi, dáng vẻ phục tùng tùy người định đoạt. Chợt, như thể y nhớ đến điều gì, túm lấy vạt áo trước ngực của Cố Phù Châu, vội nói: "Huynh viết giấy cam đoan cho ta."
"Đúng nhỉ, ta viết giấy cho em." Cố Phù Châu chui vào trong ổ chăn, ôm đại mỹ nhân yếu ớt vào lòng mình, "Nếu ta lừa em, em có thể đến chỗ Diêm Vương gia kiện ta."
Lâm Thanh Vũ nói khẽ: "Ta phải giấu huynh đi, nhốt lại, để huynh không đi đâu được nữa, chỉ có thể ở cạnh ta, chỉ có thể nhìn ta."
Cố Phù Châu nâng mặt Lâm Thanh Vũ lên, nhìn kỹ vẻ mặt của y. Chỉ thấy đại mỹ nhân tàn nhẫn ác độc nay lại có gương mặt mờ mịt, đôi mắt ẩm ướt, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì. Cố Phù Châu càng ôm chặt y hơn, cười nói: "Cầu còn không được. Tốt nhất em nên tìm một sợi xích sắt để trói ta lại, để trừ ăn uống ngủ nghỉ ra, thì chỉ làm việc cùng em."
Lâm Thanh Vũ cười miễn cưỡng, càng vùi người mình vào lòng Cố Phù Châu hơn: "Ý hay." Sau một lúc lâu, cuối cùng y cũng hạ quyết tâm, "Huynh đi đi, nhưng huynh nhất định phải trở về - nhất định phải về."
Lúc này Cố Phù Châu không nhiều lời nữa, hắn vuốt nhẹ mái tóc dài của Lâm Thanh Vũ, chỉ đáp: "Được."
Tiểu tuyết năm đầu Sơ Hi, Cố Phù Châu nắm giữ ấn soái xuất chinh. thiên tử mang theo văn võ bá quan, đưa tiễn tại cửa thành.
Cố Phù Châu đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy Lâm Thanh Vũ đứng sau lưng Tiêu Giới trên cửa thành, gần như là ngang hàng với nhau. Y mặc triều phục màu xanh lam, khoác một chiếc áo choàng tuyết, ở cổ có một lớp lông chồn trắng, chỉ nhìn khí chất cũng có thể nói là lạnh lùng như trăng, nhưng mặt trời vừa lên lại chiếu một tia sáng đỏ ấm lên người y, làm khuôn mặt y gần như được nhuộm đỏ, đôi mắt sáng ưa nhìn, ẩn giấu ánh sáng lung linh.
Khi hai người nhìn nhau, đôi môi hồng của Lâm Thanh Vũ khẽ mở, nói bốn chữ.
Bên tai Cố Phù Châu chỉ nghe thấy tiếng gió, nhưng hắn có thể nhìn ra, Lâm Thanh Vũ nói: Ta chờ chàng về.
Sau câu này, Lâm Thanh Vũ lại nói hai chữ, nhìn khẩu hình không giống 'tướng quân'. Cũng không giống 'Phu quân', càng không phải là 'Phù Châu'.
Cố Phù Châu suy nghĩ, khóe môi cong lên, sau đó kéo cương quay đầu ngựa, nói với Võ Du Viễn bên cạnh: "Đi thôi."
Khi Cố Phù Châu quay người, một đội ngự lâm quân tinh nhuệ đi theo phía sau hắn, mênh mông cuồn cuộn rời khỏi kinh thành.
Sau đó, hắn không quay đầu lại nữa. Dù cho có bất đắc dĩ bị buộc hay không, dù cho có bao nhiêu phần thắng, lúc cần phải rời đi, hắn vẫn luôn phóng khoáng như vậy, trông như hai người khác nhau với thiếu niên nói 'có hơi sợ' trước mặt Lâm Thanh Vũ đêm qua, giống như... giống như khi hắn từ biệt y trong giấc mộng năm đó.
Không chịu quay lại nhìn y dù chỉ một lần.
Trong tiếng kèn, điệu buồn ngân vang, kỵ binh tráng sĩ, cờ rũ nửa cuốn. Một mình liên tục chiến đấu ở ba ngàn dặm chiến trường, thắng được thanh danh muôn đời thiên cổ.
Lúc này đây, là cười vì thiếu niên anh hùng, chớ vì đắng cay chia cách bao năm. Ngày sau cách trở nơi quan ải, núi cao đường xa, chỉ nguyện lúc bách chiến nơi cát vàng, chờ quên nơi cũ chốn kinh kỳ, đêm dài đằng đẵng, có người mỏi mắt chờ mong, lặng lẽ đợi quân về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.