Chương 91: NHIỀU BIẾN CỐ. SÓNG GIÓ BẮT ĐẦU
Minh Nguyệt Thính Phong
22/08/2016
Nghe những lời này, Đinh Nghiên San không biết nên nói “tin” của mình thế
nào, không nói nên lời. Cuối cùng cô ta cắn răng hỏi thẳng: “Có phải do
tỷ phu làm không?”
Đinh Nghiên Hương trợn mắt nhìn cô ta, không nói lời nào.
Đinh Nghiên San lại nói: “Cũng giống như lần lật đổ bố này, lần bắt cóc kia, tỷ chính là đồng lõa của anh ta, đúng không?”
Đinh Nghiên Hương cười nhạt: “Muội bức xúc vì bố nên lại nghĩ chuyện gì xấu cũng do tỷ và tỷ phu làm đúng không?”
“Khi đó, Long Nhị phu nhân sắp thành thân với Long Nhị gia, tỷ phu ôm hận trong lòng nên thuê bọn bắt cóc. Bắt ta cũng là để bản thân thoát tội, đúng không? Lần thứ hai, khi tên bắt cóc đó bắt ta để trả thù, anh ta lại phái hai người giả làm bộ khoái đến đưa người đi, tránh việc bị quan phủ điều tra ra chân tướng. Còn tỷ, tỷ tỷ ruột thịt với ta, tỷ không những không ngăn cản hắn, giấu giếm ta, mà ngày tiễn ta về còn cố tình sắp xếp để ta gặp hai kẻ giả bộ khoái kia, để ta nghĩ rằng mọi chuyện do bố làm, đúng không?”
Đinh Nghiên Hương tỏ vẻ bất mãn: “Tùy muội nói, muội đã nghĩ rằng đó là tội của tỷ và tỷ phu thì hôm nay tỷ nói gì cũng vô ích.”
“Đúng là tỷ nói gì cũng vô ích.” Đinh Nghiên San cắn môi, “Trước kia, muội không điều tra được, nhưng nay, bố phải ngồi tù, mọi chuyện trong nhà đều vào tay muội. Vì thế, muội kiểm tra hộ vệ, lại hỏi tổng quản thì được biết một năm nay, không có hộ vệ nào rời phủ. Nói cách khác, hai kẻ nghênh ngang thảo luận rằng bố cho bọn chúng một khoản bạc để ngậm mồm ở hậu viện mà ta thấy, căn bản không tồn tại.”
Đinh Nghiên San nhìn tỷ tỷ chằm chằm: “Là người ngoài! Là cố ý lừa gạt! Mà hôm đó, chính tỷ tiễn ta về nhà. Tỷ có cơ hội để người vào, có cơ hội theo dõi hành động của ta, để bọn họ diễn kịch xong thì ra khỏi phủ. Không ai phát hiện, không ai nghi ngờ. Vậy mà ta lại nghĩ chuyện này do bố làm, không truy cứu nữa, không suy nghĩ thêm, không phát hiện được sự thật.”
Đinh Nghiên Hương cười nhạt: “Thật ra muội tự thấy mình đáng thương, vừa bị bắt cóc vừa bị hại, trong khi đường đường là một thiên kim tiểu thư đúng không? Muội nghĩ xem, muội muốn còn không tra được, nhưng chẳng nhẽ bố không điều tra được? Muội luôn miệng nói rằng do tỷ phu của muội làm, chẳng nhẽ bố không biết được? Vì sao ông không truy cứu? Muội là con gái ruột của ông ta đấy.”
Đinh Nghiên San hít sâu.
Đinh Nghiên Hương tiếp tục cười: “Muội vẫn tin rằng không phải do bố làm sao? Nếu không phải do ông ta làm, vì sao ông ta lại buông tha hung thủ? Đường đường là Thượng thư của Hình bộ, chẳng nhẽ không điều tra được một vụ bắt cóc? Nực cười!” Cô ta nghiêng đầu nhìn Đinh Nghiên San, “Hay là, ông ta làm, có điều ông ta thấy hung thủ vẫn quan trọng hơn muội. Bất kỳ chuyện gì có lợi ích cũng quan trọng hơn con gái ruột của ông ta. Ông ta bán con gái không chớp mắt, muội đã hỏi thử chưa? Xem không phải ông ta, vậy là ai? Vì sao ông ta không bắt kẻ đó? Vì sao?”
Đinh Nghiên San trợn mắt nhìn gương mặt cười cợt của tỷ tỷ mình, khóe mắt cay nồng.
“Ông ấy thế nào cũng là bố của chúng ta. Tỷ luôn nghĩ rằng ông ấy không tốt với tỷ, nhưng dù thế nào, các người hại ông ấy bị ngồi tù, tính mạng như mành treo chuông; các người hủy hoại Đinh gia, cũng là máu mủ thân thích; vậy mà các người còn có thể ra vẻ nghiễm nhiên lẫm liệt như thế sao?”
“Ta đây còn phải thể hiện thế nào nữa?” Đinh Nghiên Hương tỏ vẻ căm giận, “Ta giả vờ đủ rồi. Ta giả vờ hèn mọn, giả vờ nghe lời trước mặt mẹ, giả vờ làm một tỷ tỷ ôn nhu hiền thục trước mặt muội. Ta nói cho muội biết, ta giả vờ đủ rồi! Đinh gia mấy người xong rồi!”
“Đinh gia mấy người?” Đinh Nghiên San thật không dám tin vào tai mình, “Đinh gia mấy người? Vậy tỷ chui từ đâu ra?” Đinh Nghiên San chỉ vào mặt người tỷ tỷ xa lạ đứng trước mặt mình, hai mắt mở to.
Đinh gia xong rồi, bố cô ta ngã rồi. Mặc dù ông đã lăn lộn trên quan trường chục năm nay, nhưng thời điểm này, Đinh Thịnh bị bới móc ra thật quá tệ. Hoàng thượng dốc sức điều tra các vụ án trên toàn quốc, các phe phái trong triều đua nhau đào bới khuyết điểm người khác, ai ai cũng cảm thấy bất an, Đinh Thịnh chính là con chim đầu đàn bị mọi người lôi ra để soi mói.
Ai dám bảo vệ ông ta? Ai dám nói cho ông ta? Tội của Đinh Thịnh không chỉ có một, càng đào sâu sợ rằng càng kinh khủng. Điều tra xong có lẽ khó tránh xử tử. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, vây cánh của Đinh Thịnh cũng bị tấn công không ít, bây giờ tất cả mọi người đều lùi lại, ai cũng muốn tách mình ra.
“Đinh Nghiên Hương, tỷ thì hay rồi. Tỷ cứ cẩn thận Vân Thanh Hiền, cho rằng anh ta tử tế? Tỷ tỉnh lại đi. Vì sao anh ta bò được lên vị trí Thị lang Hình bộ? Là do bố chúng ta cất nhắc! Chưa nói chuyện anh ta vong ân phụ nghĩa, dụng tâm ác độc, qua sông đoạn cầu. Anh là kẻ dùng lời ngon tiếng ngọt lừa người, dựa vào tỷ để lấy niềm tin ở bố, trèo lên trên cao, lại còn mượn tay tỷ để làm việc bẩn thỉu. Loại đàn ông lừa đàn bà để mưu cầu quyền lực mà tỷ còn coi như báu vật? Anh ta lợi dụng tỷ, tỷ cũng vui sao?”
“Đinh Nghiên San!” Đinh Nghiên Hương đập bàn, nổi giận, “Muội đừng có nói bậy, tướng công đối với tỷ rất tốt, sao muội có thể hiểu được?”
“Muội lại rất hiểu đấy.” Đinh Nghiên San cười nhạt, “Anh ta đối với tỷ rất tốt, trong thì bày một nương tử như hoa như ngọc, đầu thì nhớ một nàng mù có tài chơi cầm siêu phàm. Tỷ còn ngu đần định lấy thiếp cho anh ta. À không, đúng rồi, khi đó ta không nghĩ ra, giờ lại hiểu rồi. Tỷ không thật lòng muốn anh ta lấy thiếp đúng không? Tỷ muốn đưa Cư Mộc Nhi qua cửa Vân phủ, từ đó dễ dàng đối phó, đúng không nào? Ngay cả Thượng thư Hình bộ mà tỷ cũng có thể đẩy ngã được, chỉnh chết một nàng mù có phải chuyện gì khó khăn đâu? Chỉ tiếc là tỷ gặp rủi ro, không ngờ Cư Mộc Nhi không ngốc, hơn nữa tỷ còn đẩy Cư Mộc Nhi vào lòng Long Nhị, Vân Thanh Hiền có vui mừng không nhỉ? Sợ là anh ta giận phát điên lên được…”
“Ngươi câm miệng!” Đinh Nghiên Hương hét ầm lên. Lời Đinh Nghiên San chọc đúng vào chỗ đau của cô ta.
Khi đó cô ta không yên lòng, nghĩ rằng thay vì để tướng công nhớ nhung bên ngoài, chi bằng đưa nàng về nhà. Bề ngoài thì tỏ ra là muốn làm tướng công vui, nhưng thực tế là để giữ người bên mình, muốn làm gì thì làm. Dù sao tướng công cũng thường phải xa nhà, nếu có một kẻ trong nhà mắc bệnh ngoài ý muốn mà qua đời thì cũng không có gì khó nói cả.
Cô ta sai rồi, chỉ sai bước này!
Cô ta không ngờ kẻ mù đó lại dám từ chối, thậm chí còn tìm người đàn ông khác. Người khác cũng không sao, cô ta có thể đối phó được. Chỉ chẳng ngờ được lại là Long Nhị!
Vì thế, lần này, cô ta gây ra tai họa, không những không cưới được Cư Mộc Nhi về nhà, còn khiến cho Vân Thanh Hiền hoàn toàn mất mặt. Việc này vẫn như cái dằm trong lòng Đinh Nghiên Hương, cứ chạm vào là lại đau nhức. Cô ta thậm chí còn nghĩ rằng vì chuyện này mà tướng công ghét mình, nhưng cũng may thời gian đã trôi qua nhưng Vân Thanh Hiền vẫn đối xử với cô ta như cũ.
Bây giờ, Đinh Nghiên San nhắc lại chuyện xưa, như đâm thẳng vào ngực cô ta vậy.
“Ngươi câm miệng!” Cô ta hét ầm ĩ.
“Ta câm miệng cũng không làm thay đổi được chuyện Vân Thanh Hiền yêu người phụ nữ khác.” Đinh Nghiên San còn hét to hơn, “Đừng có ngu xuẩn. Tỷ chỉ là cái thang cho hắn leo lên. Giờ đã leo được rồi, liệu tỷ còn giá trị lợi dụng không? Những năm nay, anh ta có chấm dứt dây dưa với Cư Mộc Nhi không? Anh ta vẫn nhớ mãi không quên. Cư Mộc Nhi gả đi hai lần, anh ta vẫn nhớ mãi không quên.”
“Muội nói bậy, tỷ mới là nương tử của chàng. Chàng yêu tỷ.”
Đinh Nghiên San vốn không thèm nghe, tiếp tục gào: “Bây giờ tình hình hỗn loạn, anh ta lại nhân cơ hội này để bắt giam Cư Mộc Nhi trong phủ nha, mục đích là gì? Cũng là muốn chiếm nàng ấy cho riêng anh ta. Anh ta phí công sức như vậy, mạo hiểm như vậy, là vì cái gì? Anh ta đối tốt với tỷ, hay muốn tỷ giúp anh ta đạt mục đích? Tỷ suy nghĩ một chút xem nào? Nếu anh ta thật lòng với tỷ, vậy thì anh ta nên cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Cư Mộc Nhi, cách nàng ấy xa một chút, nhưng sao anh ta không làm vậy? Một mai có gì xảy ra, mọi tâm tư cất nhắc anh ta cũng sẽ dành hết cho Cư Mộc Nhi. Anh ta có cho tỷ như thế không?”
Đinh Nghiên Hương nghe mà sửng sốt: “Tướng công bắt giam Cư Mộc Nhi? Vì sao?”
“Hỏi tướng công yêu tỷ của tỷ đi,” Đinh Nghiên San thờ ơ nói, “Tỷ đi hỏi anh ta, xem vì sao anh ta lại lấy tội danh giết người để vu oan cho một cô gái mù? Bây giờ anh ta quá rảnh rỗi, không có việc gì làm, tạo ra một vụ án giết người, hay anh ta muốn tranh thủ lúc hỗn loạn để đưa người thương vào tù, sau đó tìm cách để nàng ấy nghe lời? Tỷ có thể hỏi anh ta đi.”
Đinh Nghiên Hương lặng thinh.
Đinh Nghiên San bước đến, ngồi xổm trước mặt cô ta, cầm tay cô ta: “Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội thân nhất, bố đối với tỷ như thế là sai. Nhưng hôm nay, tỷ đừng ghi hận nữa. Cư Mộc Nhi đã gả cho Long Nhị, người không còn gây ảnh hưởng gì nữa, tỷ hãy nhân cơ hội này mà kéo tỷ phu quay về. Long Nhị gia là ai, có thể tùy tiện trêu chọc sao? Hôm nay tỷ phu gặp thuận lợi, nhưng tạo một án oan như thế không phải hành vi sáng suốt, Long Nhị gia chắc chắn cũng không để yên, tội gì rước vạ vào thân. Coi như tỷ hãy mở lòng, thăm dò tỷ phu một chút, khuyên bảo anh ta nhanh chóng giải oan cho Cư Mộc Nhi. Nàng ấy ở với Long Nhị gia, tỷ và tỷ phu hòa thuận êm đềm, như thế không tốt sao?”
Đinh Nghiên Hương im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: “Tỷ sẽ đi hỏi chàng, tỷ sẽ đi hỏi chàng. Muội nói đúng, đúng là không thể để chàng tiếp tục dây dưa với Cư Mộc Nhi nữa.”
Đinh Nghiên San cực kỳ vui mừng: “Tỷ tỷ, tỷ đồng ý đi khuyên tỷ phu?”
Đinh Nghiên Hương quay đầu mỉm cười với muội muội của mình.
Đêm đó, Đinh Nghiên Hương đi tìm Vân Thanh Hiền. Cô ta dẫn theo nha hoàn, tự mình cầm bát canh bổ đến Hình bộ.
Vân Thanh Hiền thấy cô ta qua mà giật mình. Đinh Nghiên Hương chỉ nói thấy anh ta không về nhà nên nghĩ anh ta bận rộn, vì thế cô ta đun canh bổ dưỡng, mang sang cho anh ta dùng.
Vân Thanh Hiền cảm ơn, cười cười, khẽ nói rằng hôm nay có vụ án cần xử lý, vì thế anh ta không thể về nhà.
“Vụ án gì thế?” Đinh Nghiên Hương hỏi, đặt bát canh lên bàn của Vân Thanh Hiền.
“Cũng không có gì.” Vân Thanh Hiền thuận miệng đáp, lấy tay che tập hồ sơ. Nhưng dù đã đặt lên thì Đinh Nghiên Hương vẫn kịp thấy tên Cư Mộc Nhi. Cô ta thản nhiên cầm bát, đưa cho Vân Thanh Hiền ăn. Sau đó, cô ta tự mình kéo tập hồ sơ sang bên.
Nhân lúc Vân Thanh Hiền cúi xuống uống canh, cô ta nhanh chóng lật mở tập hồ sơ. Tốc độ quá nhanh, cô ta không nhìn được nội dung cụ thể, nhưng thấy đúng là có mấy chỗ có tên Cư Mộc Nhi.
Đinh Nghiên Hương vẫn tỏ ra bình thường, hầu hạ Vân Thanh Hiền uống canh, sau đó cầm bát, dặn dò anh ta chú ý sức khỏe, không làm được nữa thì về nhà nghỉ ngơi. Rồi cô ta dẫn nha hoàn rời đi.
Như nghẹn ở họng. Như đâm vào tim.
Ba chữ Cư Mộc Nhi kia khiến Đinh Nghiên Hương cả đêm mất ngủ.
Giường trống vắng, cô ta một mình nằm ngủ thấy khó chịu, mà tướng công của cô ta thì lại ngồi bên bàn, nhìn tên Cư Mộc Nhi, suy nghĩ chuyện về Cư Mộc Nhi.
Đinh Nghiên Hương càng nghĩ càng khó chịu, nghiến răng đau đớn, gặm đứt móng tay.
Hôm sau, tờ mờ sáng, Đinh Nghiên Hương đã lặng lẽ cải trang, có mặt ở cửa đại lao, ngồi vào một quán ăn ven đường, giả vờ vừa ăn sáng vừa quan sát.
Một lúc sau, cô ta thấy Vân Thanh Hiền dẫn hai thủ hạ cưỡi ngựa tới. Đinh Nghiên Hương căng thẳng, cúi đầu ăn cháo, len lén liếc nhìn phía kia.
Thật ra cô ta cũng không biết mình đến quá sớm, nhưng khi thấy Vân Thanh Hiền thì cô ta nghĩ ra ngay. Nhưng cũng phải chịu. Anh ta là quan, điều tra vụ án thì đến đại lao là bình thường, cô ta không thể tranh cãi với anh ta được. Nhưng cô ta vẫn đau khổ. Cô ta nhìn Vân Thanh Hiền xuống ngựa, đi nhanh vào trong đại lao.
Vân Thanh Hiền ở trong đó thật lâu. Lâu đến nỗi mấy người quanh Đinh Nghiên Hương đã ăn được vài bát cháo, lâu đến nỗi cháo trong bát của cô ta nguội lạnh, mà lòng của cô ta cũng như bát cháo đó, lạnh lẽo.
Một lúc sau, một chiếc xe ngựa “lộc cộc” đi đến. Đinh Nghiên Hương nhận ra đó là xe ngựa của Long phủ. Bên cạnh có một người cưỡi ngựa, là hộ vệ Lý Kha của Long phủ.
Vài người nhảy xuống từ xe: Cư phụ, Tô Tinh, Đinh Nghiên Hương nhận ra. Sau đó có hai người nhảy xuống, Đinh Nghiên Hương giật mình. Đó là vợ chồng Trần Lương Trạch.
Cư phụ trông tiều tụy, có vẻ không ngủ ngon. Trần Lương Trạch nhìn có vẻ sốt sắng, cẩn thận đỡ Cư phụ, Tô Tinh dẫn đường phía trước cùng Lý Kha, Trần Liễu thị từ từ bước, tỏ vẻ không tình nguyện.
Mọi người nói mấy câu với ngục tốt, ngục tốt dẫn bọn họ vào. Trần Liễu thị không muốn vào, cuối cùng ở lại bên ngoài.
Hơn canh giờ trôi qua, Trần Liễu thị sợ nắng nên đi về phía Đinh Nghiên Hương, đứng dưới tán cây mát mẻ. Đinh Nghiên Hương thấy cô tức giận nhìn về phía đại lao, giật mình. Cô ta bước đến hỏi: “Vị phu nhân này có người thân trong đó sao?”
“Không có.” Trần Liễu thị không nhìn cô ta, chỉ tức giận đáp, “Đó cũng chẳng phải người thân của ta.”
“Ta thấy phu nhân tỏ vẻ bất bình, còn tưởng rằng người nhà của phu nhân bị oan. Liệu ta có thể giúp đỡ gì đó chăng?”
“Giúp đỡ?” Bây giờ Trần Liễu thị mới liếc mắt nhìn Đinh Nghiên Hương, “Không cần giúp. Cô ta là người cũ của tướng công, vẫn không rõ ràng, ta không muốn giúp đỡ gì hết.”
Đinh Nghiên Hương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô ta không nói gì, chỉ đứng cạnh Trần Liễu thị. Hình như Trần Liễu thị cũng nhận ra mình nói thế không ổn, vội chữa lời: “Ý ta không phải như thế, chỉ là… ôi, ta cũng đang chết nghẹn đây, phu nhân đừng trách.”
“Ta hiểu, ai mà không muốn phu quân toàn tâm toàn ý với mình, nếu cứ bị một người đàn bà khác chen ngang mà không làm gì được, thật uất nghẹn.”
Trần Liễu thị nghe lời này thì như mở cờ trong bụng, cười cười: “Mấy năm nay, ta cứ bảo ta ấm ức thì lại bị nói là bụng dạ hẹp hòi, là người sai. Chưa bao giờ có ai hiểu ta như phu nhân. Ta… ta…” nói rồi lại không cười nổi nữa.
Đinh Nghiên Hương nghĩ cô muốn khóc, vỗ lưng cô, khuyên giải an ủi: “Đừng buồn, nếu có gì ấm ức thì ta nghe cô nói.” Cô ta quay đầu, thấy một cửa hàng trà nhỏ, “Chúng ta qua ngồi một chút.”
Trần Liễu thị nhìn cổng nhà giam, nghĩ mấy người kia chắc còn lâu mới ra, gật đầu.
Hai vị phu nhân gặp nhau muộn màng, trò chuyện rất ăn ý. Trần Liễu thị nói chuyện một hồi mới biết thì ra đây chính là phu nhân của Vân đại nhân. Đương nhiên cô cũng nghe không ít lời đồn đại về Cư Mộc Nhi và Vân Thanh Hiền, chợt cũng cảm thấy bất bình cho Đinh Nghiên Hương, bộc phát mọi oán thán với Cư Mộc Nhi.
Đinh Nghiên Hương cũng mừng thầm. Chợt cô ta nảy sinh một ý nghĩ.
Người của Đinh phủ không dùng được, người Vân phủ không được, mấy ngày này quan phủ đang làm chặt. Người trên giang hồ cũng không dùng được. Cô ta không quen họ, không dám mạo hiểm. Thế nhưng người đàn bà trước mặt này lại dùng được.
Cư Mộc Nhi cũng không biết bên ngoài nhà lao, có người đang muốn lấy mạng nàng.
Lúc mới đầu, nàng còn thấy mù mờ, nhưng giờ đã bình tĩnh hơn nhiều.
Nàng đã ngồi tù được tám ngày. Tám ngày này, Long Nhị quả thật không nuốt lời: ban ngày có Phượng Vũ và tiểu Trúc đến thăm nàng, buổi tối có Long Nhị đến ở cùng. Hắn không để nàng thấy cô đơn.
Tám ngày thăng đường ba lần. Lần nào cũng có Long Nhị ở bên, nhưng Cư Mộc Nhi vẫn cảm thấy có rất nhiều áp lực. Hai bên, ai cũng cho rằng mình đúng, vì thế quan trọng là sao chứng minh được động cơ vu khống.
Kẻ cướp đột nhập vào nhà cướp tiền, động cơ này khá đơn giản và chính xác, không có gì để tra xét thêm. Nhưng việc kẻ cướp nói Cư Mộc Nhi thuê người giết người diệt khẩu cũng đáng để xem xét.
Vì sao phải diệt khẩu? Khẩu nói cái gì? Cầm phổ gì? Mấy năm trước, vụ án giết người đó, chuyện gì đã xảy ra?
Cứ tiếp tục truy cứu, cuối cùng vụ án Sư Bá Âm cũng bị lôi ra. Cư Mộc Nhi từng bước từng bước bị dồn ép, cuối cùng cũng nói ra những lời Tiền Giang Nghĩa đã nói.
Trước khi chết, Sư Bá Âm để lại từ khúc, khiếu nại oan khuất. Nàng nghe ra đầu mối, nhớ rõ từ khúc. Từ khúc này ghi lại nỗi oan, vì sao nàng lại đi giết người? Vì thế rõ ràng là nàng không may, nàng không biết cô gái trong phòng là ai.
Nàng hỏi ngược lại: “Hai tên kia chứng minh cô gái ấy là Lâm Duyệt Dao thế nào?”
Chứng minh thế nào, đây cũng là một vấn đề. Bởi vì thi thể đã cháy rụi, hoàn toàn thay đổi, cũng không thể chứng minh đó là Lâm Duyệt Dao, không thể chứng minh rằng nàng làm điều sai trái.
Nhưng vụ này có liên quan đến vụ án Sư Bá Âm giết cả nhà Sử Trạch Xuân năm đó thật. Có điều, hôm nay, Đinh Thịnh ở trong ngục, những vụ án bị lật lại của Hình bộ không chỉ một hai vụ, vì thế khi nhắc lại chuyện Sư Bá Âm bị oan, phản ứng của Hoàng thượng và quần thần đương nhiên khác với lúc Tiền Giang Nghĩa nói.
Vụ án qua tay Hình bộ, kết luận không rõ ràng, phúc thẩm!
Tin tức này khiến Cư Mộc Nhi chấn động. Người sợ tai vách mạch rừng, vì thế hắn không hé răng nửa câu trong tù, nhưng hai người rất hiểu nhau, hắn chỉ nói một câu “có chuyện thảo luận, có chuyện không thảo luận” là Cư Mộc Nhi hiểu. Ý hắn là nhân cơ hội này tìm cách phá án.
Để bảo vệ người khác, cũng đề phòng có người nhanh chân đến trước, Cư Mộc Nhi chỉ nhắc đến từ khúc rồi nói sang chuyện khác. Nàng chơi lại từ khúc trước mặt mọi người một lần, sau đó lại giải thích tỉ mỉ ý nghĩa sâu xa trong đó. Đây là một từ khúc biểu lộ tình ý của một cô gái và sự chờ đợi tình lang trở về.
“Dựa vào nửa đầu phức tạp mà tiên sinh dùng để nhấn mạnh nửa sau, động cơ giết người có lẽ nằm trong từ khúc này.” Cư Mộc Nhi nói, đáng tiếc không có ai đồng tình.
“Có tin đồn rằng từ khúc đó là bí kíp võ công cái thế, đến nay giang hồ vẫn đang tìm kiếm tranh đoạt, nhưng hôm nay đã thành một từ khúc kể chuyện tình cảm rồi.”
“Về ý nghĩa của từ khúc, nếu người soạn không giải thích rõ ràng, người ngoài lại không hiểu được thì có lời bịa đặt là chuyện bình thường.”
“Năm đó, khi điều tra, Sử Thượng thư là người thanh liêm, gia thế trong sạch, không có chuyện gì xấu xa bẩn thỉu. Vì thế, nếu không phải vì cầm phổ mà giết người, mà là vì từ khúc, vậy hẳn là Sử Thượng thư có được bí mật nào đó nên bị diệt khẩu. Nếu vì diệt khẩu, giết một người là được, vì sao phải giết cả nhà? Chẳng nhẽ là tăng độ phiêu lưu, tăng độ khó? Thật khó hiểu, quá khó hiểu.”
Vân Thanh Hiền, người của Hình bộ và phủ nha đều cũng nghiên cứu lại thật cẩn thận, thảo luận đi thảo luận lại cũng không tìm ra cách tốt hơn, nhưng chuyện Cư Mộc Nhi nhớ kỹ từ khúc lại thành việc đáng ngờ nhất.
Bởi vì không ai ghi nhớ được từ khúc đó.
Ngoài trừ Tiền Giang Nghĩa đang ở nơi xa, năm đó cũng có nhiều cầm sư tham gia buổi hành hình đó cùng các quan sai và nha dịch, rất nhiều người đã tham gia nghiên cứu lập cầm phổ, nhưng ai cũng nói chỉ nhớ nửa trước, còn nửa sau không ai biết.
Không ai biết, vì sao Cư Mộc Nhi biết?
Sư Bá Âm tán thưởng kỹ năng chơi cầm của Cư Mộc Nhi, đến nỗi cầm sử của Tây Mẫn quốc cũng phải cố ý tìm gặp, nói ông ấy không biết Cư Mộc Nhi thì khó có ai tin được. Nhưng nếu biết, vì sao lại phải nói dối là không biết?
Vì thế, chuyện Sư Bá Âm giết toàn bộ Sử gia liệu có điều gì ẩn giấu, hay có ai giúp đỡ?
Mười ngày sau, cuối cùng chuyện cũng đến tai Hoàng thượng.
Khi đó, Vân Thanh Hiền và phủ doãn Khâu Nhược Minh đang cùng mấy vị trọng thần khác bẩm báo mấy vụ án lớn xảy ra gần đây. Long Nhị cũng đứng ngoài cung cầu kiến Hoàng thượng, nói có chuyện muốn bẩm báo.
Hoàng đế cho hắn vào. Long Nhị vừa thấy quần thần đều ở đây, lập tức ồn ào kêu ca. Hắn nói phu nhân hắn bị giam giữ hơn nửa tháng không có bằng chứng. Chuyện đã rõ ràng, hai kẻ cướp kia ngậm máu phu người, cũng không có bằng chứng cụ thể hướng về Mộc Nhi nhà hắn. Mà trong vụ án của Sư Bá Âm, Mộc nhi nhà hắn đã cung cấp đầu mối quan trọng.
Nàng có sức khỏe không tốt, phải uống thuốc tĩnh dưỡng, vậy mà phải ở trong ngục, cuộc sống không ổn thỏa. Hắn đã đề cập với phủ doãn rằng muốn đưa nàng về nhà tĩnh dưỡng, nếu có câu hỏi gì thì lại lên công đường. Nhưng Khâu Nhược Minh lại tìm mọi lý do để từ chối thả người. Hắn là bị ép buộc, đành phải tâu lên Hoàng thượng.
Long Nhị mặt mũi tái xanh, nhìn trông rất bực tức.
Nhưng tâm trạng của Hoàng đế không tốt. Ông ta vừa mắng đám quan lại này sứt đầu mẻ trán ra. Vụ án Sư Bá Âm là vụ án lớn đầu tiên kể từ khi ông ta đăng cơ, chuyện đã xảy ra được ba năm, bây giờ lại lộn xộn hết cả. Trước Tiền Giang Nghĩa đứng ra kêu oan trước mặt mọi người đã làm ông ta mất hết mặt mũi, đến nay đồng ý phúc thẩm thì chuyện lại không có tiến triển gì, đúng là lũ vứt đi.
Long Nhị xuất hiện hôm nay đúng là tốt. Hoàng thượng để Long Nhị nói, không phải là vì muốn nghe Long Nhị kêu oan, mà là vì ông ta chưa trút được hết giận nên muốn kiếm cớ mắng chửi người tiếp. Hơn nữa, theo lời Hình bộ, Cư Mộc Nhi có trăm nghìn mối liên hệ với vụ án Sư Bá Âm, vô cùng đáng ngờ, thế mà giờ Long Nhị còn dám đến gào lên đòi thả người?
Hoàng thượng cười nhạt. Ông ta chửi mắng Long Nhị một trận, sau đó lại mắng những kẻ vô dụng có liên quan một lần nữa, cuối cùng nói: “Đừng có bảo trẫm rằng chuyện chưa có tiến triển. Cư Mộc Nhi là đầu mối quan trọng, phải lấy được lời khai từ nàng. Nàng không nói, các ngươi không biết tra tấn à?”
Tra tấn? Long Nhị sa sầm. Hắn vừa định mở miệng, phủ doãn Khâu Nhược Minh đã kéo hắn lại, ra hiệu bằng mắt: Hoàng thượng đang nổi nóng, đừng chống đối.
Nhưng Hoàng đế thì sợ gì Long Nhị, nói tiếp: “Ngày mai chuyển Cư Mộc Nhi vào đại lao của Hình bộ. Đây là vụ án liên quan đến chuyện cả nhà mệnh quan triều định bị giết, vậy thì phải do Hình bộ lo.”
Long Nhị nghiến răng, cúi đầu không nói.
Vân Thanh Hiền liếc nhìn Long Nhị, lên tiếng nhận lệnh Hoàng thượng.
“Long Nhị, ngươi còn gì để nói không?”
Long Nhị cũng không ngẩng đầu lên, mãi chẳng lên tiếng. Mọi người nhìn. Ai cũng nghĩ hắn đang thầm chửi rủa trong bụng.
Có lẽ Hoàng thượng cũng nghĩ vậy, chỉ “hừ” một tiếng nhưng không trách cứ.
Vân Thanh Hiền nói: “Hoàng thượng, nếu Long Nhị gia ở đây, vậy thần có vài điều phải nói.”
“Nói đi.”
“Hoàng thượng, vụ án Sư Bá Âm đã xảy ra được ba năm, nếu Cư Mộc Nhi biết chuyện thì ba năm nay cũng đã xảy ra nhiều chuyện. Nàng đã gả vào Long phủ hai lần, cũng không biết Long phủ có liên hệ gì với vụ án này không. Thân phận của Long phủ đặc biệt, hôm nay trước mặt Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy làm chủ để thần được xét xử công khai.”
Hoàng đế nghe xong, gật đầu: “Khanh nói có lý. Nhưng Long phủ là công thần khai quốc, ba đời là Hộ quốc công. Dù Long Nhị Long Tam không làm quan thì cũng đã làm nhiều việc vì triều đình. Hơn nữa, toàn bộ Long phủ không ai hiểu cầm, chuyện này ai cũng biết. Muốn nói rằng Long phủ làm ra chuyện gì vì cầm phổ quả là không có lý. Chỉ có điều Cư Mộc Nhi vào Long gia, không biết có mang theo vật chứng gì không.”
Hoàng đế hỏi Long Nhị: “Long Nhị, Cư Mộc Nhi có liên quan đến vụ án này, trước kia ngươi có biết không?”
“Thảo dân không biết.” Long Nhị đáp, lại vội vàng nói thêm, “Mộc nhi tài giỏi hơn người, nghe một lần có thể lặp lại tiếng cầm là chuyện bình thường. Tuyệt đối không có khả năng có dính líu.”
Lời nói này không có tính thuyết phục. Hoàng thượng vừa nói vừa nghĩ: “Cứ vậy đi. Hình bộ phái hai người đến Long phủ, hỏi chuyện mọi người, quan sát xung quanh xem có điểm gì khả nghi không. Hiện nay chưa định tội Cư Mộc Nhi, cũng đừng quấy rối Long phủ. Về sau, có bằng chứng rõ ràng thì tiếp tục lục soát.”
Vân Thanh Hiền nghe, nhíu mày. Đến Long phủ thì tra được gì?
Hoàng đế nói tiếp: “Long phủ ba đời trung thành, tốt nhất là nên loại bỏ những quan hệ gây ảnh hưởng đi. Mưu hại mệnh quan triều đình, giết hại cả nhà, đây chính là tội tru di cửu tộc. Trần Công công.”
Công công đứng bên trả lời.
Hoàng đế nói: “Truyền ý chỉ của Trẫm, hủy bỏ quan hệ giữa Cư Mộc Nhi và Long phủ. Từ nay về sau, nam hôn nữ gả không liên quan đến nhau…” Ông ta còn chưa dứt lời, Long Nhị đã ngẩng phắt đầu lên, trợn mắt.
Hoàng đế nhìn Long Nhị chằm chằm, nói với Trần Công công: “Người qua Tịch Bạc ti, chuyển lời, xóa tên Cư Mộc Nhi khỏi Long gia tịch.”
“Thảo dân không phục.” Long Nhị tức giận nói, vội vàng lao đến trước mặt Hoàng thượng. Quan viên hai bên vội vàng kéo hắn lại.
Hoàng đế to tiếng với hắn: “Long Nhị, ngươi muốn chết sao!”
Long Nhị sửng sốt, bị người bên cạnh ấn xuống, không cho nói.
Hoàng đế không để ý đến hắn, nói với Vân Thanh Hiền: “Vân ái khanh, khanh cũng đã nghe rõ. Vụ án Sư Bá Âm kéo dài đến hôm nay, Trẫm nhất định phải rõ mọi chuyện. Trẫm không muốn nghe bất kỳ lý do nào nữa. Cho dù các ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải điều tra ra sự thật. Nếu năm đó không sai thì không sao, nếu sai thì phải sửa sai. Trẫm giao Cư Mộc Nhi cho Hình bộ điều tra nghiêm ngặt, không thể chậm chạp như phủ nha được. Trong vòng mười ngày, Trẫm muốn vụ án này kết thúc.”
Vân Thanh Hiền và cả Hình bộ lên tiếng đáp lời.
Hoàng đế nhìn xung quanh một vòng, lại liếc nhìn Long Nhị, sau đó “hừ”, phẩy tay áo bỏ đi.
Long Nhị thật không dám tin, hơi ngây ngẩn. Mọi người cố gắng an ủi: “Nhị gia, Hoàng thượng đang giúp đỡ ngươi. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, Long gia sẽ thoát nạn.”
“Mẹ, ai nhờ ông ta giúp.” Long Nhị không quan tâm, chửi thề. Mọi người nghe được thì lập tức đứng thật xa hắn ra. Đừng để ai nghe lại tưởng bọn họ cùng nhau chửi Hoàng thượng nhé.
Long Nhị nhìn quanh một vòng, sau đó lại nghe thấy Vân Thanh Hiền bàn với Khâu Nhược Minh việc chuyển ngục cho Cư Mộc Nhi. Khâu Nhược Minh nói vụ án còn mấy chỗ cần sửa lại, không bằng giờ Thìn sáng mai thì chuyển.
Long Nhị không nghe tiếp. Hắn quay người, đi về phía đại lao của phủ nha.
Cư Mộc Nhi đang ngồi trong phòng giam, nghe Tiểu Trúc mắng mỏ chuyện xảy ra ở Long phủ ngày đó. Long Nhị bước vào, sai Tiểu Trúc ra ngoài. Điều này khiến Cư Mộc Nhi giật mình. Long Nhị ôm chặt lấy nàng. Thời gian không còn nhiều lắm, hắn nhìn quanh, thấy ngục tốt đứng cách mình xa xa, nhỏ giọng nói với Cư Mộc Nhi: “Mộc nhi, có biến cố, nàng không thể cứ ở trong tù thế này nữa. Ta sẽ thu xếp, giờ Sửu tối nay đưa nàng ra ngoài.”
Cướp ngục?
Cư Mộc Nhi sợ hãi, may mà không hét toáng lên.
“Nhị gia!” Lẽ nào mọi chuyện đã tồi tệ đến mức này? Cư Mộc Nhi túm vạt áo Long Nhị, lại không dám mở miệng.
“Nàng đừng sợ, tất cả đã có ta.” Long Nhị nói nhanh nhanh, “Chỉ là lát nữa, khi phủ doãn về, sợ là người của Long phủ không vào được nữa. Nàng cứ chịu khó ở đây thêm chút. Ta ra ngoài sắp xếp chuẩn bị, tối nay ta nhất định đón nàng đi. Nàng đừng hoảng sợ, cứ ngoan ngoãn ở đây đến giờ Sửu nhé.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, lòng rất lo lắng.
Long Nhị nhìn nàng, hôn khẽ lên môi nàng.
Cư Mộc Nhi sửng sốt, lại nghe Long Nhị nói: “Ta đi, đừng quên, giờ Sửu tối nay.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, ngồi về phía mép giường. Nàng nghe tiếng đóng cửa nhà lao, tiếng bước chân Long Nhị xa dần. Nàng nghi hoặc, nàng rất không yên tâm.
Một lúc sau, Cư Mộc Nhi được ngục tốt thông báo rằng hôm nay là ngày cuối cùng nàng ở đây. Sáng sớm ngày mai, nàng sẽ được chuyển đến đại lao của Hình bộ.
Cuối cùng Cư Mộc Nhi cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Nàng nhắm mắt, ngồi yên, sau đó lấy cây cầm Phượng Vũ mang đến cho mình giải sầu, bắt đầu chơi.
Tiếng đàn sục sôi, kéo dài không dứt.
Ngục tốt nghe tiếng đàn cũng thấy vui vẻ. Nhưng họ không thể tưởng tượng được rằng một mình Cư Mộc Nhi đàn mãi không xong, bọn họ khuyên can hai lần nhưng nàng mặc kệ, vẫn tiếp tục chơi. Ngục tốt không dám làm gì nàng, đành mặc kệ.
Đến bữa cơm tối trong đại lao của phủ nha, có người đến thăm Cư Mộc Nhi.
Trần Liễu thị, Liễu Du.
Liễu Du và Đinh Nghiên Hương quả thật hợp nhau, chẳng khác gì bạn cũ lâu ngày gặp lại. Bọn họ chỉ vừa quen nhau nửa tháng đã chẳng giấu giếm nhau điều gì. Hai người đều rất hận Cư Mộc Nhi, kể lể ra hết. Liễu Du mới chỉ nói câu “Thật hy vọng trên đời không có người đàn bà này”, Đinh Nghiên Hương đã cho cô ta một ý.
Ý đó là: hạ độc.
Chất độc chậm phát tác, không chết ngay, nhưng vài canh giờ sau lại chết, không thể tra ra, không ai hay biết.
Liễu Du không tin có chất độc hay như vậy. Đinh Nghiên Hương nói rằng cô ta có. Cô ta nói bố cô ta và tướng công cô ta đều ở Hình bộ, thường hay có qua lại một chút với giang hồ, cô ta hiểu biết rộng, chắc chắn là có. Những thuốc này cô ta từng thử, rất linh nghiệm. Vụ tám tên kia chết trong đại lao, đến giờ vẫn không ai điều tra ra.
Liễu Du bắt đầu thấy thu hút. Đinh Nghiên Hương lại tiếp tục khuyên: “Cô có thể tiếp cận ả, không ai nghi ngờ. Chỉ cần hòa bột thuốc vào nước, đến khi cô ta ăn cơm, không màu không vị, cô ta ăn cũng không phác tác ngay, mấy canh giờ sau mới hiệu quả. Khi đó cô đã đi từ lâu, không ai nghi ngờ cô đâu. Cơm nước cũng không phải do cô mang, đúng chưa? Cô chỉ cần chờ lúc ả ta ăn cơm, đi vào thăm một chút là được.”
Liễu Du nghe thuyết phục vài lần, cuối cùng xiêu lòng.
“Cứ vậy đi. Chuyện cô gặp ta vốn không phải chuyện đàng hoàng, sau này không nên gặp nhau nữa, để người khác không nghi ngờ. Tướng công của cô ở Hình bộ, cô tìm thời cơ thích hợp rồi đưa thuốc cho ta, nhớ viết rõ ta phải làm thế nào, thuốc dùng thế nào, ta nghe lời cô hết. Khi đó, nếu quan sai cho người đến hỏi thì ta chỉ là một người đàn bà nhà quê, đâu biết gì về thuốc độc. Cô giúp ta che giấu, hai chúng ta lại không quen nhau, không ai nghi ngờ được.”
Đinh Nghiên Hương thấy cô nghĩ chu đáo, đồng ý.
Đinh Nghiên Hương luôn quan tâm đến chuyện xảy ra ở Hình bộ, cuối cùng cũng dò ra được rằng hôm đó Cư Mộc Nhi chuyển ngục. Đây chính là thời cơ không thể tốt hơn. Hoàng thượng lại hủy bỏ quan hệ hôn nhân giữa Long Nhị và Cư Mộc Nhi, Long phủ không thể ỷ vào thân phận để vào đó nữa, Cư Mộc Nhi không còn ai bên cạnh. Cô ta ăn phải chất độc xong thì phát độc chết bất ngờ trước khi chuyển ngục, mọi thứ hỗn loạn, làm sao tra được?
Đinh Nghiên Hương càng nghĩ càng vui vẻ. Cô ta viết thư cho Liễu Du, để một gói thuốc bột trong phong thư, bảo nha hoàn lén lút đến Trần gia một chuyến.
Vì thế, buổi tối trong đại lao, giờ cơm, Liễu Du vào tù thăm nàng. Cô ta ở trong đó không lâu, chỉ khoảng một chén trà là ra.
Sau khi ra ngoài, cô thấy nha hoàn của Đinh Nghiên Hương đang đứng xa xa ngoài đại lao chờ tin tức. Cô gật đầu, mỉm cười, sau đó rời đi.
Nha hoàn nhận tin, vui mừng về báo với Đinh Nghiên Hương.
Đêm này thật dài.
Lần đầu tiên Cư Mộc Nhi ở trong tù một mình, tất nhiên là rất sợ, hơn nữa nàng còn chuẩn bị vượt ngục. Mặt dù hai mắt díp vào nhau, nàng vẫn không dám ngủ.
Nàng nhớ rõ rằng Long Nhị nói: giờ Sửu hắn đón nàng.
Đinh Nghiên Hương trợn mắt nhìn cô ta, không nói lời nào.
Đinh Nghiên San lại nói: “Cũng giống như lần lật đổ bố này, lần bắt cóc kia, tỷ chính là đồng lõa của anh ta, đúng không?”
Đinh Nghiên Hương cười nhạt: “Muội bức xúc vì bố nên lại nghĩ chuyện gì xấu cũng do tỷ và tỷ phu làm đúng không?”
“Khi đó, Long Nhị phu nhân sắp thành thân với Long Nhị gia, tỷ phu ôm hận trong lòng nên thuê bọn bắt cóc. Bắt ta cũng là để bản thân thoát tội, đúng không? Lần thứ hai, khi tên bắt cóc đó bắt ta để trả thù, anh ta lại phái hai người giả làm bộ khoái đến đưa người đi, tránh việc bị quan phủ điều tra ra chân tướng. Còn tỷ, tỷ tỷ ruột thịt với ta, tỷ không những không ngăn cản hắn, giấu giếm ta, mà ngày tiễn ta về còn cố tình sắp xếp để ta gặp hai kẻ giả bộ khoái kia, để ta nghĩ rằng mọi chuyện do bố làm, đúng không?”
Đinh Nghiên Hương tỏ vẻ bất mãn: “Tùy muội nói, muội đã nghĩ rằng đó là tội của tỷ và tỷ phu thì hôm nay tỷ nói gì cũng vô ích.”
“Đúng là tỷ nói gì cũng vô ích.” Đinh Nghiên San cắn môi, “Trước kia, muội không điều tra được, nhưng nay, bố phải ngồi tù, mọi chuyện trong nhà đều vào tay muội. Vì thế, muội kiểm tra hộ vệ, lại hỏi tổng quản thì được biết một năm nay, không có hộ vệ nào rời phủ. Nói cách khác, hai kẻ nghênh ngang thảo luận rằng bố cho bọn chúng một khoản bạc để ngậm mồm ở hậu viện mà ta thấy, căn bản không tồn tại.”
Đinh Nghiên San nhìn tỷ tỷ chằm chằm: “Là người ngoài! Là cố ý lừa gạt! Mà hôm đó, chính tỷ tiễn ta về nhà. Tỷ có cơ hội để người vào, có cơ hội theo dõi hành động của ta, để bọn họ diễn kịch xong thì ra khỏi phủ. Không ai phát hiện, không ai nghi ngờ. Vậy mà ta lại nghĩ chuyện này do bố làm, không truy cứu nữa, không suy nghĩ thêm, không phát hiện được sự thật.”
Đinh Nghiên Hương cười nhạt: “Thật ra muội tự thấy mình đáng thương, vừa bị bắt cóc vừa bị hại, trong khi đường đường là một thiên kim tiểu thư đúng không? Muội nghĩ xem, muội muốn còn không tra được, nhưng chẳng nhẽ bố không điều tra được? Muội luôn miệng nói rằng do tỷ phu của muội làm, chẳng nhẽ bố không biết được? Vì sao ông không truy cứu? Muội là con gái ruột của ông ta đấy.”
Đinh Nghiên San hít sâu.
Đinh Nghiên Hương tiếp tục cười: “Muội vẫn tin rằng không phải do bố làm sao? Nếu không phải do ông ta làm, vì sao ông ta lại buông tha hung thủ? Đường đường là Thượng thư của Hình bộ, chẳng nhẽ không điều tra được một vụ bắt cóc? Nực cười!” Cô ta nghiêng đầu nhìn Đinh Nghiên San, “Hay là, ông ta làm, có điều ông ta thấy hung thủ vẫn quan trọng hơn muội. Bất kỳ chuyện gì có lợi ích cũng quan trọng hơn con gái ruột của ông ta. Ông ta bán con gái không chớp mắt, muội đã hỏi thử chưa? Xem không phải ông ta, vậy là ai? Vì sao ông ta không bắt kẻ đó? Vì sao?”
Đinh Nghiên San trợn mắt nhìn gương mặt cười cợt của tỷ tỷ mình, khóe mắt cay nồng.
“Ông ấy thế nào cũng là bố của chúng ta. Tỷ luôn nghĩ rằng ông ấy không tốt với tỷ, nhưng dù thế nào, các người hại ông ấy bị ngồi tù, tính mạng như mành treo chuông; các người hủy hoại Đinh gia, cũng là máu mủ thân thích; vậy mà các người còn có thể ra vẻ nghiễm nhiên lẫm liệt như thế sao?”
“Ta đây còn phải thể hiện thế nào nữa?” Đinh Nghiên Hương tỏ vẻ căm giận, “Ta giả vờ đủ rồi. Ta giả vờ hèn mọn, giả vờ nghe lời trước mặt mẹ, giả vờ làm một tỷ tỷ ôn nhu hiền thục trước mặt muội. Ta nói cho muội biết, ta giả vờ đủ rồi! Đinh gia mấy người xong rồi!”
“Đinh gia mấy người?” Đinh Nghiên San thật không dám tin vào tai mình, “Đinh gia mấy người? Vậy tỷ chui từ đâu ra?” Đinh Nghiên San chỉ vào mặt người tỷ tỷ xa lạ đứng trước mặt mình, hai mắt mở to.
Đinh gia xong rồi, bố cô ta ngã rồi. Mặc dù ông đã lăn lộn trên quan trường chục năm nay, nhưng thời điểm này, Đinh Thịnh bị bới móc ra thật quá tệ. Hoàng thượng dốc sức điều tra các vụ án trên toàn quốc, các phe phái trong triều đua nhau đào bới khuyết điểm người khác, ai ai cũng cảm thấy bất an, Đinh Thịnh chính là con chim đầu đàn bị mọi người lôi ra để soi mói.
Ai dám bảo vệ ông ta? Ai dám nói cho ông ta? Tội của Đinh Thịnh không chỉ có một, càng đào sâu sợ rằng càng kinh khủng. Điều tra xong có lẽ khó tránh xử tử. Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, vây cánh của Đinh Thịnh cũng bị tấn công không ít, bây giờ tất cả mọi người đều lùi lại, ai cũng muốn tách mình ra.
“Đinh Nghiên Hương, tỷ thì hay rồi. Tỷ cứ cẩn thận Vân Thanh Hiền, cho rằng anh ta tử tế? Tỷ tỉnh lại đi. Vì sao anh ta bò được lên vị trí Thị lang Hình bộ? Là do bố chúng ta cất nhắc! Chưa nói chuyện anh ta vong ân phụ nghĩa, dụng tâm ác độc, qua sông đoạn cầu. Anh là kẻ dùng lời ngon tiếng ngọt lừa người, dựa vào tỷ để lấy niềm tin ở bố, trèo lên trên cao, lại còn mượn tay tỷ để làm việc bẩn thỉu. Loại đàn ông lừa đàn bà để mưu cầu quyền lực mà tỷ còn coi như báu vật? Anh ta lợi dụng tỷ, tỷ cũng vui sao?”
“Đinh Nghiên San!” Đinh Nghiên Hương đập bàn, nổi giận, “Muội đừng có nói bậy, tướng công đối với tỷ rất tốt, sao muội có thể hiểu được?”
“Muội lại rất hiểu đấy.” Đinh Nghiên San cười nhạt, “Anh ta đối với tỷ rất tốt, trong thì bày một nương tử như hoa như ngọc, đầu thì nhớ một nàng mù có tài chơi cầm siêu phàm. Tỷ còn ngu đần định lấy thiếp cho anh ta. À không, đúng rồi, khi đó ta không nghĩ ra, giờ lại hiểu rồi. Tỷ không thật lòng muốn anh ta lấy thiếp đúng không? Tỷ muốn đưa Cư Mộc Nhi qua cửa Vân phủ, từ đó dễ dàng đối phó, đúng không nào? Ngay cả Thượng thư Hình bộ mà tỷ cũng có thể đẩy ngã được, chỉnh chết một nàng mù có phải chuyện gì khó khăn đâu? Chỉ tiếc là tỷ gặp rủi ro, không ngờ Cư Mộc Nhi không ngốc, hơn nữa tỷ còn đẩy Cư Mộc Nhi vào lòng Long Nhị, Vân Thanh Hiền có vui mừng không nhỉ? Sợ là anh ta giận phát điên lên được…”
“Ngươi câm miệng!” Đinh Nghiên Hương hét ầm lên. Lời Đinh Nghiên San chọc đúng vào chỗ đau của cô ta.
Khi đó cô ta không yên lòng, nghĩ rằng thay vì để tướng công nhớ nhung bên ngoài, chi bằng đưa nàng về nhà. Bề ngoài thì tỏ ra là muốn làm tướng công vui, nhưng thực tế là để giữ người bên mình, muốn làm gì thì làm. Dù sao tướng công cũng thường phải xa nhà, nếu có một kẻ trong nhà mắc bệnh ngoài ý muốn mà qua đời thì cũng không có gì khó nói cả.
Cô ta sai rồi, chỉ sai bước này!
Cô ta không ngờ kẻ mù đó lại dám từ chối, thậm chí còn tìm người đàn ông khác. Người khác cũng không sao, cô ta có thể đối phó được. Chỉ chẳng ngờ được lại là Long Nhị!
Vì thế, lần này, cô ta gây ra tai họa, không những không cưới được Cư Mộc Nhi về nhà, còn khiến cho Vân Thanh Hiền hoàn toàn mất mặt. Việc này vẫn như cái dằm trong lòng Đinh Nghiên Hương, cứ chạm vào là lại đau nhức. Cô ta thậm chí còn nghĩ rằng vì chuyện này mà tướng công ghét mình, nhưng cũng may thời gian đã trôi qua nhưng Vân Thanh Hiền vẫn đối xử với cô ta như cũ.
Bây giờ, Đinh Nghiên San nhắc lại chuyện xưa, như đâm thẳng vào ngực cô ta vậy.
“Ngươi câm miệng!” Cô ta hét ầm ĩ.
“Ta câm miệng cũng không làm thay đổi được chuyện Vân Thanh Hiền yêu người phụ nữ khác.” Đinh Nghiên San còn hét to hơn, “Đừng có ngu xuẩn. Tỷ chỉ là cái thang cho hắn leo lên. Giờ đã leo được rồi, liệu tỷ còn giá trị lợi dụng không? Những năm nay, anh ta có chấm dứt dây dưa với Cư Mộc Nhi không? Anh ta vẫn nhớ mãi không quên. Cư Mộc Nhi gả đi hai lần, anh ta vẫn nhớ mãi không quên.”
“Muội nói bậy, tỷ mới là nương tử của chàng. Chàng yêu tỷ.”
Đinh Nghiên San vốn không thèm nghe, tiếp tục gào: “Bây giờ tình hình hỗn loạn, anh ta lại nhân cơ hội này để bắt giam Cư Mộc Nhi trong phủ nha, mục đích là gì? Cũng là muốn chiếm nàng ấy cho riêng anh ta. Anh ta phí công sức như vậy, mạo hiểm như vậy, là vì cái gì? Anh ta đối tốt với tỷ, hay muốn tỷ giúp anh ta đạt mục đích? Tỷ suy nghĩ một chút xem nào? Nếu anh ta thật lòng với tỷ, vậy thì anh ta nên cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Cư Mộc Nhi, cách nàng ấy xa một chút, nhưng sao anh ta không làm vậy? Một mai có gì xảy ra, mọi tâm tư cất nhắc anh ta cũng sẽ dành hết cho Cư Mộc Nhi. Anh ta có cho tỷ như thế không?”
Đinh Nghiên Hương nghe mà sửng sốt: “Tướng công bắt giam Cư Mộc Nhi? Vì sao?”
“Hỏi tướng công yêu tỷ của tỷ đi,” Đinh Nghiên San thờ ơ nói, “Tỷ đi hỏi anh ta, xem vì sao anh ta lại lấy tội danh giết người để vu oan cho một cô gái mù? Bây giờ anh ta quá rảnh rỗi, không có việc gì làm, tạo ra một vụ án giết người, hay anh ta muốn tranh thủ lúc hỗn loạn để đưa người thương vào tù, sau đó tìm cách để nàng ấy nghe lời? Tỷ có thể hỏi anh ta đi.”
Đinh Nghiên Hương lặng thinh.
Đinh Nghiên San bước đến, ngồi xổm trước mặt cô ta, cầm tay cô ta: “Tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội thân nhất, bố đối với tỷ như thế là sai. Nhưng hôm nay, tỷ đừng ghi hận nữa. Cư Mộc Nhi đã gả cho Long Nhị, người không còn gây ảnh hưởng gì nữa, tỷ hãy nhân cơ hội này mà kéo tỷ phu quay về. Long Nhị gia là ai, có thể tùy tiện trêu chọc sao? Hôm nay tỷ phu gặp thuận lợi, nhưng tạo một án oan như thế không phải hành vi sáng suốt, Long Nhị gia chắc chắn cũng không để yên, tội gì rước vạ vào thân. Coi như tỷ hãy mở lòng, thăm dò tỷ phu một chút, khuyên bảo anh ta nhanh chóng giải oan cho Cư Mộc Nhi. Nàng ấy ở với Long Nhị gia, tỷ và tỷ phu hòa thuận êm đềm, như thế không tốt sao?”
Đinh Nghiên Hương im lặng một lúc lâu, cuối cùng gật đầu: “Tỷ sẽ đi hỏi chàng, tỷ sẽ đi hỏi chàng. Muội nói đúng, đúng là không thể để chàng tiếp tục dây dưa với Cư Mộc Nhi nữa.”
Đinh Nghiên San cực kỳ vui mừng: “Tỷ tỷ, tỷ đồng ý đi khuyên tỷ phu?”
Đinh Nghiên Hương quay đầu mỉm cười với muội muội của mình.
Đêm đó, Đinh Nghiên Hương đi tìm Vân Thanh Hiền. Cô ta dẫn theo nha hoàn, tự mình cầm bát canh bổ đến Hình bộ.
Vân Thanh Hiền thấy cô ta qua mà giật mình. Đinh Nghiên Hương chỉ nói thấy anh ta không về nhà nên nghĩ anh ta bận rộn, vì thế cô ta đun canh bổ dưỡng, mang sang cho anh ta dùng.
Vân Thanh Hiền cảm ơn, cười cười, khẽ nói rằng hôm nay có vụ án cần xử lý, vì thế anh ta không thể về nhà.
“Vụ án gì thế?” Đinh Nghiên Hương hỏi, đặt bát canh lên bàn của Vân Thanh Hiền.
“Cũng không có gì.” Vân Thanh Hiền thuận miệng đáp, lấy tay che tập hồ sơ. Nhưng dù đã đặt lên thì Đinh Nghiên Hương vẫn kịp thấy tên Cư Mộc Nhi. Cô ta thản nhiên cầm bát, đưa cho Vân Thanh Hiền ăn. Sau đó, cô ta tự mình kéo tập hồ sơ sang bên.
Nhân lúc Vân Thanh Hiền cúi xuống uống canh, cô ta nhanh chóng lật mở tập hồ sơ. Tốc độ quá nhanh, cô ta không nhìn được nội dung cụ thể, nhưng thấy đúng là có mấy chỗ có tên Cư Mộc Nhi.
Đinh Nghiên Hương vẫn tỏ ra bình thường, hầu hạ Vân Thanh Hiền uống canh, sau đó cầm bát, dặn dò anh ta chú ý sức khỏe, không làm được nữa thì về nhà nghỉ ngơi. Rồi cô ta dẫn nha hoàn rời đi.
Như nghẹn ở họng. Như đâm vào tim.
Ba chữ Cư Mộc Nhi kia khiến Đinh Nghiên Hương cả đêm mất ngủ.
Giường trống vắng, cô ta một mình nằm ngủ thấy khó chịu, mà tướng công của cô ta thì lại ngồi bên bàn, nhìn tên Cư Mộc Nhi, suy nghĩ chuyện về Cư Mộc Nhi.
Đinh Nghiên Hương càng nghĩ càng khó chịu, nghiến răng đau đớn, gặm đứt móng tay.
Hôm sau, tờ mờ sáng, Đinh Nghiên Hương đã lặng lẽ cải trang, có mặt ở cửa đại lao, ngồi vào một quán ăn ven đường, giả vờ vừa ăn sáng vừa quan sát.
Một lúc sau, cô ta thấy Vân Thanh Hiền dẫn hai thủ hạ cưỡi ngựa tới. Đinh Nghiên Hương căng thẳng, cúi đầu ăn cháo, len lén liếc nhìn phía kia.
Thật ra cô ta cũng không biết mình đến quá sớm, nhưng khi thấy Vân Thanh Hiền thì cô ta nghĩ ra ngay. Nhưng cũng phải chịu. Anh ta là quan, điều tra vụ án thì đến đại lao là bình thường, cô ta không thể tranh cãi với anh ta được. Nhưng cô ta vẫn đau khổ. Cô ta nhìn Vân Thanh Hiền xuống ngựa, đi nhanh vào trong đại lao.
Vân Thanh Hiền ở trong đó thật lâu. Lâu đến nỗi mấy người quanh Đinh Nghiên Hương đã ăn được vài bát cháo, lâu đến nỗi cháo trong bát của cô ta nguội lạnh, mà lòng của cô ta cũng như bát cháo đó, lạnh lẽo.
Một lúc sau, một chiếc xe ngựa “lộc cộc” đi đến. Đinh Nghiên Hương nhận ra đó là xe ngựa của Long phủ. Bên cạnh có một người cưỡi ngựa, là hộ vệ Lý Kha của Long phủ.
Vài người nhảy xuống từ xe: Cư phụ, Tô Tinh, Đinh Nghiên Hương nhận ra. Sau đó có hai người nhảy xuống, Đinh Nghiên Hương giật mình. Đó là vợ chồng Trần Lương Trạch.
Cư phụ trông tiều tụy, có vẻ không ngủ ngon. Trần Lương Trạch nhìn có vẻ sốt sắng, cẩn thận đỡ Cư phụ, Tô Tinh dẫn đường phía trước cùng Lý Kha, Trần Liễu thị từ từ bước, tỏ vẻ không tình nguyện.
Mọi người nói mấy câu với ngục tốt, ngục tốt dẫn bọn họ vào. Trần Liễu thị không muốn vào, cuối cùng ở lại bên ngoài.
Hơn canh giờ trôi qua, Trần Liễu thị sợ nắng nên đi về phía Đinh Nghiên Hương, đứng dưới tán cây mát mẻ. Đinh Nghiên Hương thấy cô tức giận nhìn về phía đại lao, giật mình. Cô ta bước đến hỏi: “Vị phu nhân này có người thân trong đó sao?”
“Không có.” Trần Liễu thị không nhìn cô ta, chỉ tức giận đáp, “Đó cũng chẳng phải người thân của ta.”
“Ta thấy phu nhân tỏ vẻ bất bình, còn tưởng rằng người nhà của phu nhân bị oan. Liệu ta có thể giúp đỡ gì đó chăng?”
“Giúp đỡ?” Bây giờ Trần Liễu thị mới liếc mắt nhìn Đinh Nghiên Hương, “Không cần giúp. Cô ta là người cũ của tướng công, vẫn không rõ ràng, ta không muốn giúp đỡ gì hết.”
Đinh Nghiên Hương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Cô ta không nói gì, chỉ đứng cạnh Trần Liễu thị. Hình như Trần Liễu thị cũng nhận ra mình nói thế không ổn, vội chữa lời: “Ý ta không phải như thế, chỉ là… ôi, ta cũng đang chết nghẹn đây, phu nhân đừng trách.”
“Ta hiểu, ai mà không muốn phu quân toàn tâm toàn ý với mình, nếu cứ bị một người đàn bà khác chen ngang mà không làm gì được, thật uất nghẹn.”
Trần Liễu thị nghe lời này thì như mở cờ trong bụng, cười cười: “Mấy năm nay, ta cứ bảo ta ấm ức thì lại bị nói là bụng dạ hẹp hòi, là người sai. Chưa bao giờ có ai hiểu ta như phu nhân. Ta… ta…” nói rồi lại không cười nổi nữa.
Đinh Nghiên Hương nghĩ cô muốn khóc, vỗ lưng cô, khuyên giải an ủi: “Đừng buồn, nếu có gì ấm ức thì ta nghe cô nói.” Cô ta quay đầu, thấy một cửa hàng trà nhỏ, “Chúng ta qua ngồi một chút.”
Trần Liễu thị nhìn cổng nhà giam, nghĩ mấy người kia chắc còn lâu mới ra, gật đầu.
Hai vị phu nhân gặp nhau muộn màng, trò chuyện rất ăn ý. Trần Liễu thị nói chuyện một hồi mới biết thì ra đây chính là phu nhân của Vân đại nhân. Đương nhiên cô cũng nghe không ít lời đồn đại về Cư Mộc Nhi và Vân Thanh Hiền, chợt cũng cảm thấy bất bình cho Đinh Nghiên Hương, bộc phát mọi oán thán với Cư Mộc Nhi.
Đinh Nghiên Hương cũng mừng thầm. Chợt cô ta nảy sinh một ý nghĩ.
Người của Đinh phủ không dùng được, người Vân phủ không được, mấy ngày này quan phủ đang làm chặt. Người trên giang hồ cũng không dùng được. Cô ta không quen họ, không dám mạo hiểm. Thế nhưng người đàn bà trước mặt này lại dùng được.
Cư Mộc Nhi cũng không biết bên ngoài nhà lao, có người đang muốn lấy mạng nàng.
Lúc mới đầu, nàng còn thấy mù mờ, nhưng giờ đã bình tĩnh hơn nhiều.
Nàng đã ngồi tù được tám ngày. Tám ngày này, Long Nhị quả thật không nuốt lời: ban ngày có Phượng Vũ và tiểu Trúc đến thăm nàng, buổi tối có Long Nhị đến ở cùng. Hắn không để nàng thấy cô đơn.
Tám ngày thăng đường ba lần. Lần nào cũng có Long Nhị ở bên, nhưng Cư Mộc Nhi vẫn cảm thấy có rất nhiều áp lực. Hai bên, ai cũng cho rằng mình đúng, vì thế quan trọng là sao chứng minh được động cơ vu khống.
Kẻ cướp đột nhập vào nhà cướp tiền, động cơ này khá đơn giản và chính xác, không có gì để tra xét thêm. Nhưng việc kẻ cướp nói Cư Mộc Nhi thuê người giết người diệt khẩu cũng đáng để xem xét.
Vì sao phải diệt khẩu? Khẩu nói cái gì? Cầm phổ gì? Mấy năm trước, vụ án giết người đó, chuyện gì đã xảy ra?
Cứ tiếp tục truy cứu, cuối cùng vụ án Sư Bá Âm cũng bị lôi ra. Cư Mộc Nhi từng bước từng bước bị dồn ép, cuối cùng cũng nói ra những lời Tiền Giang Nghĩa đã nói.
Trước khi chết, Sư Bá Âm để lại từ khúc, khiếu nại oan khuất. Nàng nghe ra đầu mối, nhớ rõ từ khúc. Từ khúc này ghi lại nỗi oan, vì sao nàng lại đi giết người? Vì thế rõ ràng là nàng không may, nàng không biết cô gái trong phòng là ai.
Nàng hỏi ngược lại: “Hai tên kia chứng minh cô gái ấy là Lâm Duyệt Dao thế nào?”
Chứng minh thế nào, đây cũng là một vấn đề. Bởi vì thi thể đã cháy rụi, hoàn toàn thay đổi, cũng không thể chứng minh đó là Lâm Duyệt Dao, không thể chứng minh rằng nàng làm điều sai trái.
Nhưng vụ này có liên quan đến vụ án Sư Bá Âm giết cả nhà Sử Trạch Xuân năm đó thật. Có điều, hôm nay, Đinh Thịnh ở trong ngục, những vụ án bị lật lại của Hình bộ không chỉ một hai vụ, vì thế khi nhắc lại chuyện Sư Bá Âm bị oan, phản ứng của Hoàng thượng và quần thần đương nhiên khác với lúc Tiền Giang Nghĩa nói.
Vụ án qua tay Hình bộ, kết luận không rõ ràng, phúc thẩm!
Tin tức này khiến Cư Mộc Nhi chấn động. Người sợ tai vách mạch rừng, vì thế hắn không hé răng nửa câu trong tù, nhưng hai người rất hiểu nhau, hắn chỉ nói một câu “có chuyện thảo luận, có chuyện không thảo luận” là Cư Mộc Nhi hiểu. Ý hắn là nhân cơ hội này tìm cách phá án.
Để bảo vệ người khác, cũng đề phòng có người nhanh chân đến trước, Cư Mộc Nhi chỉ nhắc đến từ khúc rồi nói sang chuyện khác. Nàng chơi lại từ khúc trước mặt mọi người một lần, sau đó lại giải thích tỉ mỉ ý nghĩa sâu xa trong đó. Đây là một từ khúc biểu lộ tình ý của một cô gái và sự chờ đợi tình lang trở về.
“Dựa vào nửa đầu phức tạp mà tiên sinh dùng để nhấn mạnh nửa sau, động cơ giết người có lẽ nằm trong từ khúc này.” Cư Mộc Nhi nói, đáng tiếc không có ai đồng tình.
“Có tin đồn rằng từ khúc đó là bí kíp võ công cái thế, đến nay giang hồ vẫn đang tìm kiếm tranh đoạt, nhưng hôm nay đã thành một từ khúc kể chuyện tình cảm rồi.”
“Về ý nghĩa của từ khúc, nếu người soạn không giải thích rõ ràng, người ngoài lại không hiểu được thì có lời bịa đặt là chuyện bình thường.”
“Năm đó, khi điều tra, Sử Thượng thư là người thanh liêm, gia thế trong sạch, không có chuyện gì xấu xa bẩn thỉu. Vì thế, nếu không phải vì cầm phổ mà giết người, mà là vì từ khúc, vậy hẳn là Sử Thượng thư có được bí mật nào đó nên bị diệt khẩu. Nếu vì diệt khẩu, giết một người là được, vì sao phải giết cả nhà? Chẳng nhẽ là tăng độ phiêu lưu, tăng độ khó? Thật khó hiểu, quá khó hiểu.”
Vân Thanh Hiền, người của Hình bộ và phủ nha đều cũng nghiên cứu lại thật cẩn thận, thảo luận đi thảo luận lại cũng không tìm ra cách tốt hơn, nhưng chuyện Cư Mộc Nhi nhớ kỹ từ khúc lại thành việc đáng ngờ nhất.
Bởi vì không ai ghi nhớ được từ khúc đó.
Ngoài trừ Tiền Giang Nghĩa đang ở nơi xa, năm đó cũng có nhiều cầm sư tham gia buổi hành hình đó cùng các quan sai và nha dịch, rất nhiều người đã tham gia nghiên cứu lập cầm phổ, nhưng ai cũng nói chỉ nhớ nửa trước, còn nửa sau không ai biết.
Không ai biết, vì sao Cư Mộc Nhi biết?
Sư Bá Âm tán thưởng kỹ năng chơi cầm của Cư Mộc Nhi, đến nỗi cầm sử của Tây Mẫn quốc cũng phải cố ý tìm gặp, nói ông ấy không biết Cư Mộc Nhi thì khó có ai tin được. Nhưng nếu biết, vì sao lại phải nói dối là không biết?
Vì thế, chuyện Sư Bá Âm giết toàn bộ Sử gia liệu có điều gì ẩn giấu, hay có ai giúp đỡ?
Mười ngày sau, cuối cùng chuyện cũng đến tai Hoàng thượng.
Khi đó, Vân Thanh Hiền và phủ doãn Khâu Nhược Minh đang cùng mấy vị trọng thần khác bẩm báo mấy vụ án lớn xảy ra gần đây. Long Nhị cũng đứng ngoài cung cầu kiến Hoàng thượng, nói có chuyện muốn bẩm báo.
Hoàng đế cho hắn vào. Long Nhị vừa thấy quần thần đều ở đây, lập tức ồn ào kêu ca. Hắn nói phu nhân hắn bị giam giữ hơn nửa tháng không có bằng chứng. Chuyện đã rõ ràng, hai kẻ cướp kia ngậm máu phu người, cũng không có bằng chứng cụ thể hướng về Mộc Nhi nhà hắn. Mà trong vụ án của Sư Bá Âm, Mộc nhi nhà hắn đã cung cấp đầu mối quan trọng.
Nàng có sức khỏe không tốt, phải uống thuốc tĩnh dưỡng, vậy mà phải ở trong ngục, cuộc sống không ổn thỏa. Hắn đã đề cập với phủ doãn rằng muốn đưa nàng về nhà tĩnh dưỡng, nếu có câu hỏi gì thì lại lên công đường. Nhưng Khâu Nhược Minh lại tìm mọi lý do để từ chối thả người. Hắn là bị ép buộc, đành phải tâu lên Hoàng thượng.
Long Nhị mặt mũi tái xanh, nhìn trông rất bực tức.
Nhưng tâm trạng của Hoàng đế không tốt. Ông ta vừa mắng đám quan lại này sứt đầu mẻ trán ra. Vụ án Sư Bá Âm là vụ án lớn đầu tiên kể từ khi ông ta đăng cơ, chuyện đã xảy ra được ba năm, bây giờ lại lộn xộn hết cả. Trước Tiền Giang Nghĩa đứng ra kêu oan trước mặt mọi người đã làm ông ta mất hết mặt mũi, đến nay đồng ý phúc thẩm thì chuyện lại không có tiến triển gì, đúng là lũ vứt đi.
Long Nhị xuất hiện hôm nay đúng là tốt. Hoàng thượng để Long Nhị nói, không phải là vì muốn nghe Long Nhị kêu oan, mà là vì ông ta chưa trút được hết giận nên muốn kiếm cớ mắng chửi người tiếp. Hơn nữa, theo lời Hình bộ, Cư Mộc Nhi có trăm nghìn mối liên hệ với vụ án Sư Bá Âm, vô cùng đáng ngờ, thế mà giờ Long Nhị còn dám đến gào lên đòi thả người?
Hoàng thượng cười nhạt. Ông ta chửi mắng Long Nhị một trận, sau đó lại mắng những kẻ vô dụng có liên quan một lần nữa, cuối cùng nói: “Đừng có bảo trẫm rằng chuyện chưa có tiến triển. Cư Mộc Nhi là đầu mối quan trọng, phải lấy được lời khai từ nàng. Nàng không nói, các ngươi không biết tra tấn à?”
Tra tấn? Long Nhị sa sầm. Hắn vừa định mở miệng, phủ doãn Khâu Nhược Minh đã kéo hắn lại, ra hiệu bằng mắt: Hoàng thượng đang nổi nóng, đừng chống đối.
Nhưng Hoàng đế thì sợ gì Long Nhị, nói tiếp: “Ngày mai chuyển Cư Mộc Nhi vào đại lao của Hình bộ. Đây là vụ án liên quan đến chuyện cả nhà mệnh quan triều định bị giết, vậy thì phải do Hình bộ lo.”
Long Nhị nghiến răng, cúi đầu không nói.
Vân Thanh Hiền liếc nhìn Long Nhị, lên tiếng nhận lệnh Hoàng thượng.
“Long Nhị, ngươi còn gì để nói không?”
Long Nhị cũng không ngẩng đầu lên, mãi chẳng lên tiếng. Mọi người nhìn. Ai cũng nghĩ hắn đang thầm chửi rủa trong bụng.
Có lẽ Hoàng thượng cũng nghĩ vậy, chỉ “hừ” một tiếng nhưng không trách cứ.
Vân Thanh Hiền nói: “Hoàng thượng, nếu Long Nhị gia ở đây, vậy thần có vài điều phải nói.”
“Nói đi.”
“Hoàng thượng, vụ án Sư Bá Âm đã xảy ra được ba năm, nếu Cư Mộc Nhi biết chuyện thì ba năm nay cũng đã xảy ra nhiều chuyện. Nàng đã gả vào Long phủ hai lần, cũng không biết Long phủ có liên hệ gì với vụ án này không. Thân phận của Long phủ đặc biệt, hôm nay trước mặt Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy làm chủ để thần được xét xử công khai.”
Hoàng đế nghe xong, gật đầu: “Khanh nói có lý. Nhưng Long phủ là công thần khai quốc, ba đời là Hộ quốc công. Dù Long Nhị Long Tam không làm quan thì cũng đã làm nhiều việc vì triều đình. Hơn nữa, toàn bộ Long phủ không ai hiểu cầm, chuyện này ai cũng biết. Muốn nói rằng Long phủ làm ra chuyện gì vì cầm phổ quả là không có lý. Chỉ có điều Cư Mộc Nhi vào Long gia, không biết có mang theo vật chứng gì không.”
Hoàng đế hỏi Long Nhị: “Long Nhị, Cư Mộc Nhi có liên quan đến vụ án này, trước kia ngươi có biết không?”
“Thảo dân không biết.” Long Nhị đáp, lại vội vàng nói thêm, “Mộc nhi tài giỏi hơn người, nghe một lần có thể lặp lại tiếng cầm là chuyện bình thường. Tuyệt đối không có khả năng có dính líu.”
Lời nói này không có tính thuyết phục. Hoàng thượng vừa nói vừa nghĩ: “Cứ vậy đi. Hình bộ phái hai người đến Long phủ, hỏi chuyện mọi người, quan sát xung quanh xem có điểm gì khả nghi không. Hiện nay chưa định tội Cư Mộc Nhi, cũng đừng quấy rối Long phủ. Về sau, có bằng chứng rõ ràng thì tiếp tục lục soát.”
Vân Thanh Hiền nghe, nhíu mày. Đến Long phủ thì tra được gì?
Hoàng đế nói tiếp: “Long phủ ba đời trung thành, tốt nhất là nên loại bỏ những quan hệ gây ảnh hưởng đi. Mưu hại mệnh quan triều đình, giết hại cả nhà, đây chính là tội tru di cửu tộc. Trần Công công.”
Công công đứng bên trả lời.
Hoàng đế nói: “Truyền ý chỉ của Trẫm, hủy bỏ quan hệ giữa Cư Mộc Nhi và Long phủ. Từ nay về sau, nam hôn nữ gả không liên quan đến nhau…” Ông ta còn chưa dứt lời, Long Nhị đã ngẩng phắt đầu lên, trợn mắt.
Hoàng đế nhìn Long Nhị chằm chằm, nói với Trần Công công: “Người qua Tịch Bạc ti, chuyển lời, xóa tên Cư Mộc Nhi khỏi Long gia tịch.”
“Thảo dân không phục.” Long Nhị tức giận nói, vội vàng lao đến trước mặt Hoàng thượng. Quan viên hai bên vội vàng kéo hắn lại.
Hoàng đế to tiếng với hắn: “Long Nhị, ngươi muốn chết sao!”
Long Nhị sửng sốt, bị người bên cạnh ấn xuống, không cho nói.
Hoàng đế không để ý đến hắn, nói với Vân Thanh Hiền: “Vân ái khanh, khanh cũng đã nghe rõ. Vụ án Sư Bá Âm kéo dài đến hôm nay, Trẫm nhất định phải rõ mọi chuyện. Trẫm không muốn nghe bất kỳ lý do nào nữa. Cho dù các ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải điều tra ra sự thật. Nếu năm đó không sai thì không sao, nếu sai thì phải sửa sai. Trẫm giao Cư Mộc Nhi cho Hình bộ điều tra nghiêm ngặt, không thể chậm chạp như phủ nha được. Trong vòng mười ngày, Trẫm muốn vụ án này kết thúc.”
Vân Thanh Hiền và cả Hình bộ lên tiếng đáp lời.
Hoàng đế nhìn xung quanh một vòng, lại liếc nhìn Long Nhị, sau đó “hừ”, phẩy tay áo bỏ đi.
Long Nhị thật không dám tin, hơi ngây ngẩn. Mọi người cố gắng an ủi: “Nhị gia, Hoàng thượng đang giúp đỡ ngươi. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, Long gia sẽ thoát nạn.”
“Mẹ, ai nhờ ông ta giúp.” Long Nhị không quan tâm, chửi thề. Mọi người nghe được thì lập tức đứng thật xa hắn ra. Đừng để ai nghe lại tưởng bọn họ cùng nhau chửi Hoàng thượng nhé.
Long Nhị nhìn quanh một vòng, sau đó lại nghe thấy Vân Thanh Hiền bàn với Khâu Nhược Minh việc chuyển ngục cho Cư Mộc Nhi. Khâu Nhược Minh nói vụ án còn mấy chỗ cần sửa lại, không bằng giờ Thìn sáng mai thì chuyển.
Long Nhị không nghe tiếp. Hắn quay người, đi về phía đại lao của phủ nha.
Cư Mộc Nhi đang ngồi trong phòng giam, nghe Tiểu Trúc mắng mỏ chuyện xảy ra ở Long phủ ngày đó. Long Nhị bước vào, sai Tiểu Trúc ra ngoài. Điều này khiến Cư Mộc Nhi giật mình. Long Nhị ôm chặt lấy nàng. Thời gian không còn nhiều lắm, hắn nhìn quanh, thấy ngục tốt đứng cách mình xa xa, nhỏ giọng nói với Cư Mộc Nhi: “Mộc nhi, có biến cố, nàng không thể cứ ở trong tù thế này nữa. Ta sẽ thu xếp, giờ Sửu tối nay đưa nàng ra ngoài.”
Cướp ngục?
Cư Mộc Nhi sợ hãi, may mà không hét toáng lên.
“Nhị gia!” Lẽ nào mọi chuyện đã tồi tệ đến mức này? Cư Mộc Nhi túm vạt áo Long Nhị, lại không dám mở miệng.
“Nàng đừng sợ, tất cả đã có ta.” Long Nhị nói nhanh nhanh, “Chỉ là lát nữa, khi phủ doãn về, sợ là người của Long phủ không vào được nữa. Nàng cứ chịu khó ở đây thêm chút. Ta ra ngoài sắp xếp chuẩn bị, tối nay ta nhất định đón nàng đi. Nàng đừng hoảng sợ, cứ ngoan ngoãn ở đây đến giờ Sửu nhé.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, lòng rất lo lắng.
Long Nhị nhìn nàng, hôn khẽ lên môi nàng.
Cư Mộc Nhi sửng sốt, lại nghe Long Nhị nói: “Ta đi, đừng quên, giờ Sửu tối nay.”
Cư Mộc Nhi gật đầu, ngồi về phía mép giường. Nàng nghe tiếng đóng cửa nhà lao, tiếng bước chân Long Nhị xa dần. Nàng nghi hoặc, nàng rất không yên tâm.
Một lúc sau, Cư Mộc Nhi được ngục tốt thông báo rằng hôm nay là ngày cuối cùng nàng ở đây. Sáng sớm ngày mai, nàng sẽ được chuyển đến đại lao của Hình bộ.
Cuối cùng Cư Mộc Nhi cũng hiểu được chuyện gì đang diễn ra. Nàng nhắm mắt, ngồi yên, sau đó lấy cây cầm Phượng Vũ mang đến cho mình giải sầu, bắt đầu chơi.
Tiếng đàn sục sôi, kéo dài không dứt.
Ngục tốt nghe tiếng đàn cũng thấy vui vẻ. Nhưng họ không thể tưởng tượng được rằng một mình Cư Mộc Nhi đàn mãi không xong, bọn họ khuyên can hai lần nhưng nàng mặc kệ, vẫn tiếp tục chơi. Ngục tốt không dám làm gì nàng, đành mặc kệ.
Đến bữa cơm tối trong đại lao của phủ nha, có người đến thăm Cư Mộc Nhi.
Trần Liễu thị, Liễu Du.
Liễu Du và Đinh Nghiên Hương quả thật hợp nhau, chẳng khác gì bạn cũ lâu ngày gặp lại. Bọn họ chỉ vừa quen nhau nửa tháng đã chẳng giấu giếm nhau điều gì. Hai người đều rất hận Cư Mộc Nhi, kể lể ra hết. Liễu Du mới chỉ nói câu “Thật hy vọng trên đời không có người đàn bà này”, Đinh Nghiên Hương đã cho cô ta một ý.
Ý đó là: hạ độc.
Chất độc chậm phát tác, không chết ngay, nhưng vài canh giờ sau lại chết, không thể tra ra, không ai hay biết.
Liễu Du không tin có chất độc hay như vậy. Đinh Nghiên Hương nói rằng cô ta có. Cô ta nói bố cô ta và tướng công cô ta đều ở Hình bộ, thường hay có qua lại một chút với giang hồ, cô ta hiểu biết rộng, chắc chắn là có. Những thuốc này cô ta từng thử, rất linh nghiệm. Vụ tám tên kia chết trong đại lao, đến giờ vẫn không ai điều tra ra.
Liễu Du bắt đầu thấy thu hút. Đinh Nghiên Hương lại tiếp tục khuyên: “Cô có thể tiếp cận ả, không ai nghi ngờ. Chỉ cần hòa bột thuốc vào nước, đến khi cô ta ăn cơm, không màu không vị, cô ta ăn cũng không phác tác ngay, mấy canh giờ sau mới hiệu quả. Khi đó cô đã đi từ lâu, không ai nghi ngờ cô đâu. Cơm nước cũng không phải do cô mang, đúng chưa? Cô chỉ cần chờ lúc ả ta ăn cơm, đi vào thăm một chút là được.”
Liễu Du nghe thuyết phục vài lần, cuối cùng xiêu lòng.
“Cứ vậy đi. Chuyện cô gặp ta vốn không phải chuyện đàng hoàng, sau này không nên gặp nhau nữa, để người khác không nghi ngờ. Tướng công của cô ở Hình bộ, cô tìm thời cơ thích hợp rồi đưa thuốc cho ta, nhớ viết rõ ta phải làm thế nào, thuốc dùng thế nào, ta nghe lời cô hết. Khi đó, nếu quan sai cho người đến hỏi thì ta chỉ là một người đàn bà nhà quê, đâu biết gì về thuốc độc. Cô giúp ta che giấu, hai chúng ta lại không quen nhau, không ai nghi ngờ được.”
Đinh Nghiên Hương thấy cô nghĩ chu đáo, đồng ý.
Đinh Nghiên Hương luôn quan tâm đến chuyện xảy ra ở Hình bộ, cuối cùng cũng dò ra được rằng hôm đó Cư Mộc Nhi chuyển ngục. Đây chính là thời cơ không thể tốt hơn. Hoàng thượng lại hủy bỏ quan hệ hôn nhân giữa Long Nhị và Cư Mộc Nhi, Long phủ không thể ỷ vào thân phận để vào đó nữa, Cư Mộc Nhi không còn ai bên cạnh. Cô ta ăn phải chất độc xong thì phát độc chết bất ngờ trước khi chuyển ngục, mọi thứ hỗn loạn, làm sao tra được?
Đinh Nghiên Hương càng nghĩ càng vui vẻ. Cô ta viết thư cho Liễu Du, để một gói thuốc bột trong phong thư, bảo nha hoàn lén lút đến Trần gia một chuyến.
Vì thế, buổi tối trong đại lao, giờ cơm, Liễu Du vào tù thăm nàng. Cô ta ở trong đó không lâu, chỉ khoảng một chén trà là ra.
Sau khi ra ngoài, cô thấy nha hoàn của Đinh Nghiên Hương đang đứng xa xa ngoài đại lao chờ tin tức. Cô gật đầu, mỉm cười, sau đó rời đi.
Nha hoàn nhận tin, vui mừng về báo với Đinh Nghiên Hương.
Đêm này thật dài.
Lần đầu tiên Cư Mộc Nhi ở trong tù một mình, tất nhiên là rất sợ, hơn nữa nàng còn chuẩn bị vượt ngục. Mặt dù hai mắt díp vào nhau, nàng vẫn không dám ngủ.
Nàng nhớ rõ rằng Long Nhị nói: giờ Sửu hắn đón nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.