Chương 11: Thẩm nghi án mạng – manh nữ cầu hôn
Minh Nguyệt Thính Phong
22/06/2016
Lữ Tư Hiền tiếp tục nói:“Chỉ vì hai người này đều là người tiểu nhân
có quen biết , cộng thêm việc kỳ quặc Cư cô nương cầm lấy chủy thủ này,
tiểu nhân mới có thể vô ý thức lấy chủy thủ ra nhìn, nhưng tiểu nhân
tuyệt không có giết người, cũng chưa từng đả thương Cư cô nương.”
Khưu Nhược Minh nhìn chăm chăm hắn một lát, hỏi nha dịch bên dưới:“Cô gái bị thương té xỉu đã tỉnh lại chưa? Nếu đã tỉnh, gọi nàng ta lên thẩm án.”
Nha dịch lĩnh mệnh đi ra ngoài. Thừa dịp này, Khưu Nhược Minh lại hỏi tiểu nhị Giả Sơn khách sạn Phúc Vận Lai, tình hình lúc Chu Phú kia vào ở khách sạn ra sao, có người đến tìm ông ta hay không?
Giả Sơn đáp:“Chu lão bản đi qua cửa khách sạn, đúng là do tiểu nhân kéo vào, Chu lão bản nhìn qua tâm tình thật không tốt, nhưng cũng không nói gì, vào trong kiệm, chỉ chăm chăm uống rượu, uống rất nhiều, sau đó tiểu nhân dìu ông ta vào phòng khách, hầu hạ ông ta ngủ. Từ lúc đó về sau liền thấy không có động tĩnh gì, cũng không có khách đến tìm ông ta.”
Khưu Nhược Minh sau khi nghe xong gật gật đầu, lại hỏi người làm của Chu Phú chính là a Phúc cùng Giang Anh, ngày thường Đông gia có thù hận với người khác hay không? Hai người kia đều nói Chu Phú làm người thành thật, xưa nay cùng người không cừu không oán, cùng nương tử Chu Trần thị tình cảm trung hậu, không thấy qua bọn họ có tranh chấp. Mấy ngày này chỉ có chuyện quyết định có bán quán trà hay không làm cho Chu Phú phiền lòng, việc khác lại không có nghe ông ta nhắc tới.
Chu Trần thị ở một bên ý vị lau nước mắt, khóc lóc kể lể tướng công nhà bà ta là người trung hậu như thế nào, quán trà chính là cuộc sống của ông ấy, tướng công nhất định là không muốn bán, lúc này mới cùng Lữ Tư Hiền nổi lên tranh chấp, bị hắn hạ độc thủ. Bà ta khóc hô, lại quỳ cầu xin Khưu Nhược Minh làm chủ cho.
Trong lúc ồn ào, một nha dịch đỡ Cư Mộc Nhi tiến vào.
Quần áo trên người Cư Mộc Nhi dính máu, trên đầu có thương tích, trên băng vải băng bó cũng thấm vết máu. Long Nhị nhịn không được nhìn kỹ nàng, nàng là không phải là càng gầy hơn đó chứ? Sắc mặt kia thật sự là khiến người ta phát bực. Đầu mày nàng cau lại, cả người mất tinh thần, bộ dáng thì ốm yếu.
Long Nhị nhìn nàng như vậy, càng nhìn càng cảm thấy trong lòng lão Nhị không thoải mái.
Cư Mộc Nhi cầm lấy trúc trượng, vịn lấy cổ tay nha dịch cẩn thận cất bước tiến đến. Nha dịch kia đã đem tình huống nói rõ cho nàng, Cư Mộc Nhi cũng hiểu tình hình hiện nay là thế nào. Nàng vào đến, hướng về phía trước thi lễ, sau đó đứng bất động, chờ người nói.
Khưu Nhược Minh lớn tiếng hỏi:“Người đến có phải là Cư Mộc Nhi không?”
Cư Mộc Nhi ngẩng đầu lên, hướng về phương hướng Khưu Nhược Minh lại thi lễ:“Khưu đại nhân, đúng là dân nữ.” Thanh âm của nàng nhẹ nhàng mềm mại, nghe có chút vô lực. Long Nhị có chút hốt hoảng, nghĩ tới dường như đã thật lâu rồi không nghe thấy nàng nói chuyện, vẫn là thanh âm thời điểm nàng có tinh thần dễ nghe hơn.
“Cư Mộc Nhi, đây là trên nha đường, Bản quan đang thẩm tra xử lí án mạng Chu Phú bị giết xảy ra tối nay trong khách sạn Phúc Vận Lai, ngươi hãy nói xem vì sao ngươi lại ở tại hiện trường án mạng?” Khưu Nhược Minh không có vòng vo, gọn gàng dứt khoát hỏi Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi đem chuyện tiệm cầm tìm nàng hỗ trợ, vì công việc quá nhiều không trở về nhà được, vì vậy dự định ở lại khách sạn một đêm, tất cả nói hết.
Khưu Nhược Minh nghe, đưa tới một nha dịch, làm cho hắn đi truyền người ở Tiên Âm Cầm đến hỏi, xem lời Cư Mộc Nhi nói có phải là thật hay không.
Nha dịch lĩnh mệnh đi. Khưu Nhược Minh lại hỏi Cư Mộc Nhi có biết Chu Phú hay không? Cư Mộc Nhi đáp không biết. Hắn lại hỏi nàng có biết Lữ Tư Hiền hay không, lần này Cư Mộc Nhi gật đầu nói có quen.
Khưu Nhược Minh suy nghĩ một chút, lại hỏi:“Cư Mộc Nhi, Lữ Tư Hiền là người thứ nhất sau khi xảy ra án mạng phát hiện ngươi, hắn nói trên tay ngươi cầm chủy thủ, té xỉu ở bên cạnh Chu Phú, nếu ngươi không quen biết Chu Phú, tại sao lại đi vào trong phòng của ông ta? Tay ngươi cầm chủy thủ, đúng là hung khí khiến Chu Phú mất mạng, ngươi giải thích như thế nào?”
Cư Mộc Nhi kinh ngạc há to miệng:“Tôi, tôi cầm chủy thủ?”
“Đúng là như thế.”
Cư Mộc Nhi lắc lắc đầu, nhíu mày cắn môi suy tư. Nàng không nói lời nào, chọc cho Khưu Nhược Minh vỗ đường mộc, quát lên:“Cư Mộc Nhi, mau trả lời Bản quan!”
Long Nhị nhíu mày, nhìn Cư Mộc Nhi hoang mang vừa sợ hãi, rất bất mãn giọng nói của Khưu Nhược Minh. Không phải là muốn người ta trả lời sao, còn rống to như vậy làm gì, một chút kiên nhẫn cũng không có, còn thẩm án cái gì nữa?
Cư Mộc Nhi bị Khưu Nhược Minh quát, sợ hết hồn, nàng trương miệng đang định nói chuyện, không ngờ Khưu Nhược Minh lại thét lên chặn miệng:“Nhất định là ngươi mắt mù nhận lầm cửa phòng, đi lầm vào trong phòng Chu Phú, Chu Phú say rượu không phân biệt người đến là ai, cử chỉ lỗ mãng, sau khi ngươi hoảng loạn, liền chống cự ông ta, ngươi dùng chủy thủ đâm ông ta thành trọng thương, mà một hơi cuối cùng ông ta liều mạng dùng ấm trà trên bàn đánh ngất ngươi ở đó.”
Cư Mộc Nhi cả kinh dùng sức lắc đầu, này là đang diễn tuồng nào thế này?
Nhưng Chu Trần thị đứng một bên lại xem giả thuyết của Khưu Nhược Minh là sự thật, Cư Mộc Nhi mới vừa lớn tiếng nói câu:“Đại nhân, hung thủ không phải là ta.” Lời còn chưa nói hết, Chu Trần thị kia lại kích động nhảy qua đẩy ngã Cư Mộc Nhi xuống đất cấu xé đánh đập:“Nhất định là do đồ tiện nhân nhà ngươi, nguyên lai là ngươi giết tướng công của ta.”
Cư Mộc Nhi hoàn toàn không có lực chống đỡ, chỉ chớp mắt đã bị đánh vài quyền. Long Nhị giận dữ, tay chỉ một cái, Lý Kha như mũi tên phóng qua, kéo Chu Trần thị kia ra, Long Nhị hét lớn một tiếng:“Ẩu đả cái gì, cũng không nhìn xem nơi đây là nơi nào sao!”
Khưu Nhược Minh tức giận nhìn hắn một cái, lời này không phải nên là do phủ doãn đại nhân hắn nói sao? Long Nhị rất không khách khí liếc hắn lại.
Hắn biết rõ Khưu Nhược Minh là có tâm thử dò xét, xem Cư Mộc Nhi có thật sự là tay trói gà không chặt hay không. Nhưng thử dò xét một chút là được, vậy mà hắn cả buổi không để cho nha dịch kéo người đàn bà chanh chua kia ra là muốn làm sao?
Khi dễ một cô gái mù mắt yếu đuối như vậy, hắn ta làm quan phụ mẫu thì có gì tốt?
Lúc này nha phụ đã đỡ Cư Mộc Nhi lên, cũng thay nàng sửa sang dung nhan, Cư Mộc Nhi nói:“Đại nhân, hung thủ là một người hoàn toàn khác. Dân nữ nguyên là muốn đến sảnh tìm tiểu nhị đòi chút ít nước nóng uống, đi ngang qua phòng chữ thiên số 6, nghe thấy tiếng mở cửa cùng một tiếng nam nhân sợ hãi kêu, hắn chỉ hô được chữ ‘cứu’ liền bị người che miệng kéo đi, dân nữ lúc ấy vô ý thức quay đầu về hướng bên đó, hung thủ kia liền cho rằng dân nữ nhìn thấy cái gì, liền bắt cả dân nữ đi vào, dân nữ cầu xin hắn tha mạng, nói rõ chính mình mù mắt, sau đó hắn liền đánh dân nữ ngất xỉu. Lại về sau xảy ra chuyện gì, dân nữ thật là không biết.”
Khưu Nhược Minh gật đầu nhẹ, liễm mi suy nghĩ sâu xa, kỳ thật hắn cũng không cho rằng hung thủ là Cư Mộc Nhi.
Mặc dù song phương triền đấu, khả năng sau khi một bên trúng hai đao liều mạng đánh bại bên kia, mà chính mình cuối cùng cũng vì mất máu quá nhiều mà chết như vậy không phải là không có. Nhưng Chu Phú thân hình cao lớn, da thịt rắn chắc, ngay cả khi không phản kháng để cho Cư Mộc Nhi đâm hai đao, đao ngập đến tận xương, chuyện này là không có khả năng.
Hơn nữa một đao ngay eo, một đao sau ngực, xét theo chiều cao của Cư Mộc Nhi, phần đao đâm vào eo kia lúc đâm đao phải cầm đao hướng ra ngoài, mà phần đao đâm vào sau lưng kia, thì phải trở tay cầm đao hướng về phía sau, trong lúc vật lộn mà có thể đâm cả hai đao với lực đạo thế kia, không thể nào có thời cơ để nàng đổi tay.
Hung thủ này, hiển nhiên cũng là một người đàn ông thân hình cao lớn.
“Lữ Tư Hiền.” Khâu Nhược Minh gầm lên một tiếng.
“Có tiểu nhân.”
“Vừa mới rồi ngươi cũng thấy đó, Cư Mộc Nhi kia cũng khai là không giết Chu Phú.”
“Đại nhân, mặc dù lúc tiểu nhân phát hiện Cư cô nương, trên tay nàng cầm chủy thủ, nhưng tiểu nhân cũng không cho rằng Cư cô nương là hung thủ. Như tiểu nhân đã nói, Chu lão bản cùng Cư cô nương đều là người quen của tiểu nhân, cũng là bởi vì cảm thấy chuyện có kỳ quặc, cho nên mới phải cầm chủy thủ tra xét. Không ngờ có người chứng kiến, tiểu nhân mới có thể bị ngộ nhận là là hung thủ.”
Khưu Nhược Minh hừ nói:“Vậy ngươi vừa rồi cũng đã nghe rõ ràng, người làm cùng người nhà của Chu Phú đều nói, ngươi muốn mua quán trà của Chu Phú, mà Chu Phú liên tục không muốn bán. Hôm nay ngươi hẹn hắn, là để nói chuyện mua bán lần này phải không?”
“Đúng là thật.”
“Ngươi nhiều lần thương lượng, việc mua bán không thành, trong lòng tất nhiên là oán hận chất chứa bất an. Đêm hôm đó ngươi tìm gặp Chu Phú, nhớ tới vào việc mua bán ban ngày nói không thông, ông ta say rượu mất khống chế, ngôn ngữ nói chuyện với ngươi không thỏa đáng, trong lúc tức giận ngươi sát hại ông ta, lại khéo Cư Mộc Nhi vào, cho nên ngươi hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, đánh nàng ngất xỉu, muốn vu oan hại nàng, nếu người ta nhận định nàng ta có tội, ngươi liền có thể thoát thân, nếu là Bản quan minh xét, nhìn ra nàng không phải là kẻ giết người, nàng cũng không thể khai ra ngươi được. Ngươi an bài tốt hết thảy, vốn định giả dạng làm người đầu tiên phát hiện hiện trường, lại không đoán được lúc đó đột nhiên có người xuất hiện, mắt thấy hết thảy, ngươi thất bại trong gang tấc, bị bắt ngay tại chỗ, có phải thế không?”
Khưu Nhược Minh vừa nói lời này, vừa lặng lẽ đánh giá ánh mắt mọi người. Hai người làm của Chu Phú vẻ mặt bi phẫn, Chu Trần thị một mực che mặt khóc ròng, người thuê phòng cùng tiểu nhị khách sạn thần sắc như thường. Mà Long Nhị gia ngồi ngay ngắn một bên chỉ lặng lẽ nhìn vẻ mặt mọi người, trên mặt không gợn sóng.
Khưu Nhược Minh nói lời nói này khiến Lữ Tư Hiền cả kinh cuống quít dập đầu:“Không phải vậy, đại nhân, sự thật cũng không phải là như thế. Vào ban ngày Chu lão bản đã đáp ứng đem cửa hàng bán cho Long phủ , chúng ta đã đem điều kiện mua bán bàn thật rõ ràng sau đó mới chia tay.”
Lời này của Lữ Tư Hiền vừa ra, hai người làm của Chu Phú cùng Chu Trần thị đều quá sợ hãi, luôn miệng ồn ào chuyện này không có khả năng.
Khưu Nhược Minh hỏi bọn họ xác nhận xem Chu Phú có nói nguyện ý bán cửa hàng hay không, ba người kia đều là lắc đầu nói Chu Phú không muốn bán. Khưu Nhược Minh lại hỏi Long Nhị hôm nay có nghe được Lữ Tư Hiền báo lại chuyện mua cửa hàng đã định hay không? Long Nhị lắc đầu, đây không phải là vụ mua bán nhỏ, Lã chưởng quỹ một đem tất cả chi tiết đều quyết định chắc là sẽ không báo lại hắn, nếu không bị hắn nói ba xạo hỏi đến , chính là Lã chưởng quỹ không xứng chức.
Lữ Tư Hiền lúc này vội vàng nói:“Thật là còn có một chuyện chưa định. Chu lão bản chỉ nói trong cửa hàng còn có hai người làm công theo ông ta đã lâu, ông ta đem cửa hàng bán, còn phải nói với một tiếng hai người bọn họ, hỏi xem hai người bọn hắn nguyện ý đi theo Long gia làm việc, hay là nguyện ý cầm bạc tự mình mưu sinh. Ông ta giải thích rõ cho ta rồi hẹn ngày khác, không có ngờ tới ban đêm lại xảy ra chuyện thế này.”
Khưu Nhược Minh hỏi:“Việc này có người thứ ba nào biết hay không?”
Lữ Tư Hiền sững sờ, hắn còn đang đợi tin tức, cho nên chưa nhắc tới với người khác, Chu lão bản bên kia có lẽ cũng vậy, hôm nay xem tình hình thế này, có lẽ cũng không có người nào biết chuyện này. Lữ Tư Hiền trong lòng biết vô luận nhân chứng vật chứng, đều bất lợi đối với mình. Sắc mặt hắn như tro tàn, chỉ đành phải dập đầu nói:“Đại nhân tra cho rõ, tiểu nhân xác thực không có giết người.”
Khưu Nhược Minh trầm tư, vụ án này mặc dù có thể dự đoán như vậy, nhưng vẫn có điểm đáng ngờ. Hắn có chút bắt không được đầu mối, đám người dưới công đường kia, ngoại trừ Lữ Tư Hiền, mỗi người nhìn qua đều là trong sạch, không hề có động cơ, không có hiềm nghi, cũng đều có nhân chứng khách quan chứng minh.
Chỉ có Lữ Tư Hiền hiềm nghi trọng đại!
Nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào?
“Đại nhân.” Lúc này Long Nhị mở miệng:“Long mỗ chỉ nói một việc.”
Khưu Nhược Minh nhìn về phía hắn, Long Nhị nhìn thẳng hắn, tiếp tục nói:“Nói đến động cơ, Lã chưởng quỹ hàng năm giúp Long mỗ kiếm tiền từ trà trang không ít, có thể mua hai mươi cái Tường Phú trà trang cũng không thiếu. Tường Phú trà trang kia đối với Long mỗ bất quá chỉ là chuyện thêm danh tiếng mà thôi, Long mỗ cũng không cho Lã chưởng quỹ bất kỳ áp lực nào yêu cầu hắn nhất định phải làm được việc. Nói như thế, nếu đã là chưởng quỹ trà trang có khả năng kiếm ra tiền nhiều nhất xét trong toàn bộ kinh thành này, hiếm có một cái quán trà nhỏ có thể khiến người đó giận dữ giết người, Long mỗ ngược lại cảm thấy việc này thật sự là hi hữu.”
Khưu Nhược Minh mân căng miệng, trong lòng rất không thoải mái. Hắn đang nhức đầu suy nghĩ, đột nhiên một bộ khoái bên ngoài chạy vào, tiến đến bên lỗ tai hắn vội vàng nói vài câu, thì ra là bọn họ vừa mới theo lời những người dưới công đường mà ra ngoài tra xét, những người ở khách sạn, tửu lâu, còn có những người trong nhà họ, đều tra hỏi. Bộ khoái này tập họp mọi tin tức tra xét được, trở lại báo cho Khưu Nhược Minh.
Những lời mà đám người dưới công đường kia nói đều là lời nói thật.
Chỉ có lời nói của Lữ Tư Hiền là không có người có thể chứng minh.
Không có người có thể chứng minh hắn không phải là hung thủ!
Lúc này Cư Mộc Nhi bỗng nhiên nói:“Đại nhân, dân nữ có thể cùng Lã chưởng quỹ nói vài lời hay không.”
Khưu Nhược Minh không biết nàng nghĩ gì, đồng ý. Cư Mộc Nhi vươn tay cánh tay, quơ quơ hướng Lữ Tư Hiền đi tới. Nha dịch vội vàng đỡ nàng, vì nàng dẫn đường.
Cư Mộc Nhi đi tới, trong miệng hô một tiếng:“Lã chưởng quỹ.”
Lữ Tư Hiền vội vàng đứng dậy, đưa tay đỡ nàng, đáp:“Cư cô nương.” Cư Mộc Nhi nắm cánh tay của hắn, đứng vững vàng.
Tất cả mọi người nhìn hai người đó, không biết Cư Mộc Nhi muốn nói gì. Kết quả nàng lại nói:“Ta chỉ là muốn cùng Lã chưởng quỹ nói tiếng cám ơn, nếu không phải ngài kịp thời phát hiện, có lẽ ta đã bị thương nặng mất mạng. Ta tin tưởng Lã chưởng quỹ không phải là hung thủ. Đại nhân nhất định sẽ tra xét kỹ càng, Lã chưởng quỹ yên tâm.”
Lữ Tư Hiền vẻ mặt đau khổ, đại án liên quan đến nhân mạng, tình thế đối với hắn bất lợi như thế chăng lợi, hắn sao có thể yên tâm? Sau lưng người làm và thê tử của Chu Phú cao giọng mắng, điều này làm cho trong lòng hắn lại càng khổ sở.
Khưu Nhược Minh sắc mặt cũng khó nhìn, cô nương mù mắt này tại sao tánh tình y chang như Long Nhị gia vậy, bất chấp tất cả, trước hết đều chụp mũ hắn. Hắn là quan tốt, ai cần bọn họ thi nhau đâm chọt khen đểu hắn trước khi xử lý án như vậy?
Có thể ẩn ý án này thật là khó giải quyết, xem ra còn phải lại tinh tế tra rõ mới có thể định đoạn.
Lúc này Cư Mộc Nhi bỗng nhiên lại nói:“Đại nhân, dân nữ đầu bị thương, đau đớn bất an, lúc xảy ra án mạng có một số việc nhớ không rõ, nhưng dân nữ mơ hồ cảm thấy, đây chính là manh mối trọng yếu, đại nhân chớ vội kết án, đợi dân nữ tinh tế nghĩ ra lại đến báo cho đại nhân.”
Khưu Nhược Minh nhíu mày, một manh nữ còn có thể thấy cái manh mối trọng đại gì. Hắn không thể trông cậy vào nàng, nhưng lúc này tái thẩm cũng không có tiến triển gì, vì vậy hắn dặn dò vài câu, trước bắt giữ Lữ Tư Hiền giám sát, đám người còn lại đều tự về nhà, chờ đợi nha phủ lại tra xét.
Long Nhị lúc này cũng không còn biện pháp nào, đành dặn dò Lữ Tư Hiền sẽ giúp hắn dàn xếp trong nhà, khuyên hắn chớ hoảng sợ, chắc chắn tìm được chứng cớ chứng minh trong sạch.
Lữ Tư Hiền bị dẫn xuống, Long Nhị cho Lý Kha tìm người trong lao chuẩn bị, chớ để Lã chưởng quỹ ở bên trong bị khổ. Lý Kha lĩnh mệnh đi.
Long Nhị cùng Khưu Nhược Minh khách sáo vài câu, xác nhận Khưu Nhược Minh cũng cảm thấy còn có điểm đáng ngờ, nhưng tạm không có quá mức cụ thể có thể nói, vì vậy Long Nhị cáo từ.
Ra khỏi phủ nha, chứng kiến một cặp trung niên nam nữ đang đón Cư Mộc Nhi lên xe ngựa. Nam tử kia luôn miệng nói:“Ai, ai, làm sao xui xẻo như vậy, thật may là con vô sự. Nếu không phải con vội vã làm việc cho ta mới ở tại khách sạn kia, nếu có cái gì không hay xảy ra, ta làm sao còn có thể nói chuyện với phụ thân của con nữa?”
Cư Mộc Nhi vẻ mặt mệt mỏi, nhẹ nhàng đáp vài tiếng, sau đó lên xe ngựa của bọn họ, đi.
Long Nhị xoay người gọi một gã sai vặt lanh lợi bên cạnh, cho hắn đi theo xe kia, nhìn hai người đem Cư Mộc Nhi đi đâu. Nếu có chuyện liền mau chóng trở lại báo. Gã sai vặt theo lệnh, cưỡi ngựa đi theo.
Long Nhị sắp xếp chuyện xong xuôi, trở lại trong phủ, lúc đó đã là qua nửa đêm. Lúc này hắn cũng không phải muốn ngủ, vì vậy lại đến thư lâu, một mình ngồi yên lặng, nghĩ tới mọi chi tiết liên quan đến vụ án, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải cứu Lã chưởng quỹ ra.
Long Nhị ngồi đến bình minh. Trong khoảng thời gian đó, Lý Kha tiến đến báo tình hình an trí Lã chưởng quỹ trong tù cùng những chuyện Cư Mộc Nhi được lão bản Tiên Âm cầm thu xếp. Còn có phái một vài thám tử Long phủ thăm dò manh mối liên quan đến án của Lã chưởng quỹ cũng đều an bài thỏa đáng.
Long Nhị gật gật đầu, hắn hi vọng những thám tử này hữu dụng, nhất định còn có cái manh mối gì là bọn họ cũng có thể đào lên.
Trời mới tờ mờ sáng, một gã sai vặt đột nhiên tiến đến báo, nói ở cửa chính bên ngoài phủ, Cư Mộc Nhi cô nương cầu kiến.
Long Nhị kinh ngạc, nha đầu kia trên đầu bị thương còn không an phận nghỉ ngơi, chạy loạn làm cái gì? Hắn cau mày đồng ý, cho gã sai vặt dẫn nàng đến phòng trước.
Đợi Long Nhị đi qua, mới phát hiện bên cạnh Cư Mộc Nhi ngồi còn có cả Cư phụ. Hai bên nói mấy câu khách sáo, Cư Mộc Nhi đột nhiên nói: “Lần trước Nhị gia nói với ta nhà của ngài có một cây cầm tốt, ta đột nhiên rất muốn nhìn một chút, thừa dịp lần này đi ngang qua, nên tới quấy rầy một chút.”
Long Nhị sững sờ, hắn khi nào thì nói với nàng nhà hắn có cây cầm tốt? Nhưng chỉ chớp mắt nhìn vẻ mặt Cư phụ tức giận, hắn liền hiểu được. Nàng nhất định là có việc muốn bí mật nói, nhưng lại không muốn cho cha nàng biết.
Long Nhị đột nhiên có nàng tiểu tay cầm rơi vào trên tay mình vui mừng, hắn cười cười:“Cây cầm đặt ở thư lâu, nếu là cô nương muốn nhìn, kính xin dời bước.”
Cư Mộc Nhi nghe thấy hắn phối hợp, thở phào nhẹ nhõm, vội nói:“Vậy phụ thân ở đây chờ con một hồi, con đi sờ cầm kia một cái lập tức sẽ trở lại.”
Cư phụ thấy đang ở tại trong phủ người khác, khó mà nói gì, chỉ lẩm bẩm có chút không vui, nữ nhi bị thương không hảo hảo về nhà đi xem đại phu, còn chạy tới nhìn cái cầm gì đó, ông cũng không nên đáp ứng nàng.
Long Nhị phân phó tiểu bộc mang cho Cư phụ chút trà bánh điểm tâm, dặn dò thật tốt, sau đó dẫn Cư Mộc Nhi đi.
Long phủ rất lớn, hành lang vườn hoa đường đá, bảy hướng quẹo tám đường rẽ, Cư Mộc Nhi đi theo Long Nhị hơi có phần lao lực, Long Nhị nhìn thấy nàng đã đổi qua thân quần áo sạch, khăn vải băng bó trên đầu cũng là mới thay, nhưng bộ dáng của nàng so với ban đêm ở phủ nha càng hư nhược.
Long Nhị không biết tức giận trong lòng có từ đâu, dứt khoát tìm một gian sương phòng gần đó cùng nàng ngồi xuống. Hắn gọi gã sai vặt chuẩn bị trà nóng mang lên sớm một chút, sau đó bắt đầu nói chuyện.
“Cô tối hôm qua đã ngủ chưa? Làm sao lại để khuôn mặt tái nhợt như quỷ chạy khắp nơi như vậy.”
Cư Mộc Nhi hoàn toàn không có tâm tư cùng hắn đấu võ mồm, chỉ giải thích:“Hôm nay lúc cửa thành vừa mở cha ta liền tới, ông ấy đã biết chuyện tối ngày hôm qua, muốn dẫn ta trở về tĩnh dưỡng. Nếu ta không tìm lý do tới gặp mặt Nhị gia một lần, chỉ sợ là mấy hôm sau cũng không thể tới.”
“Cô muốn nói với ta cái gì?” Gã sai vặt mang trà đến rót cho hai người. Long Nhị nhìn tay Cư Mộc Nhi bị lạnh đến trắng bệch, vì vậy đặt cái ly lên bàn, gõ lên phát ra tiếng, nói ra:“Trà ở đây, nóng.”
Cư Mộc Nhi cám ơn, mò tới cầm lấy cái ly, không lên tiếng. Long Nhị lại hỏi thêm một lần:“Cô tìm đến ta là muốn nói cái gì?”
Cư Mộc Nhi hít sâu một hơi, trên mặt phát hiện lúng túng cùng một chút khó xử, Long Nhị nhìn thấy không khỏi khiêu mi, nàng đến tột cùng là muốn nói gì?
“Nhị gia.” Cư Mộc Nhi rốt cục mở miệng:“Ta có biện pháp chứng minh Lã chưởng quỹ không phải là hung thủ, cũng có thể tìm được hung phạm.”
“A?” Việc này khiến Long Nhị cảm thấy hứng thú vô cùng, hắn chờ Cư Mộc Nhi nói tiếp, xem thử nàng có biện pháp nào.
“Nhưng mà.” Lời nói Cư Mộc Nhi xoay chuyển:“Ta muốn cùng Nhị gia trao đổi một điều kiện.”
Lại là chiêu này?
Long Nhị khiêu mi, trong lòng BÌNH BÌNH nhảy, có chút cảm giác hưng phấn khi gặp đối thủ lại như có chuyện đùa. Hắn cầm lấy cái ly uống ngụm trà nóng, bình ổn tâm tư, hỏi:“Cô muốn trao đổi điều kiện gì?”
Cư Mộc Nhi cắn môi thật lâu không lên tiếng, Long Nhị kiên nhẫn chờ, hắn uống xong một ly, lại rót cho mình thêm một chén, cầm lên uống.
Cư Mộc Nhi lại hít sâu một cái, rốt cục nói:“Ta muốn Nhị gia cưới ta.”
“Phốc……” Long Nhị nhanh chóng quay đầu sang một bên, phun một ngụm trà xuống đất.
Gặp quỷ, mới vừa rồi có phải là hắn vừa nghe được có người cầu hôn hắn hay không?
Khưu Nhược Minh nhìn chăm chăm hắn một lát, hỏi nha dịch bên dưới:“Cô gái bị thương té xỉu đã tỉnh lại chưa? Nếu đã tỉnh, gọi nàng ta lên thẩm án.”
Nha dịch lĩnh mệnh đi ra ngoài. Thừa dịp này, Khưu Nhược Minh lại hỏi tiểu nhị Giả Sơn khách sạn Phúc Vận Lai, tình hình lúc Chu Phú kia vào ở khách sạn ra sao, có người đến tìm ông ta hay không?
Giả Sơn đáp:“Chu lão bản đi qua cửa khách sạn, đúng là do tiểu nhân kéo vào, Chu lão bản nhìn qua tâm tình thật không tốt, nhưng cũng không nói gì, vào trong kiệm, chỉ chăm chăm uống rượu, uống rất nhiều, sau đó tiểu nhân dìu ông ta vào phòng khách, hầu hạ ông ta ngủ. Từ lúc đó về sau liền thấy không có động tĩnh gì, cũng không có khách đến tìm ông ta.”
Khưu Nhược Minh sau khi nghe xong gật gật đầu, lại hỏi người làm của Chu Phú chính là a Phúc cùng Giang Anh, ngày thường Đông gia có thù hận với người khác hay không? Hai người kia đều nói Chu Phú làm người thành thật, xưa nay cùng người không cừu không oán, cùng nương tử Chu Trần thị tình cảm trung hậu, không thấy qua bọn họ có tranh chấp. Mấy ngày này chỉ có chuyện quyết định có bán quán trà hay không làm cho Chu Phú phiền lòng, việc khác lại không có nghe ông ta nhắc tới.
Chu Trần thị ở một bên ý vị lau nước mắt, khóc lóc kể lể tướng công nhà bà ta là người trung hậu như thế nào, quán trà chính là cuộc sống của ông ấy, tướng công nhất định là không muốn bán, lúc này mới cùng Lữ Tư Hiền nổi lên tranh chấp, bị hắn hạ độc thủ. Bà ta khóc hô, lại quỳ cầu xin Khưu Nhược Minh làm chủ cho.
Trong lúc ồn ào, một nha dịch đỡ Cư Mộc Nhi tiến vào.
Quần áo trên người Cư Mộc Nhi dính máu, trên đầu có thương tích, trên băng vải băng bó cũng thấm vết máu. Long Nhị nhịn không được nhìn kỹ nàng, nàng là không phải là càng gầy hơn đó chứ? Sắc mặt kia thật sự là khiến người ta phát bực. Đầu mày nàng cau lại, cả người mất tinh thần, bộ dáng thì ốm yếu.
Long Nhị nhìn nàng như vậy, càng nhìn càng cảm thấy trong lòng lão Nhị không thoải mái.
Cư Mộc Nhi cầm lấy trúc trượng, vịn lấy cổ tay nha dịch cẩn thận cất bước tiến đến. Nha dịch kia đã đem tình huống nói rõ cho nàng, Cư Mộc Nhi cũng hiểu tình hình hiện nay là thế nào. Nàng vào đến, hướng về phía trước thi lễ, sau đó đứng bất động, chờ người nói.
Khưu Nhược Minh lớn tiếng hỏi:“Người đến có phải là Cư Mộc Nhi không?”
Cư Mộc Nhi ngẩng đầu lên, hướng về phương hướng Khưu Nhược Minh lại thi lễ:“Khưu đại nhân, đúng là dân nữ.” Thanh âm của nàng nhẹ nhàng mềm mại, nghe có chút vô lực. Long Nhị có chút hốt hoảng, nghĩ tới dường như đã thật lâu rồi không nghe thấy nàng nói chuyện, vẫn là thanh âm thời điểm nàng có tinh thần dễ nghe hơn.
“Cư Mộc Nhi, đây là trên nha đường, Bản quan đang thẩm tra xử lí án mạng Chu Phú bị giết xảy ra tối nay trong khách sạn Phúc Vận Lai, ngươi hãy nói xem vì sao ngươi lại ở tại hiện trường án mạng?” Khưu Nhược Minh không có vòng vo, gọn gàng dứt khoát hỏi Cư Mộc Nhi.
Cư Mộc Nhi đem chuyện tiệm cầm tìm nàng hỗ trợ, vì công việc quá nhiều không trở về nhà được, vì vậy dự định ở lại khách sạn một đêm, tất cả nói hết.
Khưu Nhược Minh nghe, đưa tới một nha dịch, làm cho hắn đi truyền người ở Tiên Âm Cầm đến hỏi, xem lời Cư Mộc Nhi nói có phải là thật hay không.
Nha dịch lĩnh mệnh đi. Khưu Nhược Minh lại hỏi Cư Mộc Nhi có biết Chu Phú hay không? Cư Mộc Nhi đáp không biết. Hắn lại hỏi nàng có biết Lữ Tư Hiền hay không, lần này Cư Mộc Nhi gật đầu nói có quen.
Khưu Nhược Minh suy nghĩ một chút, lại hỏi:“Cư Mộc Nhi, Lữ Tư Hiền là người thứ nhất sau khi xảy ra án mạng phát hiện ngươi, hắn nói trên tay ngươi cầm chủy thủ, té xỉu ở bên cạnh Chu Phú, nếu ngươi không quen biết Chu Phú, tại sao lại đi vào trong phòng của ông ta? Tay ngươi cầm chủy thủ, đúng là hung khí khiến Chu Phú mất mạng, ngươi giải thích như thế nào?”
Cư Mộc Nhi kinh ngạc há to miệng:“Tôi, tôi cầm chủy thủ?”
“Đúng là như thế.”
Cư Mộc Nhi lắc lắc đầu, nhíu mày cắn môi suy tư. Nàng không nói lời nào, chọc cho Khưu Nhược Minh vỗ đường mộc, quát lên:“Cư Mộc Nhi, mau trả lời Bản quan!”
Long Nhị nhíu mày, nhìn Cư Mộc Nhi hoang mang vừa sợ hãi, rất bất mãn giọng nói của Khưu Nhược Minh. Không phải là muốn người ta trả lời sao, còn rống to như vậy làm gì, một chút kiên nhẫn cũng không có, còn thẩm án cái gì nữa?
Cư Mộc Nhi bị Khưu Nhược Minh quát, sợ hết hồn, nàng trương miệng đang định nói chuyện, không ngờ Khưu Nhược Minh lại thét lên chặn miệng:“Nhất định là ngươi mắt mù nhận lầm cửa phòng, đi lầm vào trong phòng Chu Phú, Chu Phú say rượu không phân biệt người đến là ai, cử chỉ lỗ mãng, sau khi ngươi hoảng loạn, liền chống cự ông ta, ngươi dùng chủy thủ đâm ông ta thành trọng thương, mà một hơi cuối cùng ông ta liều mạng dùng ấm trà trên bàn đánh ngất ngươi ở đó.”
Cư Mộc Nhi cả kinh dùng sức lắc đầu, này là đang diễn tuồng nào thế này?
Nhưng Chu Trần thị đứng một bên lại xem giả thuyết của Khưu Nhược Minh là sự thật, Cư Mộc Nhi mới vừa lớn tiếng nói câu:“Đại nhân, hung thủ không phải là ta.” Lời còn chưa nói hết, Chu Trần thị kia lại kích động nhảy qua đẩy ngã Cư Mộc Nhi xuống đất cấu xé đánh đập:“Nhất định là do đồ tiện nhân nhà ngươi, nguyên lai là ngươi giết tướng công của ta.”
Cư Mộc Nhi hoàn toàn không có lực chống đỡ, chỉ chớp mắt đã bị đánh vài quyền. Long Nhị giận dữ, tay chỉ một cái, Lý Kha như mũi tên phóng qua, kéo Chu Trần thị kia ra, Long Nhị hét lớn một tiếng:“Ẩu đả cái gì, cũng không nhìn xem nơi đây là nơi nào sao!”
Khưu Nhược Minh tức giận nhìn hắn một cái, lời này không phải nên là do phủ doãn đại nhân hắn nói sao? Long Nhị rất không khách khí liếc hắn lại.
Hắn biết rõ Khưu Nhược Minh là có tâm thử dò xét, xem Cư Mộc Nhi có thật sự là tay trói gà không chặt hay không. Nhưng thử dò xét một chút là được, vậy mà hắn cả buổi không để cho nha dịch kéo người đàn bà chanh chua kia ra là muốn làm sao?
Khi dễ một cô gái mù mắt yếu đuối như vậy, hắn ta làm quan phụ mẫu thì có gì tốt?
Lúc này nha phụ đã đỡ Cư Mộc Nhi lên, cũng thay nàng sửa sang dung nhan, Cư Mộc Nhi nói:“Đại nhân, hung thủ là một người hoàn toàn khác. Dân nữ nguyên là muốn đến sảnh tìm tiểu nhị đòi chút ít nước nóng uống, đi ngang qua phòng chữ thiên số 6, nghe thấy tiếng mở cửa cùng một tiếng nam nhân sợ hãi kêu, hắn chỉ hô được chữ ‘cứu’ liền bị người che miệng kéo đi, dân nữ lúc ấy vô ý thức quay đầu về hướng bên đó, hung thủ kia liền cho rằng dân nữ nhìn thấy cái gì, liền bắt cả dân nữ đi vào, dân nữ cầu xin hắn tha mạng, nói rõ chính mình mù mắt, sau đó hắn liền đánh dân nữ ngất xỉu. Lại về sau xảy ra chuyện gì, dân nữ thật là không biết.”
Khưu Nhược Minh gật đầu nhẹ, liễm mi suy nghĩ sâu xa, kỳ thật hắn cũng không cho rằng hung thủ là Cư Mộc Nhi.
Mặc dù song phương triền đấu, khả năng sau khi một bên trúng hai đao liều mạng đánh bại bên kia, mà chính mình cuối cùng cũng vì mất máu quá nhiều mà chết như vậy không phải là không có. Nhưng Chu Phú thân hình cao lớn, da thịt rắn chắc, ngay cả khi không phản kháng để cho Cư Mộc Nhi đâm hai đao, đao ngập đến tận xương, chuyện này là không có khả năng.
Hơn nữa một đao ngay eo, một đao sau ngực, xét theo chiều cao của Cư Mộc Nhi, phần đao đâm vào eo kia lúc đâm đao phải cầm đao hướng ra ngoài, mà phần đao đâm vào sau lưng kia, thì phải trở tay cầm đao hướng về phía sau, trong lúc vật lộn mà có thể đâm cả hai đao với lực đạo thế kia, không thể nào có thời cơ để nàng đổi tay.
Hung thủ này, hiển nhiên cũng là một người đàn ông thân hình cao lớn.
“Lữ Tư Hiền.” Khâu Nhược Minh gầm lên một tiếng.
“Có tiểu nhân.”
“Vừa mới rồi ngươi cũng thấy đó, Cư Mộc Nhi kia cũng khai là không giết Chu Phú.”
“Đại nhân, mặc dù lúc tiểu nhân phát hiện Cư cô nương, trên tay nàng cầm chủy thủ, nhưng tiểu nhân cũng không cho rằng Cư cô nương là hung thủ. Như tiểu nhân đã nói, Chu lão bản cùng Cư cô nương đều là người quen của tiểu nhân, cũng là bởi vì cảm thấy chuyện có kỳ quặc, cho nên mới phải cầm chủy thủ tra xét. Không ngờ có người chứng kiến, tiểu nhân mới có thể bị ngộ nhận là là hung thủ.”
Khưu Nhược Minh hừ nói:“Vậy ngươi vừa rồi cũng đã nghe rõ ràng, người làm cùng người nhà của Chu Phú đều nói, ngươi muốn mua quán trà của Chu Phú, mà Chu Phú liên tục không muốn bán. Hôm nay ngươi hẹn hắn, là để nói chuyện mua bán lần này phải không?”
“Đúng là thật.”
“Ngươi nhiều lần thương lượng, việc mua bán không thành, trong lòng tất nhiên là oán hận chất chứa bất an. Đêm hôm đó ngươi tìm gặp Chu Phú, nhớ tới vào việc mua bán ban ngày nói không thông, ông ta say rượu mất khống chế, ngôn ngữ nói chuyện với ngươi không thỏa đáng, trong lúc tức giận ngươi sát hại ông ta, lại khéo Cư Mộc Nhi vào, cho nên ngươi hoặc là không làm, đã làm thì cho xong, đánh nàng ngất xỉu, muốn vu oan hại nàng, nếu người ta nhận định nàng ta có tội, ngươi liền có thể thoát thân, nếu là Bản quan minh xét, nhìn ra nàng không phải là kẻ giết người, nàng cũng không thể khai ra ngươi được. Ngươi an bài tốt hết thảy, vốn định giả dạng làm người đầu tiên phát hiện hiện trường, lại không đoán được lúc đó đột nhiên có người xuất hiện, mắt thấy hết thảy, ngươi thất bại trong gang tấc, bị bắt ngay tại chỗ, có phải thế không?”
Khưu Nhược Minh vừa nói lời này, vừa lặng lẽ đánh giá ánh mắt mọi người. Hai người làm của Chu Phú vẻ mặt bi phẫn, Chu Trần thị một mực che mặt khóc ròng, người thuê phòng cùng tiểu nhị khách sạn thần sắc như thường. Mà Long Nhị gia ngồi ngay ngắn một bên chỉ lặng lẽ nhìn vẻ mặt mọi người, trên mặt không gợn sóng.
Khưu Nhược Minh nói lời nói này khiến Lữ Tư Hiền cả kinh cuống quít dập đầu:“Không phải vậy, đại nhân, sự thật cũng không phải là như thế. Vào ban ngày Chu lão bản đã đáp ứng đem cửa hàng bán cho Long phủ , chúng ta đã đem điều kiện mua bán bàn thật rõ ràng sau đó mới chia tay.”
Lời này của Lữ Tư Hiền vừa ra, hai người làm của Chu Phú cùng Chu Trần thị đều quá sợ hãi, luôn miệng ồn ào chuyện này không có khả năng.
Khưu Nhược Minh hỏi bọn họ xác nhận xem Chu Phú có nói nguyện ý bán cửa hàng hay không, ba người kia đều là lắc đầu nói Chu Phú không muốn bán. Khưu Nhược Minh lại hỏi Long Nhị hôm nay có nghe được Lữ Tư Hiền báo lại chuyện mua cửa hàng đã định hay không? Long Nhị lắc đầu, đây không phải là vụ mua bán nhỏ, Lã chưởng quỹ một đem tất cả chi tiết đều quyết định chắc là sẽ không báo lại hắn, nếu không bị hắn nói ba xạo hỏi đến , chính là Lã chưởng quỹ không xứng chức.
Lữ Tư Hiền lúc này vội vàng nói:“Thật là còn có một chuyện chưa định. Chu lão bản chỉ nói trong cửa hàng còn có hai người làm công theo ông ta đã lâu, ông ta đem cửa hàng bán, còn phải nói với một tiếng hai người bọn họ, hỏi xem hai người bọn hắn nguyện ý đi theo Long gia làm việc, hay là nguyện ý cầm bạc tự mình mưu sinh. Ông ta giải thích rõ cho ta rồi hẹn ngày khác, không có ngờ tới ban đêm lại xảy ra chuyện thế này.”
Khưu Nhược Minh hỏi:“Việc này có người thứ ba nào biết hay không?”
Lữ Tư Hiền sững sờ, hắn còn đang đợi tin tức, cho nên chưa nhắc tới với người khác, Chu lão bản bên kia có lẽ cũng vậy, hôm nay xem tình hình thế này, có lẽ cũng không có người nào biết chuyện này. Lữ Tư Hiền trong lòng biết vô luận nhân chứng vật chứng, đều bất lợi đối với mình. Sắc mặt hắn như tro tàn, chỉ đành phải dập đầu nói:“Đại nhân tra cho rõ, tiểu nhân xác thực không có giết người.”
Khưu Nhược Minh trầm tư, vụ án này mặc dù có thể dự đoán như vậy, nhưng vẫn có điểm đáng ngờ. Hắn có chút bắt không được đầu mối, đám người dưới công đường kia, ngoại trừ Lữ Tư Hiền, mỗi người nhìn qua đều là trong sạch, không hề có động cơ, không có hiềm nghi, cũng đều có nhân chứng khách quan chứng minh.
Chỉ có Lữ Tư Hiền hiềm nghi trọng đại!
Nhưng rốt cuộc không đúng chỗ nào?
“Đại nhân.” Lúc này Long Nhị mở miệng:“Long mỗ chỉ nói một việc.”
Khưu Nhược Minh nhìn về phía hắn, Long Nhị nhìn thẳng hắn, tiếp tục nói:“Nói đến động cơ, Lã chưởng quỹ hàng năm giúp Long mỗ kiếm tiền từ trà trang không ít, có thể mua hai mươi cái Tường Phú trà trang cũng không thiếu. Tường Phú trà trang kia đối với Long mỗ bất quá chỉ là chuyện thêm danh tiếng mà thôi, Long mỗ cũng không cho Lã chưởng quỹ bất kỳ áp lực nào yêu cầu hắn nhất định phải làm được việc. Nói như thế, nếu đã là chưởng quỹ trà trang có khả năng kiếm ra tiền nhiều nhất xét trong toàn bộ kinh thành này, hiếm có một cái quán trà nhỏ có thể khiến người đó giận dữ giết người, Long mỗ ngược lại cảm thấy việc này thật sự là hi hữu.”
Khưu Nhược Minh mân căng miệng, trong lòng rất không thoải mái. Hắn đang nhức đầu suy nghĩ, đột nhiên một bộ khoái bên ngoài chạy vào, tiến đến bên lỗ tai hắn vội vàng nói vài câu, thì ra là bọn họ vừa mới theo lời những người dưới công đường mà ra ngoài tra xét, những người ở khách sạn, tửu lâu, còn có những người trong nhà họ, đều tra hỏi. Bộ khoái này tập họp mọi tin tức tra xét được, trở lại báo cho Khưu Nhược Minh.
Những lời mà đám người dưới công đường kia nói đều là lời nói thật.
Chỉ có lời nói của Lữ Tư Hiền là không có người có thể chứng minh.
Không có người có thể chứng minh hắn không phải là hung thủ!
Lúc này Cư Mộc Nhi bỗng nhiên nói:“Đại nhân, dân nữ có thể cùng Lã chưởng quỹ nói vài lời hay không.”
Khưu Nhược Minh không biết nàng nghĩ gì, đồng ý. Cư Mộc Nhi vươn tay cánh tay, quơ quơ hướng Lữ Tư Hiền đi tới. Nha dịch vội vàng đỡ nàng, vì nàng dẫn đường.
Cư Mộc Nhi đi tới, trong miệng hô một tiếng:“Lã chưởng quỹ.”
Lữ Tư Hiền vội vàng đứng dậy, đưa tay đỡ nàng, đáp:“Cư cô nương.” Cư Mộc Nhi nắm cánh tay của hắn, đứng vững vàng.
Tất cả mọi người nhìn hai người đó, không biết Cư Mộc Nhi muốn nói gì. Kết quả nàng lại nói:“Ta chỉ là muốn cùng Lã chưởng quỹ nói tiếng cám ơn, nếu không phải ngài kịp thời phát hiện, có lẽ ta đã bị thương nặng mất mạng. Ta tin tưởng Lã chưởng quỹ không phải là hung thủ. Đại nhân nhất định sẽ tra xét kỹ càng, Lã chưởng quỹ yên tâm.”
Lữ Tư Hiền vẻ mặt đau khổ, đại án liên quan đến nhân mạng, tình thế đối với hắn bất lợi như thế chăng lợi, hắn sao có thể yên tâm? Sau lưng người làm và thê tử của Chu Phú cao giọng mắng, điều này làm cho trong lòng hắn lại càng khổ sở.
Khưu Nhược Minh sắc mặt cũng khó nhìn, cô nương mù mắt này tại sao tánh tình y chang như Long Nhị gia vậy, bất chấp tất cả, trước hết đều chụp mũ hắn. Hắn là quan tốt, ai cần bọn họ thi nhau đâm chọt khen đểu hắn trước khi xử lý án như vậy?
Có thể ẩn ý án này thật là khó giải quyết, xem ra còn phải lại tinh tế tra rõ mới có thể định đoạn.
Lúc này Cư Mộc Nhi bỗng nhiên lại nói:“Đại nhân, dân nữ đầu bị thương, đau đớn bất an, lúc xảy ra án mạng có một số việc nhớ không rõ, nhưng dân nữ mơ hồ cảm thấy, đây chính là manh mối trọng yếu, đại nhân chớ vội kết án, đợi dân nữ tinh tế nghĩ ra lại đến báo cho đại nhân.”
Khưu Nhược Minh nhíu mày, một manh nữ còn có thể thấy cái manh mối trọng đại gì. Hắn không thể trông cậy vào nàng, nhưng lúc này tái thẩm cũng không có tiến triển gì, vì vậy hắn dặn dò vài câu, trước bắt giữ Lữ Tư Hiền giám sát, đám người còn lại đều tự về nhà, chờ đợi nha phủ lại tra xét.
Long Nhị lúc này cũng không còn biện pháp nào, đành dặn dò Lữ Tư Hiền sẽ giúp hắn dàn xếp trong nhà, khuyên hắn chớ hoảng sợ, chắc chắn tìm được chứng cớ chứng minh trong sạch.
Lữ Tư Hiền bị dẫn xuống, Long Nhị cho Lý Kha tìm người trong lao chuẩn bị, chớ để Lã chưởng quỹ ở bên trong bị khổ. Lý Kha lĩnh mệnh đi.
Long Nhị cùng Khưu Nhược Minh khách sáo vài câu, xác nhận Khưu Nhược Minh cũng cảm thấy còn có điểm đáng ngờ, nhưng tạm không có quá mức cụ thể có thể nói, vì vậy Long Nhị cáo từ.
Ra khỏi phủ nha, chứng kiến một cặp trung niên nam nữ đang đón Cư Mộc Nhi lên xe ngựa. Nam tử kia luôn miệng nói:“Ai, ai, làm sao xui xẻo như vậy, thật may là con vô sự. Nếu không phải con vội vã làm việc cho ta mới ở tại khách sạn kia, nếu có cái gì không hay xảy ra, ta làm sao còn có thể nói chuyện với phụ thân của con nữa?”
Cư Mộc Nhi vẻ mặt mệt mỏi, nhẹ nhàng đáp vài tiếng, sau đó lên xe ngựa của bọn họ, đi.
Long Nhị xoay người gọi một gã sai vặt lanh lợi bên cạnh, cho hắn đi theo xe kia, nhìn hai người đem Cư Mộc Nhi đi đâu. Nếu có chuyện liền mau chóng trở lại báo. Gã sai vặt theo lệnh, cưỡi ngựa đi theo.
Long Nhị sắp xếp chuyện xong xuôi, trở lại trong phủ, lúc đó đã là qua nửa đêm. Lúc này hắn cũng không phải muốn ngủ, vì vậy lại đến thư lâu, một mình ngồi yên lặng, nghĩ tới mọi chi tiết liên quan đến vụ án, vô luận như thế nào, hắn nhất định phải cứu Lã chưởng quỹ ra.
Long Nhị ngồi đến bình minh. Trong khoảng thời gian đó, Lý Kha tiến đến báo tình hình an trí Lã chưởng quỹ trong tù cùng những chuyện Cư Mộc Nhi được lão bản Tiên Âm cầm thu xếp. Còn có phái một vài thám tử Long phủ thăm dò manh mối liên quan đến án của Lã chưởng quỹ cũng đều an bài thỏa đáng.
Long Nhị gật gật đầu, hắn hi vọng những thám tử này hữu dụng, nhất định còn có cái manh mối gì là bọn họ cũng có thể đào lên.
Trời mới tờ mờ sáng, một gã sai vặt đột nhiên tiến đến báo, nói ở cửa chính bên ngoài phủ, Cư Mộc Nhi cô nương cầu kiến.
Long Nhị kinh ngạc, nha đầu kia trên đầu bị thương còn không an phận nghỉ ngơi, chạy loạn làm cái gì? Hắn cau mày đồng ý, cho gã sai vặt dẫn nàng đến phòng trước.
Đợi Long Nhị đi qua, mới phát hiện bên cạnh Cư Mộc Nhi ngồi còn có cả Cư phụ. Hai bên nói mấy câu khách sáo, Cư Mộc Nhi đột nhiên nói: “Lần trước Nhị gia nói với ta nhà của ngài có một cây cầm tốt, ta đột nhiên rất muốn nhìn một chút, thừa dịp lần này đi ngang qua, nên tới quấy rầy một chút.”
Long Nhị sững sờ, hắn khi nào thì nói với nàng nhà hắn có cây cầm tốt? Nhưng chỉ chớp mắt nhìn vẻ mặt Cư phụ tức giận, hắn liền hiểu được. Nàng nhất định là có việc muốn bí mật nói, nhưng lại không muốn cho cha nàng biết.
Long Nhị đột nhiên có nàng tiểu tay cầm rơi vào trên tay mình vui mừng, hắn cười cười:“Cây cầm đặt ở thư lâu, nếu là cô nương muốn nhìn, kính xin dời bước.”
Cư Mộc Nhi nghe thấy hắn phối hợp, thở phào nhẹ nhõm, vội nói:“Vậy phụ thân ở đây chờ con một hồi, con đi sờ cầm kia một cái lập tức sẽ trở lại.”
Cư phụ thấy đang ở tại trong phủ người khác, khó mà nói gì, chỉ lẩm bẩm có chút không vui, nữ nhi bị thương không hảo hảo về nhà đi xem đại phu, còn chạy tới nhìn cái cầm gì đó, ông cũng không nên đáp ứng nàng.
Long Nhị phân phó tiểu bộc mang cho Cư phụ chút trà bánh điểm tâm, dặn dò thật tốt, sau đó dẫn Cư Mộc Nhi đi.
Long phủ rất lớn, hành lang vườn hoa đường đá, bảy hướng quẹo tám đường rẽ, Cư Mộc Nhi đi theo Long Nhị hơi có phần lao lực, Long Nhị nhìn thấy nàng đã đổi qua thân quần áo sạch, khăn vải băng bó trên đầu cũng là mới thay, nhưng bộ dáng của nàng so với ban đêm ở phủ nha càng hư nhược.
Long Nhị không biết tức giận trong lòng có từ đâu, dứt khoát tìm một gian sương phòng gần đó cùng nàng ngồi xuống. Hắn gọi gã sai vặt chuẩn bị trà nóng mang lên sớm một chút, sau đó bắt đầu nói chuyện.
“Cô tối hôm qua đã ngủ chưa? Làm sao lại để khuôn mặt tái nhợt như quỷ chạy khắp nơi như vậy.”
Cư Mộc Nhi hoàn toàn không có tâm tư cùng hắn đấu võ mồm, chỉ giải thích:“Hôm nay lúc cửa thành vừa mở cha ta liền tới, ông ấy đã biết chuyện tối ngày hôm qua, muốn dẫn ta trở về tĩnh dưỡng. Nếu ta không tìm lý do tới gặp mặt Nhị gia một lần, chỉ sợ là mấy hôm sau cũng không thể tới.”
“Cô muốn nói với ta cái gì?” Gã sai vặt mang trà đến rót cho hai người. Long Nhị nhìn tay Cư Mộc Nhi bị lạnh đến trắng bệch, vì vậy đặt cái ly lên bàn, gõ lên phát ra tiếng, nói ra:“Trà ở đây, nóng.”
Cư Mộc Nhi cám ơn, mò tới cầm lấy cái ly, không lên tiếng. Long Nhị lại hỏi thêm một lần:“Cô tìm đến ta là muốn nói cái gì?”
Cư Mộc Nhi hít sâu một hơi, trên mặt phát hiện lúng túng cùng một chút khó xử, Long Nhị nhìn thấy không khỏi khiêu mi, nàng đến tột cùng là muốn nói gì?
“Nhị gia.” Cư Mộc Nhi rốt cục mở miệng:“Ta có biện pháp chứng minh Lã chưởng quỹ không phải là hung thủ, cũng có thể tìm được hung phạm.”
“A?” Việc này khiến Long Nhị cảm thấy hứng thú vô cùng, hắn chờ Cư Mộc Nhi nói tiếp, xem thử nàng có biện pháp nào.
“Nhưng mà.” Lời nói Cư Mộc Nhi xoay chuyển:“Ta muốn cùng Nhị gia trao đổi một điều kiện.”
Lại là chiêu này?
Long Nhị khiêu mi, trong lòng BÌNH BÌNH nhảy, có chút cảm giác hưng phấn khi gặp đối thủ lại như có chuyện đùa. Hắn cầm lấy cái ly uống ngụm trà nóng, bình ổn tâm tư, hỏi:“Cô muốn trao đổi điều kiện gì?”
Cư Mộc Nhi cắn môi thật lâu không lên tiếng, Long Nhị kiên nhẫn chờ, hắn uống xong một ly, lại rót cho mình thêm một chén, cầm lên uống.
Cư Mộc Nhi lại hít sâu một cái, rốt cục nói:“Ta muốn Nhị gia cưới ta.”
“Phốc……” Long Nhị nhanh chóng quay đầu sang một bên, phun một ngụm trà xuống đất.
Gặp quỷ, mới vừa rồi có phải là hắn vừa nghe được có người cầu hôn hắn hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.