Chương 25: Trả lại sính lễ – dằn mặt bà mối
Minh Nguyệt Thính Phong
15/08/2016
Nhận sai sính lễ?
Long Nhị méo mặt, thứ này cũng có thể nhận sai sao?
Nên biết, nam nữ đính hôn, bên nữ nếu đã nhận sính lễ thiếp canh của nhà trai chính là đáp ứng hôn sự, nhà gái sẽ đem thiếp canh tuổi canh bát tự cùng đáp lễ giao cho nhà trai, hôn sự này chính là ván đã đóng thuyền .
Những quy củ này là Long Nhị mấy ngày nay nghe Dư nương dạy bảo . Hôm nay Cư phụ thu sính lễ tiếp thiếp canh, chính là đáp ứng muốn đem Mộc nhi gả cho nhà khác, Long Nhị hắn cùng Cư Mộc Nhi tự mình định ra , tất cả đều không tính đến.
Chuyện nghe vào thật tệ, nhưng trong lòng Long Nhị lại cực lạnh. Càng gặp phải chuyện khó làm, hắn lại càng tỉnh táo.
Long Nhị gọi Thiết tổng quản từ đường trong sảnh ra, nói hắn có việc gấp đi ra ngoài, cho Thiết tổng quản trước nói chuyện với các vị chưởng quỹ. Sau đó hắn lại cho gã sai vặt đi tìm Dư nương đến, kêu một gã sai vặt khác đi chuẩn bị xe ngựa.
Hết thảy dặn dò tốt lắm, hắn gọi Lý Kha, lại nói với tiểu nhị kia:“Việc này có phải vẫn còn ở quán rượu kia hay không? Cư phụ còn chờ ta đến, có phải thế không?” Nếu như không phải, Cư phụ sẽ tự mình đến, chứ không nhờ một tiểu nhị không quen với hắn tới đây báo tin.
“Đúng, đúng. Cư phụ ở đó chận bọn họ lại.”
Long Nhị vung tay lên, nói với Lý Kha:“Ngươi mang hai người cưỡi ngựa đi trước, xem xét tình huống một chút, giữ hết người ở đó, chờ ta đến. Nếu là có người ác ý, không cần khách khí với bọn họ.”
Lý Kha đáp, lĩnh người đi nhanh.
Long Nhị mang theo người kia đến cửa hông chờ xe ngựa, nói với hắn:“Đem chuyện nói rõ ràng.”
Người kia lúc này thở sâu, lại thấy Long Nhị điều hành an bài cực kỳ ổn thỏa, lập tức cũng bớt lo, mồm miệng lưu loát hơn. Hắn vội vàng nói:“Là như vậy, sáng sớm ngày hôm nay, có hai bà mối dẫn người mang theo vài cái rương lớn nhỏ lễ bao tới. Bởi vì hai ngày này Dư nương cùng Cư phụ thương nghị nhiều chi tiết hạ lễ hỉ sự, còn nói hai ngày này sẽ chuẩn bị xong rồi mang đến. Hôm nay vừa nhìn bà mối đến thăm, liền cho rằng là người của quý phủ Nhị gia, không hỏi nhiều liền mời vào trong. Hai vị bà mối kia cũng không nhiều lời, chỉ là một người mạnh mẽ chúc mừng Cư phụ, Cư phụ rót trà cho hai bà đó, mời ngồi, liền vội vàng gấp rút kêu chúng ta tới, ông ấy đến phía sau đi lấy thiếp canh cùng đáp lễ đã chuẩn bị.”
Hắn nói đến đây, Dư nương nhanh chân đuổi tới, xe ngựa lúc này cũng chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau lên xe chạy gấp đến quán rượu Trụ Trạch. Người kia gặp qua Dư nương, đem những chuyện kia lại giản lược nói lại một lần, sau đó tiếp tục nói tiếp:“Ta cảm thấy việc này cũng không thể trách Cư phụ, ta cùng hai bà mối kia cũng có nói chuyện, nhưng hai người đó rõ ràng không lộ ra một chút cái gì không ổn. Về sau Cư phụ đi ra, đem thiếp canh cùng đáp lễ đưa cho hai bà ta, còn hỏi hai bà ta tại sao nhanh như vậy đã tới, Dư nương chỉ nói từ hôm nay trở đi đều là là ngày tốt để hạ lễ, nhưng ông ấy còn tưởng rằng mấy hôm sau mới đến.”
Dư nương gật đầu:“Quả thật là như thế, từ hôm nay trở đi đều là ngày tốt lành, nhưng ta đã nói với Cư phụ, trước khi hạ lễ ta sẽ tự mình đến gặp ông ấy để xác định ngày. Hơn nữa việc hạ lễ này rất trọng yếu, ta sẽ đi cùng bà mối tới. Không có định hôm nay là bởi vì có thất sa tanh ta ngại bà mối chọn không tốt, đang muốn đến cửa hàng xem lại một chút, hơn nữa theo bát tự của Nhị gia, mấy ngày sau vẫn tốt hơn. Ta vốn nghĩ hôm nay mang những thứ đó ra điểm lại một lần liền nói với Cư phụ nói mấy ngày sau hạ lễ .”
Tiểu nhị quán rượu gấp rút nói với Long Nhị:“Nhị gia, việc này thực không trách được Cư phụ. Ông ấy cũng nói như vậy với hai vị kia, hai vị kia cũng không nói là thay thế nhà khác tới, chỉ nói hôm nay là ngày tốt như thế nào, lễ này đã đếm đủ, nên nhận mau hỉ sự. Hai người đó nói xong một dãy lời nói cát tường ra khuông ra dáng, Cư phụ và chúng ta cũng không cảm thấy có cái gì không đúng. Sau đó hai người đó nhận từ Cư phụ những thứ đó, trà cũng không uống, nói cũng không nhiều lời, đúng là muốn đi. Lúc này Cư phụ mới mở túi thiếp canh kia ra xem, vừa nhìn một cái liền trợn tròn mắt.”
“Là nhà ai?” Long Nhị lạnh giọng hỏi, trong lòng hắn tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn muốn xác định một chút.
“Ta nghe Cư phụ đuổi theo kêu, nói sai rồi sai rồi, tại sao lại là Vân gia.”
Long Nhị mắt híp lại, bộ dạng giận mà uy kia hù dọa tiểu nhị quán rượu co rụt lại. Trong xe nhất thời an tĩnh lại, một lát sau người kia lắp bắp lại vì Cư phụ nói chuyện:“Nhị gia, việc này không trách được Cư phụ. Ông ấy thấy tên trên thiếp canh không đúng, liền vội vàng đuổi theo, nói nhận sai rồi, muốn đưa lễ lại, lấy thiếp canh cùng đáp lễ trở về. Thế nhưng lúc đó hai bà mối kia từ đùa giỡn thành vô lại, nói là sính lễ nào có chuyện muốn lui liền lui, còn nói thiếp canh đáp lễ ra cửa, không có đạo lý quay đầu lại. Nói hôn sự này là đã định rồi, kêu Cư phụ nên yên tâm chờ kiệu hoa đến mới phải.”
Tiểu nhị nói đến đây, nhìn trộm sắc mặt Long Nhị, thấy vẻ mặt hắn không có thay đổi gì, vì vậy tăng lên thêm can đảm, nói tiếp :“Cư phụ cùng hai bà đó tranh chấp thật lâu, chúng ta cũng đi lên hỗ trợ cản người, thế nhưng hai bà kia mang theo vài gã sai vặt tráng đinh tới, đúng là cũng không sợ chúng ta, chết sống không muốn mang thứ đó trả cho chúng ta, còn xô đẩy, muốn đoạt lấy mà đi. Cư phụ nóng nảy, mang gậy ra cản bọn họ, một hồi nháo loạn ồn ào, khiến cô nương cũng đi ra, cô nương biết việc này rồi, nói cho bọn họ biết cho dù bà ta có mang thứ đó đi, kiệu hoa dám đến thì nàng dám đập, bà kia cũng nói lời khó nghe, cha cùng chúng ta cùng mấy gã sai vặt cũng bắt đầu xô xát, về sau thật sự là quá sức, Cư phụ liền gọi ta đến thỉnh Nhị gia.”
Long Nhị không lên tiếng, người kia ngồi nhìn Dư nương một chút, không biết nên nói cái gì cho phải .
Dư nương thở dài, bà có thể nói cái gì đây? Bà đã sống đến chừng đó tuổi, thật đúng là chưa nghe nói qua chuyện ô long kiểu nhận sai sính lễ này.
Vài người cũng không có nói gì, rất nhanh chạy tới quán rượu Trụ Trạch.
Lúc này bên ngoài cửa hàng đã không có người làm ầm ĩ, chỉ có hai vị hộ vệ Long phủ đang canh giữ ở nơi cửa chính. Bọn họ thấy Long Nhị đến, gấp rút thi lễ tiếng gọi Nhị gia.
Long Nhị bị bắt tay vào làm, dẫn đầu đi vào cửa hàng.
Trong nội đường quán rượu có không ít người, tất cả đều đứng. Hai bà mối mặc hồng y, năm gã sai vặt áo lam đứng trong góc, trong tay còn ôm đồ đáp lễ phủ tấm vải đỏ. Cư phụ nét mặt già nua đỏ bừng, cùng một tiểu nhị khác cầm trên tay cây gậy trừng mắt nhìn chằm chằm những người kia. Lý Kha cùng hai hộ vệ canh giữ ở hai bên, đem đám bà mối kia bức vào trong góc. Mà Cư Mộc Nhi đứng ở bên cạnh Cư phụ, ôm trượng trúc của nàng, sắc mặt cũng rất không tốt.
Long Nhị vừa vào nhà, Lý Kha cùng vài hộ vệ cùng kêu lên gọi:“Nhị gia.” Cư phụ giống như thấy được cứu tinh, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành:“Nhị gia, ta nhận sai rồi, nhưng ta không có cho mấy người đó đi, ta đã ngăn hết lại.”
Long Nhị gật gật đầu, nhưng lại nhìn về phía Cư Mộc Nhi.
Băng vải trên đầu nàng đã mất, tóc rối, hiển nhiên là lúc bà mối đến nàng còn chưa dậy, tiếng ồn ào đánh thức nàng, nàng vội vàng đi ra, tóc cũng chưa chải lại. Nhị gia đi tới, thân mật lấy ngón tay thay nàng gẩy gẩy sợi tóc tán loạn, nói:“Tại sao bộ dáng như vậy liền chạy ra đây?”
“Nhị gia.” Cư Mộc Nhi nhẹ giọng gọi hắn, giọng nói vừa lo lắng vừa khẩn cầu.
Long Nhị không có đáp lời nàng, lại nói với Dư nương:“Làm phiền Dư nương mang nàng đi xuống, chỉnh trang xong lại trở ra. Ta ở đây chờ.”
Dư nương đáp, vội vàng đến kéo Cư Mộc Nhi đi xuống chải đầu.
Long Nhị xoay người lại, rút qua một cái ghế, “rầm” một tiếng nặng nề để xuống trước mặt hai vị bà mối kia, sau đó tứ bình bát ổn ngồi lên, giương mắt lạnh lẽo nhìn hai người đó.
Toàn bộ người trong phòng đều đứng, chỉ có Long Nhị ngồi, hắn thấp hơn bọn họ, nhưng khí thế lại mạnh nhất. Hai bà mối kia bị hắn nhìn chằm chằm có chút cứng người, nhìn thoáng qua nhau, một tiếng cũng không dám nói.
Long Nhị không nói lời nào, những người khác cũng không dám nói chuyện, trong phòng yên tĩnh. Cư phụ kỳ thật hơi mệt chút, ông đang suy nghĩ Long Nhị gia đã đến, cây gậy của ông có phải nên buông xuống hay không. Nhưng nhìn thấy người khác cũng không động, ông cũng không dám động.
Một lát sau, Dư nương mang theo Cư Mộc Nhi đi ra, nàng đã chải đầu xong, lại khoác thêm một cái áo bông, nhìn qua tinh thần tốt hơn một chút. Long Nhị nhìn nàng đến gần, nói câu:“Ngồi.”
Dư nương vội vàng kéo cái ghế dựa cho nàng, Cư Mộc Nhi lại lắc đầu không ngồi, nàng đi đến sau lưng Long Nhị, chạm vào vai của hắn. Long Nhị đưa tay cầm tay nàng, chỉ cảm thấy năm ngón tay lạnh buốt, không khỏi nhíu lông mày.
Long Nhị quay đầu nhìn thoáng qua Cư phụ. Cư phụ tự biết gây họa, bị con rể tương lai này nhìn cái này, không khỏi có chút chột dạ.
Long Nhị nói:“Cha, ngồi đi.”
Cư phụ nhìn thoáng qua nữ nhi, nữ nhi đang đứng, vậy ông cũng đứng. Ông lắc lắc đầu không ngồi, Long Nhị liền không để ý đến ông ta nữa.
Long Nhị đưa ánh mắt quay lại đến hai bà mối kia, nhìn chằm chằm hai người đó, phun ra ba chữ: “Giao ra đây.”
Ba chữ này nói ra rất nhẹ, nhưng lạnh lùng khiến cho hai bà mối kia run lên. Hai bà nhìn nhau một cái, do dự nửa ngày, một người trong đó run lẩy bẩy đưa một tờ giấy đỏ thả lên một bên bàn. Một người khác phất phất tay, cho bọn sai vặt đem đáp lễ nhà gái cũng bỏ lên trên bàn.
Cư phụ hai bước dài xông tới, đoạt tờ giấy lại, mở ra nghiêm túc nhìn, kêu lên:“Chính là cái này, là thiếp canh ta đã chuẩn bị.” Ông vui mừng nhìn Long Nhị, ông ta cầm gậy chặn đường cũng không thể đòi lại, Nhị gia nói ba chữ liền làm xong, quả nhiên người với người không phải ai cũng giống nhau a.
Long Nhị không có quay đầu lại nhìn ông, hắn nhìn chằm chằm hai bà mối kia, lại hướng Cư phụ đưa tay ra:“Của hai người kia đâu?”
“A?” Cư phụ vẫn còn đang mừng như điên không có phản ứng kịp.
“Thiếp canh cùng Lễ Thư.”
“A nha.” Cư phụ vội vàng lấy ra, sải vài bước xông tới giao cho hai cái bà mối kia.
Long Nhị lại nói:“Đưa cho ta.”
Cư phụ sững sờ, nhưng vẫn nghe lời xoay người, đem thiếp canh Lễ Thư cho Long Nhị.
Long Nhị mở ra nhìn, rất nghiêm túc, xem từng chữ từng chữ, thấy tên “Vân Thanh Hiền”, hắn cười lạnh. Hắn cười một tiếng như vậy, đám bà mối lại càng cứng người run rẩy.
Long Nhị giương mắt nhìn hai bà ta, nhẹ giọng hỏi:“Biết ta là ai không?”
Hai bà mối mãnh liệt gật đầu.
“Rất tốt.” Long Nhị thong thả ung dung nói:“Như vậy hai bà trở về cũng có thể nói với bên kia.” Hắn nói xong lời này, đưa tay liền giơ thiếp canh và Lễ Thư kia lên cao xé nát bấy, giơ tay vứt ngay trước mặt hai bà mối.
Long Nhị méo mặt, thứ này cũng có thể nhận sai sao?
Nên biết, nam nữ đính hôn, bên nữ nếu đã nhận sính lễ thiếp canh của nhà trai chính là đáp ứng hôn sự, nhà gái sẽ đem thiếp canh tuổi canh bát tự cùng đáp lễ giao cho nhà trai, hôn sự này chính là ván đã đóng thuyền .
Những quy củ này là Long Nhị mấy ngày nay nghe Dư nương dạy bảo . Hôm nay Cư phụ thu sính lễ tiếp thiếp canh, chính là đáp ứng muốn đem Mộc nhi gả cho nhà khác, Long Nhị hắn cùng Cư Mộc Nhi tự mình định ra , tất cả đều không tính đến.
Chuyện nghe vào thật tệ, nhưng trong lòng Long Nhị lại cực lạnh. Càng gặp phải chuyện khó làm, hắn lại càng tỉnh táo.
Long Nhị gọi Thiết tổng quản từ đường trong sảnh ra, nói hắn có việc gấp đi ra ngoài, cho Thiết tổng quản trước nói chuyện với các vị chưởng quỹ. Sau đó hắn lại cho gã sai vặt đi tìm Dư nương đến, kêu một gã sai vặt khác đi chuẩn bị xe ngựa.
Hết thảy dặn dò tốt lắm, hắn gọi Lý Kha, lại nói với tiểu nhị kia:“Việc này có phải vẫn còn ở quán rượu kia hay không? Cư phụ còn chờ ta đến, có phải thế không?” Nếu như không phải, Cư phụ sẽ tự mình đến, chứ không nhờ một tiểu nhị không quen với hắn tới đây báo tin.
“Đúng, đúng. Cư phụ ở đó chận bọn họ lại.”
Long Nhị vung tay lên, nói với Lý Kha:“Ngươi mang hai người cưỡi ngựa đi trước, xem xét tình huống một chút, giữ hết người ở đó, chờ ta đến. Nếu là có người ác ý, không cần khách khí với bọn họ.”
Lý Kha đáp, lĩnh người đi nhanh.
Long Nhị mang theo người kia đến cửa hông chờ xe ngựa, nói với hắn:“Đem chuyện nói rõ ràng.”
Người kia lúc này thở sâu, lại thấy Long Nhị điều hành an bài cực kỳ ổn thỏa, lập tức cũng bớt lo, mồm miệng lưu loát hơn. Hắn vội vàng nói:“Là như vậy, sáng sớm ngày hôm nay, có hai bà mối dẫn người mang theo vài cái rương lớn nhỏ lễ bao tới. Bởi vì hai ngày này Dư nương cùng Cư phụ thương nghị nhiều chi tiết hạ lễ hỉ sự, còn nói hai ngày này sẽ chuẩn bị xong rồi mang đến. Hôm nay vừa nhìn bà mối đến thăm, liền cho rằng là người của quý phủ Nhị gia, không hỏi nhiều liền mời vào trong. Hai vị bà mối kia cũng không nhiều lời, chỉ là một người mạnh mẽ chúc mừng Cư phụ, Cư phụ rót trà cho hai bà đó, mời ngồi, liền vội vàng gấp rút kêu chúng ta tới, ông ấy đến phía sau đi lấy thiếp canh cùng đáp lễ đã chuẩn bị.”
Hắn nói đến đây, Dư nương nhanh chân đuổi tới, xe ngựa lúc này cũng chuẩn bị xong, mọi người cùng nhau lên xe chạy gấp đến quán rượu Trụ Trạch. Người kia gặp qua Dư nương, đem những chuyện kia lại giản lược nói lại một lần, sau đó tiếp tục nói tiếp:“Ta cảm thấy việc này cũng không thể trách Cư phụ, ta cùng hai bà mối kia cũng có nói chuyện, nhưng hai người đó rõ ràng không lộ ra một chút cái gì không ổn. Về sau Cư phụ đi ra, đem thiếp canh cùng đáp lễ đưa cho hai bà ta, còn hỏi hai bà ta tại sao nhanh như vậy đã tới, Dư nương chỉ nói từ hôm nay trở đi đều là là ngày tốt để hạ lễ, nhưng ông ấy còn tưởng rằng mấy hôm sau mới đến.”
Dư nương gật đầu:“Quả thật là như thế, từ hôm nay trở đi đều là ngày tốt lành, nhưng ta đã nói với Cư phụ, trước khi hạ lễ ta sẽ tự mình đến gặp ông ấy để xác định ngày. Hơn nữa việc hạ lễ này rất trọng yếu, ta sẽ đi cùng bà mối tới. Không có định hôm nay là bởi vì có thất sa tanh ta ngại bà mối chọn không tốt, đang muốn đến cửa hàng xem lại một chút, hơn nữa theo bát tự của Nhị gia, mấy ngày sau vẫn tốt hơn. Ta vốn nghĩ hôm nay mang những thứ đó ra điểm lại một lần liền nói với Cư phụ nói mấy ngày sau hạ lễ .”
Tiểu nhị quán rượu gấp rút nói với Long Nhị:“Nhị gia, việc này thực không trách được Cư phụ. Ông ấy cũng nói như vậy với hai vị kia, hai vị kia cũng không nói là thay thế nhà khác tới, chỉ nói hôm nay là ngày tốt như thế nào, lễ này đã đếm đủ, nên nhận mau hỉ sự. Hai người đó nói xong một dãy lời nói cát tường ra khuông ra dáng, Cư phụ và chúng ta cũng không cảm thấy có cái gì không đúng. Sau đó hai người đó nhận từ Cư phụ những thứ đó, trà cũng không uống, nói cũng không nhiều lời, đúng là muốn đi. Lúc này Cư phụ mới mở túi thiếp canh kia ra xem, vừa nhìn một cái liền trợn tròn mắt.”
“Là nhà ai?” Long Nhị lạnh giọng hỏi, trong lòng hắn tuy có nghi ngờ, nhưng vẫn muốn xác định một chút.
“Ta nghe Cư phụ đuổi theo kêu, nói sai rồi sai rồi, tại sao lại là Vân gia.”
Long Nhị mắt híp lại, bộ dạng giận mà uy kia hù dọa tiểu nhị quán rượu co rụt lại. Trong xe nhất thời an tĩnh lại, một lát sau người kia lắp bắp lại vì Cư phụ nói chuyện:“Nhị gia, việc này không trách được Cư phụ. Ông ấy thấy tên trên thiếp canh không đúng, liền vội vàng đuổi theo, nói nhận sai rồi, muốn đưa lễ lại, lấy thiếp canh cùng đáp lễ trở về. Thế nhưng lúc đó hai bà mối kia từ đùa giỡn thành vô lại, nói là sính lễ nào có chuyện muốn lui liền lui, còn nói thiếp canh đáp lễ ra cửa, không có đạo lý quay đầu lại. Nói hôn sự này là đã định rồi, kêu Cư phụ nên yên tâm chờ kiệu hoa đến mới phải.”
Tiểu nhị nói đến đây, nhìn trộm sắc mặt Long Nhị, thấy vẻ mặt hắn không có thay đổi gì, vì vậy tăng lên thêm can đảm, nói tiếp :“Cư phụ cùng hai bà đó tranh chấp thật lâu, chúng ta cũng đi lên hỗ trợ cản người, thế nhưng hai bà kia mang theo vài gã sai vặt tráng đinh tới, đúng là cũng không sợ chúng ta, chết sống không muốn mang thứ đó trả cho chúng ta, còn xô đẩy, muốn đoạt lấy mà đi. Cư phụ nóng nảy, mang gậy ra cản bọn họ, một hồi nháo loạn ồn ào, khiến cô nương cũng đi ra, cô nương biết việc này rồi, nói cho bọn họ biết cho dù bà ta có mang thứ đó đi, kiệu hoa dám đến thì nàng dám đập, bà kia cũng nói lời khó nghe, cha cùng chúng ta cùng mấy gã sai vặt cũng bắt đầu xô xát, về sau thật sự là quá sức, Cư phụ liền gọi ta đến thỉnh Nhị gia.”
Long Nhị không lên tiếng, người kia ngồi nhìn Dư nương một chút, không biết nên nói cái gì cho phải .
Dư nương thở dài, bà có thể nói cái gì đây? Bà đã sống đến chừng đó tuổi, thật đúng là chưa nghe nói qua chuyện ô long kiểu nhận sai sính lễ này.
Vài người cũng không có nói gì, rất nhanh chạy tới quán rượu Trụ Trạch.
Lúc này bên ngoài cửa hàng đã không có người làm ầm ĩ, chỉ có hai vị hộ vệ Long phủ đang canh giữ ở nơi cửa chính. Bọn họ thấy Long Nhị đến, gấp rút thi lễ tiếng gọi Nhị gia.
Long Nhị bị bắt tay vào làm, dẫn đầu đi vào cửa hàng.
Trong nội đường quán rượu có không ít người, tất cả đều đứng. Hai bà mối mặc hồng y, năm gã sai vặt áo lam đứng trong góc, trong tay còn ôm đồ đáp lễ phủ tấm vải đỏ. Cư phụ nét mặt già nua đỏ bừng, cùng một tiểu nhị khác cầm trên tay cây gậy trừng mắt nhìn chằm chằm những người kia. Lý Kha cùng hai hộ vệ canh giữ ở hai bên, đem đám bà mối kia bức vào trong góc. Mà Cư Mộc Nhi đứng ở bên cạnh Cư phụ, ôm trượng trúc của nàng, sắc mặt cũng rất không tốt.
Long Nhị vừa vào nhà, Lý Kha cùng vài hộ vệ cùng kêu lên gọi:“Nhị gia.” Cư phụ giống như thấy được cứu tinh, thiếu chút nữa lão lệ tung hoành:“Nhị gia, ta nhận sai rồi, nhưng ta không có cho mấy người đó đi, ta đã ngăn hết lại.”
Long Nhị gật gật đầu, nhưng lại nhìn về phía Cư Mộc Nhi.
Băng vải trên đầu nàng đã mất, tóc rối, hiển nhiên là lúc bà mối đến nàng còn chưa dậy, tiếng ồn ào đánh thức nàng, nàng vội vàng đi ra, tóc cũng chưa chải lại. Nhị gia đi tới, thân mật lấy ngón tay thay nàng gẩy gẩy sợi tóc tán loạn, nói:“Tại sao bộ dáng như vậy liền chạy ra đây?”
“Nhị gia.” Cư Mộc Nhi nhẹ giọng gọi hắn, giọng nói vừa lo lắng vừa khẩn cầu.
Long Nhị không có đáp lời nàng, lại nói với Dư nương:“Làm phiền Dư nương mang nàng đi xuống, chỉnh trang xong lại trở ra. Ta ở đây chờ.”
Dư nương đáp, vội vàng đến kéo Cư Mộc Nhi đi xuống chải đầu.
Long Nhị xoay người lại, rút qua một cái ghế, “rầm” một tiếng nặng nề để xuống trước mặt hai vị bà mối kia, sau đó tứ bình bát ổn ngồi lên, giương mắt lạnh lẽo nhìn hai người đó.
Toàn bộ người trong phòng đều đứng, chỉ có Long Nhị ngồi, hắn thấp hơn bọn họ, nhưng khí thế lại mạnh nhất. Hai bà mối kia bị hắn nhìn chằm chằm có chút cứng người, nhìn thoáng qua nhau, một tiếng cũng không dám nói.
Long Nhị không nói lời nào, những người khác cũng không dám nói chuyện, trong phòng yên tĩnh. Cư phụ kỳ thật hơi mệt chút, ông đang suy nghĩ Long Nhị gia đã đến, cây gậy của ông có phải nên buông xuống hay không. Nhưng nhìn thấy người khác cũng không động, ông cũng không dám động.
Một lát sau, Dư nương mang theo Cư Mộc Nhi đi ra, nàng đã chải đầu xong, lại khoác thêm một cái áo bông, nhìn qua tinh thần tốt hơn một chút. Long Nhị nhìn nàng đến gần, nói câu:“Ngồi.”
Dư nương vội vàng kéo cái ghế dựa cho nàng, Cư Mộc Nhi lại lắc đầu không ngồi, nàng đi đến sau lưng Long Nhị, chạm vào vai của hắn. Long Nhị đưa tay cầm tay nàng, chỉ cảm thấy năm ngón tay lạnh buốt, không khỏi nhíu lông mày.
Long Nhị quay đầu nhìn thoáng qua Cư phụ. Cư phụ tự biết gây họa, bị con rể tương lai này nhìn cái này, không khỏi có chút chột dạ.
Long Nhị nói:“Cha, ngồi đi.”
Cư phụ nhìn thoáng qua nữ nhi, nữ nhi đang đứng, vậy ông cũng đứng. Ông lắc lắc đầu không ngồi, Long Nhị liền không để ý đến ông ta nữa.
Long Nhị đưa ánh mắt quay lại đến hai bà mối kia, nhìn chằm chằm hai người đó, phun ra ba chữ: “Giao ra đây.”
Ba chữ này nói ra rất nhẹ, nhưng lạnh lùng khiến cho hai bà mối kia run lên. Hai bà nhìn nhau một cái, do dự nửa ngày, một người trong đó run lẩy bẩy đưa một tờ giấy đỏ thả lên một bên bàn. Một người khác phất phất tay, cho bọn sai vặt đem đáp lễ nhà gái cũng bỏ lên trên bàn.
Cư phụ hai bước dài xông tới, đoạt tờ giấy lại, mở ra nghiêm túc nhìn, kêu lên:“Chính là cái này, là thiếp canh ta đã chuẩn bị.” Ông vui mừng nhìn Long Nhị, ông ta cầm gậy chặn đường cũng không thể đòi lại, Nhị gia nói ba chữ liền làm xong, quả nhiên người với người không phải ai cũng giống nhau a.
Long Nhị không có quay đầu lại nhìn ông, hắn nhìn chằm chằm hai bà mối kia, lại hướng Cư phụ đưa tay ra:“Của hai người kia đâu?”
“A?” Cư phụ vẫn còn đang mừng như điên không có phản ứng kịp.
“Thiếp canh cùng Lễ Thư.”
“A nha.” Cư phụ vội vàng lấy ra, sải vài bước xông tới giao cho hai cái bà mối kia.
Long Nhị lại nói:“Đưa cho ta.”
Cư phụ sững sờ, nhưng vẫn nghe lời xoay người, đem thiếp canh Lễ Thư cho Long Nhị.
Long Nhị mở ra nhìn, rất nghiêm túc, xem từng chữ từng chữ, thấy tên “Vân Thanh Hiền”, hắn cười lạnh. Hắn cười một tiếng như vậy, đám bà mối lại càng cứng người run rẩy.
Long Nhị giương mắt nhìn hai bà ta, nhẹ giọng hỏi:“Biết ta là ai không?”
Hai bà mối mãnh liệt gật đầu.
“Rất tốt.” Long Nhị thong thả ung dung nói:“Như vậy hai bà trở về cũng có thể nói với bên kia.” Hắn nói xong lời này, đưa tay liền giơ thiếp canh và Lễ Thư kia lên cao xé nát bấy, giơ tay vứt ngay trước mặt hai bà mối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.