Chương 37: THÀNH THẬT, AN LÒNG
Nhất Cố Tử Căng
01/12/2020
Bên trong phòng bao, Chu Noãn và Trương Tuần ngồi im không nói gì.
Trương Tuần chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt không còn kín như bưng. Đôi mắt đầy hàm ý nhìn Chu Noãn.
Chu Noãn có chút bối rối, ngón tay siết lại. Cô dần lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng đầu lên, nhìn anh ta.
Hai người nhìn nhau một lúc thì Trương Tuần cười đảo mắt đi trước, anh ta hỏi: "Em có muốn uống gì không?"
Chu Noãn sửng sốt, nhìn về trên bàn thuỷ tinh, là rượu à...
Trương Tuần lại cười: "Rượu thì miễn đi."
Nói xong, anh ta lại tự mình cầm chén rượu trên bàn lên uống một ngụm.
Bầu không khí giữa hai người có chút lúng túng, Chu Noãn vốn đã nghĩ xong phải nói gì, giờ lại không biết nói từ đâu.
"Em muốn gặp tôi à?" Trương Tuần lại quay đầu nhìn cô.
Chu Noãn từ chối cho ý kiến, cô hết gật đầu rồi lại lắc đầu.
Cô bất đắc dĩ cười: "Ừm... Đúng là có mấy câu muốn hỏi anh."
"Hỏi đi." Trương Tuần gọn gàng dứt khoát, lời nói bình thản không có bất kỳ cảm xúc gì khác.
"Vì sao... anh lại giúp đỡ tôi..." Chu Noãn khẽ hỏi.
Sự giúp đỡ của Trương Tuần với cô đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi giúp đỡ bình thường.
"Ừm... Tôi nhiều tiền..." Dáng vẻ danh ta vẫn vô lại như thế.
Chu Noãn cụp mắt, rõ ràng anh không phải như vậy, vì sao anh cứ bày ra vẻ mặt bất cần đời trước mặt cô.
"Vậy vì sao... Anh phải giả vờ... Không nhận ra tôi?" Lúc hỏi câu này, đôi mắt sáng của cô nhìn anh chăm chú.
Trương Tuần lắc lư chén rượu: "À... Chuyện này hả..."
Anh nghiêng đầu lại: "Sợ em quá nhiệt tình, ha ha."
Chu Noãn lại cúi đầu xuống, hình như bình thường cô rất lạnh nhạt với Trương Tuần. Nếu như biết thân phận của anh, cô chắc là sẽ thay đổi thái độ một chút, thành giống như bây giờ. Nghĩ ngợi hồi lâu, Chu Noãn lại nặn ra một câu: "Cám ơn anh, đã giúp tôi suốt bao năm."
Trở thành chỗ dựa của cô, cho cô hy vọng, cứu chị của cô.
"Không cần." Trương Tuần lại uống một hớp rượu, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
Chu Noãn thấy anh hình như không muốn đáp lại mình bèn lấy một đồ vật trong túi ra đặt trên bàn thuỷ tinh: "Dây chuyền của anh, trả lại cho anh."
"Còn có..." Chu Noãn lại lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra: "Đây là mấy trăm ngàn tệ trước kia anh cho tôi mượn, đều ở đây."
Trương tuần nhìn hai vật đó.
"Không cần à?" Anh hỏi.
"À..." Chu Noãn hơi lúng túng: "Chúng quá quý giá... Tôi... Tôi..."
"Không cần nữa thì thôi vậy." Trương Tuần ngắt lời cô.
Chu Noãn chép miệng.
Haizzzz...
Cô thở dài trong lòng, cô chỉ muốn đến cảm ơn anh, sao lại lúng túng như vậy chứ.
"Vì sao anh lại thôi việc?" Chu Noãn thuận miệng hỏi, hỏi xong lại cảm giác mình quản quá nhiều.
Ngón tay Trương Tuần nhịp nhịp trên đầu gối, anh ta đáp: "Thay đổi triệt để, trở về kế thừa công ty."
"À..." Chu Noãn đáp lại, cô cũng hiểu, trong nhà là công ty lớn luôn cần có người kế thừa.
Trương Tuần để chén rượu xuống, cầm lấy hộp dây chuyền và tấm thẻ kia, anh ta nghiêng đầu nhìn xuống: "Nếu em không có gì để nói thì tôi đi đây."
Chu Noãn ngẩng đầu, ánh sáng chiếu rọi khiến cô không thấy rõ tình cảm sâu sắc trong mắt Trương Tuần.
Trương Tuần lại có thể thấy rõ vẻ mặt của cô. Vẻ mặt dịu dàng, anh nhìn đi chỗ khác, ngang qua người cô đi về phía cổng chính.
"Trương Tuần..."
Lúc anh ta sắp đi tới cửa, Chu Noãn gọi lại.
Trương Tuần dừng bước, tay siết chặt khiến cái hộp và tấm thẻ trong tay đều hơi biến dạng.
"Cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh!" Chu Noãn nói vô cùng thành khẩn, giọng hơi run rẩy vì kích động, chỉ sợ anh đi ra khỏi cửa này thì không nghe được.
Trương Tuần đột nhiên quay đầu lại, sải bước đi đến trước mặt Chu Noãn rồi ôm cô vào lòng. Cái ôm này đặc biệt, đặc biệt dùng sức.
Chu Noãn hơi kinh ngạc nhưng không hề đẩy ra, trong mắt lấp lánh nước, khóe miệng lại là nụ cười.
Viên mãn như vậy.
Trương Tuần ôm chặt cô vài giây rồi buông cô ra, vạch rõ giới hạn.
Anh ta xoay người, bước đi không một lần quay đầu.
Ra khỏi phòng bao, Trương Tuần nhìn thấy Chu Diệc Mạch đang tựa lên tường, những cảm xúc bị đè nén từ ban nãy bùng nổ.
Trương Tuần không nói lời nào, chỉ ném đồ trong tay xuống đất, nắm cổ áo Chu Diệc Mạch rồi cho anh một cú đấm nặng nề.
Chu Diệc Mạch bị đánh bật vào tường, nhưng anh không hề đánh trả mà chỉ đưa tay xoa khóe miệng chảy máu.
"Đủ rồi chứ?" Chu Diệc Mạch thản nhiên nói.
Trương Tuần khom lưng nhặt những thứ bị ném dưới đất, anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Diệc Mạch, không nói gì.
Tối nay, việc Chu Diệc Mạch gọi Chu Noãn đến chặt đứt toàn bộ khả năng giữa Trương Tuần và Chu Noãn, hoàn toàn triệt để, không còn chút đường sống.
Cú đấm ấy là sự không cam lòng cuối cùng của Trương Tuần anh.
Đánh xong thoải mái hẳn.
"Cứ như vậy đi." Trương Tuần cười một tiếng, xoa xương tay, cất bước rời khỏi.
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, Chu Diệc Mạch tựa vào bên tường, vẻ mặt ảm đạm không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc Chu Noãn đi ra khỏi phòng bao, Chu Diệc Mạch đang khẽ lau khóe miệng, bên ngoài ánh sáng lấp lánh, đủ mọi màu sắc của đèn chiếu rọi khiến Chu Noãn bị hoa mắt, nhưng cô lại chú ý tới khóe miệng bị thương của Chu Diệc Mạch.
Cô tiến lên một bước, muốn đưa tay chạm vào lại sợ làm đau anh, lo lắng hỏi: "Chỗ này làm sao vậy? Đánh nhau? Với..."
"Không sao." Chu Diệc Mạch một câu dứt khoát: "Là anh đáng đời."
Nhưng anh thấy đáng.
Chu Diệc Mạch một tay ôm eo Chu Noãn, kéo cô vào lòng mình, tay kia đặt sau đầu cô. Bàn tay lướt nhẹ qua mái tóc mềm mại.
Chu Diệc Mạch cười khẽ, anh đang rất vui.
Ở quán bar, bọn họ hành động như vậy cũng không có ai dừng chân quan sát. Nơi đây, đâu đâu cũng có những đôi nam nữ không thể khống chế nổi tình cảm trong lòng mà thể hiện ái ân. Nhưng duy chỉ có cái ôm của họ không nhiễm chút tình dục nào, vô cùng thuần khiết.
"Hai người nói chuyện gì thế?" Chu Diệc Mạch môi dán vào tai Chu Noãn hỏi.
"Không nói chuyện gì cả."
Chu Noãn đáp, cô và Trương Tuần hình như không nói gì có ý nghĩa.
"Cuối cùng anh ấy ôm em một cái." Chu Noãn nói thật, giọng điệu vui vẻ.
"Em rất vui vẻ." Chu Noãn tiếp tục.
Nguyện vọng nhiều năm được thực hiện, cô đã không còn gì tiếc nuối.
Chu Diệc Mạch: "Ôm... Em?"
"Đúng vậy, anh ghen à?"
Chu Noãn cố ý cười hỏi, bình thường cảm thấy Chu Diệc Mạch rộng lượng, thật ra thì cũng rất hẹp hòi.
"Anh bây giờ cũng đang ôm em." Chu Diệc Mạch không trực tiếp trả lời trêu chọc của Chu Noãn.
"Vâng vâng vâng." Chu Noãn cười.
Đi ra từ quán bar, Chu Noãn liền kéo Chu Diệc Mạch đi tìm Vương Lỵ, may mà quán rượu cách chỗ hai cô ăn cơm không xa.
Từ lúc Chu Diệc Mạch tiến vào, Vương Lỵ ngạc nhiên há hốc miệng. Wow! Chiều cao này! Vóc người này! Khuôn mặt này! Cử chỉ lời nói này! Thật đúng như Noãn Noãn nhà cô nói: Hoàn mỹ!
Cô len lén giơ ngón tay cái lên với Chu Noãn, Chu Noãn cười khẽ.
Sau khi ăn xong, Vương Lỵ ghé vào bên tai Chu Noãn nói: "Chồng cậu và Trương Tuần đánh nhau? Quả nhiên là tình địch gặp tình địch mà..."
Chu Noãn nhìn Chu Diệc Mạch ôm Tuế Tuế, cô chưa từng thấy anh đánh nhau, chẳng qua khóe miệng anh bị thương, chắc anh đau lắm.
"Được rồi, tớ đi đây." Vương Lỵ nói với Chu Noãn.
Chu Noãn gật đầu: "Đi đường cẩn thận."
Vương Lỵ vẫy tay với Tuế Tuế và Chu Diệc Mạch, Chu Diệc Mạch gật đầu, Tuế Tuế cũng vẫy tay chào cô.
Đến khi Vương Lỵ đi rồi, Chu Noãn trở lại bên cạnh Chu Diệc Mạch. Cô xích lại gần hít hà thì ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng bèn hỏi: "Cho nên, Chu tiên sinh, chúng ta phải bắt xe về à?"
Chu Diệc Mạch cười, anh uống rượu rồi, chỉ có thể vậy thôi.
Buổi tối, Chu Noãn cầm một hộp thuốc gia đình ngồi ở bên giường, cô ngoắc ngón tay về phía Chu Diệc Mạch, ra hiệu anh ngồi xuống.
Chu Diệc Mạch để tờ báo trong tay qua một bên, ngồi thẳng.
Chu Noãn lấy thuốc mỡ ra từ trong hộp thuốc, lại lấy tăm bông ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho Chu Diệc Mạch.
"Có đau không anh?" Chu Noãn hỏi.
"Nếu anh nói đau thì em sẽ làm gì?"
"Thổi cho anh?" Chu Noãn cười nói, cô thổi cho anh thật.
Chu Diệc Mạch bật cười, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đang hơi chu ra của cô.
Chu Noãn:... Em mới vừa bôi thuốc mỡ cho anh mà!!!
Thuốc mỡ dính vào một bên miệng Chu Noãn...
Hơn một tháng sau, nhà trẻ cho nghỉ đông, cũng có nghĩa là Chu Noãn có thời gian rảnh để dành cho bản thân.
Nhà trẻ Tuế Tuế cho nghỉ tương đối trễ, còn phải học hơn một tuần nữa.
Chu Noãn vốn định làm gia sư, kết quả Chu Diệc Mạch vô cùng khéo léo bóp chết ý định của cô, lý do là: Cô thiếu sắt thiếu máu tương đối nghiêm trọng, không nên làm lụng vất vả thì hơn.
Vì vậy Chu Noãn ở nhà một mình, rảnh rỗi vô vị.
Chu Noãn ôm gối ngồi trên ghế sô pha, tính toán thời gian, qua một khoảng thời gian nữa là đến lễ mừng năm mới rồi.
Phải gặp bố mẹ ông bà Chu Diệc Mạch, hồi hộp quá...
Chu Noãn thở dài, không phải là hồi hộp bình thường mà là rất hồi hộp.
So với mình lúc phỏng vấn công việc còn hồi hộp hơn, chẳng lẽ là cái mà họ gọi là chứng sợ gặp phụ huynh?
Chu Noãn nghĩ mãi rồi bật cười.
Dì Lý hôm nay không có ở đây, Chu Noãn đi tới phòng đàn. Chu Diệc Mạch đặc biệt giữ lại căn phòng có ánh sáng tốt nhất cho cô để cây pi-a-nô.
Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng trống vắng với lớp vôi tường trắng nõn, trong phòng chỉ có mỗi cây đàn cũ kĩ của cô.
Chu Noãn đi tới trước đàn dương cầm, nhấc nắp đậy lên, chọc mấy nút trắng đen, tiếng nhạc liền vang lên.
Mặt tràn đầy ý cười, cô ngồi xuống đánh đàn.
Đàn dương cầm rõ ràng đã cũ, âm sắc đã hơi thay đổi nhưng không ảnh hưởng tới giai điệu bài nhạc trôi chảy ấm áp, cho thấy người đánh đàn đang rất vui.
Đàn xong nốt cuối cùng, Chu Noãn thu tay lại.
"Rất êm tai."
Chu Noãn nghe tiếng ngoảnh đầu lại, Chu Diệc Mạch không biết từ lúc nào đã tựa vào trên cánh cửa, dáng vẻ nhàn nhã.
Chu Noãn đứng lên hỏi: "Sao anh lại về giờ này?"
Bây giờ anh không phải đang đi làm sao?
"Lấy đồ." Chu Diệc Mạch thản nhiên nói.
Anh thừa lúc thời gian nghỉ trưa quay về lấy báo cáo nghiên cứu, không ngờ lại nghe thấy Chu Noãn đang đánh đàn. Chu Noãn rất nhập tâm, không phát hiện anh đã trở về, anh cũng không quấy rầy.
Lần đầu tiên nghe cô đánh đàn, cảm thấy... rất tốt.
Chu Noãn đi tới bên cạnh anh, hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Chu Diệc Mạch gật gật đầu, ôm eo cô, hôn một cái lên gò má: "Còn em?"
"Em cũng ăn rồi."
Chu Noãn cười khúc khích.
Chu Diệc Mạch lên lầu, đi đến thư phòng, lấy được báo cáo rồi chuẩn bị ra ngoài.
Chu Noãn chạy vào phòng bếp cầm một quả táo, lúc này đang gặm táo sau lưng anh.
Chu Diệc Mạch đi xong giày, quay đầu lại nhìn cô một cái.
Chu Noãn đang chăm chú ăn táo, căn bản không phát hiện ánh mắt nóng bỏng của ai đó.
Chu Diệc Mạch thở dài, đưa tay vòng qua eo cô, Chu Noãn mới ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh đi đây." Chu Diệc Mạch dịu dàng nói.
Chu Diệc Mạch ghé vào hôn lên má cô. Anh nghĩ một lát rồi khẽ cười, cúi đầu cắn một miếng lên trái táo trên tay cô rồi vui vẻ đi ra.
Chu Diệc Mạch đi rồi, Chu Noãn mới sờ mặt mình. Anh lúc nào cũng thích nhẹ nhàng hôn cô, lên trán, lên hai má, lên khóe miệng.
Ừm... Cô thấy thế này rất tốt.
Chu Noãn hoàn hồn, liếc nhìn quả táo trong tay, mặt xịu xuống.
Chu Diệc Mạch khi nãy cắn một miếng to, ăn mất hơn nửa quả táo...
Trương Tuần chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt không còn kín như bưng. Đôi mắt đầy hàm ý nhìn Chu Noãn.
Chu Noãn có chút bối rối, ngón tay siết lại. Cô dần lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng đầu lên, nhìn anh ta.
Hai người nhìn nhau một lúc thì Trương Tuần cười đảo mắt đi trước, anh ta hỏi: "Em có muốn uống gì không?"
Chu Noãn sửng sốt, nhìn về trên bàn thuỷ tinh, là rượu à...
Trương Tuần lại cười: "Rượu thì miễn đi."
Nói xong, anh ta lại tự mình cầm chén rượu trên bàn lên uống một ngụm.
Bầu không khí giữa hai người có chút lúng túng, Chu Noãn vốn đã nghĩ xong phải nói gì, giờ lại không biết nói từ đâu.
"Em muốn gặp tôi à?" Trương Tuần lại quay đầu nhìn cô.
Chu Noãn từ chối cho ý kiến, cô hết gật đầu rồi lại lắc đầu.
Cô bất đắc dĩ cười: "Ừm... Đúng là có mấy câu muốn hỏi anh."
"Hỏi đi." Trương Tuần gọn gàng dứt khoát, lời nói bình thản không có bất kỳ cảm xúc gì khác.
"Vì sao... anh lại giúp đỡ tôi..." Chu Noãn khẽ hỏi.
Sự giúp đỡ của Trương Tuần với cô đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi giúp đỡ bình thường.
"Ừm... Tôi nhiều tiền..." Dáng vẻ danh ta vẫn vô lại như thế.
Chu Noãn cụp mắt, rõ ràng anh không phải như vậy, vì sao anh cứ bày ra vẻ mặt bất cần đời trước mặt cô.
"Vậy vì sao... Anh phải giả vờ... Không nhận ra tôi?" Lúc hỏi câu này, đôi mắt sáng của cô nhìn anh chăm chú.
Trương Tuần lắc lư chén rượu: "À... Chuyện này hả..."
Anh nghiêng đầu lại: "Sợ em quá nhiệt tình, ha ha."
Chu Noãn lại cúi đầu xuống, hình như bình thường cô rất lạnh nhạt với Trương Tuần. Nếu như biết thân phận của anh, cô chắc là sẽ thay đổi thái độ một chút, thành giống như bây giờ. Nghĩ ngợi hồi lâu, Chu Noãn lại nặn ra một câu: "Cám ơn anh, đã giúp tôi suốt bao năm."
Trở thành chỗ dựa của cô, cho cô hy vọng, cứu chị của cô.
"Không cần." Trương Tuần lại uống một hớp rượu, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ.
Chu Noãn thấy anh hình như không muốn đáp lại mình bèn lấy một đồ vật trong túi ra đặt trên bàn thuỷ tinh: "Dây chuyền của anh, trả lại cho anh."
"Còn có..." Chu Noãn lại lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi xách ra: "Đây là mấy trăm ngàn tệ trước kia anh cho tôi mượn, đều ở đây."
Trương tuần nhìn hai vật đó.
"Không cần à?" Anh hỏi.
"À..." Chu Noãn hơi lúng túng: "Chúng quá quý giá... Tôi... Tôi..."
"Không cần nữa thì thôi vậy." Trương Tuần ngắt lời cô.
Chu Noãn chép miệng.
Haizzzz...
Cô thở dài trong lòng, cô chỉ muốn đến cảm ơn anh, sao lại lúng túng như vậy chứ.
"Vì sao anh lại thôi việc?" Chu Noãn thuận miệng hỏi, hỏi xong lại cảm giác mình quản quá nhiều.
Ngón tay Trương Tuần nhịp nhịp trên đầu gối, anh ta đáp: "Thay đổi triệt để, trở về kế thừa công ty."
"À..." Chu Noãn đáp lại, cô cũng hiểu, trong nhà là công ty lớn luôn cần có người kế thừa.
Trương Tuần để chén rượu xuống, cầm lấy hộp dây chuyền và tấm thẻ kia, anh ta nghiêng đầu nhìn xuống: "Nếu em không có gì để nói thì tôi đi đây."
Chu Noãn ngẩng đầu, ánh sáng chiếu rọi khiến cô không thấy rõ tình cảm sâu sắc trong mắt Trương Tuần.
Trương Tuần lại có thể thấy rõ vẻ mặt của cô. Vẻ mặt dịu dàng, anh nhìn đi chỗ khác, ngang qua người cô đi về phía cổng chính.
"Trương Tuần..."
Lúc anh ta sắp đi tới cửa, Chu Noãn gọi lại.
Trương Tuần dừng bước, tay siết chặt khiến cái hộp và tấm thẻ trong tay đều hơi biến dạng.
"Cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn anh!" Chu Noãn nói vô cùng thành khẩn, giọng hơi run rẩy vì kích động, chỉ sợ anh đi ra khỏi cửa này thì không nghe được.
Trương Tuần đột nhiên quay đầu lại, sải bước đi đến trước mặt Chu Noãn rồi ôm cô vào lòng. Cái ôm này đặc biệt, đặc biệt dùng sức.
Chu Noãn hơi kinh ngạc nhưng không hề đẩy ra, trong mắt lấp lánh nước, khóe miệng lại là nụ cười.
Viên mãn như vậy.
Trương Tuần ôm chặt cô vài giây rồi buông cô ra, vạch rõ giới hạn.
Anh ta xoay người, bước đi không một lần quay đầu.
Ra khỏi phòng bao, Trương Tuần nhìn thấy Chu Diệc Mạch đang tựa lên tường, những cảm xúc bị đè nén từ ban nãy bùng nổ.
Trương Tuần không nói lời nào, chỉ ném đồ trong tay xuống đất, nắm cổ áo Chu Diệc Mạch rồi cho anh một cú đấm nặng nề.
Chu Diệc Mạch bị đánh bật vào tường, nhưng anh không hề đánh trả mà chỉ đưa tay xoa khóe miệng chảy máu.
"Đủ rồi chứ?" Chu Diệc Mạch thản nhiên nói.
Trương Tuần khom lưng nhặt những thứ bị ném dưới đất, anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Diệc Mạch, không nói gì.
Tối nay, việc Chu Diệc Mạch gọi Chu Noãn đến chặt đứt toàn bộ khả năng giữa Trương Tuần và Chu Noãn, hoàn toàn triệt để, không còn chút đường sống.
Cú đấm ấy là sự không cam lòng cuối cùng của Trương Tuần anh.
Đánh xong thoải mái hẳn.
"Cứ như vậy đi." Trương Tuần cười một tiếng, xoa xương tay, cất bước rời khỏi.
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, Chu Diệc Mạch tựa vào bên tường, vẻ mặt ảm đạm không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc Chu Noãn đi ra khỏi phòng bao, Chu Diệc Mạch đang khẽ lau khóe miệng, bên ngoài ánh sáng lấp lánh, đủ mọi màu sắc của đèn chiếu rọi khiến Chu Noãn bị hoa mắt, nhưng cô lại chú ý tới khóe miệng bị thương của Chu Diệc Mạch.
Cô tiến lên một bước, muốn đưa tay chạm vào lại sợ làm đau anh, lo lắng hỏi: "Chỗ này làm sao vậy? Đánh nhau? Với..."
"Không sao." Chu Diệc Mạch một câu dứt khoát: "Là anh đáng đời."
Nhưng anh thấy đáng.
Chu Diệc Mạch một tay ôm eo Chu Noãn, kéo cô vào lòng mình, tay kia đặt sau đầu cô. Bàn tay lướt nhẹ qua mái tóc mềm mại.
Chu Diệc Mạch cười khẽ, anh đang rất vui.
Ở quán bar, bọn họ hành động như vậy cũng không có ai dừng chân quan sát. Nơi đây, đâu đâu cũng có những đôi nam nữ không thể khống chế nổi tình cảm trong lòng mà thể hiện ái ân. Nhưng duy chỉ có cái ôm của họ không nhiễm chút tình dục nào, vô cùng thuần khiết.
"Hai người nói chuyện gì thế?" Chu Diệc Mạch môi dán vào tai Chu Noãn hỏi.
"Không nói chuyện gì cả."
Chu Noãn đáp, cô và Trương Tuần hình như không nói gì có ý nghĩa.
"Cuối cùng anh ấy ôm em một cái." Chu Noãn nói thật, giọng điệu vui vẻ.
"Em rất vui vẻ." Chu Noãn tiếp tục.
Nguyện vọng nhiều năm được thực hiện, cô đã không còn gì tiếc nuối.
Chu Diệc Mạch: "Ôm... Em?"
"Đúng vậy, anh ghen à?"
Chu Noãn cố ý cười hỏi, bình thường cảm thấy Chu Diệc Mạch rộng lượng, thật ra thì cũng rất hẹp hòi.
"Anh bây giờ cũng đang ôm em." Chu Diệc Mạch không trực tiếp trả lời trêu chọc của Chu Noãn.
"Vâng vâng vâng." Chu Noãn cười.
Đi ra từ quán bar, Chu Noãn liền kéo Chu Diệc Mạch đi tìm Vương Lỵ, may mà quán rượu cách chỗ hai cô ăn cơm không xa.
Từ lúc Chu Diệc Mạch tiến vào, Vương Lỵ ngạc nhiên há hốc miệng. Wow! Chiều cao này! Vóc người này! Khuôn mặt này! Cử chỉ lời nói này! Thật đúng như Noãn Noãn nhà cô nói: Hoàn mỹ!
Cô len lén giơ ngón tay cái lên với Chu Noãn, Chu Noãn cười khẽ.
Sau khi ăn xong, Vương Lỵ ghé vào bên tai Chu Noãn nói: "Chồng cậu và Trương Tuần đánh nhau? Quả nhiên là tình địch gặp tình địch mà..."
Chu Noãn nhìn Chu Diệc Mạch ôm Tuế Tuế, cô chưa từng thấy anh đánh nhau, chẳng qua khóe miệng anh bị thương, chắc anh đau lắm.
"Được rồi, tớ đi đây." Vương Lỵ nói với Chu Noãn.
Chu Noãn gật đầu: "Đi đường cẩn thận."
Vương Lỵ vẫy tay với Tuế Tuế và Chu Diệc Mạch, Chu Diệc Mạch gật đầu, Tuế Tuế cũng vẫy tay chào cô.
Đến khi Vương Lỵ đi rồi, Chu Noãn trở lại bên cạnh Chu Diệc Mạch. Cô xích lại gần hít hà thì ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng bèn hỏi: "Cho nên, Chu tiên sinh, chúng ta phải bắt xe về à?"
Chu Diệc Mạch cười, anh uống rượu rồi, chỉ có thể vậy thôi.
Buổi tối, Chu Noãn cầm một hộp thuốc gia đình ngồi ở bên giường, cô ngoắc ngón tay về phía Chu Diệc Mạch, ra hiệu anh ngồi xuống.
Chu Diệc Mạch để tờ báo trong tay qua một bên, ngồi thẳng.
Chu Noãn lấy thuốc mỡ ra từ trong hộp thuốc, lại lấy tăm bông ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương cho Chu Diệc Mạch.
"Có đau không anh?" Chu Noãn hỏi.
"Nếu anh nói đau thì em sẽ làm gì?"
"Thổi cho anh?" Chu Noãn cười nói, cô thổi cho anh thật.
Chu Diệc Mạch bật cười, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đang hơi chu ra của cô.
Chu Noãn:... Em mới vừa bôi thuốc mỡ cho anh mà!!!
Thuốc mỡ dính vào một bên miệng Chu Noãn...
Hơn một tháng sau, nhà trẻ cho nghỉ đông, cũng có nghĩa là Chu Noãn có thời gian rảnh để dành cho bản thân.
Nhà trẻ Tuế Tuế cho nghỉ tương đối trễ, còn phải học hơn một tuần nữa.
Chu Noãn vốn định làm gia sư, kết quả Chu Diệc Mạch vô cùng khéo léo bóp chết ý định của cô, lý do là: Cô thiếu sắt thiếu máu tương đối nghiêm trọng, không nên làm lụng vất vả thì hơn.
Vì vậy Chu Noãn ở nhà một mình, rảnh rỗi vô vị.
Chu Noãn ôm gối ngồi trên ghế sô pha, tính toán thời gian, qua một khoảng thời gian nữa là đến lễ mừng năm mới rồi.
Phải gặp bố mẹ ông bà Chu Diệc Mạch, hồi hộp quá...
Chu Noãn thở dài, không phải là hồi hộp bình thường mà là rất hồi hộp.
So với mình lúc phỏng vấn công việc còn hồi hộp hơn, chẳng lẽ là cái mà họ gọi là chứng sợ gặp phụ huynh?
Chu Noãn nghĩ mãi rồi bật cười.
Dì Lý hôm nay không có ở đây, Chu Noãn đi tới phòng đàn. Chu Diệc Mạch đặc biệt giữ lại căn phòng có ánh sáng tốt nhất cho cô để cây pi-a-nô.
Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng trống vắng với lớp vôi tường trắng nõn, trong phòng chỉ có mỗi cây đàn cũ kĩ của cô.
Chu Noãn đi tới trước đàn dương cầm, nhấc nắp đậy lên, chọc mấy nút trắng đen, tiếng nhạc liền vang lên.
Mặt tràn đầy ý cười, cô ngồi xuống đánh đàn.
Đàn dương cầm rõ ràng đã cũ, âm sắc đã hơi thay đổi nhưng không ảnh hưởng tới giai điệu bài nhạc trôi chảy ấm áp, cho thấy người đánh đàn đang rất vui.
Đàn xong nốt cuối cùng, Chu Noãn thu tay lại.
"Rất êm tai."
Chu Noãn nghe tiếng ngoảnh đầu lại, Chu Diệc Mạch không biết từ lúc nào đã tựa vào trên cánh cửa, dáng vẻ nhàn nhã.
Chu Noãn đứng lên hỏi: "Sao anh lại về giờ này?"
Bây giờ anh không phải đang đi làm sao?
"Lấy đồ." Chu Diệc Mạch thản nhiên nói.
Anh thừa lúc thời gian nghỉ trưa quay về lấy báo cáo nghiên cứu, không ngờ lại nghe thấy Chu Noãn đang đánh đàn. Chu Noãn rất nhập tâm, không phát hiện anh đã trở về, anh cũng không quấy rầy.
Lần đầu tiên nghe cô đánh đàn, cảm thấy... rất tốt.
Chu Noãn đi tới bên cạnh anh, hỏi: "Anh ăn cơm chưa?"
Chu Diệc Mạch gật gật đầu, ôm eo cô, hôn một cái lên gò má: "Còn em?"
"Em cũng ăn rồi."
Chu Noãn cười khúc khích.
Chu Diệc Mạch lên lầu, đi đến thư phòng, lấy được báo cáo rồi chuẩn bị ra ngoài.
Chu Noãn chạy vào phòng bếp cầm một quả táo, lúc này đang gặm táo sau lưng anh.
Chu Diệc Mạch đi xong giày, quay đầu lại nhìn cô một cái.
Chu Noãn đang chăm chú ăn táo, căn bản không phát hiện ánh mắt nóng bỏng của ai đó.
Chu Diệc Mạch thở dài, đưa tay vòng qua eo cô, Chu Noãn mới ngẩng đầu nhìn anh.
"Anh đi đây." Chu Diệc Mạch dịu dàng nói.
Chu Diệc Mạch ghé vào hôn lên má cô. Anh nghĩ một lát rồi khẽ cười, cúi đầu cắn một miếng lên trái táo trên tay cô rồi vui vẻ đi ra.
Chu Diệc Mạch đi rồi, Chu Noãn mới sờ mặt mình. Anh lúc nào cũng thích nhẹ nhàng hôn cô, lên trán, lên hai má, lên khóe miệng.
Ừm... Cô thấy thế này rất tốt.
Chu Noãn hoàn hồn, liếc nhìn quả táo trong tay, mặt xịu xuống.
Chu Diệc Mạch khi nãy cắn một miếng to, ăn mất hơn nửa quả táo...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.