Chương 13: Cô đẹp hơn cô ta rất nhiều
Slovia
08/01/2021
Bạch Ngôn không quan tâm, tiếp tục bước đi, còn Nguyệt Lam lại là người quay đầu lại.
“Có người gọi anh kìa sếp.” Cô ra hiệu cho anh.
“Kệ đi.” Anh nói, nắm cổ tay cô đi thẳng.
“A! Chờ đã!” Cô gái kia chạy đến chặn đường hai người.
Một cô gái trẻ, hình như mới là sinh viên đại học với cách ăn mặc khá táo bạo: tóc nhuộm màu neon, mặc bikini hai mảnh thiết kế hình tam giác đủ để “che những thứ cần che”, tay làm móng gắn đủ thứ hình dán linh tinh nhiều màu, trang điểm cũng có phần “hơi quá tay” khiến khuôn mặt cô gái trông hơi “không thật”.
Nguyệt Lam nhìn cô gái đó mà thấy bản thân hình như đã già rồi, cả cuộc đời cô chưa bao giờ “bắt kịp thời đại” cả.
“Cô là ai?” Anh lạnh lùng nhìn cô gái đó.
“Anh không phải người ở đây đúng không?” Vừa nói vừa như vô tình lướt mắt qua Nguyệt Lam đứng bên cạnh anh. “Cháu chào cô.”
Hạ Nguyệt Lam bất ngờ bị gọi “cô” làm cô nghi ngờ bản thân hóa ra trông già đến thế cơ à?
“Cô muốn gì?” Anh nắm cổ tay cô chặt hơn, rõ là đang mất kiên nhẫn.
Cô trấn an bằng cách vỗ vỗ nhẹ vài cái vào mu bàn tay anh. Mấy trường hợp như cô bé này cô không phải chưa từng gặp qua, không nói gì và mỉm cười chính là giải pháp tốt nhất.
“Em muốn xin số điện thoại của anh đó.” Cô nàng giở giọng ngọt ngào nói.
Anh nhíu mày, trong mắt anh cô ta chả khác nào một con lươn vặn vẹo. Thật chướng mắt.
“Tránh ra.” Anh nói như hăm dọa.
Cô gái lạnh run người, ánh mắt nhìn anh bỗng thêm một tầng sợ sệt và lo âu, nhưng cô ta vẫn mặt dày rướn người đến.
“Đi mà, em đảm bảo sẽ là người bạn gái ngoan mà.”
Khóe miệng Nguyệt Lam giật giật. Cô bé này…cũng quá là có tố chất làm diễn viên đóng vai hồ ly tinh đi chứ!
“Đừng để tôi phải nói lại. Cút.” Anh đã không thèm động tâm thì thôi đi, đây lại thẳng thừng đuổi “con gái nhà người ta” đi như thế, Nguyệt Lam cô cũng chịu anh luôn rồi.
Cô gái lần này không giấu nổi sợ hãi, đánh rơi cả điện thoại xuống cát. Vài giây sau, cô ta run rẩy nhặt điện thoại lên rồi chạy thục mạng. Thấy cảnh này, mấy cô nữ sinh hay phụ nữ có ý đồ tán tỉnh Phong Bạch Ngôn cũng thi nhau rụt đầu rụt cổ, cô gái kia đã ăn mặc đến nỗi thế rồi mà anh ta còn không để vào mắt thì nói gì đến bọn họ. Hiện tại thắc mắc chung của đám phụ nữ chính là: Cô gái đi bên cạnh anh là ai?
“Sếp này…anh cũng làm hơi quá rồi thì phải. Nhìn cô bé như sắp khóc vậy.” Cô nói.
“Tôi còn chưa tính sổ cô đâu. Người khác gọi là cô liền phải đáp lại à?” Anh bực dọc.
“À thì…đấy là phép lịch sự tối thiểu mà sếp.” Cô gãi đầu cười cười. “Mà anh cũng quá phũ rồi. Cô bé cũng chỉ là xin số điện thoại thôi.”
“Tôi không thích bị làm phiền bởi người lạ, và cô ta thực xấu xí.” Anh nói.
Cô bé đó cũng đâu đến nỗi nào…tiêu chuẩn của anh cao ngất ngưởng vậy thì cô lại phải đi tìm mấy tiểu thư xinh đẹp một chút rồi. Hạ Nguyệt Lam thở dài.
“Anh thấy thế nào mới là ‘đẹp’ hả sếp?” Cô hỏi.
Anh định nói “như cô là được”, nhưng lời ra đến miệng thì đành rút lại, thay vào đó, anh đáp: “Giản dị một chút, không trang điểm lòe loẹt.” Tất cả đều dựa trên cô mà thành.
Cô gật gù ghi nhớ, chắc chắn phải ghi chép lại thật cẩn thận để mấy cuộc coi mắt sau tránh sai sót. Mà hình như tiêu chuẩn về sắc đẹp của anh khá đơn giản nhỉ? Hồi xưa cô còn liệt kê được cả tá đặc điểm khác, nhưng bây giờ nó lại “tuột dốc không phanh” xuống thành hai điều kiện cơ bản này.
“Vừa nãy cô ta gọi cô là cái gì?” Anh hỏi.
“Hở? À…là ‘cô’. Tôi không nghĩ mình lại già đến thế. Ahaha.” Cô ngượng ngập cười.
“Yên tâm. Cô đẹp hơn cô ta rất nhiều.” Anh nói một câu làm cô suýt “sặc nước bọt” luôn.
Cái gì mà cô đẹp hơn? Anh nhìn một người không trang điểm đang mặc đồ lặn rộng thùng thình lại ướt sũng nước đẹp hơn một người trẻ tuổi và ăn vận gợi cảm như thế à? Cô trố mắt nhìn anh để tìm ra ý đùa trong lời nói ban nãy. Nhưng không, ánh mắt anh hoàn toàn nghiêm túc, anh đang nghiêm túc khen ngợi cô kìa!
“Sếp…” Cô lắp bắp không nói nên lời. Nói chính xác hơn thì là…cạn lời.
“Cô mau vào thay đồ đi. Chúng ta đi ăn sáng.” Anh lảng đi ánh nhìn chằm chặp của cô, quay người vào phòng thay đồ cho nam.
Trong khi cô vẫn còn ngẩn ngơ không tin những gì vừa nghe, thì anh lại cố điều chỉnh cảm xúc của bản thân mình.
“Nói ra rồi.” Anh lỡ nói ra lời trong lòng mất rồi!!
“Có người gọi anh kìa sếp.” Cô ra hiệu cho anh.
“Kệ đi.” Anh nói, nắm cổ tay cô đi thẳng.
“A! Chờ đã!” Cô gái kia chạy đến chặn đường hai người.
Một cô gái trẻ, hình như mới là sinh viên đại học với cách ăn mặc khá táo bạo: tóc nhuộm màu neon, mặc bikini hai mảnh thiết kế hình tam giác đủ để “che những thứ cần che”, tay làm móng gắn đủ thứ hình dán linh tinh nhiều màu, trang điểm cũng có phần “hơi quá tay” khiến khuôn mặt cô gái trông hơi “không thật”.
Nguyệt Lam nhìn cô gái đó mà thấy bản thân hình như đã già rồi, cả cuộc đời cô chưa bao giờ “bắt kịp thời đại” cả.
“Cô là ai?” Anh lạnh lùng nhìn cô gái đó.
“Anh không phải người ở đây đúng không?” Vừa nói vừa như vô tình lướt mắt qua Nguyệt Lam đứng bên cạnh anh. “Cháu chào cô.”
Hạ Nguyệt Lam bất ngờ bị gọi “cô” làm cô nghi ngờ bản thân hóa ra trông già đến thế cơ à?
“Cô muốn gì?” Anh nắm cổ tay cô chặt hơn, rõ là đang mất kiên nhẫn.
Cô trấn an bằng cách vỗ vỗ nhẹ vài cái vào mu bàn tay anh. Mấy trường hợp như cô bé này cô không phải chưa từng gặp qua, không nói gì và mỉm cười chính là giải pháp tốt nhất.
“Em muốn xin số điện thoại của anh đó.” Cô nàng giở giọng ngọt ngào nói.
Anh nhíu mày, trong mắt anh cô ta chả khác nào một con lươn vặn vẹo. Thật chướng mắt.
“Tránh ra.” Anh nói như hăm dọa.
Cô gái lạnh run người, ánh mắt nhìn anh bỗng thêm một tầng sợ sệt và lo âu, nhưng cô ta vẫn mặt dày rướn người đến.
“Đi mà, em đảm bảo sẽ là người bạn gái ngoan mà.”
Khóe miệng Nguyệt Lam giật giật. Cô bé này…cũng quá là có tố chất làm diễn viên đóng vai hồ ly tinh đi chứ!
“Đừng để tôi phải nói lại. Cút.” Anh đã không thèm động tâm thì thôi đi, đây lại thẳng thừng đuổi “con gái nhà người ta” đi như thế, Nguyệt Lam cô cũng chịu anh luôn rồi.
Cô gái lần này không giấu nổi sợ hãi, đánh rơi cả điện thoại xuống cát. Vài giây sau, cô ta run rẩy nhặt điện thoại lên rồi chạy thục mạng. Thấy cảnh này, mấy cô nữ sinh hay phụ nữ có ý đồ tán tỉnh Phong Bạch Ngôn cũng thi nhau rụt đầu rụt cổ, cô gái kia đã ăn mặc đến nỗi thế rồi mà anh ta còn không để vào mắt thì nói gì đến bọn họ. Hiện tại thắc mắc chung của đám phụ nữ chính là: Cô gái đi bên cạnh anh là ai?
“Sếp này…anh cũng làm hơi quá rồi thì phải. Nhìn cô bé như sắp khóc vậy.” Cô nói.
“Tôi còn chưa tính sổ cô đâu. Người khác gọi là cô liền phải đáp lại à?” Anh bực dọc.
“À thì…đấy là phép lịch sự tối thiểu mà sếp.” Cô gãi đầu cười cười. “Mà anh cũng quá phũ rồi. Cô bé cũng chỉ là xin số điện thoại thôi.”
“Tôi không thích bị làm phiền bởi người lạ, và cô ta thực xấu xí.” Anh nói.
Cô bé đó cũng đâu đến nỗi nào…tiêu chuẩn của anh cao ngất ngưởng vậy thì cô lại phải đi tìm mấy tiểu thư xinh đẹp một chút rồi. Hạ Nguyệt Lam thở dài.
“Anh thấy thế nào mới là ‘đẹp’ hả sếp?” Cô hỏi.
Anh định nói “như cô là được”, nhưng lời ra đến miệng thì đành rút lại, thay vào đó, anh đáp: “Giản dị một chút, không trang điểm lòe loẹt.” Tất cả đều dựa trên cô mà thành.
Cô gật gù ghi nhớ, chắc chắn phải ghi chép lại thật cẩn thận để mấy cuộc coi mắt sau tránh sai sót. Mà hình như tiêu chuẩn về sắc đẹp của anh khá đơn giản nhỉ? Hồi xưa cô còn liệt kê được cả tá đặc điểm khác, nhưng bây giờ nó lại “tuột dốc không phanh” xuống thành hai điều kiện cơ bản này.
“Vừa nãy cô ta gọi cô là cái gì?” Anh hỏi.
“Hở? À…là ‘cô’. Tôi không nghĩ mình lại già đến thế. Ahaha.” Cô ngượng ngập cười.
“Yên tâm. Cô đẹp hơn cô ta rất nhiều.” Anh nói một câu làm cô suýt “sặc nước bọt” luôn.
Cái gì mà cô đẹp hơn? Anh nhìn một người không trang điểm đang mặc đồ lặn rộng thùng thình lại ướt sũng nước đẹp hơn một người trẻ tuổi và ăn vận gợi cảm như thế à? Cô trố mắt nhìn anh để tìm ra ý đùa trong lời nói ban nãy. Nhưng không, ánh mắt anh hoàn toàn nghiêm túc, anh đang nghiêm túc khen ngợi cô kìa!
“Sếp…” Cô lắp bắp không nói nên lời. Nói chính xác hơn thì là…cạn lời.
“Cô mau vào thay đồ đi. Chúng ta đi ăn sáng.” Anh lảng đi ánh nhìn chằm chặp của cô, quay người vào phòng thay đồ cho nam.
Trong khi cô vẫn còn ngẩn ngơ không tin những gì vừa nghe, thì anh lại cố điều chỉnh cảm xúc của bản thân mình.
“Nói ra rồi.” Anh lỡ nói ra lời trong lòng mất rồi!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.