Chương 66
May0520
25/10/2020
Trên mặt Sói hoang gân xanh nổi đầy, tiếp theo một gã thanh niên người Việt Nam chạy tới, dùng tiếng Việt nói nhanh một hơi, Trương Siêu đem thông dịch viên đang sợ xanh mặt tìm đường trốn bắt lại phiên dịch.
“Gã nói… Bọn họ đã chết năm người, kho hàng bị lúc nổ đã bị cháy hơn một nữa, ngay cả hơn mười lăm huynh đệ đi theo Sói hoang cũng chết.”
Sói hoang quay đầu lại, dùng sức đạt gian tế Thanh bang đang quì trên mặt đất, dùng vali tiền nện gã, còn chưa hết giận, bồi thêm một cú đá muốn đoạt mạng vào giữa ngực gã, trong miệng không ngừng gầm rú: “Tiện nhân dám lừa gạt tao?” Mãi cho đến khi người kia ói ra hai ngụm máu, vẻ mặt bầm dập đột nhiên giữa đầu xuất hiện dấu súng!
Sói hoang lặng đi một chút, phát hiện viên đạn đó là do Trương Siêu bắn ra. Quí Luân nhìn gã một cái, Trương Siêu lại cúi đầu thật thấp không nói chuyện.
Người kia té trên mặt sàn, máu tươi trong đầu không ngừng chảy ra, từ trên người rớt xuống làm cho boong tàu nhìn trông rất ghê tởm.
“Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian.” Quí Luân lạnh lùng nói: “Hàng đã bị cướp, vậy thì giao dịch này đã thất bại?” Quí Luân nhìn vali trên tay Sói hoang, chậm rãi hỏi.
Tức giận của Sói hoang vốn còn chưa tiêu tan, biết là Trương Siêu thủ hạ của Quí Luân ra tay giết gian tế, trong lòng càng phẫn nộ thiếu điều muốn đốt thuyền, nhưng gã biết lúc này không thể trở mặt với Quí Luân.
Gã hít sâu lấy hơi, nhìn người ngựa bên Thanh bang, mặt cười dữ tợn:
“Không cần lo lắng! Hàng tôi vẫn còn! Bây giờ chúng ta liên thủ đem mấy đứa Thanh bang này giết sạch, chắc chắn sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng!”
Qua một lúc, Quí Luân giống như rất không tình nguyện trả lời.
“Được rồi!”
Sói hoang thấy hắn đồng ý, lập tức dùng tiếng Việt rống to với mấy người trên thuyền:
“Giết hết mấy thằng bên dưới đem cho chó ăn!” Nhất thời một mảnh hỗn loạn, người trên thuyền biết huynh đệ của mình bị giết, trong lòng sớm tràn đầy thù hận, hơn phân nửa người trên thuyền lập tức vọt xuống.
Bản thân Sói hoang lại không nhúc nhích, chỉ chừa lại ba bốn tên tay chân bên người.
Về mặt khác, người Thanh bang còn đang nghi hoặc tại sao người Hồng bang hôm nay lại không chịu nổi một đòn, chỉ biết mù quáng chạy trốn, chỉ thấy một nhóm người Việt lao tới, vừa thấy bọn họ liền không lưu tình chém chết cả đám.
Lâm Tường không có được sự đồng ý của anh gã là Lâm Dực, lén hợp tác cùng Sói hoang muốn đánh ngã Quí Luân, vốn hết thảy đều rất thuận lợi, Sòi hoang thậm chí còn nói cho gã biết Quí Luân đổi lại thời gian giao dịch, ý đồ xáo trộn nghe ngóng, gã nghĩ cừu hận nhiều năm như vậy cuối cùng bản thân cũng có thể giải quyết với Quí Luân.
Vốn Lâm Tường đang định đánh úp Hồng bang, nhìn thấy rất nhiều gã người Việt lao xuống, lập tức trốn ra sau xe, gã âm thầm kinh hãi, bởi không phải Thanh bang cùng Sói hoang muốn nuốt trọng chuyến giao dịch này của Quí Luân sao, bây giờ sao lại lật lọng?
Đợi được gã phát hiện người của Quí Luân trên thuyền nhiều hơn gấp đôi, mà bộ dáng của Sói hoang thì phẫn nộ, lập tức biết phải rút lui.
Từ đằng xa, gã có thể thấy rõ ràng Quí Luân đang cười.
Lòng bàn tay Lâm Tường phát lạnh, khó trách anh gã lần nào cũng ngăn cản, nhưng Quí Luân! Hắn tại sao có thể? Hắn tại sao có thể?
Kì thật gián điệp Thanh bang lúc nãy vốn là người của Quí Luân, Quí Luân cố ý đem hiểu lầm ra nói, làm cho người của Sói hoang cùng Thanh bang nhào vô chém giết lẫn nhau. Mọi người có nhận thức đối với Sói hoang đều biết, Sói hoang có một thói quen — ma túy để ở kho hàng của gã chỉ là một phần rất nhỏ.
Mà cái này tình báo muốn biết cũng không khó.
Quí Luân lạnh lùng nhìn bóng lưng Sói hoang.
Sớm đã biết Thanh bang lén liên lạc với Sói hoang bao vây hắn, sao lại không tương kế tựu kế chứ.
Mấy ngày trước hắn cố ý sửa lại thời gian, làm động tác giả, người Thanh bang lại còn dương dương tự đắc khi biết được tin này, một chút cũng không biết là đã trúng kế.
Dù sao người nào cũng chẳng thể tin, Sói hoang lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, tác phong lớn mật, nhưng đối với ai cũng có đề phòng, hận nhất là người khác lừa gạt gã, giống như Sói hoang tưởng Lâm Tường lừa gạt, gã lập tức nổi điên.
Quí Luân nhìn thấy người của mình liên tiếp lui ra sau, người của Sói hoang anh dũng giết địch, đột nhiên móc súng ra, tay chân bên cạnh Sói hoang sớm đã âm thầm quanh sát bốn phía, nhìn thấy súng của Quí Luân chỉa vào người nhà, lập tức hét lên:
“Đại ca!”
Trong nháy mắt khi Sói hoang xoay người, “pằng, pằng, pằng” ba phát súng vang lên, đầum, ngực, đầu gối Sói hoang xuất hiện ba lỗ thủng tóe máu.
Gã tay chân dù đã hết sức đề phòng, nhưng mà nhìn thấy lão đại đã chết liền bối rối, muốn phản kích cũng đã không còn kịp, rất nhanh ăn một viên kẹo chì. Trương Siêu kiểm tra người trên thuyền, cuối cùng chỉ lưu lại một gã người Việt để lấy khẩu cung.
Mà hết thảy chuyện phát sinh trên thuyền, đối với mớ người đang đang kịch liệt chém giết ở bên dưới chỉ là chuyện nhỏ, chẳng mấy ai để ý tới.
“Quí thiếu gia, đã tìm được hàng rồi.” Một người khom mình, nói vô cùng cung kính.
Khuôn mặt Quí Luân trong bóng tối lộ ra ý cười âm trầm, Trương Siêu ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói:
“Chúc mừng thiếu gia.”
Hắn rờ khẩu súng trên tay, ngữ khí hết sức bình tĩnh nói với Trương Siêu:
“Lâm Tường của Thanh bang ta muốn tự tay giải quyết, còn lại —” Quí Luân lộ ra nụ cười thị huyết “Một người cũng không chừa lại.”
Lúc Quí Luân đi xuống dưới thuyền, trên cơ bản đã thanh trừ sạch sẽ, khói bụi mù mịt, vô số thi thể nằm trên mặt đất, tử trạng thảm thiết.
“Quí thiếu gia, Lâm Tường trốn ở sau xe, ngoài ra còn có thêm 2 người khác, xin cẩn thận.”
Quí Luân chậm rãi đi đến chỗ Lâm Tường ẩn nấp, người chung quanh cũng khẩn trương thay cho hắn, Trương Siêu cầm theo súng đi ở phía trước.
Ngay lúc khoảng cách hắn cách đầu xe khoảng ba mét, đột nhiên một âm thanh khàn khàn quát lên —
“Mày rất đắc ý phải không?” Lâm Tường ở phía sau xe, bộ dáng nho nhã đã bị đá bay lên cung trăng, hai con ngươi đỏ ngầu.
Quí Luân mặt không chút thay đổi nói:
“Mày không ngừng đối chọi với tao, đến tột cùng là vì cái gì?” Không đợi Lâm Tường trả lời, hắn tiếp tục, dùng khẩu khí không nhịn được nói: “Tao chán lắm rồi!” Trước kia cảm giác được có người cạnh tranh cũng có chút thú vị, nhưng mà từ lần gã phát sát thủ, trước mặt hắn làm Tô Dịch bị thương, Quí Luân nghĩ chẳng muốn chơi nữa.
Lâm Tường cơ hồ bóp nát khẩu súng trong tay, đối với Quí Luân mà nói, cuộc chiến giữa hai người chỉ là một trò chơi, bây giờ Quí Luân chán rồi không muốn chơi tiếp, liền muốn giết gã?
Lâm Tường cười ha ha, sau xe nắm lấy một thứ gầm rống:
“Quí Luân! Con mẹ mày nhìn đây là cái gì?”
Quí Luân mỉm cười giơ súng lên, vô luận là cái gì cũng phải bắn, sắc mặt buồn cười một giây sau nhìn thấy người trong tay Lâm Tường, mặt cứng lại.
Tô Dịch từ sau xe bị đẩy ra, trên trán y đọng lại một vệt máu, dính trên mặt, tóc bết cả lại, tay chân mặc dù không bị trói, nhưng làm như thế nào cũng không thể đứng vững.
Tô Dịch mở mắt, còn chưa kịp buồn bực vì sao mình lại bị nhốt vào cốp xe lần nữa, lại phải trở thành con tin, y nghĩ, mình tiêu rồi, chỉ cần đụng tới Quí Luân, vận xui liền đeo lấy, đã không biết là lần thứ mấy.
Y tuyệt vọng cúi thấp đầu, chờ đợi cái chết.
Nhưng Lâm Tường bóp cổ Tô Dịch kéo tóc của y lên, đắc ý nói:
“Quí đại thiếu gia hóa ra lại phong lưu đa tình như thế… Mày như thế nào cũng không ngờ phải không, cẩn thận bao nhiêu cũng có sơ sót mà?” Bản thân Lâm Tường cũng không ngờ được, gián điệp của mình phái tới Hồng bang chỉ là một kẻ lái xe, chức vị không lớn nhưng trong thời điểm mấu chốt lại có tác dụng.
Lâm Tường cầm súng dí vào đỉnh đầu Tô Dịch, hét lớn:
“Lui ra!”
Mọi người ta nhìn mi, mi nhìn ta, chưa ai di chuyển, rất nhiều người căn bản không biết Tô Dịch là ai, cũng đang đợi lệnh của Quí Luân.
“Tao nói lui lại!” Lâm Tường phẫn nộ nói lại một lần nữa.
Trương Siêu khẩn trương nhìn tình huống trước mắt, bao nhiêu ý định phá hoại đều đã nghĩ đến, Tô Dịch không có năng lực tự bảo vệ mình, bao nhiêu lần rơi vào tay người khác trở thành nhược điểm trí mạng, đã mang lại cho bọn họ vô số phiền toái.
Mà trước mặt nhiều thủ hạ như thế, nếu muốn phục chúng, Quí Luân thật sự là không nên giữ tư tình, hoặc chính là — vì thế mà mất mạng.
Gã giơ súng lên, thậm chí nghĩ đến việc giết Tô Dịch trước.
Nhưng Quí Luân giơ tay lên ngăn cản gã, lạnh lùng nói một tiếng: “Toàn bộ lui ra sau, không cho phép ra tay.”
Lâm Tường nhìn thấy Quí Luân khuất phục, nhưng làm như thế nào cũng không thể vui vẻ được, đây có thể là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nhìn thấy Quí Luân ở thế hạ phong, nhưng gã biết bản thân đã đến nước này cũng chẳng còn toàn mạng để sống tiếp.
Nếu mất mạng, vậy thì cứ kéo Quí Luân theo làm bạn!
“Quí Luân —” Lâm Tường gọi đích danh nói: “Quăng súng ra cho tao, đứng lên trên boong tàu.”
Tô Dịch như thế nào cũng không thể tin được, Quí Luân cũng sẽ bị uy hiếp, hơn nữa là vì y! Y nghĩ, Lâm Tường chết chắc rồi, sẽ bị ngũ mã phanh thây, mà mình cũng chết chắc rồi, nói không chừng thi thể còn bị Quí Luân đem đi nhồi bông làm thành đồ chơi cho hả giận.
Mọi người trong Hồng bang cũng chưa từng nghe nói, có người có dũng khí như vậy nói chuyện với Quí Luân, ngay cả Quí Tam gia cũng chưa từng dám nói như vậy!
Ngay lúc mọi người nghĩ rằng Quí Luân sẽ không nhịn được, trực tiếp giết Lâm Tường, hắn thế nhưng thật sự buông súng, thụt lùi nhìn theo Lâm Tường cùng Tô Dịch, từng bước chậm chạp quay về trên boong tàu.
Mọi người không phải kinh ngạc, mà là hoảng sợ!
Quí Luân đứng trên boong tàu, thân mình cô độc, lung lay muốn ngã quị, chỉ cần một súng, mạng sẽ không còn.
Nhưng mà Lâm Tường cùng hai kẻ thủ hạ nhìn thấy giống như là thấy được ánh bình minh, cực kì cao hứng, Lâm Tường cười ha hả gào thét:
“Quí Luân mày có thấy ghê tởm không hả!?” Gã nắm lấy mặt Tô Dịch, bóp mạnh muốn nát cả khớp hàm: “Một thằng đàn ông!? Còn lớn tuổi hơn rất nhiều so với mày? Mày làm sao có thể dám hôn xuống vậy?”
Những lần vũ nhục trước cũng không hề lên tiếng, Quí Luân thế nhưng bây giờ lại trả lời.
“Cái này vốn không quan trọng.” Quí Luân nghiêm túc nhìn Tô Dịch, hình như khoảnh khắc này sẽ trở thành mãi mãi.
“Tôi không muốn rời xa em, tôi không muốn phải lừa gạt chính mình.” Hắn sờ lên trái tim của mình: “Em đã đi vào nơi này.”
Giống như một lời thề.
Mọi người xung quanh ngu hết cả ra, bọn họ cũng phải hoài nghi, người đứng trước mặt đây chính là Quí Luân lãnh khốc vô tình sao?
Thân thể Tô Dịch cũng không run rẩy, y chỉ ngốc lăng lăng, thất thần nhìn Quí Luân.
Lâm Tường nghiến răng, gã cũng không chịu được, Quí Luân thế nhưng lại biến thành tình thánh, cái so với thất bại dưới tay mình lại không có cách nào làm cho gã tiêu hóa được.
Giết hắn đi! Hết thảy thống khổ đều chấm dứt!
Ngay trước một giây lúc tay Lâm Tường vung lên — Tô Dịch dùng hết sức tông vào tay gã, nhưng đạn đã bắn ra, xuyên qua thân thể Quí Luân.
Tô Dịch nhìn thấy thân thể Quí Luân ngã từ trên boong tàu xuống.
“Không!!!”
Y muốn chạy ra ngoài, nhưng bị Lâm Tường phẫn nộ lôi lại, Tô Dịch không còn sợ bất kì chuyện gì nữa, trong đầu trống rỗng!
Y tuyệt vọng rồi, không để ý vung tay loạn xạ, tay chân đánh lên người bên cạnh, mãi cho đến lúc miệng đầy máu tươi, mãi cho đến khi chung quanh không còn tiếng động nào, mãi cho đến khi có người đè y ra trên mặt đất mới thôi.
Y bừng tỉnh! Nhìn thấy Trương Siêu. mà đối diện, Lâm Tường chết không nhắm mắt, trên trán gã một lỗ sâu hoắm rỉ máu.
Trương Siêu cảm giác Tô Dịch đã tỉnh lại, nhìn thấy người chết chân tay phát run, mới chậm rãi buông lỏng.
“Đi xem Quí Luân một chút đi… Ôi… Cậu ta… Cũng là vì mi.”
Tô Dịch như con rối bị điều khiển đứng lên, được đưa lên bờ, nhìn thấy Quí Luân đã được vớt lên, toàn thân ẩm ướt cuộn trong một cái khăn bông, một mảng máu đỏ không ngừng mở rộng trên chiếc khăn lông trắng.
Y đi đến bên cạnh hắn, chậm rãi quì xuống.
“Đừng chết… Anh, anh đừng chết…” Ngón tay Tô Dịch chạm lên mặt Quí Luân, run rẩy không ngừng.
Hai mắt Quí Luân thậm chí không thể mở ra, chỉ có thân thể hắn hướng nơi nào đó dựa vào, suy yếu nói:
“Lão nam nhân… Tôi chết rồi… Em liền được tự do… Không tốt sao?”
Tô Dịch nhớ đến những gì Trương Siêu nói, Quí Luân nửa đêm không ngủ được là vì y, mấy ngày nay ăn không vô là vì y, mà cũng vì y nên mới bị uy hiếp, nước mắt liền rơi xuống, như thế nào cũng không ngừng được.
Tô Dịch ngã vào trên người Quí Luân.
“Anh, anh nói sẽ cho tôi chôn cùng… đã nói rồi thì không được rút lại, anh đi đâu thì cho tôi đi theo bồi anh… Thành quỉ cũng theo bồi anh!” Mặt y toàn là nước mắt nước mũi, ôm lấy cơ thể Quí Luân òa khóc.
Quí Luân không có trả lời, chỉ cầm lấy tay y hỏi:
“Em yêu tôi sao?”
“Yêu… yêu… Tôi yêu anh…”
Thân thể Quí Luân càng lúc càng lạnh, mãi đến lúc chẳng thể cầm lấy tay Tô Dịch, hắn cuối cùng nói:
“Có thể… hôn tôi không?”
Tô Dịch không biết hắn vì cái gì mà còn có tâm tình làm chuyện này, nhưng chỉ cần đó là nguyện vọng của Quí Luân, y liều chết cũng muốn hoàn thành.
Tô Dịch cúi đầu hôn hắn, nhưng mà bởi vì mắt đầy lệ nhìn không rõ, lại đem nước mũi trét đầy mặt ai kia, y vừa hôn vừa thống khổ nói nỉ non “Anh đừng chết.”
Thật ngọt ngào cho dù trong miệng toàn mùi máu tươi.
Tô Dịch trong lòng thống khổ, y nghĩ mình thật vất vả mới yêu được một người, hắn thế nhưng lại phải chết.
Ai ngờ một giây sau Quí Luân đứng lên, mặc dù bước chân có chút không vững, nhưng vẫn có thể thấy được tính mạng của hắn chẳng có gì nguy hiệm, chân tay lạnh lẽo bất quá chỉ là do mất máu, chỉ là muốn lão nam nhân nói ra những lời thật tình này, đã muốn từ rất lâu rồi.
Trương Siêu nhìn hết thảy, đã sớm ở một bên muốn chết nghẹn vì cười nói:
“Quí thiếu gia, bác sĩ cũng đã sẵn sàng rồi.”
Nước mũi Tô Dịch vẫn còn đọng trên mặt, ngu không chịu được, lăng lăng nhìn “thi thể” bọc trong cái khăn bông trước mặt y.
Quí Luân mỉm cười nói với y.
“Còn không lại đây? Em không phải nói nơi nào cũng đều phải đi cùng?
Tô Dịch xông lên ôm chặt lấy thắt lưng hắn —
Bị đùa bỡn, bị lừa gạt, bị khi dễ thì sao?
Thương một người, sẽ không muốn buông tay, cũng giống như y đối với hắn.
Đại thúc cùng thiếu niên yêu nhau, khi dễ mi, đó chính là thích mi nha.
“Gã nói… Bọn họ đã chết năm người, kho hàng bị lúc nổ đã bị cháy hơn một nữa, ngay cả hơn mười lăm huynh đệ đi theo Sói hoang cũng chết.”
Sói hoang quay đầu lại, dùng sức đạt gian tế Thanh bang đang quì trên mặt đất, dùng vali tiền nện gã, còn chưa hết giận, bồi thêm một cú đá muốn đoạt mạng vào giữa ngực gã, trong miệng không ngừng gầm rú: “Tiện nhân dám lừa gạt tao?” Mãi cho đến khi người kia ói ra hai ngụm máu, vẻ mặt bầm dập đột nhiên giữa đầu xuất hiện dấu súng!
Sói hoang lặng đi một chút, phát hiện viên đạn đó là do Trương Siêu bắn ra. Quí Luân nhìn gã một cái, Trương Siêu lại cúi đầu thật thấp không nói chuyện.
Người kia té trên mặt sàn, máu tươi trong đầu không ngừng chảy ra, từ trên người rớt xuống làm cho boong tàu nhìn trông rất ghê tởm.
“Chúng tôi không muốn lãng phí thời gian.” Quí Luân lạnh lùng nói: “Hàng đã bị cướp, vậy thì giao dịch này đã thất bại?” Quí Luân nhìn vali trên tay Sói hoang, chậm rãi hỏi.
Tức giận của Sói hoang vốn còn chưa tiêu tan, biết là Trương Siêu thủ hạ của Quí Luân ra tay giết gian tế, trong lòng càng phẫn nộ thiếu điều muốn đốt thuyền, nhưng gã biết lúc này không thể trở mặt với Quí Luân.
Gã hít sâu lấy hơi, nhìn người ngựa bên Thanh bang, mặt cười dữ tợn:
“Không cần lo lắng! Hàng tôi vẫn còn! Bây giờ chúng ta liên thủ đem mấy đứa Thanh bang này giết sạch, chắc chắn sẽ cho các người một câu trả lời thỏa đáng!”
Qua một lúc, Quí Luân giống như rất không tình nguyện trả lời.
“Được rồi!”
Sói hoang thấy hắn đồng ý, lập tức dùng tiếng Việt rống to với mấy người trên thuyền:
“Giết hết mấy thằng bên dưới đem cho chó ăn!” Nhất thời một mảnh hỗn loạn, người trên thuyền biết huynh đệ của mình bị giết, trong lòng sớm tràn đầy thù hận, hơn phân nửa người trên thuyền lập tức vọt xuống.
Bản thân Sói hoang lại không nhúc nhích, chỉ chừa lại ba bốn tên tay chân bên người.
Về mặt khác, người Thanh bang còn đang nghi hoặc tại sao người Hồng bang hôm nay lại không chịu nổi một đòn, chỉ biết mù quáng chạy trốn, chỉ thấy một nhóm người Việt lao tới, vừa thấy bọn họ liền không lưu tình chém chết cả đám.
Lâm Tường không có được sự đồng ý của anh gã là Lâm Dực, lén hợp tác cùng Sói hoang muốn đánh ngã Quí Luân, vốn hết thảy đều rất thuận lợi, Sòi hoang thậm chí còn nói cho gã biết Quí Luân đổi lại thời gian giao dịch, ý đồ xáo trộn nghe ngóng, gã nghĩ cừu hận nhiều năm như vậy cuối cùng bản thân cũng có thể giải quyết với Quí Luân.
Vốn Lâm Tường đang định đánh úp Hồng bang, nhìn thấy rất nhiều gã người Việt lao xuống, lập tức trốn ra sau xe, gã âm thầm kinh hãi, bởi không phải Thanh bang cùng Sói hoang muốn nuốt trọng chuyến giao dịch này của Quí Luân sao, bây giờ sao lại lật lọng?
Đợi được gã phát hiện người của Quí Luân trên thuyền nhiều hơn gấp đôi, mà bộ dáng của Sói hoang thì phẫn nộ, lập tức biết phải rút lui.
Từ đằng xa, gã có thể thấy rõ ràng Quí Luân đang cười.
Lòng bàn tay Lâm Tường phát lạnh, khó trách anh gã lần nào cũng ngăn cản, nhưng Quí Luân! Hắn tại sao có thể? Hắn tại sao có thể?
Kì thật gián điệp Thanh bang lúc nãy vốn là người của Quí Luân, Quí Luân cố ý đem hiểu lầm ra nói, làm cho người của Sói hoang cùng Thanh bang nhào vô chém giết lẫn nhau. Mọi người có nhận thức đối với Sói hoang đều biết, Sói hoang có một thói quen — ma túy để ở kho hàng của gã chỉ là một phần rất nhỏ.
Mà cái này tình báo muốn biết cũng không khó.
Quí Luân lạnh lùng nhìn bóng lưng Sói hoang.
Sớm đã biết Thanh bang lén liên lạc với Sói hoang bao vây hắn, sao lại không tương kế tựu kế chứ.
Mấy ngày trước hắn cố ý sửa lại thời gian, làm động tác giả, người Thanh bang lại còn dương dương tự đắc khi biết được tin này, một chút cũng không biết là đã trúng kế.
Dù sao người nào cũng chẳng thể tin, Sói hoang lăn lộn trên giang hồ bao nhiêu năm, tác phong lớn mật, nhưng đối với ai cũng có đề phòng, hận nhất là người khác lừa gạt gã, giống như Sói hoang tưởng Lâm Tường lừa gạt, gã lập tức nổi điên.
Quí Luân nhìn thấy người của mình liên tiếp lui ra sau, người của Sói hoang anh dũng giết địch, đột nhiên móc súng ra, tay chân bên cạnh Sói hoang sớm đã âm thầm quanh sát bốn phía, nhìn thấy súng của Quí Luân chỉa vào người nhà, lập tức hét lên:
“Đại ca!”
Trong nháy mắt khi Sói hoang xoay người, “pằng, pằng, pằng” ba phát súng vang lên, đầum, ngực, đầu gối Sói hoang xuất hiện ba lỗ thủng tóe máu.
Gã tay chân dù đã hết sức đề phòng, nhưng mà nhìn thấy lão đại đã chết liền bối rối, muốn phản kích cũng đã không còn kịp, rất nhanh ăn một viên kẹo chì. Trương Siêu kiểm tra người trên thuyền, cuối cùng chỉ lưu lại một gã người Việt để lấy khẩu cung.
Mà hết thảy chuyện phát sinh trên thuyền, đối với mớ người đang đang kịch liệt chém giết ở bên dưới chỉ là chuyện nhỏ, chẳng mấy ai để ý tới.
“Quí thiếu gia, đã tìm được hàng rồi.” Một người khom mình, nói vô cùng cung kính.
Khuôn mặt Quí Luân trong bóng tối lộ ra ý cười âm trầm, Trương Siêu ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói:
“Chúc mừng thiếu gia.”
Hắn rờ khẩu súng trên tay, ngữ khí hết sức bình tĩnh nói với Trương Siêu:
“Lâm Tường của Thanh bang ta muốn tự tay giải quyết, còn lại —” Quí Luân lộ ra nụ cười thị huyết “Một người cũng không chừa lại.”
Lúc Quí Luân đi xuống dưới thuyền, trên cơ bản đã thanh trừ sạch sẽ, khói bụi mù mịt, vô số thi thể nằm trên mặt đất, tử trạng thảm thiết.
“Quí thiếu gia, Lâm Tường trốn ở sau xe, ngoài ra còn có thêm 2 người khác, xin cẩn thận.”
Quí Luân chậm rãi đi đến chỗ Lâm Tường ẩn nấp, người chung quanh cũng khẩn trương thay cho hắn, Trương Siêu cầm theo súng đi ở phía trước.
Ngay lúc khoảng cách hắn cách đầu xe khoảng ba mét, đột nhiên một âm thanh khàn khàn quát lên —
“Mày rất đắc ý phải không?” Lâm Tường ở phía sau xe, bộ dáng nho nhã đã bị đá bay lên cung trăng, hai con ngươi đỏ ngầu.
Quí Luân mặt không chút thay đổi nói:
“Mày không ngừng đối chọi với tao, đến tột cùng là vì cái gì?” Không đợi Lâm Tường trả lời, hắn tiếp tục, dùng khẩu khí không nhịn được nói: “Tao chán lắm rồi!” Trước kia cảm giác được có người cạnh tranh cũng có chút thú vị, nhưng mà từ lần gã phát sát thủ, trước mặt hắn làm Tô Dịch bị thương, Quí Luân nghĩ chẳng muốn chơi nữa.
Lâm Tường cơ hồ bóp nát khẩu súng trong tay, đối với Quí Luân mà nói, cuộc chiến giữa hai người chỉ là một trò chơi, bây giờ Quí Luân chán rồi không muốn chơi tiếp, liền muốn giết gã?
Lâm Tường cười ha ha, sau xe nắm lấy một thứ gầm rống:
“Quí Luân! Con mẹ mày nhìn đây là cái gì?”
Quí Luân mỉm cười giơ súng lên, vô luận là cái gì cũng phải bắn, sắc mặt buồn cười một giây sau nhìn thấy người trong tay Lâm Tường, mặt cứng lại.
Tô Dịch từ sau xe bị đẩy ra, trên trán y đọng lại một vệt máu, dính trên mặt, tóc bết cả lại, tay chân mặc dù không bị trói, nhưng làm như thế nào cũng không thể đứng vững.
Tô Dịch mở mắt, còn chưa kịp buồn bực vì sao mình lại bị nhốt vào cốp xe lần nữa, lại phải trở thành con tin, y nghĩ, mình tiêu rồi, chỉ cần đụng tới Quí Luân, vận xui liền đeo lấy, đã không biết là lần thứ mấy.
Y tuyệt vọng cúi thấp đầu, chờ đợi cái chết.
Nhưng Lâm Tường bóp cổ Tô Dịch kéo tóc của y lên, đắc ý nói:
“Quí đại thiếu gia hóa ra lại phong lưu đa tình như thế… Mày như thế nào cũng không ngờ phải không, cẩn thận bao nhiêu cũng có sơ sót mà?” Bản thân Lâm Tường cũng không ngờ được, gián điệp của mình phái tới Hồng bang chỉ là một kẻ lái xe, chức vị không lớn nhưng trong thời điểm mấu chốt lại có tác dụng.
Lâm Tường cầm súng dí vào đỉnh đầu Tô Dịch, hét lớn:
“Lui ra!”
Mọi người ta nhìn mi, mi nhìn ta, chưa ai di chuyển, rất nhiều người căn bản không biết Tô Dịch là ai, cũng đang đợi lệnh của Quí Luân.
“Tao nói lui lại!” Lâm Tường phẫn nộ nói lại một lần nữa.
Trương Siêu khẩn trương nhìn tình huống trước mắt, bao nhiêu ý định phá hoại đều đã nghĩ đến, Tô Dịch không có năng lực tự bảo vệ mình, bao nhiêu lần rơi vào tay người khác trở thành nhược điểm trí mạng, đã mang lại cho bọn họ vô số phiền toái.
Mà trước mặt nhiều thủ hạ như thế, nếu muốn phục chúng, Quí Luân thật sự là không nên giữ tư tình, hoặc chính là — vì thế mà mất mạng.
Gã giơ súng lên, thậm chí nghĩ đến việc giết Tô Dịch trước.
Nhưng Quí Luân giơ tay lên ngăn cản gã, lạnh lùng nói một tiếng: “Toàn bộ lui ra sau, không cho phép ra tay.”
Lâm Tường nhìn thấy Quí Luân khuất phục, nhưng làm như thế nào cũng không thể vui vẻ được, đây có thể là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nhìn thấy Quí Luân ở thế hạ phong, nhưng gã biết bản thân đã đến nước này cũng chẳng còn toàn mạng để sống tiếp.
Nếu mất mạng, vậy thì cứ kéo Quí Luân theo làm bạn!
“Quí Luân —” Lâm Tường gọi đích danh nói: “Quăng súng ra cho tao, đứng lên trên boong tàu.”
Tô Dịch như thế nào cũng không thể tin được, Quí Luân cũng sẽ bị uy hiếp, hơn nữa là vì y! Y nghĩ, Lâm Tường chết chắc rồi, sẽ bị ngũ mã phanh thây, mà mình cũng chết chắc rồi, nói không chừng thi thể còn bị Quí Luân đem đi nhồi bông làm thành đồ chơi cho hả giận.
Mọi người trong Hồng bang cũng chưa từng nghe nói, có người có dũng khí như vậy nói chuyện với Quí Luân, ngay cả Quí Tam gia cũng chưa từng dám nói như vậy!
Ngay lúc mọi người nghĩ rằng Quí Luân sẽ không nhịn được, trực tiếp giết Lâm Tường, hắn thế nhưng thật sự buông súng, thụt lùi nhìn theo Lâm Tường cùng Tô Dịch, từng bước chậm chạp quay về trên boong tàu.
Mọi người không phải kinh ngạc, mà là hoảng sợ!
Quí Luân đứng trên boong tàu, thân mình cô độc, lung lay muốn ngã quị, chỉ cần một súng, mạng sẽ không còn.
Nhưng mà Lâm Tường cùng hai kẻ thủ hạ nhìn thấy giống như là thấy được ánh bình minh, cực kì cao hứng, Lâm Tường cười ha hả gào thét:
“Quí Luân mày có thấy ghê tởm không hả!?” Gã nắm lấy mặt Tô Dịch, bóp mạnh muốn nát cả khớp hàm: “Một thằng đàn ông!? Còn lớn tuổi hơn rất nhiều so với mày? Mày làm sao có thể dám hôn xuống vậy?”
Những lần vũ nhục trước cũng không hề lên tiếng, Quí Luân thế nhưng bây giờ lại trả lời.
“Cái này vốn không quan trọng.” Quí Luân nghiêm túc nhìn Tô Dịch, hình như khoảnh khắc này sẽ trở thành mãi mãi.
“Tôi không muốn rời xa em, tôi không muốn phải lừa gạt chính mình.” Hắn sờ lên trái tim của mình: “Em đã đi vào nơi này.”
Giống như một lời thề.
Mọi người xung quanh ngu hết cả ra, bọn họ cũng phải hoài nghi, người đứng trước mặt đây chính là Quí Luân lãnh khốc vô tình sao?
Thân thể Tô Dịch cũng không run rẩy, y chỉ ngốc lăng lăng, thất thần nhìn Quí Luân.
Lâm Tường nghiến răng, gã cũng không chịu được, Quí Luân thế nhưng lại biến thành tình thánh, cái so với thất bại dưới tay mình lại không có cách nào làm cho gã tiêu hóa được.
Giết hắn đi! Hết thảy thống khổ đều chấm dứt!
Ngay trước một giây lúc tay Lâm Tường vung lên — Tô Dịch dùng hết sức tông vào tay gã, nhưng đạn đã bắn ra, xuyên qua thân thể Quí Luân.
Tô Dịch nhìn thấy thân thể Quí Luân ngã từ trên boong tàu xuống.
“Không!!!”
Y muốn chạy ra ngoài, nhưng bị Lâm Tường phẫn nộ lôi lại, Tô Dịch không còn sợ bất kì chuyện gì nữa, trong đầu trống rỗng!
Y tuyệt vọng rồi, không để ý vung tay loạn xạ, tay chân đánh lên người bên cạnh, mãi cho đến lúc miệng đầy máu tươi, mãi cho đến khi chung quanh không còn tiếng động nào, mãi cho đến khi có người đè y ra trên mặt đất mới thôi.
Y bừng tỉnh! Nhìn thấy Trương Siêu. mà đối diện, Lâm Tường chết không nhắm mắt, trên trán gã một lỗ sâu hoắm rỉ máu.
Trương Siêu cảm giác Tô Dịch đã tỉnh lại, nhìn thấy người chết chân tay phát run, mới chậm rãi buông lỏng.
“Đi xem Quí Luân một chút đi… Ôi… Cậu ta… Cũng là vì mi.”
Tô Dịch như con rối bị điều khiển đứng lên, được đưa lên bờ, nhìn thấy Quí Luân đã được vớt lên, toàn thân ẩm ướt cuộn trong một cái khăn bông, một mảng máu đỏ không ngừng mở rộng trên chiếc khăn lông trắng.
Y đi đến bên cạnh hắn, chậm rãi quì xuống.
“Đừng chết… Anh, anh đừng chết…” Ngón tay Tô Dịch chạm lên mặt Quí Luân, run rẩy không ngừng.
Hai mắt Quí Luân thậm chí không thể mở ra, chỉ có thân thể hắn hướng nơi nào đó dựa vào, suy yếu nói:
“Lão nam nhân… Tôi chết rồi… Em liền được tự do… Không tốt sao?”
Tô Dịch nhớ đến những gì Trương Siêu nói, Quí Luân nửa đêm không ngủ được là vì y, mấy ngày nay ăn không vô là vì y, mà cũng vì y nên mới bị uy hiếp, nước mắt liền rơi xuống, như thế nào cũng không ngừng được.
Tô Dịch ngã vào trên người Quí Luân.
“Anh, anh nói sẽ cho tôi chôn cùng… đã nói rồi thì không được rút lại, anh đi đâu thì cho tôi đi theo bồi anh… Thành quỉ cũng theo bồi anh!” Mặt y toàn là nước mắt nước mũi, ôm lấy cơ thể Quí Luân òa khóc.
Quí Luân không có trả lời, chỉ cầm lấy tay y hỏi:
“Em yêu tôi sao?”
“Yêu… yêu… Tôi yêu anh…”
Thân thể Quí Luân càng lúc càng lạnh, mãi đến lúc chẳng thể cầm lấy tay Tô Dịch, hắn cuối cùng nói:
“Có thể… hôn tôi không?”
Tô Dịch không biết hắn vì cái gì mà còn có tâm tình làm chuyện này, nhưng chỉ cần đó là nguyện vọng của Quí Luân, y liều chết cũng muốn hoàn thành.
Tô Dịch cúi đầu hôn hắn, nhưng mà bởi vì mắt đầy lệ nhìn không rõ, lại đem nước mũi trét đầy mặt ai kia, y vừa hôn vừa thống khổ nói nỉ non “Anh đừng chết.”
Thật ngọt ngào cho dù trong miệng toàn mùi máu tươi.
Tô Dịch trong lòng thống khổ, y nghĩ mình thật vất vả mới yêu được một người, hắn thế nhưng lại phải chết.
Ai ngờ một giây sau Quí Luân đứng lên, mặc dù bước chân có chút không vững, nhưng vẫn có thể thấy được tính mạng của hắn chẳng có gì nguy hiệm, chân tay lạnh lẽo bất quá chỉ là do mất máu, chỉ là muốn lão nam nhân nói ra những lời thật tình này, đã muốn từ rất lâu rồi.
Trương Siêu nhìn hết thảy, đã sớm ở một bên muốn chết nghẹn vì cười nói:
“Quí thiếu gia, bác sĩ cũng đã sẵn sàng rồi.”
Nước mũi Tô Dịch vẫn còn đọng trên mặt, ngu không chịu được, lăng lăng nhìn “thi thể” bọc trong cái khăn bông trước mặt y.
Quí Luân mỉm cười nói với y.
“Còn không lại đây? Em không phải nói nơi nào cũng đều phải đi cùng?
Tô Dịch xông lên ôm chặt lấy thắt lưng hắn —
Bị đùa bỡn, bị lừa gạt, bị khi dễ thì sao?
Thương một người, sẽ không muốn buông tay, cũng giống như y đối với hắn.
Đại thúc cùng thiếu niên yêu nhau, khi dễ mi, đó chính là thích mi nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.