Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 107
Quản Hồng Y
19/03/2022
Dù gì năm đó cũng từng là thầy Diêm Tony, Diêm Hàn cảm thấy mình không có bản lĩnh khác, nhưng việc cắt tóc không thể làm khó được cậu.
Diêm Hàn cũng tin cậu, vì thế ăn cơm trưa xong, hai người liền vội vàng gọi tài xế, đến tiệm cắt tóc Lâm Kiến Lộc hay tới.
Tiệm tóc kia xếp top 10 toàn thành phố, đương nhiên giá cả cũng xa xỉ, thợ bên trong tay nghề không tồi, chủ tiệm còn là người học bên nước ngoài về, tóc Lâm Kiến Lộc xưa nay đều nhờ ông cắt, thế nhưng so với cái này thứ Diêm Hàn luôn tò mò chính là "Đến cắt tóc còn không được, thế bấy nhiêu năm nay cậu làm thế nào?"
Lâm Kiến Lộc trả lời cậu một chữ "Nhịn."
"Vậy sao cậu không thử đầu trọc hay đầu đinh gì ấy? Mấy cái đó làm nhanh, kiểu tóc này của cậu nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng mà?"
"Xưa có cắt đầu đinh." Lâm Kiến Lộc mặt không biểu tình nói "Nhưng cậu không cảm thấy tôi thế này đẹp trai hơn sao?"
"..."
Diêm Hàn bị nghẹn không còn gì để nói, vừa mới nãy cậu nhìn thấy ảnh chụp trong phòng sách của Lâm Kiến Lộc, không nói cậu còn không chú ý, bây giờ nhớ lại thì hình như anh Đại Lâm để đầu đinh thật.
Thật ra đầu đinh cũng đẹp trai lắm, người như Lâm Kiến Lộc căn bản không cần kiểu tóc phụ trợ.
Ngược lại đầu đinh càng thêm mạnh mẽ cương nghị, bức ảnh kia trông có vẻ mới sơ trung, khuôn mặt có chút non nớt, nếu bây giờ mà cạo đầu kiểu kia thì đẹp trai bung nóc.
Nhưng cậu trăm triệu lần không ngờ anh Đại Lâm lại điệu như vậy, vì đẹp mà khó chịu toàn thân cũng nhịn được... Bình thường nhìn đâu có giống.
Không phải nói đụng chạm chơi bóng rổ bình thường chỉ vừa mới thích ứng thôi hay sao?
Cái chuyện cắt tóc lúc nào cũng bị chạm vào thế này... Chẳng trách ai cũng có lòng yêu cái đẹp, anh Lâm nhà cậu vì đẹp mà liều mạng.
Thế nhưng rất nhanh, Lâm Kiến Lộc lại nói "Thật ra chỉ là muốn thay đổi một chút."
Vậy nên mới cưỡng ép bản thân như vậy.
"Không phải có câu làm từng bước sao."
"Câu này... Hình như không có ý như vậy đâu?"
"Tôi không muốn làm một người cổ hủ bảo thủ."
"... May mà cậu đụng phải tôi đấy."
Tự nhiên cảm thấy lúc Lâm Kiến Lộc nói câu này có chút tủi thân không rõ, Diêm Hàn vò đầu bứt tai một trận, cuối cùng nói "Không phải dạo này tình trạng của cậu có chuyển biến tốt sao? Vậy cứ từ từ là được thôi, con người vốn là loài động vật quần cư, nhưng cậu sẽ không biến thành người khác đâu."
"Ừ." Lâm Kiến Lộc mỉm cười nhìn cậu.
"Còn nữa cậu phải nhanh điều chỉnh đi thôi, tôi chỉ có thể cắt tóc cho cậu, không làm được việc khác, nếu nhỡ cậu bị bệnh phải đi khám bác sĩ thì phải làm sao? Nếu không thể để người khác chạm vào, vậy chẳng phải không đi mát xa hay cọ lưng được hay sao? Còn nữa nha, cậu nói xem mai mốt cậu lấy vợ thì phải làm sao?"
Nói nói, Diêm Hàn tự nhiên nhọc lòng giùm Lâm Kiến Lộc.
Trước kia đại ca cũng hay nhọc lòng chỗ này nóng lòng chỗ kia thay bạn bè, hết cách rồi, cái số nó vậy.
Một đường lải nhải, xe đã vững vàng vào nội thành, tới tiệm cắt tóc Lâm Kiến Lộc thường đến.
Chủ tiệm sáng sớm đã nghe nói hôm nay hắn đến, cả ngày chờ trong tiệm, đến khi thấy Lâm Kiến Lộc đi vào đã vội đến đón, thân thiết chào hỏi "Ôi chao Lâm thiếu gia, lâu rồi không gặp!"
Ngay sau đó liền thấy Diêm Hàn đi cùng Lâm Kiến Lộc, đôi mắt nhất thời sáng lên, nói "Vị này... Là bạn cậu sao? Cũng tới cắt tóc?"
Xin lỗi chứ, nhìn nửa ngày cũng không biết đây là con trai hay con gái.
Diêm Hàn "..."
Hôm nay trời khá là nóng, nhưng vì khôi phục bản sắc nam nhi, cậu vẫn mượn Lâm Kiến Lộc một bộ quần áo, rồi sau đó chịu đựng cơn nóng mùa hè ra ngoài.
Lâm Kiến Lộc dù gầy, nhưng cao cỡ đó, size quần áo bé nhất cũng là số đo 1m85, huống chi Diêm Hàn gầy đến da bọc xương, căn bản không mang được, cho nên không có bộ nào là vừa người cả.
Nhưng lại muốn mang đồ nam, muốn vứt bỏ quần áo trong phòng hóa trang với một ngày nóng bức mãnh liệt, vậy nên đại ca mặc áo thun với quần đùi của Lâm Kiến Lộc, đeo thắt lưng của Lâm Kiến Lộc đi ra đường.
Nhưng buồn là áo thun Diêm Hàn mặc cũng quá rộng, mặc kiểu nào cũng như mang đầm, cho nên hết cách, Diêm Hàn phải nhét vạc áo vào quần, nhưng trông rất sạch sẽ gọn gàng, chỉ là đi với gương mặt của cậu thì vẫn rất phi giới tính, cho dù là chủ tiệm ánh mắt độc ác duyệt người vô số cũng không phân biệt rõ.
"Cậu ấy không." Lâm Kiến Lộc lễ phép mà nói "Lần này đến đây chủ yếu là muốn mượn công cụ của chú một chút."
Chủ tiệm "?"
Đúng thế không sai, nếu nhà họ Lâm có tay làm tóc chuyên nghiệp cũng không cần cố ý đến đây làm gì, Diêm Hàn có thể cắt cho hắn ngay tại nhà.
Thế nhưng đã bị dì Điền nghi ngờ, lại hạ quyết tâm muốn bộc lộ tài năng ra tay cắt tóc cho anh Đại Lâm, cộng thêm vừa nãy tiện đường về trường, một mũi tên trúng ba con chim, cuối cùng bọn họ quyết định đến đây mượn chút trang bị để dùng.
"Phí dụng như cắt tóc bình thường." Lâm Kiến Lộc nghiêm túc mà giải thích "Nếu có thể thì bán cho tôi một bộ dung cụ cũng được."
"À... Ha ha, là vị này cắt tóc cho cậu sao?" Lúc này chủ tiệm mới kịp phản ứng chuyện là như thế nào, ngay sau đó ông đặt mắt lên người Diêm hàn, sau khi nhận được đáp án khẳng định của Lâm Kiến Lộc chỉ còn một cảm nhận ——
Không cần biết thân phận của người trẻ tuồi này ra làm sao, quan hệ của hai người bọn họ chắc chắn không bình thường.
Có thể lấy tóc của mình cho người ta cắt, Lâm thiếu gia trong mắt thợ cắt tóc đây chẳng khác gì vung tiền như nước vì hồng nhan, phong hỏa hí chư hầu! (Edit: "Phong hỏa hí chư hầu" là điển tích nổi tiếng về một vị Vua bên Trung Quốc - Chu U vương, vì say mê nhan sắc của Bao Tự mà gây ra họa mất Cảo Kinh, khiến nhà Chu suy yếu.)
Bởi vì Lâm Kiến Lộc vẫn luôn ẩn nhẫn, từ khi tìm một thợi cắt tóc không liên quan không quen biết để cắt tóc cho mình, hắn đã phải ép thân mãi, cho nên chủ tiệm căn bản không biết chuyện Lâm thiếu gia cứ bị đụng chạm là khó chịu.
Lúc này trông giống như Lâm thiếu gia muốn hy sinh kiểu tóc của bản thân để người đẹp nở nụ cười vậy.
... Ai mà biết bọn họ có chuyện gì, chắc là Lâm thiếu gia chọc người đẹp dỗi nên phải dỗ, có lẽ hai người bọn họ đang cược gì đó chăng... Lúc trước cũng có mấy cặp đôi đến tiệm, bạn trai làm sai chuyện, cạo trọc đầu để dỗ bạn gái không phải chưa từng có.
Chẳng qua chơi như Lâm thiếu gia thì lần đầu thấy.
Còn Diêm Hàn biết cắt tóc không á? Nhìn ngón tay trắng nõn kia là thấy không giống rồi.
Hơn nữa người này trông còn rất trẻ, không giống với mấy người dùng ngoại hình để giữ thể diện như bọn họ, tuy đối phương mang một thân hàng hiệu, nhưng phối hợp cực kỳ dị, khỏi nói thời thượng làm gì.
Làm người ta sáng mắt hoàn toàn là nhờ ngũ quan hoàn mỹ đến hoa ghen liễu hờn kia, làn da trắng trẻo bóng loáng, không chút tỳ vết, cùng với ánh mắt sáng ngời, kết hợp thành một khuôn mặt làm người ta hoảng hồn.
Chỉ bằng diện mạo như thế đã có thể đi con đường riêng, đập nát bươm giới thời trang, tạo hình gì cũng đẹp.
Có vài người chỉ cần đẹp là đủ rồi, trong mắt người ngoài bọn họ không cần phải suy nghĩ gì cả.
Hiển nhiên Diêm Hàn bị thợ cắt tóc xếp vào hàng ngũ đó.
Nhưng mọi người ngạc nhiên thì ngạc nhiên, tò mò thì tò mò, theo thỉnh cầu của Lâm thiếu gia, chủ tiệm vẫn nhanh chóng tìm cho Diêm Hàn một bộ kéo chuyên dụng.
Trừ cái này ra bọn họ còn được mời đến phòng VIP, đây là nơi chủ tiệm chuyên dùng để cắt tóc cho khách hàng, an tĩnh hơn bên ngoài một tí, cũng là đãi ngộ riêng của Lâm Kiến Lộc từ trước đến nay.
"Vậy cậu đi gội đầu đi?" Diêm Hàn vừa làm quen với kéo, vừa nói chuyện với Lâm Kiến Lộc.
"Được."
Lâm Kiến Lộc không có dị nghị gì, hắn gội đầu cũng không cần thợ phục vụ, tự mình đi gội.
Chủ tiệm đã sớm biết thói quen này của Lâm thiếu gia, cũng không chủ động gọi người hỗ trợ.
Chờ Lâm Kiến Lộc gội xong trở ra, Diêm Hàn đã quen với cây kéo này, cậu bảo Lâm Kiến Lộc ngồi lên cái ghế trước mặt, rồi sau đó động tác thuần thục đeo khăn che cho hắn.
Tư thế đã bày xong, cảm giác nghề cũ cũng đã đến, Diêm Hàn hỏi "Cậu muốn cắt kiểu nào?"
Lâm Kiến Lộc xuyên qua tấm gương sáng loáng, nhìn cậu nói "Tùy tiện, không thì thầy Diêm thiết kế một kiểu đi?"
"Ồ, vậy được thôi."
Đầu tiên dùng lược chải tóc, trong lòng Diêm Hàn đã có tính toán, dùng kéo cắt "xạch xạch xạch xạch", chỉ nhìn thủ pháp là đã biết được có phải tay mơ hay không.
Ban đầu chủ tiệm còn đứng đó hóng với tâm thái một người tương đối thân cận với Lâm thiếu gia, chỉ cần người này vừa ra tay, là biết có phải người mới hay không rồi, chờ lúc Diêm Hàn chải tóc ông liếc mắt một cái là đã nhận ra, đây không chỉ không phải tay mơ, mà còn là tay già đời tôi luyện nhiều năm!
Không chỉ chủ tiệm kinh ngạc, mà vài thợ cắt tóc bên cạnh ông cũng kinh ngạc —— Thời buổi này người trẻ tuổi đa tài đa nghệ vậy sao? Tuổi này bọn họ chỉ biết phụ cho người ta, hay phụ trách nhuộm tóc gội đầu thôi đấy, không ngờ cậu bé này mới ít tuổi tay nghề đã đến cấp bậc đại thần!
"Há, cậu trai luyện tay bao nhiêu lâu rồi?" Có người nhịn không được, đi lên hỏi Diêm Hàn.
Lúc này không có ai cảm thấy cậu cũng có thể là con gái cả, không phải bởi vì ngành tóc có ít con gái, mà là tư thế của Diêm Hàn quá mức thành thạo, biểu tình chuyên chú mang theo một loại khí phách mãnh liệt mênh mông, loại khí phế này khó mà làm người ta nghi ngờ giới tính được.
Diêm Hàn khiêm tốn mà nói "Không luyện được mấy năm."
Mà cậu không luyện được mấy năm thật, từ khi bỏ học cao trung mãi cho tới học cắt tóc xong, cũng chỉ mới ba bốn năm mà thôi.
Mấy người bên cạnh mồm năm miệng mười giao lưu, nếu không phải thấy ánh mắt Lâm thiếu gia nhìn cậu trai này tràn đần dung túng, ôn nhu sắp hóa thành hồ nước, bọn họ còn muốn trêu cậu trai này một chút, nói cậu khiêm tốn quá.
Không thể trách nhóm người này gây sự, thật sự là rảnh rỗi không có gì làm chạy đến địa bàn người ta mượn cây kéo, còn cắt giỏi như vậy, thế không phải khoe thì là gì?
Nhưng có Lâm Kiến Lộc thượng đế vừa quẹt thẻ là quẹt mấy vạn ở đây, bọn họ không dám nói, cũng không dám hỏi.
Chỉ cần Lâm thiếu gia vui, thế thì sao cũng được!
Cắt tóc xong lại dùng máy sấy tạo hình, Diêm Hàn nhìn kiệt tác mình làm trong gương mà vô cùng hài lòng.
Quá được, không lụt nghề, ít ra sau này làm xong hết nhiệm vụ của hệ thống, nếu không muốn học tập, cậu còn có thể sống bằng nghề này.
Lúc cởi màn che cho Lâm Kiến Lộc cậu còn bệnh nghề nghiệp mà hỏi một câu "Anh Đại Lâm có vừa lòng không?"
"Vừa lòng."
Xuyên qua gương nhìn người đứng sau lưng mình, vừa mới hỏi mình xong đã quay đầu tâm đắc với mấy thợ cắt tóc khác, nghĩ mình ban nãy chỉ lo nhìn cậu, thế nên không có chút khó chịu nào, Lâm Kiến Lộc nhếch khóe môi, nhẹ nhàng mà nói "Vô cùng vừa lòng."
Cắt tóc xong ra khỏi tiệm, xung quanh vừa hay có một trung tâm mua sắm, Lâm Kiến Lộc liền đề nghị vào đó đi dạo, mua cho Diêm Hàn một bộ đồ nam.
"... Không cần đâu, bình thường ở trường tôi chỉ mang đồng phục, cũng không đi đâu." Diêm Hàn gãi gãi đầu "Mà đi ra ngoài mang đồ nam bị người ta thấy cũng không tốt, hôm nay hưởng xoáy của cậu, rảnh rỗi chơi một chút thôi..."
"Tôi chỉ cảm thấy cậu mang đồ nam đẹp hơn một chút."
"Ồ?"
"Vẫn luôn cảm thấy cậu mang đồ nam đẹp hơn." Lâm Kiến Lộc nói, vì thế tự thuật lại ấn tượng ban đầu của hắn với Diêm Hàn.
Ban đầu xem cậu mang quần áo trung tính đã cảm thấy đẹp hơn mang váy, tuy rằng những người khác không ai nghĩ như vậy, thậm chí hoài nghi mình có sở thích mặc đồ khác giới, nhưng chờ đến khi phát hiện thân phận của đối phương Lâm Kiến Lộc đã hoàn toàn xác định, trực giác của mình là chính xác.
"Lần trước xem cậu mang váy cổ động tôi thấy rất quái lạ, khí chất của cậu... Mang đồ nam thì thích hợp hơn một chút."
Diêm Hàn "!"
Vốn còn cảm thấy mình bị nhiệm vụ biến thái này nghẹn cho biến thái rồi, Diêm Hàn cũng có một niềm tin kỳ lạ với đồ nam, bây giờ Lâm Kiến Lộc vừa nói như vậy, hai người cứ như ăn nhịp với nhau, dứt khoát đi vào trung tâm mua sắm dạo một vòng.
Mà dạo phố với anh Đại Lâm cũng có chỗ lợi, ví dụ như có người theo dõi xung quanh giúp, phòng ngừa bị người quen phát hiện, tuy rằng vị trí trung tâm mua sắm này cách trường học rất xa, bạn học bình thường đi dạo phố cũng chỉ đi trung tâm mua sắm gần trường, không ai lại đến đây, xác suất bị người khác nhận ra thấp lắm.
Nhưng Diêm Hàn vẫn cảm thấy an tâm đến lạ.
Mùa hè tới, rất nhiều nhãn hiệu thời trang vận động hưu nhàn tháo dỡ vách ngăn giữa khu nam nữ, lúc Diêm Hàn xem một cái quần đùi, cậu còn không phân biệt được đây là đồ nam hay đồ nữ.
Thế nhưng không cần biết đồ gì, chỉ cần có người nói với cậu đây là đồ nam, sau khi mặc vào trong lòng đại ca lại càng thoải mái.
Hơn nữa nếu có thể, quần áo trong phòng hóa trang cậu không muốn đụng vào nữa.
Đương nhiên thật ra cũng không được, những nhiệm vụ thêm điểm như nữ hoàng thời trang này nọ vẫn phải làm.
Thế nhưng dạo một vòng, Diêm Hàn vẫn mua hai bộ đồ nam, một bộ mặc ở nhà một bộ đồ vận động, còn có mũ lưỡi trai, làm cho áo thun quần đùi quy củ trở nên năng động hơn hẳn.
Nhìn mình trong gương đang mặc quần áo thể thao, mang mũ giống Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn cảm thấy ngày thường bị bắt mang đồ nữ, thỉnh thoảng mang đồ nam giải phóng bản thân một ngày, thật ra cũng không tệ lắm.
Vẫn trong phạm vi quản lý.
Cho nên lúc Lâm Kiến Lộc nói "Sau này cuối tuần có thể tới nhà tôi cùng làm bài tập", Diêm Hàn không chút suy nghĩ đã đồng ý.
Lúc ấy dạo phố xong rồi Lâm Kiến Lộc đưa cậu về trường, hai người cùng ngồi ghế sau, Diêm Hàn phản ứng lại, hỏi hắn "Nhưng mà hình như cuối tuần anh Đại Lâm bận lắm?"
Lâm Kiến Lộc trả lời "Chỉ thỉnh thoảng mới bận, không ảnh hưởng."
"..."
Ngày tháng vội vàng qua đi, không biết là thói quen hay do cuộc sống như thế nào, sau những ngày lật sách quá độ, sau khi trải qua một hồi thi tháng với thi cuối kỳ, tháng bảy tới là chính thức chào đón kỳ nghỉ hè.
Trong lúc này đã xảy ra vài chuyện lớn, thứ nhất là thông qua đủ loại biểu hiện ưu tú, Diêm Hàn thuận lợi đạt được hạng nhất thành tựu "Lao", mở rương kho báu lấy được kỹ năng <Chuyên môn âm nhạc>.
Chuyên môn âm nhạc cũng có thể xem là kỹ năng thăng cấp, nhìn tên đoán nghĩa cũng hiểu được có nó, người dùng như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, có được thiên phú âm nhạc, không chỉ có bệnh hát lệch tông sai nốt được chữa, mà khi kỹ năng thăng cấp còn có thể dần dần biết cách sử dụng các loại nhạc cụ, cũng có thể hiểu âm nhạc hơn người thường...
Tuy rằng cái này đối với đại ca chẳng khác nào vô dụng.
Còn tại sao lại rút trúng cái kỹ năng như thế... Chuyện này phải kể từ lần Tiểu Ngũ sử dụng sức mạnh của quan hệ xin kỹ năng tập trung chuyên sâu cho cậu.
Theo lời của Tiểu Ngũ thì là chuyện này bị cấp trên điều tra ra, dù sao thì tình huống không giống lúc xin phòng hóa trang xách tay lắm, cho nên bị phán định là thao tác phạm quy, cấp trên không chỉ phê bình nó một trận, còn cấm quyền lợi mở rương kho báy lậu của nó luôn.
Cho nên lần này hoàn toàn là Diêm Hàn tự rút, coi như là tự làm tự chịu.
Tuy Diêm Hàn cảm thấy vô cùng đáng tiếc, thế nhưng nghĩ lại mình bây giờ đã có kỹ năng học tập, kỹ năng sinh hoạt tất yếu rồi, ngoại trừ bình thường hơi vất vả một chút thì không có vấn đề gì là không giải quyết được, cho nên cũng nhịn, chọn cách lạc quan sống tiếp.
Chuyện thứ hai là cậu với Lâm Kiến Lộc cuối cùng không còn là CP duy nhất có trang riêng trên diễn đàn nặc danh nữa.
Trong khoảng thời gian này không biết vì sao mà nhân vật hô mưa gọi gió Ngụy Ninh Hâm với nữ thần ban xã hội Cung Ngọc Tuyết lại hẹn hò với nhau, bị vô số người chụp hình đăng lên diễn đàn, trên diễn đàn cũng đã mở trang CP riêng, đã đến trình độ Diêm Hàn cũng biết rồi.
Chẳng sợ bên cạnh cậu không có ai ship đôi này.
Mấy thứ của người trẻ tuổi như nay mày thích tao mai nó thích nó trước nay Diêm Hàn không quá quan tâm, cũng không thích tám mấy chuyện này, chuyện duy nhất làm cậu hơi để ý chính là cậu nhớ rõ nữ thần ban xã hội kia thích anh Đại Lâm, hơn nữa còn là loại thích điên cuồng, sao mới đó đã hẹn hò với Ngụy Ninh Hâm rồi?
Hai người này không cần biết là khí chất, hay là tính cách, hình như không hạp nhau tí nào thì phải?
Không biết vì sao, cậu cứ cảm thấy có chuyện gì trong đó.
Nhưng cậu đã không hiểu được, chủng tộc không có cảm tình như Lâm Kiến Lộc lại càng không hiểu được.
Lần trước sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc hắn có tìm Cung Ngọc Tuyết nói chuyện một lần, chủ yếu là nhằm vào sự kiện nhỏ bạo lực học đường, loại chuyện này nếu đã bộc phát, cuối cùng còn tra được ra đến chỗ nhỏ, Lâm Kiến Lộc đã không thể mặc kệ.
Bạo lực lạnh thế này không có nội quy cụ thể nào có thể trừng trị, xét thấy hai nhà là thế giao, Lâm Kiến Lộc đành tìm nhỏ nói chuyện riêng.
Rồi sau đó nghe nói Cung Ngọc Tuyết giải tán hết nhóm nhỏ kia, đám chị em thân thiết thường hay đi bên cạnh nhỏ cũng tuyệt gia hết, còn hai người nói cái gì thì những người xung quanh không biết được, chỉ là sau đoạn thời gian kia Cung Ngọc Tuyết một lòng học tập, không kéo bè kéo cánh nữa.
Thế nhưng vì sao lại hẹn hò với Ngụy Ninh Hâm...
Có đợt một đám ghé vào tám vô ý nhắc tới chuyện này, Diêm Hàn cũng lanh mồm lanh miệng hỏi anh Đại Lâm một câu, không ngờ Lâm Kiến Lộc mặt không biểu tình mà nói "Chuyện này không thuộc phận sự của tôi."
Diêm Hàn "?"
Lâm Kiến Lộc nghiêm trang mà nói "Ủy viên kỷ luật quy củ, chúng tôi chưa bao giờ bắt tội yêu sớm."
Diêm Hàn "..."
Được rồi, thì ra mạch não đối phương lại lệch.
Sau đó Diêm Hàn không để tâm chuyện này nữa.
Sau khi kiểm tra cuối kỳ, họp phụ huynh xong là chính thức đến nghỉ hè.
Phụ huynh của Diêm Hàn sẽ là ông nội cậu đến tham gia, thành tích kiểm tra hai lần của cậu đều không tệ, tuy rằng không có tiến bộ vượt bậc rõ ràng lắm, nhưng ít nhất đứng vững ở lớp mười bốn, cứ như vậy đến học kỳ sau kiểm tra xếp lớp ít nhất cũng sẽ lên thêm một lớp, có thể đến gần lầu bốn rồi.
Cộng thêm biểu hiện của cậu học kỳ này vô cùng tốt, điểm cống hiến đã có vài mục, ông nội cậu đi họp phụ huynh cũng rất có mặt mũi.
Thế nhưng nghỉ hè Diêm Hàn cũng không về quê với ông nội, mà ở lại trường học.
Ngoại trừ muốn ở lại trường chuyên tâm học tập ra thì còn một nguyên nhân quan trọng khác, mấy ngày nữa là trận chung kết King of Street Dance diễn ra rồi.
Không giống trận đấu của các học bá, cuộc thi King of Street Dance này sau khi chọn ra top 8 thì kéo trận chung kết đến tận nghỉ hè, Diêm Hàn cũng là tận sau này mới biết được, ban tổ chức cố ý chọn tổ chức lúc nghỉ hè là muốn thừa dịp học sinh nghỉ, lưu lượng lớn kéo thêm một đợt tài trợ, lợi dụng đám thí sinh tham gia lần này quảng cáo miễn phí.
Bởi vì tốt xấu cũng tuyển chọn từng đợt, tám người còn lại không phải tài nghệ kinh người thì cũng giống như Diêm Hàn, nhan sắc nghịch thiên, cho nên rất hút khách.
Mà trận chung kết ban tổ chức còn cố ý mời đài truyền hình với mấy nhà truyền thông lớn, tính lợi dụng mánh lới này hung hăng kiếm thêm một khoảng phí quảng cáo.
Tuy rằng cách làm này sẽ khiến cho các thí sinh cảm thấy vô cùng khó chịu, có cảm giác như bị lợi dụng, nhưng tổ chức thi đấu kiểu này vừa hao tiền vừa hao nhân lực, người dù sao cũng phải biết làm lấy lời, này Diêm Hàn có thể hiểu được.
Dù sao mục đích cậu tham gia cuộc thi này là vì tiền thưởng, mà những người khác thì có người chỉ muốn lộ mặt trên TV, ngược lại còn cảm thấy đây là cơ hội vươn đến chỗ cao.
Huống chi đây chung quy là cuộc thi, nếu không thể tiếp thu thì có thể bỏ quyền rời đi.
Nhưng đều là giết từng vòng mà đi lên, ai lại chọn bỏ quyền ngay lúc này, cho nên dù nội dung trận chung kết đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, như vải bó chân vừa thối vừa dài, tám thí sinh còn lại vẫn kiên trì như cũ.
Mà trong khoảng thởi gian này, sau khi mở khóa năng lực chuyên môn âm nhạc Diêm Hàn cũng có thể hội khác với máy nhảy.
Vốn đã có thân kiều thể nhuyễn, lúc này còn nghe được nhịp nhạc, đối với Diêm Hàn mà nói đúng là như hổ thêm cánh, liên tiếp sáu bảy vòng đánh bại đối thủ, trực tiếp vào top 3.
Trong lúc này ban tổ chức còn lợi dụng nhiệt độ làm hoạt động bỏ phiếu, không có nghi ngờ, phiếu của Diêm Hàn là cao nhất.
Tuy rằng đi một đường ngay cả anh Diêm cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng kiếm tiền mà, trước nay có bao giờ là dễ đâu, Diêm Hàn biết rõ đạo lý đó, cũng nhận, chỉ chờ trận chung kết top 3 cuối cùng.
Chỉ là không ngờ ban tổ chức càng làm càng quá đáng, lúc sau thế mà còn yêu cầu bọn họ phối hợp với các thương hiệu để chụp ảnh, đại ca có chút nhịn không nổi.
—— Muốn chụp thì cũng được, nhưng phải đưa tiền.
Tác giả có lời muốn nói:
Năm nhất không có gì để viết cả, kéo dài tiến độ chút =w=
Về phần giả gái còn có mấy cái tôi cảm thấy rất thú vị, viết xong sẽ để anh Diêm khôi phục giới tính trước mặt mọi người (một cách rất độc đáo nha =v=), còn nữa, viết được hơn phân nửa rồi, cảm ơn các bạn nhỏ đã làm bạn với tôi cho đến lúc này, tôi sẽ cố gắng!
Diêm Hàn cũng tin cậu, vì thế ăn cơm trưa xong, hai người liền vội vàng gọi tài xế, đến tiệm cắt tóc Lâm Kiến Lộc hay tới.
Tiệm tóc kia xếp top 10 toàn thành phố, đương nhiên giá cả cũng xa xỉ, thợ bên trong tay nghề không tồi, chủ tiệm còn là người học bên nước ngoài về, tóc Lâm Kiến Lộc xưa nay đều nhờ ông cắt, thế nhưng so với cái này thứ Diêm Hàn luôn tò mò chính là "Đến cắt tóc còn không được, thế bấy nhiêu năm nay cậu làm thế nào?"
Lâm Kiến Lộc trả lời cậu một chữ "Nhịn."
"Vậy sao cậu không thử đầu trọc hay đầu đinh gì ấy? Mấy cái đó làm nhanh, kiểu tóc này của cậu nhanh nhất cũng phải mất nửa tiếng mà?"
"Xưa có cắt đầu đinh." Lâm Kiến Lộc mặt không biểu tình nói "Nhưng cậu không cảm thấy tôi thế này đẹp trai hơn sao?"
"..."
Diêm Hàn bị nghẹn không còn gì để nói, vừa mới nãy cậu nhìn thấy ảnh chụp trong phòng sách của Lâm Kiến Lộc, không nói cậu còn không chú ý, bây giờ nhớ lại thì hình như anh Đại Lâm để đầu đinh thật.
Thật ra đầu đinh cũng đẹp trai lắm, người như Lâm Kiến Lộc căn bản không cần kiểu tóc phụ trợ.
Ngược lại đầu đinh càng thêm mạnh mẽ cương nghị, bức ảnh kia trông có vẻ mới sơ trung, khuôn mặt có chút non nớt, nếu bây giờ mà cạo đầu kiểu kia thì đẹp trai bung nóc.
Nhưng cậu trăm triệu lần không ngờ anh Đại Lâm lại điệu như vậy, vì đẹp mà khó chịu toàn thân cũng nhịn được... Bình thường nhìn đâu có giống.
Không phải nói đụng chạm chơi bóng rổ bình thường chỉ vừa mới thích ứng thôi hay sao?
Cái chuyện cắt tóc lúc nào cũng bị chạm vào thế này... Chẳng trách ai cũng có lòng yêu cái đẹp, anh Lâm nhà cậu vì đẹp mà liều mạng.
Thế nhưng rất nhanh, Lâm Kiến Lộc lại nói "Thật ra chỉ là muốn thay đổi một chút."
Vậy nên mới cưỡng ép bản thân như vậy.
"Không phải có câu làm từng bước sao."
"Câu này... Hình như không có ý như vậy đâu?"
"Tôi không muốn làm một người cổ hủ bảo thủ."
"... May mà cậu đụng phải tôi đấy."
Tự nhiên cảm thấy lúc Lâm Kiến Lộc nói câu này có chút tủi thân không rõ, Diêm Hàn vò đầu bứt tai một trận, cuối cùng nói "Không phải dạo này tình trạng của cậu có chuyển biến tốt sao? Vậy cứ từ từ là được thôi, con người vốn là loài động vật quần cư, nhưng cậu sẽ không biến thành người khác đâu."
"Ừ." Lâm Kiến Lộc mỉm cười nhìn cậu.
"Còn nữa cậu phải nhanh điều chỉnh đi thôi, tôi chỉ có thể cắt tóc cho cậu, không làm được việc khác, nếu nhỡ cậu bị bệnh phải đi khám bác sĩ thì phải làm sao? Nếu không thể để người khác chạm vào, vậy chẳng phải không đi mát xa hay cọ lưng được hay sao? Còn nữa nha, cậu nói xem mai mốt cậu lấy vợ thì phải làm sao?"
Nói nói, Diêm Hàn tự nhiên nhọc lòng giùm Lâm Kiến Lộc.
Trước kia đại ca cũng hay nhọc lòng chỗ này nóng lòng chỗ kia thay bạn bè, hết cách rồi, cái số nó vậy.
Một đường lải nhải, xe đã vững vàng vào nội thành, tới tiệm cắt tóc Lâm Kiến Lộc thường đến.
Chủ tiệm sáng sớm đã nghe nói hôm nay hắn đến, cả ngày chờ trong tiệm, đến khi thấy Lâm Kiến Lộc đi vào đã vội đến đón, thân thiết chào hỏi "Ôi chao Lâm thiếu gia, lâu rồi không gặp!"
Ngay sau đó liền thấy Diêm Hàn đi cùng Lâm Kiến Lộc, đôi mắt nhất thời sáng lên, nói "Vị này... Là bạn cậu sao? Cũng tới cắt tóc?"
Xin lỗi chứ, nhìn nửa ngày cũng không biết đây là con trai hay con gái.
Diêm Hàn "..."
Hôm nay trời khá là nóng, nhưng vì khôi phục bản sắc nam nhi, cậu vẫn mượn Lâm Kiến Lộc một bộ quần áo, rồi sau đó chịu đựng cơn nóng mùa hè ra ngoài.
Lâm Kiến Lộc dù gầy, nhưng cao cỡ đó, size quần áo bé nhất cũng là số đo 1m85, huống chi Diêm Hàn gầy đến da bọc xương, căn bản không mang được, cho nên không có bộ nào là vừa người cả.
Nhưng lại muốn mang đồ nam, muốn vứt bỏ quần áo trong phòng hóa trang với một ngày nóng bức mãnh liệt, vậy nên đại ca mặc áo thun với quần đùi của Lâm Kiến Lộc, đeo thắt lưng của Lâm Kiến Lộc đi ra đường.
Nhưng buồn là áo thun Diêm Hàn mặc cũng quá rộng, mặc kiểu nào cũng như mang đầm, cho nên hết cách, Diêm Hàn phải nhét vạc áo vào quần, nhưng trông rất sạch sẽ gọn gàng, chỉ là đi với gương mặt của cậu thì vẫn rất phi giới tính, cho dù là chủ tiệm ánh mắt độc ác duyệt người vô số cũng không phân biệt rõ.
"Cậu ấy không." Lâm Kiến Lộc lễ phép mà nói "Lần này đến đây chủ yếu là muốn mượn công cụ của chú một chút."
Chủ tiệm "?"
Đúng thế không sai, nếu nhà họ Lâm có tay làm tóc chuyên nghiệp cũng không cần cố ý đến đây làm gì, Diêm Hàn có thể cắt cho hắn ngay tại nhà.
Thế nhưng đã bị dì Điền nghi ngờ, lại hạ quyết tâm muốn bộc lộ tài năng ra tay cắt tóc cho anh Đại Lâm, cộng thêm vừa nãy tiện đường về trường, một mũi tên trúng ba con chim, cuối cùng bọn họ quyết định đến đây mượn chút trang bị để dùng.
"Phí dụng như cắt tóc bình thường." Lâm Kiến Lộc nghiêm túc mà giải thích "Nếu có thể thì bán cho tôi một bộ dung cụ cũng được."
"À... Ha ha, là vị này cắt tóc cho cậu sao?" Lúc này chủ tiệm mới kịp phản ứng chuyện là như thế nào, ngay sau đó ông đặt mắt lên người Diêm hàn, sau khi nhận được đáp án khẳng định của Lâm Kiến Lộc chỉ còn một cảm nhận ——
Không cần biết thân phận của người trẻ tuồi này ra làm sao, quan hệ của hai người bọn họ chắc chắn không bình thường.
Có thể lấy tóc của mình cho người ta cắt, Lâm thiếu gia trong mắt thợ cắt tóc đây chẳng khác gì vung tiền như nước vì hồng nhan, phong hỏa hí chư hầu! (Edit: "Phong hỏa hí chư hầu" là điển tích nổi tiếng về một vị Vua bên Trung Quốc - Chu U vương, vì say mê nhan sắc của Bao Tự mà gây ra họa mất Cảo Kinh, khiến nhà Chu suy yếu.)
Bởi vì Lâm Kiến Lộc vẫn luôn ẩn nhẫn, từ khi tìm một thợi cắt tóc không liên quan không quen biết để cắt tóc cho mình, hắn đã phải ép thân mãi, cho nên chủ tiệm căn bản không biết chuyện Lâm thiếu gia cứ bị đụng chạm là khó chịu.
Lúc này trông giống như Lâm thiếu gia muốn hy sinh kiểu tóc của bản thân để người đẹp nở nụ cười vậy.
... Ai mà biết bọn họ có chuyện gì, chắc là Lâm thiếu gia chọc người đẹp dỗi nên phải dỗ, có lẽ hai người bọn họ đang cược gì đó chăng... Lúc trước cũng có mấy cặp đôi đến tiệm, bạn trai làm sai chuyện, cạo trọc đầu để dỗ bạn gái không phải chưa từng có.
Chẳng qua chơi như Lâm thiếu gia thì lần đầu thấy.
Còn Diêm Hàn biết cắt tóc không á? Nhìn ngón tay trắng nõn kia là thấy không giống rồi.
Hơn nữa người này trông còn rất trẻ, không giống với mấy người dùng ngoại hình để giữ thể diện như bọn họ, tuy đối phương mang một thân hàng hiệu, nhưng phối hợp cực kỳ dị, khỏi nói thời thượng làm gì.
Làm người ta sáng mắt hoàn toàn là nhờ ngũ quan hoàn mỹ đến hoa ghen liễu hờn kia, làn da trắng trẻo bóng loáng, không chút tỳ vết, cùng với ánh mắt sáng ngời, kết hợp thành một khuôn mặt làm người ta hoảng hồn.
Chỉ bằng diện mạo như thế đã có thể đi con đường riêng, đập nát bươm giới thời trang, tạo hình gì cũng đẹp.
Có vài người chỉ cần đẹp là đủ rồi, trong mắt người ngoài bọn họ không cần phải suy nghĩ gì cả.
Hiển nhiên Diêm Hàn bị thợ cắt tóc xếp vào hàng ngũ đó.
Nhưng mọi người ngạc nhiên thì ngạc nhiên, tò mò thì tò mò, theo thỉnh cầu của Lâm thiếu gia, chủ tiệm vẫn nhanh chóng tìm cho Diêm Hàn một bộ kéo chuyên dụng.
Trừ cái này ra bọn họ còn được mời đến phòng VIP, đây là nơi chủ tiệm chuyên dùng để cắt tóc cho khách hàng, an tĩnh hơn bên ngoài một tí, cũng là đãi ngộ riêng của Lâm Kiến Lộc từ trước đến nay.
"Vậy cậu đi gội đầu đi?" Diêm Hàn vừa làm quen với kéo, vừa nói chuyện với Lâm Kiến Lộc.
"Được."
Lâm Kiến Lộc không có dị nghị gì, hắn gội đầu cũng không cần thợ phục vụ, tự mình đi gội.
Chủ tiệm đã sớm biết thói quen này của Lâm thiếu gia, cũng không chủ động gọi người hỗ trợ.
Chờ Lâm Kiến Lộc gội xong trở ra, Diêm Hàn đã quen với cây kéo này, cậu bảo Lâm Kiến Lộc ngồi lên cái ghế trước mặt, rồi sau đó động tác thuần thục đeo khăn che cho hắn.
Tư thế đã bày xong, cảm giác nghề cũ cũng đã đến, Diêm Hàn hỏi "Cậu muốn cắt kiểu nào?"
Lâm Kiến Lộc xuyên qua tấm gương sáng loáng, nhìn cậu nói "Tùy tiện, không thì thầy Diêm thiết kế một kiểu đi?"
"Ồ, vậy được thôi."
Đầu tiên dùng lược chải tóc, trong lòng Diêm Hàn đã có tính toán, dùng kéo cắt "xạch xạch xạch xạch", chỉ nhìn thủ pháp là đã biết được có phải tay mơ hay không.
Ban đầu chủ tiệm còn đứng đó hóng với tâm thái một người tương đối thân cận với Lâm thiếu gia, chỉ cần người này vừa ra tay, là biết có phải người mới hay không rồi, chờ lúc Diêm Hàn chải tóc ông liếc mắt một cái là đã nhận ra, đây không chỉ không phải tay mơ, mà còn là tay già đời tôi luyện nhiều năm!
Không chỉ chủ tiệm kinh ngạc, mà vài thợ cắt tóc bên cạnh ông cũng kinh ngạc —— Thời buổi này người trẻ tuổi đa tài đa nghệ vậy sao? Tuổi này bọn họ chỉ biết phụ cho người ta, hay phụ trách nhuộm tóc gội đầu thôi đấy, không ngờ cậu bé này mới ít tuổi tay nghề đã đến cấp bậc đại thần!
"Há, cậu trai luyện tay bao nhiêu lâu rồi?" Có người nhịn không được, đi lên hỏi Diêm Hàn.
Lúc này không có ai cảm thấy cậu cũng có thể là con gái cả, không phải bởi vì ngành tóc có ít con gái, mà là tư thế của Diêm Hàn quá mức thành thạo, biểu tình chuyên chú mang theo một loại khí phách mãnh liệt mênh mông, loại khí phế này khó mà làm người ta nghi ngờ giới tính được.
Diêm Hàn khiêm tốn mà nói "Không luyện được mấy năm."
Mà cậu không luyện được mấy năm thật, từ khi bỏ học cao trung mãi cho tới học cắt tóc xong, cũng chỉ mới ba bốn năm mà thôi.
Mấy người bên cạnh mồm năm miệng mười giao lưu, nếu không phải thấy ánh mắt Lâm thiếu gia nhìn cậu trai này tràn đần dung túng, ôn nhu sắp hóa thành hồ nước, bọn họ còn muốn trêu cậu trai này một chút, nói cậu khiêm tốn quá.
Không thể trách nhóm người này gây sự, thật sự là rảnh rỗi không có gì làm chạy đến địa bàn người ta mượn cây kéo, còn cắt giỏi như vậy, thế không phải khoe thì là gì?
Nhưng có Lâm Kiến Lộc thượng đế vừa quẹt thẻ là quẹt mấy vạn ở đây, bọn họ không dám nói, cũng không dám hỏi.
Chỉ cần Lâm thiếu gia vui, thế thì sao cũng được!
Cắt tóc xong lại dùng máy sấy tạo hình, Diêm Hàn nhìn kiệt tác mình làm trong gương mà vô cùng hài lòng.
Quá được, không lụt nghề, ít ra sau này làm xong hết nhiệm vụ của hệ thống, nếu không muốn học tập, cậu còn có thể sống bằng nghề này.
Lúc cởi màn che cho Lâm Kiến Lộc cậu còn bệnh nghề nghiệp mà hỏi một câu "Anh Đại Lâm có vừa lòng không?"
"Vừa lòng."
Xuyên qua gương nhìn người đứng sau lưng mình, vừa mới hỏi mình xong đã quay đầu tâm đắc với mấy thợ cắt tóc khác, nghĩ mình ban nãy chỉ lo nhìn cậu, thế nên không có chút khó chịu nào, Lâm Kiến Lộc nhếch khóe môi, nhẹ nhàng mà nói "Vô cùng vừa lòng."
Cắt tóc xong ra khỏi tiệm, xung quanh vừa hay có một trung tâm mua sắm, Lâm Kiến Lộc liền đề nghị vào đó đi dạo, mua cho Diêm Hàn một bộ đồ nam.
"... Không cần đâu, bình thường ở trường tôi chỉ mang đồng phục, cũng không đi đâu." Diêm Hàn gãi gãi đầu "Mà đi ra ngoài mang đồ nam bị người ta thấy cũng không tốt, hôm nay hưởng xoáy của cậu, rảnh rỗi chơi một chút thôi..."
"Tôi chỉ cảm thấy cậu mang đồ nam đẹp hơn một chút."
"Ồ?"
"Vẫn luôn cảm thấy cậu mang đồ nam đẹp hơn." Lâm Kiến Lộc nói, vì thế tự thuật lại ấn tượng ban đầu của hắn với Diêm Hàn.
Ban đầu xem cậu mang quần áo trung tính đã cảm thấy đẹp hơn mang váy, tuy rằng những người khác không ai nghĩ như vậy, thậm chí hoài nghi mình có sở thích mặc đồ khác giới, nhưng chờ đến khi phát hiện thân phận của đối phương Lâm Kiến Lộc đã hoàn toàn xác định, trực giác của mình là chính xác.
"Lần trước xem cậu mang váy cổ động tôi thấy rất quái lạ, khí chất của cậu... Mang đồ nam thì thích hợp hơn một chút."
Diêm Hàn "!"
Vốn còn cảm thấy mình bị nhiệm vụ biến thái này nghẹn cho biến thái rồi, Diêm Hàn cũng có một niềm tin kỳ lạ với đồ nam, bây giờ Lâm Kiến Lộc vừa nói như vậy, hai người cứ như ăn nhịp với nhau, dứt khoát đi vào trung tâm mua sắm dạo một vòng.
Mà dạo phố với anh Đại Lâm cũng có chỗ lợi, ví dụ như có người theo dõi xung quanh giúp, phòng ngừa bị người quen phát hiện, tuy rằng vị trí trung tâm mua sắm này cách trường học rất xa, bạn học bình thường đi dạo phố cũng chỉ đi trung tâm mua sắm gần trường, không ai lại đến đây, xác suất bị người khác nhận ra thấp lắm.
Nhưng Diêm Hàn vẫn cảm thấy an tâm đến lạ.
Mùa hè tới, rất nhiều nhãn hiệu thời trang vận động hưu nhàn tháo dỡ vách ngăn giữa khu nam nữ, lúc Diêm Hàn xem một cái quần đùi, cậu còn không phân biệt được đây là đồ nam hay đồ nữ.
Thế nhưng không cần biết đồ gì, chỉ cần có người nói với cậu đây là đồ nam, sau khi mặc vào trong lòng đại ca lại càng thoải mái.
Hơn nữa nếu có thể, quần áo trong phòng hóa trang cậu không muốn đụng vào nữa.
Đương nhiên thật ra cũng không được, những nhiệm vụ thêm điểm như nữ hoàng thời trang này nọ vẫn phải làm.
Thế nhưng dạo một vòng, Diêm Hàn vẫn mua hai bộ đồ nam, một bộ mặc ở nhà một bộ đồ vận động, còn có mũ lưỡi trai, làm cho áo thun quần đùi quy củ trở nên năng động hơn hẳn.
Nhìn mình trong gương đang mặc quần áo thể thao, mang mũ giống Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn cảm thấy ngày thường bị bắt mang đồ nữ, thỉnh thoảng mang đồ nam giải phóng bản thân một ngày, thật ra cũng không tệ lắm.
Vẫn trong phạm vi quản lý.
Cho nên lúc Lâm Kiến Lộc nói "Sau này cuối tuần có thể tới nhà tôi cùng làm bài tập", Diêm Hàn không chút suy nghĩ đã đồng ý.
Lúc ấy dạo phố xong rồi Lâm Kiến Lộc đưa cậu về trường, hai người cùng ngồi ghế sau, Diêm Hàn phản ứng lại, hỏi hắn "Nhưng mà hình như cuối tuần anh Đại Lâm bận lắm?"
Lâm Kiến Lộc trả lời "Chỉ thỉnh thoảng mới bận, không ảnh hưởng."
"..."
Ngày tháng vội vàng qua đi, không biết là thói quen hay do cuộc sống như thế nào, sau những ngày lật sách quá độ, sau khi trải qua một hồi thi tháng với thi cuối kỳ, tháng bảy tới là chính thức chào đón kỳ nghỉ hè.
Trong lúc này đã xảy ra vài chuyện lớn, thứ nhất là thông qua đủ loại biểu hiện ưu tú, Diêm Hàn thuận lợi đạt được hạng nhất thành tựu "Lao", mở rương kho báu lấy được kỹ năng <Chuyên môn âm nhạc>.
Chuyên môn âm nhạc cũng có thể xem là kỹ năng thăng cấp, nhìn tên đoán nghĩa cũng hiểu được có nó, người dùng như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, có được thiên phú âm nhạc, không chỉ có bệnh hát lệch tông sai nốt được chữa, mà khi kỹ năng thăng cấp còn có thể dần dần biết cách sử dụng các loại nhạc cụ, cũng có thể hiểu âm nhạc hơn người thường...
Tuy rằng cái này đối với đại ca chẳng khác nào vô dụng.
Còn tại sao lại rút trúng cái kỹ năng như thế... Chuyện này phải kể từ lần Tiểu Ngũ sử dụng sức mạnh của quan hệ xin kỹ năng tập trung chuyên sâu cho cậu.
Theo lời của Tiểu Ngũ thì là chuyện này bị cấp trên điều tra ra, dù sao thì tình huống không giống lúc xin phòng hóa trang xách tay lắm, cho nên bị phán định là thao tác phạm quy, cấp trên không chỉ phê bình nó một trận, còn cấm quyền lợi mở rương kho báy lậu của nó luôn.
Cho nên lần này hoàn toàn là Diêm Hàn tự rút, coi như là tự làm tự chịu.
Tuy Diêm Hàn cảm thấy vô cùng đáng tiếc, thế nhưng nghĩ lại mình bây giờ đã có kỹ năng học tập, kỹ năng sinh hoạt tất yếu rồi, ngoại trừ bình thường hơi vất vả một chút thì không có vấn đề gì là không giải quyết được, cho nên cũng nhịn, chọn cách lạc quan sống tiếp.
Chuyện thứ hai là cậu với Lâm Kiến Lộc cuối cùng không còn là CP duy nhất có trang riêng trên diễn đàn nặc danh nữa.
Trong khoảng thời gian này không biết vì sao mà nhân vật hô mưa gọi gió Ngụy Ninh Hâm với nữ thần ban xã hội Cung Ngọc Tuyết lại hẹn hò với nhau, bị vô số người chụp hình đăng lên diễn đàn, trên diễn đàn cũng đã mở trang CP riêng, đã đến trình độ Diêm Hàn cũng biết rồi.
Chẳng sợ bên cạnh cậu không có ai ship đôi này.
Mấy thứ của người trẻ tuổi như nay mày thích tao mai nó thích nó trước nay Diêm Hàn không quá quan tâm, cũng không thích tám mấy chuyện này, chuyện duy nhất làm cậu hơi để ý chính là cậu nhớ rõ nữ thần ban xã hội kia thích anh Đại Lâm, hơn nữa còn là loại thích điên cuồng, sao mới đó đã hẹn hò với Ngụy Ninh Hâm rồi?
Hai người này không cần biết là khí chất, hay là tính cách, hình như không hạp nhau tí nào thì phải?
Không biết vì sao, cậu cứ cảm thấy có chuyện gì trong đó.
Nhưng cậu đã không hiểu được, chủng tộc không có cảm tình như Lâm Kiến Lộc lại càng không hiểu được.
Lần trước sau khi trận đấu bóng rổ kết thúc hắn có tìm Cung Ngọc Tuyết nói chuyện một lần, chủ yếu là nhằm vào sự kiện nhỏ bạo lực học đường, loại chuyện này nếu đã bộc phát, cuối cùng còn tra được ra đến chỗ nhỏ, Lâm Kiến Lộc đã không thể mặc kệ.
Bạo lực lạnh thế này không có nội quy cụ thể nào có thể trừng trị, xét thấy hai nhà là thế giao, Lâm Kiến Lộc đành tìm nhỏ nói chuyện riêng.
Rồi sau đó nghe nói Cung Ngọc Tuyết giải tán hết nhóm nhỏ kia, đám chị em thân thiết thường hay đi bên cạnh nhỏ cũng tuyệt gia hết, còn hai người nói cái gì thì những người xung quanh không biết được, chỉ là sau đoạn thời gian kia Cung Ngọc Tuyết một lòng học tập, không kéo bè kéo cánh nữa.
Thế nhưng vì sao lại hẹn hò với Ngụy Ninh Hâm...
Có đợt một đám ghé vào tám vô ý nhắc tới chuyện này, Diêm Hàn cũng lanh mồm lanh miệng hỏi anh Đại Lâm một câu, không ngờ Lâm Kiến Lộc mặt không biểu tình mà nói "Chuyện này không thuộc phận sự của tôi."
Diêm Hàn "?"
Lâm Kiến Lộc nghiêm trang mà nói "Ủy viên kỷ luật quy củ, chúng tôi chưa bao giờ bắt tội yêu sớm."
Diêm Hàn "..."
Được rồi, thì ra mạch não đối phương lại lệch.
Sau đó Diêm Hàn không để tâm chuyện này nữa.
Sau khi kiểm tra cuối kỳ, họp phụ huynh xong là chính thức đến nghỉ hè.
Phụ huynh của Diêm Hàn sẽ là ông nội cậu đến tham gia, thành tích kiểm tra hai lần của cậu đều không tệ, tuy rằng không có tiến bộ vượt bậc rõ ràng lắm, nhưng ít nhất đứng vững ở lớp mười bốn, cứ như vậy đến học kỳ sau kiểm tra xếp lớp ít nhất cũng sẽ lên thêm một lớp, có thể đến gần lầu bốn rồi.
Cộng thêm biểu hiện của cậu học kỳ này vô cùng tốt, điểm cống hiến đã có vài mục, ông nội cậu đi họp phụ huynh cũng rất có mặt mũi.
Thế nhưng nghỉ hè Diêm Hàn cũng không về quê với ông nội, mà ở lại trường học.
Ngoại trừ muốn ở lại trường chuyên tâm học tập ra thì còn một nguyên nhân quan trọng khác, mấy ngày nữa là trận chung kết King of Street Dance diễn ra rồi.
Không giống trận đấu của các học bá, cuộc thi King of Street Dance này sau khi chọn ra top 8 thì kéo trận chung kết đến tận nghỉ hè, Diêm Hàn cũng là tận sau này mới biết được, ban tổ chức cố ý chọn tổ chức lúc nghỉ hè là muốn thừa dịp học sinh nghỉ, lưu lượng lớn kéo thêm một đợt tài trợ, lợi dụng đám thí sinh tham gia lần này quảng cáo miễn phí.
Bởi vì tốt xấu cũng tuyển chọn từng đợt, tám người còn lại không phải tài nghệ kinh người thì cũng giống như Diêm Hàn, nhan sắc nghịch thiên, cho nên rất hút khách.
Mà trận chung kết ban tổ chức còn cố ý mời đài truyền hình với mấy nhà truyền thông lớn, tính lợi dụng mánh lới này hung hăng kiếm thêm một khoảng phí quảng cáo.
Tuy rằng cách làm này sẽ khiến cho các thí sinh cảm thấy vô cùng khó chịu, có cảm giác như bị lợi dụng, nhưng tổ chức thi đấu kiểu này vừa hao tiền vừa hao nhân lực, người dù sao cũng phải biết làm lấy lời, này Diêm Hàn có thể hiểu được.
Dù sao mục đích cậu tham gia cuộc thi này là vì tiền thưởng, mà những người khác thì có người chỉ muốn lộ mặt trên TV, ngược lại còn cảm thấy đây là cơ hội vươn đến chỗ cao.
Huống chi đây chung quy là cuộc thi, nếu không thể tiếp thu thì có thể bỏ quyền rời đi.
Nhưng đều là giết từng vòng mà đi lên, ai lại chọn bỏ quyền ngay lúc này, cho nên dù nội dung trận chung kết đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, như vải bó chân vừa thối vừa dài, tám thí sinh còn lại vẫn kiên trì như cũ.
Mà trong khoảng thởi gian này, sau khi mở khóa năng lực chuyên môn âm nhạc Diêm Hàn cũng có thể hội khác với máy nhảy.
Vốn đã có thân kiều thể nhuyễn, lúc này còn nghe được nhịp nhạc, đối với Diêm Hàn mà nói đúng là như hổ thêm cánh, liên tiếp sáu bảy vòng đánh bại đối thủ, trực tiếp vào top 3.
Trong lúc này ban tổ chức còn lợi dụng nhiệt độ làm hoạt động bỏ phiếu, không có nghi ngờ, phiếu của Diêm Hàn là cao nhất.
Tuy rằng đi một đường ngay cả anh Diêm cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng kiếm tiền mà, trước nay có bao giờ là dễ đâu, Diêm Hàn biết rõ đạo lý đó, cũng nhận, chỉ chờ trận chung kết top 3 cuối cùng.
Chỉ là không ngờ ban tổ chức càng làm càng quá đáng, lúc sau thế mà còn yêu cầu bọn họ phối hợp với các thương hiệu để chụp ảnh, đại ca có chút nhịn không nổi.
—— Muốn chụp thì cũng được, nhưng phải đưa tiền.
Tác giả có lời muốn nói:
Năm nhất không có gì để viết cả, kéo dài tiến độ chút =w=
Về phần giả gái còn có mấy cái tôi cảm thấy rất thú vị, viết xong sẽ để anh Diêm khôi phục giới tính trước mặt mọi người (một cách rất độc đáo nha =v=), còn nữa, viết được hơn phân nửa rồi, cảm ơn các bạn nhỏ đã làm bạn với tôi cho đến lúc này, tôi sẽ cố gắng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.