Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 116
Quản Hồng Y
23/03/2022
Thấy Lâm Kiến Lộc nhìn thấy cậu, Diêm Hàn còn cầm bình nước quơ quơ, cuối cùng ngồi với hắn trên ghế dài cạnh sân bóng.
Diêm Hàn mở bình nước cho anh Đại Lâm rồi đưa qua.
"Nè."
"Cảm ơn."
Nhận chai nước uống một hớp, Lâm Kiến Lộc dùng khăn lông tự đem đến lau mồ hôi trên trán.
Bị mái tóc ướt đẫm của anh Đại Lâm làm cho hú hồn, Diêm Hàn ghẹo hắn "Không phải nói là thi đấu hữu nghị thôi sao, cậu nghiêm túc thế làm gì."
Lâm Kiến Lộc trầm mặc một lúc, sau đó nghiêm túc mà nói "Không phải, dù không có trận đấu này cũng sẽ luyện tập thôi."
"Vậy cậu... Yêu say đắm bóng rổ rồi à?"
"... Ừm."
"Thế chẳng trách, tôi còn thắc mắc sao trình độ của cậu tăng nhanh đến như vậy... Chẳng lẽ tuần này ngày nào cậu cũng luyện bóng à?"
Nghĩ vậy cậu cũng hết hồn, nhưng lại cảm thấy kiểu người cố chấp như Lâm Kiến Lộc, thế mới là bình thường.
"Thường ngày không đánh lâu như vậy, chỉ là tan học sẽ đến luyện một chút." Lâm Kiến Lộc "Dù sao thì mười giờ tối gió độc."
Nói xong Lâm Kiến Lộc lại uống một ngụm nước.
Diêm Hàn mua nước uống có dinh dưỡng, vị chua chua ngọt ngọt, hơi mát lại không quá lạnh, rất thích hợp bổ sung thể lực sau khi vận động.
"Ồ." Diêm Hàn lắc lư hai chân, dáng ngồi rất là hào phóng.
Dù sao ở đây cũng chỉ có hai người cậu với Lâm Kiến Lộc, bầu không khí thế này làm mỗi tiếng nói cử chỉ của đại ca trở nên thả lỏng.
"Vậy có muốn tôi luyện cùng cậu không?"
"Được." Lâm Kiến Lộc nói xong lại muốn đứng lên, bị Diêm Hàn ấn lại xuống ghế "Cậu từ từ đã, vừa mới đánh lâu như vậy, nghỉ một lát đi, nếu không đầu gối sẽ chịu không nổi."
Diêm Hàn lằng nhà lằng nhằng "Cậu cũng không phải tuyển thủ chuyên nghiệp kiếm cơm bằng nghề này, đừng máu như vậy, đến lúc đó mang một thân bệnh vặt thì đừng có mà khóc."
Dưới đèn đường tối tăm khuôn mặt của cậu vẫn đẹp như cũ, dù là cái bóng sườn mặt cũng hoàn mỹ đến gãi đúng chỗ ngứa, Lâm Kiến Lộc ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ lải nhải của cậu, nhịn không được cong khóe môi "Được."
Sau đó tương đối trầm mặc hai phút, hình như đã khuya lắm rồi, cuối cùng cũng cảm nhận được cái mát lạnh của buổi đêm, Diêm Hàn dần dần thả lỏng, tiếp tục lắc lư chân "Tôi vừa mới học tiết tự học, cũng thử đi hỏi bài cô rồi."
"Ừ, sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi phát hiện hình như tôi quen cách giảng đề của cậu rồi." Diêm Hàn như hỏng người mà nói.
Lâm Kiến Lộc giảng đề không cần phải nghiêm khắc dựa theo kiến thức trong sách, hắn đứng ở một góc độ cao hơn, vận dụng những kiến thức càng toàn diện hơn để đưa ra phương pháp, cũng không giống với cách giảng bài của các thầy cô luyện thi đại học.
Như vậy có thể nói là có lợi có hại.
Nhưng không cần biết là lợi hay hại, Diêm Hàn đều đã quen với phương pháp học bằng video giảng bài trên hệ thống stream, lại phối hợp với anh Đại Lâm giảng đề, ban nãy cậu cố ý hỏi bài cô lúc học tiết tự học, cảm giác cô giáo giảng tỉ mỉ hơn, rất cụ thể, nhưng lại không có cảm giác khiến cậu từ một suy ra ba, tận tình bơi lội trong biển kiến thức.
Diêm Hàn tuyệt vọng mà nói "Nếu sau này chúng ta không học chung lớp, tôi có thể tìm cậu hỏi bài không?"
"Không học chung lớp?" Trọng tâm của Lâm Kiến Lộc bị lệch.
"Đúng vậy, sau khi kiểm tra xếp lớp cậu sẽ đến lớp chín, không phải chúng ta phải tách ra sao."
"... Cũng không nhất định là phải tách ra."
"Trời ạ, thực lực tôi ra sao cậu cũng đâu phải không biết." Diêm Hàn nhún vai nói "Lần này không cần biết ra làm sao, tôi không thể vào lớp chín nổi."
Thật ra lúc nhận ra nguyên nhân là gì, rồi lại nói cho Lâm Kiến Lộc biết, tâm tình của cậu đã tốt hơn nhiều.
Bản chất của đại ca vốn không phải người đa sầu đa cảm.
Hoặc là một người không cho phép mình đa sầu đa cảm.
Vậy nên chỉ cần hơi an ủi bản thân một chút Diêm Hàn đã thông ngay —— Tách thì tách thôi.
Tuy rằng không chung lớp, nhưng anh em vẫn là anh em, ngày thường với cuối tuần có thể chơi chung học chung, thật sự không có gì đáng để đau buồn cả.
Lúc Diêm Hàn nghĩ thông, thì nghe thấy Lâm Kiến Lộc nói "Còn một tuần."
"... Là không đến một tuần."
"Ừm, cố gắng một chút vẫn có hy vọng."
"Trừ khi mấy chục người hạng trên tôi vắng kiểm tra hết." Phụt cười, Diêm Hàn lại bắt đầu bịa chuyện cười.
Cậu cho rằng đối phương đang an ủi cậu, nhưng không ngờ Lâm Kiến Lộc nghiêm túc.
Lâm Kiến Lộc đột nhiên hỏi "Trong cặp cậu có đủ sách dùng cuối tuần này không?"
"À có, làm sao vậy?"
"Tối nay đến nhà tôi ngủ đi, tới lúc cho cậu đến địa ngục học bổ túc rồi."
Diêm Hàn "..."
Sao trông anh Đại Lâm nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng cậu lại cảm thấy hắn đang xoa tay hầm hè?!
Hai ngày sau đó, không, phải nói là thẳng tới thứ năm đợt kiểm tra xếp lớp bắt đầu, quả nhiên cậu phải trải nghiệm một kỳ huấn luyện hình thức địa ngục cực kỳ tàn khốc.
Tuy rằng loại tàn khốc này... Nó cứ kỳ kỳ.
Ngoại trừ nhiệm vụ học tập, ôn tập hằng ngày, mỗi một môn Lâm Kiến Lộc đều tìm cho cậu một bộ đề mô phỏng, bắt cậu làm thật nghiêm túc, trong thời gian quy định phải làm xong mấy trang đề thi.
Này vốn là nhiệm vụ gian khổ hàng đầu, những bài thi khoa học tự nhiên đó, Diêm Hàn giải một bộ cũng tốn hết một tiếng đồng hồ.
Nhưng may ở chỗ không phải làm hết các câu trong đề, Lâm Kiến Lộc sẽ đọc hết câu hỏi trong đó một lần, sau đó viết ra những phần nào cần Diêm Hàn làm, có đôi khi một đề chỉ có vài câu là cần phải tính toán, cho nên nhiệm vụ này trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Mà nếu nói nghiêm túc, thì là sau khi Diêm Hàn so đáp án của mình với đáp án chuẩn xong, Lâm Kiến Lộc lại cầm bài thi kia "kiểm" lại thêm một lần nữa.
Mỗi lần hắn cầm những bài thi đó đều cực kỳ nghiêm túc, cũng không biết là đang xem gì, nhưng lượng công việc của Lâm Kiến Lộc hiển nhiên nhiều hơn cả chính Diêm Hàn, hơn nữa trình độ nghiêm túc này cũng khiến đại ca líu cả lưỡi.
Chưa bao giờ động bút viết đề, cũng chưa bao giải đề, đột nhiên thái độ của anh Đại Lâm với bộ đề mô phỏng này trở nên nghiêm túc... Cái này làm cho Diêm Hàn một lần nữa cho rằng có lẽ Lâm Kiến Lộc đã phát hiện bí mật ra đề gì đó của giáo viên, nên đề mô phỏng đó đều chọn từ trong đề thi.
Vậy nên thái độ của cậu lúc giải đề mô phỏng lại càng nghiêm túc.
Thậm chí trước khi vào phòng thi cậu còn phải cho rằng những bộ đề Lâm Kiến Lộc bắt cậu làm đều là đề anh Đại Lâm tự ra.
Tuy rằng sau khi vào phòng thi... Phát hiện sự thật cũng không phải giống y chang, tuy rằng một ít câu cũng cùng loại, thế nhưng đa số các câu đều không nằm trong phạm vi tập huấn mấy hôm nay của cậu.
May mắn ngoài số đề Lâm Kiến Lộc cho, đa số các câu còn lại Diêm Hàn vẫn biết cách làm.
Nửa năm nay cậu học được không ít kiến thức, mà khi bắt đầu kiểm tra cậu liền bắt chước trạng thái tập trung chuyên sau, lúc đáp đề đã không nghĩ đến vấn đề mình đang giải đề kiểm tra xếp lớp nữa rồi.
Sau khi rơi vào trạng thái quên mất hoàn cảnh, trong đầu Diêm Hàn cũng chỉ còn lại bài thi.
Tuy rằng thường thường vẫn chịu một ít quấy nhiễu, trạng thái khó mà địch lại tập trung chuyên sâu chân chính, nhưng nhiêu đó cũng đủ để cậu dùng hiệu suất cao mà phân tích giải đề.
Ổn định kiểm tra xong sáu môn, chiều thứ sáu ra khỏi phòng thi Diêm Hàn dò đáp án với bạn học, trong lòng cậu cũng có tính toán, mình kiểm tra lần này có lẽ sẽ cao hơn cậu dự đoán một chút.
Nhưng dù như thế cũng không thể vào được lớp chín.
Cậu biết đối với bạn học lớp giỏi nhất cả trường mà nói, đề này không tồn tại vấn đề giải được hay không, độ khó của lần kiểm tra này hoàn toàn không làm khó được học sinh lớp chín, đối với bọn họ mà nói điểm khác nhau chỉ là ai xuất hiện sai sót nhỏ nhiều hơn thôi.
Vậy nên họ và mình không cùng một đẳng cấp, nên không cần phải hy vọng xa vời.
Há, đương nhiên cũng không thể uể oải sớm quá, lỡ mấy chục bạn học hạng trên thật sự vắng kiểm tra tập thể thì sao.
Diêm Hàn tự chơi tự vui mà nghỉ.
Thứ sáu kiểm tra xong nhà trường cho nghỉ, tiết tự học buổi tối cũng bỏ, rất nhiều bạn học đều thả lỏng, dù sao thành tích phải cuối tuần mới biết được, tranh thủ thời gian này đi chơi cho sướng một trận.
Cho nên mời nhau đi ăn, đi dạo phố đi chơi game có cả khối người, Diêm Hàn đang dọn cặp, Lâm Kiến Lộc bên cạnh nhỏ giọng hỏi "Đến nhà tôi?"
"Được luôn."
Thứ hai tuần sau trận đấu bóng rổ của năm hai chính thức bắt đầu, vốn cuối tuần trước đến nhà Lâm Kiến Lộc Diêm Hàn còn định truyền thụ cho đối phương một số kỹ xảo cậu đúc kết được sau nhiều năm, nhưng lúc ấy hai lại người bế quan học bài.
Lúc ấy đã nói rồi, đầu tiên ứng phó với kiểm tra xếp lớp trước đó, cuối tuần sau lại tập huấn bóng rổ.
Cho nên lúc này Diêm Hàn không thèm suy nghĩ mà đồng ý luôn, sau đó hai người cọ tới cọ lui, chờ trong lớp mọi người về gần hết, mới thần không biết quỷ không hay chui vào xe của Lâm Kiến Lộc.
Tuần kiểm tra cũng không ảnh hưởng scandal bay đầy trời, giờ mà có người thấy cậu ngồi chung xe về nhà với Lâm Kiến Lộc...
Thật ra cũng không sao.
Nếu thật sự có người hỏi, có thể nói là cậu muốn đi đâu đó, ké xe của anh Đại Lâm, người khác cũng sẽ không nghĩ đến chuyện cậu đến nhà Lâm Kiến Lộc nghỉ cuối tuần.
Vậy nên sau khi lên xe, đại ca có hơi buồn cười, nhịn không được mà cười ha hả "Bọn mình như vậy gọi là có tật giật mình đấy."
"Ừ." Nhìn cái người ngồi chữ X cười đến không tim không phổi, Lâm Kiên Lộc cũng cong khóe miệng.
Sau đó Diêm Hàn đột nhiên ngồi quy củ, hai cái đùi thon trắng xếp bên cạnh nhau, bị làn váy che khuất chỉ hơi lộ ra đầu gồi, cậu đặt hai tay lên nhau, "nũng nịu" mà nháy mắt với Lâm Kiến Lộc, bóp giọng nói "Nam nữ thụ thụ bất tương thân, hôm nay người ta qua nhà cậu qua đêm, lỡ người khác biết thì phải làm sao bây giờ, anh Đại Lâm phải phụ trách người ta nha!"
Nói xong, không đợi xem phản ứng của Lâm Kiến Lộc, tự Diêm Hàn đã phụt cười trước.
Giả nai ba giây, nụ cười của cậu về đúng với bản chất, Diêm Hàn xua xua tay nói "Không được rồi, nổi da gà rồi."
Lâm Kiến Lộc mỉm cười với cậu, cũng không cảm thấy hắn có gì sai sai, chỉ là nói với tài xế "Xuất phát đi ạ."
Tới cọ nhà Lâm Kiến Lộc tuần trước đã hẹn đãi tiệc với hai dì.
Chỉ cuối tuần thiếu gia về nhà, hai dì mới có việc để làm, sẽ không cảm thấy tịch mịch, cho nên mỗi tối thứ sáu đều chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn từ sớm.
Hơn nữa tuần này Diêm Hàn cũng tới, lại càng vén tay áo dồn sức làm, chuẩn bị một bàn thức ăn dinh dưỡng phong phú lại không mất tinh xảo, làm Diêm Hàn ăn đến phình cả bụng.
Ăn nhiều cũng không sao, vườn nhà họ Lâm đủ lớn, đi hai vòng là tiêu hóa muốn hết rồi.
Huống chi cậu còn có thể giúp anh Đại Lâm một số việc, như là sửa sang nhà dưới gì đó, sau khi rời trường, mỗi thứ sáu Lâm Kiến Lộc đều về quét tước phòng mình.
Dọn dẹp xong cũng đã khuya, hai người về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, Lâm Kiến Lộc sẽ đưa Diêm Hàn đến sân bóng chuyên nghiệp để tập.
Thật ra sân sau nhà Lâm Kiến Lộc cũng có sân bóng rổ, chẳng qua ban ngày quá nóng, muốn chơi tốt vẫn nên chọn chơi trong nhà.
Sân trong nhà phải thuê, là loại sân vận động chuyên dùng để thi đấu, ngoài sân bóng rổ còn có sân cầu lông, bida bowling chuyên nghiệp, trang hoàng cùng thiết bị trông rất xa hoa, so với các phòng tập thể thao thông thường thì hợp quy cách hơn.
Không biết có phải hợp quy cách quá hay không, giá cả xa xỉ, ngược lại hấp dẫn không ít kẻ có tiền hay tinh anh xã hội tới đây.
Rất nhiều người đến đây không phải để chơi bóng, mà là để xã giao.
Vậy nên mặc dù là buổi sáng cuối tuần, mấy cái sân bóng rổ cũng đã kín người hết chỗ, có người tới xem bóng, cũng có người tới chơi bóng, bọn Diêm Hàn là nhờ hôm qua Lâm Kiến Lộc gọi điện thông báo trước, nên bây giờ mới không bị mất sân.
Cũng bởi vậy, có thể tới sân bóng rổ này chơi hầu như không có học sinh cao trung, cho nên lúc hai người Diêm Hàn cũng Lâm Kiến Lộc xuất hiện ở đây, cũng bị người khác nhận ra hai người bọn họ đơn độc hưởng dụng một sân bóng rổ, đã hấp dẫn một đợt tầm mắt.
"Sân thế này thu phí theo trận hay thu phí theo giờ?" Không cần biết là loại nào thì đều không rẻ, Diêm Hàn lại tiếc tiền "Thật ra chơi ở nhà cậu hay chơi ở trường là được rồi, chạy tới đây... Một buổi sáng tốn biết bao nhiêu tiền!"
Lâm Kiến Lộc an ủi cậu "Không sao, kỳ nghỉ tôi hay đến đây nên có làm thẻ, đặc quyền khá nhiều, cho nên không đắt."
Diêm Hàn "..."
Nháy mắt có cảm giác như người già không khuyên được con cháu đừng tiêu tiền.
Cậu rất muốn nói với Lâm Kiến Lộc: Anh Đại Lâm, cậu không cần giải thích với tôi đâu, dù sao thì cũng là cậu trả tiền mà.
Thế nhưng nếu đã trả tiền thì đừng lãng phí thời gian, ném túi sang một bên, Diêm Hàn bắt đầu khởi động làm nóng.
Nếu không có gì bất ngờ, hẳn ngày mai sẽ có thành tích kiểm tra xếp lớp, không cần biết là vùi đầu khổ học hay là thư giãn thả lỏng, đều xem như là kỷ niệm ngày cuối cùng làm bạn cùng bàn, Diêm Hàn đã quyết định hôm nay không nghĩ chuyện học tập nữa, tập trung mà chơi.
Diêm Hàn mặc bộ đồ vận động hai người mua lúc trước, vải dệt mỏng mà thông khí triển lãm đường cong duyên dáng, dung mạo lại càng không phải nói nhiều, đẹp dã man, không cần biết xuất hiện ở đâu đều là boy tỏa sáng.
Lúc cậu làm nóng Lâm Kiến Lộc cũng làm theo, hắn mang một thân đồng phục đánh bóng, thân thể ngày thường bị đồng phục đi học che kín mít lúc này lộ ra, không phù hợp với khí chất của hắn, lại càng khiến dáng người của hắn càng thêm đĩnh bạt, tứ chi thon dài.
Cũng chính vì thế, lúc bọn họ làm nóng rất hấp dẫn tầm mắt người khác.v
Diêm Hàn mở bình nước cho anh Đại Lâm rồi đưa qua.
"Nè."
"Cảm ơn."
Nhận chai nước uống một hớp, Lâm Kiến Lộc dùng khăn lông tự đem đến lau mồ hôi trên trán.
Bị mái tóc ướt đẫm của anh Đại Lâm làm cho hú hồn, Diêm Hàn ghẹo hắn "Không phải nói là thi đấu hữu nghị thôi sao, cậu nghiêm túc thế làm gì."
Lâm Kiến Lộc trầm mặc một lúc, sau đó nghiêm túc mà nói "Không phải, dù không có trận đấu này cũng sẽ luyện tập thôi."
"Vậy cậu... Yêu say đắm bóng rổ rồi à?"
"... Ừm."
"Thế chẳng trách, tôi còn thắc mắc sao trình độ của cậu tăng nhanh đến như vậy... Chẳng lẽ tuần này ngày nào cậu cũng luyện bóng à?"
Nghĩ vậy cậu cũng hết hồn, nhưng lại cảm thấy kiểu người cố chấp như Lâm Kiến Lộc, thế mới là bình thường.
"Thường ngày không đánh lâu như vậy, chỉ là tan học sẽ đến luyện một chút." Lâm Kiến Lộc "Dù sao thì mười giờ tối gió độc."
Nói xong Lâm Kiến Lộc lại uống một ngụm nước.
Diêm Hàn mua nước uống có dinh dưỡng, vị chua chua ngọt ngọt, hơi mát lại không quá lạnh, rất thích hợp bổ sung thể lực sau khi vận động.
"Ồ." Diêm Hàn lắc lư hai chân, dáng ngồi rất là hào phóng.
Dù sao ở đây cũng chỉ có hai người cậu với Lâm Kiến Lộc, bầu không khí thế này làm mỗi tiếng nói cử chỉ của đại ca trở nên thả lỏng.
"Vậy có muốn tôi luyện cùng cậu không?"
"Được." Lâm Kiến Lộc nói xong lại muốn đứng lên, bị Diêm Hàn ấn lại xuống ghế "Cậu từ từ đã, vừa mới đánh lâu như vậy, nghỉ một lát đi, nếu không đầu gối sẽ chịu không nổi."
Diêm Hàn lằng nhà lằng nhằng "Cậu cũng không phải tuyển thủ chuyên nghiệp kiếm cơm bằng nghề này, đừng máu như vậy, đến lúc đó mang một thân bệnh vặt thì đừng có mà khóc."
Dưới đèn đường tối tăm khuôn mặt của cậu vẫn đẹp như cũ, dù là cái bóng sườn mặt cũng hoàn mỹ đến gãi đúng chỗ ngứa, Lâm Kiến Lộc ngồi bên cạnh nhìn dáng vẻ lải nhải của cậu, nhịn không được cong khóe môi "Được."
Sau đó tương đối trầm mặc hai phút, hình như đã khuya lắm rồi, cuối cùng cũng cảm nhận được cái mát lạnh của buổi đêm, Diêm Hàn dần dần thả lỏng, tiếp tục lắc lư chân "Tôi vừa mới học tiết tự học, cũng thử đi hỏi bài cô rồi."
"Ừ, sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi phát hiện hình như tôi quen cách giảng đề của cậu rồi." Diêm Hàn như hỏng người mà nói.
Lâm Kiến Lộc giảng đề không cần phải nghiêm khắc dựa theo kiến thức trong sách, hắn đứng ở một góc độ cao hơn, vận dụng những kiến thức càng toàn diện hơn để đưa ra phương pháp, cũng không giống với cách giảng bài của các thầy cô luyện thi đại học.
Như vậy có thể nói là có lợi có hại.
Nhưng không cần biết là lợi hay hại, Diêm Hàn đều đã quen với phương pháp học bằng video giảng bài trên hệ thống stream, lại phối hợp với anh Đại Lâm giảng đề, ban nãy cậu cố ý hỏi bài cô lúc học tiết tự học, cảm giác cô giáo giảng tỉ mỉ hơn, rất cụ thể, nhưng lại không có cảm giác khiến cậu từ một suy ra ba, tận tình bơi lội trong biển kiến thức.
Diêm Hàn tuyệt vọng mà nói "Nếu sau này chúng ta không học chung lớp, tôi có thể tìm cậu hỏi bài không?"
"Không học chung lớp?" Trọng tâm của Lâm Kiến Lộc bị lệch.
"Đúng vậy, sau khi kiểm tra xếp lớp cậu sẽ đến lớp chín, không phải chúng ta phải tách ra sao."
"... Cũng không nhất định là phải tách ra."
"Trời ạ, thực lực tôi ra sao cậu cũng đâu phải không biết." Diêm Hàn nhún vai nói "Lần này không cần biết ra làm sao, tôi không thể vào lớp chín nổi."
Thật ra lúc nhận ra nguyên nhân là gì, rồi lại nói cho Lâm Kiến Lộc biết, tâm tình của cậu đã tốt hơn nhiều.
Bản chất của đại ca vốn không phải người đa sầu đa cảm.
Hoặc là một người không cho phép mình đa sầu đa cảm.
Vậy nên chỉ cần hơi an ủi bản thân một chút Diêm Hàn đã thông ngay —— Tách thì tách thôi.
Tuy rằng không chung lớp, nhưng anh em vẫn là anh em, ngày thường với cuối tuần có thể chơi chung học chung, thật sự không có gì đáng để đau buồn cả.
Lúc Diêm Hàn nghĩ thông, thì nghe thấy Lâm Kiến Lộc nói "Còn một tuần."
"... Là không đến một tuần."
"Ừm, cố gắng một chút vẫn có hy vọng."
"Trừ khi mấy chục người hạng trên tôi vắng kiểm tra hết." Phụt cười, Diêm Hàn lại bắt đầu bịa chuyện cười.
Cậu cho rằng đối phương đang an ủi cậu, nhưng không ngờ Lâm Kiến Lộc nghiêm túc.
Lâm Kiến Lộc đột nhiên hỏi "Trong cặp cậu có đủ sách dùng cuối tuần này không?"
"À có, làm sao vậy?"
"Tối nay đến nhà tôi ngủ đi, tới lúc cho cậu đến địa ngục học bổ túc rồi."
Diêm Hàn "..."
Sao trông anh Đại Lâm nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng cậu lại cảm thấy hắn đang xoa tay hầm hè?!
Hai ngày sau đó, không, phải nói là thẳng tới thứ năm đợt kiểm tra xếp lớp bắt đầu, quả nhiên cậu phải trải nghiệm một kỳ huấn luyện hình thức địa ngục cực kỳ tàn khốc.
Tuy rằng loại tàn khốc này... Nó cứ kỳ kỳ.
Ngoại trừ nhiệm vụ học tập, ôn tập hằng ngày, mỗi một môn Lâm Kiến Lộc đều tìm cho cậu một bộ đề mô phỏng, bắt cậu làm thật nghiêm túc, trong thời gian quy định phải làm xong mấy trang đề thi.
Này vốn là nhiệm vụ gian khổ hàng đầu, những bài thi khoa học tự nhiên đó, Diêm Hàn giải một bộ cũng tốn hết một tiếng đồng hồ.
Nhưng may ở chỗ không phải làm hết các câu trong đề, Lâm Kiến Lộc sẽ đọc hết câu hỏi trong đó một lần, sau đó viết ra những phần nào cần Diêm Hàn làm, có đôi khi một đề chỉ có vài câu là cần phải tính toán, cho nên nhiệm vụ này trở nên đơn giản hơn rất nhiều.
Mà nếu nói nghiêm túc, thì là sau khi Diêm Hàn so đáp án của mình với đáp án chuẩn xong, Lâm Kiến Lộc lại cầm bài thi kia "kiểm" lại thêm một lần nữa.
Mỗi lần hắn cầm những bài thi đó đều cực kỳ nghiêm túc, cũng không biết là đang xem gì, nhưng lượng công việc của Lâm Kiến Lộc hiển nhiên nhiều hơn cả chính Diêm Hàn, hơn nữa trình độ nghiêm túc này cũng khiến đại ca líu cả lưỡi.
Chưa bao giờ động bút viết đề, cũng chưa bao giải đề, đột nhiên thái độ của anh Đại Lâm với bộ đề mô phỏng này trở nên nghiêm túc... Cái này làm cho Diêm Hàn một lần nữa cho rằng có lẽ Lâm Kiến Lộc đã phát hiện bí mật ra đề gì đó của giáo viên, nên đề mô phỏng đó đều chọn từ trong đề thi.
Vậy nên thái độ của cậu lúc giải đề mô phỏng lại càng nghiêm túc.
Thậm chí trước khi vào phòng thi cậu còn phải cho rằng những bộ đề Lâm Kiến Lộc bắt cậu làm đều là đề anh Đại Lâm tự ra.
Tuy rằng sau khi vào phòng thi... Phát hiện sự thật cũng không phải giống y chang, tuy rằng một ít câu cũng cùng loại, thế nhưng đa số các câu đều không nằm trong phạm vi tập huấn mấy hôm nay của cậu.
May mắn ngoài số đề Lâm Kiến Lộc cho, đa số các câu còn lại Diêm Hàn vẫn biết cách làm.
Nửa năm nay cậu học được không ít kiến thức, mà khi bắt đầu kiểm tra cậu liền bắt chước trạng thái tập trung chuyên sau, lúc đáp đề đã không nghĩ đến vấn đề mình đang giải đề kiểm tra xếp lớp nữa rồi.
Sau khi rơi vào trạng thái quên mất hoàn cảnh, trong đầu Diêm Hàn cũng chỉ còn lại bài thi.
Tuy rằng thường thường vẫn chịu một ít quấy nhiễu, trạng thái khó mà địch lại tập trung chuyên sâu chân chính, nhưng nhiêu đó cũng đủ để cậu dùng hiệu suất cao mà phân tích giải đề.
Ổn định kiểm tra xong sáu môn, chiều thứ sáu ra khỏi phòng thi Diêm Hàn dò đáp án với bạn học, trong lòng cậu cũng có tính toán, mình kiểm tra lần này có lẽ sẽ cao hơn cậu dự đoán một chút.
Nhưng dù như thế cũng không thể vào được lớp chín.
Cậu biết đối với bạn học lớp giỏi nhất cả trường mà nói, đề này không tồn tại vấn đề giải được hay không, độ khó của lần kiểm tra này hoàn toàn không làm khó được học sinh lớp chín, đối với bọn họ mà nói điểm khác nhau chỉ là ai xuất hiện sai sót nhỏ nhiều hơn thôi.
Vậy nên họ và mình không cùng một đẳng cấp, nên không cần phải hy vọng xa vời.
Há, đương nhiên cũng không thể uể oải sớm quá, lỡ mấy chục bạn học hạng trên thật sự vắng kiểm tra tập thể thì sao.
Diêm Hàn tự chơi tự vui mà nghỉ.
Thứ sáu kiểm tra xong nhà trường cho nghỉ, tiết tự học buổi tối cũng bỏ, rất nhiều bạn học đều thả lỏng, dù sao thành tích phải cuối tuần mới biết được, tranh thủ thời gian này đi chơi cho sướng một trận.
Cho nên mời nhau đi ăn, đi dạo phố đi chơi game có cả khối người, Diêm Hàn đang dọn cặp, Lâm Kiến Lộc bên cạnh nhỏ giọng hỏi "Đến nhà tôi?"
"Được luôn."
Thứ hai tuần sau trận đấu bóng rổ của năm hai chính thức bắt đầu, vốn cuối tuần trước đến nhà Lâm Kiến Lộc Diêm Hàn còn định truyền thụ cho đối phương một số kỹ xảo cậu đúc kết được sau nhiều năm, nhưng lúc ấy hai lại người bế quan học bài.
Lúc ấy đã nói rồi, đầu tiên ứng phó với kiểm tra xếp lớp trước đó, cuối tuần sau lại tập huấn bóng rổ.
Cho nên lúc này Diêm Hàn không thèm suy nghĩ mà đồng ý luôn, sau đó hai người cọ tới cọ lui, chờ trong lớp mọi người về gần hết, mới thần không biết quỷ không hay chui vào xe của Lâm Kiến Lộc.
Tuần kiểm tra cũng không ảnh hưởng scandal bay đầy trời, giờ mà có người thấy cậu ngồi chung xe về nhà với Lâm Kiến Lộc...
Thật ra cũng không sao.
Nếu thật sự có người hỏi, có thể nói là cậu muốn đi đâu đó, ké xe của anh Đại Lâm, người khác cũng sẽ không nghĩ đến chuyện cậu đến nhà Lâm Kiến Lộc nghỉ cuối tuần.
Vậy nên sau khi lên xe, đại ca có hơi buồn cười, nhịn không được mà cười ha hả "Bọn mình như vậy gọi là có tật giật mình đấy."
"Ừ." Nhìn cái người ngồi chữ X cười đến không tim không phổi, Lâm Kiên Lộc cũng cong khóe miệng.
Sau đó Diêm Hàn đột nhiên ngồi quy củ, hai cái đùi thon trắng xếp bên cạnh nhau, bị làn váy che khuất chỉ hơi lộ ra đầu gồi, cậu đặt hai tay lên nhau, "nũng nịu" mà nháy mắt với Lâm Kiến Lộc, bóp giọng nói "Nam nữ thụ thụ bất tương thân, hôm nay người ta qua nhà cậu qua đêm, lỡ người khác biết thì phải làm sao bây giờ, anh Đại Lâm phải phụ trách người ta nha!"
Nói xong, không đợi xem phản ứng của Lâm Kiến Lộc, tự Diêm Hàn đã phụt cười trước.
Giả nai ba giây, nụ cười của cậu về đúng với bản chất, Diêm Hàn xua xua tay nói "Không được rồi, nổi da gà rồi."
Lâm Kiến Lộc mỉm cười với cậu, cũng không cảm thấy hắn có gì sai sai, chỉ là nói với tài xế "Xuất phát đi ạ."
Tới cọ nhà Lâm Kiến Lộc tuần trước đã hẹn đãi tiệc với hai dì.
Chỉ cuối tuần thiếu gia về nhà, hai dì mới có việc để làm, sẽ không cảm thấy tịch mịch, cho nên mỗi tối thứ sáu đều chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn từ sớm.
Hơn nữa tuần này Diêm Hàn cũng tới, lại càng vén tay áo dồn sức làm, chuẩn bị một bàn thức ăn dinh dưỡng phong phú lại không mất tinh xảo, làm Diêm Hàn ăn đến phình cả bụng.
Ăn nhiều cũng không sao, vườn nhà họ Lâm đủ lớn, đi hai vòng là tiêu hóa muốn hết rồi.
Huống chi cậu còn có thể giúp anh Đại Lâm một số việc, như là sửa sang nhà dưới gì đó, sau khi rời trường, mỗi thứ sáu Lâm Kiến Lộc đều về quét tước phòng mình.
Dọn dẹp xong cũng đã khuya, hai người về phòng nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai, Lâm Kiến Lộc sẽ đưa Diêm Hàn đến sân bóng chuyên nghiệp để tập.
Thật ra sân sau nhà Lâm Kiến Lộc cũng có sân bóng rổ, chẳng qua ban ngày quá nóng, muốn chơi tốt vẫn nên chọn chơi trong nhà.
Sân trong nhà phải thuê, là loại sân vận động chuyên dùng để thi đấu, ngoài sân bóng rổ còn có sân cầu lông, bida bowling chuyên nghiệp, trang hoàng cùng thiết bị trông rất xa hoa, so với các phòng tập thể thao thông thường thì hợp quy cách hơn.
Không biết có phải hợp quy cách quá hay không, giá cả xa xỉ, ngược lại hấp dẫn không ít kẻ có tiền hay tinh anh xã hội tới đây.
Rất nhiều người đến đây không phải để chơi bóng, mà là để xã giao.
Vậy nên mặc dù là buổi sáng cuối tuần, mấy cái sân bóng rổ cũng đã kín người hết chỗ, có người tới xem bóng, cũng có người tới chơi bóng, bọn Diêm Hàn là nhờ hôm qua Lâm Kiến Lộc gọi điện thông báo trước, nên bây giờ mới không bị mất sân.
Cũng bởi vậy, có thể tới sân bóng rổ này chơi hầu như không có học sinh cao trung, cho nên lúc hai người Diêm Hàn cũng Lâm Kiến Lộc xuất hiện ở đây, cũng bị người khác nhận ra hai người bọn họ đơn độc hưởng dụng một sân bóng rổ, đã hấp dẫn một đợt tầm mắt.
"Sân thế này thu phí theo trận hay thu phí theo giờ?" Không cần biết là loại nào thì đều không rẻ, Diêm Hàn lại tiếc tiền "Thật ra chơi ở nhà cậu hay chơi ở trường là được rồi, chạy tới đây... Một buổi sáng tốn biết bao nhiêu tiền!"
Lâm Kiến Lộc an ủi cậu "Không sao, kỳ nghỉ tôi hay đến đây nên có làm thẻ, đặc quyền khá nhiều, cho nên không đắt."
Diêm Hàn "..."
Nháy mắt có cảm giác như người già không khuyên được con cháu đừng tiêu tiền.
Cậu rất muốn nói với Lâm Kiến Lộc: Anh Đại Lâm, cậu không cần giải thích với tôi đâu, dù sao thì cũng là cậu trả tiền mà.
Thế nhưng nếu đã trả tiền thì đừng lãng phí thời gian, ném túi sang một bên, Diêm Hàn bắt đầu khởi động làm nóng.
Nếu không có gì bất ngờ, hẳn ngày mai sẽ có thành tích kiểm tra xếp lớp, không cần biết là vùi đầu khổ học hay là thư giãn thả lỏng, đều xem như là kỷ niệm ngày cuối cùng làm bạn cùng bàn, Diêm Hàn đã quyết định hôm nay không nghĩ chuyện học tập nữa, tập trung mà chơi.
Diêm Hàn mặc bộ đồ vận động hai người mua lúc trước, vải dệt mỏng mà thông khí triển lãm đường cong duyên dáng, dung mạo lại càng không phải nói nhiều, đẹp dã man, không cần biết xuất hiện ở đâu đều là boy tỏa sáng.
Lúc cậu làm nóng Lâm Kiến Lộc cũng làm theo, hắn mang một thân đồng phục đánh bóng, thân thể ngày thường bị đồng phục đi học che kín mít lúc này lộ ra, không phù hợp với khí chất của hắn, lại càng khiến dáng người của hắn càng thêm đĩnh bạt, tứ chi thon dài.
Cũng chính vì thế, lúc bọn họ làm nóng rất hấp dẫn tầm mắt người khác.v
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.