Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 120
Quản Hồng Y
25/03/2022
Vì sao đại học bá đến lớp mười mà không phải lớp chín, kết quả này làm
chủ nhiệm lớp chín chuẩn bị đón đại học bá ngớ người, làm chủ nhiệm lớp
mười được cưng mà sợ, đương nhiên cũng làm học sinh cả trường hết hồn!
Ban đầu mọi người còn không dám tin, nhưng chờ đến khi lướt xuống xem danh sách, giữa lớp mười bốn nhìn thấy cái tên "Nhan Hàm", hơn phân nửa các bạn học đang khiếp sợ đều thu hồi meme của mình, bày tỏ ——
Phá án, không có gì đáng kinh ngạc, giải tán, giải tán hết đi.
Tuy rằng như thế, nhưng rất nhanh đã có người đặt ra câu hỏi: 'Cứ cho là vị kia thật sự vì giáo hoa mà đến lớp mười đi, nhưng sao cậu ấy làm được như vậy?'
Mà dù có thể khống chế thành tích của mình đến lớp mười, nhưng sao cậu ấy biết giáo hoa sẽ đến lớp mười?!
Không chỉ có những người này thắc mắc, ngay cả bản thân Diêm Hàn cũng khó hiểu.
Nhưng học tra Ôn Giác Vinh nhấp một ngụm trà nóng, vô cùng bình tĩnh mà phân tích sự việc "Không phải trước kiểm tra anh Đại Lâm cho anh làm rất nhiều đề hay sao? Chắc lúc đó anh Đại Lâm xem trình độ của anh rồi phán đoán ra đó."
Diêm Hàn "..."
Nghe Ôn Giác Vinh nói xong, cậu nhìn kỹ điểm các môn của Lâm Kiến Lộc, phát hiện ba môn bắt buộc Toán Văn Anh ngày đầu tiên của anh Đại Lâm đều cực cao, suýt max điểm... Mà chính xác thì Tiếng Anh cùng Toán Học đạt điểm cao nhất.
Mà ba môn tự nhiên kiểm tra ngày thứ hai lại không được lý tưởng cho lắm.
Không thể nói là không lý tưởng được, lấy trình độ của Lâm Kiến Lộc thì phải nói là rất thấp! Môn tự nhiên cuối cùng thậm chí chỉ có ba mươi mấy điểm, suýt thì không đủ điểm chuẩn!
......
Sau khi tổng hợp thì thứ hạng của hắn nằm số bốn mươi mấy toàn trường, "thuận lợi" được xếp tới lớp mười.
"..."
Nghĩ như vậy, ngày đầu tiên kiểm tra xong quả thật mình có dò đáp án với Lâm Kiến Lộc và một vài bạn học khác, đối phương đã biết điểm của cậu, kết hợp với trình độ kiểm tra thử mà hắn đã "khảo sát" mình thời gian trước, rồi tính toán số điểm hắn cần phải đạt trong ba môn tự nhiên Lý Hóa Sinh mà hắn cần phải lấy...
Vậy mới nói, Lâm Kiến Lộc không chỉ đoán chắc mình sẽ đến lớp nào, mà còn ổn định khống chế thành tích của hắn trong phạm vi lớp mười?! (Edit: Con gì chứ không phải con người các bác ạ =)))
Diêm Hàn nằm liệt trên giường cứ như người không xương, cậu cảm thấy mình xong đời rồi.
Sắp tới cậu vẫn làm bạn cùng lớp với anh Đại Lâm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, căn bản là không lảng tránh được.
Nhưng mà... Nên sao thì sao... Cậu cũng bị thao tác kia của Lâm Kiến Lộc làm cho đẹp trai ngất.
Cậu còn chưa quên cái đêm nóng nực kia, cảnh tượng cậu với Lâm Kiến Lộc xếp hàng ngồi bên sân bóng rổ tâm sự với nhau.
Chỉ là lúc ấy không ngờ rằng, Lâm Kiến Lộc thế mà dùng phương thức thế này để học cùng lớp với cậu!
Lúc ấy đối phương nói phải thử mới biết, trông một bộ định liệu từ trước, Diêm Hàn chỉ cho rằng hắn muốn trợ giúp mình vào được lớp chín.
Bây giờ xem ra... Cậu hoàn toàn xem nhẹ chỉ số thông minh của anh Đại Lâm rồi!
Giờ thì hay, vốn tưởng hai người bọn họ sẽ bị kiểm tra xếp lớp tách ra, kế hoạch dần dần xa cách xem ra không thể thực thi rồi, Diêm Hàn lại càng thêm tâm phiền ý loạn.
Cậu không thể trách Lâm Kiến Lộc làm ra thao tác này, bởi vì lúc đó quả thật là do chính cậu chủ động mở miệng nói, cậu không vui vì phải tách khỏi anh Đại Lâm.
Này không phải Lâm Kiến Lộc sai.
Nhưng đồng thời cậu lại bực bội —— Nếu cậu biết Lâm Kiến Lộc thích mình sớm một chút, chỉ cần một chút thôi, cậu nhất định sẽ chú ý, thúc đẩy bản thân, chứ không để chuyện thành như bây giờ.
Diêm Hàn thô bạo mà nắm tóc mình, bên kia đầu dây Ôn Giác Vinh kỳ quái hỏi "Anh Nhan? Anh sao vậy, hình như anh không được vui cho lắm."
Không có hứng nói chuyện, dưới giọng nói quan tâm của Ôn Giác Vinh, Diêm Hàn cố gắng giữ ngữ khí bình thản nói với đối phương mình không sao, rồi cúp máy.
Sau đó cậu đứng lên, nôn nóng đi hai vòng trong phòng, lúc này chuông điện thoại lại vang lên, năm chữ "Bạn học Lâm Kiến Lộc" quen thuộc xuất hiện trên màn hình, cái tay cầm điện thoại của Diêm Hàn như tê rần.
Qua hai giây, cậu mới nhận điện thoại, giọng khàn khàn mà "Alo" một tiếng.
"Ừm." Lâm Kiến Lộc nói.
"Ừm?" Diêm Hàn không hiểu.
"Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng cậu thôi."
"..."
"Ra ăn cơm đi, tôi về trường rồi, chúng ta đãi tiệc thôi."
"À ừm." Diêm Hàn "Bây giờ không muốn ăn gì hết."
"... Cậu không muốn chung lớp với tôi sao?"
Lâm Kiến Lộc vốn phải ở bên kia đầu dây đột nhiên xuất hiện trước giường cậu, hai mắt đỏ tươi như chảy máu, đến giọng nói cũng trở nên ai oán đau khổ.
Diêm Hàn:!!!
Đột nhiên bật dậy khỏi giường... Đầu giường cậu trống không, nào có Lâm Kiến Lộc.
Nhưng điện thoại đang bị siết trong tay, chỉ có lịch sử trò chuyện với Ôn Giác Vinh, còn là một tiếng đồng hồ trước.
... Cậu thế mà ngủ quên mất.
Hoàng hôn nghiêng tây, bên ngoài đã một mảnh mờ nhạt, chân trời treo ráng đỏ, nhìn đồng hồ, đã 6 giờ tối.
Diêm Hàn lau mặt, cảnh tượng trong giấc mơ ban nãy cậu vừa tỉnh dậy đã trôi đi ngay, nhưng chỉ có giọng nói bi thương của Lâm Kiến Lộc vẫn còn nồng đậm trong đầu cậu, không tiêu tán được.
"Hầy." Ngồi trên giường ngẩn người một lát, Diêm Hàn nhảy xuống giường, lấy thẻ cơm định ra ngoài kiếm ăn.
[... Lúc này rồi mà ký chủ còn tâm tình ăn cơm?] Tiểu Ngũ xem diễn từ đầu đến cuối mơ màng.
"Chắc em không hiểu rồi, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói muốn hoảng... Lúc nào cũng ăn cơm được hết! Mà chuyện này có bao lớn đâu."
Mặc xong quần áo đóng cửa lại, Diêm Hàn loạng choạng đi xuống dưới lầu.
... Thật ra cậu chỉ diễn cho Tiểu Ngũ xem thôi, ban nãy đau khổ nhìn đồng hồ, Diêm Hàn cứ cảm thấy mình còn không nhanh đi ăn cơm, chờ lát nữa chắc anh Đại Lâm phải cầm hộp đồ ăn chạy tới mất.
Bây giờ cậu còn chưa sẵn sàng đối mặt với hắn đâu.
Lập thu sớm muộn gì chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng sẽ tăng, ban ngày nắng muốn tróc da người ta, tới tối nhiệt độ lại hạ thấp xuống, gió đêm trở nên mát lạnh, quả thật là có tác dụng giúp người ta thanh tỉnh, lên tinh thần.
Đến nhà ăn ăn một bữa bình thường, không nhận được cú điện thoại nào cả, Diêm Hàn lại lắc lư lắc lư về ký túc xá định học bài tiếp.
Lúc này điều may mắn duy nhất chính là kỹ năng tập trung chuyên sâu còn dùng được, dùng xong sẽ cảm thấy rất mệt, tiện đường ngủ luôn.
Thế nên một đêm không sóng không gió, sáng sớm hôm sau Diêm Hàn tự động tỉnh, thu dọn đồ đạc, như thường lệ chạy đến khu dạy học, sau đó tụ tập với bạn học và cô lần cuối rồi bắt đầu dọn đồ ra bên ngoài.
Cùng tầng chuyển đồ còn nhẹ nhàng, nhưng dọn đồ từ lầu ba lên lầu bốn thì tốn khá nhiều thời gian cùng thể lực.
Nhìn ngăn bàn của Lâm Kiến Lộc toàn là đồ của mình, Diêm Hàn thật muốn ném hết mấy thứ này vào phòng hóa trang, sau đó chờ tới lớp mười rồi lại móc chúng nó ra.
Thế nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi, hệ thống sẽ không cho cậu làm thế, giúp cậu tiết kiệm sức lực, cuối cùng vẫn phải vén tay áo lên làm việc.
Lúc cậu dọn đồ Lâm Kiến Lộc không dọn cùng bên cạnh, không giống với Diêm Hàn, đa số đồ đạc của anh Đại Lâm đều được xếp đâu vào đấy trong ngăn tủ phòng giữ đồ, bởi vì tất cả đồ vật đều bày biện vô cùng có quy tắc, hắn chỉ cần đến phòng giữ đồ lấy đồ đạc của mình cho vào thùng, rồi dọn từng cái lên lầu là được.
Mà lúc mọi người đang dọn đồ, nói về phương diện khác, rốt cuộc là vì sao đại học bá lại đến lớp mười, sau khi tập trung thảo luận, có thể tổng kết suy nghĩ của học sinh trong trường thành hai quan điểm chính.
Quan điểm thứ nhất không quá truyền thuyết, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là Lâm Kiến Lộc kiểm tra thất lợi, rớt.
Còn vì sao hai người cùng đến lớp mười, có lẽ phải nói là duyên trời định.
Mà cách nói thứ hai thì ngầu lòi, phân tích giống Ôn Giác Vinh vậy —— Không biết là bằng cách nào, tóm lại chính là đại học bá đoán chắc giáo hoa sẽ đến lớp nào, cho nên bản thân thuận lý thành chương mà đi theo.
Rất nhiều người có khuynh hướng tin tưởng cách nói thứ hai, nhưng cũng có một số lượng tương đương cảm thấy quá phi thực tế, có thể dễ dàng kiểm soát kỳ kiểm tra xếp lớp thì còn học ở đây làm gì, trực tiếp đến mấy trường thiên tài hay đi làm nhà khoa học là được.
Đương nhiên sự nghi ngờ này rất nhanh đã bị người phản bác, có người tỏ vẻ ai nói chỉ số thông minh cao có năng lực thì nhất định phải học trường thiên tài? Đại học bá người ta muốn đến trường cao trung bình thường sống thì làm sao?
Huống chi trường cao trung bình thường còn có giáo hoa bầu bạn.
Sau đó vì chuyện đại học bá có học cao trung như người bình thường hay không, hai phe còn đấu đá nhau một trận.
Thế nhưng có "đương sự" miệng rộng Ôn Giác Vinh ở đây, non nửa ngày trôi qua, tin tức Lâm Kiến Lộc "thẩm duyệt" bài thi Diêm Hàn trước khi kiểm tra được lan truyền khắp trường, cách nói thứ hai hoàn toàn đứng vững gót chân, mà cách nói thứ nhất dần dần bị che lấp, không ai tin tưởng cũng không ai nhắc lại.
Tóm lại, kỳ khai giảng này đại học bá đã cho bọn họ một tin tức kinh thiên động địa.
Mà so với chuyện này, còn một chuyến khác cũng chấn kinh cả trường —— Nữ thần ban xã hội Cung Ngọc Tuyết cũng chuyển sang ban tự nhiên.
Không chỉ chuyển sang ban tự nhiên, nhỏ còn trực tiếp tham gia kiểm tra khối tự nhiên, cũng lấy được thành tích ưu dị mà vào lớp chín!
Năm đó Lâm Kiến Lộc chuyển sang ban tự nhiên cũng chỉ vào lớp mười bốn mà thôi, tuy rằng tình huống hoàn toàn không giống nhau, nhưng một học sinh chuyển ban mà có thể nhẹ nhàng vào lớp chín...
Các bạn học ban tự nhiên lớp dưới đột nhiên bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Tin tức này truyền rất nhanh, nữ thần ban xã hội đột nhiên biến thành nữ thần ban tự nhiên đã lan truyền khắp trường từ ngày hôm qua, chẳng qua những người trước nay không ham tám chuyện vẫn chưa biết đến.
Lúc Diêm Hàn ôm một thùng đồ đi ra khỏi phòng học, thì gặp phải Lâm Kiến Lộc ở cửa.
Lâm Kiến Lộc nhíu mày "Cậu cho đồ vào thùng trước đi, đợi lát nữa tôi giúp cậu bưng lên."
Diêm Hàn "... Không cần đâu."
Cậu đâu phải con gái trời sinh không có sức không làm được việc nặng, cậu nhiều sức lắm.
Vì thế Diêm Hàn từ chối Lâm Kiến Lộc trực tiếp ra khỏi phòng học, sau đó leo lên cầu thang, đặt đồ của mình vào lớp mười.
Quá trình dọn đồ tuy rằng mệt, nhưng rất nhanh.
Cho dù vẫn làm người ta cảm thấy bi thương, nhưng cũng may mọi người còn ở cùng khu dạy học, chờ đồ đạc dọn xong gần hết, lớp trưởng tụ họp "Nhan bang" lại đây, nói "Có rảnh thì về thăm bọn tôi nhé, không có việc gì thì mọi người vào nhóm nói chuyện nhiều một chút, có chuyện gì cứ nói hết, biết chưa?"
Mọi người trăm miệng một lời "Dạ biết!"
Ngay sau đó giải tán.
Diêm Hàn theo đám người cùng nhau lên lầu bốn, có người vào lớp mười ba, đi ngang qua lớp mười hai Tần Tư Du cũng tách khỏi đám, cuối cùng lúc đến trước cửa lớp mười cũng chỉ còn lại cậu cùng Lâm Kiến Lộc.
Trên đường đi hai người bọn họ đều rất trầm mặc, cuối cùng vẫn là Diêm Hàn mở miệng nói trước "Vào thôi."
Rồi nâng bước đi vào phòng học.
Giống với cô Tiểu Điền, chủ nhiệm lớp mười cùng là một cô giáo trẻ tuổi, nghe nói gần đây trường đang thay máu, khối bọn họ đổi một đợt giáo viên trẻ trung đầy hứa hẹn làm giáo viên chủ nhiệm, mà lớp mười cũng có một vị như vậy.
Chủ nhiệm lớp trẻ nhưng rất sáng suốt, cô cũng đề xướng cho học sinh một hoàn cảnh học tập tương đối tự do, cho nên vẫn chọn chế độ để mười hạng đầu của lớp chọn chỗ ngồi với bạn cùng bàn.
Phương pháp xếp chỗ này xuất hiện đầu tiên ở lớp chín rồi sau đó truyền xuống, sau này Diêm Hàn mới biết được.
Cậu cảm thấy xếp kiểu này cũng khá hay, ít ra có thể loại bỏ trường hợp hai người không hợp tính ngồi cùng bàn với nhau.
Nhưng thật đáng tiếc, lần này trong lớp cậu xếp hơn hạng hai mươi, không có quyền lợi chọn chỗ ngồi với bạn cùng bàn.
Mà Lâm Kiến Lộc cầm cờ đi trước không thể nghi ngờ là có được đặc quyền này.
Không có ngoại lệ, hắn chọn Diêm Hàn làm bạn cùng bàn, vị trí vẫn là dãy cuối cùng bàn bên cửa sổ.
Diêm Hàn "..."
Lúc trước mình nói coi như chưa có chuyện gì xảy ra, trước mặt nhiều người như vậy cậu cũng không thể không nể mặt anh Đại Lâm, vì thế Diêm Hàn bèn thành thành thật thật, giữ khuôn phép mà bước qua người Lâm Kiến Lộc, ngồi vào chỗ bên trong.
Ngay sau đó, anh Đại Lâm liền bắt đầu dọn đồ ra một cách có trình tự... Chủ yếu là đồ của Diêm Hàn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn học lớp mười, hắn xếp sách vở trong học bàn của mình theo trình tự cũ, lại trải hai cái khăn bàn lên, vẫn là khăn trải bàn hình hưu cao cổ, cuối cùng mới lấy đống sách vở cực kỳ nhiều của Diêm Hàn ra, chất đống lên bàn học trước mặt hắn.
Động tác thuần thục, hiển nhiên đây không phải lần đầu hắn làm vậy.
Diêm Hàn "..."
Cách sắp xếp các phòng học không khác nhau lắm, cho nên nếu không phải giáo viên trên kia cùng bạn học trước bảng đổi người, cậu còn tưởng mình đang ở lớp mười bốn!
Mà trông hai người bọn họ bây giờ chẳng khác gì người yêu!
Thế nhưng... Không đúng...
Giúp cậu dựng hàng rào, trải khăn bàn đều là những việc Lâm Kiến Lộc luôn làm lúc trước!
Diêm Hàn bỗng nhiên nhận ra điều này, chẳng qua bây giờ theo lời của hắn, sẽ đối xử tốt với mình, cho nên mới làm như vậy.
Mà trước kia đối phương sẽ hỏi cậu trước khi làm, sẽ "ra tay tương trợ" lúc cậu thật sự hết cách, rất nhiều rất nhiều nữa, rồi lại có lý do vô cùng hợp lý, vậy nên cậu mới không cảm thấy có gì đó sai sai.
Chỉ biết Lâm Kiến Lộc thiệt là tốt bụng, là người tốt, cậu cảm kích rớt nước mắt, trong đầu đều là có cơ hội nhất định phải báo đáp hắn thật tốt.
Diêm Hàn đột nhiên nhìn về phía Lâm Kiến Lộc, dù cậu tồi, nhưng cũng đâu phải ngu.
Cảm giác này như thể đối phương dệt cho cậu một cái lưới, cậu từng bước đi vào trong cái lưới đó, lại chưa từng phát giác thân mật giữa cậu với Lâm Kiến Lộc.
Nhưng mà không đúng, Diêm Hàn lại vò đầu, đừng nói Lâm Kiến Lộc sẽ không làm như vậy, mà hắn cũng không có lý do để làm thế!
Yêu đương thôi mà, mà vô dụng hơn là chỉ đến mức như bây giờ, không cần phải thận trọng từng bước như vậy.
Lâm Kiến Lộc tuy thông minh nhưng sẽ không chơi tâm cơ với cậu, cái này Diêm Hàn có niềm tin.
Vậy nên cục diện bây giờ hình thành hơn phân nửa là bởi vì... Lâm Kiến Lộc cũng không phải cố ý.
Diêm Hàn nhìn hắn, có chuyện muốn hỏi hắn, nhưng cậu chỉ há miệng, khô khan không hỏi được gì.
Ngay lúc này, Lâm Kiến Lộc lại cực kỳ đương nhiên mà đưa cho cậu một chai nước khoáng "Uống cái này trước, đợi chút nữa máy lọc nước thay bình tôi lại đi lấy cho cậu."
Diêm Hàn "..."
Bạn học lớp mười nghe tin đại học bá cùng giáo hoa chung đường chung lối đã sẵn sàng hóng chuyện "..."
Sớm nghe nói quan hệ hai người kia tốt lắm, rất thân thiết, nhưng không ngờ là thân đến mức này!
Trừ cái này ra, làm người ta khiếp sợ chính là đại học bá chỉ biết học, không biết sinh hoạt trong tưởng tượng lại đi chăm sóc giáo hoa?
Mà không tưởng tượng được chính là vừa vào lớp liền nhìn thấy! Hình ảnh kinh điển trong truyền thuyết! —— Giáo hoa vò đầu!
Truyền thuyết kể rằng, dù vò đầu vẫn diễm sắc tuyệt thế như cũ, hương thơm vũ mĩ, không chút bất nhã, chính là động tác kinh điển của giáo hoa!
Bạn học lớp mười vừa cấu thành tỏ vẻ: Có chuyện hóng thiệt là sung sướng!
Nhưng có người sướng cũng có người sầu, Cung Ngọc Tuyết vừa vào lớp chín đầy mặc hung ác nham hiểm, suýt nữa thì đánh mất khí chất nữ thần ban xã hội trong truyền thuyết.
—— Vốn nghĩ rằng lần kiểm tra xếp lớp lần này Lâm Kiến Lộc chắc chắn sẽ đến lớp chín, nào ngờ...
Nhỏ thật vất vả, tiêu bao nhiêu công phu cùng tiền tài mới đến được đây, kết quả người mình hướng tới lại chạy đến cách vách, còn tình chàng ý thiếp với người ta!
Nhỏ làm sao mà nhịn được!
Ban đầu mọi người còn không dám tin, nhưng chờ đến khi lướt xuống xem danh sách, giữa lớp mười bốn nhìn thấy cái tên "Nhan Hàm", hơn phân nửa các bạn học đang khiếp sợ đều thu hồi meme của mình, bày tỏ ——
Phá án, không có gì đáng kinh ngạc, giải tán, giải tán hết đi.
Tuy rằng như thế, nhưng rất nhanh đã có người đặt ra câu hỏi: 'Cứ cho là vị kia thật sự vì giáo hoa mà đến lớp mười đi, nhưng sao cậu ấy làm được như vậy?'
Mà dù có thể khống chế thành tích của mình đến lớp mười, nhưng sao cậu ấy biết giáo hoa sẽ đến lớp mười?!
Không chỉ có những người này thắc mắc, ngay cả bản thân Diêm Hàn cũng khó hiểu.
Nhưng học tra Ôn Giác Vinh nhấp một ngụm trà nóng, vô cùng bình tĩnh mà phân tích sự việc "Không phải trước kiểm tra anh Đại Lâm cho anh làm rất nhiều đề hay sao? Chắc lúc đó anh Đại Lâm xem trình độ của anh rồi phán đoán ra đó."
Diêm Hàn "..."
Nghe Ôn Giác Vinh nói xong, cậu nhìn kỹ điểm các môn của Lâm Kiến Lộc, phát hiện ba môn bắt buộc Toán Văn Anh ngày đầu tiên của anh Đại Lâm đều cực cao, suýt max điểm... Mà chính xác thì Tiếng Anh cùng Toán Học đạt điểm cao nhất.
Mà ba môn tự nhiên kiểm tra ngày thứ hai lại không được lý tưởng cho lắm.
Không thể nói là không lý tưởng được, lấy trình độ của Lâm Kiến Lộc thì phải nói là rất thấp! Môn tự nhiên cuối cùng thậm chí chỉ có ba mươi mấy điểm, suýt thì không đủ điểm chuẩn!
......
Sau khi tổng hợp thì thứ hạng của hắn nằm số bốn mươi mấy toàn trường, "thuận lợi" được xếp tới lớp mười.
"..."
Nghĩ như vậy, ngày đầu tiên kiểm tra xong quả thật mình có dò đáp án với Lâm Kiến Lộc và một vài bạn học khác, đối phương đã biết điểm của cậu, kết hợp với trình độ kiểm tra thử mà hắn đã "khảo sát" mình thời gian trước, rồi tính toán số điểm hắn cần phải đạt trong ba môn tự nhiên Lý Hóa Sinh mà hắn cần phải lấy...
Vậy mới nói, Lâm Kiến Lộc không chỉ đoán chắc mình sẽ đến lớp nào, mà còn ổn định khống chế thành tích của hắn trong phạm vi lớp mười?! (Edit: Con gì chứ không phải con người các bác ạ =)))
Diêm Hàn nằm liệt trên giường cứ như người không xương, cậu cảm thấy mình xong đời rồi.
Sắp tới cậu vẫn làm bạn cùng lớp với anh Đại Lâm, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, căn bản là không lảng tránh được.
Nhưng mà... Nên sao thì sao... Cậu cũng bị thao tác kia của Lâm Kiến Lộc làm cho đẹp trai ngất.
Cậu còn chưa quên cái đêm nóng nực kia, cảnh tượng cậu với Lâm Kiến Lộc xếp hàng ngồi bên sân bóng rổ tâm sự với nhau.
Chỉ là lúc ấy không ngờ rằng, Lâm Kiến Lộc thế mà dùng phương thức thế này để học cùng lớp với cậu!
Lúc ấy đối phương nói phải thử mới biết, trông một bộ định liệu từ trước, Diêm Hàn chỉ cho rằng hắn muốn trợ giúp mình vào được lớp chín.
Bây giờ xem ra... Cậu hoàn toàn xem nhẹ chỉ số thông minh của anh Đại Lâm rồi!
Giờ thì hay, vốn tưởng hai người bọn họ sẽ bị kiểm tra xếp lớp tách ra, kế hoạch dần dần xa cách xem ra không thể thực thi rồi, Diêm Hàn lại càng thêm tâm phiền ý loạn.
Cậu không thể trách Lâm Kiến Lộc làm ra thao tác này, bởi vì lúc đó quả thật là do chính cậu chủ động mở miệng nói, cậu không vui vì phải tách khỏi anh Đại Lâm.
Này không phải Lâm Kiến Lộc sai.
Nhưng đồng thời cậu lại bực bội —— Nếu cậu biết Lâm Kiến Lộc thích mình sớm một chút, chỉ cần một chút thôi, cậu nhất định sẽ chú ý, thúc đẩy bản thân, chứ không để chuyện thành như bây giờ.
Diêm Hàn thô bạo mà nắm tóc mình, bên kia đầu dây Ôn Giác Vinh kỳ quái hỏi "Anh Nhan? Anh sao vậy, hình như anh không được vui cho lắm."
Không có hứng nói chuyện, dưới giọng nói quan tâm của Ôn Giác Vinh, Diêm Hàn cố gắng giữ ngữ khí bình thản nói với đối phương mình không sao, rồi cúp máy.
Sau đó cậu đứng lên, nôn nóng đi hai vòng trong phòng, lúc này chuông điện thoại lại vang lên, năm chữ "Bạn học Lâm Kiến Lộc" quen thuộc xuất hiện trên màn hình, cái tay cầm điện thoại của Diêm Hàn như tê rần.
Qua hai giây, cậu mới nhận điện thoại, giọng khàn khàn mà "Alo" một tiếng.
"Ừm." Lâm Kiến Lộc nói.
"Ừm?" Diêm Hàn không hiểu.
"Không có gì, chỉ là muốn nghe giọng cậu thôi."
"..."
"Ra ăn cơm đi, tôi về trường rồi, chúng ta đãi tiệc thôi."
"À ừm." Diêm Hàn "Bây giờ không muốn ăn gì hết."
"... Cậu không muốn chung lớp với tôi sao?"
Lâm Kiến Lộc vốn phải ở bên kia đầu dây đột nhiên xuất hiện trước giường cậu, hai mắt đỏ tươi như chảy máu, đến giọng nói cũng trở nên ai oán đau khổ.
Diêm Hàn:!!!
Đột nhiên bật dậy khỏi giường... Đầu giường cậu trống không, nào có Lâm Kiến Lộc.
Nhưng điện thoại đang bị siết trong tay, chỉ có lịch sử trò chuyện với Ôn Giác Vinh, còn là một tiếng đồng hồ trước.
... Cậu thế mà ngủ quên mất.
Hoàng hôn nghiêng tây, bên ngoài đã một mảnh mờ nhạt, chân trời treo ráng đỏ, nhìn đồng hồ, đã 6 giờ tối.
Diêm Hàn lau mặt, cảnh tượng trong giấc mơ ban nãy cậu vừa tỉnh dậy đã trôi đi ngay, nhưng chỉ có giọng nói bi thương của Lâm Kiến Lộc vẫn còn nồng đậm trong đầu cậu, không tiêu tán được.
"Hầy." Ngồi trên giường ngẩn người một lát, Diêm Hàn nhảy xuống giường, lấy thẻ cơm định ra ngoài kiếm ăn.
[... Lúc này rồi mà ký chủ còn tâm tình ăn cơm?] Tiểu Ngũ xem diễn từ đầu đến cuối mơ màng.
"Chắc em không hiểu rồi, người là sắt cơm là thép, một bữa không ăn đói muốn hoảng... Lúc nào cũng ăn cơm được hết! Mà chuyện này có bao lớn đâu."
Mặc xong quần áo đóng cửa lại, Diêm Hàn loạng choạng đi xuống dưới lầu.
... Thật ra cậu chỉ diễn cho Tiểu Ngũ xem thôi, ban nãy đau khổ nhìn đồng hồ, Diêm Hàn cứ cảm thấy mình còn không nhanh đi ăn cơm, chờ lát nữa chắc anh Đại Lâm phải cầm hộp đồ ăn chạy tới mất.
Bây giờ cậu còn chưa sẵn sàng đối mặt với hắn đâu.
Lập thu sớm muộn gì chênh lệch nhiệt độ trong ngày cũng sẽ tăng, ban ngày nắng muốn tróc da người ta, tới tối nhiệt độ lại hạ thấp xuống, gió đêm trở nên mát lạnh, quả thật là có tác dụng giúp người ta thanh tỉnh, lên tinh thần.
Đến nhà ăn ăn một bữa bình thường, không nhận được cú điện thoại nào cả, Diêm Hàn lại lắc lư lắc lư về ký túc xá định học bài tiếp.
Lúc này điều may mắn duy nhất chính là kỹ năng tập trung chuyên sâu còn dùng được, dùng xong sẽ cảm thấy rất mệt, tiện đường ngủ luôn.
Thế nên một đêm không sóng không gió, sáng sớm hôm sau Diêm Hàn tự động tỉnh, thu dọn đồ đạc, như thường lệ chạy đến khu dạy học, sau đó tụ tập với bạn học và cô lần cuối rồi bắt đầu dọn đồ ra bên ngoài.
Cùng tầng chuyển đồ còn nhẹ nhàng, nhưng dọn đồ từ lầu ba lên lầu bốn thì tốn khá nhiều thời gian cùng thể lực.
Nhìn ngăn bàn của Lâm Kiến Lộc toàn là đồ của mình, Diêm Hàn thật muốn ném hết mấy thứ này vào phòng hóa trang, sau đó chờ tới lớp mười rồi lại móc chúng nó ra.
Thế nhưng cũng chỉ là muốn mà thôi, hệ thống sẽ không cho cậu làm thế, giúp cậu tiết kiệm sức lực, cuối cùng vẫn phải vén tay áo lên làm việc.
Lúc cậu dọn đồ Lâm Kiến Lộc không dọn cùng bên cạnh, không giống với Diêm Hàn, đa số đồ đạc của anh Đại Lâm đều được xếp đâu vào đấy trong ngăn tủ phòng giữ đồ, bởi vì tất cả đồ vật đều bày biện vô cùng có quy tắc, hắn chỉ cần đến phòng giữ đồ lấy đồ đạc của mình cho vào thùng, rồi dọn từng cái lên lầu là được.
Mà lúc mọi người đang dọn đồ, nói về phương diện khác, rốt cuộc là vì sao đại học bá lại đến lớp mười, sau khi tập trung thảo luận, có thể tổng kết suy nghĩ của học sinh trong trường thành hai quan điểm chính.
Quan điểm thứ nhất không quá truyền thuyết, nguyên nhân rất đơn giản, đó chính là Lâm Kiến Lộc kiểm tra thất lợi, rớt.
Còn vì sao hai người cùng đến lớp mười, có lẽ phải nói là duyên trời định.
Mà cách nói thứ hai thì ngầu lòi, phân tích giống Ôn Giác Vinh vậy —— Không biết là bằng cách nào, tóm lại chính là đại học bá đoán chắc giáo hoa sẽ đến lớp nào, cho nên bản thân thuận lý thành chương mà đi theo.
Rất nhiều người có khuynh hướng tin tưởng cách nói thứ hai, nhưng cũng có một số lượng tương đương cảm thấy quá phi thực tế, có thể dễ dàng kiểm soát kỳ kiểm tra xếp lớp thì còn học ở đây làm gì, trực tiếp đến mấy trường thiên tài hay đi làm nhà khoa học là được.
Đương nhiên sự nghi ngờ này rất nhanh đã bị người phản bác, có người tỏ vẻ ai nói chỉ số thông minh cao có năng lực thì nhất định phải học trường thiên tài? Đại học bá người ta muốn đến trường cao trung bình thường sống thì làm sao?
Huống chi trường cao trung bình thường còn có giáo hoa bầu bạn.
Sau đó vì chuyện đại học bá có học cao trung như người bình thường hay không, hai phe còn đấu đá nhau một trận.
Thế nhưng có "đương sự" miệng rộng Ôn Giác Vinh ở đây, non nửa ngày trôi qua, tin tức Lâm Kiến Lộc "thẩm duyệt" bài thi Diêm Hàn trước khi kiểm tra được lan truyền khắp trường, cách nói thứ hai hoàn toàn đứng vững gót chân, mà cách nói thứ nhất dần dần bị che lấp, không ai tin tưởng cũng không ai nhắc lại.
Tóm lại, kỳ khai giảng này đại học bá đã cho bọn họ một tin tức kinh thiên động địa.
Mà so với chuyện này, còn một chuyến khác cũng chấn kinh cả trường —— Nữ thần ban xã hội Cung Ngọc Tuyết cũng chuyển sang ban tự nhiên.
Không chỉ chuyển sang ban tự nhiên, nhỏ còn trực tiếp tham gia kiểm tra khối tự nhiên, cũng lấy được thành tích ưu dị mà vào lớp chín!
Năm đó Lâm Kiến Lộc chuyển sang ban tự nhiên cũng chỉ vào lớp mười bốn mà thôi, tuy rằng tình huống hoàn toàn không giống nhau, nhưng một học sinh chuyển ban mà có thể nhẹ nhàng vào lớp chín...
Các bạn học ban tự nhiên lớp dưới đột nhiên bắt đầu nghi ngờ cuộc đời.
Tin tức này truyền rất nhanh, nữ thần ban xã hội đột nhiên biến thành nữ thần ban tự nhiên đã lan truyền khắp trường từ ngày hôm qua, chẳng qua những người trước nay không ham tám chuyện vẫn chưa biết đến.
Lúc Diêm Hàn ôm một thùng đồ đi ra khỏi phòng học, thì gặp phải Lâm Kiến Lộc ở cửa.
Lâm Kiến Lộc nhíu mày "Cậu cho đồ vào thùng trước đi, đợi lát nữa tôi giúp cậu bưng lên."
Diêm Hàn "... Không cần đâu."
Cậu đâu phải con gái trời sinh không có sức không làm được việc nặng, cậu nhiều sức lắm.
Vì thế Diêm Hàn từ chối Lâm Kiến Lộc trực tiếp ra khỏi phòng học, sau đó leo lên cầu thang, đặt đồ của mình vào lớp mười.
Quá trình dọn đồ tuy rằng mệt, nhưng rất nhanh.
Cho dù vẫn làm người ta cảm thấy bi thương, nhưng cũng may mọi người còn ở cùng khu dạy học, chờ đồ đạc dọn xong gần hết, lớp trưởng tụ họp "Nhan bang" lại đây, nói "Có rảnh thì về thăm bọn tôi nhé, không có việc gì thì mọi người vào nhóm nói chuyện nhiều một chút, có chuyện gì cứ nói hết, biết chưa?"
Mọi người trăm miệng một lời "Dạ biết!"
Ngay sau đó giải tán.
Diêm Hàn theo đám người cùng nhau lên lầu bốn, có người vào lớp mười ba, đi ngang qua lớp mười hai Tần Tư Du cũng tách khỏi đám, cuối cùng lúc đến trước cửa lớp mười cũng chỉ còn lại cậu cùng Lâm Kiến Lộc.
Trên đường đi hai người bọn họ đều rất trầm mặc, cuối cùng vẫn là Diêm Hàn mở miệng nói trước "Vào thôi."
Rồi nâng bước đi vào phòng học.
Giống với cô Tiểu Điền, chủ nhiệm lớp mười cùng là một cô giáo trẻ tuổi, nghe nói gần đây trường đang thay máu, khối bọn họ đổi một đợt giáo viên trẻ trung đầy hứa hẹn làm giáo viên chủ nhiệm, mà lớp mười cũng có một vị như vậy.
Chủ nhiệm lớp trẻ nhưng rất sáng suốt, cô cũng đề xướng cho học sinh một hoàn cảnh học tập tương đối tự do, cho nên vẫn chọn chế độ để mười hạng đầu của lớp chọn chỗ ngồi với bạn cùng bàn.
Phương pháp xếp chỗ này xuất hiện đầu tiên ở lớp chín rồi sau đó truyền xuống, sau này Diêm Hàn mới biết được.
Cậu cảm thấy xếp kiểu này cũng khá hay, ít ra có thể loại bỏ trường hợp hai người không hợp tính ngồi cùng bàn với nhau.
Nhưng thật đáng tiếc, lần này trong lớp cậu xếp hơn hạng hai mươi, không có quyền lợi chọn chỗ ngồi với bạn cùng bàn.
Mà Lâm Kiến Lộc cầm cờ đi trước không thể nghi ngờ là có được đặc quyền này.
Không có ngoại lệ, hắn chọn Diêm Hàn làm bạn cùng bàn, vị trí vẫn là dãy cuối cùng bàn bên cửa sổ.
Diêm Hàn "..."
Lúc trước mình nói coi như chưa có chuyện gì xảy ra, trước mặt nhiều người như vậy cậu cũng không thể không nể mặt anh Đại Lâm, vì thế Diêm Hàn bèn thành thành thật thật, giữ khuôn phép mà bước qua người Lâm Kiến Lộc, ngồi vào chỗ bên trong.
Ngay sau đó, anh Đại Lâm liền bắt đầu dọn đồ ra một cách có trình tự... Chủ yếu là đồ của Diêm Hàn.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bạn học lớp mười, hắn xếp sách vở trong học bàn của mình theo trình tự cũ, lại trải hai cái khăn bàn lên, vẫn là khăn trải bàn hình hưu cao cổ, cuối cùng mới lấy đống sách vở cực kỳ nhiều của Diêm Hàn ra, chất đống lên bàn học trước mặt hắn.
Động tác thuần thục, hiển nhiên đây không phải lần đầu hắn làm vậy.
Diêm Hàn "..."
Cách sắp xếp các phòng học không khác nhau lắm, cho nên nếu không phải giáo viên trên kia cùng bạn học trước bảng đổi người, cậu còn tưởng mình đang ở lớp mười bốn!
Mà trông hai người bọn họ bây giờ chẳng khác gì người yêu!
Thế nhưng... Không đúng...
Giúp cậu dựng hàng rào, trải khăn bàn đều là những việc Lâm Kiến Lộc luôn làm lúc trước!
Diêm Hàn bỗng nhiên nhận ra điều này, chẳng qua bây giờ theo lời của hắn, sẽ đối xử tốt với mình, cho nên mới làm như vậy.
Mà trước kia đối phương sẽ hỏi cậu trước khi làm, sẽ "ra tay tương trợ" lúc cậu thật sự hết cách, rất nhiều rất nhiều nữa, rồi lại có lý do vô cùng hợp lý, vậy nên cậu mới không cảm thấy có gì đó sai sai.
Chỉ biết Lâm Kiến Lộc thiệt là tốt bụng, là người tốt, cậu cảm kích rớt nước mắt, trong đầu đều là có cơ hội nhất định phải báo đáp hắn thật tốt.
Diêm Hàn đột nhiên nhìn về phía Lâm Kiến Lộc, dù cậu tồi, nhưng cũng đâu phải ngu.
Cảm giác này như thể đối phương dệt cho cậu một cái lưới, cậu từng bước đi vào trong cái lưới đó, lại chưa từng phát giác thân mật giữa cậu với Lâm Kiến Lộc.
Nhưng mà không đúng, Diêm Hàn lại vò đầu, đừng nói Lâm Kiến Lộc sẽ không làm như vậy, mà hắn cũng không có lý do để làm thế!
Yêu đương thôi mà, mà vô dụng hơn là chỉ đến mức như bây giờ, không cần phải thận trọng từng bước như vậy.
Lâm Kiến Lộc tuy thông minh nhưng sẽ không chơi tâm cơ với cậu, cái này Diêm Hàn có niềm tin.
Vậy nên cục diện bây giờ hình thành hơn phân nửa là bởi vì... Lâm Kiến Lộc cũng không phải cố ý.
Diêm Hàn nhìn hắn, có chuyện muốn hỏi hắn, nhưng cậu chỉ há miệng, khô khan không hỏi được gì.
Ngay lúc này, Lâm Kiến Lộc lại cực kỳ đương nhiên mà đưa cho cậu một chai nước khoáng "Uống cái này trước, đợi chút nữa máy lọc nước thay bình tôi lại đi lấy cho cậu."
Diêm Hàn "..."
Bạn học lớp mười nghe tin đại học bá cùng giáo hoa chung đường chung lối đã sẵn sàng hóng chuyện "..."
Sớm nghe nói quan hệ hai người kia tốt lắm, rất thân thiết, nhưng không ngờ là thân đến mức này!
Trừ cái này ra, làm người ta khiếp sợ chính là đại học bá chỉ biết học, không biết sinh hoạt trong tưởng tượng lại đi chăm sóc giáo hoa?
Mà không tưởng tượng được chính là vừa vào lớp liền nhìn thấy! Hình ảnh kinh điển trong truyền thuyết! —— Giáo hoa vò đầu!
Truyền thuyết kể rằng, dù vò đầu vẫn diễm sắc tuyệt thế như cũ, hương thơm vũ mĩ, không chút bất nhã, chính là động tác kinh điển của giáo hoa!
Bạn học lớp mười vừa cấu thành tỏ vẻ: Có chuyện hóng thiệt là sung sướng!
Nhưng có người sướng cũng có người sầu, Cung Ngọc Tuyết vừa vào lớp chín đầy mặc hung ác nham hiểm, suýt nữa thì đánh mất khí chất nữ thần ban xã hội trong truyền thuyết.
—— Vốn nghĩ rằng lần kiểm tra xếp lớp lần này Lâm Kiến Lộc chắc chắn sẽ đến lớp chín, nào ngờ...
Nhỏ thật vất vả, tiêu bao nhiêu công phu cùng tiền tài mới đến được đây, kết quả người mình hướng tới lại chạy đến cách vách, còn tình chàng ý thiếp với người ta!
Nhỏ làm sao mà nhịn được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.