Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 123
Quản Hồng Y
28/03/2022
Từ sân vận động về phòng học, lúc đó Diêm Hàn còn chưa biết cậu cùng Lâm Kiến Lộc sẽ bị gọi đến khu giáo vụ, đầy đầu đại ca chỉ có:
Ngày đầu tiên hẹn hò phải làm gì đây?
Vốn còn rối rắm lắm, kết quả về phòng học rất nhanh đã có đáp án.
Một tên đáng thương bị yêu cầu phải đạt được thành tựu năm mục toàn năng, thi đậu Đại học X mới có thể sống thì thì làm gì được?
—— Tiếp tục học thôi!
Lúc này đã vào giờ học, trong lớp cũng không có mấy người ngủ trưa, Diêm Hàn định thừa dịp có thời gian thỉnh giáo Lâm Kiến Lộc vài bộ đề.
Cuối tuần này tuy phiền lòng nhưng cậu vẫn học bài, nghiên cứu bản thân xong cũng không để đề tích tụ quá nhiều, chẳng qua bầu không khí lúc sáng có hơi quái, cũng không có thời gian, nên cậu không kịp hỏi Lâm Kiến Lộc.
Bây giờ thì vừa hay, có thể tranh thủ thời gian hỏi một hai câu.
Nhưng ngay lúc này, chủ nhiệm lớp sắc mặt không tốt lắm mà đi vào lớp, kêu Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc đi.
"Hai em, đi với cô đến khu giáo vụ."
Vừa nghe phải đến khu giáo vụ, Diêm Hàn quay đầu nhìn Lâm Kiến Lộc một cái.
Bình thường nếu ủy viên kỷ luật có công việc gì, bên khu giáo vụ thông thường sẽ dùng hình thức nhắn tin để thông báo cho Lâm Kiến Lộc, hoặc là trực tiếp để ủy viên khác đến đây tìm hắn, nhưng chủ nhiệm lớp tới kêu, mà còn kêu cả hai người bọn họ cùng đi...
Diêm Hàn theo bản năng có dự cảm chẳng lành.
Cậu có thể phát hiện chuyện không đúng, Lâm Kiến Lộc tự nhiên cũng nghĩ ra, thế nhưng biểu hiện của anh Đại Lâm rất bình tĩnh, hắn nhìn Diêm Hàn ý bảo an tâm, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói "Đi thôi.". Truyện Full
"..." Không biết vì sao, vốn cảm giác phải lao tới khu giáo vụ hẳn phải hơi bi tráng, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng biểu tình kia của anh Đại Lâm, cậu cũng không hồi hộp như vậy nữa.
Những người khác trong lớp thì không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hẳn là cảm nhận được bầu không khí khẩn trương, dù là người đang vùi đầu học bài cũng ngẩng đầu nhìn lại đây, hoặc là nhỏ giọng bàn tán hai ba câu.
Bây giờ còn đang trong giờ nghỉ trưa, chủ nhiệm lớp cũng không quản lý kỷ luật lớp, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng học.
Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc tự nhiên phải đuổi theo.
Chủ nhiệm trẻ mới nhậm chức họ Vương, mái tóc dài thẳng, đeo một cặp mắt kính dày dày, trông tuổi không lớn, nhưng thật ra đã tốt nghiệp tiến sĩ, năm nay vừa đến đầu ba.
Đi trên hành lang, cô Vương hiển nhiên không ngờ mình mới làm chủ nhiệm ngày đầu tiên đã đụng phải chuyện khó giải quyết như vậy, cô hỏi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc "Ban nãy nghe nói có người đến khu giáo vụ báo cáo, nói hai người các em đang hẹn hò, có thật hay không?"
"... Cái này..." Tuy rằng tuổi cậu đã không còn là thiếu niên, nhưng chuyện tình yêu học đường này Diêm Hàn cũng là khuê nữ lên kiệu hoa, là lần đầu, đang cẩn thận quan sát thái độ cùng phản ứng của chủ nhiệm lớp, Lâm Kiến Lộc đi bên cạnh cậu đã vô cùng thật thà mà trả lời "Thật ạ."
Diêm Hàn "..."
"À thì, chúng em là quan hệ cùng tiến giúp đỡ nhau trong học tập vô cùng thuần khiết, nói hẹn hò thì không đủ chính xác." Diêm Hàn ý đồ nắn nót lại "Ừm... Cái đó nói như thế nào nhỉ? Đối tác cùng chung chiến lược chăng."
Vừa giải thích vừa nháy nháy mắt với Lâm Kiến Lộc, ý bảo hắn đừng nói nhiều lời, để cậu ứng phó là được, không ngờ còn chưa kịp nháy mắt xong, Lâm Kiến Lộc đã ngậm miệng không nói nữa, còn lạnh mặt mà nhìn cậu, hung dữ cực kỳ.
Diêm Hàn "..."
Biết anh Đại Lâm không thích người nói dối, chắc mình nói như vậy làm hắn giận rồi.
Thế nhưng cậu nói như vậy cũng đâu có sai!
Quan hệ hiện tại của bọn họ thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn, trước mắt mới hôn có hai cái thôi... Mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không làm được gì, sau này phần lớn thời gian yêu đương hằng ngày đều là học chung, trừ cái danh "bạn trai" của đối phương, nói là đối tác cùng chung chiến lược cũng không có gì không đúng.
Ừm, cho nên không thể tính là nói dối được.
Tin rằng anh Đại Lâm thông minh như vậy, rất nhanh là sẽ phản ứng kịp thôi.
Thế nhưng Lâm Kiến Lộc có kịp phản ứng hay không thì Diêm Hàn không chú ý, mà chủ nhiệm lớp mới của bọn họ thì bị cậu nói cho tức cười.
Không ngờ mình lại bị học sinh chọc cười, biểu tình của cô Vương lập tức nghiêm túc lại.
"Em biết nói đấy nhỉ."
Phát hiện chủ nhiệm lớp không có bảo thủ như trong tưởng tượng của mình, bầu không khí nhẹ nhàng hẳn, Diêm Hàn rất thức thời mà hi hi hai tiếng "Cô quá khen ạ."
"Khụ khụ." Cô Vương tiếp tục xụ mặt "Đi xem bên nhà trường nói thế nào trước đã."
Ba người đi thẳng đến văn phòng của thầy Cốc, xưa nay Lâm Kiến Lộc tới đây với vai trò người giải quyết vấn đề, không ngờ lúc này bị đảo ngược, hắn biến thành người được "mời" tới nói chuyện.
Chẳng qua nội dung nói chuyện của thầy Cốc hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ.
Ba người bọn họ vừa vào, thầy Cốc liền đi thẳng vào vấn đề, nói với Lâm Kiến Lộc "Hiện tại tỉnh bắt đầu tuyển chọn đội viên tham gia dự thi Olympic Toán Quốc tế năm sau, bởi vì năm ngoái em có thành tích, tỉnh cho trường chúng ta ba vị trí, em có muốn đề cập bạn học nào tham gia thi đấu không?"
"Đương nhiên, đề cử là một chuyện, cuối cùng trường học vẫn tiến hành tuyển chọn công khai, có thể tham gia hay không còn phải xem thực lực, chẳng qua em đối tượng dự định đầu tiên, cho nên muốn hỏi ý kiến của em một chút."
Thầy Cốc nói xong, Diêm Hàn:...
Khổ thân cậu hồi hộp cả buổi, thì ra là nói chuyện thi giải Toán Học à...
Nhưng mà không đúng... Nói chuyện này thì chủ nhiệm lớp gọi mình đến đây để làm gì?!
Lúc nghi hoặc đang dâng trào, trong đầu cậu vang lên hai tiếng pháo nổ.
Tiểu Ngũ [Đinh! thông báo: Tham gia cuộc thi Olympic Toán Quốc tế, nhận được tiền thưởng kết xù, làm vẻ vang đất nước!]
......
Diêm Hàn: Mình? Olympic?
Cậu đang ngớ người, Tiểu Ngũ hãy còn đang công bố nhiệm vụ với một ít thông tin, cùng lúc đó âm thanh của Lâm Kiến Lộc cũng vang lên bên tai cậu "Em muốn đề cử Diêm Hàn."
Diêm Hàn "..."
Vốn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Diêm Hàn tỏ vẻ: Không hiểu mấy người nói cái gì hết đó!
Cậu có biết Olympic Toán, nhưng bảo cậu đi thi á?! Thi đấu Quốc tế á? Giỡn nhau à!
Cậu cũng chỉ biết hai chữ Olympic Toán viết như thế nào thôi, còn bảo cậu đi thi thì...
Thế nhưng kỳ quái chính là, hiện trường ngoài bản thân Diêm Hàn đang hết hồn ra, hai giáo viên ở đây lại không cảm thấy đề cử của Lâm Kiến Lộc có gì sai.
Thậm chí, thầy Cốc còn như thể đã sớm đoán trước, lúc này dứt khoác nói "Vậy đi. Trường học đang bắt tay tổ chức đội huấn luyện, báo danh trước để được huấn luyện đi, từ giờ đến lúc thi đấu chính thức chỉ còn một năm thôi, bạn học Nhan Hàm cố gắng lên nhé."
Diêm Hàn "..."
Khoan đã từ từ... Tình huống gì đây?!
Cậu có chút bất lực mà nhìn về phía Lâm Kiến Lộc, mà giáo viên có mặt ở đây cậu không thể nói gì cả, cho nên chỉ có thể hỏi Tiểu Ngũ "Đầu tiên không đề cập đến chuyện tiền thưởng... Em cho rằng kế hoạch nhà giàu kia cảm thấy anh có giải được hay sao?!"
[Đương nhiên.] Tiểu Ngũ tin tưởng không nghi ngờ [Kế hoạch tuyên bố thì tuyệt đối không sai.]
Diêm Hàn "À."
Thật ra không chỉ có Tiểu Ngũ tin tưởng, có hai lần tiền thưởng trước làm ví dụ, Diêm Hàn cũng bắt đầu sinh ra tín nhiệm với cái kế hoạch này.
Đầu tiên là nhiệm vụ do kế hoạch nhà giàu hàng tỷ thông báo sẽ không ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ chính của cậu.
Theo lịch sử trước đây, quả thật không tạo ra ảnh hưởng gì, thậm chí tham gia trận đấu của các học bá còn củng cố một đợt cơ sở chương trình học cao trung cho cậu, vì thế việc học sau này của cậu như đả thông, tiện hơn nhiều lắm.
Vậy nói cách khác... Tham gia cuộc thi Olympic Toán cũng có thể trợ giúp cậu học tập?
Mới đây thôi, trong năm mục Đức Trí Thể Mỹ Lao Diêm Hàn đã lấy được rương kho báu Đức cùng Lao, Mỹ còn thiếu cài điểm, nhìn thôi cũng biết đây là chuyện ngày một ngày hai, mục Thể cậu dùng cách chơi bóng rổ cùng tiết bơi lội lấy được 70 điểm, xét thấy hai tuần nữa trường học sẽ mở Đại hội Thể thao mùa thu, Diêm Hàn cảm thấy rương kho báu này cũng là một tương lai không xa.
Bây giờ trong năm mục chỉ có mục Trí này là thấp điểm nhất, miễn miễn cưỡng cưỡng chỉ được 40 điểm, tốc độ tăng thong thả cực kỳ.
Này cũng không sao, vốn đại ca cũng không cảm thấy mình có trí lực gì, vậy nên chưa từng rối rắm cái mục này bao giờ.
Thế nhưng bây giờ thấy bốn mục khác sắp xong cả rồi, chỉ có mục này là mãi không chịu lên... Cảm giác có hơi khó chịu.
Mà theo kinh nghiệm của cậu mà nói, tham gia thi đấu quả thật là một cách khiến điểm tăng rất nhanh.
Vậy nên bèn suy đoán hệ thống đây là đang ám chỉ cậu dùng cách thi đấu để lấy điểm, chẳng qua kế hoạch nhà giàu hàng tỷ chỉ đề cập đến nội dung kiếm tiền, sẽ không nhắc nhở các mặt khác mà thôi.
Nghĩ như vậy thì cũng có khả năng đấy!
Mà trừ giai đoạn chuẩn bị cùng tuyển chọn các kiểu, còn gần một năm nữa mới đến thời gian thi đấu chính thức.
Cậu có thể dùng thời gian một tháng để giải ba vạn câu hỏi, một năm à...
Đúng là có thể sáng tạo khả năng vô hạn.
Trước kia Diêm Hàn cảm thấy mình học dốt, cho nên theo bản năng mà nghĩ mình là học tra.
Nhưng lần này kiểm tra toán cậu cũng được một trăm ba mấy, gần trăm tư đấy thôi, tuy rằng trong toàn khối không tính là quá xuất chúng, nhưng so với trình độ trước kia của cậu thì chẳng khác gì tăng level với tốc độ bình gas cả!
Vậy mới nói, có lẽ thật ra cậu có thiên phú học môn Toán cũng không biết chừng...
Tâm tư thay đổi thật nhanh, Diêm Hàn quyết định cứ tham gia huấn luyện thử xem sao.
Vì thế cậu nói với thầy Cốc "Thầy yên tâm ạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
"Được, đi đi." Thầy Cốc nói.
"Á." Diêm Hàn cùng chủ nhiệm lớp đối diện đều hơi sửng sốt —— Không đúng, hình như thầy quên gì rồi thì phải?
Nhưng lúc này Lâm Kiến Lộc lại là người phản ứng nhanh nhất "Vậy chào thầy chúng em về."
"Ừm." Thầy Cốc vẫy vẫy tay, đang lúc Diêm Hàn máy móc đi theo sau Lâm Kiến Lộc, cậu nghe thấy thầy Cốc nói "Kiến Lộc à, em đừng làm cho trường với thầy thất vọng đấy."
"..."
Nghe được lời này, phản ứng của Lâm Kiến Lộc như thế nào thì Diêm Hàn không biết, nhưng cậu lại cứng cả sống lưng, tâm tình đột nhiên có hơi trầm trọng.
Túm lại, hưng sư động chúng gọi bọn họ tới không phải là vì chuyện Olympic Toán gì cả.
Thầy Cốc cố ý làm như vậy, thật ra là đang cảnh cáo, nhắc nhở anh Đại Lâm.
Cậu cùng Lâm Kiến Lộc tuy đã tỏ lòng với nhau, nhưng dựa theo phong cách làm việc của anh Đại Lâm, trong giai đoạn còn là học sinh hắn nhất định sẽ không làm chuyện gì đi quá giới hạn, không ảnh hưởng đến cuộc sống việc học của nhau, cũng không biến thành tấm gương bất lương cho các bạn học khác.
Thầy Cốc đúng là vì hiểu tính Lâm Kiến Lộc, biết tâm tính của hắn cho nên bị người ta báo cáo vẫn không hỏi gì cả.
Không chừng là xét thấy Lâm Kiến Lộc cũng chỉ là một đứa trẻ, rõ ràng tin tưởng hắn nhưng lại có chút không yên tâm, cho nên mới lấy Olympic Toán ra để nhắc nhở hắn.
... Nghĩ như vậy, mình phải cố gắng học tập thật tốt.
Lúc trước chỉ nghĩ hoàn thành nhiệm vụ giữ mạng là được, nhưng bây giờ Diêm Hàn cảm thấy nhiệm vụ trên người mình càng trở nên nặng nề.
Cậu phải học thật giỏi.
Olympic Toán thành tích Quốc tế gì gì đó chưa nói, nhưng ít nhất phải có chút thành tựu trong phạm vi trường học.
Cậu phải để người khác biết Lâm Kiến Lộc cùng người yêu của hắn, là người yêu đường đường chính chính, đứng đắn nghiêm túc, chứ không phải không hiểu tình yêu, cũng không phải phản nghịch sa đọa, bọn họ muốn làm bạn bên nhau lâu dài, cùng nhau trưởng thành.
Tương đối kỳ quái chính là lúc trước nhận nhiệm vụ của kế hoạch nhà giàu hàng tỷ, gia tăng khó khăn cho mình, Diêm Hàn đều sẽ cảm thấy có hơi áp lực.
Nhưng lần này nhìn bóng lưng rộng lớn của Lâm Kiến Lộc, cậu đột nhiên cảm thấy những nhiệm vụ này, nặng thì nặng, nhưng không là gì cả.
—— Có người tốt như anh Đại Lâm làm bạn trai, không phải chỉ chịu chút khổ chút mệt thôi sao, đều được cả.
Diêm Hàn nghĩ.
Cho nên đi ra hành lang, chuyện thứ nhất Diêm Hàn hỏi Lâm Kiến Lộc không phải là mình thi được hay không, mà là nhỏ giọng nói "Olympic Toán thi như thế nào vậy?"
"Thật ra rất đơn giản." Lâm Kiến Lộc nói "Tôi tìm cho cậu một ít đề đơn giản để làm quen trước đã, vẫn còn một năm, từ từ mà làm, không cần gấp."
"Ừm ừm." Diêm Hàn dốc lòng nghe.
"Cũng không cần phải áp lực, tôi sẽ giúp cậu lên kế hoạch, nghe theo tôi là được."
"Ừm ừm ừm."
"Còn nữa." Lâm Kiến Lộc lại nói "Tôi đề cử cậu là vì cảm thấy cậu có thể tham gia thi đấu mà không ảnh hưởng đến việc học bình thường, nếu cảm thấy áp lực thì nói với tôi nhé, đừng miễn cưỡng bản thân."
"Ừm ừm ừm ừm... Á không không không, không có áp lực đâu."
Diêm Hàn vội vàng lắc đầu, rồi sau đó cười hì hì chọt bả vai Lâm Kiến Lộc "Mà cuộc thi này có tiền thưởng không?"
"Có thứ hạng sẽ có các loại tiền thưởng, giải quốc gia trở lên sẽ được thêm điểm thi đại học."
Diêm Hàn "!!!"
Ngàn tính vạn tính, không tính được cái này!
Lâm Kiến Lộc tuy rằng không nói không rằng, không đề cập gì, nhưng anh Đại Lâm muốn cậu tham gia cuộc thi, thì ra là vì nguyên nhân này đây!
Bây giờ tuy học tập có tiến bộ, nhưng trên phương diện học tập vẫn còn là tay mơ, đâm chọt lung tung chứ không hiểu rõ, cộng thêm chưa từng thi đại học, cho nên dốt đặc cán mai.
Thế nhưng cũng may, giờ còn chưa phải là muộn.
Diêm Hàn nhất thời lôi kéo anh Đại Lâm nhanh bước chân —— Thế còn chờ gì nữa? Vén tay áo làm luôn đi thôi?
Hai người đột nhiên đi nhanh hơn, chủ nhiệm lớp đằng sau bọn họ bị lãng quên, cũng dần dần bị bỏ xa một đoạn "... Ừ thì, các em..."
Nghe thấy tiếng, lúc này Diêm Hàn mới nhớ ra mình quên mất cô giáo, vội vàng vòng vèo chạy về, cung kính cúi người với chủ nhiệm lớp mới "Thưa cô, cô có gì phân phó ạ?"
"... Không có gì." Cô Vương hơi cạn lời, thế nhưng lại bị hai đứa nhỏ tích cực này đả động.
Vừa rồi bạn nhỏ Nhan Hàm vừa ra khỏi văn phòng, câu đầu tiên chính là hỏi cuộc thi kia phải thi làm sao, cô đã nghe thấy.
Đoạn đối thoại sau đó của bọn họ cũng lọt vào tai cô, vậy nên càng thêm thưởng thức bọn họ.
Yêu đương hay không là lời nói của một bên, nếu biết rõ chuyện mình nên làm, vì người mình thích mà càng thêm cố gắng học tập, thế thì lại là chuyện tốt.
Cô Vương cũng học cách dạy trò của chủ nhiệm Cốc, không nói vô nghĩa, cũng không nói nhảm nhí, chỉ cổ vũ bọn họ "Về lớp đi, học hành cho tốt. Có gì không biết thì có thể hỏi cô."
Vừa hay cô dạy môn Toán... Khụ khụ.
"Dạ!" Diêm Hàn cũng không ngờ chủ nhiệm mới của mình có tư tưởng tiến bộ như vậy, mà thầy Cốc cũng giúp đỡ mình không ít chuyện.
Ngôi trường này đúng là tràn ngập ấm áp!
Đại ca không sợ gì khác, chỉ sợ như vậy.
Điều này khiến cho cậu càng muốn biểu hiện báo đáp họ.
Lúc về tới lớp chuông vào học buổi chiều cũng vang lên, bởi vì đã tìm được mục tiêu mới, Diêm Hàn càng thêm cố gắng học tập.
Mà đến lớp mười, mặc dù chỉ là mới, nhưng Diêm Hàn phát hiện bạn học mới của mình khác bạn học ở lớp mười bốn mình từng tiếp xúc nhiều lắm.
Dùng một câu tổng kết, thì là hoàn toàn không cùng một phong cách.
Trước kia lớp cậu phần lớn đều rất Phật hệ, ví như bọn lớp trưởng, cũng chịu học tập, nhưng phần lớn lực chú ý lại đặt trên vui chơi cùng một vài chuyện tán nhảm.
Thế nhưng tình huống ở lớp mười hoàn toàn tương phản, đại đa số bạn học đều đặt lực chú ý lên việc học, chỉ thỉnh thoảng mới ầm ĩ chơi bời với nhau, nói một vài chuyện trong trường, nhưng bầu không khí học tập nhìn chung vẫn rất dày đặc.
Biểu hiện cụ thể không khác với Diêm Hàn là bao, người tan học vẫn còn ngồi trên ghế không nhúc nhích có rất nhiều.
Hoặc là ngồi đó yên lặng học tập, hoặc là hai ba người ghé vào nhau khe khẽ thảo luận, trong lớp rất an tĩnh, nhưng không có cảm giác vừa tan học là trở nên cực kỳ náo nhiệt như ở lớp mười bốn.
... Có lẽ đây là đặc điểm của lớp khoa học tự nhiên giỏi nhì cao trung Lộc Trạch nhỉ.
Trên đường về phòng học cậu phát hiện trong lớp mười một mười hai vẫn rất là náo nhiệt.
Mà nghĩ cũng đúng, chỉ kém một bước nữa thôi là có thể đến lớp giỏi nhất trong truyền thuyết, có vài người năm nhất học ở lớp chín, năm nay lại bị đẩy xuống đây, ai cũng khó chịu trong lòng, nghẹn ngào uất ức...
Diêm Hàn phản ứng lại, có lẽ lớp mười mới là lớp áp lực nhất khối cũng không biết chừng.
Nhưng có thể là chưa thích ứng với hoàn cảnh mới, cậu cứ cảm thấy những bạn học đó có hơi kỳ lạ.
Theo thời khóa biểu, tiết đầu tiên buổi chiều là tiết Toán của chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp trẻ tuổi buổi sáng vừa mới đổi lớp, buổi chiều bèn chiếm dụng thời gian một tiết này để lập một vào quy củ, chiều nay là lần đầu tiên cô thể hiện quan điểm của mình trước các bạn học lớp mười, cũng là giới thiệu bản thân.
"Hy vọng có thể cùng các em trải qua một học kỳ vui vẻ, có thể trở thành bạn của các em." Chủ nhiệm lớp không nói nhiều, tự giới thiệu một chút, nói một chút về sắp xếp gần đây, rồi bắt đầu vào tiết luôn...
Không có so sánh sẽ không có đau thương, cái này làm cho Diêm Hàn nhớ tới cảnh tượng kiểm tra xếp lớp đầu tiên của mình.
Nháy mắt đó cậu cảm thấy cô Vương thật là tuyệt vời.
Thế nhưng bởi vì phong cách làm việc đơn giản thô bạo, tích cách quá mức thẳng thắn, cũng không có ra oai phủ đầu chỉnh đốn kỷ luật của bọn họ, cảnh này khiến chủ nhiệm lớp trong mắt các bạn học khác biến thành kiểu giáo viên thiếu quản lý kinh nghiệm non trẻ, dẫn tới các học sinh vốn đã "già đời" không nể phục cô.
Thậm chí có một vài phần tử cực đoan tỏ vẻ kinh thường.
Ví dụ như tiết Toán vừa hết, đã có người bàn tán nói "Không biết trường mình nghĩ cái gì, sao lại để người chưa từng chủ nhiệm như cô ta đến chủ nhiệm lớp bọn mình?!"
"Đút lót chăng." Một bạn học khác dùng giọng đương nhiên mà nói "Hoặc là trong nhà có tai to, nếu không sao có tư cách chủ nhiệm lớp chúng ta?"
"Chậc, có gì lạ đâu, dù sao trong lòng nhà trường chỉ có lớp chín và những lớp khác lớp chín, cậu không thấy chủ nhiệm lớp chín không bị đổi hay sao? Mấy lớp khác ai thèm quan tâm cậu sống hay chết? Lấy chúng ta để luyện tập bồi dưỡng chủ nhiệm lớp đời sau cũng bình thường thôi."
"Ừm, tôi thấy cậu nói đúng đấy, tôi thấy cô ta giảng chẳng ra làm sao, chắc trường từ bỏ chúng ta rồi."
"Không phải chứ, mới học kỳ 1 năm hai thôi mà, chưa cho cơ hội đã định cố định thành viên lớp chín rồi sao?"
"Chắc vậy rồi."
Diêm Hàn không cẩn thận nghe được "..."
Chủ nhiệm lớp giảng bài cậu cũng có nghe, nhưng vì cậu đã biết chương trình học cho nên không nghe kỹ, sau đó chỉ tự học, giảng có giỏi hay không thì Diêm Hàn không biết thật.
Nhưng mấy người này cũng... Suy diễn quá đi!
Đương nhiên đối mặt với một chủ nhiệm lớp trẻ tuổi vừa nhậm chức, trong lòng học sinh sẽ thấy hoảng sợ, sợ mình bị bỏ rơi cũng có thể tha thứ.
Ban đầu Diêm Hàn cũng cho là như vậy, nên nghe thì nghe cho có, cũng không để ý.
Chỉ là cậu không ngờ làm đại học bá nổi tiếng trong trường, Lâm Kiến Lộc thế mà cũng thành đối tượng "thảo luận trọng điểm" của mấy người này.
Không giống với lúc bàn tán về chủ nhiệm lớp, nghị luận về Lâm Kiến Lộc không phải là làm trò trước mặt hắn hay sao.
Tan tiết, trong lúc Lâm Kiến Lộc không có ở lớp Diêm Hàn nghe thấy có người đang xào xáo, chờ đến buổi tối Lâm Kiến Lộc đi tuần tra, tiếng xào xáo trong lớp lại càng nhiều.
Có người cảm thấy hẳn là cái gì hắn cũng biết, có người lại cảm thấy hắn hữu danh vô thực, đại đa số lời đồn đều là do fan phóng đại.
—— Dù sao thì đẹp trai, gia cảnh lại tốt, có fan cố ý thổi phòng dẫn dắt tiết tấu cũng có khả năng.
Mà số người tin cách nói phía sau lại không ít.
Lúc những người này nghị luận cũng không thèm kiêng dè Diêm Hàn, không biết là cảm thấy Diêm Hàn sẽ không mách lẻo sau lưng bọn họ, hay là không cho rằng quan hệ của Diêm Hàn với Lâm Kiến Lộc tốt đẹp bao nhiêu, hay chính là do bọn họ chưa ý thức được lúc nhắc tới Lâm Kiến Lộc, giọng bọn họ chua lè.
Tóm lại mỗi lần Lâm Kiến Lộc không có mặt trong lớp, Diêm Hàn sẽ nghe thấy tên anh Đại Lâm xuất hiện từ miệng bọn họ.
"Các cậu có phát hiện không? Lúc đại học bá đi học chưa bao giờ lật sách, không xem bảng cũng không ghi bút ký luôn!"
"Ban nãy tôi quan sát thấy, cả tiết Lâm Kiến Lộc hoàn toàn ngẩn người! Giáo viên cũng mặc kệ luôn!"
"Có thể là thông minh thật đấy, không học bài chỉ ngẩn người cũng có thể giành hạng nhất, hì hì."
"..."
Kỳ quá, Diêm Hàn cứ thấy có chỗ kỳ kỳ.
—— Mấy người này tuy há mồm ngậm miệng đều thảo luận chuyện học tập, nhưng phần lớn là quan sát nghiên cứu xem người khác học như thế nào.
Mà nói học, mấy bạn học mới này lại không phải kiểu không quan tâm chuyện không liên quan đến mình.
Nếu như bình thường không phải hẳn nên ngồi tại chỗ, an tĩnh tự giải đề của mình hay sao?
Vốn thời gian của đại ca gấp gáp, cũng không rảnh phản ứng mấy lời nhảm đó, sở dĩ chú ý đến mấy chuyện này, là bởi vì Diêm Hàn cũng bị cái sóng âm nói nhảm này làm phiền.
Có người thấy cậu tan tiết cũng không rời khỏi chỗ ngồi, cũng không đi ăn cơm tối, liền chạy lại xem cậu học cái gì, còn "khen" cậu vài câu "Cậu chăm chỉ thật đấy nhỉ."
"Chẳng trách một đường thi đến đây, quá chăm chỉ!"
Làm đại ca phiền lòng.
Lúc trước ở lớp mười bốn, tuy bọn Ôn Giác Vinh cũng thường xuyên tới "quấy rầy" cậu, nhưng nếu lúc đó cậu thật sự rất bận, họ sẽ không đến quấy rầy cậu nữa, ngược lại còn đốc xúc cậu học tập.
Nhưng bây giờ biểu hiện của mấy người như... Như là hận không thể làm cho cậu không có cách nào chuyên tâm học tập vậy.
Mà so sánh với tuyển thủ chăm chỉ vùi đầu khổ học Diêm Hàn, cái loại nhìn hoàn toàn không học gì nhưng vẫn có thể trở thành truyền thuyết toàn trường như Lâm Kiến Lộc lại càng làm người ta khó chịu.
Một buổi trưa hôm nọ, trong tiếng thảo luận, những người khó chịu này không hẹn mà cũng có một suy nghĩ.
—— Bọn họ quyết định tới tìm Lâm Kiến Lộc hỏi bài, thăm dò bí mật của đại học bá.
Ngày đầu tiên hẹn hò phải làm gì đây?
Vốn còn rối rắm lắm, kết quả về phòng học rất nhanh đã có đáp án.
Một tên đáng thương bị yêu cầu phải đạt được thành tựu năm mục toàn năng, thi đậu Đại học X mới có thể sống thì thì làm gì được?
—— Tiếp tục học thôi!
Lúc này đã vào giờ học, trong lớp cũng không có mấy người ngủ trưa, Diêm Hàn định thừa dịp có thời gian thỉnh giáo Lâm Kiến Lộc vài bộ đề.
Cuối tuần này tuy phiền lòng nhưng cậu vẫn học bài, nghiên cứu bản thân xong cũng không để đề tích tụ quá nhiều, chẳng qua bầu không khí lúc sáng có hơi quái, cũng không có thời gian, nên cậu không kịp hỏi Lâm Kiến Lộc.
Bây giờ thì vừa hay, có thể tranh thủ thời gian hỏi một hai câu.
Nhưng ngay lúc này, chủ nhiệm lớp sắc mặt không tốt lắm mà đi vào lớp, kêu Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc đi.
"Hai em, đi với cô đến khu giáo vụ."
Vừa nghe phải đến khu giáo vụ, Diêm Hàn quay đầu nhìn Lâm Kiến Lộc một cái.
Bình thường nếu ủy viên kỷ luật có công việc gì, bên khu giáo vụ thông thường sẽ dùng hình thức nhắn tin để thông báo cho Lâm Kiến Lộc, hoặc là trực tiếp để ủy viên khác đến đây tìm hắn, nhưng chủ nhiệm lớp tới kêu, mà còn kêu cả hai người bọn họ cùng đi...
Diêm Hàn theo bản năng có dự cảm chẳng lành.
Cậu có thể phát hiện chuyện không đúng, Lâm Kiến Lộc tự nhiên cũng nghĩ ra, thế nhưng biểu hiện của anh Đại Lâm rất bình tĩnh, hắn nhìn Diêm Hàn ý bảo an tâm, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói "Đi thôi.". Truyện Full
"..." Không biết vì sao, vốn cảm giác phải lao tới khu giáo vụ hẳn phải hơi bi tráng, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng biểu tình kia của anh Đại Lâm, cậu cũng không hồi hộp như vậy nữa.
Những người khác trong lớp thì không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hẳn là cảm nhận được bầu không khí khẩn trương, dù là người đang vùi đầu học bài cũng ngẩng đầu nhìn lại đây, hoặc là nhỏ giọng bàn tán hai ba câu.
Bây giờ còn đang trong giờ nghỉ trưa, chủ nhiệm lớp cũng không quản lý kỷ luật lớp, trực tiếp xoay người rời khỏi phòng học.
Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc tự nhiên phải đuổi theo.
Chủ nhiệm trẻ mới nhậm chức họ Vương, mái tóc dài thẳng, đeo một cặp mắt kính dày dày, trông tuổi không lớn, nhưng thật ra đã tốt nghiệp tiến sĩ, năm nay vừa đến đầu ba.
Đi trên hành lang, cô Vương hiển nhiên không ngờ mình mới làm chủ nhiệm ngày đầu tiên đã đụng phải chuyện khó giải quyết như vậy, cô hỏi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc "Ban nãy nghe nói có người đến khu giáo vụ báo cáo, nói hai người các em đang hẹn hò, có thật hay không?"
"... Cái này..." Tuy rằng tuổi cậu đã không còn là thiếu niên, nhưng chuyện tình yêu học đường này Diêm Hàn cũng là khuê nữ lên kiệu hoa, là lần đầu, đang cẩn thận quan sát thái độ cùng phản ứng của chủ nhiệm lớp, Lâm Kiến Lộc đi bên cạnh cậu đã vô cùng thật thà mà trả lời "Thật ạ."
Diêm Hàn "..."
"À thì, chúng em là quan hệ cùng tiến giúp đỡ nhau trong học tập vô cùng thuần khiết, nói hẹn hò thì không đủ chính xác." Diêm Hàn ý đồ nắn nót lại "Ừm... Cái đó nói như thế nào nhỉ? Đối tác cùng chung chiến lược chăng."
Vừa giải thích vừa nháy nháy mắt với Lâm Kiến Lộc, ý bảo hắn đừng nói nhiều lời, để cậu ứng phó là được, không ngờ còn chưa kịp nháy mắt xong, Lâm Kiến Lộc đã ngậm miệng không nói nữa, còn lạnh mặt mà nhìn cậu, hung dữ cực kỳ.
Diêm Hàn "..."
Biết anh Đại Lâm không thích người nói dối, chắc mình nói như vậy làm hắn giận rồi.
Thế nhưng cậu nói như vậy cũng đâu có sai!
Quan hệ hiện tại của bọn họ thuần khiết đến không thể thuần khiết hơn, trước mắt mới hôn có hai cái thôi... Mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy cũng không làm được gì, sau này phần lớn thời gian yêu đương hằng ngày đều là học chung, trừ cái danh "bạn trai" của đối phương, nói là đối tác cùng chung chiến lược cũng không có gì không đúng.
Ừm, cho nên không thể tính là nói dối được.
Tin rằng anh Đại Lâm thông minh như vậy, rất nhanh là sẽ phản ứng kịp thôi.
Thế nhưng Lâm Kiến Lộc có kịp phản ứng hay không thì Diêm Hàn không chú ý, mà chủ nhiệm lớp mới của bọn họ thì bị cậu nói cho tức cười.
Không ngờ mình lại bị học sinh chọc cười, biểu tình của cô Vương lập tức nghiêm túc lại.
"Em biết nói đấy nhỉ."
Phát hiện chủ nhiệm lớp không có bảo thủ như trong tưởng tượng của mình, bầu không khí nhẹ nhàng hẳn, Diêm Hàn rất thức thời mà hi hi hai tiếng "Cô quá khen ạ."
"Khụ khụ." Cô Vương tiếp tục xụ mặt "Đi xem bên nhà trường nói thế nào trước đã."
Ba người đi thẳng đến văn phòng của thầy Cốc, xưa nay Lâm Kiến Lộc tới đây với vai trò người giải quyết vấn đề, không ngờ lúc này bị đảo ngược, hắn biến thành người được "mời" tới nói chuyện.
Chẳng qua nội dung nói chuyện của thầy Cốc hoàn toàn khác với tưởng tượng của họ.
Ba người bọn họ vừa vào, thầy Cốc liền đi thẳng vào vấn đề, nói với Lâm Kiến Lộc "Hiện tại tỉnh bắt đầu tuyển chọn đội viên tham gia dự thi Olympic Toán Quốc tế năm sau, bởi vì năm ngoái em có thành tích, tỉnh cho trường chúng ta ba vị trí, em có muốn đề cập bạn học nào tham gia thi đấu không?"
"Đương nhiên, đề cử là một chuyện, cuối cùng trường học vẫn tiến hành tuyển chọn công khai, có thể tham gia hay không còn phải xem thực lực, chẳng qua em đối tượng dự định đầu tiên, cho nên muốn hỏi ý kiến của em một chút."
Thầy Cốc nói xong, Diêm Hàn:...
Khổ thân cậu hồi hộp cả buổi, thì ra là nói chuyện thi giải Toán Học à...
Nhưng mà không đúng... Nói chuyện này thì chủ nhiệm lớp gọi mình đến đây để làm gì?!
Lúc nghi hoặc đang dâng trào, trong đầu cậu vang lên hai tiếng pháo nổ.
Tiểu Ngũ [Đinh!
......
Diêm Hàn: Mình? Olympic?
Cậu đang ngớ người, Tiểu Ngũ hãy còn đang công bố nhiệm vụ với một ít thông tin, cùng lúc đó âm thanh của Lâm Kiến Lộc cũng vang lên bên tai cậu "Em muốn đề cử Diêm Hàn."
Diêm Hàn "..."
Vốn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, Diêm Hàn tỏ vẻ: Không hiểu mấy người nói cái gì hết đó!
Cậu có biết Olympic Toán, nhưng bảo cậu đi thi á?! Thi đấu Quốc tế á? Giỡn nhau à!
Cậu cũng chỉ biết hai chữ Olympic Toán viết như thế nào thôi, còn bảo cậu đi thi thì...
Thế nhưng kỳ quái chính là, hiện trường ngoài bản thân Diêm Hàn đang hết hồn ra, hai giáo viên ở đây lại không cảm thấy đề cử của Lâm Kiến Lộc có gì sai.
Thậm chí, thầy Cốc còn như thể đã sớm đoán trước, lúc này dứt khoác nói "Vậy đi. Trường học đang bắt tay tổ chức đội huấn luyện, báo danh trước để được huấn luyện đi, từ giờ đến lúc thi đấu chính thức chỉ còn một năm thôi, bạn học Nhan Hàm cố gắng lên nhé."
Diêm Hàn "..."
Khoan đã từ từ... Tình huống gì đây?!
Cậu có chút bất lực mà nhìn về phía Lâm Kiến Lộc, mà giáo viên có mặt ở đây cậu không thể nói gì cả, cho nên chỉ có thể hỏi Tiểu Ngũ "Đầu tiên không đề cập đến chuyện tiền thưởng... Em cho rằng kế hoạch nhà giàu kia cảm thấy anh có giải được hay sao?!"
[Đương nhiên.] Tiểu Ngũ tin tưởng không nghi ngờ [Kế hoạch tuyên bố thì tuyệt đối không sai.]
Diêm Hàn "À."
Thật ra không chỉ có Tiểu Ngũ tin tưởng, có hai lần tiền thưởng trước làm ví dụ, Diêm Hàn cũng bắt đầu sinh ra tín nhiệm với cái kế hoạch này.
Đầu tiên là nhiệm vụ do kế hoạch nhà giàu hàng tỷ thông báo sẽ không ảnh hưởng gì đến nhiệm vụ chính của cậu.
Theo lịch sử trước đây, quả thật không tạo ra ảnh hưởng gì, thậm chí tham gia trận đấu của các học bá còn củng cố một đợt cơ sở chương trình học cao trung cho cậu, vì thế việc học sau này của cậu như đả thông, tiện hơn nhiều lắm.
Vậy nói cách khác... Tham gia cuộc thi Olympic Toán cũng có thể trợ giúp cậu học tập?
Mới đây thôi, trong năm mục Đức Trí Thể Mỹ Lao Diêm Hàn đã lấy được rương kho báu Đức cùng Lao, Mỹ còn thiếu cài điểm, nhìn thôi cũng biết đây là chuyện ngày một ngày hai, mục Thể cậu dùng cách chơi bóng rổ cùng tiết bơi lội lấy được 70 điểm, xét thấy hai tuần nữa trường học sẽ mở Đại hội Thể thao mùa thu, Diêm Hàn cảm thấy rương kho báu này cũng là một tương lai không xa.
Bây giờ trong năm mục chỉ có mục Trí này là thấp điểm nhất, miễn miễn cưỡng cưỡng chỉ được 40 điểm, tốc độ tăng thong thả cực kỳ.
Này cũng không sao, vốn đại ca cũng không cảm thấy mình có trí lực gì, vậy nên chưa từng rối rắm cái mục này bao giờ.
Thế nhưng bây giờ thấy bốn mục khác sắp xong cả rồi, chỉ có mục này là mãi không chịu lên... Cảm giác có hơi khó chịu.
Mà theo kinh nghiệm của cậu mà nói, tham gia thi đấu quả thật là một cách khiến điểm tăng rất nhanh.
Vậy nên bèn suy đoán hệ thống đây là đang ám chỉ cậu dùng cách thi đấu để lấy điểm, chẳng qua kế hoạch nhà giàu hàng tỷ chỉ đề cập đến nội dung kiếm tiền, sẽ không nhắc nhở các mặt khác mà thôi.
Nghĩ như vậy thì cũng có khả năng đấy!
Mà trừ giai đoạn chuẩn bị cùng tuyển chọn các kiểu, còn gần một năm nữa mới đến thời gian thi đấu chính thức.
Cậu có thể dùng thời gian một tháng để giải ba vạn câu hỏi, một năm à...
Đúng là có thể sáng tạo khả năng vô hạn.
Trước kia Diêm Hàn cảm thấy mình học dốt, cho nên theo bản năng mà nghĩ mình là học tra.
Nhưng lần này kiểm tra toán cậu cũng được một trăm ba mấy, gần trăm tư đấy thôi, tuy rằng trong toàn khối không tính là quá xuất chúng, nhưng so với trình độ trước kia của cậu thì chẳng khác gì tăng level với tốc độ bình gas cả!
Vậy mới nói, có lẽ thật ra cậu có thiên phú học môn Toán cũng không biết chừng...
Tâm tư thay đổi thật nhanh, Diêm Hàn quyết định cứ tham gia huấn luyện thử xem sao.
Vì thế cậu nói với thầy Cốc "Thầy yên tâm ạ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
"Được, đi đi." Thầy Cốc nói.
"Á." Diêm Hàn cùng chủ nhiệm lớp đối diện đều hơi sửng sốt —— Không đúng, hình như thầy quên gì rồi thì phải?
Nhưng lúc này Lâm Kiến Lộc lại là người phản ứng nhanh nhất "Vậy chào thầy chúng em về."
"Ừm." Thầy Cốc vẫy vẫy tay, đang lúc Diêm Hàn máy móc đi theo sau Lâm Kiến Lộc, cậu nghe thấy thầy Cốc nói "Kiến Lộc à, em đừng làm cho trường với thầy thất vọng đấy."
"..."
Nghe được lời này, phản ứng của Lâm Kiến Lộc như thế nào thì Diêm Hàn không biết, nhưng cậu lại cứng cả sống lưng, tâm tình đột nhiên có hơi trầm trọng.
Túm lại, hưng sư động chúng gọi bọn họ tới không phải là vì chuyện Olympic Toán gì cả.
Thầy Cốc cố ý làm như vậy, thật ra là đang cảnh cáo, nhắc nhở anh Đại Lâm.
Cậu cùng Lâm Kiến Lộc tuy đã tỏ lòng với nhau, nhưng dựa theo phong cách làm việc của anh Đại Lâm, trong giai đoạn còn là học sinh hắn nhất định sẽ không làm chuyện gì đi quá giới hạn, không ảnh hưởng đến cuộc sống việc học của nhau, cũng không biến thành tấm gương bất lương cho các bạn học khác.
Thầy Cốc đúng là vì hiểu tính Lâm Kiến Lộc, biết tâm tính của hắn cho nên bị người ta báo cáo vẫn không hỏi gì cả.
Không chừng là xét thấy Lâm Kiến Lộc cũng chỉ là một đứa trẻ, rõ ràng tin tưởng hắn nhưng lại có chút không yên tâm, cho nên mới lấy Olympic Toán ra để nhắc nhở hắn.
... Nghĩ như vậy, mình phải cố gắng học tập thật tốt.
Lúc trước chỉ nghĩ hoàn thành nhiệm vụ giữ mạng là được, nhưng bây giờ Diêm Hàn cảm thấy nhiệm vụ trên người mình càng trở nên nặng nề.
Cậu phải học thật giỏi.
Olympic Toán thành tích Quốc tế gì gì đó chưa nói, nhưng ít nhất phải có chút thành tựu trong phạm vi trường học.
Cậu phải để người khác biết Lâm Kiến Lộc cùng người yêu của hắn, là người yêu đường đường chính chính, đứng đắn nghiêm túc, chứ không phải không hiểu tình yêu, cũng không phải phản nghịch sa đọa, bọn họ muốn làm bạn bên nhau lâu dài, cùng nhau trưởng thành.
Tương đối kỳ quái chính là lúc trước nhận nhiệm vụ của kế hoạch nhà giàu hàng tỷ, gia tăng khó khăn cho mình, Diêm Hàn đều sẽ cảm thấy có hơi áp lực.
Nhưng lần này nhìn bóng lưng rộng lớn của Lâm Kiến Lộc, cậu đột nhiên cảm thấy những nhiệm vụ này, nặng thì nặng, nhưng không là gì cả.
—— Có người tốt như anh Đại Lâm làm bạn trai, không phải chỉ chịu chút khổ chút mệt thôi sao, đều được cả.
Diêm Hàn nghĩ.
Cho nên đi ra hành lang, chuyện thứ nhất Diêm Hàn hỏi Lâm Kiến Lộc không phải là mình thi được hay không, mà là nhỏ giọng nói "Olympic Toán thi như thế nào vậy?"
"Thật ra rất đơn giản." Lâm Kiến Lộc nói "Tôi tìm cho cậu một ít đề đơn giản để làm quen trước đã, vẫn còn một năm, từ từ mà làm, không cần gấp."
"Ừm ừm." Diêm Hàn dốc lòng nghe.
"Cũng không cần phải áp lực, tôi sẽ giúp cậu lên kế hoạch, nghe theo tôi là được."
"Ừm ừm ừm."
"Còn nữa." Lâm Kiến Lộc lại nói "Tôi đề cử cậu là vì cảm thấy cậu có thể tham gia thi đấu mà không ảnh hưởng đến việc học bình thường, nếu cảm thấy áp lực thì nói với tôi nhé, đừng miễn cưỡng bản thân."
"Ừm ừm ừm ừm... Á không không không, không có áp lực đâu."
Diêm Hàn vội vàng lắc đầu, rồi sau đó cười hì hì chọt bả vai Lâm Kiến Lộc "Mà cuộc thi này có tiền thưởng không?"
"Có thứ hạng sẽ có các loại tiền thưởng, giải quốc gia trở lên sẽ được thêm điểm thi đại học."
Diêm Hàn "!!!"
Ngàn tính vạn tính, không tính được cái này!
Lâm Kiến Lộc tuy rằng không nói không rằng, không đề cập gì, nhưng anh Đại Lâm muốn cậu tham gia cuộc thi, thì ra là vì nguyên nhân này đây!
Bây giờ tuy học tập có tiến bộ, nhưng trên phương diện học tập vẫn còn là tay mơ, đâm chọt lung tung chứ không hiểu rõ, cộng thêm chưa từng thi đại học, cho nên dốt đặc cán mai.
Thế nhưng cũng may, giờ còn chưa phải là muộn.
Diêm Hàn nhất thời lôi kéo anh Đại Lâm nhanh bước chân —— Thế còn chờ gì nữa? Vén tay áo làm luôn đi thôi?
Hai người đột nhiên đi nhanh hơn, chủ nhiệm lớp đằng sau bọn họ bị lãng quên, cũng dần dần bị bỏ xa một đoạn "... Ừ thì, các em..."
Nghe thấy tiếng, lúc này Diêm Hàn mới nhớ ra mình quên mất cô giáo, vội vàng vòng vèo chạy về, cung kính cúi người với chủ nhiệm lớp mới "Thưa cô, cô có gì phân phó ạ?"
"... Không có gì." Cô Vương hơi cạn lời, thế nhưng lại bị hai đứa nhỏ tích cực này đả động.
Vừa rồi bạn nhỏ Nhan Hàm vừa ra khỏi văn phòng, câu đầu tiên chính là hỏi cuộc thi kia phải thi làm sao, cô đã nghe thấy.
Đoạn đối thoại sau đó của bọn họ cũng lọt vào tai cô, vậy nên càng thêm thưởng thức bọn họ.
Yêu đương hay không là lời nói của một bên, nếu biết rõ chuyện mình nên làm, vì người mình thích mà càng thêm cố gắng học tập, thế thì lại là chuyện tốt.
Cô Vương cũng học cách dạy trò của chủ nhiệm Cốc, không nói vô nghĩa, cũng không nói nhảm nhí, chỉ cổ vũ bọn họ "Về lớp đi, học hành cho tốt. Có gì không biết thì có thể hỏi cô."
Vừa hay cô dạy môn Toán... Khụ khụ.
"Dạ!" Diêm Hàn cũng không ngờ chủ nhiệm mới của mình có tư tưởng tiến bộ như vậy, mà thầy Cốc cũng giúp đỡ mình không ít chuyện.
Ngôi trường này đúng là tràn ngập ấm áp!
Đại ca không sợ gì khác, chỉ sợ như vậy.
Điều này khiến cho cậu càng muốn biểu hiện báo đáp họ.
Lúc về tới lớp chuông vào học buổi chiều cũng vang lên, bởi vì đã tìm được mục tiêu mới, Diêm Hàn càng thêm cố gắng học tập.
Mà đến lớp mười, mặc dù chỉ là mới, nhưng Diêm Hàn phát hiện bạn học mới của mình khác bạn học ở lớp mười bốn mình từng tiếp xúc nhiều lắm.
Dùng một câu tổng kết, thì là hoàn toàn không cùng một phong cách.
Trước kia lớp cậu phần lớn đều rất Phật hệ, ví như bọn lớp trưởng, cũng chịu học tập, nhưng phần lớn lực chú ý lại đặt trên vui chơi cùng một vài chuyện tán nhảm.
Thế nhưng tình huống ở lớp mười hoàn toàn tương phản, đại đa số bạn học đều đặt lực chú ý lên việc học, chỉ thỉnh thoảng mới ầm ĩ chơi bời với nhau, nói một vài chuyện trong trường, nhưng bầu không khí học tập nhìn chung vẫn rất dày đặc.
Biểu hiện cụ thể không khác với Diêm Hàn là bao, người tan học vẫn còn ngồi trên ghế không nhúc nhích có rất nhiều.
Hoặc là ngồi đó yên lặng học tập, hoặc là hai ba người ghé vào nhau khe khẽ thảo luận, trong lớp rất an tĩnh, nhưng không có cảm giác vừa tan học là trở nên cực kỳ náo nhiệt như ở lớp mười bốn.
... Có lẽ đây là đặc điểm của lớp khoa học tự nhiên giỏi nhì cao trung Lộc Trạch nhỉ.
Trên đường về phòng học cậu phát hiện trong lớp mười một mười hai vẫn rất là náo nhiệt.
Mà nghĩ cũng đúng, chỉ kém một bước nữa thôi là có thể đến lớp giỏi nhất trong truyền thuyết, có vài người năm nhất học ở lớp chín, năm nay lại bị đẩy xuống đây, ai cũng khó chịu trong lòng, nghẹn ngào uất ức...
Diêm Hàn phản ứng lại, có lẽ lớp mười mới là lớp áp lực nhất khối cũng không biết chừng.
Nhưng có thể là chưa thích ứng với hoàn cảnh mới, cậu cứ cảm thấy những bạn học đó có hơi kỳ lạ.
Theo thời khóa biểu, tiết đầu tiên buổi chiều là tiết Toán của chủ nhiệm lớp.
Chủ nhiệm lớp trẻ tuổi buổi sáng vừa mới đổi lớp, buổi chiều bèn chiếm dụng thời gian một tiết này để lập một vào quy củ, chiều nay là lần đầu tiên cô thể hiện quan điểm của mình trước các bạn học lớp mười, cũng là giới thiệu bản thân.
"Hy vọng có thể cùng các em trải qua một học kỳ vui vẻ, có thể trở thành bạn của các em." Chủ nhiệm lớp không nói nhiều, tự giới thiệu một chút, nói một chút về sắp xếp gần đây, rồi bắt đầu vào tiết luôn...
Không có so sánh sẽ không có đau thương, cái này làm cho Diêm Hàn nhớ tới cảnh tượng kiểm tra xếp lớp đầu tiên của mình.
Nháy mắt đó cậu cảm thấy cô Vương thật là tuyệt vời.
Thế nhưng bởi vì phong cách làm việc đơn giản thô bạo, tích cách quá mức thẳng thắn, cũng không có ra oai phủ đầu chỉnh đốn kỷ luật của bọn họ, cảnh này khiến chủ nhiệm lớp trong mắt các bạn học khác biến thành kiểu giáo viên thiếu quản lý kinh nghiệm non trẻ, dẫn tới các học sinh vốn đã "già đời" không nể phục cô.
Thậm chí có một vài phần tử cực đoan tỏ vẻ kinh thường.
Ví dụ như tiết Toán vừa hết, đã có người bàn tán nói "Không biết trường mình nghĩ cái gì, sao lại để người chưa từng chủ nhiệm như cô ta đến chủ nhiệm lớp bọn mình?!"
"Đút lót chăng." Một bạn học khác dùng giọng đương nhiên mà nói "Hoặc là trong nhà có tai to, nếu không sao có tư cách chủ nhiệm lớp chúng ta?"
"Chậc, có gì lạ đâu, dù sao trong lòng nhà trường chỉ có lớp chín và những lớp khác lớp chín, cậu không thấy chủ nhiệm lớp chín không bị đổi hay sao? Mấy lớp khác ai thèm quan tâm cậu sống hay chết? Lấy chúng ta để luyện tập bồi dưỡng chủ nhiệm lớp đời sau cũng bình thường thôi."
"Ừm, tôi thấy cậu nói đúng đấy, tôi thấy cô ta giảng chẳng ra làm sao, chắc trường từ bỏ chúng ta rồi."
"Không phải chứ, mới học kỳ 1 năm hai thôi mà, chưa cho cơ hội đã định cố định thành viên lớp chín rồi sao?"
"Chắc vậy rồi."
Diêm Hàn không cẩn thận nghe được "..."
Chủ nhiệm lớp giảng bài cậu cũng có nghe, nhưng vì cậu đã biết chương trình học cho nên không nghe kỹ, sau đó chỉ tự học, giảng có giỏi hay không thì Diêm Hàn không biết thật.
Nhưng mấy người này cũng... Suy diễn quá đi!
Đương nhiên đối mặt với một chủ nhiệm lớp trẻ tuổi vừa nhậm chức, trong lòng học sinh sẽ thấy hoảng sợ, sợ mình bị bỏ rơi cũng có thể tha thứ.
Ban đầu Diêm Hàn cũng cho là như vậy, nên nghe thì nghe cho có, cũng không để ý.
Chỉ là cậu không ngờ làm đại học bá nổi tiếng trong trường, Lâm Kiến Lộc thế mà cũng thành đối tượng "thảo luận trọng điểm" của mấy người này.
Không giống với lúc bàn tán về chủ nhiệm lớp, nghị luận về Lâm Kiến Lộc không phải là làm trò trước mặt hắn hay sao.
Tan tiết, trong lúc Lâm Kiến Lộc không có ở lớp Diêm Hàn nghe thấy có người đang xào xáo, chờ đến buổi tối Lâm Kiến Lộc đi tuần tra, tiếng xào xáo trong lớp lại càng nhiều.
Có người cảm thấy hẳn là cái gì hắn cũng biết, có người lại cảm thấy hắn hữu danh vô thực, đại đa số lời đồn đều là do fan phóng đại.
—— Dù sao thì đẹp trai, gia cảnh lại tốt, có fan cố ý thổi phòng dẫn dắt tiết tấu cũng có khả năng.
Mà số người tin cách nói phía sau lại không ít.
Lúc những người này nghị luận cũng không thèm kiêng dè Diêm Hàn, không biết là cảm thấy Diêm Hàn sẽ không mách lẻo sau lưng bọn họ, hay là không cho rằng quan hệ của Diêm Hàn với Lâm Kiến Lộc tốt đẹp bao nhiêu, hay chính là do bọn họ chưa ý thức được lúc nhắc tới Lâm Kiến Lộc, giọng bọn họ chua lè.
Tóm lại mỗi lần Lâm Kiến Lộc không có mặt trong lớp, Diêm Hàn sẽ nghe thấy tên anh Đại Lâm xuất hiện từ miệng bọn họ.
"Các cậu có phát hiện không? Lúc đại học bá đi học chưa bao giờ lật sách, không xem bảng cũng không ghi bút ký luôn!"
"Ban nãy tôi quan sát thấy, cả tiết Lâm Kiến Lộc hoàn toàn ngẩn người! Giáo viên cũng mặc kệ luôn!"
"Có thể là thông minh thật đấy, không học bài chỉ ngẩn người cũng có thể giành hạng nhất, hì hì."
"..."
Kỳ quá, Diêm Hàn cứ thấy có chỗ kỳ kỳ.
—— Mấy người này tuy há mồm ngậm miệng đều thảo luận chuyện học tập, nhưng phần lớn là quan sát nghiên cứu xem người khác học như thế nào.
Mà nói học, mấy bạn học mới này lại không phải kiểu không quan tâm chuyện không liên quan đến mình.
Nếu như bình thường không phải hẳn nên ngồi tại chỗ, an tĩnh tự giải đề của mình hay sao?
Vốn thời gian của đại ca gấp gáp, cũng không rảnh phản ứng mấy lời nhảm đó, sở dĩ chú ý đến mấy chuyện này, là bởi vì Diêm Hàn cũng bị cái sóng âm nói nhảm này làm phiền.
Có người thấy cậu tan tiết cũng không rời khỏi chỗ ngồi, cũng không đi ăn cơm tối, liền chạy lại xem cậu học cái gì, còn "khen" cậu vài câu "Cậu chăm chỉ thật đấy nhỉ."
"Chẳng trách một đường thi đến đây, quá chăm chỉ!"
Làm đại ca phiền lòng.
Lúc trước ở lớp mười bốn, tuy bọn Ôn Giác Vinh cũng thường xuyên tới "quấy rầy" cậu, nhưng nếu lúc đó cậu thật sự rất bận, họ sẽ không đến quấy rầy cậu nữa, ngược lại còn đốc xúc cậu học tập.
Nhưng bây giờ biểu hiện của mấy người như... Như là hận không thể làm cho cậu không có cách nào chuyên tâm học tập vậy.
Mà so sánh với tuyển thủ chăm chỉ vùi đầu khổ học Diêm Hàn, cái loại nhìn hoàn toàn không học gì nhưng vẫn có thể trở thành truyền thuyết toàn trường như Lâm Kiến Lộc lại càng làm người ta khó chịu.
Một buổi trưa hôm nọ, trong tiếng thảo luận, những người khó chịu này không hẹn mà cũng có một suy nghĩ.
—— Bọn họ quyết định tới tìm Lâm Kiến Lộc hỏi bài, thăm dò bí mật của đại học bá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.