Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 135
Quản Hồng Y
02/04/2022
Có đôi khi giáo viên tự cho là hiểu rõ học sinh cũng không tưởng tượng
được ân oán giữa chúng đáng sợ đến chừng nào, chỉ vì trả thù bạn học,
chúng có thể làm ta chuyện khủng bố bao nhiêu.
Lời khai của hai học sinh đều chứng minh Cung Ngọc Tuyết mới là người khởi xướng, trong văn phòng thầy Cốc, các thầy cô đều lâm vào trầm mặc.
Không vì gì cả, đơn giản là chuyện của bạn học Cung Ngọc Tuyết.
Không đề cập đến phụ huynh nhà họ Cung, bản thân Cung Ngọc Tuyết đã giỏi giang nhiều mặt, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, các thầy cô cảm thấy có hơi khó chấp nhận.
Nhưng đương sự cũng chính là người bị hại đang ngồi bên cạnh họ, chuyện này cũng không thể cứ cho qua như vậy, phải đòi lại công bằng cho học sinh.
"Chuyện này dựa theo quy trình mà làm, thầy Tần, thầy bảo Cung Ngọc Tuyết tới để hỏi tình hình, lúc cần thiết có thể gọi phụ huynh em ấy tới, cùng xem xem vấn đề này rốt cuộc là làm sao." Chủ nhiệm Cốc châm chước một phen rồi nói.
Thầy Tần chính là chủ nhiệm lớp chín, cũng chính là chủ nhiệm của Cung Ngọc Tuyết.
"Còn bạn Nhan Hàm, em yên tâm, chuyện này nhà trường sẽ đòi lại công bằng cho em."
Diêm Hàn lại không quan tâm chuyện đòi lại công bằng lắm, nhưng lúc này cậu không biểu hiện ra bất cứ thái độ không sao nào, mà hoàn toàn lấy tư thái người bị hại không có nơi nương tựa, gật gật nói "Cảm ơn thầy Cốc. Nhưng chuyện hôm nay xin đừng nói cho ông bà em biết, ông bà lớn tuổi rồi, còn ở xa..."
Những chuyện liên quan đến học sinh, thao tác thông thường nhất của nhà trường chính là báo phụ huynh.
Đặc biệt là sự kiện hai học sinh tranh chấp thế này, tốt nhất là gọi hai bên phụ huynh đến rồi mới tiến hành xử lý.
Nhưng Diêm Hàn ở đây nửa năm, câu cậu nói với chủ nhiệm Cốc nhiều nhất chính là đừng nói cho phụ huynh cậu biết tình hình của cậu.
Chủ nhiệm Cốc thở dài, cũng biết tình cảnh nhà cậu như thế nào.
Lúc trước mỗi khi bị ức hiếp, bạn học này đều tìm tới đây, hy vọng có thể không nói cho người nhà chuyện này, sợ hai cụ sẽ lo lắng, cho nên nếu có thể thầy cũng không muốn báo cho gia đình Nhan Hàm, để hai cụ già phải nhọc lòng.
Nhưng đây không phải lần đầu có người ức hiếp Nhan Hàm.
Chủ nhiệm Cốc lo rằng hiện tượng bạo lực học đường này luôn nhằm vào cậu.
Trên thực tế nếu không phải chuyện lần này làm lớn, đem đến tận chỗ của thầy, thầy cũng không biết những việc này.
—— Nhan Hàm chưa từng tìm đến thầy, cũng không tìm chủ nhiệm lớp nói cô biết tình huống của mình.
Thầy lo lắng bạn học Nhan Hàm quá ẫn nhẫn, vì không muốn đem phiền toái về cho gia đình nên mới cam chịu mãi như vậy...
Nếu tình huống đã như vậy, không cần biết ra làm sao, thầy cũng phải hẹn phụ huynh Nhan Hàm nói một lần, thương lượng chuyện tương lai của đứa nhỏ này.
......
Biết băn khoăn cùng lo lắng của thầy Cốc, Diêm Hàn cũng không biết phải làm sao, cậu không bị ăn hiếp thật mà.
Ít nhất trong trường cậu chưa từng khó chịu vì chuyện của người khác.
... Cảm giác, hình như đều bị cậu xử lý cả, giống lần này vậy.
Cung Ngọc Tuyết muốn tranh thủ camera bị hỏng để hãm hại cậu, sáng sớm hôm nay Lâm Kiến Lộc đã nói cho cậu biết.
Diêm Hàn sớm biết người này thường xuyên đứng sau lưng ngán chân cậu, cũng đã chịu đủ cảm giác có người nhìn chằm chằm tùy thời hãm hại này rồi, cho nên thừa dịp lần này có cơ hội tốt, bèn tương kế tựu kế, làm bộ như mình không biết gì cả, dẫn dắt những người này cắn câu.
Đương nhiên để cuối cùng có thể lật bàn, chứng cứ tất yếu phải chuẩn bị đầy đủ.
Diêm Hàn định dùng thiết bị ẩn hình của hệ thống livestream để quay lại toàn cảnh phòng thi, nhưng làm vậy thứ nhất là không giải thích được xuất xứ của video, thứ hai là hệ thống từng cảnh báo cậu, thiết bị livestream chỉ dùng để livestream học tập, không thể dùng làm việc tư, nếu cậu muốn dùng cái ghi hình kia, phỏng chừng Tiểu Ngũ sẽ không chịu.
Chính vì khó, Lâm Kiến Lộc mới nói "Chuyện camera tôi đã chuẩn bị tốt rồi."
"Hở? Cậu làm thế nào?" Lúc ấy Diêm Hàn hỏi.
Sau đó nhận được ánh mắt biết rồi còn hỏi của Lâm Kiến Lộc.
Vì thế Diêm Hàn trầm mặc.
Dù sao anh Đại Lâm cũng đã nghiên cứu Vật Lý học đến Cơ học Lượng tử rồi, tuy rằng về phương diện Vật Lý, cũng chính là mạch điện này trên thực tế chưa chắn đã đuổi kịp lý thuyết, nhưng dù sao cũng là người có hệ thống trong tay.
... Hắn sửa bằng cách nào không quan trọng, nhưng anh Đại Lâm nói sửa được là sửa được.
Huống chi hắn còn có kỹ năng dịch chuyển tức thời, chờ buổi tối sau khi tan học, một mình quay lại khu dạy học cũng không phải việc gì khó.
Lâm Kiến Lộc nửa đêm lẻn vào sửa camera, cuối cùng giúp nhà trường tiết kiệm một dòng kinh phí, đồng thời làm cho thầy hậu cần phụ trách vụ camera thở một hơi nhẹ lòng.
Tóm lại nửa đêm Lâm Kiến Lộc sửa xong camera, mọi chuyện sau đó thuận lý thành chương.
Đám Cung Ngọc Tuyết trăm triệu không lường được camera đã được khôi phục vào đêm trước ngày kiểm tra, kế hoạch của bọn họ thực thi như lẽ thường, cũng bại lộ bản thân.
Mà ở chung một đoạn thời gian, Diêm Hàn cũng tương đối hiểu tính tình Đường Hoằng Bác, cậu khá tin mình có thể khích cậu ta khai ra Cung Ngọc Tuyết.
Đương nhiên hết thảy đều là nhờ Cung Ngọc Tuyết vừa mới chuyển đến đây, rễ chưa cắm sâu.
—— Nhỏ chắc tức điên luôn.
Vậy nên mới xúc động như vậy, cho rằng chỉ thế là có thể chơi chết mình rồi, kết quả lại bị phản cho một đòn.
Đương nhiên cũng không hoàn toàn là nhỏ xúc động.
Dù sao chuyện camera theo dõi hỏng ngay lúc kiểm tra tháng, thời cơ trăm năm có một, nhìn thế nào cũng thấy thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này không ra tay sau này chưa chắc gặp được thời cơ tốt như vậy...
Nhưng kết quả sau đó... Vậy nên, thật ra...
Chắc là "Có Lâm Kiến Lộc có thiên hạ" nhỉ.
Có thời cơ hay không, có may mắn hay không thật đúng là không quan trọng đến vậy, ông trời rốt cuộc đang giúp ai phàm nhân bọn họ cũng không thể nói thấy, nhưng có được anh Đại Lâm là nắm trong tay một pháp bảo vô địch... (Edit: Vâng, chồng anh cái gì cũng làm được =)))
Diêm Hàn ở khu giáo vụ, thành thành thật thật ngồi trong góc sô pha nghĩ như vậy.
Từ sau sự kiện bạo lực lạnh hồi năm nhất, Lâm Kiến Lộc tìm Cung Ngọc Tuyết nói chuyện một lần, nhỏ có chút thu liễm.
Nhưng sợ nhỏ lại ngóc đầu trở lại, Lâm Kiến Lộc thường thường chú ý phương hướng hành động của đối phương.
... Đây là cái đêm ở suối nước nóng Lâm Kiến Lộc nói cho cậu biết, trước kia Diêm Hàn không chú ý người này lắm.
Người có thể khiến Lâm Kiến Lộc coi trọng như vậy Diêm Hàn còn chưa gặp bao giờ, cho nên lúc đối phương chợt nhắc tới đại ca còn hơi ghen.
—— Cung Ngọc Tuyết đúng là có chút khó đối phó, nếu không cũng không có khả năng bao nhiêu lâu nay không lộ ra dấu vết, nhưng Lâm Kiến Lộc... Sẽ không đối phó nổi một con ruồi hay sao?
Đại ca có hơi không vui.
Không phải cậu lòng dạ hẹp hòi, dù sao thì hai người kia môn đăng hộ đối.
Há, nghe nói còn là thanh mai trúc mã nữa cơ.
Lâm Kiến Lộc thì không phải nói, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trong bụng chỉ có hai muỗng dầu mè như cậu muốn xứng đôi với hắn, thật ra vẫn có khó khăn.
Đôi khi đại ca cũng vì chuyện này mà cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nhưng nữ thần học bá phẩm mạo xuất chúng thì đâu có giống...
Thật ra nếu là trước kia cậu sẽ không để bụng.
Mọi người đều là bạn học, cậu lười so đo với mấy người quen gần quen xa kia.
Nhưng bây giờ anh Đại Lâm là bạn trai của cậu.
Có con ruồi từng yêu thầm bạn trai cậu cả ngày bay quanh cậu vo ve... Dù có rộng lượng thêm một miếng, vô tư thêm một miếng, trong lòng anh Diêm cũng sẽ không vui.
Trong lòng cậu không vui cũng không để mình phải nghẹn, chỗ nào làm cậu khó chịu thì cậu nói chỗ đó, ngày đó Lâm Kiến Lộc nói cho cậu biết hành động lạ thường gần đây của nhỏ, Diêm Hàn bèn hỏi luôn.
Lúc ấy Lâm Kiền Lộc còn vô tội nói "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta nhượng trước ba phần, người lại phạm ta nhổ cỏ tận góc... Đây là cậu nói cho tôi."
Diêm Hàn "..."
"Huống hồ thông tin tìm được thông qua các ý niệm không thể dùng làm chứng cứ." Ngay lúc đó Lâm Kiến Lộc nói "Tôi chỉ biết cậu ta lén lút làm cái gì sau lưng, mấy hành động nhỏ Cung Ngọc Tuyết làm gần đây đều không thành công, nên không có chứ cứ, thì..."
"Thì không thể định tội." Diêm Hàn hứng thú bừng bừng tiếp câu.
Đã hiểu ý của đối phương rồi.
Hai câu ngắn ngủn của Lâm Kiến Lộc làm khó chịu trong lòng cậu tan thành mây khói, thật là thần kỳ.
Thật ra giữa hai người bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì, Diêm Hàn cũng không phải kiểu thích để bụng mấy chuyện vặt vảnh.
Chỉ cần nói ra, được nghe giải thích, trong lòng đại ca thoải mái hẳn.
Thoải mái rồi, chuyện sau đó cậu tự nhiên sẽ hiểu nên làm như thế nào.
Rồi chờ được một cơ hội như này đây.
Thật ra một vài động tác nhỏ đó Diêm Hàn vẫn có thể chịu đựng, chuyện trong quá khứ cũng có thể bỏ qua, chỉ cần đối phương đừng tới tìm cậu gây sự nữa, đại ca cũng không phải người tính toán gì.
Nhưng thật là, chưa đến một tuần, Lâm Kiến Lộc nói hướng đi mới của nhỏ cho cậu.
Nếu đối phương muốn dùng camera theo dõi hại chết mình... Vậy không thể trách cậu chuẩn bị từ trước.
Vì thế mới có một màn này.
Diêm Hàn thoáng hoàn hồn, đối mặt với nỗi lo lắng cậu luôn bị bạo lực học đường của chủ nhiệm giáo dục, cậu cũng chỉ có thể an ủi "Em không sao thật ạ, có người ăn hiếp em, không phải còn thầy cô đòi lại công bằng cho em sao?... Em thật sự chỉ muốn học tập thôi..."
......
Nói đến nói đi, vẫn chỉ có thể dọn chuyện học ra để nói.
Dù sao đây cũng coi như là tình cảm chân thật của cậu.
Chỉ chốc lát sau, Cung Ngọc Tuyết gõ cửa phòng.
Hôm nay nhỏ cột tóc đuôi ngựa thoải mái thanh tân, xem dây cột tóc bện thủ công là biết giá cả xa xỉ, nhất định không cùng đẳng cấp với dây cột tóc một đồng hai đồng ngoài vỉa hè.
Tuy rằng mang đồng phục, nhưng Cung Ngọc Tuyết trông có chút thành thục, còn có chút kiêu ngạo thượng đẳng.
Nhỏ đẩy cửa ra, như thể không biết chuyện gì đang xảy ra, đi vào trong văn phòng, thân thiết chào hỏi các thầy cô.
Diêm Hàn chưa gặp người bạn học luôn tránh sau màn này được mấy lần, đây cũng là lần đầy tiên cậu nhìn thấy nữ thần ban xã hội... À không, bây giờ hẳn phải gọi là nữ thần học bá ăn thông tự nhiên xã hội mới đúng, không khỏi cảm thấy cô bé này trông chỗ nào cũng đẹp, người trắng trẻo, cũng có tinh thần, sao bị điên vậy?
......
Quả nhiên, vào văn phòng chưa đến hai phút, biết nguyên nhân mình bị gọi tới, Cung Ngọc Tuyết y như cậu dự đoán, thề thốt phủ nhận.
Lý do của nhỏ cũng rất đầy đủ.
"Chỉ vì lời nói của hai bạn học này đã xác nhận là em sao? Có lẽ là đã bàn trước lời khai rồi." Cung Ngọc Tuyết ẩn ẩn tức giận mà nói "Bọn họ nói là bị em sai khiến, thế họ có bằng chứng không?"
Tuy nhỏ tức giận, nhưng vẫn có hàm dưỡng thục nữ.
Mặc dù cảm xúc trông cực kỳ kích động, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng, suy nghĩ rành mạch, trực tiếp nói trúng điểm chết.
Diêm Hàn cùng một vài giáo viên không khỏi nhíu mày.
Các thầy cô tìm đương sự đến hỏi tình hình, hẳn đã lo liệu nếu đối phương trực tiếp nhận tội, lưu trình lúc sau sẽ được lượt bớt rất nhiều.
Nhưng rất hiển nhiên tố chất tâm lý của Cung Ngọc Tuyết tốt hơn tên học sinh lớp mười bốn bị nhỏ thu mua với Đường Hoằng Bác nhiều, đứng trước mặt nhiều người như vậy, không đời nào nhỏ chịu thừa nhận mình chính là chủ mưu đứng sau vụ hãm hại bạn học, hơn nữa xem lời nói cử chỉ, cũng không phát hiện ra điểm gì khác thường.
Quả nhiên, Cung Ngọc Tuyết lập tức nói "Hơn nữa em với bạn học Nhan Hàm này ngày xưa không oán, ngày nay không thù, em cần gì phải tốn sức lực đi hại bạn ấy?!"
......
Không ngờ nhỏ sẽ thề thốt phủ nhận, phủi chuyện đi không còn một mảnh, Đường Hoằng Bác cùng tên học sinh lớp mười bốn bị nhỏ sai khiến lộ ra biểu tình không dám tin.
Đường Hoằng Bác bất chấp oán hận nói "Mày đúng là thứ lật mặt, lúc trước chính là mày cổ vũ tao hãm hại Nhan Hàm! Mày nói Lâm Kiến Lộc khó đối phó, dùng chiêu này xử lý Nhan Hàm thành tích tăng quá nhanh mới thích hợp! Mày nói chỉ cần tao đuổi nó đi, tao có thể hết giận..."
"Cậu nói cái gì vậy? Nói chuyện là phải chịu trách nhiệm à, cậu có bằng chứng không?"
Cung Ngọc Tuyết cũng không cãi cọ với cậu ta, chỉ công khai nói muốn xem chứng cứ.
Trên thực tế từ khi bằng đầu mở miệng, nhỏ luôn tránh cãi cọ cùng đối chất, chỉ cường điệu chứng cứ.
Đúng là nước cũng không lọt.
Đường Hoằng Bác không biết nên nói thế nào "..."
Cậu ta làm gì có chứng cứ.
Trước khi ra tay cậu ta căn bản không lường được cục diện thế này, lúc trước nào nghĩ đến mình sẽ lật xe, sao mà có chứng cứ!
Đường Hoằng Bác còn á khẩu không trả lời được, tên học sinh chỉ đơn thuần lấy tiền kia càng câm nín.
Bây giờ cậu ta ủ rũ cụp đuôi đứng một bên, dù sao cũng là do cậu ta tham tiền, cũng không có hận Cung Ngọc Tuyết như Đường Hoằng Bác, bây giờ cậu ta chỉ lo lắng lát nữa gia đình cậu ta tới sẽ xử lý cậu ta như thế nào...
Cung Ngọc Tuyết cãi cọ hai ba câu đã xoay chuyển cục diện, Diêm Hàn ngồi một bên, âm thầm lắc đầu, cảm thấy Đường Hoằng Bác từ trước đến nay tự cho mình là thông minh, thật ra không có một chút kinh nghiệm xã hội nào cả, so với Cung Ngọc Tuyết mà nói hành động của cậu ta quá tầm thường.
Phỏng chừng lúc hai người giao lưu sẽ không để cho ai nhìn thấy, cũng càng không lưu lại lịch sử điện thoại.
Mà lúc này, Cung Ngọc Tuyết nói cho Đường Hoằng Bác câm nín thế mà đột nhiên đỏ hốc mắt, khóc đến lê hoa đái vũ.
Cục diện bây giờ là hai tên kia không chỉ ra được chứng cứ, Cung Ngọc Tuyết lại cắn chặt chuyện này nhỏ không biết, có người hãm hại mình, các thầy cô cũng hết cách, thậm chí phân nữa giáo viên trong căn phòng này đều cảm thấy Cung Ngọc Tuyết bị oan.
Đặc biệt là nhỏ vừa khóc, làm các giáo viên bị sự kiện vu oan làm rợn cả người này làm cho bừng bừng lửa giận bình tĩnh lại, cảm thấy Cung Ngọc Tuyết nói cũng có ý ——
Tuy rằng bọn họ có thể chứng minh Nhan Hàm bị oan, nhưng cũng không thể chứng minh người đứng sau màn chính là Cung Ngọc Tuyết.
Dưới tình cảnh này, các thầy cô đành phải nói chuyện riêng với Đường Hoằng Bác và tên học sinh kia, rồi phán đoán xem sự thật là như thế nào.
Thế nhưng lời nên nói đều đã nói, không cần biết hỏi như thế nào, dù có đối mặt với phụ huynh Đường Hoằng Bác cũng chỉ khai như thế, hơn nữa không ai lấy được chứng cứ, làm cho con đường tìm kiếm chân tướng trở nên trắc trở.
Thẳng đến khi người giám hộ của Cung Ngọc Tuyết đến trường, càng một mực chắc chắn Cung Ngọc Tuyết sẽ không làm chuyện như vậy, còn phủi chuyện về phía nhà trường, công bố nhà trường chưa điều tra rõ chân tướng đã hàm oan học sinh phải gánh vác trách nhiệm, các thầy cô càng bó tay hết cách.
Nhưng nếu cứ như vậy có khả năng không chộp được con cá lớn Cung Ngọc Tuyết này, sau này ngược lại nhỏ sẽ càng thêm cẩn thận.
Diêm Hàn nghĩ.
Khoảng thời gian này cậu lăn lộn với anh Đại Lâm, sức tưởng tượng bị bần cùng trói buộc đã thoáng ra nhiều, biết cái người được gọi là người giám hộ này cũng không phải là phụ huynh của Cung Ngọc Tuyết, mà là luật sư nhà nhỏ phái tới đây, liền biết chuyện khó khăn hơn cậu nghĩ rất nhiều, cũng càng thêm hiểu được vì sao biết "chủ mưu" là Cung Ngọc Tuyết thì các giáo viên đều mặt ủ mày chau.
Thế nhưng Diêm Hàn cũng không vì vậy mà lùi bước.
Nửa buổi trưa trôi qua, phụ huynh học sinh đã đến đầy đủ, cậu chỉ có một thân một mình, nhưng đối mặt với cả đám vẫn rất là trấn định, gặp nguy không loạn.
Diêm Hàn nói "Nếu có giao thoa thì không thể không có chứng cứ, Đường Hoằng Bác, cậu với bạn Cung bình thường gặp nhau khi nào, ở đâu?"
Các vị phu huynh kỳ quái mà nhìn bạn học bình tĩnh ngồi trên sô pha này.
Nói thật từ khi bọn họ bước vào văn phòng, đầu tiên là chú ý tới bạn nhỏ mặc đồng phục ngồi trong góc sô pha này.
Dù sao nếu cậu không mang đồng phục cao trung Lộc Trạch, chỉ bằng dung mạo của Diêm Hàn cũng đủ để người ta nghĩ lầm đây là tiểu thịt tươi hay minh tinh gì đấy.
Huống chi cậu ngồi ngay ngắn ở đó, khí chất lỗi lạc, muốn làm người ta xem nhẹ cũng không được.
Thế nhưng bây giờ không phải lúc thưởng thức cái đẹp.
Mẹ Đường Hoằng Bác lập tức duỗi tay nhéo con mình một cái "Rốt cuộc chuyện là như thế nào, sao còn chưa nói!"
Xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ Đường Hoằng Bác đều chạy tới.
Cha mẹ cậu ta đều đeo kính, nghe nói mẹ là giáo viên sơ trung, cha là nhân viên của công ty nghiên cứu gì gì đấy, hai người một thân phong độ trí thức, có lẽ là chưa bao giờ nghĩ tới chuyện con mình sẽ làm ra chuyện như thế này, cha Đường Hoằng Bác đầy mặt thất vọng, nãy giờ không nói gì.
Mẹ cậu ta cũng cảm thấy mất mặt, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ chỉ muốn mang thằng con về nhà dạy cho một trận, nhưng chuyện này còn chưa rõ ràng, Đường Hoằng Bác còn là nhân chứng quan trọng, lúc này không thể dẫn đi, bà chỉ có thể nôn nóng nhéo con trai, hy vọng cậu ta nhanh nhanh nói rõ ràng mọi chuyện.
Bây giờ Đường Hoằng Bác chỉ muốn chôn cùng người kia, tuy rằng cậu ta cũng không thích Diêm Hàn, nhưng đối mặt vẻ kẻ thù chung, đã bị hỏi, cậu ta chỉ có thể cẩn thận nhớ lại.
"Lần đầu tiên là cuối tuần, tôi tự học ở thư viện bên ngoài trường, Cung Ngọc Tuyết nhận ra tôi, chủ động tìm tôi nói chuyện. Còn lại... Có đôi khi là trên đường về ký túc xá, có một lần là lúc tôi đang vệ sinh lớp một mình, ở ngoài trường cũng gặp mặt hai lần, tóm lại mỗi lần gặp nhau xung quanh đều có rất ít người."
Cậu ta càng nói càng giận.
Cuối tuần nào cậu ta cũng đi thư viện, Cung Ngọc Tuyết tìm cậu ta chính lúc đó.
Cung Ngọc Tuyết chỉ gặp mặt cậu ta, cậu ta thậm chí còn không biết số điện thoại của Cung Ngọc Tuyết!
Con người cậu ta có hơi hướng nội, đặc biệt là không tiếp xúc nhiều với con gái, chưa từng nghĩ tới việc chủ động liên hệ đối phương, hỏi số điện thoại gì gì dó.
Nhưng bây giờ nhớ lại những biểu hiện lúc trước, đúng là cậu ta bị lừa làm đứa hứng đòn, Cung Ngọc Tuyết đã phòng ngừa trước chuyện bị bại lộ sẽ liên lụy đến mình!
Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, lúc đó Cung Ngọc Tuyến còn vui vẻ vì trùng hợp gặp được cậu ta, cậu ta còn tưởng thành tích mình giỏi giang thật, có tên có tuổi trong trường, đối phương còn tỏ vẻ ngạc nhiên vì gặp được mình...
Bây giờ xem ra đều là giả vờ cả, Cung Ngọc Tuyết tiếp cận cậu ta, căn bản là đã âm mưu từ trước!
"Vậy thì đâu có chứng cứ." Cung Ngọc Tuyết lúc này đã uất ức nói không nên lời, trước mắt toàn là luật sư của nhỏ lên tiếng.
"Người giám hộ" của nhỏ vẫn dùng miệng lưỡi vô cùng chính trực mà nói "Ngại quá bạn học này, nghe xong lời của cậu tôi càng cảm thấy Cung Ngọc Tuyết bị oan."
Lời này của anh ta làm người nghe xong càng thêm giận dữ, Đường Hoằng Bác không khỏi phản bác "Nếu các anh không tin lời tôi nó, tôi sẽ đi đến thư viện, trích camera đến cho các anh điều tra!"
"Thư viện là thư viện gì? Video theo dõi có hiệu lực chứng minh trước pháp luật không? Ai biết video đó của cậu có phải làm giả hay không chứ?"
"Tôi... Đó chính là thư viện tình! Video theo dõi ở đó sao mà làm giả được!" Đường Hoằng Bác thất thanh hô to, đúng là bị tức điên rồi "Hoặc là sân trường! Ngày hôm qua bọn tôi còn gặp nhau! Chắc chắn sẽ có chứng cứ!"
"Lớp chín với lớp mười cách nhau gần như vậy, chẳng lẽ cậu không cẩn thận đi chung cầu thang với Cung Ngọc Tuyết cũng được tính là gặp nhau hay sao?" Người giám hộ của Cung Ngọc Tuyết trực tiếp ngắt lời cậu ta "Trừ khi cậu lấy được bằng chứng thiết thực hữu hiệu, nếu không..."
Đường Hoằng Bác bị tức điên đã không biết phải nói gì mới tốt, cậu ta cũng cảm thấy chắc chắn là có thể tìm thấy chứng cứ, chỉ cần chịu dành thời gian theo dõi, chịu đi thu thập chứng cứ.
Chỉ là các giáo viên cùng phụ huynh ở đây hiển nhiên không tán thành cách làm này.
Chủ nhiệm Cốc mệt mỏi xoa xoa mũi, trường hợp hai bên gắt gao, đều không có chứng cứ thế này cũng là lần đầu tiên thầy gặp phải.
Nhưng nghe xong Đường Hoằng Bác miêu tả, mẹ Đường càng có khuynh hướng con mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.
Dù sao bà cũng hiểu con mình.
Vì thế mẹ Đường nói với các thầy cô ở đây "Đứa nhỏ này ngày thường hơi khờ, ở chung với bạn không được hòa hợp, nhưng muốn nó làm ra chuyện hãm hại người khác, nó tuyệt đối không có cái gan đó..."
"Nhưng mà em ấy đã làm rồi." Chủ nhiệm khối cho rằng bà giải vây cho Đường Hoằng Bác, vừa thấy tình thế xoay ngược, đã không thể thất vọng hơn được nữa, hấp tấp cắt ngang lời mẹ Đường.
Sắc mặt mẹ Đường lại trở nên khó coi, nhưng bà vẫn kiên trì nói cho hết câu "Ý của tôi là Đường Hoằng Bác làm ra chuyện như hôm nay, nhất định là có người xúi giục. Nó còn là trẻ con, cả ngày bị người ta tẩy não, khó tránh khỏi làm chuyện sai trái..."
"Thưa mẹ của Đường Hoằng Bác, chẳng lẽ bà ám chỉ con của bà bị Cung Ngọc Tuyết xúi giục?" Người giám hộ của Cung Ngọc Tuyết lần nữa mở miệng nói "Tôi muốn nhắc nhở bà đây một chút, bà là người trưởng thành rồi, hành vi lên án cùng bôi nhọ không chính đáng của bà chúng tôi có thể đệ đơn kiện!"
"Cậu..." Mẹ Đường cũng tức giận không nhẹ, rõ ràng chỉ cần nói chuyện tử tế là được, một hai cứ phải xả pháp luật ra, làm như vậy ai nghe cũng phiền.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương còn mang theo một ít thiết bị ghi âm trên người, lại càng khó khăn hơn, dù sao ở đây không có ai làm luật sư, ai tới trường xử lý tranh cãi cho con mình lại đem luật sự tới!
Lúc này không chỉ bên phía phụ huynh không dám mở miệng, ngay cả nhà trường cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Dù sao chỉ cần chuyện này có chút bất công, chứng cứ liên quan bị đưa ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cao trung Lộc Trạch!
Hai bên lại rơi vào trạng thái giằng co, yên lặng một lát, liền nghe luật sư của Cung Ngọc Tuyết nói thêm "Đã giữa trưa rồi, chuyện này một chốc cũng chưa giải quyết được, tụi nhỏ chiều nay còn phải kiểm tra, chủ nhiệm Cốc, chuyện này có thể từ từ rồi điều tra hay không, để chúng tôi đi ăn bữa cơm cái đã?"
Anh ta hỏi như vậy là lễ phép, không có giáo viên nào có thể từ chối.
Nhưng nghe thấy lời này, sống lưng Diêm Hàn lại thẳng dậy.
Giống như con báo cảm nhận được mùi nguy hiểm, ánh mắt của cậu trở nên sắc bén.
—— Sở dĩ Đường Hoằng Bác cùng tên học sinh lớp mười bốn kia luôn nói thật, là bởi vì từ đấu đến cuối bọn họ đều không rời khỏi tầm nhìn của chủ nhiệm Cốc và chủ nhiệm khối.
Nhưng nếu bây giờ giải tán, ai biết được một buổi trưa qua đây, sẽ có ai tiếp xúc với bọn họ?
Nói không chừng đến buổi chiều, khẩu cung sẽ bị thay đổi.
Hai bên so chiêu không chỉ lần một lần hai, cậu tin Cung Ngọc Tuyết có năng lực này.
Nhưng bấy giờ cha mẹ Đường Hoằng Bác cùng tên học sinh lớp mười bốn kia đều ngại mất mặt, không muốn ở lại.
Vừa nghe có người muốn giải tán, bọn họ cũng không phản đối, trong lòng đều cân nhắc lát nữa phải cầu xin chủ nhiệm Cốc như thế nào, hy vọng có thể giảm bớt hình phạt cho con mình.
Vậy nên chuyện giải tán ăn nhịp với nhau, những lúc thế này lại không ai quan tâm đến cảm giác của người bị hại là Diêm Hàn.
Nhưng nếu là người bị hại, Diêm Hàn cũng có đặc quyền vào thời điểm mấu chốt.
Cậu không giữ được Cung Ngọc Tuyết, nhưng ít ra có thể giữ lại những người khác, kéo dài thời gian.
Vì thế cậu nói "Vậy xem như không có chủ mưu... Em cũng không quan tâm ai là chủ mưu, thưa thầy, em chỉ muốn bạn học đã hại em cho em một lời xin lỗi."
"Đó là nên làm." Chủ nhiệm Cốc nói.
Lúc Diêm Hàn nói câu đó, Cung Ngọc Tuyết còn nhìn cậu một cái.
Dù sao cũng chỉ là một cô gái mới lớn, đạo hạnh chưa đủ sâu, biểu tình của nhỏ tuy rất bình thường, không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng khinh thường trong mắt lại không thể che đậy, như đang nói với Diêm Hàn, ván này nhỏ không thua, xem như bọn họ đánh ngang tay.
Đối diện với ánh mắt đó, Diêm Hàn nhẹ nhàng cười với nhỏ một cái, không cần biết là biểu tình hay ánh mắt đều vô cùng hiền lành, xán lạn mà ấm áp, như thể giữa bọn họ chưa từng có hiềm khích, hai người chỉ là người vô tội, vì nguyên nhân không đâu mà phải gặp nhau.
Bị nhìn lại, Cung Ngọc Tuyết ngây ngẩn cả người.
Thù hận đã sâu như vậy, một màn hôm nay rõ ràng là nhỏ bị Nhan Hàm đánh ngược một nước cờ, nói đối phương không có địch ý nhỏ không tin.
Trên đời có mấy người ngây thơ được như vậy.
Nhưng nụ cười của đối phương thật sự không làm người ta cảm nhận được chút cừu thị nào, từ biểu tình đến ánh mắt... Chỉ bằng điểm này, Cung Ngọc Tuyết liền nhịn không được nhìn lại đối phương thật kỹ.
Người này hoặc là khờ thật, hoặc là cao thâm hơn nhỏ.
Mà Cung Ngọc Tuyết cảm thấy chân tướng nghiêng về vế sau.
Trước kia nhỏ còn cảm thấy có thể khiến Lâm Kiến Lộc thần hồn điên đảo, không tiếc từ bỏ nguyên tắc là vì dung mạo hiếm thấy của đối phương, cái tính cách ngông cuồng, dũng cảm nó vĩnh viễn không học được.
Nhưng bây giờ xem ra... Người này còn khó đối phó hơn nhỏ nghĩ rất nhiều.
Ánh mắt hận không thể giao chiến trong không khí mấy trăm hiệp, sau đó Cung Ngọc Tuyết mới lễ phép tạm biệt các thầy cô, tỏ vẻ mình sẽ tích cực phối hợp điều ra với nhà trường, có chuyện thì cứ gọi nhỏ tới bất cứ lúc nào.
Rồi sau đó mới đứng dậy, định đi ăn trưa.
Chỉ là nhỏ vừa đi tới cửa văn phòng, cánh cửa kia đột nhiên bị gõ vang, ngay sau đó bị đẩy ra, một chàng trai cao lớn đi đến.
Cung Ngọc Tuyết kinh ngạc trợn mắt, lùi lại một bước "Cậu... Sao cậu lại tới đây?"
Ngoài cửa, Lâm Kiến Lộc không cảm xúc cũng không trả lời câu hỏi của nhỏ, mà sải chân đi vào văn phòng, nói với chủ nhiệm Cốc "Thầy Cốc, em có việc muốn tìm thầy."
"Hửm? Chuyện gì?"
Chủ nhiệm Cốc vốn đã mệt muốn nằm liệt trên ghế đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, thầy biết tính Lâm Kiến Lộc, nếu không phải xảy ra chuyện lớn hắn tuyệt đối không tới tìm những lúc thế này.
Lâm Kiến Lộc không lập tức trả lời, chiều cao của hắn mà đứng trong căn phòng này, nghiễm nhiên cao hơn tất cả mọi người một mảng lớn, nhưng hắn rất khiêm tốn, đôi mắt chỉ nhìn về phía một góc sô pha vài giây rồi thôi, như thể những chuyện xảy ra ở đây không liên quan gì đến hắn.
Rồi sau đó hắn quy quy củ củ mà giao túi tài liệu trong tay cho chủ nhiệm Cốc.
Mọi người chỉ thấy chủ nhiệm Cốc xem mấy chữ trên bìa xong, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, thế mà trực tiếp mở túi ngay tại chỗ.
Quá trình xin lỗi Diêm Hàn ở văn phòng bị cắt ngang, những người khác cũng khó hiểu vì sao chuyện này còn chưa giải quyết xong, chủ nhiệm Cốc đã gấp gáp đọc tư liệu mới tới, nhưng Cung Ngọc Tuyết đứng trước cửa không tiếp tục rời đi, nhỏ đứng đó, trong lòng có dự cảm chẳng lành...
Quả nhiên.
Sau khi xem xong toàn bộ tư liệu bên trong, chủ nhiệm Cốc phẫn nộ ném mấy tờ giấy xuống bàn.
"Thầy Tần, Cung Ngọc Tuyết kiểm tra xếp lớp là thầy giám thị phải không?"
Tuy rằng trông bộ dáng bạo nộ, nhưng có thể là quá mức tức giận, lúc nói chuyện ngữ khí bình tĩnh cực kỳ.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Ít nhất thầy Tần chủ nhiệm lớp chín cảm thấy như vậy.
Nghe thấy câu hỏi này, trán ông ta nháy mắt tuôn mồ hôi lạnh, ánh mắt mơ hồ lung lay nói "Vâng... Có vấn đề gì sao?"
"Có vấn đề gì à." Chủ nhiệm Cốc thật sự tức đến cười, ngay sau đó thầy nổi trận lôi đình, mạnh mẽ vỗ xuống bàn, phát ra tiếng "ầm ầm ầm" "Anh đem bài kiểm tra của học sinh lớp chín cho em ấy sao chép, còn hỏi tôi có vấn đề gì à!"
Chủ nhiệm Cốc vừa dứt lời, các giáo viên, học sinh, bao gồm cả phụ huynh có mặt trong văn phòng đều cả kinh.
Ý nghĩa của kiểm tra xếp lớp mỗi học kỳ là gì, ở đây không có ai là không biết, mà dù là phụ huynh cũng cực kỳ rõ ràng.
Mà bạn học Cung Ngọc Tuyết này nghe nói chuyển từ ban xã hội sang tự nhiên, tham gia kiểm tra đề tự nhiên trực tiếp được xếp tới lớp chín, đừng nói có bao nhiêu học sinh sùng bái nhỏ, nhiều phụ huynh biết tin này cũng có không ít người lấy ra giảng đạo cho con mình nghe.
Không nói ai khác, ít nhất ở đây có cha mẹ của Đường Hoằng Bác cũng biết tin này.
Con mình vừa sang học kỳ hai đã lỡ dịp với lớp chín, nhưng bạn học nữ ban xã hội này lại trực tiếp thông qua kiểm tra đến lớp chín, phụ huynh không ngưỡng mộ không ghen ty là không thể nào.
Nhưng tại sao... Thì ra những cái đó đều là giả?
Chủ nhiệm Cốc nói xong sắc mặt Cung Ngọc Tuyết lại càng thêm khó coi.
"Người giám hộ" của nhỏ liếc mắt một cái liền hiểu chuyện này là như thế nào, nhưng lúc này anh ta cũng không rảnh để tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ là muốn nói lại lý do thoái thác không có chứng cứ như ban nãy.
Nhưng lần này giọng của anh ta nhỏ hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn kiêu ngạo bá đạo.
—— Bởi vì lúc này đây anh ta muốn chứng cứ, chủ nhiệm Cốc thật sự lấy chứng cứ ra cho anh ta!
Là bằng chứng hàng thật giá thật!
Tình huống kiểm tra xếp lớp chuyển ban khá đặc thù, nên hình thức kiểm tra của Cung Ngọc Tuyết không giống những người khác.
Toán Văn Anh nhỏ vẫn kiểm tra như những bạn học khác, tuy rằng từ học kỳ một năm hai nhà trường đã bắt đầu phân Toán Văn Anh riêng cho hai ban, nhưng lần đó là kiểm tra xếp lớp sau khi khai giảng, lúc này vẫn còn thống nhất ba môn chính tự nhiên xã hội.
Bởi vì cao trung Lộc Trạch trước nay quán triệt công bằng, mặc dù là Cung Ngọc Tuyết cũng không được ngoại lệ.
Nhỏ muốn đi ban tự nhiên, hoặc là chỉ tính thành tích ba môn Toán Văn Anh như Lâm Kiến Lộc, hoặc là tham gia kiểm tra Lý Hóa Sinh như những bạn học khác, sau đó dựa trên thành tích sáu môn để xếp lớp.
Cung Ngọc Tuyết chọn cách thứ hai.
Thế nhưng trước khi xếp lớp nhỏ học ban xã hội, ngoài lý do không tiện xếp phòng thi ra, Cung Ngọc Tuyết còn mượn cớ muốn tham gia kiểm tra chung với các bạn học xã hội lần cuối, cho nên sau khi tổ khối bàn bạc, quyết định cho Cung Ngọc Tuyết tham gia kiểm tra ba môn chính với ban xã hội như bình thường, ba môn Lý Hóa Sinh sẽ kiểm tra riêng.
Hình thức kiểm tra riêng cũng rất đơn giản, bởi vì chỉ có một mình nhỏ, cũng dễ quản lý, cho nên chủ nhiệm khối giao cho chủ nhiệm lớp chín, đồng thời cũng là tổ trưởng tổ khoa học tự nhiên của khối.
Trước đó cô còn tưởng rằng như vậy là đã quán triệt tính công bằng của cao trung Lộc Trạch.
Nhưng cô trăm triệu không ngờ Cung Ngọc Tuyết thế mà lại gian lận!
Còn được thầy Tần bao che!
Cảm giác bị đùa bỡn khiến chủ nhiệm khối đi qua lấy tờ giấy kia, bên trên là hình ảnh, tuy chỉ có hai màu trắng đen, không phải rất rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là ảnh cắt từ video theo dõi của trường.
Tấm thứ nhất là văn phòng giáo viên, Cung Ngọc Tuyết ngồi trên bàn kiểm tra, thầy Tần thì ngồi ngay bên cạnh chấm bài thi.
Mà trên hình, xem tư thế cùng bài trí trên bàn của nhỏ, cảm giác giống như là đang nhìn vào một bài kiểm tra khác.
Tấm thứ hai là hình phóng to mặt bàn của nhỏ, nội dung bên trên bài kiểm tra bị nhỏ sao chép có thể nhìn rõ, đó là một bài kiểm tra Vật Lý đã được chấm xong, nội dung cũng chính là nội dung kiểm tra xếp lớp, được bấm cùng một xấp bài kiểm tra khác, Cung Ngọc Tuyết đang lựa chọn đáp án trong số đó để viết lên bài kiểm tra của mình.
......
Tấm thứ ba trở đi là hình ảnh mấy bài kiểm tra...
Thật ra không cần xem tiếp nữa, phòng thi của Cung Ngọc Tuyết cũng ở lầu ba, là một phòng học nằm trong góc vô cùng hẻo lánh, có lẽ nhỏ cũng không biết camera đã được sữa, cho nên lúc mua chuộc giáo viên xong thì ngang nhiên sao chép...
Giọng của Lâm Kiến Lộc không có một tí phập phòng nào, báo cáo với các giáo viên "Là một giáo viên xem camera thì phát hiện hành vi của cậu ta, em mới nhân tiện tra xét."
"Cung Ngọc Tuyết, em thế mà gian lận?!" Lần này chủ nhiệm khối không dám tin mà kêu một tiếng bén nhọn.
Mà biết những bức ảnh kia là gì, biểu tình của Cung Ngọc Tuyết vẫn có thể duy trì trấn định.
Chỉ là mặt nhỏ tái nhợt như tờ giấy, mới thoáng ám chỉ tâm tình của chủ nhân.
Nhỏ không trả lời chủ nhiệm khối, nhìn thẳng vào Lâm Kiến Lộc "Nhân tiện tra xét? Video theo dõi trước kia nằm ở đâu? Là cậu cố ý tìm đúng không? Sao cậu phải làm như vậy với tôi? Cậu trả lời tôi! Lâm Kiến Lộc!"
Ba chữ cuối cùng phun ra, nhỏ thật sự bật khóc.
Nếu là Lâm Kiến Lộc muốn tìm nhược điểm của nhỏ, dù cho video quay cảnh kiểm tra của nhỏ đã bị xử lý, nhỏ cũng không tò mò làm sao đối phương tìm được.
Bây giờ điều duy nhất mà nhỏ không thể tiếp thu —— Người này thế mà không chút nể mặt tình cảm của hai nhà, cũng không để bụng tình cảm hai người cùng nhau lớn lên, vạch trần nhỏ ở đây!
Nửa năm này, có lẽ nhỏ thật sự điên rồi.
Bắt đầu từ khi Lâm Kiến Lộc đột nhiên chuyển từ ban xã hội sang ban tự nhiên.
Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, nhỏ thích hắn từ lâu, chẳng qua Lâm Kiến Lộc chỉ số thông minh cao, từ trước đến nay không hiểu chuyện cảm tình, nhỏ cũng chưa bao giờ sốt ruột, miễn cưỡng.
—— Nếu hai người vĩnh viễn học cùng trường, ngồi cùng lớp, cứ tiếp tục làm thanh mai trúc mã với nhau, tin rằng cuối cùng sẽ có ngày hắn hiểu tâm ý của mình...
Ấy là suy nghĩ của Cung Ngọc Tuyết.
Nhưng nhỏ lại không dự đoán được một người đột nhiên xuất hiện, không chỉ thu hút sự chú ý của Lâm Kiến Lộc, còn khiến hắn chuyển sang ban tự nhiên, thậm chí còn thông suốt!
Từ nhỏ đã sống trong môi trường anh lừa tôi gạt, tuy rằng hiểu thấu, nhưng Cung Ngọc Tuyết chỉ thích một người.
Cho nên từ ngày Lâm Kiến Lộc bắt đầu thay đổi, trận tuyết của nhỏ hoàn toàn rối loạn.
Nhưng nhỏ nói bản thân phải bình tĩnh, không phải vội.
Năm lần bảy lượt ám toán hãm hại cũng không tổn thương được người này, Cung Ngọc Tuyết vẫn cứ bình tĩnh, nhỏ nghĩ chỉ cần nhỏ cùng Lâm Kiến Lộc còn cùng lớp, nhỏ vẫn còn cơ hội.
Dù sao cũng chỉ có nhỏ mới xứng với Lâm Kiến Lộc.
Hai người bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhỏ không tin có người thích hợp với Lâm Kiến Lộc hơn mình.
Chỉ tiếc là nhỏ không thể được như Lâm Kiến Lộc.
Nhỏ cũng chẳng phải thiên tài gì, không thể làm một học sinh ưu tú mọi mặt như hắn, vừa giỏi xã hội vừa giỏi tự nhiên.
Thành tích xã hội của nhỏ tốt là bởi vì muốn sánh vai với Lâm Kiến Lộc, mỗi ngày đều phải vùi đầu học mới được như vậy, lúc có người khác nhìn nhỏ trông như bình tĩnh, nhưng thật ra không ai biết mỗi cuối tuần về nhà đều phải điên cuồng học bổ túc.
Ngắn ngủi nửa năm nhỏ thật sự không thể tiếp thu toàn bộ chương trình học ban tự nhiên.
Gia sư tìm không ít, cả kỳ nghỉ hè đều dùng để học bù, nhưng Lý Hóa Sinh vẫn không khởi sắc.
Tuy rằng thành tích Toán Lý Hóa đều tốt, nhưng nhỏ biết lấy năng lực của Lâm Kiến Lộc, lần kiểm tra xếp lớp này chắc chắn sẽ đến lớp chín, nhưng thành tích Lý Hóa Sinh thật sự của nhỏ vẫn quá thấp...
Tuy nói là có chút cơ sở, nhưng muốn đi thẳng đến lớp chín là không có khả năng.
Nhỏ là vì lần này Lâm Kiến Lộc ắt đến lớp chín, mà thực lực của Nhan Hàm kia tuyệt đối không vào được.
Cơ hội ở riêng tốt đẹp như vậy, không cần biết như thế nào Cung Ngọc Tuyết cũng không buông tha, cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện trực tiếp tìm giáo viên xếp nhỏ tới lớp chín, nhưng Lâm Kiến Lộc không thích người lợi dụng đặc quyền, nếu nhỏ nhảy dù tới lớp chín, những bạn học khác cũng có cái nhìn khác với nhỏ.
Nhưng nếu lần đầu tiên chuyển ban đã có thể đến được lớp chín... Nhỏ tin chắc Lâm Kiến Lộc sẽ phải nhìn mình...
Cho nên nghĩ trước nghĩ sau, trước khi kiểm tra, nhỏ vẫn tìm chủ nhiệm lớp chín, bảo ông ta hỗ trợ mình vào lớp chín.
......
Nhưng nhỏ không ngờ rằng, đây cũng là chuyện khiến nhỏ tức giận nhất.
—— Vận dụng bao nhiêu tài lực cùng quan hệ, kết quả nhỏ vào được lớp chín, nhưng Lâm Kiến Lộc lại vì cái con Nhan Hàm kia mà đè mình xuống lớp mười...!
Nghĩ đến đây, hốc mắt đỏ tươi của Cung Ngọc Tuyết cuối cùng cũng không giấu được táo bạo, nhỏ không còn tâm trạng để giảo biện giải thích nữa, Lâm Kiến Lộc tự ra tay tìm chứng cứ đã thành cộng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Nhỏ trực tiếp trừng mắt nhìn mọi người trong phòng, lời nói lại biến thành ngoan ngoãn như khi xưa, nhưng lần này lại tràn ngập tức giận "Tới lớp chín tự nhiên em sẽ nghiêm túc học tập, chỉ cần cho em nửa năm, thành tích của em sẽ vượt trên phân nửa học sinh lớp chín, em chỉ đến trước thôi, không tính là gian lận."
Lời nói của Cung Ngọc Tuyết khiến cho những người trong văn phòng phải hít khí lạnh, nhỏ nói như thế là trực tiếp thừa nhận mình mua chuột giáo viên gian lận thi cử.
Cứ như vậy, lần này nhỏ gian lận cũng đã được giải thích.
—— Kiểm tra xếp lớp là dùng sao chép, trong thời gian hai tuần ngắn ngủi, dù Cung Ngọc Tuyết tiến bộ bao nhiêu, thành tích thi tháng cũng không quá tốt.
Có lẽ nhỏ sợ lộ chân tướng, hoặc là vì một ít nguyên nhân nào khác, lần kiểm tra tháng này nhỏ tiếp tục dùng mánh khóe.
Thầy Tần bị lời nói của nhỏ dọa cho hồn phi phách tán, ông ta muốn mắng to nhỏ vong ân phụ nghĩa, không có đạo đức, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Cung Ngọc Tuyết là ông ta giám thị.
Nhưng bài kiểm tra đã chấm xong đó cũng là ông ta đưa cho Cung Ngọc Tuyết xem, để nhỏ tự tìm đáp án chép lại.
Chỉ là video kia... Rốt cuộc Lâm Kiến Lộc có bằng cách nào?!
Những lúc thế này không rảnh để phân tích nữa, chống chế không bằng nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm, nhà trường niệm tình ông ta dạy học nhiều năm, có lẽ cũng không khai trừ ông ta...
"Chủ nhiệm! Tôi chỉ nhất thời bị quỷ ám, Cung Ngọc Tuyết này... Nó rất biết tẩy não người ta, tôi không có cố ý mà! Tôi cũng không biết lúc đó mình nghĩ cái gì nữa!"
Ông ta cũng không dám nhiều lời, dù sao trong nội quy trường học, giáo viên nhận hối lộ sẽ bị xử phạm rất nghiêm, ông ta muốn trốn cũng trốn không được, chỉ có thể nói mình đã biết lỗi.
Sự tình đã rõ ràng, nhưng tình cảnh này quá khủng khiếp, thế nên mọi người trong văn phòng đều sững sờ, không biết phải làm thế nào.
Không thể không nói, tình huống này lại làm bọn họ nghẹn họng trân trối.
Nghe Cung Ngọc Tuyết cùng thầy Tần chính miệng thừa nhận, Đường Hoằng Bác đột nhiên trợn mắt nhìn Cung Ngọc Tuyết.
Hận thù trong mắt cậu ta càng tăng lên, thì ra không phải do cậu ta, lần này thành tích của cậu ta đứng đầu lớp mười... Nói cách khác, chỉ kém một người nữa là cậu ta vào được lớp chín.
Mà rất hiển nhiên, nếu không có Cung Ngọc Tuyết... Bây giờ cậu ta phải ở lớp chín!
Phải biết một năm này, toàn bộ tâm nguyện của cậu ta chính là trở lại lớp chính, quay về thời huy hoàng.
Nhưng buồn cười biết bao, cậu ta vậy mà thông đồng làm bậy với người cướp mất thứ hạng của mình! Cùng đi tính kế người khác, ngược lại thành nhóm lửa thiêu thân, lần này cậu ta hết cách về lớp chín thật rồi!
Đường Hoằng Bác cứ như phát điên, đột nhiên phát tiếng cười to điên cuồng.
Lời khai của hai học sinh đều chứng minh Cung Ngọc Tuyết mới là người khởi xướng, trong văn phòng thầy Cốc, các thầy cô đều lâm vào trầm mặc.
Không vì gì cả, đơn giản là chuyện của bạn học Cung Ngọc Tuyết.
Không đề cập đến phụ huynh nhà họ Cung, bản thân Cung Ngọc Tuyết đã giỏi giang nhiều mặt, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, các thầy cô cảm thấy có hơi khó chấp nhận.
Nhưng đương sự cũng chính là người bị hại đang ngồi bên cạnh họ, chuyện này cũng không thể cứ cho qua như vậy, phải đòi lại công bằng cho học sinh.
"Chuyện này dựa theo quy trình mà làm, thầy Tần, thầy bảo Cung Ngọc Tuyết tới để hỏi tình hình, lúc cần thiết có thể gọi phụ huynh em ấy tới, cùng xem xem vấn đề này rốt cuộc là làm sao." Chủ nhiệm Cốc châm chước một phen rồi nói.
Thầy Tần chính là chủ nhiệm lớp chín, cũng chính là chủ nhiệm của Cung Ngọc Tuyết.
"Còn bạn Nhan Hàm, em yên tâm, chuyện này nhà trường sẽ đòi lại công bằng cho em."
Diêm Hàn lại không quan tâm chuyện đòi lại công bằng lắm, nhưng lúc này cậu không biểu hiện ra bất cứ thái độ không sao nào, mà hoàn toàn lấy tư thái người bị hại không có nơi nương tựa, gật gật nói "Cảm ơn thầy Cốc. Nhưng chuyện hôm nay xin đừng nói cho ông bà em biết, ông bà lớn tuổi rồi, còn ở xa..."
Những chuyện liên quan đến học sinh, thao tác thông thường nhất của nhà trường chính là báo phụ huynh.
Đặc biệt là sự kiện hai học sinh tranh chấp thế này, tốt nhất là gọi hai bên phụ huynh đến rồi mới tiến hành xử lý.
Nhưng Diêm Hàn ở đây nửa năm, câu cậu nói với chủ nhiệm Cốc nhiều nhất chính là đừng nói cho phụ huynh cậu biết tình hình của cậu.
Chủ nhiệm Cốc thở dài, cũng biết tình cảnh nhà cậu như thế nào.
Lúc trước mỗi khi bị ức hiếp, bạn học này đều tìm tới đây, hy vọng có thể không nói cho người nhà chuyện này, sợ hai cụ sẽ lo lắng, cho nên nếu có thể thầy cũng không muốn báo cho gia đình Nhan Hàm, để hai cụ già phải nhọc lòng.
Nhưng đây không phải lần đầu có người ức hiếp Nhan Hàm.
Chủ nhiệm Cốc lo rằng hiện tượng bạo lực học đường này luôn nhằm vào cậu.
Trên thực tế nếu không phải chuyện lần này làm lớn, đem đến tận chỗ của thầy, thầy cũng không biết những việc này.
—— Nhan Hàm chưa từng tìm đến thầy, cũng không tìm chủ nhiệm lớp nói cô biết tình huống của mình.
Thầy lo lắng bạn học Nhan Hàm quá ẫn nhẫn, vì không muốn đem phiền toái về cho gia đình nên mới cam chịu mãi như vậy...
Nếu tình huống đã như vậy, không cần biết ra làm sao, thầy cũng phải hẹn phụ huynh Nhan Hàm nói một lần, thương lượng chuyện tương lai của đứa nhỏ này.
......
Biết băn khoăn cùng lo lắng của thầy Cốc, Diêm Hàn cũng không biết phải làm sao, cậu không bị ăn hiếp thật mà.
Ít nhất trong trường cậu chưa từng khó chịu vì chuyện của người khác.
... Cảm giác, hình như đều bị cậu xử lý cả, giống lần này vậy.
Cung Ngọc Tuyết muốn tranh thủ camera bị hỏng để hãm hại cậu, sáng sớm hôm nay Lâm Kiến Lộc đã nói cho cậu biết.
Diêm Hàn sớm biết người này thường xuyên đứng sau lưng ngán chân cậu, cũng đã chịu đủ cảm giác có người nhìn chằm chằm tùy thời hãm hại này rồi, cho nên thừa dịp lần này có cơ hội tốt, bèn tương kế tựu kế, làm bộ như mình không biết gì cả, dẫn dắt những người này cắn câu.
Đương nhiên để cuối cùng có thể lật bàn, chứng cứ tất yếu phải chuẩn bị đầy đủ.
Diêm Hàn định dùng thiết bị ẩn hình của hệ thống livestream để quay lại toàn cảnh phòng thi, nhưng làm vậy thứ nhất là không giải thích được xuất xứ của video, thứ hai là hệ thống từng cảnh báo cậu, thiết bị livestream chỉ dùng để livestream học tập, không thể dùng làm việc tư, nếu cậu muốn dùng cái ghi hình kia, phỏng chừng Tiểu Ngũ sẽ không chịu.
Chính vì khó, Lâm Kiến Lộc mới nói "Chuyện camera tôi đã chuẩn bị tốt rồi."
"Hở? Cậu làm thế nào?" Lúc ấy Diêm Hàn hỏi.
Sau đó nhận được ánh mắt biết rồi còn hỏi của Lâm Kiến Lộc.
Vì thế Diêm Hàn trầm mặc.
Dù sao anh Đại Lâm cũng đã nghiên cứu Vật Lý học đến Cơ học Lượng tử rồi, tuy rằng về phương diện Vật Lý, cũng chính là mạch điện này trên thực tế chưa chắn đã đuổi kịp lý thuyết, nhưng dù sao cũng là người có hệ thống trong tay.
... Hắn sửa bằng cách nào không quan trọng, nhưng anh Đại Lâm nói sửa được là sửa được.
Huống chi hắn còn có kỹ năng dịch chuyển tức thời, chờ buổi tối sau khi tan học, một mình quay lại khu dạy học cũng không phải việc gì khó.
Lâm Kiến Lộc nửa đêm lẻn vào sửa camera, cuối cùng giúp nhà trường tiết kiệm một dòng kinh phí, đồng thời làm cho thầy hậu cần phụ trách vụ camera thở một hơi nhẹ lòng.
Tóm lại nửa đêm Lâm Kiến Lộc sửa xong camera, mọi chuyện sau đó thuận lý thành chương.
Đám Cung Ngọc Tuyết trăm triệu không lường được camera đã được khôi phục vào đêm trước ngày kiểm tra, kế hoạch của bọn họ thực thi như lẽ thường, cũng bại lộ bản thân.
Mà ở chung một đoạn thời gian, Diêm Hàn cũng tương đối hiểu tính tình Đường Hoằng Bác, cậu khá tin mình có thể khích cậu ta khai ra Cung Ngọc Tuyết.
Đương nhiên hết thảy đều là nhờ Cung Ngọc Tuyết vừa mới chuyển đến đây, rễ chưa cắm sâu.
—— Nhỏ chắc tức điên luôn.
Vậy nên mới xúc động như vậy, cho rằng chỉ thế là có thể chơi chết mình rồi, kết quả lại bị phản cho một đòn.
Đương nhiên cũng không hoàn toàn là nhỏ xúc động.
Dù sao chuyện camera theo dõi hỏng ngay lúc kiểm tra tháng, thời cơ trăm năm có một, nhìn thế nào cũng thấy thiên thời địa lợi nhân hòa, lúc này không ra tay sau này chưa chắc gặp được thời cơ tốt như vậy...
Nhưng kết quả sau đó... Vậy nên, thật ra...
Chắc là "Có Lâm Kiến Lộc có thiên hạ" nhỉ.
Có thời cơ hay không, có may mắn hay không thật đúng là không quan trọng đến vậy, ông trời rốt cuộc đang giúp ai phàm nhân bọn họ cũng không thể nói thấy, nhưng có được anh Đại Lâm là nắm trong tay một pháp bảo vô địch... (Edit: Vâng, chồng anh cái gì cũng làm được =)))
Diêm Hàn ở khu giáo vụ, thành thành thật thật ngồi trong góc sô pha nghĩ như vậy.
Từ sau sự kiện bạo lực lạnh hồi năm nhất, Lâm Kiến Lộc tìm Cung Ngọc Tuyết nói chuyện một lần, nhỏ có chút thu liễm.
Nhưng sợ nhỏ lại ngóc đầu trở lại, Lâm Kiến Lộc thường thường chú ý phương hướng hành động của đối phương.
... Đây là cái đêm ở suối nước nóng Lâm Kiến Lộc nói cho cậu biết, trước kia Diêm Hàn không chú ý người này lắm.
Người có thể khiến Lâm Kiến Lộc coi trọng như vậy Diêm Hàn còn chưa gặp bao giờ, cho nên lúc đối phương chợt nhắc tới đại ca còn hơi ghen.
—— Cung Ngọc Tuyết đúng là có chút khó đối phó, nếu không cũng không có khả năng bao nhiêu lâu nay không lộ ra dấu vết, nhưng Lâm Kiến Lộc... Sẽ không đối phó nổi một con ruồi hay sao?
Đại ca có hơi không vui.
Không phải cậu lòng dạ hẹp hòi, dù sao thì hai người kia môn đăng hộ đối.
Há, nghe nói còn là thanh mai trúc mã nữa cơ.
Lâm Kiến Lộc thì không phải nói, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, trong bụng chỉ có hai muỗng dầu mè như cậu muốn xứng đôi với hắn, thật ra vẫn có khó khăn.
Đôi khi đại ca cũng vì chuyện này mà cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Nhưng nữ thần học bá phẩm mạo xuất chúng thì đâu có giống...
Thật ra nếu là trước kia cậu sẽ không để bụng.
Mọi người đều là bạn học, cậu lười so đo với mấy người quen gần quen xa kia.
Nhưng bây giờ anh Đại Lâm là bạn trai của cậu.
Có con ruồi từng yêu thầm bạn trai cậu cả ngày bay quanh cậu vo ve... Dù có rộng lượng thêm một miếng, vô tư thêm một miếng, trong lòng anh Diêm cũng sẽ không vui.
Trong lòng cậu không vui cũng không để mình phải nghẹn, chỗ nào làm cậu khó chịu thì cậu nói chỗ đó, ngày đó Lâm Kiến Lộc nói cho cậu biết hành động lạ thường gần đây của nhỏ, Diêm Hàn bèn hỏi luôn.
Lúc ấy Lâm Kiền Lộc còn vô tội nói "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta nhượng trước ba phần, người lại phạm ta nhổ cỏ tận góc... Đây là cậu nói cho tôi."
Diêm Hàn "..."
"Huống hồ thông tin tìm được thông qua các ý niệm không thể dùng làm chứng cứ." Ngay lúc đó Lâm Kiến Lộc nói "Tôi chỉ biết cậu ta lén lút làm cái gì sau lưng, mấy hành động nhỏ Cung Ngọc Tuyết làm gần đây đều không thành công, nên không có chứ cứ, thì..."
"Thì không thể định tội." Diêm Hàn hứng thú bừng bừng tiếp câu.
Đã hiểu ý của đối phương rồi.
Hai câu ngắn ngủn của Lâm Kiến Lộc làm khó chịu trong lòng cậu tan thành mây khói, thật là thần kỳ.
Thật ra giữa hai người bọn họ cũng không có mâu thuẫn gì, Diêm Hàn cũng không phải kiểu thích để bụng mấy chuyện vặt vảnh.
Chỉ cần nói ra, được nghe giải thích, trong lòng đại ca thoải mái hẳn.
Thoải mái rồi, chuyện sau đó cậu tự nhiên sẽ hiểu nên làm như thế nào.
Rồi chờ được một cơ hội như này đây.
Thật ra một vài động tác nhỏ đó Diêm Hàn vẫn có thể chịu đựng, chuyện trong quá khứ cũng có thể bỏ qua, chỉ cần đối phương đừng tới tìm cậu gây sự nữa, đại ca cũng không phải người tính toán gì.
Nhưng thật là, chưa đến một tuần, Lâm Kiến Lộc nói hướng đi mới của nhỏ cho cậu.
Nếu đối phương muốn dùng camera theo dõi hại chết mình... Vậy không thể trách cậu chuẩn bị từ trước.
Vì thế mới có một màn này.
Diêm Hàn thoáng hoàn hồn, đối mặt với nỗi lo lắng cậu luôn bị bạo lực học đường của chủ nhiệm giáo dục, cậu cũng chỉ có thể an ủi "Em không sao thật ạ, có người ăn hiếp em, không phải còn thầy cô đòi lại công bằng cho em sao?... Em thật sự chỉ muốn học tập thôi..."
......
Nói đến nói đi, vẫn chỉ có thể dọn chuyện học ra để nói.
Dù sao đây cũng coi như là tình cảm chân thật của cậu.
Chỉ chốc lát sau, Cung Ngọc Tuyết gõ cửa phòng.
Hôm nay nhỏ cột tóc đuôi ngựa thoải mái thanh tân, xem dây cột tóc bện thủ công là biết giá cả xa xỉ, nhất định không cùng đẳng cấp với dây cột tóc một đồng hai đồng ngoài vỉa hè.
Tuy rằng mang đồng phục, nhưng Cung Ngọc Tuyết trông có chút thành thục, còn có chút kiêu ngạo thượng đẳng.
Nhỏ đẩy cửa ra, như thể không biết chuyện gì đang xảy ra, đi vào trong văn phòng, thân thiết chào hỏi các thầy cô.
Diêm Hàn chưa gặp người bạn học luôn tránh sau màn này được mấy lần, đây cũng là lần đầy tiên cậu nhìn thấy nữ thần ban xã hội... À không, bây giờ hẳn phải gọi là nữ thần học bá ăn thông tự nhiên xã hội mới đúng, không khỏi cảm thấy cô bé này trông chỗ nào cũng đẹp, người trắng trẻo, cũng có tinh thần, sao bị điên vậy?
......
Quả nhiên, vào văn phòng chưa đến hai phút, biết nguyên nhân mình bị gọi tới, Cung Ngọc Tuyết y như cậu dự đoán, thề thốt phủ nhận.
Lý do của nhỏ cũng rất đầy đủ.
"Chỉ vì lời nói của hai bạn học này đã xác nhận là em sao? Có lẽ là đã bàn trước lời khai rồi." Cung Ngọc Tuyết ẩn ẩn tức giận mà nói "Bọn họ nói là bị em sai khiến, thế họ có bằng chứng không?"
Tuy nhỏ tức giận, nhưng vẫn có hàm dưỡng thục nữ.
Mặc dù cảm xúc trông cực kỳ kích động, nhưng từng câu từng chữ rõ ràng, suy nghĩ rành mạch, trực tiếp nói trúng điểm chết.
Diêm Hàn cùng một vài giáo viên không khỏi nhíu mày.
Các thầy cô tìm đương sự đến hỏi tình hình, hẳn đã lo liệu nếu đối phương trực tiếp nhận tội, lưu trình lúc sau sẽ được lượt bớt rất nhiều.
Nhưng rất hiển nhiên tố chất tâm lý của Cung Ngọc Tuyết tốt hơn tên học sinh lớp mười bốn bị nhỏ thu mua với Đường Hoằng Bác nhiều, đứng trước mặt nhiều người như vậy, không đời nào nhỏ chịu thừa nhận mình chính là chủ mưu đứng sau vụ hãm hại bạn học, hơn nữa xem lời nói cử chỉ, cũng không phát hiện ra điểm gì khác thường.
Quả nhiên, Cung Ngọc Tuyết lập tức nói "Hơn nữa em với bạn học Nhan Hàm này ngày xưa không oán, ngày nay không thù, em cần gì phải tốn sức lực đi hại bạn ấy?!"
......
Không ngờ nhỏ sẽ thề thốt phủ nhận, phủi chuyện đi không còn một mảnh, Đường Hoằng Bác cùng tên học sinh lớp mười bốn bị nhỏ sai khiến lộ ra biểu tình không dám tin.
Đường Hoằng Bác bất chấp oán hận nói "Mày đúng là thứ lật mặt, lúc trước chính là mày cổ vũ tao hãm hại Nhan Hàm! Mày nói Lâm Kiến Lộc khó đối phó, dùng chiêu này xử lý Nhan Hàm thành tích tăng quá nhanh mới thích hợp! Mày nói chỉ cần tao đuổi nó đi, tao có thể hết giận..."
"Cậu nói cái gì vậy? Nói chuyện là phải chịu trách nhiệm à, cậu có bằng chứng không?"
Cung Ngọc Tuyết cũng không cãi cọ với cậu ta, chỉ công khai nói muốn xem chứng cứ.
Trên thực tế từ khi bằng đầu mở miệng, nhỏ luôn tránh cãi cọ cùng đối chất, chỉ cường điệu chứng cứ.
Đúng là nước cũng không lọt.
Đường Hoằng Bác không biết nên nói thế nào "..."
Cậu ta làm gì có chứng cứ.
Trước khi ra tay cậu ta căn bản không lường được cục diện thế này, lúc trước nào nghĩ đến mình sẽ lật xe, sao mà có chứng cứ!
Đường Hoằng Bác còn á khẩu không trả lời được, tên học sinh chỉ đơn thuần lấy tiền kia càng câm nín.
Bây giờ cậu ta ủ rũ cụp đuôi đứng một bên, dù sao cũng là do cậu ta tham tiền, cũng không có hận Cung Ngọc Tuyết như Đường Hoằng Bác, bây giờ cậu ta chỉ lo lắng lát nữa gia đình cậu ta tới sẽ xử lý cậu ta như thế nào...
Cung Ngọc Tuyết cãi cọ hai ba câu đã xoay chuyển cục diện, Diêm Hàn ngồi một bên, âm thầm lắc đầu, cảm thấy Đường Hoằng Bác từ trước đến nay tự cho mình là thông minh, thật ra không có một chút kinh nghiệm xã hội nào cả, so với Cung Ngọc Tuyết mà nói hành động của cậu ta quá tầm thường.
Phỏng chừng lúc hai người giao lưu sẽ không để cho ai nhìn thấy, cũng càng không lưu lại lịch sử điện thoại.
Mà lúc này, Cung Ngọc Tuyết nói cho Đường Hoằng Bác câm nín thế mà đột nhiên đỏ hốc mắt, khóc đến lê hoa đái vũ.
Cục diện bây giờ là hai tên kia không chỉ ra được chứng cứ, Cung Ngọc Tuyết lại cắn chặt chuyện này nhỏ không biết, có người hãm hại mình, các thầy cô cũng hết cách, thậm chí phân nữa giáo viên trong căn phòng này đều cảm thấy Cung Ngọc Tuyết bị oan.
Đặc biệt là nhỏ vừa khóc, làm các giáo viên bị sự kiện vu oan làm rợn cả người này làm cho bừng bừng lửa giận bình tĩnh lại, cảm thấy Cung Ngọc Tuyết nói cũng có ý ——
Tuy rằng bọn họ có thể chứng minh Nhan Hàm bị oan, nhưng cũng không thể chứng minh người đứng sau màn chính là Cung Ngọc Tuyết.
Dưới tình cảnh này, các thầy cô đành phải nói chuyện riêng với Đường Hoằng Bác và tên học sinh kia, rồi phán đoán xem sự thật là như thế nào.
Thế nhưng lời nên nói đều đã nói, không cần biết hỏi như thế nào, dù có đối mặt với phụ huynh Đường Hoằng Bác cũng chỉ khai như thế, hơn nữa không ai lấy được chứng cứ, làm cho con đường tìm kiếm chân tướng trở nên trắc trở.
Thẳng đến khi người giám hộ của Cung Ngọc Tuyết đến trường, càng một mực chắc chắn Cung Ngọc Tuyết sẽ không làm chuyện như vậy, còn phủi chuyện về phía nhà trường, công bố nhà trường chưa điều tra rõ chân tướng đã hàm oan học sinh phải gánh vác trách nhiệm, các thầy cô càng bó tay hết cách.
Nhưng nếu cứ như vậy có khả năng không chộp được con cá lớn Cung Ngọc Tuyết này, sau này ngược lại nhỏ sẽ càng thêm cẩn thận.
Diêm Hàn nghĩ.
Khoảng thời gian này cậu lăn lộn với anh Đại Lâm, sức tưởng tượng bị bần cùng trói buộc đã thoáng ra nhiều, biết cái người được gọi là người giám hộ này cũng không phải là phụ huynh của Cung Ngọc Tuyết, mà là luật sư nhà nhỏ phái tới đây, liền biết chuyện khó khăn hơn cậu nghĩ rất nhiều, cũng càng thêm hiểu được vì sao biết "chủ mưu" là Cung Ngọc Tuyết thì các giáo viên đều mặt ủ mày chau.
Thế nhưng Diêm Hàn cũng không vì vậy mà lùi bước.
Nửa buổi trưa trôi qua, phụ huynh học sinh đã đến đầy đủ, cậu chỉ có một thân một mình, nhưng đối mặt với cả đám vẫn rất là trấn định, gặp nguy không loạn.
Diêm Hàn nói "Nếu có giao thoa thì không thể không có chứng cứ, Đường Hoằng Bác, cậu với bạn Cung bình thường gặp nhau khi nào, ở đâu?"
Các vị phu huynh kỳ quái mà nhìn bạn học bình tĩnh ngồi trên sô pha này.
Nói thật từ khi bọn họ bước vào văn phòng, đầu tiên là chú ý tới bạn nhỏ mặc đồng phục ngồi trong góc sô pha này.
Dù sao nếu cậu không mang đồng phục cao trung Lộc Trạch, chỉ bằng dung mạo của Diêm Hàn cũng đủ để người ta nghĩ lầm đây là tiểu thịt tươi hay minh tinh gì đấy.
Huống chi cậu ngồi ngay ngắn ở đó, khí chất lỗi lạc, muốn làm người ta xem nhẹ cũng không được.
Thế nhưng bây giờ không phải lúc thưởng thức cái đẹp.
Mẹ Đường Hoằng Bác lập tức duỗi tay nhéo con mình một cái "Rốt cuộc chuyện là như thế nào, sao còn chưa nói!"
Xảy ra chuyện như vậy, cha mẹ Đường Hoằng Bác đều chạy tới.
Cha mẹ cậu ta đều đeo kính, nghe nói mẹ là giáo viên sơ trung, cha là nhân viên của công ty nghiên cứu gì gì đấy, hai người một thân phong độ trí thức, có lẽ là chưa bao giờ nghĩ tới chuyện con mình sẽ làm ra chuyện như thế này, cha Đường Hoằng Bác đầy mặt thất vọng, nãy giờ không nói gì.
Mẹ cậu ta cũng cảm thấy mất mặt, đặc biệt là trước mặt nhiều người như vậy, bây giờ chỉ muốn mang thằng con về nhà dạy cho một trận, nhưng chuyện này còn chưa rõ ràng, Đường Hoằng Bác còn là nhân chứng quan trọng, lúc này không thể dẫn đi, bà chỉ có thể nôn nóng nhéo con trai, hy vọng cậu ta nhanh nhanh nói rõ ràng mọi chuyện.
Bây giờ Đường Hoằng Bác chỉ muốn chôn cùng người kia, tuy rằng cậu ta cũng không thích Diêm Hàn, nhưng đối mặt vẻ kẻ thù chung, đã bị hỏi, cậu ta chỉ có thể cẩn thận nhớ lại.
"Lần đầu tiên là cuối tuần, tôi tự học ở thư viện bên ngoài trường, Cung Ngọc Tuyết nhận ra tôi, chủ động tìm tôi nói chuyện. Còn lại... Có đôi khi là trên đường về ký túc xá, có một lần là lúc tôi đang vệ sinh lớp một mình, ở ngoài trường cũng gặp mặt hai lần, tóm lại mỗi lần gặp nhau xung quanh đều có rất ít người."
Cậu ta càng nói càng giận.
Cuối tuần nào cậu ta cũng đi thư viện, Cung Ngọc Tuyết tìm cậu ta chính lúc đó.
Cung Ngọc Tuyết chỉ gặp mặt cậu ta, cậu ta thậm chí còn không biết số điện thoại của Cung Ngọc Tuyết!
Con người cậu ta có hơi hướng nội, đặc biệt là không tiếp xúc nhiều với con gái, chưa từng nghĩ tới việc chủ động liên hệ đối phương, hỏi số điện thoại gì gì dó.
Nhưng bây giờ nhớ lại những biểu hiện lúc trước, đúng là cậu ta bị lừa làm đứa hứng đòn, Cung Ngọc Tuyết đã phòng ngừa trước chuyện bị bại lộ sẽ liên lụy đến mình!
Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, lúc đó Cung Ngọc Tuyến còn vui vẻ vì trùng hợp gặp được cậu ta, cậu ta còn tưởng thành tích mình giỏi giang thật, có tên có tuổi trong trường, đối phương còn tỏ vẻ ngạc nhiên vì gặp được mình...
Bây giờ xem ra đều là giả vờ cả, Cung Ngọc Tuyết tiếp cận cậu ta, căn bản là đã âm mưu từ trước!
"Vậy thì đâu có chứng cứ." Cung Ngọc Tuyết lúc này đã uất ức nói không nên lời, trước mắt toàn là luật sư của nhỏ lên tiếng.
"Người giám hộ" của nhỏ vẫn dùng miệng lưỡi vô cùng chính trực mà nói "Ngại quá bạn học này, nghe xong lời của cậu tôi càng cảm thấy Cung Ngọc Tuyết bị oan."
Lời này của anh ta làm người nghe xong càng thêm giận dữ, Đường Hoằng Bác không khỏi phản bác "Nếu các anh không tin lời tôi nó, tôi sẽ đi đến thư viện, trích camera đến cho các anh điều tra!"
"Thư viện là thư viện gì? Video theo dõi có hiệu lực chứng minh trước pháp luật không? Ai biết video đó của cậu có phải làm giả hay không chứ?"
"Tôi... Đó chính là thư viện tình! Video theo dõi ở đó sao mà làm giả được!" Đường Hoằng Bác thất thanh hô to, đúng là bị tức điên rồi "Hoặc là sân trường! Ngày hôm qua bọn tôi còn gặp nhau! Chắc chắn sẽ có chứng cứ!"
"Lớp chín với lớp mười cách nhau gần như vậy, chẳng lẽ cậu không cẩn thận đi chung cầu thang với Cung Ngọc Tuyết cũng được tính là gặp nhau hay sao?" Người giám hộ của Cung Ngọc Tuyết trực tiếp ngắt lời cậu ta "Trừ khi cậu lấy được bằng chứng thiết thực hữu hiệu, nếu không..."
Đường Hoằng Bác bị tức điên đã không biết phải nói gì mới tốt, cậu ta cũng cảm thấy chắc chắn là có thể tìm thấy chứng cứ, chỉ cần chịu dành thời gian theo dõi, chịu đi thu thập chứng cứ.
Chỉ là các giáo viên cùng phụ huynh ở đây hiển nhiên không tán thành cách làm này.
Chủ nhiệm Cốc mệt mỏi xoa xoa mũi, trường hợp hai bên gắt gao, đều không có chứng cứ thế này cũng là lần đầu tiên thầy gặp phải.
Nhưng nghe xong Đường Hoằng Bác miêu tả, mẹ Đường càng có khuynh hướng con mình nhất thời bị ma quỷ ám ảnh.
Dù sao bà cũng hiểu con mình.
Vì thế mẹ Đường nói với các thầy cô ở đây "Đứa nhỏ này ngày thường hơi khờ, ở chung với bạn không được hòa hợp, nhưng muốn nó làm ra chuyện hãm hại người khác, nó tuyệt đối không có cái gan đó..."
"Nhưng mà em ấy đã làm rồi." Chủ nhiệm khối cho rằng bà giải vây cho Đường Hoằng Bác, vừa thấy tình thế xoay ngược, đã không thể thất vọng hơn được nữa, hấp tấp cắt ngang lời mẹ Đường.
Sắc mặt mẹ Đường lại trở nên khó coi, nhưng bà vẫn kiên trì nói cho hết câu "Ý của tôi là Đường Hoằng Bác làm ra chuyện như hôm nay, nhất định là có người xúi giục. Nó còn là trẻ con, cả ngày bị người ta tẩy não, khó tránh khỏi làm chuyện sai trái..."
"Thưa mẹ của Đường Hoằng Bác, chẳng lẽ bà ám chỉ con của bà bị Cung Ngọc Tuyết xúi giục?" Người giám hộ của Cung Ngọc Tuyết lần nữa mở miệng nói "Tôi muốn nhắc nhở bà đây một chút, bà là người trưởng thành rồi, hành vi lên án cùng bôi nhọ không chính đáng của bà chúng tôi có thể đệ đơn kiện!"
"Cậu..." Mẹ Đường cũng tức giận không nhẹ, rõ ràng chỉ cần nói chuyện tử tế là được, một hai cứ phải xả pháp luật ra, làm như vậy ai nghe cũng phiền.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ đối phương còn mang theo một ít thiết bị ghi âm trên người, lại càng khó khăn hơn, dù sao ở đây không có ai làm luật sư, ai tới trường xử lý tranh cãi cho con mình lại đem luật sự tới!
Lúc này không chỉ bên phía phụ huynh không dám mở miệng, ngay cả nhà trường cũng không dám tùy tiện lên tiếng.
Dù sao chỉ cần chuyện này có chút bất công, chứng cứ liên quan bị đưa ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cao trung Lộc Trạch!
Hai bên lại rơi vào trạng thái giằng co, yên lặng một lát, liền nghe luật sư của Cung Ngọc Tuyết nói thêm "Đã giữa trưa rồi, chuyện này một chốc cũng chưa giải quyết được, tụi nhỏ chiều nay còn phải kiểm tra, chủ nhiệm Cốc, chuyện này có thể từ từ rồi điều tra hay không, để chúng tôi đi ăn bữa cơm cái đã?"
Anh ta hỏi như vậy là lễ phép, không có giáo viên nào có thể từ chối.
Nhưng nghe thấy lời này, sống lưng Diêm Hàn lại thẳng dậy.
Giống như con báo cảm nhận được mùi nguy hiểm, ánh mắt của cậu trở nên sắc bén.
—— Sở dĩ Đường Hoằng Bác cùng tên học sinh lớp mười bốn kia luôn nói thật, là bởi vì từ đấu đến cuối bọn họ đều không rời khỏi tầm nhìn của chủ nhiệm Cốc và chủ nhiệm khối.
Nhưng nếu bây giờ giải tán, ai biết được một buổi trưa qua đây, sẽ có ai tiếp xúc với bọn họ?
Nói không chừng đến buổi chiều, khẩu cung sẽ bị thay đổi.
Hai bên so chiêu không chỉ lần một lần hai, cậu tin Cung Ngọc Tuyết có năng lực này.
Nhưng bấy giờ cha mẹ Đường Hoằng Bác cùng tên học sinh lớp mười bốn kia đều ngại mất mặt, không muốn ở lại.
Vừa nghe có người muốn giải tán, bọn họ cũng không phản đối, trong lòng đều cân nhắc lát nữa phải cầu xin chủ nhiệm Cốc như thế nào, hy vọng có thể giảm bớt hình phạt cho con mình.
Vậy nên chuyện giải tán ăn nhịp với nhau, những lúc thế này lại không ai quan tâm đến cảm giác của người bị hại là Diêm Hàn.
Nhưng nếu là người bị hại, Diêm Hàn cũng có đặc quyền vào thời điểm mấu chốt.
Cậu không giữ được Cung Ngọc Tuyết, nhưng ít ra có thể giữ lại những người khác, kéo dài thời gian.
Vì thế cậu nói "Vậy xem như không có chủ mưu... Em cũng không quan tâm ai là chủ mưu, thưa thầy, em chỉ muốn bạn học đã hại em cho em một lời xin lỗi."
"Đó là nên làm." Chủ nhiệm Cốc nói.
Lúc Diêm Hàn nói câu đó, Cung Ngọc Tuyết còn nhìn cậu một cái.
Dù sao cũng chỉ là một cô gái mới lớn, đạo hạnh chưa đủ sâu, biểu tình của nhỏ tuy rất bình thường, không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng khinh thường trong mắt lại không thể che đậy, như đang nói với Diêm Hàn, ván này nhỏ không thua, xem như bọn họ đánh ngang tay.
Đối diện với ánh mắt đó, Diêm Hàn nhẹ nhàng cười với nhỏ một cái, không cần biết là biểu tình hay ánh mắt đều vô cùng hiền lành, xán lạn mà ấm áp, như thể giữa bọn họ chưa từng có hiềm khích, hai người chỉ là người vô tội, vì nguyên nhân không đâu mà phải gặp nhau.
Bị nhìn lại, Cung Ngọc Tuyết ngây ngẩn cả người.
Thù hận đã sâu như vậy, một màn hôm nay rõ ràng là nhỏ bị Nhan Hàm đánh ngược một nước cờ, nói đối phương không có địch ý nhỏ không tin.
Trên đời có mấy người ngây thơ được như vậy.
Nhưng nụ cười của đối phương thật sự không làm người ta cảm nhận được chút cừu thị nào, từ biểu tình đến ánh mắt... Chỉ bằng điểm này, Cung Ngọc Tuyết liền nhịn không được nhìn lại đối phương thật kỹ.
Người này hoặc là khờ thật, hoặc là cao thâm hơn nhỏ.
Mà Cung Ngọc Tuyết cảm thấy chân tướng nghiêng về vế sau.
Trước kia nhỏ còn cảm thấy có thể khiến Lâm Kiến Lộc thần hồn điên đảo, không tiếc từ bỏ nguyên tắc là vì dung mạo hiếm thấy của đối phương, cái tính cách ngông cuồng, dũng cảm nó vĩnh viễn không học được.
Nhưng bây giờ xem ra... Người này còn khó đối phó hơn nhỏ nghĩ rất nhiều.
Ánh mắt hận không thể giao chiến trong không khí mấy trăm hiệp, sau đó Cung Ngọc Tuyết mới lễ phép tạm biệt các thầy cô, tỏ vẻ mình sẽ tích cực phối hợp điều ra với nhà trường, có chuyện thì cứ gọi nhỏ tới bất cứ lúc nào.
Rồi sau đó mới đứng dậy, định đi ăn trưa.
Chỉ là nhỏ vừa đi tới cửa văn phòng, cánh cửa kia đột nhiên bị gõ vang, ngay sau đó bị đẩy ra, một chàng trai cao lớn đi đến.
Cung Ngọc Tuyết kinh ngạc trợn mắt, lùi lại một bước "Cậu... Sao cậu lại tới đây?"
Ngoài cửa, Lâm Kiến Lộc không cảm xúc cũng không trả lời câu hỏi của nhỏ, mà sải chân đi vào văn phòng, nói với chủ nhiệm Cốc "Thầy Cốc, em có việc muốn tìm thầy."
"Hửm? Chuyện gì?"
Chủ nhiệm Cốc vốn đã mệt muốn nằm liệt trên ghế đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, thầy biết tính Lâm Kiến Lộc, nếu không phải xảy ra chuyện lớn hắn tuyệt đối không tới tìm những lúc thế này.
Lâm Kiến Lộc không lập tức trả lời, chiều cao của hắn mà đứng trong căn phòng này, nghiễm nhiên cao hơn tất cả mọi người một mảng lớn, nhưng hắn rất khiêm tốn, đôi mắt chỉ nhìn về phía một góc sô pha vài giây rồi thôi, như thể những chuyện xảy ra ở đây không liên quan gì đến hắn.
Rồi sau đó hắn quy quy củ củ mà giao túi tài liệu trong tay cho chủ nhiệm Cốc.
Mọi người chỉ thấy chủ nhiệm Cốc xem mấy chữ trên bìa xong, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, thế mà trực tiếp mở túi ngay tại chỗ.
Quá trình xin lỗi Diêm Hàn ở văn phòng bị cắt ngang, những người khác cũng khó hiểu vì sao chuyện này còn chưa giải quyết xong, chủ nhiệm Cốc đã gấp gáp đọc tư liệu mới tới, nhưng Cung Ngọc Tuyết đứng trước cửa không tiếp tục rời đi, nhỏ đứng đó, trong lòng có dự cảm chẳng lành...
Quả nhiên.
Sau khi xem xong toàn bộ tư liệu bên trong, chủ nhiệm Cốc phẫn nộ ném mấy tờ giấy xuống bàn.
"Thầy Tần, Cung Ngọc Tuyết kiểm tra xếp lớp là thầy giám thị phải không?"
Tuy rằng trông bộ dáng bạo nộ, nhưng có thể là quá mức tức giận, lúc nói chuyện ngữ khí bình tĩnh cực kỳ.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Ít nhất thầy Tần chủ nhiệm lớp chín cảm thấy như vậy.
Nghe thấy câu hỏi này, trán ông ta nháy mắt tuôn mồ hôi lạnh, ánh mắt mơ hồ lung lay nói "Vâng... Có vấn đề gì sao?"
"Có vấn đề gì à." Chủ nhiệm Cốc thật sự tức đến cười, ngay sau đó thầy nổi trận lôi đình, mạnh mẽ vỗ xuống bàn, phát ra tiếng "ầm ầm ầm" "Anh đem bài kiểm tra của học sinh lớp chín cho em ấy sao chép, còn hỏi tôi có vấn đề gì à!"
Chủ nhiệm Cốc vừa dứt lời, các giáo viên, học sinh, bao gồm cả phụ huynh có mặt trong văn phòng đều cả kinh.
Ý nghĩa của kiểm tra xếp lớp mỗi học kỳ là gì, ở đây không có ai là không biết, mà dù là phụ huynh cũng cực kỳ rõ ràng.
Mà bạn học Cung Ngọc Tuyết này nghe nói chuyển từ ban xã hội sang tự nhiên, tham gia kiểm tra đề tự nhiên trực tiếp được xếp tới lớp chín, đừng nói có bao nhiêu học sinh sùng bái nhỏ, nhiều phụ huynh biết tin này cũng có không ít người lấy ra giảng đạo cho con mình nghe.
Không nói ai khác, ít nhất ở đây có cha mẹ của Đường Hoằng Bác cũng biết tin này.
Con mình vừa sang học kỳ hai đã lỡ dịp với lớp chín, nhưng bạn học nữ ban xã hội này lại trực tiếp thông qua kiểm tra đến lớp chín, phụ huynh không ngưỡng mộ không ghen ty là không thể nào.
Nhưng tại sao... Thì ra những cái đó đều là giả?
Chủ nhiệm Cốc nói xong sắc mặt Cung Ngọc Tuyết lại càng thêm khó coi.
"Người giám hộ" của nhỏ liếc mắt một cái liền hiểu chuyện này là như thế nào, nhưng lúc này anh ta cũng không rảnh để tỏ vẻ kinh ngạc, chỉ là muốn nói lại lý do thoái thác không có chứng cứ như ban nãy.
Nhưng lần này giọng của anh ta nhỏ hơn rất nhiều, hoàn toàn không còn kiêu ngạo bá đạo.
—— Bởi vì lúc này đây anh ta muốn chứng cứ, chủ nhiệm Cốc thật sự lấy chứng cứ ra cho anh ta!
Là bằng chứng hàng thật giá thật!
Tình huống kiểm tra xếp lớp chuyển ban khá đặc thù, nên hình thức kiểm tra của Cung Ngọc Tuyết không giống những người khác.
Toán Văn Anh nhỏ vẫn kiểm tra như những bạn học khác, tuy rằng từ học kỳ một năm hai nhà trường đã bắt đầu phân Toán Văn Anh riêng cho hai ban, nhưng lần đó là kiểm tra xếp lớp sau khi khai giảng, lúc này vẫn còn thống nhất ba môn chính tự nhiên xã hội.
Bởi vì cao trung Lộc Trạch trước nay quán triệt công bằng, mặc dù là Cung Ngọc Tuyết cũng không được ngoại lệ.
Nhỏ muốn đi ban tự nhiên, hoặc là chỉ tính thành tích ba môn Toán Văn Anh như Lâm Kiến Lộc, hoặc là tham gia kiểm tra Lý Hóa Sinh như những bạn học khác, sau đó dựa trên thành tích sáu môn để xếp lớp.
Cung Ngọc Tuyết chọn cách thứ hai.
Thế nhưng trước khi xếp lớp nhỏ học ban xã hội, ngoài lý do không tiện xếp phòng thi ra, Cung Ngọc Tuyết còn mượn cớ muốn tham gia kiểm tra chung với các bạn học xã hội lần cuối, cho nên sau khi tổ khối bàn bạc, quyết định cho Cung Ngọc Tuyết tham gia kiểm tra ba môn chính với ban xã hội như bình thường, ba môn Lý Hóa Sinh sẽ kiểm tra riêng.
Hình thức kiểm tra riêng cũng rất đơn giản, bởi vì chỉ có một mình nhỏ, cũng dễ quản lý, cho nên chủ nhiệm khối giao cho chủ nhiệm lớp chín, đồng thời cũng là tổ trưởng tổ khoa học tự nhiên của khối.
Trước đó cô còn tưởng rằng như vậy là đã quán triệt tính công bằng của cao trung Lộc Trạch.
Nhưng cô trăm triệu không ngờ Cung Ngọc Tuyết thế mà lại gian lận!
Còn được thầy Tần bao che!
Cảm giác bị đùa bỡn khiến chủ nhiệm khối đi qua lấy tờ giấy kia, bên trên là hình ảnh, tuy chỉ có hai màu trắng đen, không phải rất rõ ràng, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là ảnh cắt từ video theo dõi của trường.
Tấm thứ nhất là văn phòng giáo viên, Cung Ngọc Tuyết ngồi trên bàn kiểm tra, thầy Tần thì ngồi ngay bên cạnh chấm bài thi.
Mà trên hình, xem tư thế cùng bài trí trên bàn của nhỏ, cảm giác giống như là đang nhìn vào một bài kiểm tra khác.
Tấm thứ hai là hình phóng to mặt bàn của nhỏ, nội dung bên trên bài kiểm tra bị nhỏ sao chép có thể nhìn rõ, đó là một bài kiểm tra Vật Lý đã được chấm xong, nội dung cũng chính là nội dung kiểm tra xếp lớp, được bấm cùng một xấp bài kiểm tra khác, Cung Ngọc Tuyết đang lựa chọn đáp án trong số đó để viết lên bài kiểm tra của mình.
......
Tấm thứ ba trở đi là hình ảnh mấy bài kiểm tra...
Thật ra không cần xem tiếp nữa, phòng thi của Cung Ngọc Tuyết cũng ở lầu ba, là một phòng học nằm trong góc vô cùng hẻo lánh, có lẽ nhỏ cũng không biết camera đã được sữa, cho nên lúc mua chuộc giáo viên xong thì ngang nhiên sao chép...
Giọng của Lâm Kiến Lộc không có một tí phập phòng nào, báo cáo với các giáo viên "Là một giáo viên xem camera thì phát hiện hành vi của cậu ta, em mới nhân tiện tra xét."
"Cung Ngọc Tuyết, em thế mà gian lận?!" Lần này chủ nhiệm khối không dám tin mà kêu một tiếng bén nhọn.
Mà biết những bức ảnh kia là gì, biểu tình của Cung Ngọc Tuyết vẫn có thể duy trì trấn định.
Chỉ là mặt nhỏ tái nhợt như tờ giấy, mới thoáng ám chỉ tâm tình của chủ nhân.
Nhỏ không trả lời chủ nhiệm khối, nhìn thẳng vào Lâm Kiến Lộc "Nhân tiện tra xét? Video theo dõi trước kia nằm ở đâu? Là cậu cố ý tìm đúng không? Sao cậu phải làm như vậy với tôi? Cậu trả lời tôi! Lâm Kiến Lộc!"
Ba chữ cuối cùng phun ra, nhỏ thật sự bật khóc.
Nếu là Lâm Kiến Lộc muốn tìm nhược điểm của nhỏ, dù cho video quay cảnh kiểm tra của nhỏ đã bị xử lý, nhỏ cũng không tò mò làm sao đối phương tìm được.
Bây giờ điều duy nhất mà nhỏ không thể tiếp thu —— Người này thế mà không chút nể mặt tình cảm của hai nhà, cũng không để bụng tình cảm hai người cùng nhau lớn lên, vạch trần nhỏ ở đây!
Nửa năm này, có lẽ nhỏ thật sự điên rồi.
Bắt đầu từ khi Lâm Kiến Lộc đột nhiên chuyển từ ban xã hội sang ban tự nhiên.
Bọn họ vốn là thanh mai trúc mã, nhỏ thích hắn từ lâu, chẳng qua Lâm Kiến Lộc chỉ số thông minh cao, từ trước đến nay không hiểu chuyện cảm tình, nhỏ cũng chưa bao giờ sốt ruột, miễn cưỡng.
—— Nếu hai người vĩnh viễn học cùng trường, ngồi cùng lớp, cứ tiếp tục làm thanh mai trúc mã với nhau, tin rằng cuối cùng sẽ có ngày hắn hiểu tâm ý của mình...
Ấy là suy nghĩ của Cung Ngọc Tuyết.
Nhưng nhỏ lại không dự đoán được một người đột nhiên xuất hiện, không chỉ thu hút sự chú ý của Lâm Kiến Lộc, còn khiến hắn chuyển sang ban tự nhiên, thậm chí còn thông suốt!
Từ nhỏ đã sống trong môi trường anh lừa tôi gạt, tuy rằng hiểu thấu, nhưng Cung Ngọc Tuyết chỉ thích một người.
Cho nên từ ngày Lâm Kiến Lộc bắt đầu thay đổi, trận tuyết của nhỏ hoàn toàn rối loạn.
Nhưng nhỏ nói bản thân phải bình tĩnh, không phải vội.
Năm lần bảy lượt ám toán hãm hại cũng không tổn thương được người này, Cung Ngọc Tuyết vẫn cứ bình tĩnh, nhỏ nghĩ chỉ cần nhỏ cùng Lâm Kiến Lộc còn cùng lớp, nhỏ vẫn còn cơ hội.
Dù sao cũng chỉ có nhỏ mới xứng với Lâm Kiến Lộc.
Hai người bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, nhỏ không tin có người thích hợp với Lâm Kiến Lộc hơn mình.
Chỉ tiếc là nhỏ không thể được như Lâm Kiến Lộc.
Nhỏ cũng chẳng phải thiên tài gì, không thể làm một học sinh ưu tú mọi mặt như hắn, vừa giỏi xã hội vừa giỏi tự nhiên.
Thành tích xã hội của nhỏ tốt là bởi vì muốn sánh vai với Lâm Kiến Lộc, mỗi ngày đều phải vùi đầu học mới được như vậy, lúc có người khác nhìn nhỏ trông như bình tĩnh, nhưng thật ra không ai biết mỗi cuối tuần về nhà đều phải điên cuồng học bổ túc.
Ngắn ngủi nửa năm nhỏ thật sự không thể tiếp thu toàn bộ chương trình học ban tự nhiên.
Gia sư tìm không ít, cả kỳ nghỉ hè đều dùng để học bù, nhưng Lý Hóa Sinh vẫn không khởi sắc.
Tuy rằng thành tích Toán Lý Hóa đều tốt, nhưng nhỏ biết lấy năng lực của Lâm Kiến Lộc, lần kiểm tra xếp lớp này chắc chắn sẽ đến lớp chín, nhưng thành tích Lý Hóa Sinh thật sự của nhỏ vẫn quá thấp...
Tuy nói là có chút cơ sở, nhưng muốn đi thẳng đến lớp chín là không có khả năng.
Nhỏ là vì lần này Lâm Kiến Lộc ắt đến lớp chín, mà thực lực của Nhan Hàm kia tuyệt đối không vào được.
Cơ hội ở riêng tốt đẹp như vậy, không cần biết như thế nào Cung Ngọc Tuyết cũng không buông tha, cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện trực tiếp tìm giáo viên xếp nhỏ tới lớp chín, nhưng Lâm Kiến Lộc không thích người lợi dụng đặc quyền, nếu nhỏ nhảy dù tới lớp chín, những bạn học khác cũng có cái nhìn khác với nhỏ.
Nhưng nếu lần đầu tiên chuyển ban đã có thể đến được lớp chín... Nhỏ tin chắc Lâm Kiến Lộc sẽ phải nhìn mình...
Cho nên nghĩ trước nghĩ sau, trước khi kiểm tra, nhỏ vẫn tìm chủ nhiệm lớp chín, bảo ông ta hỗ trợ mình vào lớp chín.
......
Nhưng nhỏ không ngờ rằng, đây cũng là chuyện khiến nhỏ tức giận nhất.
—— Vận dụng bao nhiêu tài lực cùng quan hệ, kết quả nhỏ vào được lớp chín, nhưng Lâm Kiến Lộc lại vì cái con Nhan Hàm kia mà đè mình xuống lớp mười...!
Nghĩ đến đây, hốc mắt đỏ tươi của Cung Ngọc Tuyết cuối cùng cũng không giấu được táo bạo, nhỏ không còn tâm trạng để giảo biện giải thích nữa, Lâm Kiến Lộc tự ra tay tìm chứng cứ đã thành cộng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
Nhỏ trực tiếp trừng mắt nhìn mọi người trong phòng, lời nói lại biến thành ngoan ngoãn như khi xưa, nhưng lần này lại tràn ngập tức giận "Tới lớp chín tự nhiên em sẽ nghiêm túc học tập, chỉ cần cho em nửa năm, thành tích của em sẽ vượt trên phân nửa học sinh lớp chín, em chỉ đến trước thôi, không tính là gian lận."
Lời nói của Cung Ngọc Tuyết khiến cho những người trong văn phòng phải hít khí lạnh, nhỏ nói như thế là trực tiếp thừa nhận mình mua chuột giáo viên gian lận thi cử.
Cứ như vậy, lần này nhỏ gian lận cũng đã được giải thích.
—— Kiểm tra xếp lớp là dùng sao chép, trong thời gian hai tuần ngắn ngủi, dù Cung Ngọc Tuyết tiến bộ bao nhiêu, thành tích thi tháng cũng không quá tốt.
Có lẽ nhỏ sợ lộ chân tướng, hoặc là vì một ít nguyên nhân nào khác, lần kiểm tra tháng này nhỏ tiếp tục dùng mánh khóe.
Thầy Tần bị lời nói của nhỏ dọa cho hồn phi phách tán, ông ta muốn mắng to nhỏ vong ân phụ nghĩa, không có đạo đức, nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn.
Cung Ngọc Tuyết là ông ta giám thị.
Nhưng bài kiểm tra đã chấm xong đó cũng là ông ta đưa cho Cung Ngọc Tuyết xem, để nhỏ tự tìm đáp án chép lại.
Chỉ là video kia... Rốt cuộc Lâm Kiến Lộc có bằng cách nào?!
Những lúc thế này không rảnh để phân tích nữa, chống chế không bằng nhanh chóng thừa nhận lỗi lầm, nhà trường niệm tình ông ta dạy học nhiều năm, có lẽ cũng không khai trừ ông ta...
"Chủ nhiệm! Tôi chỉ nhất thời bị quỷ ám, Cung Ngọc Tuyết này... Nó rất biết tẩy não người ta, tôi không có cố ý mà! Tôi cũng không biết lúc đó mình nghĩ cái gì nữa!"
Ông ta cũng không dám nhiều lời, dù sao trong nội quy trường học, giáo viên nhận hối lộ sẽ bị xử phạm rất nghiêm, ông ta muốn trốn cũng trốn không được, chỉ có thể nói mình đã biết lỗi.
Sự tình đã rõ ràng, nhưng tình cảnh này quá khủng khiếp, thế nên mọi người trong văn phòng đều sững sờ, không biết phải làm thế nào.
Không thể không nói, tình huống này lại làm bọn họ nghẹn họng trân trối.
Nghe Cung Ngọc Tuyết cùng thầy Tần chính miệng thừa nhận, Đường Hoằng Bác đột nhiên trợn mắt nhìn Cung Ngọc Tuyết.
Hận thù trong mắt cậu ta càng tăng lên, thì ra không phải do cậu ta, lần này thành tích của cậu ta đứng đầu lớp mười... Nói cách khác, chỉ kém một người nữa là cậu ta vào được lớp chín.
Mà rất hiển nhiên, nếu không có Cung Ngọc Tuyết... Bây giờ cậu ta phải ở lớp chín!
Phải biết một năm này, toàn bộ tâm nguyện của cậu ta chính là trở lại lớp chính, quay về thời huy hoàng.
Nhưng buồn cười biết bao, cậu ta vậy mà thông đồng làm bậy với người cướp mất thứ hạng của mình! Cùng đi tính kế người khác, ngược lại thành nhóm lửa thiêu thân, lần này cậu ta hết cách về lớp chín thật rồi!
Đường Hoằng Bác cứ như phát điên, đột nhiên phát tiếng cười to điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.