Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 138

Quản Hồng Y

03/04/2022

Tan học, Diêm Hàn chạy tới chỗ giấy báo danh dán trên bảng đen, quan sát kỹ lưỡng các hạng mục bên trên, rối rắm lẩm bẩm "Chạy nhanh, chạy đường dài, nhảy cao nhảy xa ném tạ đều là điểm mạnh của anh, nhưng trên này viết mỗi người chỉ được tham gia hai môn..."

[À, vậy anh đăng ký đại đi, dù sao lần này tham gia đại hội thể thao có giải cũng không có điểm khen thưởng.]

"Gì? Nà ní? What?" (Edit: đây là nguyên văn, tác giả ghi vậy chứ không phải editor thêm thắt đâu =))

Diêm Hàn không dám tin trợn tròn mắt "Why?!"

Tiểu Ngũ mang váy ngắn đột nhiên xuất hiện, chống nạnh nói [Bởi vì trông ngoại hình thì giống con gái như đúc, nhưng sức lực của anh hơn con gái bình thường nhiều lần lắm, thắng cũng không vinh.]

"..."

[... Anh trừng người ta hung dữ thế làm gì?] Tiểu Ngũ theo bản năng lùi về sau một bước [Thế vận hội Olympic chỗ các anh còn chia bảng nam bảng nữ đấy thôi, bọn em cũng chỉ đảm bảo tính công bằng công chính cho thi đấu thôi mà.]

"..."

"Không phải chuyện công bằng không công bằng, anh rất tán thành cách nói của em." Diêm Hàn mỉm cười với nó "Vậy nên có vấn đề rồi đây, tới khi nào ông mới quang minh chính đại làm con trai được đây?!"

Mỉm cười thất bại, đại ca vẫn cục súc giơ nắm đấm.

[...]

Thiếu nữ váy ngắn nháy mắt biến mất, giọng con nít tiếp túc xuất hiện trong đầu Diêm Hàn [Cũng hết cách rồi mà, ký chủ cố gắng nhịn chút đi, nhịn chút thôi...]

"Nhịn không nổi." Diêm Hàn buông cây bút muốn ghi tên lên danh sách tham gia xuống, ngang ngược bóp cây bút bằng nhựa kêu "rắc rắc" "Ông còn định lần đại hội này kiếm thêm cái rương kho báu nữa, giờ em lại nói không được tính thành tích, tổn thương tinh thần của anh ai đền đây? Rương kho báu của anh ai cho đây?"

[...]

Tiểu Ngũ rén một giây đồng hồ, âm thanh sợ hãi mới vang lên [Không phải vẫn còn văn nghệ tập thể sao? Dựa trên tinh thần của đại hội thể thao nhà trường, chỉ cần tham gia, không cần biết là vai trò gì cũng đều quan trọng như nhau... Em bên này xin giúp anh một chút, nếu văn nghệ tập thể có biểu hiện tốt sẽ được cộng thêm điểm!]

"Biểu hiện tốt?" Diêm Hàn cười lạnh "Vậy là anh bị chọn vào nhóm biểu diễn mang váy ngắn còn chưa đủ đả kích, nên em muốn thọc cho anh thêm một đao à?"

[Dào ôi, ai cũng phải có ký ức khó quên mà. Anh phải biết chứ, thời buổi này không ai sống dễ dàng hết á.]

Tuy nói như vậy, nhưng cái giọng con nít nhẹ nhàng kia nghe không có miếng tang thương khổ sở gì cả.

Diêm Hàn "..."

Muốn tranh thủ hạng mục vận động để cộng điểm thì đừng mơ, nhưng đại ca cũng không phải người nhận hại vào mình, cậu đồng ý tham gia diễn văn nghệ, cũng sẽ diễn thật tốt, nhưng tương tự, thù lao cậu muốn có cũng phải cao.

[Muốn, muốn nhiêu điểm?]

"Đủ để mở một rương kho báu." Diêm Hàn nhe răng.

[Vậy là không được đâu...] Tiểu Ngũ run lá gan nói ["Thể" của anh còn thiếu tận hai mươi điểm!]

"Vậy em hẳn phải biết sau này đại hội thể thao nào anh cũng phải như thế này cả, không được tham gia theo ý mình nhỉ?" Diêm Hàn mỉm cười lên án "Anh của em am hiểu thể thao như vậy, em không cho anh tham gia đại hội thể thao, có khác gì cắt cánh diều hâu đâu chứ? Các em đã cắt cánh của anh rồi, còn muốn anh lấy điểm thành tựu thể thao à? Có biết nói lý không?"

[Ồ.]

Giọng Tiểu Ngũ lại đứng, nó cảm thấy Diêm Hàn nói như vậy cũng có lý lắm.

[Vậy em thương lượng với cấp trên lại hả?] Giọng con nít lộ ra chút do dự.

"Đi đi, anh chờ tin tốt của cưng." Diêm Hàn tiếp tục mỉm cười.

Tống cổ Tiểu Ngũ đi, cậu quay đầu tố khổ với anh Đại Lâm.

"Ông đây vốn là thứ bánh bao đen, không hiểu vì sao mà phải giả làm bánh bao trắng, bây giờ lại nói ông đây là bánh bao đen, không thể thi đua với đám bánh bao trắng, mẹ nó chứ... Cậu nói xem tôi trêu ai chọc ai."

Diêm Hàn buông tay, đúng là càng nói càng tức.

Lâm Kiến Lộc trầm mặc mà nghe, chờ cậu phát bực xong mới hỏi "Thi đại học xong là cậu có thể khôi phục thân phận bình thường sao?"



"Tiểu Ngũ nói như vậy." Diêm Hàn chống cằm trả lời.

"Vậy hệ thống của cậu định xử lý chuyện này như thế nào? Những người khác bây giờ còn chưa biết thân phận của cậu, đến lúc đó..."

"Này..."

Diêm Hàn thoáng sửng sốt, chuyện này đúng là cậu chưa nghĩ tới.

Tuy nói hoàn thành hết nhiệm vụ của hệ thống là có thể khôi phục tự do cho cậu, cậu cũng không cần che che giấu giấu giới tính của mình nữa, nhưng bây giờ trừ anh Đại Lâm, những bạn học khác đều cho rằng cậu là con gái.

Vậy sau này trở về thân phận thật phải làm sao đây?

Không nói người khác, chỉ là mấy người Ôn Giác Vinh Tần Tư Du, sau khi tốt nghiệp không có khả năng sẽ cắt đứt liên lạc.

Đến lúc đó chẳng lẽ muốn cậu trực tiếp nói cho bọn Ôn Giác Vinh biết, mình thật ra là con trai? Thế họ sẽ nghĩ như thế nào?

Hoặc là ngụy trang trước mặt bọn họ cả đời, chỉ cần là nơi có bạn cùng trường, cậu phải duy trì hình tượng con gái?!

Thật ra vấn đề này ban đầu Diêm Hàn có tò mò.

Chẳng qua lúc ấy mới đến đây, trạng thái của cậu hỏng bét, còn không tin mình có thể hoàn thành nhiệm vụ, cho nên không suy nghĩ nhiều như vậy.

Sau này cuộc sống đều bị học tập với Lâm Kiến Lộc lấp đầy, tuy rằng ngày qua ngày cảm thấy rất tin tưởng với tương lai của mình, nhưng lại quên mất cái hố này.

Diêm Hàn sửng sốt "Không được, phải hỏi lại Tiểu Ngũ."

Vì thế cậu điên cuồng gọi Tiểu Ngũ.

Lâm Kiến Lộc tiếp tục trầm mặc, hơi hơi mím môi, cũng lâm vào suy tư.

Thế nhưng không biết Tiểu Ngũ là chột dạ hay còn đang xin chỉ thị cấp trên, rất bận, Diêm Hàn kêu thế nào nó cũng không xuất hiện.

Đương nhiên, Diêm Hàn cảm thấy hơi nghiêng về khả năng thứ nhất.

Trước kia Tiểu Ngũ lúc nào cũng nói là đến kêu là đi, lúc này lại không xuất hiện, rất có khả năng là nó biết mình nổi nóng, cộng thêm đáp án câu cậu sắp hỏi cũng không được đẹp đẽ, cho nên không dám xuất hiện.

Diêm Hàn hay có dự cảm, tốt chưa chắc sẽ linh, nhưng xấu thì lúc nào cũng linh.

Giờ phút này cậu chẳng có dự cảm tốt lành gì, cảm thấy hệ thống chưa suy xét toàn diện chuyện sau khi mình hoàn thành nhiệm vụ.

"Có lẽ chuyện này vẫn còn cách khác." Lâm Kiến Lộc nói.

"Hở? Cách gì cơ?"

"Còn thời gian." Lâm Kiến Lộc hơi rũ mắt "Là còn cách."

Mặc kệ nói như thế nào, vẫn còn thời gian một năm rưỡi, đến lúc đó chuyện thành dạng gì cậu còn chưa biết được, thật sự không cần lo lắng quá sớm.

Diêm Hàn cảm thấy hắn nói có lý, bây giờ chuyện cần cậu nhọc lòng đã dủ nhiều.

Tham gia thi đấu không được cộng điểm, anh Diêm thấy hơi mất hứng, cậu dứt khoát không điền giấy báo danh nữa.

Lớp cũng không coi trọng chuyện báo danh này, cũng không có cưỡng chế báo danh, nhưng bị chọn tham gia cái "sexy dance nồng nàn hơi thở thanh xuân" kia thì ngày nào cũng phải tập luyện.

Đúng là rước khổ cho đại ca.

... Cũng không biết ai chọn bài này, vũ đạo thật sự rất sexy, cả bài đều phải vặn eo vặn mông vặn vai, còn phải nhảy nhót đi đội hình, phối hợp với tạo hình các bạn học đã chọn, sau mấy ngày, đại ca sắp hỏng người rồi.

Nhưng đã thỏa thuận với Tiểu Ngũ, chỉ cần lần văn nghệ này biểu hiện của cậu xuất sắc, tăng thêm nhiều sắc thái cho đại hội thể thao, thì có thể lấy một lần hai mươi điểm.

Cơ hội tới đây mà không tranh thủ thì phí quá.

Từ khi có kỹ năng sáng sáng cậu đã không cần cố ý luyện tập cho khoẻ mạnh nữa, đại hội thể thao kết thúc cậu còn định tăng cường độ học tập lên, cũng vì thế mà vứt bỏ thời gian vận động, mục "Thể" này không biết đến ngày tháng năm nào mới được một trăm điểm...



Căn cứ tâm thái có lẽ lại mở được thần kỹ gì đấy, sớm có thần kỹ sớm được lợi, Diêm Hàn cảm thấy mình vẫn nên cố gắng một phen.

Tâm lý này được xây lên, tuy rằng mỗi lần vặn cậu đều cảm thấy trong lòng ấm ức, nhưng cậu vẫn là đồng chí sáng nhất trong 24 đồng chí bị chọn tham gia.

"Tôi hy vọng mọi người có thể học tập bạn Nhan Hàm." Lớp trưởng dẫn đầu hoạt động luyện tập cho hay.

Lớp trưởng lớp mười dáng từa tựa Ôn Giác Vinh, nói chuyện cũng nhẹ nhàng dịu dàng, nói xong còn điệu đà xoay hai cái.

"Vặn như vậy nè, có cái gì mà ngại, tôi nói các cậu biết, động tác của các cậu rất là đẹp, nhưng mà cánh tay không thẳng, chân cũng nhảy không nổi, cực kỳ khó coi."

"Nào nào nào bạn Nhan Hàm, cậu đi lên đây, làm mẫu cho mọi người đi."

Diêm Hàn "..."

Được rồi, có lẽ đời người chính là như vậy, không có xấu hổ nhất, chỉ có xấu hổ hơn.

Lúc đầu cậu còn tưởng ca khúc loại này cậu chắc chắn nhảy không nổi, nhưng hiển nhiên cậu đã quên mất kỹ năng chuyên môn âm nhạc của mình, hơn nữa mấy hôm nay cậu vẫn duy trì thói quen lao động cần cù thật thà, kỹ năng chuyên môn âm nhạc thậm chí còn tăng một cấp mà chẳng hay!

Bây giờ cậu không chỉ có thể tự động lắc lư thân thể theo nhạc, trong người có thêm kỹ năng thân kiều thể nhuyễn, trông lại càng thêm đẹp...

Nghĩ như vậy, âm nhạc vang lên, Diêm Hàn nhảy theo động tác đã được học.

Động tác của cậu rất chuẩn, thậm chí còn rất có lực, giơ tay nhấc chân còn hận không thể làm ra tiếng gió, nhưng cố tình lại không cho người ta cảm giác quá mạnh mẽ —— Cơ thể của cậu hoàn toàn dung hợp với nhạc nền, quả thật còn khí phái hơn lúc tập mẫu trước mặt cả trường.

Không sai, từ khi khai giảng, các đàn anh đàn chị lên năm ba không có thời gian tập mẫu nữa, nhà trường tự động thay đổi một loạt thành viên trong đội tập mẫu.

Vốn dĩ đội tập mẫu chỉ có thể chọn trong số học sinh năm hai, Diêm Hàn là tình huống đặc biệt nên mới tham gia trước một năm, nhưng không cần biết như thế nào, bây giờ cậu là người tập mẫu có kinh nghiệm nhất, thầy tổ chức thể dục giữa giờ không chịu cho cậu quay lưng về phía các bạn học, mà mãnh liệt yêu cầu cậu quay người lại, tập chính diện.

Cho nên mỗi lần tập thể dục giữa giờ Diêm Hàn đều phải đối mặt với học sinh cả trường.

Trừ thứ hai phải chào cờ, từ thứ ba đến thứ sáu mỗi buổi sáng cuối tiết hai đều có thể chiêm ngưỡng nhan sắc của giáo hoa, hiển nhiên trong lúc vô ý các bạn học có thêm động lực để tập thể dục giữa giờ.

Theo lời của thầy tổ chức, từ khi Diêm Hàn chuyển sang tập chính diện, số lượng học sinh trốn tập thể dục giữa giờ giảm đi nhiều.

Trước kia rất nhiều người chỉ tập cho có, nhưng bởi vì Diêm Hàn đứng ở trên làm tấm gương tốt, các bạn học cũng vui vẻ tập theo, hiệu suất tập thể dục giữa giờ được kéo lên một mảng lớn.

......

Tuy rằng Diêm Hàn cảm thấy thầy nói điêu.

Tuy cậu cũng cảm thấy mình đẹp, nhưng đài tập mẫu cao như vậy, mọi người lại cách nhau xa như vậy, sao mà thấy được...

Nhưng mà có rất nhiều người thích xem cậu nhảy nhót, là có thật.

Chuyện này hẳn phải bắt đầu từ lúc tập sexy dance.

Một đêm trước đại hội thể thao, mỗi lớp đều sẽ tìm vị trí ở sân vận động hay sân thể dục lớn để tập luyện.

Mà làm người đã từng lên TV, vũ đạo kinh người của giáo hoa đã lan truyền trong trường, vậy nên nghe nói lần này Nhan Hàm cũng tham gia đội ngũ văn nghệ lớp mười, còn có không ít người đến chỗ lớp mười tập luyện để hỏi thăm.

Mỗi khi hỏi thăm xong là sẽ có lượng lớn người vọt tới đây hóng chuyện, không chờ Diêm Hàn có ý kiến, lớp trưởng đương nhiệm của cậu đã sắp tức điên.

—— Cũng không phải lớp trưởng sợ người ta xem giáo hoa lớp bọn họ, sự thật là... Theo cách nói của lớp trưởng "Trước khi đại hội thể thao bắt đầu tiết mục của chúng ta chính là bí mật! Là bí mật! Để tung đòn sát thủ đấy!"

Nhưng rất đáng tiếc, vì có Diêm Hàn tham dự, bí mật này của cậu ta che giấu không thành công.

......

Thiệt là thảm.

Ngoài chuyện nhảy múa, bởi vì vẻ ngoài xuất chúng Diêm Hàn lại bị chọn đi cầm cờ, thỉnh thoảng lại bị gọi đi họp, còn phải đi tập đội ngũ hình vuông với lớp...

Vì thế lần đầu tiên trong đời, đại ca không thích đại hội thể thao đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook