Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 13
Quản Hồng Y
01/02/2022
Đừng nhìn Diêm Hàn học dở, từ bé cậu đã luyện chữ đẹp, không phải kiểu chữ Khải cũng không phải kiểu chữ Hành, dáng chữ tròn trịa nhưng rất phổ biến trên mạng.
Cậu chỉ cảm thấy dáng chữ này đẹp, cũng dễ viết, liền bắt chước theo, sau nhiều năm liền hình thành kiểu chữ lai tạp như bây giờ.
Vậy mà có người kêu đẹp?
... Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm chính là đại ca không lộ mặt cũng không lộ váy, tại sao vẫn có người nói cậu là con gái!
Diêm Hàn bắt đầu hoài nghi mình đã bị nguyền rủa.
Số người xem cùng làn đạn trong ba tiếng lưng chừng giữa một trăm với hai trăm, tuy rằng không nhiều, nhưng tổng hợp nhiệt độ xong cũng được mấy ngàn.
So với nhiệt độ của những streamer khác chính là chín trâu mất một sợi lông, bất quá đây là một khởi đầu tốt đẹp, chứng minh có người xem cái thứ này của cậu.
Có chút động lực rồi, Diêm Hàn trước tiên chạy vào nhà vệ sinh xả nước tiểu, tiếp theo lại ngồi xuống học Tiếng Anh.
Cái này gọi là tự nhiên xã hội phối hợp, học tập không biết mệt mỏi.
Đại não của cậu đã học ba tiếng môn tự nhiên, lúc này tốc độ phản ứng đã không được như trước, không bằng thừa dịp nhét chút xã hội vào.
Mà Tiếng Anh cũng là một trong những môn Diêm Hàn không thích nhất.
Con người cậu từ bé đã có một tật xấu, vĩnh viễn không thuộc nổi từ đơn.
Nếu nói không đủ dụng tâm, thì cũng có, nếu nói chỉ số thông minh không đủ dùng, Diêm Hàn cũng nhận, tóm lại chính là học mãi không thuộc, liền buông bỏ giãy giụa.
Đại ca dứt khoát từ bỏ môn học này, dù sao mấy môn khác cậu học cũng không tốt, tệ hại toàn tập.
Bất quá hiện tại nếu học lại một lần, Diêm Hàn vẫn phải trông cậy vào mấy môn này để kiếm cơm, chỉ có thể lau khô nước mắt, lần nữa lên đường.
Khóa học trên hệ thống livestream học bá lần nữa phát huy tác dụng, bên trong có một tiết dạy phương pháp học Tiếng Anh, nói là dưới tình huống không đủ thời gian, thay vì học từ đơn, không bằng học luôn đoạn văn.
Vừa có thể trau dồi cảm giác vừa có thể nhớ từ đơn, chỉ cần đọc đoạn văn đó làu làu rồi lại luyện viết chính tả, dần dần sẽ nhớ được các từ đơn trong bài.
Diêm Hàn cảm thấy khóa học này rất có lý, nhớ năm đó cậu vì không nhớ từ đơn mới từ bỏ môn học này, tuy nói từ đơn là cơ sở của hệ thống ngôn ngữ, nhưng cũng chỉ là một bộ phận thôi mà!
Lật sách Tiếng Anh ra, cậu định đọc thầm từ bài đầu tiên, đọc đến khi không cần nhìn vẫn có thể đọc làu làu mới thôi.
Hơn nữa, mỗi bài dường như không dài lắm, cho nên Diêm Hàn tự đặt cho mình một mục tiêu rất khó khăn, chính là mỗi ngày đều phải ôn tập đoạn văn trước, rồi mới ôn thêm một đoạn mới.
Nhưng mục tiêu vô cùng to lớn, mỗi bước đi chính là thảm gai.
—— Rất nhiều từ đơn Diêm Hàn không biết, ngữ pháp cấu trúc cũng dốt đặt cán mai, cậu chỉ có thể tra từng từ một, tra cách phiên dịch tra cách phát âm, rồi mới phiên dịch nguyên một câu, quá trình vô cùng gian truân, nhưng tiến trình cũng tương đối thong thả.
Lúc người xem livestream phát hiện việc cậu làm, làn đạn lại lần nữa chạy tới, có người phun cậu nói cậu thất học, đến từ đơn cơ bản cũng chẳng biết.
Nhưng càng nhiều người bội phục cậu nghiêm túc cùng kiên nhẫn.
Tra hết một đoạn văn cũng phải tốn một hai tiếng, hơn nữa đọc thầm cùng ghi nhớ cũng rất tốn tinh lực, người bình thường quả thật không làm được như cậu.
Cho nên Diêm Hàn không chỉ tăng thêm 19 fan, còn thu được một ít phần thưởng.
Nhưng bây giờ cậu không rảnh nhìn điện thoại, hoàn toàn không biết tình huống này.
Học mãi đến mười một mười hai giờ tối, nhớ được vài đoạn văn, lại viết xong bài tập, Diêm Hàn rốt cuộc cũng học xong phần đầu tiên của sách giáo khoa.
Tuy còn chưa thuần thục lắm, nhưng sáng mai lại ôn thêm một lần hẳn sẽ ổn thôi.
Lại hoạt động gân cốt một chút, Diêm Hàn đang định học thêm một môn rồi lại đi ngủ, nhưng Tiểu Ngũ lại cầm cây chùy bự xuất hiện.
"Thức đêm lâu dài ký chủ sẽ bị mất cân bằng nội tiết tố, xuất hiện bệnh trạng rụng tóc, hệ thống kiến nghị anh lập tức rửa mặt đi ngủ."
Diêm Hàn chớp chớp mắt, kỳ thật cậu cũng đã mệt, mai còn phải dậy sớm nữa.
Quan trọng nhất... Thân là một thợ cắt tóc cũng coi như kiến thức rộng rãi, không có ai biết rõ sự khủng bố của rụng tóc hơn cậu!
Cậu không chống đối, nghe theo kiến nghị của Tiểu Ngũ, nhờ nó tắt livestream, rồi đi rửa mặt bò lên giường.
Cường độ hoạt động ngày hôm nay quá lớn, đặc biệt còn dùng não quá độ, ngã vào giường chẳng bao lâu Diêm Hàn đã ngủ.
Sáng hôm sau lại bị Tiểu Ngũ đánh thức.
"Đừng quấy, để anh ngủ một lát." Diêm Hàn còn mơ mơ màng màng nói, đợi tới lúc phản ứng lại nhìn đồng hồ, 6 giờ 40, giờ còn không dậy đi học sẽ đến muộn, lúc này mới bừng tĩnh ngồi dậy.
Mép giường của cậu, em gái ngực bự xách theo một cái chùy, một tay chống nạnh, hung thần ác sát mà nhìn cậu.
Diêm Hàn lại mộng bức.
"Em... lại làm sao?"
"Rất đáng buồn mà thông báo cho anh, ký chủ anh liên tục thức đêm..."
Diêm Hàn trong lòng lộp bộp một tiếng "Làm sao?"
"Vì liên tục thức đêm trên mặt anh đã nổi một cục mụn!" Tiểu Ngũ nói nói còn vô cùng kích động, chùy bự trong tay quơ qua quơ lại "Nếu cứ như vậy anh chắc chắn sẽ bị trừ điểm, trừ điểm!"
Diêm Hàn:???
Xốc chăn xuống giường, cố ý đi nhìn gương, làn da trên mặt vẫn mịn màng như cũ, trắng trẻo sạch sẽ.
Tìm kiếm nửa ngày, mới tìm thấy cái mụn đo đỏ trên lông mày bên phải.
Mới vừa nổi lên, còn chưa kịp nhú đầu, còn hợp nhất một thể với lông mày... Này cũng ảnh hưởng được nhan sắc của ông?!
[Cho nên Tiểu Ngũ hiện tại chỉ cảnh cáo anh.] Tiểu Ngũ lại quay về trong đầu [Anh chỉ hên thôi, lần tới á... Hừ hừ.]
"..."
Cho nên em nhìn mặt chỉ nhìn có mụn hay không thôi sao? Mặt đỏ là sinh lý không thể trừ điểm, còn mặt đen sẽ bị trừ điểm?!
Này còn nói lý hay không!
Cái này anh Diêm không phục.
"Dựa theo cách nói của em thì mọc một cái mụn là phải trừ điểm, vậy thì đến bao giờ anh mới đạt được thành tựu 'Mỹ', dù sao bây giờ ông cũng thịnh thế mỹ nhan rồi!"
[Cái này phải xem ký chủ có chịu nỗ lực không thôi.] Tiểu Ngũ còn phẫn nộ hơn cả cậu [Đến thế giới này mấy ngày rồi, anh đã đắp mặt nạ chưa? Có nâng cơ mặt chưa? Có tập thể dục chưa?]
Diêm Hàn "..."
Mặt nạ thì không nói, nâng cơ mặt là cái gì cơ?
Tiểu Ngũ [Đi tập thể hình chưa? Chú ý uống nước ăn trái cây chưa? Kem dưỡng da kem dưỡng mắt... Mỗi ngày anh ra cửa cũng không bôi, còn không biết xấu hổ đến đòi điểm em?!]
Diêm Hàn "..."
Dưới sự chất vấn như súng liên thanh của Tiểu Ngũ, Diêm Hàn rén.
Được thôi, mấy cái này cậu chưa có làm.
Không có thời gian nói nhiều, vội vàng rửa mặt xong, lại nhịn đau mang váy đồng phục vào, Diêm Hàn cất bước chạy đến khu dạy học.
Một tuần mới cứ như vậy là bắt đầu.
Không khí buổi sáng mát lạnh sảng khoái, làm đại não buồn ngủ dần dần thanh tỉnh.
Một đường chạy vội dưới ánh nắng đầu ngày, chính là thanh xuân phóng khoáng vô tư, trong lòng Diêm Hàn không khỏi sinh ra một trận vui sướng.
Nhưng cũng may mắn, Tiểu Ngũ kịp thời gọi cậu dạy, lần này chưa đến 7 giờ 15 cậu đã đến phòng học.
Các bạn học lớp mười bảy mới sáng sớm đã tràn trề sức sống, một đám theo thường lệ đi sớm chép bài tập, những người khác tụm lại ăn sáng, đùa giỡn, thế nên lúc chủ nhiệm vào phòng lớp vẫn còn đang ríu rít.
Đại hội động viên tuần trước trở thành gió thoảng mây bay, chủ nhiệm lớp dứt khoát gọi lớp trưởng với lớp phó học tập lên, phê bình ngay trước lớp, bởi vì một người không quản lý được kỷ luật, một người không quản lý được thái độ học tập.
Chỉ là mọi người đều là người trưởng thành, còn là bạn học với nhau, cùng ăn cùng ngồi, nào dễ quản như vậy.
Một lớp kèm như lớp mười bảy tuyệt đại đa số là học sinh yếu kém, ngày thường trước mặt giáo viên thì còn ra hình ra dạng, giáo viên đi rồi còn ai nghe cán bộ lớp làm gì.
Cán bộ lớp này cũng rất nghẹn khuất.
Cảm khái một lúc, cũng không thèm nghe thầy chủ nhiệm béo mắng người, lúc đối phương nổi bão Diêm Hàn chỉ yên lặng ngồi ôn bài Tiếng Anh.
Cánh tay cậu bị thương, đến phòng y tế đi vệ sinh lại càng đường hoàng, trong lòng không khẩn trương nên bàng quang không có nước tiểu, nguyên một buổi sáng cậu đều ngồi tại chỗ học bài, chỉ có lúc tập thể dục giữa giờ mới xuống lầu.
Định lực của cậu nhiều hơn đám học sinh đang trong tuổi dậy thì nhiều, đặt mình trong hoàn cảnh ồn ào của lớp mười bảy cũng không chịu mấy ảnh hưởng.
Nhưng ngẫu nhiên ngẩng đầu cậu vẫn thấy có vài người nhìn mình, có nam có nữ, cậu vừa nhấc đầu liền nhìn đi chỗ khác, điểm này làm Diêm Hàn có chút khó hiểu.
Còn Ôn Giác Vinh thì không ngồi yên được, hết tiết là chạy đến tìm cậu, lúc đầu là tới quấy rầy, nhưng Diêm Hàn không để ý.
Sau lại thấy Diêm Hàn thật sự không chú ý đến mình, cậu ta cũng không mất hứng, cứ tan tiết là cầm đề chạy tới, tiện hề hề đá đít Hầu Tử ngồi trước mặt Diêm Hàn đi, cưỡi ngược ghế để đề trên bàn Diêm Hàn, nhờ cậu giảng cho vài câu.
Diêm Hàn không quan tâm mấy người cắn víu đùa giỡn, nhưng có người muốn tìm cậu học chung, cậu sẽ không từ chối.
Thậm chí còn hỏi gì đáp nấy, chẳng sợ giai đoạn hiện tại vẫn có vài thứ cậu không hiểu, nhưng chỉ cần đụng trúng đề lạ, cậu sẽ nhớ kỹ rồi nghiên cứu, đến khi tìm ra cách giải chính xác mới thôi.
Ôn Giác Vinh dán cậu như vậy, những người khác cũng nhìn thấy.
"Tôi nói này Ôn Giác Vinh, sao cậu tiện dữ vậy, người ta không để ý cậu cậu cứ dán lấy làm cái gì?"
"Đúng đó, người ta có rảnh còn phải đi dính học bá mà, cậu đừng có mặt dày như vậy nữa."
Hai nữ sinh ngồi hàng sau nói như thế.
Lớp rất loạn, nhưng giọng nói của hai nhỏ lại rất vang dội.
Ôn Giác Vinh tính tình tốt, trong lớp nhân duyên cũng được, người dạng nào cậu ta cũng có thể đối thoại, nói cậu ta mặt dày thế này thế kia, mọi người bình thường cũng hay đùa giỡn như vậy.
Này đặt ở tình huống bình thường thì không có gì.
Nhưng hai người họ bây giờ là muốn nhằm vào Diêm Hàn.
Ôn Giác Vinh cười hòa giải "Nói gì đấy, tôi cứ thích dán anh Nhan đấy thì làm sao, anh Nhan cũng cho tôi dán mà, anh nhỉ?"
Diêm Hàn không lên tiếng.
Tiết bốn là tiết thể dục, mắt nhìn sắp phải đi sân vận động, phản ứng mấy người râu ria không bằng nhanh nhanh giải cho xong đề này, ai nói cái gì cậu cùng làm như không nghe không thấy.
Túm Ôn Giác Vinh một cái, kéo lực chú ý của cậu ta về, đẩy tờ giấy qua giảng đề cho cậu ta.
"Tôi biết rồi, cậu xem chỗ này..."
Ôn Giác Vinh "Trời má, đề này mà anh cũng giải được á? Anh cũng lợi hại thật!"
......
Bị làm lơ hai nữ sinh kia có nói tiếp cũng thấy chán, nói trước khịa sau, là ai gây sự trước nhìn vào là biết, thay vì lý luận lại, Diêm Hàn làm lơ như vậy bọn họ càng thêm vả mặt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đứng dậy đi ra ngoài.
"Hồi trước không phải con nhỏ Nhan Hàm đó ngu lắm sao, tại sao Lâm Kiến Lộc cũng...!"
"Nhắc mới nhớ, hình như hồi trước nó chọc trúng chị Tĩnh... Đi, chúng ta đi tìm chị Tĩnh!"
Chị Tĩnh chính là Vu Tĩnh lớp mười tám, lần trước Diêm Hàn làm nó mất mặt, nó còn đang tìm cách trả thù đây.
Lúc trên sân thể dục tụi nó cũng không tin Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc có quan hệ gì đó, chỉ nghĩ Lâm Kiến Lộc muốn nhờ cậu lên làm mẫu tập.
Không ngờ vừa qua một cái cuối tuần, ảnh chụp hai người bọn họ đến nhà ăn ăn cơm đã tung bay trên diễn đàn!
Không thể không nói, lúc nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, ngay cả Vu Tĩnh cũng suýt chút nữa là rớt cái tròng mắt ra ngoài!
Tuy rằng học tra bọn họ khinh thường, không muốn kết bạn với học bá, nhưng Lâm Kiến Lộc hiển nhiên không thể đánh đồng với đám học bá kia.
Đầu tiên là diện mạo soái chết người của đối phương, bao thiếu nam thiếu nữ si mê khuôn mặt đó, huống chi gia thế nhân phẩm, lời nói cử chỉ của đối phương đều lộ ra một cổ thân sĩ, ai mà không thích người như vậy?
Nguyên bản là do hình tượng nam thần cao lãnh, Lâm Kiến Lộc chưa từng có "scandal" với ai, bị người thổ lộ đều lễ phép từ chối, cho nên nữ sinh cả trường đều cho rằng học bá không muốn yêu đương, thời gian dài cũng không còn nữ sinh nào muốn theo đuổi hắn nữa.
Nhưng hiện tại chuyện là thế nào!
Vì sao Lâm Kiến Lộc lại cùng một nữ sinh đi nhà ăn! Còn mua trà sữa cho nó?!
Chỗ này không thể không chèn một câu, không biết xuất phát từ đâu, mà từ buổi sáng hôm nay không ai hỏi han gì đến trà sữa Đóa Mễ, nhưng hết nam sinh đến nữ sinh, trên bàn ai cũng để một cốc trà sữa Đóa Mễ thật lớn.
Về lại đề tài cũ, hai nữ sinh kia vừa định sang lớp bên cạnh, còn chưa kịp ra tới cửa, cửa phòng học liền xuất hiện một bóng dáng cao lớn, hai nữ sinh kia suýt chút nữa thì va trúng.
Nam sinh cắt đầu đinh cao to, mang đồng phục đánh bóng rổ, một thân tràn ngập hơi thở dương quang, còn có hormone giống đực bay đầy trời, đúng thật là Ngụy Ninh Hâm lớp mười tám.
Trời lạnh mà Ngụy Ninh Hâm lại lộ cánh tay lộ đùi, hai nữ sinh sắp va vào cậu ta không khỏi đở bừng cả mặt.
Cứ chơi với Vu Tĩnh là đều biết Ngụy Ninh Hâm.
Một nữ sinh trong đó cho rằng cậu ta tới tìm mình, tỏ thái độ nóng bỏng mà hỏi cậu ta "Cậu tới lớp bọn mình làm gì?"
Chỉ nghe Ngụy Ninh Hâm trả lời rằng "Tôi tìm Nhan Hàm lớp các cậu."
Cậu chỉ cảm thấy dáng chữ này đẹp, cũng dễ viết, liền bắt chước theo, sau nhiều năm liền hình thành kiểu chữ lai tạp như bây giờ.
Vậy mà có người kêu đẹp?
... Đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm chính là đại ca không lộ mặt cũng không lộ váy, tại sao vẫn có người nói cậu là con gái!
Diêm Hàn bắt đầu hoài nghi mình đã bị nguyền rủa.
Số người xem cùng làn đạn trong ba tiếng lưng chừng giữa một trăm với hai trăm, tuy rằng không nhiều, nhưng tổng hợp nhiệt độ xong cũng được mấy ngàn.
So với nhiệt độ của những streamer khác chính là chín trâu mất một sợi lông, bất quá đây là một khởi đầu tốt đẹp, chứng minh có người xem cái thứ này của cậu.
Có chút động lực rồi, Diêm Hàn trước tiên chạy vào nhà vệ sinh xả nước tiểu, tiếp theo lại ngồi xuống học Tiếng Anh.
Cái này gọi là tự nhiên xã hội phối hợp, học tập không biết mệt mỏi.
Đại não của cậu đã học ba tiếng môn tự nhiên, lúc này tốc độ phản ứng đã không được như trước, không bằng thừa dịp nhét chút xã hội vào.
Mà Tiếng Anh cũng là một trong những môn Diêm Hàn không thích nhất.
Con người cậu từ bé đã có một tật xấu, vĩnh viễn không thuộc nổi từ đơn.
Nếu nói không đủ dụng tâm, thì cũng có, nếu nói chỉ số thông minh không đủ dùng, Diêm Hàn cũng nhận, tóm lại chính là học mãi không thuộc, liền buông bỏ giãy giụa.
Đại ca dứt khoát từ bỏ môn học này, dù sao mấy môn khác cậu học cũng không tốt, tệ hại toàn tập.
Bất quá hiện tại nếu học lại một lần, Diêm Hàn vẫn phải trông cậy vào mấy môn này để kiếm cơm, chỉ có thể lau khô nước mắt, lần nữa lên đường.
Khóa học trên hệ thống livestream học bá lần nữa phát huy tác dụng, bên trong có một tiết dạy phương pháp học Tiếng Anh, nói là dưới tình huống không đủ thời gian, thay vì học từ đơn, không bằng học luôn đoạn văn.
Vừa có thể trau dồi cảm giác vừa có thể nhớ từ đơn, chỉ cần đọc đoạn văn đó làu làu rồi lại luyện viết chính tả, dần dần sẽ nhớ được các từ đơn trong bài.
Diêm Hàn cảm thấy khóa học này rất có lý, nhớ năm đó cậu vì không nhớ từ đơn mới từ bỏ môn học này, tuy nói từ đơn là cơ sở của hệ thống ngôn ngữ, nhưng cũng chỉ là một bộ phận thôi mà!
Lật sách Tiếng Anh ra, cậu định đọc thầm từ bài đầu tiên, đọc đến khi không cần nhìn vẫn có thể đọc làu làu mới thôi.
Hơn nữa, mỗi bài dường như không dài lắm, cho nên Diêm Hàn tự đặt cho mình một mục tiêu rất khó khăn, chính là mỗi ngày đều phải ôn tập đoạn văn trước, rồi mới ôn thêm một đoạn mới.
Nhưng mục tiêu vô cùng to lớn, mỗi bước đi chính là thảm gai.
—— Rất nhiều từ đơn Diêm Hàn không biết, ngữ pháp cấu trúc cũng dốt đặt cán mai, cậu chỉ có thể tra từng từ một, tra cách phiên dịch tra cách phát âm, rồi mới phiên dịch nguyên một câu, quá trình vô cùng gian truân, nhưng tiến trình cũng tương đối thong thả.
Lúc người xem livestream phát hiện việc cậu làm, làn đạn lại lần nữa chạy tới, có người phun cậu nói cậu thất học, đến từ đơn cơ bản cũng chẳng biết.
Nhưng càng nhiều người bội phục cậu nghiêm túc cùng kiên nhẫn.
Tra hết một đoạn văn cũng phải tốn một hai tiếng, hơn nữa đọc thầm cùng ghi nhớ cũng rất tốn tinh lực, người bình thường quả thật không làm được như cậu.
Cho nên Diêm Hàn không chỉ tăng thêm 19 fan, còn thu được một ít phần thưởng.
Nhưng bây giờ cậu không rảnh nhìn điện thoại, hoàn toàn không biết tình huống này.
Học mãi đến mười một mười hai giờ tối, nhớ được vài đoạn văn, lại viết xong bài tập, Diêm Hàn rốt cuộc cũng học xong phần đầu tiên của sách giáo khoa.
Tuy còn chưa thuần thục lắm, nhưng sáng mai lại ôn thêm một lần hẳn sẽ ổn thôi.
Lại hoạt động gân cốt một chút, Diêm Hàn đang định học thêm một môn rồi lại đi ngủ, nhưng Tiểu Ngũ lại cầm cây chùy bự xuất hiện.
"Thức đêm lâu dài ký chủ sẽ bị mất cân bằng nội tiết tố, xuất hiện bệnh trạng rụng tóc, hệ thống kiến nghị anh lập tức rửa mặt đi ngủ."
Diêm Hàn chớp chớp mắt, kỳ thật cậu cũng đã mệt, mai còn phải dậy sớm nữa.
Quan trọng nhất... Thân là một thợ cắt tóc cũng coi như kiến thức rộng rãi, không có ai biết rõ sự khủng bố của rụng tóc hơn cậu!
Cậu không chống đối, nghe theo kiến nghị của Tiểu Ngũ, nhờ nó tắt livestream, rồi đi rửa mặt bò lên giường.
Cường độ hoạt động ngày hôm nay quá lớn, đặc biệt còn dùng não quá độ, ngã vào giường chẳng bao lâu Diêm Hàn đã ngủ.
Sáng hôm sau lại bị Tiểu Ngũ đánh thức.
"Đừng quấy, để anh ngủ một lát." Diêm Hàn còn mơ mơ màng màng nói, đợi tới lúc phản ứng lại nhìn đồng hồ, 6 giờ 40, giờ còn không dậy đi học sẽ đến muộn, lúc này mới bừng tĩnh ngồi dậy.
Mép giường của cậu, em gái ngực bự xách theo một cái chùy, một tay chống nạnh, hung thần ác sát mà nhìn cậu.
Diêm Hàn lại mộng bức.
"Em... lại làm sao?"
"Rất đáng buồn mà thông báo cho anh, ký chủ anh liên tục thức đêm..."
Diêm Hàn trong lòng lộp bộp một tiếng "Làm sao?"
"Vì liên tục thức đêm trên mặt anh đã nổi một cục mụn!" Tiểu Ngũ nói nói còn vô cùng kích động, chùy bự trong tay quơ qua quơ lại "Nếu cứ như vậy anh chắc chắn sẽ bị trừ điểm, trừ điểm!"
Diêm Hàn:???
Xốc chăn xuống giường, cố ý đi nhìn gương, làn da trên mặt vẫn mịn màng như cũ, trắng trẻo sạch sẽ.
Tìm kiếm nửa ngày, mới tìm thấy cái mụn đo đỏ trên lông mày bên phải.
Mới vừa nổi lên, còn chưa kịp nhú đầu, còn hợp nhất một thể với lông mày... Này cũng ảnh hưởng được nhan sắc của ông?!
[Cho nên Tiểu Ngũ hiện tại chỉ cảnh cáo anh.] Tiểu Ngũ lại quay về trong đầu [Anh chỉ hên thôi, lần tới á... Hừ hừ.]
"..."
Cho nên em nhìn mặt chỉ nhìn có mụn hay không thôi sao? Mặt đỏ là sinh lý không thể trừ điểm, còn mặt đen sẽ bị trừ điểm?!
Này còn nói lý hay không!
Cái này anh Diêm không phục.
"Dựa theo cách nói của em thì mọc một cái mụn là phải trừ điểm, vậy thì đến bao giờ anh mới đạt được thành tựu 'Mỹ', dù sao bây giờ ông cũng thịnh thế mỹ nhan rồi!"
[Cái này phải xem ký chủ có chịu nỗ lực không thôi.] Tiểu Ngũ còn phẫn nộ hơn cả cậu [Đến thế giới này mấy ngày rồi, anh đã đắp mặt nạ chưa? Có nâng cơ mặt chưa? Có tập thể dục chưa?]
Diêm Hàn "..."
Mặt nạ thì không nói, nâng cơ mặt là cái gì cơ?
Tiểu Ngũ [Đi tập thể hình chưa? Chú ý uống nước ăn trái cây chưa? Kem dưỡng da kem dưỡng mắt... Mỗi ngày anh ra cửa cũng không bôi, còn không biết xấu hổ đến đòi điểm em?!]
Diêm Hàn "..."
Dưới sự chất vấn như súng liên thanh của Tiểu Ngũ, Diêm Hàn rén.
Được thôi, mấy cái này cậu chưa có làm.
Không có thời gian nói nhiều, vội vàng rửa mặt xong, lại nhịn đau mang váy đồng phục vào, Diêm Hàn cất bước chạy đến khu dạy học.
Một tuần mới cứ như vậy là bắt đầu.
Không khí buổi sáng mát lạnh sảng khoái, làm đại não buồn ngủ dần dần thanh tỉnh.
Một đường chạy vội dưới ánh nắng đầu ngày, chính là thanh xuân phóng khoáng vô tư, trong lòng Diêm Hàn không khỏi sinh ra một trận vui sướng.
Nhưng cũng may mắn, Tiểu Ngũ kịp thời gọi cậu dạy, lần này chưa đến 7 giờ 15 cậu đã đến phòng học.
Các bạn học lớp mười bảy mới sáng sớm đã tràn trề sức sống, một đám theo thường lệ đi sớm chép bài tập, những người khác tụm lại ăn sáng, đùa giỡn, thế nên lúc chủ nhiệm vào phòng lớp vẫn còn đang ríu rít.
Đại hội động viên tuần trước trở thành gió thoảng mây bay, chủ nhiệm lớp dứt khoát gọi lớp trưởng với lớp phó học tập lên, phê bình ngay trước lớp, bởi vì một người không quản lý được kỷ luật, một người không quản lý được thái độ học tập.
Chỉ là mọi người đều là người trưởng thành, còn là bạn học với nhau, cùng ăn cùng ngồi, nào dễ quản như vậy.
Một lớp kèm như lớp mười bảy tuyệt đại đa số là học sinh yếu kém, ngày thường trước mặt giáo viên thì còn ra hình ra dạng, giáo viên đi rồi còn ai nghe cán bộ lớp làm gì.
Cán bộ lớp này cũng rất nghẹn khuất.
Cảm khái một lúc, cũng không thèm nghe thầy chủ nhiệm béo mắng người, lúc đối phương nổi bão Diêm Hàn chỉ yên lặng ngồi ôn bài Tiếng Anh.
Cánh tay cậu bị thương, đến phòng y tế đi vệ sinh lại càng đường hoàng, trong lòng không khẩn trương nên bàng quang không có nước tiểu, nguyên một buổi sáng cậu đều ngồi tại chỗ học bài, chỉ có lúc tập thể dục giữa giờ mới xuống lầu.
Định lực của cậu nhiều hơn đám học sinh đang trong tuổi dậy thì nhiều, đặt mình trong hoàn cảnh ồn ào của lớp mười bảy cũng không chịu mấy ảnh hưởng.
Nhưng ngẫu nhiên ngẩng đầu cậu vẫn thấy có vài người nhìn mình, có nam có nữ, cậu vừa nhấc đầu liền nhìn đi chỗ khác, điểm này làm Diêm Hàn có chút khó hiểu.
Còn Ôn Giác Vinh thì không ngồi yên được, hết tiết là chạy đến tìm cậu, lúc đầu là tới quấy rầy, nhưng Diêm Hàn không để ý.
Sau lại thấy Diêm Hàn thật sự không chú ý đến mình, cậu ta cũng không mất hứng, cứ tan tiết là cầm đề chạy tới, tiện hề hề đá đít Hầu Tử ngồi trước mặt Diêm Hàn đi, cưỡi ngược ghế để đề trên bàn Diêm Hàn, nhờ cậu giảng cho vài câu.
Diêm Hàn không quan tâm mấy người cắn víu đùa giỡn, nhưng có người muốn tìm cậu học chung, cậu sẽ không từ chối.
Thậm chí còn hỏi gì đáp nấy, chẳng sợ giai đoạn hiện tại vẫn có vài thứ cậu không hiểu, nhưng chỉ cần đụng trúng đề lạ, cậu sẽ nhớ kỹ rồi nghiên cứu, đến khi tìm ra cách giải chính xác mới thôi.
Ôn Giác Vinh dán cậu như vậy, những người khác cũng nhìn thấy.
"Tôi nói này Ôn Giác Vinh, sao cậu tiện dữ vậy, người ta không để ý cậu cậu cứ dán lấy làm cái gì?"
"Đúng đó, người ta có rảnh còn phải đi dính học bá mà, cậu đừng có mặt dày như vậy nữa."
Hai nữ sinh ngồi hàng sau nói như thế.
Lớp rất loạn, nhưng giọng nói của hai nhỏ lại rất vang dội.
Ôn Giác Vinh tính tình tốt, trong lớp nhân duyên cũng được, người dạng nào cậu ta cũng có thể đối thoại, nói cậu ta mặt dày thế này thế kia, mọi người bình thường cũng hay đùa giỡn như vậy.
Này đặt ở tình huống bình thường thì không có gì.
Nhưng hai người họ bây giờ là muốn nhằm vào Diêm Hàn.
Ôn Giác Vinh cười hòa giải "Nói gì đấy, tôi cứ thích dán anh Nhan đấy thì làm sao, anh Nhan cũng cho tôi dán mà, anh nhỉ?"
Diêm Hàn không lên tiếng.
Tiết bốn là tiết thể dục, mắt nhìn sắp phải đi sân vận động, phản ứng mấy người râu ria không bằng nhanh nhanh giải cho xong đề này, ai nói cái gì cậu cùng làm như không nghe không thấy.
Túm Ôn Giác Vinh một cái, kéo lực chú ý của cậu ta về, đẩy tờ giấy qua giảng đề cho cậu ta.
"Tôi biết rồi, cậu xem chỗ này..."
Ôn Giác Vinh "Trời má, đề này mà anh cũng giải được á? Anh cũng lợi hại thật!"
......
Bị làm lơ hai nữ sinh kia có nói tiếp cũng thấy chán, nói trước khịa sau, là ai gây sự trước nhìn vào là biết, thay vì lý luận lại, Diêm Hàn làm lơ như vậy bọn họ càng thêm vả mặt.
Hai người liếc mắt nhìn nhau rồi đứng dậy đi ra ngoài.
"Hồi trước không phải con nhỏ Nhan Hàm đó ngu lắm sao, tại sao Lâm Kiến Lộc cũng...!"
"Nhắc mới nhớ, hình như hồi trước nó chọc trúng chị Tĩnh... Đi, chúng ta đi tìm chị Tĩnh!"
Chị Tĩnh chính là Vu Tĩnh lớp mười tám, lần trước Diêm Hàn làm nó mất mặt, nó còn đang tìm cách trả thù đây.
Lúc trên sân thể dục tụi nó cũng không tin Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc có quan hệ gì đó, chỉ nghĩ Lâm Kiến Lộc muốn nhờ cậu lên làm mẫu tập.
Không ngờ vừa qua một cái cuối tuần, ảnh chụp hai người bọn họ đến nhà ăn ăn cơm đã tung bay trên diễn đàn!
Không thể không nói, lúc nhìn thấy mấy tấm ảnh đó, ngay cả Vu Tĩnh cũng suýt chút nữa là rớt cái tròng mắt ra ngoài!
Tuy rằng học tra bọn họ khinh thường, không muốn kết bạn với học bá, nhưng Lâm Kiến Lộc hiển nhiên không thể đánh đồng với đám học bá kia.
Đầu tiên là diện mạo soái chết người của đối phương, bao thiếu nam thiếu nữ si mê khuôn mặt đó, huống chi gia thế nhân phẩm, lời nói cử chỉ của đối phương đều lộ ra một cổ thân sĩ, ai mà không thích người như vậy?
Nguyên bản là do hình tượng nam thần cao lãnh, Lâm Kiến Lộc chưa từng có "scandal" với ai, bị người thổ lộ đều lễ phép từ chối, cho nên nữ sinh cả trường đều cho rằng học bá không muốn yêu đương, thời gian dài cũng không còn nữ sinh nào muốn theo đuổi hắn nữa.
Nhưng hiện tại chuyện là thế nào!
Vì sao Lâm Kiến Lộc lại cùng một nữ sinh đi nhà ăn! Còn mua trà sữa cho nó?!
Chỗ này không thể không chèn một câu, không biết xuất phát từ đâu, mà từ buổi sáng hôm nay không ai hỏi han gì đến trà sữa Đóa Mễ, nhưng hết nam sinh đến nữ sinh, trên bàn ai cũng để một cốc trà sữa Đóa Mễ thật lớn.
Về lại đề tài cũ, hai nữ sinh kia vừa định sang lớp bên cạnh, còn chưa kịp ra tới cửa, cửa phòng học liền xuất hiện một bóng dáng cao lớn, hai nữ sinh kia suýt chút nữa thì va trúng.
Nam sinh cắt đầu đinh cao to, mang đồng phục đánh bóng rổ, một thân tràn ngập hơi thở dương quang, còn có hormone giống đực bay đầy trời, đúng thật là Ngụy Ninh Hâm lớp mười tám.
Trời lạnh mà Ngụy Ninh Hâm lại lộ cánh tay lộ đùi, hai nữ sinh sắp va vào cậu ta không khỏi đở bừng cả mặt.
Cứ chơi với Vu Tĩnh là đều biết Ngụy Ninh Hâm.
Một nữ sinh trong đó cho rằng cậu ta tới tìm mình, tỏ thái độ nóng bỏng mà hỏi cậu ta "Cậu tới lớp bọn mình làm gì?"
Chỉ nghe Ngụy Ninh Hâm trả lời rằng "Tôi tìm Nhan Hàm lớp các cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.