Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 33
Quản Hồng Y
10/02/2022
Hồi nãy Diêm Hàn còn nghĩ mình phải trải qua một hồi "ác chiến".
Tỷ như Vu Tĩnh sống chết không thừa nhận là bọn nó động tay trước, tỷ như Vu Tĩnh bọn nó cầm báo cáo thương tích tới, không chỉ đòi trường học trừng phạt cậu, mà còn đòi cậu bồi thường tiền thuốc men, nếu không sẽ đi tìm ông bà ở nông thôn xa xa kia.
Tuy rằng đối mặt với mấy khả năng đó Diêm Hàn đã sớm có biện pháp lẩn tránh —— ngay một khắc cậu trình diện, cậu đã bảo Tiểu Ngũ mở thiết bị của hệ thống livestream ra, quay lại toàn bộ tình huống trong hẻm nhỏ.
Tiểu Ngũ là giả thiết, đương nhiên lấy không ra điện thoại, nhưng nó có thể giúp mình giơ thiết bị livestream lên cao.
Chẳng trang bị được hệ thống livestream tặng kèm có một điểm yếu, đó chính là những nội dung không liên quan đến học tập sẽ không thể phát trực tiếp, bị hệ thống tự động che chắn.
Không thể phát trực tiếp thì sẽ không thể đăng lên mạng, không bị đăng lên mạng sẽ không bị người ta thấy, cũng không thể làm chứng cứ.
Lúc rơi vào đường cùng Diêm Hàn lại nghĩ ra một kế, cậu bảo Tiểu Ngũ cầm thiết bị livestream lưu video xuống, sau đó cậu hoàn toàn có thể nghĩ cách để lưu video xuống điện thoại của mình, như vậy là có chứng cứ rồi.
Bất cứ thiết bị livetream nào cũng có công năng này, cậu không tin hệ thống livestream lại không có.
Tuy rằng Tiểu Ngũ nói như vậy là phạm quy, hệ thống livestream học bá không thể dùng để làm việc này, nhưng chịu không được Diêm Hàn khuyên can mãi, cũng không có mệnh lệnh nào cấm không được dùng như vậy, cho nên Tiểu Ngũ cuối cùng cũng giúp cậu làm việc này.
Cuối tuần Diêm Hàn mượn hậu trường tài khoản phát trực tiếp của mình trên Đuôi Mèo, thành công lưu video này xuống điện thoại di động.
Trên video là đám người Vu Tĩnh "đùa giỡn" cậu trước, cậu bị nhiều người vây ở trong hẻm nhỏ, đánh người hoàn toàn là hành vi phòng vệ chính đáng.
Đương nhiên đoạn sau cậu ngăn đám đối diện không cho đi đã bị Diêm Hàn triệt để cắt bỏ, này còn phải cảm ơn hệ thống livestream tự mang kỹ thuật chỉnh sửa hậu kỳ cường đại nữa.
Dù sao hiện tại trong tay không có máy tính, làm cái gì cũng không tiện.
Vô luận như thế nào, kế hoạch này của cậu cũng coi như là thiên y vô phùng, chỉ chờ hôm nay Vu Tĩnh yêu cầu này nọ liền đem video ra, từ đó thoát thân.
Nhưng cậu trăm triệu không ngờ tới, sau khi vào cửa thứ cậu nhìn thấy chính là bộ dáng đầy mắt nước mắt của Vu Tĩnh.
Nó không còn khí thế kiêu ngạo như ngày xưa nữa, bả vai sụp xuống, hai bên sườn mặt cùng hốc mắt đều rất đỏ, thoạt nhìn có vẻ khóc không ít.
Tình huống này khác xa tưởng tượng của Diêm Hàn.
Cảnh tượng bây giờ làm Diêm Hàn phải mở to mắt mà nhìn, lúc nhìn về phía Vu Tĩnh còn nghĩ thầm: Làm sao? Vu Tĩnh nó chủ động thừa nhận sai lầm của nó á?
Vu Tĩnh từ đầu đến cuối vẫn chưa nhìn cậu, mà một đôi vợ chồng trước mắt với Vu Tĩnh khoa trương ương ngạnh là hai cái phong cách hoàn toàn khác nhau, hơn nữa nói thật, thoạt nhìn cũng không giống bộ dáng... đại phú đại quý?
Người phụ nữ bảo dưỡng vừa phải, nhưng cũng không tinh xảo, tuy có trang điểm, nhưng vẫn không che giấu được dấu vết năm tháng để lại trên khuôn mặt bà.
Khuôn mặt của người đàn ông càng tang thương hơn, hai bên tóc đều đã bạc.
Hơn nữa hai người ăn mặc thoạt nhìn cũng rất bình thường, cụp mi rũ mắt, chính là những người dốc mức liều mạng làm việc thường thấy trong xã hội.
Loại người này Diêm Hàn thấy nhiều, cậu chỉ cần hơi đánh giá liền biết... Điều kiện trong nhà Vu Tĩnh cùng lắm xem như bình thường, cha mẹ nó đem hết tiền cho nó đọc sách, mà nó lại...
Nhìn cặp cha mẹ trước mắt hèn mọn mà khẩn cầu mình tha thứ, Diêm Hàn đột nhiên thay bọn họ bi ai.
Cũng không cần cậu nghĩ cho minh bạch, chủ nhiệm giáo dục ngồi sau bàn làm việc đã nói "Bạn học Vu Tĩnh đã nhận thức được sai lầm của bản thân, chuyện này trường học sẽ nghiêm túc xử lý, hôm nay kêu em tới đây, là vì em ấy muốn nói lời xin lỗi với em."
"Là cậu ta thật sự muốn xin lỗi? Hay là không xin lỗi trường học sẽ khai trừ cậu ấy?" Diêm Hàn hỏi.
Thoạt nhìn cũng không có vì cha mẹ Vu Tĩnh khẩn cầu mà mềm lòng.
"Ai, bạn học này." Một người phụ nữ trung niên vẫn luôn đứng gần thầy Cốc đột nhiên mở miệng nói chuyện "Lần này Vu Tĩnh thật sự làm sai, chúng ta cũng thừa nhận, chỉ cần em chịu tha thứ cho nó, cô đảm bảo sau này ở trường nó tuyệt đối không ức hiếp bạn học nữa!"
Vị này thoạt nhìn hẳn là người cô làm phụ trách hậu cần trong trường của Vu Tĩnh.
Cách ăn mặc của cô ta so với cha mẹ Vu Tĩnh phải hơn cả một cái bậc thang, nói chuyện cũng tương đối có hàm dưỡng.
Nhưng chuyện Vu Tĩnh tác oai tác quái trong trường cô ta không thể không biết.
Cho nên lúc này Diêm Hàn cũng không lưu lại mặt mũi cho cô ta.
Diêm Hàn nói "Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần chú cảnh sát làm gì? Lần này là em phúc lớn mạng lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, các cô định bồi thường em như thế nào đây?"
Cậu nói như vậy, còn liếc mắt đánh giá Lâm Kiến Lộc đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào.
Trong đầu tính toán không biết lúc này mình có nên hức hức hức mấy cái không?
Dù sao cậu thiếu chút nữa đã bị người ta xâm phạm rồi! Nếu biểu hiện quá bình tĩnh liệu có...
Suy nghĩ còn đang dừng lại ở giai đoạn tính toán, mẹ Vu Tĩnh đột nhiên thần sắc kích động mà nói "Bạn nhỏ, cô cầu xin cháu, Vu Tĩnh giống như bây giờ chúng ta làm gia trưởng cũng có trách nhiệm, chỉ xin cháu không truy cứu, để nó được ở lại trường đọc sách..."
Một bên nói một bên uốn gối, mắt nhìn như muốn quỳ gối trước mặt Diêm Hàn.
Diêm Hàn nào chịu được bà quỳ như vậy, nhanh chạy tới đỡ người dậy.
Cậu thoạt nhìn thì tinh tế gầy yếu, nhưng sức lực một chút cũng không yếu, cậu vừa đỡ đã trực tiếp đỡ người đứng lên, Tô Lâm Bồi cùng cha của Vu Tĩnh cũng nhanh tay, đỡ lấy người mẹ sắp hỏng mất này.
Vu Tĩnh nép ở trong góc lần nữa khóc rống lên, nó hình như cũng hỏng tới nơi, tiếng khóc vô cùng lớn, cả người đều run rẩy, xông lên nói với mẹ nó "Mẹ chúng ta về nhà, chúng ta không cầu nó!"
Không ngờ cha của Vu Tĩnh ở bên cạnh vừa nghe, lại đột nhiên xụ mặt, xông lên cho Vu Tĩnh một bạt tai.
Một bạt tai còn chưa đủ, ông cơ hồ muốn tay đấm chân đá với nó.
"Mày là thứ súc sinh chỉ biết gây chuyện! Tao với mẹ mày liều mạng kiếm tiền cho ai! Còn không phải cho mày à! Không đọc sách thì mày đi ra ngoài xã hội chỉ biết nhặt rác thôi! Mày bao lớn rồi, sao còn không biếu hiểu chuyện! Mau đi xin lỗi cho tao!"
Vu Tĩnh tựa hồ bị cái tát này tát ngốc, nói thì ba nó ra tay cũng tàn nhẫn, ngay cả Diêm Hàn nghe xong cũng thấy đau.
Lúc này Vu Tĩnh ngồi liệt dưới đất, một bên run rẩy một bên khóc, xác ngoài sắc bén ương ngạnh toàn bộ bị xé rớt, gia đình của nó bối cảnh của nó, hết thảy hết thảy, đều trần trụi mà bị lột ra, nằm xoài trước mặt thầy cô cùng bạn học, nằm xoài trước mặt Nhan Hàm, thậm chí là nằm xoài trước mặt nam thần Lâm Kiến Lộc.
Gia cảnh của nó thật là tầm thường, cha mẹ đều là xuất thân từ công nhân bình thường, có một phần công việc ổn định.
Cũng chỉ đến thế thôi.
Nhưng nó không cam lòng trở thành tầm thường, một đường "lăn lê bò lết", dựa vào chút khôn vặt cùng tiêu tiền mồ hôi nước mắt mà cha mẹ cho nó để làm kết bạn với không ít người, còn thành công đóng gói bản thân thành trong nhà có tiền có thế, bên ngoài thì có hình tượng bạn bè "không dễ chọc".
Nhưng chung quy, nó chỉ là một đứa bình thường, phải nhờ người cô có quan hệ mới có thể vào ngôi trường này học tập, hơn nữa một khi bị đuổi học, cha mẹ nó liền không còn năng lực để đưa nó đến một trường cao trung ra hình ra dáng nữa.
Vu Tĩnh biết bản thân như vậy là vặn vẹo, là giả dối, trong lòng nó rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng nó một bên khinh bỉ chính mình, lại một bên hưởng thụ người khác "chị Tĩnh chị Tĩnh" mà kêu, hưởng thụ "tôn kính" cùng sợ hãi mà những học sinh khác đem lại cho nó.
Nó hưởng thụ hết thảy, lại chết lặng với lương tri cùng nội tâm của bản thân, qua một ngày lại tính một ngày.
Nhưng nó vẫn cảm thấy, những thứ đó sẽ không được lâu dài.
Cũng chính vì thế, nó mới không ngừng tìm kiếm đối tượng "dễ ăn hiếp" để nhằm vào.
Từ cái ngày Nhan Hàm ở sân thể dục lòe thiên hạ, nó liền theo dõi cậu.
Nó không phải lần đầu tiên thông qua loại phương pháp khi dễ này để nhận được đồng bọn, cộng thêm khuôn mặt gặp qua là không thể quên của đối phương, đối phương càng tự tin phóng khoáng, nó lại càng muốn hủy diệt.
Những ngày tháng ở trong lớp mười tám cùng bọn Ngụy Ninh Hâm tiền hô hậu ủng quen thói, nó bành trướng là thật, nó căn bản không để Nhan Hàm kia vào mắt, lúc này mới năm lần bảy lượt mà tìm người này gây sự.
Nó cho rằng mình nhất định sẽ trở thành người thắng cuối cùng.
Nhưng nó chưa từng nghĩ, báo ứng thật sự tới.
Lại còn nhanh đến như vậy.
Hiện tại tầng áo lót mình cực khổ ngụy trang lên bị người hung hăng kéo rớt, bình bình thường thường rồi lại ích kỉ đáng ghê tởm, nó như vậy, như vậy là bại lộ trước mắt những người mà nó muốn gạt nhất...
Vu Tĩnh khóc đến tê tâm liệt phế, người trong văn phòng đều cảm thấy như ma âm rót tai, ngay cả Diêm Hàn cũng phải hung hăng nhíu mày.
Cậu tới đây cũng không phải để xem Vu Tĩnh khóc.
"Đừng nói nữa, muốn tôi tha thứ cho cậu cũng được." Diêm Hàn nói "Nhưng cậu phải công khai xin lỗi Tần Tư Du với Võ Nhã Băng (Edit: bạn cùng phòng của Tần Tư Du)."
Nói xong, cậu lại nói với chủ nhiệm giáo dục "Bạn học này có bị khai trừ hay không là quyết định của trường học, không hề liên quan đến em, em cũng không quan tâm. Nhưng em hy vọng loại chuyện bạo lực học đường như vậy sẽ không phát sinh nữa, cho nên mong nhà trường có thể cho những học sinh thành thật như chúng em một lời giải thích."
"Thầy hiểu ý của em." Chủ nhiệm giáo dục gật đầu.
Kỳ thực ông cũng là người có tác phong thiết diện vô tư, nhưng nề hà dượng của Vu Tĩnh còn có chút quyền lên tiếng, trong chuyện này còn liên lụy khá nhiều, nếu có thể xử nhẹ thì xử nhẹ như vậy thuận tiện hơn. (Edit: Thiết diện vô tư: Hành động thẳng thắn, minh bạch, bất chấp khó khăn.)
Nhưng ông đối với loại hành vi bắt nạt tập thể này cũng là vô cùng chán ghét, sẽ không dễ dàng buông tha Vu Tĩnh.
Chủ nhiệm giáo dục nói "Bên trường tính toán khai trừ học tịch của em ấy, nhưng cho ở lại trường để quan sát, cũng coi như là cho bạn học Vu Tĩnh một hồi cảnh báo. Nhưng đây cũng là lần cuối cùng, nếu còn có tình huống như vậy phát sinh, đừng nói đến tôi, dù là ai cũng không giữ được em ấy." (Edit: khai trừ học tịch: tương đương với việc nhà trường buộc học sinh thôi học, không thừa nhận tất cả các vấn đề liên quan đến học sinh và được ghi lại hồ sơ của học sinh.)
"Vâng vâng vâng." Cô của Vu Tĩnh vội vàng đứng bên cạnh phụ họa "Đảm bảo không có lần sau, nếu lại có lần sau, chủ nhiệm Cốc, Vu Tĩnh tùy thầy xử trí!"
Cô Vu Tĩnh bên này cười nịnh nọt, nội tâm cũng trợn trắng cả mắt.
Cô ta từng nghe đồn rằng Vu Tĩnh ở trong trường ăn hiếp bạn học, nhưng trong ấn tượng của cô ta, Vu Tĩnh là đứa nhỏ trung thực, cho nên lúc cha mẹ Vu Tĩnh tìm tới cửa, đánh chết cô ta cũng không tin cháu gái mình lại ngu đến như vậy, gặp trúng mầm tai họa lớn đến thế!
Trường học như cao trung Lộc Trạch bao nhiêu học sinh rớt đầu cũng muốn được vào học, nếu không phải cha mẹ Vu Tĩnh không muốn nó chuyển trường mà đến khóc lóc cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không thấp hèn cầu người như vậy!
Nếu còn có lần sau, đừng nói chủ nhiệm Cốc không nuông chiều, ngay cả cô ta cũng không nói chuyện thay nó nữa!
"Còn điều thứ ba." Chủ nhiệm Cốc lại nói "Chính là giống như bạn học này nói, Vu Tĩnh phải công khai xin lỗi người bị hại trong chuyện lần này."
Vu Tĩnh vùi đầu thút thít lau nước mắt, không nói lời nào.
Chuyện tới mưc này hối hận cũng vô dụng, kỳ thật nó muốn nói bắt nó xin lỗi không bằng để nó đi chết cho xong, nhưng mình thấy mẹ sắp hỏng mất với cha sắp tức chết, cuối cùng nó cũng không đủ kiên cường để nói ra mấy lời này.
Nhưng nó biết dù được ở lại trường thì nó cũng xong rồi, thứ nó không muốn làm nhất chính là thông cáo cho thiên hạ, từ nay về sau nó đừng hòng ngẩng mặt lên nữa.
Không chỉ có địa vị trong lòng bạn học xuống dốc không phanh, mà những ngày sau này, nó còn phải trả giá cho những việc mà nó đã làm...
Diêm Hàn gật đầu nói "Vậy cứ thế đi ạ."
"Tranh thủ các khối còn lại còn chưa xếp lớp xong, hiện tại tôi tuyên bố quyết định xử phạt. Vu Tĩnh năm nhất lớp mười tám, giờ tan học thứ sáu tuần trước, đã mượn sức một vài học sinh bất lương ngoài trường để tiến hành ức hiếp học sinh trường mình, hiện tại đã chứng thực tình huống là thật, trường học quyết định khai trừ học tịch bạn học Vu Tĩnh, cho lưu lại trường để quan sát xử phạt. Còn lại bốn học sinh trường ta tham dự, phân biệt là... Tất cả đều ghép vào xử phạt vi phạm nặng."
Loa thông báo từ năm nhất đến năm ba, thậm trí là toàn bộ sân trường đều bị mở ra, bên trong vang lên giọng nói rành mạch rõ ràng của chủ nhiệm Cốc, thống báo cho tất cả mọi người nghe hình phạt, microphone kin kít vang lên, sau đó là giọng nữ mang theo nức nở nói.
"Em là Vu Tĩnh năm nhất lớp mười bảy... Ngay tại đây... Em trịnh trọng xin lỗi Nhan Hàm, Tần Tư Du cùng Võ Nhã Băng lớp mười bảy vì hành vi của mình..."
Ngay một khắc tiếng loa thông báo vang lên, những người nhận thức mấy cái tên này đều hai mặt nhìn nhau.
Vu Tĩnh á, là Vu Tĩnh kiêu ngạo ương ngạnh vô lễ không giáo dưỡng á?
Nó mà công khai xin lỗi người khác á?
Tần Tư Du đang ngồi ở lớp mười bốn, lúc nghe thấy quyết định xử phạt trên loa thông báo cơ thể liền căng chặt, Ôn Giác Vinh càng dựng lỗ tai lên nghe, khi bọn họ nghe được người chịu phạt thế mà là Vu Tĩnh, không khỏi kinh ngạc một hồi, thằng đến khi nghe danh sách xử phạt không có tên Diêm Hàn, mới nhẹ nhàng thở ra.
Cái này còn chưa tính, lúc giọng của Vu Tĩnh vang lên, nghe thấy nó dùng thanh âm nức nở xin lỗi mình cùng những người khác, hốc mắt Tần Tư Du đột nhiên đỏ bừng.
Dù nhỏ biểu hiện mình không để ý lắm, nhưng những thứ nhỏ phải gặp trong hẻm nhỏ tối hôm đó vẫn trở thành một cơn ác mộng.
Nhỏ nằm mơ cũng thấy sắc mặt vặn vẹo của đám người Vu Tĩnh khi bọn nó đè nhỏ xuống.
Tần Tư Du cảm thấy mình cũng không cần xin lỗi đến như vậy.
Nhưng lúc Vu Tĩnh run rẩy kiểm điểm lỗi lầm của nó trước toàn trường, cứ như có thứ gì đó cứu rỗi nhỏ vậy.
Thứ kia như khiến nhỏ có thể tín nhiệm bốn chữ "Trời xanh có mắt", càng thêm tin tưởng ở hiền gặp lành, ác giả ác báo.
Lại như thể hung hăng phun ra một ngụm khí tức, như thế những ủy khuất nhỏ phải chịu đựng từ khi bước vào trường học đã tan biến.
Thì ra thứ nhỏ cần nhất, bất quá chỉ là một lời xin lỗi mà thôi.
Nhỏ quay đầu nhìn về phía Ôn Giác Vinh, khuôn mặt béo của Ôn Giác Vinh cứ như nở hoa, còn giơ ngón cái với nhỏ, làm cái mặt quỷ.
"Phụt." Tần Tư Du nín khóc mỉm cười.
Nhỏ còn chưa phát hiện mình vừa mới rơi lệ.
Trong thanh âm kiểm điểm của Vu Tĩnh, Diêm Hàn và Lâm Kiến Lộc cùng nhau rời khỏi khu giáo vụ, trở về khu dạy học.
"Cậu thật sự không ngại trường học không khai trừ cậu ta?" Lâm Kiến Lộc hỏi.
"Không ngại." Diêm Hàn chép chép miệng nói "Ngược lại, tôi cảm thấy như vậy khá tốt."
Lâm Kiến Lộc nhìn về phía cậu, như chờ cậu nói tiếp.
Diêm Hàn trừng mắt, một bộ đương nhiên "Chỉ có vì ở lại trường học nó với công khai xin lỗi mà, nó mà đi rồi, tôi đi tìm ai xin lỗi tôi đây?"
"Nhưng Vu Tĩnh là chủ mưu, không khai trừ nó những người khác cũng sẽ không bị khai trừ, giữ bọn họ lại trường học..."
"Ồ, từ hôm nay trở đi một khoảng thời gian, chắc không ai dám trắng trợn tác oai tác quái như vậy đâu." Diêm Hàn vẫy vẫy tay, cắt ngang nói.
Cũng như cậu nói lúc trước, cậu không để bụng Vu Tĩnh có bị khai trừ hay không.
Nếu nghĩ nhiều thêm một chút, chỉ cảm thấy người như Vu Tĩnh chính là điển hình cho vừa đáng giận vừa đáng buồn.
Không phải những gì nó tao ngộ quá đáng thương, mà hành vi lấy khoái cảm bằng cách ức hiếp tổn thương người khác của nó, kỳ thực là một biểu hiện khuất phục cùng thoải hiệp với bản thân.
Nó cả người đều vô cùng đáng buồn, tựa như con rệp dưới cống vậy.
Nếu nghiêm túc so đo với người như vậy cũng không đáng.
Cậu cũng hiểu, Lâm Kiến Lộc với tư cách là ủy viên kỷ luật của trường, nhìn thấy những người này không thể nhịn được cũng không sai, lần này không cần nháo lớn, bên chủ nhiệm Cốc muốn quản phỏng chừng cũng khó mà xuống tay.
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy đánh giá của Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn nói "Cậu có nghe câu này chưa? —— Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, lễ nhượng ba phần, người tái phạm ta, nhổ cỏ tận gốc!"
Diêm Hàn sao cũng được vừa cười lạnh vừa nói "Nếu còn dám tới gây sự..."
Không chờ cậu nói cho hết lời, Tiểu Ngũ trong đầu liền ho khan hai tiếng.
... Một hồi cảnh báo!
Đột nhiên nhớ ra mình bây giờ là người có kế hoạch, Diêm Hàn nhanh chóng thu hồi biểu tình lãnh lệ ban nãy, cười nói với Lâm Kiến Lộc "Nếu còn dám tới gây sự, không phải vẫn còn cậu sao, bạn Lâm Kiến Lộc!"
Lâm Kiến Lộc "..."
Diêm Hàn cũng cảm thấy biệt nữu một trận.
Để chuyển chủ đề, cậu đột nhiên hỏi "Lại nói... Sao Vu Tĩnh lại đột nhiên rút lui?"
Lâm Kiến Lộc nhìn cậu một cái "Cậu cảm thấy chuyện là như thế nào?"
"Tôi đang hỏi cậu mà..." Một hồi ban nãy khiến Diêm Hàn không biết phải nói chuyện với hắn kiểu gì, đành phải nói đúng sự thật "Lúc đầu tôi tưởng là nó chủ động, nhưng sau lại nghe nó nói cùng lắm là chuyển trường, tôi lại không cảm thấy như vậy nữa."
"Ừ, lúc được lãnh từ cục cảnh sát về cậu ta không có nói thật." Lâm Kiến Lộc rất là tán dương mà nhìn cậu một cái "Chẳng qua chuyện này nháo thật sự lớn, những người khác đều thừa nhận, một mình cậu ta thề thốt phủ nhận cũng làm không nên chuyện gì."
"Hửm?" Diêm Hàn tỏ vẻ mình có hơi theo không kịp.
"Mấy nam sinh ngoài trường mà Vu Tĩnh tìm tới đều thú nhận hành vi của mình, mấy nữ sinh còn lại cũng nhận, còn khai ra người cầm đầu là Vu Tĩnh. Chứng cứ vô cùng xác thực, sự tình rất nhanh đã tra ra manh mối." Lâm Kiến Lộc nói.
"..." Diêm Hàn quay đầu nhìn Lâm Kiến Lộc "Mấy nam sinh kia chịu khai á?"
"Đúng vậy, trong đám bọn họ có hai người là học sinh lớp 12, năm nay đủ 18 tuổi, những chuyện như vậy làm không tốt là phải chịu trách nhiệm hình sự, huống chi bọn họ còn từng có tiền án. Chỉ có thẳng thắn mới được giảm nhẹ hình phạt."
"... Trách nhiệm hình sự gì đó, không phải là cậu nói với bọn họ chứ?" Diêm Hàn cuối cùng cũng nghe hiểu chuyện là như thế nào rồi!
Mà Lâm Kiến Lộc cho một ánh mắt, cậu liền biến mình đoán không có sai!
Thứ sáu cậu liền phát hiện, mấy nam sinh đó đi hù người thì còn được, chứ đứa nào đứa nấy toàn là bao cỏ, hơn nữa cũng không có đoàn kết như trong tưởng tượng, một lũ chia năm xẻ bảy cả rồi.
Dưới tình huống như vậy lại còn bị Lâm Kiến Lộc lần lượt đánh hạ... Chỉ cần có một người khai, những người khác tự nhiên không dám nói dối giấu giếm nữa.
Diêm Hàn lúc này chấn kinh thật rồi!
Loại chuyện này nghe liền biết khối lượng công việc lớn vô cùng, đừng nói là đi tìm từng nhà, đi nói chuyện, còn phải đánh đòn tâm lý, bảo tồn chứng cứ... Phòng chừng toàn bộ cuối tuần của đối phương đều phải dùng cho chuyện này rồi.
"Cậu yên tâm, mấy nam sinh kia cũng bị chủ nhiệm Cốc liên hệ cho trường học rồi, cảnh sát cũng chú ý bọn họ, phỏng chừng..."
Lúc Lâm Kiến Lộc nói chuyện, Diêm Hàn đột nhiên nhìn về phía hắn, những lúc này nói không cảm động là không có khả năng!
Tuy cậu cũng có chuẩn bị một ít chứng cứ, nhưng nếu Vu Tĩnh sống chết không thừa nhận, hoặc là trường học có tâm thiên vị mà nói, cũng rất là phiền toái.
Huống chi Tiểu Ngũ đứa nhỏ thành thật không có kinh nghiệm trên phương diện quay chụp, vì để quay được cậu nên góc độ quay chụp không có cố định, nhìn qua giống như là có người ở cùng quay được, đến lúc lấy video ra bị người nghi ngờ điểm này, cậu cũng không tiện giải thích.
Cho nên Lâm Kiến Lộc lần này cũng coi như là giúp cho cậu một cái đại ân!
Này không phải là lần đầu tiên, sự kiện thư tình lần trước cũng là đối phương kiên định bất di bất dịch đứng về phía mình...
Nếu đổi thành người khác, Diêm Hàn có lẽ chỉ thấy tò mò vì sao hắn lại giúp mình.
Nhưng hiện tại đối phương chính là Lâm Kiến Lộc tư duy khác người thường, thứ Diêm Hàn càng tò mò chính là "Sao cậu biết tôi bị oan?"
"Cậu thật sự muốn biết?"
"Ừ."
"Tôi không nói cho cậu." Lâm Kiến Lộc nghe.
"..."
Lần đầu tiên từ trong miệng Lâm Kiến Lộc nghe được mấy câu trẻ con này, anh Diêm, người đang định làm trinh thám nghe lý luận, nói thật là có chút mộng bức.
Bất quá không nói thì không nói thôi, này kỳ thật cũng không phải rất quan trọng.
Quan trọng là...
"Cảm ơn cậu nha." Diêm Hàn thật lòng thật dạ cảm ơn hắn.
Lâm Kiến Lộc nói "Nên thôi, dù sao chủ nhiệm Cốc cũng giao việc này cho tôi, không điều tra rõ sao được."
"Chậc."
Tuy đối phương nói như vậy, nhưng Diêm Hàn cũng không thể coi là chưa phát sinh chuyện gì.
Cậu nghĩ đối phương không phải lần đầu tiên giúp mình, cậu cũng không phải người không biết báo đáp.
Cho nên từ nay về sau, Lâm Kiến Lộc chính là anh em của cậu!
Là cái loại anh em lên núi đao xuống biển lửa mãi là anh em ấy.
Người này nha, tuy rằng có đôi khi quá thông minh, mạch não không cùng đường thẳng với nhân loại, lại không biết sợ là gì, mình cũng nhịn không được mà sợ hãi hắn.
Nhưng thông minh cũng không phải lỗi của hắn.
Diêm Hàn cảm thấy mình không thể vì người ta thông minh mà kỳ thị hay xa lánh người ta được.
Cho nên sau khi vứt bỏ thành kiến, nhìn lại người này, đối phương kỳ thật là thiếu niên tâm địa thiện lương tìm kiếm chân lý nha.
Lúc này nếu không phải có cái kế hoạch kiều mị gì đó trong người, Diêm Hàn thật ra rất muốn làm giống Ôn Giác Vinh, ôm vai mời Lâm Kiến Lộc uống nước trái cây.
Bất quá tương lai còn dài, tính tính thì kế hoạch kiều mị của mình chỉ còn lại hai tuần, hai tuần này cậu cứ nhịn một chút, tận lực trốn tránh người anh em bự này, chờ cậu bế quan tu luyện đạt được rương kho báu xong, lại đi cảm tạ hắn đàng hoàng một trận...
Hai người nói chuyện một hồi, bất tri bất giác đã về tới khu dạy học, một đường leo cầu thang đi lên lầu ba.
Diêm Hàn đang ngẩn người, lúc đầu còn không có chú ý, thẳng đến khi phát hiện Lâm Kiến Lộc cùng cậu đi lên tới lầu ba, rồi đi tới cửa lớp mười bốn, mới kỳ quái mà hỏi "Cậu đi cùng tôi làm gì? Mau về lớp học đi!"
Lâm Kiến Lộc ngẩng đầu lên nhìn bảng số lớp mười bốn, nói "Không có sai, tôi về lớp rồi."
Diêm Hàn "???"
Lâm Kiến Lộc quay đầu lại, nói với cậu "Tôi chuyển từ xã hội sang tự nhiên, bị xếp đến lớp mười bốn. Buổi sáng mãi bận chưa kịp dọn đồ, trùng hợp thật, cậu cũng học lớp này?"
Diêm Hàn:...
............
Đại não Diêm Hàn lấy tốc độ tia chớp, hoàn toàn chết máy.
Cậu ngốc lăng lăng mà nhìn Lâm Kiến Lộc, trong cơn hoảng hốt như thế nhìn thấy đối phương cong môi mỏng, khóe môi cong lên một độ cong siêu nhỏ.
Nhưng chờ cậu phục hồi tinh thần, Lâm Kiến Lộc đã gõ cửa, chân dài bước vào trong lớp mười bốn.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Diêm sắp mở rương kho báu x1.
Tỷ như Vu Tĩnh sống chết không thừa nhận là bọn nó động tay trước, tỷ như Vu Tĩnh bọn nó cầm báo cáo thương tích tới, không chỉ đòi trường học trừng phạt cậu, mà còn đòi cậu bồi thường tiền thuốc men, nếu không sẽ đi tìm ông bà ở nông thôn xa xa kia.
Tuy rằng đối mặt với mấy khả năng đó Diêm Hàn đã sớm có biện pháp lẩn tránh —— ngay một khắc cậu trình diện, cậu đã bảo Tiểu Ngũ mở thiết bị của hệ thống livestream ra, quay lại toàn bộ tình huống trong hẻm nhỏ.
Tiểu Ngũ là giả thiết, đương nhiên lấy không ra điện thoại, nhưng nó có thể giúp mình giơ thiết bị livestream lên cao.
Chẳng trang bị được hệ thống livestream tặng kèm có một điểm yếu, đó chính là những nội dung không liên quan đến học tập sẽ không thể phát trực tiếp, bị hệ thống tự động che chắn.
Không thể phát trực tiếp thì sẽ không thể đăng lên mạng, không bị đăng lên mạng sẽ không bị người ta thấy, cũng không thể làm chứng cứ.
Lúc rơi vào đường cùng Diêm Hàn lại nghĩ ra một kế, cậu bảo Tiểu Ngũ cầm thiết bị livestream lưu video xuống, sau đó cậu hoàn toàn có thể nghĩ cách để lưu video xuống điện thoại của mình, như vậy là có chứng cứ rồi.
Bất cứ thiết bị livetream nào cũng có công năng này, cậu không tin hệ thống livestream lại không có.
Tuy rằng Tiểu Ngũ nói như vậy là phạm quy, hệ thống livestream học bá không thể dùng để làm việc này, nhưng chịu không được Diêm Hàn khuyên can mãi, cũng không có mệnh lệnh nào cấm không được dùng như vậy, cho nên Tiểu Ngũ cuối cùng cũng giúp cậu làm việc này.
Cuối tuần Diêm Hàn mượn hậu trường tài khoản phát trực tiếp của mình trên Đuôi Mèo, thành công lưu video này xuống điện thoại di động.
Trên video là đám người Vu Tĩnh "đùa giỡn" cậu trước, cậu bị nhiều người vây ở trong hẻm nhỏ, đánh người hoàn toàn là hành vi phòng vệ chính đáng.
Đương nhiên đoạn sau cậu ngăn đám đối diện không cho đi đã bị Diêm Hàn triệt để cắt bỏ, này còn phải cảm ơn hệ thống livestream tự mang kỹ thuật chỉnh sửa hậu kỳ cường đại nữa.
Dù sao hiện tại trong tay không có máy tính, làm cái gì cũng không tiện.
Vô luận như thế nào, kế hoạch này của cậu cũng coi như là thiên y vô phùng, chỉ chờ hôm nay Vu Tĩnh yêu cầu này nọ liền đem video ra, từ đó thoát thân.
Nhưng cậu trăm triệu không ngờ tới, sau khi vào cửa thứ cậu nhìn thấy chính là bộ dáng đầy mắt nước mắt của Vu Tĩnh.
Nó không còn khí thế kiêu ngạo như ngày xưa nữa, bả vai sụp xuống, hai bên sườn mặt cùng hốc mắt đều rất đỏ, thoạt nhìn có vẻ khóc không ít.
Tình huống này khác xa tưởng tượng của Diêm Hàn.
Cảnh tượng bây giờ làm Diêm Hàn phải mở to mắt mà nhìn, lúc nhìn về phía Vu Tĩnh còn nghĩ thầm: Làm sao? Vu Tĩnh nó chủ động thừa nhận sai lầm của nó á?
Vu Tĩnh từ đầu đến cuối vẫn chưa nhìn cậu, mà một đôi vợ chồng trước mắt với Vu Tĩnh khoa trương ương ngạnh là hai cái phong cách hoàn toàn khác nhau, hơn nữa nói thật, thoạt nhìn cũng không giống bộ dáng... đại phú đại quý?
Người phụ nữ bảo dưỡng vừa phải, nhưng cũng không tinh xảo, tuy có trang điểm, nhưng vẫn không che giấu được dấu vết năm tháng để lại trên khuôn mặt bà.
Khuôn mặt của người đàn ông càng tang thương hơn, hai bên tóc đều đã bạc.
Hơn nữa hai người ăn mặc thoạt nhìn cũng rất bình thường, cụp mi rũ mắt, chính là những người dốc mức liều mạng làm việc thường thấy trong xã hội.
Loại người này Diêm Hàn thấy nhiều, cậu chỉ cần hơi đánh giá liền biết... Điều kiện trong nhà Vu Tĩnh cùng lắm xem như bình thường, cha mẹ nó đem hết tiền cho nó đọc sách, mà nó lại...
Nhìn cặp cha mẹ trước mắt hèn mọn mà khẩn cầu mình tha thứ, Diêm Hàn đột nhiên thay bọn họ bi ai.
Cũng không cần cậu nghĩ cho minh bạch, chủ nhiệm giáo dục ngồi sau bàn làm việc đã nói "Bạn học Vu Tĩnh đã nhận thức được sai lầm của bản thân, chuyện này trường học sẽ nghiêm túc xử lý, hôm nay kêu em tới đây, là vì em ấy muốn nói lời xin lỗi với em."
"Là cậu ta thật sự muốn xin lỗi? Hay là không xin lỗi trường học sẽ khai trừ cậu ấy?" Diêm Hàn hỏi.
Thoạt nhìn cũng không có vì cha mẹ Vu Tĩnh khẩn cầu mà mềm lòng.
"Ai, bạn học này." Một người phụ nữ trung niên vẫn luôn đứng gần thầy Cốc đột nhiên mở miệng nói chuyện "Lần này Vu Tĩnh thật sự làm sai, chúng ta cũng thừa nhận, chỉ cần em chịu tha thứ cho nó, cô đảm bảo sau này ở trường nó tuyệt đối không ức hiếp bạn học nữa!"
Vị này thoạt nhìn hẳn là người cô làm phụ trách hậu cần trong trường của Vu Tĩnh.
Cách ăn mặc của cô ta so với cha mẹ Vu Tĩnh phải hơn cả một cái bậc thang, nói chuyện cũng tương đối có hàm dưỡng.
Nhưng chuyện Vu Tĩnh tác oai tác quái trong trường cô ta không thể không biết.
Cho nên lúc này Diêm Hàn cũng không lưu lại mặt mũi cho cô ta.
Diêm Hàn nói "Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần chú cảnh sát làm gì? Lần này là em phúc lớn mạng lớn, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, các cô định bồi thường em như thế nào đây?"
Cậu nói như vậy, còn liếc mắt đánh giá Lâm Kiến Lộc đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào.
Trong đầu tính toán không biết lúc này mình có nên hức hức hức mấy cái không?
Dù sao cậu thiếu chút nữa đã bị người ta xâm phạm rồi! Nếu biểu hiện quá bình tĩnh liệu có...
Suy nghĩ còn đang dừng lại ở giai đoạn tính toán, mẹ Vu Tĩnh đột nhiên thần sắc kích động mà nói "Bạn nhỏ, cô cầu xin cháu, Vu Tĩnh giống như bây giờ chúng ta làm gia trưởng cũng có trách nhiệm, chỉ xin cháu không truy cứu, để nó được ở lại trường đọc sách..."
Một bên nói một bên uốn gối, mắt nhìn như muốn quỳ gối trước mặt Diêm Hàn.
Diêm Hàn nào chịu được bà quỳ như vậy, nhanh chạy tới đỡ người dậy.
Cậu thoạt nhìn thì tinh tế gầy yếu, nhưng sức lực một chút cũng không yếu, cậu vừa đỡ đã trực tiếp đỡ người đứng lên, Tô Lâm Bồi cùng cha của Vu Tĩnh cũng nhanh tay, đỡ lấy người mẹ sắp hỏng mất này.
Vu Tĩnh nép ở trong góc lần nữa khóc rống lên, nó hình như cũng hỏng tới nơi, tiếng khóc vô cùng lớn, cả người đều run rẩy, xông lên nói với mẹ nó "Mẹ chúng ta về nhà, chúng ta không cầu nó!"
Không ngờ cha của Vu Tĩnh ở bên cạnh vừa nghe, lại đột nhiên xụ mặt, xông lên cho Vu Tĩnh một bạt tai.
Một bạt tai còn chưa đủ, ông cơ hồ muốn tay đấm chân đá với nó.
"Mày là thứ súc sinh chỉ biết gây chuyện! Tao với mẹ mày liều mạng kiếm tiền cho ai! Còn không phải cho mày à! Không đọc sách thì mày đi ra ngoài xã hội chỉ biết nhặt rác thôi! Mày bao lớn rồi, sao còn không biếu hiểu chuyện! Mau đi xin lỗi cho tao!"
Vu Tĩnh tựa hồ bị cái tát này tát ngốc, nói thì ba nó ra tay cũng tàn nhẫn, ngay cả Diêm Hàn nghe xong cũng thấy đau.
Lúc này Vu Tĩnh ngồi liệt dưới đất, một bên run rẩy một bên khóc, xác ngoài sắc bén ương ngạnh toàn bộ bị xé rớt, gia đình của nó bối cảnh của nó, hết thảy hết thảy, đều trần trụi mà bị lột ra, nằm xoài trước mặt thầy cô cùng bạn học, nằm xoài trước mặt Nhan Hàm, thậm chí là nằm xoài trước mặt nam thần Lâm Kiến Lộc.
Gia cảnh của nó thật là tầm thường, cha mẹ đều là xuất thân từ công nhân bình thường, có một phần công việc ổn định.
Cũng chỉ đến thế thôi.
Nhưng nó không cam lòng trở thành tầm thường, một đường "lăn lê bò lết", dựa vào chút khôn vặt cùng tiêu tiền mồ hôi nước mắt mà cha mẹ cho nó để làm kết bạn với không ít người, còn thành công đóng gói bản thân thành trong nhà có tiền có thế, bên ngoài thì có hình tượng bạn bè "không dễ chọc".
Nhưng chung quy, nó chỉ là một đứa bình thường, phải nhờ người cô có quan hệ mới có thể vào ngôi trường này học tập, hơn nữa một khi bị đuổi học, cha mẹ nó liền không còn năng lực để đưa nó đến một trường cao trung ra hình ra dáng nữa.
Vu Tĩnh biết bản thân như vậy là vặn vẹo, là giả dối, trong lòng nó rõ ràng hơn ai hết.
Nhưng nó một bên khinh bỉ chính mình, lại một bên hưởng thụ người khác "chị Tĩnh chị Tĩnh" mà kêu, hưởng thụ "tôn kính" cùng sợ hãi mà những học sinh khác đem lại cho nó.
Nó hưởng thụ hết thảy, lại chết lặng với lương tri cùng nội tâm của bản thân, qua một ngày lại tính một ngày.
Nhưng nó vẫn cảm thấy, những thứ đó sẽ không được lâu dài.
Cũng chính vì thế, nó mới không ngừng tìm kiếm đối tượng "dễ ăn hiếp" để nhằm vào.
Từ cái ngày Nhan Hàm ở sân thể dục lòe thiên hạ, nó liền theo dõi cậu.
Nó không phải lần đầu tiên thông qua loại phương pháp khi dễ này để nhận được đồng bọn, cộng thêm khuôn mặt gặp qua là không thể quên của đối phương, đối phương càng tự tin phóng khoáng, nó lại càng muốn hủy diệt.
Những ngày tháng ở trong lớp mười tám cùng bọn Ngụy Ninh Hâm tiền hô hậu ủng quen thói, nó bành trướng là thật, nó căn bản không để Nhan Hàm kia vào mắt, lúc này mới năm lần bảy lượt mà tìm người này gây sự.
Nó cho rằng mình nhất định sẽ trở thành người thắng cuối cùng.
Nhưng nó chưa từng nghĩ, báo ứng thật sự tới.
Lại còn nhanh đến như vậy.
Hiện tại tầng áo lót mình cực khổ ngụy trang lên bị người hung hăng kéo rớt, bình bình thường thường rồi lại ích kỉ đáng ghê tởm, nó như vậy, như vậy là bại lộ trước mắt những người mà nó muốn gạt nhất...
Vu Tĩnh khóc đến tê tâm liệt phế, người trong văn phòng đều cảm thấy như ma âm rót tai, ngay cả Diêm Hàn cũng phải hung hăng nhíu mày.
Cậu tới đây cũng không phải để xem Vu Tĩnh khóc.
"Đừng nói nữa, muốn tôi tha thứ cho cậu cũng được." Diêm Hàn nói "Nhưng cậu phải công khai xin lỗi Tần Tư Du với Võ Nhã Băng (Edit: bạn cùng phòng của Tần Tư Du)."
Nói xong, cậu lại nói với chủ nhiệm giáo dục "Bạn học này có bị khai trừ hay không là quyết định của trường học, không hề liên quan đến em, em cũng không quan tâm. Nhưng em hy vọng loại chuyện bạo lực học đường như vậy sẽ không phát sinh nữa, cho nên mong nhà trường có thể cho những học sinh thành thật như chúng em một lời giải thích."
"Thầy hiểu ý của em." Chủ nhiệm giáo dục gật đầu.
Kỳ thực ông cũng là người có tác phong thiết diện vô tư, nhưng nề hà dượng của Vu Tĩnh còn có chút quyền lên tiếng, trong chuyện này còn liên lụy khá nhiều, nếu có thể xử nhẹ thì xử nhẹ như vậy thuận tiện hơn. (Edit: Thiết diện vô tư: Hành động thẳng thắn, minh bạch, bất chấp khó khăn.)
Nhưng ông đối với loại hành vi bắt nạt tập thể này cũng là vô cùng chán ghét, sẽ không dễ dàng buông tha Vu Tĩnh.
Chủ nhiệm giáo dục nói "Bên trường tính toán khai trừ học tịch của em ấy, nhưng cho ở lại trường để quan sát, cũng coi như là cho bạn học Vu Tĩnh một hồi cảnh báo. Nhưng đây cũng là lần cuối cùng, nếu còn có tình huống như vậy phát sinh, đừng nói đến tôi, dù là ai cũng không giữ được em ấy." (Edit: khai trừ học tịch: tương đương với việc nhà trường buộc học sinh thôi học, không thừa nhận tất cả các vấn đề liên quan đến học sinh và được ghi lại hồ sơ của học sinh.)
"Vâng vâng vâng." Cô của Vu Tĩnh vội vàng đứng bên cạnh phụ họa "Đảm bảo không có lần sau, nếu lại có lần sau, chủ nhiệm Cốc, Vu Tĩnh tùy thầy xử trí!"
Cô Vu Tĩnh bên này cười nịnh nọt, nội tâm cũng trợn trắng cả mắt.
Cô ta từng nghe đồn rằng Vu Tĩnh ở trong trường ăn hiếp bạn học, nhưng trong ấn tượng của cô ta, Vu Tĩnh là đứa nhỏ trung thực, cho nên lúc cha mẹ Vu Tĩnh tìm tới cửa, đánh chết cô ta cũng không tin cháu gái mình lại ngu đến như vậy, gặp trúng mầm tai họa lớn đến thế!
Trường học như cao trung Lộc Trạch bao nhiêu học sinh rớt đầu cũng muốn được vào học, nếu không phải cha mẹ Vu Tĩnh không muốn nó chuyển trường mà đến khóc lóc cầu xin cô ta, cô ta cũng sẽ không thấp hèn cầu người như vậy!
Nếu còn có lần sau, đừng nói chủ nhiệm Cốc không nuông chiều, ngay cả cô ta cũng không nói chuyện thay nó nữa!
"Còn điều thứ ba." Chủ nhiệm Cốc lại nói "Chính là giống như bạn học này nói, Vu Tĩnh phải công khai xin lỗi người bị hại trong chuyện lần này."
Vu Tĩnh vùi đầu thút thít lau nước mắt, không nói lời nào.
Chuyện tới mưc này hối hận cũng vô dụng, kỳ thật nó muốn nói bắt nó xin lỗi không bằng để nó đi chết cho xong, nhưng mình thấy mẹ sắp hỏng mất với cha sắp tức chết, cuối cùng nó cũng không đủ kiên cường để nói ra mấy lời này.
Nhưng nó biết dù được ở lại trường thì nó cũng xong rồi, thứ nó không muốn làm nhất chính là thông cáo cho thiên hạ, từ nay về sau nó đừng hòng ngẩng mặt lên nữa.
Không chỉ có địa vị trong lòng bạn học xuống dốc không phanh, mà những ngày sau này, nó còn phải trả giá cho những việc mà nó đã làm...
Diêm Hàn gật đầu nói "Vậy cứ thế đi ạ."
"Tranh thủ các khối còn lại còn chưa xếp lớp xong, hiện tại tôi tuyên bố quyết định xử phạt. Vu Tĩnh năm nhất lớp mười tám, giờ tan học thứ sáu tuần trước, đã mượn sức một vài học sinh bất lương ngoài trường để tiến hành ức hiếp học sinh trường mình, hiện tại đã chứng thực tình huống là thật, trường học quyết định khai trừ học tịch bạn học Vu Tĩnh, cho lưu lại trường để quan sát xử phạt. Còn lại bốn học sinh trường ta tham dự, phân biệt là... Tất cả đều ghép vào xử phạt vi phạm nặng."
Loa thông báo từ năm nhất đến năm ba, thậm trí là toàn bộ sân trường đều bị mở ra, bên trong vang lên giọng nói rành mạch rõ ràng của chủ nhiệm Cốc, thống báo cho tất cả mọi người nghe hình phạt, microphone kin kít vang lên, sau đó là giọng nữ mang theo nức nở nói.
"Em là Vu Tĩnh năm nhất lớp mười bảy... Ngay tại đây... Em trịnh trọng xin lỗi Nhan Hàm, Tần Tư Du cùng Võ Nhã Băng lớp mười bảy vì hành vi của mình..."
Ngay một khắc tiếng loa thông báo vang lên, những người nhận thức mấy cái tên này đều hai mặt nhìn nhau.
Vu Tĩnh á, là Vu Tĩnh kiêu ngạo ương ngạnh vô lễ không giáo dưỡng á?
Nó mà công khai xin lỗi người khác á?
Tần Tư Du đang ngồi ở lớp mười bốn, lúc nghe thấy quyết định xử phạt trên loa thông báo cơ thể liền căng chặt, Ôn Giác Vinh càng dựng lỗ tai lên nghe, khi bọn họ nghe được người chịu phạt thế mà là Vu Tĩnh, không khỏi kinh ngạc một hồi, thằng đến khi nghe danh sách xử phạt không có tên Diêm Hàn, mới nhẹ nhàng thở ra.
Cái này còn chưa tính, lúc giọng của Vu Tĩnh vang lên, nghe thấy nó dùng thanh âm nức nở xin lỗi mình cùng những người khác, hốc mắt Tần Tư Du đột nhiên đỏ bừng.
Dù nhỏ biểu hiện mình không để ý lắm, nhưng những thứ nhỏ phải gặp trong hẻm nhỏ tối hôm đó vẫn trở thành một cơn ác mộng.
Nhỏ nằm mơ cũng thấy sắc mặt vặn vẹo của đám người Vu Tĩnh khi bọn nó đè nhỏ xuống.
Tần Tư Du cảm thấy mình cũng không cần xin lỗi đến như vậy.
Nhưng lúc Vu Tĩnh run rẩy kiểm điểm lỗi lầm của nó trước toàn trường, cứ như có thứ gì đó cứu rỗi nhỏ vậy.
Thứ kia như khiến nhỏ có thể tín nhiệm bốn chữ "Trời xanh có mắt", càng thêm tin tưởng ở hiền gặp lành, ác giả ác báo.
Lại như thể hung hăng phun ra một ngụm khí tức, như thế những ủy khuất nhỏ phải chịu đựng từ khi bước vào trường học đã tan biến.
Thì ra thứ nhỏ cần nhất, bất quá chỉ là một lời xin lỗi mà thôi.
Nhỏ quay đầu nhìn về phía Ôn Giác Vinh, khuôn mặt béo của Ôn Giác Vinh cứ như nở hoa, còn giơ ngón cái với nhỏ, làm cái mặt quỷ.
"Phụt." Tần Tư Du nín khóc mỉm cười.
Nhỏ còn chưa phát hiện mình vừa mới rơi lệ.
Trong thanh âm kiểm điểm của Vu Tĩnh, Diêm Hàn và Lâm Kiến Lộc cùng nhau rời khỏi khu giáo vụ, trở về khu dạy học.
"Cậu thật sự không ngại trường học không khai trừ cậu ta?" Lâm Kiến Lộc hỏi.
"Không ngại." Diêm Hàn chép chép miệng nói "Ngược lại, tôi cảm thấy như vậy khá tốt."
Lâm Kiến Lộc nhìn về phía cậu, như chờ cậu nói tiếp.
Diêm Hàn trừng mắt, một bộ đương nhiên "Chỉ có vì ở lại trường học nó với công khai xin lỗi mà, nó mà đi rồi, tôi đi tìm ai xin lỗi tôi đây?"
"Nhưng Vu Tĩnh là chủ mưu, không khai trừ nó những người khác cũng sẽ không bị khai trừ, giữ bọn họ lại trường học..."
"Ồ, từ hôm nay trở đi một khoảng thời gian, chắc không ai dám trắng trợn tác oai tác quái như vậy đâu." Diêm Hàn vẫy vẫy tay, cắt ngang nói.
Cũng như cậu nói lúc trước, cậu không để bụng Vu Tĩnh có bị khai trừ hay không.
Nếu nghĩ nhiều thêm một chút, chỉ cảm thấy người như Vu Tĩnh chính là điển hình cho vừa đáng giận vừa đáng buồn.
Không phải những gì nó tao ngộ quá đáng thương, mà hành vi lấy khoái cảm bằng cách ức hiếp tổn thương người khác của nó, kỳ thực là một biểu hiện khuất phục cùng thoải hiệp với bản thân.
Nó cả người đều vô cùng đáng buồn, tựa như con rệp dưới cống vậy.
Nếu nghiêm túc so đo với người như vậy cũng không đáng.
Cậu cũng hiểu, Lâm Kiến Lộc với tư cách là ủy viên kỷ luật của trường, nhìn thấy những người này không thể nhịn được cũng không sai, lần này không cần nháo lớn, bên chủ nhiệm Cốc muốn quản phỏng chừng cũng khó mà xuống tay.
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy đánh giá của Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn nói "Cậu có nghe câu này chưa? —— Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, lễ nhượng ba phần, người tái phạm ta, nhổ cỏ tận gốc!"
Diêm Hàn sao cũng được vừa cười lạnh vừa nói "Nếu còn dám tới gây sự..."
Không chờ cậu nói cho hết lời, Tiểu Ngũ trong đầu liền ho khan hai tiếng.
... Một hồi cảnh báo!
Đột nhiên nhớ ra mình bây giờ là người có kế hoạch, Diêm Hàn nhanh chóng thu hồi biểu tình lãnh lệ ban nãy, cười nói với Lâm Kiến Lộc "Nếu còn dám tới gây sự, không phải vẫn còn cậu sao, bạn Lâm Kiến Lộc!"
Lâm Kiến Lộc "..."
Diêm Hàn cũng cảm thấy biệt nữu một trận.
Để chuyển chủ đề, cậu đột nhiên hỏi "Lại nói... Sao Vu Tĩnh lại đột nhiên rút lui?"
Lâm Kiến Lộc nhìn cậu một cái "Cậu cảm thấy chuyện là như thế nào?"
"Tôi đang hỏi cậu mà..." Một hồi ban nãy khiến Diêm Hàn không biết phải nói chuyện với hắn kiểu gì, đành phải nói đúng sự thật "Lúc đầu tôi tưởng là nó chủ động, nhưng sau lại nghe nó nói cùng lắm là chuyển trường, tôi lại không cảm thấy như vậy nữa."
"Ừ, lúc được lãnh từ cục cảnh sát về cậu ta không có nói thật." Lâm Kiến Lộc rất là tán dương mà nhìn cậu một cái "Chẳng qua chuyện này nháo thật sự lớn, những người khác đều thừa nhận, một mình cậu ta thề thốt phủ nhận cũng làm không nên chuyện gì."
"Hửm?" Diêm Hàn tỏ vẻ mình có hơi theo không kịp.
"Mấy nam sinh ngoài trường mà Vu Tĩnh tìm tới đều thú nhận hành vi của mình, mấy nữ sinh còn lại cũng nhận, còn khai ra người cầm đầu là Vu Tĩnh. Chứng cứ vô cùng xác thực, sự tình rất nhanh đã tra ra manh mối." Lâm Kiến Lộc nói.
"..." Diêm Hàn quay đầu nhìn Lâm Kiến Lộc "Mấy nam sinh kia chịu khai á?"
"Đúng vậy, trong đám bọn họ có hai người là học sinh lớp 12, năm nay đủ 18 tuổi, những chuyện như vậy làm không tốt là phải chịu trách nhiệm hình sự, huống chi bọn họ còn từng có tiền án. Chỉ có thẳng thắn mới được giảm nhẹ hình phạt."
"... Trách nhiệm hình sự gì đó, không phải là cậu nói với bọn họ chứ?" Diêm Hàn cuối cùng cũng nghe hiểu chuyện là như thế nào rồi!
Mà Lâm Kiến Lộc cho một ánh mắt, cậu liền biến mình đoán không có sai!
Thứ sáu cậu liền phát hiện, mấy nam sinh đó đi hù người thì còn được, chứ đứa nào đứa nấy toàn là bao cỏ, hơn nữa cũng không có đoàn kết như trong tưởng tượng, một lũ chia năm xẻ bảy cả rồi.
Dưới tình huống như vậy lại còn bị Lâm Kiến Lộc lần lượt đánh hạ... Chỉ cần có một người khai, những người khác tự nhiên không dám nói dối giấu giếm nữa.
Diêm Hàn lúc này chấn kinh thật rồi!
Loại chuyện này nghe liền biết khối lượng công việc lớn vô cùng, đừng nói là đi tìm từng nhà, đi nói chuyện, còn phải đánh đòn tâm lý, bảo tồn chứng cứ... Phòng chừng toàn bộ cuối tuần của đối phương đều phải dùng cho chuyện này rồi.
"Cậu yên tâm, mấy nam sinh kia cũng bị chủ nhiệm Cốc liên hệ cho trường học rồi, cảnh sát cũng chú ý bọn họ, phỏng chừng..."
Lúc Lâm Kiến Lộc nói chuyện, Diêm Hàn đột nhiên nhìn về phía hắn, những lúc này nói không cảm động là không có khả năng!
Tuy cậu cũng có chuẩn bị một ít chứng cứ, nhưng nếu Vu Tĩnh sống chết không thừa nhận, hoặc là trường học có tâm thiên vị mà nói, cũng rất là phiền toái.
Huống chi Tiểu Ngũ đứa nhỏ thành thật không có kinh nghiệm trên phương diện quay chụp, vì để quay được cậu nên góc độ quay chụp không có cố định, nhìn qua giống như là có người ở cùng quay được, đến lúc lấy video ra bị người nghi ngờ điểm này, cậu cũng không tiện giải thích.
Cho nên Lâm Kiến Lộc lần này cũng coi như là giúp cho cậu một cái đại ân!
Này không phải là lần đầu tiên, sự kiện thư tình lần trước cũng là đối phương kiên định bất di bất dịch đứng về phía mình...
Nếu đổi thành người khác, Diêm Hàn có lẽ chỉ thấy tò mò vì sao hắn lại giúp mình.
Nhưng hiện tại đối phương chính là Lâm Kiến Lộc tư duy khác người thường, thứ Diêm Hàn càng tò mò chính là "Sao cậu biết tôi bị oan?"
"Cậu thật sự muốn biết?"
"Ừ."
"Tôi không nói cho cậu." Lâm Kiến Lộc nghe.
"..."
Lần đầu tiên từ trong miệng Lâm Kiến Lộc nghe được mấy câu trẻ con này, anh Diêm, người đang định làm trinh thám nghe lý luận, nói thật là có chút mộng bức.
Bất quá không nói thì không nói thôi, này kỳ thật cũng không phải rất quan trọng.
Quan trọng là...
"Cảm ơn cậu nha." Diêm Hàn thật lòng thật dạ cảm ơn hắn.
Lâm Kiến Lộc nói "Nên thôi, dù sao chủ nhiệm Cốc cũng giao việc này cho tôi, không điều tra rõ sao được."
"Chậc."
Tuy đối phương nói như vậy, nhưng Diêm Hàn cũng không thể coi là chưa phát sinh chuyện gì.
Cậu nghĩ đối phương không phải lần đầu tiên giúp mình, cậu cũng không phải người không biết báo đáp.
Cho nên từ nay về sau, Lâm Kiến Lộc chính là anh em của cậu!
Là cái loại anh em lên núi đao xuống biển lửa mãi là anh em ấy.
Người này nha, tuy rằng có đôi khi quá thông minh, mạch não không cùng đường thẳng với nhân loại, lại không biết sợ là gì, mình cũng nhịn không được mà sợ hãi hắn.
Nhưng thông minh cũng không phải lỗi của hắn.
Diêm Hàn cảm thấy mình không thể vì người ta thông minh mà kỳ thị hay xa lánh người ta được.
Cho nên sau khi vứt bỏ thành kiến, nhìn lại người này, đối phương kỳ thật là thiếu niên tâm địa thiện lương tìm kiếm chân lý nha.
Lúc này nếu không phải có cái kế hoạch kiều mị gì đó trong người, Diêm Hàn thật ra rất muốn làm giống Ôn Giác Vinh, ôm vai mời Lâm Kiến Lộc uống nước trái cây.
Bất quá tương lai còn dài, tính tính thì kế hoạch kiều mị của mình chỉ còn lại hai tuần, hai tuần này cậu cứ nhịn một chút, tận lực trốn tránh người anh em bự này, chờ cậu bế quan tu luyện đạt được rương kho báu xong, lại đi cảm tạ hắn đàng hoàng một trận...
Hai người nói chuyện một hồi, bất tri bất giác đã về tới khu dạy học, một đường leo cầu thang đi lên lầu ba.
Diêm Hàn đang ngẩn người, lúc đầu còn không có chú ý, thẳng đến khi phát hiện Lâm Kiến Lộc cùng cậu đi lên tới lầu ba, rồi đi tới cửa lớp mười bốn, mới kỳ quái mà hỏi "Cậu đi cùng tôi làm gì? Mau về lớp học đi!"
Lâm Kiến Lộc ngẩng đầu lên nhìn bảng số lớp mười bốn, nói "Không có sai, tôi về lớp rồi."
Diêm Hàn "???"
Lâm Kiến Lộc quay đầu lại, nói với cậu "Tôi chuyển từ xã hội sang tự nhiên, bị xếp đến lớp mười bốn. Buổi sáng mãi bận chưa kịp dọn đồ, trùng hợp thật, cậu cũng học lớp này?"
Diêm Hàn:...
............
Đại não Diêm Hàn lấy tốc độ tia chớp, hoàn toàn chết máy.
Cậu ngốc lăng lăng mà nhìn Lâm Kiến Lộc, trong cơn hoảng hốt như thế nhìn thấy đối phương cong môi mỏng, khóe môi cong lên một độ cong siêu nhỏ.
Nhưng chờ cậu phục hồi tinh thần, Lâm Kiến Lộc đã gõ cửa, chân dài bước vào trong lớp mười bốn.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh Diêm sắp mở rương kho báu x1.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.