Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 40
Quản Hồng Y
13/02/2022
Bể bơi trường học cũng không phải mở cả ngày.
Lúc không học, suy xét đến an toàn của học sinh, cũng không cho phép học sinh hay giáo viên tự mình tới bơi lội, mà vì để tiết kiệm tài nguyên, bình thường đều là hai ba lớp cùng nhau học, giáo viên phụ trách môn bơi lội cũng chỉ có hai người.
Trước kia giáo viên bơi lội lớp mười bảy là một nữ giáo viên dáng người đẩy đà, mà bây giờ đổi lớp, giáo viên bơi lội đổi thành nam.
Bởi vì là tiết đầu tiên sau khi xếp lớp lại, giáo viên bơi lội thông báo cho học sinh tập hợp sớm, đầu tiên là nói quy củ của mình, trọng điểm vẫn là cường điệu vấn đề an toàn, rồi để cho các học sinh đi thay áo tắm.
Diêm Hàn cũng không đi thi quần áo, mà cùng hai nữ sinh đi xin nghỉ với giáo viên.
"Các em đều là tình huống đặc thù à?" Giáo viên bơi lội học Hách, thoạt nhìn tầm 30 tuổi, đầu nhọn, làn da thiên đen, diện mạo cũng thế, dáng người thì khá, chỉ là vóc người còn muốn lùn hơn Diêm Hàn.
Diêm Hàn cơ hồ chỉ quét mắt nhìn gã một cái liền không nhìn nữa, cậu gật gật đầu, hai nữ sinh khác cũng gật đầu.
"Vậy các em ở bên cạnh tự hoạt động đi, không được rời khỏi chỗ này chạy loạn." Thầy Hách thoạt nhìn còn khá dễ nói chuyện.
"Dạ thầy." Mấy nữ sinh nói liền hô hô la la mà tản ra, Diêm Hàn cũng tự nhiên mà đi đến chỗ lần trước cậu ngồi học, định tiếp tục học đoạn văn.
Ai biết cậu vừa ngồi xuống, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của Tiểu Ngũ.
[Lấy lý do thân thể không khỏe cố ý trốn học không phải là hành vi một học sinh có phẩm chất nên làm nha, lần này niệm tình ký chủ không kịp chuẩn bị, lại là lần đầu vi phạm, lần sau làm như vậy ký chủ sẽ bị trừ điểm, đến Tiểu Ngũ cũng không giúp được anh đâu!]
Diêm Hàn "... Đù!"
Sao lại quên mất cái hệ thống hà khắc này nhỉ!
Lần trước cậu có thương tích trên người nên xin nghỉ không học bơi cũng là bình thường, lần này xem ra là chơi không được.
Cũng may chưa trực tiếp trừ điểm cậu, nếu không lúc này đại ca đã nổi điên rồi.
Bất quá này cũng không ảnh hưởng được cậu lạnh mặt.
Biện pháp trì độn tầm này cũng dùng rồi, nghẹn khuất muốn chết, tưởng cậu vui vẻ lắm à?
Vừa nhớ tới đủ thứ trong khoảng thời gian này, đến tận hôm nay nói trong lòng không có chút oán khí là không thể nào.
Diêm Hàn mắng to "Ông cố ý trốn học à? Còn không phải do cái giả thiết hố cha của bọn em à! Anh đây muốn đi bơi lắm đấy, em nói cho anh nghe xem đi đâu thay quần áo?"
[...]
Diêm Hàn nâng khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hung quang xuyên mắt "Thế em muốn anh đánh gục đám con trai hay đánh ngất đám con gái để đi thay quần áo đây? Bơi xong còn phải đi tắm đấy nhỉ? Lại đánh ngất tiếp à?"
[...] Tiểu Ngũ yếu xìu mà nói [Cái này Tiểu Ngũ cũng hết cách mà.]
[Nhưng mà, ký chủ còn có nhiều thời gian chuẩn bị...]
"Chuẩn bị? Anh chuẩn bị kiểu gì?" Diêm Hàn cười lạnh.
[...]
"Tìm cớ trồn học đã đủ phiền rồi, hệ thống các em bây giờ còn tới làm anh ngột ngạt."
Nếu Tiểu Ngũ không lên tiếng, cậu còn không tưởng tượng đến mấy cái này, bây giờ nếu đã nói đến đây rồi, Diêm Hàn dữ tợn cười một tiếng, dứt khoát vô lại mà nói "Nếu các em muốn nhiệm vụ của anh thất bại cứ nói sớm một tiếng, cần gì phải phiền toái như vậy? Nếu cứ như vậy nhiệm vụ này anh không làm nữa, thích làm gì thì làm!"
Diêm Hàn không nói giỡn, thái độ của cậu cũng đủ thấy cậu có bao nhiêu kiên quyết.
Cậu muốn sống, nhưng không có nghĩa cậu có thể tiếp thu không có tôn nghiêm không có tự do, hoàn toàn bị hệ thống bố trí mà sống, nếu nói vậy, nhiệm vụ này cậu tình nguyện không làm!
Cho nên Tiểu Ngũ trầm mặc.
... Bao năm sống trên đời, nó thế mà bị ký chủ chỉnh cho câm nín!
[Ừa ừa à, vấn đề này... Nghe quả thật có chút nghiêm túc nhỉ? Hay là ký chủ anh cứ từ từ đi, em xin cấp trên chỉ thị nhé.]
"Biến."
Làm ra bộ bạo nộ Diêm Hàn nào còn bận tâm đến hình tượng nữa, cậu đao to búa lớn mà ngồi ở kia, còn đang đợi kết quả, liền nghe bốn phía vang lên một mảnh tiếng hít khí, tiếng bàn tán, còn có cả tiếng thét chói tai, ngay sau đó liền biến thành một mả loạn kêu.
Theo bản năng nhìn về phía phát sinh nhốn nháo, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người vây quanh, chỉ thấy chính giữa có một con hạc trong bầy gà, vô luận là tám khối cơ bụng ngày thường nhìn không thấy, hay là màu do tiểu mạch khỏe mạnh, hay là một đôi chân dài thẳng tắp cùng cái chân thứ ba nhìn cách quần bơi cũng không hề ngắn kia... Đều khiến người nọ trở thành tiêu điểm.
Trác tuyệt như vậy, người đang giữ biểu tình đạm nhiên kia trông cứ như đi tham gia show người mẫu nam!
"Ực" một tiếng, Diêm Hàn nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Giờ phút này đôi mắt đào xinh đẹp trừng muốn rớt tròng mắt ra ngoài, xuất phát từ tâm thái thưởng thức quan sát, tầm mắt hoàn toàn dính lên người mẫu đang catwalk kia, xé không ra được.
May mà động tĩnh bên kia không nhỏ, chẳng ai chú ý đến mình.
—— Này vẫn là lần đầu tiên lớp mới của bọn họ nhìn thấy dáng người học bá giáo thảo, cảm thấy kinh ngạc về tình về lý cũng có thể tha thứ.
Mấy người khác còn vừa khen vừa cảm thán kia kìa, cậu cũng chỉ có ngồi bên cạnh lén lút nhìn mấy cái thôi mà.
Không có gì xấu hết.
Dù gì cũng đã xác định tính hướng nhiều năm, anh Diêm tuyệt đối không phải hoa si!
Hiện tại cậu nhìn không dời mắt hoàn toàn là do lão xử nam tịch mịch thôi!
Chẳng qua giáo viên bơi lội bên kia rất nhanh đã bình ổn dư luận, dẫn mọi người khởi động làm nóng người.
Trước khi xuống nước phải làm khởi động làm nóng, phòng ngừa xuống nước rút gân này nọ, bảo đảm an toàn.
Diêm – xử nam – Hàn còn định tranh thủ không ai chú ý đi nhìn thêm mấy cái, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy mình như vậy rất ngây thơ.
Sao cậu có thể đánh chủ ý lên người anh em của mình cơ chứ!
Tuy rằng chủ ý cũng chỉ dừng ở giai đoạn não ở.
Nhưng... Cũng không được!
Mạnh mẽ thu lại tương tư, cưỡng chế bản thân không được nghĩ nữa, Diêm Hàn tự ép mình chú ý sách vở.
... Đến thế này rồi mà cậu còn có thể nghĩ đến đọc sách...
Đại ca tự chọc mình đến tức cười.
Nhưng vì không nhìn Lâm Kiến Lộc, mặc kệ bên kia khí thế ngất trời khởi động, cậu bên này cứ như lão tăng nhập định, chuyên tâm học hành, Diêm Hàn lần nữa biến thành dòng nước trong giữa hồ bơi.
Cậu không biết đám người ngoại trừ nhìn Lâm Kiến Lộc ra, còn có rất nhiều người đều đang nhìn cậu.
Những người đó đa số đều là nam sinh không có hứng thú với thân thể của Lâm Kiến Lộc, đương nhiên nữ sinh cũng có không ít.
Cuối cùng thì con gái còn thích gái đẹp hơn cả con trai ——
"Muốn nhìn cậu ấy mang đồ bơi ghê, hic hic hic chân chị đẹp dài quá trời, mang đồ bơi chắc đẹp lắm."
"Sao bà không nói bikini luôn đi."
"Ha ha ha nếu là bikini thì càng tốt chứ sao!"
Dù giờ phút này Diêm Hàn đang thành thành thật thật mà ngồi xổm một góc tự học, tự mình cảm thấy không có tí cảm giác tồn tại nào.
Nhưng từ lúc cậu đi vào hồ bơi đã bị không ít người chú ý.
Đặc biệt là những lớp khác cùng học tiết bơi lội cùng bọn họ tỏ vẻ.
"Đậu xanh, lần kiểm tra này có chuyện gì vậy trời, lớp mười bốn định trở thành lớp có giá trị nhan sắc cao nhất trường đúng không?"
......
Làm nóng xong, Diêm Hàn từ nơi xa xăm nghe thấy Ôn Giác Vinh lớn giọng hỏi "Anh Đại Lâm dáng người tốt ghê á, ngày thường có tập thể hình không?"
Ố ồ. Vấn đề này Diêm Hàn cũng cảm thấy rất hứng thú.
... Dù sao dáng người của Lâm Kiến Lộc thuộc cái loại mỗi ngày không cố tình luyện tập, không chú ý ăn uống tuyệt đối không tập ra được nhiều múi như vậy đâu!
Hoàn toàn xuất phát từ ghen tỵ, cậu không khỏi dựng lỗ tai lên nghe.
Nhưng rất đáng tiếc, sau khi giải tán, quanh bể bơi quanh quẩn đủ kiểu âm thanh, giọng Lâm Kiến Lộc lại không to như Ôn Giác Vinh, đối phương nói gì Diêm Hàn một chữ cũng nghe không rõ.
Lại lần nữa vô thức nhìn về phía bên kia, cậu nhìn thấy Lâm Kiến Lộc dáng người đẹp banh nóc... đang đi về phía cậu?
Từ từ! Hình như đi sang bên đây thật đấy!
Hô hấp cứng lại, những người xung quanh không biết là ngừng thở giống cậu, hay là khí tràng quanh thân Lâm Kiến Lộc gây ra, Diêm Hàn cảm thấy quanh thân đột nhiên trở nên thật an tĩnh, không một tiếng động...
Ánh mắt dính trên dáng người càng ngày càng rõ của đối phương, hoàn toàn dời không được.
Diêm Hàn mạnh mẽ ra lệnh bản thân bình tĩnh lại, trăm bận trong lòng còn phải ép mình bò dậy khỏi mặt đất, sửa sang lại dáng ngồi.
Cậu vốn là tư thế ngồi khoanh chân dưới đất, đĩnh đạc mà đặt váy lên đầu gối, còn quần leggings mà, che kín mít tuyệt đối không lộ hàng.
Nhưng lúc Lâm Kiến Lộc tới gần, cậu cứ cảm thấy bộ vị mấu chốt của mình hơi không khỏ, mơ hồ có hiềm nghi muốn ngoi đầu, sợ bị người ta nhìn ra, cậu dứt khoác sửa thành ngồi xổm, thành thành thật thật ngồi đó chờ Lâm Kiến Lộc đi tới.
Khoảng cách càng gần, không chỉ Diêm Hàn phát ngốc, những người khác cũng không rõ đây là tình huống gì.
"Sao lại thế này?"
"Đúng thế? Sao lại thế này?"
Những người vốn đang tận tình đánh giá nhục thể nam thần giờ khắc này đều ngu người —— sao làm nóng xong nam thần không xuống nước, mà đi đến bên cạnh người kia?
Giữa bao ánh nhìn, Lâm Kiến Lộc đã đứng trước mặt Diêm Hàn.
Diêm Hàn ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy Lâm Kiến Lộc chậm rãi nâng cánh tay mình lên, ngón tay thon dài động tác ưu nhã mà tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, sau đó hắn hạ người, nửa ngồi xổm nhìn thẳng Diêm Hàn, mở miệng, tiếng nói dễ nghe của nam thần trút ra.
"Có thể giúp tôi giữ đồng hồ không?"
"Vừa nãy thay quần áo quên tháo ra."
"..."
Trong tầm mắt Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc thoáng nâng khóe miệng, lộ ra nụ cười ưu nhã.
Một khắc theo bản năng mà nhận lấy đồng hồ kia, cậu hoàn hồn.
... Đậu, không phải chỉ là giúp cậu giữ đồng hồ thôi sao? Có cần dụ người như vậy không?!
Tự nhiên thấy bực bội, đại ca tức giận nói với Lâm Kiến Lộc "Để tôi, cậu đi đi!"
"Được, cảm ơn." Lâm Kiến Lộc lại cười với cậu một cái, lần nữa đứng lên, dáng người đẹp đến đả kích mắt người nhìn lại che trời lấp đất ập đến.
Diêm Hàn "..."
Được rồi, chắc đối phương cũng không có cố ý, chẳng qua tạo hình này quá là dụ dỗ người ta.
Cậu không nên oan uổng hắn.
Diêm Hàn theo bản năng mà dùng ngón tay vuốt ve thứ đang cầm, dây đồng hồ lạnh lẽo còn lưu lại một ít bọt nước.
—— Trước khi xuống hồ học sinh phải tắm trước một lần, mà hiển nhiên lúc ấy Lâm Kiến Lộc không có tháo cái đồng hồ này xuống.
Diêm Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ, cảm thấy hình như không phải cái Lâm Kiến Lộc hay đeo, nhưng lại không dám chắc.
Mới vừa làm bạn cùng bàn không lâu, rất nhiều chi tiết cậu không có chú ý.
Hãng đồng hồ này cũng không phải nổi danh thế giới, thế nhưng cũng thuộc về nhãn hiệu hạng trung hạng cao cấp, hơn nữa vừa nhìn là biết giá cả xa xỉ, ít nhất phải mấy ngàn, vẫn rất là xứng với Lâm Kiến Lộc.
Cậu cũng không hiểu biết với đồng hồ mấy, nhưng vẫn biết rằng rất nhiều đồng hồ quý báu không thích hợp để mang đi bơi lội, cho nên rất vui vẻ giúp Lâm Kiến Lộc giữ đồng hồ.
Bên cạnh cũng có không ít người bị cái động tác đưa đồng hồ của Lâm Kiến Lộc cưa đổ, không khỏi nhìn Diêm Hàn thêm mấy lần, nghĩ thầm quan hệ của bọn họ chắc phải tốt ghê lắm, nếu không tại sao nam thần lại đưa đồng hồ cho cậu ấy giữ giúp?
Diêm Hàn thì hồn nhiên chẳng biết gì.
Lâm Kiến Lộc cảm ơn xong liền quay về bể bơi, tiếng nghị luận ồn ào lại lần nữa vang lên, Diêm Hàn nghe tiếng nhìn qua, cậu đang ở gần khu nước sâu, nháy mắt ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng lưng đang nhảy vào bề bơi của Lâm Kiến Lộc.
Dù trước lúc đến cao trung Lộc Trạch không biết bơi, thì qua nửa học kỳ đầu cũng đã sớm học được rồi.
Cho nên hơn phân nữa nhiệm vụ của giáo viên chính là nhìn học sinh, tránh cho xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, còn lại thì không còn gì, hoàn toàn là thời gian cho học sinh hoạt động tự do với nghịch nước, cũng không dạy các kiểu bơi hoa mỹ.
Trên thực tế bể bơi trường cũng dài 50 mét như bể bơi tiêu chuẩn, có sáu đường bơi, hai lớp cùng học thì còn được, chứ nếu cả ba lớp cùng xuống nước, chẳng khác gì nồi luộc sủi cảo, không bị va chạm đã tốt chán, bơi lội tự do gì đó nghe không quá thực tế.
Mà Lâm Kiến Lộc xuống nước xong cũng thuận lợi đi vào trong biển người, không có gì để xem, Diêm Hàn lại lần nữa cưỡng ép mình thu hồi tầm mắt.
Lần này Tiểu Ngũ đi có hơi lâu.
Lúc chờ đợi Diêm Hàn nên đọc sách thì đọc sách, hình dáng bất chấp tất cả ban nãy kỳ thật hơn phân nữa là làm dáng, tuy ban đầu là tức thật, nhưng từ đầu đến cuối cậu chỉ nghĩ hù dọa Tiểu Ngũ mà thôi.
... Cái thứ này mà không tàn nhẫn, hệ thống nó sẽ tra tấn cậu đến chết thật đấy chứ.
Lại nói lúc nãy cũng không phải cậu vô cớ gây rối, nếu mỗi lần không học bơi đều bị trừ điểm, vậy nhiệm vụ này cậu hết cách làm rồi.
Nhưng thông qua khoảng thời gian giao lưu này, Diêm Hàn cảm thấy tuy hệ thống có hơi khờ, nhưng không phải không chịu nói lý.
Cho nên hết thảy vẫn phải đợi Tiểu Ngũ về rồi tính.
Lúc đọc sách Diêm Hàn hết sức chăm chú, thẳng đến khi đỉnh đầu truyền đến hai tiếng ho khan, cậu ngẩng đầu, liền thấy thầy Hách chỉ mang một cái quần bơi đang đứng trước mặt mình.
"Thầy." Diêm Hàn lễ phép mà chào hỏi gã.
Thầy Hách dứt khoát ngồi xổm bên người cậu, lấy cuốn sách trong tay cậu sang nhìn, còn sửng sốt, hỏi "... Đây là sách học tập à?"
"Đúng vậy."
"Dụng công vậy à? Lần đầu thấy thấy học sinh vừa xinh đẹp vừa dụng công như em đấy."
Diêm Hàn "..."
Hơi nâng khóa miệng, cưỡng bách bản thân cười một cái, Diêm Hàn không rõ "xinh đẹp" cùng "dụng công" có dính dáng gì đến nhau.
Lại nói, cái cảnh tượng này, trước đó ở lớp mười bảy còn có bạn học cười nhạo cậu quá dụng công, hiện tại cậu đã nhảy lên lớp mười bốn, mà những người đó... thôi khỏi nói đi.
"Có thể trả sách lại cho em không ạ?" Diêm Hàn hỏi gã.
Thầy Hách không lập tức trả sách cho cậu, mà hỏi "Em biết bơi không? Hình như thầy chưa gặp em bao giờ.". ngôn tình ngược
"Trước kia không phải thầy dạy lớp chúng em."
"À, vậy thì đúng rồi. Thầy nói mà, nếu là tôi dạy, tôi chắc chắn không thể quên em được."
Thầy Hách nở nụ cười mà gã tự cho là tươi sáng với Diêm Hàn, lại hỏi cậu một lần chuyện cậu có biết bơi lội hay không.
"Đương nhiên biết ạ." Bị quấy rầy học tập, khí áp của Diêm Hàn có hơi thấp.
"Vậy bơi tốt không?"
"Cũng được ạ."
Đại khái là cảm nhận được thái độ lãnh đạm của Diêm Hàn, thầy Hách cũng không ở lại dây dưa thêm nữa.
Chỉ là nhìn cậu cười cười, nói "Thế tiết sau cho thầy xem em bơi thế nào nhé."
Diêm Hàn "..."
Lúc này Tiểu Ngũ rốt cuộc cũng trở về, giọng nói như phim hoạt hình vang lên trong đầu cậu [Suy xét đến tình huống của ký chủ xác thực rất đặc thù, bên Tiểu Ngũ giúp anh xin một chút, rương kho báu bất kì tiếp theo của anh sẽ đổi thành rương kho báu cố định, bảo vật được mở vô cùng trâu bò, có thể giúp ký chủ giải quyết vấn đề thay quần áo đó nha!]
Diêm Hàn "???"
Chứ không phải trực tiếp lượt bớt tiết bơi lội cho cậu à?
[Đó là không thể nào.] Tiểu Ngũ nói [Cao trung Lộc Trạch cố ý thiết trí chương trình học bơi lội, là vì để học sinh hưởng thụ dịch vụ dạy học chất lượng cao, phát triển thành nhân tài toàn diện, không học thì quá đáng tiếc!]
"..."
[Ngoài ra bơi lội còn giúp ký chủ giữ dáng nha, đương nhiên cũng là hạng mục cộng điểm quan trọng đó!]
"..."
Diêm Hàn "Sao anh vẫn thấy hơi sai sai nhỉ? Nhỡ đâu cái rương kho báu bất kỳ kia của anh mở được đồ gì hữu dụng hơn thì làm sao?"
[Không có đâu! Cái bảo vật này siêu cấp thực dụng luôn!] Tiểu Ngũ kêu lên trong đầu cậu [... Bên cá nhân em có thể hữu nghị bật mí cho anh một chút, bảo vật tên là ]
"Nghe cũng không có tác dụng gì." Diêm Hàn mặt vô biểu tình mà nói.
[... Nó là một không gian độc lập, có thể tùy lúc tùy nơi tắm rửa thay quần áo còn không có tác dụng á? Trong đó còn có phòng vệ sinh nha.]
"!!!"
Trời má nó ơi...
"Thành giao!"
Dưới góc nhìn của Diêm Hàn, có đi học bơi hay không không quan trọng, trừ điểm này nọ đều là phụ hết, có chuyện gì quan trọng hơn đi vệ sinh à?!
Trời biết mấy ngày nay ở trong phòng học cậu nào dám uống nước! Cũng không dám ăn bậy ăn bạ, sợ nhất thời vô ý xuất hiện cái tình huống khẩn cấp gì.
Nếu vấn đề này có thể giải quyết...
Đột nhiên có mục tiêu, hiện tại chính là làm thế nào để nhanh nhanh lấy một cái rương kho báu đây.
Đôi mắt Diêm Hàn, sáng lên với tốc độ người thường cũng thấy được.
Một lát sau cậu phản ứng lại "Nhưng không đúng nha, Tiểu Ngũ, em rất không phúc hậu."
[Hở?] Giọng con nít trong đầu cậu vang lên tiếng nghi vấn.
"Trước kia ông đây vất vả tìm WC sao không thấy em tranh thủ chỉ định bảo vật cho anh? Lúc này anh mà không hối chắc em cũng giả chết luôn có đúng không?"
[...]
Phản ứng của Tiểu Ngũ rất rõ ràng —— thật sự giả chết.
Lúc này Diêm Hàn mặc kệ nó, lúc đó dù cậu được điều kiện trời cao ưu ái cũng không mở được rương kho báu hữu dụng.
So đo nhiều cũng vô dụng.
Xem lại một lần điểm các mục của mình, Diêm Hàn cảm thấy tình huống không lạc quan lắm.
Thành tựu năm mục của cậu cao nhất vẫn là "Đức", đã gần 60 điểm, nhưng 40 điểm còn lại phải lấy thế nào đây? Vấn đề nằm ở đó.
Điều kiện để được cộng 30 điểm một lần quá là hà khắc, cậu không cam đoan trong khoảng thời gian ngắn có thể gặp được "cơ hội" như thế lần nữa.
Còn lại, chỉ có nhiệm vụ ẩn này
thôi, nếu bây giờ bắt đầu cậu ít nhất phải cần có ba tuần, mà còn chưa
chắc sẽ thành công...
Cho nên tuy mục tiêu rất rõ ràng, nhưng làm sao để lấy rương kho báu nhanh chóng đây?
Diêm Hàn đang rũ mắt suy tư, hai ba nữ sinh vốn đứng bên cạnh đã dắt tay mhau đi tới, mấy nữ sinh thoạt nhìn đều rất hướng nội, có chút ngượng ngùng, một trong số đó run run rẩy rẩy mà nói "Ừ thì... Cậu tên Nhan Hàm đúng không?"
"Đúng vậy, các cậu là?"
"Mình học lớp mười bốn, chắc cậu không chú ý tới mình." Nữ sinh kia cười cười, rồi lại nói "Hai bạn này là lớp mười một, học chung tiết bơi với lớp chúng ta."
"A à."
Xuất phát từ lễ phép, Diêm Hàn vẫn hồi thần nói chuyện với mấy nhỏ, đứng lên hoạt động tay chân một chút, hỏi mấy nữ sinh "Có chuyện gì sao?"
"À ừm, là như vầy, lúc trước dạy cậu không phải thầy Hách này đúng không?"
"Không phải, giáo viên hồi trước hình như họ Lưu, là nữ."
"Vậy thì đúng rồi."
Mấy nữ sinh nhìn nhau, cuối cùng vẫn là bạn cùng lớp của cậu nói "Bọn mình là muốn nhắc nhở cậu, thầy Hách này có tiền án đấy, hồi trước lớp mình có một bạn bị ổng quấn lên, cuối cùng nháo thành chuyện không hay, không thể không thôi học..."
Diêm Hàn "..."
"Đúng đó." Hai nữ sinh kia thấy lời đã nói ra rõ ràng, cũng khai luôn "Là chuyện hồi học kỳ 1, lúc ấy bọn mình ở lớp mười một, là bạn cùng phòng với bạn gái kia."
"Bọn mình vừa nãy thấy ổng lại đây tìm cậu nói chuyện, nên sợ..."
"Ấy, cậu đừng nghĩ nhiều, bọn mình chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, chú ý an toàn."
"..."
Chẳng trách cậu thấy ông thầy vừa nãy quái quái!
Nghĩ như vậy, cô bé kia cũng thật là đáng thương.
Vì tôn trọng, Diêm Hàn không hỏi chuyện gì xảy ra, cậu chỉ có chút không rõ "Nếu xảy ra chuyện, tại sao trường học còn giữ thầy Hách này lại làm gì?"
"Bạn gái kia không có để lộ, dù gì thì... Nói ra ảnh hưởng cũng không tốt, ngay cả bọn mình cũng là vô tình biết được."
"Đúng vậy đó." Nữ sinh cùng lớp với cậu nói còn kích động "Bạn cùng phòng đó của bọn mình học múa, lớn lên rất xinh, cậu còn đẹp hơn cậu ấy nhiều... Mình cảm thấy nếu không nhắc cậu thì có lỗi lắm."
"À..." Diêm Hàn hơi hơi nhướng lông mày, sâu trong nội tâm đột nhiên nảy ra cái ý tưởng!
"Tôi biết rồi, cảm ơn các cậu nhé."
Cậu mỉm cười với mấy nhỏ, bộ dáng tinh xảo, lúc tươi cường lại tràn ngập phóng khoáng cùng hào quang.
Nhưng ánh mắt sắc bén như đuốc, các nữ sinh có thể nhìn thấy trong ánh mắt vững vàng chính là một cổ khí chất cương nghị, cảnh này khiến khuôn mặt vốn giảo hoạt càng thêm sắc bén.
... Không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ như thế, nhưng trong cơn hoảng hốt, mấy nữ sinh cảm thấy bạn học này đang nóng lòng muốn thử xem chuyện là như thế nào?
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Hàn: Mau cho anh xem phe địch đến tặng điểm lần này là dạng gì nào [chờ mong xoa tay.jpg]
Lúc không học, suy xét đến an toàn của học sinh, cũng không cho phép học sinh hay giáo viên tự mình tới bơi lội, mà vì để tiết kiệm tài nguyên, bình thường đều là hai ba lớp cùng nhau học, giáo viên phụ trách môn bơi lội cũng chỉ có hai người.
Trước kia giáo viên bơi lội lớp mười bảy là một nữ giáo viên dáng người đẩy đà, mà bây giờ đổi lớp, giáo viên bơi lội đổi thành nam.
Bởi vì là tiết đầu tiên sau khi xếp lớp lại, giáo viên bơi lội thông báo cho học sinh tập hợp sớm, đầu tiên là nói quy củ của mình, trọng điểm vẫn là cường điệu vấn đề an toàn, rồi để cho các học sinh đi thay áo tắm.
Diêm Hàn cũng không đi thi quần áo, mà cùng hai nữ sinh đi xin nghỉ với giáo viên.
"Các em đều là tình huống đặc thù à?" Giáo viên bơi lội học Hách, thoạt nhìn tầm 30 tuổi, đầu nhọn, làn da thiên đen, diện mạo cũng thế, dáng người thì khá, chỉ là vóc người còn muốn lùn hơn Diêm Hàn.
Diêm Hàn cơ hồ chỉ quét mắt nhìn gã một cái liền không nhìn nữa, cậu gật gật đầu, hai nữ sinh khác cũng gật đầu.
"Vậy các em ở bên cạnh tự hoạt động đi, không được rời khỏi chỗ này chạy loạn." Thầy Hách thoạt nhìn còn khá dễ nói chuyện.
"Dạ thầy." Mấy nữ sinh nói liền hô hô la la mà tản ra, Diêm Hàn cũng tự nhiên mà đi đến chỗ lần trước cậu ngồi học, định tiếp tục học đoạn văn.
Ai biết cậu vừa ngồi xuống, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng của Tiểu Ngũ.
[Lấy lý do thân thể không khỏe cố ý trốn học không phải là hành vi một học sinh có phẩm chất nên làm nha, lần này niệm tình ký chủ không kịp chuẩn bị, lại là lần đầu vi phạm, lần sau làm như vậy ký chủ sẽ bị trừ điểm, đến Tiểu Ngũ cũng không giúp được anh đâu!]
Diêm Hàn "... Đù!"
Sao lại quên mất cái hệ thống hà khắc này nhỉ!
Lần trước cậu có thương tích trên người nên xin nghỉ không học bơi cũng là bình thường, lần này xem ra là chơi không được.
Cũng may chưa trực tiếp trừ điểm cậu, nếu không lúc này đại ca đã nổi điên rồi.
Bất quá này cũng không ảnh hưởng được cậu lạnh mặt.
Biện pháp trì độn tầm này cũng dùng rồi, nghẹn khuất muốn chết, tưởng cậu vui vẻ lắm à?
Vừa nhớ tới đủ thứ trong khoảng thời gian này, đến tận hôm nay nói trong lòng không có chút oán khí là không thể nào.
Diêm Hàn mắng to "Ông cố ý trốn học à? Còn không phải do cái giả thiết hố cha của bọn em à! Anh đây muốn đi bơi lắm đấy, em nói cho anh nghe xem đi đâu thay quần áo?"
[...]
Diêm Hàn nâng khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hung quang xuyên mắt "Thế em muốn anh đánh gục đám con trai hay đánh ngất đám con gái để đi thay quần áo đây? Bơi xong còn phải đi tắm đấy nhỉ? Lại đánh ngất tiếp à?"
[...] Tiểu Ngũ yếu xìu mà nói [Cái này Tiểu Ngũ cũng hết cách mà.]
[Nhưng mà, ký chủ còn có nhiều thời gian chuẩn bị...]
"Chuẩn bị? Anh chuẩn bị kiểu gì?" Diêm Hàn cười lạnh.
[...]
"Tìm cớ trồn học đã đủ phiền rồi, hệ thống các em bây giờ còn tới làm anh ngột ngạt."
Nếu Tiểu Ngũ không lên tiếng, cậu còn không tưởng tượng đến mấy cái này, bây giờ nếu đã nói đến đây rồi, Diêm Hàn dữ tợn cười một tiếng, dứt khoát vô lại mà nói "Nếu các em muốn nhiệm vụ của anh thất bại cứ nói sớm một tiếng, cần gì phải phiền toái như vậy? Nếu cứ như vậy nhiệm vụ này anh không làm nữa, thích làm gì thì làm!"
Diêm Hàn không nói giỡn, thái độ của cậu cũng đủ thấy cậu có bao nhiêu kiên quyết.
Cậu muốn sống, nhưng không có nghĩa cậu có thể tiếp thu không có tôn nghiêm không có tự do, hoàn toàn bị hệ thống bố trí mà sống, nếu nói vậy, nhiệm vụ này cậu tình nguyện không làm!
Cho nên Tiểu Ngũ trầm mặc.
... Bao năm sống trên đời, nó thế mà bị ký chủ chỉnh cho câm nín!
[Ừa ừa à, vấn đề này... Nghe quả thật có chút nghiêm túc nhỉ? Hay là ký chủ anh cứ từ từ đi, em xin cấp trên chỉ thị nhé.]
"Biến."
Làm ra bộ bạo nộ Diêm Hàn nào còn bận tâm đến hình tượng nữa, cậu đao to búa lớn mà ngồi ở kia, còn đang đợi kết quả, liền nghe bốn phía vang lên một mảnh tiếng hít khí, tiếng bàn tán, còn có cả tiếng thét chói tai, ngay sau đó liền biến thành một mả loạn kêu.
Theo bản năng nhìn về phía phát sinh nhốn nháo, xuyên qua tầng tầng lớp lớp người vây quanh, chỉ thấy chính giữa có một con hạc trong bầy gà, vô luận là tám khối cơ bụng ngày thường nhìn không thấy, hay là màu do tiểu mạch khỏe mạnh, hay là một đôi chân dài thẳng tắp cùng cái chân thứ ba nhìn cách quần bơi cũng không hề ngắn kia... Đều khiến người nọ trở thành tiêu điểm.
Trác tuyệt như vậy, người đang giữ biểu tình đạm nhiên kia trông cứ như đi tham gia show người mẫu nam!
"Ực" một tiếng, Diêm Hàn nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng.
Giờ phút này đôi mắt đào xinh đẹp trừng muốn rớt tròng mắt ra ngoài, xuất phát từ tâm thái thưởng thức quan sát, tầm mắt hoàn toàn dính lên người mẫu đang catwalk kia, xé không ra được.
May mà động tĩnh bên kia không nhỏ, chẳng ai chú ý đến mình.
—— Này vẫn là lần đầu tiên lớp mới của bọn họ nhìn thấy dáng người học bá giáo thảo, cảm thấy kinh ngạc về tình về lý cũng có thể tha thứ.
Mấy người khác còn vừa khen vừa cảm thán kia kìa, cậu cũng chỉ có ngồi bên cạnh lén lút nhìn mấy cái thôi mà.
Không có gì xấu hết.
Dù gì cũng đã xác định tính hướng nhiều năm, anh Diêm tuyệt đối không phải hoa si!
Hiện tại cậu nhìn không dời mắt hoàn toàn là do lão xử nam tịch mịch thôi!
Chẳng qua giáo viên bơi lội bên kia rất nhanh đã bình ổn dư luận, dẫn mọi người khởi động làm nóng người.
Trước khi xuống nước phải làm khởi động làm nóng, phòng ngừa xuống nước rút gân này nọ, bảo đảm an toàn.
Diêm – xử nam – Hàn còn định tranh thủ không ai chú ý đi nhìn thêm mấy cái, sau đó đột nhiên bừng tỉnh, cảm thấy mình như vậy rất ngây thơ.
Sao cậu có thể đánh chủ ý lên người anh em của mình cơ chứ!
Tuy rằng chủ ý cũng chỉ dừng ở giai đoạn não ở.
Nhưng... Cũng không được!
Mạnh mẽ thu lại tương tư, cưỡng chế bản thân không được nghĩ nữa, Diêm Hàn tự ép mình chú ý sách vở.
... Đến thế này rồi mà cậu còn có thể nghĩ đến đọc sách...
Đại ca tự chọc mình đến tức cười.
Nhưng vì không nhìn Lâm Kiến Lộc, mặc kệ bên kia khí thế ngất trời khởi động, cậu bên này cứ như lão tăng nhập định, chuyên tâm học hành, Diêm Hàn lần nữa biến thành dòng nước trong giữa hồ bơi.
Cậu không biết đám người ngoại trừ nhìn Lâm Kiến Lộc ra, còn có rất nhiều người đều đang nhìn cậu.
Những người đó đa số đều là nam sinh không có hứng thú với thân thể của Lâm Kiến Lộc, đương nhiên nữ sinh cũng có không ít.
Cuối cùng thì con gái còn thích gái đẹp hơn cả con trai ——
"Muốn nhìn cậu ấy mang đồ bơi ghê, hic hic hic chân chị đẹp dài quá trời, mang đồ bơi chắc đẹp lắm."
"Sao bà không nói bikini luôn đi."
"Ha ha ha nếu là bikini thì càng tốt chứ sao!"
Dù giờ phút này Diêm Hàn đang thành thành thật thật mà ngồi xổm một góc tự học, tự mình cảm thấy không có tí cảm giác tồn tại nào.
Nhưng từ lúc cậu đi vào hồ bơi đã bị không ít người chú ý.
Đặc biệt là những lớp khác cùng học tiết bơi lội cùng bọn họ tỏ vẻ.
"Đậu xanh, lần kiểm tra này có chuyện gì vậy trời, lớp mười bốn định trở thành lớp có giá trị nhan sắc cao nhất trường đúng không?"
......
Làm nóng xong, Diêm Hàn từ nơi xa xăm nghe thấy Ôn Giác Vinh lớn giọng hỏi "Anh Đại Lâm dáng người tốt ghê á, ngày thường có tập thể hình không?"
Ố ồ. Vấn đề này Diêm Hàn cũng cảm thấy rất hứng thú.
... Dù sao dáng người của Lâm Kiến Lộc thuộc cái loại mỗi ngày không cố tình luyện tập, không chú ý ăn uống tuyệt đối không tập ra được nhiều múi như vậy đâu!
Hoàn toàn xuất phát từ ghen tỵ, cậu không khỏi dựng lỗ tai lên nghe.
Nhưng rất đáng tiếc, sau khi giải tán, quanh bể bơi quanh quẩn đủ kiểu âm thanh, giọng Lâm Kiến Lộc lại không to như Ôn Giác Vinh, đối phương nói gì Diêm Hàn một chữ cũng nghe không rõ.
Lại lần nữa vô thức nhìn về phía bên kia, cậu nhìn thấy Lâm Kiến Lộc dáng người đẹp banh nóc... đang đi về phía cậu?
Từ từ! Hình như đi sang bên đây thật đấy!
Hô hấp cứng lại, những người xung quanh không biết là ngừng thở giống cậu, hay là khí tràng quanh thân Lâm Kiến Lộc gây ra, Diêm Hàn cảm thấy quanh thân đột nhiên trở nên thật an tĩnh, không một tiếng động...
Ánh mắt dính trên dáng người càng ngày càng rõ của đối phương, hoàn toàn dời không được.
Diêm Hàn mạnh mẽ ra lệnh bản thân bình tĩnh lại, trăm bận trong lòng còn phải ép mình bò dậy khỏi mặt đất, sửa sang lại dáng ngồi.
Cậu vốn là tư thế ngồi khoanh chân dưới đất, đĩnh đạc mà đặt váy lên đầu gối, còn quần leggings mà, che kín mít tuyệt đối không lộ hàng.
Nhưng lúc Lâm Kiến Lộc tới gần, cậu cứ cảm thấy bộ vị mấu chốt của mình hơi không khỏ, mơ hồ có hiềm nghi muốn ngoi đầu, sợ bị người ta nhìn ra, cậu dứt khoác sửa thành ngồi xổm, thành thành thật thật ngồi đó chờ Lâm Kiến Lộc đi tới.
Khoảng cách càng gần, không chỉ Diêm Hàn phát ngốc, những người khác cũng không rõ đây là tình huống gì.
"Sao lại thế này?"
"Đúng thế? Sao lại thế này?"
Những người vốn đang tận tình đánh giá nhục thể nam thần giờ khắc này đều ngu người —— sao làm nóng xong nam thần không xuống nước, mà đi đến bên cạnh người kia?
Giữa bao ánh nhìn, Lâm Kiến Lộc đã đứng trước mặt Diêm Hàn.
Diêm Hàn ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ thấy Lâm Kiến Lộc chậm rãi nâng cánh tay mình lên, ngón tay thon dài động tác ưu nhã mà tháo đồng hồ trên cổ tay xuống, sau đó hắn hạ người, nửa ngồi xổm nhìn thẳng Diêm Hàn, mở miệng, tiếng nói dễ nghe của nam thần trút ra.
"Có thể giúp tôi giữ đồng hồ không?"
"Vừa nãy thay quần áo quên tháo ra."
"..."
Trong tầm mắt Diêm Hàn, Lâm Kiến Lộc thoáng nâng khóe miệng, lộ ra nụ cười ưu nhã.
Một khắc theo bản năng mà nhận lấy đồng hồ kia, cậu hoàn hồn.
... Đậu, không phải chỉ là giúp cậu giữ đồng hồ thôi sao? Có cần dụ người như vậy không?!
Tự nhiên thấy bực bội, đại ca tức giận nói với Lâm Kiến Lộc "Để tôi, cậu đi đi!"
"Được, cảm ơn." Lâm Kiến Lộc lại cười với cậu một cái, lần nữa đứng lên, dáng người đẹp đến đả kích mắt người nhìn lại che trời lấp đất ập đến.
Diêm Hàn "..."
Được rồi, chắc đối phương cũng không có cố ý, chẳng qua tạo hình này quá là dụ dỗ người ta.
Cậu không nên oan uổng hắn.
Diêm Hàn theo bản năng mà dùng ngón tay vuốt ve thứ đang cầm, dây đồng hồ lạnh lẽo còn lưu lại một ít bọt nước.
—— Trước khi xuống hồ học sinh phải tắm trước một lần, mà hiển nhiên lúc ấy Lâm Kiến Lộc không có tháo cái đồng hồ này xuống.
Diêm Hàn cúi đầu nhìn đồng hồ, cảm thấy hình như không phải cái Lâm Kiến Lộc hay đeo, nhưng lại không dám chắc.
Mới vừa làm bạn cùng bàn không lâu, rất nhiều chi tiết cậu không có chú ý.
Hãng đồng hồ này cũng không phải nổi danh thế giới, thế nhưng cũng thuộc về nhãn hiệu hạng trung hạng cao cấp, hơn nữa vừa nhìn là biết giá cả xa xỉ, ít nhất phải mấy ngàn, vẫn rất là xứng với Lâm Kiến Lộc.
Cậu cũng không hiểu biết với đồng hồ mấy, nhưng vẫn biết rằng rất nhiều đồng hồ quý báu không thích hợp để mang đi bơi lội, cho nên rất vui vẻ giúp Lâm Kiến Lộc giữ đồng hồ.
Bên cạnh cũng có không ít người bị cái động tác đưa đồng hồ của Lâm Kiến Lộc cưa đổ, không khỏi nhìn Diêm Hàn thêm mấy lần, nghĩ thầm quan hệ của bọn họ chắc phải tốt ghê lắm, nếu không tại sao nam thần lại đưa đồng hồ cho cậu ấy giữ giúp?
Diêm Hàn thì hồn nhiên chẳng biết gì.
Lâm Kiến Lộc cảm ơn xong liền quay về bể bơi, tiếng nghị luận ồn ào lại lần nữa vang lên, Diêm Hàn nghe tiếng nhìn qua, cậu đang ở gần khu nước sâu, nháy mắt ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng lưng đang nhảy vào bề bơi của Lâm Kiến Lộc.
Dù trước lúc đến cao trung Lộc Trạch không biết bơi, thì qua nửa học kỳ đầu cũng đã sớm học được rồi.
Cho nên hơn phân nữa nhiệm vụ của giáo viên chính là nhìn học sinh, tránh cho xuất hiện sự cố ngoài ý muốn, còn lại thì không còn gì, hoàn toàn là thời gian cho học sinh hoạt động tự do với nghịch nước, cũng không dạy các kiểu bơi hoa mỹ.
Trên thực tế bể bơi trường cũng dài 50 mét như bể bơi tiêu chuẩn, có sáu đường bơi, hai lớp cùng học thì còn được, chứ nếu cả ba lớp cùng xuống nước, chẳng khác gì nồi luộc sủi cảo, không bị va chạm đã tốt chán, bơi lội tự do gì đó nghe không quá thực tế.
Mà Lâm Kiến Lộc xuống nước xong cũng thuận lợi đi vào trong biển người, không có gì để xem, Diêm Hàn lại lần nữa cưỡng ép mình thu hồi tầm mắt.
Lần này Tiểu Ngũ đi có hơi lâu.
Lúc chờ đợi Diêm Hàn nên đọc sách thì đọc sách, hình dáng bất chấp tất cả ban nãy kỳ thật hơn phân nữa là làm dáng, tuy ban đầu là tức thật, nhưng từ đầu đến cuối cậu chỉ nghĩ hù dọa Tiểu Ngũ mà thôi.
... Cái thứ này mà không tàn nhẫn, hệ thống nó sẽ tra tấn cậu đến chết thật đấy chứ.
Lại nói lúc nãy cũng không phải cậu vô cớ gây rối, nếu mỗi lần không học bơi đều bị trừ điểm, vậy nhiệm vụ này cậu hết cách làm rồi.
Nhưng thông qua khoảng thời gian giao lưu này, Diêm Hàn cảm thấy tuy hệ thống có hơi khờ, nhưng không phải không chịu nói lý.
Cho nên hết thảy vẫn phải đợi Tiểu Ngũ về rồi tính.
Lúc đọc sách Diêm Hàn hết sức chăm chú, thẳng đến khi đỉnh đầu truyền đến hai tiếng ho khan, cậu ngẩng đầu, liền thấy thầy Hách chỉ mang một cái quần bơi đang đứng trước mặt mình.
"Thầy." Diêm Hàn lễ phép mà chào hỏi gã.
Thầy Hách dứt khoát ngồi xổm bên người cậu, lấy cuốn sách trong tay cậu sang nhìn, còn sửng sốt, hỏi "... Đây là sách học tập à?"
"Đúng vậy."
"Dụng công vậy à? Lần đầu thấy thấy học sinh vừa xinh đẹp vừa dụng công như em đấy."
Diêm Hàn "..."
Hơi nâng khóa miệng, cưỡng bách bản thân cười một cái, Diêm Hàn không rõ "xinh đẹp" cùng "dụng công" có dính dáng gì đến nhau.
Lại nói, cái cảnh tượng này, trước đó ở lớp mười bảy còn có bạn học cười nhạo cậu quá dụng công, hiện tại cậu đã nhảy lên lớp mười bốn, mà những người đó... thôi khỏi nói đi.
"Có thể trả sách lại cho em không ạ?" Diêm Hàn hỏi gã.
Thầy Hách không lập tức trả sách cho cậu, mà hỏi "Em biết bơi không? Hình như thầy chưa gặp em bao giờ.". ngôn tình ngược
"Trước kia không phải thầy dạy lớp chúng em."
"À, vậy thì đúng rồi. Thầy nói mà, nếu là tôi dạy, tôi chắc chắn không thể quên em được."
Thầy Hách nở nụ cười mà gã tự cho là tươi sáng với Diêm Hàn, lại hỏi cậu một lần chuyện cậu có biết bơi lội hay không.
"Đương nhiên biết ạ." Bị quấy rầy học tập, khí áp của Diêm Hàn có hơi thấp.
"Vậy bơi tốt không?"
"Cũng được ạ."
Đại khái là cảm nhận được thái độ lãnh đạm của Diêm Hàn, thầy Hách cũng không ở lại dây dưa thêm nữa.
Chỉ là nhìn cậu cười cười, nói "Thế tiết sau cho thầy xem em bơi thế nào nhé."
Diêm Hàn "..."
Lúc này Tiểu Ngũ rốt cuộc cũng trở về, giọng nói như phim hoạt hình vang lên trong đầu cậu [Suy xét đến tình huống của ký chủ xác thực rất đặc thù, bên Tiểu Ngũ giúp anh xin một chút, rương kho báu bất kì tiếp theo của anh sẽ đổi thành rương kho báu cố định, bảo vật được mở vô cùng trâu bò, có thể giúp ký chủ giải quyết vấn đề thay quần áo đó nha!]
Diêm Hàn "???"
Chứ không phải trực tiếp lượt bớt tiết bơi lội cho cậu à?
[Đó là không thể nào.] Tiểu Ngũ nói [Cao trung Lộc Trạch cố ý thiết trí chương trình học bơi lội, là vì để học sinh hưởng thụ dịch vụ dạy học chất lượng cao, phát triển thành nhân tài toàn diện, không học thì quá đáng tiếc!]
"..."
[Ngoài ra bơi lội còn giúp ký chủ giữ dáng nha, đương nhiên cũng là hạng mục cộng điểm quan trọng đó!]
"..."
Diêm Hàn "Sao anh vẫn thấy hơi sai sai nhỉ? Nhỡ đâu cái rương kho báu bất kỳ kia của anh mở được đồ gì hữu dụng hơn thì làm sao?"
[Không có đâu! Cái bảo vật này siêu cấp thực dụng luôn!] Tiểu Ngũ kêu lên trong đầu cậu [... Bên cá nhân em có thể hữu nghị bật mí cho anh một chút, bảo vật tên là ]
"Nghe cũng không có tác dụng gì." Diêm Hàn mặt vô biểu tình mà nói.
[... Nó là một không gian độc lập, có thể tùy lúc tùy nơi tắm rửa thay quần áo còn không có tác dụng á? Trong đó còn có phòng vệ sinh nha.]
"!!!"
Trời má nó ơi...
"Thành giao!"
Dưới góc nhìn của Diêm Hàn, có đi học bơi hay không không quan trọng, trừ điểm này nọ đều là phụ hết, có chuyện gì quan trọng hơn đi vệ sinh à?!
Trời biết mấy ngày nay ở trong phòng học cậu nào dám uống nước! Cũng không dám ăn bậy ăn bạ, sợ nhất thời vô ý xuất hiện cái tình huống khẩn cấp gì.
Nếu vấn đề này có thể giải quyết...
Đột nhiên có mục tiêu, hiện tại chính là làm thế nào để nhanh nhanh lấy một cái rương kho báu đây.
Đôi mắt Diêm Hàn, sáng lên với tốc độ người thường cũng thấy được.
Một lát sau cậu phản ứng lại "Nhưng không đúng nha, Tiểu Ngũ, em rất không phúc hậu."
[Hở?] Giọng con nít trong đầu cậu vang lên tiếng nghi vấn.
"Trước kia ông đây vất vả tìm WC sao không thấy em tranh thủ chỉ định bảo vật cho anh? Lúc này anh mà không hối chắc em cũng giả chết luôn có đúng không?"
[...]
Phản ứng của Tiểu Ngũ rất rõ ràng —— thật sự giả chết.
Lúc này Diêm Hàn mặc kệ nó, lúc đó dù cậu được điều kiện trời cao ưu ái cũng không mở được rương kho báu hữu dụng.
So đo nhiều cũng vô dụng.
Xem lại một lần điểm các mục của mình, Diêm Hàn cảm thấy tình huống không lạc quan lắm.
Thành tựu năm mục của cậu cao nhất vẫn là "Đức", đã gần 60 điểm, nhưng 40 điểm còn lại phải lấy thế nào đây? Vấn đề nằm ở đó.
Điều kiện để được cộng 30 điểm một lần quá là hà khắc, cậu không cam đoan trong khoảng thời gian ngắn có thể gặp được "cơ hội" như thế lần nữa.
Còn lại, chỉ có nhiệm vụ ẩn
Cho nên tuy mục tiêu rất rõ ràng, nhưng làm sao để lấy rương kho báu nhanh chóng đây?
Diêm Hàn đang rũ mắt suy tư, hai ba nữ sinh vốn đứng bên cạnh đã dắt tay mhau đi tới, mấy nữ sinh thoạt nhìn đều rất hướng nội, có chút ngượng ngùng, một trong số đó run run rẩy rẩy mà nói "Ừ thì... Cậu tên Nhan Hàm đúng không?"
"Đúng vậy, các cậu là?"
"Mình học lớp mười bốn, chắc cậu không chú ý tới mình." Nữ sinh kia cười cười, rồi lại nói "Hai bạn này là lớp mười một, học chung tiết bơi với lớp chúng ta."
"A à."
Xuất phát từ lễ phép, Diêm Hàn vẫn hồi thần nói chuyện với mấy nhỏ, đứng lên hoạt động tay chân một chút, hỏi mấy nữ sinh "Có chuyện gì sao?"
"À ừm, là như vầy, lúc trước dạy cậu không phải thầy Hách này đúng không?"
"Không phải, giáo viên hồi trước hình như họ Lưu, là nữ."
"Vậy thì đúng rồi."
Mấy nữ sinh nhìn nhau, cuối cùng vẫn là bạn cùng lớp của cậu nói "Bọn mình là muốn nhắc nhở cậu, thầy Hách này có tiền án đấy, hồi trước lớp mình có một bạn bị ổng quấn lên, cuối cùng nháo thành chuyện không hay, không thể không thôi học..."
Diêm Hàn "..."
"Đúng đó." Hai nữ sinh kia thấy lời đã nói ra rõ ràng, cũng khai luôn "Là chuyện hồi học kỳ 1, lúc ấy bọn mình ở lớp mười một, là bạn cùng phòng với bạn gái kia."
"Bọn mình vừa nãy thấy ổng lại đây tìm cậu nói chuyện, nên sợ..."
"Ấy, cậu đừng nghĩ nhiều, bọn mình chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, chú ý an toàn."
"..."
Chẳng trách cậu thấy ông thầy vừa nãy quái quái!
Nghĩ như vậy, cô bé kia cũng thật là đáng thương.
Vì tôn trọng, Diêm Hàn không hỏi chuyện gì xảy ra, cậu chỉ có chút không rõ "Nếu xảy ra chuyện, tại sao trường học còn giữ thầy Hách này lại làm gì?"
"Bạn gái kia không có để lộ, dù gì thì... Nói ra ảnh hưởng cũng không tốt, ngay cả bọn mình cũng là vô tình biết được."
"Đúng vậy đó." Nữ sinh cùng lớp với cậu nói còn kích động "Bạn cùng phòng đó của bọn mình học múa, lớn lên rất xinh, cậu còn đẹp hơn cậu ấy nhiều... Mình cảm thấy nếu không nhắc cậu thì có lỗi lắm."
"À..." Diêm Hàn hơi hơi nhướng lông mày, sâu trong nội tâm đột nhiên nảy ra cái ý tưởng!
"Tôi biết rồi, cảm ơn các cậu nhé."
Cậu mỉm cười với mấy nhỏ, bộ dáng tinh xảo, lúc tươi cường lại tràn ngập phóng khoáng cùng hào quang.
Nhưng ánh mắt sắc bén như đuốc, các nữ sinh có thể nhìn thấy trong ánh mắt vững vàng chính là một cổ khí chất cương nghị, cảnh này khiến khuôn mặt vốn giảo hoạt càng thêm sắc bén.
... Không biết vì sao lại đột nhiên nghĩ như thế, nhưng trong cơn hoảng hốt, mấy nữ sinh cảm thấy bạn học này đang nóng lòng muốn thử xem chuyện là như thế nào?
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Hàn: Mau cho anh xem phe địch đến tặng điểm lần này là dạng gì nào [chờ mong xoa tay.jpg]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.