Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 59

Quản Hồng Y

23/02/2022

Kỳ thật vì muốn theo đuổi một hiệu quả chân thật, Diêm Hàn còn muốn nói mình có người yêu rồi cơ, là cái loại siêu yêu nhau, trời sập đất lún cũng không chia lìa ấy.

Nhưng xét thấy yêu sớm cũng không tốt, cũng... Mẹ nó thật là cạn lời, Diêm Hàn ngẫm lại cũng thôi.

Thế nhưng cậu nói nghe rất thật, vô cùng giống như có chuyện như vậy tồn tại, cho nên những người khác nghe xong cũng không hoài nghi tình chân thật, chỉ lo nhặt cái cằm cả kinh đến rớt hay là trái tim nát thành tro về.

Ngụy Ninh Hâm còn điên lên luôn "Trời đất, cậu bị gì đấy hả? Có ý gì đây?"

Diêm Hàn dõng dạc "Đỡ cho cậu suy nghĩ vớ vẩn, ảnh hưởng tình hữu nghị cách mạng của tôi với anh Đại Lâm."

Hơn nữa chuyện của cậu với Lâm Kiến Lộc trên diễn đàn cậu cũng sớm biết, lúc trước không làm sáng tỏ là vì cảm thấy không cần thiết, vội vàng giải thích ngược lại còn khiến người ta hoài nghi.

Bây giờ có cơ hội còn đợi gì mà không giải quyết luôn chuyện kia, không vì cái gì khác, chỉ là do các bạn học luôn xem cậu với Lâm Kiến Lộc là một đôi, ngẫu nhiên ở cùng nhau Diêm Hàn cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Giờ thì tố, cậu cùng Lâm Kiến Lộc có thể đứng đắn mà làm bạn cùng bàn, mình cũng không phải có gánh nặng gì hết, hoàn mỹ!

Mà có cái kết ngày hôm nay đều là nhờ...

Diêm Hàn vỗ vỗ vai Ngụy Ninh Hâm, nói với cậu ta "Cậu có muốn thay quần áo không? Như vậy sẽ cảm mạo đó."

Ngụy Ninh Hâm "... Má."

Cậu ta là một mặt đen thùi, vắt vắt bộ đồ thể dục đầy nước trên người mình, mắng "Ông không nên nghe cậu bị thương liền tiện hề hề đến xem cậu, mẹ nó có bệnh rồi."

Diêm Hàn "..."

Diêm Hàn kỳ thật rất ngu người, theo ấn tượng của cậu, hình như cậu cùng vị này nhìn kiểu nào cũng không phải bạn bè nhỉ.

Chính cậu cũng không hiểu Ngụy Ninh Hâm lắm, những người khác lại càng ngốc, nhưng vừa rồi biết tin anh Nhan đã có người thương, trông còn vô cùng đả kích, bây giờ Ngụy Ninh Hâm có ý gì cũng không có ai quan tâm.

Ngoại trừ một vài fan trung thành của Ngụy Ninh Hâm là cảm thấy nghi hoặc với đau lòng.

—— Hồi trước Ngụy Ninh Hâm có quen vài người bạn gái, không giống với Lâm Kiến Lộc cấm dục, cậu ta hẳn là tuýp hoa hoa công tử.

Nhưng quen bạn gái cũng không lâu, cho nên cậu ta thích cái dạng gì ngay cả fan cũng không biết.

Nhưng nhìn tình hình bây giờ, trông thế nào cũng là nam thần nhà mình bị từ chối trực tiếp, bị ngược!

Đám này không biết ý tưởng thật sự của Ngụy Ninh Hâm, chỉ từng xem cậu ta đánh bóng rổ với cậu hoặc là thấy yy trên diễn đàn nặc danh, đương nhiên mà cho rằng nam thần chủ động tới tìm Nhan Hàm là bởi vì có ý với cậu.

Ai mà biết...

Máu chó, một màn hôm nay quá là máu chó!

......

Ngụy Ninh Hâm nói mình có bệnh, tuy rằng Diêm Hàn cũng không hiểu đối phương muốn làm gì, nhưng vẫn ẩn ẩn cảm thấy tự trọng là nên, giờ khắc này Diêm Hàn cũng không thể nói là không sai, có lẽ cậu bệnh thật được.

Cho nên cậu mê mang chớp chớp mắt, bộ dáng trông rất vô tội.

Không biết có phải do vẻ ngoài quá đẹp hay không, bộ dáng vô tội của cậu rất làm người xót.

"Cậu... Thôi." Ngụy Ninh Hâm nóng tính cũng bị cậu làm cho hết giận, cậu ta thở dài "Kỳ thật tôi tới là để nói với cậu, chuyện của Vu Tĩnh xin lỗi nhé."

Diêm Hàn "Hả? Gì cơ?"

Ngụy Ninh Hâm hoàn toàn cạn lời "... Mẹ nó chuyện hôm thứ sáu ấy!"

"...?"

Diêm Hàn hơi hơi ngửa đầu nhìn trời, nỗ lực hồi tưởng một giây đồng hồ "À."

Khó khăn lắm mới nhớ ra Ngụy Ninh Hâm đang nhắc chuyện gì... Không thể trách cậu được, những chuyện thế này vốn không đáng để cậu để bụng.

Hơn nữa lẽ ra quan hệ của Ngụy Ninh Hâm với Vu Tĩnh phải tốt lắm, dù cho cậu ta có nhắc lại chuyện này, cũng phải là tìm mình gây sự báo thù cho Vu Tĩnh mới đúng, nếu cậu ta xông lên đánh với mình một trận, hay là khiêu khích bới lông tìm vết gì đó, không chừng Diêm Hàn còn phản ứng kịp, nhưng đột nhiên tới nói xin lỗi, ai mà biết xin lỗi chuyện gì!

Còn chưa kịp phản ứng xem sự kiện kia có liên quan gì đến Ngụy Ninh Hâm, tại sao đối phương lại tới xin lỗi, Diêm Hàn liền nghe cậu ta nói "Tuy lúc đó biết cậu sẽ không sao, thế nhưng không sao thì tốt rồi. Chậc... Thôi, khỏi nói đi."

Ngụy Ninh Hâm còn tự cảm thấy mình càng giải thích càng sai sai.

Chuyện đó nháo đến tận cục cảnh sát đương nhiên cậu ta có biết, cũng cảm thấy Vu Tĩnh quá đáng, nhưng nhìn chung cậu ta không có mặt ở đó, nói nhiều cũng vô dụng.

Huống chi hôm nay cậu ta tới đây cũng chỉ là muốn chọc người này một chút, bởi vì những người khác không biết, cho rằng Nhan Hàm này tìm được nhân tài nào đó ngoài trường, nên không bị Vu Tĩnh làm sợ, nhưng thân là lão đại lớp mười tám sao Ngụy Ninh Hâm có thể không biết —— người này chính là dùng sức của bản thân đánh ngã một bầy kia.

Ồ, tuy rằng cái đám kia trong mắt cậu ta cũng chỉ là gà bệnh (Edit: ùi bắp).

Nhưng vẫn nhịn không được tò mò.

Cứ như đến bây giờ cậu ta vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận vì sao mình lại thua bóng người này vậy.

Đáng tiếc hai người bọn họ quả thật không thân, người này cũng lãnh đạm.

... Sao cứ mỗi lần mình đứng trước mặt nhỏ là có cảm giác thất bại thế nhỉ?!

Ngẫm lại càng thấy hụt cmn hẫng.

Ngụy Ninh Hâm bực bội mà nói "Tôi đi thay quần áo."



Khiến cho Diêm Hàn vốn ngu người lại càng thêm chết lặng.

Nhưng cậu vẫn nói với Ngụy Ninh Hâm "Cảm ơn cậu nha."

Cảm ơn vì đã xuống nước cứu tôi.

Lúc này đến phiên Ngụy Ninh Hâm sửng sốt một chút "Nếu như thật sự có thành ý, hôm nào lại đánh trận bóng với tôi đi."

"Được, không thành vấn đề." Vì điểm số, ai đến Diêm Hàn đều không từ chối.

Nhìn theo Ngụy Ninh Hâm kéo cái thân quần áo tí ta tí tách nước, Diêm Hàn cũng xoay người nói với Lâm Kiến Lộc "Vừa rồi cũng cảm ơn anh Đại Lâm nha!"

Lúc bọn họ nói chuyện Lâm Kiến Lộc đứng ngay bên cạnh, đôi mắt thâm trầm như đáy biển sâu thẳm, cũng không biết là đang nghĩ cái gì.

Bấy giờ Lâm Kiến Lộc nói "Ừm."

Diêm Hàn lại nói với những người khác "Không có việc gì, hồi nãy là ngoài ý muốn thôi, mọi ngưới trước khi xuống nước phải khởi động đấy nhé."

Một bên nói một bên phất tay, ý tứ chính là mọi người đừng xem náo nhiệt nữa.

"Ý trung nhân của anh Nhan là ai vậy?" Ôn Giác Vinh chưa từ bỏ ý đinh mà thò qua hỏi "Sao nghe không giống ai hết vậy?"

Diêm Hàn hàm hồ nói "Thì... Dù sao cậu cũng không quen."

Ôn Giác Vinh "..."

Lại không từ bỏ ý định mà nhìn Lâm Kiến Lộc một cái, chỉ thấy anh Đại Lâm một bộ không biểu tình, anh Nhan nói ảnh có người trong lòng hắn cũng không có phản ứng gì! (Edit: Thuyền trưởng của chúng ta đó các bác =))

Tâm tình Ôn Giác Vinh hoàn toàn tối tăm, chỉ có thể thầm thổn thức không nguôi, chẳng lẽ trang cp trên diễn đàn vừa mới xây đã phải đóng cửa rồi?

Người có cùng suy nghĩ với Ôn Giác Vinh đâu đâu cũng có, đa số là người lớp mười bốn, dù sao trong khoảng thời gian này bọn họ đều quen xem hai người này là một đôi, cảm giác bây giờ... Nói thế nào nhỉ, có hơi mất mát.

Đám người dần dần tản ra, mà loại tin tức này thường lan truyền cực kỳ nhanh, diễn đàn nặc danh đã nổ tung luôn rồi —— có gì đả kích hơn nữ thần tự nhận đã có người thương không?!

Người kia còn không cùng trường!

Có bạn học cao trung Lộc Trạch tỏ vẻ không phục: Nam thần chất lượng tốt trong cao trung Lộc Trạch của chúng ta có một đống, thế mà không có ai trúng gu nữ thần à?!

Mà phản ứng của đồng bào khác trường hơn phân nữa là: Lộc Trạch mấy người ghê gớm lắm à, nếu mà nói thành tích cửa ra cao thì bọn này phục, nhưng mấy mặt khác... Mắc mớ gì phải thích trường mấy người chớ!

Hai bên thuận thế cột thành một cục.

Đương nhiên vẫn có phe thứ ba đảng lý trí, kết hợp với ngôn luận công khai tiêu chuẩn của Diêm Hàn, phỏng đoán rằng người kia có khả năng không phải học sinh cao trung. Dù gì thì nào là có sự nghiệp riêng, biết kiềm chế, không được phản nghịch gì gì đó, thanh thiếu niên đều không có được năng lực này, nếu là sinh viên đại học hay là đảng công tác thì còn dễ gặp.

Nhưng mặc kệ trên mạng nói như thế nào, hiện tại hai đương sự cứ như người không liên quan vậy, Diêm Hàn định xuống nước tiếp, nhưng giáo viên bơi lội còn chưa yên tâm, giáo viên dạy những bộ môn này sợ nhất là xảy ra sự cố an toàn.

Diêm Hàn nhiều lần đảm bảo với giáo viên rằng tuyệt đối không xảy ra chuyện nữa, nhưng giáo viên vẫn giữ thái độ lo lắng hoài nghi, từ chối cho cậu xuống nước.

Thẳng đến khi Lâm Kiến Lộc nói "Cô yên tâm, em đi cùng cậu ấy, sẽ không sao đâu." Lúc này, giáo viên bơi lội mới chịu đồng ý, nhưng vẫn không quên dặn dò một câu "Vậy các em ở khu nước cạn thêm một lát là được rồi, đừng đến khu nước sâu nữa nhé."

"Vâng ạ." Diêm Hàn ngoan ngoãn đáp ứng.

... Dù sao đối với Lâm Kiến Lộc mà nói, khu nước sâu có khác gì khu nước cạn đâu.

Sau đó hai người bơi khá vui, cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi.

Mấy lời nói há mồm tùy tiện không thèm để tâm này, Diêm Hàn dù tự mình nói cũng rất nhanh là quên.

Mà Lâm Kiến Lộc cũng không hỏi cậu, này khiến cho người vốn không muốn nhắc tới mấy trò cảm tình tình yêu ném luôn ra sau đầu.

Trên thực tế, cả tiết sau cậu cùng Lâm Kiến Lộc chơi ở khu nước sâu còn vui chán.

Lâu ngày không xuống nước, người vốn thích chơi lúc này cũng khó mà không cảm thấy vui sướng, Diêm Hàn loại người sẹo lành là quên đau, hoàn toàn quên mất chuyện sặc nước ban nãy, còn triển lãm cho Lâm Kiến Lộc xem một kiểu bơi lội hoa mỹ.

Rồi sau đó phát hiện mình biết Lâm Kiến Lộc cũng biết, mình không biết bơi bướm, nhưng Lâm Kiến Lộc cũng biết!

... Trách không được tiết bơi trước hắn trở thành nam thần của Ôn Giác Vinh!

Diêm Hàn biết bơi là vì khi còn nhỏ chỗ nhà cậu có con sông, lúc ra sông vớt cá với bạn thì tự mình ngộ ra.

Phần lớn là bơi chó, dù sao thì biết bơi sẽ không chết đuối.

Sau đó bơi ếch bơi ngửa là xem người khác bơi rồi học theo, cũng không chuẩn, nhưng trong đám hồ bằng cẩu hữu của cậu cũng đáng để lấy ra khoe, đại ca còn vì thế mà đắc chí một hồi.

Chẳng qua bơi bướm có độ khó cực cao cậu chưa thử qua thật.

"Muốn học tiết sau tôi dạy cậu." Lâm Kiến Lộc nói "Nói cho cậu một vài chỗ sai nữa."

"Được nha." Diêm Hàn cười với hắn "Hứa rồi đấy nhé."

Không khỏi lần nữa cảm khái, ngoại trừ phương diện ăn mặc không vừa lòng ra, những mặt khác trong cuộc sống học đường này của cậu vẫn xứng với bốn chữ "muôn màu muôn vẻ".

Chờ đến lúc tan tiết, Diêm Hàn lại tranh thủ lúc không người chú ý mà xuống lầu hai, an an ổn ổn về phòng hóa trang tắm rửa thay quần áo.

Cái điểm dòng thời gian khác nhau này sướng vô cùng, tỷ như Diêm Hàn có thể tắm lâu hơn các bạn học khác nửa tiếng đồng hồ mà không sợ trễ tiết.

Lại một lần nữa, Diêm Hàn hiểu vì sao hệ thống không cho cậu dùng nơi này làm việc riêng.



Nếu cho phép, cậu thậm chí còn có thể lấy sách vở vào đây học tập, hoặc là nằm luôn bên trong ngủ một giấc, mà thời gian vên ngoài chưa nhích một giây...

Cái lỗ hổng này vừa nghĩ đã thấy sướng!

Nhưng cũng chỉ là nghĩ thôi.

Tắm rửa xong, lúc thay quần Diêm Hàn do dự chốc lát.

Cậu thật sự không thể mang lại cái quần leggings dày thật dày này nữa.

Đừng nói đến các bạn học nhìn thấy cậu mặc quần đều tỏ vẻ nghi hoặc, đến cậu cũng nóng muốn chết!

Cuối cùng sau khi thảo luận với Tiểu Ngũ một phen, Diêm Hàn tiếp nhận một kiến nghị —— mặc cái quần xà lỏn, nghe nói là quần an toàn con gái hay mang đề phòng lộ hàng.

... Tuy rằng mép quần đều là ren, còn có loại ngắn cũn, nếu mang vào cũng cảm thấy thẹn.

Nhưng còn tốt hơn tất lưới nhiều,

Hơn nữa, một khi tưởng tượng nó thành quần xà lỏn cậu hay mang vào mùa hè, cũng thấy dễ chịu hơn phần nào.

... Dù sao thì người không ngừng thỏa hiệp là người đang trưởng thành.

Diêm Hàn nỗ lực an ủi bản thân.

Sau khi ra khỏi phòng hóa trang, gió thổi qua hai chân của cậu, hơi hơi xốc làn váy đồng phục lên, Diêm Hàn cảm thấy toàn thân được hít một hơi mát mẻ.

... Mát mẻ thật là tuyệt!

Còn không kịp cảm thụ thêm nhiều hương xuân vạn vật, Diêm Hàn cảm thấy áo khoác nhỏ bên ngoài áo sơ mi chấn động một chút.

... Không sai, vì không dán ngực nên thân trên của cậu vẫn mang rất nhiều quần áo, nhưng này vẫn còn nằm trong phạm vi chịu đựng của đại ca.

Diêm Hàn móc điện thoại trong túi áo khoác ra, là Lý Hồng Khinh gửi tin nhắn WeChat cho cậu ——

'Ai kia có WC rồi nên quên anh đúng không? Đúng là chỉ thấy người mới cười, không màn người cũ khóc.'

Diêm Hàn "..."

Ngẫm lại giữa trưa hôm nay mình quả thật không đến phòng y tế ăn ké WC, nhưng chỉ ăn ké WC thôi, chứ có ăn anh ta đâu... Không rõ mạch não của đối phương, Diêm Hàn sầm mặt, vừa định không để ý anh ta, tin WeChat thứ hai đã nối gót tới 'Cậu có nhiệm vụ ẩn mới này! Có rảnh thì tới nhìn cái đi!'

Diêm Hàn 'Nhiệm vụ gì? Không nói qua điện thoại được à?'

Nếu đã không cần đi qua đó dùng WC, đại ca cân nhắc thấy mình cũng không cần tự đi qua nhận nhiệm vụ nhỉ.

Không ngờ Lý Hồng Khinh bên kia trực tiếp xù lông 'Biết ngay mà! Thằng nhóc vô tâm bạc tình!'

Nói thì nói như vậy, nhưng Lý Hồng Khinh vẫn nhắn nhiệm vụ ẩn mới sang cho cậu.

Rất dài, không chỉ có một dòng, điện thoại Diêm Hàn điên cuồng chấn động một phen, rồi lại đơ vài chút.

"..."

'Chúc mừng mở khóa, đã dùng thử, thành công đạt được nhiệm vụ ẩn ! Yêu cầu nhiệm vụ:..."

Không biết có phải Lý Hồng Khinh có được thiết bị giúp đỡ nhận thông báo nhiệm vụ hay không, nhưng tóm lại làm NPC cũng không dễ, yêu cầu của nhiệm vụ này cần phải giải thích nhiều quá đi thôi!

Dùng ngón tay lướt hai cái cũng chưa lướt tới cuối, chuông tan tiết đã vang lên, phải nhanh nhanh về lớp, Diêm Hàn cũng lười nhìn tiếp.

Cậu trả lời Lý Hồng Khinh 'Đã biết, tối nay anh có trực ban không? Tối tôi sang bên anh một chuyến.'

Lý Hồng Khinh "..."

Nhắn thêm vài tin nữa với Lý Hồng Khinh, đang múi nhét điện thoại vào túi, điện thoại cậu lại rung thêm một cái.

Cúi đầu nhìn, là tin nhắn... Của cái cuộc thi King of Street Dance lần trước cậu tham gia, ban tổ chức nhắn tin cho cậu, nội dung là cuối tuần này đến cửa hàng gì gì đó tiếp tục tham gia thi đấu.

Lần trước Diêm Hàn tham gia vòng loại xong, ban tổ chức bảo cậu chờ thông báo xong thì không còn tin tức gì nữa. hiện tại xem ra vòng loại đã kết thúc.

Chuyện này Diêm Hàn vẫn luôn nhớ kỹ, dù sao cũng muốn trông cậy vào nó để kiếm tiền.

Lại nói tiếp, dưới tiền đề không ảnh hưởng đến học tập sinh hoạt, học sinh mà muốn kiếm thêm một khoản thu nhập thật sự rất khó, cái kế hoạch nhà giàu hàng tỷ kia đến bây giờ mới chỉ nhắc nhở cậu làm mỗi việc này, không còn chỉ thị gì khác, có thể thấy được hệ thống biết làm những công việc khác sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt cho cậu, hoặc là ảnh hưởng việc cậu hoàn thành thành tựu năm mục toàn năng, hoặc là chậm trễ cậu học tập, chậm trễ việc thi đậu Đại học X.

Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, bởi vì Tiểu Ngũ từng nói kế hoạch nhà giàu hàng tỷ chỉ cho cậu những nhắc nhở, công việc thích hợp cho cậu làm, cho nên đối với tiền thưởng cuộc thi King of Street Dance Diêm Hàn cực kỳ có niềm tin.

Vì thế cậu trả lời tin nhắn cho bên kia, tỏ vẻ mình đã biết chuyện này, đến lúc đó sẽ tham gia đúng giờ.

Tác giả có lời muốn nói:

#818 câu chuyện về người đàn ông "đa tình" ai tới cũng không từ chối#

Ngụy Ninh Hâm: Đánh với tôi trận bóng nữa đi.

Diêm Hàn: Được nha.

Lâm Kiến Lộc (hùa theo đề nghị): Tiết sau dạy cậu bơi.

Diêm Hàn: Được nha được nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook