Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 66
Quản Hồng Y
26/02/2022
Gọi điện thoại với Lý Hồng Khinh xong, Diêm Hàn quay đầu lại xem xét,
xác định mình không nằm trong phạm vi tầm nhìn của bạn học, lúc này mới
vẫy tay bắt một chiếc taxi.
Nói với tài xế muốn xuống xe ở ngã tư nào đó, tài xế kia còn nhìn cậu qua kính chiếu hậu một cái, mới lên tiếng, rồi lái xe đi.
Diêm Hàn ban đầu còn không hiểu ý của ông là gì, chờ lúc xuống xe rồi mới hiểu... Con đường này là một con phố đầy quán bar với hộp đêm!
Phố bar ban ngày luôn ở trạng thái yên lặng, tới buổi tối phố bar mới dần dần sinh động.
Lúc Diêm Hàn đến đã sắp 9 giờ tối, hộp đêm đang trong giai đoạn nhiều người, cả phố dạng người gì cũng có, trông còn rất loạn.
Diêm Hàn mới vừa xuống xe đã có người phát hiện cậu, nơi cậu xuống xe gần chỗ một tốp ba năm người đang nói chuyện, bây giờ toàn bộ đều đang cố ý vô tính mà nhìn cậu.
Cậu cũng không thèm để ý, đứng tại chỗ gọi điện thoại cho Lý Hồng Khinh, Lý Hồng Khinh bên kia đầu dây bóp giọng nói "Cậu đến rồi à? Đi thẳng... À mà thôi, xung quanh cậu có cửa hàng gì không, anh qua đón cậu."
Diêm Hàn miêu tả đơn giản, liền đứng bên vỉa hè đợi.
Không biết Lý Hồng Khinh làm cái trò con bò gì, cậu vốn còn cho rằng Lý Hồng Khinh gặp mặt riêng hẳn phải ở gần nhà anh ta, hoặc là vài chỗ an tĩnh đứng đắn một chút, không ngờ đối phương trực tiếp gọi cậu tới đây.
Thế nhưng tới cũng tới rồi, tốt xấu gì cũng phải gặp mặt một cái.
Sắp vào hè, nhiệt độ ban ngày bắt đầu có chút khô nóng, nhiệt độ ban đêm lại vừa vặn.
Hai bên đường cũng có nhiều quán hàng rong, cơ hồ đều là xe đẩy, có que nướng xiên nướng, sinh ý cuồn cuộn không ngừng, khiến cho cả phố đều tràn ngập mùi thức ăn.
Diêm Hàn hít một hơi thật sâu.
Những góc sinh hoạt nho nhỏ này của thành phố mới là nơi cậu sinh sống chủ yếu.
Hiện tại đứng ở đầu đường như vậy, trong lòng đột nhiên ngũ vị tạp trần —— ai có thể nghĩ đến có một ngày, trong cái thế giới kỳ quái đó cậu lại đi xa chứ, bây giờ cậu chính là một học bá... À không, một học sinh tràn ngập dáng vẻ thư sinh cùng tình thơ ý họa...
... Bị hoạt động của trang web livestsream ảnh hưởng, thiếu chút nữa thì xem mình là học bá thật.
Diêm Hàn cảm thấy mình thật feel.
Tưởng tượng đến cái kho đề có gần ba ngàn câu của cái trang web livestream kia.
Sao mà Lý Hồng Khinh chậm chạp thế nhỉ, Diêm Hàn không kiên nhẫn mà dậm chân một cái, dứt khoát móc điện thoại ra, mở wps ra xem kho đề.
Ban ngày đến phố mua sắm cậu không tìm được tiệm in ấn, cho nên kho đề còn nằm trong điện thoại cậu chưa in ra.
Nhưng thời gian không chờ ai, cậu còn định làm xong ba vạn câu trong một tháng, chia ra nếu là mỗi ngày phải xem được một ngàn, vẫn chỉ là một lượng nho nhỏ.
Cảnh này khiến Diêm Hàn không rảnh suy nghĩ nhiều, ngay trên con đường long ngư hỗn tạp này, vô cùng chăm chú mà... đọc đề.
Đọc được khoảng vài câu, Diêm Hàn đột nhiên cảm giác có người tới gần mình.
Ở địa phương thế này, tính cảnh giác của cậu cao hơn bình thường rất nhiều, theo bản năng mà nhấc đầu lên, liền thấy ở phía trước nhiều thêm hai thanh niên dáng người khô gầy, đầu to đầu nhỏ.
Thanh niên kia đại khái không ngờ cậu lại đột nhiên ngẩng đầu, hoặc là trong nháy mắt ngẩng đầu lên ánh mắt cậu quá sắc bén, dọa sợ đối phương, tóm lại hai người kia đồng thười dừng chân, đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
"Làm sao?" Là Diêm Hàn hỏi trước.
Dưới ánh đèn đường u ám, mặt mày cậu lãnh đạm, thanh âm lộ ra sự lãnh lệ người sống chớ tới gần, khiến người ta không dám tiếp cận.
Hai người kia có lẽ là muốn tiếp cận cậu, nhưng bị Diêm Hàn nhìn như vậy, đột nhiên mất hết dũng khí, cuối cùng vẫn là một người ép xuống hoảng loạn nói "... Không có gì, chắc là bọn tôi nhận sai người."
Diêm Hàn "Nhận sai người mà còn chắc là?"
"... Là nhận sai người."
Diêm Hàn nói "Ừm."
Rồi tiếp tục vùi đầu lướt điện thoại.
Hai người trước mắt đứng một lát, cuối cùng cũng tự cảm thấy chán rồi đi, mà giờ khắc này Diêm Hàn đã đứng tại chỗ mười phút.
Cậu tiếp tục xem đề, tình huống của cái kho đề này không nghiêm túc như cậu nghĩ, trên cơ bản đều là trắc nghiệm, học bằng cách nhớ chỉ cần có ấn tượng đại khái là được, hơn nữa từ tri thức cậu đã học mà nhìn, câu hỏi thật sự đều ở mức căn bản, không có gì khó khăn.
Có lẽ là cho chiều rộng đã siêu nghiêm trọng, nên chiều sâu không có bao nhiêu.
Vừa đọc một lát Diêm hàn đã làm được gần hai mươi câu.
Lại qua vài phút, Diêm Hàn nghe thấy có người kêu tên cậu.
Lại lần nữa rút lực chú ý ra khỏi kho đề, nháy mắt ngẩng đầu, thật ra cậu cũng không nhìn thấy Lý Hồng Khinh, chỉ thấy đối diện có một mỹ nữ làn váy dài tung bay, vóc dáng cao gầy đang điên cuồng vẫy tay với cậu.
... Nhưng giọng nói nghe rất quen tai.
Diêm Hàn:???
Chờ nhìn kỹ lại... Đậu xanh đây mà là mỹ nữ cái gì, rõ rằng là cái tên Lý Hồng Khinh thiếu đứng đắn kia!
Diêm Hàn cạn lời cất điện thoại vào túi quần, xác định hai phía đường lớn đều không có xe, liền bước qua bên đó.
"Thầy Lý, thầy ăn mặc kiểu gì đấy?" Cậu hỏi.
"Người ta đi bar mà!" Lý Hồng Khinh tự động vòng lấy cánh tay của Diêm Hàn, khỏi phải nói, trông còn giống chim nhỏ nép người lắm đấy.
Không biết có phải do nhan sắc của anh ta cao, trên mặt có lớp trang điểm nhẹ, còn dùng khăn nhỏ che hầu kết lại hay không, bỗng nhiên phát hiện quả thật khó mà nhận ra đây là đàn ông.
"Cho nên mang đồ con gái cũng bị nghiện à?" Diêm Hàn lại tương đối chú ý cái vấn đề này hơn.
"Cái này chắc tùy người, bản thân anh không bài xích, nhưng cũng không có cảm giác gì." Lý Hồng Khinh trả lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Diêm Hàn, lại nói "Nhưng mà có hơi thích! Hôm nay anh cưng thực hiện lời hứa, mang cậu đi gay bar thêm hiểu biết!"
Diêm Hàn "..."
Bar thì cậu hay đi, nhưng gay bar thì không hay lắm.
Lần đi trước đó cũng là ở thế giới trước, cậu bị một đám 0 tưởng là 1, làm lúc ấy cậu suýt thì không thoát ra ngoài được!
Bây giờ nghĩ đến chỗ đó cậu vẫn sẽ nổi da gà, Diêm Hàn nói "Hay là đừng đi, nếu anh bận chúng ta lại hẹn hôm khác."
"Tới cũng tới rồi, ngồi chút đi chứ, là quán bạn anh mở đó." Lý Hồng Khinh nói, cũng không có buông cái tay đang khoác Diêm Hàn ra.
"Trường học 10 giờ rưỡi đóng cửa lớn."
"Vậy thì cậu tới chỗ anh ở."
"..."
"Còn nữa, anh là NPC mà! Có nghĩa vụ phụ đạo cậu làm nhiệm vụ! Đi chung với anh, đảm bảo đêm nay cưng kiếm được rất rất nhiều điểm luôn!" Lý Hồng Khinh nói "Ấy đúng rồi, nói xem hôm nay cậu thi đấu thế nào?"
"Cũng được, chen vào top 8." Diêm Hàn nói "Chỉ là giá trị kinh diễm có hơi ít, chỉ chừng hai vạn."
Không sai, ngoại trừ trận đầu giá trị kinh diễm tương đối cao ra, hai trận sau cứ như là bị bão hòa vậy, cứ tăng rề rề.
Có lẽ người xem cảm thấy hứng thú chỉ có nhiêu đó, tới tới lui lui không còn thấy mới mẻ nữa. Cũng có thể là trang phục cậu mang có giới hạn, tóm lại đối với thành tích hôm nay, Diêm Hàn cũng không vừa lòng cho lắm.
Nhưng cũng không có không hài lòng, ít nhiều cũng thêm được hai điểm, cái thứ này phải tích lũy lâu dài, cậu thấy vậy cũng được.
Lý Hồng Khinh nghe vậy, đánh giá toàn thân cậu một phen, nói "Trang phục cậu mang có vấn đề thật đấy, đứng đắn quá, lát nữa đổi bộ khác đi, đảm bảo cho cậu thấy hiệu quả."
"... Thấy hiệu quả trong hộp đêm à?" Diêm Hàn sợ hết cả hồn.
"Đúng nha, đợi chút nữa vào phòng hóa trang tìm một bộ, giống của anh nè." Lý Hồng Khinh nói, còn nâng góc váy của mình lên khoe khoang.
"..."
Lý Hồng Khinh thề son hẹn sắt, trên thực tế đối phương không buông tha cậu cũng không thể quay đầu bỏ chạy được, cuối cùng Diêm Hàn đành thỏa hiệp, muốn nói đi bar thì được, nhưng gay bar thì miễn đi, mấy địa phương đó cậu sợ lắm.
Nhưng nghĩ lại mình bây giờ đổi hình tượng rồi, mang váy chạy quanh trường cũng không ai nghi ngờ cậu không phải nữ, đại ca hiện tại cũng là nữ trang đại lão chính thức, còn sợ mấy bé 0 đó cọ mình à?
Vì thế anh Diêm nháy mắt can đảm hẳn.
Không giống cái thế giới Diêm Hàn sinh sống hai mươi năm, thế giới này trai thẳng cùng gay không có bao nhiêu khoảng cách hay kỳ thị, bar thường với gay bar cũng hòa thuận nằm trên cùng một con đường.
Diêm Hàn đi theo Lý Hồng Khinh một đường, nghe anh ta giới thiệu đâu là gay bar, quán nào có tiền án với tin đồn, tự nhiên cảm thấy đối phương hiểu nhiều thật sự, ngày thường nhìn không ra, thì ra thầy Lý chính là Hoàng Tử Bé của hộp đêm.
Một đoạn đường này đi ngang qua hai cái gay bar, chẳng qua quán bạn Lý Hồng Khinh mở nằm ở sâu, hai người chỉ đi bộ phải mất vài phút, lúc vào cửa, nhân viên phục vụ mang áo choàng nhìn thấy Diêm Hàn còn sửng sốt một chút, hiển nhiên là người nọ thân với Lý Hồng Khinh, trực tiếp hỏi "Anh Lý, bạn trai anh à?"
Lý Hồng Khinh vô cùng hưởng thụ vấn đề này, chỉ là Diêm Hàn không phải 1, anh ta cũng chỉ có thể đau đớn vô vàn mà giải thích "Không, đừng hiểu lầm, chị em tốt thôi."
Diêm Hàn "..."
"À..." Nhân viên phục vụ cũng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn dẫn hai người bọn họ đến trước quầy bar.
Cái gay bar này tuy vị trí địa lý không tốt lắm, nhưng không gian bên trong rất lớn, trên dưới hai lầu còn có sân khấu nhỏ, hiện tại có DJ đứng bên trên chơi nhạc, toàn bộ quán bộ quán bar đều quanh quẩn tiếng nhạc, đám đông chen chúc, trên sân nhảy là một vài cậu trai yêu diễm, dáng người mềm mại, phần lớn là hóa trang, hoặc dứt khoác mang đồ nữ luôn.
Nơi Diêm Hàn đi qua cũng có người vặn vẹo dựa lên người cậu, thế nhưng đều bị Lý Hồng Khinh chắn lại.
Lúc này anh ta vừa không phải hình tượng bác sĩ mang blouse trắng lịch sự văn nhã, cũng không phải bé ẻo đê tiện yêu diễm không đâu vào đâu phong cách thay đổi thất thường, những lúc thế này Lý Hồng Khinh hoàn toàn thể hiện sắc bén cùng xốc vác mình rút được từ vòng gay —— nhưng phàm là người có ý đồ tới gần Diêm Hàn, đều bị anh ta liếc cho một cái đuổi về.
Nhìn dáng vẻ của Lý Hồng Khinh, có lẽ cũng có chút tiếng tăm ở đây, có anh ta chắn, Diêm Hàn đi một đường đến quầy bar không bị ai cọ trúng.
Diêm Hàn "..."
Được rồi, ở chỗ này cậu chính là con gà cùi.
Lý Hồng Khinh mới là đại lão thực thụ.
Cậu còn muốn gọi đối phương là anh Lý đây.
Nhưng anh Lý cũng có chừng mực, ngồi trước quầy bar tự kêu cho mình ly rượu Cocktail, lại gọi cho Diêm Hàn ly nước trái cây.
... Anh ta cũng nhớ rõ chuyện vị thành niên mà.
Sau khi ngồi xuống, Diêm Hàn đánh giá bốn phía xung quanh một vòng, dựa theo cách nói của Lý Hồng Khinh, ở gay bar váy áo khắp nơi, có lẽ trang phục trong phòng hóa trang của cậu có thể thật sự tăng giá trị kinh diễm.
Lúc này người rất nhiều, hơn nữa người tới chỗ này đều ăn mặc rất thời thượng, đều là mấy cậu trai tinh xảo cả... Thậm chí Lý Hồng Khinh còn đảm bảo với cậu, đêm nay có thể kiếm ít nhất hai vạn giá trị kinh diễm từ chỗ này.
Thế nhưng Diêm Hàn ngồi ở quầy bar khô khan đánh giá một vòng, phát hiện thế giới này có biến hóa thế nào, cũng vẫn là địa phương tràn đầy thụ, đục một cái lỗ cũng chẳng nhìn thấy 1 nào, mấy quán gay bar gần đây khá ít con gái đến chơi.
Không sai, có thể là quan niệm của mọi người ở thế giới này khác, xung quanh ghế dài còn có rất nhiều – cô gái, trông có vẻ là tới chơi với khuê mật nam của mình.
... Chẳng trách Lý Hồng Khinh dám kéo cậu vào trắng trợn táo bạo đến như vậy.
Rượu cùng nước trái cây rất nhanh đã được đem lên, Lý Hồng Khinh bắt đầu không nhịn được hưng phấn mà hỏi tình hình trong phòng hóa trang của cậu, bên trong là hình dạng gì, sắp xếp trang hoàng kiểu gì, có quần áo gì, cứ như con nít trông thấy món đồ chơi mới lạ, chuyện từ nhỏ đến lớn hỏi thăm hết một lượt.
Kỳ thật làm NPC, phòng hóa trang của Diêm Hàn là cái dạng gì, Lý Hồng Khinh dù chưa thấy qua cũng có chút khái niệm trong lòng.
Nhưng anh ta cứ muốn hỏi, muốn nghe được, đơn thuần là muốn cảm nhận được hạnh phúc sung sướng từ trong lời miêu tả của Diêm Hàn —— Kia chính là toàn bộ trang phục quý giá! Còn có mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm dùng không hết! Quả thực chính là anh ta... Không, không chỉ có anh ta, quả thực chính là thứ mà phần lớn người xem là mục tiêu phấn đấu cả đời!
Đáng tiếc, ở trong mắt Diêm Hàn, phòng vệ sinh vẫn quan trọng hơn một chút.
......
Nhìn ánh sáng trong mắt của Lý Hồng Khinh, Diêm Hàn tuy rằng bị hỏi có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn có chút hâm mộ anh ta.
Tuy rằng có lẽ cậu vĩnh viễn cũng không hiểu được suy nghĩ của đối phương, nhưng nếu mình cũng hứng thú với ăn mặc như vậy, đã sớm cam tâm tình nguyện mà khoác đồ con cái lên rồi, phỏng chừng cũng không thống khổ như vậy, cái thành tựu "Mỹ" kia cũng sớm hoàn thành.
Đáng tiếc cậu chỉ là một tên thô tục không thích dùng thời gian để chăm chút quần áo, tình nguyện vĩnh viễn FA cũng sẽ không trang điểm tỉ mỉ đến gay bar tìm công chất lượng cao.
Đơn giản chính là cậu đôi khi cũng có lúc bối rối cô đơn, nhưng từ khi đến thế giới này, cậu có nhiệm vụ để làm, cũng bởi vì phải duy trì thân phận nữ sinh cao trung, cậu đã lâu không nghĩ đến vấn đề mình liệu có sống cô độc cả đời hay không.
—— Nhưng mà anh đây còn trẻ.
Chuyện sau này thì sau này hẳn nói!
Khi tự thuật quần áo bên trong phòng hóa trang với Lý Hồng Khinh, Diêm Hàn còn nghiêm túc tiêu phí một chút thời gian, bởi vì cậu chưa từng nhìn kỹ xem bên trong có cái gì, cho nên thường hay vào vào ra ra một lúc mới đi ra nói Lý Hồng Khinh nghe.
Đơn giản chính là dòng thời gian khác biệt, ra vào mấy lần cũng không bị người phát hiện.
Mà toàn tâm toàn ý nghiên cứu trang phục cũng không bị hệ thống xem là hành vi trái quy định, Diêm Hàn du tẩu ở hai không gian không thèm kiêng nể gì.
"Hừm, cậu thấy cái váy kia không? Cậu tìm một cái không khác mấy để mặc, nhất định sẽ đẹp hơn cậu ta!" Vì để lấy ví dụ cho Diêm Hàn, Lý Hồng Khinh dùng đôi mắt đánh giá bốn phía, cuối cùng chỉ cho Diêm Hàn nhìn cái thân hình đang mãnh liệt đong đưa trên sàn nhảy, mang đầm dạ hội dài... Là một người đàn ông.
"... Anh định mở vũ hội à." Diêm Hàn lạnh giọng từ chối.
"Vậy cái này đi, báo con cuồng dã." Lý Hồng Khinh lại chỉ một người đàn ông mang váy hoa văn da báo.
"Lộ đùi quá, đến bẹn đùi cũng thấy rồi."
"Vậy cái kia thì sao? Đầm dây, xinh đẹp tươi mát, tuy không hợp với hộp đêm lắm, nhưng chỉ cần ngồi một bên là tự thành cảnh đẹp rồi, sẽ có nhiều người nhìn cậu lắm đó."
"Tươi mát quá, rõ ràng không phù hợp với khí chất của ông nội đây."
"Vậy cái kia." Lý Hồng Khinh lại chỉ một cái khác "Cái váy monrue kia kìa! Cậu mang chắc đẹp lắm!"
"... Cái loại cắt sâu như vậy có khoa trương quá không?"
"Thế cưng còn muốn giá trị kinh diễm không?" Lý Hồng Khinh rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, liếc xéo cậu một cái.
"..." Diêm Hàn sống không còn gì luyến tiếc, không nghĩ được lý do gì để cự tuyệt nữa.
Bartender bên cạnh cũng bị cuộc đối thoại của bọn họ chọc cho cười phụt một tiếng, cũng không biết là anh ta rảnh rỗi từ khi nào, nghe được bao nhiêu rồi.
Thế nhưng Lý Hồng Khinh lúc này còn sống không còn gì luyến tiếc hơn cả Diêm hàn, người tốt tính như anh ta cũng bị chọc cho tức tới câm nín.
Diêm Hàn tự nghĩ lại một chút, cảm thấy mình bây giờ có chút làm kiêu.
Không phải chỉ mang váy thôi sao! Mang là có điểm còn muốn gì nữa, đống điểm này còn không phải cho không hay sao!
Cậu tới cũng tới rồi, cũng không thể tới không, lãng phí thời gian cùng tiền xe không phải là chuyện mà đại ca sẽ làm.
Lý Hồng Khinh cũng là muốn tốt cho cậu, nếu anh ta nói có hiệu quả, mình cứ thử xem sao.
Diêm Hàn cắn răng, dứt khoát nói "Vậy cái đó đi, anh chờ tôi."
Làm người mà, nói chuyện làm việc phải ngay và luôn.
Đại ca nói cái đó, thì chính là cái đó.
Chết cũng không rối rắm nữa.
Vì thế Diêm Hàn siêu dũng cảm mà đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh chung nam nữ.
Tuy rằng cậu có thể tùy thời tùy chỗ đi vào phòng hóa trang, nhưng tránh cho người ngoài thấy cậu đột nhiên thay đổi quần áo, vẫn nên điệu thấp một chút, vào nhà vệ sinh một chuyến rồi nói tiếp.
"... Cần anh đi chung không?" Lý Hồng Khinh gọi cậu lại, hỏi.
"Anh vào được à?" Diêm Hàn nói chính là phòng hóa trang.
"Anh cũng muốn biết!" Lý Hồng Khinh từ trên ghế nhảy dựng lên.
Nghe Diêm Hàn dùng ngôn ngữ miêu tả còn chưa đủ sướng, anh ta càng nghe tim càng ngứa, vừa nghe nói liền muốn đi thử!
Phòng hóa trang của Diêm Hàn không cho người ngoài vào, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là NPC mà!
Vì thế hai người lén lút tranh thủ lúc người ta không để ý, một trước một sau vào cùng một gian nhà vệ sinh.
Rồi sau đó thử một chút, không ngờ Lý Hồng Khinh có thể vào phòng hóa trang thật!
Sau khi đi vào, việc đầu tiên là anh ta hoan hô nhảy nhót cả buổi, hận không thể dùng tay lướt qua từng góc váy, thuận tiện thương lượng cùng Tiểu Ngũ xem anh ta có thể mặc thử hay không.
Lúc biết là tuyệt đối không được cũng không có nhụt chí, mà một lần nữa lên tinh thần, mà chọn cho Diêm Hàn một bộ váy lụa ngắn monrue màu trắng.
Chuyện mang váy Diêm Hàn đã có thời gian dài xây dựng tâm lý, cho nên lúc chọn được bộ váy kia cũng mặc vào luôn, lúc xem gương Diêm Hàn cũng không cảm thấy tâm lý có chỗ nào khó chịu.
Nhưng đứng trước gương, nhìn nhìn đôi giày thể thao màu trắng trên chân... Diêm Hàn khóc.
... Cái váy này, hình như kiểu gì cũng phải mang với giày cao gót nhỉ?
Nói với tài xế muốn xuống xe ở ngã tư nào đó, tài xế kia còn nhìn cậu qua kính chiếu hậu một cái, mới lên tiếng, rồi lái xe đi.
Diêm Hàn ban đầu còn không hiểu ý của ông là gì, chờ lúc xuống xe rồi mới hiểu... Con đường này là một con phố đầy quán bar với hộp đêm!
Phố bar ban ngày luôn ở trạng thái yên lặng, tới buổi tối phố bar mới dần dần sinh động.
Lúc Diêm Hàn đến đã sắp 9 giờ tối, hộp đêm đang trong giai đoạn nhiều người, cả phố dạng người gì cũng có, trông còn rất loạn.
Diêm Hàn mới vừa xuống xe đã có người phát hiện cậu, nơi cậu xuống xe gần chỗ một tốp ba năm người đang nói chuyện, bây giờ toàn bộ đều đang cố ý vô tính mà nhìn cậu.
Cậu cũng không thèm để ý, đứng tại chỗ gọi điện thoại cho Lý Hồng Khinh, Lý Hồng Khinh bên kia đầu dây bóp giọng nói "Cậu đến rồi à? Đi thẳng... À mà thôi, xung quanh cậu có cửa hàng gì không, anh qua đón cậu."
Diêm Hàn miêu tả đơn giản, liền đứng bên vỉa hè đợi.
Không biết Lý Hồng Khinh làm cái trò con bò gì, cậu vốn còn cho rằng Lý Hồng Khinh gặp mặt riêng hẳn phải ở gần nhà anh ta, hoặc là vài chỗ an tĩnh đứng đắn một chút, không ngờ đối phương trực tiếp gọi cậu tới đây.
Thế nhưng tới cũng tới rồi, tốt xấu gì cũng phải gặp mặt một cái.
Sắp vào hè, nhiệt độ ban ngày bắt đầu có chút khô nóng, nhiệt độ ban đêm lại vừa vặn.
Hai bên đường cũng có nhiều quán hàng rong, cơ hồ đều là xe đẩy, có que nướng xiên nướng, sinh ý cuồn cuộn không ngừng, khiến cho cả phố đều tràn ngập mùi thức ăn.
Diêm Hàn hít một hơi thật sâu.
Những góc sinh hoạt nho nhỏ này của thành phố mới là nơi cậu sinh sống chủ yếu.
Hiện tại đứng ở đầu đường như vậy, trong lòng đột nhiên ngũ vị tạp trần —— ai có thể nghĩ đến có một ngày, trong cái thế giới kỳ quái đó cậu lại đi xa chứ, bây giờ cậu chính là một học bá... À không, một học sinh tràn ngập dáng vẻ thư sinh cùng tình thơ ý họa...
... Bị hoạt động của trang web livestsream ảnh hưởng, thiếu chút nữa thì xem mình là học bá thật.
Diêm Hàn cảm thấy mình thật feel.
Tưởng tượng đến cái kho đề có gần ba ngàn câu của cái trang web livestream kia.
Sao mà Lý Hồng Khinh chậm chạp thế nhỉ, Diêm Hàn không kiên nhẫn mà dậm chân một cái, dứt khoát móc điện thoại ra, mở wps ra xem kho đề.
Ban ngày đến phố mua sắm cậu không tìm được tiệm in ấn, cho nên kho đề còn nằm trong điện thoại cậu chưa in ra.
Nhưng thời gian không chờ ai, cậu còn định làm xong ba vạn câu trong một tháng, chia ra nếu là mỗi ngày phải xem được một ngàn, vẫn chỉ là một lượng nho nhỏ.
Cảnh này khiến Diêm Hàn không rảnh suy nghĩ nhiều, ngay trên con đường long ngư hỗn tạp này, vô cùng chăm chú mà... đọc đề.
Đọc được khoảng vài câu, Diêm Hàn đột nhiên cảm giác có người tới gần mình.
Ở địa phương thế này, tính cảnh giác của cậu cao hơn bình thường rất nhiều, theo bản năng mà nhấc đầu lên, liền thấy ở phía trước nhiều thêm hai thanh niên dáng người khô gầy, đầu to đầu nhỏ.
Thanh niên kia đại khái không ngờ cậu lại đột nhiên ngẩng đầu, hoặc là trong nháy mắt ngẩng đầu lên ánh mắt cậu quá sắc bén, dọa sợ đối phương, tóm lại hai người kia đồng thười dừng chân, đưa mắt nhìn nhau, không ai nói gì.
"Làm sao?" Là Diêm Hàn hỏi trước.
Dưới ánh đèn đường u ám, mặt mày cậu lãnh đạm, thanh âm lộ ra sự lãnh lệ người sống chớ tới gần, khiến người ta không dám tiếp cận.
Hai người kia có lẽ là muốn tiếp cận cậu, nhưng bị Diêm Hàn nhìn như vậy, đột nhiên mất hết dũng khí, cuối cùng vẫn là một người ép xuống hoảng loạn nói "... Không có gì, chắc là bọn tôi nhận sai người."
Diêm Hàn "Nhận sai người mà còn chắc là?"
"... Là nhận sai người."
Diêm Hàn nói "Ừm."
Rồi tiếp tục vùi đầu lướt điện thoại.
Hai người trước mắt đứng một lát, cuối cùng cũng tự cảm thấy chán rồi đi, mà giờ khắc này Diêm Hàn đã đứng tại chỗ mười phút.
Cậu tiếp tục xem đề, tình huống của cái kho đề này không nghiêm túc như cậu nghĩ, trên cơ bản đều là trắc nghiệm, học bằng cách nhớ chỉ cần có ấn tượng đại khái là được, hơn nữa từ tri thức cậu đã học mà nhìn, câu hỏi thật sự đều ở mức căn bản, không có gì khó khăn.
Có lẽ là cho chiều rộng đã siêu nghiêm trọng, nên chiều sâu không có bao nhiêu.
Vừa đọc một lát Diêm hàn đã làm được gần hai mươi câu.
Lại qua vài phút, Diêm Hàn nghe thấy có người kêu tên cậu.
Lại lần nữa rút lực chú ý ra khỏi kho đề, nháy mắt ngẩng đầu, thật ra cậu cũng không nhìn thấy Lý Hồng Khinh, chỉ thấy đối diện có một mỹ nữ làn váy dài tung bay, vóc dáng cao gầy đang điên cuồng vẫy tay với cậu.
... Nhưng giọng nói nghe rất quen tai.
Diêm Hàn:???
Chờ nhìn kỹ lại... Đậu xanh đây mà là mỹ nữ cái gì, rõ rằng là cái tên Lý Hồng Khinh thiếu đứng đắn kia!
Diêm Hàn cạn lời cất điện thoại vào túi quần, xác định hai phía đường lớn đều không có xe, liền bước qua bên đó.
"Thầy Lý, thầy ăn mặc kiểu gì đấy?" Cậu hỏi.
"Người ta đi bar mà!" Lý Hồng Khinh tự động vòng lấy cánh tay của Diêm Hàn, khỏi phải nói, trông còn giống chim nhỏ nép người lắm đấy.
Không biết có phải do nhan sắc của anh ta cao, trên mặt có lớp trang điểm nhẹ, còn dùng khăn nhỏ che hầu kết lại hay không, bỗng nhiên phát hiện quả thật khó mà nhận ra đây là đàn ông.
"Cho nên mang đồ con gái cũng bị nghiện à?" Diêm Hàn lại tương đối chú ý cái vấn đề này hơn.
"Cái này chắc tùy người, bản thân anh không bài xích, nhưng cũng không có cảm giác gì." Lý Hồng Khinh trả lời, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghi vấn của Diêm Hàn, lại nói "Nhưng mà có hơi thích! Hôm nay anh cưng thực hiện lời hứa, mang cậu đi gay bar thêm hiểu biết!"
Diêm Hàn "..."
Bar thì cậu hay đi, nhưng gay bar thì không hay lắm.
Lần đi trước đó cũng là ở thế giới trước, cậu bị một đám 0 tưởng là 1, làm lúc ấy cậu suýt thì không thoát ra ngoài được!
Bây giờ nghĩ đến chỗ đó cậu vẫn sẽ nổi da gà, Diêm Hàn nói "Hay là đừng đi, nếu anh bận chúng ta lại hẹn hôm khác."
"Tới cũng tới rồi, ngồi chút đi chứ, là quán bạn anh mở đó." Lý Hồng Khinh nói, cũng không có buông cái tay đang khoác Diêm Hàn ra.
"Trường học 10 giờ rưỡi đóng cửa lớn."
"Vậy thì cậu tới chỗ anh ở."
"..."
"Còn nữa, anh là NPC mà! Có nghĩa vụ phụ đạo cậu làm nhiệm vụ! Đi chung với anh, đảm bảo đêm nay cưng kiếm được rất rất nhiều điểm luôn!" Lý Hồng Khinh nói "Ấy đúng rồi, nói xem hôm nay cậu thi đấu thế nào?"
"Cũng được, chen vào top 8." Diêm Hàn nói "Chỉ là giá trị kinh diễm có hơi ít, chỉ chừng hai vạn."
Không sai, ngoại trừ trận đầu giá trị kinh diễm tương đối cao ra, hai trận sau cứ như là bị bão hòa vậy, cứ tăng rề rề.
Có lẽ người xem cảm thấy hứng thú chỉ có nhiêu đó, tới tới lui lui không còn thấy mới mẻ nữa. Cũng có thể là trang phục cậu mang có giới hạn, tóm lại đối với thành tích hôm nay, Diêm Hàn cũng không vừa lòng cho lắm.
Nhưng cũng không có không hài lòng, ít nhiều cũng thêm được hai điểm, cái thứ này phải tích lũy lâu dài, cậu thấy vậy cũng được.
Lý Hồng Khinh nghe vậy, đánh giá toàn thân cậu một phen, nói "Trang phục cậu mang có vấn đề thật đấy, đứng đắn quá, lát nữa đổi bộ khác đi, đảm bảo cho cậu thấy hiệu quả."
"... Thấy hiệu quả trong hộp đêm à?" Diêm Hàn sợ hết cả hồn.
"Đúng nha, đợi chút nữa vào phòng hóa trang tìm một bộ, giống của anh nè." Lý Hồng Khinh nói, còn nâng góc váy của mình lên khoe khoang.
"..."
Lý Hồng Khinh thề son hẹn sắt, trên thực tế đối phương không buông tha cậu cũng không thể quay đầu bỏ chạy được, cuối cùng Diêm Hàn đành thỏa hiệp, muốn nói đi bar thì được, nhưng gay bar thì miễn đi, mấy địa phương đó cậu sợ lắm.
Nhưng nghĩ lại mình bây giờ đổi hình tượng rồi, mang váy chạy quanh trường cũng không ai nghi ngờ cậu không phải nữ, đại ca hiện tại cũng là nữ trang đại lão chính thức, còn sợ mấy bé 0 đó cọ mình à?
Vì thế anh Diêm nháy mắt can đảm hẳn.
Không giống cái thế giới Diêm Hàn sinh sống hai mươi năm, thế giới này trai thẳng cùng gay không có bao nhiêu khoảng cách hay kỳ thị, bar thường với gay bar cũng hòa thuận nằm trên cùng một con đường.
Diêm Hàn đi theo Lý Hồng Khinh một đường, nghe anh ta giới thiệu đâu là gay bar, quán nào có tiền án với tin đồn, tự nhiên cảm thấy đối phương hiểu nhiều thật sự, ngày thường nhìn không ra, thì ra thầy Lý chính là Hoàng Tử Bé của hộp đêm.
Một đoạn đường này đi ngang qua hai cái gay bar, chẳng qua quán bạn Lý Hồng Khinh mở nằm ở sâu, hai người chỉ đi bộ phải mất vài phút, lúc vào cửa, nhân viên phục vụ mang áo choàng nhìn thấy Diêm Hàn còn sửng sốt một chút, hiển nhiên là người nọ thân với Lý Hồng Khinh, trực tiếp hỏi "Anh Lý, bạn trai anh à?"
Lý Hồng Khinh vô cùng hưởng thụ vấn đề này, chỉ là Diêm Hàn không phải 1, anh ta cũng chỉ có thể đau đớn vô vàn mà giải thích "Không, đừng hiểu lầm, chị em tốt thôi."
Diêm Hàn "..."
"À..." Nhân viên phục vụ cũng có chút tiếc nuối, nhưng vẫn dẫn hai người bọn họ đến trước quầy bar.
Cái gay bar này tuy vị trí địa lý không tốt lắm, nhưng không gian bên trong rất lớn, trên dưới hai lầu còn có sân khấu nhỏ, hiện tại có DJ đứng bên trên chơi nhạc, toàn bộ quán bộ quán bar đều quanh quẩn tiếng nhạc, đám đông chen chúc, trên sân nhảy là một vài cậu trai yêu diễm, dáng người mềm mại, phần lớn là hóa trang, hoặc dứt khoác mang đồ nữ luôn.
Nơi Diêm Hàn đi qua cũng có người vặn vẹo dựa lên người cậu, thế nhưng đều bị Lý Hồng Khinh chắn lại.
Lúc này anh ta vừa không phải hình tượng bác sĩ mang blouse trắng lịch sự văn nhã, cũng không phải bé ẻo đê tiện yêu diễm không đâu vào đâu phong cách thay đổi thất thường, những lúc thế này Lý Hồng Khinh hoàn toàn thể hiện sắc bén cùng xốc vác mình rút được từ vòng gay —— nhưng phàm là người có ý đồ tới gần Diêm Hàn, đều bị anh ta liếc cho một cái đuổi về.
Nhìn dáng vẻ của Lý Hồng Khinh, có lẽ cũng có chút tiếng tăm ở đây, có anh ta chắn, Diêm Hàn đi một đường đến quầy bar không bị ai cọ trúng.
Diêm Hàn "..."
Được rồi, ở chỗ này cậu chính là con gà cùi.
Lý Hồng Khinh mới là đại lão thực thụ.
Cậu còn muốn gọi đối phương là anh Lý đây.
Nhưng anh Lý cũng có chừng mực, ngồi trước quầy bar tự kêu cho mình ly rượu Cocktail, lại gọi cho Diêm Hàn ly nước trái cây.
... Anh ta cũng nhớ rõ chuyện vị thành niên mà.
Sau khi ngồi xuống, Diêm Hàn đánh giá bốn phía xung quanh một vòng, dựa theo cách nói của Lý Hồng Khinh, ở gay bar váy áo khắp nơi, có lẽ trang phục trong phòng hóa trang của cậu có thể thật sự tăng giá trị kinh diễm.
Lúc này người rất nhiều, hơn nữa người tới chỗ này đều ăn mặc rất thời thượng, đều là mấy cậu trai tinh xảo cả... Thậm chí Lý Hồng Khinh còn đảm bảo với cậu, đêm nay có thể kiếm ít nhất hai vạn giá trị kinh diễm từ chỗ này.
Thế nhưng Diêm Hàn ngồi ở quầy bar khô khan đánh giá một vòng, phát hiện thế giới này có biến hóa thế nào, cũng vẫn là địa phương tràn đầy thụ, đục một cái lỗ cũng chẳng nhìn thấy 1 nào, mấy quán gay bar gần đây khá ít con gái đến chơi.
Không sai, có thể là quan niệm của mọi người ở thế giới này khác, xung quanh ghế dài còn có rất nhiều – cô gái, trông có vẻ là tới chơi với khuê mật nam của mình.
... Chẳng trách Lý Hồng Khinh dám kéo cậu vào trắng trợn táo bạo đến như vậy.
Rượu cùng nước trái cây rất nhanh đã được đem lên, Lý Hồng Khinh bắt đầu không nhịn được hưng phấn mà hỏi tình hình trong phòng hóa trang của cậu, bên trong là hình dạng gì, sắp xếp trang hoàng kiểu gì, có quần áo gì, cứ như con nít trông thấy món đồ chơi mới lạ, chuyện từ nhỏ đến lớn hỏi thăm hết một lượt.
Kỳ thật làm NPC, phòng hóa trang của Diêm Hàn là cái dạng gì, Lý Hồng Khinh dù chưa thấy qua cũng có chút khái niệm trong lòng.
Nhưng anh ta cứ muốn hỏi, muốn nghe được, đơn thuần là muốn cảm nhận được hạnh phúc sung sướng từ trong lời miêu tả của Diêm Hàn —— Kia chính là toàn bộ trang phục quý giá! Còn có mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm dùng không hết! Quả thực chính là anh ta... Không, không chỉ có anh ta, quả thực chính là thứ mà phần lớn người xem là mục tiêu phấn đấu cả đời!
Đáng tiếc, ở trong mắt Diêm Hàn, phòng vệ sinh vẫn quan trọng hơn một chút.
......
Nhìn ánh sáng trong mắt của Lý Hồng Khinh, Diêm Hàn tuy rằng bị hỏi có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn có chút hâm mộ anh ta.
Tuy rằng có lẽ cậu vĩnh viễn cũng không hiểu được suy nghĩ của đối phương, nhưng nếu mình cũng hứng thú với ăn mặc như vậy, đã sớm cam tâm tình nguyện mà khoác đồ con cái lên rồi, phỏng chừng cũng không thống khổ như vậy, cái thành tựu "Mỹ" kia cũng sớm hoàn thành.
Đáng tiếc cậu chỉ là một tên thô tục không thích dùng thời gian để chăm chút quần áo, tình nguyện vĩnh viễn FA cũng sẽ không trang điểm tỉ mỉ đến gay bar tìm công chất lượng cao.
Đơn giản chính là cậu đôi khi cũng có lúc bối rối cô đơn, nhưng từ khi đến thế giới này, cậu có nhiệm vụ để làm, cũng bởi vì phải duy trì thân phận nữ sinh cao trung, cậu đã lâu không nghĩ đến vấn đề mình liệu có sống cô độc cả đời hay không.
—— Nhưng mà anh đây còn trẻ.
Chuyện sau này thì sau này hẳn nói!
Khi tự thuật quần áo bên trong phòng hóa trang với Lý Hồng Khinh, Diêm Hàn còn nghiêm túc tiêu phí một chút thời gian, bởi vì cậu chưa từng nhìn kỹ xem bên trong có cái gì, cho nên thường hay vào vào ra ra một lúc mới đi ra nói Lý Hồng Khinh nghe.
Đơn giản chính là dòng thời gian khác biệt, ra vào mấy lần cũng không bị người phát hiện.
Mà toàn tâm toàn ý nghiên cứu trang phục cũng không bị hệ thống xem là hành vi trái quy định, Diêm Hàn du tẩu ở hai không gian không thèm kiêng nể gì.
"Hừm, cậu thấy cái váy kia không? Cậu tìm một cái không khác mấy để mặc, nhất định sẽ đẹp hơn cậu ta!" Vì để lấy ví dụ cho Diêm Hàn, Lý Hồng Khinh dùng đôi mắt đánh giá bốn phía, cuối cùng chỉ cho Diêm Hàn nhìn cái thân hình đang mãnh liệt đong đưa trên sàn nhảy, mang đầm dạ hội dài... Là một người đàn ông.
"... Anh định mở vũ hội à." Diêm Hàn lạnh giọng từ chối.
"Vậy cái này đi, báo con cuồng dã." Lý Hồng Khinh lại chỉ một người đàn ông mang váy hoa văn da báo.
"Lộ đùi quá, đến bẹn đùi cũng thấy rồi."
"Vậy cái kia thì sao? Đầm dây, xinh đẹp tươi mát, tuy không hợp với hộp đêm lắm, nhưng chỉ cần ngồi một bên là tự thành cảnh đẹp rồi, sẽ có nhiều người nhìn cậu lắm đó."
"Tươi mát quá, rõ ràng không phù hợp với khí chất của ông nội đây."
"Vậy cái kia." Lý Hồng Khinh lại chỉ một cái khác "Cái váy monrue kia kìa! Cậu mang chắc đẹp lắm!"
"... Cái loại cắt sâu như vậy có khoa trương quá không?"
"Thế cưng còn muốn giá trị kinh diễm không?" Lý Hồng Khinh rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn, liếc xéo cậu một cái.
"..." Diêm Hàn sống không còn gì luyến tiếc, không nghĩ được lý do gì để cự tuyệt nữa.
Bartender bên cạnh cũng bị cuộc đối thoại của bọn họ chọc cho cười phụt một tiếng, cũng không biết là anh ta rảnh rỗi từ khi nào, nghe được bao nhiêu rồi.
Thế nhưng Lý Hồng Khinh lúc này còn sống không còn gì luyến tiếc hơn cả Diêm hàn, người tốt tính như anh ta cũng bị chọc cho tức tới câm nín.
Diêm Hàn tự nghĩ lại một chút, cảm thấy mình bây giờ có chút làm kiêu.
Không phải chỉ mang váy thôi sao! Mang là có điểm còn muốn gì nữa, đống điểm này còn không phải cho không hay sao!
Cậu tới cũng tới rồi, cũng không thể tới không, lãng phí thời gian cùng tiền xe không phải là chuyện mà đại ca sẽ làm.
Lý Hồng Khinh cũng là muốn tốt cho cậu, nếu anh ta nói có hiệu quả, mình cứ thử xem sao.
Diêm Hàn cắn răng, dứt khoát nói "Vậy cái đó đi, anh chờ tôi."
Làm người mà, nói chuyện làm việc phải ngay và luôn.
Đại ca nói cái đó, thì chính là cái đó.
Chết cũng không rối rắm nữa.
Vì thế Diêm Hàn siêu dũng cảm mà đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh chung nam nữ.
Tuy rằng cậu có thể tùy thời tùy chỗ đi vào phòng hóa trang, nhưng tránh cho người ngoài thấy cậu đột nhiên thay đổi quần áo, vẫn nên điệu thấp một chút, vào nhà vệ sinh một chuyến rồi nói tiếp.
"... Cần anh đi chung không?" Lý Hồng Khinh gọi cậu lại, hỏi.
"Anh vào được à?" Diêm Hàn nói chính là phòng hóa trang.
"Anh cũng muốn biết!" Lý Hồng Khinh từ trên ghế nhảy dựng lên.
Nghe Diêm Hàn dùng ngôn ngữ miêu tả còn chưa đủ sướng, anh ta càng nghe tim càng ngứa, vừa nghe nói liền muốn đi thử!
Phòng hóa trang của Diêm Hàn không cho người ngoài vào, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng là NPC mà!
Vì thế hai người lén lút tranh thủ lúc người ta không để ý, một trước một sau vào cùng một gian nhà vệ sinh.
Rồi sau đó thử một chút, không ngờ Lý Hồng Khinh có thể vào phòng hóa trang thật!
Sau khi đi vào, việc đầu tiên là anh ta hoan hô nhảy nhót cả buổi, hận không thể dùng tay lướt qua từng góc váy, thuận tiện thương lượng cùng Tiểu Ngũ xem anh ta có thể mặc thử hay không.
Lúc biết là tuyệt đối không được cũng không có nhụt chí, mà một lần nữa lên tinh thần, mà chọn cho Diêm Hàn một bộ váy lụa ngắn monrue màu trắng.
Chuyện mang váy Diêm Hàn đã có thời gian dài xây dựng tâm lý, cho nên lúc chọn được bộ váy kia cũng mặc vào luôn, lúc xem gương Diêm Hàn cũng không cảm thấy tâm lý có chỗ nào khó chịu.
Nhưng đứng trước gương, nhìn nhìn đôi giày thể thao màu trắng trên chân... Diêm Hàn khóc.
... Cái váy này, hình như kiểu gì cũng phải mang với giày cao gót nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.