Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 78
Quản Hồng Y
04/03/2022
Lâm Kiến Lộc không có phản ứng gì, "Ừ" một tiếng liền nhận bóng, nhưng
đám Ôn Giác Vinh đằng sau còn khó hiểu hỏi "Sao vừa tan học anh Nhan đã
chạy ra ngoài rồi, như cái hỏa tiễn ấy."
Diêm Hàn "..."
"Chân của anh Nhan dài nha, còn gầy nữa, lực cản ít, giống như cậu thì nhảy làm sao ra." Nhóm nữ sinh đi theo ra nói với Ôn Giác Vinh.
"..."
Ngay cả lớp trưởng cũng nói "Anh Nhan cũng linh hoạt quá rồi, đi xuống lầu mà như đi trên đất bằng ấy, hay là cậu đừng làm dự bị nữa, trực tiếp lên sàn luôn đi, nếu không thì phí cái tốc độ này quá."
......
Mắt thấy mấy người này càng nói càng hăng, kỳ thật Diêm Hàn rất muốn văng tục nói ông đây gấp như vậy không phải để chiếm sân cho các cậu à!
Đáng tiếc anh Lâm của cậu đứng bên cạnh, cuối cùng lời nói ra lại biến thành... Nhu nhu nhược nhược yểu điệu vô cùng "Tôi tới chiếm sân cho các cậu mà."
"... Nhìn đi! Không hổ là anh Nhan của chúng ta, suy xét mọi chuyện chu toàn như vậy đó, toàn diện!" Ôn Giác Vinh nháy mắt bắt đầu đánh rắm cầu vòng, lớp trưởng trước su như một kẻ hát người bè với cậu ta "Cho nên hôm nay mọi người phải huấn luyện thiệt ngoan nha, phải lợi dụng cái sân này, đừng lãng phí tấm chân tình anh Nhan dành cho chúng ta."
Diêm Hàn "..."
Bên này ríu rít nói vài câu, mấy học sinh thể dục bên kia nghe ra đường ra nẻo, ồ ồ thò qua lôi kéo làm thân "Sao vậy chị Nhan, mọi người đến tập à, cho vụ thi đấu bóng rổ ấy hả?"
"Đúng vậy." Diêm Hàn gật đầu, lại tò mò hỏi "Lớp các cậu có tham gia không?"
Phân nửa nhân số của lớp mười tám là học sinh thể dục rồi, nội trong đó đã có bốn năm người luyện bóng rổ, nếu bọn họ tham gia thì cuộc thi này còn ý nghĩa gì nữa, quán quân cuối cùng xác định là lớp bọn họ rồi.
"Tham gia chứ, sao vậy? Đừng có coi thường học sinh thể dục bọn này nha." Nam sinh từng hợp tác đánh 3 vs 3 với Diêm Hàn nói "Thế nhưng anh Ngụy cùng mấy đứa bọn tôi đều không ra, cùng lắm là lúc thiếu người thì lên thay thôi."
Nghe ngữ khí của cậu ta, có vẻ không để trận thi đấu hữu nghị này vào trong mắt, cũng không có cái gì gọi là tham gia hay không tham gia.
Vận động viên chuyên nghiệp không xem người thường là đối thủ cũng bình thường, không chừng bọn họ lên sàn thật cũng chơi không tận hứng, có thể hiểu.
Diêm Hàn hiểu rõ vỗ vỗ vai cậu ta, nói "Bọn tôi chuẩn bị tập rồi, các cậu không có chuyện gì thì qua bên kia chơi đi."
Lời trong lời ngoài đều là ý bảo bọn họ đừng đứng chỗ này chiếm sân.
"..."
Huấn luyện chính thức bắt đầu, ở đây ai cũng không có kinh nghiệm huấn luyện vận động, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, lớp trưởng liền bảo mọi người chia làm hai nhóm, đến rổ tập ném rổ trước, tìm tí cảm xúc.
Năm cầu thủ, hai dự bị cộng thêm Diêm Hàn nữa là tám người vừa hay có thể chia thành hai đội, mà đúng lúc bọn họ có hai quả bóng, một quả của lớp trưởng, một quả của Lâm Kiến Lộc.
Lớp trưởng bọn họ ít nhất cũng là bạn học giỏi bóng rổ, có bóng cũng không kỳ lạ.
Còn Lâm Kiến Lộc vì sao lại có bóng... Anh Đại Lâm thì có gì mà kỳ đâu!
Đã chuyển thành mode nịnh Lâm, Diêm Hàn thuận lý thành chương mà chung nhóm với Lâm Kiến Lộc, tập ném rổ.
Vì để tiện vận động, tiết trước Diêm Hàn đã thay váy đồng phục ra, mang quần học thể dục, lúc này không cần biết là chạy nhanh hay búng nhảy đều không có vấn đề.
Mấy nam sinh khác thì không cần thay quần áo, cảm thấy cởi áo khoác ra là xong rồi, nhưng cậu không có giống! Phải biết bên dưới cậu đã không còn quần leggings.
Hơn nữa lần này còn mất công Lâm Kiến Lộc nhắc cậu thay, nếu không mang váy thành quen, đại ca không nhớ ra luôn.
Tiết trước đã đổi váy thành quần, ngồi tại chỗ cũng không bị giáo viên phát hiện, Diêm Hàn mới có thể lao ra sớm như vậy.
Bây giờ tha hồ chạy tung tăng trên sân bóng rổ, chỉ cần không làm động tác khác người, không văng tục liền không vi phạm nội dung quy định của kế hoạch kiều mị, Diêm Hàn chỉ cần xếp hàng theo bọn họ luyện tập cũng cảm thấy rất vui.
Ném cầu cũng được, vóc dáng cao như Ôn Giác Vinh nếu không có ai cướp bóng cũng rất dễ dàng ném bóng vào rổ, cho nên bước đầu tập ném rổ cũng chỉ là tạo cảm giác, sau đó luyện tập đối kháng mới là trọng tâm, cũng khó mà tăng chất lượng trong thời gian ngắn thế này.
Bảo người bình thường không biết chơi bóng rổ đi cướp bóng đã khó lắm rồi, đừng nói Ôn Giác Vinh "tim rộng thân to", đến Lâm Kiến Lộc vừa gầy vừa linh hoạt cũng cướp không được.
Ví dụ, một số phản ứng cần phải không ngừng bồi dưỡng trong lúc thi đấu, dù cho trong đầu Lâm Kiến Lộc tràn ngập các loại kỹ xảo cùng kiến thức tương quan, cũng rất khó mà điều động thân thể kịp thời phản ứng.
Khuyết thiếu phản ứng khó mà dùng kiến thức đơn thuần cùng vóc dáng cao để bù vào.
Thế nhưng sau khi huấn luyện đối kháng vài lần, lớp trưởng cùng những người khác phải thay đổi cách nhìn Diêm Hàn.
Hồi trước còn cảm thấy tin bạn học Nhan Hàm thắng Ngụy Ninh Hâm hai quả, không cần biết lan truyền thế nào đều cảm thấy có lẽ chỉ là ăn may, hoặc là vì nguyên nhân nào khác thôi.
Nhưng sau khi cậu ta tự mình đấu 1 vs 1 với Diêm Hàn xong, lớp trưởng bày tỏ: May mắn cái quần gì, cậu ta từ giờ về sau không tin câu nào có hai chữ may mắn nữa!
Cho nên phần sau liền biến thành Diêm Hàn truyền thụ các loại kinh nghiệm cho đội viên.
Mà Diêm Hàn nào có nói! Kinh nghiệm của cậu chính là luyện tập nhiều vào, ra sân nhiều vào, bồi dưỡng cảm giác nhiều vào.
... Dù sao thì ngoại trừ chăm chỉ ra, thiên phú thể dục của đại ca cũng không phải để cho đẹp.
Giống như Lâm Kiến Lộc có trí nhớ kinh người vậy, sức bật của Diêm Hàn cũng khiến người ta khiếp sợ, đều là vỗ bóng cướp bóng, trở tay ném rổ cậu có thể làm bách phát bách trúng, những người khác thì lại làm không được, cái này cũng không có cách nào để giải thích.
Thế nhưng cũng may, mấy bạn học bị lớp trưởng trưởng buộc tham gia thi đấu lúc này đã cảm thấy hứng thú nổi lên, lúc huấn luyện vô cùng tích cực chủ động, đám đàn em của Ngụy Ninh Hâm đứng một bên xem bọn họ nghiêm trang huấn luyện cũng thấy vui vui, tới ké một chân, không chỉ theo chân bạn cùng lớp Diêm Hàn học một vài kỹ xảo quan trọng, lại còn tự nguyện bồi luyện theo, bắt chước bọn họ muốn đấu đối kháng.
Lớp trưởng vừa thấy có người bồi luyện, liền vội vàng chia vị trí cho các đội viên, vui vẻ đón nhận sự trợ giúp này.
Không bao lâu, mấy học sinh vừa ăn cơm tối xong đang tản bộ nghe nói bên sân bóng rổ các học sinh thể dục luyện bóng với mấy bạn học khác, đều hóng hớt chạy tới ké drama.
Học sinh thể dục chơi bóng rổ ở cao trung Lộc Trạch rất được hoan nghênh, nếu là học sinh thể dục năm nhất, nói không chừng còn gặp được bọn Ngụy Ninh Hâm...
Nhưng mà sau khi vội vàng đuổi đến sân bóng, những người đến xem cầu đều không hẹn mà cùng nhướng người về phía trước.
—— Cái người mang sơ mi trắng, còn sắn áo lên đến khuỷu tay, tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp... Là đại học bá Lâm Kiến Lộc của bọn họ thật sao?!
Lâm Kiến Lộc chơi bóng?!
... Từ khi đại học bá chuyển sang lớp mười bốn, hình như thay đổi toàn thân luôn thì phải?!
Lúc trước Lâm Kiến Lộc có chơi bóng à?!
Nam thần căn bản là không thể đụng chạm tứ chi với người khác mà?
Nhưng vừa nãy thấy nam thần cùng một người đánh 1 vs 1 giữa sân, cùng tập cướp bóng...
Trên tóc cũng ướt đẫm mồ hôi, trên mặt Diêm Hàn tràn ngập chuyên chú cùng nghiêm túc, còn có một loại hưng phấn phát ra từ nội tâm, cái này khiến cho cả người cậu nhưng thấm đẫm ánh mặt trời thanh xuân, phấn chấn oai hùng, dường như còn lóa mắt hơn ngày thường.
......
Là người này nha.
Đám người ăn dưa trên mạng hai hôm nay tỏ vẻ không có gì ngạc nhiên hết á, giải tán, giải tán đi.
Thế nhưng không phải ai cũng chơi diễn đàn nặc danh, cũng không phải ai cũng ship cặp này, rất nhiều người, phải nói là đại đa số cảm thấy Lâm Kiến Lộc học thì được, nhưng chơi bóng hình như không được như vậy.
Con người phần lớn đều như vậy, nếu người khác tốt hơn mình, nhưng thực lực không khác nhiều thì sẽ bị nhiều người ghen ghét. Chỉ có tốt hơn người khác rất nhiều, làm người khác không thể theo kịp mới được sùng kính cùng ngưỡng mộ.
Mà Lâm Kiến Lộc ở phương diện học tập không thể nghi ngờ là khiến bao người ngước nhìn, chỉ mỗi chỉ số thông minh đã là sự tồn tại hiếm có trong lịch sử cao trung Lộc Trạch, cho nên có người nói hắn học giỏi, không ai không phục.
Nhưng học tập là học tập, vận động là vận động, nghe nói học bá muốn "đổi nghề" đi chơi bóng, rất nhiều người cho rằng hắn làm không được.
"Học bá chỉ cần học là được rồi, nếu vận động cũng giỏi thì quá không công bằng."
—— Phát ngôn của đám ghen tỵ.
"Sau khi chuyển qua tự nhiên nam thần cứ như biến thành người khác ấy, làm nam thần an an tĩnh tĩnh theo khuôn phép không phải tốt lắm sao, sao một hai cứ phải tham gia đấu bóng rổ rước nhục vậy?"
—— Phát ngôn từ cõi lòng đau đớn của đám fan thấy người ship cặp.
"Nhất định là con Nhan Hàm kia làm hại! Nam thần vì nó mới cưỡng ép bản thân tham gia thi bóng rổ! Á á á nam thần anh mau tỉnh lại đi, nó có đáng để anh làm vậy không!"
—— Phát ngôn vô cùng kịch liệt đến từ fan only của Lâm Kiến Lộc.
Không cần biết là từ phương diện này, thật rõ ràng là đều từ những người đã dán mác cố định cho hắn, không tiếp thu được sự thay đổi của nam thần.
Ngôn luận trái chiều khuếch tán ngày càng nhiều, người châm chọc mỉa mai cũng càng nhiều.
Công thêm Diêm Hàn giả gái còn trà trộn trong đó, đám người chờ xem náo nhiệt nói gì cùng nói được, châm chọc toàn bộ lớp mười bốn ——
"Bộ tưởng có học bá với giáo hoa là vô địch luôn hả, muốn bành trướng phải không, đấu có trận bóng rổ đã tưởng mình ngon?"
"Không chừng là vì không ngon nên mới đi luyện đấy chứ, mấy lớp khác cũng đâu có đi tập đâu a hì hì."
"Cả học bá lẫn giáo hoa đều ra sân, lớp mười bốn đúng là không được cái gì, còn giãy giụa làm gì nữa, ngoan ngoãn đấu hữu nghị một trận là được rồi không phải à."
"... Chỉ có tôi là không hiểu lớp mười bốn có tư cách gì mà bảo mấy học sinh thể dục kia tự mình chỉ đạo, còn theo chân đấu bóng?! Bỏ tiền thuê à? Hay là mỹ nhân kế? Mặt cũng lớn vãi, tưởng mình lấy được giải quán quân hả?"
Tuy nói như vậy, qua đêm nay, khoảng thời gian sau giờ học đột nhiên lại có nhiều lớp ra luyện bóng.
Lớp mười bốn không được người khác để vào mắt, lại vì huấn luyện mà trở thành đối tượng kiêng kị nhất của mấy lớp khác.
Muốn nói cao trung Lộc Trạch có đặc điểm gì, cạnh tranh có thể tính là một cái rồi.
Nhưng không cần biết người khác nghĩ thế nào, bọn Diêm Hàn vẫn từng bước từng bước mà đánh bóng của mình.
Bạn học nữ lớp bọn họ cùng bị người ta diss mà tới làm cổ động viên, không chỉ phụ trách hò hét trợ uy cho bọn cậu, mà còn phụ trách lấy nước, sắp xếp vị trí nghỉ ngơi.
Cho nên luyện tập rất thuận lợi, đánh bóng cả tối, còn mười phút nữa là vào học, lớp tưởng tuyên bố về lớp.
Vừa tan học đã chạy đi chơi bóng, bọn họ còn chưa có ăn cơm tối đâu.
Cũng may Tần Tư Du đã sớm dẫn vài người đến nhà ăn giúp bọn họ mua cơm, lúc này về lớp cũng còn thời gian để ăn.
Vừa mới vận động xong đã ăn cũng không tốt cho thân thể lắm, thế nhưng mấy người bọn họ ỷ mình trẻ tuổi, cho nên không sợ gì cả.
Lại nói chơi với bạn học rất vui, ngay cả Ôn Giác Vinh không thích vận động cũng cảm thấy thú vị, muốn ngày mai chơi tiếp.
Một đám người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, trong lớp chỉ thiếu mỗi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc.
Lâm Kiến Lộc đi rửa tay, bảo những người khác về lớp trước.
Diêm Hàn không yên tâm, nên đi theo.
Lâm Kiến Lộc không về khu dạy học để rửa tay, hắn trực tiếp vào nhà vệ sinh ở ngoài, đối diện với sân vận động.
... Chắc là do khu dạy học xa quá, hắn không chờ được tới khi về khu dạy học.
Đứng bên ngoài WC nam nghe tiếng nước chảy rối tinh rối mù, Diêm Hàn nghĩ.
Thói ở sạch của Lâm Kiến Lộc thật sự không thích hợp để chơi bóng nhỉ, đừng nói trên sân khẳng định phải đụng chạm, đến quả bóng kia cũng bị người sờ tới sờ lui không ngừng, còn vỗ vỗ dưới đất...
Tuy rằng Lâm Kiến Lộc nói thói ở sạch của hắn chỉ nhằm vào người, chưa từng có yêu cầu với vật.
Nhưng xem thời gian rửa tay của đối phương...
Sắp vào học, sân vận động lúc này đã không còn ai, nhà vệ sinh lầu một lại càng quạnh quẽ, trừ hai người bọn họ thì chẳng còn ai.
Diêm Hàn dứt khoát lắc mình xuất hiện trước cửa WC nam, gõ gõ cửa, không yên tâm hỏi "Anh Đại Lâm, cậu có sao không?"
"Ừm, không sao." Tiếng của Lâm Kiến Lộc cùng với tiếng nước, bình tĩnh truyền từ bên trong ra "Cậu không cần chờ tôi, về ăn trước đi."
"Một chút có sao đâu." Diêm Hàn nói.
Cậu nhìn xung quanh trái phải không có ai, liền ló đầu vào xem xét, nhìn thoáng qua bồn rửa tay —— Cậu muốn nhìn xem tay của Lâm Kiến Lộc có bị chà rớt da chưa.
Rớt da thì không có khả năng, nhưng bị xoa đến đỏ bừng thì có.
Kỳ thật vừa nãy trên sân bóng, biểu hiện của Lâm Kiến Lộc vẫn max tự nhiên, có hai lần Diêm Hàn tận mắt nhìn thấy bả vai hắn đụng vào người khác, anh Đại Lâm cũng như không có việc gì, đừng nói biểu tình biến hóa, mày còn không nhăn lấy một chút.
Nhưng không ngờ...
Xem ra chuyện chơi bóng này đối với Lâm Kiến Lộc mà nói thì vẫn là gánh nặng.
Diêm Hàn chậc một tiếng, nói "Nếu không được hay cậu đừng thi đấu nữa, mấy cái này hữu nghị thứ nhất thi đấu thứ hai, thắng cũng được mà không thắng cũng chẳng sao, không cần phải liều mạng mà."
Động tác của Lâm Kiến Lộc thoáng dừng, nói "Không, tôi thấy thú vị nên mới tham gia."
"Hả?"
Diêm Hàn có hơi khó hiểu, loại người toàn thân tràn ngập tế bào vận động như mình mà nói, chơi bóng có thể không màng tất cả không gì ảnh hưởng được, nhưng Lâm Kiến Lộc?
Nhìn kiểu gì cũng không phải hạng mục thích hợp với hắn!
Đang thấy ngạc nhiên, bên kia Lâm Kiến Lộc đã đóng vòi nước, hỏi cậu "Cậu có giấy không?"
"Giấy gì cơ?"
"Tôi lau tay."
"À à có!"
Diêm Hàn sờ trên sờ dưới, mà trong túi áo cậu có một túi khăn giấy thật, là do mấy ngày trước cậu ăn cơm trưa xong dính dầu đầy miệng, phải lau, nên Lâm Kiến Lộc đưa cho.
......
Lúc ấy còn cảm thấy anh Đại Lâm thiệt là hiền huệ, mấy thứ như khăn giấy cũng mang sẵn bên người.
Ai ngờ hôm nay phong thủy thay phiên!
Diêm Hàn móc ra muốn đưa cho hắn, nhưng Lâm Kiến Lộc cũng không chỉ rửa mỗi tay, hắn lại thuận tiện rửa cả mặt.
Nhìn anh Đại Lâm dùng nước trong vòi tùy tiện rửa mặt, Diêm Hàn còn hâm mộ nuốt nước miếng.
Từ khi vào thế giới này cậu không được rửa mặt tùy tiện như vậy nữa, đặc biệt là từ khi nhận cái kế hoạch làm đẹp mấy mấy mấy mấy gì đó, mỗi cái rửa mặt cũng phải dùng sữa rửa mặt, sau đó còn phải bôi ngay kem dưỡng lên, nếu không dùng thì giống như Tiểu Ngũ nói ấy... À đúng, nếu không dùng sẽ bị hơi nước làm mòn mặt!
Có thể thấy làm người đã khó, giả gái còn khó hơn.
Lúc bận cảm khái Lâm Kiến Lộc đã rửa mặt xong, vươn vươn cành tay với cậu, muốn lấy giấy.
Diêm Hàn thấy thế cũng "nà" một tiếng duỗi tay qua, ngón tay hai người đụng phải nhau, Lâm Kiến Lộc đang nhắm mắt không đụng được túi giấy, ngược lại vỗ phải mu bàn tay của Diêm Hàn.
Diêm Hàn "..."
Bị đốt ngón tay ươn ướt đụng qua cũng không có gì, dù sao đều là con trai với nhau, chạm một cái cũng đâu có dính bầu.
Nhưng vấn đề là... Sao đụng xong một cái anh Đại Lâm đứng hình luôn vậy?!
Cậu còn thử rụt về, nhưng cũng không thành công.
Không chỉ như thế...
Lúc định kêu thêm tiếng "anh Đại Lâm", đại ca hoàn toàn không có xíu xiu chuẩn bị nào, cậu đã "véo" một cái, bị kéo vào trong WC nam!
Diêm Hàn "..."
"Chân của anh Nhan dài nha, còn gầy nữa, lực cản ít, giống như cậu thì nhảy làm sao ra." Nhóm nữ sinh đi theo ra nói với Ôn Giác Vinh.
"..."
Ngay cả lớp trưởng cũng nói "Anh Nhan cũng linh hoạt quá rồi, đi xuống lầu mà như đi trên đất bằng ấy, hay là cậu đừng làm dự bị nữa, trực tiếp lên sàn luôn đi, nếu không thì phí cái tốc độ này quá."
......
Mắt thấy mấy người này càng nói càng hăng, kỳ thật Diêm Hàn rất muốn văng tục nói ông đây gấp như vậy không phải để chiếm sân cho các cậu à!
Đáng tiếc anh Lâm của cậu đứng bên cạnh, cuối cùng lời nói ra lại biến thành... Nhu nhu nhược nhược yểu điệu vô cùng "Tôi tới chiếm sân cho các cậu mà."
"... Nhìn đi! Không hổ là anh Nhan của chúng ta, suy xét mọi chuyện chu toàn như vậy đó, toàn diện!" Ôn Giác Vinh nháy mắt bắt đầu đánh rắm cầu vòng, lớp trưởng trước su như một kẻ hát người bè với cậu ta "Cho nên hôm nay mọi người phải huấn luyện thiệt ngoan nha, phải lợi dụng cái sân này, đừng lãng phí tấm chân tình anh Nhan dành cho chúng ta."
Diêm Hàn "..."
Bên này ríu rít nói vài câu, mấy học sinh thể dục bên kia nghe ra đường ra nẻo, ồ ồ thò qua lôi kéo làm thân "Sao vậy chị Nhan, mọi người đến tập à, cho vụ thi đấu bóng rổ ấy hả?"
"Đúng vậy." Diêm Hàn gật đầu, lại tò mò hỏi "Lớp các cậu có tham gia không?"
Phân nửa nhân số của lớp mười tám là học sinh thể dục rồi, nội trong đó đã có bốn năm người luyện bóng rổ, nếu bọn họ tham gia thì cuộc thi này còn ý nghĩa gì nữa, quán quân cuối cùng xác định là lớp bọn họ rồi.
"Tham gia chứ, sao vậy? Đừng có coi thường học sinh thể dục bọn này nha." Nam sinh từng hợp tác đánh 3 vs 3 với Diêm Hàn nói "Thế nhưng anh Ngụy cùng mấy đứa bọn tôi đều không ra, cùng lắm là lúc thiếu người thì lên thay thôi."
Nghe ngữ khí của cậu ta, có vẻ không để trận thi đấu hữu nghị này vào trong mắt, cũng không có cái gì gọi là tham gia hay không tham gia.
Vận động viên chuyên nghiệp không xem người thường là đối thủ cũng bình thường, không chừng bọn họ lên sàn thật cũng chơi không tận hứng, có thể hiểu.
Diêm Hàn hiểu rõ vỗ vỗ vai cậu ta, nói "Bọn tôi chuẩn bị tập rồi, các cậu không có chuyện gì thì qua bên kia chơi đi."
Lời trong lời ngoài đều là ý bảo bọn họ đừng đứng chỗ này chiếm sân.
"..."
Huấn luyện chính thức bắt đầu, ở đây ai cũng không có kinh nghiệm huấn luyện vận động, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu, lớp trưởng liền bảo mọi người chia làm hai nhóm, đến rổ tập ném rổ trước, tìm tí cảm xúc.
Năm cầu thủ, hai dự bị cộng thêm Diêm Hàn nữa là tám người vừa hay có thể chia thành hai đội, mà đúng lúc bọn họ có hai quả bóng, một quả của lớp trưởng, một quả của Lâm Kiến Lộc.
Lớp trưởng bọn họ ít nhất cũng là bạn học giỏi bóng rổ, có bóng cũng không kỳ lạ.
Còn Lâm Kiến Lộc vì sao lại có bóng... Anh Đại Lâm thì có gì mà kỳ đâu!
Đã chuyển thành mode nịnh Lâm, Diêm Hàn thuận lý thành chương mà chung nhóm với Lâm Kiến Lộc, tập ném rổ.
Vì để tiện vận động, tiết trước Diêm Hàn đã thay váy đồng phục ra, mang quần học thể dục, lúc này không cần biết là chạy nhanh hay búng nhảy đều không có vấn đề.
Mấy nam sinh khác thì không cần thay quần áo, cảm thấy cởi áo khoác ra là xong rồi, nhưng cậu không có giống! Phải biết bên dưới cậu đã không còn quần leggings.
Hơn nữa lần này còn mất công Lâm Kiến Lộc nhắc cậu thay, nếu không mang váy thành quen, đại ca không nhớ ra luôn.
Tiết trước đã đổi váy thành quần, ngồi tại chỗ cũng không bị giáo viên phát hiện, Diêm Hàn mới có thể lao ra sớm như vậy.
Bây giờ tha hồ chạy tung tăng trên sân bóng rổ, chỉ cần không làm động tác khác người, không văng tục liền không vi phạm nội dung quy định của kế hoạch kiều mị, Diêm Hàn chỉ cần xếp hàng theo bọn họ luyện tập cũng cảm thấy rất vui.
Ném cầu cũng được, vóc dáng cao như Ôn Giác Vinh nếu không có ai cướp bóng cũng rất dễ dàng ném bóng vào rổ, cho nên bước đầu tập ném rổ cũng chỉ là tạo cảm giác, sau đó luyện tập đối kháng mới là trọng tâm, cũng khó mà tăng chất lượng trong thời gian ngắn thế này.
Bảo người bình thường không biết chơi bóng rổ đi cướp bóng đã khó lắm rồi, đừng nói Ôn Giác Vinh "tim rộng thân to", đến Lâm Kiến Lộc vừa gầy vừa linh hoạt cũng cướp không được.
Ví dụ, một số phản ứng cần phải không ngừng bồi dưỡng trong lúc thi đấu, dù cho trong đầu Lâm Kiến Lộc tràn ngập các loại kỹ xảo cùng kiến thức tương quan, cũng rất khó mà điều động thân thể kịp thời phản ứng.
Khuyết thiếu phản ứng khó mà dùng kiến thức đơn thuần cùng vóc dáng cao để bù vào.
Thế nhưng sau khi huấn luyện đối kháng vài lần, lớp trưởng cùng những người khác phải thay đổi cách nhìn Diêm Hàn.
Hồi trước còn cảm thấy tin bạn học Nhan Hàm thắng Ngụy Ninh Hâm hai quả, không cần biết lan truyền thế nào đều cảm thấy có lẽ chỉ là ăn may, hoặc là vì nguyên nhân nào khác thôi.
Nhưng sau khi cậu ta tự mình đấu 1 vs 1 với Diêm Hàn xong, lớp trưởng bày tỏ: May mắn cái quần gì, cậu ta từ giờ về sau không tin câu nào có hai chữ may mắn nữa!
Cho nên phần sau liền biến thành Diêm Hàn truyền thụ các loại kinh nghiệm cho đội viên.
Mà Diêm Hàn nào có nói! Kinh nghiệm của cậu chính là luyện tập nhiều vào, ra sân nhiều vào, bồi dưỡng cảm giác nhiều vào.
... Dù sao thì ngoại trừ chăm chỉ ra, thiên phú thể dục của đại ca cũng không phải để cho đẹp.
Giống như Lâm Kiến Lộc có trí nhớ kinh người vậy, sức bật của Diêm Hàn cũng khiến người ta khiếp sợ, đều là vỗ bóng cướp bóng, trở tay ném rổ cậu có thể làm bách phát bách trúng, những người khác thì lại làm không được, cái này cũng không có cách nào để giải thích.
Thế nhưng cũng may, mấy bạn học bị lớp trưởng trưởng buộc tham gia thi đấu lúc này đã cảm thấy hứng thú nổi lên, lúc huấn luyện vô cùng tích cực chủ động, đám đàn em của Ngụy Ninh Hâm đứng một bên xem bọn họ nghiêm trang huấn luyện cũng thấy vui vui, tới ké một chân, không chỉ theo chân bạn cùng lớp Diêm Hàn học một vài kỹ xảo quan trọng, lại còn tự nguyện bồi luyện theo, bắt chước bọn họ muốn đấu đối kháng.
Lớp trưởng vừa thấy có người bồi luyện, liền vội vàng chia vị trí cho các đội viên, vui vẻ đón nhận sự trợ giúp này.
Không bao lâu, mấy học sinh vừa ăn cơm tối xong đang tản bộ nghe nói bên sân bóng rổ các học sinh thể dục luyện bóng với mấy bạn học khác, đều hóng hớt chạy tới ké drama.
Học sinh thể dục chơi bóng rổ ở cao trung Lộc Trạch rất được hoan nghênh, nếu là học sinh thể dục năm nhất, nói không chừng còn gặp được bọn Ngụy Ninh Hâm...
Nhưng mà sau khi vội vàng đuổi đến sân bóng, những người đến xem cầu đều không hẹn mà cùng nhướng người về phía trước.
—— Cái người mang sơ mi trắng, còn sắn áo lên đến khuỷu tay, tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp... Là đại học bá Lâm Kiến Lộc của bọn họ thật sao?!
Lâm Kiến Lộc chơi bóng?!
... Từ khi đại học bá chuyển sang lớp mười bốn, hình như thay đổi toàn thân luôn thì phải?!
Lúc trước Lâm Kiến Lộc có chơi bóng à?!
Nam thần căn bản là không thể đụng chạm tứ chi với người khác mà?
Nhưng vừa nãy thấy nam thần cùng một người đánh 1 vs 1 giữa sân, cùng tập cướp bóng...
Trên tóc cũng ướt đẫm mồ hôi, trên mặt Diêm Hàn tràn ngập chuyên chú cùng nghiêm túc, còn có một loại hưng phấn phát ra từ nội tâm, cái này khiến cho cả người cậu nhưng thấm đẫm ánh mặt trời thanh xuân, phấn chấn oai hùng, dường như còn lóa mắt hơn ngày thường.
......
Là người này nha.
Đám người ăn dưa trên mạng hai hôm nay tỏ vẻ không có gì ngạc nhiên hết á, giải tán, giải tán đi.
Thế nhưng không phải ai cũng chơi diễn đàn nặc danh, cũng không phải ai cũng ship cặp này, rất nhiều người, phải nói là đại đa số cảm thấy Lâm Kiến Lộc học thì được, nhưng chơi bóng hình như không được như vậy.
Con người phần lớn đều như vậy, nếu người khác tốt hơn mình, nhưng thực lực không khác nhiều thì sẽ bị nhiều người ghen ghét. Chỉ có tốt hơn người khác rất nhiều, làm người khác không thể theo kịp mới được sùng kính cùng ngưỡng mộ.
Mà Lâm Kiến Lộc ở phương diện học tập không thể nghi ngờ là khiến bao người ngước nhìn, chỉ mỗi chỉ số thông minh đã là sự tồn tại hiếm có trong lịch sử cao trung Lộc Trạch, cho nên có người nói hắn học giỏi, không ai không phục.
Nhưng học tập là học tập, vận động là vận động, nghe nói học bá muốn "đổi nghề" đi chơi bóng, rất nhiều người cho rằng hắn làm không được.
"Học bá chỉ cần học là được rồi, nếu vận động cũng giỏi thì quá không công bằng."
—— Phát ngôn của đám ghen tỵ.
"Sau khi chuyển qua tự nhiên nam thần cứ như biến thành người khác ấy, làm nam thần an an tĩnh tĩnh theo khuôn phép không phải tốt lắm sao, sao một hai cứ phải tham gia đấu bóng rổ rước nhục vậy?"
—— Phát ngôn từ cõi lòng đau đớn của đám fan thấy người ship cặp.
"Nhất định là con Nhan Hàm kia làm hại! Nam thần vì nó mới cưỡng ép bản thân tham gia thi bóng rổ! Á á á nam thần anh mau tỉnh lại đi, nó có đáng để anh làm vậy không!"
—— Phát ngôn vô cùng kịch liệt đến từ fan only của Lâm Kiến Lộc.
Không cần biết là từ phương diện này, thật rõ ràng là đều từ những người đã dán mác cố định cho hắn, không tiếp thu được sự thay đổi của nam thần.
Ngôn luận trái chiều khuếch tán ngày càng nhiều, người châm chọc mỉa mai cũng càng nhiều.
Công thêm Diêm Hàn giả gái còn trà trộn trong đó, đám người chờ xem náo nhiệt nói gì cùng nói được, châm chọc toàn bộ lớp mười bốn ——
"Bộ tưởng có học bá với giáo hoa là vô địch luôn hả, muốn bành trướng phải không, đấu có trận bóng rổ đã tưởng mình ngon?"
"Không chừng là vì không ngon nên mới đi luyện đấy chứ, mấy lớp khác cũng đâu có đi tập đâu a hì hì."
"Cả học bá lẫn giáo hoa đều ra sân, lớp mười bốn đúng là không được cái gì, còn giãy giụa làm gì nữa, ngoan ngoãn đấu hữu nghị một trận là được rồi không phải à."
"... Chỉ có tôi là không hiểu lớp mười bốn có tư cách gì mà bảo mấy học sinh thể dục kia tự mình chỉ đạo, còn theo chân đấu bóng?! Bỏ tiền thuê à? Hay là mỹ nhân kế? Mặt cũng lớn vãi, tưởng mình lấy được giải quán quân hả?"
Tuy nói như vậy, qua đêm nay, khoảng thời gian sau giờ học đột nhiên lại có nhiều lớp ra luyện bóng.
Lớp mười bốn không được người khác để vào mắt, lại vì huấn luyện mà trở thành đối tượng kiêng kị nhất của mấy lớp khác.
Muốn nói cao trung Lộc Trạch có đặc điểm gì, cạnh tranh có thể tính là một cái rồi.
Nhưng không cần biết người khác nghĩ thế nào, bọn Diêm Hàn vẫn từng bước từng bước mà đánh bóng của mình.
Bạn học nữ lớp bọn họ cùng bị người ta diss mà tới làm cổ động viên, không chỉ phụ trách hò hét trợ uy cho bọn cậu, mà còn phụ trách lấy nước, sắp xếp vị trí nghỉ ngơi.
Cho nên luyện tập rất thuận lợi, đánh bóng cả tối, còn mười phút nữa là vào học, lớp tưởng tuyên bố về lớp.
Vừa tan học đã chạy đi chơi bóng, bọn họ còn chưa có ăn cơm tối đâu.
Cũng may Tần Tư Du đã sớm dẫn vài người đến nhà ăn giúp bọn họ mua cơm, lúc này về lớp cũng còn thời gian để ăn.
Vừa mới vận động xong đã ăn cũng không tốt cho thân thể lắm, thế nhưng mấy người bọn họ ỷ mình trẻ tuổi, cho nên không sợ gì cả.
Lại nói chơi với bạn học rất vui, ngay cả Ôn Giác Vinh không thích vận động cũng cảm thấy thú vị, muốn ngày mai chơi tiếp.
Một đám người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm, trong lớp chỉ thiếu mỗi Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc.
Lâm Kiến Lộc đi rửa tay, bảo những người khác về lớp trước.
Diêm Hàn không yên tâm, nên đi theo.
Lâm Kiến Lộc không về khu dạy học để rửa tay, hắn trực tiếp vào nhà vệ sinh ở ngoài, đối diện với sân vận động.
... Chắc là do khu dạy học xa quá, hắn không chờ được tới khi về khu dạy học.
Đứng bên ngoài WC nam nghe tiếng nước chảy rối tinh rối mù, Diêm Hàn nghĩ.
Thói ở sạch của Lâm Kiến Lộc thật sự không thích hợp để chơi bóng nhỉ, đừng nói trên sân khẳng định phải đụng chạm, đến quả bóng kia cũng bị người sờ tới sờ lui không ngừng, còn vỗ vỗ dưới đất...
Tuy rằng Lâm Kiến Lộc nói thói ở sạch của hắn chỉ nhằm vào người, chưa từng có yêu cầu với vật.
Nhưng xem thời gian rửa tay của đối phương...
Sắp vào học, sân vận động lúc này đã không còn ai, nhà vệ sinh lầu một lại càng quạnh quẽ, trừ hai người bọn họ thì chẳng còn ai.
Diêm Hàn dứt khoát lắc mình xuất hiện trước cửa WC nam, gõ gõ cửa, không yên tâm hỏi "Anh Đại Lâm, cậu có sao không?"
"Ừm, không sao." Tiếng của Lâm Kiến Lộc cùng với tiếng nước, bình tĩnh truyền từ bên trong ra "Cậu không cần chờ tôi, về ăn trước đi."
"Một chút có sao đâu." Diêm Hàn nói.
Cậu nhìn xung quanh trái phải không có ai, liền ló đầu vào xem xét, nhìn thoáng qua bồn rửa tay —— Cậu muốn nhìn xem tay của Lâm Kiến Lộc có bị chà rớt da chưa.
Rớt da thì không có khả năng, nhưng bị xoa đến đỏ bừng thì có.
Kỳ thật vừa nãy trên sân bóng, biểu hiện của Lâm Kiến Lộc vẫn max tự nhiên, có hai lần Diêm Hàn tận mắt nhìn thấy bả vai hắn đụng vào người khác, anh Đại Lâm cũng như không có việc gì, đừng nói biểu tình biến hóa, mày còn không nhăn lấy một chút.
Nhưng không ngờ...
Xem ra chuyện chơi bóng này đối với Lâm Kiến Lộc mà nói thì vẫn là gánh nặng.
Diêm Hàn chậc một tiếng, nói "Nếu không được hay cậu đừng thi đấu nữa, mấy cái này hữu nghị thứ nhất thi đấu thứ hai, thắng cũng được mà không thắng cũng chẳng sao, không cần phải liều mạng mà."
Động tác của Lâm Kiến Lộc thoáng dừng, nói "Không, tôi thấy thú vị nên mới tham gia."
"Hả?"
Diêm Hàn có hơi khó hiểu, loại người toàn thân tràn ngập tế bào vận động như mình mà nói, chơi bóng có thể không màng tất cả không gì ảnh hưởng được, nhưng Lâm Kiến Lộc?
Nhìn kiểu gì cũng không phải hạng mục thích hợp với hắn!
Đang thấy ngạc nhiên, bên kia Lâm Kiến Lộc đã đóng vòi nước, hỏi cậu "Cậu có giấy không?"
"Giấy gì cơ?"
"Tôi lau tay."
"À à có!"
Diêm Hàn sờ trên sờ dưới, mà trong túi áo cậu có một túi khăn giấy thật, là do mấy ngày trước cậu ăn cơm trưa xong dính dầu đầy miệng, phải lau, nên Lâm Kiến Lộc đưa cho.
......
Lúc ấy còn cảm thấy anh Đại Lâm thiệt là hiền huệ, mấy thứ như khăn giấy cũng mang sẵn bên người.
Ai ngờ hôm nay phong thủy thay phiên!
Diêm Hàn móc ra muốn đưa cho hắn, nhưng Lâm Kiến Lộc cũng không chỉ rửa mỗi tay, hắn lại thuận tiện rửa cả mặt.
Nhìn anh Đại Lâm dùng nước trong vòi tùy tiện rửa mặt, Diêm Hàn còn hâm mộ nuốt nước miếng.
Từ khi vào thế giới này cậu không được rửa mặt tùy tiện như vậy nữa, đặc biệt là từ khi nhận cái kế hoạch làm đẹp mấy mấy mấy mấy gì đó, mỗi cái rửa mặt cũng phải dùng sữa rửa mặt, sau đó còn phải bôi ngay kem dưỡng lên, nếu không dùng thì giống như Tiểu Ngũ nói ấy... À đúng, nếu không dùng sẽ bị hơi nước làm mòn mặt!
Có thể thấy làm người đã khó, giả gái còn khó hơn.
Lúc bận cảm khái Lâm Kiến Lộc đã rửa mặt xong, vươn vươn cành tay với cậu, muốn lấy giấy.
Diêm Hàn thấy thế cũng "nà" một tiếng duỗi tay qua, ngón tay hai người đụng phải nhau, Lâm Kiến Lộc đang nhắm mắt không đụng được túi giấy, ngược lại vỗ phải mu bàn tay của Diêm Hàn.
Diêm Hàn "..."
Bị đốt ngón tay ươn ướt đụng qua cũng không có gì, dù sao đều là con trai với nhau, chạm một cái cũng đâu có dính bầu.
Nhưng vấn đề là... Sao đụng xong một cái anh Đại Lâm đứng hình luôn vậy?!
Cậu còn thử rụt về, nhưng cũng không thành công.
Không chỉ như thế...
Lúc định kêu thêm tiếng "anh Đại Lâm", đại ca hoàn toàn không có xíu xiu chuẩn bị nào, cậu đã "véo" một cái, bị kéo vào trong WC nam!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.