Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Chương 89

Quản Hồng Y

10/03/2022

Giọng nói dễ nghe của đối phương truyền qua mic, nháy mắt đó Diêm Hàn còn tưởng mình nghe lầm.

Nhưng cậu rất nhanh đã "má" một tiếng, lúc này mới nhớ ra, Lâm Kiến Lộc có skill dịch chuyển tức thời mà!

Nghe đối phương nói đang ở bên ngoài, phản ứng đầu tiên của Diêm Hàn là bò dậy mở cửa cho hắn.

Nhưng nhổm lên mới nhớ trên người mình còn có cái mặt nạ dưỡng mông sáng bóng, không lệch không nghiêng, ướt sũng dán trên mông!

... Không thể để Lâm Kiến Lộc phát hiện mình đang đắp mặt nạ dưỡng mông.

Xấu hổ chết mất!

Diêm Hàn theo bản năng mà muốn xé tấm mặt nạ trông giống quả đào xuống, trong cơn hoảng loạn thế mà cậu còn nhớ phải hỏi Tiểu Ngũ "Thời gian đắp đủ chưa?"

[... Còn chưa đến nửa phút.] Tiểu Ngũ nói.

......

Được rồi.

Vì thế Diêm Hàn chỉ có thể nói với bên kia đầu dây "... Cậu chờ tôi chút xíu nhé!"

Rồi sống không còn gì luyến tiếc nằm về giường.

Còn thấy hơi khó tin, trong đầu không khỏi nghĩ: Đậu xanh, Lâm Kiến Lộc đến muộn như vậy chẳng lẽ để dịch bài cho mình!

"Được." Lâm Kiến Lộc đứng ngoài cửa, hai bên đều lâm vào trầm mặc, nhưng điện thoại lại không cúp. (Edit: Lắm tiền điện thoại thiệt.)

Cũng không thể đơ như vậy mãi, Diêm Hàn nghĩ nghĩ, vẫn nói "Anh Đại Lâm còn ở ngoài đó không?"

"... Ừm." Lâm Kiến Lộc nói.

"... Sao cậu lại tới vậy? Thôi đi, cậu chờ tôi một chút!"

Ngay lúc Tiểu Ngũ thông báo với cậu đã hết giờ.

Diêm Hàn vội vàng nhảy dựng khỏi giường, một tay kéo mặt nạ dưỡng mông xuống, sau đó chui vào phòng hóa trang tùy tiện chọn bộ đồ ngủ kiểu dáng khá trung tính tròng vào.

Cậu cũng không hiểu sao mình lại hấp tấp như vậy, nhưng chờ cậu kịp phản ứng thì đã mang áo ngủ mở cửa rồi.

Đẩy cửa phòng rồi nhẹ nhàng chạy ra ngoài, nhà kiểu cũ không có gì đặc biệt, nhưng hành lang rất dài, cửa cũng nhiều, trên hành lang cạnh phòng cậu có một cánh cửa, ngoài hành lang còn có một phòng, mà cách xa nhất còn có cửa viện...

Ý thức được nếu mở từng cánh cửa thế này có lẽ sẽ làm hai cụ tỉnh giấc, vì thế Diêm Hàn thấp giọng nói với điện thoại "... Nói thế này thì hơi kỳ, nhưng anh Đại Lâm có thể tự vào không?"

"... Được. Vậy cậu về phòng chờ tôi đi." Lâm Kiến Lộc nói.

Nhớ ra đối phương dịch chuyển tức thời không thể bị người khác nhìn thấy, vậy nên Diêm Hàn làm theo.

Chờ điện thoại truyền đến giọng Lâm Kiến Lộc nói "Mở cửa đi", cửa phòng liền bị kéo ra, Diêm Hàn mang áo ngủ ló đầu ra nhìn hai bên một cái, rồi mới kéo Lâm Kiến Lộc vào phòng mình.

"Trễ thế này rồi sao cậu lại tới?!" Động tác cậu kéo Lâm Kiến Lộc có hơi mạnh bạo, Tiểu Ngũ không thể không phát ra tiếng [Ấy ấy ấy] để cảnh cáo.

Nhưng mà đại ca kích động! Lúc này có thể khống chế âm thanh đã không tồi, dùng sức mạnh quá cũng đành chịu thôi.

Xoay người nhanh chóng khóa cửa phòng lại, cái khác cậu không sợ, chỉ sợ Lâm Kiến Lộc đột nhiên xuất hiện sẽ làm cho hai cụ hết hồn.

Dù sao thì thân phận bây giờ của cậu cũng là con gái.

Nếu như bị phát hiện trong phòng cậu tòi ra thêm một "trai lạ".

......

Vậy có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch!

"Tới giúp cậu dịch bài." Lâm Kiến Lộc trả lời.

Diêm Hàn "!"

"Xin lỗi, có phải tôi dọa cậu rồi không?"

"Ấy ấy ấy, cậu nói gì vậy."

Đại ca cũng là người lớn từng trải qua sóng gió, sao lại bị người đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà dọa sợ được.

Diêm Hàn gãi gãi đầu, giải thích "Không phải quấy rầy hay gì, chỉ là nếu lỡ ông bà nội tôi nhìn thấy cậu thì sao, cậu hù chết họ mất."

Thì ra là vì cái này.

Lâm Kiến Lộc hơi hơi mỉm cười trả lời "Sẽ không bị phát hiện."

"Hửm?"

"Nói nhỏ chút sẽ không bị phát hiện, lúc tôi vào họ đang ngủ rất say."

Diêm Hàn "..."

Lúc này cả đầu anh Diêm chỉ có: Mẹ nó, chả trách Lâm Kiến Lộc phải tự lập cho mình ba mươi trang điều khoảng, chắc có hơn mười trang là hạn chế kỹ năng dịch chuyển tức thời này rồi!

Nếu không thì quá nghịch thiên trâu bò, tuy rằng hạn chế nhiều, nhưng chỗ trống để lách cũng nhiều lắm nha! Hơn nữa với chỉ số thông minh của Lâm Kiến Lộc, nếu hắn muốn dùng kỹ năng này để phạm tội, chắc chẳng ai bắt được hắn mất!

"Cậu ngồi đây đi." Trong lòng sóng gió mãnh liệt, nhưng bên ngoài Diêm Hàn đã khôi phục bình tĩnh.

Người tới là khách, cậu kéo ghế bàn học của mình ra nhường cho Lâm Kiến Lộc, lại thấp giọng hỏi một câu rất muốn biết "Chẳng lẽ cậu cũng coi livestream của tôi à?! Thấy tôi đang dịch bài nên mới tới sao?"

Đúng vậy không sai, giờ khắc này Diêm Hàn mới hiểu, lúc trước Lâm Kiến Lộc nói nghỉ cũng có thể hỏi bài hắn là có ý gì.

Nhưng dù cho cậu vẫn luôn nhớ rõ anh Đại Lâm "người mang tuyệt kỹ", có thể đi băng băng mười vạn hàng trăm cây số, nhưng trăm triệu cũng không ngờ rằng Lâm Kiến Lộc tới tìm cậu thật!

"Kỹ năng này của cậu được thật đấy." Diêm Hàn lại lần nữa lạc đề, cực kỳ hâm mộ mà nói "Còn tiết kiệm không ít thời gian, tôi ngồi xe về nhà còn mất non nửa ngày!"

Lâm Kiến Lộc "..."

"Lấy sách Tiếng Anh đến đây đi." Lâm Kiến Lộc nói thẳng.

"... Hả? À, à!"

Tuy rằng mục đích đột nhiên tới chơi là giúp cậu phiên dịch, học bài.

Nhưng thình lình gặp nhau, thật sự không nói vài câu liên kết tình cảm tí được hay sao?

Như bây giờ hình như hơi quá tích cực rồi!

Nhưng Diêm Hàn vẫn nhanh chóng quay về chuyện chính, chạy đến giường lấy cuốn sách Tiếng Anh dịch chưa được hai câu qua.

Cảm giác này... Sao mà giống cảnh hồi tiểu học bạn tới gõ cửa sổ rủ cậu đi chơi vậy nhỉ.

Chẳng qua trước kia đồng bọn tới tìm cậu đi chơi còn phải lén dùng đá ném cửa để bảo cậu đi ra, mà anh Đại Lâm thủ đoạn còn cao siêu hơn trâu bò hơn, người ta trực tiếp vào nhà luôn là được!

Đột nhiên tìm về ấu thơ, Diêm Hàn cảm thấy Lâm Kiến Lộc đến chơi cũng vui vui, vốn đã khốn đốn chịu không nổi, bấy giờ lại lên tinh thần, Diêm Hàn sinh long hoạt hổ mà chạy đi lấy sách, rồi lộn trở về, cung kính dâng sách Tiếng Anh lên trước mặt anh Đại Lâm.

"Xin mời."

......



Diêm Hàn vừa mới tắm xong, giờ này tóc hãy còn ướt, trên người cũng man mát hơi nước, cộng thêm... Cái mặt nạ dưỡng mông kia có mùi đào, nên bây giờ cả người anh Diêm như một quả đào vừa mới chín, vỏ hồng thịt trắng tươi mơn mởn.

"Người cậu thơm quá."

Lúc cậu tới gần Lâm Kiến Lộc anh Lâm giật giật cái mũi, hình như là đang tìm xem mùi đào này đến từ đâu, đôi mắt còn thuận tiện đánh giá bố cục căn phòng.

Đánh giá thì cũng không có gì ghê gớm, nhưng sau đó anh Đại Lâm hình như bị thứ gì đó hấp dẫn ánh mắt.

Diêm Hàn xấu hổ đến không biết để tay đi đâu, vì muốn dời lực chú ý, vội vàng giới thiệu cho anh Đại Lâm một chút "Phòng này, có hơi loạn, ừ thì... cậu..."

"Đó là cái gì?"

Sách Tiếng Anh đặt trước mặt, Lâm Kiến Lộc lại không dịch ngay, mà vươn tay muốn nhặt một cái túi trông rất tinh xảo nằm trên mặt đất.

Chỉ thấy một nơi cách cái giường lung tung lộn xộn không xa, có một cái túi vuông vức màu sắc sặc sỡ, bên trên vẽ một trái đào, bên cạnh còn có một bóng người duyên dáng, trọng điểm bộ vị người kia lộ ra là cặp mông đào...

Hình ảnh này trông còn khá là sắc tình.

Khuôn mặt vốn trắng nõn của đại ca cũng nháy mắt biến thành quả đào, như sắp chín đến nơi.

Không chờ Lâm Kiến Lộc đứng dậy, cậu đã bước nhanh chạy tới, nhặt cái bao bì mặt nạ dưỡng mông kia lên vò thành một cục, rồi ném vào thùng rác trong phòng hóa trang, hoàn toàn hủy thi diệt tích.

Ban nãy sốt ruột quá nên cậu quên mất cái này...

Nếu sớm biết Lâm Kiến Lộc sẽ đến, vừa rồi cậu tuyệt đối không dám lười biếng ném đồ lung tung như vậy!

Bây giò đối diện với vẻ mặt hồ nghi của Lâm Kiến Lộc, cậu chỉ có thể giải thích đúng sự thật "Là... Một loại vỏ mặt nạ thôi, nhiệm vụ hệ thống nên phải đắp, cậu hiểu mà."

Còn cái khác thì cậu không giải thích thêm.

Nếu nói về nhiệm vụ hệ thống, hai người bọn họ chính là hai người đàn ông có chung tiếng nói!

Quả nhiên Lâm Kiến Lộc gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, không hỏi tiếp nữa, nhưng thật ra Diêm Hàn hãy còn nghi ngờ, thế nhưng lúc này anh Đại Lâm đã cầm bút, dùng vẻ mặt cần dịch chỗ nào để nhìn cậu.

Vì để không chậm trễ thời gian, Diêm Hàn chạy đi rồi trở về.

Bàn học kiểu cũ chỉ có một cái ghế, không thể ngồi chung hai người được, Diêm Hàn liền để Lâm Kiến Lộc ngồi, mình thì ghé vào bàn cùng Lâm Kiến Lộc dịch từ đơn không biết.

Ban đầu thì còn được, chẳng qua dịch được hai từ, đại ca càng nằm càng thấy xấu hổ.

Không vì cái gì, chủ yếu là do cái mùi đào của mặt nạ dưỡng mông quá nồng!

Lúc đắp chỉ thấy "khá dễ ngửi", bây giờ mùi đào ngọt ngào sắp cột hai người lại với nhau đến nơi, mấu chốt là dung dịch trong mặt nạ dưỡng mông cậu còn chưa lau đi, cậu ngại dính linh tinh, nên ban nãy chỉ mang quần ngủ, bên trong không mang quần lót.

Nói cách khác, kỳ thật nãy giờ đại ca đang thả rông.

Thả rông còn không thể không dẩu mông ghé vào bàn học Tiếng Anh với anh Đại Lâm, giờ này hơn nửa đêm, cậu là còn là gay, chỉ cần tâm tư hơi lệch là suy nghĩ của cậu chạy chệch đường ray ngay...

Dừng, dừng lại mau!

Những lúc thế này mà phân tâm không chỉ lãng phí thời gian của người ta, hơn nữa chính là, cậu thế mà mơ ước người anh em của mình... Đây là chuyện mà con người làm sao!

May mà đầu cậu chỉ bị mùi đào hun đến "ý loạn tình mê", bên Lâm Kiến Lộc thật ra cũng không có tí phản ứng nào.

Hôm nay hắn mặc một cái áo thun cụt tay cùng quần thể thao dài màu đen, hiện tại khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ nghiêm túc, đang giảng giải vấn đề câu thức cùng ngữ pháp mà Diêm Hàn vừa đưa ra.

Ngón tay thon dài cầm bút, ngòi bút hạ xuống viết ra từng hàng chữ xinh đẹp, Lâm Kiến Lộc vừa nói vừa viết, thái độ cùng bộ dáng giống y đúc lúc ngồi học trên trường.

Nhìn sườn mặt nghiêm túc như vậy, Diêm Hàn càng ngại suy nghĩ bậy bạ.

Mạnh mẽ khiến bản thân đặt lực chú ý lên sách giáo khoa, chờ một trang dịch xong, Lâm Kiến Lộc nghiêm trang hỏi "Còn vấn đề gì không?"

"Ờ, không còn rồi..."

Diêm Hàn nhìn đồng hồ, đã sắp 11 giờ, vì thế nói "Không còn vấn đề gì hết, anh Đại Lâm về nhà ngủ đi."

"Được."

Diêm Hàn không nói hai lời mà đứng lên, nếu trong tay mà cắp túi công văn, không chừng lúc này hắn chẳng khác gia sư là bao.

Lại nói "Cái gì không hiểu có thể gọi tôi, nếu rảnh tôi sẽ tới."

"Vậy thì ngại lắm!" Diêm Hàn nói.

Cậu thấy ngại thật, người ta mời gia sư còn phải trả tiền, huống chi là gia sư hiệu suất cao như Lâm Kiến Lộc.

Nói đến giá trị con người của anh Đại Lâm... Cậu muốn đưa tiền cũng đưa không nổi!

"Vậy nên anh Đại Lâm, sao đột nhiên cậu lại nghĩ ra mà giúp tôi dịch bài vậy?" Câu hỏi này cứ quanh quẩn trong lòng cậu mãi, vài lần cậu muốn hỏi đều bị cắt ngang.

"Vừa nãy nhìn trong nhóm nói chuyện, họ nói cậu đang dịch bài, nên định tới giúp cậu dịch bài rồi mới ngủ." Lâm Kiến Lộc không chút biểu tình mà nói.

Diêm Hàn "..." Tuy rằng đối phương giải thích, nhưng cậu cứ cảm thấy đáp án này chẳng dính dáng đến câu hỏi của cậu.

"Mà, không phải chúng ta là bạn sao." Lúc nói câu này, Lâm Kiến Lộc lại hơi nhếch nhếch khóe môi "Bây giờ là thời kỳ mấu chốt để cậu khẩn trương ôn luyện, tôi lại không bận gì, có điều kiện thì đến giúp cậu thôi, nên mà."

"... Hình như cũng có lý?" Diêm Hàn chớp chớp mắt, đột nhiên tiêu tan "Vậy cảm ơn anh Đại Lâm, cậu rảnh lúc nào vậy, ngày mai tôi bắt đầu giải đề, nếu như gặp phải câu nào không biết..."

"Ngày mai tôi lại qua một chuyến, nếu cậu tiện, đến lúc đó tôi gọi điện thoại cho cậu."

"Được luôn! Cảm ơn anh Đại Lâm!"

Vui vẻ ra mặt vỗ vai Lâm Kiến Lộc, vừa không cẩn thận liền không chú ý âm lượng của mình, Diêm Hàn vội hạ giọng mình xuống "Vậy mai chúng ta lại gặp nhé, hôm nay cực cậu rồi, nhanh về ngủ đi thôi."

"Được."

Hai người tạm biệt nhau, Diêm Hàn vẫn trộm tiễn Lâm Kiến Lộc ra hành lang, bởi vì lúc dịch chuyển không thể để người khác thấy, cho nên cậu không thể không về phòng trước, đóng cửa lại.

Đại ca dựa cửa lẳng lặng đợi Lâm Kiến Lộc rời đi, chừng một phút sau, Diêm Hàn nghe thấy điện thoại rung lên một cái, cầm lên xem, là tin nhắn Lâm Kiến Lộc nói hắn đã về đến nhà.

Một lần nữa nhìn ra hành lang, quả nhiên anh Đại Lâm đã biến mất không thấy đâu.

Trùng hợp điện thoại trong tay, Diêm Hàn dứt khoát nhìn nội dung trò chuyện, quả nhiên, giống như lời của Lâm Kiến Lộc, trước khi ngủ Ôn Giác Vinh còn đi xem cậu stream, phát hiện cậu thế mà đang dịch bài, nên chạy vào nhóm nói.

Những người khác trêu chọc vài câu, sôi nổi tỏ vẻ nghi hoặc lần này thế mà anh Đại Lâm không dịch bài cho anh Nhan.

Quan hệ của những người trong nhóm này dường như cũng đến mức không có gì để giấu nhau rồi, hơn nữa bình thường Diêm Hàn cùng Lâm Kiến Lộc hay bị trói chung một chỗ để trêu, cho nên lần này mọi người trong nhóm hoàn toàn chỉ là nói giỡn, cũng giống như nói giỡn thường ngày.

Ngoại trừ trêu chọc thì là quan tâm Diêm Hàn cuối cùng mấy giờ mới chịu đi ngủ, gần đây không chỉ có Tiểu Ngũ phát sầu cho mái tóc của đại ca, mà những người khác đều ẩn ẩn cảm thấy anh Nhan của họ có nguy cơ bị trọc đầu.

Mà ngay lúc này Lâm Kiến Lộc xuất hiện.

Hắn không xuất hiện trong nhóm, mà trực tiếp nhắn WeChat cho Diêm Hàn, ngay sau đó biến tới đây...

Anh Đại Lâm đúng là sóng rền gió cuốn.

Thế nhưng đột nhiên Diêm Hàn hiểu được —— Tốn mười phút để hóa giải nguy cơ trọc đầu của bạn hiền, nếu là cậu cậu cũng sẽ làm.

Lại lần nữa nhắn tin cảm ơn cho Lâm Kiến Lộc, Diêm Hàn ném điện thoại lên giường, khó chịu mà lăn lộn.

Dung dịch trên mông cậu còn chưa lau, dính dớp lại vào nhau, làm người ta khó chịu.

Nhưng hồi trước nghe nói là không được rửa, bởi vì da còn chưa hấp thu hết.

[Anh thử vỗ nhẹ nhẹ lên da đi, có thể giúp da hấp thu dịch nha.] Tiểu Ngũ kiến nghị.



Diêm Hàn "..."

Vì thế trong buổi đêm an tĩnh, đại ca không thể không "bạch bạch bạch bạch" vỗ da mình, chỉ vì để dịch thấm nhanh một chút, cậu mới đi tắm được.

Về đến nhà Lâm Kiến Lộc đi tắm một trận.

Dòng nước ấm áp phun từ trong vòi sen, làm ướt nhẹp tóc cúa hắn, lại xối vào dáng người tinh tráng, dưới dòng nước mạnh mẽ hắn hung hăng lau mặt, cuối cùng khóe môi hơi hơi cong lên, làm ngũ quan biểu tình nghiêm túc trở nên sinh động không ít.

[Không giống cậu chút nào, nửa đêm đột nhiên chạy tới nhà người ta dịch bài, này vi phạm điều số 63 dòng 15 mục 58 rồi.]

"Ừ."

[Ừ?] Giọng nói khàn khàn kinh ngạc [Cậu vi phạm điều khoản mình đưa ra mà còn không chịu à?!]

"Quy củ là vật chết, người là vật sống, tôi chỉ tận lực không để bản thân vi phạm chuẩn mực đạo đức, tình hình cũng không cứng nhắc như vậy."

[Ừmmmm...] Giọng nói khàn khàn dừng một cái chớp mắt, lại đồng ý mà nói [Nói thế cũng có lý, trước kia cậu quá cứng nhắc, cái gì cũng làm theo luật, như vậy thì mệt quá! Như bây giờ cũng tốt...]

Trong phòng tắm ngoài tiếng nước của vòi sen, còn quanh quẩn tiếng nói chuyện của Lâm Kiến Lộc.

Hắn cắt ngang lời hệ thống "Mà có lẽ cậu ấy thích tôi như bây giờ hơn."

[...]

Lúc này giọng nói trong đầu hoàn toàn đình trệ, hơn nửa ngày mới phát ra một câu đại biểu cho sự khiếp sợ [Hở?!!]

"Cậu ấy thích vận động hơn học tập, thích phá vỡ quy tắc hơn tuân theo. Là người đều sẽ không thích làm bạn với kẻ cổ hủ, tôi tin cậu ấy lại càng không thích."

[... Cũng chưa chắc mà, tôi thấy đồng chí kia rất sáng sủa, trông không giống kiểu hay thành kiến với người khác. Ấy, ý tôi là... Cậu không cần phải thay đổi để lấy lòng người khác đâu.]

"Không phải vì lấy lòng người khác."

Tắm rửa xong, Lâm Kiến Lộc đóng vòi nước, tùy ý để nước nhỏ giọt xuống sàn nhà, hắn tự hỏi một chút, tìm từ rồi nói "Là tự tôi thấy làm như vậy rất vui."

Không cần biết là thi đấu bóng rổ hay cố gắng thử nói giỡn với cậu ấy, thậm chí là cưỡng bách bản thân làm một số chuyện trước kia hắn sẽ không bao giờ làm —— Như đêm hôm khuya khoắt, không màng tất cả chạy tới nhà người khác chẳng hạn...

Loại trừ ý tưởng của đối phương không đề cập tới, Lâm Kiến Lộc cảm thấy thử làm những việc đó cũng rất vui.

[...] Giọng nói trong đầu há hốc mồm, thế, thế, thế có khác gì nhau?!

Đạo lý thì hiểu, nhưng bị Lâm Kiến Lộc nói cho ngu luôn, giọng nói trong đầu sắp xếp ngôn ngữ nửa ngày rồi mới nói [Tóm lại chính là cậu thay đổi vì cậu ta, sau đó cảm thấy vui sướng, là bởi vì cậu cảm thấy làm như vậy là có thể tới gần cậu ta hơn.]

Đúng, là ý này nè, nó muốn nói là ý này nè!

"... Có lẽ chuyện giống như ông nói, cũng có lẽ là không." Lâm Kiến Lộc kín đáo tự hỏi xong, vẫn không dám chắc.

Cái gọi là "cảm thấy vui sướng" với hắn mà nói quá là trừu tượng, thuộc về phạm trù không thể dùng logic để giải thích, từ nhỏ đến lớn đã là yếu điểm của hắn.

Giọng nói trong đầu [...]

Lần nào cũng thế, đàm luận về đề tài thế này đều không có kết quả, muốn thông não ký chủ? Trừ khi mặt trời mọc đằng Tây!

Giọng nói kia từ bỏ, chỉ âm dương quái khí mà nửa hát nửa nói một câu, làm kết bài cho cuộc nói chuyện hôm nay ——

[Tình yêu không màng tất cả là tình yêu đích thực...] (Edit: Lời bài hát 不顧一切的愛 của Sam Lee thì phải, không biết tên tiếng Việt là gì, các bác muốn nghe thì copy vào youtube là được ha)

Lâm Kiến Lộc "..."

Vỗ xong lại đi tắm, thay bộ quần áo khác rồi Diêm Hàn mới đi ra ngoài, ngồi ở vị trí Lâm Kiến Lộc ngồi ban nãy, nhìn sách Tiếng Anh bị đối phương ghi chú kín mít, đột nhiên cảm thấy cái này hơi vi diệu.

Nhưng không biết vi diệu chỗ nào.

Không biết có phải chưa qua bao lâu hay không, Diêm Hàn vẫn cảm thấy cái ghế anh Đại Lâm ngồi hãy còn nóng hổi, nóng đến mức cả người cậu nóng theo!

Điên cuồng lắc đầu bảo mình đừng nghĩ nhiều nữa, anh em chính là anh em, lần trước cậu hiểu lầm người ta thích mình đã xảy ra chuyện gì chứ?... Diêm Hàn đột nhiên hoàn hồn, cưỡng ép bản thân đặt hết sự chú ý lên sách giáo khoa.

Có thời gian nghĩ đông nghĩ tây, còn không bằng học thêm nhiều một chút.

Bắt đầu học bài, nhưng lúc này Diêm Hàn không stream nữa.

Dù sao thì các fan cũng đã quen cuốn sách Tiếng Anh bị lật đến nát nhừ của cậu, ban nãy trên sách còn chưa có ghi chú, bây giờ đột nhiên có, cũng không tiện giải thích.

Dù sao cậu cũng đã stream cả đêm, không kém chút thời gian học bài này.

Vì thế Diêm Hàn ngồi học bài trong bóng đêm cô độc tịch mịch lạnh lẽo đến gần rạng sáng, sau đó ngủ, ngay hôm sau trực tiếp ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, ăn bữa sáng bà nội tự tay nấu, rồi bắt đầu cuộc sống ôn tập cùng giải đề.

Chỗ tốt của nghỉ ở nhà là không cần phát sầu chuyện cơm nước, chỉ cần tới giờ là có người gọi cậu, hơn nữa mỗi bữa cơm đều rất phong phú, liên tục hai ngày Diêm Hàn còn cảm thấy trên bụng mình hình như mọc thêm thịt.

Đối với chuyện này, hai cụ còn muốn cho cậu ra ngoài hoạt động, khuyên cậu không cần học mãi như vậy, phải chú ý đến sức khỏe.

Nhưng đại ca toàn tâm toàn ý giải đề không muốn đi đâu cả, vì thế cả ngày nghỉ hôm sau Diêm Hàn không ăn thì là nhốt mình ở trong phòng, không để ý đến chuyện đi đổi gió.

Nguyên một ngày ngoài ôn tập đề thi cậu còn giải gần 500 câu trong kho, cũng giống lúc trước, đánh dấu phân loại những câu biết, câu không biết, câu cần học bằng cách ghi nhớ, bước này cậu làm cực kỳ kiên nhẫn, nhưng sau mười giờ tối, Diêm Hàn đột nhiên bắt đầu bồn chồn.

Ép bản thân kiên trì đến 11 giờ, cũng không biết giải đề quá nhiều hay đã dùng hết định lực cùng chỉ số thông minh của ngày hôm nay, cậu nhìn chằm chằm một câu nửa ngày, nhưng không đọc vào một chữ nào.

Hai mắt vô thần, rã ra, vội vàng uống ngụm trà đặc muốn làm tinh thần tỉnh táo, nhưng nói buồn ngủ cũng không buồn ngủ lắm —— Buổi trưa cậu còn phá lệ ngủ một giấc cơ mà —— Chỉ là không thể tập trung nổi.

Trong nháy mắt đó, Diêm Hàn cảm thấy hình như mình phế rồi.

Sau đó hoàn toàn làm theo bản năng, đóng thiết bị livestream, cầm điện thoại lên, bắt đầu lướt xem hôm nay có ai gửi tin nhắn hay gì cho cậu không.

Cả ngày không nhận được cuộc điện thoại nào, nhưng tin nhắn lại có cả đống lớn, các loại tin nhắn quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ 5-1 chiếm kín màn hình, WeChat cũng có rất nhiều thông báo tin nhắn, thế nhưng đều là tin nhắn nhóm, không có ai nhắn riêng cho cậu.

"..." Cũng được, vốn cậu cũng không phải người có việc làm, không có tin nhắn cũng bình thường.

Nghĩ như vậy, Diêm Hàn lại click mở nhóm, lướt lịch sử trò chuyện bên trong.

Quả nhiên hôm nay đám lớp trưởng với Ôn Giác Vinh ra ngoài chơi, trong nhóm còn có hình bọn họ gửi tới, còn có tin nhắn xác nhận đã về nhà an toàn... Diêm Hàn dùng ngón tay đóng màn hình, xem xong lịch sử trò chuyện liền buông điện thoại, dứt khoát vào phòng hóa trang tắm rửa đắp mặt nạ dưỡng mông.

Mặt nạ dưỡng mông hãng này phải sử dụng cách nhau 24 giờ, bởi vì nghe nói dán quá nhiều mông sẽ không hấp thu hết dinh dưỡng, ngược lại còn lãng phí, cho nên muốn làm xong nhiệm vụ thì phải nghiêm khắc tuân theo thời gian sử dụng quy định.

Ban đầu còn lo Lâm Kiến Lộc đến, cho nên cố ý làm muộn một chút, nhưng bây giờ đã 11 giờ, chắc là không tới nữa.

Anh Đại Lâm ngoại trừ học tập còn phải quản lý chuyện làm ăn, ngày nghỉ bận cũng bình thường.

Diêm Hàn rất nhanh đã quên đi, không nghĩ nhiều nữa.

Rút một tấm mặt nạ dưỡng mông trên bàn trang điểm, bò lên giường, xé bao bì, một mùi nho nồng đậm tràn từ trong tràn ra.

... Không sai, lần này là mùi nho.

Có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, lần này cậu đắp vô cùng thuận buồm xuôi gió.

Chẳng qua vừa mới lấy khăn giấy lau nước dính trên tay, gian nan nằm lại trên giường, điện thoại cậu lại rung một cái.

Diêm Hàn "..."

Lại không thể không bò dậy, nhổm eo che mông lấy điện thoại, may mà tay đại ca dài, quá trình này cũng không tốn mấy sức, mặt nạ dưỡng mông dính khá chắc, không rớt xuống.

Rồi sau đó chộp điện thoại vào đây, giơ lên trước mặt... Tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp.

—— Ba chữ Lâm Kiến Lộc thật to nằm ngay giữa màn hình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook