Ba Năm Ấy Tôi Mang Đồ Nữ Đi Học
Chương 153: Phiên ngoại 2-1
Quản Hồng Y
11/04/2022
Diêm Hàn từ trong cơn mơ mông lung tỉnh dậy, đầu tiên là cảm thấy có hơi lạnh.
—— Sao lại lạnh nhỉ? Không nói bây giờ đã dần vào hạ, chỉ nói đêm hôm qua là thứ sáu, cậu bận xong hết việc còn về nhà với anh Đại Lâm, mở điều hòa khắp phòng, nhiệt độ ổn định tầm 23 độ, sao có thể lạnh?
Mơ mơ màng màng mà nghĩ, Diêm Hàn mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một bức tường ố vàng thấp bé.
Sơn trên tường đã tróc tróc ra, loang lổ xấu xí, rậm rạp như vẩy cá, có không ít mảnh đã rơi xuống, trừ cái này ra bên trên còn dính không ít mảng nước ẩm ướt...
Nóc nhà bên trên đã dột nước, bị ẩm ướt lâu ngày để lại dấu vết không xóa được.
Diêm Hàn liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
Trên thực tế mặt tường này cậu đã quá quen thuộc.
—— Đây đúng là căn nhà trệt xập xệ cậu từng sống hai mươi mấy năm ở thế giới cũ.
Nhảy dựng khỏi giường, Diêm Hàn hoàn toàn lặng người, trong lòng viết đầy dấu chấm hỏi, nghĩ đậu xanh tại sao mình lại trở lại đây?!
Tuy rằng rất không muốn tin, nhưng các kiểu trang trí trong căn phòng, poster dán trên tường đều vô cùng quen thuộc, đều biểu thị cậu đã về thế giới cũ.
... Chẳng lẽ thế giới kia chỉ là một giấc mơ thôi ư?!
Không thể trách cậu nghĩ như vậy, thật sự là cảnh tượng bây giờ quá quen thuộc, cũng quá chân thật.
Quen thuộc đến mức mỗi bức tường nơi đây cậu nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra.
Chân thật đến mưc cậu có thể ngửi thấy hương vị mốc meo hủ bại tràn ngập trong không khí.
Diêm Hàn ngửa đầu nhìn trên đỉnh đầu mình.
Nóc nhà trệt cũ xưa không chống nước tốt lắm, mỗi khi hè tới trời đổ mưa là sẽ dột nước, mà còn không chỉ dột một chỗ, vì phòng ngừa trong phòng bị ngập, lúc nào cậu cũng phải chuẩn bị sẵn mấy cái chậu ở dưới sàn để hứng nước.
Có đôi khi trời mưa lớn, lạch tạch lộp tộp, ngồi trong phòng còn được nghe hòa âm cả buổi.
May mà mùa đông ở đây không hay có tuyết, nếu không trời đổ mưa tuyết vừa lạnh vừa rét, cảm giác đó càng không dễ chịu.
Nhưng cũng không phải nói mùa đông tốt hơn bao nhiêu.
Căn phòng này chỗ nào cũng lọt gió, chỉ mấy cái chỗ hư hại hằng năm không sửa trên trần nhà đã giống máy lạnh thiên nhiên, Diêm Hàn ban nãy chính là bị lạnh nên mới tỉnh.
Không biết bây giờ bên ngoài thời tiết ra sao.
Diêm Hàn rũ mắt suy nghĩ xa xăm.
Xác định mình đã trở lại không thể nghi ngờ, nhưng ngoài kinh ngạc lúc ban đầu, sau đó cậu lại không quá mức hoảng hốt thất thố.
Đơn gản là gian nhà trệt này sau khi cậu bỏ học cao trung không lâu đã bị bên trên liệt vào danh sách khu vực cần cải tạo, còn nằm trong hàng nguy hiểm, năm thứ hai đã bị phá dỡ.
Vậy nên tuy rằng cậu trở lại... Nhưng...
Diêm Hàn đã bình tĩnh lại, cậu trầm mặt đẩy cửa phòng mình ra, đi tới nhà vệ sinh.
Bồn cầu là kiểu ngồi, ập vào trước mặt là mùi thối từ cống thoát nước bốc lên.
Ngoài một cái bồn cầu ngồi với một cái xô nho nhỏ, chỉ dùng để chứa nước ra thì không còn thứ gì khác, bên trong nhỏ đến đáng thương, chỉ có thể miễn cưỡng cho một người xoay qua xoay lại.
Không có vòi sen tiện lợi cũng không có bồn rửa mặt, nhưng lại có một cái gương.
Tay chuẩn xác sờ lên công tắc trên tường, "cách" một tiếng, bóng đèn trên đỉnh đầu sáng lên, phát ra tầng sáng mờ nhạt, còn có tiếng phóng điện nhè nhẹ.
Nhưng dưới ánh đèn như vậy, Diêm Hàn vẫn có thể thấy rõ gương mặt mình...
Nếu tấm gương không nứt, khuôn mặt trước mắt không thể nghi ngờ là đẹp trai hú hồn.
Đúng là dung mạo sau khi được hệ thống nâng cấp ở thế giới kia.
Vậy là cậu đã trở lại, nhưng thân thể này vẫn là thân thể dung hợp với số liệu của Nhan Hàm ở thế giới kia?
"Tiểu Ngũ?" Diêm Hàn thử kêu trong đầu mình.
Nhưng lần này lại không có giọng nói điện tử nào trả lời cậu.
Diêm Hàn lại nhắm mắt, thử khiến mình rơi vào trạng thái tập trung chuyên sâu giả.
Cậu lập tức vào được, tâm tình trở nên bình tĩnh, vô hỉ vô bi, ngay cả tiếng phóng điện bên tai cũng biến mất không còn.
Yên lặng đọc bài Tiếng Anh một hồi, mỗi một từ đơn cùng cấu trúc đều hiện ra rõ ràng trong đại não... Kiến thức của mình vẫn còn đó.
Cảm giác này giống y đúc ngày thường, hơn nữa thần kinh của cậu cũng không cảm thấy mỏi mệt, có thể thấy được hai kỹ năng tập trung chuyên sâu cùng sáng sáng cũng đi theo cậu.
Diêm Hàn lại trợn mắt, tự hỏi một chút, sau đó cảnh tượng quanh thân thay đổi —— Cậu đi vào phòng hóa trang xách tay.
Đồ dùng cùng vật dụng trong phòng hóa trang vẫn giống như trước, điểm khác biệt duy nhất chính là lần này không có Tiểu Ngũ ở bên tai cậu giới thiệu những mẫu trang phục mới trong tủ quần áo.
Mà Diêm Hàn cũng chú ý thấy, trang phục trong tủ quần áo đã tự động đổi thành trang phục thu đông, mà kiểu dáng... Hình như là kiểu của mấy năm trước.
Vậy rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!
Trước khi đi ngủ cậu còn chưa nghỉ hè, tại sao vừa tỉnh giấc đã thay đổi thời tiết thay đổi thế giới luôn rồi?
Nhầm không gian à?
Đáng tiếc không ai có thể trả lời cậu.
Nhà vệ sinh cũ đến bồn rửa tay còn chẳng có, lúc trước cậu đều dùng nước trong bồn rửa chén sau bếp để rửa mặt, điều kiện đơn sơ không chịu nổi.
Diêm Hàn dứt khoát rửa mặt trong phòng hóa trang, thuận tiện làm bản thân bình tĩnh xuống một chút.
Thuận lợi tốt nghiệp cao trung, cậu không chỉ cùng Lâm Kiến Lộc dẫn dắt các bạn học trong trường lấy quán quân Olympic Toán Quốc tế, sau đó còn dùng thực lực thi đậu Đại học X.
Mà những thứ đó mới chỉ là một góc cuộc sống xuất sắc của cậu mà thôi.
Thật ra cho đến hôm nay, dù có trở về nơi cậu từng liều mạng muốn thoát khỏi này trong lòng đại ca cũng bình tĩnh, như thể cậu đã biết mình chỉ là một người khách qua đường, dù dừng chân ở thế giới này cậu cũng sẽ không vướng bận.
Điều làm tâm tình cậu dao động khá lớn đó chính là, nếu cậu về thế giới vốn có của mình, thế cậu có thể quay về thế giới kia hay không?
Quan trọng nhất, Lâm Kiến Lộc đâu rồi?!
Tối hôm qua hai người bọn họ ngủ cùng nhau, nếu thật sự xảy ra hiện tượng sai thời không quái dị gì đó, có lẽ Lâm Kiến Lộc cũng có thể đi vào thế giới này với cậu.
Diêm Hàn rũ mắt rửa mặt, bình tĩnh phân tích.
Trừ cái này ra Lâm Kiến Lộc là Chủ Thần, có năng lực xé rách thời không, dù có không đi đến đây với mình... Chủ Thần cũ đã có thể túm cậu qua bên kia, tin rằng Lâm Kiến Lộc cũng có cách làm bọn họ gặp lại.
Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của cậu, sau khi hiểu biết thêm về Vật Lý học, Vũ trụ học, Diêm Hàn biết trong vũ trụ biến số quá nhiều, có lẽ là cậu tự tưởng tượng ra một không gian song song tương tự với quá khứ, không gian song song này có hàng ngàn hàng vạn trong không gian năm chiều, nếu như thế, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Kiến Lộc liệu có thể tìm được cậu hay không vẫn là một ẩn số...
Này chỉ là một khả năng xấu cậu có thể nghĩ được.
Lại ví như Lâm Kiến Lộc thật sự đến thế giới này với cậu, hắn lại không phải Chủ Thần ở thế giới này, cũng không có hệ thống ở đây, thế hắn phải đi đâu để tìm cậu đây?
......
Diêm Hàn lau mặt, hủy diệt hết ý nghĩ thiếu lạc quan, cậu nghĩ: Nhưng kia chính là Lâm Kiến Lộc.
Việc cấp bách bây giờ chính là tìm hiểu tin tức bên ngoài, hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi mới tính tiếp.
Nghĩ như vậy, Diêm Hàn thoa lên mặt mấy món mỹ phẩm dưỡng da mình quen dùng rồi ra khỏi phòng hóa trang.
Bây giờ bên ngoài trời lạnh như vậy, không phải mùa xuân thì cũng là mùa thu.
Xuân thu hanh khô, da dễ mất nước...
Vốn ở thế giới trước đã có thói quen với cuộc sống xinh đẹp, được mọi người nhìn ngắm, chăm sóc da với đại ca đã biến thành chuyện thường ngày, sớm thành thói quen.
Nhưng bây giờ đột nhiên đối mặt với nhà trệt thấp bé, đại ca khó tránh khỏi cảm thấy lấn cấn.
Cảm giác như phượng hoàng rớt vào ổ gà vậy.
Ừm, tuy rằng cậu vốn chỉ là gà thôi.
Diêm Hàn tự chơi tự vui mà nghĩ.
Ra khỏi phòng hóa trang, trong tay tùy tiện chọn một cái áo khoác trông tương đối trung tính, Diêm Hàn tiện tay tròng lên người.
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một trận âm thanh, một người đàn ông trung niên mang áo thun to rộng cũng không giấu được bụng bia đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Diêm Hàn thì sửng sốt hồi lâu, mới hỏi cậu "Mày dậy sớm vậy à?"
Ngay sau đó người đàn ông nhíu mắt lại, mặc dù trên mặt rất béo, nhưng động tác này vẫn làm cho vết nhăn ở khóe mắt ông ta hiện ra, ngữ khí ông ta không thân thiện hỏi "Sao mày như biến thành đứa khác vậy? Còn cái áo này, mày lấy đâu ra?"
Cho tới nay đều bảo dưỡng hợp lý, dù đã tốt nghiệp cao trung trông Diêm Hàn vẫn không khác lúc mười bảy mười tám tuổi, chỉ là có tinh thần hơn lúc trước, cũng tự tin hơn.
Kỹ năng sắc đẹp tuyệt đỉnh cũng không thay đổi hình dáng cùng ngũ quan vốn có của cậu, cho nên mặc dù trông cậu có khác với lúc trước, nhưng trừ đẹp mắt hơn, một chút cũng không ảnh hưởng người ta vừa liếc mắt đã nhận ra cậu ngay.
Mà bây giờ Diêm Hàn đang mang một cái áo khoát da màu đen, đơn giản thời thượng, mặc vào vừa ngầu vừa đẹp, chỉ nhìn độ bóng bên ngoài là biết ngay đồ tốt, sẽ không xuất hiện ở nơi thế này.
Diêm Hàn thuận miệng nói "Mượn bạn."
"Bạn gì? Mang đồ của mày không được hay sao? Đồ của người khác mày mang làm gì?"
Mặc dù cách vài bước, Diêm Hàn vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trên người ông ta.
Chắc đêm qua lại say rượu nữa rồi.
Không sai, tên này chính là ông cha tệ bạc trong thế giới cũ của cậu.
Từ khi Diêm Hàn có ký ức ông ta đã say xỉn, sau khi say sẽ đánh người, tính tình lúc bình thường cũng càng ngày càng tệ, mẹ cậu cũng là bị người này đánh cho bỏ chạy.
Vợ chạy rồi không có ai để xả giận, ông ta bèn xả hết lên người cậu.
Khi còn nhỏ cậu thường xuyên không hiểu gì đã bị đánh cho một trận, con nhà khác mặt mũi sạch sẽ trắng trẻo mà đi học, chỉ có cậu, trên người vĩnh viễn mặc một chiếc áo sam cũ nát, trên mặt còn thường xuyên có vết thương, trông cậu cực kỳ không giống với người xung quanh.
Nếu không phải cậu đẹp, lại lạc quan trời sinh biết tự điều tiết, may mắn kết bạn được với một đám đồng bọn, có lẽ cậu cũng sẽ giống như Lâm Kiến Lộc... Không, hẳn phải thảm hơn anh Đại Lâm mấy lần ấy chứ, cô đơn đến tự bế luôn.
Cũng may khi đó bà nội còn sống, liều mạng che chở cậu, nếu không Diêm Hàn cũng không chắc mình có thể thuận lợi, tay chân lành lặng trưởng thành hay không.
Nhưng bây giờ... Rất rõ ràng lúc cậu trở về, bà nội đã không còn nữa.
Lông mi dày rậm hơi run rẩy, mùi mà người này cùng với nơi này tỏa ra vẫn khiến người ta buồn nôn như vậy.
Cậu không trả lời người đàn ông, mà xoay người muốn đi ra bên ngoài.
"Mày đi đâu? Đi sớm còn không biết vào bếp hâm cháo à?" Người đàn ông tức giận mà nói.
Diêm Hàn xem ông ta là không khí.
"Thằng con chết bầm này, đang nói với mày đấy! Tao đói rồi, đi nấu cơm đi, tao ăn xong còn phải đi ra ngoài nữa!"
Ông ta lại quát lên.
Tuy rằng ngoại hình ông ta trông rất bình thường, nhưng ánh mắt hung tợn cực kỳ, không sợ mất mặt mà nói, kia đã từng là ác mộng của Diêm Hàn khi còn bé.
Sắc bén cùng sát khí trong mắt Diêm Hàn có một phần là thừa hưởng từ ông ta, bẩm sinh.
Thế nhưng đại ca đã từng không sợ ông ta, bây giờ lại càng không.
Hai chân cậu dừng lại, hơi quay người, dùng ánh mắt càng hung hiểm hơn để nhìn ông ta.
Trong nháy mắt sát khí tứ tung.
Như thể nhiệt độ trong phòng đã cập sàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn không nói rõ quá khứ của anh Diêm, phiên ngoại này đã được quyết định từ trước rồi, câu chuyện đại lão full cấp trở về quá khứ đánh quái đây ~ Anh Đại Lâm sẽ xuất hiện ở chương sau nhé =0=
—— Sao lại lạnh nhỉ? Không nói bây giờ đã dần vào hạ, chỉ nói đêm hôm qua là thứ sáu, cậu bận xong hết việc còn về nhà với anh Đại Lâm, mở điều hòa khắp phòng, nhiệt độ ổn định tầm 23 độ, sao có thể lạnh?
Mơ mơ màng màng mà nghĩ, Diêm Hàn mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là một bức tường ố vàng thấp bé.
Sơn trên tường đã tróc tróc ra, loang lổ xấu xí, rậm rạp như vẩy cá, có không ít mảnh đã rơi xuống, trừ cái này ra bên trên còn dính không ít mảng nước ẩm ướt...
Nóc nhà bên trên đã dột nước, bị ẩm ướt lâu ngày để lại dấu vết không xóa được.
Diêm Hàn liếc mắt một cái đã nhận ra ngay.
Trên thực tế mặt tường này cậu đã quá quen thuộc.
—— Đây đúng là căn nhà trệt xập xệ cậu từng sống hai mươi mấy năm ở thế giới cũ.
Nhảy dựng khỏi giường, Diêm Hàn hoàn toàn lặng người, trong lòng viết đầy dấu chấm hỏi, nghĩ đậu xanh tại sao mình lại trở lại đây?!
Tuy rằng rất không muốn tin, nhưng các kiểu trang trí trong căn phòng, poster dán trên tường đều vô cùng quen thuộc, đều biểu thị cậu đã về thế giới cũ.
... Chẳng lẽ thế giới kia chỉ là một giấc mơ thôi ư?!
Không thể trách cậu nghĩ như vậy, thật sự là cảnh tượng bây giờ quá quen thuộc, cũng quá chân thật.
Quen thuộc đến mức mỗi bức tường nơi đây cậu nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra.
Chân thật đến mưc cậu có thể ngửi thấy hương vị mốc meo hủ bại tràn ngập trong không khí.
Diêm Hàn ngửa đầu nhìn trên đỉnh đầu mình.
Nóc nhà trệt cũ xưa không chống nước tốt lắm, mỗi khi hè tới trời đổ mưa là sẽ dột nước, mà còn không chỉ dột một chỗ, vì phòng ngừa trong phòng bị ngập, lúc nào cậu cũng phải chuẩn bị sẵn mấy cái chậu ở dưới sàn để hứng nước.
Có đôi khi trời mưa lớn, lạch tạch lộp tộp, ngồi trong phòng còn được nghe hòa âm cả buổi.
May mà mùa đông ở đây không hay có tuyết, nếu không trời đổ mưa tuyết vừa lạnh vừa rét, cảm giác đó càng không dễ chịu.
Nhưng cũng không phải nói mùa đông tốt hơn bao nhiêu.
Căn phòng này chỗ nào cũng lọt gió, chỉ mấy cái chỗ hư hại hằng năm không sửa trên trần nhà đã giống máy lạnh thiên nhiên, Diêm Hàn ban nãy chính là bị lạnh nên mới tỉnh.
Không biết bây giờ bên ngoài thời tiết ra sao.
Diêm Hàn rũ mắt suy nghĩ xa xăm.
Xác định mình đã trở lại không thể nghi ngờ, nhưng ngoài kinh ngạc lúc ban đầu, sau đó cậu lại không quá mức hoảng hốt thất thố.
Đơn gản là gian nhà trệt này sau khi cậu bỏ học cao trung không lâu đã bị bên trên liệt vào danh sách khu vực cần cải tạo, còn nằm trong hàng nguy hiểm, năm thứ hai đã bị phá dỡ.
Vậy nên tuy rằng cậu trở lại... Nhưng...
Diêm Hàn đã bình tĩnh lại, cậu trầm mặt đẩy cửa phòng mình ra, đi tới nhà vệ sinh.
Bồn cầu là kiểu ngồi, ập vào trước mặt là mùi thối từ cống thoát nước bốc lên.
Ngoài một cái bồn cầu ngồi với một cái xô nho nhỏ, chỉ dùng để chứa nước ra thì không còn thứ gì khác, bên trong nhỏ đến đáng thương, chỉ có thể miễn cưỡng cho một người xoay qua xoay lại.
Không có vòi sen tiện lợi cũng không có bồn rửa mặt, nhưng lại có một cái gương.
Tay chuẩn xác sờ lên công tắc trên tường, "cách" một tiếng, bóng đèn trên đỉnh đầu sáng lên, phát ra tầng sáng mờ nhạt, còn có tiếng phóng điện nhè nhẹ.
Nhưng dưới ánh đèn như vậy, Diêm Hàn vẫn có thể thấy rõ gương mặt mình...
Nếu tấm gương không nứt, khuôn mặt trước mắt không thể nghi ngờ là đẹp trai hú hồn.
Đúng là dung mạo sau khi được hệ thống nâng cấp ở thế giới kia.
Vậy là cậu đã trở lại, nhưng thân thể này vẫn là thân thể dung hợp với số liệu của Nhan Hàm ở thế giới kia?
"Tiểu Ngũ?" Diêm Hàn thử kêu trong đầu mình.
Nhưng lần này lại không có giọng nói điện tử nào trả lời cậu.
Diêm Hàn lại nhắm mắt, thử khiến mình rơi vào trạng thái tập trung chuyên sâu giả.
Cậu lập tức vào được, tâm tình trở nên bình tĩnh, vô hỉ vô bi, ngay cả tiếng phóng điện bên tai cũng biến mất không còn.
Yên lặng đọc bài Tiếng Anh một hồi, mỗi một từ đơn cùng cấu trúc đều hiện ra rõ ràng trong đại não... Kiến thức của mình vẫn còn đó.
Cảm giác này giống y đúc ngày thường, hơn nữa thần kinh của cậu cũng không cảm thấy mỏi mệt, có thể thấy được hai kỹ năng tập trung chuyên sâu cùng sáng sáng cũng đi theo cậu.
Diêm Hàn lại trợn mắt, tự hỏi một chút, sau đó cảnh tượng quanh thân thay đổi —— Cậu đi vào phòng hóa trang xách tay.
Đồ dùng cùng vật dụng trong phòng hóa trang vẫn giống như trước, điểm khác biệt duy nhất chính là lần này không có Tiểu Ngũ ở bên tai cậu giới thiệu những mẫu trang phục mới trong tủ quần áo.
Mà Diêm Hàn cũng chú ý thấy, trang phục trong tủ quần áo đã tự động đổi thành trang phục thu đông, mà kiểu dáng... Hình như là kiểu của mấy năm trước.
Vậy rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!
Trước khi đi ngủ cậu còn chưa nghỉ hè, tại sao vừa tỉnh giấc đã thay đổi thời tiết thay đổi thế giới luôn rồi?
Nhầm không gian à?
Đáng tiếc không ai có thể trả lời cậu.
Nhà vệ sinh cũ đến bồn rửa tay còn chẳng có, lúc trước cậu đều dùng nước trong bồn rửa chén sau bếp để rửa mặt, điều kiện đơn sơ không chịu nổi.
Diêm Hàn dứt khoát rửa mặt trong phòng hóa trang, thuận tiện làm bản thân bình tĩnh xuống một chút.
Thuận lợi tốt nghiệp cao trung, cậu không chỉ cùng Lâm Kiến Lộc dẫn dắt các bạn học trong trường lấy quán quân Olympic Toán Quốc tế, sau đó còn dùng thực lực thi đậu Đại học X.
Mà những thứ đó mới chỉ là một góc cuộc sống xuất sắc của cậu mà thôi.
Thật ra cho đến hôm nay, dù có trở về nơi cậu từng liều mạng muốn thoát khỏi này trong lòng đại ca cũng bình tĩnh, như thể cậu đã biết mình chỉ là một người khách qua đường, dù dừng chân ở thế giới này cậu cũng sẽ không vướng bận.
Điều làm tâm tình cậu dao động khá lớn đó chính là, nếu cậu về thế giới vốn có của mình, thế cậu có thể quay về thế giới kia hay không?
Quan trọng nhất, Lâm Kiến Lộc đâu rồi?!
Tối hôm qua hai người bọn họ ngủ cùng nhau, nếu thật sự xảy ra hiện tượng sai thời không quái dị gì đó, có lẽ Lâm Kiến Lộc cũng có thể đi vào thế giới này với cậu.
Diêm Hàn rũ mắt rửa mặt, bình tĩnh phân tích.
Trừ cái này ra Lâm Kiến Lộc là Chủ Thần, có năng lực xé rách thời không, dù có không đi đến đây với mình... Chủ Thần cũ đã có thể túm cậu qua bên kia, tin rằng Lâm Kiến Lộc cũng có cách làm bọn họ gặp lại.
Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán của cậu, sau khi hiểu biết thêm về Vật Lý học, Vũ trụ học, Diêm Hàn biết trong vũ trụ biến số quá nhiều, có lẽ là cậu tự tưởng tượng ra một không gian song song tương tự với quá khứ, không gian song song này có hàng ngàn hàng vạn trong không gian năm chiều, nếu như thế, trong khoảng thời gian ngắn Lâm Kiến Lộc liệu có thể tìm được cậu hay không vẫn là một ẩn số...
Này chỉ là một khả năng xấu cậu có thể nghĩ được.
Lại ví như Lâm Kiến Lộc thật sự đến thế giới này với cậu, hắn lại không phải Chủ Thần ở thế giới này, cũng không có hệ thống ở đây, thế hắn phải đi đâu để tìm cậu đây?
......
Diêm Hàn lau mặt, hủy diệt hết ý nghĩ thiếu lạc quan, cậu nghĩ: Nhưng kia chính là Lâm Kiến Lộc.
Việc cấp bách bây giờ chính là tìm hiểu tin tức bên ngoài, hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi mới tính tiếp.
Nghĩ như vậy, Diêm Hàn thoa lên mặt mấy món mỹ phẩm dưỡng da mình quen dùng rồi ra khỏi phòng hóa trang.
Bây giờ bên ngoài trời lạnh như vậy, không phải mùa xuân thì cũng là mùa thu.
Xuân thu hanh khô, da dễ mất nước...
Vốn ở thế giới trước đã có thói quen với cuộc sống xinh đẹp, được mọi người nhìn ngắm, chăm sóc da với đại ca đã biến thành chuyện thường ngày, sớm thành thói quen.
Nhưng bây giờ đột nhiên đối mặt với nhà trệt thấp bé, đại ca khó tránh khỏi cảm thấy lấn cấn.
Cảm giác như phượng hoàng rớt vào ổ gà vậy.
Ừm, tuy rằng cậu vốn chỉ là gà thôi.
Diêm Hàn tự chơi tự vui mà nghĩ.
Ra khỏi phòng hóa trang, trong tay tùy tiện chọn một cái áo khoác trông tương đối trung tính, Diêm Hàn tiện tay tròng lên người.
Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một trận âm thanh, một người đàn ông trung niên mang áo thun to rộng cũng không giấu được bụng bia đi từ trong phòng ra, nhìn thấy Diêm Hàn thì sửng sốt hồi lâu, mới hỏi cậu "Mày dậy sớm vậy à?"
Ngay sau đó người đàn ông nhíu mắt lại, mặc dù trên mặt rất béo, nhưng động tác này vẫn làm cho vết nhăn ở khóe mắt ông ta hiện ra, ngữ khí ông ta không thân thiện hỏi "Sao mày như biến thành đứa khác vậy? Còn cái áo này, mày lấy đâu ra?"
Cho tới nay đều bảo dưỡng hợp lý, dù đã tốt nghiệp cao trung trông Diêm Hàn vẫn không khác lúc mười bảy mười tám tuổi, chỉ là có tinh thần hơn lúc trước, cũng tự tin hơn.
Kỹ năng sắc đẹp tuyệt đỉnh cũng không thay đổi hình dáng cùng ngũ quan vốn có của cậu, cho nên mặc dù trông cậu có khác với lúc trước, nhưng trừ đẹp mắt hơn, một chút cũng không ảnh hưởng người ta vừa liếc mắt đã nhận ra cậu ngay.
Mà bây giờ Diêm Hàn đang mang một cái áo khoát da màu đen, đơn giản thời thượng, mặc vào vừa ngầu vừa đẹp, chỉ nhìn độ bóng bên ngoài là biết ngay đồ tốt, sẽ không xuất hiện ở nơi thế này.
Diêm Hàn thuận miệng nói "Mượn bạn."
"Bạn gì? Mang đồ của mày không được hay sao? Đồ của người khác mày mang làm gì?"
Mặc dù cách vài bước, Diêm Hàn vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu trên người ông ta.
Chắc đêm qua lại say rượu nữa rồi.
Không sai, tên này chính là ông cha tệ bạc trong thế giới cũ của cậu.
Từ khi Diêm Hàn có ký ức ông ta đã say xỉn, sau khi say sẽ đánh người, tính tình lúc bình thường cũng càng ngày càng tệ, mẹ cậu cũng là bị người này đánh cho bỏ chạy.
Vợ chạy rồi không có ai để xả giận, ông ta bèn xả hết lên người cậu.
Khi còn nhỏ cậu thường xuyên không hiểu gì đã bị đánh cho một trận, con nhà khác mặt mũi sạch sẽ trắng trẻo mà đi học, chỉ có cậu, trên người vĩnh viễn mặc một chiếc áo sam cũ nát, trên mặt còn thường xuyên có vết thương, trông cậu cực kỳ không giống với người xung quanh.
Nếu không phải cậu đẹp, lại lạc quan trời sinh biết tự điều tiết, may mắn kết bạn được với một đám đồng bọn, có lẽ cậu cũng sẽ giống như Lâm Kiến Lộc... Không, hẳn phải thảm hơn anh Đại Lâm mấy lần ấy chứ, cô đơn đến tự bế luôn.
Cũng may khi đó bà nội còn sống, liều mạng che chở cậu, nếu không Diêm Hàn cũng không chắc mình có thể thuận lợi, tay chân lành lặng trưởng thành hay không.
Nhưng bây giờ... Rất rõ ràng lúc cậu trở về, bà nội đã không còn nữa.
Lông mi dày rậm hơi run rẩy, mùi mà người này cùng với nơi này tỏa ra vẫn khiến người ta buồn nôn như vậy.
Cậu không trả lời người đàn ông, mà xoay người muốn đi ra bên ngoài.
"Mày đi đâu? Đi sớm còn không biết vào bếp hâm cháo à?" Người đàn ông tức giận mà nói.
Diêm Hàn xem ông ta là không khí.
"Thằng con chết bầm này, đang nói với mày đấy! Tao đói rồi, đi nấu cơm đi, tao ăn xong còn phải đi ra ngoài nữa!"
Ông ta lại quát lên.
Tuy rằng ngoại hình ông ta trông rất bình thường, nhưng ánh mắt hung tợn cực kỳ, không sợ mất mặt mà nói, kia đã từng là ác mộng của Diêm Hàn khi còn bé.
Sắc bén cùng sát khí trong mắt Diêm Hàn có một phần là thừa hưởng từ ông ta, bẩm sinh.
Thế nhưng đại ca đã từng không sợ ông ta, bây giờ lại càng không.
Hai chân cậu dừng lại, hơi quay người, dùng ánh mắt càng hung hiểm hơn để nhìn ông ta.
Trong nháy mắt sát khí tứ tung.
Như thể nhiệt độ trong phòng đã cập sàn.
Tác giả có lời muốn nói:
Chính văn không nói rõ quá khứ của anh Diêm, phiên ngoại này đã được quyết định từ trước rồi, câu chuyện đại lão full cấp trở về quá khứ đánh quái đây ~ Anh Đại Lâm sẽ xuất hiện ở chương sau nhé =0=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.