Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành
Chương 206: Đại Điển Khảo Hạch Nhập Môn
Nhất Niệm Hoá Thần
13/05/2022
Mấy vị trưởng lão tham dự đợt khảo hạch này trông thấy biểu tình của đám người thì không khỏi gật đầu, đã đạt được hiệu quả bọn họ cũng không
lãng phí cơ hội, rất nhanh bốn người lần lượt xuất hiện. Vừa xuất hiện
lập tức khiến cho đám người bên dưới xôn xao, ai ai cũng chăm chú nhìn
vào bốn người này mong sao sẽ gây được sự chú ý của bọn họ.
Bất quá đa số những người lựa chọn Huyền Đan Tông làm nơi khảo hạch đều biết tông môn đỉnh cấp không có đơn giản như vậy. Muốn đi vào chắc chắc phải là những người nắm giữ thiên phú mạnh mẽ, hoặc cũng phải là những người xuất sắc nhất trong cửa ải khảo nghiệm. Bởi vậy khi bốn người này xuất hiện, bọn họ cũng chỉ chăm chú nhìn qua chứ không có bất kỳ động tác dư thừa nào, đứng trước thế lực đỉnh cấp mọi chiêu trò đều là vô nghĩa.
Nhìn qua một lượt, trong ánh mắt mấy vị trưởng lão lóe lên tia tán thưởng. Đợt này, những người tham gia khảo hạch đều nắm vững tố chất của một tu sĩ, bọn họ tương đối hài lòng. Còn về những kẻ cố tình thể hiện ra, bọn họ cũng lướt qua nhưng đều lắc đầu ngao ngán. Đám người này đa số đều không có gì nổi bật, tương đối là tầm thường.
Bất quá, bốn vị trưởng lão xuất hiện cũng chỉ quan sát chứ không hề có ý mở miệng nói chuyện. Hành động này của họ lập tức khiến cho đám người bên dưới nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền có mấy người nói ra vấn đề:
“Có lẽ bốn vị tiền bối này đang chờ người chủ trì đại hội khảo hạch.”
“Huynh đệ nói không sai, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi thôi. Bất quá, cũng thật tò mò, không biết người chủ trì lần này của chúng ta sẽ là ai. Ta nghe nói lần trước chính là một vị phong chủ chủ trì, hơn nữa còn vị phong chủ nữ tính duy nhất của Huyền Đan Tông – Tử Tuyết tôn giả.”
“Không biết lần này chủ trì sẽ là ai? Chẳng lẽ lại là vị phong chủ trẻ tuổi nhất Huyền Đan Tông – Trường Sinh tôn giả!”
…
Mặc dù bốn vị trưởng lão nhắm mắt tĩnh thần nhưng mà lời nói của đám người bên dưới bọn họ đều nghe rõ mồn một. Chính vì nghe được nội dung bọn họ nói, mấy vị ở đây đều có chút không biết nói sao bởi vì người chủ trì lần này cũng không phải Trường Sinh Ca, là một người hoàn toàn khác, không có chút danh tiếng nào.
Ngay cả bốn vị tại đây đều có chút không rõ ràng lắm vị này, bất quá lời tông chủ đã nói bọn họ không dám dị nghị.
Thời gian cứ thế trôi qua… khoảng hơn mười phút sau bên ngoài tông môn hiện ra một thân ảnh.
“Người kia là ai?”
“Oa… ngự kiếm thật soái!”
“Bất quá nhìn qua làm sao có chút bình phàm.?”
Lời này vừa nói ra, lập tức có mấy thiếu nữ bên cạnh trừng mắt mắng cho tên thiếu niên một trận làm cho đối phương không nói lên lời.
Thiếu niên: 【•】 _【•】
Chúng nữ: (¬_¬")
Nhất Vô Niệm ngụ kiếm mà tới, hắn cũng đã trao đổi với Tử Tuyết Lam cho nên cũng rõ ràng lần này ngoại trừ hắn ra còn có ai. Khi tiến tới đây hắn cũng đã quan sát, bốn vị trước mặt hắn đây đều là trưởng lão. Trưởng lão bên trong tông môn nắm giữ địa vị đứng sau các phong chủ, nhưng tại trong tông môn đã là chiến lực chủ chốt dù sao phong chủ cũng không phải lúc nào cũng ra mặt.
Để đạt tới chức vị trưởng lão ngoại trừ năng lực thì chính tất cả đều phải đạt tới Nguyên Anh Kỳ.
“Thất lễ, đã để các vị trưởng lão chờ lâu.”
Vừa chạm mặt, Nhất Vô Niệm lập tức lên tiếng tạ lỗi.
Bốn vị trưởng lão sớm đã nghe nói vị này tính tình nhẹ nhàng, không màng thế sự bên trong tông môn lần này chính diện gặp mặt, quả thật như lời đồn. Chính chủ đã đến hơn nữa còn lên tiếng biểu thị sự áy náy của mình đám người bọn họ cũng không phải không biết điều, ai nấy đều khách sáo đáp lại:
“Nhất tiểu hữu quá lời rồi chúng ta cũng vừa mới tới mà thôi. Nếu đã tới đông đủ vậy chúng ta cũng bắt đầu đi thôi.”
Nhất Vô Niệm không có ý kiến gì, khẽ gật đầu với bốn người họ.
Hắn cũng không hiểu chuyện này lắm, mấy người ở đây ai cũng là lão làng cơ bản không cần hắn phải nói nhiều. Cứ như thế, hắn cùng bốn vị trưởng lão khác đi đến một quảng trường, ngồi xuống thủ tọa. Nhìn Nhất Vô Niệm ngồi tại phía chính giữa đám người bên dưới ai ai cũng giật mình, không khỏi thì thầm to nhỏ.
“Người đó thật sự là người chủ tri đại điển khảo hạch nhập môn ư?”
“Mặc dù rất đẹp trai nhưng… sao ta có cảm giác không được mạnh cho lắm!’
“Tông môn không thể nào để một người yếu lên làm chủ trì điều hành một sự kiện quan trọng như này cả. Ta cho rằng, người này chính là một vị tiền bối cực kỳ mạnh, cho nên mới phản phác quy chân như thế.”
Có người nghi hoặc, khó hiểu nhưng cũng có người nghĩ theo chiều hướng khác…
Thế là đám người bên dưới thảo luận càng lúc càng sôi nổi đến cả bốn vị trưởng lão cũng không khỏi bất đắc dĩ, vị này quả thật rất yên tĩnh, căn bản không hề quan tâm mấy lời đám người bên dưới. Từ khi đến đây mở miệng đúng một câu chào hỏi, sau đó liền ngồi lẳng lặng tại đó, điều này khiến cho bọn họ rất phiền muộn.
Những lời bên dưới nói hắn đều nghe hết sức rõ ràng nhưng mà trong lòng thì không nổi lên bất cứ gợn sóng nào, những người này căn bản không ảnh hưởng tới hắn một chút nào. Về việc không nói chuyện, hắn quả thực không biết nên nói sao. Chuyện này hoàn toàn là tông chủ nhờ cậy hắn làm người chủ trì, hơn nữa bốn người kia quán xuyến mọi việc cũng đâu vào đó bởi vậy hắn cũng không biết nên xen vào nói từ đâu.
Bốn người cảm thấy như vậy có chút không ổn, một người trong số đó lên tiếng nói chuyện với Nhất Vô Niệm:
“Nhất tiểu hữu cũng đã biết tên của chúng ta rồi nhưng ta vẫn tự giới thiệu một chút. Ta là Hạo Phong trưởng lão, bên cạnh lần lượt là Thương Hàn, Hứa Khắc Thiên, Tinh Khả Túc trưởng lão. Chúng ta cũng biết một chút nội tình, bất quá tông chủ đã để Nhất tiểu hữu đứng ra chủ trì đại điển thì chắc chắn là đặt nhiều niềm tin tại tiểu hữu.
Lần này cũng là đại điện khảo hạch nhập môn rất quan trọng, Nhất tiểu hữu chút nữa phải đại diện tất cả mọi người lên phát biểu đôi lời.”
“Chuyện này bắt buộc sao?”
Nhất Vô Niệm mở miệng hỏi, hỏi xong cảm thấy mình thật phí lời. Thân làm người chủ trì nơi đây há lại chỉ ngồi nhìn, nếu đã nhận lời của tông chủ thì cũng nên làm việc cho nghiêm chỉnh.
Mấy vị trưởng lão nghe câu hỏi của hắn thì có chút bất ngờ, bất quá cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi. Tinh Khả Túc thân là vị trưởng lão nữ tính duy nhất ở đây, tính tình cũng rất tốt, đối với câu hỏi của Nhất Vô Niệm cũng không có bao nhiêu đắn đo. Nàng lên tiếng đáp:
“Tất yếu! Để đại điển có thể diễn ra tốt đẹp, người chủ trì là không thể thiếu được. Việc này mong Nhất tiểu hữu hiểu.”
Rốt cuộc cũng là tông chủ lên tiếng chỉ định, dù trước mắt biểu hiện của vị này tương đối nhạt nhòa nhưng cũng không thể làm người ta mất mặt được. Nàng còn đợi xem, nếu đối phương ngay cả nói gì cũng không biết vậy thì tông chủ lần này thật sự là sai lầm. Mặc dù làm bề dưới không nên có những suy nghĩ như thế, bất quá lần này tông chủ…
Tinh Khả Túc nhìn thoáng qua Nhất Vô Niệm, trong lòng chỉ mong người này đừng nên nói gì đó linh tinh. Hiện tại nàng chỉ hận không thể nhét chữ vào đầu hắn, để cho hắn có thể nói ra những lời có ý nghĩa bất quá điều này là không thể. Chủ trì phải có ý nghĩ riêng của mình, quyết đoán riêng của mình việc này từ trước tới nay đã như vậy, phá hỏng quy củ là không được.
Nếu chẳng may xảy ra điều gì mọi trách nhiệm đều thuộc về tông chủ, đây là lời mà phó tông chủ - Thương Nhất đã lên tiếng trước khi bàn giao.
Bất quá đa số những người lựa chọn Huyền Đan Tông làm nơi khảo hạch đều biết tông môn đỉnh cấp không có đơn giản như vậy. Muốn đi vào chắc chắc phải là những người nắm giữ thiên phú mạnh mẽ, hoặc cũng phải là những người xuất sắc nhất trong cửa ải khảo nghiệm. Bởi vậy khi bốn người này xuất hiện, bọn họ cũng chỉ chăm chú nhìn qua chứ không có bất kỳ động tác dư thừa nào, đứng trước thế lực đỉnh cấp mọi chiêu trò đều là vô nghĩa.
Nhìn qua một lượt, trong ánh mắt mấy vị trưởng lão lóe lên tia tán thưởng. Đợt này, những người tham gia khảo hạch đều nắm vững tố chất của một tu sĩ, bọn họ tương đối hài lòng. Còn về những kẻ cố tình thể hiện ra, bọn họ cũng lướt qua nhưng đều lắc đầu ngao ngán. Đám người này đa số đều không có gì nổi bật, tương đối là tầm thường.
Bất quá, bốn vị trưởng lão xuất hiện cũng chỉ quan sát chứ không hề có ý mở miệng nói chuyện. Hành động này của họ lập tức khiến cho đám người bên dưới nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền có mấy người nói ra vấn đề:
“Có lẽ bốn vị tiền bối này đang chờ người chủ trì đại hội khảo hạch.”
“Huynh đệ nói không sai, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đợi thôi. Bất quá, cũng thật tò mò, không biết người chủ trì lần này của chúng ta sẽ là ai. Ta nghe nói lần trước chính là một vị phong chủ chủ trì, hơn nữa còn vị phong chủ nữ tính duy nhất của Huyền Đan Tông – Tử Tuyết tôn giả.”
“Không biết lần này chủ trì sẽ là ai? Chẳng lẽ lại là vị phong chủ trẻ tuổi nhất Huyền Đan Tông – Trường Sinh tôn giả!”
…
Mặc dù bốn vị trưởng lão nhắm mắt tĩnh thần nhưng mà lời nói của đám người bên dưới bọn họ đều nghe rõ mồn một. Chính vì nghe được nội dung bọn họ nói, mấy vị ở đây đều có chút không biết nói sao bởi vì người chủ trì lần này cũng không phải Trường Sinh Ca, là một người hoàn toàn khác, không có chút danh tiếng nào.
Ngay cả bốn vị tại đây đều có chút không rõ ràng lắm vị này, bất quá lời tông chủ đã nói bọn họ không dám dị nghị.
Thời gian cứ thế trôi qua… khoảng hơn mười phút sau bên ngoài tông môn hiện ra một thân ảnh.
“Người kia là ai?”
“Oa… ngự kiếm thật soái!”
“Bất quá nhìn qua làm sao có chút bình phàm.?”
Lời này vừa nói ra, lập tức có mấy thiếu nữ bên cạnh trừng mắt mắng cho tên thiếu niên một trận làm cho đối phương không nói lên lời.
Thiếu niên: 【•】 _【•】
Chúng nữ: (¬_¬")
Nhất Vô Niệm ngụ kiếm mà tới, hắn cũng đã trao đổi với Tử Tuyết Lam cho nên cũng rõ ràng lần này ngoại trừ hắn ra còn có ai. Khi tiến tới đây hắn cũng đã quan sát, bốn vị trước mặt hắn đây đều là trưởng lão. Trưởng lão bên trong tông môn nắm giữ địa vị đứng sau các phong chủ, nhưng tại trong tông môn đã là chiến lực chủ chốt dù sao phong chủ cũng không phải lúc nào cũng ra mặt.
Để đạt tới chức vị trưởng lão ngoại trừ năng lực thì chính tất cả đều phải đạt tới Nguyên Anh Kỳ.
“Thất lễ, đã để các vị trưởng lão chờ lâu.”
Vừa chạm mặt, Nhất Vô Niệm lập tức lên tiếng tạ lỗi.
Bốn vị trưởng lão sớm đã nghe nói vị này tính tình nhẹ nhàng, không màng thế sự bên trong tông môn lần này chính diện gặp mặt, quả thật như lời đồn. Chính chủ đã đến hơn nữa còn lên tiếng biểu thị sự áy náy của mình đám người bọn họ cũng không phải không biết điều, ai nấy đều khách sáo đáp lại:
“Nhất tiểu hữu quá lời rồi chúng ta cũng vừa mới tới mà thôi. Nếu đã tới đông đủ vậy chúng ta cũng bắt đầu đi thôi.”
Nhất Vô Niệm không có ý kiến gì, khẽ gật đầu với bốn người họ.
Hắn cũng không hiểu chuyện này lắm, mấy người ở đây ai cũng là lão làng cơ bản không cần hắn phải nói nhiều. Cứ như thế, hắn cùng bốn vị trưởng lão khác đi đến một quảng trường, ngồi xuống thủ tọa. Nhìn Nhất Vô Niệm ngồi tại phía chính giữa đám người bên dưới ai ai cũng giật mình, không khỏi thì thầm to nhỏ.
“Người đó thật sự là người chủ tri đại điển khảo hạch nhập môn ư?”
“Mặc dù rất đẹp trai nhưng… sao ta có cảm giác không được mạnh cho lắm!’
“Tông môn không thể nào để một người yếu lên làm chủ trì điều hành một sự kiện quan trọng như này cả. Ta cho rằng, người này chính là một vị tiền bối cực kỳ mạnh, cho nên mới phản phác quy chân như thế.”
Có người nghi hoặc, khó hiểu nhưng cũng có người nghĩ theo chiều hướng khác…
Thế là đám người bên dưới thảo luận càng lúc càng sôi nổi đến cả bốn vị trưởng lão cũng không khỏi bất đắc dĩ, vị này quả thật rất yên tĩnh, căn bản không hề quan tâm mấy lời đám người bên dưới. Từ khi đến đây mở miệng đúng một câu chào hỏi, sau đó liền ngồi lẳng lặng tại đó, điều này khiến cho bọn họ rất phiền muộn.
Những lời bên dưới nói hắn đều nghe hết sức rõ ràng nhưng mà trong lòng thì không nổi lên bất cứ gợn sóng nào, những người này căn bản không ảnh hưởng tới hắn một chút nào. Về việc không nói chuyện, hắn quả thực không biết nên nói sao. Chuyện này hoàn toàn là tông chủ nhờ cậy hắn làm người chủ trì, hơn nữa bốn người kia quán xuyến mọi việc cũng đâu vào đó bởi vậy hắn cũng không biết nên xen vào nói từ đâu.
Bốn người cảm thấy như vậy có chút không ổn, một người trong số đó lên tiếng nói chuyện với Nhất Vô Niệm:
“Nhất tiểu hữu cũng đã biết tên của chúng ta rồi nhưng ta vẫn tự giới thiệu một chút. Ta là Hạo Phong trưởng lão, bên cạnh lần lượt là Thương Hàn, Hứa Khắc Thiên, Tinh Khả Túc trưởng lão. Chúng ta cũng biết một chút nội tình, bất quá tông chủ đã để Nhất tiểu hữu đứng ra chủ trì đại điển thì chắc chắn là đặt nhiều niềm tin tại tiểu hữu.
Lần này cũng là đại điện khảo hạch nhập môn rất quan trọng, Nhất tiểu hữu chút nữa phải đại diện tất cả mọi người lên phát biểu đôi lời.”
“Chuyện này bắt buộc sao?”
Nhất Vô Niệm mở miệng hỏi, hỏi xong cảm thấy mình thật phí lời. Thân làm người chủ trì nơi đây há lại chỉ ngồi nhìn, nếu đã nhận lời của tông chủ thì cũng nên làm việc cho nghiêm chỉnh.
Mấy vị trưởng lão nghe câu hỏi của hắn thì có chút bất ngờ, bất quá cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi. Tinh Khả Túc thân là vị trưởng lão nữ tính duy nhất ở đây, tính tình cũng rất tốt, đối với câu hỏi của Nhất Vô Niệm cũng không có bao nhiêu đắn đo. Nàng lên tiếng đáp:
“Tất yếu! Để đại điển có thể diễn ra tốt đẹp, người chủ trì là không thể thiếu được. Việc này mong Nhất tiểu hữu hiểu.”
Rốt cuộc cũng là tông chủ lên tiếng chỉ định, dù trước mắt biểu hiện của vị này tương đối nhạt nhòa nhưng cũng không thể làm người ta mất mặt được. Nàng còn đợi xem, nếu đối phương ngay cả nói gì cũng không biết vậy thì tông chủ lần này thật sự là sai lầm. Mặc dù làm bề dưới không nên có những suy nghĩ như thế, bất quá lần này tông chủ…
Tinh Khả Túc nhìn thoáng qua Nhất Vô Niệm, trong lòng chỉ mong người này đừng nên nói gì đó linh tinh. Hiện tại nàng chỉ hận không thể nhét chữ vào đầu hắn, để cho hắn có thể nói ra những lời có ý nghĩa bất quá điều này là không thể. Chủ trì phải có ý nghĩ riêng của mình, quyết đoán riêng của mình việc này từ trước tới nay đã như vậy, phá hỏng quy củ là không được.
Nếu chẳng may xảy ra điều gì mọi trách nhiệm đều thuộc về tông chủ, đây là lời mà phó tông chủ - Thương Nhất đã lên tiếng trước khi bàn giao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.