Ba Năm Quét Rác - Bắt Đầu Điệu Thấp Tu Hành
Chương 130: Huyết Xích Cấm Chế
Nhất Niệm Hoá Thần
10/03/2022
Nam Mạc Châu,
Trên hư không, Nhất Vô Niệm đang ngự kiếm mà đứng, trong tay còn cầm địa đồ.
Trải qua một trận chiến kia trong lòng hắn có một chút vui mừng, dù sao cũng là lần đầu giao chiến với thiên kiêu thắng lợi cũng khiến cho hắn có chút vui mừng. Bất quá cũng chỉ là niềm vui thoáng qua mà thôi, ai cũng biết Bắc Vực rộng lớn như vậy kỳ tài, thiên kiêu đông như kiến. Sự kiện trước đó chẳng qua là hắn có một chút hứng thú, về phần sau đó quả thật hắn cảm thấy không có gì to tát cả.
Đại lộ tu chân của hắn không phải đi con đường chiến ý, gặp là chiến.
Đối với việc Vương Phàm bỏ chạy trong lòng Nhất Vô Niệm không có bao nhiêu để ý, hay ngạc nhiên cả. Đánh không lại thì chạy, đây là lẽ thường tình chẳng có lẽ lại ở lại liều mạng. Vương Phàm đi con đường chiến ý, đối phương có thể sẽ quan tâm tới việc này hoặc chính là khúc mắc trong lòng.
Giống như bản thân đã quá tự tin vào bản thân mình sau đó bị một người cùng thế hệ hành ra bã, hiển nhiên bất cứ ai gặp phải điều này sẽ không cam lòng.
Ngoại trừ Nhất Vô Niệm!
“So với dự kiến còn đi chậm hơn!”
Thở dài, Nhất Vô Niệm bất đắc dĩ nghĩ.
Mấy ngày qua liên tục giao đấu với tu sĩ cho đến yêu thú khiến cho lộ trình của hắn bị xáo trộn không ít, đối với việc này hắn vô cùng để ý.
“Nhất tiểu tử, ngươi mau cầm cây trường cung ra cho Sinh ca nhìn ngó, để lâu làm ta thật khó chịu.” Nam Phương Trường Sinh từ bên trong ngực của Nhất Vô Niệm thò ra nói chuyện.
Bị Nam Phương Trường Sinh nhắc tới nhất thời khiến cho hắn nhớ ra một chuyện, quả thật món đồ vật kia đoạt được hắn liền chưa động tới. Nhớ tới đẳng cấp của cây trường cung Nhất Vô Niệm hơi ngó nghiêng một chút, tiếp đó ngự kiếm hóa thành quang mang tiến về một phía.
Tại một khu vách đá treo leo, nơi đây cũng phải cao cỡ gần một nghìn mét.
Độ cao này cơ bản đã là cực hạn của phàm nhân, bất quá đối với đám tu chân giả như Nhất Vô Niệm thì không có bao nhiêu ý nghĩa. Hắn rất nhanh đáp xuống mặt vách đá, thần thức quét qua một chút nơi đây lập tức dọa một đám yêu thú cấp thấp không dám động đậy. Cảm nhận được điều này hắn liền yên tâm, xem ra nơi đây không có sự tồn tại của yêu thú cấp cao/
Nam Phương Trường Sinh nhảy ra khỏi ngực của Nhất Vô Niệm hoàn mỹ đáp xuống một tảng đá đen bự chà bá, thân hình cũng trở về trạng thái ban đầu. Nó dùng ánh mắt mong chờ nhìn về Nhất Vô Niệm, giống như Nhất Vô Niệm không giao ra đồ vật liền không xong với nó. Khẽ lắc đầu, Nhất Vô Niệm cũng không có để Nam Phương Trường Sinh nóng lòng thêm giây phút nào nữa.
Trong ánh mắt của con rùa, từ trong nhẫn trữ vật của Nhất Vô Niệm bay ra một thanh trường cung màu xanh lam. Trên thân trường cung tỏa ra một luồng sương vụ màu xanh, điều này lập tức càng khiến nó trở nên tà dị. Bất quá tà dị thì cũng có đấy thế nhưng trong ánh mắt của Nhất Vô Niệm có chút nghi hoặc.
Cuối cùng hắn không nhịn được quay qua phía đối diện, lúc này, con rùa trừng hai mắt thật lớn nhìn về phía cây trường cung. Từ trong ánh mắt phản chiếu của nó, Nhất Vô Niệm cũng phát hiện tâm trạng của nó có chút mờ mịt, trong lòng thầm nghĩ, “Con rùa này không phải rất mong chờ cây trường cung này sao, thế nào bây giờ mặt đại đực ra vậy!”
Đối với biểu hiện của nó, nghi hoặc thì nghi hoặc thế nhưng hắn vẫn phải lên tiếng hỏi ra vấn đề khúc mắc trong lòng.
“Lão Quy, ngươi nói xem. Nếu như ta nhớ không lầm mà nói, vốn dĩ ban đầu nó có màu đỏ rực hoàn toàn là một món pháp bảo huyết cung.”
Lão Quy chính là chỉ Nam Phương Trường Sinh, trong ánh mắt trông đợi đáp án của Nhất Vô Niệm, nó cũng không quá xác định nói: “Chính xác là như thế nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy!”
Dừng lại một chút, nó tiếp tục nói: “Có thể lúc đó huyết khí đã đánh lừa thị giác của chúng ta.”
“Cũng chỉ có thể là như vậy!” Đối với sự việc này Nhất Vô Niệm cũng không nghĩ nhiều nữa, huyết cung hay lam cung đều như nhau cả. Đối với màu sắc như nào hắn cũng không phải rất để ý, cái cuối cùng vẫn là uy lực của món pháp bảo này ra sao. Có đáng được mong đợi hay không!
Nhất Vô Niệm bức một giọt tinh huyết từ ngón tay ra, sau đó khống chế nó rơi xuống cây lam cung kia. Lam cung lập tức hấp thu giọt tinh huyết kia không còn chút nào, sau đó bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh, đỏ lẫn lộn càng ngày càng sáng chói.
Ba ngày ba đêm, Nhất Vô Niệm vẫn chìm đắm vào việc tế luyện trường cung. Trên thân trường cung hiện ra vô số đạo quang mang màu đỏ và lam, hai loại quang mang quấn quanh vốn nồng nàn nay lại càng thêm ngưng thực, thân trường cung tỏa ra một chùm ánh sáng nhàn nhạt lại xen lẫn một chút hung uy, thỉnh thoảng lại lóe lên một vài tia chớp chớp.
Mỗi lúc như vậy, linh khí phụ cận đều nổi lên những đường vân như gợn nước, rung động không thôi.
Sắc mặt Nhất Vô Niệm ngưng trọng, hai tay liên tục đánh ra pháp quyết, từng đạo ánh sáng từ hai tay của hắn bắn ra hòa tan vào thanh trường cung. Cấm chế trên thân lam cung hiện ra một loạt những đường dây xích màu đỏ quấn quanh, gần như bao phủ toàn bộ trường cung. Đáy mắt của Nhất Vô Niệm có chút kinh ngạc, cấm chế của cây trường cung này có chút quỷ dị bất quá cũng dễ hiểu, thế giơi tu chân vốn dĩ đã vô cùng huyền diệu.
Thủ đoạn của tu chân giả cũng muôn màu, muôn vẻ.
Đối với đạo cấm chế được mô phỏng thông qua những sợi huyết xích Nhất Vô Niệm rất hứng thú, thủ đoạn càng yêu dị tất có ẩn giấu. Thời gian cứ như vậy, mãi tới ngày thứ năm một sợi huyết xích mới vỡ nát đứt gãy, cây trường cung đột nhiên tỏa ra quang mang màu xanh lam rực rỡ, phát ra những tiếng ong ong, bất thình lình uốn lượn trên không trung, bay múa xung quanh thân thể hắn.
Nhất Vô Niệm đưa một tay ra vẫy vẫy một cái, trường cung vốn đang vui vẻ bay múa tung tăng lập tức bay vụt về, rơi vào trong tay hắn, trên thân cung tản mát ra hào quang màu lam bất quá ẩn bên trong còn ẩn ẩn, hiện hiện một chút huyết quang.
“Phù! Mãi mới tế luyện xong. Lão Quy, thời gian trôi qua bao lâu rồi?”
Thở phào một hơi, sau đó Nhất Vô Niệm quay sang bên trái nơi đó đang có một con rùa màu xanh nằm trên đó, lúc này hai mắt của nó vẫn đang nhìn chằm chằm Nhất Vô Niệm. Nghe được hắn nói, nó lập tức phản ứng lại mở miệng đáp: “Không bao lâu, mới chỉ năm ngày mà thôi!”
“Cái gì, năm ngày!” Nghe được lời của con rùa nói ra, hắn không nhịn được mà trừng hai mắt hô to.
Nó cũng hiểu được tại sao Nhất Vô Niệm kinh ngạc, bất quá nó cũng không dám nhúng tay vào trong khi Nhất Vô Niệm còn đang tế luyện. Một khi như vậy không phải là giúp hắn mà là đang hại hắn, khiến cho hắn chết sớm hơn mà thôi. Nó cũng bất đắc dĩ giải thích: “Ngươi cũng biết khi đang tế luyện pháp bảo cơ bản không thể để người ngoài nhúng tay vào, hơn nữa ta cũng không ngờ món pháp bảo này lại quỷ dị như vậy. Nhìn qua đẳng cấp cũng không cao, thế quái nào lại tốn thời gian như vậy.”
Nhìn cây trường cung trong tay, vẻ mặt của Nhất Vô Niệm cũng không nói nên lời. Nói thế nào đây, cây trường cung này mang tới cho hắn một loại cảm giác rất thần bí, quỷ dị và khó lường. Nhất là cấm chế huyết xích kia, nếu như hắn nhớ không nhầm mà nói.
Hắn mới chỉ phá vỡ được một sợi huyết xích!
Mà cấm chế của cây trường cung này lại được quấn quanh, bao phủ bởi gần một trăm đạo huyết xích.
Bí ẩn!
Nếu bình thường hắn sẽ không buồn nghĩ tới đâu thế nhưng ai bảo hắn có hệ thống, hệ thống mặc dù không có nhiều chức năng nhưng pháp bảo hắn đã tế luyện thì có thể thẩm định được. Bởi vậy, hiện tại trước mặt của hắn xuất hiện một màn giao diện màu xanh quen thuộc bất quá sự tồn tại của hệ thống chỉ có một mình hắn nhìn thấy, dù là con rùa đứng ở sát bên cũng không thể cảm nhận được.
【Ma Hư Vật Chứa: tiến độ 7%】
【Cảnh giới: Kim Đan tầng 7】
Lướt qua một vài mục, cuối cùng Nhất Vô Niệm vào mục pháp bảo, rất nhanh hắn liền thấy được đánh giá của hệ thống về cây trường cung kia.
【Lam Huyết Tàn Cung: Đẳng cấp Hư Khí trung phẩm. Đây là một món pháp bảo thời thượng cổ, đã từng làm mưa làm gió dưới thời đại của Dạ Đế. Thu thập đủ chín mũi tên liền có thể nắm giữ đại sát khí, nhất tiễn xuyên đại địa, cửu tiễn phá thương khung!】
“Nhất tiễn xuyên đại địa, cửu tiễn phá thương khung!”
Nhất Vô Niệm lẩm bẩm, trong lòng không nhịn được mà có chút sùng bái vị Dạ Đế kia. Không biết người đó nắm giữ thực lực cường đại cỡ nào mới có thể nói ra được câu này, bất quá cây trường cung này… nên gọi là Lam Huyết Tàn Cung mới đúng. Có lẽ nó đã bị chôn vùi nơi kia vô số năm tháng, hiện tại nó chỉ là một món tàn bảo.
Dùng ngón tay sờ nhẹ lên thân cung, một cảm giác hừng hực mãnh liệt từ thân cung truyền vào thân thể hắn. Dường như chính bản thân cây cung này cũng không chấp nhận hiện tại, nó không ngừng truyền tới những sóng âm rung động. Những chuyện này không ai cảm nhận được cả, chỉ có người sở hữu nó, cũng chính là Nhất Vô Niệm mới cảm nhận được rõ ràng.
“Hình như mình rất có duyên với mấy món tàn bảo thời niên cổ thì phải!” Nhất Vô Niệm đưa một tay lên vuốt vuốt sống mũi nhẹ giọng than.
Trên hư không, Nhất Vô Niệm đang ngự kiếm mà đứng, trong tay còn cầm địa đồ.
Trải qua một trận chiến kia trong lòng hắn có một chút vui mừng, dù sao cũng là lần đầu giao chiến với thiên kiêu thắng lợi cũng khiến cho hắn có chút vui mừng. Bất quá cũng chỉ là niềm vui thoáng qua mà thôi, ai cũng biết Bắc Vực rộng lớn như vậy kỳ tài, thiên kiêu đông như kiến. Sự kiện trước đó chẳng qua là hắn có một chút hứng thú, về phần sau đó quả thật hắn cảm thấy không có gì to tát cả.
Đại lộ tu chân của hắn không phải đi con đường chiến ý, gặp là chiến.
Đối với việc Vương Phàm bỏ chạy trong lòng Nhất Vô Niệm không có bao nhiêu để ý, hay ngạc nhiên cả. Đánh không lại thì chạy, đây là lẽ thường tình chẳng có lẽ lại ở lại liều mạng. Vương Phàm đi con đường chiến ý, đối phương có thể sẽ quan tâm tới việc này hoặc chính là khúc mắc trong lòng.
Giống như bản thân đã quá tự tin vào bản thân mình sau đó bị một người cùng thế hệ hành ra bã, hiển nhiên bất cứ ai gặp phải điều này sẽ không cam lòng.
Ngoại trừ Nhất Vô Niệm!
“So với dự kiến còn đi chậm hơn!”
Thở dài, Nhất Vô Niệm bất đắc dĩ nghĩ.
Mấy ngày qua liên tục giao đấu với tu sĩ cho đến yêu thú khiến cho lộ trình của hắn bị xáo trộn không ít, đối với việc này hắn vô cùng để ý.
“Nhất tiểu tử, ngươi mau cầm cây trường cung ra cho Sinh ca nhìn ngó, để lâu làm ta thật khó chịu.” Nam Phương Trường Sinh từ bên trong ngực của Nhất Vô Niệm thò ra nói chuyện.
Bị Nam Phương Trường Sinh nhắc tới nhất thời khiến cho hắn nhớ ra một chuyện, quả thật món đồ vật kia đoạt được hắn liền chưa động tới. Nhớ tới đẳng cấp của cây trường cung Nhất Vô Niệm hơi ngó nghiêng một chút, tiếp đó ngự kiếm hóa thành quang mang tiến về một phía.
Tại một khu vách đá treo leo, nơi đây cũng phải cao cỡ gần một nghìn mét.
Độ cao này cơ bản đã là cực hạn của phàm nhân, bất quá đối với đám tu chân giả như Nhất Vô Niệm thì không có bao nhiêu ý nghĩa. Hắn rất nhanh đáp xuống mặt vách đá, thần thức quét qua một chút nơi đây lập tức dọa một đám yêu thú cấp thấp không dám động đậy. Cảm nhận được điều này hắn liền yên tâm, xem ra nơi đây không có sự tồn tại của yêu thú cấp cao/
Nam Phương Trường Sinh nhảy ra khỏi ngực của Nhất Vô Niệm hoàn mỹ đáp xuống một tảng đá đen bự chà bá, thân hình cũng trở về trạng thái ban đầu. Nó dùng ánh mắt mong chờ nhìn về Nhất Vô Niệm, giống như Nhất Vô Niệm không giao ra đồ vật liền không xong với nó. Khẽ lắc đầu, Nhất Vô Niệm cũng không có để Nam Phương Trường Sinh nóng lòng thêm giây phút nào nữa.
Trong ánh mắt của con rùa, từ trong nhẫn trữ vật của Nhất Vô Niệm bay ra một thanh trường cung màu xanh lam. Trên thân trường cung tỏa ra một luồng sương vụ màu xanh, điều này lập tức càng khiến nó trở nên tà dị. Bất quá tà dị thì cũng có đấy thế nhưng trong ánh mắt của Nhất Vô Niệm có chút nghi hoặc.
Cuối cùng hắn không nhịn được quay qua phía đối diện, lúc này, con rùa trừng hai mắt thật lớn nhìn về phía cây trường cung. Từ trong ánh mắt phản chiếu của nó, Nhất Vô Niệm cũng phát hiện tâm trạng của nó có chút mờ mịt, trong lòng thầm nghĩ, “Con rùa này không phải rất mong chờ cây trường cung này sao, thế nào bây giờ mặt đại đực ra vậy!”
Đối với biểu hiện của nó, nghi hoặc thì nghi hoặc thế nhưng hắn vẫn phải lên tiếng hỏi ra vấn đề khúc mắc trong lòng.
“Lão Quy, ngươi nói xem. Nếu như ta nhớ không lầm mà nói, vốn dĩ ban đầu nó có màu đỏ rực hoàn toàn là một món pháp bảo huyết cung.”
Lão Quy chính là chỉ Nam Phương Trường Sinh, trong ánh mắt trông đợi đáp án của Nhất Vô Niệm, nó cũng không quá xác định nói: “Chính xác là như thế nhưng hiện tại xem ra không phải như vậy!”
Dừng lại một chút, nó tiếp tục nói: “Có thể lúc đó huyết khí đã đánh lừa thị giác của chúng ta.”
“Cũng chỉ có thể là như vậy!” Đối với sự việc này Nhất Vô Niệm cũng không nghĩ nhiều nữa, huyết cung hay lam cung đều như nhau cả. Đối với màu sắc như nào hắn cũng không phải rất để ý, cái cuối cùng vẫn là uy lực của món pháp bảo này ra sao. Có đáng được mong đợi hay không!
Nhất Vô Niệm bức một giọt tinh huyết từ ngón tay ra, sau đó khống chế nó rơi xuống cây lam cung kia. Lam cung lập tức hấp thu giọt tinh huyết kia không còn chút nào, sau đó bắt đầu tỏa ra ánh sáng màu xanh, đỏ lẫn lộn càng ngày càng sáng chói.
Ba ngày ba đêm, Nhất Vô Niệm vẫn chìm đắm vào việc tế luyện trường cung. Trên thân trường cung hiện ra vô số đạo quang mang màu đỏ và lam, hai loại quang mang quấn quanh vốn nồng nàn nay lại càng thêm ngưng thực, thân trường cung tỏa ra một chùm ánh sáng nhàn nhạt lại xen lẫn một chút hung uy, thỉnh thoảng lại lóe lên một vài tia chớp chớp.
Mỗi lúc như vậy, linh khí phụ cận đều nổi lên những đường vân như gợn nước, rung động không thôi.
Sắc mặt Nhất Vô Niệm ngưng trọng, hai tay liên tục đánh ra pháp quyết, từng đạo ánh sáng từ hai tay của hắn bắn ra hòa tan vào thanh trường cung. Cấm chế trên thân lam cung hiện ra một loạt những đường dây xích màu đỏ quấn quanh, gần như bao phủ toàn bộ trường cung. Đáy mắt của Nhất Vô Niệm có chút kinh ngạc, cấm chế của cây trường cung này có chút quỷ dị bất quá cũng dễ hiểu, thế giơi tu chân vốn dĩ đã vô cùng huyền diệu.
Thủ đoạn của tu chân giả cũng muôn màu, muôn vẻ.
Đối với đạo cấm chế được mô phỏng thông qua những sợi huyết xích Nhất Vô Niệm rất hứng thú, thủ đoạn càng yêu dị tất có ẩn giấu. Thời gian cứ như vậy, mãi tới ngày thứ năm một sợi huyết xích mới vỡ nát đứt gãy, cây trường cung đột nhiên tỏa ra quang mang màu xanh lam rực rỡ, phát ra những tiếng ong ong, bất thình lình uốn lượn trên không trung, bay múa xung quanh thân thể hắn.
Nhất Vô Niệm đưa một tay ra vẫy vẫy một cái, trường cung vốn đang vui vẻ bay múa tung tăng lập tức bay vụt về, rơi vào trong tay hắn, trên thân cung tản mát ra hào quang màu lam bất quá ẩn bên trong còn ẩn ẩn, hiện hiện một chút huyết quang.
“Phù! Mãi mới tế luyện xong. Lão Quy, thời gian trôi qua bao lâu rồi?”
Thở phào một hơi, sau đó Nhất Vô Niệm quay sang bên trái nơi đó đang có một con rùa màu xanh nằm trên đó, lúc này hai mắt của nó vẫn đang nhìn chằm chằm Nhất Vô Niệm. Nghe được hắn nói, nó lập tức phản ứng lại mở miệng đáp: “Không bao lâu, mới chỉ năm ngày mà thôi!”
“Cái gì, năm ngày!” Nghe được lời của con rùa nói ra, hắn không nhịn được mà trừng hai mắt hô to.
Nó cũng hiểu được tại sao Nhất Vô Niệm kinh ngạc, bất quá nó cũng không dám nhúng tay vào trong khi Nhất Vô Niệm còn đang tế luyện. Một khi như vậy không phải là giúp hắn mà là đang hại hắn, khiến cho hắn chết sớm hơn mà thôi. Nó cũng bất đắc dĩ giải thích: “Ngươi cũng biết khi đang tế luyện pháp bảo cơ bản không thể để người ngoài nhúng tay vào, hơn nữa ta cũng không ngờ món pháp bảo này lại quỷ dị như vậy. Nhìn qua đẳng cấp cũng không cao, thế quái nào lại tốn thời gian như vậy.”
Nhìn cây trường cung trong tay, vẻ mặt của Nhất Vô Niệm cũng không nói nên lời. Nói thế nào đây, cây trường cung này mang tới cho hắn một loại cảm giác rất thần bí, quỷ dị và khó lường. Nhất là cấm chế huyết xích kia, nếu như hắn nhớ không nhầm mà nói.
Hắn mới chỉ phá vỡ được một sợi huyết xích!
Mà cấm chế của cây trường cung này lại được quấn quanh, bao phủ bởi gần một trăm đạo huyết xích.
Bí ẩn!
Nếu bình thường hắn sẽ không buồn nghĩ tới đâu thế nhưng ai bảo hắn có hệ thống, hệ thống mặc dù không có nhiều chức năng nhưng pháp bảo hắn đã tế luyện thì có thể thẩm định được. Bởi vậy, hiện tại trước mặt của hắn xuất hiện một màn giao diện màu xanh quen thuộc bất quá sự tồn tại của hệ thống chỉ có một mình hắn nhìn thấy, dù là con rùa đứng ở sát bên cũng không thể cảm nhận được.
【Ma Hư Vật Chứa: tiến độ 7%】
【Cảnh giới: Kim Đan tầng 7】
Lướt qua một vài mục, cuối cùng Nhất Vô Niệm vào mục pháp bảo, rất nhanh hắn liền thấy được đánh giá của hệ thống về cây trường cung kia.
【Lam Huyết Tàn Cung: Đẳng cấp Hư Khí trung phẩm. Đây là một món pháp bảo thời thượng cổ, đã từng làm mưa làm gió dưới thời đại của Dạ Đế. Thu thập đủ chín mũi tên liền có thể nắm giữ đại sát khí, nhất tiễn xuyên đại địa, cửu tiễn phá thương khung!】
“Nhất tiễn xuyên đại địa, cửu tiễn phá thương khung!”
Nhất Vô Niệm lẩm bẩm, trong lòng không nhịn được mà có chút sùng bái vị Dạ Đế kia. Không biết người đó nắm giữ thực lực cường đại cỡ nào mới có thể nói ra được câu này, bất quá cây trường cung này… nên gọi là Lam Huyết Tàn Cung mới đúng. Có lẽ nó đã bị chôn vùi nơi kia vô số năm tháng, hiện tại nó chỉ là một món tàn bảo.
Dùng ngón tay sờ nhẹ lên thân cung, một cảm giác hừng hực mãnh liệt từ thân cung truyền vào thân thể hắn. Dường như chính bản thân cây cung này cũng không chấp nhận hiện tại, nó không ngừng truyền tới những sóng âm rung động. Những chuyện này không ai cảm nhận được cả, chỉ có người sở hữu nó, cũng chính là Nhất Vô Niệm mới cảm nhận được rõ ràng.
“Hình như mình rất có duyên với mấy món tàn bảo thời niên cổ thì phải!” Nhất Vô Niệm đưa một tay lên vuốt vuốt sống mũi nhẹ giọng than.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.