Ba Năm Sau Khi Tái Sinh, Tôi Phát Hiện Mình Đã Xuyên Qua Một Cuốn Sách
Chương 44:
Luyến Trúc Tiểu Yêu
06/11/2024
Thấy em gái vẫn bình thản, Lâm thất ca hài lòng gật đầu.
Anh lấy từ trong túi ra vật đính ước mà nhà họ Kỷ đã trả lại.
“Mẹ, mẹ xem thứ này có phải là đồ của mình không?”
Nếu là trước đây, có thể anh đã không nghi ngờ như vậy, nhưng hôm nay thì khác.
Với nhân phẩm của nhà họ Kỷ, tốt nhất vẫn nên kiểm tra lại cho chắc.
Bà cụ nhà họ Lâm nhận lấy vật đính ước, mở ra xem.
An Nhiên liếc nhìn, không ngờ lại là một chiếc đầu heo nhỏ xíu.
Cô suýt chút nữa không nhịn được bật cười.
【Đinh, phát hiện nguồn năng lượng, có muốn hấp thu không?】 Gì đây? An Nhiên vừa định cầm đầu heo lên xem, thì âm thanh lạ đột ngột vang lên trong đầu làm cô giật bắn, tay run rẩy suýt làm rơi cái hộp.
Thấy mọi người nhìn mình, cô đỏ mặt cúi đầu, ngượng ngùng, rồi nhìn kỹ chiếc đầu heo màu sắc kỳ lạ trên giường đất.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô buột miệng nói: “Con… con lần đầu tiên thấy có người dùng đầu heo làm tín vật đính hôn đấy ạ.”
Lời vừa thốt ra, trong phòng ai cũng cố nén cười.
Bà cụ Lâm lườm cô con gái một cái rồi không vui nhặt đầu heo bỏ lại vào túi.
“Con thì biết gì chứ, đây là bảo bối đấy! Nếu không phải là cha con trước khi mất cứ dặn đi dặn lại, ta cũng chẳng nỡ mang ra.
Đừng nói là vòng tay của nhà họ Kỷ, cho mười tám cái ta cũng không đổi.”
Mấy cô con dâu nhà họ Lâm cũng lần đầu thấy có người dùng đầu heo làm tín vật hôn ước, đều cười thầm.
Diêu Xuân Hoa, nhận ra trước đó mình đã nói sai, thấy đây là cơ hội liền tỏ ra biết điều, nói: “Mẹ, vật này có gì đặc biệt thế? Mẹ kể cho chúng con nghe với.”
【Ký chủ, nhanh lên, chiếc đầu heo đó có năng lượng, hấp thu nó là tôi có thể khởi động lại rồi.】 Âm thanh hối thúc lại vang lên trong đầu An Nhiên.
Lần này cô đã có chuẩn bị, không để mình bị mất bình tĩnh.
Tuy nhiên, cô quyết định không để ý đến nó.
Câu chuyện của mẹ cô có khi còn thú vị hơn nhiều; cô sẽ nghe hết chuyện rồi mới tính đến chuyện đáp lời nó sau.
Nhờ đọc nhiều tiểu thuyết trên mạng, cô chẳng những không hoảng mà còn cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng “điều phải đến đã đến”.
Trong đầu chỉ vang lên hai câu, nhưng cô đã nắm được từ khóa “ký chủ”
và đoán đây có lẽ là một loại hệ thống giống trong truyện.
Mặc kệ giọng nói hối thúc, An Nhiên chải tóc gọn gàng, rồi đứng dậy ngồi sát lên giường đất, gần mẹ hơn.
Thấy con gái cũng có vẻ hứng thú, bà cụ Lâm ho vài tiếng rồi lại lấy chiếc đầu heo ra từ trong túi.
Bà cụ Lâm vuốt ve chiếc đầu heo, nói: “Nói về cái đầu heo này, phải nhắc đến chuyện từ thời ông ngoại các con.”
Bà cụ Lâm, hồi còn ở nhà mẹ đẻ, mang họ Tiền.
Nhà Tiền đã nhiều đời làm nghề mổ heo, đến đời cha bà thì đất nước gặp phải nhiều biến động.
Ông cụ Tiền hằng năm làm nghề mổ heo, sức vóc phi thường, lại còn truyền được bí kíp “đao mổ heo”
với kỹ thuật nhanh như gió.
Vì thế, mặc dù thời cuộc loạn lạc, gia đình nhà Tiền vẫn đứng vững.
Sau đó, quân cách mạng kéo đến vùng đó, ông Tiền tuy không đi lính nhưng rất kính phục họ, biết rằng họ thiếu thốn cả lương thực lẫn y phục, liền đem hết lương thực và tiền bạc trong nhà ra giúp đỡ.
Anh lấy từ trong túi ra vật đính ước mà nhà họ Kỷ đã trả lại.
“Mẹ, mẹ xem thứ này có phải là đồ của mình không?”
Nếu là trước đây, có thể anh đã không nghi ngờ như vậy, nhưng hôm nay thì khác.
Với nhân phẩm của nhà họ Kỷ, tốt nhất vẫn nên kiểm tra lại cho chắc.
Bà cụ nhà họ Lâm nhận lấy vật đính ước, mở ra xem.
An Nhiên liếc nhìn, không ngờ lại là một chiếc đầu heo nhỏ xíu.
Cô suýt chút nữa không nhịn được bật cười.
【Đinh, phát hiện nguồn năng lượng, có muốn hấp thu không?】 Gì đây? An Nhiên vừa định cầm đầu heo lên xem, thì âm thanh lạ đột ngột vang lên trong đầu làm cô giật bắn, tay run rẩy suýt làm rơi cái hộp.
Thấy mọi người nhìn mình, cô đỏ mặt cúi đầu, ngượng ngùng, rồi nhìn kỹ chiếc đầu heo màu sắc kỳ lạ trên giường đất.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, cô buột miệng nói: “Con… con lần đầu tiên thấy có người dùng đầu heo làm tín vật đính hôn đấy ạ.”
Lời vừa thốt ra, trong phòng ai cũng cố nén cười.
Bà cụ Lâm lườm cô con gái một cái rồi không vui nhặt đầu heo bỏ lại vào túi.
“Con thì biết gì chứ, đây là bảo bối đấy! Nếu không phải là cha con trước khi mất cứ dặn đi dặn lại, ta cũng chẳng nỡ mang ra.
Đừng nói là vòng tay của nhà họ Kỷ, cho mười tám cái ta cũng không đổi.”
Mấy cô con dâu nhà họ Lâm cũng lần đầu thấy có người dùng đầu heo làm tín vật hôn ước, đều cười thầm.
Diêu Xuân Hoa, nhận ra trước đó mình đã nói sai, thấy đây là cơ hội liền tỏ ra biết điều, nói: “Mẹ, vật này có gì đặc biệt thế? Mẹ kể cho chúng con nghe với.”
【Ký chủ, nhanh lên, chiếc đầu heo đó có năng lượng, hấp thu nó là tôi có thể khởi động lại rồi.】 Âm thanh hối thúc lại vang lên trong đầu An Nhiên.
Lần này cô đã có chuẩn bị, không để mình bị mất bình tĩnh.
Tuy nhiên, cô quyết định không để ý đến nó.
Câu chuyện của mẹ cô có khi còn thú vị hơn nhiều; cô sẽ nghe hết chuyện rồi mới tính đến chuyện đáp lời nó sau.
Nhờ đọc nhiều tiểu thuyết trên mạng, cô chẳng những không hoảng mà còn cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng “điều phải đến đã đến”.
Trong đầu chỉ vang lên hai câu, nhưng cô đã nắm được từ khóa “ký chủ”
và đoán đây có lẽ là một loại hệ thống giống trong truyện.
Mặc kệ giọng nói hối thúc, An Nhiên chải tóc gọn gàng, rồi đứng dậy ngồi sát lên giường đất, gần mẹ hơn.
Thấy con gái cũng có vẻ hứng thú, bà cụ Lâm ho vài tiếng rồi lại lấy chiếc đầu heo ra từ trong túi.
Bà cụ Lâm vuốt ve chiếc đầu heo, nói: “Nói về cái đầu heo này, phải nhắc đến chuyện từ thời ông ngoại các con.”
Bà cụ Lâm, hồi còn ở nhà mẹ đẻ, mang họ Tiền.
Nhà Tiền đã nhiều đời làm nghề mổ heo, đến đời cha bà thì đất nước gặp phải nhiều biến động.
Ông cụ Tiền hằng năm làm nghề mổ heo, sức vóc phi thường, lại còn truyền được bí kíp “đao mổ heo”
với kỹ thuật nhanh như gió.
Vì thế, mặc dù thời cuộc loạn lạc, gia đình nhà Tiền vẫn đứng vững.
Sau đó, quân cách mạng kéo đến vùng đó, ông Tiền tuy không đi lính nhưng rất kính phục họ, biết rằng họ thiếu thốn cả lương thực lẫn y phục, liền đem hết lương thực và tiền bạc trong nhà ra giúp đỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.