Chương 69: Ba năm sau
Mộ Quân Niên
16/07/2024
Đến Hán Trung mua ngựa
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Ba năm sau.
Hán Trung.
Ngày mười lăm hàng tháng, bên ngoài Tử Ngọ Quan nằm ở vùng biên giới Đại Sở và Tây Hạ thường tổ chức họp chợ chung, mười năm trước Đại Sở giao chiến với Tây Hạ nên khu chợ này bị tạm ngừng một thời gian, cho đến khoảng năm năm trước mới khôi phục lại hoạt động buôn bán bình thường.
Mấy năm nay Tây Hạ cũng rất khó khăn, một là hạn hán kéo dài khiến cuộc sống của người dân trở nên vất vả, hai là bị các bộ lạc Tây Nhung quấy nhiễu, chìm trong chiến loạn liên miên.
Vì phải nhận quá nhiều đả kích nên nước Tây Hạ cũng không còn cường thịnh như trước, nhằm giảm bớt gánh nặng về lương thực trong nước, vua Tây Hạ buộc phải chấp nhận cúi đầu trước Đại Sở.
Cuối cùng để bày tỏ lòng thành, vua Tây Hạ quyết định trả lại ba thành trì ở U Châu mà năm đó chiếm được, còn Đại Sở thì tặng cho vua Tây Hạ mấy chục vạn tạ lương thực kèm theo vô số bò dê, đồng thời cho phép mở lại khu chợ chung, bá tánh của hai nước tiếp tục được qua lại.
Cho dù khá vất vả trong quá trình thu gom lương thực chuộc lại U Châu nhưng đối với Đại Sở mà nói, mở lại khu chợ chung chỉ có lợi chứ không có hại, lượng thuế thu được trong một năm có khi còn ngang với của cả một châu.
Trời mới tảng sáng, ở khu chợ chung ngoài Tử Ngọ Quan đã xuất hiện dòng người đông đúc xô đẩy nhau, heo ngựa bò dê lương thực vải vóc đồ gốm đá ngọc cái gì cũng có.
Khu chợ này không có ngạch cửa, bá tánh muốn bán cái gì chỉ cần đến chỗ quản lý chợ đăng ký.
Đầu tiên là nộp thuế theo quy định của mặt hàng mà mình muốn bày bán, sau đó cầm lệnh bài tìm một bãi đất trống phù hợp dựng lều trại lên là có thể bắt đầu buôn bán, kiếm được bao nhiêu tiền phải dựa vào bản lĩnh của từng cá nhân.
Giữa dòng người chen chúc có hai nam tử ngoại hình xuất chúng cực kỳ nổi bật, một người tướng mạo anh tuấn uy vũ, vững chãi như một cây thông mọc trên mỏm đá, một người phong thái nho nhã thản nhiên như suối trong thanh lãnh, độc nhất vô nhị.
Bảy hộ vệ vừa cao vừa to đi xung quanh hai người, cả đoàn từ từ di chuyển sâu hơn vào trong chợ.
“Ta nghe nói họp chợ lần này có một mẻ ngựa Yến chất lượng cực phẩm, còn có cả một số lượng nô lệ đông đảo, ta đi một mình dễ bị hố lắm nên phải dẫn đệ theo.”
Tháng trước Lưu Trạm cũng mới mua hơn một trăm con ngựa Yến nên tự biết mình đuối lý, dọc đường đi vô cùng ân cần, hết quạt gió đến bưng nước che nắng, hầu hạ cực kỳ chu đáo.
Tống Phượng Lâm nhìn thẳng đằng trước, không hứng thú gì với hàng hóa bày bán hai bên, cộng thêm mùi cơ thể của người hồ* khá nặng nên y không muốn ở lại quá lâu trong khu này.
(*người hồ: từ dùng để chỉ chung các dân tộc ở phương bắc hoặc tây vực mà không phải là người trung nguyên)
Năm trước khu chợ chung vừa mở, cửa hàng Lưu Ký hay tin nhanh chóng tìm chỗ dừng chân trong chợ, y và Lưu Trạm cũng từng tới đây một lần, đích thân đốc thúc việc buôn bán.
Bây giờ cửa hàng Lưu Ký đã khá nổi danh trong chợ, cũng có chưởng quầy thường trú ở đây trông coi, năng lực của người này rất cao nên Tống Phượng Lâm không cần phải quá để tâm đến nữa.
Trên đường đi Lưu Trạm khen ngựa Yến không dứt miệng, thao thao bất tuyệt nói ngựa Yến tốt thế nào, lần này nghe đồn có khoảng ba trăm con. Lưu Trạm ôm mộng suốt bao lâu, năn nỉ mãi mới thuyết phục được thần tài nhà mình đồng ý đi một chuyến.
Trong ba năm vừa rồi Lưu Trạm cố gắng tập trung xây dựng đội kỵ binh, mua ngựa Yến chế tác trang bị nghiên cứu binh khí hao tốn chi phí cực lớn, hết thảy chi tiêu cầm cự dựa hết vào sản nghiệp kinh doanh của Tống Phượng Lâm.
Lưu Trạm biết mình phá của cỡ nào nên cũng ra sức hầu hạ Tống Phượng Lâm thật tỉ mỉ.
Tới bãi đất mua bán thú vật trong khu chợ chung, cuối cùng Lưu Trạm cũng nhìn thấy lô ngựa Yến kia.
Ngựa này đích thực là ngựa tốt, ở chợ Hán Trung có nhiều ngựa Yến vì người dân tộc Tiên Bi và binh Yến hay có xung đột nên cướp bóc được.
Mỗi lần có hàng toàn khoảng hơn trăm con, lại còn là loại tốt cực kỳ hiếm gặp. Mấy năm nay Lưu Trạm phái người canh chừng ở khu chợ chung, mua tổng cộng được khoảng gần hai ngàn con ngựa Yến rồi.
Người bán ngựa Yến chủ yếu là người Tiên Bi, Tạ chưởng quầy khá am hiểu ngôn ngữ của người hồ nên thường tìm đến trò chuyện và thương lượng, sau cùng là chốt giá.
Người Tiên Bi không cần vàng bạc, chỉ cần lương thực và vải vóc, đúng lúc cửa hàng Lưu Ký mới thu mua một lô vải vóc ở phương Nam, cộng thêm lương thực dự trữ trong kho đủ để đổi về ba trăm con ngựa.
Tống Phượng Lâm nghe xong giá cả lại lắc đầu, y vươn tay giơ một con số mà người Tiên Bi có thể hiểu: “Giảm ba phần mười.”
Sắc mặt đối phương lập tức thay đổi.
Tống Phượng Lâm vẫn vân đạm phong khinh như cũ, y nói với Tạ chưởng quầy: “Nói với ông ta, cả khu chợ này chỉ có mình chúng ta đủ khả năng mua một lần hết toàn bộ số ngựa đó, cũng chỉ có chúng ta dám mua ngựa của ông ta.”
Tuy Đại Sở không có quy định rõ ràng về việc cấm người dân giao dịch ngựa nhưng nếu số lượng nhiều vượt mốc chắc chắn sẽ bị phát hiện và bị quan phủ yêu cầu mua ít đi.
Tống Phượng Lâm không hề mạnh miệng, tận ba trăm con ngựa Yến, ngoại trừ Lưu Trạm thì còn ai đủ khả năng mang ra khỏi Hán Trung nữa?
Mỗi tội yêu cầu giảm hẳn ba phần như vậy liệu có bị người hồ trở mặt không chịu bán không?
Lại thấy đối phương tuy mất hứng nhưng cũng không từ chối ngay, gã xoay người đi vào một cái lán ở gần đó, lúc sau mới quay lại chốt giá.
Tạ chưởng quầy cung kính báo: “Tống tiên sinh, người đàn ông này nói có thể đồng ý bán với giá kia nhưng muốn đổi toàn bộ thành lương thực, không lấy vải vóc nữa, hơn nữa phải lập tức có ngay.”
“Được thôi.” Tống Phượng Lâm gật đầu.
Tạ chưởng quầy nhanh nhẹn thu xếp nốt, mua được với giá này thực sự là quá hời.
Giả sử chỉ mua mười mấy hai mươi con ngựa Yến, mức giá phải trả có khi còn cao gấp đôi, đối phương cũng biết nếu muốn bán một lần hết ba trăm con luôn sẽ hơi khó nên ngay từ đầu cũng đưa ra giá thấp hơn giá thị trường một chút rồi, sau đó không ngờ lại bị ép giảm xuống thêm ba phần nữa.
Nhưng bán xong sớm chút nào hay chút nấy, có thời gian quay về vùng sa mạc phía Bắc tranh cướp lượt khác với người Yến tốt hơn là cứ chôn chân ở chỗ này mất một hai tháng, tên thủ lĩnh của nhóm người Tiên Bi kia biết rõ điều đó nên dù bị bán giá hơi thấp nhưng vẫn chấp nhận.
Lưu Trạm mỉm cười ôm lấy bả vai của Tống Phượng Lâm, nhỏ giọng nói bên tai y: “Phu nhân, lòng ngưỡng mộ của vi phu giành cho phu nhân trước nay chưa từng thay đổi.”
Tống Phượng Lâm tức giận trừng mắt: “Lại nói lung tung rồi!”
Tâm trạng Lưu Trạm cực tốt, lập tức cùng Lý Phúc Điền đi kiểm tra lô ngựa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Tạ chưởng quầy bảo nhóm tiểu nhị vận chuyển lương thực tới.
Hai bên giáp mặt giao dịch trực tiếp với nhau, để tránh đêm dài lắm mộng, Lưu Trạm bảo Lý Phúc Điền mang ngựa rời khỏi Hán Trung trước.
Chừng đó con ngựa muốn mang từ Hán Trung về núi Tề Vân, nhanh nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng, Lý Phúc Điền không dám trì hoãn thêm, chọn mấy chục binh lính cùng mình dẫn ngựa về.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Lưu Trạm thả lỏng tinh thần đi dạo chợ cùng Tống Phượng Lâm.
“Tới cũng tới rồi, qua chỗ nô lệ xem luôn đi.” Lưu Trạm đề nghị.
Tạ chưởng quầy cũng nói: “Hôm nay tiểu nhân cũng chưa tới chỗ bãi nô lệ xem thử, mấy ngày trước nghe nói hôm nay sẽ có người Sở, tiểu nhân chuẩn bị hàng hóa để đổi xong xuôi hết rồi, chỉ chờ nhóm người đó đến nữa thôi.”
Biên cảnh Hán Trung chiến loạn hàng năm, người Tây Nhung, Tây Hạ, Tiên Bi thường bắt người Sở về làm nô lệ, trong mắt bọn họ nhóm nô lệ này không khác gì súc vật, trong nhà không còn đồ ăn để nuôi sẽ mang đi bán như hàng hóa.
Đoàn người Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm rời khỏi khu bán ngựa đi sang chỗ bãi đất bán nô lệ.
Từ xa đã nhìn thấy rất nhiều nô lệ ngồi xổm ở một góc bãi đất, quần áo tả tơi dơ bẩn bầy hầy, một đống người chen chúc trói cạnh nhau trông như một chuồng gia súc.
Tạ chưởng quầy hiển nhiên là khách quen của khu bán nô lệ, những người hồ kia vừa nhìn thấy Tạ chưởng quầy lập tức tiến đến nhiệt tình chào đón, nói gì đó mà Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm không thể nghe hiểu, đoán không nhầm thì chắc là đang chào hàng.
Sau đó có một người biết chút ít tiếng Trung Nguyên nói: “Ta đã mang số nô lệ mà lần trước hứa với ông đến rồi, có muốn xem luôn không?”
Từ khi cửa hàng Lưu Ký cố định thu mua người Sở trong khu chợ chung, nhóm nô lệ Trung Nguyên tức khắc trở thành miếng bánh ngọt trong mắt những thương nhân ngoại quốc, ngày trước bọn họ thường giết hoặc đánh cho tàn phế tùy theo tâm trạng của mình, bây giờ thì không dám làm thế nữa vì sợ bị rớt giá.
Đoàn người Lưu Trạm đi theo tên thương nhân ra ngoài lều trại, nhìn thấy khoảng mấy chục nô lệ đang bị trói cạnh nhau. Những người này gầy gò trơ xương, biểu cảm chết lặng, có cụ già tóc bạc trắng và cũng có cả trẻ con.
Thương nhân người hồ báo một con số với Tạ chưởng quầy, đắc ý nói: “Theo quy tắc cũ, nô lệ trên sáu mươi tuổi miễn phí, nhóm người Trung Nguyên lần này ta phải vất vả đi khắp vùng sa mạc mới thu mua được đấy, mấy tên thương nhân khác không đáng tin được bằng ta đâu.”
“Dám nói theo quy tắc cũ? Cái giá này của ngươi rõ ràng là cao hơn lần trước hai phần.” Tạ chưởng quầy bất mãn cau mày.
Mấy tên thương nhân này rất ưa giở thói lật lọng, bọn họ cảm thấy không thể giữ cố định một giá mãi được, tăng giá là điều hiển nhiên.
“Nhóm nô lệ lần này có rất nhiều trai tráng, chưa kể ta còn làm theo yêu cầu của ông, cho bọn họ ăn uống đầy đủ, nuôi dưỡng cẩn thận, ông xem, chẳng có ai bị thương hay đổ bệnh cả, ta cũng tốn nhiều công sức lắm.”
“Trước đấy ta và ngươi cam kết đã bao gồm cả những yêu cầu đó và giá đó.” Tạ chưởng quầy nói, “Bây giờ ngươi đòi hỏi thêm thì cũng đừng trách ta bội ước.”
Thương nhân nghe xong lập tức trở nên nóng nảy: “Nếu ông không mua thì đống nô lệ nhiều thế này ta biết phải xử lý thế nào?”
Nô lệ Trung Nguyên không có khả năng chịu khổ được như nô lệ người hồ hay người Côn Luân, luôn là mặt hàng khó bán ở thị trường nô lệ, từ lúc cửa hàng Lưu Ký bắt đầu thu mua nô lệ Trung Nguyên thì giá cả mới được đẩy lên.
Mấy năm nay giá bán cứ tăng rồi lại tăng, Tống Phượng Lâm cũng không thể bất chấp mọi giá thu mua nhóm người Sở này.
Tạ chưởng quầy quay sang nhìn sắc mặt của Tống Phượng Lâm, lập tức hiểu rõ, liền bảo lại với thương nhân người hồ: “Chỉ giá đấy thôi, hơn một xu cũng không được, nếu ngươi không bán thì ta đi.”
“Đừng đừng đừng.” Tên thương nhân vội vã giữ Tạ chưởng quầy lại, gã quả thực đang ôm trong lòng ít tâm tư, mỗi lần thương lượng Tạ chưởng quầy thường khá dễ tính nên muốn nhân cơ hội nâng giá, nếu Tạ chưởng quầy thực sự bỏ hàng không mua nữa thì gã lỗ to.
“Rồi rồi giá này giá này.”
Cuối cùng, có bảy mươi tám nô lệ Trung Nguyên được mang về cửa hàng Lưu Ký.
Đằng sau cửa hàng Lưu Ký có một bãi đất trống, những người Sở được cứu về thống nhất tập trung ở chỗ này, rửa ráy thay quần áo sạch sẽ trước rồi ăn cơm.
Trong sân có vài người phụ nữ đã quen với cảnh này rồi nên không hề bất ngờ, bọn họ lưu loát thuần thục bắt đầu thu xếp cho nhóm nô lệ.
“Tới đây tới đây, dưới giếng có nước, các ngươi mau múc nước lên tự rửa ráy sạch sẽ đi, rửa xong thì qua bên kia nhận quần áo, thay xong quần áo thì đi ăn cơm, đồ ăn đủ no cho tất cả, không cần phải chen lấn tranh cướp.”
“Ngày lành của các ngươi tới rồi đó, không còn gì phải sợ hãi nữa đâu, các đại nhân giải cứu các ngươi, mua các ngươi về làm nông dân, có ruộng có nhà còn được cấp cho hộ tịch mới, từ nay về sau cứ yên tâm mà sinh hoạt đi.”
“Nhớ rửa kỹ một chút, rửa vết bẩn trên mặt sạch vào.”
“Ăn no xong có thể đi sang chỗ dãy phòng kia nghỉ ngơi, các ngươi tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, không có hộ tịch thì chạy được tới đâu? Chạy rồi thì làm được gì?”
“Ngày mai cứ làm theo sự sắp xếp là được, sẽ có người mang các ngươi tới các địa phương, vấn đề hộ tịch và công ăn việc làm cũng sẽ được giải quyết, từ nay về sau bắt đầu làm lương dân.”
“Cái gì? Ta lừa ngươi? Ha ha, Vương đại nương ta làm ở đây ngót nghét hai năm rồi, đón đưa không biết bao nhiêu nhóm nô lệ giống như các ngươi, ta lừa ngươi để làm gì?”
“Trở về Đại Sở sợ sống khổ? Có khổ bằng làm nô lệ ở vùng sa mạc phía Bắc không? Nói nghe không có lý gì hết vậy hả?”
Nhóm nô lệ được các đại nương thu xếp cho đàng hoàng, kiên nhẫn giải thích rõ ràng, rửa ráy xong thay sang quần áo sạch sẽ, bọn họ cuối cùng cũng mang hình dáng của một con người, dần dần tin rằng mình quả thực đã được cứu sống.
Lúc này Tống Phượng Lâm đang xem sổ sách thu chi trong phòng, Lưu Trạm ngồi bên cạnh y uống trà.
Lương thực và dược liệu của núi Tề Vân khá được hoan nghênh trong khu chợ chung này, đặc biệt là gạo tinh. Giống lúa trồng trên núi Tề Vân khác với những giống lúa trồng dưới vùng đồng bằng, hạt to và dẻo hơn, khả năng chịu đựng điều kiện khắc nghiệt cũng tốt hơn.
Cửa hàng Lưu Ký độc quyền thu mua lương thực của sáu huyện Sầm Châu, mỗi năm chỉ cần mua vào bán ra đủ kiếm được mức lợi nhuận khá lớn nhờ chênh lệch giá.
Đương nhiên Tống Phượng Lâm thu mua lương thực của bá tánh theo giá cả thị trường, khác với mấy tên gian thương hay thích ép giá xuống.
Ngoại trừ lương thực thì cửa hàng Lưu Ký còn bán cả các loại vải vóc tơ lụa, lợi nhuận thu được cũng rất khả quan.
Vải vóc này phần lớn lấy từ cửa hiệu vải của gia tộc họ Lâm ở Tứ Dương, chất lượng thượng thừa nên rất được các thương nhân người hồ yêu thích, nhờ vậy mà những hiệu vải của gia tộc họ Lâm cũng ăn nên làm ra.
Tống Phượng Lâm khép sổ sách lại: “Không tồi, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi.”
Tạ chưởng quầy vội nói không dám không dám, bọn họ làm chưởng quầy đương nhiên cũng được chia một ít tiền lãi, cố gắng buôn bán cũng là vì chính bản thân mình.
Mọi việc xong xuôi, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm chuẩn bị khởi hành quay trở về núi Tề Vân.
Đúng lúc này mặt đất bỗng rung động, Lưu Trạm đứng bật dậy, sắc mặt trầm xuống. Là một binh lính từng trải qua không ít loại chiến trường thiên quân vạn mã, hắn biết ngay đây rõ ràng không phải động đất gì cả mà là có một số lượng ngựa cực đông đang ùn ùn kéo đến.
“Tướng quân! Người Tây Nhung tấn công khu chợ!” Thị vệ cuống quít chạy tới báo.
Tất cả người trong cửa hàng bị dọa sững sờ, người Tây Nhung tính cách tàn bạo, đi tới đâu đốt giết đánh cướp tới đấy, đến một con gia súc cũng không để sống.
“Đừng hoảng!” Lưu Trạm hô lên, “Lập tức tổ chức cho binh lính và trai tráng cố thủ trong cửa hàng, lấy rào chắn ngựa ra chặn cổng lớn, nhóm cung tiễn thủ vào chỗ sẵn sàng đợi lệnh!”
Bấy giờ người Tây Nhung đã bao vây kín khu chợ, bên trong loạn thành một nồi cháo.
Nếu lúc này bọn họ phá vòng vây xông ra thì sẽ bị tách khỏi dòng người, chi bằng cố thủ bên trong cửa hàng tùy cơ ứng biến. Khu chợ cách Tử Ngọ Quan không xa, quân phòng thủ ở quan ải hẳn là đã nhận được tin và đang chạy tới rồi.
Chi nhánh của cửa hàng Lưu Ký ở trong khu chợ chung này là một căn nhà gỗ hai tầng, xung quanh có dựng rào chắn tạo thành một khoảng sân độc lập, bảo vệ thường trú của cửa hàng có khoảng hơn năm mươi người, cộng thêm hơn sáu mươi thân vệ mà Lưu Trạm mang đến, tổng có khoảng hơn một trăm người, đủ để giằng co một trận.
“Đệ ở yên trên lầu hai đi.” Lưu Trạm đè bả vai Tống Phượng Lâm, nói y không cần phải nhúng tay vào.
Lưu Trạm nắm trường đao đi xuống dưới, ở ngoài đường đang có đầy người chạy nạn.
Đúng lúc này có mấy tên binh lính Tây Nhung cưỡi ngựa xông vào giữa đám người vung đao, vô tình chém giết quần chúng hỗn loạn trên đường, rất nhanh càng ngày càng nhiều binh Tây Nhung tiến vào con đường trước cổng cửa hàng Lưu Ký, thi thể la liệt đầy đất.
Đám binh lính Tây Nhung đánh vào từng cửa hàng rồi cướp của, chẳng mấy chốc bọn chúng cũng chú ý tới cửa hàng Lưu Ký.
Trên không trung mũi tên bay tán loạn, binh Tây Nhung bắt đầu tìm cách tông cửa, nhóm bảo vệ ở bên trong dùng mấy tấm chắn ra sức chặn lại.
Cung tiễn thủ trên lầu hai bắt đầu phản kích, binh Tây Nhung trúng tên lục tục ngã xuống. Bởi vì cửa hàng Lưu Ký tổ chức kháng cự nên càng chọc giận đám binh Tây Nhung, càng ngày càng có nhiều binh Tây Nhung bao vây tấn công cửa hàng Lưu Ký.
Khu chợ chung vùng biên cảnh này mới khôi phục hoạt động được khoảng hai năm, cửa hàng trong chợ chủ yếu là lán trại, chỉ có một số ít cửa hàng lớn mới xây nhà gỗ làm cứ điểm.
Rào chắn bốn phía của cửa hàng Lưu Ký toàn là những thanh gỗ giản dị, ngăn bọn trộm vặt còn được chứ trở thành chiến trường đánh nhau ngươi sống ta chết với kẻ địch thì không được, chẳng bao lâu sau đã có binh Tây Nhung đạp ra được một lỗ hổng trên rào chắn.
Đám binh lính Tây Nhung cho rằng vọt vào bên trong sẽ chỉ gặp phải vài mống người Sở tay trói gà không chặt nhưng bọn chúng đoán nhầm rồi, thân vệ của Lưu Trạm toàn là những binh lính có trình độ một chọi trăm, làn sóng binh Tây Nhung đầu tiên xông vào bị đâm chết tươi chỉ trong nháy mắt.
Hành động này càng chọc giận đám binh Tây Nhung là điều không thể nghi ngờ, chỉ thấy bọn chúng phẫn nộ hô hét gì đó, kéo nhau tụ tập hết về phía này.
Nhất thời, cửa hàng Lưu Ký trở thành chiến trường khốc liệt, nhóm nô lệ mới được cứu trốn hết vào trong kho, cuộn tròn bên nhau sợ hãi run bần bật.
Ba năm nay quân Yến mấy lần tìm cách tấn công lên Thông Thiên Quan, bất kể là công thành chính diện phục kích trên núi hay đánh du kích ở bình nguyên, chẳng phải lần đầu Lưu Trạm chiến đấu với sinh tử.
Luận mức độ tàn bạo binh Tây Nhung đương nhiên danh chấn thiên hạ, luận trang bị vũ khí binh Tây Nhung không bằng binh Yến, luận kiêu dũng thiện chiến binh Tây Nhung cũng không bằng binh Yến. Bọn họ đánh được với binh Yến thì đám binh Tây Nhung này tính là gì?
Lưu Trạm đích thân ra tay, máu tươi nhiễm đỏ lưỡi đao và quần áo của hắn. Mỗi khi có binh Tây Nhung muốn đánh lén sau lưng, trên lầu sẽ có mũi tên bắn chết kẻ đó ngay lập tức, nãy giờ Tống Phượng Lâm vẫn luôn canh chừng cẩn thận ở bên trong cửa sổ.
Đúng lúc này ở phương xa truyền đến tiếng thổi còi, là tín hiệu rút lui của binh Tây Nhung, sau đó có tiếng vó ngựa rầm rầm ở hướng Tử Ngọ Quan, là binh Sở đang chạy đến.
Thời gian binh Tây Nhung tập kích khu chợ chung trước sau không vượt quá một canh giờ nhưng toàn bộ khu chợ bị hủy hoại gần hết, thi thể la liệt khắp nơi giống hệt địa ngục.
Thân vệ kiểm tra hiện trường, trận chiến vừa rồi bọn họ giết được khoảng hơn hai trăm tên địch, thi thể cũng nằm kín khoảng sân của cửa hàng Lưu Ký.
Có tướng lĩnh binh Sở đi ngang qua lập tức bị cảnh tượng này làm cho chấn động, thấy nhóm Lưu Trạm không giống bá tánh bình thường, lập tức lệnh cho tiểu tướng tiến lên dò hỏi.
“Nhìn các ngươi không giống nhân sĩ Hán Trung, đến từ đâu thế? Đám binh Tây Nhung này do các ngươi giết à?” Tiểu tướng kia ngồi trên lưng ngựa hỏi.
Lưu Trạm không muốn làm to chuyện nên dùng ánh mắt ra hiệu cho đội trưởng đội thân vệ, vị đội trưởng kia hiểu ngay, bước lên đưa cho tiểu tướng xem ấn tín thiên hộ của mình.
“Bọn ta là binh lính dưới trướng tướng quân Tề Vân của Sầm Châu, lần này đến đây để mua ngựa, không ngờ gặp phải binh Tây Nhung tấn công, những thi thể ở đây đều là do bọn ta giết.”
“Thì ra là thế.” Tiểu tướng kia nhìn thấy ấn tín nên cũng không hỏi nữa, khách sáo thêm hai ba câu rồi dẫn người rời đi.
Tạ chưởng quầy cuống quít chạy xuống lầu, chắp tay thi lễ cúi người thật sâu với Lưu Trạm: “Thật may là có tướng quân ở đây, nếu không thì bọn tiểu nhân khó thoát khỏi kiếp nạn này.”
Lưu Trạm cắm đao vào vỏ, nói: “Tây Nhung tới được một lần chắc chắn sẽ có lần thứ hai, thuê thêm ít bảo vệ nữa đi, với cả nhớ gia cố cho hàng rào xung quanh, chỉ cần kiên trì đến lúc binh Sở tới là không còn gì đáng ngại nữa.”
“Tiểu nhân tuân lệnh.”
Kiếp nạn này, các tiểu thương trong chợ tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, chỉ có một số ít cửa hàng lớn thuê nhiều bảo vệ mới may mắn thoát chết.
Binh Tây Nhung đến và đi như một cơn gió, mục đích chính chỉ là cướp bóc mà thôi, khu chợ này buôn bán càng ngày càng náo nhiệt, đương nhiên sẽ trở thành miếng thịt mỡ dẫn đám sói tới tranh đoạt.
Nếu tướng lĩnh của Tử Ngọ Quan không nghĩ ra được biện pháp đối phó thì sớm muộn gì khu chợ này cũng bị giải tán.
[Hết chương 69]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Ba năm sau.
Hán Trung.
Ngày mười lăm hàng tháng, bên ngoài Tử Ngọ Quan nằm ở vùng biên giới Đại Sở và Tây Hạ thường tổ chức họp chợ chung, mười năm trước Đại Sở giao chiến với Tây Hạ nên khu chợ này bị tạm ngừng một thời gian, cho đến khoảng năm năm trước mới khôi phục lại hoạt động buôn bán bình thường.
Mấy năm nay Tây Hạ cũng rất khó khăn, một là hạn hán kéo dài khiến cuộc sống của người dân trở nên vất vả, hai là bị các bộ lạc Tây Nhung quấy nhiễu, chìm trong chiến loạn liên miên.
Vì phải nhận quá nhiều đả kích nên nước Tây Hạ cũng không còn cường thịnh như trước, nhằm giảm bớt gánh nặng về lương thực trong nước, vua Tây Hạ buộc phải chấp nhận cúi đầu trước Đại Sở.
Cuối cùng để bày tỏ lòng thành, vua Tây Hạ quyết định trả lại ba thành trì ở U Châu mà năm đó chiếm được, còn Đại Sở thì tặng cho vua Tây Hạ mấy chục vạn tạ lương thực kèm theo vô số bò dê, đồng thời cho phép mở lại khu chợ chung, bá tánh của hai nước tiếp tục được qua lại.
Cho dù khá vất vả trong quá trình thu gom lương thực chuộc lại U Châu nhưng đối với Đại Sở mà nói, mở lại khu chợ chung chỉ có lợi chứ không có hại, lượng thuế thu được trong một năm có khi còn ngang với của cả một châu.
Trời mới tảng sáng, ở khu chợ chung ngoài Tử Ngọ Quan đã xuất hiện dòng người đông đúc xô đẩy nhau, heo ngựa bò dê lương thực vải vóc đồ gốm đá ngọc cái gì cũng có.
Khu chợ này không có ngạch cửa, bá tánh muốn bán cái gì chỉ cần đến chỗ quản lý chợ đăng ký.
Đầu tiên là nộp thuế theo quy định của mặt hàng mà mình muốn bày bán, sau đó cầm lệnh bài tìm một bãi đất trống phù hợp dựng lều trại lên là có thể bắt đầu buôn bán, kiếm được bao nhiêu tiền phải dựa vào bản lĩnh của từng cá nhân.
Giữa dòng người chen chúc có hai nam tử ngoại hình xuất chúng cực kỳ nổi bật, một người tướng mạo anh tuấn uy vũ, vững chãi như một cây thông mọc trên mỏm đá, một người phong thái nho nhã thản nhiên như suối trong thanh lãnh, độc nhất vô nhị.
Bảy hộ vệ vừa cao vừa to đi xung quanh hai người, cả đoàn từ từ di chuyển sâu hơn vào trong chợ.
“Ta nghe nói họp chợ lần này có một mẻ ngựa Yến chất lượng cực phẩm, còn có cả một số lượng nô lệ đông đảo, ta đi một mình dễ bị hố lắm nên phải dẫn đệ theo.”
Tháng trước Lưu Trạm cũng mới mua hơn một trăm con ngựa Yến nên tự biết mình đuối lý, dọc đường đi vô cùng ân cần, hết quạt gió đến bưng nước che nắng, hầu hạ cực kỳ chu đáo.
Tống Phượng Lâm nhìn thẳng đằng trước, không hứng thú gì với hàng hóa bày bán hai bên, cộng thêm mùi cơ thể của người hồ* khá nặng nên y không muốn ở lại quá lâu trong khu này.
(*người hồ: từ dùng để chỉ chung các dân tộc ở phương bắc hoặc tây vực mà không phải là người trung nguyên)
Năm trước khu chợ chung vừa mở, cửa hàng Lưu Ký hay tin nhanh chóng tìm chỗ dừng chân trong chợ, y và Lưu Trạm cũng từng tới đây một lần, đích thân đốc thúc việc buôn bán.
Bây giờ cửa hàng Lưu Ký đã khá nổi danh trong chợ, cũng có chưởng quầy thường trú ở đây trông coi, năng lực của người này rất cao nên Tống Phượng Lâm không cần phải quá để tâm đến nữa.
Trên đường đi Lưu Trạm khen ngựa Yến không dứt miệng, thao thao bất tuyệt nói ngựa Yến tốt thế nào, lần này nghe đồn có khoảng ba trăm con. Lưu Trạm ôm mộng suốt bao lâu, năn nỉ mãi mới thuyết phục được thần tài nhà mình đồng ý đi một chuyến.
Trong ba năm vừa rồi Lưu Trạm cố gắng tập trung xây dựng đội kỵ binh, mua ngựa Yến chế tác trang bị nghiên cứu binh khí hao tốn chi phí cực lớn, hết thảy chi tiêu cầm cự dựa hết vào sản nghiệp kinh doanh của Tống Phượng Lâm.
Lưu Trạm biết mình phá của cỡ nào nên cũng ra sức hầu hạ Tống Phượng Lâm thật tỉ mỉ.
Tới bãi đất mua bán thú vật trong khu chợ chung, cuối cùng Lưu Trạm cũng nhìn thấy lô ngựa Yến kia.
Ngựa này đích thực là ngựa tốt, ở chợ Hán Trung có nhiều ngựa Yến vì người dân tộc Tiên Bi và binh Yến hay có xung đột nên cướp bóc được.
Mỗi lần có hàng toàn khoảng hơn trăm con, lại còn là loại tốt cực kỳ hiếm gặp. Mấy năm nay Lưu Trạm phái người canh chừng ở khu chợ chung, mua tổng cộng được khoảng gần hai ngàn con ngựa Yến rồi.
Người bán ngựa Yến chủ yếu là người Tiên Bi, Tạ chưởng quầy khá am hiểu ngôn ngữ của người hồ nên thường tìm đến trò chuyện và thương lượng, sau cùng là chốt giá.
Người Tiên Bi không cần vàng bạc, chỉ cần lương thực và vải vóc, đúng lúc cửa hàng Lưu Ký mới thu mua một lô vải vóc ở phương Nam, cộng thêm lương thực dự trữ trong kho đủ để đổi về ba trăm con ngựa.
Tống Phượng Lâm nghe xong giá cả lại lắc đầu, y vươn tay giơ một con số mà người Tiên Bi có thể hiểu: “Giảm ba phần mười.”
Sắc mặt đối phương lập tức thay đổi.
Tống Phượng Lâm vẫn vân đạm phong khinh như cũ, y nói với Tạ chưởng quầy: “Nói với ông ta, cả khu chợ này chỉ có mình chúng ta đủ khả năng mua một lần hết toàn bộ số ngựa đó, cũng chỉ có chúng ta dám mua ngựa của ông ta.”
Tuy Đại Sở không có quy định rõ ràng về việc cấm người dân giao dịch ngựa nhưng nếu số lượng nhiều vượt mốc chắc chắn sẽ bị phát hiện và bị quan phủ yêu cầu mua ít đi.
Tống Phượng Lâm không hề mạnh miệng, tận ba trăm con ngựa Yến, ngoại trừ Lưu Trạm thì còn ai đủ khả năng mang ra khỏi Hán Trung nữa?
Mỗi tội yêu cầu giảm hẳn ba phần như vậy liệu có bị người hồ trở mặt không chịu bán không?
Lại thấy đối phương tuy mất hứng nhưng cũng không từ chối ngay, gã xoay người đi vào một cái lán ở gần đó, lúc sau mới quay lại chốt giá.
Tạ chưởng quầy cung kính báo: “Tống tiên sinh, người đàn ông này nói có thể đồng ý bán với giá kia nhưng muốn đổi toàn bộ thành lương thực, không lấy vải vóc nữa, hơn nữa phải lập tức có ngay.”
“Được thôi.” Tống Phượng Lâm gật đầu.
Tạ chưởng quầy nhanh nhẹn thu xếp nốt, mua được với giá này thực sự là quá hời.
Giả sử chỉ mua mười mấy hai mươi con ngựa Yến, mức giá phải trả có khi còn cao gấp đôi, đối phương cũng biết nếu muốn bán một lần hết ba trăm con luôn sẽ hơi khó nên ngay từ đầu cũng đưa ra giá thấp hơn giá thị trường một chút rồi, sau đó không ngờ lại bị ép giảm xuống thêm ba phần nữa.
Nhưng bán xong sớm chút nào hay chút nấy, có thời gian quay về vùng sa mạc phía Bắc tranh cướp lượt khác với người Yến tốt hơn là cứ chôn chân ở chỗ này mất một hai tháng, tên thủ lĩnh của nhóm người Tiên Bi kia biết rõ điều đó nên dù bị bán giá hơi thấp nhưng vẫn chấp nhận.
Lưu Trạm mỉm cười ôm lấy bả vai của Tống Phượng Lâm, nhỏ giọng nói bên tai y: “Phu nhân, lòng ngưỡng mộ của vi phu giành cho phu nhân trước nay chưa từng thay đổi.”
Tống Phượng Lâm tức giận trừng mắt: “Lại nói lung tung rồi!”
Tâm trạng Lưu Trạm cực tốt, lập tức cùng Lý Phúc Điền đi kiểm tra lô ngựa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, Tạ chưởng quầy bảo nhóm tiểu nhị vận chuyển lương thực tới.
Hai bên giáp mặt giao dịch trực tiếp với nhau, để tránh đêm dài lắm mộng, Lưu Trạm bảo Lý Phúc Điền mang ngựa rời khỏi Hán Trung trước.
Chừng đó con ngựa muốn mang từ Hán Trung về núi Tề Vân, nhanh nhất cũng phải mất mười ngày nửa tháng, Lý Phúc Điền không dám trì hoãn thêm, chọn mấy chục binh lính cùng mình dẫn ngựa về.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, Lưu Trạm thả lỏng tinh thần đi dạo chợ cùng Tống Phượng Lâm.
“Tới cũng tới rồi, qua chỗ nô lệ xem luôn đi.” Lưu Trạm đề nghị.
Tạ chưởng quầy cũng nói: “Hôm nay tiểu nhân cũng chưa tới chỗ bãi nô lệ xem thử, mấy ngày trước nghe nói hôm nay sẽ có người Sở, tiểu nhân chuẩn bị hàng hóa để đổi xong xuôi hết rồi, chỉ chờ nhóm người đó đến nữa thôi.”
Biên cảnh Hán Trung chiến loạn hàng năm, người Tây Nhung, Tây Hạ, Tiên Bi thường bắt người Sở về làm nô lệ, trong mắt bọn họ nhóm nô lệ này không khác gì súc vật, trong nhà không còn đồ ăn để nuôi sẽ mang đi bán như hàng hóa.
Đoàn người Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm rời khỏi khu bán ngựa đi sang chỗ bãi đất bán nô lệ.
Từ xa đã nhìn thấy rất nhiều nô lệ ngồi xổm ở một góc bãi đất, quần áo tả tơi dơ bẩn bầy hầy, một đống người chen chúc trói cạnh nhau trông như một chuồng gia súc.
Tạ chưởng quầy hiển nhiên là khách quen của khu bán nô lệ, những người hồ kia vừa nhìn thấy Tạ chưởng quầy lập tức tiến đến nhiệt tình chào đón, nói gì đó mà Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm không thể nghe hiểu, đoán không nhầm thì chắc là đang chào hàng.
Sau đó có một người biết chút ít tiếng Trung Nguyên nói: “Ta đã mang số nô lệ mà lần trước hứa với ông đến rồi, có muốn xem luôn không?”
Từ khi cửa hàng Lưu Ký cố định thu mua người Sở trong khu chợ chung, nhóm nô lệ Trung Nguyên tức khắc trở thành miếng bánh ngọt trong mắt những thương nhân ngoại quốc, ngày trước bọn họ thường giết hoặc đánh cho tàn phế tùy theo tâm trạng của mình, bây giờ thì không dám làm thế nữa vì sợ bị rớt giá.
Đoàn người Lưu Trạm đi theo tên thương nhân ra ngoài lều trại, nhìn thấy khoảng mấy chục nô lệ đang bị trói cạnh nhau. Những người này gầy gò trơ xương, biểu cảm chết lặng, có cụ già tóc bạc trắng và cũng có cả trẻ con.
Thương nhân người hồ báo một con số với Tạ chưởng quầy, đắc ý nói: “Theo quy tắc cũ, nô lệ trên sáu mươi tuổi miễn phí, nhóm người Trung Nguyên lần này ta phải vất vả đi khắp vùng sa mạc mới thu mua được đấy, mấy tên thương nhân khác không đáng tin được bằng ta đâu.”
“Dám nói theo quy tắc cũ? Cái giá này của ngươi rõ ràng là cao hơn lần trước hai phần.” Tạ chưởng quầy bất mãn cau mày.
Mấy tên thương nhân này rất ưa giở thói lật lọng, bọn họ cảm thấy không thể giữ cố định một giá mãi được, tăng giá là điều hiển nhiên.
“Nhóm nô lệ lần này có rất nhiều trai tráng, chưa kể ta còn làm theo yêu cầu của ông, cho bọn họ ăn uống đầy đủ, nuôi dưỡng cẩn thận, ông xem, chẳng có ai bị thương hay đổ bệnh cả, ta cũng tốn nhiều công sức lắm.”
“Trước đấy ta và ngươi cam kết đã bao gồm cả những yêu cầu đó và giá đó.” Tạ chưởng quầy nói, “Bây giờ ngươi đòi hỏi thêm thì cũng đừng trách ta bội ước.”
Thương nhân nghe xong lập tức trở nên nóng nảy: “Nếu ông không mua thì đống nô lệ nhiều thế này ta biết phải xử lý thế nào?”
Nô lệ Trung Nguyên không có khả năng chịu khổ được như nô lệ người hồ hay người Côn Luân, luôn là mặt hàng khó bán ở thị trường nô lệ, từ lúc cửa hàng Lưu Ký bắt đầu thu mua nô lệ Trung Nguyên thì giá cả mới được đẩy lên.
Mấy năm nay giá bán cứ tăng rồi lại tăng, Tống Phượng Lâm cũng không thể bất chấp mọi giá thu mua nhóm người Sở này.
Tạ chưởng quầy quay sang nhìn sắc mặt của Tống Phượng Lâm, lập tức hiểu rõ, liền bảo lại với thương nhân người hồ: “Chỉ giá đấy thôi, hơn một xu cũng không được, nếu ngươi không bán thì ta đi.”
“Đừng đừng đừng.” Tên thương nhân vội vã giữ Tạ chưởng quầy lại, gã quả thực đang ôm trong lòng ít tâm tư, mỗi lần thương lượng Tạ chưởng quầy thường khá dễ tính nên muốn nhân cơ hội nâng giá, nếu Tạ chưởng quầy thực sự bỏ hàng không mua nữa thì gã lỗ to.
“Rồi rồi giá này giá này.”
Cuối cùng, có bảy mươi tám nô lệ Trung Nguyên được mang về cửa hàng Lưu Ký.
Đằng sau cửa hàng Lưu Ký có một bãi đất trống, những người Sở được cứu về thống nhất tập trung ở chỗ này, rửa ráy thay quần áo sạch sẽ trước rồi ăn cơm.
Trong sân có vài người phụ nữ đã quen với cảnh này rồi nên không hề bất ngờ, bọn họ lưu loát thuần thục bắt đầu thu xếp cho nhóm nô lệ.
“Tới đây tới đây, dưới giếng có nước, các ngươi mau múc nước lên tự rửa ráy sạch sẽ đi, rửa xong thì qua bên kia nhận quần áo, thay xong quần áo thì đi ăn cơm, đồ ăn đủ no cho tất cả, không cần phải chen lấn tranh cướp.”
“Ngày lành của các ngươi tới rồi đó, không còn gì phải sợ hãi nữa đâu, các đại nhân giải cứu các ngươi, mua các ngươi về làm nông dân, có ruộng có nhà còn được cấp cho hộ tịch mới, từ nay về sau cứ yên tâm mà sinh hoạt đi.”
“Nhớ rửa kỹ một chút, rửa vết bẩn trên mặt sạch vào.”
“Ăn no xong có thể đi sang chỗ dãy phòng kia nghỉ ngơi, các ngươi tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện chạy trốn, không có hộ tịch thì chạy được tới đâu? Chạy rồi thì làm được gì?”
“Ngày mai cứ làm theo sự sắp xếp là được, sẽ có người mang các ngươi tới các địa phương, vấn đề hộ tịch và công ăn việc làm cũng sẽ được giải quyết, từ nay về sau bắt đầu làm lương dân.”
“Cái gì? Ta lừa ngươi? Ha ha, Vương đại nương ta làm ở đây ngót nghét hai năm rồi, đón đưa không biết bao nhiêu nhóm nô lệ giống như các ngươi, ta lừa ngươi để làm gì?”
“Trở về Đại Sở sợ sống khổ? Có khổ bằng làm nô lệ ở vùng sa mạc phía Bắc không? Nói nghe không có lý gì hết vậy hả?”
Nhóm nô lệ được các đại nương thu xếp cho đàng hoàng, kiên nhẫn giải thích rõ ràng, rửa ráy xong thay sang quần áo sạch sẽ, bọn họ cuối cùng cũng mang hình dáng của một con người, dần dần tin rằng mình quả thực đã được cứu sống.
Lúc này Tống Phượng Lâm đang xem sổ sách thu chi trong phòng, Lưu Trạm ngồi bên cạnh y uống trà.
Lương thực và dược liệu của núi Tề Vân khá được hoan nghênh trong khu chợ chung này, đặc biệt là gạo tinh. Giống lúa trồng trên núi Tề Vân khác với những giống lúa trồng dưới vùng đồng bằng, hạt to và dẻo hơn, khả năng chịu đựng điều kiện khắc nghiệt cũng tốt hơn.
Cửa hàng Lưu Ký độc quyền thu mua lương thực của sáu huyện Sầm Châu, mỗi năm chỉ cần mua vào bán ra đủ kiếm được mức lợi nhuận khá lớn nhờ chênh lệch giá.
Đương nhiên Tống Phượng Lâm thu mua lương thực của bá tánh theo giá cả thị trường, khác với mấy tên gian thương hay thích ép giá xuống.
Ngoại trừ lương thực thì cửa hàng Lưu Ký còn bán cả các loại vải vóc tơ lụa, lợi nhuận thu được cũng rất khả quan.
Vải vóc này phần lớn lấy từ cửa hiệu vải của gia tộc họ Lâm ở Tứ Dương, chất lượng thượng thừa nên rất được các thương nhân người hồ yêu thích, nhờ vậy mà những hiệu vải của gia tộc họ Lâm cũng ăn nên làm ra.
Tống Phượng Lâm khép sổ sách lại: “Không tồi, mấy ngày nay ngươi vất vả rồi.”
Tạ chưởng quầy vội nói không dám không dám, bọn họ làm chưởng quầy đương nhiên cũng được chia một ít tiền lãi, cố gắng buôn bán cũng là vì chính bản thân mình.
Mọi việc xong xuôi, Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm chuẩn bị khởi hành quay trở về núi Tề Vân.
Đúng lúc này mặt đất bỗng rung động, Lưu Trạm đứng bật dậy, sắc mặt trầm xuống. Là một binh lính từng trải qua không ít loại chiến trường thiên quân vạn mã, hắn biết ngay đây rõ ràng không phải động đất gì cả mà là có một số lượng ngựa cực đông đang ùn ùn kéo đến.
“Tướng quân! Người Tây Nhung tấn công khu chợ!” Thị vệ cuống quít chạy tới báo.
Tất cả người trong cửa hàng bị dọa sững sờ, người Tây Nhung tính cách tàn bạo, đi tới đâu đốt giết đánh cướp tới đấy, đến một con gia súc cũng không để sống.
“Đừng hoảng!” Lưu Trạm hô lên, “Lập tức tổ chức cho binh lính và trai tráng cố thủ trong cửa hàng, lấy rào chắn ngựa ra chặn cổng lớn, nhóm cung tiễn thủ vào chỗ sẵn sàng đợi lệnh!”
Bấy giờ người Tây Nhung đã bao vây kín khu chợ, bên trong loạn thành một nồi cháo.
Nếu lúc này bọn họ phá vòng vây xông ra thì sẽ bị tách khỏi dòng người, chi bằng cố thủ bên trong cửa hàng tùy cơ ứng biến. Khu chợ cách Tử Ngọ Quan không xa, quân phòng thủ ở quan ải hẳn là đã nhận được tin và đang chạy tới rồi.
Chi nhánh của cửa hàng Lưu Ký ở trong khu chợ chung này là một căn nhà gỗ hai tầng, xung quanh có dựng rào chắn tạo thành một khoảng sân độc lập, bảo vệ thường trú của cửa hàng có khoảng hơn năm mươi người, cộng thêm hơn sáu mươi thân vệ mà Lưu Trạm mang đến, tổng có khoảng hơn một trăm người, đủ để giằng co một trận.
“Đệ ở yên trên lầu hai đi.” Lưu Trạm đè bả vai Tống Phượng Lâm, nói y không cần phải nhúng tay vào.
Lưu Trạm nắm trường đao đi xuống dưới, ở ngoài đường đang có đầy người chạy nạn.
Đúng lúc này có mấy tên binh lính Tây Nhung cưỡi ngựa xông vào giữa đám người vung đao, vô tình chém giết quần chúng hỗn loạn trên đường, rất nhanh càng ngày càng nhiều binh Tây Nhung tiến vào con đường trước cổng cửa hàng Lưu Ký, thi thể la liệt đầy đất.
Đám binh lính Tây Nhung đánh vào từng cửa hàng rồi cướp của, chẳng mấy chốc bọn chúng cũng chú ý tới cửa hàng Lưu Ký.
Trên không trung mũi tên bay tán loạn, binh Tây Nhung bắt đầu tìm cách tông cửa, nhóm bảo vệ ở bên trong dùng mấy tấm chắn ra sức chặn lại.
Cung tiễn thủ trên lầu hai bắt đầu phản kích, binh Tây Nhung trúng tên lục tục ngã xuống. Bởi vì cửa hàng Lưu Ký tổ chức kháng cự nên càng chọc giận đám binh Tây Nhung, càng ngày càng có nhiều binh Tây Nhung bao vây tấn công cửa hàng Lưu Ký.
Khu chợ chung vùng biên cảnh này mới khôi phục hoạt động được khoảng hai năm, cửa hàng trong chợ chủ yếu là lán trại, chỉ có một số ít cửa hàng lớn mới xây nhà gỗ làm cứ điểm.
Rào chắn bốn phía của cửa hàng Lưu Ký toàn là những thanh gỗ giản dị, ngăn bọn trộm vặt còn được chứ trở thành chiến trường đánh nhau ngươi sống ta chết với kẻ địch thì không được, chẳng bao lâu sau đã có binh Tây Nhung đạp ra được một lỗ hổng trên rào chắn.
Đám binh lính Tây Nhung cho rằng vọt vào bên trong sẽ chỉ gặp phải vài mống người Sở tay trói gà không chặt nhưng bọn chúng đoán nhầm rồi, thân vệ của Lưu Trạm toàn là những binh lính có trình độ một chọi trăm, làn sóng binh Tây Nhung đầu tiên xông vào bị đâm chết tươi chỉ trong nháy mắt.
Hành động này càng chọc giận đám binh Tây Nhung là điều không thể nghi ngờ, chỉ thấy bọn chúng phẫn nộ hô hét gì đó, kéo nhau tụ tập hết về phía này.
Nhất thời, cửa hàng Lưu Ký trở thành chiến trường khốc liệt, nhóm nô lệ mới được cứu trốn hết vào trong kho, cuộn tròn bên nhau sợ hãi run bần bật.
Ba năm nay quân Yến mấy lần tìm cách tấn công lên Thông Thiên Quan, bất kể là công thành chính diện phục kích trên núi hay đánh du kích ở bình nguyên, chẳng phải lần đầu Lưu Trạm chiến đấu với sinh tử.
Luận mức độ tàn bạo binh Tây Nhung đương nhiên danh chấn thiên hạ, luận trang bị vũ khí binh Tây Nhung không bằng binh Yến, luận kiêu dũng thiện chiến binh Tây Nhung cũng không bằng binh Yến. Bọn họ đánh được với binh Yến thì đám binh Tây Nhung này tính là gì?
Lưu Trạm đích thân ra tay, máu tươi nhiễm đỏ lưỡi đao và quần áo của hắn. Mỗi khi có binh Tây Nhung muốn đánh lén sau lưng, trên lầu sẽ có mũi tên bắn chết kẻ đó ngay lập tức, nãy giờ Tống Phượng Lâm vẫn luôn canh chừng cẩn thận ở bên trong cửa sổ.
Đúng lúc này ở phương xa truyền đến tiếng thổi còi, là tín hiệu rút lui của binh Tây Nhung, sau đó có tiếng vó ngựa rầm rầm ở hướng Tử Ngọ Quan, là binh Sở đang chạy đến.
Thời gian binh Tây Nhung tập kích khu chợ chung trước sau không vượt quá một canh giờ nhưng toàn bộ khu chợ bị hủy hoại gần hết, thi thể la liệt khắp nơi giống hệt địa ngục.
Thân vệ kiểm tra hiện trường, trận chiến vừa rồi bọn họ giết được khoảng hơn hai trăm tên địch, thi thể cũng nằm kín khoảng sân của cửa hàng Lưu Ký.
Có tướng lĩnh binh Sở đi ngang qua lập tức bị cảnh tượng này làm cho chấn động, thấy nhóm Lưu Trạm không giống bá tánh bình thường, lập tức lệnh cho tiểu tướng tiến lên dò hỏi.
“Nhìn các ngươi không giống nhân sĩ Hán Trung, đến từ đâu thế? Đám binh Tây Nhung này do các ngươi giết à?” Tiểu tướng kia ngồi trên lưng ngựa hỏi.
Lưu Trạm không muốn làm to chuyện nên dùng ánh mắt ra hiệu cho đội trưởng đội thân vệ, vị đội trưởng kia hiểu ngay, bước lên đưa cho tiểu tướng xem ấn tín thiên hộ của mình.
“Bọn ta là binh lính dưới trướng tướng quân Tề Vân của Sầm Châu, lần này đến đây để mua ngựa, không ngờ gặp phải binh Tây Nhung tấn công, những thi thể ở đây đều là do bọn ta giết.”
“Thì ra là thế.” Tiểu tướng kia nhìn thấy ấn tín nên cũng không hỏi nữa, khách sáo thêm hai ba câu rồi dẫn người rời đi.
Tạ chưởng quầy cuống quít chạy xuống lầu, chắp tay thi lễ cúi người thật sâu với Lưu Trạm: “Thật may là có tướng quân ở đây, nếu không thì bọn tiểu nhân khó thoát khỏi kiếp nạn này.”
Lưu Trạm cắm đao vào vỏ, nói: “Tây Nhung tới được một lần chắc chắn sẽ có lần thứ hai, thuê thêm ít bảo vệ nữa đi, với cả nhớ gia cố cho hàng rào xung quanh, chỉ cần kiên trì đến lúc binh Sở tới là không còn gì đáng ngại nữa.”
“Tiểu nhân tuân lệnh.”
Kiếp nạn này, các tiểu thương trong chợ tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, chỉ có một số ít cửa hàng lớn thuê nhiều bảo vệ mới may mắn thoát chết.
Binh Tây Nhung đến và đi như một cơn gió, mục đích chính chỉ là cướp bóc mà thôi, khu chợ này buôn bán càng ngày càng náo nhiệt, đương nhiên sẽ trở thành miếng thịt mỡ dẫn đám sói tới tranh đoạt.
Nếu tướng lĩnh của Tử Ngọ Quan không nghĩ ra được biện pháp đối phó thì sớm muộn gì khu chợ này cũng bị giải tán.
[Hết chương 69]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.