Chương 2: Bầu trời trong xanh và mênh mông
Mộ Quân Niên
12/08/2021
Sống sót sau cơn hoạn nạn
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Do not reup)
-
Thêm mười ngày nữa trôi qua, Lưu Trạm có cảm giác bọn họ đã tiến vào địa phận núi Tề Vân, ngẩng đầu lên là có thể thấy ngọn núi ở ngay trong tầm mắt.
Lưu Học Uyên nói: "Trạm Nhi, phía trước chính là địa giới huyện Võ Nguyên."
Nhà họ Lưu bị sung nhập quân hộ, khai khẩn quân điền*, nói dễ hiểu tức là làm nông dân cung cấp lương thực cho quân đội, lúc không có chiến tranh thì làm nông dân, lúc có chiến tranh thì tham gia vào hàng ngũ binh sĩ đánh giặc, điểm đến chuyến lưu đày này của bọn họ là huyện Võ Nguyên.
(*quân hộ: hộ gia đình là quân nhân, quân điền: ruộng của quân hộ)
Huyện Võ Nguyên còn tồi tàn hơn cả một thị trấn nhỏ của Trung Nguyên, toàn bộ huyện nằm trong một vùng núi hoang vu hẻo lánh, có một con đường dài lát đá cẩu thả, cũng chính là con đường duy nhất trong huyện.
Xe chở tù đi trên con đường lát đá tới thẳng huyện nha, sai dịch dẫn đầu xuống ngựa đi vào trong làm thủ tục bàn giao phạm nhân.
Trương chủ bạ* cầm theo một quyển sổ, để người nhà họ Lưu viết tên vào danh sách đăng ký, sau đó đưa cho sai dịch dẫn đầu điểm chỉ tay và ký lên, vậy là thủ tục bàn giao đã hoàn thành.
(*Chủ bạ: tên một chức quan, có từ đời nhà Hán, trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch một cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương)
Người nhà họ Lưu tạm thời tập trung trước cửa huyện nha, trên đường có vài người qua lại, dường như ai cũng quen với một màn này rồi nên chẳng có ai thèm liếc một cái.
Trương chủ bạ làm thủ tục với sai dịch xong xuôi lập tức đi vào trong bẩm báo với huyện lệnh.
Huyện lệnh huyện Võ Nguyên tên là Phái Vạn Thiện, dáng người mũm mĩm, mặt tròn trịa, cái tên Vạn Thiện nghe cũng không quá lạ, ông ta sở hữu một đôi mắt nhỏ nhưng khôn khéo sắc bén.
Phái Vạn Thiện không chỉ là huyện lệnh huyện Võ Nguyên mà còn quản lý cả quân doanh Võ Nguyên, bất kể chuyện gì xảy ra ở vùng đất này đều không qua được đôi mắt của ông ta, chính là "hoàng đế" cai quản vùng này.
Nhưng "hoàng đế" cũng không ngờ có một ngày mình bị hố.
"Cái gì!? Gửi tới một nhà sĩ tộc*?" Phái Vạn Thiện xem xong văn kiện Trương chủ bạ trình lên, tức sùi bọt mép.
(*Sĩ tộc: dòng dõi học hành làm quan)
"Là ai muốn nhét củ khoai lang nóng phỏng tay này tới chỗ ông đây vậy?!" Phái Vạn Thiện ném đống giấy tờ đi, "Nhất định là tên khốn ở quận thành bên kia! Phái Công Ly! Nhất định là tên khốn đó muốn làm khó ông đây! Ông đây quyết không đội trời chung với mày! Tức quá! Tức chết mất thôi!"
Phái Vạn Thiện mắng chửi một hồi, căn phòng nhất thời như vừa bị một cơn cuồng phong quét qua.
Trương chủ bạ sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, nơm nớp lo sợ nói: "Đại nhân, những người nhà họ Lưu kia đã bị tước quan tịch rồi, hẳn là sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn lên đại nhân nữa đâu..."
Lời còn chưa dứt đã có một chén trà bay đến.
"Ông thì biết cái gì? Mấy người họ Lưu kia cùng lắm chỉ có một nhà, nếu toàn bộ gia tộc bị sung quân thì ông đây đã không thèm sợ!"
"Ông có biết nhà vợ Lưu Đồng Hòa là ai không? Ông có biết nhà vợ con trai trưởng Lưu Học Uyên của Lưu Đồng Hòa là ai không? Ông có biết Hộ bộ Thị lang Lưu Đồng Tân là em trai của Lưu Đồng Hòa không?! Ngu ngốc! Cút đi cho khuất mắt!"
Một sĩ tộc là đại thế gia trăm năm vẫn đang tồn tại, một chủ bạ nhỏ nhoi không thể biết được những mối quan hệ rắc rối khó gỡ đó.
Đừng tưởng rằng một nhà Lưu Đồng Hòa gặp khó khăn thì bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện động vào, những người thân họ hàng hang hốc có quan hệ với nhà họ Lưu, tùy tiện một người đứng ra thôi cũng đủ dằn mặt một huyện lệnh thất phẩm nhỏ nhoi như Phái Vạn Thiện rồi.
Nhưng nếu muốn Phái Vạn Thiện hầu hạ nhà họ Lưu thì cũng không được.
Tuyên Đế nổi trận lôi đình, chẳng biết sẽ phát tác lúc nào, nếu một ngày nào đó Tuyên Đế đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn biết tình hình của nhà họ Lưu sống thế nào, lại phát hiện ra bọn họ đang ở biên cương cơm no rượu say thì Phái Vạn Thiện có chín cái mạng cũng không sống nổi.
Phái Vạn Thiện bực bội đi qua đi lại, cuối cùng dậm chân ra quyết định, dứt khoát sắp xếp bọn họ vào thôn giàu có nhất trong huyện, âm thầm làm cân bằng hai bên để không đắc tội với bất kỳ bên nào.
Phái huyện lệnh vung bút, cắt mười mẫu ruộng cho nhà họ Lưu, để bọn họ đỡ phải khai khẩn đất hoang cực khổ, lại cho thêm hai gian nhà tranh và một ít thóc lúa các loại.
Người nhà họ Lưu đứng ở trước cửa huyện nha chờ đợi cả nửa ngày, sau giờ Ngọ có binh lính mang cho bọn họ chút thức ăn, sau đó lại chờ tiếp.
Tới chiều Trương chủ bạ mới sai người tháo gông xiềng ra cho bọn họ.
"Từ nay về sau mọi người sẽ là quân hộ của huyện Võ Nguyên, hộ tịch thuộc thôn núi Thiên Thương, đây là thẻ bài hộ tịch của mọi người, cầm cái này đi vào thôn tìm bách hộ trưởng nhận ruộng đất đi."
Lại có binh lính dắt tới ba chiếc xe lừa kéo, dĩ nhiên là cố ý chuẩn bị cho bọn họ.
Lưu Học Uyên nắm quyền, khom lưng cúi đầu, "Nhà họ Lưu chúng tôi đa tạ ý tốt của huyện lệnh."
Trên xe lừa chuẩn bị một ít lương khô và áo bông vải thô, Lưu Trạm được Triệu thị mặc ngay một cái áo bông lên người, cả người lập tức trở nên ấm áp, trên dưới nhà họ Lưu có cảm giác như vừa được sống lại.
"Chúng ta đi thôi." Lưu Học Uyên lên xe cuối cùng, xe lừa bắt đầu không nhanh không chậm đi vào trong núi.
Thôn Thiên Thương nằm ở giữa núi Thông Thiên Phong và núi Tề Vân, trước kia chỉ có khoảng bảy tám hộ gia đình làm thợ săn định cư tại đây,
Sau đó huyện Võ Nguyên khai khẩn đất hoang, lục tục di chuyển thêm một vài quân hộ tới nơi này.
Cho đến hiện tại đã từ từ hình thành được một cái thôn lớn có hơn trăm hộ dân, chịu sự quản lý của bách hộ trưởng.
Theo lý thuyết thì thôn Thiên Thương đã đủ quân số rồi, về sau có quân hộ nào muốn nhập thêm thì phải khai khẩn ở thôn Thiên Mang ở sâu trong núi hơn, điều kiện sống của nơi đó gian khổ hơn nhiều.
Thôn Thiên Thương từ lâu đã không có thêm người lạ nào gia nhập, người nhà họ Lưu đến đã khiến cả thôn xôn xao hẳn lên, trở thành chủ đề tám chuyện của mọi người.
Xe lừa đưa bọn họ tới nhà của bách hộ trưởng.
Tuổi tác của Trần bách hộ và Lưu Học Uyên xấp xỉ nhau, dáng người cao gầy, thái độ kiêu ngạo. Tùy tùng đánh xe chở nhà họ Lưu thầm thì nói với ông ta một vài điều dặn dò của huyện lệnh, Trần bách hộ hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ hơi bất ngờ mà thôi, rất nhanh ông ta đã khôi phục lại dáng vẻ kiêu căng của mình.
"Ừm, ta biết rồi, mười mẫu ruộng ở phía tây thôn kia cũng đã đo đạc xong, đúng lúc trong thôn cũng đang trống hai gian nhà tranh, các người dọn vào đó ở đi."
Trần bách hộ phất phất tay ý bảo bọn họ có thể đi rồi.
Lưu Học Uyên vốn muốn hỏi rõ mười mẫu ruộng nào gian nhà tranh nào, nhưng nghĩ một hồi lại thôi, ông chắp tay thi lễ, nói lời cảm tạ rồi dẫn theo một nhà già trẻ lẫn lộn đi vào trong thôn.
Nhị đệ Lưu Học Dật khó chịu nói: "Một tên bách hộ nho nhỏ mà lỗ mũi hếch lên tận trời, thật buồn cười!"
Lưu Học Uyên vội vàng nhắc nhở: "Nhị đệ, trong thôn nhiều người nhiều miệng, có vài lời phải nghĩ kỹ rồi mới được nói, bây giờ chúng ta đã là quân hộ, làm việc càng phải cẩn thận hơn, đệ đừng có xem thường vị bách hộ kia, mỗi tấc đất ở đây đều là địa bàn của ông ấy."
Lưu Học Dật nản chí: "Đệ hiểu rồi, đại ca."
Lưu Học Uyên vỗ vỗ vai em mình: "Chúng ta mau đi tìm gian nhà tranh để cho mẹ được nghỉ ngơi càng sớm càng tốt."
Vốn dĩ ba anh em định đi loanh quanh tìm một phen, không ngờ quay đầu lại đã thấy Lưu Trạm tìm được vài thôn dân hỏi đường, lập tức có thôn dân nhiệt tình chỉ đường cho bọn họ, vậy là chuyện tìm nhà tranh được giải quyết êm xuôi dễ dàng.
Hai gian nhà tranh Phái huyện lệnh chỉ định nằm ở ngay rìa thôn, có hàng rào tre bao quanh.
Hai gian nhà tranh kia nhìn qua đủ biết đã lâu không được tu sửa, bùn trát tường rơi rụng mấy chỗ liền, lộ ra cả tre bên trong, trên mái cũng có lỗ hổng, muốn ở được bình thường còn cần phải sửa nhiều.
Lão thái thái nhìn thấy gian nhà tranh, tinh thần lập tức sụp đổ, bà là con gái Hầu phủ, xuất thân còn cao hơn nhà họ Lưu một bậc, đời này chưa từng được nhìn thấy nhà tranh chứ đừng nói phải sống trong đó. Lão thái thái vừa cất tiếng khóc, ba người con dâu xuất thân thế gia cũng ôm con mình khóc nấc theo, ba người con trai cũng buồn rầu.
Lưu Trạm cạn lời, khóc có thể giải quyết được vấn đề sao??
Hắn tức giận kéo kéo góc áo Lưu Học Uyên: "Trời sắp tối rồi, nếu chúng ta không nhanh chóng dọn dẹp ngôi nhà thì buổi tối sẽ phải ngủ ngoài trời đó."
Lời của Lưu Trạm đã kéo ba người đàn ông trở về hiện thực, Lưu Học Uyên vuốt mặt để lấy lại tinh thần, "Đúng vậy, phải dọn dẹp nhanh, nếu không trời sẽ tối mất."
Bỏ những người chưa kịp chấp nhận hiện thực qua một bên, Lưu Trạm tiến vào nhà tranh đầu tiên, Hinh Nhi 10 tuổi và Triệt Nhi 6 tuổi cũng bám sát theo sau.
Hai gian nhà tranh xếp theo chiều một ngang một dọc, nhìn bên ngoài trông có vẻ thê thảm nhưng bên trong lại không tồi.
Hóa ra hai mặt trong ngoài của gian nhà này đều là tường đất, chẳng qua do bị gió táp mưa sa nên lớp bùn đất bên ngoài bị hỏng, lộ ra rào tre mà thôi, mặt tường đất bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Kể cả mấy chỗ bị hổng trên mái nhà cũng chỉ cần lấy thêm chút rơm rạ vá vào là ổn, bố cục các phòng trong nhà cũng đúng quy cách, ở giữa là nhà chính, trái phải là hai gian phòng.
Lưu Trạm khá hài lòng với ngôi nhà này, hai gian nhà bốn gian phòng, bà nội một gian, ba anh em và vợ con mỗi nhà một gian.
Bỗng nhiên Lưu Trạm nhớ ra sao lại không thấy có phòng bếp? Hắn vội vã ra ngoài sân tìm kiếm. Cuối cùng tìm được căn bếp nằm độc lập ở phía sau nhà, trong bếp đã xây xong bệ bếp, Lưu Trạm còn vui mừng phát hiện có hai cái nồi sắt cỡ lớn đang đặt sẵn trên bệ bếp rồi!
Đừng có xem thường hai cái nồi sắt to đùng này, bọn họ hiện giờ đang không một xu dính túi, muốn có cũng mua không nổi.
Lưu Trạm nói với hai tùy tùng nhỏ của mình: "Mau đi báo cho cha mẹ hai đứa biết, chúng ta có nồi sắt, có thể nấu cơm rồi."
Hai đứa nhỏ đã lâu không được ăn cơm nóng, nghe xong lập tức hưng phấn chạy biến đi.
"Cha! Mẹ! Chúng con tìm thấy nồi sắt! Có thể nấu cơm! Có cơm ăn rồi!"
Có lẽ là do bị sự vui sướng của bọn trẻ cảm nhiễm, người lớn nhà họ Lưu cũng đã phấn chấn hơn, những người phụ nữ bắt đầu làm việc.
Dâu cả Triệu thị nói: "Chẳng phải Phái huyện lệnh đã phát cho chúng ta một ít lương thực sao? Có thể nấu một ít cháo."
Dâu út Phương thị vội vã đi tìm, "Vẫn còn đặt ở cửa, để em đi lấy!"
Nghe thấy sắp có cháo ăn, lão thái thái vốn đang khóc thút thít lập tức nín khóc, vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía phòng bếp, nhóm đàn ông cũng đã bắt tay vào việc dọn dẹp nhà cửa.
Chỉ có dâu hai Ninh thị là hồn vía lên mây, vì bà vừa mới trải qua nỗi đau mất con nên người trong nhà cũng rất quan tâm bà, không có ai mở miệng bảo bà làm việc.
Nhưng mà nếu muốn nấu cháo thì người nhà họ Lưu cũng gặp phải không ít vấn đề, nước và lửa là hai trong số đó.
Lưu Trạm đã kiểm tra qua, trong nhà không có thùng nước, cũng không có đồ nhóm lửa, cách duy nhất là chỉ có thể đi mượn.
Bảo các bà các mẹ đi mượn là chuyện không thể, vì vậy hắn tự giác đi ra ngoài.
Vừa mới ra cửa thì bắt gặp một nhóm thôn dân đang tò mò vây xem, dù sao bên trong cũng vừa khóc lóc thảm thiết nên hấp dẫn không ít sự chú ý, may là mặt Lưu Trạm đủ dày, hắn lập tức tóm lấy mấy người hỏi thăm.
"Các vị hương thân, nhà chúng cháu mới đến nên đành quấy rầy mọi người. Vì nhà chúng cháu lên đường từ ngàn dặm xa xôi nên đã lâu không được uống một bát cháo nóng, bây giờ lại không thể nhóm lửa, xin hỏi các vị hương thân có thể cho nhà chúng cháu mượn một cái thùng gỗ để đựng nước và đồ nhóm lửa được không ạ?"
Dân nông thôn đơn thuần chất phác, mượn thùng gỗ và đồ nhóm lửa chẳng phải là chuyện gì to tát, lập tức có một người phụ nữ cười nói: "Ông nhà ta là thợ mộc, trong nhà có dư mấy cái thùng, cho nhà cháu một cái cũng được, đợi một lát ta đi lấy cho."
Lưu Trạm vội chắp tay thi lễ: "Cảm ơn thím ạ, cảm ơn!"
Lại có người nói: "Trong thôn có một cái giếng, nhưng mà sau nhà cháu có một dòng suối nhỏ, sạch sẽ lắm, nếu cần lấy nước thì đi ra đó gần hơn là múc nước ở giếng."
Lưu Trạm lại chắp tay thi lễ cảm ơn đối phương: "Cảm ơn thím ạ!"
Một thím khác cũng cười: "Nhà ta cách nhà cháu không xa, để ta về lấy cho cháu cái mồi lửa, buổi tối trong núi lạnh lắm, nhớ làm ấm giường đất, đừng để cơ thể bị lạnh."
Lưu Trạm tiếp tục chắp tay thi lễ cảm ơn, thôn dân thấy hắn gặp ai cũng chắp tay thi lễ, cảm thấy thật thú vị, lại cho hắn thêm một ít trái cây và hoa màu.
Hai cái nồi sắt được rửa sạch sẽ, đổ nước suối vào, cho gạo và một ít rau dưa không biết tên vào hầm chung, nước sôi lên tỏa ra một mùi hương thơm phức.
Trong lúc đó mọi người cũng không nhàn rỗi, ba anh em họ Lưu tu bổ lại mái nhà, các vị phu nhân thì lau dọn từng đồ vật dụng cụ.
Mọi người tìm được không ít đồ vật có thể sử dụng được, ví dụ như mấy cái bát mẻ, một cái xẻng xào rau, mấy cái ghế gỗ và chiếu manh...
Bởi vì bát đũa không đủ số lượng nên bữa cơm này mọi người vây quanh bệ bếp, ta một thìa ngươi một thìa, thay phiên nhau ăn, tuy hơi chật vật nhưng suốt ba tháng trời không được ăn một miếng cơm nóng nào, mọi người đều dâng lên một loại xúc động cuối cùng cũng đã có thể sống sót sau cơn hoạn nạn.
.Hết chương 2.
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Do not reup)
-
Thêm mười ngày nữa trôi qua, Lưu Trạm có cảm giác bọn họ đã tiến vào địa phận núi Tề Vân, ngẩng đầu lên là có thể thấy ngọn núi ở ngay trong tầm mắt.
Lưu Học Uyên nói: "Trạm Nhi, phía trước chính là địa giới huyện Võ Nguyên."
Nhà họ Lưu bị sung nhập quân hộ, khai khẩn quân điền*, nói dễ hiểu tức là làm nông dân cung cấp lương thực cho quân đội, lúc không có chiến tranh thì làm nông dân, lúc có chiến tranh thì tham gia vào hàng ngũ binh sĩ đánh giặc, điểm đến chuyến lưu đày này của bọn họ là huyện Võ Nguyên.
(*quân hộ: hộ gia đình là quân nhân, quân điền: ruộng của quân hộ)
Huyện Võ Nguyên còn tồi tàn hơn cả một thị trấn nhỏ của Trung Nguyên, toàn bộ huyện nằm trong một vùng núi hoang vu hẻo lánh, có một con đường dài lát đá cẩu thả, cũng chính là con đường duy nhất trong huyện.
Xe chở tù đi trên con đường lát đá tới thẳng huyện nha, sai dịch dẫn đầu xuống ngựa đi vào trong làm thủ tục bàn giao phạm nhân.
Trương chủ bạ* cầm theo một quyển sổ, để người nhà họ Lưu viết tên vào danh sách đăng ký, sau đó đưa cho sai dịch dẫn đầu điểm chỉ tay và ký lên, vậy là thủ tục bàn giao đã hoàn thành.
(*Chủ bạ: tên một chức quan, có từ đời nhà Hán, trông coi việc sổ sách văn thư bộ tịch một cơ quan ở trung ương hoặc một địa phương)
Người nhà họ Lưu tạm thời tập trung trước cửa huyện nha, trên đường có vài người qua lại, dường như ai cũng quen với một màn này rồi nên chẳng có ai thèm liếc một cái.
Trương chủ bạ làm thủ tục với sai dịch xong xuôi lập tức đi vào trong bẩm báo với huyện lệnh.
Huyện lệnh huyện Võ Nguyên tên là Phái Vạn Thiện, dáng người mũm mĩm, mặt tròn trịa, cái tên Vạn Thiện nghe cũng không quá lạ, ông ta sở hữu một đôi mắt nhỏ nhưng khôn khéo sắc bén.
Phái Vạn Thiện không chỉ là huyện lệnh huyện Võ Nguyên mà còn quản lý cả quân doanh Võ Nguyên, bất kể chuyện gì xảy ra ở vùng đất này đều không qua được đôi mắt của ông ta, chính là "hoàng đế" cai quản vùng này.
Nhưng "hoàng đế" cũng không ngờ có một ngày mình bị hố.
"Cái gì!? Gửi tới một nhà sĩ tộc*?" Phái Vạn Thiện xem xong văn kiện Trương chủ bạ trình lên, tức sùi bọt mép.
(*Sĩ tộc: dòng dõi học hành làm quan)
"Là ai muốn nhét củ khoai lang nóng phỏng tay này tới chỗ ông đây vậy?!" Phái Vạn Thiện ném đống giấy tờ đi, "Nhất định là tên khốn ở quận thành bên kia! Phái Công Ly! Nhất định là tên khốn đó muốn làm khó ông đây! Ông đây quyết không đội trời chung với mày! Tức quá! Tức chết mất thôi!"
Phái Vạn Thiện mắng chửi một hồi, căn phòng nhất thời như vừa bị một cơn cuồng phong quét qua.
Trương chủ bạ sợ tới mức mồ hôi đầy đầu, nơm nớp lo sợ nói: "Đại nhân, những người nhà họ Lưu kia đã bị tước quan tịch rồi, hẳn là sẽ không gây ảnh hưởng gì lớn lên đại nhân nữa đâu..."
Lời còn chưa dứt đã có một chén trà bay đến.
"Ông thì biết cái gì? Mấy người họ Lưu kia cùng lắm chỉ có một nhà, nếu toàn bộ gia tộc bị sung quân thì ông đây đã không thèm sợ!"
"Ông có biết nhà vợ Lưu Đồng Hòa là ai không? Ông có biết nhà vợ con trai trưởng Lưu Học Uyên của Lưu Đồng Hòa là ai không? Ông có biết Hộ bộ Thị lang Lưu Đồng Tân là em trai của Lưu Đồng Hòa không?! Ngu ngốc! Cút đi cho khuất mắt!"
Một sĩ tộc là đại thế gia trăm năm vẫn đang tồn tại, một chủ bạ nhỏ nhoi không thể biết được những mối quan hệ rắc rối khó gỡ đó.
Đừng tưởng rằng một nhà Lưu Đồng Hòa gặp khó khăn thì bất kỳ ai cũng có thể tùy tiện động vào, những người thân họ hàng hang hốc có quan hệ với nhà họ Lưu, tùy tiện một người đứng ra thôi cũng đủ dằn mặt một huyện lệnh thất phẩm nhỏ nhoi như Phái Vạn Thiện rồi.
Nhưng nếu muốn Phái Vạn Thiện hầu hạ nhà họ Lưu thì cũng không được.
Tuyên Đế nổi trận lôi đình, chẳng biết sẽ phát tác lúc nào, nếu một ngày nào đó Tuyên Đế đột nhiên tâm huyết dâng trào muốn biết tình hình của nhà họ Lưu sống thế nào, lại phát hiện ra bọn họ đang ở biên cương cơm no rượu say thì Phái Vạn Thiện có chín cái mạng cũng không sống nổi.
Phái Vạn Thiện bực bội đi qua đi lại, cuối cùng dậm chân ra quyết định, dứt khoát sắp xếp bọn họ vào thôn giàu có nhất trong huyện, âm thầm làm cân bằng hai bên để không đắc tội với bất kỳ bên nào.
Phái huyện lệnh vung bút, cắt mười mẫu ruộng cho nhà họ Lưu, để bọn họ đỡ phải khai khẩn đất hoang cực khổ, lại cho thêm hai gian nhà tranh và một ít thóc lúa các loại.
Người nhà họ Lưu đứng ở trước cửa huyện nha chờ đợi cả nửa ngày, sau giờ Ngọ có binh lính mang cho bọn họ chút thức ăn, sau đó lại chờ tiếp.
Tới chiều Trương chủ bạ mới sai người tháo gông xiềng ra cho bọn họ.
"Từ nay về sau mọi người sẽ là quân hộ của huyện Võ Nguyên, hộ tịch thuộc thôn núi Thiên Thương, đây là thẻ bài hộ tịch của mọi người, cầm cái này đi vào thôn tìm bách hộ trưởng nhận ruộng đất đi."
Lại có binh lính dắt tới ba chiếc xe lừa kéo, dĩ nhiên là cố ý chuẩn bị cho bọn họ.
Lưu Học Uyên nắm quyền, khom lưng cúi đầu, "Nhà họ Lưu chúng tôi đa tạ ý tốt của huyện lệnh."
Trên xe lừa chuẩn bị một ít lương khô và áo bông vải thô, Lưu Trạm được Triệu thị mặc ngay một cái áo bông lên người, cả người lập tức trở nên ấm áp, trên dưới nhà họ Lưu có cảm giác như vừa được sống lại.
"Chúng ta đi thôi." Lưu Học Uyên lên xe cuối cùng, xe lừa bắt đầu không nhanh không chậm đi vào trong núi.
Thôn Thiên Thương nằm ở giữa núi Thông Thiên Phong và núi Tề Vân, trước kia chỉ có khoảng bảy tám hộ gia đình làm thợ săn định cư tại đây,
Sau đó huyện Võ Nguyên khai khẩn đất hoang, lục tục di chuyển thêm một vài quân hộ tới nơi này.
Cho đến hiện tại đã từ từ hình thành được một cái thôn lớn có hơn trăm hộ dân, chịu sự quản lý của bách hộ trưởng.
Theo lý thuyết thì thôn Thiên Thương đã đủ quân số rồi, về sau có quân hộ nào muốn nhập thêm thì phải khai khẩn ở thôn Thiên Mang ở sâu trong núi hơn, điều kiện sống của nơi đó gian khổ hơn nhiều.
Thôn Thiên Thương từ lâu đã không có thêm người lạ nào gia nhập, người nhà họ Lưu đến đã khiến cả thôn xôn xao hẳn lên, trở thành chủ đề tám chuyện của mọi người.
Xe lừa đưa bọn họ tới nhà của bách hộ trưởng.
Tuổi tác của Trần bách hộ và Lưu Học Uyên xấp xỉ nhau, dáng người cao gầy, thái độ kiêu ngạo. Tùy tùng đánh xe chở nhà họ Lưu thầm thì nói với ông ta một vài điều dặn dò của huyện lệnh, Trần bách hộ hơi bất ngờ nhưng cũng chỉ hơi bất ngờ mà thôi, rất nhanh ông ta đã khôi phục lại dáng vẻ kiêu căng của mình.
"Ừm, ta biết rồi, mười mẫu ruộng ở phía tây thôn kia cũng đã đo đạc xong, đúng lúc trong thôn cũng đang trống hai gian nhà tranh, các người dọn vào đó ở đi."
Trần bách hộ phất phất tay ý bảo bọn họ có thể đi rồi.
Lưu Học Uyên vốn muốn hỏi rõ mười mẫu ruộng nào gian nhà tranh nào, nhưng nghĩ một hồi lại thôi, ông chắp tay thi lễ, nói lời cảm tạ rồi dẫn theo một nhà già trẻ lẫn lộn đi vào trong thôn.
Nhị đệ Lưu Học Dật khó chịu nói: "Một tên bách hộ nho nhỏ mà lỗ mũi hếch lên tận trời, thật buồn cười!"
Lưu Học Uyên vội vàng nhắc nhở: "Nhị đệ, trong thôn nhiều người nhiều miệng, có vài lời phải nghĩ kỹ rồi mới được nói, bây giờ chúng ta đã là quân hộ, làm việc càng phải cẩn thận hơn, đệ đừng có xem thường vị bách hộ kia, mỗi tấc đất ở đây đều là địa bàn của ông ấy."
Lưu Học Dật nản chí: "Đệ hiểu rồi, đại ca."
Lưu Học Uyên vỗ vỗ vai em mình: "Chúng ta mau đi tìm gian nhà tranh để cho mẹ được nghỉ ngơi càng sớm càng tốt."
Vốn dĩ ba anh em định đi loanh quanh tìm một phen, không ngờ quay đầu lại đã thấy Lưu Trạm tìm được vài thôn dân hỏi đường, lập tức có thôn dân nhiệt tình chỉ đường cho bọn họ, vậy là chuyện tìm nhà tranh được giải quyết êm xuôi dễ dàng.
Hai gian nhà tranh Phái huyện lệnh chỉ định nằm ở ngay rìa thôn, có hàng rào tre bao quanh.
Hai gian nhà tranh kia nhìn qua đủ biết đã lâu không được tu sửa, bùn trát tường rơi rụng mấy chỗ liền, lộ ra cả tre bên trong, trên mái cũng có lỗ hổng, muốn ở được bình thường còn cần phải sửa nhiều.
Lão thái thái nhìn thấy gian nhà tranh, tinh thần lập tức sụp đổ, bà là con gái Hầu phủ, xuất thân còn cao hơn nhà họ Lưu một bậc, đời này chưa từng được nhìn thấy nhà tranh chứ đừng nói phải sống trong đó. Lão thái thái vừa cất tiếng khóc, ba người con dâu xuất thân thế gia cũng ôm con mình khóc nấc theo, ba người con trai cũng buồn rầu.
Lưu Trạm cạn lời, khóc có thể giải quyết được vấn đề sao??
Hắn tức giận kéo kéo góc áo Lưu Học Uyên: "Trời sắp tối rồi, nếu chúng ta không nhanh chóng dọn dẹp ngôi nhà thì buổi tối sẽ phải ngủ ngoài trời đó."
Lời của Lưu Trạm đã kéo ba người đàn ông trở về hiện thực, Lưu Học Uyên vuốt mặt để lấy lại tinh thần, "Đúng vậy, phải dọn dẹp nhanh, nếu không trời sẽ tối mất."
Bỏ những người chưa kịp chấp nhận hiện thực qua một bên, Lưu Trạm tiến vào nhà tranh đầu tiên, Hinh Nhi 10 tuổi và Triệt Nhi 6 tuổi cũng bám sát theo sau.
Hai gian nhà tranh xếp theo chiều một ngang một dọc, nhìn bên ngoài trông có vẻ thê thảm nhưng bên trong lại không tồi.
Hóa ra hai mặt trong ngoài của gian nhà này đều là tường đất, chẳng qua do bị gió táp mưa sa nên lớp bùn đất bên ngoài bị hỏng, lộ ra rào tre mà thôi, mặt tường đất bên trong vẫn còn nguyên vẹn.
Kể cả mấy chỗ bị hổng trên mái nhà cũng chỉ cần lấy thêm chút rơm rạ vá vào là ổn, bố cục các phòng trong nhà cũng đúng quy cách, ở giữa là nhà chính, trái phải là hai gian phòng.
Lưu Trạm khá hài lòng với ngôi nhà này, hai gian nhà bốn gian phòng, bà nội một gian, ba anh em và vợ con mỗi nhà một gian.
Bỗng nhiên Lưu Trạm nhớ ra sao lại không thấy có phòng bếp? Hắn vội vã ra ngoài sân tìm kiếm. Cuối cùng tìm được căn bếp nằm độc lập ở phía sau nhà, trong bếp đã xây xong bệ bếp, Lưu Trạm còn vui mừng phát hiện có hai cái nồi sắt cỡ lớn đang đặt sẵn trên bệ bếp rồi!
Đừng có xem thường hai cái nồi sắt to đùng này, bọn họ hiện giờ đang không một xu dính túi, muốn có cũng mua không nổi.
Lưu Trạm nói với hai tùy tùng nhỏ của mình: "Mau đi báo cho cha mẹ hai đứa biết, chúng ta có nồi sắt, có thể nấu cơm rồi."
Hai đứa nhỏ đã lâu không được ăn cơm nóng, nghe xong lập tức hưng phấn chạy biến đi.
"Cha! Mẹ! Chúng con tìm thấy nồi sắt! Có thể nấu cơm! Có cơm ăn rồi!"
Có lẽ là do bị sự vui sướng của bọn trẻ cảm nhiễm, người lớn nhà họ Lưu cũng đã phấn chấn hơn, những người phụ nữ bắt đầu làm việc.
Dâu cả Triệu thị nói: "Chẳng phải Phái huyện lệnh đã phát cho chúng ta một ít lương thực sao? Có thể nấu một ít cháo."
Dâu út Phương thị vội vã đi tìm, "Vẫn còn đặt ở cửa, để em đi lấy!"
Nghe thấy sắp có cháo ăn, lão thái thái vốn đang khóc thút thít lập tức nín khóc, vẻ mặt chờ đợi nhìn về phía phòng bếp, nhóm đàn ông cũng đã bắt tay vào việc dọn dẹp nhà cửa.
Chỉ có dâu hai Ninh thị là hồn vía lên mây, vì bà vừa mới trải qua nỗi đau mất con nên người trong nhà cũng rất quan tâm bà, không có ai mở miệng bảo bà làm việc.
Nhưng mà nếu muốn nấu cháo thì người nhà họ Lưu cũng gặp phải không ít vấn đề, nước và lửa là hai trong số đó.
Lưu Trạm đã kiểm tra qua, trong nhà không có thùng nước, cũng không có đồ nhóm lửa, cách duy nhất là chỉ có thể đi mượn.
Bảo các bà các mẹ đi mượn là chuyện không thể, vì vậy hắn tự giác đi ra ngoài.
Vừa mới ra cửa thì bắt gặp một nhóm thôn dân đang tò mò vây xem, dù sao bên trong cũng vừa khóc lóc thảm thiết nên hấp dẫn không ít sự chú ý, may là mặt Lưu Trạm đủ dày, hắn lập tức tóm lấy mấy người hỏi thăm.
"Các vị hương thân, nhà chúng cháu mới đến nên đành quấy rầy mọi người. Vì nhà chúng cháu lên đường từ ngàn dặm xa xôi nên đã lâu không được uống một bát cháo nóng, bây giờ lại không thể nhóm lửa, xin hỏi các vị hương thân có thể cho nhà chúng cháu mượn một cái thùng gỗ để đựng nước và đồ nhóm lửa được không ạ?"
Dân nông thôn đơn thuần chất phác, mượn thùng gỗ và đồ nhóm lửa chẳng phải là chuyện gì to tát, lập tức có một người phụ nữ cười nói: "Ông nhà ta là thợ mộc, trong nhà có dư mấy cái thùng, cho nhà cháu một cái cũng được, đợi một lát ta đi lấy cho."
Lưu Trạm vội chắp tay thi lễ: "Cảm ơn thím ạ, cảm ơn!"
Lại có người nói: "Trong thôn có một cái giếng, nhưng mà sau nhà cháu có một dòng suối nhỏ, sạch sẽ lắm, nếu cần lấy nước thì đi ra đó gần hơn là múc nước ở giếng."
Lưu Trạm lại chắp tay thi lễ cảm ơn đối phương: "Cảm ơn thím ạ!"
Một thím khác cũng cười: "Nhà ta cách nhà cháu không xa, để ta về lấy cho cháu cái mồi lửa, buổi tối trong núi lạnh lắm, nhớ làm ấm giường đất, đừng để cơ thể bị lạnh."
Lưu Trạm tiếp tục chắp tay thi lễ cảm ơn, thôn dân thấy hắn gặp ai cũng chắp tay thi lễ, cảm thấy thật thú vị, lại cho hắn thêm một ít trái cây và hoa màu.
Hai cái nồi sắt được rửa sạch sẽ, đổ nước suối vào, cho gạo và một ít rau dưa không biết tên vào hầm chung, nước sôi lên tỏa ra một mùi hương thơm phức.
Trong lúc đó mọi người cũng không nhàn rỗi, ba anh em họ Lưu tu bổ lại mái nhà, các vị phu nhân thì lau dọn từng đồ vật dụng cụ.
Mọi người tìm được không ít đồ vật có thể sử dụng được, ví dụ như mấy cái bát mẻ, một cái xẻng xào rau, mấy cái ghế gỗ và chiếu manh...
Bởi vì bát đũa không đủ số lượng nên bữa cơm này mọi người vây quanh bệ bếp, ta một thìa ngươi một thìa, thay phiên nhau ăn, tuy hơi chật vật nhưng suốt ba tháng trời không được ăn một miếng cơm nóng nào, mọi người đều dâng lên một loại xúc động cuối cùng cũng đã có thể sống sót sau cơn hoạn nạn.
.Hết chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.