Chương 52: Đánh cược
Mộ Quân Niên
15/07/2024
Mệnh ta do ta, không do trời
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Trong khoảnh khắc cửa Nam bị phá ra, kỵ binh quân Sở cuốn theo Duệ Vương và Chu Thiền lao ra khỏi Cấp Dương Quan, một vạn kỵ binh như một thanh kiếm sắc bén xé rách sự bao vây của bộ binh quân Yến.
Lưu Trạm tự mình dẫn dắt quân tinh nhuệ dưới trướng theo ngay sau kỵ binh.
Tào Tráng, Vi Thành Quý, Quách Đông Hổ dẫn dắt binh lính của mình đối đầu trực diện với binh Yến đang ồ ạt tràn vào thành, Hoàng Ngọ Thời dẫn người nhân cơ hội đóng lại cửa thành bị đâm sụp.
Lưu Trạm và Trương Tiểu Mãn chờ bên trong, bao vây tiễu trừ những binh Yến tranh thủ chui được vào thành.
Có lẽ là do một vạn kỵ binh phá vòng vây lao ra đã lấp kín được lỗ hổng, nhân số binh Yến xông vào cửa Nam giảm mạnh, giúp cho đám người Lưu Trạm đóng lại được cửa thành.
“Bao cát! Đá! Gỗ! Mau dọn qua đây để cố định cửa thành! Gọi thêm người tới đi!” Lưu Trạm khàn giọng thúc giục, “Thành Quý, Đại Hổ ở lại bảo vệ cửa thành! Đại Tráng, mang thủ hạ của đệ theo ta lên phòng thủ tường thành!”
Lưu Trạm lại dẫn người quay trở lại tường thành, hắn vốn tưởng rằng tường thành bây giờ đã bị binh Yến chiếm lĩnh, không ngờ số lượng binh Yến trên tường thành không nhiều như trong tưởng tượng của hắn.
Lưu Trạm nghi hoặc tự hỏi vài giây, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn tức tốc chạy lên chỗ gác mái ở vị trí cao nhất trên tường thành.
Đứng ở gác mái dõi mắt nhìn về phía xa không thấy tung tích của kỵ binh quân Sở mà Chu Thiền mang đi nữa, chỉ thấy quân Yến vốn dĩ đang tập kết chỉnh tề ở nơi xa, bây giờ đang di chuyển uốn lượn như một con rắn lớn đuổi theo phương hướng mà kỵ binh quân Sở phá vòng vây.
Cùng lúc đó, quân Yến cũng không bổ sung thêm binh lính tấn công Cấp Dương Quan nữa, ý đồ đích thực của quân Yến cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.
Mục đích của quân Yến chính là Duệ Vương!
Lưu Trạm hoảng sợ, Chu Thiền lại trúng kế rồi!
Hắn nhanh chóng xâu chuỗi lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, quân Yến chỉ cần bắt sống được Duệ Vương là có thể dùng mạng của Duệ Vương yêu cầu Tuyên Đế cắt đất nhường hết toàn bộ bình nguyên Thương Hà.
Ngay từ đầu mục tiêu của quân Yến không phải là Cấp Dương Quan, mãnh liệt công thành chỉ để bức Duệ Vương phá vòng vây.
Không, Duệ Vương có phá vòng vây hay không không quan trọng, Duệ Vương không bỏ chạy khỏi Cấp Dương Quan cũng không thể thoát được!
Từ khi Chu Thiền mang theo Duệ Vương lên tiền tuyến đến lúc chia quân tấn công huyện Hòa Thương, Chu Thiền đã từng bước đẩy Duệ Vương vào móng vuốt của quân địch.
“Đờ mờ một lũ ngu!” Lưu Trạm chửi ầm lên, hắn không dám trì hoãn thêm, lập tức lao xuống khỏi tường thành, nhảy lên ngựa phi tới cửa Bắc tìm Từ Mục Viễn.
Không cần biết Duệ Vương bị bắt hay bị giết, tướng lĩnh dưới trướng như bọn họ một kẻ cũng đừng hòng trốn thoát!
Ngoại trừ Từ Mục Viễn là tướng lĩnh xuất thân thế gia may ra giữ lại được một mạng, còn xuất thân bần hàn như bọn họ tất cả đều phải tuẫn táng cùng Duệ Vương, với tính cách thù dai ghi hận của Tuyên Đế, có khi còn bị tru di cửu tộc.
“Ngươi nói cái gì!?” Từ Mục Viễn hét lên, suýt chút nữa lửa cấp công tâm ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Chu Thiền đúng là một lão già ngu xuẩn! Tình hình địch thế nào chưa rõ mà dám tùy tiện mang Duệ Vương đi phá vòng vây!”
Toàn thân Từ Mục Viễn cũng bê bết đầy máu, râu tóc hoa râm loang lổ vết bẩn, ông ta thủ ở cửa bắc dốc hết sức lực ra chiến đấu, không ngờ Chu Thiền lại chọn bỏ lại hết tất cả để chạy trốn, khiến cho Từ Mục Viễn phẫn uất đến dậm chân.
“Cấp Dương Quan còn chưa mất, người còn chưa chết hết, vậy mà ông ta lại chạy!? Nếu Duệ Vương bị bắt, trên dưới quân bắc này chắc chắn sẽ phải chôn cùng!”
Từ Mục Viễn mang binh phòng thủ cửa Bắc, hoàn toàn không ngờ Chu Thiền lại phá vòng vây ở cửa Nam.
Lưu Trạm không ngăn được Chu Thiền, mà nói đi cũng phải nói lại, Chu Thiền đã một lòng muốn chạy thì dù Từ Mục Viễn có tới cũng không ngăn cản được.
Lưu Trạm không muốn từ bỏ quá dễ dàng: “Khẩn cầu Từ tướng quân cấp cho thuộc hạ một ít kỵ binh, thuộc hạ nguyện ý gấp rút lên đường tiếp viện cho Duệ Vương!”
Quân Yến đã chia đôi lực lượng ra để đuổi bắt Chu Thiền và Duệ Vương, áp lực ở Cấp Dương Quan tự nhiên sẽ không còn quá lớn nữa. Từ Mục Viễn là một tướng quân biết phân biệt nặng nhẹ, gật đầu đồng ý không chút do dự.
“Thủ hạ của ta chỉ có sáu ngàn kỵ binh, ngươi dẫn theo toàn bộ đi, an nguy của Duệ Vương phó thác hết cho ngươi!”
Lưu Trạm ôm quyền lĩnh mệnh, cầm ấn tín của Từ Mục Viễn đi điểm binh, dưới trướng của hắn cũng có hai ngàn kỵ binh, cộng thêm vào lên được con số tám ngàn.
Quân Yến bên kia đoán chừng sẽ phái đi ít nhất ba vạn kỵ binh để truy kích Duệ Vương, một trận này cửu tử nhất sinh nhưng Lưu Trạm không có lựa chọn nào khác.
“Thành Quý, Tiểu Mãn, hai người ở lại thủ Cấp Dương Quan, cần phải tử thủ cửa thành nam, ta đã báo cho Từ tướng quân, Từ tướng quân sẽ thống lĩnh toàn thành.” Lưu Trạm quay đầu lại nhìn kỵ binh phía sau.
“Đại Tráng, Đại Hổ, hai người theo ta dẫn kỵ binh phá vòng vây đi cứu Duệ Vương!”
Cùng thời gian đó, ở bên phía Duệ Vương và Chu Thiền.
Kỵ binh quân Sở tốc lực lao nhanh, trong cát bụi cuồn cuộn mơ hồ có thể nhìn thấy số lượng thiết kỵ đông đảo của quân Yến đang đuổi theo quân Sở, tốc độ cực nhanh làm cho lá gan của Chu Thiền muốn nứt ra.
“Đừng có dừng lại! Mau chạy đi!” Chu Tùy khàn giọng hô.
Chỉ cần bọn họ hơi dừng lại thôi, thiệt kỵ quân Yến chắc chắn sẽ nghiền nát bọn họ thành từng mảnh.
Khoảng cách giữa hai toán quân càng ngày càng gần, quân Yến chỉ cần bắn tên là có thể bắn cho quân Sở tan tác chim muông, nhưng mà bọn họ không làm vậy, Chu Tùy lập tức nhận ra ý đồ của quân Yến, bọn họ muốn bắt sống Duệ Vương, không bắn tên là bởi vì sợ mũi tên sẽ ngộ sát Duệ Vương.
Nhìn thái độ của quân Yến, không bắt sống được Duệ Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua, mà muốn chạy trốn về tới Tấn Dương thì bọn họ vẫn còn cả một đoạn đường rất dài nữa, cả quãng đường này toàn là đất bằng hoang vu, là chiến trường mà thiết kỵ quân Yến có thể phát huy sở trường ở mức cao nhất.
Phần trăm khả năng để toàn bộ rút lui được an toàn là rất nhỏ, trong lòng Chu Tùy nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữ hay bỏ.
“Đại tướng quân! Xin hãy nghe theo sự sắp xếp của mạt tướng!”
Lúc này Chu Thiền đã lâm vào trạng thái kinh hoàng quá độ nên mất khả năng tự hỏi, lão biết Chu Tùy có cách, không chút do dự nói: “Giữ mạng! Chỉ cần giữ được mạng!”
Giữ mạng của ai? Đương nhiên Chu Thiền muốn giữ chính mạng mình rồi.
“Mạt tướng tuân mệnh!” Chu Tùy quyết tâm liều mình, thứ quân Yến muốn chính là Duệ Vương, chỉ cần tách ra khỏi Duệ Vương là có thể trốn thoát, quân Yến chắc chắn sẽ không truy đuổi sát sao Chu Thiền nữa.
Cho dù Duệ Vương có bị bắt, cho dù Tuyên Đế có nổi giận thì chỉ cần có gia tộc họ Chu chống đỡ, đối với phó tướng như Chu Tùy mà nói, chỉ cần Chu Thiền còn sống là được.
Chu Tùy dùng tay ra hiệu cho tiểu tướng dưới trướng chia quân, một vạn kỵ binh lập tức chia thành hai đường, một nhóm mang theo Duệ Vương đi về hướng tây, một nhóm mang theo Chu Thiền đi về hướng đông.
Duệ Vương đơ ra, vì sao Chu Thiền lại muốn chia quân? Gã chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân lạnh ngắt.
Tướng lĩnh quân Yến tinh mắt, nhìn thấy hai chủ soái của quân Sở đã tách nhau ra.
Áo giáp Chu Thiền đang mặc có cùng màu sắc với những tướng lĩnh dưới trướng, chỉ có thân phận tôn quý như Duệ Vương mới mặc áo giáp màu bạc.
Tướng lĩnh quân Yến đã tìm hiểu trước về Duệ Vương, biết Duệ Vương chính là bên mặc áo giáp màu bạc, gã không chút do dự chia binh thành hai đường, tự mình dẫn người truy kích Duệ Vương.
Còn Lưu Trạm dẫn theo tám ngàn kỵ binh cũng lần theo dấu vó ngựa ra sức đuổi, tới chiều muộn, sắc trời âm u, khi Lưu Trạm nhìn thấy vết tích chia quân trên nền đất, lòng hắn cũng trầm xuống theo.
“Thủ lĩnh! Chúng ta chạy theo hướng nào đây? Tào Tráng sốt ruột hỏi.
Lưu Trạm nhìn dấu vết trên mặt đất, không chút do dự đáp: “Hướng Tây!”
Hướng Đông là hướng gần nhất để quay về Tấn Dương, hướng Tây là bình đỉnh Phù Dung, vì sao lại chia quân, đương nhiên là kế kim thiền thoát xác của Chu Thiền, Duệ Vương bị bỏ lại sao có thể chạy về hướng Đông?
Lưu Trạm dẫn theo kỵ binh tức tốc lao về hướng tây, đuổi chưa được bao xa thì nghe thấy tiếng đánh nhau, trước mặt bọn họ chính là hai vạn thiết kỵ quân Yến! Tám ngàn kỵ binh quân Sở khéo còn chưa đủ để đối phương nhét kẽ răng.
Một trận gió to thổi tới, thổi từ đằng sau lưng Lưu Trạm ra trước mặt.
Hắn nhanh trí nảy ra một kế, cũng chọn quyết đoán hành động.
Bên kia quân Yến đã bao vây được quân Sở và Duệ Vương, năm ngàn kỵ binh quân Sở bị quân Yến tiễu trừ lần lượt từng tầng từng tầng, chu vi dần dần thu nhỏ lại.
Duệ Vương run rẩy ôm lấy ngựa, đến đầu cũng không dám ngẩng lên nữa.
Đúng lúc này ở phía sau quân Yến bỗng xuất hiện khói xám dày đặc, hôm nay ở bình nguyên Thương Hà có gió tây thổi mạnh, chẳng mấy chốc mà bùng lên lửa lớn.
Lửa cháy lan khắp đồng cỏ, quét thẳng về phía quân Yến. Khoảng cách với lửa chỉ còn chưa đến ba dặm, quân Yến nhất thời hỗn loạn.
Thảm thực vật ở bình nguyên Thương Hà rậm rạp nhất chính là cỏ dại, giữa hè đúng lúc là thời điểm cỏ cây héo úa, mồi lửa này đã đốt lên cả cánh đồng hoang vu bát ngát.
Tào Tráng cũng không ngờ mồi lửa này của mình lại mạnh mẽ đến vậy, sáng chói nóng rực trông như sắp thiêu trụi tất cả, lan rộng phủ khắp, chính Tào Tráng cũng bị dọa cho choáng váng, hoảng loạn chạy tới hỏi Lưu Trạm: “Thủ lĩnh! Có khi nào chúng ta thiêu chết luôn cả Duệ Vương không!?”
Sắc mặt Lưu Trạm đen thui, đôi con ngươi lạnh băng phản chiếu lại ánh lửa ngập trời.
Hắn không trả lời Tào Tráng nhưng trong lòng cũng đã có đáp án, Duệ Vương chết rồi sẽ không thể bị quân Yến lợi dụng nữa, nếu cứu không được thì chỉ còn cách để cho Duệ Vương hi sinh vì nước thôi.
Lửa lớn làm cho chiến mã của quân Yến hoảng sợ, quân Yến vốn dĩ đang bọc kín như thùng sắt bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Thân vệ của Duệ Vương nhân cơ hội mang theo Duệ Vương phá vòng vây, mắt thấy lửa lớn sắp lan tới dưới chân, kỵ binh quân Yến không khống chế được chiến mã đang sợ hãi, nhất thời tiếng hí vang lên liên tục, xôn xao cả một vùng hoang nguyên.
“Chết tiệt! Mau đuổi theo cho ông!” Tướng lĩnh quân tức giận đến độ sắp phun ra máu, rõ ràng bọn họ đang bóc từng tầng quân Sở ra tiêu diệt mà, sao đột nhiên lại có lửa cháy lớn như vậy?
Ngọn lửa ngợp trời quét ngang như một con rồng lửa bay qua, khói đặc cuồn cuộn bốc lên hun cho tất cả bọn họ không mở nổi mắt.
Giữa làn khói lại có thêm mưa tên từ trên trời bay xuống, tướng lĩnh quân Yến thầm nghĩ không xong rồi, bọn họ bị trúng kế!
Binh lính của Lưu Trạm ở bên kia cũng chia thành hai nhóm, trong số sáu ngàn kỵ binh Từ Mục Viễn cấp cho, Lưu Trạm để lại hai ngàn phụ trách phóng hỏa giữ chân chủ lực quân Yến, còn hắn dẫn số còn lại đi đường vòng tìm Duệ Vương, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tướng lĩnh quân Yến tự mình dẫn theo thủ hạ truy kích Duệ Vương gắt gao, cắn chặt đội ngũ đào vong của Duệ Vương, tuy nhiên gặp phải lửa lớn nên bị chững lại nhưng không có nghĩa là bọn họ mất sạch sức chiến đấu.
Bị lửa lớn bao vây nhưng vẫn có một nửa kỵ binh vọt ra thoát được, còn khoảng một vạn kỵ binh đuổi theo phương hướng phá vòng vây của Duệ Vương.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!” Duệ Vương bị hun đến mức nước mắt nước mũi chảy tèm lem, gã cảm thấy mình như sắp chết rồi, không biết là đầu óc ngừng hoạt động hay bị ngựa hất, không hiểu sao lại ngã từ trên ngựa xuống.
Nhóm thân vệ vẫn luôn bao bọc xung quanh che chở cho Duệ Vương cũng bị giật mình không kịp phản ứng, quân Yến ngay đằng sau lưng cũng đang lao tới rồi.
Đằng chân trời, thái dương chìm xuống một nửa, bóng tối phủ lên hoàng hôn, ánh lửa và khói đặc trộn lẫn lộn, một nhóm kỵ binh bất ngờ nhảy thẳng vào giữa đội hình của quân Yến, đánh tan khí thế của đối phương.
Quách Đông Hổ khỏe như trâu, dùng một tay túm lấy Duệ Vương đang nằm dưới đất xách lên lưng ngựa. Duệ Vương bị khói hun đến thất điên bát đảo, còn tưởng là quân Yến đã bắt được mình, ra sức giãy giụa kịch liệt.
Quách Đông Hổ cũng mặc kệ thân phận của người này có bao nhiêu tôn quý, vung tay tát bốp một cái, tát cho Duệ Vương ngoan ngoãn trở lại.
Trong tình thế hỗn loạn, Quách Đông Hổ ngậm còi thổi một hơi dài, đây là ám hiệu bọn họ đã thuận lợi bảo vệ được Duệ Vương.
Thân binh dưới trướng Lưu Trạm mỗi người đều có một cái còi, ai cứu được Duệ Vương thì thổi còi, nhận được ám hiệu mọi người lập tức đổi hướng chiến đấu sang phá vòng vây.
Màn đêm đen nhánh buông xuống, len lỏi giữa kỵ binh của cả hai bên, tạo thành một đống hỗn loạn.
“Đuổi theo!!!” Tướng lĩnh quân Yến phẫn nộ gào thét.
Lưu Trạm dẫn kỵ binh chạy về phía bình đỉnh Phù Dung, nếu hướng về phía thành Tấn Dương, tuy khoảng cách sẽ gần hơn nhưng toàn là đất bằng, kỵ binh quân Sở không đủ khả năng để thoát được khỏi thiết kỵ quân Yến, chỉ riêng giống ngựa thôi sức chịu đựng đã không bằng của quân Yến rồi.
Bình đỉnh Phù Dung gần trong gang tấc nhưng quân Yến vẫn đuổi theo rất sát, Lưu Trạm lại chia quân một lần nữa, để toàn bộ bốn ngàn kỵ binh của Từ Mục Viễn ở lại giữ chân quân Yến.
Còn hai ngàn kỵ binh của Lưu Trạm mang theo Duệ Vương phi vào bình đỉnh Phù Dung, cây rừng bốn phía cũng dần dần nhiều lên.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, bọn họ chạy vào rừng nên cũng không còn dễ đi nữa, bình đỉnh Phù Dung là một vùng đồi núi, càng vào sâu bên trong càng khó đi.
Nhân số kỵ binh của quân Yến vẫn còn rất đông, cho dù Lưu Trạm đã liên tục chia quân giữ chân nhưng cuối cùng vẫn có khoảng năm ngàn kỵ binh đuổi theo sát nút.
Trời tối cộng thêm cưỡi ngựa trong rừng nên không đi nhanh được, tuy nhiên ưu thế lớn nhất của thân binh dưới trướng Lưu Trạm chính là chiến đấu ở vùng rừng núi, vào được núi nên bọn họ có tự tin hơn.
“Sao lại thế này?” Tướng lĩnh quân Yến đuổi theo đến nơi thì kinh ngạc phát hiện trong rừng chỉ có chiến mã mà quân Sở bỏ lại, còn tung tích của quân Sở thì không rõ.
“Bọn chúng bỏ lại ngựa, chắc chắn chưa thể đi được quá xa, mau chia ra lục soát cho ta!!!”
Hơn bốn ngàn kỵ binh lập tức tản ra bốn phía như đang tung một tấm lưới bắt cá.
Bỗng nhiên lục tục có tiếng ngựa hí vang, vấp ngã lăn ra đất, tướng lĩnh quân Yến còn tưởng là có mai phục, vội vàng hô to tập hợp rồi đánh về phía đó.
Không ngờ xông đến chỉ thấy dây leo và dây thừng đan vội vào nhau, một cái bẫy không lớn, cũng thô sơ nhưng vì trời tối nên đã làm quân Yến mắc mưu.
Kỵ binh không có ưu thế ở vùng núi, bị rừng cây rậm rạp chia tan tác khắp nơi.
Tướng lĩnh quân Yến lệnh cho binh lính của mình tự chế mấy cây đuốc đơn giản, chẳng mấy mà đã nhìn thấy dấu vết: “Ở bên kia!”
Lưu Trạm cũng biết mình không thể hoàn toàn chạy được khỏi quân Yến, hai ngàn người chạy trốn trong rừng, cho dù có cẩn thận đến mấy cũng để lại vô số dấu vết.
Lúc này Duệ Vương đã mệt đến thở hổn hển nhưng quân Yến vẫn đang truy kích sau lưng, hai chân mỏi nhừ mất sức nhũn ra, Lưu Trạm bảo hai binh lính to khỏe kèm hai bên nâng Duệ Vương lên.
Nhìn thấy quân Yến ở phía sau áp sát càng gần, tinh thần của Duệ Vương sụp đổ: “Lưu Trạm, ta sắp chết ở đây rồi sao?”
Lưu Trạm chống đao nhìn quân Yến ở dưới chân núi vẫn đang lần theo, hắn cắn răng quyết tâm liều mạng thêm một lần nữa: “Duệ Vương, cởi áo giáp ra.”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì!?” Duệ Vương khiếp sợ, Lưu Trạm đang muốn cải trang thành mình?
Binh lính ba chân bốn cẳng cởi áo giáp của Duệ Vương, cũng nhanh chóng giúp Lưu Trạm mặc bộ áo giáp màu bạc này lên người.
Lưu Trạm kiên định nhìn Duệ Vương: “Nếu thuộc hạ chết ở chỗ này, xin Duệ Vương hãy thiện đãi người nhà của thuộc hạ, cũng xin Duệ Vương để lại chức Sầm Châu úy cho đệ đệ của thuộc hạ là Lý Tiểu Liên.”
Duệ Vương tâm như tro tàn gật đầu, nói năng lộn xộn: “Nếu lần này đại nạn không chết, bổn vương, bổn vương nhất định, nhất định sẽ thiện đãi.”
Lưu Trạm quyết đoán nói: “Hoàng Ngọ Thời, mang theo vài người hộ tống Duệ Vương về hướng thành Tấn Dương.”
Duệ Vương đã đi không nổi nữa, Hoàng Ngọ Thời cõng gã lên: “Đại nhân, cầu xin đại nhân nhất định phải bình an trở về!”
Dứt lời, Hoàng Ngọ Thời cõng theo Duệ Vương lao vào trong rừng rậm.
“Mệnh ta do ta, không do trời.” Lưu Trạm lẩm bẩm, hắn nhìn ánh lửa dưới chân núi đang ép tới rất gần, trong lòng thì ngược lại, bình tĩnh dị thường.
Lưu Trạm trầm giọng hô: “Các huynh đệ, người nhà của các ngươi sẽ được Tống tiên sinh đối xử thích đáng, chớ có vướng bận, đêm nay, người thành sẽ kiến công lập nghiệp, kẻ bại mười tám năm sau vẫn là hảo hán!”
Mọi người sôi nổi giơ đao trong tay lên hô: “Giết!!!”
Bóng tối mênh mông che giấu khung cảnh chém giết máu me be bét trong rừng, toàn bộ binh lính đều được Lưu Trạm huấn luyện theo phương thức dã chiến nên phát huy được sở trường của mình.
Quân Yến đuổi theo đến nơi thì chẳng còn thấy ai, tiến thêm vài bước nữa thì bị binh lính mai phục trong lùm cây chém đứt chân ngựa, ngựa bị kinh hãi rồi ngã quỵ, kỵ binh rơi xuống theo cũng bị binh Sở nhào đến bổ thêm một đao.
Tướng lĩnh quân Yến giận dữ, nếu không phải Yến thái tử hạ tử lệnh phải bắt sống Duệ Vương thì gã cũng không bị động đến mức này.
Áo giáp màu bạc rất dễ thấy trong bóng tối, binh Yến liều chết lao đi đánh về phía Lưu Trạm.
Lưu Trạm vung một đao lại một đao về phía địch, chẳng mấy chốc mà máu tươi nhiễm đỏ cả áo giáp, Tào Tráng và Quách Đông Hổ thủ ở hai bên trái phải của hắn, thay hắn chặn lại không ít, thân vệ của Lưu Trạm cũng không một ai lùi bước về phía sau.
Trong lòng mỗi người chỉ có một ý niệm duy nhất: giết sạch binh Yến, sống sót!
“A!” Tống Phượng Lâm giật mình bật dậy.
Trong phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu.
Tống Phượng Lâm thở dốc, không hiểu sao mình lại bị hoảng sợ.
Đã lâu rồi y không còn mơ về khoảng thời gian bị dụng hình trong tử lao nữa, nhưng đêm nay giấc mơ này lại đến, vô cùng chân thật, thậm chí chính bản thân y cũng không rõ rốt cuộc có phải là mơ hay không.
“Nghĩa phụ?” Lưu Du Ninh xoa mắt ngồi dậy.
Tống Phượng Lâm trấn an xoa đầu thằng bé: “Ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm.”
Đứa nhỏ mơ màng nằm xuống ngủ tiếp, Tống Phượng Lâm lại không buồn ngủ, cứ nằm mở mắt cho đến hừng đông.
Khi tia sáng đầu tiên xuyên xuống rừng rậm, lộ ra khung cảnh thi thể nằm ngang dọc khắp nơi.
Lưu Trạm đâm được trường đao vào ngực của tướng lĩnh quân Yến, hắn thở dốc, không còn sức để rút đao ra, đại não trống rỗng, hắn muốn đứng thẳng dậy nhưng lại ngã ngửa ra đằng sau.
“Thủ lĩnh!!!”
“Thủ lĩnh!!!”
“Không hay rồi! Người đâu, tới đây!!”
Bọn họ đã đánh thắng được trận ác chiến này, hai ngàn huynh đệ cuối cùng chỉ còn chưa đến năm trăm người sống sót. Tào Tráng nghe thấy tiếng, nghiêng ngả lảo đảo xông qua, sau đó toàn thân cũng đờ ra.
Lưu Trạm đang nằm ngửa mặt lên trời, trên bụng bị cắm một thanh đao.
Trong khoảnh khắc cuối cùng tướng lĩnh quân Yến bị Lưu Trạm đâm đao vào ngực, gã cũng đã kịp thời đâm cây đao trong tay mình vào người Lưu Trạm.
“Aaa!” Tào Tráng quỳ rầm xuống, “Thủ lĩnh! Thủ lĩnh!”
“Mau! Mau quay về Tấn Dương!!”
“Không được rút đao!!”
“Làm cáng!! Mau!!”
[Hết chương 52]
Tác giả: Mộ Quân Niên
(Edit: Andy/Cấm reup)
-
Trong khoảnh khắc cửa Nam bị phá ra, kỵ binh quân Sở cuốn theo Duệ Vương và Chu Thiền lao ra khỏi Cấp Dương Quan, một vạn kỵ binh như một thanh kiếm sắc bén xé rách sự bao vây của bộ binh quân Yến.
Lưu Trạm tự mình dẫn dắt quân tinh nhuệ dưới trướng theo ngay sau kỵ binh.
Tào Tráng, Vi Thành Quý, Quách Đông Hổ dẫn dắt binh lính của mình đối đầu trực diện với binh Yến đang ồ ạt tràn vào thành, Hoàng Ngọ Thời dẫn người nhân cơ hội đóng lại cửa thành bị đâm sụp.
Lưu Trạm và Trương Tiểu Mãn chờ bên trong, bao vây tiễu trừ những binh Yến tranh thủ chui được vào thành.
Có lẽ là do một vạn kỵ binh phá vòng vây lao ra đã lấp kín được lỗ hổng, nhân số binh Yến xông vào cửa Nam giảm mạnh, giúp cho đám người Lưu Trạm đóng lại được cửa thành.
“Bao cát! Đá! Gỗ! Mau dọn qua đây để cố định cửa thành! Gọi thêm người tới đi!” Lưu Trạm khàn giọng thúc giục, “Thành Quý, Đại Hổ ở lại bảo vệ cửa thành! Đại Tráng, mang thủ hạ của đệ theo ta lên phòng thủ tường thành!”
Lưu Trạm lại dẫn người quay trở lại tường thành, hắn vốn tưởng rằng tường thành bây giờ đã bị binh Yến chiếm lĩnh, không ngờ số lượng binh Yến trên tường thành không nhiều như trong tưởng tượng của hắn.
Lưu Trạm nghi hoặc tự hỏi vài giây, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hắn tức tốc chạy lên chỗ gác mái ở vị trí cao nhất trên tường thành.
Đứng ở gác mái dõi mắt nhìn về phía xa không thấy tung tích của kỵ binh quân Sở mà Chu Thiền mang đi nữa, chỉ thấy quân Yến vốn dĩ đang tập kết chỉnh tề ở nơi xa, bây giờ đang di chuyển uốn lượn như một con rắn lớn đuổi theo phương hướng mà kỵ binh quân Sở phá vòng vây.
Cùng lúc đó, quân Yến cũng không bổ sung thêm binh lính tấn công Cấp Dương Quan nữa, ý đồ đích thực của quân Yến cuối cùng cũng trồi lên khỏi mặt nước.
Mục đích của quân Yến chính là Duệ Vương!
Lưu Trạm hoảng sợ, Chu Thiền lại trúng kế rồi!
Hắn nhanh chóng xâu chuỗi lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, quân Yến chỉ cần bắt sống được Duệ Vương là có thể dùng mạng của Duệ Vương yêu cầu Tuyên Đế cắt đất nhường hết toàn bộ bình nguyên Thương Hà.
Ngay từ đầu mục tiêu của quân Yến không phải là Cấp Dương Quan, mãnh liệt công thành chỉ để bức Duệ Vương phá vòng vây.
Không, Duệ Vương có phá vòng vây hay không không quan trọng, Duệ Vương không bỏ chạy khỏi Cấp Dương Quan cũng không thể thoát được!
Từ khi Chu Thiền mang theo Duệ Vương lên tiền tuyến đến lúc chia quân tấn công huyện Hòa Thương, Chu Thiền đã từng bước đẩy Duệ Vương vào móng vuốt của quân địch.
“Đờ mờ một lũ ngu!” Lưu Trạm chửi ầm lên, hắn không dám trì hoãn thêm, lập tức lao xuống khỏi tường thành, nhảy lên ngựa phi tới cửa Bắc tìm Từ Mục Viễn.
Không cần biết Duệ Vương bị bắt hay bị giết, tướng lĩnh dưới trướng như bọn họ một kẻ cũng đừng hòng trốn thoát!
Ngoại trừ Từ Mục Viễn là tướng lĩnh xuất thân thế gia may ra giữ lại được một mạng, còn xuất thân bần hàn như bọn họ tất cả đều phải tuẫn táng cùng Duệ Vương, với tính cách thù dai ghi hận của Tuyên Đế, có khi còn bị tru di cửu tộc.
“Ngươi nói cái gì!?” Từ Mục Viễn hét lên, suýt chút nữa lửa cấp công tâm ngất xỉu ngay tại chỗ.
“Chu Thiền đúng là một lão già ngu xuẩn! Tình hình địch thế nào chưa rõ mà dám tùy tiện mang Duệ Vương đi phá vòng vây!”
Toàn thân Từ Mục Viễn cũng bê bết đầy máu, râu tóc hoa râm loang lổ vết bẩn, ông ta thủ ở cửa bắc dốc hết sức lực ra chiến đấu, không ngờ Chu Thiền lại chọn bỏ lại hết tất cả để chạy trốn, khiến cho Từ Mục Viễn phẫn uất đến dậm chân.
“Cấp Dương Quan còn chưa mất, người còn chưa chết hết, vậy mà ông ta lại chạy!? Nếu Duệ Vương bị bắt, trên dưới quân bắc này chắc chắn sẽ phải chôn cùng!”
Từ Mục Viễn mang binh phòng thủ cửa Bắc, hoàn toàn không ngờ Chu Thiền lại phá vòng vây ở cửa Nam.
Lưu Trạm không ngăn được Chu Thiền, mà nói đi cũng phải nói lại, Chu Thiền đã một lòng muốn chạy thì dù Từ Mục Viễn có tới cũng không ngăn cản được.
Lưu Trạm không muốn từ bỏ quá dễ dàng: “Khẩn cầu Từ tướng quân cấp cho thuộc hạ một ít kỵ binh, thuộc hạ nguyện ý gấp rút lên đường tiếp viện cho Duệ Vương!”
Quân Yến đã chia đôi lực lượng ra để đuổi bắt Chu Thiền và Duệ Vương, áp lực ở Cấp Dương Quan tự nhiên sẽ không còn quá lớn nữa. Từ Mục Viễn là một tướng quân biết phân biệt nặng nhẹ, gật đầu đồng ý không chút do dự.
“Thủ hạ của ta chỉ có sáu ngàn kỵ binh, ngươi dẫn theo toàn bộ đi, an nguy của Duệ Vương phó thác hết cho ngươi!”
Lưu Trạm ôm quyền lĩnh mệnh, cầm ấn tín của Từ Mục Viễn đi điểm binh, dưới trướng của hắn cũng có hai ngàn kỵ binh, cộng thêm vào lên được con số tám ngàn.
Quân Yến bên kia đoán chừng sẽ phái đi ít nhất ba vạn kỵ binh để truy kích Duệ Vương, một trận này cửu tử nhất sinh nhưng Lưu Trạm không có lựa chọn nào khác.
“Thành Quý, Tiểu Mãn, hai người ở lại thủ Cấp Dương Quan, cần phải tử thủ cửa thành nam, ta đã báo cho Từ tướng quân, Từ tướng quân sẽ thống lĩnh toàn thành.” Lưu Trạm quay đầu lại nhìn kỵ binh phía sau.
“Đại Tráng, Đại Hổ, hai người theo ta dẫn kỵ binh phá vòng vây đi cứu Duệ Vương!”
Cùng thời gian đó, ở bên phía Duệ Vương và Chu Thiền.
Kỵ binh quân Sở tốc lực lao nhanh, trong cát bụi cuồn cuộn mơ hồ có thể nhìn thấy số lượng thiết kỵ đông đảo của quân Yến đang đuổi theo quân Sở, tốc độ cực nhanh làm cho lá gan của Chu Thiền muốn nứt ra.
“Đừng có dừng lại! Mau chạy đi!” Chu Tùy khàn giọng hô.
Chỉ cần bọn họ hơi dừng lại thôi, thiệt kỵ quân Yến chắc chắn sẽ nghiền nát bọn họ thành từng mảnh.
Khoảng cách giữa hai toán quân càng ngày càng gần, quân Yến chỉ cần bắn tên là có thể bắn cho quân Sở tan tác chim muông, nhưng mà bọn họ không làm vậy, Chu Tùy lập tức nhận ra ý đồ của quân Yến, bọn họ muốn bắt sống Duệ Vương, không bắn tên là bởi vì sợ mũi tên sẽ ngộ sát Duệ Vương.
Nhìn thái độ của quân Yến, không bắt sống được Duệ Vương chắc chắn sẽ không bỏ qua, mà muốn chạy trốn về tới Tấn Dương thì bọn họ vẫn còn cả một đoạn đường rất dài nữa, cả quãng đường này toàn là đất bằng hoang vu, là chiến trường mà thiết kỵ quân Yến có thể phát huy sở trường ở mức cao nhất.
Phần trăm khả năng để toàn bộ rút lui được an toàn là rất nhỏ, trong lòng Chu Tùy nhanh chóng đưa ra lựa chọn giữ hay bỏ.
“Đại tướng quân! Xin hãy nghe theo sự sắp xếp của mạt tướng!”
Lúc này Chu Thiền đã lâm vào trạng thái kinh hoàng quá độ nên mất khả năng tự hỏi, lão biết Chu Tùy có cách, không chút do dự nói: “Giữ mạng! Chỉ cần giữ được mạng!”
Giữ mạng của ai? Đương nhiên Chu Thiền muốn giữ chính mạng mình rồi.
“Mạt tướng tuân mệnh!” Chu Tùy quyết tâm liều mình, thứ quân Yến muốn chính là Duệ Vương, chỉ cần tách ra khỏi Duệ Vương là có thể trốn thoát, quân Yến chắc chắn sẽ không truy đuổi sát sao Chu Thiền nữa.
Cho dù Duệ Vương có bị bắt, cho dù Tuyên Đế có nổi giận thì chỉ cần có gia tộc họ Chu chống đỡ, đối với phó tướng như Chu Tùy mà nói, chỉ cần Chu Thiền còn sống là được.
Chu Tùy dùng tay ra hiệu cho tiểu tướng dưới trướng chia quân, một vạn kỵ binh lập tức chia thành hai đường, một nhóm mang theo Duệ Vương đi về hướng tây, một nhóm mang theo Chu Thiền đi về hướng đông.
Duệ Vương đơ ra, vì sao Chu Thiền lại muốn chia quân? Gã chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân lạnh ngắt.
Tướng lĩnh quân Yến tinh mắt, nhìn thấy hai chủ soái của quân Sở đã tách nhau ra.
Áo giáp Chu Thiền đang mặc có cùng màu sắc với những tướng lĩnh dưới trướng, chỉ có thân phận tôn quý như Duệ Vương mới mặc áo giáp màu bạc.
Tướng lĩnh quân Yến đã tìm hiểu trước về Duệ Vương, biết Duệ Vương chính là bên mặc áo giáp màu bạc, gã không chút do dự chia binh thành hai đường, tự mình dẫn người truy kích Duệ Vương.
Còn Lưu Trạm dẫn theo tám ngàn kỵ binh cũng lần theo dấu vó ngựa ra sức đuổi, tới chiều muộn, sắc trời âm u, khi Lưu Trạm nhìn thấy vết tích chia quân trên nền đất, lòng hắn cũng trầm xuống theo.
“Thủ lĩnh! Chúng ta chạy theo hướng nào đây? Tào Tráng sốt ruột hỏi.
Lưu Trạm nhìn dấu vết trên mặt đất, không chút do dự đáp: “Hướng Tây!”
Hướng Đông là hướng gần nhất để quay về Tấn Dương, hướng Tây là bình đỉnh Phù Dung, vì sao lại chia quân, đương nhiên là kế kim thiền thoát xác của Chu Thiền, Duệ Vương bị bỏ lại sao có thể chạy về hướng Đông?
Lưu Trạm dẫn theo kỵ binh tức tốc lao về hướng tây, đuổi chưa được bao xa thì nghe thấy tiếng đánh nhau, trước mặt bọn họ chính là hai vạn thiết kỵ quân Yến! Tám ngàn kỵ binh quân Sở khéo còn chưa đủ để đối phương nhét kẽ răng.
Một trận gió to thổi tới, thổi từ đằng sau lưng Lưu Trạm ra trước mặt.
Hắn nhanh trí nảy ra một kế, cũng chọn quyết đoán hành động.
Bên kia quân Yến đã bao vây được quân Sở và Duệ Vương, năm ngàn kỵ binh quân Sở bị quân Yến tiễu trừ lần lượt từng tầng từng tầng, chu vi dần dần thu nhỏ lại.
Duệ Vương run rẩy ôm lấy ngựa, đến đầu cũng không dám ngẩng lên nữa.
Đúng lúc này ở phía sau quân Yến bỗng xuất hiện khói xám dày đặc, hôm nay ở bình nguyên Thương Hà có gió tây thổi mạnh, chẳng mấy chốc mà bùng lên lửa lớn.
Lửa cháy lan khắp đồng cỏ, quét thẳng về phía quân Yến. Khoảng cách với lửa chỉ còn chưa đến ba dặm, quân Yến nhất thời hỗn loạn.
Thảm thực vật ở bình nguyên Thương Hà rậm rạp nhất chính là cỏ dại, giữa hè đúng lúc là thời điểm cỏ cây héo úa, mồi lửa này đã đốt lên cả cánh đồng hoang vu bát ngát.
Tào Tráng cũng không ngờ mồi lửa này của mình lại mạnh mẽ đến vậy, sáng chói nóng rực trông như sắp thiêu trụi tất cả, lan rộng phủ khắp, chính Tào Tráng cũng bị dọa cho choáng váng, hoảng loạn chạy tới hỏi Lưu Trạm: “Thủ lĩnh! Có khi nào chúng ta thiêu chết luôn cả Duệ Vương không!?”
Sắc mặt Lưu Trạm đen thui, đôi con ngươi lạnh băng phản chiếu lại ánh lửa ngập trời.
Hắn không trả lời Tào Tráng nhưng trong lòng cũng đã có đáp án, Duệ Vương chết rồi sẽ không thể bị quân Yến lợi dụng nữa, nếu cứu không được thì chỉ còn cách để cho Duệ Vương hi sinh vì nước thôi.
Lửa lớn làm cho chiến mã của quân Yến hoảng sợ, quân Yến vốn dĩ đang bọc kín như thùng sắt bỗng chốc trở nên hỗn loạn.
Thân vệ của Duệ Vương nhân cơ hội mang theo Duệ Vương phá vòng vây, mắt thấy lửa lớn sắp lan tới dưới chân, kỵ binh quân Yến không khống chế được chiến mã đang sợ hãi, nhất thời tiếng hí vang lên liên tục, xôn xao cả một vùng hoang nguyên.
“Chết tiệt! Mau đuổi theo cho ông!” Tướng lĩnh quân tức giận đến độ sắp phun ra máu, rõ ràng bọn họ đang bóc từng tầng quân Sở ra tiêu diệt mà, sao đột nhiên lại có lửa cháy lớn như vậy?
Ngọn lửa ngợp trời quét ngang như một con rồng lửa bay qua, khói đặc cuồn cuộn bốc lên hun cho tất cả bọn họ không mở nổi mắt.
Giữa làn khói lại có thêm mưa tên từ trên trời bay xuống, tướng lĩnh quân Yến thầm nghĩ không xong rồi, bọn họ bị trúng kế!
Binh lính của Lưu Trạm ở bên kia cũng chia thành hai nhóm, trong số sáu ngàn kỵ binh Từ Mục Viễn cấp cho, Lưu Trạm để lại hai ngàn phụ trách phóng hỏa giữ chân chủ lực quân Yến, còn hắn dẫn số còn lại đi đường vòng tìm Duệ Vương, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Tướng lĩnh quân Yến tự mình dẫn theo thủ hạ truy kích Duệ Vương gắt gao, cắn chặt đội ngũ đào vong của Duệ Vương, tuy nhiên gặp phải lửa lớn nên bị chững lại nhưng không có nghĩa là bọn họ mất sạch sức chiến đấu.
Bị lửa lớn bao vây nhưng vẫn có một nửa kỵ binh vọt ra thoát được, còn khoảng một vạn kỵ binh đuổi theo phương hướng phá vòng vây của Duệ Vương.
“Khụ khụ! Khụ khụ khụ!” Duệ Vương bị hun đến mức nước mắt nước mũi chảy tèm lem, gã cảm thấy mình như sắp chết rồi, không biết là đầu óc ngừng hoạt động hay bị ngựa hất, không hiểu sao lại ngã từ trên ngựa xuống.
Nhóm thân vệ vẫn luôn bao bọc xung quanh che chở cho Duệ Vương cũng bị giật mình không kịp phản ứng, quân Yến ngay đằng sau lưng cũng đang lao tới rồi.
Đằng chân trời, thái dương chìm xuống một nửa, bóng tối phủ lên hoàng hôn, ánh lửa và khói đặc trộn lẫn lộn, một nhóm kỵ binh bất ngờ nhảy thẳng vào giữa đội hình của quân Yến, đánh tan khí thế của đối phương.
Quách Đông Hổ khỏe như trâu, dùng một tay túm lấy Duệ Vương đang nằm dưới đất xách lên lưng ngựa. Duệ Vương bị khói hun đến thất điên bát đảo, còn tưởng là quân Yến đã bắt được mình, ra sức giãy giụa kịch liệt.
Quách Đông Hổ cũng mặc kệ thân phận của người này có bao nhiêu tôn quý, vung tay tát bốp một cái, tát cho Duệ Vương ngoan ngoãn trở lại.
Trong tình thế hỗn loạn, Quách Đông Hổ ngậm còi thổi một hơi dài, đây là ám hiệu bọn họ đã thuận lợi bảo vệ được Duệ Vương.
Thân binh dưới trướng Lưu Trạm mỗi người đều có một cái còi, ai cứu được Duệ Vương thì thổi còi, nhận được ám hiệu mọi người lập tức đổi hướng chiến đấu sang phá vòng vây.
Màn đêm đen nhánh buông xuống, len lỏi giữa kỵ binh của cả hai bên, tạo thành một đống hỗn loạn.
“Đuổi theo!!!” Tướng lĩnh quân Yến phẫn nộ gào thét.
Lưu Trạm dẫn kỵ binh chạy về phía bình đỉnh Phù Dung, nếu hướng về phía thành Tấn Dương, tuy khoảng cách sẽ gần hơn nhưng toàn là đất bằng, kỵ binh quân Sở không đủ khả năng để thoát được khỏi thiết kỵ quân Yến, chỉ riêng giống ngựa thôi sức chịu đựng đã không bằng của quân Yến rồi.
Bình đỉnh Phù Dung gần trong gang tấc nhưng quân Yến vẫn đuổi theo rất sát, Lưu Trạm lại chia quân một lần nữa, để toàn bộ bốn ngàn kỵ binh của Từ Mục Viễn ở lại giữ chân quân Yến.
Còn hai ngàn kỵ binh của Lưu Trạm mang theo Duệ Vương phi vào bình đỉnh Phù Dung, cây rừng bốn phía cũng dần dần nhiều lên.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn chuyển sang màu đen, bọn họ chạy vào rừng nên cũng không còn dễ đi nữa, bình đỉnh Phù Dung là một vùng đồi núi, càng vào sâu bên trong càng khó đi.
Nhân số kỵ binh của quân Yến vẫn còn rất đông, cho dù Lưu Trạm đã liên tục chia quân giữ chân nhưng cuối cùng vẫn có khoảng năm ngàn kỵ binh đuổi theo sát nút.
Trời tối cộng thêm cưỡi ngựa trong rừng nên không đi nhanh được, tuy nhiên ưu thế lớn nhất của thân binh dưới trướng Lưu Trạm chính là chiến đấu ở vùng rừng núi, vào được núi nên bọn họ có tự tin hơn.
“Sao lại thế này?” Tướng lĩnh quân Yến đuổi theo đến nơi thì kinh ngạc phát hiện trong rừng chỉ có chiến mã mà quân Sở bỏ lại, còn tung tích của quân Sở thì không rõ.
“Bọn chúng bỏ lại ngựa, chắc chắn chưa thể đi được quá xa, mau chia ra lục soát cho ta!!!”
Hơn bốn ngàn kỵ binh lập tức tản ra bốn phía như đang tung một tấm lưới bắt cá.
Bỗng nhiên lục tục có tiếng ngựa hí vang, vấp ngã lăn ra đất, tướng lĩnh quân Yến còn tưởng là có mai phục, vội vàng hô to tập hợp rồi đánh về phía đó.
Không ngờ xông đến chỉ thấy dây leo và dây thừng đan vội vào nhau, một cái bẫy không lớn, cũng thô sơ nhưng vì trời tối nên đã làm quân Yến mắc mưu.
Kỵ binh không có ưu thế ở vùng núi, bị rừng cây rậm rạp chia tan tác khắp nơi.
Tướng lĩnh quân Yến lệnh cho binh lính của mình tự chế mấy cây đuốc đơn giản, chẳng mấy mà đã nhìn thấy dấu vết: “Ở bên kia!”
Lưu Trạm cũng biết mình không thể hoàn toàn chạy được khỏi quân Yến, hai ngàn người chạy trốn trong rừng, cho dù có cẩn thận đến mấy cũng để lại vô số dấu vết.
Lúc này Duệ Vương đã mệt đến thở hổn hển nhưng quân Yến vẫn đang truy kích sau lưng, hai chân mỏi nhừ mất sức nhũn ra, Lưu Trạm bảo hai binh lính to khỏe kèm hai bên nâng Duệ Vương lên.
Nhìn thấy quân Yến ở phía sau áp sát càng gần, tinh thần của Duệ Vương sụp đổ: “Lưu Trạm, ta sắp chết ở đây rồi sao?”
Lưu Trạm chống đao nhìn quân Yến ở dưới chân núi vẫn đang lần theo, hắn cắn răng quyết tâm liều mạng thêm một lần nữa: “Duệ Vương, cởi áo giáp ra.”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì!?” Duệ Vương khiếp sợ, Lưu Trạm đang muốn cải trang thành mình?
Binh lính ba chân bốn cẳng cởi áo giáp của Duệ Vương, cũng nhanh chóng giúp Lưu Trạm mặc bộ áo giáp màu bạc này lên người.
Lưu Trạm kiên định nhìn Duệ Vương: “Nếu thuộc hạ chết ở chỗ này, xin Duệ Vương hãy thiện đãi người nhà của thuộc hạ, cũng xin Duệ Vương để lại chức Sầm Châu úy cho đệ đệ của thuộc hạ là Lý Tiểu Liên.”
Duệ Vương tâm như tro tàn gật đầu, nói năng lộn xộn: “Nếu lần này đại nạn không chết, bổn vương, bổn vương nhất định, nhất định sẽ thiện đãi.”
Lưu Trạm quyết đoán nói: “Hoàng Ngọ Thời, mang theo vài người hộ tống Duệ Vương về hướng thành Tấn Dương.”
Duệ Vương đã đi không nổi nữa, Hoàng Ngọ Thời cõng gã lên: “Đại nhân, cầu xin đại nhân nhất định phải bình an trở về!”
Dứt lời, Hoàng Ngọ Thời cõng theo Duệ Vương lao vào trong rừng rậm.
“Mệnh ta do ta, không do trời.” Lưu Trạm lẩm bẩm, hắn nhìn ánh lửa dưới chân núi đang ép tới rất gần, trong lòng thì ngược lại, bình tĩnh dị thường.
Lưu Trạm trầm giọng hô: “Các huynh đệ, người nhà của các ngươi sẽ được Tống tiên sinh đối xử thích đáng, chớ có vướng bận, đêm nay, người thành sẽ kiến công lập nghiệp, kẻ bại mười tám năm sau vẫn là hảo hán!”
Mọi người sôi nổi giơ đao trong tay lên hô: “Giết!!!”
Bóng tối mênh mông che giấu khung cảnh chém giết máu me be bét trong rừng, toàn bộ binh lính đều được Lưu Trạm huấn luyện theo phương thức dã chiến nên phát huy được sở trường của mình.
Quân Yến đuổi theo đến nơi thì chẳng còn thấy ai, tiến thêm vài bước nữa thì bị binh lính mai phục trong lùm cây chém đứt chân ngựa, ngựa bị kinh hãi rồi ngã quỵ, kỵ binh rơi xuống theo cũng bị binh Sở nhào đến bổ thêm một đao.
Tướng lĩnh quân Yến giận dữ, nếu không phải Yến thái tử hạ tử lệnh phải bắt sống Duệ Vương thì gã cũng không bị động đến mức này.
Áo giáp màu bạc rất dễ thấy trong bóng tối, binh Yến liều chết lao đi đánh về phía Lưu Trạm.
Lưu Trạm vung một đao lại một đao về phía địch, chẳng mấy chốc mà máu tươi nhiễm đỏ cả áo giáp, Tào Tráng và Quách Đông Hổ thủ ở hai bên trái phải của hắn, thay hắn chặn lại không ít, thân vệ của Lưu Trạm cũng không một ai lùi bước về phía sau.
Trong lòng mỗi người chỉ có một ý niệm duy nhất: giết sạch binh Yến, sống sót!
“A!” Tống Phượng Lâm giật mình bật dậy.
Trong phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ có tiếng côn trùng và tiếng ếch kêu.
Tống Phượng Lâm thở dốc, không hiểu sao mình lại bị hoảng sợ.
Đã lâu rồi y không còn mơ về khoảng thời gian bị dụng hình trong tử lao nữa, nhưng đêm nay giấc mơ này lại đến, vô cùng chân thật, thậm chí chính bản thân y cũng không rõ rốt cuộc có phải là mơ hay không.
“Nghĩa phụ?” Lưu Du Ninh xoa mắt ngồi dậy.
Tống Phượng Lâm trấn an xoa đầu thằng bé: “Ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm.”
Đứa nhỏ mơ màng nằm xuống ngủ tiếp, Tống Phượng Lâm lại không buồn ngủ, cứ nằm mở mắt cho đến hừng đông.
Khi tia sáng đầu tiên xuyên xuống rừng rậm, lộ ra khung cảnh thi thể nằm ngang dọc khắp nơi.
Lưu Trạm đâm được trường đao vào ngực của tướng lĩnh quân Yến, hắn thở dốc, không còn sức để rút đao ra, đại não trống rỗng, hắn muốn đứng thẳng dậy nhưng lại ngã ngửa ra đằng sau.
“Thủ lĩnh!!!”
“Thủ lĩnh!!!”
“Không hay rồi! Người đâu, tới đây!!”
Bọn họ đã đánh thắng được trận ác chiến này, hai ngàn huynh đệ cuối cùng chỉ còn chưa đến năm trăm người sống sót. Tào Tráng nghe thấy tiếng, nghiêng ngả lảo đảo xông qua, sau đó toàn thân cũng đờ ra.
Lưu Trạm đang nằm ngửa mặt lên trời, trên bụng bị cắm một thanh đao.
Trong khoảnh khắc cuối cùng tướng lĩnh quân Yến bị Lưu Trạm đâm đao vào ngực, gã cũng đã kịp thời đâm cây đao trong tay mình vào người Lưu Trạm.
“Aaa!” Tào Tráng quỳ rầm xuống, “Thủ lĩnh! Thủ lĩnh!”
“Mau! Mau quay về Tấn Dương!!”
“Không được rút đao!!”
“Làm cáng!! Mau!!”
[Hết chương 52]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.